Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOYedgmskLvlbrhzQaGjthhUe-C5SHgJQYBoU6JKbhqNCLetx9zstErpsc6Tp9Hc3pTzIn85LM1QRWIq40VfFBWNYcd5bOViK0J4reUlyuLs-Tw6KJf_nVIXboGnhi_q_EqHlU0k52FYvrxUlwtrprv=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Linh Dị, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Gia Đấu, Hài Hước, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 天山茶賓館

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Gia Đấu, Linh Dị, Nữ Cường, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Điền Văn

Team dịch: Vân Mộng Hạ Vũ

Giới thiệu:

Cô gái Chu Thiện, có khả năng nhìn thấy và thay đổi số mệnh, đang đối diện với một thế lực tàn ác và phong kiến đầy tín dị dị.

Đây là một tình huống thú vị trong những câu chuyện về việc thay đổi số phận hay chiến đấu với số mệnh.​
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 1



Mặt trời ở phương Đông, có những vệt sương mù mờ mờ, có nghĩa là "tử khí đông lai".

Ở hướng Đông, loáng thoáng có những điểm sáng cực lớn kéo theo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đ.â.m vào trong một gia đình. Cùng lúc đó, trong gia đình nọ vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé.

"Sinh rồi, sinh rồi." Trên tay bà đỡ đẻ trong thôn còn dính máu, cầm lấy tã lót vội vàng quấn đứa bé lại, ôm vào trong phòng bên ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẻ mặt Nhiêu Xuân Cầm vui mừng, lúc này cất bước chân bó gót sen đến gần đứa bé: "Sinh rồi? Con trai hay con gái?"

Sắc mặt vui mừng trên mặt bà cụ khi nghe được câu "con gái" của bà đỡ đẻ đột nhiên dừng lại, bầu không khí vui mừng này cũng ngưng đọng rồi biến mất. Mặt Nhiêu Xuân Cầm âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, không nói lời nào, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.

Bà đỡ đẻ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: "Lão thái thái, tiền mừng của bà…"

Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm phớt lờ bà ấy, bước đôi chân bó gót sen ra ngoài.

Kể từ khi thực hiện kế hoạch hóa gia đình, bé gái vẫn không được nhiều người ưa chuộng ở nông thôn. Bà đỡ đẻ không phải không biết, nhưng đây vẫn là đứa con đầu lòng, ở nông thôn, bởi vì cần sức lao động, thai đầu là nữ, còn có một suất đứa con thứ hai, chẳng qua cần cách tuổi của đứa con đầu lòng sáu năm là được.

Bà đỡ đẻ lại nghĩ đến cái gì, cũng hiểu được nguyên nhân Nhiêu Xuân Cầm giận dữ như vậy, chỉ đành thở dài một hơi.

Nguyên nhân không có gì khác, sản phụ trong phòng là một sản phụ cao tuổi, năm nay đã ba mươi lăm tuổi, mới có thể sinh con gái, nếu như qua sáu năm nữa... Không biết có thể sinh con hay không.

Sản phụ cao tuổi vốn đã vô cùng nguy hiểm, sáng nay sản phụ lại trượt chân trên sân giếng, lúc này mới khiến cho đứa bé ra đời sớm, bởi vì trong thôn cách huyện thành xa, cho nên ngay cả bệnh viện cũng chưa kịp đưa qua.

Nhưng may mắn bà ấy cũng là người quen đỡ đẻ, thế hệ thanh niên trong thôn, không một người nào là không qua tay bà. May mà bà già như bà ấy cho dù không tài cao, cũng miễn cưỡng giữ được mạng hai mẹ con bình an vô sự.

Chồng của sản phụ là một người dạy học, hôm nay không có ở đây.

Ban đầu trong phòng ngoài còn có vài người đứng, thấy Nhiêu Xuân Cầm đi rồi, cũng tản đi, chỉ còn lại chị em dâu của sản phụ Phan Mỹ Phượng còn dựa vào bên cửa mỉm cười nhìn tất cả, trong miệng còn cắn hạt dưa.

Thấy bà đỡ đẻ nhìn về phía mình, cô ta không khỏi nhổ nước bọt một cái: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không có tiền, bà muốn tiền mừng phải tìm mẹ chồng tôi đòi, nhà này do mẹ chồng tôi quyết định."

Cô ta nói xong cười lạnh một tiếng, thân hình như rắn nước uốn éo, cũng mặc kệ sống c.h.ế.t của người sống trong phòng, ung dung cắn hạt dưa đi vào phòng mình.

Bà đỡ đẻ không còn cách nào, bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía đứa bé trong bọc: "Mạng của con cũng không tốt. ”

Đứa bé sơ sinh lại mở ra một đôi mắt mờ sương vào lúc này, mê man nhìn bà ấy.

Bà đỡ đẻ bị cô làm cho giật mình, ngay sau đó lại nở nụ cười: "Nhóc con, con còn sống à.”

Bé gái dường như nhếch môi cười, lại nhắm mắt lại, yên tâm nghỉ ngơi.

Lần này bà đỡ đẻ thật sự bị dọa sợ, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập thình thịch, hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 2



Bà ấy lại nhìn một chút, khóe miệng bé gái đang mím chặt, nắm tay nhỏ đang nắm chặt thành nắm đấm, hiển nhiên là đang nằm mơ.

Nhìn nhầm rồi, chắc chắn bà ấy đã nhầm rồi!

