Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNQlmkFcT4VCyHqMZFStUebs0SlvA9eGAB-iSQ1orGFxybs328tGuj7F3E6ymkCByKu9o0TKjK4PiWAuUzi11ocOyh7RlBU99RA663iw6DaUekE4YMFN514tyMtETWZOcbEZb2eK6zJYm0nazi_m-QE=w215-h322-s-no-gm

Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
Tác giả: A A Tiểu Mao
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Khác, Đoản Văn, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: A A Tiểu Mao (阿阿小毛)
Chuyển ngữ bởi Miêu Các
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Hệ thống , Đoản văn , 1v1 , Góc nhìn nữ chính.
Giới thiệu:
Cuối cùng thì tôi cũng đã sống lại, nhưng mà tôi chưa kịp vui mừng thì đã đụng phải tên giết người biến thái ở tầng trên.
Đúng là trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí.
Một kẻ mang tội danh giết mẹ lại đi nhờ vả tôi giúp đỡ anh ta chuộc lỗi, cái hệ thống rách nát này thật quá coi trọng tôi rồi.
Sau rất nhiều lần rắc rối, ánh mắt của kẻ giết người nhìn tôi đã thay đổi.
"Quân Quân, tại sao cô khiêu khích tôi?"
Cứu mạng! Tôi đâu có muốn khiêu khích anh chứ!​
 
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 1: Phần 1



1.

Mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy phòng bệnh quen thuộc, tôi nghĩ mình đã được cứu sống.

Cho đến khi một người phụ nữ lạ mặt mỉm cười với tôi thì tôi mới biết bản thân đã trùng sinh.

Tôi sống lại trong cơ thể của Đường Uyển Quân, một cô bé vừa bị tai nạn xe hơi.

Sau hai tuần điều trị trong bệnh viện, tôi đã biết được những thông tin cần thiết.

Điều duy nhất tôi không thể ngờ đến là tên Bạch Hạc sống ở lầu trên của tôi.

Ngày tôi xuất viện về nhà đúng lúc gặp Bạch Hạc ở cầu thang khi anh ta mở cửa ra ngoài, anh ta đứng ở cầu thang mỉm cười vẫy tay với tôi, để lộ hàm răng trắng: "Buổi sáng tốt lành Quân Quân."

Hai chân tôi mền nhũn, vội vàng nắm lấy lan can gượng cười với anh ta: "Chào buổi sáng."

Trong hai năm qua, tôi là một bệnh nhân ung thư xương nằm liệt giường, người có thể quen biết chỉ có bệnh nhân cùng phòng bệnh và những người trên tivi.

Người xuất hiện trước mặt tôi bây giờ chính là Bạch Hạc, kẻ giết người trong bản tin mà tôi đã thấy trước khi vào phòng cấp cứu.

Tôi nghĩ lần này được sống lại chính là một món quà mà ông trời đã ban cho tôi.

Lẽ ra qua nhiều năm như vậy tôi nên biết, nếu thật sự là một món quà thì sẽ không đến muộn như vậy.

Mẹ của nguyên chủ là Lâm Di đỡ lấy tôi, bà ấy nói vài câu với Bạch Hạc sau đó đưa tôi vào nhà.

"Đứa trẻ Bạch Hạc này ngoan ngoãn và hiểu chuyện, mẹ nghe nói cậu ấy đã tìm được một công việc bán thời gian sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học." Lâm Di vừa đỡ tôi ngồi xuống ghế sô pha, vừa bắt đầu khen ngợi Bạch Hạc.

Nếu bà ấy biết được những việc mà tên Bạch Hạc này sẽ làm vào năm năm sau, thì liệu bà ấy có còn nói những lời tốt đẹp này nữa hay không?

Tôi nhìn thấy bà ấy đang cầm đĩa táo đi đến, vẫn chưa kịp nói ý định đổi nhà thì trong đầu tôi như bị sét đánh.

Sau đó trong đầu truyền đến một giọng nam máy móc: "Kí chủ chính thức khởi động nhiệm vụ chuộc lỗi."

Đây là thứ gì?

"Mỗi một kí chủ từng có ám ảnh sâu sắc trong cuộc đời, đều sẽ có cơ hội trùng sinh để thực hiện nhiệm vụ chuộc lỗi." Giọng nam máy móc tiếp tục nói.

Tôi nghe không hiểu.

Nhưng không biết tại sao tôi không thể mở miệng nói chuyện.

Giọng nói trong đầu hình như biết tôi định nói gì nên tiếp tục giải thích: "Bởi vì kí chủ lúc còn sống có khát vọng sống mãnh liệt nên được chọn để trọng sinh làm nhiệm vụ chuộc lỗi lần này, đối tượng của ngài là Bạch Hạc sống ở lầu trên, nhiệm vụ lần này chỉ cần ngăn cản hành vi giết mẹ của anh ta vào năm năm sau, để anh ta có cuộc sống hạnh phúc cả đời."

???

Đây mà là việc một con người phải làm sao?

Ngay cả mẹ ruột mà anh ta còn dám giết thì tôi cứu bằng cách nào?

"Nếu ngài không muốn tham gia vào nhiệm vụ này thì chỉ cần nghĩ thầm trong đầu không muốn là được."

Nếu không tham gia thì sẽ như thế nào?

"Sẽ chết."

...

Nếu như năm năm sau anh ta vẫn giết mẹ thì tôi sẽ như thế nào?

"Sẽ chết."

...

Nếu giữa chừng tôi bị anh ta giết thì sao?

"Nhiệm vụ kết thúc, chúng tôi sẽ tìm kiếm kí chủ tiếp theo."

???

Còn có công bằng hay không?

"Vì vậy kí chủ xin hãy quý trọng mạng sống và sớm hoàn thành nhiệm vụ, khi đó kí chủ mới có thể tận hưởng cuộc sống của Đường Uyển Quân thật tốt."

Cuộc sống của Đường Uyển Quân ư? Nói vậy là tôi không thể trở về cơ thể của mình sao?

"Ngài đã chết."

...

Dù gì thì tôi cũng phải chết.

Chỉ là sớm hay muộn thôi.

"Mong kí chủ tích cực đối mặt với cuộc sống."

Tôi...

Tôi thở dài.

Chấp nhận thôi, ai bảo là do tôi muốn sống tiếp.

"Quân Quân à, con sao vậy?" Lâm Di đang cầm quả táo đã gọt xong khua tay trước mặt tôi.

Giọng nói trong đầu đã biến mất, tôi khôi phục tinh thần, cầm quả táo Lâm Di đưa đặt sang một bên, tôi mỉm cưởi nhìn bà: "Con không sao, cái người tên Bạch Hạc lúc nãy sống ở lầu trên của chúng ta sao mẹ?"

Bởi vì vừa bị tai nạn xe nên tôi cũng vào vai bị mất trí nhớ.

Lâm Di không chút nghi ngờ, nghe tôi hỏi vậy ánh mắt đau lòng càng khắc sâu hơn.

"Con quên rồi à, trước đây là Cố Vân Sinh sống ở lầu trên, cậu ta là một người rất bướng bỉnh, lúc nào con cũng như cái đuôi đi theo sau lưng cậu ta. Hai mẹ con của Bạch Hạc vừa mới chuyển đến vào năm ngoái, Bạch Hạc này vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, thành tích học tập cũng rất tốt, nhưng con lại không muốn chơi cùng cậu ấy." Lâm Di nhìn quả táo tôi đặt bên cạnh sau đó rót cho tôi một ly nước.

