Siêu Nhiên Truyện Chưa Có Tiêu Đề

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
234648047-256-k975071.jpg

Truyện Chưa Có Tiêu Đề
Tác giả: mnhwz_chcobbi
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

 
Truyện Chưa Có Tiêu Đề
Phần không tên


Đây không phải câu chuyện về tình bạn

Càng không phải câu chuyện về tình yêu

Đừng hỏi, hãy chỉ lắng nghe thôi

Một kết cục chẳng ai mong đợi.........

Title : Vùng Thất lạc

Author : Miku Đào

Genre : Supernatural, Action, Mystery, Fantasy,......

Length : Long-fic

Waring:

- Đây là một câu truyện viễn tưởng dù vậy một số địa điểm, bối cảnh trong truyện là có thật.

- Nhiều lúc đất diễn sẽ phân không đều , nhưng sẽ không có bất cứ sự thiên vị nào cả

-Xin đừng mang truyện đi bất cứ đâu nếu chưa hỏi ý kiến tác giả

Summary :

Đã từng có một vùng đất xinh đẹp đến nao lòng, những rặng núi cao vun vút và những đại dương mù khơi nhưng yên bình.

Nơi những vị thần ban phước cho những phép nhiệm màu sơ khai.

Từ những lời nguyền đen tối nhất của màn đêm đến những lời chúc phúc bởi quyền năng của phép thuật.

Con người nơi đây dần dà trở nên quen thuộc với những phép màu của vùng đất đến độ từ những những bàn tay ấy đã kiến tạo ra loại phước lành mới.

Ma thuật.

Nhưng rồi các vị thần dường như đã quá yêu thương vùng đất ấy đổi lại là cơn đố kị như đốt cháy những vùng đất còn lại.

Họ đã lên án những vị thần và tự mình tạo những cuộc xâm lăng kéo dài hàng thế kỉ.

Họ muốn cướp đi những phước lành từ vùng đất ấy đến độ không mảy may phát hiện những gì họ đã phá hủy.

Đau lòng trước sự ích kỉ của con người và sự suy tàn của tạo vật yêu quý.

Họ đã tách vùng đất vào một vùng không gian khác, sau trong lõi của chính địa cầu.

Và để lại một lời tiên tri về bảy kì tích sẽ cứu rỗi vùng đất khỏi sự cô lập dài dẳng.

Qua hàng ngàn năm, quá lâu để có thể nhớ và quá lâu để có thể kể lại câu truyện năm xưa, vùng đất dần chiềm vào quên lãng vẫn luôn chờ đợi những cứu tinh của mình.

Cho đến tận ngày nay và thậm chí ngay là bây giờ.

-------------

---o0o---

-Huyền thoại thứ nhất -

Bậc thầy quân sự

----K.V Kevin---

Dưới phúc lành của chiến tranh, người thanh niên xuyên qua vô vàn các biến thể vũ trụ rồi đặt sinh mệnh mình lên sợi thép vàng của Andestria.

Kí ức về những ngày bình yên trên cung dường tới trường quen thuộc vẫn còn đó, nhưng giờ đây xa vời như sinh mạng người lính trên biển lửa đau thương.

Khi giây phút nhìn thấy những đốm tàn tro của chiến tranh vương trên âu lo của con người đói khổ, anh không ngần ngài ôm lấy trách nhiệm và lao mình như con thiêu thân vào sa trường lẫm liệt.

"Kevin là một thanh niên trẻ tuổi, tôi yêu cái cách anh nghiêm túc trong mọi chuyện.

Anh quá đỗi ngây thơ dù cho khói chiến tranh dệt lên tuổi thơ tàn khốc .

Nhìn lại từng hồi ức đen tối sâu thẳm mà lẽ ra phải chìm vào quên lãng, anh đã từng tự trách bản thân mình vụng về hóa ngây ngốc để rồi nước mắt cứ rơi mãi trên mảnh đất bạc màu.

"

-Huyền thoại thứ hai-

Lãnh chúa bình minh

----Katadai----

Hắn không ghét hình hài này ngoại trừ việc nó vốn không phải của hắn.