Bà đỡ đẻ không dám chậm trễ nữa, sợ ở bên ngoài phòng này một lần nữa, bé gái lại bị đông lạnh, vì thế vội vàng bế đứa bé vào trong phòng.

Trong phòng là phụ tá cùng bà đỡ đẻ, phụ tá đang lau người cho Phan Mỹ Phượng, thấy bà ấy tiến vào, không nhanh không chậm nhìn bà ấy một cái, thấy bà ấy dường như tay không trở về, phụ tá mới cau mày hỏi: "Tiền mừng đâu?"

Phong tục ở đây chính là phải thưởng bao lì xì cho bà đỡ đẻ, tiền càng dày thì chứng minh gia đình này càng coi trọng con cái. Rõ ràng trước khi sinh Nhiêu Xuân Cầm đã chuẩn bị xong bao lì xì, còn dặn dò nhất định phải để cho cháu trai của bà cụ bình an ra đời.

Bà đỡ đẻ nhẹ nhàng lắc đầu, bọn bà trông cậy vào chút tiền này vui vẻ sống qua ngày, ấy vậy mà vất cả nửa ngày trời, giờ một xu cũng không có.

Phụ tá tức giận đến bật cười: "Ngay cả tiền mừng cũng không cho? Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy?"

Bà đỡ đẻ sợ phụ tá đánh thức Phan Mỹ Phượng thật vất vả mới ngủ được, vội vàng lắc đầu ý bảo bà ấy không được nói chuyện.

Nhưng đã muộn, Phan Mỹ Phượng không biết từ lúc nào đã mở đôi mắt đầy tơ m.á.u kia.

Trên đầu cô ấy còn đầy mồ hôi lạnh, tóc ướt đẫm, từng sợi từng sợi dán lên má và cổ.

Cô ấy sinh con rất khó khăn, đêm qua khi đi lấy nước rửa chân không cẩn thận trượt chân, mãi đến sáng mới sinh con.

Nhưng sau khi khó khăn sinh con gái, ngay cả một chén trứng cơ bản nhất cũng không ăn được.

Phan Mỹ Phượng hai mắt đỏ bừng, nhưng vẫn vật lộn ngồi dậy, run rẩy từ dưới gối đầu lấy ra một cái túi vải nhỏ đưa qua: "Đây là Gia Bình cho tôi, hai vị đừng ghét bỏ, cầm đi. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà đỡ đẻ vội vàng từ chối: "Cái này bọn tôi làm sao lấy được.”

Số tiền mừng này, theo lý mà nói đều nên là nhà chồng cho, sao lại không biết xấu hổ để cho một sản phụ suy yếu đưa chứ. Huống chi, đây là tiền bồi bổ mà người đàn ông của cô ấy đưa cho.

Phan Mỹ Phượng sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao, hai người cũng đừng ngại ít. ”

Bà đỡ đẻ tiếp tục từ chối, lại nhìn thấy vẻ mặt Phan Mỹ Phượng sắp khóc, trong lòng bỗng nhiên chua xót, nhận lấy cái túi vải kia: "Được được được, cháu gái, chúng tôi nhận, cháu mau nằm xuống nghỉ ngơi. ”

Phan Mỹ Phượng thở hổn hển, thật vất vả mới nằm xuống, lại mỉm cười hướng tới bọc kia nói: "Ôm đứa nhỏ lại cho tôi xem một chút. ”

Bà đỡ đẻ xót xa, cẩn thận bế đứa bé qua.

Phan Mỹ Phượng vừa thấy khuôn mặt của bé gái bật cười một tiếng: "Cùng cha con bé quả thực là từ trong một khuôn đúc ra vậy. ”

Bà đỡ đẻ không nói gì, trán cô bé này có một nốt ruồi đỏ, mặt vừa đỏ vừa gầy, mặt mày lại tất cả đều chưa nở ra, cùng con trai trưởng nhà họ Chu có chỗ nào giống nhau?

Phan Mỹ Phượng và con trai trưởng nhà họ Chu chính là yêu đương tự do mà thành, bình thường tình cảm vợ chồng hai người rất tốt. Mà bà cụ Nhiêu Xuân Cầm kia đúng không? Chỉ hận không thể buộc luôn con trai vào thắt lưng quần, không muốn con trai cùng con dâu gần gũi, ngày thường xem Phan Mỹ Phượng thành cái gai trong mắt.

Lần này Phan Mỹ Phượng sinh con, Chu Gia Bình còn đang dạy học trong huyện thành, người nhà họ Chu ngay cả một tin nhắn cũng không chuyển giúp. Đối ngoại cũng chỉ nói là con trai bận làm việc, loại chuyện này không tiện quấy rầy.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 3



Nhưng vợ sinh con sao có thể coi là một vấn đề nhỏ? Ai mà không biết là Nhiêu Xuân Cầm không muốn con trai gần gũi với con dâu.

Lúc này, bé gái lại đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Phan Mỹ Phượng, dường như đang lau nước mắt cho cô ấy.

Bé gái, không, Sơn Từ Thần Quân, lúc này ở trong lòng bỗng nhiên thở dài một hơi.

Ngọc Đế, ta nhổ vào mả tổ nhà ông!

Mẹ nó, ông ta đặc biệt chọn cái mệnh quái quỷ gì cho cô thế này, mệnh cách này của cô, không chỉ liên lụy đến cha mẹ mất sớm, cũng chính là mệnh mồ côi trong truyền thuyết.

Không phải là thật vất vả ăn thịt Tam Thanh mới được sinh ra trong nhà Tây Vương Mẫu sao?

