Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 150



Lúc này mọi người trên khán đài không khỏi xôn xao, chạy đường dài quan trọng nhất là tiết kiệm sức lực, Châu Thiện lần này sợ là tiêu rồi.

Mấy lớp của đội thể chất thậm chí còn huýt dài từng hồi, chỉ đợi Châu Thiện chạy không tới hai vòng đã nằm lăn ra trên đường chạy.

Nhưng cảnh tượng trong dự liệu của bọn họ lại mãi không xuất hiện.

Một vòng, hai vòng, ba vòng......Châu Thiện đang chạy, cô vẫn đang chạy, cô vẫn cứ duy trì tốc độ đều đặn......đang chạy.

Khắp sân hầu như không ai có thể theo được bóng lưng của cô, chỉ có thể bất lực nhìn theo từng cái tàn ảnh cô lướt qua bên người mình một cách điềm tĩnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ồ, không đúng, còn có Phó Kỳ Thâm đang cầm nước và khăn không nhanh không chậm bám theo đằng sau.

Châu Thiện gần như đã ép hết tiềm năng trong cơ thể mình ra, nếu cô còn muốn tăng tốc, thì phải dùng đến pháp lực, điều này không khỏi quá bất công đối với những học sinh này.

Cô dùng đuối mắt liếc về bên cạnh một cái, lại phát hiện Phó Kỳ Thâm vẫn đang nhẹ nhàng chạy cùng chỗ không xa mé bên người cô.

Kỳ lạ, đây còn là đại thiếu gia trói gà không chặt trong truyền thuyết đó không?

Trong lòng Châu Thiện không khỏi thay đổi cách nhìn đối với vị đại thiếu gia ăn sung mặc sướng trong lời người khác kia.

Khi những người của đội thể chất vừa mới chạy đến vòng thứ bảy trên đường chạy bốn trăm mét, Châu Thiện đã chạy đến vòng thứ mười, mà lúc này, cô vẫn duy trì tốc độ đều đặn, chỉ là sắc mặt hơi đỏ, hơi th* d*c.

Khi cô chạy đến vòng cuối cùng, đột nhiên cả người như con diều đứt dây lao về phía trước, ngã xuống đất.

Chỗ n.g.ự.c đột nhiên truyền tới một cơn đau dữ dội ép cô ngã xuống đất, Châu Thiện vẫn chưa phản ứng lại, liền nhìn thấy trước mắt nhanh chóng lướt qua một cái bóng trắng: “Châu Thiện?!”

Cô lại bình tĩnh đẩy đôi tay đang muốn đỡ cô của Phó Kỳ Thâm ra rồi ngồi dậy, trên mặt không nhìn ra chút gì khác lạ, phủi bụi trên người xuống, cũng mặc kệ thầy cô bạn học đang căng thẳng chạy tới chỗ cô, lạnh giọng nói: “Tớ có chút chuyện, cậu đối phó ở đây trước đã.”

Sau đó, Châu Thiện quay người ra sức chạy ra bên ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của Phó Kỳ Thâm.

Tất cả mọi người đều bị hành động này của cô làm cho sửng sốt, mấy thành viên của đội thể chất phía sau cô đều ngây ngốc dừng bước nhìn theo bóng lưng rời đi của Châu Thiên, đến khi nghe thấy tiếng còi của trọng tài mới bừng tỉnh tiếp tục cuộc thi của mình.

Châu Thiện chạy một mạch ra phía ngoài sân thể dục, vịn vào cây “ộc” một tiếng ói m.á.u ra, tâm thần chấn động không thôi.

Cô thở hổn hển mấy hơi, rất nhanh đã ổn định tâm thần, xem ra —— có một số yêu ma quỷ quái muốn đối phó với cô.

Tất cả học sinh đều tập trung trên sân thể dục, xung quanh không có người, Châu Thiện mặc kệ mọi thứ, nhảy lên mấy phát, bay thẳng lên ký túc xá ở tầng sáu, sau đó lao lên người rút pháp khí ra bắt đầu ngồi thiền.

Trước đó trong cuộc thi, bởi vì muốn nhẹ người ra trận nên không có chút chuẩn bị và phòng ngự, cho nên mới bị người ta ám toán được, nhưng nếu cô đã phản ứng kịp, vậy thì......

Đối diện bất kể là người hay quỷ, đều ngoan ngoãn chờ c.h.ế.t cho cô.

Châu Thiện lấy trong đồ đạc ra một chiếc gương đồng và ba đồng xu, đặt đồng xu lên gương đồng theo thứ tự, sau đó lấy d.a.o găm tùy ý cứa vào cổ tay, nhỏ ba giọt m.á.u vào lỗ đồng xu.

Ba đồng xu đó rất nhanh bắt đầu tự mình di chuyển trên gương đồng, ba luồng ánh sáng đỏ chầm chậm dâng lên trong lỗ đồng xu.

Cô dùng gương đồng nhắm chuẩn vào mình, ba luồng ánh sáng chầm chậm di chuyển trên người cô, khi di chuyển đến n.g.ự.c đột nhiên ngưng trệ không chuyển động.

Châu Thiện hiểu ý, xoay chuyển hướng của gương đồng, trực tiếp nhắm thẳng vào ngực.

Có một điểm đen từ n.g.ự.c cô bay ra ngoài, bị luồng ánh sáng thu vào trong gương đồng, nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, cô lấy ra một lá bùa vàng, nặng nề dán trên gương đồng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 151



Vốn dĩ trong gương đồng không hề có gì, lúc này chậm rãi hiện ra một con rắn nhỏ, dường như còn đang bò ngúc ngoắc trong gương.

Châu Thiện cười lạnh một tiếng: “Muốn lấy ngày sinh tháng đẻ của ta lấy tinh huyết sinh khí của ta? Tu luyện thêm trăm ngàn năm nữa đi.”

Cô không hề lưu tình, thuận tay vỗ ra một luồng ánh sáng vàng, hung hăng vỗ lên gương đồng.

Rít —— Kèm theo một tiếng thét chói tai, con rắn nhỏ trong gương vặn vẹo, thân thể đứt thành bảy tám mảnh, đuôi còn đập loạn xạ, nó thậm chí còn giương đôi mắt đen như hạt đậu, oán hận mà cách gương đồng nhìn Chu Thiện một cái, sau đó chậm rãi lộ ra dáng vẻ tử vong, cứng ngắc biến mất ở trong gương đồng.

