Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 260: Chương 260



Nhiễm Hàn cảm thấy không có gì đáng để giấu giếm sư muội, bèn nói: “Ừm, bọn anh gặp mặt rồi, nhưng không có gì để nói. Anh bảo ông ấy sau này tìm anh thì gọi điện thoại cho anh là được, đừng đi làm phiền em nữa.”

Thực ra sau khi Hạ Diên Phong về, nói chuyện ông ta có tin của cháu cho ba mẹ. Ba mẹ Hạ bảo ông ta nói với Nhiễm Hàn, sau này rảnh rỗi có thể tới chơi. Còn có của hồi môn họ chuẩn bị cho con gái năm đó, bây giờ còn đang giữ một số, có thể giữ cho Nhiễm Hàn làm kỷ niệm.

Nhiễm Hàn chào đời chưa bao lâu chính là ngày giỗ của mẹ anh ấy. Anh ấy chưa từng gặp mặt mẹ, cũng không có ai kể cho anh ấy nghe chuyện của mẹ, cho nên anh ấy vốn không có ấn tượng gì với mẹ, càng không cần nói là người bên ngoại, đối với anh ấy mà nói, họ đều là người lạ. Nếu không có việc gì, căn bản không cần phải gặp mặt.

Còn có đồ mẹ để lại, mặc kệ là gì, Nhiễm Hàn đều cảm thấy không cần phải lấy. Bởi vì những tử vật đó, anh ấy lấy về làm gì, lỡ như ai đó bên ngoại không muốn anh ấy có được những thứ đó, nói không chừng còn sẽ vì vậy mà gây ra phiền phức. Anh ấy vốn không muốn có quan hệ với những thân thích giống như người dưng đó. Cho nên vô cùng dứt khoát nói với Hạ Diên Phong, anh ấy không lấy di vật của mẹ.

Nhưng ba mẹ Hạ lại không hiểu hành vi của Nhiễm Hàn, cho rằng từ nhỏ anh ấy lớn lên ở đạo quán, không có tình người. Con gái của họ tốt xấu cũng vì sinh anh ấy mà chết, thế mà anh ấy ngay cả chút kỷ niệm cũng không muốn giữ. Mẹ Hạ tức giận lập tức lật mặt nói: “Không tới thì thôi, nếu nó đã không muốn nhận họ hàng, sau này đừng hòng tới cửa nhà họ Hạ nữa!”

Thái độ của Nhiễm Hàn đối với nhà họ Hạ và nhà họ Nhiễm như nhau, coi họ là người dưng, tuy biết họ là thân thích hoặc là người thân thân cận hơn, nhưng anh ấy không có tình cảm với họ, coi như họ không tồn tại. Nói thật, mỗi lần Nhiễm Hàn về nhà họ Nhiễm ăn tết, cũng chỉ nói vài câu với ông cụ, ngay cả ba ruột cũng không nói được mấy câu, với những người khác, ngay cả một câu cũng chưa từng nói, lấy đâu ra tình cảm?

Diệp Hoan vốn không biết những gì xảy ra sau khi sư huynh và dượng gặp mặt, cho dù biết, cô cũng sẽ không can dự vào quyết định của sư huynh, một mực bảo anh ấy hòa thuận với người nhà hoặc thân thích. Nếu Diệp Hoan gặp phải người nhà giống như của sư huynh, đoán chừng cô cũng sẽ lựa chọn coi người thân là người dưng. Bởi vì tình cảm là qua lại, có vài người chưa từng bỏ ra, dựa vào đâu bảo người khác đối tốt với họ?

Diệp Hoan hẹn với sư huynh xong, cuối tuần đi xem nhà trước, rồi đi học làm sao khống chế La Bàn hấp thu sát khí, sau đó liền về nhà. Trên đường, Diệp Hoan vội gọi điện thoại cho sư phụ, nhắc tới chuyện sư huynh vừa nói, Diệp Hoan không ngờ sư phụ và sư bá đều đồng ý quyết định của sư huynh, bảo họ thử trước, được hay không tới chừng đó rồi tính.

Diệp Hoan bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo sư phụ. May mà bây giờ không cần giúp sư huynh loại bỏ sát khí, nếu không nắm chắc, cô chắc chắn không thể hại sư huynh. Cho dù sư huynh khẩn cầu, cô cũng không thể giúp.

Sau khi Diệp Hoan về tới nhà, Lục Vân Triết hỏi con gái: “Hoan Hoan, gặp được sư huynh của con chưa?”

“Gặp được rồi ạ, cùng ăn cơm với anh ấy. Vốn dĩ con muốn mời anh ấy ăn cơm để cảm ơn, không ngờ anh ấy đã nấu cơm xong, bọn con ăn cùng nhau.”

“Sư huynh con giỏi thật, thế mà còn biết nấu cơm.” Lục Vân Triết thấy con gái nhắc tới sư huynh vẻ mặt bình thản, không có ý khác, không khỏi yên tâm không ít. Ông ấy không muốn con gái vừa nhận lại đã bị sói ngậm đi.

Hơn nữa sư huynh đó của Diệp Hoan trông có vẻ không giỏi ăn nói, không phải người mồm mép lươn lẹo dỗ dành con gái, Lục Vân Triết khá yên tâm với việc con gái và sư huynh qua lại.

“Hay là hôm khác mời sư huynh con tới nhà ăn bữa cơm. Hoặc là con mời cậu ấy ra ngoài ăn cũng được.” Lục Vân Triết bỗng nhiên nói: “Nếu con có bạn bè vô cùng tốt, cũng có thể dẫn tới nhà chơi. Đừng khách sáo với ba mẹ, ở đây cũng là nhà con.”

Diệp Hoan gật đầu nói với ba ruột: “Vâng, ba, con biết rồi. Bây giờ mẹ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, đợi mẹ khôi phục hẳn, con có thể gọi Diệp Đông, Diệp Nam, còn có hai người bạn cấp ba tới nhà chơi. Trước đây khi học ở thành phố S, ba mẹ bạn tốt rất chăm sóc con và hai em trai, bây giờ tới phiên con làm chủ, cũng nên chiêu đãi họ tử tế.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 261: Chương 261



Lục Vân Triết lập tức dò đúng chỗ, ông ấy nói: “Người con nói là hai đứa trẻ nhà họ Kỷ à, rảnh thì dẫn họ tới. Ba cũng chiêu đãi họ, cũng nhờ ba mẹ họ giúp đỡ, năm đó các con mới có thể vào thành phố học…”

Lục Vân Triết biết rõ như vậy là vì nói chuyện với Diệp Trường Vinh.

“Ba, con biết, cuối tuần nếu có thời gian, con sẽ mời họ tới chơi.” Sau đó Diệp Hoan hỏi: “Hôm nay mẹ vẫn ổn chứ ạ?”

“Mẹ con không sao, dạo này vẫn rất tốt, không có giống như khi vừa mới về.”

Diệp Hoan: Lẽ nào là do cô cho mẹ dùng Thái Cực Châu, mẹ mới khỏe nhanh như vậy?

Bởi vì chuyện linh hồn quá phức tạp, Diệp Hoan cũng không rõ tác dụng ở phương diện nào nhiều hơn. Có lẽ là ý thức của mẹ kiên định, có lẽ là Thái Cực Châu của cô có tác dụng, có lẽ là bùa an hồn có hiệu quả?

Dù sao thì Diệp Hoan không rõ rốt cuộc là cái nào có tác dụng. Nhưng chỉ cần mẹ dần khỏe lại, vậy cô an tâm rồi.

Diệp Hoan muốn mua thêm vài căn nhà, nhưng chắc chắn tiền trong tay không đủ, cô dành thời gian lén ba mẹ gọi điện thoại cho ông chủ Đường, hỏi ông ấy dạo này buôn bán bùa như thế nào. Bởi vì Diệp Hoan không tiện xin số tiền lớn từ ba mẹ, cho nên mới lặng lẽ làm chuyện này.

