Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 250: Chương 250



Phần lớn thời gian đều là mẹ Lục và Diệp Hoan nói, ba người khác đều nghe. Mặc kệ hai ông bà cụ hay là Lục Vân Triết và Khương Nhã, đối với mọi thứ hiện giờ của Diệp Hoan, có thể nói là vượt ngoài kỳ vọng, họ vô cùng hài lòng.

Mẹ Lục tìm hiểu đại khái chuyện của cháu gái xong, mới chuyển lực chú ý lên người Khương Nhã.

Mẹ Lục quan sát con dâu một bên rồi hỏi: “Khương Nhã, thân thể có chỗ nào không khỏe?” Nhìn có vẻ rất tốt, không có việc gì. Nghe ý trong điện thoại của con trai, bà cụ còn tưởng chân tay con dâu cả có vấn đề.

Ba Lục: “Vân Triết, Khương Nhã, hai đứa nói đi, rốt cuộc là sao?”

Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Lục Vân Triết rất khó nói. Mà Khương Nhã không biết bởi vì cái gì, đại khái trong tiềm thức không muốn nhớ những ngày tháng linh hồn bị tra khảo, vẫn không nhớ ra đoạn ký ức đó, cho nên bà ấy đợi chồng giải thích.

Lục Vân Triết cũng biết tình hình của vợ, có vài chuyện khó nói. Nhưng ông ấy phải giải thích rõ cho ba mẹ, nếu không khiến ba mẹ hiểu lầm vợ quá nhiều, có cái nhìn phiến diện về bà ấy, sau này khiến vợ càng khó xử.

“Là thế này…” Lục Vân Triết tổ chức từ ngữ, kể lại chung chung cho ba mẹ nghe.

Đại khái nói Khương Nhã gặp phải kẻ thù của ba bà ấy, kẻ thù còn là người trong huyền học, biết một số tà môn ngoại đạo. Gã cho rằng nhà ba vợ có bảo bối liền bắt Khương Nhã đi tra khảo. Sau khi bắt Khương Nhã đi, gã giấu rất kỹ, họ mới không tìm được Khương Nhã. Khương Nhã vì bảo vệ đứa con vừa chào đời, mới đưa con cho người khác nuôi dưỡng. Lần này là có người giúp đỡ, họ mới tìm được kẻ thù kia, cứu Khương Nhã ra.

Trong lời của Lục Vân Triết còn tiết lộ một ý, những năm nay Khương Nhã chịu một số thương tổn tinh thần, nhưng thân thể không bị thương. Dù sao thì chỉ là không để ba mẹ lo lắng quá.

Thực ra ba mẹ Lục thật sự không nghĩ nhiều, bởi vì nhìn Khương Nhã không giống từng chịu ủy khuất và ngược đãi.

Ba Lục am hiểu rộng, biết trên đời này còn có kỳ nhân, đều không nghi ngờ lời con trai, sau khi nghe xong, ông cụ còn dặn con trai: “Chuyện này người trong nhà chúng ta biết là được, đừng nói ra ngoài. Sau này nếu người khác nói ra nói vào, các con đừng để bụng.”

Sau mười mấy năm, Khương Nhã đột nhiên xuất hiện, người khác không thể không bàn tán gì được. Thời gian dài, mọi người mới sẽ dần quên đi, phong ba sẽ lặng lẽ qua đi. Hơn nữa chuyện này có chút kỳ ảo, thật sự không tiện giải thích với người khác.

Mẹ Lục thấy cháu gái đã được tìm về, con dâu cũng không có chuyện gì lớn, cuối cùng cũng an tâm. Bà cụ biết con trai là người si tình, cho dù con dâu từng chịu tổn thương gì, con trai cũng tuyệt đối sẽ không bỏ con dâu. Vậy bà không nói lời khó nghe nữa.

Hơn nữa còn có cháu gái ở giữa, kiểu gì bà cụ cũng phải nghĩ tới cách nghĩ của cháu gái. Gia đình đoàn tụ, bà cụ làm người xấu phá hoại, chắc chắn cháu gái và con trai không vui.

Trước đây mẹ Lục muốn con trai tái hôn là bởi vì Khương Nhã luôn bặt vô âm tín, bà cụ sợ sau này con trai già không ai chăm sóc, vãn cảnh thê lương. Bây giờ con trai có vợ có con, bà cụ rất vui. Cứ hồ đồ lướt qua như vậy đi. Già rồi, không hơi sức đâu so đo quá nhiều.

Thế là mẹ Lục nói: “Nếu gia đình đã đoàn tụ thì sau này sống hạnh phúc. Khương Nhã không khỏe, cố gắng để nó ở nhà nghỉ ngơi thêm một quãng thời gian.”

Chỉ cần số lần con dâu ra ngoài ít, số lần người khác thấy bà ấy ít, có thể ít bàn tán lại.

Cũng may con trai cả chuyển nhà tới đây sống, kết quả hàng xóm hai bên đều không thân. Không giống bên nhà cũ, mọi người đều là hàng xóm lâu năm. Nếu Khương Nhã đột nhiên xuất hiện, chắc chắn mọi người sẽ tò mò.

Mẹ Lục lại nói: “Như thế này đi, nếu có người hỏi thì nói Khương Nhã luôn ở nhà người thân dưỡng bệnh, bây giờ khỏe rồi mới về. Sau này chỉ cần người ngoài hỏi, cứ nói vậy.”

Lục Vân Triết còn khen lý do mẹ nghĩ hay.

Mẹ Lục liếc nhìn con trai, nói: “Sau này con để mẹ và ba con bớt bận lòng một chút là được.”

Vào lúc này, điện thoại của Lục Vân Triết lại vang lên. Ông ấy cầm điện thoại lên nghe, hóa ra là em gái gọi tới.

Lục Vân Phỉ thấy anh trai nghe điện thoại, vội vàng cảnh cáo anh cả một câu: “Anh cả, lần này anh đừng cúp điện thoại của em.”

Lục Vân Triết xoay đầu nói với người nhà: “Là Vân Phỉ gọi tới.”

Lục Vân Phỉ ở đầu dây bên kia hỏi: “Anh cả, anh về rồi sao, chị dâu về chưa? Còn có cháu gái của em đâu?”

“Về hết rồi, bây giờ đều ở nhà, ba mẹ cũng ở đây.”

