Tâm Linh Truyện ma ngắn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
52500892-256-k487693.jpg

Truyện Ma Ngắn
Tác giả: miiii-chan
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

hôm trc ngồi h tự học rảnh quá viết cái này.

Không hiểu sao nó thành truyện luôn.
hehe, dù sao cũng giới thiệu đã nào:
Đây là truyện ma, chắc chắn là truyện ma (dù đọc hơi bị nhảm, vv)
mấy nhân vật trong này ko thống nhất, mỗi chap là 1 truyện.

Tất nhiên, truyện ngắn mờ.

Đây là truyện đầu tiên được công khải trên mạng (trc đó đã có rất nhiều truyện nhưng ko đc "trình bày trên wattpad"), vậy nên nếu nó nhảm quá thì cứ comment cho tui bt nha (sẽ cố gắng beta lại và làm đủ các thứ cho nó hay hơn)
Nhân tiện con Niyaneko sẽ là người beta lại nha.(cốt truyện đảm bảo 100% của tui)
P/S: Ai mờ hóng truyện thì đừng cố quá nha.

Truyện này khi nào có ý tưởng mới viết Tags: niyanekotruyện-tâm-linh​
 
Truyện Ma Ngắn
Búp bê Lisa


Tôi là một sinh viên đại học, cùng với Mary-bạn thân nhất của tôi, cùng học chung một lớp ở một ngôi trường bình thường trên thành phố.

Mary và tôi góp chung tiền thuê một phòng trọ gần trường để hằng ngày tiện đi tiện về.

Bà chủ nhà trọ chúng tôi khá tốt: bà hay nướng bánh cho tôi ăn mỗi chiều, hay giảm tiền thuê nhà trọ mỗi tháng nếu giúp bà công việc nhà ...

Bà có một khuôn mặt đẹp, nếu bà còn trẻ thì tôi dám chắc sẽ có một đống người xếp hàng chờ làm người yêu.

Nhưng không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không, nếu tôi chỉ liếc qua thì khuôn mặt ấy toát lên một vẻ đáng sợ, rùng rợn đến nỗi tôi phải nổi cả da gà.Bà có một bộ sưu tập búp bê lớn.

Bà xếp chúng trên kệ hành lang, trong phòng ăn, trong phòng khách, ...

Chỉ có phòng chúng tôi là không có.

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, mấy hôm trước, tôi và Mảy vào phòng bà quét dọn thì thấy: Ôi chao, cả một căn phòng lớn được thiết kế theo kiểu cổ đại chứa toàn búp bê từ to đến nhỏ, từ bé đến lớn.

Mỗi con được bà may cho một bộ quần áo riêng, con nào trông cũng lộng lẫy và đáng yêu cả.

Chúng được bà xếp theo kiểu tựa vào nhau, như con "em" dựa vào con "chị" chẳng hạn.Thực ra tôi cũng không mấy ấn tượng với bộ sưu tập búp bê đến hơn 100 con đó lắm, tôi chỉ nhớ là mỗi khi tôi bước vào phòng, tôi lại thấy bà ắm trên tay một con búp bê rồi ru nó đi ngủ, nói chuyện với nó y như người thật.

Bà bắt Mary phải bế nó để bà đi "pha sữa cho con", vậy nên mỗi lần như thế, con búp bê lại mở to đôi mắt vô hồn, cười với cô ấy một nụ cười ngây thơ và lạnh nhạt như băng, trên váy nó còn thêu chữ "Lisa", hình như là tên nó-Mary kể lại với tôi.Con nào cũng như con nào, con nào cũng cười, chẳng có con nào mếu.

Bà cũng quý chúng như con của mình, nhưng con mà bà ưu thích nhất vẫn là Lisa-con búp bê được người ta điêu khắc một cách tinh xảo nhất, thật sự là khi bà mặc thêm cho nó một bộ váy thì trông nó chẳng khác người thật là mấy.

Lúc đầu, tôi và Mary cảm thấy ghê rợn và kinh khủng lắm.

Cô ấy khuyên bà nê vào trại dưỡng lão hay gì đó nhưng bà một mực không đòng ý, bà muốn tự tay chăm sóc đàn búp bê cổ kính của mình.

Về sau thì chúng tôi cũng không còn nỗi khao khát được chuyển đi nơi khác mỗi ngày nữa, vì dù sao thì chúng tôi đều sớm quen được điều phải thở hung một luồng không khí với bà già điên và những con búp bê cười giả cười thật kia rồi Tôi và Mary đã nghĩ lâu dần rồi cũng đã thấy thích nghi cái nhà trọ rẻ tiền này, nhưng thật không ngờ, đó quả là một sự sai lầm.

Vào 1 đêm, tôi và cô ấy cùng ngồi chơi cờ vua.

Nói thật thì lúc ấy, cũng chẳng có điều gì đặc biệt đáng kể cả, chỉ là ngồi dưới cái mái nhà dột đầy nước mưa với sấm chớp to đì đùng ở bên ngoài thì sinh viên đại học chúng tôi cũng chưa lấy làm ghê rợn lắm.

Dưới nhà là tiếng ru à ơi quái đản quen thuộc của bà chủ.

Bà đang ru, cái tiếng ru đều đều của một người mẹ dường như cũng làm chúng tôi buồn ngủ theo.

Nó bỗng vụt tắt.Tưởng tôi đã chìm vào giấc ngủ rồi chứ, ai dè tôi vẫn thức nhăn ra đó.

Bây giờ vẫn chưa phải giờ Lía đi ngủ được, sao bà ta lại im bặt thế nhỉ?-Oái, Daisy, đóng cửa sổ lại dùm tớ đi, cái cây sắp bay vào đầu mình rồi kia kìa!Trong lúc tôi đang mải suy ngẫm linh tinh thì Mary nhát cáy ngồi co ro ôm đầu vì sợ 1 cành cây chạm vào tóc cô ấy.

-Chỉ là cành cây nhỏ thôi mà, có gì đâu mà phải sợ.

Á á á á á á á á!!!!Đến bây giờ tôi mới nhìn ra ngoài cửa sổ: Một thứ nước màu đỏ vẩn đục dính vào cành cây, bay vào cửa sổ làm kính suýt vỡ choang.

Tôi lấy hết sức can đảm để gạt cái cành cây bẩn thỉu đáng nguyền rủa đó ra, trên mặt kính sót lại 1 hình dạng cánh tay màu đỏ đang bị nước cuốn trôi xuống.Két két két...Tiếng gì vậy?

Tiếng nước chảy ư?

Không, nước chảy thì lại khác... lẽ nào là cửa?

Cửa đóng hết rồi mà?Tôi bất giác run lên bần bật.

Đảo mắt nhìn xung quanh, bóng đèn gần như đã tắt ngóm.

Tôi nghĩ phương án tốt nhất là phải đi bật máy phát điện sơ cua, vì vậy tôi và Mary đi xuống dưới nhà tìm cầu giao.-Mary, tối lắm đấy, vịn vào lan can mà đi.

-Ư...ừ Nh-nhưng ...

Cái gì đó ... nhơn nhớt ...

Dính vào tay tớ rồi ...

Dầu à?Tôi rút điện thoại ra, soi ánh đèn xanh vào tay cô bạn: Bàn tay ướt đẫm màu đỏ.

Mùi rất tanh và khó chịu, dó là máu!

Mary hoảng sợ và khẽ la lên "máu, máu" như thể cầu cứu một ai đó.Sao tay vịn cầu thang lại có máu?Tôi nhìn xuống chân cầu thang tối mịt mờ, lấp lóa ánh đèn bị chiếu sang một ít.Tôi thực sự có linh cảm không tốt.Tôi không có đủ sức mạnh để chiếu đèn xuống chân cầu thang nữa.

Tay tôi tê cứng lại như bị cái gì đó đè lên. dù muốn tôi cũng không thể chuyển động được.Mary nhìn tôi với ánh mắt khiếp sợ tột cùng, toàn thân cô run lên trong tình trạng mất kiểm soát.

