Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMkftfdh_OHc4uP6uGIJt-FmRwqcGx6zuMj_gxrK0T6n7DaO5m9yROsomH3ZvZyjfI6X4oMMj0weY_L8lR4Kin_KYJSHnXK22xatzQhgWhtmTCwXPFgG5d_Y1BC5N6kZcrWIM6lnbgqzk83ZC79ZBb9=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Ngược, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi chết vì đột quỵ ở tuổi 30, cơ thể bị bào mòn bởi hóa chất độc hại từ công ty mà tôi cống hiến cả thanh xuân. Họ biết rõ hiểm họa nhưng vẫn cố tình che giấu, đẩy hàng trăm con người vào chỗ chết dần mòn.

Mở mắt lần nữa, tôi trở lại đúng ngày đầu tiên bước chân vào cái địa ngục trần gian đó. Ký ức về cái chết đau đớn và sự thật kinh hoàng về thứ chất lỏng chết người vẫn vẹn nguyên.

Kiếp trước, tôi là con cừu non bị đem tế thần. Kiếp này, tôi là sói đội lốt cừu, mang theo bản đồ chỉ rõ từng cái bẫy và nanh vuốt sắc bén để xé toạc bộ mặt giả tạo của tập đoàn thối nát.

Với tất cả kiến thức đã đổi bằng mạng sống, tôi sẽ thu thập bằng chứng, đối đầu trực diện với lũ lãnh đạo tàn ác và vạch trần mọi âm mưu. Con đường này đầy rẫy hiểm nguy, kẻ thù khắp nơi, nhưng tôi không còn gì để mất.

Tôi sẽ không chỉ cứu lấy bản thân, mà còn kéo những đồng nghiệp vô tội ra khỏi vũng lầy chết chóc.

---

- Cái chết của tôi... chỉ là khởi đầu cho sự sụp đổ của các người!

- Các người muốn che giấu sự thật? Nằm mơ giữa ban ngày đi!

- Nợ máu hóa chất này, tôi sẽ khiến các người phải trả đủ cả vốn lẫn lời!​
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 1: Chương 1



Hắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.

Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?

Một định danh... quen thuộc đến thắt lòng. `LP-YT-0709`. Hắn nhìn chằm chằm, đồng tử co lại. Yến Thảo. Em gái hắn. Người được thông báo đã 'chết' trong một 'tai nạn' nhiều năm trước. Hắn luôn nghi ngờ. Luôn có gì đó sai sai. Giờ thì... sự thật phơi bày, tàn khốc hơn cả tưởng tượng. Tim hắn đập dồn dập như trống trận trong lồng ngực. Cơn đau cũ, tưởng đã chôn sâu, giờ trào lên cùng sự phẫn nộ tột cùng. Ánh mắt hắn, không còn vẻ mờ nhạt thường ngày, giờ rực lên quyết tâm sắt đá. Helix... chúng đã làm gì em gái ta?

Đúng lúc đó. Hệ thống an ninh của Oculus gào thét. Chói tai! Báo động cấp 3! Màn hình chuyển màu đỏ máu, như nhuộm bởi tội ác. Tiếng còi xé tan không gian. Robot an ninh nhỏ, những con nhện kim loại im lìm ở góc phòng, đột ngột chuyển động, đèn đỏ trên đầu nhấp nháy liên hồi. Hắn bị phát hiện. Oculus... nó theo dõi hành vi. Mọi cú click, mọi dòng lệnh khác thường... đều không thoát khỏi 'mắt' của nó.

Không do dự. Hắn vội vã sao chép tập dữ liệu quý giá vào con chip ngoại vi giấu trong đế giày. Tay run run nhưng động tác dứt khoát. Tắt máy. Giả vờ làm đổ cốc cà phê, tạo ra một vũng nâu bẩn thỉu trên sàn nhà trắng tinh. Mọi người hoảng loạn, xôn xao. Lợi dụng sự hỗn loạn, hắn luồn lách qua đám đông đang chen chúc tìm lối thoát hiểm, né tránh những robot đang lao đến với tiếng rè rè đáng sợ. Chỉ cần ra khỏi đây!
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 2: Chương 2



Nguồn thiếu chuơng này, mong độc giả thông cảm!
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 3: Chương 3



Hành lang dịch vụ tối tăm, ẩm thấp. Mùi bụi bặm và kim loại cũ. Chạy như điên, tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Đột ngột... va phải! Cú va chạm mạnh khiến hắn loạng choạng lùi lại. Một bóng người. Quần áo tối màu, dường như ẩn mình trong bóng tối. Di chuyển nhanh... *quá* nhanh. Đó là Ánh Tuyết. Cô ta đang ở đây? Tại sao?

