Tâm Linh Truyện Linh Dị - Kẻ Theo Nghề Âm Dương

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
390546629-256-k689357.jpg

Truyện Linh Dị - Kẻ Theo Nghề Âm Dương
Tác giả: 914jian
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dù cho ta có là người hay là ma, ta cũng chẳng thể thay đổi ánh nhìn, suy nghĩ của họ.

Dù ta có cố gắng đến đâu, ta chẳng thể gỡ được nút thắt trong lòng mình.

Liệu con đường mà ta chọn có đúng với luật đời?.​
 
Truyện Linh Dị - Kẻ Theo Nghề Âm Dương
Chương 1: Kẻ không may mắn


"Thiên hạ vốn dĩ chỉ nhìn vào bề ngoài của con người mà phán xét.

Dù cho con có tâm tính tốt đến mấy, thứ họ để ý cũng chỉ là bề ngoài của con.

Cuộc đời của con khó mà đổi thay, nhưng nếu nỗ lực của con đủ, nó có thể thay đổi số phận nghiệt ngã ấy"Trước mắt tôi, một ông lão với mái tóc bạc phơ với khuôn mặt hiền từ, nhân hậu nói.

Tôi chỉ im lặng, quỳ xuống mặt đất dơ bẩn đầy máu tanh từ tôi tập luyện mà đổ ra.

Đúng vậy, người trước mặt chính là sư phụ của tôi, người đã nuôi nấng tôi trong khoản thời gian tôi cô đơn nhất trong đời mình."

Xin thầy hãy dẫn lối cho con"Đó là câu mà tôi thốt ra sau khoản thời gian trầm tư suy nghĩ.

Dẫu sao vốn dĩ số phận tôi chẳng yên ổn, tôi lại quá non nớt chẳng biết tương lai mình sẽ đi về đâu.

Tôi chỉ mong rằng ông ấy sẽ nói cho tôi biết con đường mà tôi sẽ chọn, sẽ đi để mai sau có thể sống cuộc đời yên ổn, bình thường như bao người khác.Những cơn gió thổi qua khiến tôi bất giác nổi từng cơn ớn lạnh, tôi biết rõ cơn gió này chẳng phải điềm lành.

Ông ấy từ từ quay đầu nhìn về phía tôi, nhìn tôi bằng một ánh mắt chua sót như thể sót thương cho số phận chẳng mấy tốt đẹp của tôi."

Con đường con chọn, dù cho tốt hay xấu thì chẳng một ai ngăn cản được con."

Tôi ngơ ngác chẳng biết nên nghĩ sao cho đúng ý ông, liền bèn hỏi."

Ý thầy là sao?"

"Ngày mai, con hãy xuống núi, đừng bao giờ quay lại đây.

Ta sẽ chuẩn bị đồ cho con, dù ta biết cuộc đời con sẽ rất khổ sau này, nhưng đây là ý trời, ta chẳng thể giúp gì cho con được"Nghe đến đây, mũi tôi cay xè, tôi biết rõ lần này có lẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông.

Ông ấy rất giỏi thuật bói toán, tôi hiểu rõ việc này một khi ông nói ra thì điều không thể thay đổi được."

Nhưng...thầy ơi!

Con vẫn chưa muốn xa thầy!"

Tôi dập đầu xuống nền đất lạnh lẽo như thể bản thân mình sắp mất đi thứ quan trọng nhất trên đời.

Dù ông ấy chỉ là người thầy hay sư phụ, nhưng tôi luôn coi ông ấy là người cha, một người dạy dỗ tôi nên người."

Ta biết rõ, tiểu Nhất à, hưng ta chẳng thể giữ con lại.

Còn nhiều điều ta muốn nói với con, nhưng nó sẽ vi phạm tới thiên đạo""Con hiểu rồi, thưa thầy".

Tôi ngước lên nhìn ông ấy với đôi mắt đượm buồn.Từ nhỏ, khi tôi chào đời, tôi đã có một ngoại hình khác lạ so với tất cả mọi người.