Katadai là một linh hồn lạc lối đã đi theo các vì sao đến thế giới này.

Cái chết kéo đến với hắn ngỡ ngàng như cách cơn mưa rào kéo đến đầu hạ.

Năm đó hắn được người ta tôn lên làm lãnh chúa của Soulice, đất nước ở phương Bắc xa xôi.

Người ta vinh danh hắn : " Lãnh chúa bình minh ".

Với khả năng chi phối lượng tử ánh sáng, hắn thề sẽ soi sáng phương Bắc về những ngày đầu cõi huy hoàng.

" Người ta sợ hắn mất đi phần "người" trong mình mà nào hay.

Hắn chỉ là một thống lĩnh, kẻ lạc lối trong ảo vọng hoà bình.

Không có vinh quang nào mà không có hi sinh, không có vĩnh hằng nào mà tồn tại bằng điều ước.

Sẽ có những nỗi đau day dứt qua năm tháng và âm ỉ cả cuộc đời như cách một vết sẹo bỏng vướng lại trên da sau cơn chinh chiến dài.

Hắn đã chọn cách chấp nhận và sống cùng lời nguyền mang tên "Hòa bình" hết cả tuổi trẻ."

-Huyền thoại thứ ba-

Thánh hiền nữ

----Sakurai Miku----

Trong đáy mắt chị, tôi chỉ toàn tìm thấy nỗi buồn nhưng không hiểu vì sao chị luôn cười với nỗ lực vớt vát phần sự sống còn sót lại .

Chị trở thành một " Tam Hoàng " và dần chị biến thành con búp bê bằng sứ trong tủ kính cho người ta ngắm nhìn.

Chị mang trong mình cội nguồn của vạn vật và là điểm dừng của tái tạo kia mà.

Tại sao chị phải luôn tự hỏi mình tồn tại vì gì ?

"Chị là một cô gái yếu đuối bị giam cầm trong tư cách một vật bảo vệ vương quốc.

Từ rất lâu rồi tôi chưa nhìn thấy khuôn mặt thật của chị đằng sau chiếc mặt nạ thủy tinh khắc nụ cười.

Chị cứ đứng đó, dồn hết tất cả vào mình rồi ngày mai chị vụn vỡ, quay bóng tà liệu có ai thương."

- Huyền thoại thứ tư-

Bảo ngọc tinh linh sư

----Black Bella----

Còn đâu nàng công chúa bảo ngọc của xứ Gothic ngày nào, nàng đã thôi những tháng ngày chạy trên thảo nguyên xanh rờn trong gió mát.

Giờ đây những nỗi đau đã châm ngòi lửa cho viên đạn bạc xuyên qua quá khứ.

Để dấu chân của tân Hậu vương trên miền đất hứa.

" Trong trí nhớ của mình tôi chưa từng thấy nàng xinh đẹp đến thế.

Nàng đứng lên từ tro tàn mạnh mẽ như cách đóa hoa bừng sáng sau đêm dài.

Cớ sao cuộc đời đày đọa nàng với những nỗi đau không yên ,để lại trên trái tim còn đỏ máu, giờ đã hóa thành viên pha lê xinh đẹp mà cứng cỏi những vết sẹo dài không lành như thế ."

-Huyền thoại thứ năm-

Kẻ bất trị

----J.

Samuel ----

Tên của Samuel giống với một thiên thần nhưng cậu nào phải.

Cậu vẫn mưu mẹo chỉ là thua lũ cáo già, cậu vẫn tốt chỉ là không như lũ anh hùng, cậu khác biệt nên không để bị trị.

Đó là Samuel.

J, Giáo chủ của Thiên Hội vùng đất Thái Hòa .

Năng lực của cậu là không gian, người ta đồn rằng cậu đủ vĩ đại để nối liền thiên đàng với địa ngục ,chỉ là cậu không làm.

Vì gì?

Vì căn bản đó là những điều nhàm chán.