Ai lại muốn chơi với một kẻ b**n th** như anh ta chứ!

Trước đây Đường Uyển Quân không muốn chơi cùng anh ta, nhưng mà anh ta còn vui vẻ chào hỏi tôi.

Có thể thấy tâm tư của Bạch Hạc thâm sâu đến mức khiến cho người khác phải sợ hãi.
 
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 2: Phần 2



2

Lần thứ hai tôi gặp Bạch Hạc là khi tôi đến trường lấy hồ sơ.

Bạch Hạc và tôi học cùng trường cấp ba, hơn nữa tôi còn biết một tin tức chết người.

Hai tháng sau, tôi và anh ta sẽ học cùng một trường đại học!

Hơn nữa trường đại học này, trùng hợp thay lại là trường tôi từng học.

Nói theo cách khác thì dựa theo dòng thời gian này, Đường Uyển Quân lớn hơn tôi ba tuổi.

Trong đầu tôi chỉ mãi nghĩ đến những thứ lộn xộn này mà không nhìn thấy anh ta đang đi về phía tôi.

Cứ như vậy tôi cầm túi hồ sơ đâm thẳng vào người Bạch Hạc.

Một tiếng "Bộp" vang lên, túi hồ sơ rơi xuống đất, âm thanh đặc biệt lớn vang lên trên hành lang khiến tôi giật nảy mình.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi." Tôi vội vàng nói và ngồi xổm xuống đất nhặt lại túi hồ sơ.

Lúc này người kia cũng ngồi xổm xuống nhặt sổ nhật ký cùng với túi hồ sơ bị rơi.

"Quân Quân, đi đứng nên cẩn thận." Giọng nói trong trẻo của Bạch Hạc vang lên, anh ta đưa sổ nhật ký cho tôi.

Rõ ràng là có ý tốt nhắc nhở nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy ớn lạnh khắp người.

Nếu tôi không trở lại từ năm năm sau, nếu tôi chỉ là một học sinh bình thường, chắc chắn tôi sẽ nghĩ Bạch Hạc là một chàng trai tỏa nắng và lịch sự.

Nhưng tôi thì không.

"Cảm ơn anh Bạch Hạc." Giọng nói của tôi chợt trở nên nũng nịu, bất giác đi tới nhận lấy sổ nhật ký,

Rõ ràng là.

Tôi chẳng những không phải là một học sinh cấp ba bình thường, mà tôi còn là một người không bình thường với một cái hệ thống mà tôi chưa biết nó là gì.

Tôi cũng không ngờ cái hệ thống này lại có thể như vậy.

Bạch Hạc cũng bất ngờ.

Bàn tay của anh ta khựng lại sau đó khẽ thu về như không có chuyện gì.

"Anh cũng đi lấy hồ sơ à?" Tôi đã khôi phục tinh thần đành phải miễn cưỡng kéo dài chủ đề.

Bạch Hạc ngồi xổm trước mặt tôi mỉm cười gật đầu.

Không hiểu sao anh ta càng bình thường vui vẻ bao nhiêu, tôi càng cảm thấy anh ta bất thường bấy nhiêu.

Lúc này trong lòng tôi cũng đã mọc lông. (Gốc: 此时我心里都已经长毛了。)

Thấy tôi im lặng, Bạch Hạc đứng lên: "Cô nên về nhà sớm đi."

Sau khi nói xong anh ta đi về hướng lúc nãy tôi đến.

Đến khi về đến nhà, tim tôi vẫn còn đập "thình thịch".

Lúc đầu tôi nghĩ ngay cả ung thư xương tôi cũng đã vượt qua, những chuyện khác hẳn là cũng vấn đề gì.

Cùng lắm thì chết lần nữa.

Thế nhưng tôi không ngờ rằng tấn công vật lý và tấn công ma thuật không giống nhau. (Gốc: 但是没想到物理攻击和魔法攻击还是不一样的, mình nghĩ ma thuật ở đây là sự điều khiển của hệ thống)

"Giá như có cái áo choàng phù thủy thì tốt biết mấy, cứ sợ hãi như thế này cũng không hay lắm." Tôi thầm nghĩ.

Quả nhiên giọng nói của cái máy kia lại vang lên: "Có thể mua được nhưng trước tiên cần phải tăng cấp."

Thật sự có thứ đó sao?

Tăng cấp cái gì chứ?

"Ăn mười bữa cơm cùng Bạch Hạc."

...

Hay là cứ để tôi chết đi.

Khỏi đi, tôi không muốn.

Thế nhưng mọi thứ xảy ra đều không thể đoán trước được.

Gần trưa, trên lầu xảy ra một cuộc cãi vả, sau khi kết thúc tôi nghe thấy tiếng mở cửa.
Bước đến nhìn vào mắt mèo trên cửa tôi thấy Bạch Hạc đang ngồi ở cầu thang.

Ánh nắng hắt xuống từ tấm kính sau lưng dường như cũng không sưởi ấm được cho anh ta.

Cả người anh ta giống như bị một đám sương đen bao phủ dưới ánh nắng mặt trời.

Cuối cùng cũng không còn dáng vẻ ấm áp tỏa nắng như mọi người thường thấy.

Sau một lúc suy nghĩ tôi cũng mở cửa.

Khi cánh cửa vừa mở, Bạch Hạc cũng nhìn về phía tôi.

Trong chớp mắt, tôi có cảm giác như người tôi vừa nhìn thấy sau cánh cửa khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Bởi vì khi Bạch Hạc nhìn tôi, ánh mắt không còn vẻ u ám, vẫn là hình ảnh trong sạch như mọi ngày.

Tôi đứng trên bậc thang nhìn xuống anh ta.

Còn chưa biết phải nói gì thì bất giác mở miệng.

"Anh Bạch Hạc đến nhà em dùng cơm đi."

Bạch Hạc chỉ lớn hơn Đường Uyển Quân ba tháng, cho nên đúng ra không cần gọi là anh.

Chỉ là cái hệ thống này có vấn đề.

Bạch Hạc không ngờ tôi sẽ nói như vậy nên ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng có chút dò xét.

Ánh mắt này khiến tôi có cảm giác người mà năm năm sau anh ta giết không phải mẹ của anh ta, mà là tôi.

"Không cần đâu Quân Quân." Anh ta mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt thật dịu dàng, "Lát nữa anh sẽ về nhà ăn cơm."

Tôi hiểu ý của cái hệ thống kia, nó muốn tôi lên kéo anh ta xuống.

Nhưng mà tôi không dám.

Nói chuyện vài câu đã là giới hạn cuối cùng rồi, còn nếu muốn đụng tay đụng chân thì tôi không đủ can đảm.

Người ta đã không muốn thì thôi, không nên ép buộc.

Nếu chọc tới anh ta, lỡ như không cần đợi đến năm năm đã giết tôi ngay thì chẳng phải vô ích sao?

"Được." Nói xong tôi vội vàng trở về nhà.

Đến giờ cơm Bạch Hạc vẫn còn ngồi ở cầu thang.

Sau khi suy xét thật kỹ, tôi bưng hai bát cơm cùng với thức ăn đến trước mặt anh ta.

"Hôm nay mẹ em làm món dưa chua rất ngon, anh có thể ăn vào buổi tối." Tôi vừa nói vừa đưa bát cơm cho anh ta.

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy rất đẹp đến mức khi ánh nắng chiếu vào cũng không thấy một tia sáng nhỏ.

Thấy anh ta vẫn không nhận, tôi đặt bát cơm qua một bên, sau đó dùng đũa gắp một ít thức ăn đưa đến trước mặt anh ta.