Đôi mắt cô rưng rưng, trợn tròn, bờ môi khẽ tách ra, nói như thì thào:- K-k-k-không phải, đ-đúng không?!!

Daisy, cậu mau trả lời tớ đi, không phải như những gì tớ nghĩ phải không?!!Bàn tay nhuốm máu của Mary cầm lấy bàn tay tôi, rọi chiếc điện thoại dưới chân cầu thang.

Xác chết.

Một cái đầu và một... mảnh thânBà chủ đang nằm đó bất động, bà không nhìn đi đâu hết, bà cũng chẳng làm gì.

Bà chỉ hù dọa chúng tôi thôi phải không?

Bà nằm cùng vũng máu đỏ ngập cả sàn nhà.Tôi hoa mắt, cố trấn tĩnh lại và đi xuống thêm một bậc nữa.

Liệu bà có chồm lên rồi bắt lấy tôi không?

Không thể nào, bà ta chết rồi, người chết thì còn làm được gì nữa?Bà ta vẫn ôm con búp bê Lisa, nó vẫn cười, nụ cười hồn nhiên như Mary đã nói.Mắt nó không còn vô hồn nữa.

Nó đang nhìn thẳng, và giờ nó liếc sang nhìn tôi.

Con ngươi màu xanh lơ xoay sang 1 goc 90 độ nhìn chằm chằm vào tôi.Thế rồi tồi nghe thấy tiếng cười, một tiếng cười lạnh như băng.

Tôi đưa tay ra đằng sau với lấy tay Mary, định chạy trốn cùng cô bạn nhưng đằng sau chỉ còn là một khoảng không lạnh lẽo mà tôi cũng không thể tưởng tượng ra được, tôi chỉ biết rằng khi quay lại để chạy thì đã chẳng thấy ai nữa rồi.

Mary là một đứa còn nhát hơn cả tôi, chắc chắn không có chuyện cô ấy chạy trốn một mình.Tôi không dám quay đầu lại, vì sợ nếu không chạy đi bây giờ thì sẽ không còn cơ hội mà chạy trốn nữa.Tôi cố kìm mình không tò mò quay xuống nữa, cứ thế chạy thẳng lên trên phòng của mình và thu mình một góc, khóa cửa lại và gọi cảnh sát.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân, tiếng gõ cửa ruỳnh ruỳnh, chúng ngày càng sát đến tai tôi, làm tôi không thốt nên lời.

Sau đó, tôi ngất lịm đi vì sợ.

Tôi không nhớ gì thêm sau đó nữa.

Khi thức dậy, tôi đã ở trong bệnh viện cùng mẹ rồi.

Một thời gian sau, người ta đăng lên báo về vụ án ấy.

Bà chủ nhà đã bị giết, cảnh sát còn tìm được một cái xác thối rữa trong nhà kho.

Họ nửa tin nửa ngờ không biết có phải con búp bê đã sát hại họ không?Nhưng còn Mary?

Tôi không được thấy cô ấy nữa, không ai được thấy Mary lần nữa.

Cái xác trong nhà kho cũng đã được khám nghiệm, và đó không phải cô ấy.

Mary đã biến mất, mãi mãi.

Thế rồi, trong ngôi nhà ấy, người ta tìm được một cuốn nhật kí, có lẽ là của bà chủ.

Nó có 1 câu chuyện mà tôi không thể ngờ được:10 năm về trước, bà ta sống trong căn nhà với chồng và con gái.

Bà đã hi sinh rất nhiều để được cưới ông.

Nhưng rồi,một thời gian sau, bà phát hiện ra, ông đã ngoại tình.

Thế nhưng ông chỉ lờ đi những lời can ngăn của bà.

Bà đã quá uất hận, bà hận ông đến nỗi bà đã giết ông một cách dã man, bà đã băm vằm xác chết của ông và phi tang nó.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, bà đã giết cả đứa con gái mới 4 tháng tuổi của mình, đó là cái xác dưới nhà kho.

Cảnh sát không biết được điều đó.

Ít lâu sau, bà đã quá hối hận và mua hàng tá búp bê về và nhận làm con nuôi của mình, sống đến già cùng chúng.

Lisa là con búp bê lớn nhất và cũng là con đắt nhất, được bà nuôi dưỡng quan tâm ân cần nhất.

Và người ta cho rằng con búp bê đó đã trả thù.

Tôi đã tìm được 1 ngôi nhà trọ rẻ hơn và ấm cúng hơn, nó bình thường và đương nhiên là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Hi vọng sẽ không bao giờ phải cảm nhận cái cảm giác đó nữa, ghê rợn và sợ hãi, mất kiểm soát và phải ngửi mùi máu tanh thối rữa.

Không bao giờEND
 
Truyện Ma Ngắn
Thông báo từ tác giả :3


Hehehehe, ta là tác giả đây (phởn một tí)Ờm, đây là thông báo tạm hoãn truyện 🙁((Híc, học cái trường có lịch thi cuối kỳ sớm nó khổ vậy.

Có tận chục cái đề cương, mà hiện giờ mới làm được có 3 cái.

Huhuhuhu T-T (Cảm thấy thật đắng lòng)Ờ, nói trắng ra thì là tui sẽ hoãn truyện này cho đến khi thi xong (chắc khoảng giữa tháng 12 hay gì đấy) Sorry nha 🙁( (thực ra thì còn tùy vào điểm số thế nào)Chắc phải học hành cho tử tế một chút.

Thực ra tui cũng ko phải con ngoan, trò giỏi, thanh niên nghiêm túc gì đâu ( nghe đến mấy cái thể loại đó đã thấy phát ngán lên rồi, "con nhà người ta" ấy mà).

Nhưng mà ko học thì bố mẹ oánh chết (thế thì còn viết truyện được nữa đâu) Vì lợi ích mai sau, ta sẽ đi học.

Bái bai, for 1 tháng gì gì đấy.

Ờ, đừng trông đợi quá nhá, tui ngu nhất môn toán, cuối kì này mà ko được điểm cao thì chết á...

Cho nên là phải học, mà tui học nó ko thành thì độc giả chờ mà vĩnh biệt hẳn đi, chắc lúc đó tui chết thật rùi...

-.-Ôi mẹ ơi, viết xong cái này rồi ngồi học bài thấy nản quá, mơ đến giấc mơ "hồi hè".Đây cũng có thể coi như lời trăng trối trước khi chết ngập trong cái đống đề cương của tui.

Sayonara...

T-TKí tênMiiii
 
Truyện Ma Ngắn
Bức họa


Khi tôi còn là một đứa bé 10 tuổi...

Tôi rất ghét phải đến nhà ông...

Nhưng vì lẽ, tôi là con cháu của ông, lại là đứa cháu mà ông kì vọng nhất.

Tôi không thể trốn tránh.

Ngôi nhà ấy, nó là nỗi sợ của tôi, bởi lẽ, trong ánh mắt tôi, nó được mang về từ quá khứ...Nó chứa đầy những kỉ vật từ khi ông mới sinh ra đến tận bây giờ, nó mang lại một cảm giác lanh lẽo, đáng sợ.

Những thứ đồ cổ mà ông sưu tầm ...

Mona Lisa...Tôi những tưởng sẽ thoát khỏi nó...có le là khi ông mất.10 năm sau...Tôi nhận ra tôi đã ảo tưởng...Khi cầm lấy di chúc của ông, tôi không thể tin vào mắt mình: tôi sẽ phải đến sống ở ngôi nhà đó.Tất nhiên, tôi đã không thể chịu đựng nổi việc này.

Liệu nó có đáng không?

Tôi phải làm cái điều mà tôi đã sợ hãi suốt bao năm nay.

Tôi quý ông, nhưng ông chỉ còn là một người đã khuất, một con người không bao giờ trở lại nữa.

Tôi sẽ phải làm điều này chỉ để một người như thế hài lòng ư?

Tôi phải từ chối cái yêu cầu ấy.Nhưng tôi đã không thể.

