Tâm Linh Tru Tà Lệnh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401492182-256-k751298.jpg

Tru Tà Lệnh
Tác giả: caominhsang1002
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện Tâm Linh: TRU TÀ LỆNH.

Mười sáu năm trước, Vân gia là một trong ngũ đại gia tộc trấn quỷ trừ tà trong giới Huyền Thuật Việt Nam, nhưng chỉ trong một đêm, trên dưới Vân gia hơn trăm mạng người chết thảm.

Mười sáu năm trước, đứa nhỏ duy nhất may mắn sống sót cũng chỉ mới hơn bốn tuổi.

Lại nói đến hiện tại, hắn đã hai mươi, tiếp tục con đường trừ tà diệt quỷ của cả gia tộc.

Một mình hắn, chạm trán với vô số ma quỷ trong dân gian Việt Nam, chỉ để tìm ra cho mình một sự thật.. rằng Vân gia.. bị ai diệt!
#Cao Minh Sang.​
#Cao
 
Tru Tà Lệnh
Chương 1: Quỷ Nhập Tràng


Dòng dõi Lạc Hồng trải qua bốn ngàn năm truyền thừa.

Cho dù là xưa kia hay là thời hiện đại thì người ta vẫn chưa bao giờ quên được tính ngưỡng của chính mình.

Một thân đạo pháp bồi minh nguyệt, Vấn Thiên Kiếm xuất trảm vạn ma.

Vân Tiêu Nhiên là hậu nhân duy nhất còn sót lại của Vân Gia.

Gia tộc trừ tà lớn nhất nước Nam, nhưng đã bị một thế lực thần bí tiêu diệt vào một đêm cách đây mười sáu năm.

Vân Tiêu Nhiên năm đó chỉ mới bốn tuổi.

Được cha mình là Vân Phi, dùng tính mạng bảo vệ đưa đến nhà ông ngoại là Hai Đỗ.

Trấn Đầm Nhân đời thứ 9 để lánh nạn.

Sau cùng để bước lên con đường báo thù cho Vân gia, tìm kiếm chân tướng ẩn sau bước màn.

Tiêu Nhiên đã bôn ba khắp nơi, bươn chải mọi điều.

Đế rồi mười sáu năm sau.

Hai mươi tuổi, trong một lần dừng chân tại thôn nhỏ ven rừng.

Vân Tiêu Nhiên đã gặp phải một ác quỷ mạnh ngoài sức tưởng tượng của bản thân.

Khiến cậu không thể không nhờ đến sự trợ giúp của âm thần cùng với những người bạn là pháp sư của mình.

Cũng bởi vì lần tiêu trừ ác quỷ ngoại bang này mà sợ dây số mệnh, vô hình đã buộc Vân Tiêu Nhiên cùng với bọn họ lại với nhau.

Một điều ít người biết rằng.

Vân Tiêu Nhiên khi chuyển sinh vẫn lưu lại được một phần nhỏ ký ức của kiếp trước, về một mối tình ngàn năm thâm sâu nhưng chẳng thành.

Mang trong mình sứ mệnh tìm kiếm chân tướng Vân Gia bị diệt.

Cùng với nỗi nhớ mong người trong mộng cả ngàn năm.

Vân Tiêu Nhiên cô độc suốt mười sáu năm.

Bên cạnh chỉ có duy nhất một con Cửu Liên Bạch Miêu, thứ duy nhất ngoài Tiêu Nhiên sống sót qua thảm họa diệt môn của Vân Gia.

Cửu Liên Bạch Miêu trung thành tuyệt đối.

Con mèo này chính là trợ thủ đắc lực của Tiêu Nhiên trong những năm tháng hành pháp trừ tà một mình.

Thiêu Niên trẻ tuổi nhiệt huyết đầy mình, tay phải cầm Vấn Thiên Kiếm, tay trái cầm Vân Gia Phù.