Chẳng phải là cô mới nhổ thêm mấy gốc bàn đào trong nhà thôi sao?

Phi, cô cũng không ghét bỏ Tam Thanh tắc răng, cây bàn đào to lớn khó nhổ.

Ngược lại, chính Tây Vương Mẫu đã kiện cô lên Lăng Tiêu bảo điện.

Ngọc Đế lại nhân cơ hội này cầm gậy lớn đẩy cô xuống nhân gian, còn mỹ danh nói: "Nhân gian ngày nay tha hóa, mong Thần Quân hạ giới giáo hóa thế nhân.”

Giáo hóa thế nhân, cần gì phải thu hồi toàn bộ pháp lực của cô, ném "Đạo Đức Kinh" của bản quân đá xuống hạ giới?

Ôi, đồ trai bao Ngọc Đế nhà ngươi!

Hạ giới cũng chỉ là hạ giới thôi, chọn cho cô một bộ mệnh cô nhi, đây là tâm tư gì!

Cô đường đường chính chính là Sơn Từ Thần Quân, đại chiến trung lập giữa Thần Ma đã là Tử Thần số một, uy danh hiển hách, chính là tồn tại khiến Quỷ Thần biến sắc, làm sao đến mức... Làm sao lại rơi vào tình cảnh như này.

Bà đỡ đẻ đột nhiên kinh hô một tiếng: "Nguy rồi, chảy m.á.u nặng.”

Chỉ thấy không biết từ lúc nào, trên người Phan Mỹ Phượng đắp tấm chăn kia, tí tách chảy ra máu, thấm ướt cả chăn bông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khuôn mặt Sơn Từ nghiêm túc, nốt ruồi đỏ trên trán bắt đầu tỏa ra ánh sáng mà người bên ngoài nhìn không thấy.

Phụ nữ mỗi lần sinh con, đều là đi qua quỷ môn quan, trong đó, sau khi sinh xuất huyết nặng, chính là hung thủ hạng nhất.

Bà đỡ đẻ cùng phụ tá kia đều cuống quít tay chân, miễn cưỡng cố gắng giữ vững bình tĩnh, hai người bọn họ đỡ đẻ cũng đã hơn ba mươi năm, sóng gió gì mà chưa từng thấy qua.

Chỉ có điều, vừa thấy lượng m.á.u chảy ra, trong lòng bà đỡ đẻ đột nhiên lạnh lẽo.

Xong rồi, nhiều m.á.u như vậy, chỉ sợ người mệnh lớn cũng không giữ được mạng.

Phan Mỹ Phượng cũng chú ý tới ánh mắt của bà ấy, nhịn không được nhìn xuống phía dưới, trong lòng một trận thê lương.

Cô ấy mím môi hỏi: "Bà ơi, tôi còn cứu được không?"

Bà đỡ đẻ cười gượng: "Đứa ngốc, cháu nói lung tung cái gì vậy?"

Bên ngoài đã không còn người chăm sóc, chỉ còn lại ba người luống cuống tay chân trong phòng. Cuối cùng, người phụ tá kia cắn răng nói: "Trong thôn có nhà của Tam Mao có một chiếc xe ba bánh, tôi sẽ đi mời anh ta đưa cô đến bệnh viện." ”

Bà ấy nói xong dậm chân chạy đi, ngược lại Phan Mỹ Phượng bình tĩnh lại, đưa tay về phía bà đỡ đẻ: "Ôm đứa nhỏ đến đây, để tôi nhìn con bé nhiều hơn một chút. ”

Bà đỡ đẻ cũng không nhịn được đỏ mắt, đặt bé gái sang một bên.

Hơi thở của Phan Mỹ Phượng đã suy yếu đến cực hạn, sâu kín thở dài một tiếng: "Bé con à…"

Cô ấy vừa nói xong câu kia, nhịn không được cúi đầu k** r*n một tiếng, trên mặt cũng chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Vào lúc này cô bé nhẹ nhàng vươn nắm đ.ấ.m nhỏ, để lên mi tâm của Phan Mỹ Phượng.

Tất cả pháp lực còn sót lại trong thần hồn của Sơn Từ lúc này đều điên cuồng từ trong tứ chi nhỏ bé trào ra, dọc theo cánh tay của cô, chậm rãi chảy vào trong cơ thể Phan Mỹ Phượng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 4



Sơn Từ cô! Chưa bao giờ tin vào số mệnh, ngay cả lần này chính là sinh tử của Phan Mỹ Phượng thì như thế nào, có cô ở đây, Diêm Vương muốn cướp người ư? Đừng mơ!

Nếu Ngọc Đế ngươi cho ta một bộ mệnh cô nhi, ta sẽ đổi mệnh cho ngươi xem! Có bản lĩnh thì lấy sấm ra bổ ta này.

Phan Mỹ Phượng nhíu mày, dù sao đây cũng là cơ thể của người phàm, pháp lực của thần linh quá lớn, có thể tưởng tượng được ma lực của thần linh thuần túy tới cỡ nào, cô ấy nhất thời chịu không nổi, thậm chí còn ngất đi.

Bà đỡ đẻ hoảng hốt: "Cháu gái, cháu đừng ngủ, con gái cháu còn đang nhìn cháu này. ”

Bà ấy nhịn không được cúi đầu ôm mặt khóc lên.

Nhưng vào lúc này, phụ tá cũng dẫn người vội vàng chạy tới, hai người cường tráng phá cửa, cũng bất chấp cấm kỵ giữa nam nữ, nhanh chóng đem Phan Mỹ Phượng cùng chăn ôm lấy, nhét vào trong xe ba bánh bên ngoài.