Mọi người xung quanh tôi ép phải chuyển đến đó.

Bố mẹ, anh chị, ... tất cả...

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, cái sự giày vò này...Rốt cuộc, tôi phải đến đó.

Tôi cũng đã không còn sợ hãi lắm khi có Rose đi cùng tôi.

Nếu cùng một người bạn thân sống trong ngôi nhà đó, có lẽ tôi sẽ ổn thôi...Khi chuyển đến ngôi nhà đó, tôi và Rose đã bị choáng ngợp bởi sự to lớn của nó.

Ngôi nhà to lớn, chỉ để chứa hàng ngàn những đồ vật cổ xưa.

Dường như trong cái nhà này, cái gì cũng được ché tạo bởi quá khứ vậy.

Ngay cả đồ dùng cũng thế... mà sao nó mang theo cái không khí lạnh lẽo đến thế...Nhưng đặc biệt nhất vẫn là Mona Lisa, một bản sao chép đầu tiên của bức tranh gốc, thứ mà ông tôi rất yêu quý.

Tôi không thể hiểu nổi, cứ như nó đang nhìn tôi với đôi mắt ấy...2 tháng sau khi chuyển nhà...Tôi bước trên con đường về nhà.

Tôi vừa trở về từ quán bar, sau khi đi chơi với vài đứa bạn.

Tôi về một mình vì Rose đã đi trước cùng với Alex - bạn trai của cô ấyThật sự, lúc ấy cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, chỉ là một buổi bình thường.

Tôi làm mọi vệc thường ngày: đi vào, cất đồ, tắm rửa... rồi len giường đi ngủ.Khoảng 1 giờ sáng... tôi đột ngột tỉnh giấc trong đêm tối, tôi vừa gặp ác mộng: đó là một ngày, Rose đi mất...Tôi chỉ cười và tự an ủi: "Alice, có gì phải sợ chứ, chỉ là một giấc mơ thôi mà." rồi lại nằm xuống, cố gắng dỗ bản thân vào giấc ngủ."

Cọt kẹt... cọt kẹt..."

Tiếng gì thế?

Tôi vừa nghe thấy cái gì vậy?

Đã muộn thế này rồi, nhà hàng xóm chẳng còn ai thức, nhà tôi lại càng không.

Tiếng mở cửa?

Nhưng đó không phải tôi, mà Rose không bao giờ rời phòng vào ban đêm.

Có thể là gì được?Trí tò mò thúc đẩy tôi ra khỏi giường và tìm thứ gây ra tiếng động ấy.

Tôi vớ lấy chiếc điện thoại bên cạnh và dùng chức năng đèn pin, dò dẫm bước ra khỏi giường.Tôi bật công tắc điện lên, nhưng đèn không sáng, có lẽ đã mất điện từ trước.

Tôi đành phải dựa vào ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc điện thoại.

Tôi mở cửa, bước ra ngoài hành lang.

Một cơn gió lạnh thổi tung mái tóc, làm cho tôi khẽ rùng mình.

Tôi lần theo bức tường trong hành lang để đi.

Tiếng động đó hình như phát ra từ phòng của Rose, vì thế tôi theo trí nhớ, đi về hướng căn phòng đó.

Tôi cảm thấy hơi sợ, vì sao tôi cũng chẳng biết nữa... một cảm giác gì đó, làm cho tôi thấy rùng rợn.

Đang đi, bàn tay đang lần trên tường của tôi trở nên ươn ướt...

Cái gì vậy?

Nó nhớt nhớt thế nào ấy?

Có phải là dầu?

Nhưng dầu thì lại khác...

Tôi đưa ánh sáng từ chiếc điện thoại lên và soi vào tay...Máu...

Máu ư?

Tại sao lại có máu ở đây?

Máu của ai vậy?

Tôi mở to mắt nhìn, tôi đã quá sợ hãi để kêu cứu hay hét lên.

Lúc bấy giờ... tôi mới để ý...Sàn nhà lênh láng máu...Toàn thân tôi run lên từng hồi, tôi cố gắng bước về phía trước...

Tôi nghĩ đến Rose... có phải cô ấy đã... tôi không dám nghĩ tiếp.Ánh sáng từ chiếc điện thoại... từ nó... tôi nhận ra...Alex?

Một mảnh thân...

Tôi gần như phát điên.

Đây là xác chết của Alex...

Và bên kia là ...

Rose... cô ấy đang ôm lấy chiếc đầu của Alex và khóc...Tôi không dám thốt lên lời nào...

Thu hết can đảm của mình, tôi nói, giọng run run:- Rose... có phải cậu...- A...

Alice?

Cậu ... cậu...

A...

Alex... ch .... chết... hức hức...Cô ấy nói ngắt quãng, tôi chỉ có thể hiểu được là Alex đã chết...- Chuyện gì ...

đã xảy ra?

- Tôi nói, cố không run lên.Rose không nói gì.

Cô ấy chỉ tiếp tục nấc lên từng hồi.Tôi gần như quên hết tất cả...

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Ai đã làm điều này?

Chẳng lẽ lại là Rose?

Tôi phải làm gì đây?

Nếu người khác biết, họ sẽ nghĩ như thế nào?

Ánh trăng hắt vào cửa sổ ở cuối hành lang... và tôi có thể nhìn thấy...

Mona Lisa...Ánh mắt ấy... cuốn sâu tôi vào kí ức xưa.."

- Alice, cháu không bao giờ được chê bai hay làm điều xấu với Mona Lisa nhé.

- ông tôi dặn dò, vẻ thận trọng.- Nhưng tại sao ạ?

Đó chỉ là một b...

- tôi ngây ngô hỏi lại, nhưng chưa kịp nói hết, ông đã bịt miệng lại.- Đó, đừng bao giờ nói những câu như thế.

Điều đó làm tổn thương đến cô ấy.

Và nếu như cô ta biết được, lời nguyền sẽ bắt đầu, và sẽ có người phải chịu đau đớn..."

"- Alice à?

Sao cậu có thể chứa cái bức tranh này trong nhà chứ?

Trông nó chẳng ra gì cả?

Thật xấu quá đi mất.- Cậu không nên nói những lời như thế!

Tớ đã được dặn...Cậu ta ngắt lời:- Dặn gì chứ?

Không được chê xấu nó chỉ vì nó là di vật mà ông cậu để lại?

Thật vớ vẩn.

Chê thì làm sao chứ?

Có lời nguyền nào à?

Trẻ con quá đấy Alice.

Mọi người chỉ nói thế để không làm cho ông cậu tổn thương thôi.

Nhưng giờ, ôn ấy đã chết rồi cơ mà..."

Như một làn sóng mãnh liệt...

Kí ức ùa về như vừa mới hôm qua...

Tôi đã nhớ lại tất cả!

Lời dặn dò của ông... sự chê bai của Alex... có lẽ nào?

Đây chính là cái giá phải trả?Tôi hãi hùng nhìn bức tranh.

Nó đang mỉm cười nhìn tôi.

Mona Lisa đang mỉm cười nhìn tôi!

Thật sự tôi không thể chịu đựng nổi cái vẻ mặt ấy.

Không!

Tôi không muốn nhìn nữa!Tôi vùng chạy và kéo theo Rose, vào phòng mình.Tôi chốt trái cửa lại và kéo cô ấy vào góc phòng:- Không sao đâu Rose, mọi chuyện sẽ ổn thôi.Cô ấy vẫn tiếp tục nấc lên và không nói gì.

Tôi chỉ biết lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Gọi xong, tôi tự trấn an: "Rồi sẽ ổn thôi mà... sẽ ổn thôi..."

Tôi dần ngất lịm đi... trong tiếng khóc của Rose...Vài ngày sau...Tôi thức dậy trong bệnh viện, bên cạnh là khuôn mặt lo lắng của bố mẹ.

Đã có chuyện gì xảy ra?Rồi, tôi được mọi người kể lại:Nguyên nhân Alex bị giết.

Không ai biết cả.

