Huyền Huyễn Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
287,369
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM9re63rAb7IfNzloqitJnMyliynfGbAZ66lVn8tH_-yVaPL7LAeqJVzVP9EIeDf4GV1JgMpvNq-WE1wKVEa3CwTvdoXvB6h_SSXrgy5I_HEjEFqcvC8Csj1ErYlwHL3_5_xqm0_ZzRDnx5dC25nYUo=w215-h322-s-no-gm

Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Tác giả: Bố Ngẫu Tiểu Thư
Thể loại: Huyền Huyễn, Linh Dị, Thám Hiểm, Nữ Cường
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Chưa tới sáu tiếng nữa tận thế sẽ ập đến, mà con gái tôi vẫn đang ở nhà trẻ.

Tôi gọi điện cho cô giáo: "Phiền cô giúp Đóa Đóa sắp đồ ạ, mẹ đến đón con ngay đây."

Sau đó tôi mở tất cả các app giao hàng và bắt đầu điên cuồng chốt đơn.

Thời tận thế, thứ đáng sợ hơn cả zombie chính là lòng người.

Không biết có thể sinh tồn được bao lâu, nhưng tôi nhất định phải dốc hết sức mà tồn tại bên những người thân yêu.​
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 1


Tiếng thang máy "Đinh" một tiếng, tôi cũng theo đó tỉnh lại.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra, rõ ràng một giây trước tôi còn bị zombie cắn, sao giờ phút này lại lành lặn đứng trong thang máy, như thể quay về thời điểm trước tận thế.

Ba phút sau, tôi xác nhận mình đã trùng sinh, trùng sinh về ngay ngày xảy ra tận thế.

Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau, tận thế sẽ ập tới.

Tôi lại mất thêm năm phút để bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện đến trường mẫu giáo của con gái Đóa Đóa, nói với cô giáo là tôi sẽ đến đón bé.

Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi liên lạc với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ nhanh chóng đến siêu thị mua gạo, mì, dầu ăn về đi, mua bao nhiêu cũng được."

Mẹ chồng ở đầu dây bên kia hỏi: "Lại sắp phong tỏa thành phố sao?"

"Gần như vậy, mẹ đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt nhưng đừng nói với người khác, con cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức thôi." Tôi không cách nào giải thích được.

"Biết rồi, mẹ không truyền tin đồn cũng không tạo tin đồn đâu."

Cúp điện thoại, tôi lại gọi cho em trai Tống Nguyên đang học đại học ở thành phố này: "Em nhanh chóng đến chợ nông sản mua xẻng, búa tạ, cuốc về đi, còn có đủ loại hạt giống rau nữa, thấy gì mua nấy."

Tống Nguyên ở đầu bên kia k** r*n: "Chị ơi, luận văn của em check đạo văn ra 45%, em phải chỉnh sửa luận văn."

"Đi ngay lập tức, chị trả tiền chỉnh sửa luận văn cho em, nhớ là chọn loại tốt nhất mà mua, mua xong thì bắt taxi đến nhà chị." Tôi vừa uy h.i.ế.p vừa dụ dỗ, Tống Nguyên mới đồng ý.

Sau này khi nguồn lương thực dự trữ của chúng tôi không còn đủ để duy trì đợi đến khi đội cứu hộ tới nữa, chúng tôi chắc chắn sẽ phải ra ngoài tìm kiếm thức ăn, những thứ này chính là vũ khí tốt nhất.

Tôi còn gọi điện về quê cho bố mẹ, vì bố tôi tháng trước bị ngã gãy chân vẫn chưa lành hẳn, chắc chắn không thể đến kịp trong vòng sáu tiếng.

May là sau khi nghỉ hưu họ đã trở về quê, lương thực, rau, thịt ở đó đều đủ cả, nhà cửa cũng xây dựng kiên cố, có thể chống chọi được một thời gian dài.

Cuối cùng, tôi gửi một tin nhắn cho Lục Trinh, chồng tôi đang ở trong quân đội: "Chồng ơi, anh chắc chắn phải tìm được em, mẹ, Đóa Đóa và em sẽ dốc hết sức chờ anh."

Anh ấy đang trong thời gian diễn tập đóng quân, khi anh ấy nhìn thấy tin nhắn này thì tận thế hẳn đã bắt đầu rồi.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 2


Đến trường mẫu giáo, cô giáo đã đưa Đóa Đóa ra ngoài.

"Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đón con sớm thế ạ?" Đóa Đóa nhào vào lòng tôi hỏi.

"Vì mẹ nhớ bé cưng của mẹ mà." Đã hai năm rồi, khi một lần nữa ôm được cơ thể nhỏ bé của con gái, tôi không kìm được nước mắt.

"Mẹ bé ơi, mẹ bé làm sao vậy ạ?" Cô giáo lo lắng hỏi.

Tôi bế Đóa Đóa lên: "Tôi không sao, cảm ơn cô Châu, chúng tôi đi trước đây, cô giữ gìn sức khỏe."

Tuy tôi biết tận thế sắp đến nhưng tôi không thể nói cho bất kỳ ai biết, chỉ có thể nói một câu giữ gìn sức khỏe.

Trên đường về, tôi không lãng phí từng phút từng giây, dùng hết các ứng dụng giao đồ ăn và đặt hàng, những loại rau dễ hỏng và thực phẩm đông lạnh đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi, vì sau khi tận thế bắt đầu sẽ rất nhanh mất điện, những loại thực phẩm này không thể bảo quản được.

Giò chả, thực phẩm đóng gói chân không, thịt xông khói, củ cải, khoai tây, rong biển là những thứ có thể bảo quản lâu dài.

Tôi không chọn hình thức giao hàng tận cửa, mà yêu cầu họ để ở cổng khu dân cư, lượng người như vậy sẽ không gây nghi ngờ, sau này khi xảy ra khủng hoảng lương thực chắc chắn sẽ không tránh khỏi tình trạng cướp bóc.

Về đến nhà, mẹ chồng cũng xách hai túi gạo, mì và một thùng dầu về, mệt mỏi đến mức phải chống nạnh: "Lam Lam, con xem thế này đã đủ chưa?"

Không đủ, còn lâu mới đủ, phải tiếp tục mua nữa.

"Mẹ ở nhà trông Đóa Đóa, con ra ngoài một chuyến." Tôi tìm chiếc xe đẩy đi chợ rồi ra khỏi cửa.

Bây giờ mới là 9:45, tôi phải tranh thủ thời gian.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 3


Cổng khu dân cư có một siêu thị, tôi bê từng thùng nước chất lên xe.

Đối với những thành phố đông đúc, mất điện đồng nghĩa với mất nước, đặc biệt là những người sống ở tầng cao, nếu không c h ế t đói thì cũng c h ế t khát trước, cuối cùng dù có thức ăn cũng không thể ra ngoài tìm nước, kết quả là nhiều người c h ế t dưới miệng lũ zombie.

Tôi chạy đi chạy lại siêu thị mấy lần mới chuyển hết nước về nhà, về đến nhà thì Tống Nguyên đã đến, xẻng, búa đều mua loại tốt, hạt giống rau cũng mua không ít, cuối cùng tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút.

"Chị, sao chị lại mua nhiều đồ thế này, chị biết là sắp có tận thế sao?"

"Đừng nói nhảm, đi chuyển đồ ở cổng khu dân cư về nhà đi."

Tôi vẫn không giải thích, dù cậu ta là em trai ruột của tôi nhưng lúc này nói gì cũng chỉ là lãng phí thời gian, cứ áp chế bằng huyết thống là được.

12:00, chỉ còn ba tiếng nữa là đến tận thế.

Khi tôi đẩy xe đi qua cổng khu dân cư, anh bảo vệ trẻ tuổi cười chào tôi: "Chị này, chị định dọn hết siêu thị về nhà trong buổi trưa à?"

Có hai ba người xung quanh cũng nhìn tôi, tôi biết mình đã bị chú ý.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 4


Mặc dù họ chỉ tò mò nhưng trong tận thế, sự chú ý như vậy có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Trong tận thế, thứ đáng sợ nhất không phải zombie, mà chính là lòng người.

"Em đi công tác một thời gian, gia đình ở nhà không biết mua đồ nên em tích trữ nhiều một chút." Tôi tùy tiện bịa ra một lý do.

Anh bảo vệ không hỏi thêm nữa, tôi biết mình phải đổi siêu thị, ra vào bằng một cổng khác của khu dân cư.

Tôi gọi Tống Nguyên cùng lái xe đến một siêu thị xa hơn một chút, đến nơi tôi bảo Tống Nguyên đi đỗ xe, còn tôi thì trực tiếp đến khu quần áo.

Đồ lót, q**n l*t, tất là những vật dụng cá nhân, tôi lấy bao nhiêu cũng không thấy đủ, một khi mất nước thì rất khó giặt quần áo, cứ dự trữ nhiều là được.

Còn có áo khoác chống nước, tôi lấy mỗi cỡ một bộ theo kích thước của mọi người, năm thứ hai sau tận thế, khí hậu bất thường, hầu như ngày nào cũng mưa, lỡ như đến lúc đó mọi người hết thức ăn thì phải ra ngoài tìm vật tư.

