Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 580: Chương 580



Tôn Hằng hạ quyết tâm đích thân dẫn quân đánh Phiên quốc, không ai ngăn cản được.

Cơ hội tốt như vậy, cả đời này có lẽ chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

“Thánh thượng, thần nguyện theo thánh thượng đích thân dẫn quân.”

Lộ Dã tự động xin đi.

“Thần cũng nguyện ý.” Là hai huynh đệ Tô Bân và Tô Quân.

“Không! Trẫm đi rồi, trong nhà cũng phải có người, các ngươi ở lại đi.” Tôn Hằng từ chối bọn họ.

Tô Bân sắp làm tân lang, vạn nhất có chuyện gì bất trắc, hắn biết ăn nói thế nào với sư phụ.

Trần Thiếu Khanh không lên tiếng, hắn biết nói hay không nói thì hắn và Tô Mặc nhất định cũng sẽ đi, chỉ là bọn họ nhất định sẽ âm thầm đi theo, chứ không để Tôn Hằng biết.

Trịnh hoàng hậu ở Phiên quốc đã sớm nhận được tin, vốn tưởng rằng cho Ly quốc mười tòa thành trì, chuyện này sẽ được giải quyết, không ngờ Tôn Hằng lại đích thân dẫn quân, Trịnh hoàng hậu tức giận đến nỗi lông mày dựng đứng, đập bàn đứng dậy: “Tôn Hằng tiểu nhân này, lại không giữ chữ tín, lấy thành trì rồi còn chưa đủ, hắn muốn làm gì? Giết sạch sao?”

Sau đó bà ta quay đầu nhìn về phía thân tín của mình ở phía dưới nhưng mọi người đều im lặng, cúi đầu sợ Trịnh hoàng hậu hỏi đến mình.

“Tể tướng, ngươi nói xem chuyện này nên làm thế nào?” Trịnh hoàng hậu cuối cùng cũng chỉ đích danh.

Trịnh Quảng là cháu họ của bà ta, cũng là do bà ta một tay nâng đỡ lên, có chuyện gì bà ta đương nhiên nghĩ đến hắn ta đầu tiên.

Trịnh Quảng đang để tâm trí phiêu du, tối qua cô nương ở Mộng Xuân lâu hầu hạ hắn ta cảm giác không tệ, tối nay còn muốn đi thêm một chuyến.

“Tể tướng! Ngươi không nghe thấy bản cung đang hỏi ngươi sao?” Trịnh hoàng hậu thấy hắn ta không phản ứng, bất mãn quở trách.

“Bẩm hoàng hậu nương nương, thần nguyện đi gặp tên khốn Tôn Hằng đó!” Lúc này có một người đứng ra, chắp tay xin lệnh.

Mọi người nhìn lại thì ra là đại tướng quân Phong Sâm.

“Lão tướng quân, ngài tuổi đã cao, hay thì thôi đi, để người trẻ tuổi đi.” Thấy là ông ta, Trịnh hoàng hậu có chút tiếc nuối nói.

Phong Sâm là tướng lĩnh già nhất triều Phiên quốc, mặc dù đã trải qua trăm trận chiến nhưng tuổi đã cao, hôm nay ông ta thấy cả triều không ai lên tiếng, bèn đứng ra xin đi.

“Thần không già, còn có thể chiến đấu với bọn họ thêm ba trăm hiệp.” Phong Sâm vỗ n.g.ự.c nói rất tự tin.

“Vậy tể tướng, ngươi thấy thế nào?” Trịnh hoàng hậu thấy Trịnh Quảng vẫn đang ngẩn người, lại chuyển lời hỏi.

Trịnh Quảng cúi đầu, ngự sử đại nhân bên cạnh đẩy hắn ta một cái: “Hoàng hậu nương nương hỏi ngươi thế nào?”

“A... không tệ!” Trịnh Quảng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

“Cái gì không tệ?” Trịnh hoàng hậu quát lớn.

“Tiểu Xuân Hồng không tệ, da mềm mại lại trắng trẻo, cảm giác...” Trịnh Quảng mang theo vẻ mặt thỏa mãn hồi tưởng.

“Ha ha ha!” Triều đường vang lên một tràng cười khẩy.

Trịnh hoàng hậu hoàn toàn bị chọc giận: “Trịnh Quảng!”

Trịnh Quảng đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt phượng sắc bén của hoàng hậu, hắn ta đột nhiên tỉnh táo lại, quỳ phịch xuống đất.

“Người đâu! Kéo xuống đánh hai mươi đại bản!” Trịnh hoàng hậu ra lệnh cho thị vệ đứng bên cạnh.

Ngay lập tức có người tiến lên đè Trịnh Quảng xuống, có người cầm ván chuẩn bị đánh.

“Xin nương nương thứ tội! Thật sự đánh sao?” Trịnh Quảng nhìn Phong Sâm đứng bên cạnh như cây thông thẳng tắp thì thầm.

Nhưng Phong Sâm lại như không nghe thấy, đứng im lặng không nhúc nhích.

Thấy ông ta không động, Trịnh Quảng lại ra hiệu cho những người phía sau, có những người lanh lợi, lập tức tiến lên quỳ xuống cầu xin Trịnh hoàng hậu.

Có một người thì có người thứ hai, không lâu sau trong điện đã quỳ đen kịt một mảng nhưng Phong Sâm ở bên cạnh vẫn không động, ánh mắt nhìn Trịnh Quảng là sự khinh thường và coi thường.

“Được lắm lão già họ Phong kia, không nể mặt ta, ngươi chờ đấy, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.” Trịnh Quảng thầm mắng trong lòng.

Cuối cùng Trịnh hoàng hậu vẫn miễn phạt Trịnh Quảng, bà ta nhìn đứa cháu trai mình nuôi lớn, sao nỡ đánh được.

“Được! Đã có nhiều ái khanh thay ngươi cầu xin, vậy thì miễn hai mươi đại bản này, ngươi về phủ mà sám hối!”

Trịnh hoàng hậu phất tay, thế mà lại để Trịnh Quảng đi.

“Được lắm lão già họ Phong kia, ngươi chờ đấy, xem ta xử lý ngươi thế nào, nghe nói ngươi có một nữ nhi khá xinh đẹp, đợi ngươi xuất chinh rồi, ha ha...” Lời nói của Trịnh Quảng khiến gáy Phong Sâm lạnh toát.

Nếu ông ta đi rồi, lỡ nữ nhi rơi vào tay tên khốn này thì không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ đến đây, ông ta chắp tay nói: “Thần khẩn cầu cho thần được mang theo nữ nhi Phượng Ngọc ra chiến trường.”

Trịnh hoàng hậu giật mình: “Mặc dù nghe nói Phượng Ngọc cũng biết múa thương múa gậy nhưng triều ta chưa từng có chuyện nữ tử ra chiến trường, lão tướng quân vì sao lại muốn như vậy?”

Vì sao ư? Còn không phải vì đứa cháu trai tốt của bà sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Phong Sâm nhịn cơn tức không lên tiếng, hồi lâu ông ta mới nói: “Tiểu nữ vẫn luôn muốn được rèn luyện, thần nghĩ đây chính là một cơ hội tốt.”

Nữ nhi của ông ta tuy biết một ít võ công nhưng nếu ông ta không có ở đó, không biết Trịnh Quảng sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ nào để đối phó với nàng ấy.

Ông ta thực sự không yên tâm để nữ nhi ở lại.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 581: Chương 581



“Hoàng hậu nương nương, lão tướng quân đã muốn mang theo nữ nhi, vậy thì phong cho nữ nhi của ông ta một chức quan, một là có thể chăm sóc cho Phong tướng quân, hai là có lẽ trên chiến trường lão tướng quân có thể chọn cho nữ nhi của mình một trượng phu tốt, có lẽ nữ nhi nhà ông ta đều không vừa mắt hậu bối Phiên quốc chúng ta, muốn tìm một người ở Ly quốc...”

Có người nói bóng gió về Phong Sâm.

“Ngươi nói bậy!” Phong Sâm không ngờ có người lại nói ra lời như vậy, tức giận đến nỗi râu bạc trắng run rẩy, tay chỉ vào người kia cũng run rẩy.