Mái tóc tôi màu trắng giống như bị bạch tạng, đôi mắt tôi chỉ toàn màu đen, chẳng có tròng trắng.

Dân làng xung quanh xem tôi như ma quỷ vừa tẩu thoát khỏi tầng 18 của địa ngục.Cha tôi là một người mê tín, ông xem đứa con của mình như rác rưởi, nhiều lần ông muốn tống cổ tôi ra ngoài nhưng mẹ tôi đã ngăn ông lại.

Bà ấy đối với tôi là một người tốt, bà luôn yêu thương và quan tâm tôi, bảo vệ tôi khỏi miệng lưỡi cay độc, những ánh nhìn phán xét của mọi người."

Mẹ à, sao mẹ lại không ghét con như bọn họ vậy...?"

Lúc ấy tôi ngây thơ hỏi mẹ"Tiểu Nhất à, con là đứa con mà mẹ đứt ruột đứt gan sinh ra chẳng lẽ chỉ vì ngoại hình và lời nói của kẻ bên ngoài mà sẵn sàng bỏ đi máu mủ của mình sao?"

Bà mỉm cười, bế tôi lên và đi đến bên hồ gần nhà.

Một khoảnh khắc bình yên chưa bao giờ mà tôi nghĩ mình sẽ có được."

Nhưng mà mẹ ơi, sao bố lại ghét con vậy ạ...?" tôi ngước lên nhìn bà với ánh mắt khó hiểu, tại sao tôi cũng mang dòng máu của bố mà sao ông ấy lại nhẫn tâm ghét bỏ tôi đến vậy chứ?"tiểu Nhất à....mai này khi con lớn, con sẽ hiểu thôi con."

Tôi cứ ngỡ khoảnh khắc ấy sẽ kéo dài mãi mãi, mẹ sẽ luôn bên tôi và bảo vệ tôi.

Nhưng đời đâu như là mơ, năm tôi 12 tuổi, đúng ngày rằm, đêm 15 sinh nhật của tôi.

Tôi trở về nhà lúc giờ Tý, liền nghe thấy tiếng hét chói tai từ trong nhà vọng ra ngoài, tiếng hét ấy là của mẹ tôi"Mẹ!

Mẹ!!

Có chuyện gì vậy!?" tôi không nghĩ ngợi, chạy thẳng vào nhà.Trước mắt tôi, mẹ tôi bị bố tôi chém nhiều nhát dao khiến bà khó nhìn ra hình người.

Bà chỉ biết van xin ông nhưng đôi mắt và khuôn mặt tàn nhẫn ấy vẫn không chịu buông tha cho bà."

Ông làm cái gì vậy hả!!" tôi lao đến đẩy ông ta ra và ôm chầm lấy mẹ.

Khuôn mặt xinh đẹp ngày nào giờ chỉ còn lại đống thịt be bét máu tanh và lệ, nhìn mà chua sót thay."

Mau cút khỏi đây trước khi tao giết luôn cả mày" ông ấy chỉa thẳng kiếm vào mặt tôi như một lời cảnh báo."

Nhưng...nhưng tôi cũng là con của ông mà?...sao ông lại tàn nhẫn đến thế?"

Tôi rưng rưng nhìn ông ta, một người tôi từng coi như là cả bầu trời.

Mặc dù ông ấy có ghét cay ghét đắng tôi đến cỡ nào, tôi vẫn luôn xem ông như một người cha, một người luôn bảo vệ mẹ con tôi."

Con?

Tao không có đứa con quái vật nào như mày cả, biến đi!"

ông ta quát lớn.Tôi ngẫng người một lúc, cắn răng để mẹ lại và chạy ra khỏi nhà.

Màn đêm dày đặt khiến tôi không thể nhìn thấy gì cả, chỉ dựa vào ánh trăng mà chạy đến cây cổ thụ lớn.