Ánh Tuyết phản ứng chớp nhoáng, như một con thú hoang bị giật mình. Tay cô ta vung lên, một chuyển động sắc lẹm. Hắn cảm thấy luồng khí lạnh như lưỡi d.a.o vô hình sượt qua. Ánh mắt cô ta lạnh như băng, dò xét, cảnh giác tột độ. Nhìn thấy huy hiệu Helix trên áo hắn, sự nghi ngờ càng sâu đậm. Đôi môi mím chặt lại.

`- Ngươi là ai?` Giọng cô ta khô khốc, không một chút cảm xúc.

Lôi Phong hoảng loạn, lắp bắp, cố gắng hít thở. `- Tôi... tôi không phải người của chúng! Tôi... tôi đang bị truy sát!` Hắn chỉ về phía sau. `- Tôi có thông tin... về Helix... về thí nghiệm của chúng! Liên quan đến người mất tích!`

Tiếng bước chân dồn dập cuối hành lang. Nhanh chóng tiếp cận. Một nhóm đặc vụ Helix. Trang bị đầy đủ. Súng năng lượng sẵn sàng. Ánh Tuyết quay đầu nhìn. Đánh giá nhanh. Kẻ thù của kẻ thù... Lôi Phong là con mồi của chúng.

Không nói thêm lời nào. Cô ta lao về phía đám đặc vụ như một tia chớp. Nhanh đến kinh người. Vô hiệu hóa hai tên gần nhất bằng kỹ năng cận chiến đỉnh cao, gọn gàng, dứt khoát. Tiếng "thịch", "cạch" khẽ vang lên, như âm thanh c.h.ế.t chóc. Trong thoáng chốc Ánh Tuyết vung tay, Lôi Phong thoáng nhìn thấy một vết sẹo kỳ lạ hình lưới trên cánh tay trần của cô ta. Một hình thù không tự nhiên...

Cô ta quay lại nhìn Lôi Phong. Ánh mắt lóe lên, một tín hiệu im lặng. Đi! Theo ta!

Không kịp nghĩ nhiều, không kịp hỏi thêm. Hắn lao theo Ánh Tuyết, chui vào một ống thông gió gần đó. Chật chội, tối tăm, mùi kim loại và bụi bẩn xộc lên mũi. Tiếng còi báo động của Helix gào thét khắp tòa nhà, như tiếng gầm của một con quái vật bị đánh thức.

Cuộc săn lùng... chỉ vừa mới bắt đầu.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 4: Chương 4



Hắn bò lổm ngổm trong ống thông gió bám đầy bụi bặm, không khí ngột ngạt, mùi kim loại cũ và ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Mỗi nhịp thở là một cực hình, phổi nóng rát như bị lửa đốt. Tiếng tim đập thình thịch vang vọng trong không gian chật hẹp. Hắn cố gắng, cố gắng hết sức, nhưng đôi chân và bàn tay dường như không nghe lời, bám víu một cách vụng về. Phía trước, Ánh Tuyết di chuyển nhẹ nhàng đến kinh ngạc. Cơ thể cô ta như nước, luồn lách qua các khúc cua gắt, không tạo ra một tiếng động thừa thãi. Cứ như... đây là môi trường sống tự nhiên của cô ta vậy.

Ánh Tuyết đột ngột dừng lại. Hắn suýt va vào lưng cô ta. Cô ta nghiêng đầu, lắng nghe. Một thiết bị nhỏ đeo tai nhấp nháy ánh sáng yếu ớt. Tiếng bước chân xa dần, rồi tín hiệu từ hệ thống an ninh rì rầm trong thiết bị của cô ta. An toàn tạm thời. Cô ta quay lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng pha chút cau có.