"Anh Bạch Hạc ăn thử đi."
==========
Cho ai chưa hiểu thì hệ thống điều khiển nữ chính nói mấy câu đấy =))))))))
 
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 3: Phần 3



3

Bạch Hạc ăn rất từ tốn, thậm chí không phát ra tiếng.

Tôi mỉm cười khi nhìn thấy anh ta ăn hết sạch bát cơm.

"Ăn ngon không anh?"

Anh ta nhìn bát cơm trống không trên tay, có vẻ như anh ta nghĩ chuyện này thật khó tin.

Cơ thể anh ta ốm yếu, chắc ít khi ăn cơm nhiều như vậy.

Tôi vội vàng đưa bát cơm của mình cho anh ta: "Em chưa đụng đến đâu, anh ăn thêm một ít nữa không?"

Anh ta khẽ liếc mắt nhìn bát cơm của tôi.

Không đợi anh ta trả lời, tôi đã đem một nửa phần cơm của mình cho anh ta.

Tay nghề của Lâm Di thật sự rất tốt, bữa cơm đầu tiên tôi đến đây đã bị kinh ngạc rồi.

"Anh ăn đi." Lúc này dường như tôi đã quên mất hình ảnh của Bạch Hạc trong bản tin kia, sau khi mỉm cười với anh ta thì tôi cũng vùi đầu ăn cơm.

Đến khi tôi ăn xong thức ăn trong bát, ngẩng đầu nhìn lên tôi thấy bát cơm của Bạch Hạc cũng trống rỗng.

"1/10" giọng nói máy móc kia vang lên trong đầu tôi.

Tôi hài lòng cầm lấy cái bát rỗng trong tay Bạch Hạc, cảm thấy đây thật sự là thời khắc lịch sử.

Có lần một sẽ có lần thứ hai.

Ông trời đối xử với tôi không tệ, tôi vốn chỉ muốn ra ngoài dạo chơi làm quen với thành phố mà tôi chỉ thấy trên bản đồ này.

Không ngờ tôi lại gặp Bạch Hạc đang đi làm thêm.

Nhân lúc anh ta đi ngang qua tôi, tay tôi không khống chế được mà nắm lấy góc áo của anh ta.

"Anh Bạch Hạc, đợi anh làm việc xong, chúng mình cùng đi ăn cơm đi." Giọng nói của Đường Uyển Quân là giọng nói chuẩn của người miền Nam, rất dịu dàng nhỏ nhẹ, khi nói chuyện mang theo chút giai điệu trong trẻo đáng yêu.

Cứu với! Không phải tôi nói đâu, tôi không thừa nhận!

Ngay cả tay tôi cũng không nghe lời tôi, lúc này tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy áo của anh ta, đã vậy còn giật giật vài cái.

Chính thức mất quyền kiểm soát!

Cái hệ thống có độc này có thể trực tiếp điều khiển cơ thể của tôi.

"Đây là tình huống hệ thống nhắm vào ký chủ, tiến hành hỗ trợ mục tiêu cho ký chủ." Giọng nói máy móc lại vang lên trong đầu.

Kiểu hỗ trợ quái gì vậy?

"Là một hạng mục miễn phí, ký chủ có thể dừng nó."

Nếu là miễn phí...

Thì đừng lợi dụng chứ Vương Bát Đản. (Gốc: 不占便宜王八蛋) (Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.)

Bạch Hạc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, trên gương mặt dễ nhìn nở một nụ cười vừa phải RỒI nói lời từ chối tôi.

Nhưng tôi là ai?

Da mặt không dày một chút thì làm sao sống an nhàn suốt hai mươi năm qua?

Tôi kiên nhẫn ngồi đợi trước cửa đến khi anh ta tan làm, sau đó kiên quyết lôi kéo anh ta đi ăn cơm cùng tôi.

Lúc rời khỏi quán cơm đã rất khuya.

Bạch Hạc đi phía trước tôi, ánh đèn đường yếu ớt chiếu xuống trông anh ta thật cô đơn lạnh lẽo.

Tôi lẽo đẽo đi theo phía sau im lặng nhìn bóng lưng của anh ta.

"Quân Quân." Anh ta đột ngột dừng lại.

Tôi vội vàng dừng lại khi chân sắp giẫm lên bóng của anh ta. "Hả?"

"Cô đừng đến gần tôi." Anh ta vẫn không quay đầu lại.

Anh ta có ý gì?

Tôi nhìn khoảng cách của cả hai, như thế này có gọi là gần hay không?

"À à." Tôi vui vẻ đồng ý với anh ta, chân cũng tự động lùi về sau hai bước.

Lúc này Bạch Hạc mới quay đầu lại, dường như anh ta cũng không nghĩ tôi sẽ lùi về sau nên cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cũng khẽ thở dài.

Anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ bước đi về phía trước.

Tôi cũng im lặng đi theo anh ta.

Buổi tối nằm trên giường tôi nghĩ đến việc thuận lợi ăn hai bữa cơm cùng Bạch Hạc, cảm thấy có lòng tin vào nhiệm vụ này.

Ngay khi định nói vài câu động viên bản thân thì trên lầu truyền đến âm thanh rất ồn ào.

Giọng nói cuồng loạn của một người phụ nữ phát ra trong đêm tối tĩnh mịch nghe thật là chói tai.

"Mày cũng không khác gì bố của mày!"
 
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 4: Phần 4



4

Lần đầu tôi gặp mẹ của Bạch Hạc là khi tôi đi đổ rác vào một buổi tối nọ.

Bà ta rất khác so với những gì tôi tưởng tượng.

Một người phụ nữ trải qua thăng trầm của cuộc sống, mọi cử chỉ của bà ta chứa đầy sự bất mãn đối với thế giới này.

Tôi nhìn thấy bà ta tranh cãi rất lâu với một người đàn ông thu gom rác về một chuyện gì đó, không thể tìm thấy mối liên kết nào giữa người phụ nữ này với tên Bạch Hạc gọn gàng và tao nhã kia.

Lúc tôi vừa ném rác vào thùng đúng lúc bà ta nhìn thấy tôi.

Đôi lông mày đẹp đẽ khẽ cau lại, bà ta nói với tôi, "Chờ tôi một chút."

Vì sự kính trọng đối với người lớn tuổi nên tôi cũng ngoan ngoãn đứng im cạnh thùng rác để nhìn bà ta tiếp tục cãi nhau với người gom rác.

Sau khi cãi nhau xong, bà ta nhìn tôi sau đó xoay người bước đi.

Tôi cũng ngoan ngoãn bước theo sau.

Đi được một lúc, đột nhiên người phía trước cất giọng: "Sau này cô nên tránh xa Tiểu Hạc nhà chúng tôi."

Tôi không nghĩ đến bà ta sẽ nói đến chuyện này.

Khi tôi vẫn chưa phản ứng kịp thì đã nghe bà ta nói tiếp: "Cô không xứng với nó, đừng mơ tưởng nữa."

Bà ta đang nói gì vậy?

Lẽ nào bà ta nghĩ tôi quyến rũ Bạch Hạc sao?

Trời ơi! Tôi đây là đang cứu bà đó!

Nếu không vì cứu mạng bà, ai lại sẵn lòng mỗi ngày ở bên cạnh một tên giết người chứ.

"Sao cô biết được con không xứng với Bạch Hạc? Tôi nhất thời tức giận đến mức muốn nổi loạn, tôi đáp trả, "Nói không chừng bọn con là một đôi hoàn mỹ, cực kì xứng đôi."