Lúc ấy, tôi chẳng còn sức lực, chỉ biết ôm mặt mà gào khóc như mất đi tất cả.Được một lúc thì tôi nghe thấy tiếng sột soạt xung quanh, cứ ngỡ là quái rừng.

Nhưng khi quay lại nhìn, sau lưng tôi là một cặp mắt xanh lục đang nhìn chằm chằm vào tôi."

Yêu....yêu cây!"

Rùng mình,một cơn ớn lạnh chạy qua người tôi, trong cơn hoảng loạn, tôi đứng phắc dậy và chạy thục mạng trong màng đêm.

Cây yêu ấy chẳng buông tha cho tôi, nó rượt đuổi tôi như thể vừa nhìn thấy một con mồi ngon đặt ở trước mặt.

Được một lúc, tôi cạn kiệt sức lực ngã nhàu xuống đất, lúc ấy tôi cứ ngỡ mình toi đời rồi thì một cô gái với chiếc áo đỏ đứng trước mặt tôi.Cô ấy giống như bình minh trong bóng tối, xua đi nổi u ám trong lòng tôi.

Nhìn cô ấy rất quen thuộc, như thể tôi đã gặp cô ấy từ lâu rồi."

Cô...cô mau chạy đi!" nhìn yêu cây đến gần, tôi chỉ biết gượng khuyên cô ấy mau rời khỏi đây, thà chết một mạng còn hơn chết hai!.

Lúc ấy tôi muốn đứng dậy và kéo cô ấy đi nhưng chân tôi đã bị những dây leo đánh vào khiến cho chẳng thể gượng dậy nổi.Khi con yêu cây đến gần chúng tôi, lúc nó nhìn thấy cô gái ấy như thể gặp được diêm vương, nó chạy bán sống bán chết không màng đến con mồi trước mặt.

Cô gái ấy chỉ đứng im, không cử động cũng chẳng ngó nghiêng gì đến tôi."

Cô..." tôi định cảm ơn cô ấy nhưng khi nhìn lại, cô ấy đã biến mất từ khi nào.

Khi ngẫm lại, tôi mới chợt nhớ ra làn da tái nhợt của cô ấy và âm khí tỏa ra xung quanh.

Hoàn hồn lại, tôi liền chạy đi mà không ngoảnh đầu lại.

Hóa ra thứ bảo vệ tôi lúc nãy lại là một hồn ma chứ không phải người thường.Tôi chạy đến khi kiệt sức, ngã gục xuống đất và bất tỉnh.

Lúc mở mắt ra, trước mặt tôi là một mái nhà tranh ấm, tay chân tôi được băng bó một cách kĩ càng.

Ngồi trên chiếc giường mềm mại và ấm áp, tôi ráng nhớ lại những sự kiện đã xảy ra hôm qua."

Đây là đâu?..." tôi ngơ ngác nhìn xung quanh.

Rõ ràng tối hôm qua tôi còn đi lang thang trong rừng nhưng khi tỉnh dậy mọi thứ xung quanh lại thay đổi một cách lạ thường."

Dậy rồi à?" một ông lão với mái tóc bạc phơ ngồi bên cạnh tôi, khuôn mặt ông ấy hiền từ, nhìn là biết ngay là người tốt!."

V-vâng!...cảm ơn ông đã cứu cháu" tôi cúi đầu coi như một lời cảm ơn chân thành dành cho ông ấy."

Hôm qua, lúc nửa đêm, một hồn ma mang ngươi đến đây nhờ ta cứu giúp"

Ông ấy xoa xoa cằm nói, vẻ mặt hơi nhăn lại."

Hồn ma?

Ý ông là cô gái mặc chiếc áo đỏ đỡ tôi đến đây?" tôi khó hiểu hỏi ông.

Cô ấy rốt cuộc là ai?

Tại sao lại cứu tôi nhiều đến thế chứ?."

Đúng vậy, cô ta có vẻ rất quan tâm nhóc" ông ấy rót cho tôi một cốc nước, thấy vậy tôi đưa hai tay ra đón nhận."