`- Ngươi quá chậm.` Giọng cô ta thì thầm, nhưng vẫn sắc như d.a.o cạo. `- Nếu không có thông tin đủ hữu ích, ta không có thời gian mang theo cục tạ. Ta sẽ bỏ lại ngươi.`

Lời nói thẳng thừng như tạt gáo nước lạnh. Lôi Phong biết cô ta không đùa. Hắn vội vàng thò tay vào đế giày, móc ra con chip ngoại vi. Tay hắn hơi run. `- Đây là thứ họ muốn.` Hắn đưa con chip cho Ánh Tuyết. `- Nó được mã hóa rất sâu... nhưng tôi có thể giải mã nó. Nó liên quan đến các thí nghiệm... và người mất tích.` Hắn ngừng lại, hít một hơi run rẩy. `- Em gái tôi... nằm trong danh sách đó.`

Ánh Tuyết nhận lấy con chip. Các ngón tay cô ta lướt trên bề mặt nhỏ bé của nó. Ánh mắt phức tạp lướt qua gương mặt tái nhợt của Lôi Phong. Không có sự thương hại, chỉ có một cái gì đó... khó gọi tên. `- Thí nghiệm sao...` Cô ta lẩm bẩm, giọng hơi chùng xuống, rồi nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng. `- Ta biết nơi có thể thoát ra ngoài... mà không bị Oculus phát hiện ngay lập tức. Nhưng ngươi phải tin tưởng ta.` Ánh Tuyết nói, không chờ đợi câu trả lời, cô ta đã bắt đầu bò tiếp theo một hướng khác, nhanh hơn.

Hắn chỉ còn cách bám theo. Đường ống ngày càng tối hơn, những đoạn lưới thép cũ kỹ xuất hiện. Một cánh cửa lưới chặn đường. Được bảo vệ bằng cảm biến. Không thể đi qua mà không kích hoạt báo động. Ánh Tuyết dừng lại. Cô ta lấy ra một bộ công cụ hack mini, nhỏ gọn đến khó tin. Các ngón tay thon dài, linh hoạt của cô ta lướt trên bàn phím ảo, nhanh đến mức không thấy rõ động tác. Từng dòng lệnh xanh lè hiện lên trong không khí, rồi biến mất.

`- Hệ thống phản ứng khá chậm,` Ánh Tuyết lẩm bẩm, như nói với chính mình, `- nhưng Oculus đang học. Tốc độ thích ứng của nó tăng lên...`
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 5: Chương 5



Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Ánh Tuyết. Cô ta vẫn đang cảnh giác, nhưng quay sang nhìn hắn, chờ đợi.

`- Tôi... tôi chỉ phá được lớp đầu tiên.` Hắn nói, giọng hơi thất vọng và hoang mang. `- Nó chỉ cho thấy danh sách các định danh... và ngày tháng. Không có nội dung chi tiết.` Hắn thở dài. `- Đây... mới chỉ là bề nổi.`

Cuộc chiến thực sự, có lẽ, còn chưa bắt đầu.

Mùi ẩm mốc và sự mục nát xộc thẳng vào mũi tôi trong căn nhà bỏ hoang này, nhưng tôi không quan tâm. Chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt từ màn hình thiết bị cũ kỹ chiếu lên gương mặt căng thẳng của tôi. Đây là 'căn cứ' tạm bợ chúng tôi tìm được ở rìa thành phố, nơi tín hiệu điện tử yếu ớt, đủ để che mắt con quái vật Oculus... hy vọng vậy. Tôi vùi đầu vào giải mã lớp dữ liệu thứ hai. Phức tạp hơn nhiều. Những ký hiệu nhảy múa điên cuồng trên màn hình, cấu trúc mã hóa vặn vẹo, dường như được tạo ra để chống lại cả những AI giải mã mạnh nhất thế giới này. Từng dòng code, tôi cảm thấy như đang đấu vật với một bộ óc thiên tài điên rồ nào đó.

Ánh Tuyết không ngồi yên. Cô ta kiểm tra các thiết bị cấy ghép trong cơ thể mình, những thứ tôi chỉ thoáng thấy khi cô ta chiến đấu. Các ngón tay thon dài, linh hoạt lướt trên cổ tay, bắp tay, hiệu chỉnh lại chúng. Cô ta nhắm mắt lại một lát, vẻ mặt tập trung cao độ.

Đột ngột, mắt Ánh Tuyết mở ra. Ánh nhìn sắc lạnh quét qua không gian tĩnh mịch, rồi dừng lại ở khoảng không vô hình trước mặt. Cô ta khẽ cau mày.