Những lời này cũng chỉ là buộc miệng nói ra, không có ý khác.

Ai biết được lại để cho Bạch Hạc nghe thấy.

Tôi đi vòng qua người mẹ của Bạch Hạc, "lộc cộc" chạy lên lầu, suýt chút nữa còn va phải Bạch Hạc đang đứng ở góc rẽ.

Cũng không biết anh ta đã đứng ở đó bao lâu.

Anh ta im lặng nhìn tôi, tôi không nhìn thấy gì trong đôi mắt đen láy đó.

Tôi cũng khá hoảng hốt, không thể quay đầu lại được nữa rồi, nhớ lại những lời mình vừa nói tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi nhìn mặt người khác nữa, tôi lập tức vòng qua người anh ta "lộc cộc" chạy lên lầu.

Đến khi về nhà và nằm trên giường tôi mới nhận ra đó không phải là một chuyện tốt hay sao?

Đây không phải là trời giúp tôi sao?

Tôi chạy cái gì? Có gì mà phải chạy chứ!

Lẽ ra tôi nên nói vài câu để rút ngắn khoảng cách của cả hai.

Cái hệ thống này có phải bị hỏng rồi không? Lúc không nên nói thì lại nói những câu vớ vẩn, lúc cần mở miệng thì lại không có chút phản ứng nào.

"Xin ký chủ tự mình hoàn thành nhiệm vụ, đừng đổ lỗi cho chúng tôi."

...

Rất nhanh đã đến ngày báo danh ở trường đại học.

Lâm Di cùng tôi đến trường, cũng giống như đa số phụ huynh của những tân sinh viên, bà ấy cũng tò mò về ngôi trường này.

Chỉ là tôi không phải là sinh viên năm nhất nữa.

"Bạch Hạc cũng học trường này, con phải cố gắng chăm chỉ học tập. Ở trường nhớ ăn uống đầy đủ, nếu hết tiền phải nói với mẹ, không được bướng bỉnh..."

Lâm Di vừa dọn dẹp giường ngủ gọn gàng vừa không ngừng dặn dò tôi.

Hình ảnh của bà ấy rất giống mẹ tôi vài năm trước.

Đột nhiên sóng mũi tôi cay xè.

Tôi nhớ mẹ của tôi.

"Ký chủ không thể rời khỏi nhiệm vụ." giọng nói máy móc lặp đi lặp lại lời nhắc nhở.

Có nghĩa là tôi không được đến gặp "tôi" khi còn học trung học và cũng không thể đi gặp ba mẹ của tôi.

Tôi chỉ có thể ở trong cơ thể của Đường Uyển Quân.

Ngày này qua ngày khác phải suy nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ chết tiệt này.

"Con sao vậy, Quân Quân? Không thoải mái à?" Lâm Di quay lại lo lắng nhìn tôi.

Tôi nhanh chóng kiềm chế những giọt nước mắt, tôi mỉm cười nhìn bà ấy: "Con không nỡ xa mẹ."

"Con bé ngốc này, cũng không xa lắm đâu."

Câu nói này lại giống với câu nói của mẹ tôi năm đó.

Tôi chợt nghĩ, biết đâu ba năm sau, tôi có thể gặp lại họ ở ngôi trường này không......
 
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 5: Phần 5



05.

Hệ thống có thể làm mọi thứ.

Dưới sự nhắc nhở của nó, tôi đã "vô tình chạm mặt" Bạch Hạc vài lần trong căn tin trường.

Nhiệm vụ "áo choàng ma thuật" sẽ sớm được hoàn thành.

Có một điều khác ngạc nhiên là tôi không còn sợ Bạch Hạc nữa.

Không biết là vì thật sự có "áo choàng ma thuật" hay bởi vì tiếp xúc với Bạch Hạc được một thời gian nên tôi cảm thấy anh ta cũng không quá đáng sợ.

Sau đó, trong trường xuất hiện tin đồn của tôi và Bạch Hạc.

Đại loại là "cóc ghẻ ăn thịt thiên nga" và "vịt con xấu xí ở ven hồ hưởng trước ánh trăng."
(việc gần gũi với một số người hoặc vật có được một loại lợi ích hoặc thuận tiện nào đó.)

Dĩ nhiên, tôi chính là con cóc.

Vịt con xấu xí cũng là tôi.

"Anh đừng quan tâm những thứ vớ vẩn bọn họ nói." Tôi gượng cười, nhìn hai bài đăng về chuyện của chúng tôi trên điện thoại của Bạch Hạc.

Rõ ràng người đang để ý là tôi!

Tôi còn phải trấn an Bạch Hạc, đây không phải là cuộc sống mà một con người nên sống chút nào (这过的根本不是人该过的日子).

Bạch Hạc tắt điện thoại, anh ta vẫn im lặng không nói gì.

"Anh đừng hiểu lầm nha! Cái này không phải do em làm ra đâu, em cũng đã giải thích rồi!" Dù là mẹ của Bạch Hạc hay là bạn học trong trường, họ đều nghĩ là tôi đeo bám Bạch Hạc.

Mặc dù đúng là như vậy...

Giống như bây giờ tôi chạy đến chỉ để đưa thuốc cảm cho anh ta.

Bạch Hạc nhìn thoáng qua lọ thuốc cảm tôi đặt trong tay, sau đó lật trang sách trong tay, anh ta nói, "Quân Quân."

"Hả?" Tôi ngồi xuống đối diện anh ta.

Anh ta cúi đầu đọc sách, những ngón tay vẫn kẹp giữa những trang sách, tóc trên trán rủ xuống nên tôi không thể nhìn thấy ánh mắt của anh ta.

"Anh nói rồi, em nên tránh xa anh một chút." Giọng nói lạnh lùng cất lên.

Đêm hôm trước anh ta cũng đã nói như vậy.

Thật ra, những lời này của anh ta nghe như tôi chẳng khác gì một đứa l**m cẩu (舔狗: là chỉ những kẻ bất chấp mọi thứ để lấy lòng người khác, dù biết họ không thích mình).

"Bình tĩnh, nghĩ về tương lai đi." Giọng nói máy móc tốt bụng nhắc nhở.

Sau khi nghe nhắc nhở, tôi đem những tinh hoa văn hóa vừa định chửi nuốt xuống.

"Được rồi, vậy anh uống thuốc trước đi." l**m cẩu thì cũng phải l**m đến cùng chứ.

Bạch Hạc ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cũng mỉm cười thật ngọt ngào nhìn anh ta.

Mình không thể giết người(迷不死你).

Tôi vốn tưởng rằng tin đồn với Bạch Hạc sẽ là lần tôi nổi tiếng nhất ở trường.

Nhưng sự thật chứng minh tôi vẫn còn ngây thơ.

Một bức tưởng tỏ tình đã đưa tôi lên đầu sóng ngọn gió.

Nói như thế nào nhỉ, nếu đổi lại là tôi trước kia bị đưa lên tường tỏ tình cũng không sao vì tôi khá tự tin với nhan sắc của mình.

Nhưng mà Đường Uyển Quân...

Chỉ cần cô ấy thừa hưởng tám phần nhan sắc của Lâm Di thì không đến mức mờ nhạt giữa đám đông như thế này.

Khi tôi vừa về đến kí túc xá, cả ba người bạn cùng phòng đều nháy mắt với tôi.

"Nói thật đi, cậu và Cố Vân Sinh làm thế nào mà quen được nhau vậy?" Người bạn cùng phòng Tiểu Tiễn dùng chân đẩy chiếc ghế cô ấy đang ngồi trượt đến trước mặt tôi.