Hôm nay, nhóc gặp ta có lẽ là ý trời.

Khi nhìn nhóc, ta đã thấy số phận nhóc từ khi sinh ra không mấy tốt đẹp.

Nếu nhóc không chê thì có thể nhận ta làm sư phụ, dù gì tuổi già sức yếu, ta cũng cần một đứa học trò nối dõi con đường trừ yêu cứu dân!"

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, rõ ràng ông lão này không phải là người bình thường.

Ông nội tôi, khi còn sống ông đã từng dạy cho tôi nhiều thứ liên quan đến tâm linh nên tôi cũng khá hiểu việc nối dõi mà ông lão nói.

Tôi đắn đo chẳng biết nói như thế nào.

Vốn dĩ bản thân chẳng còn nơi nào để về, thôi thì đành chấp nhận vậy."

Vâng...thưa ông""Được, mai ta sẽ dẫn con đi bái sư. tên của nhóc là gì?"

"Âm Bất Nhất ạ""Gia tộc họ Âm à?...Tốt!

Tốt!

Sau này con sẽ trở thành người tài!"

Tôi ngơ ngác nhìn ông ấy, gia tộc của tôi nổi tiếng đến vậy à?

Thật khó mà tin được!Những năm sau đấy, tôi theo sư phụ học nghề.

Khoảng thời gian ấy thật cực nhọc!

Một ngày tôi phải chạy bộ, tập võ công tối đến lại phải ôn từng câu chú, câu thuật và nội dung trừ tà, phong thủy hay những thứ liên quan đến cõi âm, cõi dương.

Đôi khi tôi phải theo sư phụ trừ ma, lúc đầu tôi còn rất sợ những thứ ấy, nhưng khi mà tôi đã rèn được bản lĩnh, những thứ ấy cũng chỉ như chuyện bình thường như ăn cơm bữa!.Năm tôi 18, võ công tôi đã cao cường, học thuật của tôi đã đủ.

Bây giờ tôi chẳng còn bận tâm đến ngoại hình của mình nữa, mái tóc trắng ngắn ngày nào giờ đã dài chạm gót, nhìn từ đằng sau có lẽ nhiều người sẽ tưởng tôi là một ông lão ấy chứ!...Đến ngày hôm nay, đúng ngày sinh nhật của tôi cũng là ngày tôi phải rời xa sư phụ.

Tôi ráng nén nước mắt mà nuốt hết vào lòng, dập đầu trước ông để bày tỏ thành kính."

Sư phụ!

Một ngày nào đó không xa, khi con thành tài, con sẽ quay lại gặp người!"

"Ha ha, được được, quan trọng là lúc đó không biết ta còn trên cõi đời này không nữa" ông xoa đầu tôi, nói với giọng hiền từ.Tôi nhìn ông lần cuối rồi chạy một mạch xuống núi.

Bình minh hôm nay thật đẹp chỉ tiếc là bây giờ tôi chỉ có một mình."

Phía trước là phía Bắc...nếu đi thẳng đến đó không xa sẽ có một ngôi làng."

Tôi vừa chạy vừa tính toán mình sẽ đi đâu và làm gì.

Số tiền trong người tôi không nhiều, chỉ đủ xây xở vài ngày, có lẽ tôi cần kiếm một công việc ổn định hoặc đi trừ ma kiếm công.

Nhưng việc trừ ma này nếu có tiền cần tiêu càng sớm, chẳng thể giữ bên người lâu được...Đã nhiều năm nay, tôi chưa từng gặp lại cô gái áo đỏ năm ấy đã cứu tôi khỏi cửa tử.

Tôi thật sự rất muốn gặp lại cô ấy, dù cho là người hay ma, tôi vẫn mong muốn gặp cô ấy để cảm ơn một cách chân thành.Thoáng chốc, tôi đã tới ngôi làng.

Vừa nhìn vào tôi thấy một đám ngươi bu kín một cái biển thông báo.