Đèn pin năng lượng mặt trời, pin các loại, tôi đều tích trữ hết, nếu có tấm pin năng lượng mặt trời thì càng tốt nhưng siêu thị này không có.

Nhiên liệu là thứ cần thiết nhất, sau tận thế không bao lâu thì khí đốt sẽ bị ngừng cung cấp, chỉ có thể dùng những loại nhiên liệu đóng hộp dạng rắn để nấu ăn.

Băng vệ sinh tôi cũng lấy đủ dùng một năm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng cũng không thể thiếu, những vật dụng vệ sinh cá nhân cơ bản này nếu không chuẩn bị đầy đủ, một khi mắc bệnh sẽ rất khó chịu.

Khi Tống Nguyên tìm đến tôi thì thấy ba chiếc xe đẩy chất đầy đồ, cậu ta trợn mắt nhìn tôi: "Chị, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi liếc nhìn đồng hồ: "Hai tiếng rưỡi nữa em sẽ biết."
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 5


14:00, tận thế bắt đầu đếm ngược.

Tôi ra ngoài lần cuối đến hiệu thuốc, mua thuốc trị cảm cúm, thuốc chống nhiễm trùng, cồn y tế, gạc, thuốc sát trùng và đủ loại vitamin, thuốc bổ, những gì cần lấy tôi đều lấy hết.

"Xin chào, tổng cộng là 4503 tệ (~15tr8)." Nhân viên cửa hàng tươi cười không ngớt, cô ta được hưởng không ít tiền hoa hồng từ đơn hàng này.

"Cảm ơn đã mua hàng, hẹn gặp lại lần sau." Cô ta vui vẻ nói.

Tôi nhìn nụ cười trẻ trung, tràn đầy sức sống của cô ta, không khỏi xúc động: "Tạm biệt."

14:59.

Tôi dỗ Đóa Đóa ngủ, đóng chặt cửa sổ và kéo rèm cửa.

Mẹ chồng đang sắp xếp đống vật tư đầy nhà ở phòng khách: "Ôi trời, mua nhiều thế này thì cả đời chúng ta cũng không ăn hết được, chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?"

Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không nói gì, nếu có nhiều thời gian hơn, tôi còn muốn mua thêm máy phát điện, nhiên liệu, tấm pin năng lượng mặt trời, hệ thống lọc nước mưa, thậm chí là——súng.

Nhưng tôi chỉ có sáu tiếng, trước tiên phải đảm bảo đủ vật tư.

15:00.

Vài tiếng hét thảm thiết truyền đến từ bên ngoài, không chỉ có tiếng chạy thục mạng, mà còn có tiếng người bị quật ngã, những người đó điên cuồng cắn xé người sống như dã thú.

Những anh bảo vệ tuần tra trong khu dân cư hoảng sợ muốn gọi điện báo cảnh sát nhưng chỉ trong tích tắc đã bị vô số zombie nhấn chìm.

Tận thế đúng hẹn kéo đến, không chậm trễ dù chỉ một giây.

Những người bị cắn c h ế t từ từ đứng dậy, đầu rũ xuống, cơ thể như những con rối gỗ bước về phía trước, khi gặp người sống thì lập tức lao vào tấn công một cách tàn bạo.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 6


Tiếng hét thảm thiết tràn ngập khắp khu dân cư, không khí nồng nặc mùi m.á.u tanh.

"Ôi trời ơi." Mẹ chồng nhìn thấy cảnh tượng đó thì kinh hãi kêu lên rồi ngất đi.

Tống Nguyên run rẩy nói: "Chị, chị mua nhiều đồ như vậy là vì... vì thế này sao?"

"Đúng vậy, tận thế đến rồi." Tôi đỡ mẹ chồng ngồi xuống ghế sô pha, đợi bà tỉnh lại rồi kể lại mọi chuyện cho họ nghe.

Sau tận thế, Đóa Đóa, mẹ chồng và Tống Nguyên đều bị nhiễm bệnh và trở thành zombie, tôi may mắn lái xe đi nên mới thoát c h ế t.

Mẹ chồng khóc nức nở, bà già cả chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, lo lắng cho đứa con trai đang trong quân đội, cũng lo lắng cho gia đình nhỏ của tôi.

"Mẹ, bọn Lục Trinh được trang bị vũ khí đầy đủ, anh ấy sẽ không sao đâu." Sau tận thế, một năm sau tôi mới gặp Lục Trinh ở khu an toàn.

Nhưng chúng tôi không thường xuyên liên lạc.

Anh ấy là quân nhân, bảo vệ tính mạng của người dân là trách nhiệm của anh ấy, anh ấy phải chiến đấu ở tuyến đầu mỗi ngày.

Lần trước khi anh ấy đi làm nhiệm vụ, khu an toàn đã bị một đàn zombie tấn công, mặc dù họ đã liều c h ế t chống trả nhưng khu an toàn vẫn bị thất thủ.

Tôi chạy thoát, không biết số phận của những người khác ra sao.

Mười phút sau, tivi bắt đầu phát tin tức, cảnh sát, lính cứu hỏa và cảnh sát vũ trang đều nhanh chóng được điều động, chính phủ nhắc nhở người dân ở trong nhà, tuyệt đối không được ra ngoài.

Tôi gọi điện video về nhà cho bố mẹ.

"Lam Lam, mấy đứa chắc chắn không được ra ngoài, có chuyện gì thì gọi điện về." Bố mẹ ở bên kia rất lo lắng cho chúng tôi.

"Con biết rồi, bố mẹ cũng phải tự bảo trọng." Tôi rất buồn, mặc dù biết sau này bố mẹ sẽ đến khu an toàn khác để sống tốt nhưng tôi vẫn rất nhớ họ.

"Con gái đừng khóc, Nguyên Nguyên, con là đàn ông, con phải bảo vệ tốt chị con và Đóa Đóa, còn cả bác gái nữa, biết chưa?" Bố của tôi nghiêm túc dặn dò Tống Nguyên.

Tống Nguyên lúc này vẫn còn hoảng hồn nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Bố mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ chị, hai người cũng phải giữ gìn sức khỏe."
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 7


Bên ngoài bắt đầu có tiếng s.ú.n.g lẻ tẻ, chắc là cảnh sát đang nổ s.ú.n.g nhưng tôi biết với hỏa lực như vậy thì không thể kiểm soát được tình hình.

Toàn thế giới đã bị loại virus gây bệnh tập thể, không ai biết loại virus này xuất hiện như thế nào, cũng không biết tại sao lại lây lan khắp toàn cầu, thậm chí đến khi tôi c h ế t thì vẫn chưa có lời giải đáp.

Có người nói rằng đây là sự trừng phạt của thần linh, đây là lần thanh trừng loài người của thế giới.

Đóa Đóa bị tiếng động bên ngoài đánh thức, sợ hãi khóc òa lên, tôi ôm con bé vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây."

Cô bé gái co ro trong lòng tôi, dần dần nín khóc.

"Chắc chắn không được để con bé nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài." Mẹ chồng kéo rèm cửa thật chặt.

"Sớm muộn gì con bé cũng phải chấp nhận tất cả những điều này." Những bông hoa trong nhà kính không thể chống chọi được với giá rét của tự nhiên, tôi cũng không thể mãi che mắt Đóa Đóa trước thế giới tàn khốc này.

Đợi Đóa Đóa bình tĩnh lại, tôi kiểm tra cửa sổ cẩn thận rồi bắt đầu sắp xếp vật tư, Tống Nguyên giúp tôi, mẹ chồng thì ở trong phòng ngủ dỗ dành Đóa Đóa.

Khoảng nửa tiếng sau, tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ bên ngoài cửa, tôi lập tức cầm xẻng đứng cạnh cửa, Tống Nguyên cũng cầm búa theo sau tôi.

"Vợ ơi, mở cửa, mở cửa mau." Là giọng của chồng chị hàng xóm.

Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy quần áo trên người người đàn ông đã bị xé rách, trên cánh tay có nhiều vết thương, có vết còn sâu đến mức nhìn thấy xương trắng.

Anh ta đã bị nhiễm bệnh, rất nhanh sẽ biến thành zombie.

"Không được mở cửa." Tôi lập tức lên tiếng ngăn cản nhưng đã không kịp.

Cạch một tiếng, cửa bị mở ra, người đàn ông xông vào, chưa kịp vào trong thì đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của chị hàng xóm, rồi... là tiếng giống như tiếng dã thú nuốt chửng.

Tôi đã quen với cảnh tượng như vậy nhưng Tống Nguyên thì đây là lần đầu tiên trải qua, cậu ta tái mặt, không chạy trốn mà vẫn luôn đứng bên cạnh tôi.

Hồi nhỏ cậu ta luôn là cái đuôi nhỏ đi theo sau tôi, giờ đây cậu ta đã trở thành chỗ dựa của tôi.

Tôi không chút do dự mở cửa đi ra ngoài, nhân lúc chị hàng xóm chưa biến thành zombie, tôi phải giải quyết họ, nếu không sẽ để lại hậu họa khôn lường.