" Không phải ngẫu nhiên mà cậu ta lại có cho mình nhiều thứ đến vậy, mỗi món đồ cậu cầm trên tay là mỗi giọt nước mắt rơi xuống biển cả xanh thẵm, mỗi vật cậu đưa ra là mỗi giọt máu nhuốm vào ánh hoàng hôn đỏ rực ở bìa của sự sống.

Cậu ta đã chứng tỏ mình xứng đáng với tất cả đến nỗi người ta chỉ biết đố kị sau lưng cậu.

"

- Huyền thoại thứ sáu -

Phù thủy bóng đêm

J.

Rosewood Kiara

Con bé mỉm cười cô độc, em đã không còn sợ bản thân mình, bây giờ em lại sợ làm bị thương người mình yêu.

Em từng giương đôi mắt ngấn lệ hàng giờ liền cậu nguyện cho tội lỗi của mình, ấy mà giờ đây bóng đêm mà em điều khiển đã thuyết phục em phải thay đổi.

Kiara nữ phù thủy bóng đêm, người phục vụ trung thành cho xứ Gothic một lần nữa em nguyện đem đau thương rải rắc vì mục đích của người.

"Em đã sống và tồn tại như một bóng ma lỗi thời quá lâu, đến nỗi em quên căn nguyên sự thật em tìm kiếm.

Sự thật về em và về cái bóng tối đang cố nuốt chửng lấy em từng giây.

Tôi chỉ muốn ôm lấy hình bóng mảnh khảnh ấy một lần, nhưng lại sợ em tôi yếu đuối đến thế sẽ chực chờ vỡ tan."

-Huyền thoại thứ bảy-

Tử hồng hoa

---- Akihiko Usami ----

Cô chưa bao giờ muốn mình là một vì sao nhỏ giữa bầu trời , nếu muốn trở thành gì đó tô điểm cho màn đêm, cô sẽ để bản thân trở thành vầng trăng không ngủ ngự trị trên cao.

Thứ năng lực này mang cho cô nguồn kiến thức gần như vô tận nhưng nó cũng khiến cô đau đớn tột cùng.

Thử tưởng tượng tâm trí một bức tường cát cứ bị sóng đánh vỡ ra rồi xây lại từng hồi, nỗi đau tưởng chừng như sót lại giữa những mảnh kí ức mong manh làm cô như phát điên mà không được.

" Cô ấy tỏa sáng tuyệt vời trên lĩnh vực của mình đến nỗi tôi đã từng cho rằng cô là tạo vật hoàn hảo của chúa sinh ra chỉ để làm những việc cô cần.

Đã có lúc tôi chết lặng khi nhìn vào đôi đồng tử màu lam ngọc như bị lớp khói trong sương mai bao lấy, đôi mắt cô như xoáy tôi vào vòng tròn vô tận của suy nghĩ .Cô nắm thóp lấy trái tim và chơi đùa với tâm trí tôi nhịp nhàng như một điệu Waltz sâu lắng, đến giờ tôi vẫn hiểu lý do tại sao nhiều người mê đắm cô đến vậy."
 
Truyện Chưa Có Tiêu Đề
Chương I : Ngày tàn


Phương Nam

Rừng già Alenas - Quốc gia GothicChớm chiều rạng rỡ một mảng chân trời, sắc cam ngọt dịu như cứa vào màu trời xanh đang dần hoá tối.

Hoàng hôn buông xuống, tận cùng của ngày tới rồi.

Thật đẹp!Cô ấy ngồi vắt vẻo trên cành cây khô héo ở bìa rừng Elenas.

Ngân nga bài đồng dao với chất giọng trong trẻo ngọt ngào, rồi bổng cô cười khúc khích.

Ánh nắng chiều sớm trải dài trên thềm các lục địa ,màn đêm sắp tới rồi ,thật hạnh phúc làm sao?

Cô nheo mắt đong đưa đôi chân nhỏ nhắn, nhìn mặt trời tàn.

Thật đáng trông chờ, màn đêm ở rừng Elenas vẫn đẹp hơn ban ngày nhiều.