Ông chủ Đường nhận được điện thoại của Diệp Hoan, tâm trạng vô cùng tốt, ông ấy sảng khoái cười nói: “Diệp Hoan, cô yên tâm, bùa bán trong tiệm tôi hữu dụng, đã nổi tiếng trong giới rồi, đã có rất nhiều người giới hiệu bạn bè tới mua bùa, năm nay kiếm tiền chắc chắn nhiều hơn năm ngoái, nói không chừng sau này sẽ tăng dần theo từng năm. Bây giờ bùa bình an chỗ tôi đã tiêu thụ gần hết, cần tìm cô bổ sung hàng. Vừa hay tôi có chuyện cần đến Bắc Kinh một chuyến, đợi tôi tới, chúng ta gặp mặt đi.”

Diệp Hoan nghe thấy bùa bán chạy, lại có vài chục vạn vào thẻ, trong lòng vui vẻ. Cô nghe ông chủ Đường nói: “Tôi đã gửi tiền vào trong thẻ của cô rồi, cô xem có thể rút được ở ngoài vùng không?”

“Được, hôm nào tôi đi xem thử.”

Ông chủ Đường lại nói với Diệp Hoan bây giờ trong tiệm của ông ấy thiếu bùa gì, bảo Diệp Hoan chuẩn bị trước cho ông ấy, đợi ông ấy tới Bắc Kinh sẽ liên lạc với cô.

Buổi tối, không biết là bởi vì tâm trạng Diệp Hoan tốt hay là kỹ nghệ khắc bùa của cô tiến bộ hơn, cuối cùng cô cũng chuyên chú thành công điêu khắc bùa bình an lần đầu tiên, bùa cô điêu khắc là bùa an hồn gỗ đào làm từ gỗ đào nghìn năm, có công hiệu trừ tà an hồn, hiệu quả mạnh hơn bùa giấy bình thường gấp mấy lần.

Thuật chế bùa có tiến triển, còn đích thân khắc cho mẹ một miếng bùa an hồn, Diệp Hoan cực kỳ vui sướng, cô vui vẻ xoay vài vòng, phát tiết niềm vui trong lòng.

Sau đó Diệp Hoan quyết định tiếp tục học chế bùa bình an gỗ đào, nếu bùa bình an gỗ đào được chế tác ra, chắc chắn còn cao giá hơn bùa bình an giấy, tới lúc đó cô có thể nằm đợi người ta mang tiền tới cửa. Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, Diệp Hoan có hơi mê tiền không nhịn được cười.

Tới cuối tuần, Diệp Hoan rất bận, Kỷ Nguyên Trân hẹn cô cùng ra ngoài dạo phố, nhưng bị cô từ chối. Kỷ Nguyên Trân bĩu môi đi, trước khi đi còn nói lần sau nhất định phải cùng nhau ra ngoài chơi.

Không ngờ vừa mới từ chối Kỷ Nguyên Trân, cô Lục Vân Phỉ đã gọi điện thoại cho cô, hẹn cô cùng dạo trung tâm thương mại, còn nói mua quần áo giúp cô. Diệp Hoan không muốn để cô mua quần áo cho, cô quyết định lần đầu tiên Lục Vân Phỉ hẹn cô, từ chối không hay lắm, hẹn cô buổi tối cùng dạo trung tâm thương mại.

May mà Lục Vân Phỉ biết cô bận, sảng khoái đồng ý.

Lúc cuối tuần, Diệp Hoan tới chỗ sư huynh, cùng sư huynh đi xem nhà trước. Lần này còn có một đồng nghiệp của sư huynh tên Liễu Nguyên đi cùng, là người Bắc Kinh gốc, cũng là người trong huyền học, tính cách người này hoạt bát hơn sư huynh nhiều, nói khá nhiều.

*

Trên đường, Diệp Hoan chỉ nghe Liễu Nguyên không ngừng nói chuyện. Diệp Hoan thật tò mò sao sư huynh lại thân với anh ta. Diệp Hoan cảm thấy, chắc chắn là Liễu Nguyên chủ động qua lại với sư huynh.

“Anh nghe Nhiễm sư huynh nói em là Diệp Hoan đúng chứ? Nghe nói em cũng là người trong huyền học, nói ra, anh gọi em một tiếng sư muội cũng không sai. Tuy chúng ta không phải sư huynh muội đồng môn nhưng giữa các môn phái, vai vế cũng như thế, không phải đều xưng hô sư huynh muội sao…” Liễu Nguyên không chỉ giới thiệu mình với Diệp Hoan, còn khen Nhiễm Hàn một trận, khen Nhiễm Hàn bình thường khá nhiệt tình, giúp đỡ anh ta rất nhiều trong công việc.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 262: Chương 262



Diệp Hoan không kịp trả lời đã nghe Liễu Nguyên ở đó nói chuyện một mình. Rõ ràng Diệp Hoan nhìn thấy sư huynh nháy mắt khắc chế Liễu Nguyên nói chuyện nhưng không quản được cái miệng của anh ta.

Liễu Nguyên với sư huynh đúng là người sống ở hai cực Trái Đất, không biết bình thường hai người họ chung đụng thế nào, không phải là bởi vì sư huynh muốn giúp cô nên mới tìm Liễu Nguyên nói nhiều giúp chứ. Suy đoán này khiến Diệp Hoan lập tức có chút hổ thẹn với sư huynh.

Sở dĩ Liễu Nguyên nhiệt tình với Diệp Hoan như vậy là vì anh ta hiểu lầm quan hệ giữa Nhiễm Hàn và Diệp Hoan, tưởng hai sư huynh muội này có tình, thuộc kiểu bạn trai bạn gái; hoặc là tên hồ lô Nhiễm Hàn này thích sư muội, nếu không sao Nhiễm Hàn lại để tâm tới sư muội như vậy?

Có thể Nhiễm Hàn nói chuyện khá thẳng thắn, không giỏi nói dối gạt người, mỗi lần dưới sự truy hỏi của Liễu Nguyên nói nhiều, dạo gần đây anh ấy nhiều lần nhắc tới sư muội, khiến Liễu Nguyên nói nhiều mò được chút manh mối, còn cho rằng Nhiễm Hàn đối xử tốt với Diệp Hoan như vậy là thích cô. Nếu không loại người trông lạnh tim lạnh tình như Nhiễm Hàn sao lại đột nhiên đối tốt với một người?

Liễu Nguyên thật sự đoán sai rồi, Nhiễm Hàn đối tốt với Diệp Hoan là vì công pháp. Nhưng đây là bí mật trong môn phái, Nhiễm Hàn chưa từng nói ra ngoài, cho nên khiến Liễu Nguyên hiểu lầm.

Nhưng chỉ dựa vào hai người là sư huynh muội, Liễu Nguyên cũng phải giúp, dù sao thì anh ta là nể mặt Nhiễm Hàn.

Liễu Nguyên luyên thuyên một tràn cuối cùng cũng kéo chủ đề tới mấu chốt của mua nhà: “Diệp Hoan sư muội, anh nghe sư huynh em nói em muốn mua hai căn nhà, em định mua nhà gì, là nhà lầu hay tiểu viện?”

Diệp Hoan suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu gần đây có tiểu khu mới xây, phiền anh dẫn em đi xem thử. Em mua hai căn nhà lầu cho các em trai ở, sau này có tiền sẽ mua thêm tiểu viện. Trưởng bối đều thích nhà có kèm theo sân, mua xong đợi sau này đón ba mẹ em tới, đoán chừng họ sống tiện hơn.”

Nhiễm Hàn nói: “Sư muội, em muốn mua thì mua, chỗ anh còn có tiền, em tùy ý lấy dùng.”

Diệp Hoan cười nói: “Tiền nhà không phải con số nhỏ, em đâu thể tùy tiện dùng? Nhưng cảm ơn sư huynh hào phóng với em như vậy.”

Nhiễm Hàn căn bản không quan tâm tiền bạc, anh ấy định sau này lấy thẻ ngân hàng đưa cho sư muội, bảo cô dùng thoải mái. Dù sao thì cơ hội anh ấy dùng tiền không nhiều. Chỉ là bây giờ ở trước mặt Liễu Nguyên, Nhiễm Hàn sợ sư muội từ chối nên không lập tức nhét tài khoản ngân hàng cho cô. Anh ấy định đợi lát nữa lúc Liễu Nguyên vắng mặt, đưa tiền cho sư muội dùng.