Họ nghi ngờ Rose. nhưng về phần cô, cô đã không thể giao tiếp được nữa, chỉ có thể dùng bằng giấy.

Và cô không nói bất cứ một lời nào về vụ sát hại đó...

Ngay trước ngày tôi tỉnh lại... cô ấy tự sát.Người ta chuyển sang nghi ngờ những tên trộm hay người ngoài, sống gần nhà.

Tất cả bọn họ đều có chứng cớ ngoại phạm và đều không có động cơ gây án.

Vậy hung thủ là ai?

Người ta chỉ còn có thể nghĩ đến những nguyên nhân bí ẩn?

Đó là Mona Lisa...Và rồi, cảnh sát đi thu thập thông tin...Đó là một bức tranh do một người ẩn danh chép lại từ bản gốc, nó cũng có giá trị như bức tranh gốc vậy.

Nhưng rồi, mọi chuyện xảy ra...

Không hiểu sao, người họa sĩ của bức tranh này lại hóa điên.

Ông ta suốt ngày làm đủ thứ điên cuồng.

Đặc biệt nhất là ông còn sống với bức tranh kia như vợ chồng.

Không ai hiểu nổi...

Rồi người đó cũng chết, vụ án rất giống với vụ Alex.

Nhưng người ta không thể tìm nổi nguyên nhân...Về phần bức tranh...

Không ai thấy nó nữa.

Khi cảnh sát đến, họ chỉ tìm thấy cái xác.

Có lẽ bức tranh đã bị lấy mấtHoặc... nó đã tự mình đi mất...END
 
Truyện Ma Ngắn
Rusalka


Rusalka Tom là một cậu bé 7 tuổi, sống cùng bố mẹ và một em gái ở nơi thành phố sầm uất, đông đúc và chật chội.

Cậu là một đứa trẻ nghịch ngợm, hiếu kì và lắm mồm, một đứa trẻ mà nhìn vào ai cũng thấy thật vui vẻ.

Thế nhưng, sau một chuyến đi về làng quê cùng bố mẹ, cậu trở thành một con người hoàn toàn khác, lầm lì, gần như tự kỉ...

Bố mẹ chỉ biết cậu đã biến mất 2 ngày trong chuyến đi, nhưng không ai biết trong quãng thời gian ấy, chuyện gì đã xảy đến với cậu, và tại sao cậu lại trở nên như vậy...

Họ cực kì bối rối, đau buồn, bởi mỗi lần gặng hỏi Tom, cậu đều im lặng, thậm chí là gào hét, khóc lóc và tự làm hại bản thân mình.

Họ không còn cách nào khác, đành tìm đến vị bác sĩ tâm lý giỏi nhất trong thành phố ấy – Alec, với hi vọng sẽ giúp Tom trở lại cậu bé vui tươi, hồn nhiên của ngày nào. ___________________________Alec bước lên cầu thang chật hẹp của ngôi nhà nọ, thầm suy nghĩ về bệnh nhân tiếp theo của mình.

Anh đã làm bác sĩ tâm lý rất lâu, nhưng những trường hợp như thế này cũng rất hiếm gặp.

Cậu bé này thật kì lạ, chuyện gì có thể khiến con người ta hoàn toàn thay đổi nhân cách trong vòng hai ngày chứ?

Chắc chắn cậu bé đã chứng kiến một cảnh tượng đáng sợ đến mức khiến thế giới quan của cậu ta trở nên méo mó...

Anh vừa nghĩ, vừa mở gõ cửa căn hộ nọ.

Một người đàn ông ra mở cửa, chào hỏi anh thật nồng nhiệt, đó hẳn là bố cậu bé kia.

Người phụ nữ thấy anh bước vào, cũng chạy lại cười với anh, mời anh ngồi xuống phòng khách và uống trà.

Hai người đều tỏ ra trấn tĩnh, nhưng trông họ rất mệt mỏi, nỗi lo lắng đong đầy trong ánh mắt nhìn anh.

Alex chào họ và bắt đầu nói về trường hợp của bé Tom, "Tôi rất hiếm khi gặp phải những trường hợp thay đổi tâm lý bất chợt, mà không biết nguyên nhân thế này.

Anh chị có thể kể rõ hơn về vụ mất tích của Tom không?"

Hai người nhìn nhau lúng túng, "Thật xấu hổ quá, là do chúng tôi sơ sẩy, để lạc mất cháu.

Hôm ấy chúng tôi đi dã ngoại trong rừng, trong lúc bận soạn đồ đã không để ý.

Khi chúng tôi gọi thì đã không thấy cháu bé đâu nữa.

Tom là một đứa trẻ nghịch ngợm, hẳn trong lúc đó, nó đã chạy vào rừng."

"Vậy là anh chị để lạc mất cháu bé trong rừng?"

"Vâng, sau đó chúng tôi đã rất lo lắng.

Chúng tôi đi tìm cháu khắp mọi nơi, dò hỏi tất cả mọi người trong làng, nhưng không một ai thấy cháu cả.

Chúng tôi gần như mất hết hi vọng."

"Trong bức thư anh chị có viết, sau 2 ngày đã tìm được cháu bé?"

"Ồ vâng, sau 2 ngày, người gác rừng đã tìm được Tom.

Lúc đó nó đang đờ đẫn lang thang ở bìa rừng, người ướt sũng, nhìn rất chật vật.

Từ lúc đó, Tom đã thay đổi, nó không nói cười vui vẻ như xưa nữa.

Dù chúng tôi có làm gì, nó cũng chỉ im lặng, ngẩn ngơ nhìn vào hư không..."

"Tôi đoán rằng trong thời gian mất tích, Tom đã phải chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp.

Tâm lý non nớt của cháu bé đã không chịu nổi và gây ra những phản ứng..."

Người phụ nữ đỏ mắt, nói, "Ôi!

Xin anh hãy cứu lấy cháu!

Chúng tôi không thể để nó sống thế này mãi được!"

"Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng không thể đảm bảo được điều gì.

Xin anh chị hãy thông cảm.

Giờ thì, làm ơn cho tôi gặp cháu bé."

Người đàn ông mím môi như đang kìm nén sự thất vọng, đứng dậy và dẫn anh đi vào một căn phòng nhỏ.

Trong phòng rất bừa bộn, ô tô, máy bay đồ chơi, mảnh ghép xếp hình, máy chơi game ... bị vứt bừa bãi trên mặt đất, trên tường là những nét vẽ trẻ con nguệch ngoạc.

Căn phòng rất tối, tất cả rèm cửa đều được kéo kín lại, che hết ánh nắng mặt trời, đèn bị tắt hết, không có lấy một nguồn sáng.

Trong một góc phòng, có một cậu bé đang ngồi.

Cậu ôm đầu, kéo chăn che thân mình, mặt đầy vẻ sợ hãi.

Thấy có người lạ bước vào phòng, cậu càng tỏ ra hoảng sợ hơn, lùi thật sâu vào góc phòng như thể muốn biến mất.

Alec nhíu mày nhìn cậu bé.

Những đứa trẻ thế này rất khó nói chuyện, chúng sẽ chỉ im lặng.

Anh ra hiệu cho bố mẹ cậu ra khỏi phòng, họ nhìn anh lo lắng nhưng rồi cũng bước đi."

Chào cháu, chú là Alec.

Chú ở đây để nói chuyện với cháu, yên tâm nhé, những gì cháu nói, chỉ có chúng ta biết thôi.

Ở đây chỉ có chúng ta, không có ai khác nữa đâu."

"..."

"Chú biết cháu đã nhìn thấy một điều đáng sợ, nhưng hãy nói cho chú biết nhé, và ta có thể cùng nhau giải quyết điều đó."

"..."

Alec không nói gì nữa, anh lại gần đứa trẻ và xoa đầu nó.

"Cháu đã thấy..."

"Nghe này, dù đó là ai, thì cũng không thể làm hại đến chúng ta đâu."

"Người phụ nữ đó..."

"Cô ta là ai?"

"Không biết..."

"Cô ta đã làm gì?"

"...Nước..."

