Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,168
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM9re63rAb7IfNzloqitJnMyliynfGbAZ66lVn8tH_-yVaPL7LAeqJVzVP9EIeDf4GV1JgMpvNq-WE1wKVEa3CwTvdoXvB6h_SSXrgy5I_HEjEFqcvC8Csj1ErYlwHL3_5_xqm0_ZzRDnx5dC25nYUo=w215-h322-s-no-gm

Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Tác giả: Bố Ngẫu Tiểu Thư
Thể loại: Huyền Huyễn, Linh Dị, Thám Hiểm, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Chưa tới sáu tiếng nữa tận thế sẽ ập đến, mà con gái tôi vẫn đang ở nhà trẻ.

Tôi gọi điện cho cô giáo: "Phiền cô giúp Đóa Đóa sắp đồ ạ, mẹ đến đón con ngay đây."

Sau đó tôi mở tất cả các app giao hàng và bắt đầu điên cuồng chốt đơn.

Thời tận thế, thứ đáng sợ hơn cả zombie chính là lòng người.

Không biết có thể sinh tồn được bao lâu, nhưng tôi nhất định phải dốc hết sức mà tồn tại bên những người thân yêu.​
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 1



Tiếng thang máy "Đinh" một tiếng, tôi cũng theo đó tỉnh lại.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra, rõ ràng một giây trước tôi còn bị zombie cắn, sao giờ phút này lại lành lặn đứng trong thang máy, như thể quay về thời điểm trước tận thế.

Ba phút sau, tôi xác nhận mình đã trùng sinh, trùng sinh về ngay ngày xảy ra tận thế.

Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau, tận thế sẽ ập tới.

Tôi lại mất thêm năm phút để bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện đến trường mẫu giáo của con gái Đóa Đóa, nói với cô giáo là tôi sẽ đến đón bé.

Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi liên lạc với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ nhanh chóng đến siêu thị mua gạo, mì, dầu ăn về đi, mua bao nhiêu cũng được."

Mẹ chồng ở đầu dây bên kia hỏi: "Lại sắp phong tỏa thành phố sao?"

"Gần như vậy, mẹ đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt nhưng đừng nói với người khác, con cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức thôi." Tôi không cách nào giải thích được.

"Biết rồi, mẹ không truyền tin đồn cũng không tạo tin đồn đâu."

Cúp điện thoại, tôi lại gọi cho em trai Tống Nguyên đang học đại học ở thành phố này: "Em nhanh chóng đến chợ nông sản mua xẻng, búa tạ, cuốc về đi, còn có đủ loại hạt giống rau nữa, thấy gì mua nấy."

Tống Nguyên ở đầu bên kia k** r*n: "Chị ơi, luận văn của em check đạo văn ra 45%, em phải chỉnh sửa luận văn."

"Đi ngay lập tức, chị trả tiền chỉnh sửa luận văn cho em, nhớ là chọn loại tốt nhất mà mua, mua xong thì bắt taxi đến nhà chị." Tôi vừa uy h.i.ế.p vừa dụ dỗ, Tống Nguyên mới đồng ý.

Sau này khi nguồn lương thực dự trữ của chúng tôi không còn đủ để duy trì đợi đến khi đội cứu hộ tới nữa, chúng tôi chắc chắn sẽ phải ra ngoài tìm kiếm thức ăn, những thứ này chính là vũ khí tốt nhất.

Tôi còn gọi điện về quê cho bố mẹ, vì bố tôi tháng trước bị ngã gãy chân vẫn chưa lành hẳn, chắc chắn không thể đến kịp trong vòng sáu tiếng.

May là sau khi nghỉ hưu họ đã trở về quê, lương thực, rau, thịt ở đó đều đủ cả, nhà cửa cũng xây dựng kiên cố, có thể chống chọi được một thời gian dài.

Cuối cùng, tôi gửi một tin nhắn cho Lục Trinh, chồng tôi đang ở trong quân đội: "Chồng ơi, anh chắc chắn phải tìm được em, mẹ, Đóa Đóa và em sẽ dốc hết sức chờ anh."