“Được rồi, bản cung chuẩn tấu, ngày mai lên đường, Phong Sâm làm đại tướng quân, nữ nhi Phong gia làm phó tướng, chỉ là phó tướng này trở về thì không còn hiệu lực nữa.” Trịnh hoàng hậu nói xong thì quay người đi vào hậu đường.

Cứ như vậy, Tôn Hằng dẫn theo các tướng lĩnh đến dưới chân thành Phiên quốc, không ngờ lại nhìn thấy một nữ tướng mặc áo choàng đỏ, oai phong lẫm liệt, bên hông đeo bảo kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tôn Hằng bên dưới.

“Nam nhân Phiên quốc các ngươi đều c.h.ế.t hết rồi sao? Sao lại để một nữ nhân ra mặt?” Lộ Dã cười khẩy.

“Vút” một mũi tên lông vũ mang theo tiếng gió b.ắ.n về phía hắn, Lộ Dã né người, tránh được mũi tên này.

“Tôn Hằng, ngươi là kẻ tiểu nhân, nói mà không giữ lời, chúng ta nhường cho các ngươi mười tòa thành trì, không ngờ ngươi lại có lòng lang dạ sói, ngươi không xứng làm quân vương! Ngươi chính là một kẻ tiểu nhân!”

Phượng Ngọc chỉ vào Tôn Hằng bên dưới mà mắng chửi om sòm.

“Ngươi to gan, dám vô lễ với thánh thượng của chúng ta!” Lộ Dã chỉ vào nàng ấy mà quát lớn.

“Có lễ nghĩa gì, hắn cũng xứng sao! Kẻ tiểu nhân! Ăn một mũi tên của ta này!” Phượng Ngọc nói rồi lại định giương cung b.ắ.n tên, bị Phong Sâm ngăn lại.

Thấy bọn họ không còn động tĩnh, Tôn Hằng lạnh lùng nói: “Người đâu! Công thành!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay lập tức có binh lính đẩy xe xung phong, xe nỏ, một cuộc chiến đẫm m.á.u bắt đầu.

Trận chiến này kéo dài mười ngày mười đêm, khi quân của Tôn Hằng cuối cùng cũng phá được cổng thành, đại quân hùng hậu chuẩn bị xông vào thành thì hắn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nữ tướng trên lầu thành, nàng ấy rút kiếm bên hông, không chút do dự, tự cứa vào cổ mình.

Tôn Hằng ném một phi tiêu, đánh rơi thanh kiếm trong tay nàng ấy xuống đất: “Cô nương, hà tất phải thế?”

“Tôn Hằng, ngươi là kẻ tiểu nhân! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!” Nói rồi từ trên lầu thành nhảy xuống, một màu đỏ rực như sao băng rơi xuống, ngắn ngủi mà chói mắt!

Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, trước mắt Tôn Hằng lại hiện lên một màu đỏ tươi, không biết nữ tử kia sau này thế nào rồi?

Nhưng thành cao như vậy, nghĩ cũng không sống nổi.

“Ca ca, huynh không lập tỷ tỷ làm hoàng hậu, có phải trong lòng huynh có người khác không?” Một buổi trưa, Tô Mặc gặp Tôn Hằng ở ngự hoa viên, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, liền nhỏ giọng hỏi.

“Đừng nói bậy!” Tôn Hằng nhất thời có chút tức giận, nha đầu này, sao lại nhiều chuyện thế, cái gì cũng không giấu được mắt nàng.

Nhưng c.h.ế.t cũng không thừa nhận, hắn là hoàng đế, lại si mê nữ tử nước địch, nói ra thật mất mặt.

“Ca ca phải thừa nhận, biết đâu muội còn có thể giúp huynh tìm được nàng ấy...” Tô Mặc lại hạ giọng, vẻ lén lút, khiến Vu Đinh Huệ ở không xa chú ý.

“Không có! Tuyệt đối không có!” Tôn Hằng liên tục xua tay: “Trần Thiếu Khanh, trẫm còn có việc tìm ngươi, ngươi theo trẫm đến đây, Tô Mặc, muội đứng đó không được nhúc nhích!” Tôn Hằng gọi Trần Thiếu Khanh.

Tô Mặc mắt ba ba nhìn Trần Thiếu Khanh theo Tôn Hằng đi, nàng đứng đờ ra, lẩm bẩm: “Rõ ràng là có, còn không thừa nhận!”

Lúc này Vu Đinh Huệ đi tới: “Mặc Mặc, ngươi đang lẩm bẩm gì vậy?”

Tô Mặc vội vàng chắp tay chào: “Không có gì! Không có gì...” Chuyện này sao có thể nói với Đinh Huệ được, ngoài Trần Thiếu Khanh, không ai biết bí mật này.

Khi nữ tử kia nhảy xuống từ lầu thành, Tô Mặc vừa vặn cưỡi ngựa ở bên dưới, nàng ngẩng đầu lên liền thấy một màu đỏ tươi từ trên trời rơi xuống, nàng không chút do dự, vung tay thu màu đỏ đó vào không gian.

Sau đó, nàng vào không gian, mới phát hiện đó là một nữ tử, một thân nhung trang, nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt ngưng trọng.

Sau này nàng nghe ngóng được, đây chính là Phượng Ngọc, nữ nhi của Phong Sâm, đại tướng quân Phiên quốc.

Phong Sâm đã tử trận sa trường, nữ nhi của ông ta nhìn thấy quốc gia diệt vong, gia đình tan nát, không còn gì luyến tiếc, liền nhảy xuống lầu thành, muốn kết thúc cuộc đời mình, không ngờ lại được Tô Mặc cứu.

Tô Mặc mơ hồ nghe được từ Lộ Dã và các tướng lĩnh khác, khi đó thánh thượng đã hạ lệnh, không được làm hại người của Phong gia, nhất định phải bắt sống.

Không ngờ lúc đó loạn tên b.ắ.n ra, Phong Sâm vì bảo vệ nữ nhi mà trúng tên tử vong, còn Phượng Ngọc ở lại cũng không muốn sống một mình.

Tôn Hằng vẫn luôn g.i.ế.c người quyết đoán, không phải là người do dự, sao lần này lại đối xử đặc biệt với cha con họ như vậy?

Tô Mặc đã hỏi riêng Trần Thiếu Khanh về chuyện này, Trần Thiếu Khanh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có lẽ là bệ hạ động lòng rồi, gặp được người mà ngài ấy muốn gặp.”

Tô Mặc vô cùng kinh ngạc, hóa ra Tôn Hằng thích nữ tử như vậy, không trách được không lập Ngọc tỷ tỷ làm hoàng hậu.

Trong không gian, Phượng Ngọc vẫn hôn mê bất tỉnh, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã dùng rất nhiều thuốc cho nàng ấy nhưng nàng ấy vẫn không tỉnh lại.

Cuối cùng Trần Thiếu Khanh nói: “Khả năng là nàng ấy đã ôm quyết tâm muốn chết, cho nên ý thức của nàng ấy vẫn không muốn tỉnh lại.”

Tô Mặc gật đầu, thầm khâm phục sự cứng cỏi của nữ tử này, quốc gia diệt vong, gia đình tan nát, nàng ấy cũng không muốn sống nữa!
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 582: Chương 582



Người không có ý chí cầu sinh, dù là đại la thần tiên cũng không thể gọi nàng ấy trở về.

Bất đắc dĩ, Tô Mặc chỉ có thể để Phượng Ngọc tạm thời ở trong không gian của mình, cụ thể sau này sẽ thế nào, nàng cũng chưa nghĩ ra, chỉ có thể thỉnh thoảng đi thăm dò ý tứ của Tôn Hằng.

Nhưng mặc cho Tô Mặc ám chỉ thế nào, Tôn Hằng vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình.

“Sư huynh, ta có một cách, muốn thử lần cuối, chàng có thể giúp ta không?” Tô Mặc nhìn Trần Thiếu Khanh từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ mặt kỳ quái.

“Cách gì? Sao nàng lại nhìn ta như vậy? Sao ta lại thấy nàng không có ý đồ gì tốt nhỉ?” Trần Thiếu Khanh che mắt Tô Mặc, rồi vòng tay ôm lấy eo nàng hỏi.