Chị dâu Trần Hồng Thải cách vách cũng nghe được động tĩnh, cười tủm tỉm đi ra, trong miệng vẫn còn đang cắn hạt dưa, nhìn thấy cảnh này thì giả vờ kinh ngạc: "Chao ôi, này, chị dâu của tôi bị làm sao vậy?"

Bà đỡ đẻ nhổ nước bọt về phía cô ta: "Nhà họ Chu các người sẽ gặp báo ứng cho mà xem.”

Trần Hồng Thải cũng ngừng cười: "Bà già như bà là cái rắm gì, hiện tại sống hay c.h.ế.t là chị dâu tôi, nếu nói báo ứng cũng là chị ta bị trước, không phải sao?"

Bà đỡ đẻ còn ôm đứa bé trong tay, nghe vậy tức giận đến mức không nói nên lời. Cùng là con trai nhà họ Chu, nhưng con trai thứ Chu Gia Xương mà Trần Hồng Thải gả cho, ở nhà họ Chu bình thường kém xa, chính là một tên côn đồ.

Trần Hồng Thải bình thường không thể so được với Phan Mỹ Phượng, từ sau khi Phan Mỹ Phượng mang thai, cô ta càng hoảng hốt, con đầu lòng của cô ta là con gái, nếu Phan Mỹ Phượng mang thai đứa lớn là con trai, mẹ chồng cô ta sẽ thay đổi thái độ đối với Phan Mỹ Phượng.

Bà đỡ đẻ cũng biết người này xấu xa, cũng không tiện nói thêm gì nữa, ôm đứa nhỏ cẩn thận bước lên xe ba bánh.

Trần Hồng Thải ném hạt dưa lên mặt đất, ác miệng trù ẻo: "Chết rồi mới tốt. ”

Cô ta nói xong câu đó vẫn cảm thấy xui xẻo, nên nhổ vài miếng nước bọt, xoay người đi vào phòng.

Tam Mao vội vàng đưa Phan Mỹ Phượng đến bệnh viện, bệnh viện cũng không dám chậm trễ, vội vàng đưa cô ấy đi kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ đen mặt lại, nói: "Ngủ rồi, ai bảo vị này sắp c.h.ế.t đâu. ”

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có chút ngây người: "Cái gì?"

Bác sĩ nói: "Các chỉ số cơ thể của cô ấy đều bình thường, tốt hơn nhiều so với các sản phụ khác, căn bản không có xuất huyết nặng, nền tảng khỏe mạnh. ”

Tam Mao lấy ra cái chăn bông dính m.á.u ban nãy: "Vậy đây là xảy ra chuyện gì?"

Bác sĩ nhíu mày: "Có quỷ mới biết đây là dính ở đâu.”

Phan Mỹ Phượng không chỉ không xuất huyết nhiều, mỡ m.á.u cũng rất khỏe mạnh, lượng m.á.u thậm chí còn nhiều hơn người bình thường một chút, nhưng cũng nằm trong phạm vi bình thường. Các bác sĩ nghi ngờ rằng đây là do gia đình của sản phụ đã bồi bổ quá liều cho cô ấy.

Mọi người mơ hồ đi về phía phòng bệnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Gia Bình còn đang ở trường nhận được tin tức, vội vàng đạp xe đạp tới, hắn đem xe ném về phía cửa bệnh viện, cũng không nhớ rõ phải khóa xe lại, vội vàng chạy vào bên trong.

“Mỹ Phượng đâu?”

Chưa kịp nhìn thấy người khác, đã nghe thấy giọng nói lớn của hắn ở hành lang.

Tam Mao vội vàng đi ra ngoài: "Ở đây.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 5



Người đàn ông lương thiện thật thà vừa nhìn thấy bóng dáng vợ mình nằm trên giường bệnh lập tức nhịn không được hai vành mắt đỏ hoe, tiến lên nắm lấy tay Phan Mỹ Phượng: "Em chịu khổ rồi. ”

Phan Mỹ Phượng lúc này cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh lại, trước mắt cô ấy còn có hư ảnh, nhưng vẫn như cũ nhận ra đường nét Chu Gia Bình.

Phan Mỹ Phượng nở nụ cười: "Anh có đi thăm con không?"

Chu Gia Bình lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Còn chưa kịp đi. ”

Phan Mỹ Phượng nhìn thấy chồng mình, trái tim cô ấy hoàn toàn ổn định, nhẹ nhàng nói: "Anh đi xem đi, con bé rất giống anh.”

Bà đỡ đẻ rất nhanh chóng ôm đứa nhỏ tới, Chu Gia Bình cẩn thận nhìn chằm chằm Sơn Từ một lúc lâu: "Con bé giống em. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này Sơn Từ ở trong lòng trực tiếp trợn trắng mắt, ai cô cũng không giống, cô giống mình có được không!

Chu Gia Bình cùng tuổi với Phan Mỹ Phượng, hai người trung niên giờ phút này hiển nhiên luống cuống tay chân như chưa từng thấy qua thế giới.

Nhiêu Xuân Cầm không phải là người có thể bớt lo lắng, mẹ ruột Phan Mỹ Phượng cũng không thể trông cậy vào. Bà đỡ đẻ lắc đầu, bất đắc dĩ bước lên dạy cho hai người cha mẹ mới những lưu ý cho trẻ con.