"Chị." Tống Nguyên sợ hãi kéo tôi lại.

"Không sao, chị biết chừng mực." Trước kia tôi là một cô gái được bố mẹ cưng chiều, chồng yêu thương, không cần lo nghĩ, không cần động tay.

Nhưng sau hai năm vật lộn ở tận thế, tôi vốn chỉ biết khóc khi gặp chuyện đã có can đảm và sức mạnh để g i ế t zombie.

Tôi đi ra ngoài, nhìn thấy hai vợ chồng hàng ngày vẫn vui vẻ giờ đây toàn thân đầy máu, cơ thể tan nát.

Người đàn ông dùng đôi mắt đục ngầu nhìn về phía tôi, hơi thở thoi thóp khiến cho zombie ngừng tấn công, chỉ khi đầu bị vỡ vụn mới có thể chấm dứt hành động của chúng.

Ngay khi anh ta định lao vào tôi, tôi đã nhanh chóng đập vỡ đầu anh ta, sau đó giải quyết luôn chị hàng xóm đã biến thành zombie, rồi đóng cửa lại.

Tống Nguyên đứng ở cửa nhìn tôi kinh ngạc, tôi đi ngang qua cậu ta, đóng cửa chống cháy ở cầu thang, ngăn không cho zombie từ các tầng khác tràn vào.

Chúng tôi trở về nhà đóng cửa lại rồi dùng vật nặng chặn cửa, từ giờ trở đi, trước khi thức ăn và nước uống cạn kiệt, chúng tôi sẽ không dễ dàng bước ra khỏi cửa.

Tống Nguyên ngồi trên ghế sofa không nói nên lời, rõ ràng là bị sự tàn nhẫn khi g i ế t zombie của tôi dọa sợ, dù sao thì trong lòng cậu ta, tôi vẫn luôn là người chị yếu đuối và nhút nhát.

"Đừng sợ chị, chị sẽ không bao giờ làm hại em." Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta nói.

Tống Nguyên ôm lấy tôi lắc đầu: "Chị ơi, em không sợ chị, chỉ là em không thể tưởng tượng được chị đã trải qua những gì."

Tôi vỗ nhẹ vào lưng cậu ta: "Chỉ là một cơn ác mộng thôi."

Đêm đến, thành phố sáng rực ánh lửa, một số khu vực đã bắt đầu mất điện.

Tiếng còi cảnh sát ngừng hú, tiếng s.ú.n.g cũng không còn vang lên, khắp các đường phố ngõ hẻm đều là zombie lang thang vô định.

Khu chung cư của bọn tôi vẫn còn điện, tôi vén rèm cửa nhìn ra ngoài, đếm được không quá một nửa số đèn trong khu chung cư còn sáng, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc xé lòng truyền đến.

Hôm nay là ngày làm việc, người ta đi làm, người ta đi học nhưng có nhiều người sẽ không bao giờ có thể về nhà được nữa.

Trên bản tin, chính phủ liên tục khuyến khích mọi người hãy kiên trì, chờ đợi cứu hộ.

Tôi lướt hết tin nhắn trên điện thoại, đã xảy ra chuyện như thế này rồi mà vẫn không liên lạc được Lục Trinh.

Đêm đó, tôi đã đổ đầy nước vào tất cả các vật dụng chứa nước trong nhà, điện thoại và sạc dự phòng cũng được sạc đầy, Tống Nguyên canh gác, tôi và Đóa Đóa cùng mẹ chồng đi nghỉ trước.

Nhưng không ai trong số chúng tôi có thể ngủ được, cứ thế chờ đợi trong bóng tối cho đến ngày hôm sau.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 8


Ngày thứ hai của tận thế.

Tôi thức dậy rất sớm để đổi ca với Tống Nguyên.

Nước và điện vẫn chưa ngừng, gas cũng vẫn có thể sử dụng nhưng không biết có thể cầm cự được bao lâu.

Tôi làm bữa sáng, ăn vài miếng rồi lên mạng xem tin tức, các video ngắn đều là cảnh zombie ăn thịt người, thậm chí còn có người liều mạng phát trực tiếp.

Tôi tìm kiếm thông tin về đội cứu hộ nhưng không tìm thấy tin tức nào về thành phố, kết quả vẫn như vậy, họ không xuất hiện.

Không phải vì họ hành động không đủ nhanh mà là vì giai đoạn đầu đã có rất nhiều nhân viên công tác bị nhiễm bệnh và biến thành zombie.

Chính phủ cũng đã thử dùng vũ khí nhiệt hủy diệt quy mô lớn để tiêu diệt zombie nhưng kết quả là dù có g i ế t được bao nhiêu thì chỉ cần còn một con zombie tồn tại, trong thời gian ngắn cũng sẽ lại có người bị nhiễm.

Cuối cùng, sở chỉ huy từ bỏ việc cứu hộ, chuyển sang tập trung mọi lực lượng để xây dựng khu an toàn, cung cấp nơi trú ẩn cho những người sống sót.

Đến mười giờ trưa.

Trên bầu trời xuất hiện vài chiếc trực thăng vũ trang, s.ú.n.g máy phun ra lưỡi lửa b.ắ.n c h ế t zombie dưới đất, sau khi hết đạn, máy bay bay đi, không bao giờ quay lại.

Có lẽ họ cũng nhận ra rằng không thể g i ế t hết zombie.

Khu chung cư đã không còn náo nhiệt như ngày hôm qua, hàng chục con zombie đang lang thang khắp nơi, thấy người sống là lao vào.

Tôi tranh thủ lúc này vẫn chưa mất nước vội vàng trồng rau, củ cải và cải bắp lớn nhanh, khoảng hai mươi ngày là có thể ăn được những cây non, còn các loại rau khác như dưa chuột, ớt, cà chua thì phải lâu hơn một chút.

Hồi mua nhà, tôi đã để ý đến căn hộ áp mái có sân thượng ở tầng 28.

Người ta vẫn nói nhà áp mái bị dột nước, áp lực nước yếu, đi lại phải chờ thang máy không tiện nhưng tôi thích ánh nắng và không khí trong lành.

Lúc đó tôi dự định sẽ trồng một khu vườn rực rỡ trên sân thượng để chờ Lục Trinh về, không ngờ lại dùng để làm vườn rau.

Mẹ chồng và Đóa Đóa cũng giúp tôi, tôi dặn Đóa Đóa không được nói chuyện với người lạ, Đóa Đóa cũng ngoan ngoãn làm theo.

Bé tò mò nhìn những con zombie đi lại dưới lầu: "Mẹ ơi, sao họ không về nhà vậy?"

Trong mắt trẻ con, vẫn chưa biết thế nào là c h ế t.

Tôi xoa đầu bé: "Vì họ mắc phải một loại bệnh truyền nhiễm rất nghiêm trọng nên không thể về nhà, sau này nếu con thấy những người bị bệnh giống họ, chắc chắn phải trốn ngay để không bị lây nhiễm, nếu không thì không thể về nhà được, biết chưa?"

Đóa Đóa gật đầu: "Biết rồi."

Tối đến, bố mẹ gọi điện video, thấy tôi còn sống họ cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Bố chuẩn bị cải tạo chiếc xe trong nhà rồi đưa mẹ bọn con đến tìm các con." Bố tôi nói nghiêm túc.

"Chắc chắn không được, ở chỗ bố đang xây dựng khu an toàn, hai người cứ ở nguyên tại chỗ."

"Sao con biết được?"

Tôi đành phải giải thích sơ qua tình hình kiếp trước và chuyện trùng sinh nhưng bố tôi không tin, kiên quyết cho rằng Lục Trinh đã tiết lộ tin tức cho tôi.

Nhưng sau một hồi khuyên can, cuối cùng ông cũng từ bỏ ý định đến tìm tôi.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 9


Ngày thứ ba của tận thế, mất điện.

Wi-Fi cũng mất, chỉ có thể dùng dữ liệu di động.

Lục Trinh vẫn không trả lời tin nhắn, tôi tiếp tục để lại lời nhắn nói rõ tình hình của chúng tôi, bảo anh ấy rằng chúng tôi sẽ cố thủ ở nhà khoảng một năm, nếu đến lúc đó vẫn chưa có cứu hộ thì sẽ đi về phía đông tìm khu an toàn.

Một năm sau, khu an toàn ở phía đông sẽ được xây dựng xong, bảo đảm cũng khá đầy đủ, lúc đó đi sẽ đỡ phải đi đường vòng.

Anh ấy không đọc được tin nhắn tôi để lại cho anh ấy ở kiếp trước vì lỗi thông tin liên lạc, và có lẽ kiếp này cũng vậy.

Nhưng mục đích thực sự của tôi cũng không phải hoàn toàn là để giãi bày nỗi lòng, những lời nhắn này còn có mục đích khác, nếu không may có chuyện gì xảy ra, hy vọng những tin nhắn này sẽ có ích.

