Một năm cách đây khoảng 12 năm, lúc ấy khoảng 4h45 sáng, đang ngủ bị bóng đè, giật mình tỉnh dậy lần đầu.
Sợ quá ngồi bật dậy, mãi 10p sau mới dám nhắm mắt ngủ tiếp, thì thấy một người đàn ông, không rõ mặt mũi, nhưng cảm giác không còn trẻ, mặc áo the khăn xếp, rủ mình đi chơi hội.
Mình không đi ( của đáng tội có 1 lần suýt không về được nên tiềm thức luôn tâm tâm niệm niệm rằng bất kỳ ai rủ đi đâu trong mơ cũng không đi ).Thế là cụ ông kia mới chỉ mình nhìn cái cổng làng, cái cổng làng không cũ , trông cũng không hẳn là mới, chắc mới làm được khoảng chục năm đổ lại, trên cổng có ghi hai chữ " Nguyệt Đức".
Cụ ông cứ rủ mình đi chơi, mình từ chối nói là quen biết gì đâu mà đi.
Ông cụ cứ bảo mình nhất định phải đi , về đây chơi đi vui lắm. ( con bé sợ vãi linh hồn, sống chết không đi) thế là từ chối mãi đến lúc giật mình tỉnh lại nhìn đồng hồ 5h Sáng dậy , mẹ gọi điện báo ông M mất ( ông là em trai ruột bà ngoại mình- cậu ruột của mẹ mình).
Mình hơi bất ngờ vì ông M đang khỏe? mạnh, cũng không thấy mẹ báo ốm đau gì, mới hỏi mẹ là ông mất lúc nào, sao lại mất?
Mẹ mình mới bảo là chẳng biết chính xác giờ ông đi, tối đi ngủ vẫn bình thường, 5h30 bà T vợ ông mãi không thấy ông dậy, gọi ông thấy ông đi rồi ( Bà nằm cạnh ông nhưng không biết, ông không có biểu hiện gì ).
Bên y tế đến kiểm tra thì người vẫn ấm , có nghĩa là mất tầm 5h sáng, kết luận là nhồi máu cơ tim ( có tiền sử bệnh tim ), nôm na mình hay gọi là đột tử.Năm ấy nhà ông vẫn làm đám tại nhà , mình cũng đi xuống ngay lúc thông báo thì cũng chuẩn bị đến giờ niệm và phát tang.
Mình con cháu phụ trách nước nôi, chân chạy và dán cáo phó.
Sau đó thì chạy đi làm.Đám ma ngày xưa để ở nhà thường 3 ngày mới đi, hồi đó mình bận đi làm ( hồi vẫn còn làm bên Wed, cuối năm là mùa cao điểm) mình tính đi theo một đoạn rồi về đi làm ( chôn tươi , ở quê).Thế nhưng mà đến tối hôm ấy về mẹ mới hỏi mình, hôm đám có đi về quê không, mình mới bảo không, thế là hai mẹ con mới nói chuyện linh tinh thì quay về chuyện đám ma.
Mình mới hỏi mẹ: " ơ mà quê bên này nhà mình là xã gì ấy mẹ nhỉ?
"Mẹ mới bảo là xã Nguyệt Đức.
Trời ơi cái tôi tỉnh lại liền, lúc này tôi mới giật mình nhớ ra giấc mơ lúc 5h sáng.
Xong tôi mới gọi điện cho chị người quen ( chị mở điện thờ) kể cho chị, chị mới bảo tôi là bị nhắc đi về quê đấy, không đi không được, thế là tôi phải xin đổi ca để đi đám ma, đưa về tận quê...Về sau tôi và em trai hay về quê thắp hương các cụ ( cả họ bên bố và bên mẹ đều cùng Bắc Ninh, chỉ khác xã nên là lần nào cũng chạy 2 bên thắp hương cho các cụ , mời các cụ về ăn giỗ, hay cuối năm tạ mộ, đầu năm thanh minh).
Thường tôi hay đi bên ngoại trước rồi mới sang bên nội vì tiện tuyến đường.
Lần cuối năm, mưa phùn gió bấc, hai chị em tôi như thường lệ đã hẹn nhau đi nên vẫn đi ( hồi ý còn trẻ, sức khỏe dồi dào dầm mưa giãi nắng không ăn thua gì).Khi đó bên khu mộ nhà ngoại, có 2 khu vực 1 là bên đã sang cát, 1 là bên mộ chôn ( khu này nằm trên đồng, mưa là ngập) Hai chị em mới thấy ngập quá, lại còn mưa, đứng trên bờ vái vọng , xong còn tranh thủ đi sang bên nội.Bắt đầu lên xe đi 1 đoạn thì xe tự nhiên kẹt số ( hồi ấy vẫn còn đi con Wave s) suýt chút thì 2 chị em lao xuống mương, rồi đi tiếp 1 đoạn chưa ra khỏi địa phận của làng thì tự nhiên mình thấy ngươi mình nó sai sai.
Tự nhiên tim đau dồn dập ,ngực nhói không thở nổi, đau không ngồi thẳng được.
Rồi tôi bảo em là chị thấy đau lắm, không biết làm sao ( hồi ấy tôi mới có hơn 20, hoàn toàn không có tiền sử bệnh tim mạch) .
Sau đó tự nhiên tôi nghĩ ra ông M tôi mất vì đau tim , tôi mới bảo e là :" này hay là ông M nhỉ?"
Em tôi cũng hay gặp những việc âm như này mới bảo " hay là thế thật nhỉ?
Bây giờ như nào?
Hay là chị em mình quay lại thắp hương cho ông nhỉ?"
Tôi bảo " ừ, có khi phải quay lại đấy.
Phải vào tận nơi"Em quay xe, tôi vẫn đau thế là lại lẩm bẩm khấn ông :" Ông M ơi, con xin lỗi, bây giờ chị em con quay lại thắp hương cho ông, con xin ông đau thế này con không chịu nổi"Thế là dứt mồm tôi như chưa hề trải qua cơn đau nào.
Quay vào khu mộ , chị em tôi lội hẳn vào và thắp hương.
Trời mưa, lại gió nên hương em tôi châm mãi không cháy.
Nghĩ thế nào tôi bảo đưa đây chị châm.
Vừa châm tôi vừa khấn ông :" Ông ơi ông cho con xin, cho con thắp hương để con còn sang chỗ bố con, từ bây giờ về sau, cứ về đây thắp hương, con sẽ xuống tận nơi."
Nói thì bảo mình mê tín, khấn xong tôi đứng hiên ngang giữa đồng không mông quạnh, giữa trời mưa phùn, gió mùa đông bắc thổi phần phật, cầm cái bật lửa em tôi châm 10p không được bật hiên ngang không cần che chắn 1 phát châm xong bó hương.
Hai chị em nhìn nhau không nói lên lời.Từ đó về sau cho đến ngày ông M sang cát, hễ cứ về đến bên ngoại là chị em tôi đều vào tận mộ ông để thắp hương, lần nào cũng thuận lợi.
Từ ngày sang cát ông M, tôi không còn gặp ông nữa,mà mộ ông cũng chuyển vào khu cao hơn, đi lại thuận tiện hơn.