Cố Vân Sinh?

Đợi một chút, cái tên này nghe quen lắm.

Nghe mấy lời đó của bạn cùng phòng, tôi vội mở bức tường tỏ tình lên xem.

Quả nhiên tôi nhìn thấy lời tỏ tình của Cố Vân Sinh tiếng tăm lừng lẫy dành cho tôi, bên cạnh là gương mặt không thể tầm thường hơn của tôi.

Chẳng lẽ lại giống như câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem.

Tôi mở Wechat đã thấy một yêu cầu kết bạn.

Kèm theo lời nhắn.

"Anh là Cố Vân Sinh, đã lâu không gặp, Tiểu Quân Quân."
 
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 6: Phần 6



06.

Cố Vân Sinh đến tìm tôi đúng lúc tôi vừa tan học.

Lớp học này là tôi cố tình đăng kí để được gặp Bạch Hạc, nhưng mà anh ta chỉ đến lớp vài tiết, tôi không thể tự cứu mình được.

"Tiểu Quân Quân!" Một nam sinh mặc áo thể thao số 9 trên tay cầm quả bóng rổ đang vẫy tay với tôi.

Một chàng trai cắt đầu đinh, kiểu tóc cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ấy, ngược lại còn khiến anh ấy tỏa sáng như ánh mặt trời.

Là ánh mặt trời hoàn toàn khác với Bạch Hạc.

Mọi người đều nhìn về phía tôi.

Bao gồm cả Bạch Hạc, người mà lần đầu tiên đến lớp học này.
"Em không biết anh ta." Tôi gượng cười quay sang giải thích với Bạch Hạc.

Nực cười, bây giờ tôi đang muốn Bạch Hạc yêu tôi thật mãnh liệt sau đó dùng tình yêu để cảm hóa anh ta.

Kế hoạch này tôi đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định.

Bây giờ Bạch Hạc vẫn chưa yêu tôi thì từ đâu lại chui ra một người con trai khác.

Mặc dù bị tôi phớt lờ nhưng Cố Vân Sinh vẫn ngang nhiên bước vào.

Hai mắt tôi mở to trừng trừng nhìn anh ta bước đến ngồi bên cạnh, sau đó tiếp tục trơ mắt nhìn anh ta khoác tay lên vai mình.

"Đã lâu không gặp, em vẫn không lớn chút nào nhỉ!" Anh ta vừa nói vừa đưa tay xoa đầu tôi.

Tôi vội hất tay anh ta ra và sửa lại tóc của mình: "Đừng chạm vào tóc của em~ !"

Giọng nói có chút nũng nịu khó ai nhận ra.

Không phải do tôi nói.

"Cũng không phải do tôi." Giọng nói máy móc nhanh chóng phủi sạch mối liên hệ.

...

Lời nói chưa dứt tôi đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Sau khi nghe xong lời tôi nói, nụ cười trên môi Cố Vân Sinh càng tươi thêm nữa, chẳng những không rút tay về mà còn xoa thêm vài cái.

Ánh mắt trời chiếu vào từ cửa sổ sau lưng anh ta, vào thời khắc này trông anh ta cứ như nam chính trong những bộ phim thần tượng của giới trẻ hiện nay.

Thứ kéo tôi về thực tại chính là tiếng Bạch Hạc đứng dậy.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như hơi thở u ám đã lâu không xuất hiện của anh ta trở lại.

"Hôm qua anh hẹn em đi ăn tối sao em không trả lời?" Cố Vân Sinh vẫn ở bên cạnh cười hì hì hỏi tôi.

Tôi không thèm quan tâm đến anh ta nữa.

Mà vội vàng nhét toàn bộ sách trên bàn vào trong cặp, đuổi theo Bạch Hạc.

"Chiều nay anh có đi làm thêm không?" Tôi chạy đến bên cạnh Bạch Hạc.

Bạch Hạc không trả lời.

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Cố Vân Sinh không biết xấu hổ cũng đuổi theo đến nơi, một tay anh ta khoác lên vai tôi mà không hề sợ người khác nhìn thấy: "Làm thêm à? Làm thêm gì vậy?"

Bạch Hạc nghiêng đầu nhìn cánh tay đang đặt trên vai tôi, ánh mắt vốn đen kịt lại càng không thấy chút ánh sáng nào nữa.

"Không có." Bạch Hạc cười dịu dàng với tôi, giống như bóng tối dày đặc vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Tôi chui qua khỏi cánh tay của Cố Vân Sinh, chạy qua đi bên cạnh Bạch Hạc.

"Vậy anh đi với em đến công viên giải trí vừa khai trương nha!" Tôi chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, giọng nói pha chút nũng nịu, "Bạn cùng phòng của em đều đã đi hết rồi, họ không muốn đi cùng em lần nữa."

Xét theo một góc độ khác tính tình của Bạch Hạc cũng khá tốt.

Nếu có một cô gái suốt ngày không biết xấu hổ mà bám theo làm nũng, tôi sẽ sớm đánh cho một trận.

Đến bây giờ tôi cũng không biết Bạch Hạc thích kiểu người này hay là cái hệ thống kia thích.

"Khụ...khụ...Chắc chắn không phải hệ thống..." Giọng nói trong đầu lại vội vã phủi sạch quan hệ.

Được, chính là hệ thống thích.

Bạch Hạc đưa tay sửa lại dây kéo của cặp sách, lời từ chối đã đến bên môi nhưng Cố Vân Sinh trực tiếp chen ngang: "Anh sẽ đi với em, buổi chiều anh không có tiết học."

Tôi thở dài một hơi, đã cố tình mặc kệ mà vẫn không có tác dụng gì với anh ta!

Không có mắt nhìn à?

"Nhưng mà em muốn đi cùng anh Bạch Hạc." Tôi khẽ liếc mắt nhìn Bạch Hạc.

Cố Vân Sinh kéo lấy bả vai của tôi chuẩn bị lôi đi: "Người ta không muốn đi thì để anh Vân Sinh đi cùng em, ngoan nào."

Tôi bị Cố Vân Sinh kéo lên trước hai bước mới nghe giọng của Bạch Hạc phía sau.

"Được."
 
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 7: Phần 7



7.

Hơn hai mươi năm sống trên đời tôi chưa từng gặp tình huống xấu hổ như bây giờ.

Đến công viên giải trí cùng hai người con trai.

Một bên là thanh mai trúc mã của tôi, hai ngày trước Cố Vân Sinh còn đưa tôi lên bức tường tỏ tình kia.

Một bên là người tôi phải cứu, nhiệm vụ không được sai sót.

Tôi không thể làm gì ngoài mỉm cười một cách ngớ ngẩn.

Rất may là khu vui chơi này ở khá gần trường học, ngồi xe rất nhanh đã đến nơi, tôi đã đến đây hai lần với bạn cùng phòng lúc còn học đại học.

Sau khi mua vé và bước vào cửa, một cảm giác quen thuộc chợt ập đến.

Tôi vô thức kéo Bạch Hạc đến ngôi nhà ma mà tôi muốn chơi nhất ở đây.

"Hai người không dám vào à?" Tôi nhìn hai người đang đứng trước cửa.

Đàn ông không thể nói không.

Thế là cả ba cùng bước vào ngôi nhà ma huyền thoại.

Tôi đã từng đến đây vài lần nhưng những lần trước bạn cùng phòng không dám chơi trò này, nên đây là lần đầu tiên tôi vào đây.