Dù ban ngày cánh rừng già thật uy nghiêm và hùng vĩ đến thế nhưng ban đêm thì khác.

Thật khó để miêu tả bằng lời.

Ý cô là.

Nó tuyệt diệu !

Cô lại ngân nga, bằng giọng hát vui tươi :" Khi ánh trăng tàn trên thềm lục địa đen Lâu đài bằng những vì sao sẽ lại xuất hiện Đôi công chúa của cánh rừng sẽ tiến đến Nhảy múa hăng say dưới mưa sao vàng Ôi hỡi, thần rừng thân yêu dấu Xin hãy mang nàng đến sớm thôi......." ———————————————————————— Phương Bắc Núi Dradess- Đất nước SouliceGiữa những đồi núi cao chót vót phương Bắc, nơi tiết trời chẳng bao giờ sang Xuân.

Cái lạnh như đâm thấu vào da thịt con người.

Vậy mà hắn đã ở đây đến tận mười bảy năm ròng.

Đưa mắt nhìn bầu trời mịt mù sương tuyết, dưới lớp áo bông dày, hắn nhếch môi, đưa chân bước đi.

Ngày đó sắp tới rồi, nếu như con rồng đó đoán đúng.

Ngày tàn sẽ tới sớm thôi. ______________________________________________________ Sâu trong rừng Elenas Nàng mở mắt,thấy trước mặt bóng dáng cô gái nhỏ nhắn quen thuộc.

Cô ta ngồi chồm hỏm trước mặt nàng tay ôm lấy đầu gối, thấy nàng dậy liền cong môi cười ."

Belly, dậy rồi " - cô ta cất giọng trong trẻo."

Kiara?"

Nàng vò mái tóc rối, hỏi khẽ.

Xung quanh đã chìm vào màn đêm lạnh lẽo, nàng nghe thấy tiếng gió va vào những chiếc lá trên cành xào xạc.

Đêm nay lạnh thật, cái lạnh báo hiệu trời đã sang thu từ khi nào chẳng hay, nhưng nàng thích cái lạnh man mát chạm vào da thịt nàng qua lớp áo mỗi khi trời trở gió đêm, càng rét càng tốt, nó gợi nhớ cho nàng phần kí ức sâu lắng nhất nơi quê nhà thân yêu.

Nhưng không phải là ở đây, cái lạnh đó ở tít phía chân trời của sự sống, nơi nhưng toà lâu đài bằng thuỷ tinh được dựng lên khắp các con đường, còn bức tượng nữ thần bằng đồng đứng sừng sững giữa đại dương xanh biết và những con chim bằng sắt to như ngôi nhà bay lượn trời bầu trời cao."

Tới giờ rồi, mau đi thôi " - Kiara cười khúc khích như đứa trẻ lên năm hào hứng lúc sắp được cho kẹo, giọng lúc lên lúc xuống hệt chim non xổ lồng.Nàng cụp mắt, cơn buồn ngủ chưa tan hẳn, màu lam xanh trong đôi đồng tử chùn xuống một bậc hệt như đáy sâu đại dương chờ ngày nắng rọi,xanh biết, sâu thẳm và phiền muộn.Cô gái nhỏ kéo nàng dậy, dáng vẻ vội vã háo hức khiến nàng bất giác bật cười,thật khó tin khi cô ta lại là một trong số các chiến binh giỏi nhất của Liên Minh quốc gia Gothic.

Thật nhỏ nhắn và phi thường.Kiara nhanh chân bước đi trước, ngân nga bài đồng dao cổ, chẳng hiểu cô ta thấy nó có gì hay nhưng hình như cô ta chưa bao giờ chán nó.

" Ai đó ?"

- Kiara ngưng hát, ngước đầu lên nhìn vòm lá cao, giọng nói như cười đùa ."

Nữ vương cho gọi người, thưa công chúa "- Hư âm vang lên trầm mị giữa rừng già, tiếng lá khô bị giẫm nát dần rõ hơn, tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần.