“...” Tô Mặc thì thầm vào tai hắn vài câu, Trần Thiếu Khanh lập tức trợn tròn mắt: “Cách này cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được thôi! Đầu óc nàng chứa những gì vậy? Thật là chịu thua nàng!” Nói rồi giơ tay gõ nhẹ lên đầu nàng.

“Đây là cách cuối cùng của ta rồi, nếu không được, ta cũng chỉ có thể từ bỏ thôi.” Tô Mặc xòe tay, vẻ mặt bất lực.

“Sao lại từ bỏ? Mặc Mặc, chẳng lẽ nàng không muốn quan tâm đến nàng ấy nữa sao?” Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Mặc hỏi.

“Tất nhiên là không, sao có thể không quan tâm đến nàng ấy được, chỉ là không thể để nàng ấy ở trong không gian của ta nữa, cứ thế này cũng không phải là kế lâu dài, ta muốn cầu xin thánh thượng đưa gia đình nàng ấy ra khỏi ngục để chăm sóc nàng ấy.” Tô Mặc nói.

“E rằng điều này không thực tế lắm, nghe nói những tù binh này đều phải đi đày, không thể thả ra được.” Trần Thiếu Khanh lắc đầu.

Hai người đang nói chuyện thì những ngón tay của Phượng Ngọc trên giường dường như động đậy, một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt nàng ấy.

Ngày mười lăm tháng tám, Tôn Hằng mở tiệc lớn chiêu đãi quần thần trong hành cung, vì họ đã sáp nhập Phiên quốc, bắt giữ toàn bộ đại hoàng tử Mạch Thượng và Trịnh hoàng hậu của Phiên quốc cùng tất cả thế lực của họ, không chừa một ai.

Khi họ tiến vào hoàng cung của Phiên quốc, họ phát hiện ra kho tàng của họ đã bị cướp sạch, thậm chí cả phủ ngự sử cũng nghèo rớt mồng tơi.

Nghe tin này, Tôn Hằng nhìn Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh với ánh mắt đầy ẩn ý, không ngờ cả hai đều rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra.

Tiệc kéo dài đến nửa đêm mới tan, các đại thần được gia nhân trong phủ dìu lên xe ngựa, hướng về phủ đệ của mình.

Tôn Hằng nhìn mọi người đã đi hết, mới loạng choạng đứng dậy: “Lộ Dã, đỡ trẫm đi dạo bên ao sen.”

“Hoàng thượng, đã rất muộn rồi, ngài hãy nghỉ ngơi đi!” Lộ Dã ngáp dài khuyên can.

“Nếu không thì ngươi đi ngủ, ta tự đi dạo.” Hắn đẩy người hầu đang muốn tiến lại, nói với Lộ Dã.

Nghe hắn nói vậy, Lộ Dã cũng không còn cách nào khác, đành phải dìu hắn chậm rãi đến bên ao sen trong ngự hoa viên.

Giữa ao có một cái đình, Tôn Hằng đi qua hành lang, lặng lẽ đứng trong đình.

“Ao sen in bóng trăng, trăng lạnh chôn hồn cô đơn!” Tôn Hằng lẩm bẩm, hắn nhìn vầng trăng vàng rực in bóng xuống ao, không khỏi lại nhớ đến bóng hình rực rỡ kia.

Nếu nàng ấy còn sống, sẽ thế nào?

Sẽ nói gì với hắn?

Tôn Hằng không chỉ một lần nghĩ như vậy, Lộ Dã ở bên cạnh vì uống quá nhiều rượu, đã ngồi trên ghế đá mà ngủ gật.

Tôn Hằng bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, cũng tại Lộ Dã quá mệt, đều là do mình quấn lấy hắn, thực ra nên để hắn về nghỉ ngơi sớm hơn.

Tôn Hằng giơ tay định đánh thức Lộ Dã, để hắn về nhà, đột nhiên một bóng đen nhanh như chớp vụt qua bên ao sen.

Không sai, chính là vụt qua, Tôn Hằng không khỏi trợn tròn mắt.

Bộ quần áo đó thật quen mắt, vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong đầu hắn.

“Có phải là Phượng Ngọc cô nương không? Nàng đứng lại?” Tôn Hằng hét lớn một tiếng, đuổi theo bóng đen đó.

Bóng đen như nghe thấy tiếng gọi của hắn, không những không dừng lại, ngược lại càng đi càng nhanh.

Tôn Hằng sao chịu bỏ cuộc, vận dụng khinh công đuổi theo.

“Phượng cô nương, có phải là nàng không?” Tôn Hằng vừa đuổi theo vừa kiên trì hỏi.

Bóng đen không dừng lại, mà hướng về phía ngọn núi giả ở góc vườn.

Cuối cùng khi Tôn Hằng đến dưới chân núi giả, phát hiện bóng đen đứng trên đỉnh núi giả, đứng bất động.

Cảnh này giống hệt với cảnh nàng ấy nhảy xuống từ trên tường thành hôm đó, sắc mặt Tôn Hằng thay đổi: “Phượng cô nương, nàng đừng động! Nàng ngàn vạn lần đừng động! Nghe ta giải thích được không?”

Cô nương nghe thấy tiếng động nhưng không quay đầu lại, mà vẫn đứng trên núi giả, quay lưng về phía Tôn Hằng, kiêu ngạo đứng thẳng, không nhúc nhích.

“Phượng Ngọc cô nương, nàng nghe ta nói... nàng nghe ta nói được không?” Tôn Hằng nhìn bóng lưng của nàng ấy, vội vàng giải thích.

Hoàn toàn mất lý trí, quên mất việc nhảy xuống từ lầu thành cao như vậy, sao có thể không hề hấn gì.

Hắn quá muốn giải thích với nàng ấy, không chỉ nghĩ một ngày, mà là từ sau trận chiến đó, vô số đêm, trong đầu hắn đều hiện lên bóng hình của nàng, không thể xóa nhòa.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 583: Chương 583



Bóng đen đứng bất động, như đang chờ lời giải thích của hắn.

“Trận chiến này không phải do Tôn Hằng ta nhất thời nổi hứng, mà là do hai hoàng tử Phiên quốc tự tay gây ra, bọn chúng bội tín bội nghĩa, lang sói tham lam, muốn hãm hại bách tính Ly quốc, lần nào cũng liều lĩnh giành chiến thắng, chúng thật quá đáng, nếu chúng ta không phản công, chẳng phải sẽ tỏ ra quá dễ bắt nạt sao, không sai! Triệu Quyến vô năng nhu nhược nhưng Tôn Hằng ta thì không!

Ta là quân chủ một nước, ta có trách nhiệm bảo vệ quốc gia và bách tính của ta! Ta không cho phép con dân của ta bị bắt nạt, tuyệt đối không!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tôn Hằng nói một hơi rất nhiều nhưng bóng đen vẫn không có phản ứng gì.

Tôn Hằng do dự một lát rồi nói: “Ta đã ra lệnh cho họ không được làm hại hai cha con các người nhưng trên chiến trường đao kiếm vô tình, lão tướng quân trúng tên mà chết, ta cũng rất tiếc nhưng ta đã phái người an táng hậu hĩnh cho lão tướng quân rồi, Phượng Ngọc đừng buồn, nếu nàng không có nơi nào để đi, không bằng theo ta được không?”

Tôn Hằng thao thao bất tuyệt, Tô Mặc ẩn thân đứng bên cạnh thầm cảm thấy kỳ lạ, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại, vậy mà lại khiến Tôn ca ca vốn lạnh lùng ít nói trở thành một kẻ lắm lời.

Có lẽ đây là lần nàng nghe Tôn Hằng nói nhiều nhất.

Xem ra Tôn Hằng thực sự đ*ng t*nh với cô nương áo đỏ này.

“Phượng Ngọc cô nương, nàng có nguyện ý ở lại Ly thành không, ta có thể miễn trừ tội lưu đày cho gia quyến của nàng, ban cho họ phủ đệ, sống cuộc sống tốt đẹp, Phượng Ngọc, nàng có nguyện ý không?” Tôn Hằng cuối cùng cũng nói ra lời đã đè nén trong lòng từ lâu.

Tô Mặc gật đầu, bọn họ đã biết được suy nghĩ của Tôn Hằng, vở kịch của Trần Thiếu Khanh cũng nên kết thúc rồi, sư huynh hẳn là đã biến mất.