“Vậy mọi người đợi em một chút, em qua ngay.” Lục Vân Phỉ nói xong liền cúp điện thoại. Bà ta nôn nóng muốn biết chuyện, xin nghỉ sớm, lái xe tới nhà anh cả.

Lục Vân Triết: “Đợi lát nữa Vân Phỉ sẽ tới, ba mẹ, trưa nay mọi người ở đây ăn cơm đi?”

Mẹ Lục: “Ăn ở nhà các con tiện không?”

“Có gì không tiện, nếu thực sự không được thì gọi vài món ở nhà hàng gần đây.”

Sau đó, mẹ Lục luôn kéo Diệp Hoan nói chuyện, hỏi cô những năm qua sống như thế nào? Diệp Hoan kể một số chuyện thú vị cho ông bà nội nghe, bầu không khí giữa ông bà và cháu cực kỳ hòa hợp.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 251: Chương 251



Còn chưa đợi Lục Vân Phỉ tới, Lục Vân Triết lại nhận được điện thoại. Lần này là em hai gọi tới. Lục Vân Triết nói với ông ta: “Vân Thanh, đợi lát nữa Vân Phỉ cũng tới, hay là các em tới cùng luôn. Ba mẹ chúng ta cũng ở đây.”

“Vậy buổi trưa chúng em đều tới chỗ anh ăn cơm.” Lục Vân Thanh cũng tò mò.

“Ừm, tới cả đi, cùng nhau tụ tập ở đây.”

Cả nhà Lục Vân Thanh tới muộn. Bởi vì Lục Vân Thanh và Hà Thục Mẫn ở nhà đợi Lục Cảnh Viên tới cùng.

Sau khi Lục Vân Phỉ tới, đầu tiên là kéo Diệp Hoan hứng thú nói chuyện. Sau đó lại hỏi anh cả rốt cuộc là như thế nào? Lục Vân Triết lại tốn nước bọt giải thích với em gái.

Lục Vân Phỉ vô cùng căm phẫn nói: “Chị dâu thật xui xẻo, đây là gặp phải một kẻ thù bị điên, nghe thấy trong nhà người ta có bảo bối liền muốn cướp? Nếu em gặp phải chuyện này, em hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t người đó.”

Lục Vân Triết: kẻ thù đã c.h.ế.t rồi.

Lục Vân Phỉ chỉ từng gặp mặt chị dâu Khương Nhã vài lần vào mười mấy năm trước, bà ta không có ấn tượng sâu với Khương Nhã, nhưng có cách nhìn rất tốt với Khương Nhã, cảm thấy bà ấy an tĩnh, dịu dàng, có cảm giác khuê tú của mọi nhà. Mấy lần tiếp xúc trước đây, bà ta cảm thấy Khương Nhã còn rất hòa hợp, so với chị dâu hai thường xuyên gặp mặt, bà ta thích kiểu người như chị dâu cả hơn.

Lục Vân Phỉ cùng chị dâu nói vài câu bày tỏ đồng cảm, lại kéo Diệp Hoan yêu thích không ngừng.

“Cô luôn muốn có một đứa con gái, đáng tiếc lại sinh ra thằng nhóc. Sau khi Hoan Hoan tới nhà, cuối cùng nhà chúng ta cũng có con gái rồi.”

“Hoan Hoan xinh đẹp biết bao, dẫn ra ngoài chắc chắn rất hãnh diện. Hôm nào cô dẫn cháu đi trung tâm thương mại mua quần áo.”

“Nói ra vẫn là con gái gần gũi, con trai lớn lên thì không gần gũi nữa.” Lục Vân Phỉ lảm nhảm thằng nhóc nhà mình, oán niệm không ít: “Bây giờ nếu cô nói gì với Triều Dương, nó luôn thiếu kiên nhẫn, khiến cô tức chết.”

Lục Vân Phỉ: “Hoan Hoan, hôm nào tới nhà cô chơi. Dượng của cháu và Triều Dương còn chưa gặp cháu.”

Diệp Hoan: “Cô, chiều nay cháu đi học, bình thường có lẽ không rảnh, đợi cháu được nghĩ rồi tính được không?”

Lục Vân Phỉ sảng khoái nói: “Được, đợi được nghỉ, cô tới đón cháu.”

Gia đình Lục Vân Thanh đang trên đường tới, Hà Thục Mẫn hỏi: “Chị dâu bặt vô âm tín nhiều năm như vậy, sao bây giờ lại tìm được rồi?”

Lục Vân Thanh nói: “Anh cả cũng không nói rõ, em hỏi anh sao anh biết? Đợi lát nữa đi xem thử là biết.”

Hà Thục Mẫn kìm nén trừng chồng, sao chồng không học theo sự thâm tình của anh cả, dịu dàng chu đáo với bà ta một chút.

Bởi vì Hà Thục Mẫn che giấu tâm tư rất sâu, người nhà họ Lục đều không biết bà ta dự định để con trai bà ta tiếp quản tài sản của anh cả. Nói thật, khi nghe được tin đã tìm được Khương Nhã, trong lòng Hà Thục Mẫn khó chịu nhất, bởi vì như vậy, tính toán nhiều năm của bà ta sẽ thành bọt bóng.

Không ngờ mới mười mấy ngày không gặp, anh cả chẳng những tìm được chị dâu, còn tìm được con gái. Anh cả có con gái, chắc chắn sẽ không để lại tài sản cho con trai mình.

Điều này khiến tính toán nhiều năm của Hà Thục Mẫn tan tành. Hà Thục Mẫn cảm thấy rất uất nghẹn, bà ta là người muốn làm rõ sự tình nhất.

Thực ra cho dù Hà Thục Mẫn biết thì có thể như thế nào? Chắc chắn Lục Vân Triết sẽ không để lại tài sản cho cháu. Lục Vân Triết cũng không ngốc, ông ấy yêu vợ và con như thế, chắc chắn sẽ để đồ tốt cho con mình.

Lục Cảnh Viễn càng tò mò bác cả tìm được vợ con bằng cách nào: “Bác cả thật trọng tình cảm, tìm bác gái nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày này. Thật vui thay bác ấy!” Anh ta cười rạng rỡ, nhìn ra là thật lòng cảm thấy vui cho bác cả.

Hà Thục Mẫn nghe con trai nói càng cảm thấy uất nghẹn, bà ta tính toán nhiều năm, rốt cuộc là vì ai? Còn không phải muốn cho con trai kế thừa thêm gia nghiệp, sau này gặp chuyện sẽ không khốn đốn.