Trên vai mang Cửu Liên Bạch Miêu, đối đầu với quỷ yêu trong thiên hạ chưa từng lùi bước trên con đường trừ yêu diệt ma.

Tiêu Nhiên gặp qua rất nhiều ma quỷ thần, cũng có yêu có linh.

Chính Tiêu Nhiên đã dùng một thân nhiệt huyết cùng chính khí ngút trời, để ghép nối tất cả với nhau, tạo thành một mảnh ghép hoàn chỉnh mang tên Tru Tà Hội.

Biển Đông có Long tộc Cửu Vương Tử, gần đó có Trấn Đầm Nhân cùng với Tứ Tượng Hộ Pháp.

Trên bờ có Lý Gia Song Tu, Trần Gia Trận Pháp, Lê Gia Khống Thi, Nguyễn Gia Bói Thiên Cơ, gọi là Tứ Đại Gia Tộc.

Trong núi có: Ngũ Sơn Bí Phái, Hồng Lĩnh Sơn, Ngự Bình Sơn, Hoành Sơn, Đại Lĩnh Sơn.

Nhưng đứng đầu lại chính là ngọn núi Thứ năm, là Phân Sơn của Vân Gia.

Một khi pháp lệnh Tru Tà được ban bố, cho dù là Biển Đông hay Đầm nhỏ, là trên bờ hay núi sâu, tất cả đều chung một mục đích.

“Tru Tà”

************************************

“Mưa rồi!”

Vân Tiêu Nhiên ngẩng người bên cửa sổ, cây bút vừa bơm mực xong nằm lăn lóc trên bàn, từng giọt mực tràn ra, vương vãi trên nền giấy cũ ố vàng.

Tia sét chớp lên, giống thanh lợi kiếm chém một nhát ngang trời rồi biến mất.

Tia sét đó, là dấu hiệu cho bánh xe định mệnh của Vân Tiêu Nhiên, đã bắt đầu lăn.

Vân Tiêu Nhiên nhìn ra bên ngoài, trời đã tạnh mưa, nhưng mây đen vẫn còn treo lơ lửng trên đầu, giống như đang từng chút, từng chút một ép xuống.

Bốn giờ chiều, trời u ám, có lẽ trận sét trong cơn giông vừa rồi đã đánh hỏng đường dây điện nào đó.

Cả thôn dần chìm vào trong bóng tối, phía xa xa còn có ngọn đèn dầu leo lắt như chỉ cần một cơn gió ngang qua, cũng đủ làm nó tắt ngúm.

Con chó nhà đối diện chui rúc dưới tấm phảng, miệng ư ử như cầu xin ai đó, mắt sợ hãi nhìn về người đàn bà đội nón lá đứng bên kia bờ rào trước nhà.

Trời tạnh mưa, ấy vậy mà mây đen vẫn còn cuồn cuộn giữa trời, tia sét thoắt ẩn thoắt hiện trong đám mây, thi thoảng còn nghe một tiếng sấm rền giống tiếng gầm của loài cự thú thời viễn cổ vọng về.

Vân Tiêu Nhiên ngồi trên chiếc ghế tre dưới hiên nhà, ấm trà bên cạnh tỏa ra từng lọn khói trắng.

Trong lòng Vân Tiêu Nhiên nhìn như một cuộn lông màu trắng, thi thoảng cuộn lông này cũng sẽ cựa mình, lại gần một chút, người ta sẽ nhìn ra nó là một con mèo trắng.

Con mèo lười nhác nằm trong lòng Vân Tiêu Nhiên, đôi mắt lại giống như rất có thần, hai con mắt một xanh một đỏ nhìn chằm chằm không dứt về căn nhà đối diện, con chó rên ư ửnằm dưới tấm phảng, hay người đàn bà bên bờ rào kia, tất cả đều lọt vào trong mắt nó.