Bản thân Nhiễm Hàn còn mang theo sát khí, chưa từng nghĩ chuyện thành gia lập nghiệp, càng chưa từng nghĩ sẽ sắm sửa gia nghiệp. Cho nên lương và tiền thưởng mà Nhiễm Hàn kiếm được, còn có thu nhập thêm, phần lớn đều để đó không tiêu. Ở trong lòng anh ấy, đạo quán mới là nhà của anh ấy, anh ấy nghĩ sau này về đạo quán, không muốn ở Bắc Kinh cả đời.

Liễu Nguyên không biết thân thế của Diệp Hoan, bây giờ anh ta cũng ngại hỏi trước mặt Diệp Hoan vì sao người làm chị này phải mua nhà cho các em trai trước, còn mua một lúc hai căn.

Anh ta chỉ nói: “Gần đây thật sự có tiểu khu vừa mới xây xong, rất nhiều người miền ngoài cư trú ở Bắc Kinh mua nhà lầu ở. Bởi vì người Bắc Kinh thích sống ở tứ hợp viện, không nỡ rời khỏi hàng xóm cũ. Đương nhiên, cũng có người trẻ thích nhà lầu sạch sẽ, muốn sống trong nhà lầu. Nhưng nhà lầu không rẻ, mua một căn nhà lầu trăm mét vuông sẽ mất bốn năm chục vạn, gia đình bình thường không nỡ tiêu quá nhiều tiền mua nhà.”

Năm 90, lương phổ biến không cao, có người cả đời còn không gom nổi bốn năm mươi vạn, lấy gì mua nhà? Người không có phách lực và tầm nhìn xa không muốn đổ hết gia tài vào việc mua nhà.

Liễu Nguyên tiếp tục nói: “Nếu Diệp Hoan sư muội muốn mua nhà lầu, có một tiểu khu anh quen, nhất định bảo ông ấy ưu đãi.”

“Vậy cảm ơn Liễu Nguyên sư huynh trước, phiền anh dẫn em và sư huynh tới tiểu khu mà anh nói xem thử.”

Diệp Hoan nghĩ tới nếu hai em trai ở lại Bắc Kinh, nói không chừng sẽ tìm người yêu ở Bắc Kinh. Vừa nãy Liễu Nguyên cũng nói, người trẻ thích sống ở nhà lầu hơn, vậy cô mua cho hai em trai mỗi đứa một căn nhà lầu. Có nhà, sau này khi chúng thành gia, áp lực của ba mẹ sẽ giảm đi rất nhiều, ít nhất không cần sầu lo vì nhà cửa.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 263: Chương 263



Diệp Hoan chỉ biết sau năm Thiên Hi, giá nhà sẽ tăng lên, còn tăng tới mức nào thì cô không biết. Bởi vì kiếp trước cô tốt nghiệp đại học chưa lâu đã ngoài ý muốn trọng sinh. Diệp Hoan vốn không biết sau này tứ hợp viện và nhà lầu ở Bắc Kinh sẽ tăng tới giá trên trời, nếu biết, đoán chừng cô có thể mua thêm vài căn, thậm chí còn khuyên thân thích bạn bè mua nhà.

Liễu Nguyên trực tiếp dẫn Diệp Hoan tới tiểu khu có người quen, tìm tới người quản lý ở đó mua nhà. Bởi vì anh ta từng xem phong thủy giúp tiểu khu này, cho nên sau khi người quản lý nhận được điện thoại của Liễu Nguyên, nghe nói anh ta dẫn bạn tới mua nhà, càng có lòng tin với phong thủy của tiểu khu.

Thế là người quản lý hào phóng cho Liễu Nguyên và Diệp Hoan giá ưu đãi, hai căn nhà lầu trực tiếp giảm cho cô mười mấy vạn tệ. Đương nhiên, người quản lý có thể ưu đãi như vậy đều là nể mặt Liễu Nguyên, biết anh ta là thầy tướng phong thủy, muốn tạo quan hệ tốt nên mới bán rẻ. Càng huống hồ, lỡ như bạn của anh ta là thầy tướng phong thủy thì sao, càng không thể đắc tội. Nếu Liễu Nguyên mua nhà, người quản lý có thể trực tiếp tặng anh ta một căn. Nếu người bình thường tìm tới nói tình nghĩa, ông ta có thể giảm bớt một hai vạn đã không ít rồi.

Diệp Hoan mua hai căn nhà lầu khoảng một trăm hai mươi mét vuông cho hai em trai, tổng cộng tốn tám mươi vạn. Quản lý người ta bỏ hết số lẻ.

Sau khi mua nhà xong, Diệp Hoan đặc biệt nhìn Liễu Nguyên nói nhiều, không ngờ anh ta nói nhiều nhưng làm việc rất đáng tin, thoắt cái giúp cô tiết kiệm không ít tiền.

Diệp Hoan cười nói: “Liễu Nguyên sư huynh, lần này cũng nhờ có anh giúp đỡ, em mới mua được nhà lầu rẻ! Hay là thế này, buổi trưa em mời anh và sư huynh ăn cơm, địa điểm tùy mọi người chọn.”

Liễu Nguyên cũng biết xem mặt xem phong thủy, nhưng anh ta có một nhược điểm, chính là không biết vẽ bùa, không có chút thiên phú vẽ bùa, cho nên anh ta làm việc dùng tới bùa, không phải xin từ bộ phận cũng là mua từ chỗ người khác. Bởi vì Nhiễm Hàn hợp tác mấy lần với anh ta, không nhìn nổi, tiện tay tặng anh ta một số bùa trừ tà trừ sát, cho nên anh ta mới có quan hệ tốt với Nhiễm Hàn.

Diệp Hoan vội hỏi: “Liễu Nguyên sư huynh, anh cần bùa gì? Em cũng biết vẽ bùa, có thể cho anh.” Như thế thì không cần sư huynh giúp cô trả nhân tình nữa.

Liễu Nguyên vừa nghe Diệp Hoan biết vẽ bùa, còn có thể tặng bùa cho anh ta, phản ứng đầu tiên không phải là vui, mà là kêu gào nói: “Trời ơi, sư môn các người đều nhận đồ đệ thiên tài sao, sao hai người đều biết vẽ bùa?”

Anh ta không tiếp tục truy hỏi vấn đề này, ngược lại tiết lộ khuyết điểm của mình: “Anh thì không được, trước đây học vẽ bùa cứ ngáo ngáo ngơ ngơ, chưa từng thành công, có thể anh trời sinh không có thiên phú vẽ bùa. Diệp Hoan sư muội, em biết vẽ bùa gì? Nói cho anh nghe, có lẽ sau này chúng ta có thể giao dịch thường xuyên.”

Diệp Hoan sư huynh: “Liễu Nguyên sư huynh, anh đã giúp em nhiều như vậy, sau này cần bùa gì nói một tiếng, còn nhắc tới tiền bạc gì.”

“Vậy không được, em tặng anh vài lá mười mấy lá bùa anh dám nhận. Nhưng bùa anh dùng không ít, đâu thể chiếm tiện nghi của em mãi, Nhiễm Hàn sư huynh biết sẽ truy sát anh mất…” Anh ta cố ý nói đùa như vậy.

“Vậy anh cần bùa gì nhiều, em xem có mang theo không, có thể tặng cho anh một ít.”

“Bùa anh dùng nhiều đều là bùa trừ tà trừ sát hoặc trừ âm khí, nếu có bùa khác anh cũng muốn lấy, bởi vì bình thường cũng có thể dùng tới.” Liễu Nguyên không khách sáo với Diệp Hoan.

Anh ta cho rằng Diệp Hoan trẻ như vậy, cho dù biết vẽ bùa cũng chưa chắc có đạo hạnh sâu bằng Nhiễm Hàn, trên người chưa chắc mang được vài lá. Thế nhưng đợi anh ta nhìn thấy Diệp Hoan lấy ra một xấp bùa, kinh ngạc tới mức sắp rớt cằm xuống đất.