Hai ba con đều không nhìn ra sự ấm ức của Hà Thục Mẫn, tiếp tục đoán rốt cuộc Lục Vân Triết tìm được người như thế nào.

Lục Vân Thanh nói: “Có lẽ là bạn của bác cả con nghe ngóng được.”

Lục Cảnh Viễn lắc đầu phủ định: “Chắc chắn không phải, nếu là bạn của bác cả, sao trước đây không tìm thấy. Con đoán liệu có phải có liên quan tới em họ tìm được, chẳng phải em ấy học ở đại học B sao? Có thể bác cả tìm được con gái trước, lại thuận theo manh mối, tìm được bác gái.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 252: Chương 252



Lúc gia đình Lục Vân Thanh tới, Lục Vân Triết đã đặt xong món ở nhà hàng gần đó, đợi người ta mang đồ ăn tới.

Đợi Lục Vân Thanh bọn họ tìm hiểu quá trình anh cả tìm được vợ con và chuyện xảy ra mười mấy năm trước từ chỗ Lục Vân Triết, nhà hàng đã cử nhân viên mang đồ ăn tới.

Lục Vân Triết vội sắp xếp bàn ghế, Diệp Hoan giúp lấy bát đũa, Lục Cảnh Viễn cũng phụ.

Lục Cảnh Viễn vô cùng tò mò với em họ mới tới, anh ta hỏi: “Hoan Hoan, không ngờ em lại thi vào đại học B, lại đăng ký khoa khảo cổ, trước đây em thật sự không biết bác cả ở đại học B?” Thực ra anh ta rất bội phục em họ Diệp Hoan, cô thân thế lận đận, thế mà lại có thể thi vào đại học danh tiếng, còn như ý tìm được ba mẹ ruột, đây thật sự giống như đóng phim.

Diệp Hoan: “Đương nhiên không biết. Nếu em biết ba ở đại học B thì đã sớm tới tìm ông ấy rồi.” Đương nhiên chắc chắn là tìm tới xem thử tình hình gì trước.

Nhưng trước đây cô không biết chuyện của mẹ ruột, không vội tìm ba mẹ ruột. Sau đó ba mẹ kể thân thế của cô, lại đọc được thư do mẹ ruột để lại, cô mới nóng lòng tìm mẹ ruột.

Lục Vân Triết nghe hai anh em nói chuyện, trong lòng vô cùng vui. Nhìn đi, vẫn là con gái tốt, nói chuyện nghe rất ấm lòng.

Lục Cảnh Viễn bội phục em họ, sợ chọc vào chuyện đau lòng của em họ, ngại hỏi chi tiết. Anh ta chủ động nói với cô chuyện ở trường học, hai người nói chuyện rất vui. Dù sao hai người cũng xấp xỉ tuổi nhau, lại đều học ở đại học danh tiếng, vô cùng có tiếng nói chung.

Hơn nữa kiếp trước Diệp Hoan từng học đại học, chắc chắn kiến thức và mắt nhìn phong phú và xa hơn bạn bè cùng trang lứa, sau một hồi chuyện trò, Lục Cảnh Viễn rất có hảo cảm với Diệp Hoan, còn chủ động nói cuối tuần dẫn Diệp Hoan ra ngoài chơi.

Hà Thục Mẫn nhìn thấy con trai và cháu gái mới nhận nói chuyện vui vẻ, trong lòng càng hậm hực. Lục Cảnh Viễn không biết tâm trạng của mẹ anh ta, cũng không chú ý tới những toan tính của mẹ anh ta, anh ta định sau này sẽ đưa Diệp Hoan ra ngoài chơi nhiều hơn, quen nhiều bạn bè, sớm dung nhập vào cuộc sống ở Bắc Kinh.

Tâm tư của Lục Vân Phỉ đều bị chị dâu và cháu gái chiếm hết, tới ăn cơm mới nhớ ra còn chưa gọi điện thoại nói với người nhà một tiếng, sau đó bà ta vội vàng gọi điện thoại cho chồng.

“Anh cả về rồi, buổi trưa mọi người cùng nhau ăn cơm? Mọi người ăn trước đi, đợi lát nữa anh cũng sang.” Hạ Diên Phong cũng có lòng tò mò. Hơn nữa chuyện liên quan tới anh vợ, thế nào ông ta cũng phải tới xem sao.

Hạ Triều Dương hỏi: “Ba, mẹ con đi đâu rồi? Bà ấy không về cũng không nói trước.”

Năm nay Hạ Triều Dương học lớp 12, không biết bởi vì áp lực học tập lớn hay là kỳ phản nghịch tới muộn, thi thoảng tính nóng như kem, nói chuyện khá dữ dội, không có nhẫn nại với ai, khiến người ta hơi phật lòng.

“Mẹ con tới chỗ cậu cả con rồi, mợ và chị họ con đều về rồi.”

Vốn dĩ Hạ Triều Dương đang ngồi trên sô pha xem tivi đợi mẹ về ăn cơm, cậu ta bị lời của ba làm cho kinh ngạc: “Cái gì, mợ và chị họ về rồi? Con cũng muốn đi gặp họ thử.”

Ở trong lòng Hạ Triều Dương, gia đình cậu cả giống như một câu đố. Mợ mất tích nhiều năm, cậu cả si tình chờ đợi, chị họ đột nhiên xuất hiện, đây quả thực là một cuốn tiểu thuyết có bước chuyển ngoặt lớn, cậu ta có thể không tò mò, không muốn biết đáp án sao?

Bây giờ biết họ đều về, Hạ Triều Dương chắc chắn muốn đi tìm đáp án, giải câu đố để lại nhiều năm.

“Đi, chúng ta cùng đi, vừa hay tới ăn cơm.” Hạ Diên Phong dặn dò dì nấu cơm trong nhà nói: “Trưa nay chúng cháu đều không ăn ở nhà, cơm nấu xong dì mang về ăn đi.” Sau đó ông ta lấy chìa khóa xe, cùng con trai ra ngoài.

Tốc độ lái xe nhanh, Hạ Diên Phong và Hạ Triều Dương rất nhanh đã tới nơi.

Mẹ Lục nghe nói con rể tới, dứt khoát đợi ông ta tới cùng ăn cơm. Chẳng qua cơm đều đã dọn xong, đợi người tới là ăn.

Lục Vân Phỉ nói: “Hai người tới nhanh thật!”

Hạ Triều Dương: “Lái xe có thể không nhanh sao?”