Đóa Đóa muốn ăn trứng ốp la, mẹ chồng đang bận rộn trong bếp, Tống Nguyên đang quan sát tình hình bên ngoài, tôi vì canh đêm nên rất buồn ngủ, về phòng ngủ bù.

Khi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều, Đóa Đóa đang vẽ tranh trong phòng khách, mẹ chồng vẫn ở trong bếp, mùi thịt hầm thơm phức bay ra.

Tôi lập tức chạy đến tắt bếp: "Mẹ, đừng làm đồ ăn thơm như thế này, sẽ bị người khác ngửi thấy."
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 10


Mẹ chồng ngạc nhiên nhìn tôi: "Ngửi thấy thì sao, chúng ta cũng phải ăn chứ, với lại mất điện rồi, những miếng thịt này không ăn nhanh sẽ hỏng mất."

"Bây giờ thì không sao nhưng sau này nếu không có gì ăn thì chúng ta sẽ nguy hiểm." Tôi đã tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của những kẻ đói khát còn đáng sợ hơn cả zombie, họ dùng mọi thủ đoạn để cướp thức ăn.

Đến lúc đó, đạo đức và pháp luật không còn giá trị, bản chất xấu xa của con người sẽ bộc lộ rõ ràng.

Những ký ức kinh hoàng đó khiến cơ thể tôi run rẩy không tự chủ, tôi nghĩ mình có lẽ đã mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Mẹ chồng cũng hiểu, bà dùng bàn tay ấm áp của mình xoa mặt tôi: "Con à, con đã phải chịu nhiều khổ sở rồi."

Tôi dần bình tĩnh lại, mỉm cười với mẹ chồng: "Không sao, đã qua rồi."

Mặc dù có thể sẽ phải đối mặt với những điều kinh khủng đó một lần nữa nhưng tôi không còn sợ hãi nữa, gia đình chính là nguồn sức mạnh của tôi.

Số lượng zombie trong khu chung cư ngày càng đông, nơi này đã trở thành lãnh địa của zombie.

Ngày thứ tư của tận thế, nước ngừng chảy.

Chúng tôi bắt đầu ngừng tắm, chỉ dùng nước sạch để lau người. Nhà vệ sinh dùng bô vệ sinh đơn giản đã mua, chất thải sẽ được thu gom vào túi đựng rác để xử lý tập trung.

Thời tiết bắt đầu nóng lên, trong không khí có mùi hôi thối, rất nhanh dịch bệnh cũng bùng phát, nhiều người may mắn sống sót những ngày đầu dần dần c h ế t vì bệnh tật vì dịch bệnh này.

Tôi đeo khẩu trang, trong nhà xịt nước khử trùng, từ hôm nay tôi bắt đầu cho mọi người uống vitamin và tập thể dục để tăng cường sức đề kháng, cố gắng không bị bệnh.

Ngày thứ năm của tận thế, tín hiệu điện thoại chập chờn, sau đó mất hẳn, tôi mất liên lạc với thế giới bên ngoài.

Ngày thứ sáu của tận thế, một nhóm nhân viên cứu hộ xuất hiện ở phía bên kia sông nhưng khi đi qua cầu thì bị hàng vạn con zombie chặn lại, cuối cùng chỉ có thể phá cầu mới có thể rút lui.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 11


Tôi ôm Đóa Đóa đứng trên sân thượng nhìn cảnh tượng đó, trong làn khói mù mịt, Đóa Đóa hỏi tôi: "Mẹ ơi, bố có đến cứu chúng ta không?"

Tôi gật đầu, mặc dù Lục Trinh không có ở đó, anh ấy đang ở nơi nguy hiểm hơn, tôi chỉ muốn cho Đóa Đóa tràn đầy hy vọng.

Dù sao thì chúng tôi vẫn còn một năm để chờ đợi.

Ngày thứ bảy của tận thế, cả gas cũng không còn.

Sáng sớm, tôi bị tiếng xe ô tô chạy đánh thức, vén rèm cửa nhìn ra ngoài thì thấy một chiếc xe ô tô màu đen cán qua zombie mở đường đến cửa siêu thị.

Trên xe có một người đàn ông mặc đồ bảo hộ nghiêm ngặt chạy vào siêu thị, một lát sau anh ta ôm mấy hộp sữa bột chạy ra, tốc độ của anh ta rất nhanh, giống như một vận động viên chạy nước rút nhưng những con zombie nghe thấy tiếng động đã bao vây và nhấn chìm anh ta...

Khi đàn zombie tản đi, trên mặt đất chỉ còn lại mấy hộp sữa bột dính máu.

Người lớn có thể chịu đựng được đói nhưng trẻ con thì không, con cái là m.á.u mủ của cha mẹ, mà con cái muốn sống thì cha mẹ dù biết có thể c h ế t cũng sẵn sàng mạo hiểm.

Nhiều người cũng giống như tôi, chứng kiến cảnh tượng người đàn ông đó, rất nhiều người muốn đến siêu thị lấy thức ăn đã từ bỏ ý định.

"May mà kiếp trước em biến thành zombie sớm." Tống Nguyên cảm thán.

Tôi đáp: "Kiếp này thì mơ đi nha."

Đột nhiên, một tiếng động cơ vang lên gần đó, tôi lập tức kéo Tống Nguyên về phòng.

Máy bay không người lái bay lượn trên khu chung cư, có lẽ là đang quan sát tình hình khu chung cư, nó bay một vòng rồi bay đi.

Tôi nhìn theo hướng nó hạ cánh, chính là khu chung cư của chúng tôi.

Đêm nay tôi không ngủ được, tôi cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 12


Ngày thứ mười của tận thế, mưa lớn như trút nước.

Tôi đem hết các chậu, xô, thậm chí cả nồi niêu xoong chảo ra để hứng nước mưa, dùng sỏi nhỏ và đất trong vườn cùng gạc rải thành một lớp lọc đơn giản, lọc ra nước sạch để dùng để rửa mặt và nấu ăn.

Cải bắp và củ cải trồng trên sân thượng đã cao ba bốn cm, sau trận mưa này chắc sẽ nhanh lớn hơn.

Chiều mưa tạnh, mùi hôi thối cũng giảm bớt, thời gian này tôi đều đeo khẩu trang để sống, hôm nay cuối cùng cũng có thể tháo ra để hít thở không khí trong lành.

Tôi và Tống Nguyên lọc nước, Đóa Đóa chơi với mấy con ốc sên nhỏ, mẹ chồng bận rộn nấu bữa tối, mọi thứ như trở về những ngày vui vẻ mười ngày trước.

Bây giờ gas đã ngừng, chỉ có thể dùng nhiên liệu đã mua trước đó để nấu ăn, để tiết kiệm nhiên liệu nên đồ ăn cũng rất đơn giản, cơ bản là cho một ít dầu vào xào rau, may mà mẹ chồng tôi là cao thủ nấu ăn, dù điều kiện đơn sơ như vậy cũng có thể khiến cho đồ ăn rất ngon.

Nhưng tiếng máy bay không người lái lại vang lên, lần này máy bay không người lái buộc một cái loa nhỏ, bên trong phát ra giọng nói của một người phụ nữ: "Nhà nào có đồ ăn thừa không, tôi muốn đổi bằng túi xách Hermes."

Một người khác mở cửa sổ: "Tôi muốn đổi bằng xe Mercedes."

"Nhà tôi còn một căn hộ trong khu chung cư này, tôi muốn đổi bằng căn hộ, chỉ cần một bao gạo, chỉ cần một bao gạo thôi."

Không ai trả lời họ, bây giờ ai cũng biết đồ ăn là thứ quý giá nhất.

Máy bay không người lái lại bay đi bay lại, một lúc sau lại truyền đến tiếng đập phá, có người bắt đầu cạy cửa.

Một cặp vợ chồng ở tầng dưới đang lục tung đồ đạc nhưng những căn phòng họ đến đều không có người.

Sau khi họ dẫn đầu, những người khác cũng bắt đầu bắt chước, trong khu chung cư toàn là tiếng đập cửa và lục tung đồ đạc, tôi nghe thấy động tĩnh cũng không thấy lạ, xem ra còn khá nhiều người.

Bây giờ vì hệ thống kiểm soát ra vào bị hỏng nên zombie tạm thời không vào được nhưng không biết có thể chống đỡ được bao lâu.

Rất nhanh tôi nghe thấy có người mở cửa chống cháy ở tầng chúng tôi, họ muốn lên tầng trên lục đồ.

Cửa chống cháy rất kín và chắc chắn, tôi lại dùng đồ chặn kín cửa, muốn lên e là không dễ.

"Chắc chắn tầng này có người, hôm trước tôi còn ngửi thấy mùi thịt hầm." Một người đàn ông nói.

"Mẹ kiếp, sao cánh cửa này lại chắc chắn thế?" Một người đàn ông khác đang đập cửa.

"Hôm virus bùng phát, tôi thấy một người phụ nữ mua rất nhiều đồ, chở từng xe từng xe, bây giờ nghĩ lại thì hình như là tòa này, có lẽ là hộ ở tầng cao nhất."

"Hình như nhà đó chỉ có hai người phụ nữ và một đứa trẻ, không có đàn ông."