Bóng đen cao to dần hiện ra khỏi màn đêm, một chiến binh trong Liên Minh nếu nàng nhớ không lầm xuất hiện.

Nàng đưa mắt, giọng đều đều."

Ta sẽ có mặt trong vòng nữa tiếng."

Hắn khoanh tay cuối đầu cung kính song lần nữa tan ra vào cảnh vật , chẳng để lại dấu vết.

Nàng thở dài, vừa hay bóng tối phía sau rướn tới kéo nàng sâu vào trong.

Lực đạo mạnh mẽ kéo bật nàng về phía sau, khiến ánh mắt nàng bất giác giao thoa với ánh trăng non màu ngọc trong trẻo một khắc .

" Trăng đêm nay đẹp quá."

Mở mắt, tiếng cười nói rộn ràng văng vẳng từ ngoài cửa dội vào.Nàng thấy mình đứng giữa phòng, thị nữ xung quanh nhìn với ánh mắt bỡ ngỡ lo sợ.

" Công chúa !!!!

" - Bà quản giáo đứng tuổi bước la lên, nhanh chóng sộc lại tinh thần cho những người còn lại."

Mau lên, sắp tới giờ hành lễ rồi, người phải thay đồ đi thôi.

" - Giọng nói bà hấp tấp vội vã mà thật ra nàng cũng không chắc là bà đã nói câu đó, vì các thị nữ cứ nhốn nháo hỏi han, khiến tạp âm ngày càng khó nghe.

Nhanh chóng nàng bị kéo đi, chỉ kịp quay đầu nhìn Kiara đang ngồi trên bệ cửa sổ với nụ cười thân quen, đang vẫn tay liên tục, rồi bóng của cô ta dần chẳng yên vị dưới đất, nó đổ dài lên cơ thể nhỏ nhắn.

Khi cái bóng đã hoàn toàn nuốt chửng lấy cô,cũng là lúc nó một lần nữa tan biến. ____________________________________________________________Đường phố của vương quốc Gothic đêm nay rực rỡ màu đỏ cam nồng ấm từ các ngọn đuốc cháy rực.

Phải thôi, lễ hội mùa màng đã tới rồi, chẳng ai có thể cấm người dân ăn mừng ngày này.

Kiara mỉm cười nhìn đường phố nhộn nhịp bên dưới, gió thổi qua mái tóc, đùa nghịch với làn da mềm khiến cô khúc khích không thôi.Cô đong đưa đôi chân xinh xắn,tay bám vào thanh xà ngang lang can, mắt đưa theo dòng người đông đúc rồi bỗng Kiara nghe thấy tiếng người kêu gào " Đội trưởng, đừng ngồi trên đỉnh lâu đài nữa!

Nguy hiểm lắm !

Mau xuống đi!!!!

" Ở bên dưới, binh nhất Leon đang rướn người ra từ một ban công, mặt mày xiêu vẹo chẳng đâu ra đâu đang cố gắng kêu cô rời khỏi vị trí quan sát tuyệt vời này.Cô cười trừ, đứng dậy phủi váy."

Rồi rồi , xuống ngay đây.

Cậu khôn hồn thì đứng cho ngay thẳng vào đi, té khỏi đây là chết mất xác đấy.

" Nghe cô nói vừa xong hắn ta mặt mày tái mét, vội vàng rụt người lại,quay đầu nhìn xuống.

Toà lâu đài này cao đến nỗi, hắn ta nhìn người bên dưới không lớn hơn đầu ngón tay là bao,thật đáng sợ.

Té xuống chỉ sợ bản thân chỉ còn lại đống thịt nhuyễn, hắn nuốt nước bọt nghĩ thầm.

Vừa lúc đó, bóng đen lao vút xuống bên cạnh hắn, hắn hoảng hốt nhìn đội trưởng mình rơi khỏi tháp theo quán tính, mắt cô nhắm nghiền lại, mái tóc ánh tử sắc rực rỡ dưới trăng,giống hệt như bông violet của thần Aphrodite rơi khỏi thiên đường hư ảo xuống trần đời.