Lục Vân Phỉ bị châm biếm, thật sự muốn gõ đầu con trai. Nhưng nghĩ bây giờ đông người, cậu ta lại tới tuổi sĩ diện, tạm thời tha cho cậu ta.

Sau khi họ tới lập tức ăn cơm, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Đương nhiên chủ yếu ăn là chính, chuyện có thể đợi ăn cơm xong rồi nói. Hạ Diên Phong hỏi chuyện của Diệp Hoan, chuyện khác đợi ăn xong rồi hỏi.

Hạ Triều Dương vừa ăn vừa quan sát chị họ đột nhiên xuất hiện là Diệp Hoan, vô cùng tò mò về cô. Thế nhưng cậu ta lại không biết nói chuyện với cô thế nào, chỉ có thể thi thoảng nhìn cô. Hạ Triều Dương không phải không thích nói chuyện, chẳng qua trước đây cậu ta không thích chơi cùng với con gái, không có kinh nghiệm tiếp xúc với con gái, mới không biết nên bắt chuyện với chị họ thế nào.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 253: Chương 253



Thời gian trôi qua rất nhanh. Sau khi ăn xong, Hạ Diên Phong hỏi anh vợ mấy vấn đề mấu chốt, biết được ngọn ngành đại khái của sự việc.

Hạ Diên Phong hỏi: “Anh cả, nói như vậy cũng nhờ có hai đạo trưởng giúp đỡ, mọi người mới đoán tìm được chị dâu?”

“Ừm, may nhờ hai vị đạo trưởng.” Lục Vân Triết thầm nói: Đương nhiên còn có con gái ông ấy.

Nhưng Lục Vân Triết không biết nên tiết lộ với người nhà chuyện con gái theo đạo sĩ học huyền học không. Suy nghĩ cho con gái, ông ấy không lắm lời nói con gái cũng biết thuật pháp huyền học. Nếu sau này con gái đồng ý, ông có thể nói cho người nhà biết. Lục Vân Triết còn nhớ ông ấy còn muốn bán bùa giúp con gái.

Hạ Diên Phong không tò mò chuyện của đạo trưởng, bởi vì ông ta nói: “Nói ra em có một đứa cháu ngoại từ nhỏ đã được đạo trưởng trong đạo quán đưa đi nuôi dưỡng, bây giờ cũng lớn rồi, cũng không biết nó đang làm gì.”

Lời này khơi dậy lòng tò mò của mọi người.

Lục Vân Phỉ giải đáp cho mọi người: “Chuyện mà anh ấy nói là con của chị hai anh ấy. Năm đó chị hai sinh đứa trẻ đó, mất m.á.u qua đời. Sau đó đạo trưởng nói đứa trẻ đó là thiên sát cô tinh, khắc lục thân, cũng khắc người thân cận, không tiện nuôi trong nhà, nên được đạo trưởng đón đi. Khi đó nó còn rất nhỏ.”

Lục Vân Phỉ giải thích cho mọi người xong, hỏi chồng: “Phải rồi, Diên Phong, con của chị hai tên gì nhỉ?”

Nhắc tới cháu ngoại, biểu cảm của Hạ Diên Phong khá vi diệu: “Nó tên Nhiễm Hàn, nhưng bởi vì từ nhỏ lớn lên ở đạo quán, nó không có qua lại gì với nhà chúng ta, cho nên không biết bây giờ nó như thế nào.”

Lần này đổi sang Lục Vân Triết, Diệp Hoan và Khương Nhã kinh ngạc. Nhiễm Hàn? Nếu họ không nghe lầm và đoán lầm, không phải chính là sư huynh của Hoan Hoan sao? Dù sao thì người mang họ Nhiễm không thường thấy, đạo trưởng họ Nhiễm càng hiếm.

Lục Vân Triết hỏi em rể: “Cháu ngoại em thật sự tên Nhiễm Hàn?”

“Đúng vậy, anh vợ, em còn có thể gạt anh sao?” Hạ Diên Phong nói xong, nhìn kỹ biểu cảm của anh vợ, bỗng nhiên hỏi: “Anh cả, không phải anh quen Nhiễm Hàn đó chứ?”

Hạ Diên Phong nhớ lại, năm đó bởi vì đứa cháu ngoại Nhiễm Hàn này hại c.h.ế.t chị hai, cho nên ba mẹ luôn không thích thằng bé. Đợi ba mẹ bình tĩnh lại, cháu ngoại đã được đạo trưởng đón đi. Mỗi năm chỉ về một lần, người bình thường còn không gặp được thằng bé. Bởi vì sợ bị thằng bé khắc, đều không dám tới gần thằng bé. Cho dù ba mẹ không trách chuyện thằng bé chào đời hại c.h.ế.t chị hai, nhưng họ cũng không đón thằng bé về nhà họ Hạ. Bởi vì ba mẹ nghe được đạo trưởng nói Nhiễm Hàn hình khắc lục thân, không dám để thằng bé tới nhà họ Hạ, sợ cậu khắc c.h.ế.t người khác nữa.

Lục Vân Triết gật đâu: “Nói chứ bọn anh thật sự quen một người tên Nhiễm Hàn.”

Diệp Hoan tiếp lời: “Anh ấy là sư huynh của cháu.”

Đầu Hạ Diên Phong nhảy số nhanh: “Sao, Hoan Hoan còn quen Nhiễm Hàn ư, các cháu còn là sư huynh muội? Nói như vậy cháu cũng bái đạo trưởng làm thầy học nghệ?”

“Vâng, cháu cũng từng học. Không chung một sư phụ với Nhiễm Hàn sư huynh, nhưng cùng một sư môn.” Diệp Hoan gật đầu, phóng khoáng thừa nhận. Cô thấy những người khác đều tò mò nhìn cô, ngoài ánh mắt của thím hai hơi kỳ, những người khác đều không có lạ thường gì, có lẽ đều mang theo cái nhìn tò mò nhìn cô.

Hà Thục Mẫn ít gặp chuyện lạ: Trời ơi, cháu gái mới nhận lại là một thần bà!

Hạ Triều Dương từng đọc tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn: Chị họ biết võ công không, lợi hại không? Không biết có thể dạy cậu ta không?

Lục Cảnh Viễn: Em họ thật khác thường, ngoài đỗ vào đại học danh tiếng, thế mà lại từng học huyền học, chắc chắn em ấy thông minh hơn mình.