Quả nhiên tôi vẫn bị phát hiện, tôi nắm chặt cái xẻng trong tay, nếu họ xông vào tôi sẽ liều mạng.

Tiếng của họ đã đánh động đến zombie ở tầng dưới, zombie tranh nhau xông vào cửa kiểm soát ra vào, hai người kia đành phải bỏ đi và trốn về phòng.

Sau khi họ đi, mẹ chồng tự trách: "Hôm đó đáng lẽ mẹ đừng nên hầm thịt."

Tôi an ủi: "Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, tận thế vốn dĩ không có nhiều yếu tố chắc chắn."

Vì sự xuất hiện của hai người kia, mẹ chồng và Tống Nguyên đều bắt đầu tăng cường tập luyện, phòng khi có người cướp đồ thì họ cũng có thể chống trả.

Đặc biệt là mẹ chồng tôi, bà là người phụ nữ rất mạnh mẽ, sáu mươi tuổi rồi vẫn cầm d.a.o phay múa may, thề sẽ bảo vệ tốt cho chúng tôi.

Còn tôi thì ở bên cạnh Đóa Đóa vẽ tranh và đọc truyện, tôi muốn bù đắp lại khoảng thời gian hai năm mất mát đó.

Sau lần lục soát đó, khu chung cư lại yên tĩnh một thời gian.

Một người sống sót gặp được tôi kể rằng, lúc đầu mọi người rất sợ zombie nên không dám làm gì cả nhưng sau đó đói quá khát quá cũng đành liều mạng.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 13


Ngày thứ 20 của tận thế.

Nhiều người treo vải cầu cứu ngoài cửa sổ, sau nhiều ngày như vậy, dù đồ ăn có còn nhưng nước chắc chắn không đủ.

Tôi kiểm kê lại lượng nước trong nhà, vì nấu ăn và thời tiết nóng nên uống nhiều nước, chúng tôi cũng tiêu thụ khá nhiều, bây giờ nước khoáng chỉ còn hai mươi bốn thùng.

Nước mưa đã lọc trước đó còn một thùng, nếu chúng tôi tiết kiệm thì có thể dùng được hai ba tháng.

Đến lúc đó thì cũng vào mùa mưa, khó khăn về nước sẽ được giải quyết.

Chiều bốn giờ, một chiếc trực thăng cứu hộ thả đồ tiếp tế xuống tòa nhà cầu cứu, chính phủ vẫn chưa từ bỏ, vẫn tích cực cứu hộ.

Những người sống sót vô cùng vui mừng nhưng lại tranh nhau lấy nước và đồ ăn, đánh nhau loạn cả lên.

Liên tiếp ba ngày sau, chiếc trực thăng đó đều đến, lần nào cũng bay rất thấp, tôi có thể nhìn thấy phi công.

"Mọi người đừng sợ, chỉ cần tôi và các đồng đội của tôi còn sống một ngày, chúng tôi chắc chắn sẽ mang đồ ăn đến cho mọi người." Phi công trấn an mọi người, nghe giọng nói thì là một cô gái rất trẻ, cảm giác còn nhỏ hơn tôi vài tuổi, trong lời nói có sự kiên định và niềm tin.

Nhưng sau ngày hôm đó, cô ấy và chiếc máy bay của cô ấy không bao giờ xuất hiện nữa.

"Mẹ ơi, hôm nay chị kia sao không đến?" Đóa Đóa ngóng lên trời đầy mong đợi.

"Chị ấy có lẽ đã đến một nơi khác rồi." Một thiên đường không có zombie.

Ngày thứ 30 của tận thế.

Cải bắp mà chúng tôi trồng đã có thể xào ăn, củ cải sau khi chần qua nước sôi rồi trộn, không có nhiều dầu mỡ, cuối cùng chúng tôi cũng có thể ăn được rau xanh.

Đồ ăn và nước uống của nhiều người đã đến giới hạn, có người liều mạng đi siêu thị tìm đồ tiếp tế, có người mất mạng, có người thành công cướp được đồ tiếp tế nhưng đồ ăn trong siêu thị cũng không phải là vô hạn, cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu.

Có người lái xe rời khỏi khu vực để tìm cơ hội, tôi nhìn thấy một số người vừa lái xe ra khỏi tầng hầm đã bị zombie vây quanh như thủy triều.

Cũng có một số người khác phá vỡ từng lớp chướng ngại vật, thành công bỏ lại zombie phía sau, chạy về phía hy vọng xa xôi.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 14


Ngày thứ 50 của tận thế.

Cuối cùng cũng có mưa, mặc dù chỉ là mưa nhỏ.

Chúng tôi nhẹ nhàng dùng chậu và xô hứng nước mưa, thời gian này bọn tôi dùng chai nước khoáng làm dụng cụ hứng nước mưa, như vậy có thể tăng tốc độ hứng nước mưa.

Tóc Tống Nguyên đã dài ra khá nhiều, mẹ chồng dùng kéo cắt tóc cho cậu ta. Tóc vừa cắt được một nửa thì cửa chống cháy cầu thang lại bị đập ầm ầm, có người đến.

"Mở cửa, tôi biết các người ở trong đó."

"Muốn trốn đúng không? Đợi tôi vào được sẽ g i ế t c h ế t các người."

"Biết đâu họ sẽ chia đồ ăn cho chúng ta thì sao? Đừng g i ế t họ." Là giọng nói của một người phụ nữ.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng tát giòn giã: "Câm miệng."

Người phụ nữ đó bị đánh ngã xuống cầu thang, sau đó không còn nghe thấy tiếng cô ta nữa.

Đóa Đóa sợ hãi chui vào lòng tôi, mẹ chồng và Tống Nguyên đều cầm vũ khí nhìn chằm chằm vào cửa, còn tôi thì bỏ chiếc xẻng xuống, quay vào bếp lấy một con d.a.o chặt xương.

Rầm một tiếng, cửa chống cháy bị đập vỡ, cửa căn hộ đối diện cũng bị đập vỡ, tiếng bước chân hỗn loạn ập vào hành lang, tôi ra hiệu cho mẹ chồng và Tống Nguyên không được lên tiếng.

Nghe tiếng bước chân thì có vẻ như có ba bốn người, bọn họ đập cửa nhà hàng xóm trước, sau khi cửa bị đập vỡ thì một mùi hôi thối xông ra, tiếp theo là tiếng hét kinh hoàng, có vẻ như đã bị xác của đôi vợ chồng hàng xóm làm cho sợ hãi.

Từng người một chạy lên tầng, tiếng động đã thu hút sự chú ý của lũ zombie ở tầng dưới.

Cửa ra vào bị đập vỡ, lũ zombie tranh nhau ùa vào, tôi nghe thấy tiếng hét thảm của những người đó, chỉ mười giây sau thì chỉ còn tiếng gầm gừ của lũ zombie.

Sau khi lũ zombie cắn c h ế t những người đó thì chắc chắn sẽ quay sang tấn công bọn tôi, lúc này cửa chống cháy đã hỏng đến mức không thể sửa được nữa.

Tôi lập tức lấy vài bộ quần áo, rạch lòng bàn tay để m.á.u chảy lên bề mặt, sau đó gói vài vật nặng vào bên trong rồi ném xuống tầng dưới, quả nhiên lũ zombie ngửi thấy mùi m.á.u liền bị thu hút đi.

"Mẹ, khi nào thấy lũ zombie đi hết thì mẹ tiếp tục ném quần áo."

Dặn dò xong, tôi cầm hai chiếc xẻng và ổ khóa xe điện đi kiểm tra tình hình hư hỏng của cửa chống cháy, Tống Nguyên cảnh giới bên cạnh tôi.

Trời phù hộ, mặc dù cửa chống cháy đã bị đập vỡ nhưng khung cửa không bị đập hỏng, vẫn có thể đóng cánh cửa lại, chỉ có ổ khóa bị hỏng.

Tôi nhìn thấy người phụ nữ kia đang hấp hối nằm trên bậc thang, gầy trơ xương, trong trí nhớ thì cô ta hình như là mẹ của bạn Đóa Đóa.

"Tống Nguyên, mau qua đây giúp." Chúng tôi khiêng cô ta vào nhà, sau đó dùng xẻng chặn cửa chống cháy lại, rồi dùng ổ khóa xe điện khóa cửa bên kia.

Những biện pháp hiện tại này chắc chắn không tốt bằng cửa ban đầu nhưng có thể chịu đựng được một thời gian.

Sau khi về nhà, chúng tôi lại kê tủ và bàn chặn cửa lại, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng lũ zombie nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 15


Người phụ nữ kia cũng tỉnh lại nhưng tôi có thể nhìn ra cô ta không còn sống được bao lâu nữa.

Tôi cho cô ta uống một ít nước đường, khuôn mặt tái nhợt của cô ta mới có chút sắc máu.

Tôi đút một miếng bánh vào miệng cô ta nhưng cô ta lắc đầu: "Các người giữ mà ăn đi, đừng lãng phí, các người còn phải đi xa."