Nhưng kỳ lạ là bóng đen trên tảng đá không những không biến mất, ngược lại còn từ từ quay người lại.

“Phượng Ngọc?” Nhìn thấy khuôn mặt đó, Tô Mặc suýt kêu lên.

“Thế nào?” Sư huynh Trần Thiếu Khanh xuất hiện bên cạnh nàng, không mặc áo choàng đỏ, vẫn là bộ quần áo thường ngày của mình.

“Sư huynh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tô Mặc thì thầm hỏi: “Trên đó không phải là sư huynh sao? Sao nàng ấy lại ở trên đó, tỉnh dậy từ lúc nào?”

“Suỵt...” Trần Thiếu Khanh đưa ngón tay lên môi, ra hiệu Tô Mặc đừng lên tiếng trước, sau đó chỉ tay về phía hai người vẫn đang giằng co.

“Phượng Ngọc, nàng xuống trước đi, có chuyện gì từ từ nói được không?” Tôn Hằng nhìn ánh mắt đau buồn tuyệt vọng của Phượng Ngọc, trong lòng có chút hoảng loạn, hắn rất sợ lại đi vào vết xe đổ, cảnh tượng ngày hôm đó lại tái diễn một lần nữa.

“Tôn Hằng, ngươi thực sự có thể tha cho gia đình ta sao?” Phượng Ngọc cuối cùng cũng lên tiếng.

“Chỉ cần nàng xuống đây, trẫm hứa sẽ làm được những gì đã hứa với nàng, mẫu thân nàng không khỏe, trẫm đã cho thái y đến chẩn bệnh rồi, bà ấy chỉ quá nhớ nàng và phụ thân nàng, nhớ đến phát bệnh, nàng hãy đến thăm bà ấy, bệnh của bà ấy nhất định sẽ đỡ hơn.” Tôn Hằng đưa hai tay về phía Phượng Ngọc, như thể sợ nàng ấy lại nhảy xuống từ trên đó.

Nghe đến đây, Phượng Ngọc nghẹn ngào, nàng ấy quá bất hiếu, khiến mẫu thân lo lắng.

“Xuống đây, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng được không?” Giọng nói của Tôn Hằng càng thêm dịu dàng, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nghe hai người nói chuyện không khỏi đồng loạt nhướng mày, nhếch mép.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống hồ Tôn Hằng còn chẳng phải là anh hùng gì.

“Xem ra Tôn ca ca thực sự đ*ng t*nh rồi.” Tô Mặc không khỏi có chút thương cảm cho Huệ tỷ tỷ của nàng, nàng ấy thích Tôn Hằng đến vậy, trong lòng chỉ có hắn nhưng lại không biết rằng trái tim của nam nhân này lại ở trên người một nữ nhân khác.

Còn là nữ nhi của tướng quân nước địch.

Thật đủ đau lòng.

Cốt truyện này hay hơn nguyên tác nhiều.

Phượng Ngọc nghe xong cuối cùng cũng xuống khỏi núi giả, Tôn Hằng đi tới định đỡ nàng ấy nhưng bị nàng ấy từ chối: “Ta muốn đi gặp gia đình ta.”

Nàng ấy nghẹn ngào nói.

“Đừng khóc, trẫm sẽ sắp xếp ngay.” Tôn Hằng kiên nhẫn an ủi nàng ấy, lấy khăn tay trong tay áo đưa cho nàng ấy, sau đó nắm lấy tay áo nàng ấy dắt nàng ấy từ từ đi ra khỏi ngự hoa viên.

“Thành công rồi! Không ngờ lại thuận lợi như vậy.” Tô Mặc vỗ tay nhưng tâm trạng lại không thấy vui vẻ chút nào, nàng cảm thấy việc này thật có lỗi, có lỗi với Huệ tỷ tỷ của nàng.

“Sư huynh, rốt cuộc nàng ấy tỉnh lại như thế nào?” Tô Mặc nhìn bóng lưng dần biến mất của họ, hỏi.

“Thực ra nàng ấy đã tỉnh từ lâu rồi, chỉ là không chịu mở mắt, nàng ấy nghe được kế hoạch của chúng ta, lúc nàng không ở trong phòng, nàng ấy mở miệng cầu xin ta, để nàng ấy tự đi, nàng ấy muốn tự mình đối mặt với tất cả, vì vậy ta mềm lòng đồng ý.” Trần Thiếu Khanh nói rồi xòe hai tay, nhìn Tô Mặc rất bất lực.

“Huệ tỷ tỷ chắc chắn sẽ đau lòng...” Tô Mặc thở dài, nghĩ đến nếu Đinh Huệ biết chuyện này, sẽ không trách nàng chứ?

“Yên tâm, sẽ không trách nàng đâu, Huệ phi nương nương huệ chất lan tâm, nàng ấy nhất định đã sớm nhận ra rằng trái tim của Tôn Hằng không ở trên người nàng ấy, hơn nữa nàng ấy lại rộng lượng độ lượng như vậy, yên tâm đi, sẽ không trách nàng đâu.” Trần Thiếu Khanh an ủi nàng, ôm nàng dịch chuyển tức thời ra khỏi hoàng cung.

Vài ngày sau, khi Trần Thiếu Khanh nói rằng sẽ cưới Phượng Ngọc làm hoàng hậu trước mặt bá quan văn võ, các triều thần đều kinh ngạc.

“Không được! Thánh thượng! Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể để một nữ tử nước địch ngồi vào vị trí này được?” Một lão thần lập tức đứng ra phản đối.

“Đúng vậy! Không thể được!”

“Đúng vậy! Thánh thượng! Tuyệt đối không được!”

Đầy ắp triều thần quỳ xuống, đều cầu xin hoàng thượng từ bỏ ý định này.

“Các ngươi làm gì vậy? Trẫm cưới thê tử còn phải được các ngươi đồng ý sao? Trẫm đang thông báo cho các ngươi, không phải hỏi ý kiến các ngươi?” Tôn Hằng nhìn lời nói thống nhất của họ, có chút tức giận.

“Ngài có thể phong nàng ấy làm quý phi nhưng làm hoàng hậu thì vạn lần không được.” Người nói là Tô Tử Thành.

“Sư phụ!” Tôn Hằng không ngờ Tô Tử Thành cũng đứng về phía họ.

“Thánh thượng, xin hãy suy nghĩ kỹ! Đừng làm tổn thương lòng mọi người!” Giọng nói của Tô Tử Thành rất bình tĩnh, ông ngẩng đầu nhìn Tôn Hằng, đầy vẻ mong đợi.

“Sư phụ!” Tôn Hằng tức giận đứng dậy.

“Phịch” Tô Tử Thành quỳ xuống: “Xin thánh thượng suy nghĩ lại.” “Xin thánh thượng suy nghĩ lại!”

Các đại thần đồng loạt khẩn cầu.

Tôn Hằng bất lực ngồi xuống, hắn không phải người bình thường, có những chuyện thực sự không thể làm theo ý mình!

Bất đắc dĩ, hắn vung tay: “Được, vậy thì phong nàng làm Ngọc phi đi!”

Ba ngày sau, Tôn Hằng cuối cùng cũng đón Phượng Ngọc vào cung, phong nàng ấy làm Ngọc phi.

Ngày thành thân, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh tham dự ngày trọng đại này, chỉ có Tô Mặc lặng lẽ đi thăm Vu Đinh Huệ.

Vào cung Tường Hòa của Huệ phi, bên trong lạnh lẽo, ngửi thấy mùi thuốc.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 584: Chương 584



“Nương nương sao vậy? Sao lại uống thuốc?” Tô Mặc bái kiến Huệ phi, mở lời hỏi thẳng.

Tiểu cung nữ Hi Nhi vừa định nói gì đó thì bị Huệ phi ra hiệu ngăn lại: “Không sao, chỉ là một số thuốc bổ thôi.”

Huệ phi thản nhiên nói.

Tô Mặc hít hít mũi: “Nương nương có phải tức ngực, khó thở, người luôn mệt mỏi không? Ta ngửi thấy trong thuốc này có mùi khổ qua và hoàng liên.”

Huệ phi nghe xong vẫn thản nhiên: “Ta không hiểu về thuốc, có thể có.”

Đối với Tô Mặc, nàng ấy vẫn khách sáo nhưng lại rất xa cách.