Những người lớn khác đều đang nghĩ: Hình như Hoan Hoan không phải người bình thường?

Thế là mọi người vây lấy Diệp Hoan, hỏi cô học được những gì, có biết xem bói không?

Diệp Hoan nói: “Từng học, cũng biết. Nhưng số lần cháu xem bói giúp người ta không nhiều, chỉ có khi học, theo sư phụ đi khắp nơi xem bói cho người ta.”

Lục Vân Phỉ hứng thú nói: “Hoan Hoan, vậy cháu có thể xem giúp cô không?”

Diệp Hoan hỏi ngược lại: “Cô, cháu biết tình huống chung của cô, cô bảo cháu xem mệnh giúp cô, cô có thể tin không?”

“Cô có thể để cháu bói chuyện cháu không biết. Chỉ cần cháu bói chuẩn, cô sẽ tin.”

Diệp Hoan nghiêm túc nói: “Bất kể tìm ai bói toán đều phải trả tiền.” Đây là lời khuyến cáo của sư phụ với cô, xem bói nhất định phải thu tiền.

Lục Vân Phỉ nghe cháu gái đòi tiền không giận, ngược lại cười ha ha: “Cô biết xem bói phải trả tiền. Đây, đây là tiền quẻ của cô.” Bà ta móc tiền trong ví ra, đặt mấy trăm tệ lên bàn, trông như mặc cho cháu gái thu tiền.

Người khắc lặng lẽ nhìn hai cô cháu cười đùa, bởi vì tuy họ nghe Diệp Hoan từng theo người ta học xem bói, nhưng cô còn nhỏ, chưa chắc bói chuẩn. Đặc biệt là Hà Thục Mẫn, thầm bĩu môi, cảm thấy em chồng rảnh rỗi, đùa con nít. Hơn nữa bà ta còn nghĩ sau khi về nhất định phải cảnh cáo con trai, sau này tránh xa Diệp Hoan một chút. Sinh viên đại học danh tiếng thế mà lại âm thầm học xem bói, không biết nói sao!

Diệp Hoan không lấy tiền, cười hỏi: “Cô, trước đây cô từng tìm người xem bói?”

Lục Vân Phỉ cong môi nói: “Từng tìm người xem, nhưng có lẽ người cô tìm là tên lừa đảo, bói không chuẩn.”

Diệp Hoan nhìn cô, không đồng ý xem bói cho bà ta, mà nói: “Cô, dạo gần đây cô rất thuận lợi, không cần phải xem bói. Cháu thấy dạo này Triều Dương hơi bất thuận, chỗ cháu có lá bùa cho em ấy đeo bên người, qua một thời gian sẽ có thể thay đổi tình trạng hiện giờ của em ấy.”

Diệp Hoan nói xong, đưa cho Hạ Triều Dương một chiếc túi nhỏ đựng bùa tịnh tâm. Túi là cô mua dư lúc trước, bởi vì Diệp Hoan phát hiện thi thoảng tặng bùa tốt cho bạn thân, họ đều không có chỗ đựng. Cho nên Diệp Hoan chu đáo chuẩn bị rất nhiều túi nhỏ kiểu dáng tương tự, lúc tặng bùa nhân tiện tặng cả túi.

Tuy Lục Vân Phỉ oán trách con trai nhưng quan tâm cậu ta hơn, vội hỏi: “Hoan Hoan, Triều Dương có chuyện sao?”

“Cô, cô đừng lo, Triều Dương không sao. Chẳng qua cháu thấy dạo này em ấy thấp thỏm nóng nảy, tặng cho em ấy một lá bùa tịnh tâm thôi.” Diệp Hoan rút tờ một trăm tệ từ trên bàn: “Cô, cô mệnh tốt, thu một trăm tệ là bởi vì cháu nhìn ra cô bình an thuận lợi, không cần cháu bói, nhưng cháu đã xem tướng cho cô. Bùa của Triều Dương là cháu tặng em ấy, chỉ cần em ấy mang theo bên mình, rất nhanh sẽ tâm bình khí tịnh, trạng thái sẽ không giống bây giờ.”

Hạ Triều Dương thấy lạ, lẽ nào chị họ thật sự biết bói toán? Sau khi cậu ta tới rất bình thường, căn bản không nổi quạu, sao chị họ nhìn ra dạo gần đây cậu ta hay nóng giận?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 254: Chương 254



Tuy Diệp Hoan còn trẻ nhưng cô có bản lĩnh thật. Có điều người nhà họ Lục đều không biết, ngoài Lục Vân Phỉ bán tín bán nghi, người khác đều cảm thấy Diệp Hoan là một cô gái trẻ, cho dù bái sư học nghệ, chưa chắc học tinh thông. Họ đều không để tâm.

Mẹ Lục nhớ tới bùa bình an con trai cả tặng bà cụ, hỏi: “Vân Triết, bùa bình an con tặng mẹ lần trước là ai đưa? Ba con nói đeo lên hữu dụng, bởi vì dạo gần đây ông ấy không cảm thấy choáng đầu, huyết áp cũng bình thường, không biết có phải là tác dụng của bùa bình an không? Vân Triết, có phải đại sư giúp con tìm người cho con không?”

Không đợi Lục Vân Triết trả lời, con trai, con gái, con rể đều vây lại hỏi ba Lục: “Ba, anh cả tặng bùa bình an cho ba khi nào, thật sự hữu dụng sao?”

“Dù sao thì từ lúc đeo bùa bình an, dạo gần đây ba không hề có chút cảm giác không thoải mái nào, buổi tối ngủ cũng rất ngon, ba cảm thấy hữu dụng.” Ba Lục cho rằng bùa bình an này là con trai xin từ chỗ đại sư, dạo gần đây tinh thần sảng khoái, ông cụ thật sự cảm thấy hữu dụng.

Sau đó tất cả mọi người dồn ánh mắt lên người Lục Vân Triết, hỏi ông ấy: “Anh cả, bùa anh mua ở đâu vậy?”

Hạ Diên Phong còn nói: “Nếu hữu dụng thì em cũng mua cho ba mẹ em hai lá.”

Lục Vân Triết quay đầu, không nói thật mà nói: “Là xin từ chỗ đại sư. Bùa khác nhau giá cả khác nhau, loại mà ba mẹ chúng ta dùng khá đắt, chuyên giữ bình an. Nhưng quả thực hữu dụng, người ta không phải phường lừa gạt, nếu các em muốn thì nói với anh, đợi anh liên lạc với đại sư, hỏi thử còn không.”