"Cháu muốn uống nước sao?"

Alec lấy một cốc nước cho cậu bé, nhưng dường như Tom lại càng cố tránh xa anh.Nhưng khi anh đặt cốc nước lại trên bàn, Tom không tránh xa anh nữa.

"Cháu sợ nước sao?"

Tom không trả lời, nhưng cậu bắt đầu khóc.

Alec thở dài, anh biết mình không thể hỏi thêm gì nữa.

Anh nói, "Hôm nay đến đây thôi, cháu không cần phải trả lời những điều cháu không muốn, được chứ?"

Tom mở to mắt nhìn anh.

"Tạm biệt cháu."

Alec vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài.

Bố mẹ cậu bé đang đứng ngay trước cửa.

Họ lo lắng nhìn anh, ánh mắt của sự mong chờ, hi vọng và hối hộp.

Anh thuật lại cuộc trò chuyện giữa mình và Tom, và những phản ứng của cậu bé cho họ biết.

Hai người nhìn anh kinh ngạc và bối rối, nhưng rồi cũng cảm ơn anh, dù sao cậu bé cũng đã chịu mở miệng.

Alec dặn họ không nhắc đến chuyện đó trước mặt Tom, rồi chào tạm biệt và ra về.

Trên đường về, anh lại suy nghĩ về ca bệnh ngày hôm nay.

Dù tỏ vẻ bình thản trước gia đình cậu bé, nhưng thực chất anh vẫn thấy rất tò mò.

Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tom?

Tại sao cậu lại sợ nước?

Cậu bé đã gặp phải một người phụ nữ?

Nếu vậy, thì người đó đáng lẽ phải giúp cậu trở về.

Thế nhưng khi được tìm thấy, cậu đang ở một mình, và ướt sũng...

Ướt sao!?

Rốt cuộc người đó đã làm gì cậu?

Và tại sao cậu có thể thoát được?

Đó vẫn là một bí ẩn.

Ca bệnh này khiến anh quá hiếu kỳ, và ngày hôm đó, anh quyết định sẽ tự tìm hiểu thêm về người phụ nữ đó... __________________________ Một ngày cuối tuần nọ, Alec lái xe đến một ngôi làng nhỏ.

Anh đã viết thư hỏi thăm và biết đây là nơi gia đình Tom đã đến thăm khi mọi chuyện xảy ra.

Anh rất tự tin vào chuyến đi này, anh có linh cảm rằng mình chuẩn bị khám phá ra điều gì đó rất đặc biệt.Đến nơi, anh đi khắp làng, hỏi tất cả những người anh gặp được về một người phụ nữ sống trong rừng.

Nhưng tất cả người dân nơi đây đều lắc đầu và trả lời rằng họ tin chắc chẳng có ai sống trong rừng cả.

Đây là một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, lâu đời, mọi người trong làng đều quen biết nhau, và họ chỉ sinh sống trong phạm vi ngôi làng mà thôi, chẳng ai lại đi vào rừng ở cả, cô đơn, tăm tối và đầy nguy hiểm.Câu trả lời của người dân nơi đây khiến Alec phần nào thất vọng.

Anh biết chắc cô ta tồn tại, bởi Tom đã nhìn thấy cô ta mà, nhưng người dân lâu năm ở đây lại khẳng định chẳng có ai như thế cả.

Điều này khiến Alec càng tò mò, và quyết tâm hơn.Cuối cùng, anh bước vào thư viện của làng, với hi vọng sẽ tìm được điều gì đó liên quan đến người phụ nữ kia.

Vừa đi vào, một bức tranh lập tức bắt vào tầm mắt anh: Trong bức tranh ấy, có rất nhiều người phụ nữ mặc đồ trắng, đứng cạnh nhau bên bờ một dòng sông trong rừng.

Anh tìm người thủ thư và hỏi, "Xin cho hỏi, những người phụ nữ trong bức tranh này là ai vậy?"

"Ồ, đó là Rusalka, anh không biết sao?"

"Xin lỗi, tôi chưa nghe nói bao giờ.

Đó là thứ gì?"

"Chắc hẳn anh là khách du lịch đến làng?

Mọi người trong làng đều biết đến thứ này.

Để anh dễ hiểu hơn thì chúng tôi còn gọi Rusalka là tiên nước.

Tiên nước được tin là linh hồn của những người phụ nữ bị chết đuối.

Rusalka thường sống những nơi gần ao, hồ, thù hận con người và sẽ dìm chết những kẻ ngu ngốc dám đến gần chúng.

Vì thế ở làng này, chúng tôi rất ít khi vào rừng, hoặc đến những nguồn nước hoang dã.

Loài quỷ đó rất đáng sợ, nhiều khách du lịch đến đây đều không tin vào chúng, nhưng để tôi nói cho anh biết này, chúng có thật đấy."

Nếu Alec chỉ đơn thuần là một người khách du lịch, chắc chắn anh sẽ chẳng tin vào điều này.

Nhưng Tom nói đã gặp một người phụ nữ, liệu đó có phải là thứ này không?"

Ồ, nghe có vẻ huyền bí.

Anh kể thêm được không?"

"Được chứ!

Từ hồi bé tôi đã được nghe kể rất nhiều chuyện liên quan đến Rusalka rồi.

Người ta nói, những người phụ nữ nhảy cầu tự sát vì tình yêu, hoặc những cô gái bị dìm chết, thì sẽ không được siêu thoát.

Linh hồn của những cô gái đó sẽ buộc phải ở lại thế gian và biến thành Rusalka.

Rusalka chỉ được siêu thoát khi họ đã báo thù thành công."

"Báo thù ư?"

"Đúng vậy, chúng sẽ quyến rũ những gã đàn ông trẻ tuối đến gần nguồn nước, sau đó kéo họ xuống nước.

Khi kéo được người xuống rồi, cơ thể Rusalka sẽ trở nên trơn trượt, và dần dần dìm chết người đó.

Nghe nói Rusalka còn có thể biến hình thành đúng gu của người đàn ông đó để dễ quyến rũ họ hơn đấy."

"Vậy loài này chỉ có thể ở gần nguồn nước thôi sao?"

"Không đâu, tôi nghe nói chúng còn có thể lên bờ, ẩn mình trong những bụi cây đó.

Nhưng mà chúng chỉ làm được điều đó trong một khoảng thời gian nhất định thôi, mà tôi không nhớ rõ là lúc nào.

Nói chung là anh nên tránh xa nguồn nước và khu rừng ra, ở đó nguy hiểm lắm."

"Ồ được chứ, cảm ơn nhé anh bạn."

"Không có gì đâu!"

Alec chào người thủ thư và bước khỏi thư viện, nửa tin nửa ngờ vào câu chuyện về Rusalka.

Thế rồi anh quyết định sẽ thử vào rừng tìm kiếm thứ kia, dù sao chúng cũng chỉ lên bờ được một thời gian nhất định, anh nghĩ chỉ cần tránh xa nguồn nước, mọi việc sẽ ổn thôi. _______________________ Đường vào rừng khá khó đi, những cành cây, rễ cây chằng chịt khắp nơi cản trở bước đi của Alec, như thể chúng đang ngăn cản anh đi sâu hơn.

Nhưng anh chẳng bận tâm đến điều đó, lòng hiếu kỳ khiến anh đầy quyết tâm và hi vọng.

Đến khi trời sẩm tối, anh tìm được một ngôi nhà gỗ nhỏ trong rừng..

Tuy có phần ngần ngại bởi lời cảnh báo của người thủ thư trước đó, nhưng do đã quá mệt mỏi vì chặng đường vừa rồi, anh quyết định bước vào hỏi xin một cốc nước.

Anh gõ cửa, một giọng nói ngọt ngào vang lên, "Mời vào."

Alec đẩy cửa bước vào.

Đó là một căn nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng, nhưng lại rất xinh xắn, tựa như trong truyện cổ tích vậy.

Anh đưa mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng lại trước một cô gái.