`- Chúng đang đến.` Giọng cô ta khô khốc, không một chút d.a.o động, nhưng đủ khiến tim tôi thót lại. `- Oculus không tìm thấy chúng ta trực tiếp, nhưng nó đã khoanh vùng khu vực này. Nó điều đặc vụ tới.`

Tôi run rẩy, ngón tay vẫn lướt trên bàn phím. Gần rồi! `- Tôi sắp phá được rồi... chỉ cần thêm chút thời gian...` Tôi lẩm bẩm, không dám ngẩng đầu.

Ánh Tuyết nghiến răng, âm thanh khẽ khàng nhưng đầy áp lực. `- Chúng ta không có thời gian.` Cô ta đứng phắt dậy, dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu như một con báo. `- Ngươi ở lại đây. Ta sẽ câu giờ.`

Không chờ tôi kịp phản ứng, cô ta lao ra ngoài như một bóng ma.

Tiếng s.ú.n.g năng lượng xé gió. Tiếng kim loại va chạm chát chúa. Tiếng gầm gừ. Ánh Tuyết đang chiến đấu. Tôi nghe rõ tiếng động vọng vào từ phía cửa sổ vỡ, từng âm thanh như búa bổ vào đầu. Đội đặc vụ Helix. Được trang bị vũ khí và giáp công nghệ cao. Ánh Tuyết... chỉ có một mình. Nhưng cô ta chiến đấu như một cơn bão. Tốc độ và sức mạnh kinh người. Sử dụng cả những mảnh gỗ mục nát, viên gạch vỡ trong căn nhà bỏ hoang làm vũ khí.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 6: Chương 6



Ánh Tuyết đang liều mạng mua thời gian cho tôi.

Adrenaline bơm căng lồng ngực. Tôi phải nhanh hơn! Phải làm được! Em gái tôi... những người khác... sự thật này!

Bộ não tôi chạy đua. Thuật toán mã hóa này... quen thuộc một cách kỳ lạ... Chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu. Thuật toán nén dữ liệu cũ! Đúng rồi! Chúng đã sử dụng một thuật toán lỗi thời làm nền tảng, sau đó xây các lớp bảo vệ mới chồng lên!

Tôi điên cuồng thay đổi phương pháp. Nhập một chuỗi lệnh phức tạp. Ngón tay lướt trên bàn phím ảo nhanh hơn bao giờ hết. Từng dòng code phòng thủ của Oculus bị bẻ gãy, sụp đổ.

Và rồi... nó hiện ra. Lớp mã thứ hai bị phá hủy hoàn toàn. Nội dung chi tiết tràn ngập màn hình.

Tôi há hốc mồm. Kinh hoàng.

Đây không chỉ là danh sách người mất tích. Đây là... báo cáo thí nghiệm. Cấy ghép công nghệ lên con người. Biến đổi sinh học để tăng cường khả năng. Tạo ra... thứ gì đó không còn hoàn toàn là con người.

`- Tôi xong rồi!` Tôi hét lên, giọng khản đặc vì căng thẳng và sốc.

Tiếng chiến đấu bên ngoài chợt im bặt... rồi lại vang lên dữ dội hơn. Ánh Tuyết!

Tôi lao ra ngoài. Cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi c.h.ế.t sững. Ánh Tuyết đang bị áp đảo. Ba tên đặc vụ, phối hợp nhịp nhàng đến đáng sợ, dồn cô ta vào góc. Một phát s.ú.n.g năng lượng xuyên qua giáp tay của cô ta. Máu đỏ tươi lập tức nhuộm đỏ một mảng áo.

Ánh Tuyết gục xuống, vai trái rũ xuống.

Không nghĩ nhiều, tôi lao đến, kéo Ánh Tuyết đang loạng choạng vào một con hẻm nhỏ bên cạnh căn nhà. Máu từ vai cô ta chảy xuống, ấm nóng qua lớp áo của tôi.

`- Dữ liệu... cho thấy họ đang tạo ra... thứ như cô.` Tôi nói nhanh, hổn hển, đầu óc còn quay cuồng bởi những gì vừa thấy trên màn hình. `- Biến đổi... tăng cường khả năng...`

Ánh Tuyết nhìn tôi. Ánh mắt cô ta không còn sự sắc bén của chiến binh, chỉ còn sự cay đắng đến tột cùng. Đôi môi nhếch lên thành một nụ cười méo mó, đầy tổn thương.