Trải qua chuyện tìm vợ lần này, Lục Vân Triết vừa tin hai vị đạo trưởng, vừa tin năng lực của con gái, nếu không phải nhờ họ, đoán chừng cả đời này ông ấy cũng không tìm được vợ.

Lục Vân Triết nói rất ra dáng, mọi người tin là thật.

Chỉ có Diệp Hoan cảm thấy buồn cười. Vốn tưởng ba ruột là giáo sư đại học cứng nhắc, không ngờ ông ấy không hề cứng nhắc chút nào, thế mà lại gạt người nhà mình. Đây có lẽ là nghĩ cho cô, không giống mọi người, đều muốn chìa tay xin bùa của cô.

Hạ Diên Phong lập tức quyết định: “Anh cả, anh hỏi thử, mua giúp em hai lá bùa bình an, sau đó em đưa tiền cho anh.”

“Em sợ đắt không? Một lá một vạn tệ. Đây còn là giá hữu nghị, nếu người khác mua thì sẽ đắt hơn. Thứ này có thể chắn được tai nạn ba lần, tiêu hết phù lực bên trong mới phế.” Lục Vân Triết nói trước giá tiền, đề phòng họ mua rồi hối hận oán trách ông ấy, như thế chi bằng đánh tan ý nghĩ muốn mua bùa của họ trước.

Hạ Diên Phong nổi hứng, hỏi: “Anh cả, có thể chắn được tai nạn gì?”

Lục Vân Triết nói những tri thức mà con gái từng giảng giải cho ông ấy với em rể: “Bùa bình an có thể trừ tà phòng tai họa. Có thể ngăn chặn âm khí, sát khí, tà khí tới gần, quan trọng là nếu gặp phải nguy hiểm, nó có thể ngăn chặn giúp. Ví dụ nói gặp phải tai nạn xe, người khác có thể sẽ bị thương, nếu em đeo bùa bình an, có thể sẽ không bị thương, bởi vì bùa bình an có thể chắn họa giúp em.”

Hạ Diên Phong trừng to mắt hỏi: “Thật sự linh như vậy sao? Nếu thật sự có thể chắn được ba lần, vậy bán một vạn tệ thật sự không đắt.”

Lục Vân Triết bình thản nói: “Linh hay không thì thử mới biết, anh nói linh, cũng chưa chắc mọi người sẽ tin. Mua hay không tùy mọi người.”

Diệp Hoan nhìn dáng vẻ giúp cô bán bùa của ba, đã sắp thành lừa đảo giang hồ rồi. May mà bùa của cô thật sự hữu dụng, nếu không hữu dụng, chẳng phải hại ba ruột mất hết mặt mũi sao.

“Anh cả, anh mua giúp em hai lá trước.” Hạ Diên Phong không thiếu tiền, lập tức muốn mua hai lá thử. Nếu thật sự hữu dụng, lần sau ông ta mua thêm vài lá. Hạ Diên Phong tin cách làm người của anh cả, anh cả cũng không phải người thiếu tiền, tin rằng có lẽ anh cả sẽ không gạt ông ta.

Vốn dĩ Lục Vân Thanh cũng muốn mua một lá thử xem, nhưng bị Hà Thục Mẫn thầm ngăn lại. Bởi vì Hà Thục Mẫn cảm thấy anh cả sẽ không gạt người nhưng không có nghĩa người khác không gạt anh ấy. Có thể anh ấy bị người khác gạt, mới chào hàng bùa bình an với người nhà. Lỡ như không hữu dụng, không phải mất toi một vạn tệ sao? Một vạn tệ đó, bà ta mua cái gì không tốt? Dù sao thì em vợ muốn mua bùa bình an, nếu hữu dụng, bà ta mua cũng không muộn, tới lúc đó có thể mua hai lá cho ba mẹ bà ta.

Lục Vân Triết cảm thấy bán bùa bình an giúp con gái, trong lòng rất vui, ngoài mặt vẫn cố kiềm nén: “Được, anh gọi điện thoại cho đại sư hỏi thử, nếu có thì hôm nào anh mang tới cho em.”

Hạ Triều Dương đột nhiên hỏi một câu: “Chị họ, bùa chị cho em ở đâu ra vậy?”

Diệp Hoan vì không bóc trần ba ruột, cười híp mắt nói: “Là sư phụ chị cho chị. Em đeo lên thử liền biết có hữu dụng hay không.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 255: Chương 255



Hạ Triều Dương bán tín bán nghi đeo lên cổ. Thực ra cậu ta không tin những thứ như xem bói, nhưng cậu ta lại ôm theo thái độ hoài nghi, muốn xem bùa rốt cuộc có hữu dụng hay không.

Mà sau khi Hạ Triều Dương đeo bùa tịnh tâm lên, thử xem không có cảm giác gì. Nhưng đợi buổi chiều cậu ta tan học về mới phát giác chiều nay cậu ta nói chuyện với bạn học rất hòa hợp, không nổi giận lần nào. Khiến bạn cùng bàn tưởng hôm nay cậu ta vui mới không bực dọc nổi quạu. Sau đó mấy ngày, Hạ Triều Dương không còn cảm giác bức bối khó chịu như trước, điều này khiến cậu ta có cảm giác tin bùa; nhưng cậu ta còn có một suy nghĩ khác: Có lẽ trùng hợp?

Lục Vân Triết thấy sắp một giờ, con gái còn nói phải tới chỗ sư huynh, vội nhắc nhở cô: “Hoan Hoan, không phải con muốn tới chỗ sư huynh con sao, con còn đi không? Hay là con đi thẳng tới trường, đợi buổi chiều mới đi?”

Diệp Hoan nghĩ rồi nói: “Chỗ sư huynh không xa, con tới xem thử rồi đi học.”

Hạ Diên Phong vội vàng nói: “Nhiễm Hàn còn là cháu của dượng, nó tới Bắc Kinh, cũng không qua lại với gia đình. Chuyện này cũng không trách nó, đều tại những người làm trưởng bối như chúng ta không tận tâm. Hoan Hoan, dượng có thể đi cùng cháu không? Muốn xem thử bây giờ nó sống thế nào, có gì cần giúp đỡ không.”

Diệp Hoan ngại từ chối người dượng lần đầu quen biết, không biết sư huynh có muốn gặp người thân của anh ấy không, bèn nói: “Dượng, vừ nãy lúc cháu tới nhà tìm sư huynh, anh ấy không có nhà. Cháu gọi điện thoại cho anh ấy trước, xem anh ấy có nhà không?” Nhân tiện cô hỏi xem sư huynh có muốn gặp thân thích không.