Anh ấy đang trong thời gian diễn tập đóng quân, khi anh ấy nhìn thấy tin nhắn này thì tận thế hẳn đã bắt đầu rồi.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 2



Đến trường mẫu giáo, cô giáo đã đưa Đóa Đóa ra ngoài.

"Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đón con sớm thế ạ?" Đóa Đóa nhào vào lòng tôi hỏi.

"Vì mẹ nhớ bé cưng của mẹ mà." Đã hai năm rồi, khi một lần nữa ôm được cơ thể nhỏ bé của con gái, tôi không kìm được nước mắt.

"Mẹ bé ơi, mẹ bé làm sao vậy ạ?" Cô giáo lo lắng hỏi.

Tôi bế Đóa Đóa lên: "Tôi không sao, cảm ơn cô Châu, chúng tôi đi trước đây, cô giữ gìn sức khỏe."

Tuy tôi biết tận thế sắp đến nhưng tôi không thể nói cho bất kỳ ai biết, chỉ có thể nói một câu giữ gìn sức khỏe.

Trên đường về, tôi không lãng phí từng phút từng giây, dùng hết các ứng dụng giao đồ ăn và đặt hàng, những loại rau dễ hỏng và thực phẩm đông lạnh đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi, vì sau khi tận thế bắt đầu sẽ rất nhanh mất điện, những loại thực phẩm này không thể bảo quản được.

Giò chả, thực phẩm đóng gói chân không, thịt xông khói, củ cải, khoai tây, rong biển là những thứ có thể bảo quản lâu dài.

Tôi không chọn hình thức giao hàng tận cửa, mà yêu cầu họ để ở cổng khu dân cư, lượng người như vậy sẽ không gây nghi ngờ, sau này khi xảy ra khủng hoảng lương thực chắc chắn sẽ không tránh khỏi tình trạng cướp bóc.

Về đến nhà, mẹ chồng cũng xách hai túi gạo, mì và một thùng dầu về, mệt mỏi đến mức phải chống nạnh: "Lam Lam, con xem thế này đã đủ chưa?"

Không đủ, còn lâu mới đủ, phải tiếp tục mua nữa.

"Mẹ ở nhà trông Đóa Đóa, con ra ngoài một chuyến." Tôi tìm chiếc xe đẩy đi chợ rồi ra khỏi cửa.

Bây giờ mới là 9:45, tôi phải tranh thủ thời gian.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 3



Cổng khu dân cư có một siêu thị, tôi bê từng thùng nước chất lên xe.

Đối với những thành phố đông đúc, mất điện đồng nghĩa với mất nước, đặc biệt là những người sống ở tầng cao, nếu không c h ế t đói thì cũng c h ế t khát trước, cuối cùng dù có thức ăn cũng không thể ra ngoài tìm nước, kết quả là nhiều người c h ế t dưới miệng lũ zombie.

Tôi chạy đi chạy lại siêu thị mấy lần mới chuyển hết nước về nhà, về đến nhà thì Tống Nguyên đã đến, xẻng, búa đều mua loại tốt, hạt giống rau cũng mua không ít, cuối cùng tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút.

"Chị, sao chị lại mua nhiều đồ thế này, chị biết là sắp có tận thế sao?"

"Đừng nói nhảm, đi chuyển đồ ở cổng khu dân cư về nhà đi."

Tôi vẫn không giải thích, dù cậu ta là em trai ruột của tôi nhưng lúc này nói gì cũng chỉ là lãng phí thời gian, cứ áp chế bằng huyết thống là được.

12:00, chỉ còn ba tiếng nữa là đến tận thế.

Khi tôi đẩy xe đi qua cổng khu dân cư, anh bảo vệ trẻ tuổi cười chào tôi: "Chị này, chị định dọn hết siêu thị về nhà trong buổi trưa à?"

Có hai ba người xung quanh cũng nhìn tôi, tôi biết mình đã bị chú ý.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 4



Mặc dù họ chỉ tò mò nhưng trong tận thế, sự chú ý như vậy có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Trong tận thế, thứ đáng sợ nhất không phải zombie, mà chính là lòng người.

