Tâm Linh Trùng Tang

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
390868880-256-k238053.jpg

Trùng Tang
Tác giả: nguoikhanden
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bị thần trùng bắt người, một năm đăng xuất 5 người...Một trải nghiệm thực tế từ đầu đến cuối về sự khủng khiếp của trùng tang liên táng lên một dòng họ.

P/s: Truyện chỉ là hư cấu, được viết theo ngôi thứ nhất.

Mong mọi người đón nhận!!!​
 
Trùng Tang
Khởi đầu


Chuyện xảy ra từ khá lâu rồi, lúc đó tôi đang đi phụ hồ ở Long An.

Những ngày tháng phụ hồ tuy căng thẳng và áp lực nhưng tôi có cho mình một niềm vui nho nhỏ, xua đi hết muộn phiền…

Đó là em gái nọ tên Uyên...Uyên là con cháu trong họ nhà ông sếp quá cố của em, em tình cờ quen biết được Uyên khi viếng đám tang ông sếp.Tóm lại là cũng mất nhiều thời gian công sức lắm tôi mới có fb của em Uyên.Rồi nhắn tin tán tỉnh em ấy suốt mấy tháng liền, vài tuần lại vượt quãng đường hơn trăm cây số xuống Bình Phước tặng quà cho ẻm.

Nay thì cái công tình cắm rễ cây si của tôi đã sắp tới kỳ lượm lúa.Mà cuộc sống mà, nhiều lúc nó khốn nạn, trêu ngươi lắm.Tôi còn nhớ rõ đó là 10h sáng thứ 3, tôi đang vác gạch thì nhận được một cuộc gọi, nội dung khiến tôi ngã gục, gạch rơi đè lên cũng quên mất cảm giác đau.

Bé Uyên trên đường đi nộp hồ sơ nhập học về ngay khúc Suối Tiên, va chạm với xe khách vĩnh biệt cõi trần tại chỗ…

Giây phút đó cả bầu trời trên cao như sập xuống đầu em luôn các bác ạ.

Lời trong cuộc gọi truyền qua tai rồi vào thẳng tim đâm tôi một nhát rõ thốn.Cái cảm giác mà người đêm hôm qua còn nói chuyện với mình, hẹn sẽ gặp nhau đi chơi vào thứ bảy tuần này, mà đột nhiên chấm dứt tất cả, thật sự tồi tệ lắm, kể lại chuyện này tuy bây giờ đã mấy năm đi qua, lòng tôi vẫn còn bồi hồi…Thế là tôi mất người con gái ấy vĩnh viễn.

Nhưng điều đó cũng không tiếc bằng Uyên đang ở độ tuổi đẹp nhất, chuẩn bị vào đại học, trải nghiệm cuộc sống ở thành phố…

Vài phút sau mới lấy lại được bình tĩnh, tôi xin giám sát cho nghỉ vài hôm, giám sát lúc ấy còn cười đùa nói tôi nghỉ luôn cũng được.Lúc đó chẳng còn tâm trí làm ăn gì, tôi leo lên con xe cà tàng, phóng hết tốc lực về thành phố.Tôi liên lạc với bà chị xã hội, cũng là người đã báo tin, trước đó bà chị này giới thiệu trọ cho Uyên, nên nắm chuyện bé ấy sớm, nhưng cũng không sớm lắm, bả biết hung tin thì Uyên “đi” được 2 tiếng rồi.

Còn mấy việc sau đó thì bả không rõ, ví dụ thi thể cô bé đã đưa về đâu hay bàn giao gia đình chưa.Nhìn chung là vừa về tới Thủ Đức, tôi tìm tin tức về Uyên từ nhiều nguồn, như không chịu chấp nhận sự thật ấy.

Tới gần chiều thì tôi liên lạc được đứa em họ của Uyên, nó xác nhận Uyên mất thật, gia đình chuẩn bị phát tang…Giờ tôi đã cam chịu an bài của số phận.

Tôi não nề gọi điện cho mấy anh chơi thân chuẩn bị bàn nhậu để giải toả nỗi buồn.

Trong nắng chiều héo hắt cạnh bờ kè, tôi vừa uống những hớp đắng chát vừa tâm sự cùng các anh.Tôi kể là vốn biết họ nhà Uyên gặp chuyện bất thường về mặt tâm linh, hết người này tới người kia lần lượt mất mạng, nhưng cũng không ngờ Uyên phải nằm trong chuỗi đau thương đó…Chưa đầy một tháng nữa, bởi gần đây nhất cách đây mới 3 tuần là thằng con út ông bác của Uyên - ngã sông đuối nước chết, 8 tháng trước chính ông bác đó - tai nạn giao thông không còn nguyên vẹn, rồi 2 người trước đấy nữa, một ung thư, một đột quỵ.