Phụ tá của bà nóng nảy, ở sau lưng nhéo bà ấy một cái: "Người ta đang ở bệnh viện đấy, bệnh viện sẽ dạy. ”

Không những thế, ở đây còn chỉ dạy khoa học hơn bọn họ nhiều.

Không ngờ, bà đỡ lại xịu mặt, bướng bỉnh nói: "Tôi tự nguyện. ”

Kiến thức nuôi dạy con cái của bà ấy đều là tổ tông truyền lại, trăm ngàn năm cũng không lỗi thời, khoa học? Khoa học có thể so sánh với tổ tiên không?

Phụ tá cũng không bắt bẻ được được kiểu tổ tông "phong kiến ngu muội" trong đầu bà ấy, nhưng may mắn, vợ chồng Chu Gia Bình đối với hai người vẫn rất biết ơn, giờ phút này nghe vô cùng nghiêm túc.

Trong lòng phụ tá lại có chút hồ nghi, hiện tại Phan Mỹ Phượng sắc mặt hồng nhuận, thần sắc rạng rỡ, làm gì có bất kỳ dấu hiệu suy yếu nào như lúc trước?

Chẳng lẽ, mới đầu đều là bọn họ hoa mắt sao? Điều này cũng là lạ.

Trong lòng bà ấy tính toán, vừa nhấc mắt thấy đứa bé trong n.g.ự.c Chu Gia Bình không biết từ lúc nào đã mở mắt đen, chăm chú nhìn chằm chằm bà ấy, thấy bà ấy chú ý, ngược lại nở nụ cười "khanh khách".

Trong lòng phụ tá lộp bộp, mẹ ơi, đứa nhỏ này sao lại giống như thành tinh thế?

Chu Gia Bình có vợ có con gái, vạn sự như ý, đang rất thỏa mãn, thấy Sơn Từ nở nụ cười, cũng nở nụ cười: "Con bé thích hai người. ”

Quả thật thích, nhưng cô càng thêm hứng thú với người cha ruột là anh ấy.

Lúc trước khẩn cấp, cô chưa kịp nhìn kỹ, hiện giờ nhìn kỹ, ngược lại nở nụ cười.

Cô cùng lão Quân học qua thuật xem tướng, từ tướng mạo Phan Mỹ Phượng, giữa trán đầy đủ, mặt vuông tròn, là tướng phú quý. Hơn nữa huyệt "Thừa Tương" ở cằm lún sâu, huyệt "Thừa Tương" là điềm báo thừa cát thừa phúc, đương nhiên càng sâu càng tốt. Tướng mạo này của Phan Mỹ Phượng, vốn nên là mệnh đại phú quý nhiều con nhiều cháu, không đến mức cao tuổi mới sinh con, còn là con gái duy nhất.

Nhưng bây giờ trán của cô ấy lại loang lổ, lại phá mệnh phú quý của mình, khó có thể có con.

Mà Chu Gia Bình thì lại càng ghê gớm hơn, giữa trán của anh ấy loáng thoáng hiện ra một vệt đen, đây là điềm báo c.h.ế.t sớm.

Người nhà này thật thú vị, nam nữ chủ nhân vốn đều là phú quý bình an thuận lợi cả đời, hiện tại lại đều xui xẻo bị người đổi mạng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 6



Thời vận của mình toàn bộ bị trộm chuyển đến trên người khác, mà cha mẹ cô bé lại đi gánh lấy vận đen cho kẻ lòng dạ hiểm độc kia!

Rõ ràng cha mẹ cô bé vẫn chưa biết mệnh cách rất tốt thuộc về mình đã bị người ta đổi mất, cũng không biết rằng mấy đứa con vốn dĩ nên có trong cuộc đời mình bởi vì bị đổi mệnh cách nên không thể đến với nhân gian.

Bọn họ giống như hàng nghìn những người mới làm cha mẹ khác, đang vui mừng vì con đứa con gái mãi mới có được khi sang tuổi trung niên.

Những âm khí trong nhà họ Châu không hề bám trên người bọn họ.

Phan Mỹ Phượng từ lúc mười bảy mười tám tuổi đã gả cho Châu Gia Bình, lúc đó đăng ký kết hôn vẫn còn chưa phổ biến, bọn họ làm một bàn tiệc coi như đã thành gia lập nghiệp.

Trong mười mấy năm sau khi kết hôn, Phan Mỹ Phượng chưa từng mang thai, hai người tích góp đủ tiền đến bệnh viện kiểm tra một lần nhưng không tìm ra nguyên nhân.

Sau khi Nhiêu Xuân Cầm biết việc này thì dùng cái c.h.ế.t ép bọn họ ly hôn, Châu Gia Bình cố chấp và cứng đầu không chịu ly hôn, sau đó quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu càng ngày càng không tốt, cuối cùng đã thành như nước với lửa.

Lần này Phan Mỹ Phượng mang thai, Châu Gia Bình tưởng rằng Nhiêu Xuân Cầm sẽ thay đổi quan điểm, bởi vì thân thể cô ấy không tiện nên mới đưa cô ấy về dưới quê nhờ mẹ chăm sóc.

Ai mà ngờ được, người mẹ thích nhiễu sự của anh ấy lại gây chuyện.

Châu Gia Bình cúi đầu hôn lên trán Sơn Từ một cái, trong mắt đều là sự yêu thương: “Sau này một nhà ba người chúng ta sẽ sống thật tốt trong thành phố.”

Người Sơn Từ lập tức cứng đờ.