Thấy vậy tôi cũng vào xem, hóa ra con gái của trưởng thôn đang bị một căn bệnh quái lạ, dù cho nhờ các thầy y nổi tiếng cũng chẳng chữa trị được, đã vậy căn bệnh lại càng nặng hơn.

Lúc ấy, tôi nghe được nhiều lời bàn tán xôn xao xung quanhCó người bảo do cô con gái trưởng thôn đanh đá, có lẽ đã đắc tội với vị cao nhân nào đó nên bị trả thù.

Có người lại bảo đây là quả báo mà gia đình họ nên rót lấy.

Nhưng lời bàn tán càng nhiều tôi càng thấy chúng khá vô lý.Đột nhiên có một bàn tay chạm vào vai tôi, tôi bất giác quay đầu lại, hóa ra là một tên đạo sĩ trẻ.
 
Truyện Linh Dị - Kẻ Theo Nghề Âm Dương
Chương 2: Đạo sĩ vùng Đông Bắc


"Anh bạn, ở đây có chuyện gì sao?"

Anh ta nói với tôi.

Nhìn sơ qua ngũ quan, tôi thấy anh ta là một người chính trực, ngay thẳng và có vẻ tốt bụng nên cũng kể lại những gì mà mình vừa nghe."

Ồ, Anh có vẻ tập trung vào việc này nhỉ, anh có cách giải quyết rồi sao?"

Anh ta xoa xoa cằm, nhìn tôi với ánh mắt thắc mắc."

Không hẳn...chẳng qua là tôi nghĩ nếu đến trực tiếp nhà trưởng làng quan sát tình hình rồi tìm cách giải quyết sẽ nhanh hơn thôi""Ý kiến hay đấy!

Dù gì tôi cũng đến đây vì việc này, hay là anh và tôi đến đó xem thử đi!"

Anh ta nhìn tôi rồi nhìn về phía trung tâm của làng.Tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, dù gì bản thân cũng cần tiền để trang trải cuộc sống sau này.

Vả lại nếu quen tên đạo sĩ này cũng tốt."

Được, xin hỏi đạo sĩ danh xưng là gì?" tôi bước đi về phía cuối làng, anh ta cũng nhanh chóng đi theo."

Haha, Đạo sĩ gì chứ, tôi chỉ mới vào nghề cứ gọi tôi là Lôi Tử."

"Lôi Tử...cứ gọi tôi là Bất Nhất" Trong suốt quảng đường đi, tên này cứ lãi nhãi liên tục khiến tôi nhức hết cả đầu.

Anh ta cứ kể về những chuyện kì lạ mà anh ta đã gặp, khi nghe anh ta lãi nhãi một lúc, tôi mới biết anh ta đến từ núi ở phía Đông Bắc, là một học trò của một vị cao nhân người đứng đầu của một giáo phái trừ ma diệt yêu lớn.Ngôi làng này khá lớn, vị trí phong thủy lại rất tốt, nhìn từ xa giống như một con rồng đang cuộn người, kế bên lại là một dòng sông lớnCó thể đúng như lời dân làng đồn đoán, vị trưởng làng này đã đắc tội với một cao nhân nào đó, để rồi nhận lấy kết cục là gia đình bệnh tật, sinh tử."

Đến rồi" Lôi Tử dừng lại, trước mặt chúng tôi là một con đường lớn, nhìn xa xa là căn nhà trưởng làng.Nhìn sơ qua, vị trí phong thủy căn nhà này không tốt, người trong nghề gọi là Trực Xung Sát.

Nhà bị đường lớn đâm thẳng vào, tạo thành luôn xung sát mạnh đi thẳng trực diện vào nhà, không có lợi cho sức khỏe."

Nhận ra gì rồi à?

Bất Nhất?"

Lôi Tử nhìn tôi."

Trực Xung Sát" tôi bình thản nói."cũng đúng, căn nhà này đối diện với con đường chữ Y.