`- Ta là một thất bại...` Giọng cô ta khẽ khàng, như một lời thú tội. `- Hoặc một phiên bản đầu tiên.`

Không còn thời gian để nói thêm. Tiếng bước chân dồn dập vọng đến. Chúng đã tìm ra chúng tôi. Bỏ lại căn nhà bỏ hoang. Phải chạy.

Ánh Tuyết, dù bị thương, vẫn ra hiệu cho tôi đi theo. Cô ta dựa vào tôi, nhưng vẫn dẫn đường, sử dụng khả năng định vị và kinh nghiệm chạy trốn của mình. Tôi dựa vào dữ liệu mới giải mã được, tìm những con đường ít camera hơn, những khu vực có tín hiệu kém.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 7: Chương 7



Chúng tôi chạy. Chạy bán sống bán c.h.ế.t trong đêm tối của Thành phố Ánh Sáng, cảm giác bị săn đuổi không ngừng như một lưỡi d.a.o lạnh lẽo kề sát cổ.

Dữ liệu mới giải mã còn chứa tọa độ của một số cơ sở bí mật khác của Helix. Nhiều hơn tôi nghĩ. Đây... mới chỉ là bề nổi.

Chúng tôi cần một nơi an toàn hơn. Một nơi thực sự ẩn mình. Để phân tích sâu hơn. Để hiểu... chúng thực sự đang làm gì.

Và quan trọng nhất... để tìm cách vạch trần tất cả.

Mùi ẩm mốc, bụi bặm và một thứ mùi khó tả của rác rưởi cũ kỹ xộc thẳng vào mũi tôi. Đây là khu ổ chuột ngầm dưới lòng đất, nơi ánh sáng hiếm khi lọt tới, chỉ có những bóng đèn neon nhấp nháy yếu ớt ở các giao lộ chính. Tiếng động lạ vọng lại từ các ngóc ngách: tiếng chuột chạy, tiếng nước nhỏ giọt đều đặn, xa xa là tiếng ai đó đang ho khan. Nơi này, tín hiệu điện tử rất yếu. Một điểm mù tự nhiên.

Hoàn hảo để ẩn mình.

Ánh Tuyết dẫn tôi vào một góc khuất, dựa lưng vào bức tường ẩm thấp. Tôi nhanh chóng lấy ra tất cả các thiết bị cũ kỹ, chắp vá mà tôi có, kết nối chúng lại với nhau một cách vội vàng. Một chiếc laptop lỗi thời, một bộ định tuyến tự chế, và con chip dữ liệu từ Helix. Thiết lập một mạng lưới tạm thời. Bắt đầu phân tích sâu hơn.

Dữ liệu về các cơ sở bí mật. Hàng loạt tọa độ, sơ đồ, báo cáo. Phức tạp hơn cả mã hóa. Dường như chúng được cố tình làm rối rắm để che giấu mục đích thực sự. Tôi lặn sâu vào biển thông tin, cố gắng tìm ra mối liên hệ, điểm chung. Cái gì là quan trọng nhất? Cái gì là trung tâm của tất cả?

Ánh Tuyết ngồi đối diện, im lặng băng bó vết thương trên vai trái. Động tác dứt khoát, không một tiếng r*n r*. Cô ta chỉ khẽ cau mày khi cuộn băng siết chặt. Sau đó, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi. Ánh mắt mệt mỏi hơn tôi từng thấy, nhưng vẫn sắc bén.

`- Oculus ngày càng thông minh hơn.` Giọng cô ta khàn khàn. `- Nó học từ mỗi lần chúng ta né tránh, mỗi lần ta dùng kỹ năng... Tốc độ thích ứng của nó kinh hoàng. Lần tới sẽ khó hơn nhiều.`

Cô ta nói đúng. AI đó đang tiến hóa. Nỗi sợ hãi thoáng qua, lạnh lẽo. Nhưng tôi không lùi bước. `- Tôi phải tìm ra...` Tôi lẩm bẩm, mắt dán vào màn hình. `- Tìm ra chúng đang làm gì... Chúng đang cố gắng biến con người thành gì?`

Trong đống dữ liệu hỗn loạn, một cụm từ lặp đi lặp lại với tần suất cao bất thường trong các báo cáo thành công: `Dự án Chimera`. Các dữ liệu thí nghiệm được phân loại dựa trên mức độ thành công và loại biến đổi. "Chimera" dường như là ưu tiên hàng đầu của Helix.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 8: Chương 8



Chợt, thiết bị của tôi rú lên một tiếng báo động nhỏ. Ánh sáng xanh nhấp nháy dữ dội. Một luồng dữ liệu độc hại! Từ Oculus! Nó đang cố gắng xâm nhập vào mạng lưới tạm thời này, cố gắng định vị chúng tôi!