Hôn, hôn, hôn, thứ này thực sự không thích hợp lắm với cô bé.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bình thường Phan Mỹ Phượng cùng với anh ấy sống ở trong ký túc xá của giáo viên do nhà trường phân cho, nằm trong một con phố, trong phố có rất nhiều viện, mỗi viện có bốn hộ gia đình ở. Giáo viên sau khi thành gia lập thất thì chỉ cần nộp chút tiền xin là được chia cho.

Phan Mỹ Phượng dịu dàng nói: “Được.”

Cảm ơn nghìn lần tiễn bà đỡ và mấy người khác đi, Châu Gia Bình lại đưa cho bọn họ mỗi người một bao lì xì đỏ lớn rồi mới cười ngốc nghếch trở về.

Vừa về đến phòng bệnh lập tức ngây ra.

Không biết từ bao giờ Nhiêu Xuân Cầm đã đưa một đám người hùng hổ chạy đến bệnh viện kéo Phan Mỹ Phượng ra ngoài, mấy y tá ngăn cản bị đám đàn ông cao to vạm vỡ đẩy sang bên.

Nhiêu Xuân Cầm đứng bên cạnh hai tay chống eo mắng to: “Cái đồ tốn tiền nhà cô, vào viện đắt thế nào chứ? Sinh ra một con vịt giời, lại còn không biết ngượng ngùng mà vào đây hả?”

Đáy mắt Châu Gia Bình đỏ rực: “Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?”

Nhiêu Xuân Cầm vẫn giữ thể diện cho con trai: “Con à, không phải mẹ tiết kiệm tiền cho con sao?”

Châu Gia Bình nói từng chữ một: “Con không cần mẹ tiết, kiệm, tiền như vậy cho con.”

Nhiêu Xuân Cầm nhảy cẫng lên: “Hay, cánh con cứng rồi đúng không? Lấy vợ quên mẹ đúng không? Mẹ nói cho con biết, mẹ rửa đ.í.t nấu cơm vất vả lắm mới nuôi được con lớn đấy.”

Châu Gia Bình thẫn thờ nói: “Phải, con nợ mẹ ơn dưỡng dục, nhưng Mỹ Phượng không nợ mẹ đúng không?”

Nhiêu Xuân Cầm ngây ra: “Con nói cái gì cơ?”

Châu Gia Bình quay mặt lại nói: “Sau này, cô ấy không có người mẹ chồng như mẹ, mẹ cũng không có người con dâu như cô ấy.”

Nhiêu Xuân Cầm ngây ra sau đó lại vui mừng nói: “Con à, có phải con nghĩ thông rồi đúng không?"
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 7



"Con định ly hôn với cô ta phải không, mẹ nói mà với thân phận bây giờ của con ra ngoài vẫn có thể tìm một hoàng hoa khuê nữ* cho mẹ ôm cháu trai mũm mĩm.”

*Hoàng hoa khuê nữ: Gái chưa chồng

Sự vui mừng của Nhiêu Xuân Cầm bộc lộ từ trong lời nói, y tá trong phòng bệnh nhìn xong đều mang vẻ mặt coi thường.

Châu Gia Bình lại nhìn chằm chằm mẹ anh ấy: “Không, ý của con là sau này cô ấy sẽ không hiếu thuận với mẹ nữa, còn con trai như con nên hiếu thuận như nào thì hiếu thuận như thế, chỉ là sau này không thường xuyên về nhà họ Châu nữa.”

Bây giờ Nhiêu Xuân Cầm đã hiểu, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngón tay chỉ vào Châu Gia Bình, môi không ngừng run rẩy, tức đến mức không nói thành lời: “Mày, mày, mày định đoạn tuyệt quan hệ với tao đúng không?”

Bà ta nói xong liền ‘ai ô’ một tiếng trực tiếp vươn tay đỡ eo ngã xuống.

Em trai ruột của Nhiêu Xuân Cầm vẫn luôn đứng bên cạnh bà ta vươn tay đỡ lấy, lập tức bị thân hình to lớn của bà ta đè đến mức hơi không thở nổi, không nhịn được cắn răng nhỏ giọng nói: “Chị gái của em ơi, chị làm vậy không giống những gì chúng ta đã nói trước đó, chị giả vờ hơi quá rồi đó, em không đỡ nổi chị.”

Mồ hôi lạnh tuôn ra trên mặt Nhiêu Xuân Cầm, bà ta không nhịn được kêu to một tiếng: “Mẹ nó, bà đây thực sự đau eo.”

Bà ta cứ kêu ai ô ai ô liên tục, em trai bà ta đã không chịu được sức mạnh đó, hai người đồng loạt đổ xuống phát ra tiếng vang ầm ầm.

Sơn Từ thấy vậy mới đắc ý co tay lại.

Cho bà điên này, cho bà điên này, làm ồn khiến tôi không ngủ được này.

Bình thường Châu Gia Bình rất khoan dung, nhưng người thành thật một khi đã ngoan cố thì chín con trâu cũng không kéo lại được.

Vừa hay nhà họ Châu không hề biết địa chỉ bên chỗ kí túc xá, Châu Gia Bình đã trao đổi với phía nhà trường trước, không cho bọn họ nói với người nhà họ Châu cho nên tạm thời bọn họ có thể giấu được, yên ổn sống cuộc sống của mình.

Nhiêu Xuân Cầm bị đau ở eo cũng không thể khỏi nhanh, ở trên giường nằm gần một tháng mới khỏi.