Nhưng mà nếu nói là Trực Xung Sát cũng không đúng mấy" anh ta thẳng thắng nói với tôi mà không nghĩ ngợi "Nếu là Trực Xung Sát thì gia đình họ chỉ đôi khi bị bệnh liên mang vài ngày hoặc mang lấy xui xẻo chứ không phải chỉ mình cô con gái của họ bị một căn bệnh quái lạ như lời đồn thổi."

"Đúng vậy, tôi nghĩ có lẽ là có người đã can thiệp vào chuyện này."

Tôi bước thẳng đến căn nhà mà không quan tâm đến anh ta"Ê!

Đợi tôi!"

Khi bước vào căn nhà, tôi cảm thấy một cảm giác u ám đến lạ thường.

Trước mặt tôi, một người đàn ông ngồi trên ghế như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Được một khoản, ông ấy ngước lên và nhìn thấy tôi và Lôi Tử, ông ấy nhanh chóng đến chào hỏi bọn tôi như vừa gặp được thần tiên giáng thế."

Xin hai vị cao nhân cứu lấy con tôi!"

ông ấy chấp tay quỳ xuống cầu xin bọn tôi tha thiết."

Đừng cúi đầu nữa!

Trước tiên, ông hãy kể tình hình của con gái ông cho bọn tôi nghe trước đã" Lôi Tử lên tiếng, đỡ ông ấy đứng dậy.Ông ấy mời bọn tôi ngồi xuống ghế và rót nước từ từ kể lại câu chuyện.Vốn dĩ gia đình họ xưa nay sống rất an nhàn sung túc, địa vị cũng dần nâng cao, nhưng kể từ khi cha trưởng làng mất, mọi việc bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.

Từ việc con cái bắt đầu đổ bệnh triền miên đến việc làm ăn thất bát, đêm đến còn nghe thấy tiếng chó mèo cắn nhau bên ngoài, tiếng quạ kêu inh ỏi."

Vậy vị trí nhà này là do ông chọn à?"

Lôi Tử lên tiếng sao khoản thời gian suy nghĩ."

Không...không hẳn, đây là vị trí phong thủy mà em trai tôi chọn cho gia đình tôi""Em trai ông?"

Tôi hơi nheo mày lại."

Đúng, cách đây hơn 40 ngày tôi có nhờ em trai tôi chọn cho một vị trí để xây dựng căn nhà này..."

ông ấy thẳng thắn đáp mà không do dự."

Tôi nghĩ việc này có liên quan đến đứa em của ông ta" Lôi Tử thì thầm với tôi.Tôi gật đầu xem như một sự đồng tình với quan điểm của Lôi Tử.

"Trước tiên, ông hãy dẫn chúng tôi đến xem bệnh tình của con ông đã" "Được...được!

Hai cậu theo tôi" ông ấy đứng dậy dẫn bọn tôi theo sau.

Đi càng sâu vào trong nhà, một cảm giác rùng rợn, âm u ngày càng nặng, không mấy thoải mái.

Trước mặt tôi là một căn phòng không lớn không nhỏ, đó chính là căn phòng của cô con gái của ông ta."

Thanh Thanh à, ta vào nhé?"

Ông ấy đẩy cửa bước vào.

Tôi định đi theo ông ta nhưng bị Lôi Tử kéo lại."

Kì lạ thật""Chuyện gì à?

Lôi Tử?"

"Cậu nhìn đi, người chưa chết đã viết một lá bùa Thủy" vừa nói, Lôi Tử vừa chỉ lên trên cửa.Bùa Thủy, một loại bùa trong nhân gian dùng để cầu bình an, sức khỏe.

Loại bùa này thường được treo khi có người qua đời ở các vùng quê.

Nhưng theo thời gian, loại bùa này không còn phổ biến và tác dụng lại chẳng mấy khả quan so với các loại bùa thông thường, có thể nói là kém hơn.Tôi xé bỏ tấm bùa, vò nát rồi quăng thẳng vào thùng rác bên cạnh.