Có thể nói, đó là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp, và anh mê mẩn trước sắp đẹp của cô, mái tóc vàng xõa trên vai như được dệt từ ánh nắng, đôi mắt xanh trong như mảnh trời, và đôi môi hồng hé mở như cánh hoa mùa xuân.

Anh sững sờ không nói nên lời, hoảng hốt trước vẻ đẹp tựa thiên tiên của cô gái kia.

"Anh cần giúp gì sao?"

Giọng nói đường mật kéo anh về thực tại.

"Ồ, xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi xin một cốc nước thôi.

Cô có thể làm ơn giúp đỡ chứ?"

"Được chứ!"

Cô gái đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ, rót nước và đưa Alec.

"Cảm ơn cô."

Alec nhanh chóng uống hết cốc nước.

Tưởng như dòng nước mát lạnh sẽ giúp anh khỏe khoắn trở lại, nhưng anh bắt đầu thấy chóng mặt, và thế giới quanh anh như chao đảo.

Chỉ trong giây lát, mọi thứ trước mắt anh đều bị bóp méo, kể cả cô gái kia...

Anh thấy thật kì lạ, nhưng cũng không thể hiểu nổi vì sao...

Cô gái kia bỗng mở miệng hỏi anh, "Anh muốn biết tên tôi chứ?"

"Cô ... là ai?"

"Rusalka."

Alec thấy người mình lạnh toát, và ...

ẩm ướt.

Anh nhận ra mình đã đứng giữa một dòng sông từ lúc nào, ăn nhà cổ tích và cô gái kia đã biến mất.

Anh muốn thoát khỏi đây, nhưng không thể giãy giụa nổi, quanh thân anh có thứ gì đó quá trơn trượt...

Anh hét lên đầy tuyệt vọng, mong ngóng một ai đó có thể đến và giải thoát anh khỏi tình cảnh này.

Nhưng đến tận khi mắt anh mờ đi dưới làn nước, cổ họng bỏng rát, hơi thở ngừng lại, vẫn chẳng ai xuất hiện.

Không một ai cả.

Có lẽ anh đã sai lầm khi hi vọng có thể tìm được Rusalka mà vẫn an toàn.Thật sai lầm...

____________________________ Hớ hơ, chào các bẹn, lần cuối tui viết truyện chắc phải cách đây tầm 2 năm rồi?

Nếu có ai chờ đợi thì tôi rất xin lỗi, bề bộn lo toan trong cuộc sống trưởng thành làm tôi quên đi những thú vui tuổi trẻ... (Xin một giây sến bựa) (Thật ra tôi viết truyện này vì có người request) Nhưng mà tôi không nói các bạn tại sao tôi lại viết đâu.

Cừi, cá nhân tôi thấy mình sau 2 năm vẫn chẳng tiến bộ lên tí gì, văn phong vẫn đều đều và nhàm chán =(( Hi vọng có thể cải thiện trong tương lai. ┗(`・ω・')┛Lần đầu viết truyện ma theo ngôi thứ 3, có gì sai sót mong hãy nhẹ tay.

Mọi ngừi làm ơn hãy góp ý cho tui nhaaa.

Mong mọi người ủng hộ. ('ω`*)
 
Truyện Ma Ngắn
Toàn vẹn


TOÀN VẸNTôi sống một mình trong một chung cư ọp ẹp tại thành phố Rivera - một thành phố đông đúc và đầy tội lỗi.

Tệ nạn xã hội và án mạng xảy ra liên miên, phòng trọng án sở cảnh sát thì phải làm việc ngày đêm, xử lý những vụ việc đầy oái oăm và nhiều lúc là man rợ.

Nhiều lúc tôi cũng lo ngại về việc đó lắm, và tôi muốn chuyển khỏi đây, nhưng rồi tôi lại suy nghĩ lần nữa, bởi tôi chưa chắc đã đủ điều kiện để làm điều đó.

Chung cư mà tôi đang sống rất tồi tàn, tôi cũng chẳng khá giả gì, công việc nhân viên văn phòng không đem lại thu nhập cao.

Tôi chỉ có đủ tiền để miễn cưỡng nuôi sống bản thân, và đương nhiên tôi phải chấp nhận việc sống ở căn hộ này rồi.

Sống ở đây lâu ngày, tôi cũng dần quen với điều đó, nhưng dạo gần đây thì...

Có vẻ như hàng xóm của tôi hình như đang gặp phải vấn đề gì đó nghiêm trọng lắm.

Gần đây, Charles luôn hành động rất kì quái.

Hằng đêm, tôi nghe thấy những tiếng động kì lạ phát ra từ phía căn hộ của anh ấy, còn ban ngày thì anh ấy luôn rời đi từ rất sớm.

Anh ấy gần như không nói chuyện với người khác nữa, thế mà tôi từng ngưỡng mộ khả năng giao tiếp của anh ấy đấy.

Cứ như một con người khác vậy.

Có lẽ là vì anh ấy vừa chia tay bạn gái chăng?

Đã lâu rồi tôi không còn thấy Lili xuất hiện ở đây.

Nếu điều đó là thật thì đáng tiếc quá, tôi rất thích cặp đôi đó, cô gái ấy như một thiên thần, còn anh ấy thì vừa đẹp trai, còn giỏi ăn nói và tốt bụng nữa.

Nhiều lúc tôi cũng có ý định hỏi thăm anh ấy xem chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng tôi là một người khá kín tiếng, lại không biết nói chuyện, nên rồi tôi cũng quyết định cho qua chuyện này, dù phần nào trong tôi vẫn thấy khó chịu vì sự hiếu kì.

Mà tôi đoán tọc mạch chuyện của người ta cũng chẳng tốt đẹp gì nhỉ? ...

Sau khi tan ca và về nhà, tôi nằm dài trên sofa xem tin tức trên Tivi.

Vẫn là những bản tin quen thuộc trong thành phố, bọn trẻ con hút cần, người lớn thì đánh nhau và gây gổ trong những góc tối của thành phố, cái thành phố này như đã mục ruỗng từ bên trong vậy.

Thật phiền phức.

Tôi đã định tắt Tivi và kiếm chút gì lót dạ, nhưng rồi bản tin tiếp theo lại khiến tôi phải sững lại giây lát.

Đó là tin tức về một vụ án mạng liên hoàn, 3 người đã chết.

Những người đó đều để lại những thi thể không toàn thây, mỗi người bị lấy đi một phần nội tạng.

Người đầu tiên là trái tim, thứ hai là gan, và cuối cùng là thận.

Sát thủ rất tinh vi, hắn chẳng để lại một dấu vết nào rõ ràng, khiến cảnh sát vô cùng chật vật, họ vẫn chưa tìm được manh mối nào dẫn để kẻ giết người cả.

Bản tin thậm chí còn đưa cả ảnh hiện trường lên.

Dù đã bị làm mờ, nhưng bức ảnh ấy vẫn khiến tôi suýt ọe ra.

Thật kinh tởm, máu ở khắp nơi, thi thể không toàn vẹn, giữa thân thể cô gái có một vết rạch thật lớn, lớn đến mức có thể nhìn được cả màu trắng của xương sườn.

Cô gái đó mở lớn đôi mắt, có lẽ cô không cam lòng chết đi như vậy.

"Một gã đồ tể mới xuất hiện.

Hắn ta giết người và mổ lấy nội tạng người ta...

Nhưng có trời mới biết hắn ta có mục đích gì."

Người phụ nữ trong bản tin không còn dùng chất giọng đều đều hằng ngày nữa.

Chắc cô ta cũng chẳng vui vẻ gì với những bức ảnh kiaCái thành phố chết tiệt này luôn đẻ ra những kẻ biến thái, án mạng thì nối đuôi nhau mà tới.

Thế nhưng vụ này vẫn quá kinh khủng...

Tôi đã sống ở đây lâu năm, nhưng vẫn chẳng thể làm quen được với những vụ việc thế này.