Kết quả là vừa bước chân vào căn phòng đầu tiên, tiếng hét chói tai của tôi và Cố Vân Sinh liên tục vang lên.

Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị bổ nhào vào nhau thì Bạch Hạc thản nhiên chạm vào một cơ quan nào đó.

Cửa mở.

Tất cả bước vào căn phòng thứ hai.

Tôi cẩn thật giữ chặt góc áo của Bạch Hạc, vô cùng hối hận khi bước vào đây.

Cố Vân Sinh cũng giữ chặt áo tôi, chắc bây giờ anh ấy cũng đang hối hận khi theo tôi đến đây.

Chỉ có Bạch Hạc bình tĩnh giải từng câu đố trong phòng.

Có tổng cộng năm phòng, trên đường từ phòng thứ tư đến phòng cuối đột nhiên từ đâu nhảy ra một con NPC.

Trong khoảnh khắc đó đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, hoảng loạn nhảy bổ lên người Bạch Hạc.

Trên người Bạch Hạc thoang thoảng mùi nước xả vải, hương thơm thanh khiết rất dễ chịu.

"Sợ đến vậy à?" Không biết qua bao lâu thì tôi nghe thấy giọng cười của anh ta trên đỉnh đầu truyền đến.

Tôi gật đầu tựa vào ngực anh ta: "Cũng có một chút."

Anh ta vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Đừng sợ."

Tôi leo xuống khỏi người anh ta mới phát hiện chúng tôi không còn đứng ở vị trí khi nãy, mà Cố Vân Sinh cũng không thấy đâu.

"Cố Vân Sinh đâu?" Tôi kéo nhẹ áo Bạch Hạc, cẩn thận nhìn về phía sau.

Thế nhưng phía sau tối đen như mực, tôi không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì.
Bạch Hạc đột nhiên nắm lấy tay tôi, anh ta rũ mắt nhìn xuống tay tôi: "Sợ đến vậy mà vẫn nhớ anh ta à?"

Rõ ràng anh ta đang mỉm cười nhưng tôi lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Giống như một giây sau, bàn tay của tôi đang được anh ta nắm sẽ bị chặt đứt.

Ngay khi tôi đang lúng túng không biết phải nói gì để giải tỏa bầu không khí ngột ngạt này thì không biết từ đâu đã xuất hiện một "con ma" bên cạnh.

Tôi sợ hãi hét lên và nhanh chóng được Bạch Hạc ôm vào trong ngực.

Tay phải của anh ta che mắt tôi, giọng nói có ý cười: "Sợ vậy mà vẫn muốn đi."

Trước khi vào đây tôi không nghĩ nó kinh khủng đến vậy.

"Nhưng mà Quân Quân à, ma quỷ cũng không đáng sợ bằng lòng người!"
 
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 8: Phần 8



08.

Lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Đây chẳng phải là Bạch Hạc đang tự nói bản thân sao!

Nghĩ vậy nên tôi không còn sợ "ma" ở đây nữa, tôi cảm thấy ma quỷ sẽ biến mất nếu nhìn thấy Bạch Hạc.

Đến khi tôi và Bạch Hạc ở phòng số năm được mười phút tôi mới phát hiện có cái gì đó không đúng.

"Anh chưa giải được à?" Tôi đi đến bên cạnh Bạch Hạc, anh ta đang cau mày nhìn gợi ý.

Anh ta đột nhiên quay người lại, ánh sáng yếu ớt trong căn phòng chiếu lên gương mặt của anh ta, khiến cho cả người Bạch Hạc giống như được bao quanh bởi một tầng sương mù dày đặc.

Anh ta khác hẳn với dáng vẻ thường ngày.

Giống như hôm anh ta ngồi một mình ở chân cầu thang.

"Quân Quân." Anh ta nắm lấy tay tôi, giọng nói khàn khàn cất lên, "Em có muốn ra ngoài không?"

Đây chẳng phải câu hỏi rất vớ vẩn sao?

Gương mặt của anh ta càng tiến lại gần ép tôi vào sát tường.

Tuy rằng khuôn mặt này của anh ta từ góc độ thẩm mỹ mà nói là rất đẹp trai, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, động tác của anh ta cùng cảnh tượng giết mẹ trong tương lai, tôi không bị dọa khóc đúng là không phụ lòng hệ thống.

"Tại sao lại trêu chọc anh?" Giọng nói của anh ta rất nhỏ nhẹ, giống như đang nói cho bản thân nghe.

Anh ta nắm lấy tay tôi khiến cho tôi giật mình run lên.

Rõ ràng anh ta cũng cảm nhận được điều đó.

Anh ta siết mạnh tay hơn, trong ánh mắt không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, "Nếu đã muốn trêu chọc anh thì sao còn muốn ra ngoài sớm như vậy?"

Nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc, tôi nuốt nước bọt, đầu óc đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, tôi buột miệng nói, "Em sợ."

"Sợ cái gì?" Giọng nói của Bạch Hạc hơi khàn, giống như có sức quyến rũ động lòng người.

Sợ anh.

Suýt chút nữa tôi đã nói ra lời này.

Đúng lúc đó tôi ôm chầm lấy anh ta, khóc thút thít: "Em sợ bóng tối."

...

"Em cảm ơn anh nhiều!"

"Không cần khách sáo." Giọng nói vô cùng dễ chịu tiếp nhận lời cảm ơn mặc dù không được thành tâm từ tôi.

Bạch Hạc cũng bất động tại chỗ khi bị tôi ôm.

Anh ta không nói thêm gì nữa.

Tôi cũng không dám nói.

Trong chốc lát bầu không khí vừa mờ ám vừa xấu hổ.

Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng hét chói tai của Cố Vân Sinh.

Đây là lần thứ tám tôi nghe tiếng hét của anh ta, cũng không biết anh ta đang ở căn phòng nào.

Nhưng cũng nhờ có tiếng hét của anh ta mà bầu không khí ngượng ngùng của tôi và Bạch Hạc cũng dần tan biến.

Tôi cười khan hai tiếng rồi vội vàng rút khỏi vòng tay của Bạch Hạc.

Không ngờ rằng khóa kéo của tôi lại vướng vào cúc áo trên cổ tay áo của anh ta.

Tôi vùng vẫy theo bản năng để tránh ra, ánh mắt tôi chú ý đến cổ tay của Bạch Hạc.

Hôm nay Bạch Hạc mặc áo sơ mi trắng.

Hình như trước giờ anh ta chỉ mặc mỗi áo sơ mi.

Lúc này chiếc cúc áo ở cổ tay bị rơi ra do tác động khá mạnh của tôi, vết sẹo kinh hoàng ở cổ tay của anh ta cũng lọt vào tầm mắt của tôi.

Mặc dù tôi đã phải chịu đựng đau đớn bởi căn bệnh ung thư xương nhưng khi nhìn thấy vết sẹo đó khiến tôi không khỏi xót xa.

"Bạch Hạc..." Tôi lẩm bẩm.

Đó là một vết rạn được hình thành khi dùng vật sắc nhọn siết vào da thịt.

Bạch Hạc sửng sốt, theo tầm nhìn của tôi mà nhìn xuống cổ tay của mình.

Tôi cảm nhận rõ ràng tay anh ta khẽ run lên, sau đó nhanh chóng buông tay tôi ra.

Lần này đến lượt tôi nắm lấy tay của anh ta.

Nói thật đây chỉ là hành động theo bản năng.

Vì vậy đến khi tôi kịp phản ứng thì đã quá muộn.