Nghĩa là chỉ mới hơn 1 năm, tổng cộng 5 người mất mạng…

Thật sự quá kinh khủng…Nghe tới đây, mấy ông anh ai cũng lắc đầu.

Một ông trong trường ra cũng hiểu biết tâm linh bèn bàn luận, ổng nói đây chính xác là hiện tượng trùng tang dân gian hay đồn đãi, tại sao gia đình kia vẫn không mời thầy bà về coi?

- (ông anh ấy tên T).Tôi giải thích liền nhà họ theo Công Giáo, làm gì tin trùng tang?

Nghe đâu cũng từng có mấy người hàng xóm giới thiệu thầy cho nhưng họ đều từ chối, còn vô tình tạo nên xích mích các bên…Anh T thở dài, bảo rằng không lẽ cứ để như vậy hoài?Ổng gợi ý hay là mời thầy âm thầm tới hoá giải cho nhà đó cũng được mà?

Đề xuất của anh ấy như gãi đúng chỗ ngứa của tôi.

Có lẽ đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho Uyên và gia đình bé ấy.

Chưa dừng ở đó, mấy giây sau một ý nghĩ loé lên thôi thúc tôi, tôi thật sự muốn gặp lại Uyên, dù chỉ một lần duy nhất…Tôi nắm tay anh T, nói lên tâm nguyện của mình hy vọng ổng tìm ai đó có thể giúp.

Vốn quan hệ rộng, anh T chỉ cần làm vài cú điện thoại chưa tới một phút ba mươi giây đã được giới thiệu cho thầy pháp liền, nghe đâu ở Bình Dương, có tiếng kinh lắm.

Tới đây thì tôi lật đật vét túi móc ra còn đúng 300 nghìn , không biết có mời được không?Anh T nói đầu dây bên kia ok luôn.

Tôi thầm mừng, quả này gặp thầy chuẩn rồi, chỉ có thầy trình cao mới tuỳ tâm bao nhiêu cũng giúp.

Anh T đưa điện thoại cho tôi nói chuyện.

Đầu dây bên kia là giọng đàn bà hỏi thăm tình hình ra sao.

Tôi bèn kể lễ hết.Rõ đầu đuôi, giọng bà thầy đổi hẳn, nghe khá căng, bả nói chuyện này cấp bách hơn bả tưởng, phải giải quyết ngay nếu không người chết còn nhiều, nhưng giờ đang có việc ở tận ngoài Hàm Long mốt mới về được.

Bà thầy ấy bèn cho tôi sdt một người khác, bảo rằng tuy đấy là học trò của bả nhưng sẽ lo liệu được…Tôi ríu rít cảm ơn bà thầy, cúp máy rồi gọi người kia ngay.

Đầu dây lại vang lên giọng phụ nữ, nhưng trẻ còn ngọt lịm khiến tôi hoài nghi về chất lượng luôn.

Dù vậy giờ đâu dễ mà kiếm thầy pháp không vòi vỉnh tiền, tôi đem chuyện kể lại từ đầu lần nữa với hy vọng người ta giúp được.Giọng người bên kia tự nhiên quát lớn lên như cái loa phát thanh làm tôi giật cả mình, nói đang ở Dĩ An, mau mau sang đây đưa bà ấy tới hiện trường chỗ Uyên bị tai nạn.

Tôi không hiểu sao phải làm thế, vừa hỏi chút thôi mà bà ấy chửi kinh lắm làm tôi hết dám thắc mắc.Giờ thì say rồi nên tôi điện thêm thằng bạn qua hỗ trợ.3 người 2 xe.Ông anh chở tôi còn thằng bạn thừa yên sau để đón bà thầy.

Chúng tôi chạy cũng khá nhanh chốc lát là tới địa chỉ bà thầy đưa.Chờ một lát thì bà thầy ra.

Nhìn mà tôi ngưng gọi bằng “bà” ngay lập tức, trẻ măng còn xinh nữa, cột tóc gọn gàng, mặc đồ lam cách tân trông vừa hiện đại, vừa duyên còn huyền bí.Thằng bạn tôi với anh T đơ ra mê tít thòi lòi.Riêng tôi thì chẳng còn tâm trạng gì để ngắm gái nữa, chỉ muốn nhờ giúp chuyện của Uyên lẹ lẹ thôi.Xe lại lăn bánh.

Hỏi ra thì biết thầy U40 rồi, thế mà mơn mởn tươi rói như mấy bé hai mấy, công nhận những người căn to số lớn dung mạo hết nước chấm, nhan sắc bỏ quên cả tuổi tác.

Thầy giới thiệu thêm thầy tên Xuân, từ giờ tôi gọi cô Xuân luôn cho chuẩn.

Cô Xuân nói việc lần này nhất định sẽ giúp giải quyết đến cùng.Tôi không khỏi tò mò, có cần thiết phải tốt tới thế?

Chẳng lẽ hai thầy trò nhà ấy hít không khí để sống chả cần tài vật à?