Sau đó cô ta nhìn tôi: "Đừng trách tôi, tôi không muốn làm hại các người nhưng tôi phải cứu mình."

Tôi thở dài: "Cô không làm hại chúng tôi, không cần xin lỗi."

Cô ta lại nhìn về phía Đóa Đóa: "Đóa Đóa, cháu còn nhớ cô không, cô là mẹ của Dao Dao."

Đóa Đóa gật đầu: "Cháu chào cô."

"Lần cuối cùng cháu rời khỏi nhà là khi nào, lúc đó Dao Dao đang làm gì?"

Đóa Đóa suy nghĩ nghiêm túc: "Đang uống sữa."

"Đang uống sữa à, vậy thì tốt." Cô ta cười nhưng khóe mắt lại lăn xuống một hàng nước mắt.

Cô ta đã rời đi vào sáng sớm, nhân lúc chúng tôi đang ngủ mà nhảy từ ban công xuống đất.

Tôi hiểu lý do cô ta làm vậy, hồi đầu tận thế, khi tôi nhìn thấy Đóa Đóa bị nhiễm thành zombie qua camera giám sát thì cũng đã định đi theo con bé.

Vì trời quá nóng, vết thương của tôi không thể chống chọi được với tình trạng viêm nhiễm, dẫn đến sốt nhẹ, sau khi uống thuốc hạ sốt, tôi đã hôn mê hai ngày.

Sau khi tỉnh lại, Tống Nguyên nói với tôi rằng, theo quan sát của cậu ta thì trong khu chung cư này ngoài chúng tôi ra không còn người sống nào khác.

Nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện nhỏ tiếng, cố gắng không phát ra tiếng động, vừa để không thu hút lũ zombie, vừa để không gây sự chú ý của những người khác.

Ngày thứ 120 của tận thế.

Thức ăn của chúng tôi vẫn còn ⅔ số lương thực, rau cũng đang phát triển, chỉ có nước là thiếu nhiều, vốn dĩ mùa mưa đã đến nhưng dường như mọi thứ đã âm thầm thay đổi.

Nhưng may mắn thay, ngoài lần tôi bị nhiễm trùng dẫn đến sốt thì những lần khác bốn người chúng tôi đều rất khỏe mạnh, không mắc bất kỳ bệnh nào.

Ngày thứ 200 của tận thế, tuyết bắt đầu rơi, tạm thời giải quyết được cuộc khủng hoảng nước uống.

Nhưng tuyết chỉ rơi trong một tháng, mùa đông đến sớm hơn hẳn hai tháng.

Chúng tôi không có lò sưởi, chỉ có thể mặc thật ấm và dựa vào nhau để giữ ấm.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 32 của Lục Trinh.

Sáng sớm, mẹ chồng đã lấy ảnh của Lục Trinh ra ngắm nghía, tôi ngồi bên cạnh bà.

Trong ảnh, Lục Trinh có đôi mắt sáng và khuôn mặt chính trực.

Anh ấy là người thân thiết nhất, quen thuộc nhất với tôi, cũng là người xa tôi nhất, đồng thời cũng là trụ cột tuyệt vọng nhất giúp tôi tiếp tục sống.

"Tháng 5 năm sau, liệu chúng ta có thể gặp được thằng Trinh không?" Mẹ chồng hỏi tôi.

Tôi gật đầu: "Có thể gặp được."

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.

Bảy tháng sau khi tận thế bắt đầu, tôi mới đến khu an toàn, khu an toàn trung tâm đã được xây dựng cơ bản vào tháng 5, bên trong có quân đội tinh nhuệ đóng giữ, có hàng chục vạn người sống sót, toàn bộ khu an toàn như vậy chỉ có hơn ba trăm khu, là lực lượng bảo tồn nhân loại cực kỳ quan trọng.

"Khu an toàn đã được xây dựng, tại sao chúng ta không đi ngay bây giờ, đến đó vừa hay có thể gặp anh rể?" Tống Nguyên hỏi tôi.

Tôi nhìn tuyết rơi bên ngoài: "Thời tiết như thế này, xe mà hỏng thì chúng ta có thể bị c h ế t cóng."
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 16


Ngày thứ 295 của tận thế, là Tết Nguyên đán.

Từ trận tuyết đầu tiên cho đến nay đã ba tháng, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, trong thời tiết lạnh giá, mùi hôi thối giảm đi rất nhiều, hoạt động của lũ zombie cũng chậm lại, chúng đứng trong tuyết như những bức tượng.

Mặc dù thức ăn chỉ còn một phần ba nhưng hôm nay là Tết, chúng tôi vẫn quyết định ăn xa xỉ một bữa.

Chúng tôi xào một đĩa ớt xanh thịt lợn muối, mở một gói chân giò hun khói đóng gói chân không, dùng rong biển nấu canh, sau đó mở chai coca cuối cùng để ăn mừng.

"Chúc mừng năm mới." Chúng tôi nhỏ giọng nâng ly chúc mừng, chúc mừng vì mình vẫn còn sống.

Ăn xong bữa cơm tất niên, chúng tôi vừa dọn dẹp xong bàn thì bên ngoài đã truyền đến tiếng xe, còn có tiếng s.ú.n.g và tiếng nổ.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bảy tám chiếc xe ô tô đã được cải tạo và gia cố đỗ trước cửa siêu thị, một số người dùng s.ú.n.g chặn lũ zombie, một số người xông vào siêu thị tìm kiếm vật tư.

"Họ có s.ú.n.g nhưng trông không giống quân đội." Tống Nguyên cảnh giác nói.

Tôi chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra họ không phải, xe cộ, vũ khí và trang bị đều không phải là loại quân đội trang bị, hẳn là những người sống sót tự thành lập đội để sinh tồn, còn s.ú.n.g đạn có thể là cất giấu từ trước tận thế, cũng có thể là nhặt được hoặc tự chế sau tận thế.

Những người này rất nguy hiểm.

Những người đó lục soát siêu thị một vòng rồi chỉ tìm được rất ít vật tư, họ chửi bới rồi ngồi vào xe ầm ĩ.

Có người nhìn về phía chúng tôi rồi thì thầm to nhỏ, khu chung cư của chúng tôi là nơi gần siêu thị nhất, có lẽ họ sẽ đến chỗ chúng tôi tìm vật tư.

Xe lại chạy tới, họ lục soát từng tòa nhà, rất nhanh đã đến tòa nhà của chúng tôi, tim tôi như treo lên cổ họng.

"Cửa khóa hỏng rồi, mỗi nhà đều bị đập cửa, bao gạo còn sạch hơn cả mặt tôi, có vẻ như có người đến trước chúng ta rồi, đi thôi, sang tòa nhà khác."

Một nhóm người hùng hổ đi tới, chúng tôi đã thoát được một kiếp nạn, nếu bị họ phát hiện thì cho dù họ không g i ế t bọn tôi thì không có thức ăn và nước, chúng tôi cũng khó mà sống sót.

Điều tôi lo lắng nhất chính là vấn đề khóa cửa nhưng giờ đây nó lại cứu mạng chúng tôi.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 17


Ngày thứ 330 của tận thế, hoa đào trong khu chung cư nở rộ, rực rỡ một góc trời.

Đội cứu hộ vẫn chưa xuất hiện, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị lên đường đến khu an toàn.

Muốn đến khu an toàn thì quan trọng nhất là xe cộ và xăng dầu, tôi và Tống Nguyên đi kiểm tra tầng hầm để xe trước, xe không có vấn đề gì.

Còn về nhiên liệu, tôi dùng ống mềm tưới hoa trước đây để hút hết xăng của những chiếc xe khác vào chai nước khoáng để dự trữ, mặc dù thời gian dài như vậy, chất lượng xăng đã không còn tốt nhưng vẫn có thể dùng tạm.

Trong quá trình đó, tầng hầm cũng xuất hiện vài con zombie nhưng đều bị tôi và Tống Nguyên giải quyết.

Tống Nguyên lần đầu tiên g i ế t zombie, nôn ọe rất lâu mới hết.

Ngày thứ 335 của tận thế, trời quang.

Chúng tôi mang theo tất cả nước, thức ăn, thuốc men và vũ khí, cuối cùng nhìn ngôi nhà một lần rồi rời đi, đến một nơi khác để đánh cược sinh tử.

Tôi biết cho dù chúng tôi đến được khu an toàn bình an thì vẫn còn một đợt zombie kinh thiên động địa đang chờ nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để thay đổi kết cục của kiếp này.

Nếu thất bại, tôi sẽ gặp lại người mình yêu, con gái sẽ gặp lại bố, mẹ chồng sẽ gặp lại con trai thời thơ ấu, cả nhà chúng tôi sẽ đoàn tụ rồi cùng nhau c h ế t, cũng coi như là sự sắp đặt tốt nhất của ông trời.

Những chiếc xe bỏ hoang trên đường chặn đường chúng tôi nhưng bây giờ không cần tuân thủ luật giao thông hay quan tâm đến cơ sở vật chất công cộng, tôi trực tiếp lái xe đ.â.m ra ngoài.