"Em đi công tác một thời gian, gia đình ở nhà không biết mua đồ nên em tích trữ nhiều một chút." Tôi tùy tiện bịa ra một lý do.

Anh bảo vệ không hỏi thêm nữa, tôi biết mình phải đổi siêu thị, ra vào bằng một cổng khác của khu dân cư.

Tôi gọi Tống Nguyên cùng lái xe đến một siêu thị xa hơn một chút, đến nơi tôi bảo Tống Nguyên đi đỗ xe, còn tôi thì trực tiếp đến khu quần áo.

Đồ lót, q**n l*t, tất là những vật dụng cá nhân, tôi lấy bao nhiêu cũng không thấy đủ, một khi mất nước thì rất khó giặt quần áo, cứ dự trữ nhiều là được.

Còn có áo khoác chống nước, tôi lấy mỗi cỡ một bộ theo kích thước của mọi người, năm thứ hai sau tận thế, khí hậu bất thường, hầu như ngày nào cũng mưa, lỡ như đến lúc đó mọi người hết thức ăn thì phải ra ngoài tìm vật tư.

Đèn pin năng lượng mặt trời, pin các loại, tôi đều tích trữ hết, nếu có tấm pin năng lượng mặt trời thì càng tốt nhưng siêu thị này không có.

Nhiên liệu là thứ cần thiết nhất, sau tận thế không bao lâu thì khí đốt sẽ bị ngừng cung cấp, chỉ có thể dùng những loại nhiên liệu đóng hộp dạng rắn để nấu ăn.

Băng vệ sinh tôi cũng lấy đủ dùng một năm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng cũng không thể thiếu, những vật dụng vệ sinh cá nhân cơ bản này nếu không chuẩn bị đầy đủ, một khi mắc bệnh sẽ rất khó chịu.

Khi Tống Nguyên tìm đến tôi thì thấy ba chiếc xe đẩy chất đầy đồ, cậu ta trợn mắt nhìn tôi: "Chị, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi liếc nhìn đồng hồ: "Hai tiếng rưỡi nữa em sẽ biết."
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 5



14:00, tận thế bắt đầu đếm ngược.

Tôi ra ngoài lần cuối đến hiệu thuốc, mua thuốc trị cảm cúm, thuốc chống nhiễm trùng, cồn y tế, gạc, thuốc sát trùng và đủ loại vitamin, thuốc bổ, những gì cần lấy tôi đều lấy hết.

"Xin chào, tổng cộng là 4503 tệ (~15tr8)." Nhân viên cửa hàng tươi cười không ngớt, cô ta được hưởng không ít tiền hoa hồng từ đơn hàng này.

"Cảm ơn đã mua hàng, hẹn gặp lại lần sau." Cô ta vui vẻ nói.

Tôi nhìn nụ cười trẻ trung, tràn đầy sức sống của cô ta, không khỏi xúc động: "Tạm biệt."

14:59.

Tôi dỗ Đóa Đóa ngủ, đóng chặt cửa sổ và kéo rèm cửa.

Mẹ chồng đang sắp xếp đống vật tư đầy nhà ở phòng khách: "Ôi trời, mua nhiều thế này thì cả đời chúng ta cũng không ăn hết được, chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?"

Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, không nói gì, nếu có nhiều thời gian hơn, tôi còn muốn mua thêm máy phát điện, nhiên liệu, tấm pin năng lượng mặt trời, hệ thống lọc nước mưa, thậm chí là——súng.

Nhưng tôi chỉ có sáu tiếng, trước tiên phải đảm bảo đủ vật tư.

15:00.

Vài tiếng hét thảm thiết truyền đến từ bên ngoài, không chỉ có tiếng chạy thục mạng, mà còn có tiếng người bị quật ngã, những người đó điên cuồng cắn xé người sống như dã thú.