Liễu Nguyên cả kinh nói: “Sư muội, em còn thiếu tiền? Nhiều bùa như vậy, nếu em bán ra ngoài chắc chắn là phú bà!” Anh ta chưa từng thấy mấy sư muội nghèo tới thiếu tiền, rõ ràng Diệp Hoan sư muội không thiếu bùa, anh ta thấy có không ít loại, sao còn thiếu tiền, lẽ nào cô không có chỗ bán bùa?

Diệp Hoan nể tình Liễu Nguyên giúp cô tiết kiệm được rất nhiều tiền, không hề keo kiệt, lấy ra một số hàng tồn ngày trước, trong đó còn có vài lá bùa bình an. Vốn dĩ Diệp Hoan muốn vẽ thêm bùa, đợi ông chủ Đường tới gộp lại giao cho ông ấy xử lý giúp. Lần này tặng cho Liễu Nguyên, quay về cô chỉ có thể tăng ca tăng giờ cung cấp hàng cho ông chủ Đường.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 264: Chương 264



Diệp Hoan sảng khoái tặng bùa cho Liễu Nguyên, Liễu Nguyên thấy ngay cả bùa bình an cũng có, hơn bữa phù lực không hề kém, anh ta lắm lời hỏi: “Diệp Hoan sư muội, có phải em không có chỗ xử lý bùa không? Em có thể giao bùa em vẽ cho Nhiễm Hàn sư huynh, nhờ anh ấy bán cho bọn anh. Bộ phận của bọn anh bình thường vẫn thiếu bùa dùng, loại bùa bình an giống như này, nhiều người muốn mua lắm.”

Diệp Hoan quay đầu nhìn sư huynh: “Thật sao? Sư huynh.”

Nhiễm Hàn: “Ừm, anh không biết em muốn bán bùa.”

“Sư huynh, em thiếu tiền.” Cuối cùng Diệp Hoan oán trách sư huynh một trận.

Liễu Nguyên giảng hòa nói: “Không sao, bây giờ Diệp Hoan sư muội biết cũng không muộn, có Nhiễm Hàn sư huynh giúp, em tuyệt đối sẽ không thiếu tiền tiêu. Nếu Nhiễm Hàn sư huynh bận, em tìm anh cũng được.”

Liễu Nguyên chủ động để lại phương thức liên lạc cho Diệp Hoan, định sau này thiếu bùa có thể tìm Diệp Hoan sư muội mua. Bùa của bộ phận bọn họ thi thoảng thật sự rất eo hẹp, không phải ai cũng có thiên phú vẽ bùa giống như cặp sư huynh muội này.

Chủ yếu là bùa dùng tiện, tiết kiệm sức, Liễu Nguyên không thiếu tiền thi thoảng muốn lười nhác, dĩ nhiên muốn dùng một lá bùa giải quyết vấn đề.

Liễu Nguyên sớm biết Nhiễm Hàn mua nhà giúp sư muội xong còn có việc khác phải làm. Anh ta lấy được không ít bùa ở chỗ Diệp Hoan, biết điều rời đi trước.

Nhiễm Hàn dẫn sư muội đi ăn trưa, định ăn trưa sớm rồi dẫn sư muội đi học khống chế La Bàn hấp thu sát khí.

Sau khi ăn xong, Nhiễm Hàn đưa tài khoản ngân hàng của mình cho Diệp Hoan: “Bình thường anh không có nhiều cơ hội dùng tiền, trong tài khoản ngân hàng này có tiền, sư muội cầm lấy dùng thoải mái.”

Sư phụ, sư thúc không ở bên cạnh, sư muội lại không tiêu tiền của anh ấy, tiền mà Nhiễm Hàn kiếm được thật sự không có chỗ tiêu. Từ khi anh ấy ra ngoài làm việc, trong thẻ ngân hàng có gần mấy trăm vạn, đều là trữ vào, gần như chưa từng động tới mấy lần.

Bởi vì Nhiễm Hàn thực sự không có chỗ nào cần tiêu nhiều tiền. Anh ấy gần như toàn năng ở phương diện huyền học, căn bản không cần mua những thứ như bùa. Nhiễm Hàn chưa từng nghĩ sẽ mua nhà, chỉ tiêu chút tiền lẻ trong ăn ở, cho nên sau khi tới Bắc Kinh làm việc, phần lớn tiền kiếm được đều trong tài khoản ngân hàng.

Nhiễm Hàn tiện tay giao hết gia sản cho sư muội.

*

Sư huynh hào phóng, nhưng cô với sư huynh là quan hệ gì, không thể tự nhiên dùng tiền của anh ấy. Nếu lúc cô mua nhà thiếu tiền, ngược lại có thể tìm sư huynh mượn một chút, nhưng không thể tiêu không được.

“Sư huynh, sao em có thể dùng tiền của anh?” Diệp Hoan nghĩ tới quả thực mình thiếu tiền, mặt dày nói: “Gì nhỉ, sư huynh, chi bằng như thế này, nếu anh muốn giúp em, sau này giúp em bán ít bùa.”

Diệp Hoan không cô đơn lẻ bóng như Nhiễm Hàn, một mình ăn no cả nhà không đói. Hai vị sư phụ vốn không thiếu tiền, sẽ không hỏi tiền của anh tiêu, nhưng Diệp Hoan nhiều người thân, có ba mẹ nuôi, còn có ba mẹ ruột mới nhận, còn có một đống thân thích, sau này bên nào cô cũng phải tận tâm.

Nhiễm Hàn nhìn sư muội, xác định sư muội thật sự không muốn dùng tiền của anh ấy. Anh ấy cất thẻ ngân hàng nói: “Vậy sư muội có thể đi tìm anh mọi lúc, đưa bùa em vẽ xong cho anh, anh bán giúp em.”

Diệp Hoan thấy sư huynh đồng ý, cười vô cùng thỏa mãn: “Cảm ơn sư huynh.” Sau đó cô vội vàng nhắc tới chuyện chính: “Sư huynh, nếu đã ăn xong rồi thì chúng ta mau đi thôi, không phải anh nói dẫn em đi luyện tập khống chế sát khí sao?”

“Ừm, đi.” Nhiễm Hàn đứng dậy thanh toán, lái xe dẫn Diệp Hoan đến bên một cái cầu vượt.

Nhiễm Hàn chỉ vào một nơi trên cầu vượt nói: “Sư muội, em có thể mở Mắt Âm Dương nhìn thử, xung quanh cầu vượt này đã hình thành khí tràng sát khí nhất định, nếu không kịp thời giải quyết thì không lâu nữa có thể nơi này sẽ xảy ra tai nạn xe.”

Bởi vì trên cầu vượt xe qua lại có tạp âm lớn, sẽ sản sinh thanh sát ở xung quanh; còn có tạo hình của cầu vượt, cũng có thể sản sinh hình sát, một hai ngày không nhìn ra ảnh hưởng, nhưng lâu dần, sát khí tích lũy tới mức độ nhất định, sẽ sản sinh ảnh hưởng xấu tới xe qua lại hoặc là cư dân sống ở xung quanh.

Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương nhìn, quả thực như sư huynh nói, xung quanh cầu vượt đã hình thành mấy lốc xoáy sát khí, một khi những lốc xoáy sát khí này kết hợp lại với nhau, nơi này sẽ dễ trở thành nơi nhiều lần xảy ra sự cố tai nạn xe.

Nếu có thể giải quyết sát khí ở đây, cũng coi như tạo phúc cho xe qua lại, Diệp Hoan lập tức hỏi: “Sư huynh, vậy bây giờ em phải khống chế La Bàn hấp thu sát khí sao?”

“Khoan đã, chúng ta tìm một nơi kín đáo chút, bày trận che đậy một chút, đỡ cho để người ta nhìn thấy hành vi của chúng ta sẽ cảm thấy kỳ lạ.”