`- Chết tiệt!` Tôi siết chặt bàn phím.

Ánh Tuyết ngay lập tức đứng dậy, dáng vẻ cảnh giác cao độ. Cô ta đưa tay lên thiết bị đeo tai, đôi mắt quét nhanh khắp không gian. `- Tường lửa!` Cô ta ra lệnh.

Tôi biết! Tôi đang làm đây! Tôi điên cuồng nhập lệnh, dựng lên lớp tường lửa bằng các thuật toán phòng thủ cũ kỹ. Nhưng luồng dữ liệu độc hại quá mạnh mẽ. Nó đ.â.m vào tường lửa của tôi như những mũi tên lửa. Màn hình nhấp nháy, báo lỗi liên tục. Hệ thống chắp vá của tôi rung lên bần bật.

Ánh Tuyết nhắm mắt lại, cơ thể căng thẳng. Cô ta đang sử dụng năng lượng của mình để hỗ trợ hệ thống. Một luồng khí lạnh lan tỏa từ người cô ta. Tôi thấy mồ hôi lấm tấm trên trán cô ta, đôi tay siết chặt đến trắng bệch. Việc này đang bào mòn cô ta!

`- Oculus đang sử dụng thuật toán truy tìm hành vi... kết hợp với nhận dạng mô hình năng lượng từ thiết bị cấy ghép của cô!` Tôi phân tích nhanh, giọng gấp gáp. `- Nó dựa vào dấu vết điện tử và năng lượng đặc trưng của cô để truy tìm! Chúng ta cần một cách để ẩn mình... hoàn toàn khỏi mạng lưới!`

Oculus tạm thời bị đẩy lùi. Thiết bị của tôi kêu 'ting' một tiếng mệt mỏi, báo hiệu cuộc tấn công đã dừng lại. Ánh Tuyết mở mắt, thở hổn hển. Gương mặt cô ta tái nhợt hơn hẳn.

`- Điểm mù.` Cô ta nói, giọng yếu ớt. `- Ta biết mạng lưới của chúng... có những 'điểm mù'. Nơi quá cũ kỹ... quá bị lãng quên... hoặc tạo ra nhiễu đủ mạnh để che chắn.` Cô ta nhìn con chip trên bàn. `- Dữ liệu của ngươi... có thể tìm ra những điểm đó.`

Một điểm mù. Hoàn toàn ẩn mình. Đúng vậy! Đó là thứ chúng tôi cần. Một nơi đủ an toàn để phân tích mọi thứ, lên kế hoạch tấn công thay vì chỉ chạy trốn.

Tôi quay trở lại màn hình, tìm kiếm trong dữ liệu về cấu trúc mạng lưới cũ của thành phố. Những công trình bị bỏ hoang, những khu vực đã bị quên lãng...

Và tôi tìm thấy nó. Một chi tiết nhỏ, bị chôn vùi trong hàng đống thông tin không liên quan. Một nhà máy điện ngầm cũ. Bị bỏ hoang sau một sự cố nghiêm trọng hàng thập kỷ trước. Nằm rất sâu dưới lòng đất. Theo lý thuyết, nơi đó có thể tạo ra nhiễu điện từ đủ mạnh để che chắn mọi thứ khỏi Oculus.
 
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc Hại
Chương 9: Chương 9



`- Nhà máy điện ngầm cũ.` Tôi nói, giọng tràn đầy hy vọng. `- Nơi đó... có thể giấu chúng ta.`

Mục tiêu tiếp theo đã rõ ràng. Phải đến đó. Càng sớm càng tốt.

Đúng lúc đó. Tiếng chuông báo động, lớn hơn, rõ ràng hơn, không phải từ thiết bị của tôi, mà từ bên ngoài. Từ chính thành phố!