Những anh bảo vệ tuần tra trong khu dân cư hoảng sợ muốn gọi điện báo cảnh sát nhưng chỉ trong tích tắc đã bị vô số zombie nhấn chìm.

Tận thế đúng hẹn kéo đến, không chậm trễ dù chỉ một giây.

Những người bị cắn c h ế t từ từ đứng dậy, đầu rũ xuống, cơ thể như những con rối gỗ bước về phía trước, khi gặp người sống thì lập tức lao vào tấn công một cách tàn bạo.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 6



Tiếng hét thảm thiết tràn ngập khắp khu dân cư, không khí nồng nặc mùi m.á.u tanh.

"Ôi trời ơi." Mẹ chồng nhìn thấy cảnh tượng đó thì kinh hãi kêu lên rồi ngất đi.

Tống Nguyên run rẩy nói: "Chị, chị mua nhiều đồ như vậy là vì... vì thế này sao?"

"Đúng vậy, tận thế đến rồi." Tôi đỡ mẹ chồng ngồi xuống ghế sô pha, đợi bà tỉnh lại rồi kể lại mọi chuyện cho họ nghe.

Sau tận thế, Đóa Đóa, mẹ chồng và Tống Nguyên đều bị nhiễm bệnh và trở thành zombie, tôi may mắn lái xe đi nên mới thoát c h ế t.

Mẹ chồng khóc nức nở, bà già cả chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, lo lắng cho đứa con trai đang trong quân đội, cũng lo lắng cho gia đình nhỏ của tôi.

"Mẹ, bọn Lục Trinh được trang bị vũ khí đầy đủ, anh ấy sẽ không sao đâu." Sau tận thế, một năm sau tôi mới gặp Lục Trinh ở khu an toàn.

Nhưng chúng tôi không thường xuyên liên lạc.

Anh ấy là quân nhân, bảo vệ tính mạng của người dân là trách nhiệm của anh ấy, anh ấy phải chiến đấu ở tuyến đầu mỗi ngày.

Lần trước khi anh ấy đi làm nhiệm vụ, khu an toàn đã bị một đàn zombie tấn công, mặc dù họ đã liều c h ế t chống trả nhưng khu an toàn vẫn bị thất thủ.

Tôi chạy thoát, không biết số phận của những người khác ra sao.

Mười phút sau, tivi bắt đầu phát tin tức, cảnh sát, lính cứu hỏa và cảnh sát vũ trang đều nhanh chóng được điều động, chính phủ nhắc nhở người dân ở trong nhà, tuyệt đối không được ra ngoài.

Tôi gọi điện video về nhà cho bố mẹ.

"Lam Lam, mấy đứa chắc chắn không được ra ngoài, có chuyện gì thì gọi điện về." Bố mẹ ở bên kia rất lo lắng cho chúng tôi.

"Con biết rồi, bố mẹ cũng phải tự bảo trọng." Tôi rất buồn, mặc dù biết sau này bố mẹ sẽ đến khu an toàn khác để sống tốt nhưng tôi vẫn rất nhớ họ.

"Con gái đừng khóc, Nguyên Nguyên, con là đàn ông, con phải bảo vệ tốt chị con và Đóa Đóa, còn cả bác gái nữa, biết chưa?" Bố của tôi nghiêm túc dặn dò Tống Nguyên.

Tống Nguyên lúc này vẫn còn hoảng hồn nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Bố mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ chị, hai người cũng phải giữ gìn sức khỏe."
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 7



Bên ngoài bắt đầu có tiếng s.ú.n.g lẻ tẻ, chắc là cảnh sát đang nổ s.ú.n.g nhưng tôi biết với hỏa lực như vậy thì không thể kiểm soát được tình hình.

Toàn thế giới đã bị loại virus gây bệnh tập thể, không ai biết loại virus này xuất hiện như thế nào, cũng không biết tại sao lại lây lan khắp toàn cầu, thậm chí đến khi tôi c h ế t thì vẫn chưa có lời giải đáp.

Có người nói rằng đây là sự trừng phạt của thần linh, đây là lần thanh trừng loài người của thế giới.