Tôi tắt bản tin và đi chuẩn bị bữa tối, nhưng chắc tôi sẽ chẳng thể ăn ngon lành đâu, cái bản tin kia cứ luẩn quẩn quanh đầu tôi, khiến tôi kẹt giữa sự tò mò và lo lắng. ...

2h13 đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn từ căn hộ bên cạnh.

Không, đó chẳng phải tiếng ồn.

Đó là một tiếng động sắc lẻm, lạnh lẽo, vang vọng quanh quẩn trong tai tôi.

Nói thật thì... tiếng đó khá giống tiếng mài dao...

Nhưng ai lại mài dao vào giữa lúc đêm khuya thế này chứ.

Chắc hẳn là tôi nghe nhầm thôi, chẳng có việc gì đâu.

Chắc đó chỉ là tiếng phát ra từ ti vi anh ấy trong lúc xem phim chẳng hạn?

Tôi tự trấn an mình như thế, cốt để chìm lại vào giấc ngủ.

Nhưng cái tiếng động ấy như ám ảnh tôi vậy, nó cứ lặp đi lặp lại bên tai tôi, kéo tôi ra khỏi giấc mơ màng và giữ cho tôi mở mắt thao láo giữa đêm khuya.

May mắn thay, chẳng bao lâu sau, âm thanh đó đã vụt tắt.

Tôi nằm thao thức một hồi, lắng tai xem liệu nó có quay trở lại không, và ngay khi tôi tưởng rằng mình có thể an toàn chìm vào giấc ngủ, thì một tiếng động khác lại vang lên.

Âm thanh này thậm chí còn ghê rợn hơn lần trước.

Nghe như một con thú sắp chết đang vùng vẫy, giãy giụa, đấu tranh với gã thợ săn để giành lấy cơ hội sống.

Nó cố hét lên một tiếng cuối cùng, nhưng cổ họng đã bị người ta rạch mất, chỉ còn lại một mảng máu thịt hỗn đỗn.

Nối tiếp đó là tiếng sột soạt người ta thường nghe trong những gian hàng bán thịt.

Nhưng giữa đêm tối, trong một không gian cô độc, thì âm thanh ấy ghê rợn hơn bao giờ hết.

Nó gợi đến hình ảnh lưỡi dao sắc bén cửa từng nhát qua những thớ thịt tươi, và máu rỉ qua những kẻ tay người cầm dao.

Chết tiệt thật.Tôi rùng mình, bịt tai lại và cuộn người trong chăn.

Cái âm thanh ấy khiến tôi không khỏi nghĩ đến gã đồ tể trên bản tin.

Gã đó hẳn phải là một kẻ điên rồ lắm mới làm vậy nhỉ?

Mỗi lần hắn ta lại lấy đi một bộ phận cơ thể khác nhau.

Có phải là buôn bán nội tạng không nhỉ?

Mà nếu bán nội tạng thật thì mỗi nạn nhân đã bị mất hết nội tạng rồi, đằng này họ chỉ mất một thôi mà?

Thật rắc rối quá...

Không hiểu sao tôi chợt nghĩ đến việc ghép nên một cơ thể mới.

Có lẽ hắn ta đang làm vậy sao?

Thôi thôi, làm sao tôi biết được chứ, có lẽ chỉ là một kẻ biến thái giở trò đồi bại thôi.

Gã điên. ...

Ngày hôm sau, tôi thức dậy với hai quầng thâm lớn trên mắt.

Tiếng động lạ đó chẳng hề ngưng lại cho đến tận 3h sáng, hại tôi mất một giấc ngủ ngon.

May mà hôm nay là ngày cuối tuần, tôi chẳng phải lo đến vụ trễ giờ, hay ông sếp cáu kỉnh hay càu nhau của mình.

Tôi rời giường vào lúc 11h trưa, cũng đến lúc chuẩn bị bữa trưa rồi.

Tôi nhảy vào bếp, tra vài công thức nấu ăn trên mạng và chuẩn bị bắt tay vào làm một món đùi gà nướng mật.

Nhưng trong lúc lấy đống gia vị ra, tôi phát hiện mình đã hết muối từ lúc nào.

Chắc phải sang hàng xóm xin ít gia vị thôi.

Tôi khoác áo rồi bước ra hành lang, gõ cửa nhà bà cụ Sofis bên cạnh.

"Ai đó?"

"Là cháu đây, bà Sofis."

"Ồ, đợi chút."

Chỉ chốc lát sau, bà đã ra mở cửa.

Bà Sofis là một con người nồng hậu, thân thiện, bà luôn chào đón và giúp đỡ tôi, thời nay thật khó mà gặp được một con người như bà.

"Cháu có việc gì sao, Sara?"

"Cháu muốn hỏi liệu bà có còn muối không?

Cháu muốn xin một ít, công việc bận rộn quá nên cháu quên sạch mất việc mua muối."

"Được chứ, cháu vào nhà ngồi một lát nhé?

Ta sẽ lấy muối cho cháu."

"Vâng."

Tôi vào ngồi trên chiếc ghế sofa, còn bà Sofis thì đi vào bếp, vừa đi, bà vừa hỏi han tôi, "Dạo này cháu thế nào rồi?

Khỏe chứ?"

"Dạ, cháu vẫn khỏe mà.

Bà thì sao?"

"Vẫn vậy thôi, nhưng hôm qua thì mất ngủ cả đêm.

Ta vốn đã già cả khó ngủ, cái thằng nhóc Charles đó còn làm trò gì giữa đêm khuya, hại ta phải thức trắng đêm."

"Bà cũng nghe thấy tiếng đó sao?

Thật ra cháu cũng bị mất ngủ."

"Cháu uống trà nhé?"

"Ồ vâng, cho cháu một tách nhé, cháu cảm ơn."

"Những bức tường trong căn hộ này đã quá cũ kĩ rồi, nó không thể ngăn cản âm thanh được nữa.

Ta đã định dạy dỗ nó một trận, nhưng thằng nhóc Charles đó cũng quá tội nghiệp."

"Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy sao?

Dạo gần đây tâm trạng anh ấy có vẻ không tốt lắm."

"Cháu chưa nghe tin sao?

Cô người yêu của thằng bé, Lili ấy, đã mất rồi."

"Cháu không biết tin này."

Tôi nhíu mày, thì ra đây là lí do khiến anh ấy cư xử thật lạ lùng, "Cô ấy bị bệnh sao?"

"Không, Lili tội nghiệp đã gặp tai nạn, xe cộ thời nay nguy hiểm quá."

Bà Sofis ra khỏi bếp với một tách trà và một hộp muối nhỏ trên tay, lắc đầu tiếc nuối, "Nó là một cô gái tốt bụng, cầu Chúa cho Lili được hạnh phúc trên thiên đàng."

"Thật đáng tiếc quá..."

"Ta nghe nói trước khi mất, nó đã hiến tặng toàn bộ các bộ phận trên thân thể mình cho những người bệnh khác."

"Thật sao ạ?"

"Đúng vậy, con bé đúng là một thiên thần."

Bà Sofis lại lắc đầu vẻ tiếc nuối, rồi húp một ngụm trà.

Tôi ngồi nói chuyện với bà thêm một lúc rồi cũng ra về.

Trong lúc nấu ăn, tôi lại chợt thấy ái ngại cho Charles.

Tôi sẽ nghĩ gì nếu người yêu mình chết đi mà chẳng toàn vẹn nhỉ?

Tôi sẽ chẳng bao giờ thấy được người ấy một lần cuối, thay vào đó chỉ là một thi thể trống rỗng, mọi thứ đã bị vét hết, bởi những con người xa lạ, những con người mà tôi chẳng hề hay biết.

Hẳn đó chẳng phải cảm giác dễ chịu gì, huống hồ, hai người đó còn yêu nhau thật say đắm......Vài ngày sau, trong giấc ngủ mơ màng, tôi lại chợt tỉnh.

Phía căn hộ của Charles lại phát ra tiếng kêu gì đó thật kinh khủng, thậm chí còn gây ám ảnh hơn ngày hôm qua nữa.