Diệp Hoan gật đầu: “Em cũng không muốn bị người khác vây nhìn.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 265: Chương 265



Sau đó hai người tìm một góc khuất người, Nhiễm Hàn tiện tay bố trí trận pháp. Diệp Hoan thấy sư huynh bố trí trận pháp vô cùng thành thạo, lưu loát hơn cô nhiều. Xem ra cô vẫn chưa học tới nơi tới chốn, tuy bình thường các phương diện đều học qua, nhưng căn bản không có cơ hội dùng tới, lúc dùng tới còn phải suy nghĩ trước phương pháp nào hữu dụng hơn, kém xa so với sư huynh có kinh nghiệm.

Nhiễm Hàn giảng giải cho Diệp Hoan bí quyết khống chế pháp khí, để cô tự khống chế La Bàn trải nghiệm cảm giác đó. Dù sao thì chuyện này không thể để người khác làm thay, chỉ có thể để Diệp Hoan tự làm.

Trước khi lấy La Bàn ra, Diệp Hoan lo lắng nhìn sư huynh, nói: “Sư huynh, hay là anh ra ngoài trận pháp đi, em sợ La Bàn sẽ chủ động hấp thu sát khí trên người anh.”

“Chắc không đâu, nó chỉ là một món bảo khí, cũng không có ý thức, còn có thể chủ động tấn công người?”

Diệp Hoan nghe vậy càng không muốn để sư huynh ở bên cạnh, tuy La Bàn của cô không có ý thức nhưng thật sự không phải bảo khí bình thường, có lẽ gần giống với thần khí trữ vật, cũng không biết ngoài trữ vật, rốt cuộc còn có công năng gì, lỡ như nó thích hấp thu các loại khí tức xấu, sư huynh ở gần, không phải hại sư huynh sao?

Diệp Hoan kiên trì nói: “Sư huynh, anh ra ngoài trận pháp đợi đi, em tự thử rồi nói. Lỡ như có dị thường gì, anh cách xa em một chút, không có thì thôi, tới lúc đó anh vào cũng không muộn.”

Nhiễm Hàn biết sư muội suy nghĩ cho an toàn của anh ấy, còn có gì để từ chối, chỉ đành ra ngoài trận pháp đợi.

Diệp Hoan thì sao, ở trong trận pháp khống chế La Bàn hấp thu sát khí. Chỉ là đợi lúc cô khống chế La Bàn đi về phía lốc xoáy sát khí đó, còn chưa đợi cô trải nghiệm cảm giác khống chế La Bàn, chưa được mấy giây, La Bàn đã hấp thu sạch sẽ sát khí.

Diệp Hoan thực sự kinh ngạc với năng lực hấp thu sát khí của La Bàn, thế này bảo cô làm sao khống chế, thực sự không thể khống chế! La Bàn là một dạ dày vương, trực tiếp nuốt chửng sát khí. Hết cách, Diệp Hoan lại đổi sang một lốc xoáy sát khí khác, tiếp tục khống chế La Bàn tới gần sát khí, lần này vẫn giống lần trước, vừa tới gần sát khí, La Bàn rung rung chưa được mấy cái đã nuốt sạch sát khí, không khí xung quanh lập tức tươi mới.

Vốn dĩ đây là chuyện tốt nhưng Diệp Hoan lại không thể vui nổi. La Bàn lợi hại như vậy, bảo cô giúp sư huynh kiểu gì? Cô sợ không khống chế được La Bàn, La Bàn sẽ hút khô sư huynh.

Diệp Hoan cũng không dám gọi sư huynh vào, cô sợ khi khống chế La Bàn, La Bàn sẽ cảm nhận được sát khí trên người sư huynh, chủ động tấn công anh ấy. Cô sợ cô không khống chế được La Bàn lợi hại như thế này.

Thật ra Diệp Hoan không cần lo lắng, La Bàn vẫn chịu sự khống chế của cô. Cô sai La Bàn hấp thu sát khí ở nơi nào, La Bàn sẽ chỉ hấp thu sát khí ở nơi đó. Nếu La Bàn mất khống chế, trận pháp nhỏ bé do Nhiễm Hàn bố trí vốn không ngăn cản được, La Bàn đã sớm đi hấp thu sát khí trên người Nhiễm Hàn rồi. Nhưng có thể bởi vì sợ làm sư huynh bị thương, Diệp Hoan suy nghĩ quá nhiều, bỏ qua những điểm này.

Hết cách, Diệp Hoan chỉ đành giải quyết lốc xoáy sát khí quanh cầu vượt rồi tính. Giải quyết tất cả sát khí xung quanh cầu vượt, căn bản không tốn mấy phút, Diệp Hoan đã khống chế La Bàn làm xong, sau đó cô thu La Bàn lại, mới ra ngoài tìm sư huynh.

Nhiễm Hàn còn lấy làm lạ sao sư muội đi ra nhanh như vậy, lẽ nào gặp phải vấn đề gì? Anh ấy vừa muốn hỏi đã nghe sư muội nói: “Sư huynh, khi em khống chế La Bàn hấp thu sát khí, La Bàn hấp thu sát khí quá nhanh, em đều không tìm được cảm giác, nó đã nuốt chửng một lốc xoáy sát khí. Em cảm thấy em không khống chế được nó, làm sao đây?”

Thế mà La Bàn còn có thể tiêu hóa sát khí? Nhiễm Hàn an ủi sư muội nói: “Không sao, đợi lần sau khi em khống chế nó hấp thu, anh ở bên cạnh xem, xem có thể tìm được môn đạo không.”

Diệp Hoan: “Nhưng em sợ La Bàn chủ động hấp thu sát khí trên người anh, không dám để anh nhìn thấy nó.”

Nhiễm Hàn nghe Diệp Hoan nói, thế mà lại nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt gần như không phát giác được: “Sư muội, anh nghĩ La Bàn sẽ không chủ động tấn công anh. Có lẽ nó bị em khống chế đó. Em nghĩ xem, hôm đó anh từng gặp nó, nó cũng không chủ động tấn công anh, hơn nữa lúc em khống chế nó tấn công Hình Hải, nếu nó chủ động tấn công anh thì đã sớm hút cạn anh rồi, đâu cần đợi tới hôm nay?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 266: Chương 266



Diệp Hoan nghe lời giải thích của sư huynh thì vỡ lẽ: “Ây ya, sao em quên mất chuyện này. Nói như vậy lúc em khống chế nó, sư huynh ở bên cạnh có lẽ không sao?”

“Chắc chắn không sao, hai chúng ta cách nhau một trận pháp cỏn con. Nếu nó muốn tấn công anh, loại trận pháp ứng phó người bình thường này căn bản không ngăn được nó nhỉ?”

“Cũng đúng, là em nghĩ nhiều rồi, em còn sợ nó tấn công anh, không dám lấy ra trước mặt anh.”

Nhiễm Hàn: “Không sao, anh dẫn em tới nơi tiếp theo, lần sau anh xem nó hấp thụ sát khí.”

Lần này Nhiễm Hàn định đưa sư muội tới nơi vắng người, tiện cho họ hành động. Anh ấy nghĩ ngợi rồi hỏi: “Sư muội, em để ý việc tới nghĩa trang không?”

Thực ra trong thành phố cũng có rất nhiều nơi có sát khí, nhưng bởi vì người quá nhiều, không tiện để họ tùy ý hành động. Hơn nữa các loại sát khí hình thành trong thành phố không quá lợi hại, dựa theo cách nói của sư muội, đều không đủ cho La Bàn hấp thu, không tốt bằng nơi ít người nhiều sát khí. Cho nên Nhiễm Hàn nghĩ tới nghĩa địa.

May mà anh ấy nhớ Diệp Hoan là con gái, biết hỏi trước cô có để ý hoặc sợ không.

Diệp Hoan vừa nghe sư huynh muốn dẫn cô tới nghĩa địa, đầu tiên là ngây ra, sau đó lắc đầu nói: “Sư huynh, em không để ý, thực ra nghĩa địa không có gì đáng sợ.”

Chỉ là hơi hoang vắng, người bình thường không có việc gì sẽ không tới.

Nhiễm Hàn không có kinh nghiệm tiếp xúc với con gái, hơn nửa bộ phận của họ cũng có đồng nghiệp nữ, mấy đồng nghiệp nữ đó nơi nào cũng dám đi, cho nên anh ấy mới có suy nghĩ dẫn sư muội tới nghĩa địa, không cảm thấy có gì không đúng.