Đóa Đóa bị tiếng động bên ngoài đánh thức, sợ hãi khóc òa lên, tôi ôm con bé vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây."

Cô bé gái co ro trong lòng tôi, dần dần nín khóc.

"Chắc chắn không được để con bé nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài." Mẹ chồng kéo rèm cửa thật chặt.

"Sớm muộn gì con bé cũng phải chấp nhận tất cả những điều này." Những bông hoa trong nhà kính không thể chống chọi được với giá rét của tự nhiên, tôi cũng không thể mãi che mắt Đóa Đóa trước thế giới tàn khốc này.

Đợi Đóa Đóa bình tĩnh lại, tôi kiểm tra cửa sổ cẩn thận rồi bắt đầu sắp xếp vật tư, Tống Nguyên giúp tôi, mẹ chồng thì ở trong phòng ngủ dỗ dành Đóa Đóa.

Khoảng nửa tiếng sau, tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ bên ngoài cửa, tôi lập tức cầm xẻng đứng cạnh cửa, Tống Nguyên cũng cầm búa theo sau tôi.

"Vợ ơi, mở cửa, mở cửa mau." Là giọng của chồng chị hàng xóm.

Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy quần áo trên người người đàn ông đã bị xé rách, trên cánh tay có nhiều vết thương, có vết còn sâu đến mức nhìn thấy xương trắng.

Anh ta đã bị nhiễm bệnh, rất nhanh sẽ biến thành zombie.

"Không được mở cửa." Tôi lập tức lên tiếng ngăn cản nhưng đã không kịp.

Cạch một tiếng, cửa bị mở ra, người đàn ông xông vào, chưa kịp vào trong thì đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của chị hàng xóm, rồi... là tiếng giống như tiếng dã thú nuốt chửng.

Tôi đã quen với cảnh tượng như vậy nhưng Tống Nguyên thì đây là lần đầu tiên trải qua, cậu ta tái mặt, không chạy trốn mà vẫn luôn đứng bên cạnh tôi.

Hồi nhỏ cậu ta luôn là cái đuôi nhỏ đi theo sau tôi, giờ đây cậu ta đã trở thành chỗ dựa của tôi.

Tôi không chút do dự mở cửa đi ra ngoài, nhân lúc chị hàng xóm chưa biến thành zombie, tôi phải giải quyết họ, nếu không sẽ để lại hậu họa khôn lường.

"Chị." Tống Nguyên sợ hãi kéo tôi lại.

"Không sao, chị biết chừng mực." Trước kia tôi là một cô gái được bố mẹ cưng chiều, chồng yêu thương, không cần lo nghĩ, không cần động tay.

Nhưng sau hai năm vật lộn ở tận thế, tôi vốn chỉ biết khóc khi gặp chuyện đã có can đảm và sức mạnh để g i ế t zombie.

Tôi đi ra ngoài, nhìn thấy hai vợ chồng hàng ngày vẫn vui vẻ giờ đây toàn thân đầy máu, cơ thể tan nát.

Người đàn ông dùng đôi mắt đục ngầu nhìn về phía tôi, hơi thở thoi thóp khiến cho zombie ngừng tấn công, chỉ khi đầu bị vỡ vụn mới có thể chấm dứt hành động của chúng.

Ngay khi anh ta định lao vào tôi, tôi đã nhanh chóng đập vỡ đầu anh ta, sau đó giải quyết luôn chị hàng xóm đã biến thành zombie, rồi đóng cửa lại.

Tống Nguyên đứng ở cửa nhìn tôi kinh ngạc, tôi đi ngang qua cậu ta, đóng cửa chống cháy ở cầu thang, ngăn không cho zombie từ các tầng khác tràn vào.

Chúng tôi trở về nhà đóng cửa lại rồi dùng vật nặng chặn cửa, từ giờ trở đi, trước khi thức ăn và nước uống cạn kiệt, chúng tôi sẽ không dễ dàng bước ra khỏi cửa.