Khi vừa vào cung, nàng ấy không phải như vậy.

Tô Mặc biết là vì chuyện Phượng Ngọc, nàng tiến lên nói: “Nương nương có muốn trò chuyện với ta không?”

“Ta không có tinh thần, không muốn nói chuyện lắm.” Huệ phi thản nhiên nói.

“Đó chính là vậy, điều này có liên quan đến bệnh của nương nương.” Tô Mặc vừa nói vừa kéo tay Huệ phi bắt mạch.

“Tứ chi nương nương dễ lạnh, hơi động là thở gấp, ban đêm hay mơ, ban ngày không có thần sắc, không biết ta nói có đúng không?” Tô Mặc vừa bắt mạch vừa nhẹ giọng hỏi.

“Đều đúng cả? Nương nương muốn sinh cho thánh thượng một tiểu hoàng tử nhưng đã uống nhiều thuốc mà không thấy hiệu quả.” Hi Nhi liên tục gật đầu, không nhịn được xen vào.

“Hi Nhi! Câm miệng!” Huệ phi muốn ngăn cản nhưng đã muộn.

“Tỷ tỷ khí huyết không đủ, lại sợ lạnh, đương nhiên khó có thai, vậy ta cho tỷ một loại thuốc, tỷ uống đúng giờ, không quá ba tháng chắc chắn có thể mang thai long tử.” Tô Mặc cười lấy ra một lọ sứ trong lòng đưa cho Huệ phi.

Huệ phi có chút do dự, nàng ấy biết muội muội này của phu quân nhưng chưa từng nghe nói nàng biết y thuật.

“Ngươi biết chữa bệnh sao?” Huệ phi nhận lấy lọ thuốc, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Cô nương tinh quái này tuy là muội muội của phu quân nhưng nghe nói Ngọc phi có thể vào cung có liên quan rất lớn đến nàng, không biết tại sao nàng lại muốn giúp nữ nhân Phiên quốc này.

Nàng ấy không tranh giành, Tôn Hằng đưa nữ nhân Phiên quốc vào cung, nàng ấy không sao, cũng không để bụng.

Hoàng thượng có tam cung lục viện, điều này rất bình thường.

Nhưng nghe nói Tôn Hằng công khai muốn lập nữ nhân này làm hoàng hậu trên triều đình, tâm trạng nàng ấy lập tức sụp đổ.

Hóa ra Tôn Hằng không lập hậu, người mà hắn vẫn chờ đợi chính là nữ nhân này.

Nữ nhân này chính là người Tôn Hằng yêu nhất.

Nàng ấy lập tức ngã bệnh, vẫn luôn dưỡng bệnh trong cung, không gặp bất kỳ ai, ngay cả hôm nay hoàng thượng thành thân, nàng ấy cũng không lộ diện.

Sau khi nàng ấy và Tôn Hằng thành thân, vẫn luôn muốn có một đứa con nhưng mãi không có thai, hôm nay nghe Tô Mặc nói vậy, cho nàng ấy thuốc, nàng ấy như thấy được một tia hy vọng.

Nhưng y thuật của Tô Mặc, nàng ấy vẫn có chút bán tín bán nghi.

“Hi Nhi, ngươi nhất định phải giám sát nương nương uống thuốc này mỗi ngày, ba tháng sau nếu không có thai thì cứ việc trách tội ta!” Tô Mặc cười nói với Hi Nhi.

Hi Nhi liên tục gật đầu, cảm ơn.

Nếu nương nương có con với hoàng thượng thì nương nương sẽ có chỗ dựa.

Ra khỏi cung của Huệ phi, Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh đang đứng cười tủm tỉm chờ nàng ở không xa.

“Mặc Mặc, tiệc bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi!”

Cứ như vậy, ba tháng sau, trong cung truyền đến tin vui, Huệ phi nương nương và Ngọc phi nương nương cùng lúc có hỉ.

Đinh Lan vào cung thăm muội muội về, vội vàng tìm Tô Mặc, ôm chặt Tô Mặc vào lòng: “Mặc Mặc, nhờ có muội, muội muội tẩu mới có được đứa con này, Mặc Mặc, tẩu tẩu thay mặt cả Vu gia cảm ơn muội.”

Tô Mặc nghe xong vội nói: “Tẩu tẩu, chúng ta đều là người thân, cần gì phải khách sáo như vậy.”

Tám tháng sau, Huệ phi và Ngọc phi lần lượt sinh cho Tôn Hằng hai nhi tửi.

Chỉ khác là Ngọc phi sinh xong thì thân thể ngày càng suy yếu, còn Huệ phi thì ngày càng khỏe mạnh, khác hẳn với trạng thái trước khi mang thai.

Nhi tử của Huệ phi tên là Tôn Khắc, còn nhi tử của Ngọc phi tên là Tôn Chính.

Khi Tôn Chính bốn tuổi, Ngọc phi đã qua đời vào đêm hôm trước. Nàng ấy bệnh nặng mà không kịp để lại một lời nào.

Đến khi cung nữ phát hiện, người nàng ấy đã lạnh ngắt.

Tôn Chính trở thành hài tử không có nương, Huệ phi thấy hài tử này đáng thương, ngày nào cũng khóc gọi nương, tìm nương, động lòng trắc ẩn, đưa hắn về cung của mình nuôi cùng với Tôn Khắc.

Mùa hè năm sau, Huệ phi được phong làm hoàng hậu.

Về cái c.h.ế.t của Phượng Ngọc, Tôn Hằng còn dặn Tô Mặc âm thầm điều tra.

Chỉ là kết quả cuối cùng khiến Tôn Hằng càng thêm đau lòng.

Hóa ra nàng ấy đã mắc bệnh từ lâu, thường xuyên đau đầu mất ngủ, lo lắng.

Tôn Hằng tìm lang trung đến khám cho nàng ấy, chỉ là lang trung kê đơn thuốc, nàng ấy lại không bao giờ uống, mà lén đổ đi.

Nàng ấy còn không cho cung nữ trong cung nói ra, nếu không sẽ đuổi họ ra khỏi cung.

“Tại sao nàng ấy không uống thuốc của ngự y?” Tôn Hằng nghĩ mãi vẫn không hiểu.

“Thánh thượng, chỉ có một đáp án, nàng ấy không muốn bệnh của mình khỏi, hoặc là nàng ấy căn bản không muốn sống nữa.” Tô Mặc nói lớn.

“Nàng ấy không muốn sống! Trẫm đối xử với nàng ấy tốt như vậy! Hận không thể m.ó.c t.i.m cho nàng ấy,vậy mà nàng ấy lại không muốn sống nữa? Chẳng lẽ nàng chưa từng có tình cảm ấy với trẫm sao?” Tôn Hằng nói xong, giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Ca!” Tô Mặc thở dài đi tới: “Có một câu ta đã sớm muốn nói, Ngọc phi chắc chắn có tình cảm với huynh, nếu không sẽ không sinh con cho huynh nhưng huynh lại là kẻ g.i.ế.c cha nàng ấy, ta nghĩ đây là một khúc mắc, nàng ấy không vượt qua được khúc mắc này, bị khúc mắc này làm hại chết.”

Tô Mặc cuối cùng cũng nói ra lời mình muốn nói từ lâu.

“Phượng Ngọc! Phượng Ngọc!” Tôn Hằng nghe xong gục xuống án thư khóc nức nở!

Tô Mặc trở về nhà, kể lại chuyện này cho Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh nghe xong hồi lâu không nói gì, đột nhiên đứng dậy ôm chặt Tô Mặc.

Hắn hiểu cảm giác của Tôn Hằng, nỗi đau mất đi người mình yêu.

Bởi vì hắn đã từng mất đi một lần, chỉ là hắn may mắn hơn Tôn Hằng, hắn đã tìm lại được Tô Mặc, hơn nữa hai người còn trở thành phu thê, có hài tử.

“Mặc Mặc, ông trời đối với ta thật tốt! Để ta tìm lại được nàng! Còn có thể ở bên nàng!” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm.

“Còn nói nữa, hôm đó thành hôn thật sự mất mặt, bây giờ nghĩ lại, ta còn muốn tìm một cái khe đất chui vào.”

Tô Mặc dùng hai tay đ.ấ.m vào lưng Trần Thiếu Khanh vừa tức vừa buồn cười.