Cùng lúc ấy, Phàn Tiên Cô vẫn đang mỉm cười thảo luận với Nhiêu Xuân Cầm chuyện làm sao để cung phụng Thường tiên, đột nhiên hai mắt bà ta trì trệ, trên mặt nhanh chóng hiện lên vài vệt đen kịt, ánh mắt bà ta vô cùng kinh hãi, không thể tin nổi mà nhìn xuống n.g.ự.c mình, miệng ộc ộc phun ra mấy ngụm m.á.u đen, ngã thẳng xuống.

Khoảnh khắc bà ta ngã xuống, một đống cồm cộm trên n.g.ự.c bà ta cũng theo đó rơi ra ngoài, nghiễm nhiên là một con rắn nhỏ đã bị chia thành bảy tám khúc.

Châu Gia Xương bị cảnh tượng quỷ dị này dọa nhảy phốc xuống đất, lư hương mà bọn họ vừa mua, vỡ nát vụn ra đất.

Phàn Tiên Cô vừa hay ngã xuống bên giường Nhiêu Xuân Cầm, Nhiêu Xuân Cầm hoảng sợ phát hiện khí đen trên mặt Phàn Tiên Cô men theo trán chui ra ngoài, chui vào trong chăn, chui lên người bà ta......

Châu Gia Xương bị dọa đến hồn phách chẳng còn lập tức báo cảnh sát, rồi lại gọi cấp cứu.

Đợi Phàn Tiên Cô được đưa tới bệnh viện, bên phía bệnh viện trực tiếp ra thông báo tử vong, độc rắn đã nhanh chóng ăn mòn dây thần kinh và não, khiến bà ta c.h.ế.t cứng người chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Bên phía cảnh sát tạm giữ Châu Gia Xương dò hỏi về tình cảnh lúc đó, nhưng Châu Gia Xương lúc này chỉ mải lo hoảng sợ, hoàn toàn không để ý đến tình huống lúc đó thế nào, thậm chí còn không biết con rắn từ đâu chui ra. Ở quê rắn độc xuất hiện thường xuyên, cộng thêm con rắn đầu sỏ tội ác đó xác cũng đã đứt thành mấy khúc, chuyện này chỉ có thể cứ thế mà cho qua.

Cảnh sát thông báo người nhà vị Phàn Tiên Cô đó đến nhận xác, nhưng không ngờ vị Phàn Tiên Cô này một năm trước tự tới huyện La Hoa, lúc tới bên cạnh không có ai, thường ngày cũng hành tung không rõ ràng, ngay cả thông tin thân phận cũng không tra ra được, chỉ có thể tạm để t.h.i t.h.ể lại nhà xác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái gọi là Thường tiên kia quay đầu liền có thể cắn c.h.ế.t người cung phụng mình, Châu Gia Xương cũng ý thức được Thường tiên này có thể không phải là thứ gì tốt đẹp. Hắn ta bị tạm giữ vài ngày, cuối cùng vẫn là Châu Gia Bình đến sở cảnh sát đưa hắn ta về.

Bị tạm giữ mài giũa mấy ngày trong sở cảnh sát, Châu Gia Xương đúng là đã hiền hơn, Châu Gia Bình nói khích hắn mấy câu hắn ta cũng chỉ ngoan ngoãn chịu.

Hắn ta tắm rửa xong ăn một bữa cơm ở nhà anh trai rồi mới cầm theo sữa bò và các thứ dinh dưỡng khác Châu Gia Bình mua cho Nhiêu Xuân Cầm vội vã về quê.

Châu Gia Xương đang muốn đến đầu đường ngồi xe ba bánh, đột nhiên bị một trận ầm ĩ từ bên đường truyền tới thu hút sự chú ý.

Trong tay Châu Gia Xương còn xách lỉnh kỉnh không biết bao nhiêu thứ, tò mò kiễng chân chui vào trong đám người, thì ra là vở tuồng chính thất đánh đập tiểu tam trên đường.

Loại tuồng này không thường thấy ở huyện La Hoa nhỏ bé, còn sinh động hơn cả ti vi, thế nên Châu Gia Xương quên cả về nhà, hứng thú đứng đó thò đầu vào xem.

Ở giữa đám đông có ba người, hai nữ một nam, nam là một người đàn ông lực lưỡng mặc áo sơ mi dài quần thoải mái, tóc chải ngược vuốt keo bóng loáng, hai người nữ một người mặc váy hoa nhỏ, gương mặt khá xinh đẹp nhưng nhìn có chút đanh đá .
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 152



Còn có một người mặc áo dài tay sọc caro to kết hợp với quần bò đen ống suông, thoạt nhìn có vẻ rụt rè.

Váy hoa nhỏ túm mái tóc dài của sọc caro kéo ra ngoài, giận dữ nói: “Tiện nhân, lại dám quyến rũ chồng bà.”

Ngô Uyển Thanh có chút tuyệt vọng, thời gian trước cô ta không cẩn thận vấp ngã sau đó mất đi đứa con khó khăn lắm mới có, khiến người ta tuyệt vọng nhất là bệnh nói một sự thực sau này cô ta sẽ rất khó để mang thai. Giấy cuối cùng không gói được lửa, chuyện này rất nhanh đã bị chồng và mẹ chồng biết, người chồng từ sau khi kết hôn vẫn luôn kiên định đứng về phía cô ta lần này lại đứng cùng một phía với mẹ chồng, lạnh nhạt chỉ trích cô ta quá không cẩn thận quá không hiểu chuyện.

Chân Quảng vốn đã không muốn cô ta trả đứa trẻ được nhận nuôi về, giờ con nuôi không có, con ruột cũng không còn, anh ấy là một người yêu trẻ con, bởi vì còn có hy vọng với vợ nên mới lần lữa mãi không chịu nói, nhưng giờ Ngô Uyển Thanh khiến tất cả hy vọng của anh ấy đều hủy hết. Chân Quảng vốn còn muốn đi nhận lại đứa trẻ kia, nhưng đôi vợ chồng già đó lại lạnh nhạt nói với anh ấy đứa trẻ sớm đã bị đưa đi rồi, để tránh người nhà họ Chân làm phiền, vợ chồng già đã chuyển khỏi huyện La Hoa cư trú hơn năm mươi năm.

Khi biết được Ngô Uyển Thanh cả đời này có thể sẽ không có con được nữa, lần đầu tiên anh ấy sinh ra sự giận dữ tột đỉnh đối với vợ. Anh ấy yêu Ngô Uyển Thanh, hai người vẫn luôn là người yêu từ thời còn đi học, cho dù trong nhà phản đối, trong nhà Ngô Uyển Thanh lại nghèo rớt mồng tơi, thậm chí còn có hai đứa em trai sinh đôi ngồi chờ chị cả đục khoét tiền từ nhà chồng mua nhà cưới vợ cho bọn họ, Chân Quảng cũng vẫn không ngại ngần cưới cô ta, điều kiện của mẹ vợ chính là anh ấy mua cho hai đứa em vợ mỗi người một căn nhà.