Vợ chồng Phan Mỹ Phượng sống ở huyện thành, chuyện gì cũng kệ, việc chăm sóc người bệnh bị vứt cho Trần Hồng Thải, cô ta tức đến mức mắng chửi liên tiếp nhiều ngày liền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không còn Phan Mỹ Phượng làm bia đỡ đạn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Trần Hồng Thải và Nhiêu Xuân Cầm cũng dần dần trở nên bất hòa.

Chuyện khác không đáng nhắc đến, thời gian trôi nhanh, đã qua đầy tháng, đến lúc Châu Thiện cần vào hộ khẩu.

Lúc cảnh sát đăng ký cho bọn họ, hai vợ chồng mới nhớ ra mấy ngày qua bận hết chuyện này đến chuyện khác quên đặt tên cho con.

Châu Gia Bình là một thầy giáo dạy ngữ văn, Phan Mỹ Phượng sốt ruột liền một tay ôm con một tay còn lại véo lên đùi Châu Gia Bình: “Đừng làm mất thể diện, nhanh đặt tên cho con chúng ta.”

Bọn họ vẫn còn đang bàn bạc, cảnh sát làm đăng ký đã mất kiên nhẫn nói: “Hai đồng chí nhanh lên, người khác còn đang đợi kìa.”

Châu Gia Bình sốt ruột liền buột mồm nói: “Châu Thiện, tên là Châu Thiện đi.”

Châu Gia Bình không có mong muốn gì khác, chỉ hi vọng cô bé lương thiện, luôn lương thiện, yên ổn sống hết một đời.

Đồng chí cảnh sát gật đầu viết tên lên, cứ như vậy tên mới đời này của Sơn Từ đã được quyết định.

Thời gian nói trôi nhanh cũng không phải quá nhanh, nói chậm cũng không phải quá chậm, chớp mắt Châu Thiện đã được mấy tháng, cô bé mới học được bò không lâu.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 8



Phan Mỹ Phượng vừa chăm con vừa làm việc nhà, bận rộn như chong chóng quay. Cô ấy là nhân viên của nhà máy sản xuất quần áo, bây giờ viết đơn xin lãnh đạo nhận việc về nhà làm.

Cô ấy làm máy may bận như con cù quay, may mà Châu Thiện không khóc, vô cùng dễ chăm.

Hôm nay Phan Mỹ Phượng lại giống như bình thường dùng một đoạn vải đỏ buộc cô bé vào chân giường, rồi đưa cho cô bé cuộn len để nghịch và dặn dò: “Đừng khóc, mẹ may xong bộ quần áo này sẽ đến đút sữa cho con.”

Nói ra cũng lạ, sữa của Phan Mỹ Phượng không biết vì sao Châu Thiện không hề ăn, cho dù có nhét đầu v.ú vào miệng thì rất nhanh cô bé cũng nhổ ra, cho dù có đói đến mức chỉ thở thoi thóp cô bé cũng không uống sữa mẹ.

Cuối cùng Châu Gia Bình chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tiền trợ cấp mỗi tháng bỏ ra một phần đặt sữa bò, lượng sữa không nhiều, không thể cho trẻ ăn no, vì vậy bình thường Châu Thiện còn ăn cả bột.

Cô bé đường đường là một Thần Quân, uống sữa thì thôi đi, sữa mẹ cho dù thế nào cô bé cũng phải từ chối.

Lúc này Phan Mỹ Phượng mới thở phào nhẹ nhõm tiếp tục đi dùng máy may.

Sau khi toàn bộ sự chú ý của cô ấy đã tập trung vào quần áo, Châu Thiện mới trợn trắng mắt tùy tiện vứt cuộn len sang bên cạnh, cô bé bắt đầu dùng cả tay lẫn chân thở hổn hển giúp mình tháo sợi vải đỏ trên chân giường ra.

Cô bé đã tháo gần hai tháng không có lần nào thành công, lần này may mà Phan Mỹ Phượng bận hoàn thành công việc nên không cột dây chắc như bình thường. Sức của Châu Thiện không khỏe, dùng cả tay chân liều mạng mới thoát ra được khỏi sợi dây.

Châu Thiện ngồi trên đất thở rất lâu mới khôi phục được chút sức lực, sau đó cô bé tiếp tục dùng tứ chi thở hổn hề bò về phía cửa nhà.

Phong thủy nơi đây rất không đúng.

Cô bé sống ở đây đã mấy tháng, càng ngày càng cảm thấy cơ thể suy yếu hơn, nếu không phải dựa vào chút đông lai tử khí mỗi ngày cô bé luyện được, không chừng đã sớm bỏ mạng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện vô cùng để ý vấn đề này.

Bây giờ thân thể cô bé suy yếu nên dễ bị tà khí xâm nhập, vì vậy phải sớm trừ hậu hoạn, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Lúc cô bé mới học bò đã bò khắp một lượt trong nhà, nhưng rõ ràng vấn đề không nằm ở trong nhà mà rất có thể nằm ở ngoài cửa.

Dù sao thủ pháp của thầy phong thủy cũng không quá giỏi, nếu như cách quá xa sẽ không có bao nhiêu tác dụng.

Châu Thiện bò trên đất, liên tục hít hít cái mũi như cún con, sau một lúc cô bé mơ hồ ngửi thấy một mùi tanh mằn mặn.

Mắt Châu Thiện sáng lên dùng hết sức lực bò về nơi phát ra mùi đó.