Chiếc đuôi mèo dựng lên, phe phẩy trước cổ áo Tiêu Nhiên, nếu có người khác ở đây, sẽ không tránh khỏi giật mình, bởi vì... con mèo này có hai chiếc đuôi!

Vân Tiêu Nhiên mắt nhắm lim dim, tay áo rộng thùng thình phất lên, cầm lấy chén trà nhỏ, đưa lên miệng thổi nhẹ, chậm rãi nhấp một ngụm.

Hương trà thư thoát hòa cùng mùi đất sau mưa, giống như ngửi được mùi hương ưa thích, trong mắt con mèo nhỏ lẫn chủ nó, đều hiện lên một nét thư thái khó tả.

Vẻ thư thái đó lại chẳng được bao lâu...

Tia sét một đường chém ngang bầu trời, mây đen cũng muốn theo đó mà nứt vỡ.

Con chó tru lên một tiếng thảm thiết rồi im bặt, con mèo trong lòng Tiêu Nhiên bật dậy, ánh mắt tràn ngập vẻ mong chờ nhìn về căn nhà đối điện, dường như theo tia chớp vừa rồi đánh xuống, người đàn bà vừa lúc nãy còn đứng bên ngoài, ngay lúc này đã đứng giữa sân nhà.

Người đàn bà đó quay lưng về phía Tiêu Nhiên cùng mèo nhỏ, khập khiễng từng bước tiếng về cửa chính căn nhà, con chó dưới tấm phảng cũng không vẫy đuôi chạy ra như mọi khi, mà tru lên một tiếng rồi ư ử nằm bẹp dí xuống đất.

Những điều diễn ra dường như rất chậm, nhưng chỉ một tíc tắc tia chớp vừa rồi chiếu xuống.

Ngay sau tia chớp, là tiếng sấm rền vang lên, tiếng sấm này giống như hồi chuông đánh thức Tiêu Nhiên khỏi cơn mộng mị trong đầu.

Hai mắt hắn mở ra, trong mắt tản ra một loại tang thương cùng tịch mịch, hắn vừa nhìn người đàn bà trong sân nhà đối diện, lại vừa như không nhìn, rồi khẽ thở dài một hơi.

Ngay lúc này, một bóng người e dè đứng trước cổng nhà Tiêu Nhiên, hắn nhẹ gật đầu, người kia mới thở phào một hơi, rồi lập tức bước vào.

“Thầy Vân, vừa rồi tôi thấy bà Sáu Nga, bả đang...”

Người này vóc dáng không cao, có hơi mập, đầu hói một chút.

Ước chừng vừa ngoài năm mươi, giọng điệu không biết vì dầm mưa lạnh hay vì điều gì khác, mang theo bảy phần run rẩy, nhỏ giọng nói với Tiêu Nhiên.

“Con biết rồi, bác Hai, nhìn xem ai kia!”

Tiêu Nhiên không để người này nói hết, phất nhẹ tay áo, chỉ về căn nhà đối diện, nói.

Theo hướng tay của Tiêu Nhiên, bác Hai nheo mắt nhìn sang, đôi mắt trợn tròn lên rồi ngã bệt xuống đất, miệng lắp bắp.

“Bà Sáu Nga...

Bả vừa chết đây mà...

N...gười t..a vừa ch..ôn.. mấy ngày... trướ..c!

Trong giọng nói mang theo một nỗi khiếp sợ cực hạn, nhìn bóng lưng người đàn bà kia, tuy không rõ mặt, nhưng dáng vẻ của người đàn bà đó, cùng chiếc nón lá rách vành kia, bác Hai chắc chắn mình không nhầm được.

Đừng nói đến bộ quần áo bả mặt trên người, chính là bộ đồ liệm người ta mặc cho trước lúc đi chôn.

“Qu..ý!

Có q..ủyyy!

Bác Hai rất nhanh đã đứng lên, cầm điện thoại gọi cho ai đó, nhỏ giọng nói một hồi, mấy người thanh niên rất nhanh đã chạy đến đứng trước cửa nhà Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên giống như không để ý những người này, gật đầu, rồi nhẹ giọng thủ thỉ.

“Phải rồi, là quỷ...

Quỷ nhập tràng!”
 
Tru Tà Lệnh
Chương 2: Quỷ Vào Nhà


“Rầm!” một tiếng, hai cửa chính của nhà đối diện bỗng bật ra, lúc này giống như sức chịu đựng của con chó dưới tấm phảng đã đến giới hạn, nó tru lên mấy tiếng thê lương, rồi chạy vụt đi mất.

Cơn gió lạnh quét ngang qua, chiếc nón lá rách người đàn bà đó đội trên đầu bị thổi lệch sang một bên, lộ ra chiếc cổ dính đầy bùn đất, nếu nhìn kĩ, thì dưới lớp bùn đó còn có vô số con giòi giống như chui lên chui xuống dưới lớp da.

Một bước đi của người đàn bà, là tóc rơi rụng từng mảng, nhưng lại rất nhanh tóc bà ta lại mọc dài trở lại.

Tiêu Nhiên nhìn cảnh này, ánh mắt cũng có phần trở nên phức tạp.

Người đàn bà đã bước vào mái hiên, nhưng thật lạ, giống như cửa chính căn nhà có thứ gì đó ngăn cản bước chân bà ta, khiến bà ta không thể bước chân vào nhà được, rõ ràng là đang bước tới phía trước, nhưng lại là đang đứng yên một chỗ.

Ngay lúc này, trong căn nhà đó vang lên tiếng khóc của trẻ em, cùng tiếng hét của người phụ nữa.

“Má!

Má đừng lại đây!

Má đừng hại cháu mình nghe má!”

Sắc mặt Tiêu Nhiên bỗng trở nên nghiêm trọng, ánh mắt kiên định mà dứt khoát.

“ Đi!”

“Meooo!”

Tiêu Nhiên phất tay, con mèo trắng trước giờ đang đứng trên ghế, kêu một tiếng rồi phóng vụt đi, chớp mắt đã đứng trong sân nhà đối diện, nó gầm gừ nhìn về phía người đàn bà.

“Bác Hai, không phải bác nói cả nhà con bà Sáu được bác đưa đi rồi sao!”

Vân Tiêu Nhiên khó hiểu hỏi, nhưng rồi cũng không có thời gian để tiếp tục truy vấn, mà cũng lập tức chạy theo con mèo, băng qua con đường đất, tiến vào phía trong sân của cân nhà.

Qua hai cánh cửa mở, Tiêu Nhiên thấy người con dâu đang ôm đứa con cửa mình, vừa dập đầu lạy, vừa bò lùi lại, cho đến khi chạm vào bàn thờ còn đang nghi ngút khói.

Nhận ra mình bị cản lại ngoài cửa, người đàn bà gầm lên giận dữ, rồi dung hết sức lao thật mạnh vào nhưng lại bị bật ra.

Vì lực phản chấn mà chiếc nón là cũng rơi ra ngoài.

Tiêu Nhiên còn đỡ, bác Hai cùng đám thanh niên theo sau không ngừng nôn khan, trên mặt bà ta có vô số con giòi bò lên bò xuống trong lớp da, nơi gò má còn bị ăn đến trơ cả xương ra ngoài.

Bà ta dường như lại không để ý đến những người đang đứng sau lưng mình, mắt chỉ nhìn chăm chăm vào đứa trẻ đỏ hỏn trong lòng người con dâu, giọng khàn khàn nghe không ra, rồi lại thé lên khiến đám người phía sau thổn thức tâm thần.

“Đóiiii!”

“Làm càn!”

Vân Tiêu Nhiên quát lớn, ngay sau đó con mèo lập tức lao đến, phóng thẳng lên người của bà ta, nó không bám lại trên người bà ta, mà chỉ một thoáng bay ngang qua.

Tuy chỉ là bay ngang qua, nhưng vết cào nó để lại trên người người đàn bà này rất sâu, từ trên vết rách còn có thể thấy được những dòng máu đen đang chảy ra, nhìn kĩ thì trong số máu này cũng có vô số giòi bọ.

Người đàn bà ré lên một tiếng, rồi quay đầu căm giận nhìn con mèo, rồi lại khuôn mặt cứng đờ, cùng đôi mắt đục ngầu về phía Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên cũng trực tiếp nhìn về phía người đàn bà, ánh mắt lạnh lẽo không có cảm xúc, thậm chí còn có một chút giận giữ.

“Còn không trả xác lại!”

Tiêu Nhiên quát lớn, trong tay áo rộng rơi xuống một lá bùa màu tím, hắn lập tức bắt lấy, lao nhanh đến phía người đàn bà.

“Méooo!”

Con mèo trắng hăng hái kêu lên một tiếng, cũng lập tức lao tới, tốc độ của con mèo rất nhanh, nhưng Tiêu Nhiên cũng nhanh không kém, một người một mèo, từ hai phía trước sau lao đến.

Người đàn bà ré lên thứ âm thanh đứt quãng, đôi tay gầy da bọc xương đầy giòi bọ nhúc nhích, móng tay thì dài gấp đôi ngón tay, đâm về phía Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên không chớp mắt, chuyển lá bùa tím sang tay trái, tay phải kết ấn quyết, đánh thẳng lên hai bàn tay đang đâm tới.

Con mèo phía sau lưng cũng không tệ, nó hung hang cào hai đường dài lên lưng người đàn bà, lộ cả xương sống giữa lưng.

Trong khoảnh khắc, bàn tay cùng móng tay dài bị ấn quyết của Vân Tiêu Nhiên đánh xuống bốc lên một làn khói nhàn nhạt, những đầu móng tay này giống như bị thối rữa, đoạn thối rữa lan tràn đến cả đầu ngón tay mới dừng lại.

Người đàn bà rú lên một tiếng rồi rụt tay lại, lùi về sau.

Trong lúc bà ta lùi về sau, Tiêu Nhiên thuận đà mà tới, chân trái mượn càn, chân phải nương côn bước đến, đánh thẳng lá bùa lên giữa trán người đàn bà.

Bà ta giẫy dụa, muốn dùng tay để kéo lá bùa xuống, nhưng hai tay vừa chạm vào lại bị một lực phản chấn của lá bùa đẩy ra.

“Gràaa!”

Bà ta gầm lên, hai tay bị phản chấn bật ra quét ngang mặt Tiêu Nhiên, hắn không bị thương, nhưng lại bị cắt đứt một lọn tóc nhỏ.

Tiêu Nhiên hơi chau mày, nhưng cũng không để ý nhiều, lui về sau, lập tức cắn đầu ngón trỏ, máu ngón trỏ bắt đầu rỉ ra.

Lá bùa tím dán giữa trán bà ta vẫn chưa được Tiêu Nhiên vẽ xuống ấn chú, Tiêu Nhiên nhân lúc bà ta bị mèo nhỏ quấy rối cùng lá bùa khống chế, muốn kết xuống đạo chú, rút đi vong hồn đang nhập xác kia.

Ngay lúc này, mắt Tiêu Nhiên lóe lên, hắn lùi lại mấy bước, còn người đàn bà cũng nhân cơ hội mà nhảy lùi về phía sau, gầm gừ nhìn Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, lưỡi rìu bén nhọn cắm thẳng xuống, ngay vị trí vừa rồi hắn đứng.

Nếu vừa rồi tránh không kịp, thì lưỡi rìu, hẳn là phải đâm vào người Tiêu Nhiên.

“Tụi mày làm gì má taoooo!”

Tiếng người thanh niên như tiếng sấm giữa trời âm u, thét lớn.

Tiêu Nhiên nhìn anh ta, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng rồi cũng không nói gì, chỉ thở dài.

Vẫy nhẹ tay, để mèo nhỏ hai đuôi trở lại bên mình.

“Mẹ nó, tụi mày làm gì má tao?”

Người thanh niên tiếng đến, nhổ lên cây rìu, mắt tóe lửa nhìn những người trong sân, bác Hai muốn tiến đến nói gì đó, nhưng Tiêu Nhiên lại đoạt lời nói trước.

“Anh Vũ, bác gái... bị vong hồn nhập vào, muốn vào nhà ăn vợ cùng con trai anh đó...”

“Câm miệng!”

Lúc này người vợ trong nhà bế đứa nhỏ ra, tóc tai rối vời, nép sau lưng người chồng, nhẹ gật đầu, như khẳng định những lời Tiêu Nhiên vừa nói.

“Vừa rồi... mẹ muốn vào nhà... mẹ muốn hại con mình đó chồng...”

Người chồng nghe vậy, giận giữ quay đầu lại, rồi quát.

“Em thì hiểu cái gì, mẹ vừa trở lại, mẹ muốn tới thăm cháu, chứ hại cháu cái gì!”

“Còn tụi mày nữa, tao không bỏ qua cho tụi mày đâu!”

“Me...”

Người thanh niên đang nói thì dừng lại, vì người đàn bà anh ta gọi là mẹ vừa rồi, đã bỗng nhiên biến mất, biến mất trước mặt mọi người.

Giống như con hổ điên xổng chuồng, anh ta bước đến, nắm cổ áo Tiêu Nhiên lên, lớn giọng

“Mày đúng không?

Mày bắt mẹ tao, trả mẹ cho tao!”

Anh ta vừa nói, khóe mắt vừa chảy ra hai dòng lệ, con mèo nhỏ bên cạnh gầm gừ, Tiêu Nhiên lại vội ra hiệu cho nó không lao đến.

Tiêu Nhiên nhìn người thanh niên trước mặt, ánh mắt như có điều suy nghĩ, vì vừa rồi, lúc mọi người không để ý, người đàn bà đó đã nhảy một bước vào khu vườn rậm rạp sau nhà, mất dần trong màn đêm.

“Anh Vũ...

Bác Sáu...

đã không còn nữa rồi...

đó chỉ là...”

“Biến!

Tất cả biến khỏi đây!”

Tiêu Nhiên chỉ khẽ thở dài, trước khi bước ra ngoài còn quay đầu nhìn người thanh niên tên Vũ kia một hồi, có lẽ anh ta cũng biết được mẹ mình đã chết, đã chôn xuống dưới ba tấc đất từ lâu, nhưng anh ta cũng không chịu được mẹ mình trước mặt bị người ta tùy ý đánh tới, cho dù chỉ là thân xác của mẹ mình cũng không được.

Biết vậy, cho nên Tiêu Nhiên cũng chỉ có thể thở dài rời đi.

“Hi vọng, trời thương người có hiếu!”

Trước khi về nhà, Tiêu Nhiên còn nhờ bác Hai sang khuyên cả nhà anh Vũ một phen, tạm thời chuyển đi được thì tốt, đợi qua lúc này rồi lại về, nhưng đáp lại, chỉ có giọng nói bùi ngùi.

“Bàn thờ má con ở đây, con đi đâu được bác!”

Trở về nhà, dưới mái hiên, Tiêu Nhiên nhấp một ngụm trà đã lạnh từ lâu, Tiêu Nhiên gọi mèo nhỏ tới, máu trên ngón trỏ vẫn còn, hắn điểm lên giữa trán của nó một phù văn nhỏ bằng máu, rồi nói nhỏ.

“Đi đi, nhờ em đó, dù sao họ cũng đáng thương...”

Tiêu Nhiên thở dài, nhìn bóng mèo nhỏ khuất dần trong màn đêm.
 
Back
Top Bottom