Tống Nguyên ngồi trên ghế sofa không nói nên lời, rõ ràng là bị sự tàn nhẫn khi g i ế t zombie của tôi dọa sợ, dù sao thì trong lòng cậu ta, tôi vẫn luôn là người chị yếu đuối và nhút nhát.

"Đừng sợ chị, chị sẽ không bao giờ làm hại em." Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta nói.

Tống Nguyên ôm lấy tôi lắc đầu: "Chị ơi, em không sợ chị, chỉ là em không thể tưởng tượng được chị đã trải qua những gì."

Tôi vỗ nhẹ vào lưng cậu ta: "Chỉ là một cơn ác mộng thôi."

Đêm đến, thành phố sáng rực ánh lửa, một số khu vực đã bắt đầu mất điện.

Tiếng còi cảnh sát ngừng hú, tiếng s.ú.n.g cũng không còn vang lên, khắp các đường phố ngõ hẻm đều là zombie lang thang vô định.

Khu chung cư của bọn tôi vẫn còn điện, tôi vén rèm cửa nhìn ra ngoài, đếm được không quá một nửa số đèn trong khu chung cư còn sáng, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc xé lòng truyền đến.

Hôm nay là ngày làm việc, người ta đi làm, người ta đi học nhưng có nhiều người sẽ không bao giờ có thể về nhà được nữa.

Trên bản tin, chính phủ liên tục khuyến khích mọi người hãy kiên trì, chờ đợi cứu hộ.

Tôi lướt hết tin nhắn trên điện thoại, đã xảy ra chuyện như thế này rồi mà vẫn không liên lạc được Lục Trinh.

Đêm đó, tôi đã đổ đầy nước vào tất cả các vật dụng chứa nước trong nhà, điện thoại và sạc dự phòng cũng được sạc đầy, Tống Nguyên canh gác, tôi và Đóa Đóa cùng mẹ chồng đi nghỉ trước.

Nhưng không ai trong số chúng tôi có thể ngủ được, cứ thế chờ đợi trong bóng tối cho đến ngày hôm sau.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 8



Ngày thứ hai của tận thế.

Tôi thức dậy rất sớm để đổi ca với Tống Nguyên.

Nước và điện vẫn chưa ngừng, gas cũng vẫn có thể sử dụng nhưng không biết có thể cầm cự được bao lâu.

Tôi làm bữa sáng, ăn vài miếng rồi lên mạng xem tin tức, các video ngắn đều là cảnh zombie ăn thịt người, thậm chí còn có người liều mạng phát trực tiếp.

Tôi tìm kiếm thông tin về đội cứu hộ nhưng không tìm thấy tin tức nào về thành phố, kết quả vẫn như vậy, họ không xuất hiện.

Không phải vì họ hành động không đủ nhanh mà là vì giai đoạn đầu đã có rất nhiều nhân viên công tác bị nhiễm bệnh và biến thành zombie.

Chính phủ cũng đã thử dùng vũ khí nhiệt hủy diệt quy mô lớn để tiêu diệt zombie nhưng kết quả là dù có g i ế t được bao nhiêu thì chỉ cần còn một con zombie tồn tại, trong thời gian ngắn cũng sẽ lại có người bị nhiễm.

Cuối cùng, sở chỉ huy từ bỏ việc cứu hộ, chuyển sang tập trung mọi lực lượng để xây dựng khu an toàn, cung cấp nơi trú ẩn cho những người sống sót.

Đến mười giờ trưa.

Trên bầu trời xuất hiện vài chiếc trực thăng vũ trang, s.ú.n.g máy phun ra lưỡi lửa b.ắ.n c h ế t zombie dưới đất, sau khi hết đạn, máy bay bay đi, không bao giờ quay lại.

Có lẽ họ cũng nhận ra rằng không thể g i ế t hết zombie.

Khu chung cư đã không còn náo nhiệt như ngày hôm qua, hàng chục con zombie đang lang thang khắp nơi, thấy người sống là lao vào.