Nhà bọn họ ở là ký túc xá tập thể kiểu cũ được trường tiểu học của Châu Gia Bình phân cho, là một tiểu viện, có hai bên đông tây, mỗi bên có hai nhà, nhà họ Châu sống ở căn đầu tiên phía tây.

Loại ký túc tập thể này lượng người đi lại lớn, hai khí âm dương dồi dào, hơn nữa địa thế đất bằng phẳng, dễ tụ thành huyệt nhãn, cũng là ‘tiểu long huyệt’, nếu như nuôi dưỡng nhân khí ở đây ngót nghét một nghìn năm, nơi đây có lẽ sẽ trở thành nơi đất lành chim đậu.

Nhưng bây giờ lại có một người thiết lập một khảm trận trong huyệt nhãn chuyên cướp khí âm dương.

Kim quang công đức trên đầu Châu Gia Bình nhiều như vậy, người nhà mình không được hưởng bao nhiêu mà bị người bày trận trộm hết.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 9



Vừa hay hôm nay người lớn trong viện đều ra ngoài, vô cùng yên tĩnh, mảnh trời này thuộc về Châu Thiện, tùy cô bé phát huy.

Châu Thiện bò đến chỗ dưới mái hiên, quả nhiên, dưới mái hiên ngói có buộc một sợi dây đỏ.

Châu Thiện híp mắt nhìn một lúc, sử dụng quan tinh thuật một cách thành thục.

Công lực của người thiết lập trận pháp này vô cùng mỏng manh, chưa được bao lâu Châu Thiện đã tính ra được phương hướng.

Sau đó cô bé nhanh chóng bò về vĩ độ nam của sợi dây đỏ, cô bé lấy chiếc muỗng nhỏ bình thường dùng để ăn bột trong chiếc túi yếm mà Phan Mỹ Phượng buộc cho cô bé vì sợ cô bé ch** n**c dãi, rồi cô bé bắt đầu đào.

Địa thế đất nơi đây thấp dễ tích nước, vì vậy đất ướt rất dễ đào.

Nhưng cô bé vẫn phải đào rất lâu một cái hố sâu khoảng hơn một thước, rộng bằng miệng bát, sau đó Châu Thiện dùng thìa múc lên, rất nhanh múc được một miếng lụa đỏ đã rách nát.

Lụa đỏ được dùng cách đặc biệt bọc lại, cho dù có rách nát nhưng vẫn không bung ra. Châu Thiện lập tức dùng tay hai ba phát mở lụa đỏ ra, nhìn thấy bên trong là mấy hạt đào đã đen xì và một bộ xương cá.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây là khảm trận thầy phong thủy nhập môn học được, dùng hạt đào mới và xương cá dẫn phong thủy và khí âm dương đến nhà người bày trận. Thầy phong thủy bình thường đều dùng pháp trận này để thu thập phong thủy tốt, nhưng rõ ràng người bày pháp trận trước cửa nhà họ Châu rõ ràng là có ý đồ xấu, không chừng cùng một người với người thay đổi mệnh cách của hai vợ chồng.

Cô bé là trẻ con, trời sinh cơ thể yếu đuối, nếu như không phải cô bé là Sơn Từ, sống ở nhà họ Châu rất nhanh sẽ c.h.ế.t yểu do điên cuồng mất hết âm dương khí, mà vợ chồng Phan Mỹ Phượng chắc chắn cũng không sống được quá tuổi trung niên.

May mà pháp trận này còn chưa hình thành một khu lớn, hơn nữa rất dễ phá bỏ, chỉ cần đào ra là không sao.

Nếu không phiền phức hơn thì với thân thể hiện nay của cô bé cũng không nhất định có thể giải cứu được.

Châu Thiện buồn bực thở dài.

Đột nhiên người cô bé nhẹ bẫng, tứ chi bay lên không.

Châu Gia Bình bắt lấy sợi dây vẫn còn buộc trên người cô bé, lấy chiếc muỗng trên tay cô bé đi, sau đó xoay mấy vòng trên không: “Đứa nhóc nhà con, học cái gì không học lại học làm chuột.”

Châu Thiện không khống chế được quay mấy vòng như con quay trên không trung.

Đầu cô bé choáng váng, hoa mắt chóng mặt, khóe mắt chảy ra nước mắt…

Cha à, bà cô của cha đang cứu người.

Cha mau thả con xuống, chóng mặt quá đi mất!

Châu Thiện được Châu Gia Bình bế về nhà, lúc Châu Gia Bình nhìn thấy bộ xương cá và hạt đào cũng chẳng hề để ý vứt vào trong thùng rác, tấm lụa đỏ rất nhanh đã bị nước bẩn thấm đẫm. Đồ dùng phong thủy kỵ nhất là bị nhiễm thứ bẩn thỉu, sau khi tấm lụa đỏ được yểm chú bị làm bẩn, thì pháp lực còn dư lại trên đó cũng hoàn toàn biến mất.

Sợi chỉ đỏ trên mái hiên sau khi pháp lực biến mất thì khẽ rung lên, rồi rơi xuống, chút khí âm dương trận pháp này cướp đoạt đã bị cắt đứt.

Đồng thời ở một nơi nào đó tại huyện La Hoa, một người già đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u đen.

Trận pháp đã bị phá giải, hai khí âm dương lại lần nữa chảy vào ‘tiểu long huyệt’, người lừa dối cướp mất kim quang công đức của Châu Gia Bình cũng sẽ bị lực lượng độc ác phản phệ, vì vậy người được lợi sẽ bị đánh về nguyên hình.
 
Back
Top Bottom