Tôi kéo Lôi Tử vào trong phòng, dặn dò trưởng làng đừng dán những lá bùa đó nữa.

Thật ra không hẳn là nó không có tác dụng, nhưng dán một lá bùa như thể không mấy thoải mái trái ngược lại còn tăng thêm âm u nên tôi chỉ viện cớ cho qua.Trước mắt tôi, một cô gái thân xác gầy gò, ho khan mà ráng gượng dậy chào chúng tôi.

Nhìn bức tranh trên bàn, đó là một cô gái trẻ, thanh tú và đầy sức sống chắc là cô con gái của trưởng làng.

Không ngờ chỉ vỏn vẹn hơn 40 ngày mà đã gầy gò đến mức này, nói da bọc xương cũng chẳng quá!.Tôi quan sát cô ấy một lúc lâu thì Lôi Tử vỗ vào vai tôi."

Ấy này, nhìn chằm chằm vào con gái người ta là không hay đâu đấy!"

Lôi Tử nói kéo kéo tay tôiTôi liếc nhìn anh ta rồi tiến đến ngồi cạnh Thanh Thanh, con gái của trưởng làng.

Tôi bắt mạch cho cô ấy, kì lạ thay, mạch đập lại rất bình thường.

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, rõ ràng cô ấy vẫn rất bình thường nhưng tại sao lại mang một căn bệnh mà không ai chữa trị được.

Tôi nhìn sang cô ấy, liền nhìn thấy trên tay cô mang một chiếc vòng tay vải màu đỏ treo một chiếc túi nhỏ như đang chứa một thứ gì đó."

Có thể cho tôi mượn xem chiếc vòng tay của cô không?"

"Được...được, mời anh xem..." cô ấy yếu ớt đưa chiếc vòng tay đặt lên tay tôi.

Lôi Tử thấy thế cũng đến quan sát.

Anh ta ngó nghiêng nhìn chiếc vòng trên tay tôi."

Hừm...tôi không thấy gì bất thường...hay là mở cái túi đó ra xem đi!" anh ta chỉ vào chiếc túi treo trên vòng tay.Tôi liền mở chiếc túi ấy ra xem, bên trong chứa một con gà chết khô nhưng lạ thay nó chẳng bốc mùi hôi thối gì cả, kế bên nó là một là bùa vàng.Thanh Thanh hoảng hốt nhìn chằm chằm như thể không tin nổi.

Cả trưởng làng bên cạnh cũng lo lắng không kém."

Tại...tại sao lại có thể chứ?

Tôi nhớ bên trong nó là lá bùa mà!?"

Thanh Thanh run rẩy nhìn chúng tôi."

Thuật che mắt" Lôi Tử bình thản đáp, anh ta quay sang nhìn trưởng làng và hỏi: "vòng tay là do ông mua cho con gái ông à?"

"Không...do em trai tôi tặng, nó bảo rằng thứ này sẽ giúp cho con tôi ổn hơn..."

ông ấy đáp, giọng đầy vẻ lo lắng.Lôi Tử lấy từ trong túi một lá bùa, một chiếc tượng Phật đưa cho Thanh Thanh đang ngồi trên giường."

Giữ lấy, chúng sẽ mang lại bình an cho cô" Thanh Thanh nhanh chóng cầm lấy, cảm ơn Lôi Tử ríu rít."

Ông có biết tại sao em trai ông lại làm ra những việc này không?"

Tôi hỏi ông ta."

Có lẽ là do ganh ghét gia đình tôi..."

"Ganh ghét?"

Tôi nheo mày nhìn ông ta đầy nghi hoặc."

Đúng vậy...tôi được cha tôi giao lại gần như toàn bộ tài sản khi ông qua đời, em trai tôi vì tính tình ham chơi, thích cờ bạc nên thường không được cha tôi yêu thích mấy...chính vì vậy mà em trai tôi có một ánh nhìn không mấy thiện cảm về phía tôi."