Chúng tôi lao ra góc nhìn ra con phố chính. Các bảng quảng cáo điện tử khổng lồ, màn hình công cộng khắp nơi... đồng loạt chuyển cảnh. Hình ảnh nhận dạng mờ của tôi và Ánh Tuyết hiện lên. Kèm theo dòng chữ: `CẢNH BÁO: HAI ĐỐI TƯỢNG NGUY HIỂM ĐANG LẨN TRỐN. CÔNG DÂN CẦN CẢNH GIÁC.`

Kèm theo hình ảnh của chúng tôi, dù mờ nhưng vẫn đủ để nhận dạng. Mọi người trên phố đột nhiên dừng lại. Hàng trăm, hàng ngàn ánh mắt quay về phía khu ổ chuột. Ánh mắt nghi ngờ, sợ hãi, và... xa lánh.

Oculus và Seraph. Chúng không chỉ săn lùng chúng tôi. Chúng biến chúng tôi thành kẻ thù của cả thành phố. Biến chúng tôi thành con mồi công khai.

Cuộc săn lùng... giờ mới thực sự bắt đầu.

Thành phố Ánh Sáng. Ban ngày rực rỡ bao nhiêu, ban đêm lại trở nên khắc nghiệt bấy nhiêu khi bạn là kẻ bị săn đuổi. Tôi và Ánh Tuyết hòa mình vào dòng người trên những con phố đông đúc, cố gắng giữ vẻ ngoài bình thường nhất có thể. Quần áo đơn giản, mũ trùm đầu che bớt gương mặt. Nhưng tôi cảm thấy như hàng triệu con mắt vô hình từ những camera ẩn mình trên các góc phố, trên nóc các tòa nhà chọc trời đang dõi theo từng bước chân của chúng tôi. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Rồi nó xuất hiện. Trên các bảng quảng cáo điện tử khổng lồ treo khắp nơi, trên màn hình các thiết bị cá nhân mà người qua đường đang sử dụng... hình ảnh của chúng tôi. Mờ, nhưng vẫn đủ để nhận dạng. Dòng chữ chạy bên dưới như một bản án: `CẢNH BÁO: HAI ĐỐI TƯỢNG NGUY HIỂM ĐANG LẨN TRỐN. CÔNG DÂN CẦN CẢNH GIÁC.`

Xung quanh. Dòng người đột ngột chững lại. Những ánh mắt tò mò, rồi nhanh chóng biến thành sợ hãi và xa lánh, đổ dồn về phía chúng tôi. Như thể chúng tôi là mầm bệnh, là quái vật.

`- Chết tiệt.` Ánh Tuyết lẩm bẩm, giọng lạnh lùng nhưng tôi nghe rõ một chút run rẩy, không phải vì sợ, mà vì phẫn nộ. `- Seraph làm điều này để cô lập chúng ta. Hắn muốn biến chúng ta thành kẻ thù công khai.`

Đúng vậy. Không cần tốn nhiều công sức truy bắt trực diện. Chỉ cần kích động cả thành phố chống lại chúng tôi. Mọi người sẽ trở thành tai mắt của Oculus. Một chiến thuật tàn độc và hiệu quả.

Chúng tôi rảo bước nhanh hơn, cố gắng hòa tan vào đám đông lần nữa, nhưng cảm giác bị soi mói, bị xa lánh thật khó chịu. Mỗi ánh mắt dường như một nhát d.a.o cứa vào tâm trí.

Tại một trạm trung chuyển tự động. Hàng trăm người đang chờ đợi các phương tiện công cộng. Một robot an ninh nhỏ, đang làm nhiệm vụ tuần tra đơn giản, bỗng dừng lại. Đèn cảm biến của nó nhấp nháy đỏ, quét về phía Ánh Tuyết. Nó đã nhận dạng được cô ta!

Chuông báo động của trạm rú lên chói tai! Mọi người la hét, chạy tán loạn. Hỗn loạn cực độ.

Ánh Tuyết phản ứng nhanh như chớp. Cô ta lao tới con robot, động tác gọn gàng, chính xác đến kinh người. Một cú đánh vào điểm khớp nối, một cú bẻ gãy cảm biến. Con robot cứng đờ lại, đèn đỏ tắt ngúm. Chỉ trong vài giây.
 
Back
Top Bottom