Leon cảm giác như trái tim mình đang tự thúc từng nhịp khó khăn khi nhìn thấy cô càng ngày càng gần hơn với mặt đất.Giây phút cô chạm đất, cảnh tượng tưởng chừng đáng sợ thật ra lại nhẹ nhàng đến lạ bởi lẽ cô đã chẳng còn ở đó.

Hắn thề với thần rừng tối cao, rằng ngay cái lúc cô ta chạm đất, hắn đã thấy cô biến mất trong chính cái bóng của mình dù cho hắn nghĩ chỉ có hắn mới tin chuyện đó.

Leon nhìn chằm chằm vào chỗ cô biến mất, mồ hôi lạnh lăn dài trên gò má cao,hắn chẳng biết mình phải trình bày với đội phó như thế nào nữa."

Đang nhìn gì thế ?

"- Tiếng thì thào vang lên sau tai,hắn hoàn hồn, cả người giật nảy lên.Luống cuống nhìn lại, đội trưởng của hắn ở đó, nở nụ cười trêu chọc."

Sao thế?

Cậu nghĩ độ cao đó đủ để giết tôi ấy à ?

Haha, cậu phải học nhiều lắm lính mới !

" - Giọng cô ta trong trẻo.

Leon chẳng biết phải trưng ra bộ mặt nào nữa, sao lại có cái kiểu vô lo ấu trĩ thế nàyKiara xoay người, bước đi lại ngân nga giai điệu quen thuộc.

Để lại mình Leon ngồi đó, chưa bắt kịp nhịp độ câu chuyện, đến lúc hắn ngỡ ngàng sực tỉnh thì mới vội vã chạy theo. ______________________________________________________ Lâu đài nhộn nhịp trong tiếng ca hò của các ban nhạc, phía bên ngoài dòng người tấp nập chen chân vào sảnh chính rộng lớn.

Tiếng nhạc vui tươi lẫn trong tiếng nói cười rộn rã của mọi người.

Chợt, ánh sáng trong căn phòng mờ đi rồi tắt hẳn,xung quanh rộ lên tiếng xì xào lo sợ.

Cánh cửa gỗ xoan tại chính điện mở ra, người phụ nữ xuất hiện trong bộ đầm dạ hội bằng vải nhung đỏ, điểm xuyến lên những bông hồng được đặt ngang vai với những viên đá quý tựa sao trời trên thắt lưng và chân váy.

Vương miện ánh sắc kim sáng chói cùng viên hồng ngọc ở giữa cao cao tại thượng ngự trên đỉnh đầu người" Hỡi thần dân kính yêu của ta !

Chúng ta ở đây hôm nay để cảm ơn một năm nữa trôi qua trong sự ân sủng của thần rừng Elenas vĩ đại!

"- Giọng nói dõng dạc được cất lên, tất cả những lời xì xào bàn tán bắt đầu dừng lại và sự chú ý bắt đầu đổ dồn lên con người vừa cất tiếng nói.

Người phụ nữ ngắt quãng, đôi môi mềm mại đỏ mọng vẽ lên vầng trăng khuyết kiều diễm ."

Và còn để làm lễ chào mừng con gái ta, Black Bella, người sẽ chính thức bước vào quân Liên Minh sau buổi lễ hôm nay."

Tiếng người dân lại bắt đầu rộ lên.

Chuyện công chúa phải vào liên minh là một chuyện trọng đại,lời ra tiếng vào xuyên tạc vị nữ vương kì lạ,bắt con gái thân đường đường là công chúa lại phải ra chiến trường thế thân.

" Hãy đến đây, con gái của ta!"

- Nữ vương hô lớn.

Tiếng ồn nhanh chóng biến mất, sự im lặng kéo đến nhanh đến nỗi người ta nghe rõ mồn một tiếng thở của nhau.Tiếng giày cao gót va xuống sàn vang lên,hoà lẫn vào nhịp tim mong chờ của người dân.