Diệp Hoan từng nghe sư phụ kể một số chuyện của sư huynh, biết quan hệ giữa sư huynh và người nhà không ra sao. Nếu sư huynh không muốn gặp, cô sẽ không dẫn dượng tới.

Dù sao thì sư huynh là sư huynh, cô là cô, quan hệ giữa họ vẫn chưa tốt tới mức có thể quyết định thay đối phương. Cho nên Diệp Hoan định hỏi trước rồi tính.

Hạ Diên Phong nói: “Vậy cháu hỏi nó thử, có muốn gặp dượng không? Không biết nó có muốn gặp người cậu như dượng không.”

Xem ra Hạ Diên Phong làm cậu cũng biết trước đây khi cháu còn nhỏ, chưa từng quan tâm tới anh ấy, cảm thấy hổ thẹn với cháu, bây giờ không có mặt mũi trực tiếp tìm tới nhà gặp cháu.

Diệp Hoan sợ người nhà nghe thấy cuộc điện thoại của cô và sư huynh sẽ lúng túng, bèn tìm cớ ra ngoài gọi điện thoại. Cô tìm điện thoại kiểu cũ mà sư phụ mua cho cô, gọi điện thoại cho sư huynh.

Diệp Hoan đợi điện thoại kết nối rồi hỏi: “Sư huynh, vừa nãy em tới nhà tìm anh không có, có phải anh đang đi làm không?”

Giọng nói của Nhiễm Hàn từ trong điện thoại truyền ra, càng thêm thanh lãnh: “Ừm, anh ở ngoài, sư muội tìm anh có việc sao?”

Nếu không phải Diệp Hoan hiểu anh ấy, còn tưởng sư huynh không muốn nói chuyện với cô.

“Không có chuyện gì, chỉ là em vừa mới về, muốn sang gặp mặt cảm ơn anh, lần này may nhờ có anh và sư phụ sư bá giúp đỡ.”

Nhiễm Hàn: “Sư muội không cần khách sáo với anh.”

Diệp Hoan hỏi: “Vậy khi nào anh có nhà? Em sẽ sang tìm anh.” Vẫn phải gặp mặt cảm ơn sư huynh, mời anh ấy ăn bữa cơm gì đó bày tỏ sự biết ơn. Hôm đó quá nhiều chuyện, cô chỉ mới nói cảm ơn sư huynh.

Không ngờ Nhiễm Hàn sảng khoái đồng ý, còn nói: “Vừa hay anh cũng muốn hỏi sư muội một số chuyện. Như thế này, có lẽ buổi chiều anh có thể về, sau khi em tan học thì tới tìm anh.”

Sau cùng Diệp Hoan mới ngại ngùng nói: “Sư huynh, em gặp gỡ ăn cơm với họ hàng bên ba ruột em, trong đó có nhắc tới anh, vừa hay dượng của em biết anh, còn hỏi tình huống dạo gần đây của anh. Dượng ấy cũng là cậu của anh, họ Hạ, dượng ấy muốn gặp anh, anh có muốn gặp dượng ấy không?”

Họ Hạ, có lẽ là thân thích bên ngoại. Vốn dĩ với tính cách của Nhiễm Hàn, nếu người khác hỏi anh ấy, anh ấy sẽ không dễ dàng đồng ý gặp mặt, nhưng sư muội hỏi, anh ấy ngại từ chối. Hơn nữa nếu anh ấy luôn từ chối gặp mặt cậu, cậu sẽ luôn làm phiền sư muội chuyển lời, há không phải luôn làm phiền sư muội sao?

Vì vậy Nhiễm Hàn nói: “Sư muội, em có thể đưa số điện thoại của anh cho ông ấy, anh sẽ hẹn gặp riêng ông ấy.” Không tiện để sư muội từ chối cậu, nhưng anh ấy có thể trực tiếp từ chối cậu. Anh ấy đã trưởng thành độc lập, có sư phụ, sư thúc và sư muội, đã không cần sự quan tâm muộn màng của người nhà. Mặc kệ cậu tìm anh ấy làm gì, anh ấy đều phải tự giải quyết.

Diệp Hoan không ngờ sư huynh lại sảng khoái cho dượng phương thức liên lạc. Cô còn tưởng chưa chắc anh ấy muốn liên lạc với thân thích, dù sao thì những người thân đó có hay không cũng như nhau, bây giờ thấy sư huynh lớn rồi mới muốn liên lạc, cũng quá muộn rồi, đại khái sư huynh không cần sự quan tâm muộn màng.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 256: Chương 256



Cho dù Hạ Diên Phong là dượng của cô, nhưng trong chuyện của sư huynh, Diệp Hoan vẫn thiên về sư huynh. Cô và sư huynh lúc nhỏ đều rất đáng thương, cô còn tốt hơn sư huynh một chút, tuy lúc nhỏ đứt đoạn liên lạc với ba mẹ ruột, nhưng ba mẹ nuôi lớn cô không bạc đãi cô. Bây giờ cô còn may mắn tìm được ba mẹ ruột.

Chỉ là không biết khi nào sư huynh mới có thể tìm được hạnh phúc của anh ấy, Diệp Hoan coi sư huynh như một nửa người thân, dĩ nhiên hi vọng anh ấy có thể có được hạnh phúc thuộc về mình. Nếu không cả đời cô đơn hiu quạnh một mình, cũng rất nhạt nhẽo. Đương nhiên, đây là chuyện riêng của sư huynh, chưa tới phiên cô bận lòng, cô cũng chỉ nghĩ mà thôi. Đối mặt với sư huynh mặt lạnh, Diệp Hoan vốn không có tâm tư nói chuyện này với sư huynh.

Diệp Hoan gọi điện thoại với sư huynh xong, quay vào nhà nói với Hạ Diên Phong: “Dượng, sư huynh bảo cháu đưa số điện thoại cho dượng, dượng có việc liên lạc với anh ấy trước.”

Hạ Diên Phong đoán có lẽ cháu không muốn gặp ông ta, cười khổ một tiếng nói: “Vậy Hoan Hoan nói số điện thoại cho dượng trước, dượng tự liên lạc với Nhiễm Hàn.”