Bởi vì điều kiện này, mẹ anh ấy đối với vợ có thể nói là căm thù đến tận xương tủy, lúc nhìn thấy vợ trợ cấp nhà mẹ đẻ càng hận không thể đá cô ta ra khỏi nhà.

Nhưng những chuyện này, Chân Quảng đều nhịn, thậm chí ngầm thừa nhận, anh ấy là chồng, về lý nên gánh vác một mảnh trời riêng cho vợ. Cho dù vợ anh ấy tham lam con buôn, anh ấy cũng cảm thấy chuyện này không ảnh hưởng đến toàn cục.

Nhưng trên chuyện nhận con nuôi, lần đầu tiên khiến anh ấy nhìn thấy sự tư lợi của vợ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ban đầu anh ấy không tán đồng việc nhận con nuôi, mẹ vợ, vợ, em vợ ba bên thay phiên đến khuyên bảo, đứa trẻ đó đáng thương thế nào, sau khi nhận không chỉ có thể tích đức hành thiện, hơn nữa cũng có thể khiến sau khi bọn họ già đi được hưởng niềm vui quây quần gia đình.

Mẹ vợ thậm chí còn hùng hổ nói với anh ấy, mỗi người phụ nữ đều nên được làm mẹ, con gái bà ta không thể vì con rể không đồng ý mà không làm mẹ được.

Chân Quảng chấp nhận, sau khi nhận con nuôi anh ấy mới phát hiện, thì ra có trẻ con là một niềm vui như vậy, mỗi ngày trở về nhà nhìn thấy đứa trẻ, cả người đều tự dưng sung sướng, trong khoảng thời gian đó anh ấy rất vui, thậm chí còn cảm ơn vợ và mẹ vợ của mình.

Cho nên, biết được tin vợ có thai, phản ứng đầu tiên của anh ấy là mừng như điên.

Nhưng tiếp theo đó, Ngô Uyển Thanh vốn thích thú với việc nhận con nuôi lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt với đứa trẻ đó, không đúng, nên nói là ghét bỏ. Thái độ của cô ta vô cùng rõ ràng, khiến Chân Quảng thấy mà lòng có chút lạnh lẽo.

Quả nhiên, Ngô Uyển Thanh rất nhanh đã đưa ra ý kiến muốn trả đứa trẻ về sau đó chăm sóc cẩn thận con ruột mình.

Chân Quảng không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã ý thức được, người vợ dịu dàng đáng yêu trước giờ chưa từng thích trẻ con, chỉ coi người ta như quân cờ .
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 153



Thái độ ghét bỏ đứa trẻ kia sau khi có thai, cũng khiến Chân Quảng ý thức được, dưới lớp vỏ dịu dàng của Ngô Uyển Thanh, có thể đang cất giấu một trái tim cực đoan ích kỷ tư lợi.

Quả tim đó, có mẹ và em trai của cô ta, còn có chính bản thân cô ta. Còn về anh ấy, đại khái cũng chỉ là một công cụ tiện lợi cung cấp cuộc sống hậu đãi cho cô ta mà thôi.

Sau khi mẹ anh ấy biết chuyện phiền lòng xảy ra trong nhà, rất nhanh đã chạy đến biệt thự mắng Ngô Uyển Thanh một trận rùm beng, Chân Quảng lần đầu tiên không bảo vệ vợ.

Sau đó Ngô Uyển Thanh bắt đầu càn quấy, nhận định anh ấy ngoại tình, nên mới không để cô ta trong lòng.

Mẹ anh ấy mắng Ngô Uyển Thanh, mẹ vợ và em vợ cũng đến cửa la lối om sòm, nói là đến chống lưng cho con gái, cho chị gái, Ngô Uyển Thanh bị mắng, Chân Quảng còn bị mắng nhiều hơn.

Đối với tất cả những chuyện này, Chân Quảng đều nhịn, cho đến hôm nay hành động như người đàn bà đanh đá chua ngoa giữa đường giữa chợ của vợ, khiến anh ấy không thể nào nhịn được nữa.

Anh ấy vừa định giơ tay ngăn cản hành động của Ngô Uyển Thanh, lại thấy Ngô Uyển Thanh ngoác mồm mắng chửi như người đàn bà chanh chua: “Con đ**m nhà mày.”

Khí chất phu nhân cao quý mấy năm nay của cô ta do ăn sung mặc sướng mà thành lúc này tan biến không còn chút gì, miệng mồm la lối chửi người khiến trong lòng Chân Quảng lạnh lẽo, bộ dạng này khác một trời một vực so với dáng vẻ thường ngày của cô ta, thực sự là quá giống với mẹ vợ của anh ấy.

Cánh tay phải để trống của cô ta cũng không để yên, muốn tát một phát lên gương mặt nhỏ nhắn của áo sọc caro, Chân Quảng cất bước xông lên trước nắm lấy cổ tay Ngô Uyển Thanh: “Đừng có gây sự.”

Sau khi Ngô Uyển Thanh sảy thai thần kinh đã có chút không bình thường, tâm tình giờ càng nguội lạnh tuyệt vọng, thấy động tác ngăn cản cô ta của Chân Quảng càng hận người phụ nữ kia đến thấu xương: “Chân Quảng, anh nuôi bồ nhí bên ngoài ngày càng to gan lớn mật rồi nhỉ.” “

Chân Quảng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đã nói không phải như em nghĩ đâu mà.”

Ngô Uyển Thanh thấy anh ấy có chút mềm lòng, giọng nói càng sắc nhọn hơn, ngón trỏ sắp sửa chọc thẳng lên trán Chân Quảng: “Không phải như tôi đã nghĩ? Chân Quảng anh còn đi dạo phố cùng con đàn bà nào nữa rồi?”

Chân Quảng nhíu mày: “Là mẹ anh bảo.”

Anh ấy giơ tay ra chắn giữa Ngô Uyển Thanh và áo sọc caro, lúc đó Ngô Uyển Thanh bùng phát quá đột ngột, anh ấy chưa phản ứng kịp nên mới để người ta bị nắm tóc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ấy biết mẹ mình cố tình để anh ấy và cô gái này đi dạo phố, cô gái này là bạn học từ cấp một và cấp hai với Chân Quảng, tình cảm hai người trước đây không tệ, sau này không qua lại nữa, đợi sau khi anh ấy kết hôn mẹ anh mới nhớ tới cô gái này, mỗi lần bị Ngô Uyển Thanh chọc cho tức điên đều sẽ nói anh mà cưới được vị đó mới tốt, cưới Ngô Uyển Thanh bà sớm muộn sẽ bị chọc tức chết.