Nhưng tuyệt nhiên tôi không dám hó hé hỏi do sợ ăn chửi nữa, giọng bà thầy lúc ngọt thì phê còn lúc quát thì chê.

Bàn về vấn đề chính, cô Xuân bảo chưa khẳng định đây có phải trùng tang hay không do chưa thực hiện tính toán được, cần có ngày giờ sinh-tử của những người đã nằm xuống.

Tuy nhiên cứ tạm xem đây là trùng tang để tránh vong về nhà.

Bọn tôi đều không hiểu.Cô Xuân giải thích rằng người sau khi chết sẽ nán lại nơi trút hơi thở cuối cùng một thời gian, muốn hồn của họ biết đường về nhà không phải chịu cảnh vất vưởng cần thực hiện lễ chiêu hồn hay phục hồn, tức là cầm áo của người đã chết trèo lên nóc nhà gọi “ba hồn bảy vía…” hoặc “ba hồn chín vía…” tuỳ nam nữ.Riêng người gặp nạn do bị thần trùng bắt thì cũng nán lại chỗ chết mà ngắn hơn, hạn chót là giờ tương ứng với giờ sinh, rồi vong tự động biết đường về nhà luôn mà không cần làm lễ làm nghi gì sất, tuy nhiên về được là kéo thêm thân nhân…

Chỉ cần ngăn chặn, trùng tang sẽ chấm dứt.Dĩ nhiên tôi không rõ giờ sinh của Uyên, cô Xuân cũng vậy.

Nên cố gắng tranh thủ tới chỗ bé ấy mất để cô Xuân “nhốt” vong lại càng sớm càng tốt.Gần 6h chiều trời nhá nhem.

Bọn tôi đã đến khu vực Uyên bị tai nạn hồi sáng.

Cảnh vật như chưa từng có gì xảy ra, dòng người qua lại, con đường tấp nập xe cộ.Bọn tôi tạt xe vào ven đường.

Cô Xuân nhíu mày dòm quanh giống đang tìm ai đó.

Tôi cũng hồi hộp, tưởng tượng nếu cổ bắt được Uyên thì xin cho gặp bé ấy nói vài lời sau cuối…Nhưng đời không đẹp như mơ, tôi thấy trên mặt cô chợt bộc lộ sự thất vọng.

Cổ bảo chẳng phát hiện bất kỳ vong nào “mới” quanh đây hết.Nghĩa là Uyên đã về nhà mất, căng rồi đây…

Như không chấp nhận, cô Xuân vẫn nán lại tập trung vào mấy cái miếu bên vệ đường hay mấy tán cây gòn.

Chớp mắt đã hơn 7 giờ tối.Cô hỏi tôi có đi viếng Uyên không?

Dĩ nhiên là tôi nói có, nhưng dự tính sáng mai mới lên đường, tôi chẳng muốn đêm hôm đến lại phiền gia đình họ.

Cô Xuân hẹn tôi thế thì mai qua đón cô rồi đi luôn…Cả đêm đó tôi không thể nào chợp mắt.

Cứ khép hàng mi là hình ảnh Uyên lại ùa về.

Nhưng không phải khoảnh khắc những lúc gặp bé trong trạng thái tươi vui, mà khung cảnh bé nằm dưới gầm xe tăm tối, mặt mày lấm lem, thở than đau đớn.Tuy không tận mắt chứng kiến khi Uyên gặp tai nạn.

Nhưng bằng một cách nào đó, mọi thứ vẫn tái hiện rất thực, đấy là thần giao cách cảm?

Hay tôi đang tưởng tượng rồi tự làm khổ cõi lòng mình?

Trời vừa sáng tôi khăn gối lên đường luôn.

Như đã hẹn, đúng 5 giờ chạy qua chỗ thầy pháp.Cô cũng nhiệt tình lắm, xe tôi chạy gần tới đã thấy cổ đứng ngoài ngõ rồi.

Hôm nay cô ăn mặc giống người bình thường, hẳn là muốn hoá trang bạn bè của Uyên đến viếng không bị nghi.Vừa mới lên xe, cô hỏi sao tôi mang ít đồ đạc vậy, có thể đi phải vài ngày đấy.

Tôi ngạc nhiên vô cùng, cứ tưởng một buổi là xong rồi chứ?

Thế thì chỗ đâu mà ở?

Nhưng tôi hỏi thừa rồi, cô là thầy pháp dĩ nhiên quan hệ rộng còn hơn mấy anh tôi quen.

Cô bảo đã nhờ một người quen ở gần đấy thu xếp rồi, bây giờ chỉ việc tập trung coi xét hoá giải trùng thôi.Tôi về nhà lấy thêm vài bộ đồ.Hành trình chưa rõ thuận lợi hay lao vào hiểm nguy chính thức bắt đầu…
 
Back
Top Bottom