Cả hai lại nhớ về ngày thành thân ba năm trước.

Hai mươi chín tháng Chạp, là ngày Tôn Hằng định cho ái nữ của Tô tướng quân thành thân.

Tô tướng quân là thầy của thánh thượng đương triều, những người đến dự tiệc tất nhiên đông đủ.

Có thể nói, bất kỳ ai có chút quan hệ nào cũng đều đến dự.

Ai mà không muốn nhân cơ hội này bám vào cái đùi to tướng quân phủ chứ?

Sáng sớm, Trần Thiếu Khanh cưỡi ngựa, phía sau là đoàn rước dâu đến đón Tô Mặc.

Đáng lẽ phải trực tiếp đón tân nương đến Đinh Đào nhưng đường sá xa xôi nên hắn và Bắc Cương Vương đã bàn bạc sẽ đón tân nương đến phủ của Tư Không gia ở ngoại thành.

Tô Mặc dậy sớm, được thị nữ tắm rửa trang điểm, mặc áo cưới đỏ thẫm, đội khăn trùm đầu chờ Trần Thiếu Khanh đến.

Ngoài cửa tiếng trống, tiếng nhạc rộn ràng, có thị nữ chạy vào nói: “Nhanh lên! Tân lang đến rồi! Đã đến cửa rồi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 585: Chương 585



Tô Mặc dưới khăn trùm đầu nghe Trần Thiếu Khanh đến thì thầm cười, không biết soái ca lạnh lùng mặc trang phục cưới thời cổ đại có buồn cười không?

Tô Mặc được dìu ra ngoài, không lâu sau nàng nhìn thấy một đôi giày thêu hình kỳ lân bằng chỉ vàng xuất hiện trước mặt mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mặc Mặc, ta đến đón nàng.” Giọng nói vui mừng khôn xiết truyền đến, Tô Mặc khẽ cong môi: “Sư huynh, chúng ta đi thôi.”

“Ta chờ ngày này thật vất vả.” Trần Thiếu Khanh vì quá kích động nên giọng nói có chút run rẩy.

Tô Mặc khẽ thở dài, nàng biết, nàng đều biết cả.

Xuyên không đến đây là lưu đày, luôn luôn lưu đày, gian nan trắc trở, khó khăn chồng chất.

Nhưng may mắn thay, sau cơn mưa trời lại sáng, quốc thái dân an, người Tô gia cũng trở về cuộc sống như trước, Tô tướng quân lại trở thành trọng thần triều đình, Tô phu nhân ở nhà dưỡng sinh mỗi ngày, lúc rảnh rỗi thì trò chuyện với con cái, sống rất an nhàn tự tại.

Bọn họ cũng nên thành thân rồi.

Đón Tô Mặc từ Tô gia về.

Đến đại sảnh, hành lễ, trong lời chúc phúc của mọi người thân quen Trần Thiếu Khanh dẫn Tô Mặc đến phòng tân hôn của họ.

Trần Thiếu Khanh nóng lòng vén khăn trùm đầu của Tô Mặc lên, nhìn thấy Tô Mặc trang điểm như đóa sen mới nở, hắn không khỏi ngây người.

“Mặc Mặc, nàng thật đẹp.” Buổi tối, Trần Thiếu Khanh uống rất nhiều rượu, sau khi tiếp khách bên ngoài xong, trở về gặp Tô Mặc, câu đầu tiên nói ra chính là lời khen ngợi thê tử của mình rất chân thành.

“Sư huynh, chàng cũng rất tuấn tú, chàng mặc trang phục cổ trang vẫn là...” Lời Tô Mặc chưa dứt, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào đã bị khóa chặt.

“Mặc Mặc, ở đây không tốt, chúng ta đến không gian đi?” Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Trần Thiếu Khanh dẫn Tô Mặc nhảy vào không gian của mình.

Tô Mặc bị bàn tay to lớn của hắn ôm chặt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể chiều theo ý hắn.

Nàng cũng uống chút rượu, đầu cũng choáng váng, không để ý Trần Thiếu Khanh ôm nàng không phải nhảy vào không gian, mà chỉ nhảy từ dưới đất lên giường.

Trần Thiếu Khanh gần như điên cuồng si mê quấn quýt, khiến Tô Mặc gần như tan chảy.

Bọn họ không để ý giấy dán cửa sổ đã bị l.i.ế.m không biết bao nhiêu lỗ, từng đôi mắt tò mò mở to tròn nhìn vào trong phòng.

Trên giường có rèm che màu đỏ, nhìn không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quấn quýt kịch liệt.

“Oa! Thế tử điện hạ lợi hại quá!”

“Không phải thế tử, là Bắc Cương Vương.” Có người sửa lại.

“Tiếc là có rèm che, nhìn không rõ...”

Đang nói thì rèm che bị kéo xuống: “Phịch” một tiếng, hai người từ trên giường rơi xuống.

Áo quần xộc xệch, tóc tai bù xù.

“Oa!”

“Quá kịch liệt!”

Một tiếng kinh hô làm Tô Mặc đang mê muội tỉnh lại, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Sư huynh, có người!”

“Có ai? Đây là không gian của ta, sao có thể có người?” Trần Thiếu Khanh hơi mở mắt, mơ màng nói.

“Không đúng! Đây không phải không gian của chàng, đây là phòng tân hôn!” Tô Mặc đột nhiên đẩy hắn ra, chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy.

Đúng vậy, chính là phòng tân hôn.

Nghe nàng nói vậy, Trần Thiếu Khanh bỗng tỉnh rượu hơn phân nửa, hắn lảo đảo đứng dậy, chống trán, nhìn trái nhìn phải, rồi lại sờ sờ, không sai, không phải không gian.

“Ha! Không ngờ Vương gia của chúng ta lại dũng mãnh như vậy!”

“Đúng vậy!”

“Ôi! Vương gia tỉnh rồi, chạy mau!”

Tiếng hóng hớt dần xa, trước cửa không còn ai, chỉ còn lại khung cửa sổ nát bươm.

Xong rồi, cuộc sống phu thê của bọn họ bị phát trực tiếp.

Tô Mặc đỏ mặt, cúi đầu đứng đó.

“Không sao, cứ xem đi... có gì to tát đâu.” Trần Thiếu Khanh giải thích một cách thản nhiên.

“Sư huynh, xấu hổ quá.” Tô Mặc thậm chí còn khóc nức nở.

“Không sao, đều là người nhà, là những người thân thiết mà phụ thân ta đưa từ Bắc Cương đến, đều là người nhà, không sao đâu.”

“Đều tại chàng, sao lại nói vào không gian nhưng lại không vào?” Tô Mặc dùng nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m vào n.g.ự.c Trần Thiếu Khanh, nghẹn ngào nói.

“Người Bắc Cương vốn không câu nệ tiểu tiết, phong tục của họ là nhìn trộm góc tường của người mới, chuyện này ở bên đó rất bình thường, Mặc Mặc, chúng ta không thể trách họ, họ cho rằng càng nhiều người xem thì người mới càng hạnh phúc lâu dài, ta thấy cũng tốt.” Trần Thiếu Khanh nghĩ đủ mọi cách để an ủi Tô Mặc.

Cuối cùng Tô Mặc cũng nín khóc nhưng khi nghĩ đến việc hôm nay tất cả người thân đều nhìn thấy nhưng lại không thấy sư phụ, trong lòng lại bắt đầu khó chịu: “Sư huynh, chúng ta thành thân, sao sư phụ không đến?”

“Yên tâm, sư phụ biết chúng ta thành thân thì nhất định sẽ đến, chỉ có điều có lẽ ông ấy sẽ không lộ diện, không muốn chúng ta biết mà thôi.” Sắc mặt Trần Thiếu Khanh cũng có chút ảm đạm, tại sao sư phụ không muốn gặp họ?

Hắn thực sự rất muốn biết câu trả lời.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã đi thỉnh an Bắc Cương Vương, những người trong phủ đi lại thấy họ đều thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng còn cười trộm.

Tô Mặc đỏ mặt trừng mắt nhìn Trần Thiếu Khanh, đều tại hắn, uống say, tưởng rằng đang ở trong không gian nên buông thả như vậy, thậm chí còn phát trực tiếp.