Lần này, anh ấy còn bị lật tẩy vì chuyện sảy thai kỳ lạ của vợ, chỉ có thể qua ải của mẹ trước, chuyện gì cũng phải lấy lòng, mẹ đưa ra yêu cầu vô lý này, Chân Quảng cũng đồng ý.

Nhưng không ngờ, lần đầu tiên anh ấy ra ngoài cùng người phụ nữ khác, vẫn chưa bắt đầu dạo phố, đã bị vợ và hội chị em cô ta phát hiện.

Chân Quảng không nhắc mẹ anh ấy còn đỡ, vừa nhắc đến mẹ, Ngô Uyển Thanh liền bắt đầu nổ tung, cách một người còn muốn ra tay lên mặt áo sọc caro: “Tôi biết ngay mẹ anh từ lâu đã muốn anh tìm bồ nhí về sinh con cho nhà họ Chân rồi, bà già đáng c.h.ế.t đó tôi phải xử bà ta!”

Ai biết Chân Quảng nghe thấy lời này sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Đừng có nói bậy bạ.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 154



Ngô Uyển Thanh đã bị mấy lời châm chọc mỉa mai trước đó của hội chị em k*ch th*ch đến phát điên, cái từ mẹ chồng này k*ch th*ch cô ta: “Bà già đáng c.h.ế.t đó sao không c.h.ế.t sớm một chút, bà ta c.h.ế.t sớm một ngày tôi sẽ được sống yên ổn một ngày, có bản lĩnh thì đi c.h.ế.t đi.”

Lúc Chân Quảng nghe đến đoạn này, tay phải nhấc lên, muốn tát một cái thật mạnh lên mặt cô ta.

Ngô Uyển Thanh sau mới ý thức được lời trong lòng không nên nói đã nói ra hết rồi, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bàn tay của Chân Quảng khi còn cách mặt phải cô ta ba bốn centimet lại đột nhiên dừng lại, anh ấy cười khổ nói: “Thì ra cô và mẹ tôi đã đến mức một mất một còn rồi.”

Ngô Uyển Thanh ý thức được bản thân đã làm một chuyện ngu ngốc tày trời, lập tức phản ứng lại, cũng không làm loạn nữa, kéo cổ tay ánh ấy khổ sở cầu xin: “Không, chồng ơi, đầu óc em lúc ấy không phản ứng kịp, nói năng linh tinh.”

Đều là sự sủng ái và nuông chiều vô điều kiện của Chân Quảng mấy năm nay mới khiến cô ta không kiêng nể gì, không chỉ cô ta, mẹ và em trai cô ta, đều coi Chân Quảng là đồ nhu nhược và đối tượng có thể tùy ý bóc lột, mà quên rằng, người đàn ông trước mắt này cũng có tính khí, cũng có cấm địa không thể động vào.

Chân Quảng mặt không chút biểu cảm rút tay mình ra khỏi tay cô ta: “Tôi thấy để cô sống lâu trăm tuổi, chúng ta tốt nhất vẫn nên ly hôn đi.”

Kết hôn bảy tám năm rồi, Chân Quảng trước giờ chưa từng nhắc đến hai chữ ly hôn, cũng không cho phép cô ta nhắc.

Ngô Uyển Thanh hoảng sợ lắc đầu: “Em không!”

Lúc cô ta nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của chồng, đột nhiên sinh ra sự khủng hoảng to lớn, mẹ thở ngắn than dài, em trai oán trách cô ta kém cỏi, “hội chị em” bề ngoài an ủi nhưng thực tế tâm thái đang vui sướng xem trò cười đều ùn ùn kéo đến......

Không, cô ta không thể ly hôn, ngoại trừ cái tiếng bà Chân này ra cô ta chẳng có gì cả, không thể đến cái này cũng mất đi.

Chân Quảng hờ hững nhìn cô ta một cái, không chút lưu tình quay người rời khỏi.

“Chuyện ly hôn, chúng ta tốt nhất vẫn nên tìm luật sư trao đổi.”

Lúc Ngô Uyển Thannh nghe thấy thế trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã bệt xuống đất.

Nhìn thấy váy hoa nhỏ kêu khóc chạy theo chồng, đám đông vây quanh xem náo nhiệt một hồi lòng cũng thỏa mãn, từng tốp từng tốp tản ra.

Trong thời gian xem náo nhiệt Châu Gia Xương cũng đã hút được điếu thuốc, sắc trời đã tối, hắn ta cũng không trì hoãn thêm, trực tiếp gọi một chiếc xe ba bánh về nhà.

Mấy ngày hắn ta ở trại tạm giam, Nhiêu Xuân Cầm ở bệnh viện mấy ngày, lại cãi nhau một trận với con dâu lớn, sau đó bị Châu Gia Bình thấy đau đầu đưa về quê, Châu Gia Bình còn mời em dâu Nhiêu Xuân Cầm đến chăm sóc bà ta.

Có điều mấy hôm nay nhà em trai Nhiêu Xuân Cầm đang thu xếp để thu gặt lúa muộn, bà ta gắng gượng đến ngày Châu Gia Xương ra ngoài liền trở về, cho nên hiện giờ chỉ có một mình Nhiêu Xuân Cầm ở nhà.

Châu Gia Xương đặt vịt quay lấy từ nhà anh trai về đặt lên bàn, nghĩ đến việc đi đến cửa hàng nhỏ trong thôn mua một chai rượu trắng năm tệ, sau đó bóc một đĩa đậu phộng, thưởng thức món vịt quay, rượu trắng và đậu phộng, đúng là quá đã.

Hắn ta lười nhác gọi với một tiếng vào nhà trong: “Mẹ, con để vịt quay lên bàn rồi, nếu mẹ có nghe thấy tiếng con mèo con ch.ó gì đó nhớ lên tiếng, đừng để mấy con súc sinh đó quắp vịt quay đi mất.”

Nhà trong truyền tới một tiếng ừ hứ nhẹ, Châu Gia Xương coi như mẹ hắn đã đồng ý rồi, móc ra năm đồng xu trong ngăn kéo tung lên rồi giơ tay bắt lấy, đang định đi ra ngoài.

Sau lưng lại đột nhiên truyền tới một trận gió tanh, hơi lạnh xẹt qua sau gáy hắn.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 155



Châu Gia Xương lại nhớ tới cảnh tượng gặp quỷ của mấy ngày trước, sau cổ không kìm được lạnh hơn.

Hắn ta run rẩy chậm rãi liếc khóe mắt qua, sau lưng, vẫn là căn nhà, bàn bát tiên, ghế dài......không có nữ quỷ đáng sợ gì cả.