Nhưng Diệp Hoan thầm nghĩ: Sư huynh thế mà lại nghĩ ra dẫn mình tới nghĩa địa, có lẽ là vì nghĩa địa nhiều sát khí? May mà mình không phải bạn gái của sư huynh, nếu không đã đánh anh ấy rồi. Haiz, sư huynh luôn lạnh mặt, lại không thích nói chuyện, không biết sau này còn có thể tìm được bạn gái không?

Bởi vì hai năm gần đây Nhiễm Hàn đi lại nhiều ở Bắc Kinh, vô cùng quen đường xá ở đây, rất nhanh đã đưa Diệp Hoan tới một nghĩa địa gần nhất.

Sau khi xuống xe, Diệp Hoan chủ động mở Mắt Âm Dương, nhìn thấy trên nghĩa địa bao trùm một vùng sát khí xám xịt. Cô còn chú ý tới khi có người đốt giấy trước mộ, sát khí sẽ tránh xa người đó một chút, đợi lửa tắt, sát khí sẽ dần bao phủ lên người người cúng bái.

May mà người cúng bái dâng hương đốt giấy xong không ở lâu trong nghĩa địa, cơ bản làm xong chuyện là đi. Nếu ở lâu ở đây, chắc chắn sinh bệnh.

Ngay cả người trông coi nghĩa địa, đều sẽ ở nơi cách nghĩa địa một khoảng, chứ không ở quá gần nghĩa địa. Nơi như thế này, người bát tự yếu tốt nhất nên ít tới, nếu không dễ sinh bệnh, chọn người bát tự cứng trông coi nghĩa địa, có lẽ ít ảnh hưởng tới người trông coi nghĩa địa hơn.

Nghĩa địa quản lý không nghiêm, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn không nói gì với người quản lý, trực tiếp vào trong nghĩa địa, tìm một nơi không người ở.

Nhiễm Hàn: “Sư muội, em làm đi, anh ở một bên nhìn.”

Diệp Hoan vô thức cách xa sư huynh vài bước, sau đó mới lấy La Bàn ra, khống chế La Bàn hấp thu sát khí.

Sau đó hai người nhìn thấy La Bàn lơ lửng bất động trên không trung gần đó, nhưng sát khí lại giống như sương tập trung lưu động về phía La Bàn, càng tới gần La Bàn, sát khí càng đậm đặc, màu sắc đậm đặc gần như thành xám đen.

Nghĩa địa rộng lớn chắc chắn nhiều sát khí hơn bên cầu vượt, hơn nữa nhiều hơn rất nhiều lần. Bởi vì sát khí hình thành ở đây tích lũy nhiều năm, nếu không phải có dương khí tỏa ra từ ánh nắng ban ngày, đoán chừng sát khí ở đây càng nặng.

Chỉ vậy, chưa tới ba phút, La Bàn đã hấp thu hết sát khí ở nghĩa địa, quả thực là thần khí hút sát.

Diệp Hoan khống chế La Bàn chậm rãi quay lại, sau khi vào tay, cô lại cảm nhận được ý lành lạnh của La Bàn có chút lành lạnh, không biết là do trời lạnh hay là cô quá mẫn cảm. Nhưng La Bàn không chủ động hấp thu sát khí trên người sư huynh, điều này khiến Diệp Hoan yên tâm không ít.

Cuối cùng Nhiễm Hàn cũng chứng kiến uy lực của La Bàn, anh ấy không nhịn được nói: “Sư muội, nếu lúc ra ngoài làm nhiệm vụ dẫn em theo, để em dùng La Bàn giúp đỡ thanh tẩy sát khí, vậy nhiệm vụ của bọn em quá dễ hoàn thành. Sư muội có thể cân nhắc, sau này tốt nghiệp tới bộ phận của bọn anh làm việc.”

Có loại tồn tại siêu cấp hấp thu sát khí như La Bàn, nhiệm vụ tương tự giống như chơi, căn bản không cần lãng phí sức người hoặc bùa.

Diệp Hoan nghiêm túc suy nghĩ một chút, cười nói: “Có lẽ sau này còn phải phiền sư huynh dẫn dắt em.”

Nếu sau này Diệp Hoan muốn có nhiều kinh nghiệm thực tiễn huyền học hơn, gia nhập bộ phận của sư huynh không phải không thể.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 267: Chương 267



Nhiễm Hàn nói: “La Bàn này của sư muội quả thật không bình thường, anh thấy sau khi sư muội khống chế nó tới thì không cần quản nó nữa, nó sẽ tự hấp thu tất cả sát khí xung quanh.”

“Em không thể khống chế tốc độ hấp thu sát khí của nó, làm sao giúp anh đây?” Diệp Hoan ủ rũ, luôn cảm thấy không giúp được sư huynh, trong lòng khó chịu.

Ngược lại là Nhiễm Hàn an ủi cô: “Thử thêm vài lần nữa, nếu không được cũng không sao. Anh nghĩ cách khác.”

Nhiễm Hàn càng nói như vậy, trong lòng Diệp Hoan càng không ổn. Trước đây khi cô tìm ba mẹ, sư huynh chạy ngược chạy xuôi, còn đặc biệt vì giúp cô điều tra tin tức mà chạy tới Dung Thành….Bây giờ sư huynh có chuyện, cô lại không làm được gì, loại cảm giác này vô cùng tệ.

Diệp Hoan muốn quay về tìm kiếm không gian có tư liệu liên quan tới người mang sát khí bẩm sinh không, xem có cách giải quyết không.

Nhưng trước khi tìm được cách, vì sư huynh, cô nguyện ý thử nhiều lần, dù sao cũng không tốn sức gì.

Diệp Hoan chủ động nói: “Sư huynh, anh còn biết nơi nào nhiều sát khí hơn không? Chi bằng chúng ta tới xem thử.”

Nhiễm Hàn thấy sư muội không chê phiền, tiếp tục lái xe tới nơi xa thành phố hơn, lại đưa cô tới một nơi hoang vắng hơn.

Nhiễm Hàn lại dẫn Diệp Hoan ra khỏi Bắc Kinh, tới nội cảnh tỉnh H, tới một nơi trông có vẻ đồng không m.ô.n.g quạnh. Bởi vì xung quanh nơi này ngay cả một thôn làng cũng không có.

Nhiễm Hàn dừng xe nói: “Ngoài nghĩa địa, nơi âm khí nặng nề mà anh biết chính là nơi này.”

Diệp Hoan vừa mở Mắt Âm Dương vừa tò mò hỏi: “Sư huynh, đây là nơi nào, thế mà lại nặng âm khí như vậy?”

Diệp Hoan thông qua Mắt Âm Dương nhìn thấy sát khí dày đặc, giống như sương mù cuồn cuộn màu xám, bao phủ một vùng hoang dã, hình thành bãi sát khí đại khái mấy trăm mét vuông. Vị trí trung tâm đậm đặc sát khí, màu sắc gần như đen, càng về phía biên màu sắc sát khí càng nhạt.

Diệp Hoan phát hiện thế mà bên rìa lại bố trí trận pháp, có lẽ là vì ngăn cản sát khí tiếp tục lan rộng.

Nhiễm Hàn nghiêm túc nói: “Em đừng hỏi thì hơn, anh sợ dọa em.”

Sư huynh không nói càng khiến Diệp Hoan tò mò, cô lại hỏi: “Sư huynh, đây rốt cuộc là nơi nào, anh nói đi, người trong huyền học chúng ta còn có thể sợ?”

Thực ra bởi vì có sư huynh ở bên cạnh, Diệp Hoan mới không sợ. Nếu để cô một mình phát hiện nơi nặng sát khí như vậy, không khỏi sẽ suy nghĩ lung tung một phen. Có lẽ càng nghĩ càng sợ.

Diệp Hoan hỏi lần nữa, có được đáp án ở chỗ Nhiễm Hàn: “Đây là hầm tập thể, là nơi đại đồ sát do bọn Nhật tạo nên khi xâm lăng Hoa Quốc.”

Diệp Hoan không nhịn được rủa vài câu. Bởi vì loại hầm tập thể này cũng có vài cái ở thành phố S.