"Vậy giờ tên đó đâu?"

Lôi Tử đứng phắc dậy sau khi nghe xong trưởng làng nói."

Một tháng trước, nó bảo với tôi vì vỡ nợ nên đi sang nơi khác làm ăn, đến bây giờ tôi vẫn chưa gặp lại nó""Được rồi, tôi nghĩ là ông và con gái ông nên rời khỏi đây, vị trí nhà ông phong thủy không tốt ở lại cũng chẳng may mắn gì đâu."

Tôi đứng dậy rời đi."

C-cảm ơn hai vị cao nhân" ông ta cúi đầu cảm ơn tôi và Lôi Tử.Tôi nhanh chóng bước đến trước mái hiên mà suy nghĩ.

Chẳng lẽ mọi chuyện lại đơn giản đến vậy sao?

"Này!

Suy nghĩ gì đấy anh bạn" Lôi Tử vỗ vai tôi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ."

Tôi thấy chuyện này không bình thường..."

"Chứ có người bình thường nào mà ốm trơ xương thế à?" anh ta nhanh nhạy đáp."

Ý tôi là mọi chuyện không đơn giản như vậy..."

Tôi vỗ trán, thở dài bất lực."

Hầy!

Suy nghĩ nhiều quá rồi đó, chuyện thì đã giải quyết xong, ông chú kia trả nhiều tiền lắm đấy hay là chúng ta đi ăn thứ gì đó lót dạ đi!"

Lôi Tử đi xuống bậc thềm một cách nhanh chóng.Đùng! một tiếng, anh ta té nhào xuống nền đất.

Tôi cố gắng nhịn cười mà nhìn anh ta."

Ây da!

Thềm nhà ông này làm bằng bùn à!?"

Lôi Tử đứng dậy, đá một cú vào thềm.

Bỗng nó vỡ ra, một mùi hôi thối bốc lên làm tôi phải che mũi lại."

Ôi!

Còn có xác gà chết trong này nữa à!?"

Lôi Tử bịt mũi lại, dùng cây chọt vào xác con gà phân hủy trong đó.Khi Lôi Tử mang con gà đó ra, mùi hôi thối ngày càng nồng nặc hơn, chịu không nổi, tôi niệm một lượt Phần Tà Hỏa đốt cháy xác con gà."

Cậu còn biết dùng lửa cơ à?"

Lôi Tử ngó nghiêng quan sát."

Đừng chạm vào, cháy là không dập được đâu"Lúc ấy, khi nhìn về phía thềm mà Lôi Tử vừa phá hủy, tôi nhìn thấy một thứ như lá bùa.

Tôi nhanh chóng kéo Lôi Tử lại."

Uầy, hay là anh lấy nó ra đi!"

Lôi Tử đẩy đẩy vai tôi.Tôi đeo bao tay vào và lấy nó ra.

Thứ đó chỉ to bằng một bàn tay tôi và nó được bao phủ bởi nhiều lá bùa vàng chữ đỏ, bên ngoài được ghim rất nhiều cây kim.

Tôi gỡ những lá bùa, tiện tay quăng thẳng vào đống lửa bên cạnh.

Bên trong là một người rơm, một tờ giấy treo trên ngực người rơm ấy, nó khắc 1 dòng chữ "Ngọc Thanh Thanh""Là tên của con gái trưởng làng à!?"

Lôi Tử thốt lên một cách bất ngờ.Tôi gật đầu, có lẽ là như vậy.

Tôi nhanh chóng tháo tờ giấy và những sợi tóc được treo trên người rơm quăng vào đống lửa.

"Cái này, nhờ anh giải quyết" Tôi đưa người rơm cho Lôi Tử"Được"Tiếng gió xào xoạc thổi qua làm trúc kèm theo tiếng vỗ tay.

Tôi và Lôi Tử quay phắt lại nhìn, từ trong rừng trúc, một người đàn ông bước đến chỗ chúng tôi.
 
Back
Top Bottom