Châu Gia Xương thở phù một hơi, trực tiếp xoay đầu qua, lần này lại ngây ngẩn cả người.

Đĩa vịt quay hắn ta vừa đặt ngay ngắn trên bàn, đã không cánh mà bay.

Châu Gia Xương mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn một cái, lại nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị nhất trong cuộc đời.

Cơ thể của mẹ hắn, Nhiêu Xuân Cầm đang quấn quanh thanh xà dày nhất trên nóc nhà chính như thể bà ta không có xương, đích thực là quấn, quấn hẳn một vòng.

Ánh mắt Nhiêu Xuân Cầm cũng có chút không đúng, nhợt nhạt, nhìn chằm chằm, lòng đen của mắt đã thu hẹp lại rất nhiều, đang nhìn lên trời, chỗ cổ họng phồng lên một đống to đùng, như thể đang nuốt thứ gì đó.

Người dân thôn Hoàn Khê rất nhanh cũng đều đã nghe nói chuyện lạ xảy ra ở nhà họ Châu này, nhao nhao chạy tới xem chuyện mới lạ.

Bà cụ Nhiêu vốn vẫn đang trừng đôi mắt tinh quang b.ắ.n tung tóe quét qua đám đông, nhưng đột nhiên mặt bà đờ đẫn, bịch một phát ngã ra khỏi thanh xà, nằm sấp xuống đất bất động.

Thế nên đám đông lại chân tay luống cuống đưa bà ta đến bệnh viện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi đưa tới bệnh viện, sắc mặt bà cụ đã xanh mét hơi thở thoi thóp, bác sĩ rất nhanh đã phát hiện cổ họng bà ta có vật lạ, cần phải làm phẫu thuật. Nhưng vừa đẩy vào phòng phẫu thuật không lâu, bác sĩ đeo khẩu trang đã ra ngoài, đầy nuối tiếc nói với người nhà, người bệnh vì bị xương vịt chọc thủng, hơn nữa xương khớp toàn thân đều phát hiện bị lệch nhiều, đã không chữa được mà tử vong.

Lúc nghe thấy tin tức này, Châu Gia Xương có chút ngơ ngác.

Cái nhà này gần đây liên tục xảy ra chuyện, chẳng lẽ thật sự như Phàn Tiên Cô nói Châu Thiện là sao chổi? Nhưng Phàn Tiên Cô bị rắn độc mà mình nuôi cắn c.h.ế.t một cách kỳ lạ, lời bà ta nói thật sự có thể tin sao? Đầu óc Châu Gia Xương trước giờ đơn giản, ngay lúc này cũng có nghi ngờ sâu sắc.

Nhưng mà không đợi hắn ta suy nghĩ thêm, Châu Gia Xương liền vì lo liệu tang sự mà bị cướp lấy phần lớn sự chú ý. Phong tục của Trung Quốc coi trọng hỷ và tang nhất, đặc biệt là chuyện tang này, người c.h.ế.t quan trọng nhất, càng không thể sơ sài. Hắn ta thật ra cũng muốn đẩy chuyện hậu sự này cho Châu Gia Bình, nhưng anh trai lại rất lâu rồi không ở trong thôn, người lo liệu việc nhà ở quê hiện giờ là hắn, nếu hoàn toàn bỏ mặc không lo cũng nói không xong.

Vì để tham gia tang lễ của Nhiêu Xuân Cầm, Châu Thiện xin nghỉ về thôn Hoàn Khê một lần.

Lần trước lúc tới đây cô vẫn đang học cấp một, phá giải thuật Tục hồn tụ mệnh của con trai lớn nhà họ Hứa thi triển ở chỗ này, hiện giờ quay về lần nữa, lại có chút cảm khái cảnh còn người mất.

Phong tục của huyện La Hoa cần phải quàn ba ngày mới có thể đưa tang, ngày thứ nhất canh đêm, ngày thứ hai nhập quan, ngày thứ ba tổ chức tang lễ, ngày thứ tư mới đưa tang, còn phải dùng phương pháp chôn.

Cha mẹ đều đã về thôn Hoàn Khê trước cô một bước, Châu Thiện đến hôm canh đêm mới tới.

Nhà cũ họ Châu khá lớn, có một gian chính với ba căn nhà ở hai bên bức tường đổ nát, có hai gian chái đông và tây khép nhà chính lại, t.h.i t.h.ể của Rao Chunqing được đặt trên một tấm phản trong gian chính, bốn mặt đều phủ vải trắng lờ mờ, trước linh vị còn có hai ngọn nến trắng đang cháy.

Châu Thiện và Phan Mỹ Phượng cùng ở tại gian nhà phía tây, cô vốn dĩ còn muốn đi xem mặt bà nội kia lần cuối cùng, Phan Mỹ Phượng lại sống c.h.ế.t không cho cô đi xem, ra sức lẩm bẩm Nhiêu Xuân Cầm c.h.ế.t kỳ quái cỡ nào, trẻ con tốt nhất đừng nên đi xem.

Bà ta đích thực c.h.ế.t rất kỳ quái, người vốn dĩ th*n d*** tê liệt đột nhiên linh hoạt tự mình quấn lên xà nhà như rắn, hơn nữa còn vì nuốt tươi một con vịt quay mà bị nghẹn chết.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 156



Đương nhiên, Châu Thiện không hề biết chi tiết về cái c.h.ế.t của Nhiêu Xuân Cầm, trong nhà gọi điện tới cũng chỉ mơ hồ nói rằng bà ta bị ngã chết, vân vân.

Phan Mỹ Phượng biết cô vô cùng tò mò, nửa đường bà ấy còn chuẩn bị hai đĩa đồ nhắm cho anh em túc trực bên linh cữu, vì để tránh cho cô đến nhà chính, Phan Mỹ Phượng còn cố tình khóa cửa phòng.

Châu Thiện cũng chỉ đành buồn bực dập tắt suy nghĩ này, người c.h.ế.t thôi mà, cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy, chỉ vì chút quan hệ m.á.u mủ đáng thương kia mà muốn đi xem một chút thôi.

Phan Mỹ Phượng đến nhà bếp nhóm lửa, xào một đĩa đậu phộng, lại lấy dầu thực vật xào một đĩa tàu hủ ky bóng dầu cay cay, còn nấu một bát lớn mì rau xanh đơn giản. Bây giờ người c.h.ế.t là lớn nhất, con hiền cháu thảo trong mấy ngày này không nên ăn mặn.