Tôi tranh thủ lúc này vẫn chưa mất nước vội vàng trồng rau, củ cải và cải bắp lớn nhanh, khoảng hai mươi ngày là có thể ăn được những cây non, còn các loại rau khác như dưa chuột, ớt, cà chua thì phải lâu hơn một chút.

Hồi mua nhà, tôi đã để ý đến căn hộ áp mái có sân thượng ở tầng 28.

Người ta vẫn nói nhà áp mái bị dột nước, áp lực nước yếu, đi lại phải chờ thang máy không tiện nhưng tôi thích ánh nắng và không khí trong lành.

Lúc đó tôi dự định sẽ trồng một khu vườn rực rỡ trên sân thượng để chờ Lục Trinh về, không ngờ lại dùng để làm vườn rau.

Mẹ chồng và Đóa Đóa cũng giúp tôi, tôi dặn Đóa Đóa không được nói chuyện với người lạ, Đóa Đóa cũng ngoan ngoãn làm theo.

Bé tò mò nhìn những con zombie đi lại dưới lầu: "Mẹ ơi, sao họ không về nhà vậy?"

Trong mắt trẻ con, vẫn chưa biết thế nào là c h ế t.

Tôi xoa đầu bé: "Vì họ mắc phải một loại bệnh truyền nhiễm rất nghiêm trọng nên không thể về nhà, sau này nếu con thấy những người bị bệnh giống họ, chắc chắn phải trốn ngay để không bị lây nhiễm, nếu không thì không thể về nhà được, biết chưa?"

Đóa Đóa gật đầu: "Biết rồi."

Tối đến, bố mẹ gọi điện video, thấy tôi còn sống họ cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Bố chuẩn bị cải tạo chiếc xe trong nhà rồi đưa mẹ bọn con đến tìm các con." Bố tôi nói nghiêm túc.

"Chắc chắn không được, ở chỗ bố đang xây dựng khu an toàn, hai người cứ ở nguyên tại chỗ."

"Sao con biết được?"

Tôi đành phải giải thích sơ qua tình hình kiếp trước và chuyện trùng sinh nhưng bố tôi không tin, kiên quyết cho rằng Lục Trinh đã tiết lộ tin tức cho tôi.

Nhưng sau một hồi khuyên can, cuối cùng ông cũng từ bỏ ý định đến tìm tôi.
 
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống
Chương 9



Ngày thứ ba của tận thế, mất điện.

Wi-Fi cũng mất, chỉ có thể dùng dữ liệu di động.

Lục Trinh vẫn không trả lời tin nhắn, tôi tiếp tục để lại lời nhắn nói rõ tình hình của chúng tôi, bảo anh ấy rằng chúng tôi sẽ cố thủ ở nhà khoảng một năm, nếu đến lúc đó vẫn chưa có cứu hộ thì sẽ đi về phía đông tìm khu an toàn.

Một năm sau, khu an toàn ở phía đông sẽ được xây dựng xong, bảo đảm cũng khá đầy đủ, lúc đó đi sẽ đỡ phải đi đường vòng.

Anh ấy không đọc được tin nhắn tôi để lại cho anh ấy ở kiếp trước vì lỗi thông tin liên lạc, và có lẽ kiếp này cũng vậy.

Nhưng mục đích thực sự của tôi cũng không phải hoàn toàn là để giãi bày nỗi lòng, những lời nhắn này còn có mục đích khác, nếu không may có chuyện gì xảy ra, hy vọng những tin nhắn này sẽ có ích.

Đóa Đóa muốn ăn trứng ốp la, mẹ chồng đang bận rộn trong bếp, Tống Nguyên đang quan sát tình hình bên ngoài, tôi vì canh đêm nên rất buồn ngủ, về phòng ngủ bù.

Khi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều, Đóa Đóa đang vẽ tranh trong phòng khách, mẹ chồng vẫn ở trong bếp, mùi thịt hầm thơm phức bay ra.

Tôi lập tức chạy đến tắt bếp: "Mẹ, đừng làm đồ ăn thơm như thế này, sẽ bị người khác ngửi thấy."
 
Back
Top Bottom