Nghe thấy động tĩnh, lũ zombie đuổi theo xe nhưng rất nhanh đã bị tôi bỏ lại phía sau.

Trên đường đi, tôi dựa vào trí nhớ về hành trình chạy trốn trước đây để vạch ra bản đồ, mặc dù đi đường cao tốc đến khu an toàn ở phía đông là nhanh nhất nhưng trên đường chắc chắn sẽ có xe cộ bỏ hoang, hai bên đường lại là đồng không m.ô.n.g quạnh, đi tiếp sẽ rất khó khăn, vì vậy tôi chọn đi đường quốc lộ.

Nhưng khó nhất hiện tại là ra khỏi thành phố, trong thành phố có rất nhiều xe bỏ hoang, hơn nữa còn tập trung nhiều zombie.

Tôi đi theo lộ trình mà những người cầm s.ú.n.g rời đi lần trước, nếu xe của họ có thể rời đi thì xe của chúng tôi chắc chắn cũng được.

Quả nhiên suy đoán của tôi là đúng, những người đó đã mở ra một con đường.

Thành phố trống rỗng, yên tĩnh đến đáng sợ, khắp nơi vương vãi xương cốt và rác rưởi, con đường rộng rãi sạch sẽ trước đây đã mọc đầy cỏ dại, còn có cả động vật hoang dã xuất hiện.

Zombie đã ít đi rất nhiều, vì vậy trong thành phố không còn nhiều người sống sót, zombie chỉ đuổi theo hơi thở của người sống, mà người sống nhiều nhất chính là ở khu an toàn, đó cũng là nguyên nhân hình thành nên đợt zombie.

Những con zombie gần đó đuổi theo và vây xe của chúng tôi, tôi đạp ga cán qua người chúng.

Hai tiếng sau, cuối cùng bọn tôi cũng ra khỏi thành phố một cách an toàn.

Bên ngoài thành phố rộng rãi hơn nhiều, tầm nhìn cũng thoáng hơn, khắp núi đồi đều là hoa.

Tôi không khỏi nhớ đến câu thơ: Đã qua trăm trượng băng treo vực, Chỉ thấy cành hoa vẫn tươi cười.

Chúng tôi đi đường vào ban ngày và nghỉ ngơi vào ban đêm, tôi và Tống Nguyên thay phiên nhau canh gác.

Nhưng dù như vậy, quãng đường chỉ mất năm sáu tiếng để ra khỏi tỉnh lại mất bốn ngày để đi, vì rất nhiều đoạn đường bị xe cộ chặn lại khiến chúng tôi phải đi vòng rất nhiều.

Ngày thứ ba sau khi ra khỏi tỉnh, trời bắt đầu mưa, chúng tôi dựa vào la bàn của Tống Nguyên để xác định phương hướng và tiếp tục tiến về phía trước.

Càng về phía đông, núi càng nhiều, đặc biệt là khi đi qua dãy núi phía tây Giang Tây, những ngọn núi trùng điệp kéo dài đến tận chân trời, những hàng cây xanh um tùm như được phủ lên một lớp sương khói mỏng manh của Giang Nam.

Đoạn đường này rất ít zombie, xe cộ bỏ hoang trên đường cũng không nhiều, chúng tôi lặng lẽ lái xe trên đường, như thể đang đi qua một thế ngoại đào nguyên.

Đến một trạm xăng, bọn tôi dừng lại để tiếp nhiên liệu, lượng dầu mang theo đã gần hết, trên đường cũng không có nhiều xe để tìm dầu, chỉ có thể dựa vào trạm xăng.

Kính của trạm xăng này đã vỡ nát, hàng hóa trên kệ cũng đã bị cướp sạch, trên mặt đất còn có dấu chân, hẳn là gần đây đã có người đến.

"Không có dầu sao?" Tống Nguyên hỏi.

Tôi lắc đầu, đi đến chỗ bệ đổ xăng và mở nắp giếng, bên trong là bể chứa dầu, rất có thể trong bể chứa vẫn còn dầu, đây là kinh nghiệm mà tôi có được từ những người đồng đội làm việc ở trạm xăng trước tận thế.

Tôi và Tống Nguyên mất rất nhiều sức để mở van dầu, sau đó cắm ống mềm vào, tôi dùng sức hút một hơi, chất lỏng màu nâu chảy qua ống mềm, quả nhiên vẫn còn dầu.

Trong lúc tiếp dầu, mẹ chồng dẫn theo Đóa Đóa đi xuống xe.

"Mẹ, hai người mau lên xe đi." Tôi vội vàng nói, mặc dù ở đây không thấy zombie nhưng cũng không được lơ là.

Mẹ chồng ôm Đóa Đóa: "Đóa Đóa say xe nôn hết cả ra, mẹ dẫn con bé xuống hít thở không khí."

Tôi đi tới đón lấy đứa trẻ, sắc mặt con bé tái nhợt đến đáng sợ, đoạn đường này có rất nhiều đường đèo, người lớn còn chịu đựng được, nhưng trẻ con thì rất khó chống đỡ.

"Vậy thì trước tiên vào trạm xăng nghỉ ngơi một chút đi."

Ngay lúc rời khỏi xe, chúng tôi đã nghe thấy trên núi có tiếng ầm ầm, vài tảng đá lăn xuống đập vào xe, những ngày mưa liên tục khiến núi lở, nếu mẹ chồng không dẫn Đóa Đóa đi, tôi cũng không dám tưởng tượng hậu quả.

"Ôi trời, cháu ngoan cứu mạng chúng ta, cảm ơn thần núi che chở, cảm ơn Bồ Tát phù hộ." Mẹ chồng quỳ xuống đất thành kính lạy về phía ngọn núi.

Tôi nhìn ngọn núi vắng lặng, những ngọn núi trùng điệp cũng đang nhìn xuống tôi, có lẽ tất cả những điều này đều là ý trời.

Xe đã bị đập hỏng, bọn tôi chỉ có thể đi bộ, xe bị hỏng cũng nằm trong dự đoán của tôi, chỉ là không ngờ lại hỏng theo cách này.

Tôi kiểm kê lại đồ ăn và vật dụng, còn đủ thức ăn cho khoảng một tuần nhưng đi bộ sẽ tiêu hao thể lực hơn, có lẽ sẽ ăn hết nhanh hơn.

Tống Nguyên tìm được một chiếc xe đẩy trong trạm xăng, bọn tôi để Đóa Đóa và một số đồ đạc vào trong, sau đó thay áo khoác chống rét và mặc thêm áo mưa, trong tận thế, những cơn mưa này kéo dài liên tục nửa năm.

Ba ngày sau, bọn tôi cuối cùng cũng nhìn thấy biển báo còn cách Đông Giang khoảng 100 km, đến Đông Giang thì đã rất gần khu an toàn nhưng điều đó cũng báo hiệu rằng zombie sẽ càng ngày càng nhiều.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 18


Chúng tôi vẫn phải tìm một chiếc xe khác.

Trên đường đi, tôi cũng nhìn thấy một số xe nhưng đều đã hỏng, không thể khởi động, vì vậy tôi định vào làng tìm kiếm, có lẽ ở đó sẽ có xe không sử dụng.

Nhưng vừa đến làng, chúng tôi đã thấy dấu hiệu có người sinh sống, chúng tôi lập tức rút lui nhưng vẫn bị phát hiện.

Hơn hai mươi người đàn ông và phụ nữ vây quanh, trong tay cầm súng, dao, họ cướp hết thức ăn, xăng dầu, áo mưa, áo khoác chống rét, xẻng và búa của bọn tôi.

Họ không g i ế t bọn tôi nhưng cũng không cho bọn tôi ở lại làng, để chúng tôi tự sinh tự diệt.

Trong môi trường khắc nghiệt như vậy và mất hết mọi thứ, chúng tôi chắc chắn không thể sống được bao lâu.

"Các người ở đây cũng chẳng chịu đựng được bao lâu, chúng ta trao đổi với nhau thì thế nào?" tôi hạ giọng nói với người đàn ông cầm đầu.

Người đàn ông khinh thường nhìn tôi: "Cô muốn trao đổi cái gì?"

Tôi lấy ra bức ảnh của Lục Trinh: "Anh ấy là quân nhân, anh ấy liên lạc với tôi nói rằng họ đang xây dựng một khu an toàn, vật tư đầy đủ, tôi có thể dẫn các người đến đó nhưng điều kiện là các người phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi."

Người đàn ông rất thận trọng: "Liên lạc đã bị cắt đứt từ lâu, tôi dựa vào đâu mà tin cô?"

Tôi đáp: "Mặc dù liên lạc đã bị cắt đứt nhưng đài phát thanh vẫn có thể sử dụng, tôi dùng đài phát thanh trên xe để liên lạc với anh ấy nhưng xe của chúng tôi bị đất đá lở đè hỏng ở trạm xăng, nếu không tin thì tôi có thể đưa bằng chứng cho anh."

Tôi đang lừa họ nhưng tôi cũng không hoàn toàn nói dối, sau khi khu an toàn được xây dựng, họ sẽ thông báo cho những người sống sót bằng cách phát thanh trên đài phát thanh, chỉ là hiện tại vẫn chưa bắt đầu.