Diệp Hoan hỏi: “Sát khí ở nơi này dày đặc như vậy, sao bộ phận các anh không phái người tới xử lý?”

“Thực ra thời gian bộ phận bọn anh thành lập mới mấy năm, cộng thêm bởi vì không đủ người, với cả sát khí nơi này quá nặng, khó xử lý, cho nên chỉ bố trí trận pháp phòng sát khí lan rộng ở thành phố lân cận, không triệt để loại bỏ sát khí. Bởi vì để loại bỏ sát khí, thời gian và tinh lực cần thiết quá nhiều, bộ phận bọn anh thiếu người, căn bản không lo được.”

Diệp Hoan nghĩ ngợi, có thể hiểu được. Bởi vì sát khí nặng như vậy, nếu dựa vào sức người để trừ khử, không biết bao nhiêu người tốn bao nhiêu thời gian mới có thể xử lý xong; nếu dùng bùa xử lý, vậy thì càng khó nói, đoán chừng một xe bùa trừ sát cũng không trừ khử được nhiều sát khí như vậy. Hơn nữa còn có một vấn đề, ai biết trừ khử sát khí xong, nơi này liệu có tiếp tục hình thành vùng sát khí mới không, như thế không phải là uổng phí sức lực sao? Chi bằng trực tiếp phong ấn cho bớt việc.

Hơn nữa cách nơi này một đoạn có vài thôn, người già đều biết nơi này là hầm tập thể, là nơi không may mắn. Không ai tới gần đây, nghe nói trước đây có một tên ngốc to gan không tin tà, đòi chứng minh anh ta gan dạ, muốn qua đêm ở gần hầm tập thể, nghe nói người đó không trở về nữa, hình như là điên rồi, sau đó không biết chạy tới nơi nào rồi.

Diệp Hoan lấy La Bàn ra, chuẩn bị để nó hấp thu sát khí. So với cách khác, để La Bàn hấp thu sát khí đậm đặc ở đây quả thực là quá thích hợp. Dù sao thì cũng không tốn sức.

Nhiễm Hàn đưa Diệp Hoan tới đây đoán chừng là có suy nghĩ này. Cho dù không tìm được cách giải quyết sát khí trong cơ thể của anh, trừ bỏ sát khí ở đây cũng có thể trả lại một vùng an tĩnh.

Bởi vì trận pháp bố trí trước đây có hạn chế về năm, nếu tới năm hạn nhất định, phải có người tới đây bổ sung hoàn thiện trận pháp mới có thể tiếp tục duy trì trận pháp vận hành; nếu không sau khi trận pháp hỏng, những sát khí này tán loạn xa hơn, vùng sát khí hình thành sẽ tiếp tục mở rộng, khiến xung quanh không ngọn cỏ sống nổi, trở thành cấm khu.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 268: Chương 268



Nhiễm Hàn thấy sư muội muốn khống chế La Bàn bay tới khu sát khí, vội nói: “Sư muội khoan đã, anh mở một cửa trong trận pháp rồi em mới khống chế La Bàn tới.”

Diệp Hoan nghĩ: Thế tốn sức biết bao, có lẽ La Bàn có thể tự tới?

Nghĩ như vậy, Diệp Hoan không khống chế La Bàn quay lại mà tiếp tục đi lên.

Nhiễm Hàn thấy sư muội cố chấp làm như thế cũng không ngăn cản. Dù sao thì gặp phải trận pháp, có lẽ La Bàn sẽ bị ngăn cản bên ngoài, sư muội rút kinh nghiệm, lần sau sẽ không gấp gáp nữa.

Điều khiến Nhiễm Hàn không ngờ là bảo khí của sư muội thật sự lợi hại, thế mà lại đập lên trận pháp một cái lỗ to, nhanh chóng bay vào bên trong, tham lam hấp thu sát khí nồng đậm.

Bởi vì La Bàn quá phối hợp, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn đều không cần quản, có thể thấy bằng mắt thường nồng độ sát khí ngày càng thấp, từ màu đen xám xịt dày đặc dần biến thành một lớp sương xám nhàn nhạt, cuối cùng không còn gì.

Nhiễm Hàn nói: “Sư muội, em dùng La Bàn hấp thu sát khí ở đây, đồng nghĩa với tạo phúc một phương. Nếu anh về báo cáo lên cấp trên, có lẽ em có thể lấy được tiền thưởng.”

Diệp Hoan vội vàng ngăn cản: “Sư huynh, thôi đi, nếu để người khác biết La Bàn của em có thể hấp thu sát khí, đều tới tìm em hấp thu sát khí, em đâu rảnh làm chuyện khác. Sau này nếu có cơ hội dạo quanh khắp nơi, gặp phải loại vùng sát khí này, không cần anh nói, em cũng sẽ giúp trừ khử sát khí.”

Nếu bởi vì một số tiền thưởng mà mất đi rất nhiều tự do, Diệp Hoan không muốn làm cuộc kinh doanh lỗ vốn. Tuy cô nguyện ý giúp đỡ trừ khử sát khí, nhưng nếu sát khí không tạo thành nguy hiểm với con người, có thể sau này từ từ loại bỏ. Hoàn toàn có thể đợi cô tiếp nghiệp, đi khắp nơi, giúp đỡ trừ khử các vùng sát khí khó giải quyết. Bây giờ thì sao, đi học quan trọng hơn, nếu không cô chậm trễ quá nhiều bài học, ba mẹ hai bên cũng sẽ không vui.

Nhiễm Hàn nghĩ cũng phải, bây giờ đối với sư muội học hành vẫn quan trọng hơn. Vùng sát khí nghiêm trọng trong nước đều đã được tiền bối dùng trận pháp giam lỏng, tạm thời sẽ không có vấn đề. Hoàn toàn có thể đợi sư muội vào bộ phận đặc biệt, anh sẽ đưa sư muội đi trừ khử những vùng sát khí đó.

Lần này, thời gian La Bàn trừ khử sát khí dài hơn, đại khái mất khoảng mười lăm phút. Nói là dài chẳng qua là so với hai lần trước, nhưng đối với Nhiễm Hàn mà nói, La Bàn quả thật là khắc tinh của sát khí, mặc kệ có bao nhiêu cũng có thể để La Bàn nhanh chóng hấp thu hết.

Lần này thời gian dùng La Bàn dài hơn, nhưng Diệp Hoan vẫn cảm thấy giống như hai lần trước, cô chỉ có thể khống chế La bàn hấp thu sát khí, nhưng không thể khống chế tốc độ hấp thu sát khí của nó. Giống như La Bàn vừa tiếp cận sát khí đã tự động hấp thu, căn bản không chịu sự khống chế của cô.

Diệp Hoan nói cảm nhận của mình cho sư huynh biết, Nhiễm Hàn nói: “Không sao, cho dù không dùng được La Bàn, có lẽ sau này có thể tìm được cách khác.”

Thật ra thời gian kéo dài càng dài, chứng tỏ hi vọng tìm được cách trừ khử sát khí trong cơ thể anh càng nhỏ. Nếu không phải Nhiễm Hàn tu luyện nguyên khí, còn có sư phụ sư thúc giúp đỡ, cơ thể đã sớm bị sát khí ăn mòn tới chết.

Nhưng bản thân Nhiễm Hàn lại không quan tâm, anh chỉ hi vọng có thể đi sau sư phụ, miễn cho sư phụ vì anh mất trước mà đau lòng. Ngoài ra sư môn có sư muội, cho dù anh c.h.ế.t cũng sẽ không đứt đoạn truyền thừa, hoàn toàn có thể để sư muội kế thừa môn phái. Nhiễm Hàn đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp không tìm được cách giải quyết sát khí, cũng không sợ chết, cho nên anh càng muốn bồi dưỡng sư muội thật tốt trước khi chết, gửi gắm hi vọng của môn phái lên người sư muội.