Bà ấy bưng đồ ăn lên nhà chính, vừa hay nhìn thấy Châu Gia Bình và Châu Gia Xương hiếm khi bình tĩnh hòa nhã lấy một bộ bài tây ra đó chơi, không nén được trách móc một câu: “Mau ra ăn chút gì đi, còn phải thức cả đêm đấy, không ăn uống gì sao mà được.”

Châu Gia Bình đánh hết bộ sám kèm một cuối cùng, sau đó mới bỏ bộ bài trong tay xuống rồi đứng dậy: “Tới đây.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Gia Xương hoàn toàn không chút thoải mái, nhưng vẫn nói một câu: “Cám ơn chị dâu.”

Phan Mỹ Phượng chùi cái tay vẫn đang nhỏ nước lên tạp dề, khóe miệng hơi lộ ra chút ý cười: “Người một nhà cả, khách sáo cái gì.”

Nhiêu Xuân Cầm luôn nuông chiều hắn ta đến mức ương bướng, giờ mất đi chỗ dựa lớn nhất đó, Phan Mỹ Phượng cũng phát hiện, chú em này cũng không kiêu ngạo đến mức đáng ghét như trước kia nữa.

Đương nhiên, đối với hắn ta bà ấy cũng không có bao nhiêu hảo cảm.

Phan Mỹ Phượng thấy hai người đã dọn dẹp rồi ngồi xuống băng ghế nhỏ, thưởng thức đồ ăn với rượu nếp trắng, vì vậy cũng yên tâm, cởi tạp dề chuẩn bị đi đến gian phòng phía tây.

Vừa mới cất bước ra khỏi nhà chính, bà ấy liền lập tức dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn bốn phía, nhưng không có chút động tĩnh gì lạ.

Vừa nãy là bà ấy nghe nhầm rồi sao? Nhưng rõ ràng bà ấy nghe được tiếng “xì xì”.

Phan Mỹ Phượng nghi ngờ lắc lắc đầu, vẫn quay người đi về phòng.

Ngủ đến quá nửa đêm, vẫn xảy ra chuyện.

Canh linh cữu chú trọng rằng ngọn nến trắng trước linh cữu không được để dập tắt, phải đốt mãi đến khi cháy hết, cho nên hai anh em không dám đi ngủ cùng lúc, chỉ đành ở đó đánh bài g.i.ế.c thời gian, đợi đến khi thức đến nửa đêm có chút không chịu nổi nữa, thế nên mới thương lượng để Châu Gia Xương đi ngủ trước, đến khi Châu Gia Bình không tỉnh táo nữa mới đánh thức Châu Gia Xương dậy, hai người luân phiên nhau ngủ.

Châu Gia Bình một mình ở đó buồn chán, dứt khoát lấy lá bài xếp thành cầu chơi.

Cửa sổ nhà chính đột nhiên bị một trận gió thổi mở ra, Chu Gia Bình đặt lá bài xuống đi tới đóng cửa sổ lại, nhưng còn chưa kịp quay lại ngồi xuống, ông ấy đã cảm thấy bầu không khí xung quanh có vẻ hơi không đúng lắm.

Châu Gia Bình nhìn trái nhìn phải không thấy hiện tượng gì lạ mới tiếp tục ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu tăng thêm can đảm.

Chưa uống được hai hớp, xung quanh đột nhiên có trận gió lạnh lẽo ập tới, Châu Gia Bình vội vàng xông lên trước giơ tay bảo vệ hai ngọn nến trắng đó, nhìn thấy hai ngọn lửa tuy đang lắc lư sắp đổ nhưng vẫn kiên định đốt cháy mới buông xuống gánh nặng trong lòng.

Ngọn nến trắng ở gần thi thể, thế nên Châu Gia Bình ngẩng đầu lên lại nhìn mẹ mình thêm một lần, một cái nhìn này, lại khiến ông ấy rùng mình.

Chỉ thấy, trên thân xác phủ khăn trắng của Nhiêu Xuân Cầm, một đàn rắn quấn quanh dày đặc, thậm chí xung quanh linh sàng của bà ta, thỉnh thoảng còn có con rắn tung tăng qua lại, trong đó có một con cực kỳ to, đang ngửa đầu vẫy đuôi thè lưỡi tới khuôn mặt tái nhợt đầy tử khí của Nhiêu Xuân Cầm.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 157



Châu Gia Bình trước là dưới chân mềm nhũn, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu bỏ chạy, còn không quên kéo theo Châu Gia Xương đang nằm ngủ trên ghế dài: “Ra ngoài, mau ra ngoài.”

Châu Gia Xương mơ mơ hồ hồ vẫn còn đang ngủ, bị anh trai kéo tọt từ trên ghế xuống, vật nặng đập xuống đất truyền ra tiếng vang ầm ầm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cùng lúc ấy, âm thanh trước đây khó nghe thấy của bầy rắn trở nên to hơn, hầu như chỗ nào cũng đều nghe thấy tiếng rít của loài rắn.

Châu Gia Xương cũng là người can đảm, sau khi tỉnh táo lập tức chạy đến gian nhà phía đông lấy chiêng trống ra gõ, vừa lớn tiếng hô hào với làng xóm chung quanh: “Có rắn, có rắn.”

Tiếng chiêng trống nửa đêm đặc biệt lớn, sơn thôn yên tĩnh rất nhanh đã bị gọi dậy, người tốp năm tốp ba khoác quần áo đi tới nhà họ Châu.

Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy, lối ra nhà chính đã bị rắn chặn cứng ngắc, song cửa sổ cũng bị bầy rắn quấn dày đặc, trông thấy mà tê hết cả da đầu.

Những người này cũng là lần đầu tiên thấy nhiều rắn như vậy, lập tức đều bó tay không có cách nào.

Đối phó với nhiều rắn như vậy hùng hoàng khẳng định là không có tác dụng, dùng lửa tấn công cũng không được, chưa nói tới kết cấu chính của nhà cũ đều dựa vào vật liệu gỗ chống đỡ, đốt một cái chỉ sợ sẽ thiêu rụi cả gian nhà phía đông, mà có thể còn liên lụy đến hàng xóm, chỉ nói riêng t.h.i t.h.ể của Nhiêu Xuân Cầm vẫn còn trong đó mà, cũng không thể một mồi lửa thiêu luôn bà ta chứ.

Thôn dân tới trong lòng đều đang lẩm bẩm, cái bà cụ Châu này, lúc c.h.ế.t như một con rắn, c.h.ế.t rồi còn có nhiều rắn tới như vậy, không phải là xà tinh ở nhà nào đến đầu thai chuyển thế chứ.

Đang lúc đám đông bốn mắt nhìn nhau, Châu Thiện lại đang ngáp khoác áo khoác đi ra ngoài.