Hư ảnh xuất hiện từ sau cửa, trên người khoác lên chiếc đầm xẻ tà, màu rêu sậm với những đường vân tinh xảo như thể đang khoác lên một câu chuyện cổ tích từ những thung lũng xa xưa.Đầm ôm lấy người, đường cong mĩ miều thoát ẩn thoát hiện,trên vai lại khoác lên lớp áo lông màu trắng ngần như tuyết trời phương Bắc,sang trọng mềm mại chẳng thiếu từ nào.

Black Bella, nàng công chúa độc nhất của Gothic, người duy nhất có giao ước với tinh linh vương trong cả thập kỉ này, đang đứng trước mặt họ, trong sự ngỡ ngàng.

Vẻ đẹp của nàng dường như có thể xưng là đẹp nhất cái vương quốc này .Đôi mắt nàng sâu thẳm như đại dương đương lúc dậy sóng, ánh lên kim quang lành lạnh.Mái tóc bồng bềnh màu màu lam sậm từ chân tóc dần chuyển thành màu bạc hà khi kéo dần về đuôi tóc, một sự giao thoa kì lạ hệt như hiện tượng không dung hoà của biển Skagerrak và Kattegat.

Kiara và một số đội trưởng của Liên Minh đứng dạt sang hai bên, tất cả nghiêm túc hành lễ.

Bella đảo mắt về phía Kiara, thấy cô nháy mắt ra hiệu lại với mình như muốn nói "Hãy tự tin lên!" với nụ cười tinh nghịch.

Tiếng kèn đồng vang lên trầm bổng, xung quanh lại chìm vào bầu không khí nghiêm trang.

Bỗng!!!

Xung quanh rung lắc dữ dội,một vài người còn mất thăng bằng và ngã ngay ra sàn chính điện.

Nhưng chấn động vẫn cứ tiếp tục không thôi.

Mọi thứ chìm trong hỗn loạn, mọi chuyện gần như ngày càng tệ hơn và ở đỉnh điểm.

Toà lâu đài dường như đang đổ dần xuống, các mảng tường thi nhau rơi rải, khói bụi mịt mù.

Người dân hoảng loạn chạy trốn, dẫm đạp lên nhau chẳng tiếc điều gì, người chạy thoát người kẹt lại, quang cảnh hỗn loạn tột cùng.

Nàng nhìn thần dân hỗn loạn từ trên cao, tâm trí dần trở nên rối răm, nàng chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Có lẽ người đó nói đúng, nàng vẫn chưa sẵn sàng cho bất điều gì, vẫn là con chim nhỏ chưa bung rộng sải cánh mà chỉ thoi thóp nằm trong tổ chờ chim mẹ trở về.

Tiếng động xung quanh va vào nhau thành mớ hỗn tạp.

Cơn đau ập đến, không khí xung quanh dường như bị bóp nghẹn, Bella không thở nổi, đầu nàng đau điếng và hai mắt tối đen.Cảnh tượng này làm nàng nhớ.

Nhớ lại cái ngày mà xung quanh nàng chìm trong biển lửa và mọi người nàng yêu thương cũng đã từng như vậy, thật hoang tàn và đau đớn làm sao, cảnh tượng mà nàng cho rằng đã chôn sâu nơi tiềm thức giờ đây lại gợi dậy.

Nàng gượng người cố bước đi, Bella tuyệt đối không cho phép bản thân suy sụp vào lúc này.

Chưa sẵn sàng thì sao ?

Đau thương thì sao?

Nàng là người tự đưa mình đến con đường thành công và nàng cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ những thứ đó.

Dường như nghị lực của nàng đã rũ bỏ gánh nặng trên vai, bước chân nàng nhẹ hơn,nhanh hơn hẳn.Nhưng dường như cuộc đời chưa bao giờ dễ dàng, một bức tường ngã xuống ngay trên đầu nàng.

Bella sững sờ, tự hỏi đây có phải đoạn cuối cuộc đời ?

Nàng không cam lòng, nhất định sẽ không chết một lần nữa oan uổng như vậy.

Sau này khi nhớ lại nàng vẫn nghĩ rằng tâm tư của mình có thể đã đến với cây thần tối cao, mang lời nàng tới với thần rừng Elenas, để rồi người mang đến cho nàng tia hi vong cuối cùng.