"Anh...có đau không?" Tôi định hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng lại không đủ can đảm.

Ánh mắt Bạch Hạc nhìn tôi giống như đang muốn nhìn thấu suy nghĩ tôi.

Cuối cùng anh ta cũng mỉm cười, vẫn là nụ cười đó nhưng có gì đó không giống.

Lúc này tay kia của anh ta ấn nút xác nhận mật mã trên cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Có ánh sáng từ phía sau chiếu vào, anh ta rũ mắt chậm rãi cài lại cúc áo cho mình.

Không biết có phải mình bị trúng tà hay không nhưng vào lúc này nhìn anh ta giống như một con búp bê thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.

"Chúng ta ra ngoài thôi." Anh ta ngẩng đầu lên, trên môi vẫn là nụ cười như gió xuân thổi qua.

Lần này anh ta bước về phía trước nhưng không nắm lấy tay tôi.

Tôi và Bạch Hạc ngồi ở phòng chờ đợi Cố Vân Sinh, cả hai không ai nói lời nào.

Chủ yếu là tôi không dám nói gì nữa.

Trực giác mách bảo vết sẹo trên cổ tay anh ta không hề đơn giản.

Vết sẹo đó có thể là điểm đột phá trong nhiệm vụ của tôi.

Lúc Cố Vân Sinh được nhân viên đưa ra ngoài, tôi còn đang suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện với Bạch Hạc.

"Tiểu Quân Quân, coi như anh vì em mà đã vào sinh ra tử." Cố Vân Sinh ngồi xuống bên cạnh tôi thều thào nói.

Dĩ nhiên phải hết hơi thôi.

Tiếng hét chói tai của anh ấy dù cho là phòng cách âm cũng không ngăn lại được.

Tôi nhìn nhân viên công tác đang nhịn cười bên kia mà cảm thấy rất mất mặt, anh ấy là sinh viên thể thao đó!

"Thực sự cảm ơn anh." Tôi giật giật khóe miệng.

Cố Vân Sinh rõ ràng không hiểu ý tôi trong câu nói đó nên vẫn dịch người lại sát cạnh tôi kèm theo vài cái chớp mắt.

"Không cần cảm ơn anh, lấy thân đền đáp là được."

...

Cứu mạng!

Một Bạch Hạc tôi đã không xử lý xong, ở đâu ra thêm một Cố Vân Sinh nữa chứ!

==================
Để em xử lý nốt cho chị oi =))))))))))))))
 
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
Chương 9: Phần 9



10.

Bạch Hạc dọn ra khỏi kí túc xá trường.

Thông tin này do Cố Vân Sinh nói với tôi, bạn cùng phòng với Bạch Hạc thường chơi bóng cùng anh ấy nên anh ấy nghe được chuyện đó từ cậu bạn kia.

"Bạch Hạc rốt cuộc là người như thế nào." Cố Vân Sinh ngồi đối diện tôi, "Nghe bạn cùng phòng nói cảm giác cậu ta rất kỳ quái, giống như tất cả ưu điểm đều bị chiếm hết, hoàn hảo không tỳ vết."

Đúng vậy.

Một người quá hoàn hảo cũng chính là điều kỳ lạ nhất của anh ta.

Tôi ăn vội bát cơm, không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

Bởi vì sự hoàn mỹ của Bạch Hạc giống như một tấm da anh ta khoác trên người.

Tôi đặt đũa xuống, cười như không cười nhìn Cố Vân Sinh: "Tại sao lúc nào anh cũng biết em ở đâu vậy?"

Cho dù tôi ở bất cứ nơi nào cũng đều vô tình gặp Cố Vân Sinh.

"Vì anh thích em." Anh ấy cũng mỉm cười nhìn tôi.

Đây mới chính là hình ảnh chàng trai tỏa nắng như ánh mặt trời.

Từ trong ra ngoài đều tỏa ra hương vị của ánh nắng mặt trời, khác xa hoàn toàn với Bạch Hạc.

Tôi thở dài nhìn anh ấy: "Cố Vân Sinh, đừng thích em."

Chưa kể bây giờ tôi đang bị cái nhiệm vụ kia trói buộc cùng Bạch Hạc, ngay cả bản thân tôi trước kia cũng sẽ không dám đi trêu trêu chọc một người đàn ông nổi tiếng như Cố Vân Sinh.

Khoảng thời gian này trong trường xuất hiện nhiều tin đồn hơn, mọi người đều nói nhan sắc bình thường như tôi mà treo cổ được hai nam thần.
(Treo cổ một người là một loại tâm lý tiếp tục một mối quan hệ không rõ ràng, người bị treo được coi là lốp dự phòng.)

Dường như Cố Vân Sinh biết tôi sẽ từ chối, trên mặt anh ấy vẫn là biểu cảm ngây ngốc không quan tâm lời nói của tôi.

Tôi không để ý đến anh ấy nữa, bưng khay cơm lên rời khỏi chỗ ngồi.

Lần tiếp theo tôi gặp Bạch Hạc là khi tôi bị Cố Vân Sinh kéo đi xem trận bóng rổ của anh ấy.

Tôi đứng trước đám đông, đối diện với sự ồn ào của đồng đội Cố Vân Sinh, tôi muốn chạy ra khỏi sân bóng rổ ngay lập tức.

Đúng lúc này tôi nhìn thấy Bạch Hạc đi ngang qua.

Anh ta vượt qua đám đông nhìn tôi từ xa.

Trên mặt anh ta không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ lạnh lùng không chịu nổi.

"Nhiệm vụ bị cản trở." Giọng nói máy móc kia lại vang lên.

Không cần nói tôi cũng có thể nhìn ra.

Tôi mỉm cười vẫy tay với anh ta nhưng anh ta quay đầu đi như không nhìn thấy tôi, không hề do dự rời khỏi sân bóng rổ.

Đêm đó, tôi đã liên kết mọi thứ xảy ra sau khi tôi trùng sinh và xem xét nó một cách cẩn thận.

Chẳng lẽ tất cả đều có liên quan đến mẹ của Bạch Hạc?

Dường như tôi chưa bao giờ nghĩ đến, tại sao Bạch Hạc lại chọn tự tử sau khi tàn nhẫn g**t ch*t mẹ của mình.

Tôi cũng chưa từng nghĩ đến vì sao trước mặt mọi người Bạch Hạc luôn dịu dàng và lịch sự, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một con quái vật bẩn thỉu và lạnh lẽo.

Là người được hệ thống nhìn trúng chẳng lẽ tôi không có "bàn tay vàng" gì đó sao?

"Tôi là bàn tay vàng của cô." Giọng nói máy móc rất nghiêm túc.

...

Có cách nào để tôi biết được quá khứ của Bạch Hạc không?

"Cuối cùng cô cũng hỏi điều có ích." Giọng nói máy móc rất ngạc nhiên.

Chẳng lẽ hắn nghĩ tôi là một kẻ ngốc?

"Tôi không có ý đó." Giọng nói máy móc phản bác, sau đó lại nói, "Theo quy tắc cũ, hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ sẽ cung cấp cho cô một ít thông tin cần thiết."

Nhiệm vụ nhỏ?

Hắn gọi đó là một nhiệm vụ nhỏ?

Đấu tranh tư tưởng một lúc tôi đành chấp nhận: "Nhiệm vụ gì?"

"Hãy khiến cho đối tượng cứu rỗi nói anh thích em."

Hắn đang làm gì vậy!

Cái này mà không phải là lời nói mơ mộng tôi liền tự chặt đầu xuống!