Đương nhiên, những suy nghĩ này chỉ có Nhiễm Hàn biết. Anh chưa từng nói với sư phụ và sư thúc, càng không tiết lộ với sư muội. Bởi vì vẫn chưa tìm được cách giải quyết sát khí trong cơ thể Nhiễm Hàn, Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ cũng lo lắng, họ luôn tìm kiếm cách giải quyết, nhưng rất nhiều truyền thừa trước kia đều đứt đoạn, tạm thời họ thật sự không tìm được cách.

Diệp Hoan biết chuyện của sư huynh cũng lo lắng thay sư huynh, cô nói với anh: “Sư huynh, em trở về lật tìm truyền thừa tiếp, xem có cách giải quyết loại vấn đề này không.”

Trước đây Kỷ sư phụ đã từng hỏi Diệp Hoan một lần, nhưng Diệp Hoan không tìm được cách trong truyền thừa trong đầu. Bởi vì những truyền thừa đó của cô đều là truyền thừa giáo học của môn phái chính thống, đều là truyền thụ công pháp, trận pháp, bùa chú, xem tướng…Mà chuyện như giải quyết sát thể trời sinh, có lẽ được coi là vấn đề khá ngoại đạo, cho nên trong truyền thừa trong đầu Diệp Hoan không có.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 269: Chương 269



“Sư muội, đừng lo lắng cho anh, ý trời đã định, có lẽ ngày nào đó đột nhiên có thể tìm được cách giải quyết thì sao?” Nhiễm Hàn nói lời này là an ủi sư muội, anh ấy đã chuẩn bị xong cho tình huống không tìm được cách rồi.

Diệp Hoan nghe vậy càng khó chịu, định trở về sẽ lật đọc sách trong không gian, xem có thể tìm được ghi chép liên quan không. Diệp Hoan để tâm chuyện của sư huynh, định cho tới khi tìm được cách giải quyết giúp sư huynh mới thôi. Trước đây không biết thì thôi, biết rồi nhất định phải dốc hết sức.

Nhiễm Hàn lái xe đưa Diệp Hoan về Bắc Kinh, đưa cô thẳng tới nhà. Bởi vì Diệp Hoan còn hứa sau khi ăn tối sẽ cùng cô đi dạo.

Hai người tạm biệt ở con ngõ, Diệp Hoan về nhà, Nhiễm Hàn lái xe về nơi anh ở.

Diệp Hoan về tới nhà, chuyện đầu tiên chính là tặng bùa an hồn gỗ đào đã khắc xong hôm qua cho mẹ, bởi vì buổi sáng cô ra ngoài sớm, cho nên vẫn chưa kịp tặng.

“Hoan Hoan, con tặng cho mẹ sao?” Khương Nhã nhận được bùa gỗ đào do con gái tặng thì vô cùng vui vẻ và cảm động. Một là cảm động tâm ý của con gái, hai là vui vì con gái mạnh hơn bà ấy, lợi hại hơn bà ấy trên con đường tu hành, sau này chắc chắn có năng lực bảo vệ chính mình. Không giống bà ấy, gặp phải kẻ thù ngay cả con cũng không bảo vệ được, còn sợ liên lụy tới chồng.

Diệp Hoan gật đầu: “Mẹ, tặng mẹ.”

“Để khắc bùa, con đã tốn không ít công sức nhỉ, tay có bị thương không?” Khương Nhã vội vàng cầm tay của con gái kiểm tra.

“Mẹ, con đã sớm biết cách điêu khắc, đâu thể bị thương chứ? Chỉ là có chút thiếu sót trong việc khắc trận pháp lên bùa, hôm qua mới thành công khắc được bùa an hồn gỗ đào đầu tiên, đương nhiên phải tặng cho mẹ rồi. Bây giờ mẹ thích hợp đeo loại bùa này, hữu dụng hơn bùa giấy.”

Lục Vân Triết nhìn thấy đôi tay của con gái vẫn trắng trẻo mịn màng, không có vết thương mới yên tâm nói: “Cảm ơn con, Hoan Hoan.”

Họ không làm gì cho con gái, con gái lại nghĩ cho họ, Lục Vân Triết cảm ơn sự chu đáo của con gái.

“Ba, ba nói vậy là khách sáo rồi, con là con gái ruột của ba mẹ mà?”

Lục Vân Triết vui vẻ cười to: “Ha ha, đúng, con là con gái ruột của ba mẹ, sau này không thể khách sáo nữa.”

Khương Nhã cười, cảm thấy cuộc sống hiện giờ giống như ông trời ban cho bà ấy, quá hạnh phúc!

*

Còn chưa đợi Diệp Hoan ăn cơm tối ở nhà, cô Lục Vân Phỉ đã tới đón cô, nói muốn đưa cô ra ngoài ăn cơm trước rồi đi dạo trung tâm thương mại.

Diệp Hoan quan tâm hỏi: “Ba, mẹ, mọi người có muốn cùng ra ngoài dạo không?”

Khương Nhã lắc đầu nói: “Con ra ngoài với cô con đi, đợi mẹ khỏe hơn rồi đưa con ra ngoài dạo.”

Lục Vân Triết: “Hoan Hoan con đi đi, ba ở nhà với mẹ con.”

Sau đó Diệp Hoan vẫy tay tạm biệt ba mẹ, lên xe của cô, cô phát hiện em họ cũng có mặt.

“Triều Dương, em đi dạo cùng bọn chị à?” Diệp Hoan thắc mắc không phải con trai bình thường sẽ không thích dạo phố cùng nữ giới sao, sao em họ lại đi cùng?

Lục Vân Phỉ nói: “Ha ha, nó cảm thấy bùa cháu tặng nó hữu dụng, muốn tới gặp con, cô liền cho nó theo.”

Diệp Hoan không nhịn được trêu cậu ta: “Bùa chị tặng em chắc chắn hữu dụng, em là em họ chị vừa nhận, chị còn có thể gạt em?”

Hạ Triều Dương không quan tâm lời bông đùa của chị họ, mà hỏi: “Chị họ, em dùng bùa của chị quả thật cảm thấy trong lòng bình tĩnh đi không ít, lá bùa này em có thể dùng bao lâu? Sau khi dùng xong còn có thể dùng nữa không?”

Bởi vì Hạ Triều Dương còn phát hiện sau khi dùng bùa có một diệu dụng, chính là bây giờ có thể tĩnh tâm học tập, khiến hiệu suất học hành của cậu ta được nâng cao rõ rệt, tư vị đắm chìm trong biển đề quá tươi đẹp, hoàn toàn khác với lúc hậm hực bức bối trước kia.

Hạ Triều Dương đã tới giai đoạn lớp 12, biết năm nay là năm cuối cùng trước khi thi đại học, cũng là thời khắc bức phá mấu chốt nhất, không thể lỡ dở. Cho nên sau khi lên 12, cậu ta dồn nhiều tinh lực vào học tập hơn. Nếu bùa tịnh tâm hữu dụng, cậu ta muốn hỏi chị họ có thể tiếp tục sử dụng không, tốt nhất có thể dùng tới sau khi thi đại học.

Diệp Hoan cười nói: “Em phát hiện chỗ tốt của bùa tịnh tâm rồi? Không sai, bùa tịnh tâm có thể giúp em tịnh tâm lại, chuyên chú làm một chuyện. Đối với người mất ngủ nóng nảy cũng có hiệu quả. Yên tâm đi, loại bùa này có thể tùy ý dùng. Sau khi lá bùa tịnh tâm đó của em mất hiệu quả, lại tìm chị lấy là được.

Hạ Triều Dương tò mò: “Làm sao để biết phù lực của bùa tịnh tâm mất hiệu quả?”

Diệp Hoan giải thích: “Sau khi mất hiệu quả, nó sẽ tự cháy biến thành tro, sẽ không có ảnh hưởng tới em.”

“Thế mà lại còn tự cháy, thần kỳ quá, chị họ, vì sao nó lại tự cháy?”

Diệp Hoan bị hỏi đứng, cô thật sự chưa từng suy nghĩ vấn đề này. Nhưng cô nghĩ nguyên lý chế bùa, sau đó giải thích: “Có lẽ là khoảnh khắc phù lực mất hiệu quả, phát sinh phản ứng hóa học với bên ngoài, cho nên mới xảy ra hiện tượng tự cháy.”
 
Back
Top Bottom