“Náo nhiệt thật đấy.” Cô uể oải vươn vai.

Cô khịt khịt mũi, rất nhanh đã ngửi thấy trong không khí truyền tới một khí tức khác: “Rắn?”

Châu Gia Bình vội vàng giơ tay gọi cô: “Thiện Thiện mau tới đây, con ở gần chỗ đó quá rồi.”

Gian nhà phía tây ở gần nhà chính nhất, còn cách một khoảng tới chỗ những người khác. Phan Mỹ Phượng không bận tâm gì nữa, chuẩn bị chạy tới kéo cô trở về.

Châu Thiện lại nhấc chân đi thẳng vào trong nhà chính: “Ta ghét rắn.”

Phan Mỹ Phượng nhìn thấy mà rét lạnh, lập tức gào lên xé ruột: “Thiện Thiện!”

Lại thấy Châu Thiện khéo léo kiễng chân treo một cái túi thơm lên khung cửa: “Con không sao, mẹ, không phải nói rắn sợ ngải cứu sao? Con treo cái túi thơm đuổi rắn.”

Phan Mỹ Phượng lần này lại trực tiếp nhảy tới, không nói câu nào, giơ tay ôm cô vào trong lòng sau đó lùi về phía đám đông.

Thôn dân thôn Hoàn Khê cũng nhao nhao bắt đầu chỉ trích Châu Thiện không hiểu chuyện: “Nhiều rắn như vậy, có vui không?”

“Tôi thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng báo cảnh sát đi, để người nhà nước tới đuổi rắn.”

Bọn họ mồm năm miệng mười đưa ra đề nghị, nhất thời chưa đưa ra quyết định.

Đang lúc bàn bạc sôi nổi, mấy người phụ nữ tinh mắt vẫn luôn theo dõi nhà chính lại kêu lên: “Đám rắn kia!”

Bầy rắn bên cửa lớn này bắt đầu xôn xao, ào ào lùi về sau, có mấy con rắn thậm chí còn giương cao cổ ngẩng đầu đầy ắp chiến ý nhìn vào túi thơm đang treo trên khung cửa kia.

Nhưng bọn chúng đối với cái túi thơm đó e sợ tránh đi còn không kịp, rất nhanh đã bắt đầu lui vào trong nhà chính.

Thấy vậy, đám đông đều kinh ngạc: “Đây là vật gì thế?”

Châu Thiện chớp chớp mắt: “Cháu mua trên thành phố đấy.”

Đương nhiên không thể nào là mua trên thành phố, cô đến tiệm thuốc mua ít dược thảo tự mình làm, chính là để xua đuổi Yếm thắng thuật mà con Thường tiên kia đã yểm lên người cô.

Người dân tin là thật: “Có ích vậy à, cũng mua cho chúng ta một ít, lúc xuống ruộng làm đồng sẽ không sợ bị rắn cắn nữa.”

Sắc mặt Châu Thiện hơi khổ não: “Nhưng cháu chỉ mua một cái.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 158



“Lần sau mua nhiều thêm chút mà, chúng ta bỏ tiền ra, tiền đi lại cũng có, sẽ không bạc đãi đứa trẻ con như cháu đâu.”

Châu Gia Bình nghe thế cũng cười: “Thiện Thiện, con mang mấy cái cho các chú các bác đi.”

“Được rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng may làm túi thơm này cũng không phải chuyện gì khó, hôm nào đó lựa lúc rảnh rỗi cũng không mất bao nhiêu công sức là có thể làm được mười bảy mười tám cái.

Bốn phía dần trở nên yên tĩnh, có mấy thanh niên gan dạ rủ nhau đi vào xem, lúc trở về ai nấy đều sắc mặt kinh dị.

“Hết rồi, đám rắn đó tất cả đều không thấy đâu rồi.”

Nhưng mà nhà chính ngoại trừ cửa lớn và cả cửa sổ sát bên ngoài ra thì không còn lối ra nào khác, đám rắn đó dưới con mắt của tất cả mọi người có thể đi đâu được chứ?

Những thôn dân gan dạ kia không tin vào mấy chuyện ma quỷ, cầm đèn pin tìm kiếm một vòng nữa trong nhà cũ họ Châu, tuy nhiên toàn bộ căn nhà đều sạch sẽ, không thấy bất cứ thứ gì.

Vừa nãy một bầy rắn lớn như thế, lại không cánh mà bay rồi? Trong nhất thời đám đông đều nhao nhao nhìn nhau.

Để đề phòng bất trắc, Châu Gia Xương gọi người bắt rắn trong thôn tới, người bắt rắn rất có tiếng quanh thôn xóm gần đây, câu mà ông ta thường nói nhất chính là rắn có đạo của rắn, mà đạo của rắn đều không thoát khỏi đôi mắt ông ta. Người ở quê thường dùng rắn sống để điều chế rượu thuốc, mà bất kể anh cần bao nhiêu con, chỉ cần nói cho ông ta con số, ngày thứ hai đảm bảo sẽ có từng ấy số lượng, tuyệt đối không nhiều hay ít hơn một con, người ở quê đều nói đây chính là tay nghề.

Tìm tung tích của rắn này, tự nhiên cũng không thoát khỏi con mắt của người có nghề.

Người bắt rắn cầm theo công cụ bắt rắn mình thường dùng rồi đi tới nhà họ Châu, ông ta cũng không vội ra tay, đầu tiên thả một con chuột xám ra chui rúc khắp nơi xung quanh, sau đó mới ung dung châm tẩu thuốc, vui vẻ thoải mái ngồi trên tảng đá lớn ngay giữa sân hút thuốc.

Chuột xám rất nhanh đã chạy trở về, kêu loạn chít chít mấy tiếng, lắc đầu, lại chắp móng vuốt lên rất ra dáng mà cúi người lạy.

Người bắt rắn lúc này mới nheo mắt: “Không có?”

Ông ta cũng không thất vọng, cho dù chuột xám không tìm được rắn, nhưng vẫn cho chuột xám một miếng bánh ngô thơm nức làm thù lao, chuột xám lại kêu chít chít mừng rỡ, ngoan ngoãn chui vào cái lồng mà ông ta mang tới.

Người bắt rắn lúc này mới lấy ra một cành liễu trong đống đồ kiếm cơm mang theo người, trên cành liễu rũ xuống một cục sắt to bằng ngón tay cái, ông ta dùng cành liễu đặc biệt dẻo đó chuyên môn gõ vào mấy cái lỗ ở khắp nơi, sau khi rít mạnh mấy hơi thuốc mới lắc đầu: “Không có rắn.”

Không chỉ như vậy, dưới nền nhà họ Châu đều sạch sẽ, đến cả ổ rắn cũng không có, điều này không hay gặp ở quê.