Đây là nhiệm vụ quỷ quái gì!

Cứ để tôi kết hôn cùng Bạch Hạc luôn là được rồi!

"Chuyện đó sau này có thể xem xét." Rất nghiêm túc.

...

Tôi thật sự rất muốn sống, nhưng hình như tôi đã không còn tí hy vọng sống sót nào nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi không còn là người mà mình muốn sống nữa.

"Ba năm sau, "Cô" sẽ học ở ngôi trường này." Giọng nói kia đang cố gắng thuyết phục.

"Khi đó bố mẹ "cô" sẽ đưa "cô" đến trường." Theo tiếng máy móc, cảnh tượng mấy năm trước hình như lại xuất hiện trước mặt tôi.

Nếu như có thể gặp lại họ.

Cho dù chỉ nhìn họ từ xa, cũng đáng để tôi có động lực để sống tiếp.

11.

Tôi ngồi xổm trước lớp học của Bạch Hạc suốt cả tiết học, đợi đến khi tan học sẽ tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Một tay anh ta nắm dây đeo túi, tay kia bị tôi kéo lại, lúc nhìn tôi khóe miệng anh ta khẽ nở nụ cười: "Quân Quân?"

Giống như lần đầu tiên gặp anh ta khi vừa mới trùng sinh, anh ta cũng mỉm cười thật tươi chào tôi.

Khóe miệng nở nụ cười nhưng ánh mắt lại vô cùng xa cách.

"Thật trùng hợp." Tôi chớp mắt, kiên nhẫn nói những gì đã nghĩ trong đầu, "Lát nữa cùng đi ăn cơm đi."

Tôi thấy anh ta khẽ nhíu mày.

Không có gì bất ngờ nếu câu nói tiếp theo là câu từ chối.

Tôi vội nắm lấy tay anh ta, uất ức nói: "Hôm nay bạn cùng phòng của em đã có hẹn nên không có ai ăn cơm cùng em, anh cũng biết rồi đó, không có người đi cùng em ăn không ngon."

Cũng may sáng sớm hôm nay tôi đã nói trước là không ăn cơm cùng họ.

"Anh Bạch Hạc..." Tôi vẫn tiếp tục cố gắng.

Giọng nói máy móc trong đầu đang vỗ tay tán dương, đúng là trò giỏi hơn thầy.

Không biết có phải Bạch Hạc thích cách này của tôi hay không, quan trọng là cuối cùng anh ta cũng đã đồng ý.

Không ăn cơm thì làm sao phát triển tình cảm.

Tình cảm không phát triển sao có thể khiến anh ta nói thích tôi.

Thật may mắn khi tôi có năm năm để làm điều đó chứ không phải là năm tháng.

Cho dù sau năm năm tôi không thu phục được anh ta thì cũng không uổng công ngần ấy thời gian, biết đâu thời gian đó còn có thể gặp được người mà tôi muốn gặp, nghĩ lại có vẻ như tôi cũng khá lời trong chuyện này.

Tôi và Bạch Hạc ăn cơm ở căn tin thứ ba, là khu cách xa sân thể dục nhất.

Không có lý do nào khác.

Chỉ là tôi không muốn trong lúc chúng tôi xúc tiến chuyện tình cảm lại từ đâu chui ra một Cố Vân Sinh chuyên quấy rối.

Thế nhưng điều tôi không nghĩ đến chính là mẹ của Bạch Hạc đến.

Trong lúc tôi đang nhường cái đùi gà yêu thích của mình cho Bạch Hạc để anh ta cảm động thì có người đứng trước bàn của chúng tôi.

"Không phải nói sẽ về nhà ăn cơm à?" Giọng nói trầm thấp của bà ta lộ ra sự tức giận.

Bạch Hạc đang ngồi đối diện tôi rũ mắt xuống, nụ cười vừa rồi trên khóe miệng đã biến mất.

Ta vội vàng buông đũa xuống giải thích: "Dì, là con rủ anh Bạch Hạc ăn cơm cùng con, dì đừng trách anh ấy."

Mẹ của Bạch Hạc liếc mắt nhìn tôi.

Sự oán hận trong ánh mắt đó khiến tôi sững sờ tại chỗ.

Bà ta không trả lời tôi mà trực tiếp kéo tay Bạch Hạc rời đi.

Bạch Hạc vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Anh ta nhìn thức ăn trên bàn không chớp mắt.

"Mẹ gắn định vị trên người con." Không phải là một câu hỏi.

Giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.

Có thể ngay cả bả ta cũng chưa từng nghe Bạch Hạc nói chuyện như thế với mình nên bây giờ bà ta khá bối rối đứng một bên, nhất thời không biết phải làm sao.

Tôi lại tưởng tưởng đến những chuyện xảy ra vài năm sau.

"Chắc là dì chỉ lo lắng cho anh, nếu em biết trước anh phải về nhà ăn cơm thì sẽ không kéo anh đi như thế." Tôi cũng lúng túng không biết làm gì.

Cũng vì những lời này của tôi mà mẹ của Bạch Hạc đang yên lặng đột nhiên phát tiết.

Bà ta nhìn tôi, ánh mắt không giấu nổi chán ghét, "Tất cả là do cô, từ trước đến nay Tiểu Hạc không có như vậy! Từ sau khi cô xuất hiện thằng bé đã thay đổi!"

Giọng nói khàn đi, từng câu từng chữ đều thể hiện rõ sự tức giận đối với tôi.

Lúc này mọi người trong căn tin đều nhìn chúng tôi.

Trong hai mươi năm qua, tôi chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy, sự uất ức thoáng chốc trào lên trong tim tôi.

Khi nước mắt đã che mờ tầm nhìn, ở đối diện Bạch Hạc đã đứng dậy.

Anh ta ném điện thoại di động lên bàn một cái "bụp" rồi nắm tay tôi kéo đi.

Cũng không biết là đi đâu.

Lâu đến mức nước mắt tôi cạn khô, lâu đến mức tôi không còn nhận ra được cảnh vật xung quanh.

Bạch Hạc đưa tôi đến một đình nghỉ chân mà ít người để ý.

Ít ra nếu anh ta không đưa tôi đến thì tôi cũng không phát hiện ra chỗ này.

"Anh xin lỗi." Những ngón tay lạnh buốt của anh ta khẽ lướt qua trên đôi mắt đang nóng vì nước mắt của tôi.

Cảm xúc của tôi đã hoàn toàn bị ném ra sau đầu, tôi lắc đầu và bắt đầu nhìn xung quanh.

Bốn phía có nhiều cây cối cao hơn cả đình viện, nhìn đám lá khô chất chồng trên mặt đất cũng có thể thấy rất ít người biết nơi này.

"Sao anh biết được chỗ này vậy?"

"Chỉ là vô tình phát hiện ra." Bạch Hạc ngồi xuống băng ghế bên cạnh.

Ghế ngồi kia đặc biệt sạch sẽ, có lẽ anh ta thường xuyên đến đây nên cũng lau chùi qua.

Tôi cũng bước đến ngồi xuống.

Xung quanh thật yên tĩnh.

Đột nhiên Bạch Hạc hỏi tôi: "Quân Quân, em nói thử xem con người ta sống vì điều gì?"

Tôi sửng sốt.

Câu hỏi này giống như đang hỏi chính tôi khi nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Đau đớn như vậy nhưng vẫn muốn sống là vì điều gì?

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta: "Vì người anh thương yêu."

Vì những người đã chiến đấu cùng tôi.
 
Back
Top Bottom