" Belly !!!!"

- Tiếng thét hoảng hốt cao vút nổi bật giữa đám tạp âm lôi nàng về thực tại.

Trong một cái chớp mắt.

Hư ảnh nhỏ nhắn đứng trước mặt nàng một cách hiên ngang, Kiara đến rồi.

Cô ta phá nát bức tường trong một đòn vung chân về phía trước, dường như phong thái trêu đùa hằng ngày giờ đã chẳng còn, cô không cười cũng không nói không rằng quay lưng bế xốc nàng lên lao vút ra khỏi đống đổ nát.

Chỉ riêng lúc này nàng mới tận mắt thấy được thực lực của cô chênh lệch như thế nào với cơ thể.

Một cô bé vừa hưởng tuổi trăng tròn cách đây mấy tháng,tuổi của cô là tuổi ăn tuổi chơi,còn riêng cô dường như nhưng năm tháng đó lại tanh mùi máu và đau thương màu khói lửa chiến tranh.

Có chút gì đó nghẹn ngào nơi khoé mắt nàng, thật khó chịu.

Xuyên qua những mảng hoang tàn, bên ngoài lâu đài bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Một người phụ nữ trung niên như gào lên, vang lẫn trong mớ tiếng ồn hỗn tạp."

Chuyện đó đã xảy ra!

Đó không phải là bài đồng dao mà là lời tiên tri,l ời tiên tri hoàn toàn có thật !!!"

Kiara chưa kịp hoàn hồn, những giọt mồ hôi vẫn thi nhau đổ bộ trên gương mặt.

Chợt cô ngay người nhìn theo cái chỉ tay của Bella."

Kiara, nhìn kìa !"

"!?!!?!"

- Cô lặng thinh, đôi đồng tử mở to hết sức có thế.

Cô không biết việc mắt mình có thể mở to đến như thế đã là hoang đường hay việc cô đang chứng kiến còn hoang đường hơn.

Vầng trăng mà hằng đêm cô tương tư giờ như tan vào bầu trời.

Mây cuồn cuộn như đám cuồng long che kín tầng tầng lớp lớp không trung.

Và rồi từ giữa tâm của đám mây, một tia sáng loé lên, đâm xuyên qua lớp khí quyển, tia sáng nhỏ kéo theo hàng loạt chùm tia sáng kéo xuống mảnh đất phương xa.

Một bức tường thất sắc đan xen bởi những ánh cực quang tuyệt đẹp vây thành hình vòng cung,hệt như nước mắt những vì sao đang rơi xuống mặt đất để rồi mang tới cho con người điều kì diệu nhất.

Nhưng rồi có thứ gì đó xuất hiện một cách mờ ảo sau bức tường ánh sáng.

Một toà tháp ?

Không.

Nếu được gọi thì Kiara cho rằng nó là một tàn tích cổ xưa, dù cho cô không thể thấy rõ nó mồn một thì ích nhất cô vẫn thấy nó to lớn đến dường nào, nếu được ví von thì cô sẽ gọi nó là thành Babylon của thế giới này.

Tàn tích cao chọc trời xuyên qua tầng mây còn vương lại chút ánh sáng kì ảo, dường như nó được tạo nên bởi sao trời hoà quyện bởi nó lấp lánh huyền dịu đến nỗi Kiara nghĩ rằng chính mình đã bị quyến rũ khi nhìn thấy nó rõ hơn.

Chết tiệt !

Cô muốn vào đó.

Không phải chỉ vì nó khiến cô tò mò mà còn bởi người vừa nãy nói không sai, đó là lời tiên tri, một lời tiên tri khốn khiếp lôi kéo cô từ lúc bánh xe số phận bắt đầu xoay đều trong khái niệm.Một kỉ nguyên mới vừa bắt đầu,trang sách mới được viết lên từ bài đồng dao thân quen mà cô hay hát .

HẾT CHƯƠNG 1
 
Back
Top Bottom