"Đội trưởng, đừng tin cô ta, cô ta chắc chắn có đồng bọn."

"Chúng ta đã từng chịu thiệt hại, tuyệt đối không thể chịu thiệt thêm lần nữa."

Họ bàn tán xôn xao, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn theo thì thấy đó là nhân viên của trạm xăng mà chúng tôi gặp trước đó.

"Trương Việt, thật tốt khi gặp anh." Tôi vui mừng nhìn anh ta, chàng trai hai mươi hai tuổi này tuy tính tình có chút nóng nảy nhưng bản chất không xấu.

Trương Việt ngạc nhiên: "Cô quen tôi sao?"

Tôi đáp: "Trước khi virus bùng phát, tôi thường đến trạm xăng của anh, anh quên rồi sao? Tôi nhớ trạm xăng ở đường Thanh Niên phải không? Anh còn thường tặng tôi nước khoáng nữa, anh còn nhớ Đóa Đóa con gái tôi không, Đóa Đóa chào chú đi."

Thực ra trước tận thế, tôi không quen Trương Việt, những thông tin này đều là sau khi bọn tôi trở thành đồng đội thì anh ta nói cho tôi biết.

"Chào chú ạ." Đóa Đóa cẩn thận gọi một tiếng.

Trương Việt thấy tôi nói đúng thông tin của anh ta, ánh mắt dần không còn cảnh giác như vậy.

Những người xung quanh nghe thấy giọng nói của Đóa Đóa cũng không khỏi động lòng, nhiều người trong số họ cũng là cha mẹ, bây giờ con cái đều không còn, nhìn thấy Đóa Đóa cũng không khỏi xúc động.

Tôi nhân cơ hội chêm vào: "Xin mọi người hãy tin tôi, tôi tuyệt đối không hại mọi người, nếu tôi không thể dẫn mọi người đến khu an toàn, lúc đó muốn g i ế t muốn c.h.é.m tùy các người."

"Đội trưởng, tin cô ấy lần này đi, dù sao bây giờ chúng ta đông người nên cũng chẳng sợ." Cuối cùng Trương Việt cũng đứng về phía tôi.

Người đàn ông lại nhìn bức ảnh trong tay tôi: "Chồng cô thực sự là quân nhân?"

"Tôi thề có trời." tôi giơ tay lên.

"Con trai tôi là quân nhân chính chính đáng đáng, tôi cũng thề có trời." Mẹ chồng tôi cũng giơ tay lên.

Người đàn ông trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vậy thì tin các người lần này, các người tốt nhất đừng lừa chúng tôi."
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 19


Sau một đêm nghỉ ngơi, chúng tôi lên đường từ sáng sớm. Họ trả lại quần áo đã lấy đi, đồ ăn được chia cho mọi người, họ ăn một cách ngấu nghiến, rõ ràng là đã đói từ lâu.

May mắn thay, họ có ô tô và xăng nên con đường phía trước cũng nhanh hơn rất nhiều.

Trước khi ra ngoài, đội trưởng đã g i ế t c h ế t một vài con zombie và bôi m.á.u của chúng lên xe, anh ta nói như vậy có thể che giấu hơi thở của người sống.

Đoàn xe do tôi chỉ dẫn và ra ngoài, gia đình bốn người của tôi được yêu cầu ngồi rải rác, tôi và Đóa Đóa ngồi xe của đội trưởng, mẹ chồng của tôi và Tống Nguyên thì ngồi xe của Trương Việt.

Quả nhiên trên đường gặp phải zombie, phản ứng của đoàn xe phải chậm lại, sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cũng đến được địa phận Đông Giang một cách an toàn.

"Khu an toàn là thành phố Long Loan, từ đây đi qua còn khoảng tám chín trăm dặm." tôi trải bản đồ ra cho họ xem lộ trình.

"Tại sao lại xây dựng khu an toàn ở Long Loan? Tại sao không xây dựng trực tiếp ở tỉnh hay thành phố?" Có người không hiểu.

Tôi giải thích: "Bởi vì Long Loan là nơi xây dựng cơ sở dự bị chiến tranh từ rất lâu trước đây, có nhà máy lọc dầu, nhà máy thép và nhà máy xi măng, những thứ này đều phục vụ cho việc cung cấp vật tư quân sự trong thời chiến."

Họ nghe xong nửa tin nửa ngờ, nhiều người trẻ tuổi chưa từng nghe qua cụm từ "Cơ sở dự bị chiến tranh", chỉ có những người lớn tuổi hơn mới gật đầu với đội trưởng.

"Phía trước có nhiều zombie hơn, tôi đề nghị kiểm tra xe trước, nếu xe hỏng giữa đường thì chúng ta sẽ nguy hiểm." Tôi tiếp tục nói.

Đội trưởng nghe theo ý kiến của tôi, anh ta sắp xếp một số người kiểm tra xe, một số người khác thì đi tìm thức ăn.

Sau khi ăn no, đoàn xe tiếp tục lên đường, trên đường quả nhiên càng ngày càng nhiều zombie.

Mưa cũng càng ngày càng lớn, m.á.u zombie bôi trên xe đã bị rửa sạch, zombie bắt đầu vây công, phải tránh thì tránh, không tránh được thì chỉ còn cách đối đầu.

Trong tình huống như vậy, không tránh khỏi việc bị thương và nhiễm trùng, khi còn cách thành phố Long Loan khoảng một trăm dặm thì 27 người ban đầu chỉ còn lại 19 người.

"Nếu không phải vì cô ta, chúng ta đã không c h ế t nhiều người như vậy." Có người không chịu nổi nữa mà trách tôi.

Tống Nguyên đứng trước mặt tôi tức giận nói: "Nếu không phải bọn tôi nói cho các người biết về khu an toàn thì kết cục của các người ở cái làng nhỏ kia cũng là c h ế t, muốn sống mà không muốn trả giá, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy."

Thấy họ sắp đánh nhau, đội trưởng ngăn những người đó lại: "Đủ rồi, mọi chuyện đã đến nước này thì nói nhiều cũng vô ích, đến Long Loan rồi sẽ biết có khu an toàn hay không, lúc đó hãy tính sổ sau."

Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, thời tiết âm u khiến tầm nhìn không tốt nhưng khung cảnh xung quanh thì càng ngày càng quen thuộc với tôi.

"Sắp đến khu an toàn rồi, nhiều nhất còn nửa tiếng nữa." Giọng nói của tôi run run.

"Mẹ ơi, sắp được gặp bố rồi sao?" Đóa Đóa hỏi nhỏ.

Tôi gật đầu: "Ừ, sắp được gặp rồi."

Vừa dứt lời, đội trưởng đã phanh gấp, tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước có hàng trăm con zombie đứng dày đặc, chúng đứng trong mưa, đôi mắt xám trắng lạnh lùng nhìn bọn tôi.

"Rút lui, lập tức rút lui." Đội trưởng gào lên.

Nhưng lúc này đã quá muộn, bốn phương tám hướng đều là zombie, đã bao vây bọn tôi kín kẽ.

Tôi không cam tâm c h ế t ở đây, anh ta quét mắt nhìn xung quanh thấy gần đó có một tòa nhà ba tầng: "Xuống xe, lên lầu dàn trận phòng thủ, chúng ta có súng, khu an toàn nghe thấy tiếng s.ú.n.g chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta."

Tôi mở cửa xe bế Đóa Đóa nhảy xuống trước, những người khác cũng lần lượt xuống xe, vừa b.ắ.n vừa lùi lại.

Zombie như thủy triều ập tới, chúng tôi chạy vào trong tòa nhà dùng xẻng chặn cửa lại, sau đó khiêng hết đồ đạc ra chặn chặt cửa.

Tất cả mọi người đều tập trung ở tầng ba, từ cửa sổ hướng ra ngoài b.ắ.n vào zombie nhưng zombie chỉ c h ế t khi bị b.ắ.n vào đầu, b.ắ.n bừa bãi như vậy không có tác dụng gì.

Tống Nguyên và Trương Việt xách hết số xăng còn lại đổ ra ngoài, sau đó châm lửa đốt, zombie bị đốt cháy nhưng vì trời mưa nên ngọn lửa dần tắt, chỉ còn lại mùi khét lẹt xộc vào mũi.

Cửa tầng một của tòa nhà bị zombie đập vỡ, tiếp theo là tầng hai, bọn tôi cố thủ ở tầng ba, tiếng zombie gào thét ngay bên tai, từng người một chặn lại cánh cửa cuối cùng.

Tôi ngước lên trời cầu nguyện, cầu nguyện cho những người phòng thủ ở khu an toàn nghe thấy tiếng s.ú.n.g của bọn tôi, cầu nguyện cho Lục Trinh nhanh chóng đến bên chúng tôi...

Thời gian như ngừng trôi, mọi thứ đều chậm rãi kéo dài, mỗi giây trôi qua đều như đi vào một đường hầm đen tối vô tận, không biết đến bao giờ mới nhìn thấy ánh sáng.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom