Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,997
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMwAkQ4FsGWD7ACjaAWsZ-mnujPgS4Epvm687W1GcL6g1Asflo9ci0EnQ8TXPzSVazYESex2Kya7yuEWsDLdmo8KXW93W4DNIcgV9zTZwlyxGUqRGqMsn9oFp6LIvERxhqZ3ihADTtcNWldymqjSdBB=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trọng sinh về cuối những năm 70, việc đầu tiên tôi làm là ly hôn.

Học nấu ăn, tham gia lớp xóa mù chữ, giúp đỡ thanh niên sa cơ trong trấn trước khi phất lên, thuận theo lợi ích thời đại mà dấn thân làm ăn...

Đời này tôi không làm người vợ tào khang chỉ biết quanh quẩn bên bếp lò nữa——

Mà làm chủ vận mệnh của chính mình!

Đời trước, lúc tôi bệnh nặng liệt giường, anh ta và ánh trăng sáng nối lại tình xưa.

Con trai đòi ngừng chữa trị, thấy thuê người chăm sóc và mua thuốc nhập khẩu tốn tiền.

Anh ta vui vẻ đồng ý.

Đám tang lạnh lẽo, chỉ có con gái một mình lo liệu tang lễ và khóc thương tôi.

Tuần đầu còn chưa qua, chồng tôi đã vội vã tổ chức đám cưới.

Video được con trai đăng lên mạng, ai cũng khen mối tình tuổi xế chiều này cảm động.

Sống lại một lần, tôi không còn chút lưu luyến nào với cái nhà này nữa.​
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 1: Chương 1



Trọng sinh về cuối những năm 70, việc đầu tiên tôi làm là ly hôn.

Học nấu ăn, tham gia lớp xóa mù chữ, giúp đỡ thanh niên sa cơ trong trấn trước khi phất lên, thuận theo lợi ích thời đại mà dấn thân làm ăn...

Đời này tôi không làm người vợ tào khang chỉ biết quanh quẩn bên bếp lò nữa——

Mà làm chủ vận mệnh của chính mình!

Đời trước, lúc tôi bệnh nặng liệt giường, anh ta và ánh trăng sáng nối lại tình xưa.

Con trai đòi ngừng chữa trị, thấy thuê người chăm sóc và mua thuốc nhập khẩu tốn tiền.

Anh ta vui vẻ đồng ý.

Đám tang lạnh lẽo, chỉ có con gái một mình lo liệu tang lễ và khóc thương tôi.

Tuần đầu còn chưa qua, chồng tôi đã vội vã tổ chức đám cưới.

Video được con trai đăng lên mạng, ai cũng khen mối tình tuổi xế chiều này cảm động.

Sống lại một lần, tôi không còn chút lưu luyến nào với cái nhà này nữa.

1

Mùa hè năm 02, khi toàn thân cắm đầy ống dẫn không thể cử động, tôi nghe thấy âm thanh nóng mặt phát ra từ nhà vệ sinh.

Chồng tôi, Chu Hoành, thỏa mãn thở dài khe khẽ:

「Bác sĩ nói bà ấy chỉ sống được đến cuối tháng, đợi qua tuần đầu của bà ấy là anh cưới em.」

Âm thanh không chịu nổi xâm chiếm màng nhĩ, lòng tôi tuyệt vọng gào thét.

Kết hôn mấy chục năm, Chu Hoành luôn lạnh nhạt với tôi.

Tôi vun vén sự nghiệp cho anh ta, sinh con đẻ cái cho anh ta, vậy mà lúc tôi chưa nhắm mắt anh ta đã ngoại tình.

Con trai đẩy cửa bước vào, hai người họ mới hoảng hốt lùi ra khỏi nhà vệ sinh.

「Bố, bác sĩ nói mẹ không tỉnh lại được nữa đâu, hay là… ngừng chữa trị đi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

「Ngày nào cũng thuê người chăm sóc tốn tiền lắm, còn phải dùng thuốc đặc trị để duy trì dấu hiệu sinh tồn nữa.

「Em gái con cố chấp lắm, nói đốt mấy triệu cũng phải chữa cho mẹ, nhà mình có tiền cũng không thể lãng phí thế được!

「Bố cũng khuyên chị con nhiều vào, sau này bố cứ sống tốt với dì Quỳnh Hoa, có dì ấy chăm sóc bố con cũng yên tâm.」

Chu Hoành dứt khoát đồng ý.

Đôi mắt đục ngầu của tôi từ từ lăn xuống một giọt lệ.

Nghe ý của con trai, nó đã sớm biết chuyện Chu Hoành lén lút qua lại với người đàn bà kia.

Họ đều là người thân nhất của tôi mà! Trong phút chốc, tim tôi như bị vạn mũi tên xuyên qua.

Máy theo dõi dấu hiệu sinh tồn biến thành một đường thẳng màu đỏ…

Trong mơ màng, tôi dường như thấy được cảnh tượng sau khi mình chết.

Tôi thấy con gái Tiểu Phượng khóc nức nở trong đám tang, tôi rất muốn ôm con bé lần nữa, nhưng đưa tay ra chỉ nắm được khoảng không.

Tuần đầu còn chưa qua, Chu Hoành đã đi đăng ký kết hôn với Lý Quỳnh Hoa.

Con trai quay lại cảnh đám cưới, làm thành video ngắn đăng lên mạng gây xôn xao:

Ông lão năm mươi tuổi cưới mối tình đầu, tình yêu tuổi xế chiều nối lại duyên xưa.

Ngày họ kết hôn, Chu Hoành tự tay viết một đôi câu đối:

「Mười năm sinh tử khó quên, người bên gối là người trong tim.」

Nếu có kiếp sau, tôi quyết không bao giờ gả cho Chu Hoành nữa.

Khi mở mắt lần nữa, một gương mặt trẻ thơ non nớt hiện ra trước mắt, bàn tay nhỏ mũm mĩm đang sờ trán tôi:

「Mẹ ơi, mẹ bị ốm à? Trán mẹ nóng quá.」

「Tiểu Phượng!」

Tôi như người vừa hoàn hồn, ôm chầm lấy con gái mà khóc lớn.

Bên cạnh là con trai Chu Mãn, đang lẩm bẩm: 「Mẹ chỉ làm biếng không muốn đi tưới phân thôi, ốm đau gì chứ.」

Cái thằng báo hại này!

Lau khô nước mắt nhìn quanh, nếu ông trời đã cho tôi cơ hội làm lại, lần này tôi tuyệt đối không phụ lòng trời xanh!

Mở cuốn lịch ra, bây giờ là năm 1977, kỳ thi đại học vừa mới được khôi phục.

Sóng triều thời đại cuồn cuộn, tất cả sắp sửa đón nhận biến đổi lớn lao.

Bây giờ là tháng Năm, tôi vì muốn Chu Hoành yên tâm ôn thi, ngày nào cũng đổi món nấu đồ ăn ngon cho anh ta.

Thời buổi này tài nguyên lương thực khan hiếm, người ta đề xướng phân phối theo định lượng đầu người.

「Lúc bận ăn nhiều, lúc rảnh ăn ít. Lúc bận ăn cơm khô, lúc rảnh nửa khô nửa cháo, trộn thêm khoai lang.」

Tôi thương Chu Hoành học hành vất vả, tem phiếu dầu ăn, tem phiếu thịt hàng tháng phần lớn đều dùng cho anh ta.

2

Vào bếp mở nắp nồi, hơi nước tỏa ra, bên trong là một con gà luộc vàng óng đang được giữ nóng trong nước sôi, hương thơm ngào ngạt.

Tôi gọi Tiểu Phượng lại ăn, xé cho mình một cái đùi gà, cho con bé một cái.

Chu Mãn không vui: 「Dựa vào đâu mà con không có đùi gà! Trước kia lần nào con cũng có mà!」

Tôi lườm nó một cái: 「Sau này không có phần của mày nữa.」
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 2: Chương 2



Đời trước tôi đối xử với hai đứa con như nhau, giờ nghĩ lại, Chu Mãn đã sớm bị bà nội và bố nó dạy hư rồi.

Lần này, tôi quyết tâm không thèm đoái hoài đến nó nữa.

Chu Mãn ngồi bệt xuống đất ăn vạ lăn lộn: 「Con muốn ăn đùi gà, con muốn ăn đùi gà!」

Tôi bực mình ném cho nó bộ xương gà, nó nhặt lên gặm với vẻ mặt đầy oán hận.

Tiểu Phượng dè dặt hỏi tôi:

「Mẹ ơi, đây không phải để dành cho bố sao? Bố về mà tức giận thì làm sao ạ?」

「Con sợ bố con tức giận à?」

Tiểu Phượng ưỡn ngực: 「Con không sợ, chỉ là mỗi lần bố nổi giận mẹ đều lén lau nước mắt, con không muốn mẹ buồn.」

Tôi xoa đầu con bé, chìm vào suy tư.

「Bố về rồi! Mẹ với chị ăn vụng…」

Chu Hoành vừa vào cửa, Chu Mãn đã bắt đầu mách lẻo.

Tôi ăn xong miếng thịt gà cuối cùng, cảm thấy khoan khoái nhẹ nhõm.

Chu Hoành mở nắp nồi, nhìn cái nồi sắt trống không, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn:

「Cơm của tôi đâu?」

Tôi liếc qua đống xương gà trên bàn: 「Kia kìa, tôi ăn rồi.」

「Cô càng ngày càng quá đáng! Tôi chưa ăn sao cô dám ăn trước?

「Đợi tôi thi đỗ được phân công việc trên thành phố, cả nhà đều trông chờ vào tôi để sống đấy.」

Tôi nhìn gương mặt trắng trẻo thư sinh của Chu Hoành, một cơn buồn nôn dâng lên.

Đời trước để bồi bổ sức khỏe cho Chu Hoành, sông có cá tôi liền đi giăng lưới, ruộng có lươn tôi liền đi bắt lươn.

Sau này còn liều lĩnh phạm tội đầu cơ trục lợi, kiếm tiền đổi tem phiếu thịt để bồi bổ cho anh ta.

Việc lớn việc nhỏ trong nhà tôi một tay lo liệu, mẹ chồng bị bệnh liệt giường tôi cũng tắm rửa chăm sóc.

Năm anh ta ôn thi, tôi cực khổ đến mức già đi cả chục tuổi.

Sau này anh ta thi đỗ trung cấp chuyên nghiệp làm giáo viên, lại càng chê tôi không có văn hóa không xứng.

Tôi tức giận đến sôi máu, rút giấy đăng ký kết hôn ném lên bàn:

「Chu Hoành, chúng ta ly hôn! Đi, bây giờ đến Cục Dân chính!」

Chu Hoành nghe vậy, mặt lộ vẻ chán ghét:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

「Lại đòi ly hôn à, định bao giờ nhận sai với tôi, khóc lóc cầu xin tôi đừng ly hôn?

「Hạnh Vân, tôi biết cô sợ tôi thi đỗ rồi sẽ bỏ cô, nên mới hay làm mình làm mẩy đòi ly hôn.

「Đừng quậy nữa, đi nấu cơm cho tôi đi, hôm nay mệt c.h.ế.t đi được.」

Tôi quay đầu bảo Tiểu Phượng vào nhà, sau đó hất đổ bàn đứng dậy.

3

「Nấu cái con khỉ!」

Tôi túm lấy cánh tay Chu Hoành, lôi anh ta đi ly hôn.

Chu Hoành sững người, có chút bất ngờ trước sự thô lỗ của tôi.

Bao nhiêu năm kết hôn, có ấm ức gì tôi đều tự nuốt vào bụng, chưa từng đỏ mặt với anh ta.

Anh ta đẩy tôi ra, mắt lóe lên tia lạnh lẽo:

「Vương Hạnh Vân, cô muốn ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của tôi à, đừng có mơ!」

Tôi và anh ta lao vào đánh nhau, tôi vớ lấy cái muôi canh cán dài trên bếp, phang mạnh vào đầu anh ta hai cái, đánh cho anh ta chạy toán loạn khắp nhà, mắt nổ đom đóm.

「Đồ đàn bà chanh chua!」

Anh ta cũng chẳng thèm giữ hình tượng người có văn hóa nữa, chửi ầm lên.

Hôm nay dù trời có sập xuống cũng phải ly hôn, không ai cản được tôi!

Tôi quay đầu đi lấy giấy đăng ký kết hôn, nhưng không thấy đâu nữa.

Mà Chu Mãn cũng biến đi đâu mất.

Một lúc sau, mẹ chồng dắt Chu Mãn đi vào, tôi mới biết thằng nhóc con này chạy đi mách lẻo.

Mẹ chồng dẫn theo mấy người họ hàng trong trấn, ngồi xuống bậc cửa bắt đầu khóc lóc kể lể:

「Tạo nghiệp mà, con dâu đánh con trai rồi! Con dâu tôi vừa không có văn hóa lại vừa thô lỗ.

「Thằng Chu Hoành nhà tôi kiếp trước tạo nghiệp gì không biết, nó muốn hủy hoại tiền đồ của con trai tôi mà…」

Đám phụ nữ chỉ trỏ vào tôi:

「Nói chứ con Hạnh Vân một chữ bẻ đôi không biết, lấy được thằng Chu Hoành nhà bà là trèo cao rồi, lại còn không biết hưởng phúc!」

「Tôi đã nói từ lâu là hai đứa nó không sống được với nhau đâu, bà thím già ơi là bà thím già, bà vì muốn xây nhà mới mà bắt con trai cưới nó, đấy xem giờ thì hay rồi.」

Vỏ hạt dưa và nước bọt bay tứ tung, tôi mặc kệ chỉ lo lục tung khắp nhà tìm giấy tờ.

「Mặc kệ các người nói gì, hôm nay tôi, Vương Hạnh Vân, ly hôn là cái chắc!」

Cuối những năm 70 ly hôn là chuyện tày đình, mặt ai nấy đều trắng bệch.

Trên mặt mọi người dâng lên một niềm vui thầm kín chực chờ bùng nổ, dù vẻ ngoài tỏ ra tiếc nuối.

Tôi vừa nói câu đó, ai nấy đều như có rệp cắn, đứng ngồi không yên.

Nghe mẹ chồng tôi lải nhải vài câu liền chuồn mất dép.

Tôi biết tối nay khi mặt trời lặn, tin tôi muốn ly hôn cả làng trên xóm dưới đều sẽ biết.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 3: Chương 3



4

Tôi bảo con gái cùng tôi tìm giấy tờ bị giấu đi, rồi nghiêm túc hỏi con bé:

「Tiểu Phượng, mẹ muốn ly hôn, con có muốn đi theo mẹ không?」

Tiểu Phượng sững sờ giây lát, mắt ngấn lệ.

Lòng tôi như kim châm: 「Có phải con thấy mẹ làm con mất mặt không?」

Con bé lắc đầu, tôi kiên nhẫn giải thích:

「Bố con và mẹ không hợp nhau, mẹ ở đây cả đời sẽ uất ức c.h.ế.t mất.」

Mắt Tiểu Phượng hoe hoe: 「Mẹ ơi con ủng hộ mẹ. Bố cứ chê mẹ cái này không tốt cái kia không được, mẹ của con rõ ràng là người giỏi nhất trấn mà.」

「Chỉ có con là khéo miệng biết nịnh thôi.」

Sau khi gả cho Chu Hoành, vì anh ta bóng gió chê bai, tôi vẫn luôn có chút tự ti.

「Con không nịnh đâu, mẹ biết thêu hoa mà, mấy bạn nữ cùng lớp đều muốn có cái bao tay giống của con đó!

「Mẹ còn biết làm nhiều món ngon nữa, mỗi lần con đi học về, các bạn ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức đều thèm muốn c.h.ế.t đi được!

「Mẹ xem này, đây là tem phiếu vải con chép bài hộ bạn cả tháng mới đổi được đó, mẹ đi đổi vải kaki làm một bộ quần áo đẹp đi.

「Mẹ ơi lâu lắm rồi mẹ không có quần áo mới, mẹ toàn lo cho bố, em trai và con thôi.」

Mũi tôi cay cay, nhận lấy tem phiếu vải, cảm xúc ngổn ngang.

Đời trước nhìn thấy tem phiếu vải của Tiểu Phượng, tôi tưởng con bé tự làm đỏm, giở trò ma mãnh, sợ nó hư hỏng nên đã đánh nó một trận.

Tem phiếu vải cũng bắt nó trả lại cho bạn.

May mà hôm nay đã bù đắp được nuối tiếc này.

Chúng tôi lục tung nhà cửa lên cũng không tìm thấy giấy tờ, không còn cách nào khác, tôi đành dẫn Tiểu Phượng về nhà mẹ đẻ.

Bố mẹ nghe tin tôi muốn ly hôn, mắng tôi một trận té tát, nói tôi đầu óc không bình thường.

Thời buổi này ly hôn là chuyện động trời, không thể qua loa được.

Tôi ở nhà mẹ đẻ mấy ngày, lời ra tiếng vào không ngớt, mà nhà họ Chu cũng không hề nhượng bộ.

Dần dần nửa tháng trôi qua, ánh mắt chị dâu nhìn tôi đã có chút oán giận.

Tôi là con gái đã lấy chồng còn ăn vạ ở nhà, bố mẹ tuy không nói gì, nhưng cả trấn đều thấy tôi quá đáng.

Chu Hoành cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, tìm đến tận cửa.

5

Anh ta vẻ mặt bình tĩnh, nói chỉ cần tôi quay về, chuyện ly hôn coi như chưa từng nhắc tới.

Chu Hoành ra vẻ nói lý lẽ, nhưng thực chất ý chính chẳng qua là tôi không có nhà, không ai nấu cơm, cho heo ăn, chăm sóc mẹ già của anh ta.

Phân gà phân vịt trong sân không ai dọn, việc đồng áng không ai gánh vác.

Việc học của anh ta bị ảnh hưởng lớn.

Tôi vẫn một mực đòi ly hôn.

Gương mặt thư sinh của anh ta đột nhiên hiện lên vẻ hung ác:

「Tôi không đồng ý xem cô ly hôn thế nào, đời này cô có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở nhà họ Chu!」

Tiểu Phượng lao tới đánh anh ta: 「Bố là đồ xấu! Đồ xấu xa chữ nghĩa vứt vào bụng chó hết rồi!」

Câu này thỉnh thoảng Chu Hoành dùng để mắng Tiểu Phượng khi con bé đánh nhau với Chu Mãn, không ngờ Tiểu Phượng lại học theo y hệt.

Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng, nghĩ ra đối sách.

Chu Hoành tham sức lao động của tôi, tôi dứt khoát bỏ mặc hết không làm nữa.

Tôi giả vờ hối hận, đồng ý về nhà với anh ta.

Buổi tối bàn bạc xong với Tiểu Phượng, hai mẹ con tôi cùng nhau đình công.

Tiểu Phượng không đi cắt cỏ heo cho bò ăn nữa, tôi thì ngày nào cũng không nấu cơm, không cho heo ăn, cứ nằm trên giường ngủ đến khi tự tỉnh.

Trong sân phân gà phân vịt đầy ra từng đống, dẫn dụ vô số ruồi nhặng xanh lè.

Chu Hoành tức đến mức không thèm giữ thể diện người đọc sách mà muốn đánh tôi, nhưng đánh cũng không lại.

Trước kia tôi thương anh ta, việc đồng áng đều là tôi làm nhiều hơn, sức khỏe thì khỏi nói.

Mẹ chồng la toáng lên nói tôi bị tà nhập, gọi thầy cúng đầu làng đến trừ tà cho tôi, bị tôi dùng chổi đánh cho tan tác.

Chu Mãn đi học về nổi trận lôi đình.

「Mẹ, toàn tại mẹ đòi ly hôn, bạn học con đứa nào cũng cười con.

「Mẹ ly hôn đi cho xong! Con không theo mẹ đâu, không cần người mẹ mù chữ mất mặt như mẹ!」

Cái thằng báo hại này thật đáng ghét, tôi đảo mắt coi thường, không thèm chấp nó.

Tôi dúi tem phiếu vải cho một người chị em trong trấn, bảo cô ấy giả vờ có hứng thú với Chu Hoành, đến tìm mẹ chồng dò la xem anh ta đã ly hôn chưa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bố của cô bạn tôi làm ở xưởng thịt, không ít người muốn kết thân với nhà cô ấy.

Nhà cửa gà bay chó sủa một phen, thấy có cơ hội mới, cuối cùng Chu Hoành cũng đồng ý ly hôn.

Điều kiện là tôi phải ra đi tay trắng.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 4: Chương 4



6

Tôi tất nhiên không chịu, nhà Chu Hoành nghèo rớt mùng tơi.

Tôi ngưỡng mộ anh ta có văn hóa, viết chữ đẹp, vì thế mà nằng nặc đòi nhà gả cho anh ta.

Ba thứ đồ cưới quan trọng, đồng hồ, xe đạp, máy may đều là tôi xin tiền bố mẹ mua.

Cái nhà này cũng là tôi nhờ anh cả đi kéo gỗ, chuyển gạch, bận rộn bao nhiêu ngày mới xây được.

Tôi giống như con chim én cần mẫn, từng chút một tha về bùn đất, cành cây, từ từ xây dựng nên mái nhà này.

Từng viên gạch viên ngói của căn nhà này đều thuộc về tôi.

Tôi cố gắng tranh luận lẽ phải, Chu Hoành chỉ nói giọng âm hiểm: 「Cứ nhất quyết đòi chia à, vậy thì hai đứa con cô đừng hòng mang đi đứa nào.」

Tôi bị nắm trúng điểm yếu, cuối cùng thở dài một hơi, tôi chỉ cần mang Tiểu Phượng đi.

Tiểu Phượng giống tôi, nên Chu Hoành vẫn luôn không thích con bé lắm.

Mẹ chồng lại càng là người trọng nam khinh nữ, ban đầu còn muốn đặt tên cho Tiểu Phượng là Chiêu Đệ.

Tôi tuy không có văn hóa, nhưng cũng biết đó chẳng phải cái tên hay ho gì.

Chu Hoành nói đặt là Chu Nghênh Nhi, ý là nghênh đón phúc khí.

Đến lúc đi đăng ký, tôi đột nhiên thấy cái tên đó cũng rất kỳ quặc, cuối cùng kiên quyết đặt tên con gái là Tiểu Phượng.

Mong con trai thành rồng, mong con gái thành phượng.

Con gái của tôi nhất định phải có văn hóa hơn tôi, có cuộc đời tốt đẹp hơn tôi.

Con bé không phải sinh ra trên đời này để nghênh đón một đứa con trai.

Chu Hoành dắt chiếc xe đạp tôi mua, đi trên con đường đến nơi ly hôn, anh ta nói:

「Hạnh Vân, cô đừng có hối hận đấy, nói trước cho cô biết, tôi tuyệt đối không tái hôn đâu.」

Ngược ánh nắng ban mai của trấn nhỏ, tôi nhìn kỹ người đàn ông đã cùng mình đi gần hết nửa đời ở kiếp trước.

Anh ta có tướng mạo thư sinh, trông rất có vẻ học thức.

Cũng chẳng trách trước kia tôi mê muội như vậy, có lẽ con người ta luôn vấp ngã vì những thứ mình không có.

Hồi còn là con gái, đám thanh niên chúng tôi nửa đêm đi bắt lươn về.

Trăng rất đẹp, liền kéo nhau ra thuyền đánh cá nhà Ma Tử ngồi chơi, uống không ít rượu nếp ngọt.

Tôi nhìn Chu Hoành qua đám đông, Ma Tử bắt chuyện với tôi:

「Trăng hôm nay tròn thật, giống như cái bánh mè ấy. Kia kìa sao còn nhiều hơn cả vừng trên bánh mè nữa! Mai chắc chắn nắng to phơi thóc tốt lắm đây.」

Chu Hoành nằm trên mạn thuyền, ngâm một câu thơ: 「Say rồi chẳng biết trời trong nước, thuyền đầy mộng đẹp đè Ngân Hà.」

Ánh trăng rải trên mặt anh ta tựa như một giấc mơ, lúc đó tôi đã nghĩ mình nhất định phải gả cho anh ta.

Thời gian qua đi, vật đổi sao dời, tôi nhìn lại gương mặt anh ta, chỉ thấy vẻ thư sinh đã biến thành khắc bạc, đôi mắt từng chứa đầy tài hoa kia giờ đây tràn ngập toan tính.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Suốt đường đi không ai nói gì, trên đường về nhà tôi cầm tờ giấy ly hôn xem đi xem lại.

Nước mắt làm nhòe mắt tôi.

Đời này, từ đây tự do rồi.

7

Cả Tứ Thủy trấn đều đang chờ xem trò cười của tôi.

Mẹ chồng như con gà trống thắng trận, gặp ai cũng nói:

「Con Vương Hạnh Vân đó chạy đằng trời à? Con trai ở chỗ chúng ta! Đến lúc đó chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn kiếm tiền cho con trai tiêu sao.

「Con bé Tiểu Phượng ấy à, ranh ma lắm, đủ mười sáu tuổi thì gả đi, còn kiếm được một khoản tiền cưới vợ cho thằng Mãn nhà tôi nữa.」

Ở làng trấn này trọng nam khinh nữ, chị gái kiếm tiền thách cưới cho em trai được coi là chuyện đương nhiên, thậm chí đổi dâu cũng là chuyện thường tình.

Còn về chuyện kiếm tiền cho con trai tiêu——

Đàn bà mà không lo cho con trai, đúng là sẽ bị người đời đ.â.m sau lưng.

Nhưng tôi mặc kệ, danh tiếng đối với tôi không còn quan trọng nữa rồi, cái thằng con bất hiếu đó tôi hơi đâu mà lo cho nó!

Không ngờ, người bắt đầu hối hận vì ly hôn không phải tôi, mà là Chu Hoành.

Cả người anh ta trông già nua lạ thường, dưới mắt như treo hai quả đậu đao tím đỏ.

Anh ta khóc lóc cầu xin tôi tái hôn, nắm tay tôi lôi thơ tình ra đọc.

Tôi đẩy anh ta ra xa cả cây số, chỉ sợ bị bám riết lấy.

Hóa ra mẹ chồng vì muốn Chu Hoành yên tâm ôn bài, tự mình đi kiếm củi không may trượt chân, ngã từ trên cao xuống nên bị liệt nửa người.

Chu Hoành tự cho mình là người có hiếu, nhưng kiếp trước khi chuyện này xảy ra, thực tế đều là một tay tôi lo liệu hết.

Chăm sóc mẹ chồng, lau người, xoa bóp, giúp bà vận động.

Lòng hiếu thảo của anh ta thuê ngoài cho tôi cả rồi.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 5: Chương 5



Người dân ở trấn Tứ Thủy giàu lòng cảm thông, đều hết lời khuyên nhủ tôi:

"Trời ơi, Chu Hoành đàn ông một mình khổ thân lắm, cơm không có vợ nấu, mẹ chồng cô bị liệt không ai tắm rửa thay đồ, hôi rình cả rồi."

"Đúng đó em Hạnh Vân, nhà này không có em không được, vẫn phải là em về quán xuyến mọi việc thôi."

"Mấy hôm trước tôi qua thăm mẹ chồng cô, cái phòng đó không dám bước vào một bước luôn ấy, còn thối hơn cả vại dưa muối!"

Đối với những lời khuyên này, tôi đều cười tươi đáp lại:

"Chị dâu, bác trai, mọi người đều là người tốt bụng, mẹ chồng tôi xin nhờ cả vào mọi người chăm sóc vậy."

Mọi người vừa nghe xong, lủi đi mất tăm.

Chu Hoành khổ không tả xiết, trong ngoài đủ thứ việc đổ lên đầu, hoàn toàn không thể ngồi vào bàn học được.

Anh ta năm lần bảy lượt tìm tôi đòi tái hôn không được, đ.â.m ra hoàn toàn ghi hận tôi.

8

Mọi người đều không biết tôi còn một khoản tiền, đó là tiền tiết kiệm cho con gái đi học.

Mẹ chồng lúc đó kịch liệt phản đối Tiểu Phượng đi học: "Tao không biết chữ, mày cũng không biết chữ, chẳng phải vẫn sống tốt sao? Đàn bà con gái xưa nay đều thế cả!"

Tôi chỉ nghĩ, xưa nay đều thế, liệu có chắc là đúng không?

Con gái ở trấn Tứ Thủy, phần lớn đều mù chữ như tôi.

Đến đời Tiểu Phượng, học hết cấp một đã là giỏi lắm rồi.

Chu Hoành rất coi trọng việc học của Chu Mãn, nhưng lại chẳng mấy mặn mà với Tiểu Phượng.

Tôi chỉ hy vọng Tiểu Phượng của tôi, sau này vào một đêm trăng đẹp, sẽ không giống như mấy người thất học mà nói mặt trăng tròn như cái bánh mè.

Con bé có học thức rồi, sẽ không như tôi bị một câu thơ làm cho mê muội đầu óc.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tiền của tôi đến từ một tay lưu manh ở trấn Tứ Thủy tên Triệu Dương, anh ta đầu óc lanh lợi, một lòng muốn phất lên nhanh chóng.

Anh ta không mấy mặn mà với việc đồng áng, hay lười biếng lươn lẹo, nên người trong trấn đều gọi anh ta là kẻ du côn vặt.

Một hoạt động giải trí lớn ở trấn là hát tuồng, Triệu Dương liền tranh thủ cơ hội bán hạt dưa rang, hạt dẻ rang kiếm tiền.

Hạt dưa anh ta rang giòn tan, thơm mùi trà, sau này còn nghiên cứu ra mấy vị khác nhau.

Triệu Dương tuy là côn đồ, nhưng rất chú trọng chất lượng hàng rang, anh ta nói làm ăn phải dựa vào sản phẩm tốt.

Anh ta tìm rất nhiều người, cuối cùng chọn tôi, thấy tôi rang là ngon nhất.

Anh ta trả tiền rất hào phóng, nhờ vậy tôi dành dụm được ba mươi đồng, định bụng để dành cho con gái đóng học phí, và mua đồ ăn tẩm bổ cho Chu Hoành.

Sau này anh ta vì tội đầu cơ trục lợi mà vào tù, tôi sợ mất mật mấy ngày liền, nhưng anh ta không hề khai ra tôi.

Triệu Dương kiếp trước, vậy mà lại thật sự trở thành ông chủ lớn, về quê ăn Tết toàn đi xe hơi Toyota Crown.

Khiến người trong trấn vây xem như thần tiên hạ thế, trầm trồ khen ngợi mấy ngày liền.

Bây giờ Triệu Dương còn một tháng nữa là ra tù, tôi tính toán phải tạo mối quan hệ tốt với anh ta.

Anh ta sẽ còn sa sút một thời gian, trong lúc này tôi sẽ hỏi han quan tâm.

Đến khi anh ta làm ăn lớn mạnh, tôi mới tiện tìm một con đường sống.

Trước kia lúc cãi nhau với Chu Hoành, tôi hay kể công đóng góp của mình cho cái nhà đó.

Chu Hoành nói tôi là "cậy ơn báo đáp, hành vi tiểu nhân".

Chu Hoành không nhớ ơn tôi, nhưng biết đâu may mắn, Triệu Dương lại là người biết báo đáp thì sao?

Vụ đầu tư này rất hời, đối với một người mù chữ, chẳng hiểu gì về thời cơ thời thế như tôi mà nói, rất đáng để đánh cược.

Tôi cắn răng bỏ ra một khoản tiền, nhờ thím Lý mang đường trắng, bánh thịt nướng hành mỡ cho Triệu Dương.

Thịt, bột mì, đường trắng, thời buổi này đều là đồ tốt cả.

Mười cái bánh thịt nướng hành mỡ xách trên tay nặng trĩu, thơm nức mũi.

Còn chưa đi được nửa đường, thím Lý đã không nhịn được ăn mất một cái.

Bà ta chỉ thấy Vương Hạnh Vân này khá kỳ quặc, trước thì đòi ly hôn, giờ lại mang đồ ăn cho thằng côn đồ nhà họ Triệu.

Chẳng lẽ hai người này...

Thím Lý bừng tỉnh ngộ, tự cho là mình đã nắm được bí mật động trời, đi đứng vênh váo hẳn lên.

Bà ta biển thủ mười cái bánh thịt nướng hành mỡ đó, rồi đổi thành cái túi thơm hoa đào mà trai gái trong trấn hay dùng để định tình mang cho Triệu Dương.

Ý nghĩa chẳng phải giống nhau cả sao!

Nghĩ bụng chắc Hạnh Vân vì có gian tình nên chột dạ, cũng chẳng dám vạch trần bà ta đâu.

Thím Lý nói với Triệu Dương người gửi túi thơm định tình là ai, rồi vui vẻ xách mười cái bánh lớn, nửa cân đường trắng về nhà.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 6: Chương 6



9

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống tiếp theo, cứ ở nhà ngồi không ăn mãi thì núi cũng lở.

Sau khi gửi quà cho Triệu Dương xong, tôi lấy tiền đưa Tiểu Phượng đi ăn tiệm.

Giá cả lúc này rất "cảm động", gan heo xào cay hai hào, sườn heo kho tàu ba hào, tào phớ năm xu, canh lòng dê hai hào.

Canh lòng dê hầm màu trắng sữa, ngọt thanh tươi ngon, sườn non sốt đậm đà, m*t nhẹ là tuột xương.

Tôi gọi một bàn đầy thức ăn, mà chỉ tốn chưa tới một đồng.

Tiểu Phượng ăn rất vui vẻ, tôi cuối cùng cũng được ăn bữa cơm yên ổn đầu tiên trong mấy ngày nay.

Lúc tính tiền, tôi thấy trong nhà ăn có dán thông báo tuyển người, bếp trưởng cần tìm một người phụ bếp.

Trong lòng tôi đã có dự tính, liền hỏi thăm vị đầu bếp một phen.

Thời buổi này nhà hàng quốc doanh là nơi ngon nghẻ lắm, những vị trí như quản lý, bếp trưởng về cơ bản là làm cả đời, không ít người là con nối nghiệp cha.

Chỉ khi nào thực sự thiếu người mới tuyển dụng bên ngoài.

Tôi quyết định thử xem sao.

Tôi dùng một phiếu vải sắm cho mình một bộ đồ vải "Đích Xác Lương", bên trong mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng tinh tự đan.

Soi gương một cái, trông người tươi tỉnh, gọn gàng hơn hẳn.

Tôi rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình.

Ngày hôm sau, tôi sửa soạn xong xuôi rồi đến nhà hàng, bếp trưởng tên Lão Triệu, trông vẻ mặt nghiêm nghị, bảo tôi xào thử một đĩa tóp mỡ cải trắng xem sao.

Tôi vung xẻng nấu, thầm nghĩ quá đơn giản.

Sau khi món ăn ra lò, Lão Triệu nếm thử một đũa, nhíu chặt mày: "Cô về đi."

Tôi tức mắt, sở trường của mình lại bị coi thường như vậy, liền la lối đòi Lão Triệu cũng phải xào một đĩa y hệt.

Lão Triệu cười khẩy: "Cứ phải thua cho tâm phục khẩu phục mới chịu à, nghiện thua hả?"

Ông ta đeo tạp dề vào, tiện tay vơ mấy miếng thịt mỡ ném vào chảo, lửa lớn đổ cải trắng vào, lúc đảo chảo mùi thơm tỏa ra ngào ngạt.

Vừa chín tới liền bày ra đĩa, động tác liền mạch dứt khoát.

Đĩa cải trắng xanh mướt, tóp mỡ vàng ruộm, cải ngấm mùi thơm của mỡ, giòn non cực kỳ sảng khoái.

Tôi thua tâm phục khẩu phục.

Bố mẹ nghe tin tôi ly hôn, thở dài thườn thượt một hồi lâu.

Biết tôi muốn đi học nấu ăn, mẹ tôi lén lấy hết t.h.u.ố.c lá sợi tự cuốn mà bố tôi cất công làm đưa cho người hàng xóm ở xưởng thịt.

Đổi lấy một cái đầu heo, một lá gan heo mang đến biếu Lão Triệu.

10

Kết quả là bị chửi cho một trận rồi đuổi về, ngay cả cái đầu heo trắng nõn và lá gan heo cũng bị ném ra ngoài.

Bên ngoài đều đồn Lão Triệu có lòng riêng, muốn giữ chỗ tốt cho người nhà, định để con trai mình về làm phụ bếp.

Tôi không còn con đường nào khác, đành dùng tiền tiết kiệm đi ăn tiệm liên tục cả tháng trời, Lão Triệu vẫn không hề lay chuyển.

Thấy tiền tiêu đi không ít, lòng tôi nóng như lửa đốt.

Đúng lúc này, Triệu Dương ra tù.

Tôi không bỏ lỡ cơ hội nào, thấy anh ta nghèo túng khốn khó đến bữa cơm nóng cũng không có mà ăn, liền tốt bụng gói đồ ăn mang cho anh ta.

Triệu Dương với mái tóc như tổ quạ, đang ăn cơm từng miếng lớn.

Tôi lén quan sát anh ta, phát hiện anh ta tướng mạo tuấn tú, sống mũi thẳng, quả nhiên có nét phú quý.

Bây giờ đang sa sút thế này, mà trông vẫn thanh tú như minh tinh điện ảnh trên họa báo.

Anh ta bị tôi nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, và một miếng cơm, rầu rĩ nói:

"Tôi là người đứng đắn, không lăng nhăng quan hệ nam nữ."

Tôi hoàn hồn: "Hả?"

Triệu Dương ngước mắt nhìn tôi một cái, rồi lại vội cúi đầu xuống, tai hơi ửng hồng:

"Ý tôi là, phụ nữ đã có chồng thì tôi không có hứng thú."

"Nói thật, nhận được tín vật định tình của cô, tôi đúng là đã do dự rất lâu, nhưng hôm nay tôi vẫn phải đau lòng từ chối cô."

Miệng tôi há to bằng quả trứng gà: "Anh nói cái gì? Tôi thấy anh ngồi tù đến lú lẫn rồi hả!"

Vẻ mặt anh ta có chút d.a.o động, cuối cùng như đã hạ quyết tâm nhìn tôi:

"Cũng không phải là không được, cho tôi chút thời gian suy nghĩ, tôi mới ra tù, không muốn lại vào nữa."

Tôi tức giận lạ thường, úp mạnh hộp cơm lên đầu anh ta.

"Hèn gì ai cũng nói anh là lưu manh, đồ lưu manh thối tha!"

Tôi đùng đùng tức giận đi thẳng, Triệu Dương ở bờ ruộng phía sau cố sức đuổi theo.

"Được rồi tôi đồng ý với cô! Qua lại với cô cũng được, nhưng phải kín đáo một chút, không thể để người khác phát hiện."

Anh ta đột nhiên kéo tay tôi lại, yết hầu chuyển động, mặt đỏ như quả táo.

Tôi quay người lại túm anh ta ném xuống ruộng, anh ta biến thành người bùn.

Trên đầu dính đầy hạt cơm trắng, đôi mắt vẫn đen láy sáng ngời.

Anh ta cao to lực lưỡng, trông rất khỏe, tôi thoáng chút sợ hãi anh ta sẽ đánh trả.

Nhưng anh ta không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

Cuối cùng tôi sợ quá phải bỏ chạy thục mạng.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 7: Chương 7



11

Trên bờ ruộng, nhìn Vương Hạnh Vân tức giận đùng đùng chạy xa, Triệu Dương có chút không hiểu ra sao.

Anh ta bắt đầu hối hận có phải mình nói năng quá thẳng thừng, khiến cô ấy xấu hổ rồi không?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trông cô ấy yên tĩnh hiền lành, mà sức lại khỏe ghê.

Triệu Dương xoa xoa n.g.ự.c chỗ bị cô đẩy, trong lòng dâng lên một cảm xúc dịu dàng kỳ lạ.

Thực ra trước kia lúc bán hạt dẻ rang, anh ta đã thấy Vương Hạnh Vân tính tình đơn thuần, làm việc chu đáo, bụng dạ lại tốt.

Cái gì cũng tốt, vậy mà lại gả cho một người chồng lạnh nhạt với cô ấy.

Mỗi lần anh ta đến lấy hàng rang, Vương Hạnh Vân đều dúi vào lòng anh ta một củ khoai lang nướng nóng hổi.

Vị khoai lang còn ngọt hơn cả mật ong.

Người trong trấn ai cũng coi thường anh ta, nhưng Vương Hạnh Vân lại chưa bao giờ chế giễu mỉa mai, còn khen anh ta biết cách kiếm tiền, đầu óc nhanh nhạy.

Lúc đó Triệu Dương nghĩ, nếu người bên cạnh cô ấy là mình, anh nhất định sẽ không nỡ đối xử lạnh nhạt với cô ấy mỗi ngày.

Nhưng người ta đã sớm có gia đình, cũng chỉ là nghĩ thầm trong lòng mà thôi.

Nhưng khi nhận được chiếc túi thơm định tình đó, cảm giác đầu tiên của anh ta lại là một niềm vui len lỏi.

Sau đó lại rơi vào rối rắm.

Có một niềm vui kiểu ước gì được nấy không thể nói cho người ngoài biết, nhưng rồi lại cảm thấy có vẻ không được đạo đức cho lắm.

Trong suốt một tháng đó, anh ta lòng rối như tơ vò, cuối cùng cảm giác đạo đức ngày càng mờ nhạt, đã tự thông suốt tư tưởng cho mình.

Nhưng đến lúc phải nói thẳng ra, lại có chút ăn nói lộn xộn.

Triệu Dương thất thểu hồn bay phách lạc quay về trấn, thấy mấy người phụ nữ đang cắn hạt dưa dưới nắng.

Lớn tiếng bàn tán đủ mọi bí mật về chuyện ly hôn của Vương Hạnh Vân.

Triệu Dương kinh ngạc như bị sét đánh trúng, ngây người đứng tại chỗ.

Sau cơn chấn động, anh ta thầm mắng mình không phải là người.

Vương Hạnh Vân vậy mà vì mình làm đến mức này, còn mình lại vẫn đang phân vân có nên làm nhân tình của cô ấy không!

Anh ta tự chửi thầm mình cả vạn lần: Bẩn thỉu, đê tiện, vô liêm sỉ.

Dưới ánh mặt trời, đầu óc quay cuồng, giống như uống rượu nếp say ngà ngà, ngọt ngào lâng lâng.

12

Triệu Dương này không bình thường, tôi nghi anh ta ngồi tù lâu quá nên hỏng não rồi.

May mà ngày hôm sau anh ta đã trở lại bình thường.

Tôi đoán anh ta cũng không làm gì được tôi, nên vẫn như thường lệ gói cho anh ta một ít đồ ăn thừa.

Anh ta ăn cơm từng miếng lớn, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn tôi:

"Hạnh Vân, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình của cô."

Chính là câu này!

Tôi vui vẻ gắp thức ăn cho anh ta: "Vậy tôi nhớ kỹ đấy nhé, sau này có cơ hội phát tài đừng quên tôi."

Tôi nói cho anh ta biết chuyện kỳ thi đại học được khôi phục, anh ta trầm ngâm một lát rồi nói cho tôi biết suy nghĩ của mình.

Kiếp trước Triệu Dương có thể trở thành ông chủ lớn không phải ngẫu nhiên.

Những ngày bị giam giữ anh ta vẫn kiên trì đọc báo, nghe đài mỗi ngày, nắm rõ tình hình thời sự như lòng bàn tay.

Tôi không khỏi có thêm vài phần kính phục đối với anh ta.

Anh ta dùng cành cây thay bút, vẽ vẽ nguệch ngoạc trên nền đất vụn, nói cơ hội tương lai nằm ở vùng ven biển.

Dáng vẻ nghiêm túc của anh ta thực ra không giống lưu manh chút nào.

Chúng tôi đang nói chuyện sôi nổi thì ngẩng đầu lên thấy Lão Triệu đi ngang qua đường, sắc mặt khó coi.

"Đồ ăn tôi nấu thà cho chó ăn còn hơn cho nó ăn!"

Lão Triệu hiếm khi mắng người như vậy, Triệu Dương cười gượng cũng không phản bác.

Tôi thấy anh ta có chút đáng thương: "Đồ ăn tôi đã trả tiền, tôi muốn cho ai ăn thì cho người đó."

Lão Triệu không nói gì nữa.

Ngày hôm sau khi tôi đến nhà hàng lần nữa, Lão Triệu đột nhiên hỏi tôi:

"Ăn ở đây bao nhiêu ngày rồi, có nhận ra được bí quyết gì không?"

Lòng tôi vui mừng, đã sớm chuẩn bị, liền trình bày những điểm có thể cải thiện của các món ăn khác nhau.

Đồng thời lại xào thêm một đĩa tóp mỡ cải trắng.

Lão Triệu nếm một miếng xong, rít mấy hơi thuốc lào sòng sọc, bảo tôi ngày mai đến nhà hàng sớm để phụ bếp.

Thành công rồi!

Tôi nhanh chóng lao vào công việc khó khăn lắm mới có được này, mỗi tháng có tiền lương, còn có chút đồ thừa có thể mang về ăn.

Lão Triệu không hề giấu nghề, lúc nấu ăn đều nói cho tôi biết hết các bí quyết.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 8: Chương 8



Rất nhanh tôi đã học được mấy món tủ của ông: Đậu phụ Ma Bà, Thịt bò Thủy Chử, Phổi bò Phu Thê.

Sau này bản lĩnh này đủ để tôi tự lập rồi.

Lúc Lão Triệu bận không xuể, tôi cũng phụ giúp xào nấu, khách hàng đều khen danh sư xuất cao đồ.

Lão Triệu vẫn dáng vẻ cũ, mỗi ngày mặt mày cau có như ai nợ ông ta ba trăm quan tiền.

Nhưng khóe mắt cũng dần xuất hiện ý cười.

Sự nghiệp vừa mới khởi sắc, Chu Hoành và con trai chạy đến nhà hàng, nói với đám thực khách là tôi đã trộm tiền của nhà.

"Hàng xóm trong trấn đều thấy cô đi ăn tiệm cả tháng trời, cô lấy tiền đâu ra?"

"Bảo sao bộ tượng gỗ mười hai con giáp tôi khắc không thấy đâu nữa, chính là cô trộm mang đi bán lấy tiền rồi!"

Chu Hoành lời lẽ cay độc, Chu Mãn cũng thêm dầu vào lửa: "Mẹ một mình đi ăn tiệm mặc kệ cả nhà!"

Mọi người có chuyện hóng hớt, đều bàn tán xôn xao.

Chu Hoành lại khuyên Lão Triệu: "Sư phụ Triệu, loại người phẩm chất bại hoại này không giữ lại được đâu, không sợ cô ta trộm đồ công sao?"

Quản lý ra mặt giảng hòa, nói là muốn thay tôi.

Phụ bếp thì thiếu gì người? Còn có thể tạo điều kiện cho họ hàng của ông ta nữa.

13

Lòng tôi buồn bã vô cùng, hy vọng vừa nhen nhóm sắp sửa tan biến.

Giây phút then chốt, Lão Triệu đứng ra: "Muốn Vương Hạnh Vân đi chứ gì, vậy tôi cũng nghỉ luôn!"

"Vương Hạnh Vân coi như là đệ tử của tôi, các người nói cô ấy tay chân không sạch sẽ, chẳng phải là đang chửi tôi Lão Triệu này sao!"

Quản lý vội vàng xoa dịu ông ta, Lão Triệu làm việc đâu ra đấy, lại còn có chứng chỉ đầu bếp, thực khách phần lớn đến ăn tiệm là vì tay nghề của ông ấy.

Ông ấy mà đi thật, nhà hàng này cũng dẹp tiệm luôn.

Tôi ngồi trong bếp sau, có cảm giác như vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc, thầm căm hận sự đáng ghét của Chu Hoành.

Người cha đã mất sớm của Chu Hoành là thợ mộc, nhà văn hóa thành phố thỉnh thoảng có tìm ông mua đồ gỗ điêu khắc.

Cũng có một số người giàu có tìm ông khắc tượng người, đồ trang trí các loại, đúng là cũng kiếm được ít tiền.

Nhưng rõ ràng tôi không hề lấy.

Lão Triệu bảo tôi về nhà nghỉ hai hôm. Thấy sắc mặt tôi hoảng sợ, ông chỉ xua tay:

"Hạnh Vân, tôi tin cô, cô lương thiện sẽ không làm những chuyện bẩn thỉu đó đâu."

Trong trấn lại rộ lên tin đồn, nói tôi cuỗm một khoản tiền lớn từ nhà họ Chu, khiến hai bố con Chu Hoành phải hít gió tây bắc.

Lại nói lô đồ trang trí mười hai con giáp mà Chu Hoành khắc cho giám đốc nhà máy đã bị tôi trộm đi bán.

Rõ ràng là nhà Chu Hoành gà bay chó sủa, thấy tôi sống tốt nên mới tạt nước bẩn.

Lúc tôi đang buồn bực, thì nhìn thấy Triệu Dương.

Anh ta bất bình nói người trong trấn nghe gió tưởng mưa, bộ tượng gỗ mười hai con giáp đó rõ ràng là do Lý Quỳnh Hoa trộm.

Lý Quỳnh Hoa chính là đối tượng ngoại tình kiếp trước của Chu Hoành.

Nghe thấy cái tên quen thuộc này, tim tôi nhảy thót một cái.

"Hôm nay tôi lên thành phố xem hàng, phát hiện Lý Quỳnh Hoa đang lén lút bán tượng gỗ mười hai con giáp, bán được ba bốn cái rồi."

Hay lắm, hóa ra tiếng xấu này là tôi gánh thay cho bồ nhí của Chu Hoành!

Càng không ngờ tới là, gian tình của Chu Hoành và Lý Quỳnh Hoa lại bắt đầu sớm như vậy.

Đáng thương cho kiếp trước tôi bị lừa dối mấy chục năm trời.

Tôi nghĩ nhanh ra cách, bảo Triệu Dương dẫn theo mấy người đã nhìn thấy đi bắt trộm.

Để làm Chu Hoành buồn nôn, tôi cố ý báo cho anh ta biết.

Tôi lục tung nhà Lý Quỳnh Hoa lên, quả nhiên tìm thấy bảy tám bức tượng gỗ đã sơn mài.

Lớp sơn này là do tôi đi cắt cây sơn về phơi khô, hai tay vừa đỏ vừa rát.

Gỗ mun cũng là do tôi nhờ vả khắp nơi mới kiếm được.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chu Hoành lại đem tặng cho Lý Quỳnh Hoa, còn định vu oan cho tôi.

Trước bàn dân thiên hạ, Lý Quỳnh Hoa không thể chối cãi, mặt Chu Hoành tím lại như gan lợn.

Nếu anh ta nói là mình tặng, thì chẳng khác nào thừa nhận đã vu khống tôi.

Hơn nữa còn lộ ra mối quan hệ mờ ám giữa Lý Quỳnh Hoa và anh ta.

Lý Quỳnh Hoa mất hết danh tiếng trong trấn, lúc đi mua đồ ăn ai cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt khó chịu.

Lúc mua thịt heo, cô bạn tôi vừa thấy cô ta là vội vàng cất hết gan heo, lòng heo để cạnh sạp thịt vào túi ni lông.

Mọi người trêu cô ấy làm quá, cô ấy cố tình nói lớn:

"Không cất đi nhỡ có đứa nào tay nhanh mặt dày chôm mất miếng gan heo của tôi thì sao? Phải không Quỳnh Hoa!"

Lý Quỳnh Hoa liếc nhìn Chu Hoành trong đám đông đầy oán trách, rồi cúi gằm mặt bỏ đi.

Sau đó nghe nói cả chồng cô ta đang ở mỏ quặng xa xôi cũng tranh thủ về mắng cho một trận.

Tôi chỉ thấy chưa hả giận, vì Chu Hoành vẫn chưa bị ảnh hưởng chút nào.
 
Trọng Sinh Về Cuối Những Năm 70, Việc Đầu Tiên Tôi Làm Là Ly Hôn
Chương 9: Chương 9



14

Tối về, Chu Hoành chặn tôi lại mắng.

"Cô có biết Quỳnh Hoa khổ sở thế nào không hả, đồ đàn bà đanh đá hạ tiện nhà cô hại thảm cô ấy rồi!"

"Tôi đúng là mù mắt mới lấy cô, cô vừa độc ác vừa đáng ghét!"

Tôi còn chưa kịp nổi điên, Triệu Dương đã đ.ấ.m thẳng vào mũi anh ta, m.á.u mũi lập tức chảy ròng ròng.

Chu Hoành rú lên ôm mũi ngã lăn ra đất, không hề có sức phản kháng.

Lúc này tôi mới thấy được bộ mặt "lưu manh" thật sự của Triệu Dương, ánh mắt anh ta hung dữ, cú đ.ấ.m nào cũng chắc nịch.

Trước mặt tôi, anh ta luôn tỏ ra hiền lành, lịch sự, đôi khi còn ngại ngùng.

Khiến tôi suýt quên mất anh ta từng là "lưu manh" ngồi tù.

Tôi vội ngăn anh ta lại: "Thôi đi, anh còn muốn vào đó lần nữa à."

Anh ta lúc này mới dừng tay, dùng đôi ủng cao su màu đen đạp lên n.g.ự.c Chu Hoành, nghiến mạnh một cái:

"Để tao nghe mày nói thêm một câu hỗn láo nào nữa, tao đánh cho mày rụng răng."

Ánh mắt Chu Hoành đảo qua đảo lại giữa chúng tôi: "Hay lắm, cô cấu kết với gian phu đánh tôi, ngày mai các người cứ đợi đấy!"

Tôi hoảng hồn, Triệu Dương không thể vào tù lần nữa, tôi còn trông cậy anh ta làm giàu mà!

Linh trí lóe lên, tôi dọa Chu Hoành: "Anh dám gây khó dễ cho anh ấy, tôi sẽ tố cáo anh tội đầu cơ trục lợi bán tượng gỗ!"

Chu Hoành lập tức tắt đài, ấm ức bỏ đi.

Tôi nhìn Triệu Dương: "Lúc anh đánh người, trông đáng sợ thật."

Triệu Dương bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc: "Ai bảo hắn đáng đòn."

Tôi khuyên anh ta đừng hành động quá bốc đồng, thời buổi này bắt kỷ luật rất nghiêm.

May mà tôi dọa một trận, chắc Chu Hoành không dám làm gì đâu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Quay sang nhìn Triệu Dương, anh ta đang cúi đầu cười ngây ngô cái gì đó, dưới ánh trăng, mắt anh ta tràn ngập ý cười mơ màng.

"Này, anh có nghe tôi nói không đấy?" Tôi bực mình.

Triệu Dương đút tay vào túi quần, nhướng mày cười: "Vừa nãy Chu Hoành gọi tôi là gian phu."

Tôi sốc trước tâm lý vững vàng của anh ta: "Bị chửi là gian phu mà anh còn cười được? Đồ thần kinh."

Anh ta không nói gì nữa, suốt đường về cứ vui như ăn phải mật, nhe hàm răng trắng bóng cười với tôi.

Có lẽ lâu rồi không làm lưu manh, hôm nay được dịp "bung lụa" nên thấy đã ghiền chăng.

Chẳng hiểu sao, lòng tôi lại thấy ấm áp lạ thường.

Lấy Chu Hoành bao nhiêu năm, chưa một lần anh ta bảo vệ tôi như vậy.

Tối đi ngủ, hình ảnh Triệu Dương cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.

Ánh mắt hung dữ và nguy hiểm khi anh ta đánh nhau, ánh mắt chăm chú khi anh ta nhìn tôi, cứ thay phiên nhau hiện lên.

Tôi trằn trọc trên giường như lật bánh, cảm thấy có gì đó không ổn.

Quả nhiên ngày hôm sau, chuyện xấu đã xảy ra.

Chu Hoành và mẹ chồng đi khắp nơi rêu rao rằng tôi ly hôn là vì Triệu Dương.

Mẹ chồng liệt nửa người mà vẫn còn chống xe lăn gỗ đi khắp nơi nước bọt tung tóe đặt điều về tôi.

Đúng là khỏe thật đấy.

15

"Con nhỏ nhà họ Vương trông thì thật thà, nhưng lại không đứng đắn chút nào!"

"Tôi đã nói rồi mà, con Hạnh Vân này đi ăn cỗ toàn chọn cánh gà, đàn bà thích ăn cánh gà đều không đứng đắn."

Tôi tức không chịu nổi, đi tìm Triệu Dương bàn cách dẹp tan mấy tin đồn này.

Anh ta ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, vẻ mặt khá ung dung: "Kệ họ nói đi, có sao đâu."

Tôi tức muốn chết: "Anh không cần mặt mũi chứ tôi cần! Hai chúng ta chẳng có gian tình gì cả, mắc gì bị bôi tro trát trấu?"

Khóe môi anh ta nhếch lên: "Sớm muộn thôi mà."

"Anh nói cái gì? Tôi thấy đầu óc anh có vấn đề rồi đấy!"

Tôi giơ tay định đánh, anh ta lanh lẹ nép sau lưng Tiểu Phượng:

"Con xem mẹ lại giận rồi kìa, mau cứu anh Triệu Dương của con đi."

Tiểu Phượng cười hì hì làm nũng với tôi: "Mẹ đừng đánh, anh Triệu Dương giỡn với mẹ đó."

Triệu Dương tính hơi trẻ con, rất thân với Tiểu Phượng, anh ta luôn kiếm được mấy món đồ chơi mới lạ cho con bé.

Tiểu Phượng mang đến trường khoe làm bạn bè lác mắt, quan hệ hai người họ rất tốt.

Tiểu Phượng vô tình hay cố ý hỏi tôi: "Mẹ ơi, mẹ thấy anh Triệu Dương thế nào?"

Tôi véo mũi con bé: "Con nhóc này, lo chuyện người lớn rồi đấy."

Con bé liền lè lưỡi làm mặt quỷ, rồi lại chạy đi đòi Triệu Dương mua kẹo hồ lô.

Một hôm đi đón Tiểu Phượng tan học, Chu Mãn đã lâu không gặp đột nhiên níu lấy vạt áo tôi.
 
Back
Top Bottom