Trừ phi có thứ gì đó đáng sợ dọa bọn chúng đến nỗi không dám làm ổ ở đây.

Nhưng chuyện này, người bắt rắn cũng không nói với thôn dân, mà nhàn nhã đứng đó hút thuốc, thậm chí khá thư thái đánh giá anh em nhà họ Châu.

Chuyện này đúng là kỳ lạ, trong nhất thời các thôn dân đều nghĩ tới hiện trạng kỳ dị của Nhiêu Xuân Cầm trước khi chết, không khỏi càng hoảng sợ bất an, nuốt ngụm nước bọt nhìn vào xác c.h.ế.t đang dùng vải trắng phủ trong nhà chính kia.

Nhưng trước mặt anh em nhà họ Châu, bọn họ cũng không tiện nói gì, chỉ đành cười cười nói không có rắn thì tốt.

Thấy không còn chuyện gì, Phan Mỹ Phượng lúc này mới nghĩ tới mang đồ điểm tâm ra đón tiếp các vị hương thân, cũng không có mấy người ăn, đều khoát tay rồi từng tốp ra về. Người bắt rắn ở lại cuối cùng, ông ta uống một chén trà xong mới gật đầu, cầm lấy thùng công cụ của mình chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng ông ta lại quay đầu nhìn ở ngay chỗ cửa lớn, Châu Gia Bình đang chuẩn bị tiễn ông ta, thấy vậy cũng không hiểu được mà dừng bước.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 159



Người bắt rắn đè thấp giọng sát bên tai ông ấy, lại dùng khóe mắt ra hiệu vào trong nhà chính: “Đừng trì hoãn, mau chóng hạ táng.”

Châu Gia Bình không khỏi giật mình: “Ngày kia, đợi ngày mai tổ chức tang lễ xong, sáng sớm ngày kia sẽ đưa tang ngay, tuyệt đối không trì hoãn.”

Người bắt rắn gật đầu, lại không quên dặn dò một câu: “Đến hôm đưa tang, nhớ phải mời thầy phong thủy đến xem mộ của mẹ anh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Gia Bình cảm ơn người bắt rắn xong mới tiễn ông ta về.

Trong lòng còn vướng bận chuyện này, người nhà họ Châu đều có chút lo lắng không yên.

Phan Mỹ Phượng càng run lập cập, nhìn bầu không khí quỷ dị trong nhà tim cứ đập thình thịch, không nén được muốn mở miệng nói đến nhà khác ngủ.

Nhưng hai anh em họ Châu phải canh linh cữu, nếu giờ bà ấy đi lòng thấy ái ngại.

Trong bốn người, người trấn tĩnh nhất chính là Châu Thiện.

Trong khoảng thời gian này Châu Thiện vẫn luôn không lên tiếng, mãi đến khi đám đông tản đi, hai anh em bắt đầu canh đêm lại, lần này bọn họ không dám ngủ, bật đèn sáng trưng, ngồi đó không hề dụi mắt.

Lúc này cô mới chầm chậm duỗi người, ngẩng đầu nhìn dãy núi nguy nga sau thôn Hoàn Khê, nở một nụ cười khẽ gần như không thể nghe thấy.

Lo lắng thấp thỏm qua nửa đêm, không có chuyện gì xảy ra nữa, ba người nhà họ Châu lúc này mới coi như buông bỏ tảng đá trong lòng xuống, lại bắt đầu tất bật lo tang sự của Nhiêu Xuân Cầm.

Châu Gia Bình khá vui mừng phát hiện ra, sau khi mẹ mất, đứa em trai này của mình dường như trưởng thành lên không ít, tuy rằng vẫn không có ích gì mấy, nhưng sau khi biết không còn người chống lưng mà anh trai chị dâu cũng sẽ không nuông chiều mình, Châu Gia Xương cũng không ngang ngược như hồi trước nữa. Tuy rằng không giúp được gì lớn, nhưng bảo làm gì đều sẽ đi làm, có điều kết quả làm ra chỉ qua loa sơ sài, so sánh với trước kia đã là một tiến bộ rất lớn rồi.

Ngày thứ hai sau khi bố trí linh đường xong, Châu Gia Bình lại bắt đầu sắp xếp chuyện tiếp đón người thân bạn bè, Châu Thiện cố tình lựa lúc mấy người lớn bận tối mắt tối mũi, giống như vô tình nhắc đến ngọn núi lớn đằng sau thôn.

Kết quả Phan Mỹ Phượng không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ ném một câu: “Con muốn tới đó chơi? Không được, chỗ đó có heo rừng và sói, nhiều lắm đấy.”

Heo rừng và sói là cái thá gì? Chỗ thịt đó còn không đủ cho cô nhét kẽ răng cơ, tới con nào cô nướng con đấy, tới hai con cô nướng cả đôi, Châu Thiện bĩu môi.

Ngược lại, Châu Gia Bình đang thu dọn gà vịt thấy cô thật sự như có hứng thú với ngọn núi đó liền hào hứng, lập tức đĩnh đạc mà nói: “Ngọn núi đó không tầm thường đâu, con đừng thấy ngọn núi đó không lớn, nhưng huyện La Hoa này của chúng ta là lấy tên từ dãy núi này —— dãy núi La Hoa, ngày xưa tổ tiên chúng ta còn từng đánh trận trên ngọn núi này, chính là dãy núi này đã đặt ra nền móng cho giang sơn chúng ta!”

Châu Thiện cảm thấy có thể cha xem nhiều phim chiến tranh quá rồi, vừa nói tới đánh trận hai mắt liền lấp lánh ánh sáng, dường như muốn bày hết sự tích anh hùng của tổ tiên ra trước mặt để m.ổ x.ẻ rõ ràng.

Châu Thiện sợ nhất chính là ông cha của mình luận bàn chuyện xưa, bởi vì một khi ông ấy nói tới chuyện cũ sẽ không có hồi kết, có thể bàn luận từ cổ chí kim đến vũ trụ hồng hoang.

Cô vội vàng ngắt lời ông ấy: “Cha, hình như con thấy một ngôi miếu trên núi.”

Châu Gia Bình bị ngắt lời vẫn còn chút tiếc nuối chưa đã, nghe thấy thế cũng thuận theo ánh mắt cô nhìn lên trên: “Con nói ngôi miếu nào? Chỉ là ngôi miếu nát nhỏ, không có gì đáng xem, từ lúc cha còn nhỏ đã hoang phế rồi, chú nói phải không Gia Xương.”

Châu Gia Xương đang buộc giấy trắng ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Gọi em?”
 
Back
Top Bottom