Thật là mất mặt!

Nàng vẫn luôn che mặt, mắt không nhìn ngang, cuối cùng tự mình chạy một mạch, bỏ lại Trần Thiếu Khanh ở phía sau.

“Mặc Mặc, nàng đợi ta! Đừng chạy chứ?” Trần Thiếu Khanh ở phía sau gọi to, cũng chạy theo đuổi.

Phía sau vang lên một tràng cười khúc khích.

Chuyện này từ Ly thành truyền đến Đinh Đào, mọi người đều biết cảnh tượng kịch liệt trong phòng tân hôn của tân lang và tân nương.

Tô Mặc rất lâu không dám ra ngoài, mặc kệ là ai gọi, Tô Mặc cũng chỉ từ chối.

Đến nỗi Trần Thiếu Khanh nổi giận với mọi người, nói ai dám nhắc lại chuyện này, hắn sẽ không tha, chuyện này mới dần lắng xuống.

Vì chuyện này, Tô Mặc trách hắn rất lâu, cho đến khi phát hiện mình có thai, mới chuyển chủ đề.

Thời gian trôi qua, ba năm sau, cặp song sinh của Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc đã biết gọi cha nương.

Nhưng sư phụ của họ vẫn bặt vô âm tín.

Cho đến ngày rằm tháng tám, Tô Mặc nghe thấy có người lại gọi nàng là nha đầu thối.

Hơn nữa giọng nói này không phải là giọng thật của sư phụ sao.

Nước mắt nàng lập tức trào ra, quay đầu tìm kiếm khắp nơi, quả nhiên thấy dưới tảng đá giả có hai bóng đen, một cao một thấp.

Người cao thì oai phong lẫm liệt, người thấp thì cũng khí thế ngút trời.

Tô Mặc không dám tin, sư phụ lại biến thành nam nhân?

Người nhỏ kia chẳng phải là đệ đệ Tô Côn sao?

Nàng chạy nhỏ về phía sư phụ, sư phụ nhìn nàng quát: “Nha đầu thối, sao không nhận ra ta, còn không gọi sư phụ?”

“Sư phụ! Sư phụ, thật sự là người sao? Thật sự là người sao?” Tô Mặc kích động đến mức nói lắp.

“Đáng đánh, đến ta mà cũng không nhận ra!” Sư phụ nhìn nàng, giọng lạnh lùng hỏi.

“Không phải... Người này... Sao lại?” Tô Mặc không biết nên hỏi thế nào.

“Tô Côn, còn không chào hỏi!” Sư phụ nói với thiếu niên thấp hơn kia.

“Bắc Cương Vương phi!” Tô Côn rất xa cách chắp tay nói.

“Gọi tam tỷ!” Tô Mặc đưa tay định sờ đầu hắn nhưng Tô Côn lại lạnh lùng nghiêng người sang một bên tránh đi.

“Đừng để ý đến hắn, Mặc Mặc, tiểu tử thối Trần Thiếu Khanh đâu?” Sư phụ nhìn xung quanh Tô Mặc.

“Sư phụ, ta ở đây!” Trần Thiếu Khanh không biết từ lúc nào đã đứng cách đó không xa, hắn xử lý xong công vụ đến tìm Tô Mặc, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.

“Tiểu tử thối! Nha đầu thối! Cuối cùng cũng gặp được hai đứa rồi!” Sư phụ vỗ vào vai mỗi người một cái, sau đó dùng sức ôm chặt họ vào lòng.

“Có phải sư phụ đã luyện thành đại công pháp không? Thật sự có thể khôi phục bản thể?” Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy! Sư phụ đã ngộ đạo, vì vẫn luôn bế quan tu luyện công pháp nên những năm này không có thời gian đến tìm hai đứa.”

Tô Mặc kinh ngạc mở to mắt: “Sư phụ lợi hại như vậy, ta nghe nói chỉ có một phần vạn người mới có thể luyện thành, sư phụ nhất định đã chịu không ít khổ!”

“Sư phụ có mấy lần suýt nữa thì nhập ma, may mà có tiểu tử này, nếu không thì ta chắc chắn không gặp được hai đứa rồi.” Sư phụ chỉ vào Tô Côn nói.

Tô Côn mặt không biểu cảm, nghe thấy gì nhìn thấy gì dường như đều không liên quan đến hắn, ánh mắt lạnh lùng không giống với người ở độ tuổi này.

“Côn nhi, có muốn về nhà thăm đệ đệ không?” Tô Mặc đi đến nhẹ giọng hỏi.

“Bắc Cương Vương phi, ta không có huynh đệ, cũng không có ai để thăm!” Tô Côn giật giật khóe miệng nhưng lời nói vẫn rất kiên quyết!
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 586: Chương 586



Sư phụ nói vài câu đơn giản với Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh rồi cáo từ, Tô Mặc mắt đẫm lệ: “Sư phụ thực sự nỡ rời xa chúng con sao? Không thể ở lại mãi mãi với chúng con sao?”

“Ta không thích ở một nơi quá lâu, thích ngao du tứ hải, ta muốn dẫn Côn nhi đi hành y, có lẽ ta còn có thể thu thêm vài đồ đệ có tư chất tốt nữa.”

Nói xong, ông vung tay, dẫn Tô Côn đi, cả hai cùng biến mất không thấy tăm hơi.

Tô Mặc lập tức lại buồn bã.

Trần Thiếu Khanh ôm nàng vào lòng: “Biết sư phụ không sao còn buồn gì nữa, sư phụ nhớ chúng ta thì lúc nào cũng có thể quay lại.”

“Nhưng nếu ta nhớ ông ấy thì làm cách nào mới có thể gặp được ông ấy?” Tô Mặc vừa khóc vừa hỏi.

“Phịch” đột nhiên một gói vải đỏ từ trên trời rơi xuống: “Khóc cái gì, cứ đến rằm tháng tám hằng năm là sư phụ sẽ đến, đây là quà cho hai hài tử!”

Đó là hai chiếc khóa vàng, chế tác tinh xảo, nhìn vào là biết rất có giá trị.

Tô Mặc quan sát kỹ, phát hiện trên khóa vàng còn có ký hiệu, hóa ra đây là đồ sư phụ lấy từ không gian ra.

Sư phụ cũng có không gian riêng!

Xem ra ông và Tử Thần đã hoàn toàn không còn liên quan gì nữa!

Trong gói vải đỏ ngoài khóa vàng còn có một con thỏ nhỏ bằng hạt đào được chạm khắc, buộc bằng dây đỏ.

“Đây là gì?” Trần Thiếu Khanh cầm lên có chút khó hiểu, sao lại chỉ có một cái?

“Đây là Tô Côn tặng cho Tô Lâm, Tô Lâm tuổi thỏ, xem ra hắn vẫn còn nhớ người đệ đệ này.” Tô Mặc cất con thỏ nhỏ đi, định đợi gặp Tô Côn sẽ đưa cho hắn.

Đêm xuống dần, ánh trăng vàng rực xuyên qua những tán cây rậm rạp rải xuống một vùng ánh sáng vàng.

Tô Mặc dựa vào Trần Thiếu Khanh, hai người ngồi trong đình nghỉ mát bên bờ ao, nói chuyện phiếm.

“Sư huynh, sư phụ thực sự có thể đến thăm chúng ta vào thời điểm này hằng năm không?”

“Tất nhiên, sư phụ tuy hành tung kỳ quái nhưng lời nói vẫn rất chuẩn...”

Gió nhẹ thổi qua, trên mặt ao nổi lên những gợn sóng màu vàng.

Trăng đẹp, thời gian như mơ, mọi thứ trở nên mơ hồ tươi đẹp, khiến người ta cảm thấy vô thực!

Lại thêm mấy năm trôi qua, trong dân gian đều đồn rằng Ly quốc này xuất hiện một cặp sư đồ có y thuật tuyệt diệu đến mức cực hạn.

Bất kỳ bệnh nan y nào, họ cũng có thể chữa được.

Chỉ là không có chỗ ở cố định, nghe nói tung tích của họ trải khắp mọi nơi ở Ly quốc.

Họ đã cứu vô số người, hơn nữa tiền khám bệnh được chia thành ba loại, quan lại một giá, thương gia một giá, còn bách tính lại là một giá khác.