Tôi bật dậy, ngồi bần thần trên giường, tiếng động ấy vẫn đeo bám bên tai.

Mấy ngày qua tôi đã không thể ngủ bởi cái tiếng động ấy.

Sống quen ở thành phố này, tôi không còn lạ lẫm với tiếng còi xe cảnh sát, hay tiếng khóc lóc của những người phụ nữ, trẻ em giữa đêm.

Nhưng tiếng động này thì hoàn toàn khác, nó vang vọng đầy ám ảnh giữa màn đêm mịt mù.

Lần này không phải tiếng mài dao sắc lẻm như bình thường, mà là thứ tiếng động kì quặc khi một ai đó cố cào móng tay mình vào tường.

Tôi thấy mình như đang gặp ảo giác, nhưng không phải, tiếng động vẫn quá chân thật.Rốt cuộc Charles đang làm cái quỷ gì nhỉ?

Dù đau khổ vì sự ra đi của bạn gái, nhưng anh ta vẫn không có quyền làm thế này với tôi.

Tôi tức giận bật khỏi giường, tôi phải dừng việc này lại, nếu cứ thế này, tôi sẽ chẳng bao giờ được thưởng thức giấc ngủ ngon nữa.

Mở cửa căn hộ, tôi đi dọc hành lang, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa cạnh nhà mình.

Tôi gõ cửa thật mạnh như thể đang phần nào trút giận vào cánh cửa ấy vậy.

"Cộc cộc cộc..."

Tiếng gõ rất vang, quanh quẩn trên hành lang cũ kĩ ọp ẹp, nhưng rất lâu sau, vẫn chẳng có tiếng hồi đáp, chỉ có tiếng cào ghê rợn."

Cộc cộc cộc..."

Tôi thử lại lần nữa, "Charles!

Sara đây!"

Lần này có kèm theo tên anh ta.

Nhưng tôi vẫn chẳng thấy tiếng động gì, có lẽ anh ta đang quá mải mê làm phiền người khác, nên chẳng nghe thấy tôi chăng?

Đồ phiền phức.

Tôi nghĩ vậy, rồi định quay về, tiếp tục vùi mình trong chăn và cam chịu điều này.

Nhưng điều xảy ra tiếp đó khiến tôi phải bàng hoàng, và tôi đứng đó, run rẩy giữa hành lang tối mịt không người.

Tiếng cào tường đột nhiên biến mất, thay vào đó là tiếng rên rỉ thút thít của một người phụ nữ trẻ tuổi.

Nghe như thể cô ta đang bị bịt miệng, như thể đó là lời cầu xin cứu mạng của cô ta.

Tôi cố thuyết phục mình đang ảo tưởng, rằng tôi không sống trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị, đó chỉ là tiếng động tôi tự tạo ra trong cơn mơ ngủ thôi.

Ấy thế mà tiếng rên ấy quá chân thực, khiến tôi phải nghi ngờ bản thân, nghi ngờ thực tại.

Tôi quay người lại, một lần nữa gõ lên cánh cửa gỗ cũ nát nhà Charles, tiếng động ấy lại càng lớn hơn, tiếng rên ấy...

Chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả nổi nỗi kinh sợ và bối rối mà tôi đang phải trải qua.

Tim tôi đập mạnh đến mức chính tôi có thể nghe được tiếng trái tim, cơ thể lạnh ngắt run rẩy, sự ghê rợn ấy như đang bóp nghẹt tôi, khiến tôi như lịm đi trong sợ hãi.

Tôi không biết phải làm gì, liệu đó là một trò đùa của Charles chăng?

Một bộ phim hành động anh ta đang xem?

Hay đây là hiện thực?

Nếu như người phụ nữ đó thật sự tồn tại, và cô đang bị nhốt, bị bạo hành trong căn hộ của anh ta thì sao?

Nhưng liệu một người như Charles có thể làm điều ấy sao?

Sự hiếu kì lại vùng vẫy trong tôi, giữ tôi đứng lại trước cánh cửa ấy, mách bảo tôi phải khám phá ra sự thật này.

Và rồi, tôi phải gục ngã trước nó.

Tôi thầm rủa bản thân nhưng vẫn chộp lấy tay nắm cửa và liều mạng xô người vào cánh cửa gỗ ấy.

Cánh cửa cũ kĩ rung lên và kêu cót két như thể sắp sụp đổ, tôi cố gắng dùng sức thêm vài lần, và nó bật tung ra.

Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến tôi suýt ngất đi, mùi máu.

Tôi hổn hển, cố chộp lấy từng hơi thở, mùi máu khiến tôi thầm kinh hãi, nhưng phần nào lại kích thích trí tò mò.

Tôi thu hết can đảm, đẩy cánh cửa và bước vào căn phòng tối...

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng tôi vẫn không khỏi sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt.

Một người phụ nữ đang bị trói chặt vào chiếc ghế đặt sát tường, cô bị bịt chặt miệng, nước mắt chảy dài, và đang giãy giụa cố thoát khỏi những trói buộc ấy.

Người cô đầy những dấu vết đánh đập ghê rợn.Phía bên trái, trên bức tường, là một chiếc bảng ghim cố định.

Trên đó đầy là ảnh thẻ của rất nhiều người, vài người bị đánh dấu đỏ, bên dưới có chú thích "Tim", "Gan", ...

Ngoài ra còn có vài thứ giấy tờ gì đó, có vẻ là hồ sơ bệnh án.Phía bên phải, trên mặt bàn ăn, là lõa thể một người phụ nữ khác, là Lili.

Cơ thể cô ấy đầy những vết bầm dập và khâu vá.

Thi thể cô đã cứng và lạnh ngắt từ lâu, nhưng vẫn bị đặt ở đó...

Một vết rạch dữ tợn kéo dài từ cổ họng đến tận bụng dưới cô, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, tôi thấy nội tạng bên trong của cô gần như chẳng còn gì, chỉ có tim, gan, và thận...

"Sara?"

Tiếng gọi đó kéo tôi ra khỏi cảnh tượng trước mắt.

Tôi sợ đến mức không thể cảm nhận được chính cơ thể của bản thân nữa, mọi thức trước mắt như nhòa đi, chỉ còn tiếng gọi tên vẫn lảng vảng bên tai.

Tôi nhận ra giọng nói đó, là Charles."

Cô tìm ra rồi nhỉ?

Đáng khen quá."

Charles đặt tay lên vai tôi, thậm chí hắn còn khẽ khàng cười.

"..."

"Cô ấy có đẹp không?"

Tôi nghe tiếng anh ta đóng cửa căn hộ, rồi bước đến bên thi thể Lili, khẽ vuốt vẻ khuôn mặt cô.

Charles khẽ lẩm bẩm với thi thể cô, "Em sắp được hoàn thiện rồi Lili, em sẽ trở về bên anh."

"...Tại sao? ..."

"Tại sao à?"

Charles cười nhạt, anh ta liếc nhìn tôi với vẻ khinh bỉ, "Làm sao cô có thể hiểu được?

Cô là một con người cô độc mà Sara.

Lili là cả thế giới của tôi, sao tôi có thể để thế giới ấy tan vỡ được?"

"Anh là gã đồ tể đó...?"

"Phải, chắc người ta gọi tôi như vậy đó.

Tôi chỉ muốn Lili trở về thôi, mà khi cơ thể em ấy không được toàn vẹn thì không được rồi."

"Anh giết những người bệnh đang dùng nội tạng của cô ấy?"

"Đúng, chỉ cần lấy lại những gì em ấy cho đi, Lili sẽ trở về."

"Nhưng đó là nguyện vọng của cô ấy..."

"Đó là sai lầm của em ấy.

Và chính cô cũng đã sai lầm đấy Sara."

Charles liếc nhìn tôi với một nụ cười sắc lẻm, tôi biết mình đã chẳng còn đường lui nữa.

"Cô đã thấy quá nhiều rồi."... ____________________ Chuỵn khá dễ đoán đúng hơm các bẹn? 🙂))
 
Back
Top Bottom