Có thương gia tính toán kỹ lưỡng để tiết kiệm tiền khám bệnh, cố tình mặc quần áo rách rưới đi khám, không có ai không bị phát hiện.

Bị phát hiện thì hậu quả rất nghiêm trọng, không phải là không khám cho, mà là tiền khám bệnh tăng gấp mười lần.

Danh tiếng của cặp sư đồ vang xa, ở Ly quốc có rất nhiều truyền thuyết về họ, có người nói rằng sư phụ kia là sư phụ của Bắc Cương Vương, có người nói rằng người nhỏ tuổi là nhi tử của Tô tướng quân.

Hai người đều không trả lời, cứ làm theo ý mình, phiêu bạt không cố định.

Tô Mặc mở một phòng khám quy mô lớn ở Đinh Đào, có hơn trăm y sư, y thuật của mỗi người đều cao siêu, hơn nữa còn phân công rõ ràng.

Đây là điều chưa từng có trong giới y thuật của Ly quốc.

Nàng chia phòng khám thành nhiều khoa, phụ khoa, nhi khoa, ngoại khoa, nội khoa...

Không chỉ người dân ở các nơi ngoài thành đến khám bệnh, mà ngay cả người ở những vùng xa xôi hẻo lánh cũng lặn lội đường xa đến cầu cứu.

Phía sau phòng khám là một trường y khổng lồ, tuyển chọn những học viên có năng khiếu từ khắp mọi nơi.

Chỉ là ngưỡng đầu vào rất cao, vạn người chọn một.

Có thể vào được trường y Đinh Đào, sau đó vào phòng khám đã trở thành nguyện vọng cả đời của nhiều người học y.

Tin đồn trong dân gian rằng cặp sư đồ kia hằng năm vào ngày rằm tháng tám sẽ đến phòng khám, hướng dẫn học sinh, vị sư phụ thần thoại kia vậy mà có thể xuất hiện ở đây, còn có thể truyền thụ cho học sinh, điều này càng khiến danh tiếng của phòng khám vang xa.

Có người không tiếc tặng vạn lượng vàng cũng muốn đưa con cái đến đây, cho dù chỉ làm người đứng ngoài nghe giảng cũng cam lòng.

Đinh Đào vốn là thành trì ở giữa sa mạc nhưng nhờ có phòng khám này mà trở thành nơi náo nhiệt, xe cộ tấp nập.

Trạm dịch, khách đ**m ở Đinh Đào cũng vô cùng đắt khách, không hề kém cạnh so với kinh thành.

Tô Mặc mở hơn mười trạm dịch và khách đ**m ở Đinh Đào cũng kiếm được đầy túi.

Bây giờ nàng bận rộn nhất là tìm kho rộng rãi, mục đích là để chứa số bạc kiếm được.

Không gian của nàng và sư huynh đã chật ních, ngoài đồng cỏ, ruộng rau và căn cứ, những chỗ còn lại đều được dùng làm kho, chứa số bạc họ kiếm được.

Tôn Hằng có được người muội muội có thể kiếm tiền này, quốc khố cũng trở nên sung túc, xây dựng lại hoàng cung, đồng thời cũng phát triển nhiều nông dân trồng thuốc ở các thôn xóm xung quanh, chuyên trồng các loại dược liệu.

Ly quốc đã trở thành nơi tập trung dược liệu lớn nhất thế giới, các thương nhân thuốc trên thế giới đều đến Ly quốc để nhập hàng.

Bởi vì ở những nơi khác, họ chưa từng thấy loại dược liệu nào có màu sắc đẹp như vậy.

Làm sao họ biết được rằng đây đều là những giống tốt được trồng trong căn cứ trong không gian của Tô Mặc, hơn nữa còn được tưới bằng nước linh tuyền.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kinh thành dưới sự thống lĩnh của Tôn Hằng, quốc thái dân an, nhà nhà không đóng cửa, đường không nhặt được của rơi, không còn chiến tranh, chỉ có hòa bình.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng truyền dạy hết võ công của mình cho hai hài tử và Kim Tử, Tiểu Tứ.

Đối với Kim Tử và Tiểu Tứ, vừa giống như đồ đệ, vừa giống như phụ mẫu của họ.

Hai người đối với phu thê Tô Mặc cung kính, hiếu thuận, coi hai hài tử như huynh đệ ruột thịt.

Tô Lâm nhận được mặt dây chuyền thỏ mà Tô Mặc tặng, khóc đến đau đớn, hắn cầu xin Tô Mặc nói lần sau khi ca ca đến, nhất định phải cho hắn đi gặp, Tô Mặc bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu.

Nhưng nàng phát hiện Tô Côn lại không thừa nhận chuyện này: “Vương phi hiểu lầm rồi, ta chưa từng làm mặt dây chuyền thỏ gì cả, ta cũng không rảnh làm những thứ trẻ con như vậy.”

“Vậy đệ thực sự không muốn gặp Lâm nhi sao?” Tô Mặc lạnh lùng hỏi.

“Ta không quen biết Lâm nhi, Thảo nhi gì cả! Bởi vì ta không có huynh đệ tỷ muội!” Trái tim Tô Côn như hóa đá, mặc Tô Mặc có đập thế nào cũng không lay chuyển được.

Nàng kể chuyện này cho Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh nói: “Muốn đối phó với hắn, e rằng chỉ có sư phụ mới được.”

Tô Mặc gật đầu, hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Trần Thiếu Khanh, vẫn là sư huynh thông minh, nói một câu trúng phóc.

Lại đến ngày rằm tháng tám một năm sau, câu đầu tiên Tô Mặc gặp sư phụ chính là về chuyện Tô Lâm muốn gặp Tô Côn.

Sư phụ im lặng không nói, hồi lâu mới nói: “Côn nhi nói không sai, nó không có bất kỳ quan hệ nào với Tô gia.”

“Cho dù hắn không phải người Tô gia nhưng dù sao hắn và Tô Lâm cũng là cùng một nương sinh ra, sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy, ngay cả nhìn đệ đệ mình một cái cũng không muốn, hắn không biết Tô Lâm đã khóc thương tâm đến mức nào sao?”

Tô Mặc oán trách nói.

“Chuyện này ta sẽ sắp xếp!” Sư phụ cuối cùng cũng chịu mở lời.

Ông gọi Tô Côn vào phòng, đóng cửa nói chuyện rất lâu, cuối cùng trong phòng truyền ra tiếng khóc thê lương của Tô Côn, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn nhau, tảng băng đã tan, chuyện này có hy vọng.

Tối hôm đó, sư phụ dẫn Tô Côn xuất hiện trước cửa Tô gia ở kinh thành, họ biết Tô Lâm tối nay ăn cơm xong sẽ về thư viện, họ đang lặng lẽ chờ hắn.

Cuối cùng cửa mở, một bóng người gầy gò xách theo một chiếc hộp đựng sách đi ra khỏi nhà.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên đó có vầng trăng tròn, vẻ mặt buồn bã.

Năm nay tỷ tỷ lại thất hứa, lại không cho hắn gặp ca ca.

Hắn đã dần quen rồi...

“Tô Lâm!” Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

Tô Lâm quay đầu nhìn lại, kinh ngạc kêu lên: “Ca ca!”

Hắn buông hộp đựng sách, nhào về phía Tô Côn.

Hai người ôm chầm lấy nhau, lúc đầu Tô Côn còn hơi kháng cự, đã lâu rồi hắn không thân mật với người khác như vậy, có chút không quen.

“Ca ca, đệ nhớ huynh lắm, sao huynh không đến tìm đệ? Huynh không biết ngoài cha ra thì huynh chính là người thân nhất trên đời này của đệ sao?” Tô Lâm ôm chặt lấy ca ca, sợ đây chỉ là một giấc mơ, hắn buông tay ra, ca ca lại biến mất.

“Thực ra năm nào ta cũng đến đây đợi đệ, chỉ là không gọi đệ mà thôi.” Tô Côn cuối cùng cũng nói ra sự thật.

“Thật sao?”

“Ừ!”

Tô Lâm nghe xong lời này, tức khắc mọi oán khí trong bụng đều tan biến, hắn ngẩng đầu nhìn ca ca, cười ngọt ngào, trong lòng ca ca thật ấm áp và thoải mái!

HOÀN
 
Back
Top Bottom