Diệp Hoan đưa số điện thoại của sư huynh cho dượng, sau đó nói với ba mẹ: “Hôm nay con tới trường sớm một chút, hủy nghỉ phép với cố vấn học tập.”

Lục Vân Triết nói: “Ừm, con đi học trước, chuyện khác có thời gian rồi nói.”

Diệp Hoan tạm biệt ông bà, lại tạm biệt chú thím và cô dượng.

Hạ Diên Phong nói: “Hoan Hoan, vừa hay dượng phải đưa Triều Dương đi học, thuận đường chở cháu.”

Lục Vân Thanh cũng nói: “Chú cũng phải đưa Cảnh Viễn đi, Hoan Hoan ngồi xe của chú cũng được.”

Lực hành động của Hạ Diên Phong mạnh hơn, ông ta lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Không cần làm phiền anh hai, em trực tiếp đưa ba đứa nó đi.” Ông ta lại dặn vợ: “Vân Phỉ, đợi lát nữa em tự lái xe đi làm.”

Lục Vân Phỉ vẫy tay nói: “Em biết rồi, mọi người đi trước đi.”

Diệp Hoan đi ra nói: “Dượng, trường học rất gần, thực ra không cần đi xe cũng được.”

Hạ Diên Phong lưu loát khởi động xe: “Đi bộ đâu nhanh bằng đi xe, mau lên xe, dượng đưa các cháu đi nhanh hơn.”

Hạ Triều Dương, Diệp Hoan, Lục Cảnh Viễn cùng lên xe của Hạ Diên Phong.

*

Lên xe, cuối cùng Hạ Triều Dương hỏi ra vấn đề mà cậu ta muốn hỏi nhất: “Chị họ, chị có từng học võ không?”

“Đương nhiên từng học.” Diệp Hoan giống như đã nhìn thấu sự chộn rộn của em họ, giống hệt Diệp Đông và Diệp nam năm đó, vừa nhắc tới học võ đã động tâm.

Đại khái con trai đều có giấc mộng làm anh hùng cái thế, trong hiện thực lại rất ít có cơ hội gặp được điều kiện giúp họ thực hiện giấc mơ.

Hạ Triều Dương kích động hỏi: “Chị họ, chị xem em có thể học võ không?”

Diệp Hoan trả lời khách quan: “Chỉ cần tố chất cơ thể tốt, hầu hết mọi người đều có thể học võ, nhưng muốn học tốt, cần bản thân em tự cố gắng, ví dụ nói đông luyện tam cửu hè luyện tam phục, học võ không thể bữa đực bữa cái, như thế không tài nào học được…”

Lục Cảnh Viễn hỏi: “Diệp Hoan, các em học võ có nội công tâm pháp gì đó không, có thể luyện ra nội lực không?”

Diệp Hoan giải thích: “Có tâm pháp luyện công, nhưng bất kể là môn phái và gia tộc bình thường đều không truyền ra ngoài. Hơn nữa luyện võ mỗi người một kiểu, có người tư chất tốt, thích hợp luyện tập một loại tâm pháp, người đó có thể nhanh chóng luyện ra nội lực; nếu tư chất không tốt, luyện cả đời cũng không luyện ra được nội lực…”

Lục Cảnh Viễn: “Môn phái bọn em còn tuyển người không, em xem anh được không?”

Diệp Hoan lập tức mở Mắt Âm Dương xem tư chất của anh họ em họ, đều rất bình thường, không phù hợp tu luyện đạo pháp môn phái. Nàng lắc đầu, nói cho hai người biết tin tức đáng tiếc: “Anh họ, tuy môn phái của bọn em ít người nhưng yêu cầu nhận đồ đệ cao, đều dựa vào tư chất tâm tính mà nhận, đại khái mọi người không phù hợp với yêu cầu nhận đồ đệ của môn phái bọn em.”

Hạ Triều Dương xác định không được, ủ rũ cúi đầu, mất đi hứng thú. Lục Cảnh Viễn dù sao cũng lớn hơn hai tuổi, ngược lại anh ta hứng thú hỏi: “Diệp Hoan, em rất lợi hại sao? Có thể đánh được bao nhiêu người?”

“Nói về một chọi một, người bình thường đều không đánh lại em. Nếu đánh tập thể, người bình thường cũng không đánh lại em, bởi vì em còn biết đạo thuật. Giống như người trong huyền học, bình thường sẽ không ra tay với người bình thường, trừ phi họ chọc tới chúng em.”

Hạ Triều Dương ủ rũ nói: “Nếu em có thể học võ thì tốt.”

“Nếu em có hứng thú thì có thể học chiêu thức bình thường, luyện võ có thể cường thân kiện thể, cũng không phải chuyện xấu.” Diệp Hoan nói: “Lúc nhỏ, hai em trai của chị học võ, ngày nào cũng đứng tấn, chạy bộ…”

Diệp Hoan kể quá trình học võ của hai em trai cho em họ, anh họ nghe, ánh mắt vốn ngưỡng mộ của hai người đổi thành kinh ngạc và bội phục.

“Nghe có vẻ luyện võ rất mệt!”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 257: Chương 257



Hạ Diên Phong cười nói: “Đương nhiên rồi, đâu có chuyện không phí sức mà học thành được. Thế hệ các con gia đình chỉ có một đứa con, người lớn đều không nỡ để các con chịu khổ, mới không cho các con đến võ quán hoặc bái sư phụ học võ. Dượng có một người bạn bái sư học võ, nghe nói lúc nhỏ cậu ta bái sư, không chỉ phải theo sư phụ học võ, còn phải múc nước, bổ củi, làm rất nhiều việc khác cho nhà sư phụ. Bởi vì quan hệ sư đồ chỉ sau quan hệ ba con, sư phụ đánh mắng đều là chuyện thường…”

Bốn người nói chuyện, rất nhanh đã tới cổng đại học B, Lục Cảnh Viễn và Diệp Hoan cùng xuống xe, hai người vẫy tay tạm biệt Hạ Diên Phong và Hạ Triều Dương, Hạ Diên Phong lái xe đi, bởi vì trường của Hạ Triều Dương hơi xa.

Lục Cảnh Viễn: “Diệp Hoan, có cần anh đưa em đi không?”

Diệp Hoan nghe xong liền cười: “Thôi khỏi, anh họ, anh đi với em, mọi người nhìn thấy đảm bảo chắc chắn sẽ vây lại hỏi em, anh đẹp trai này là ai, người không biết không chừng còn tưởng anh là bạn trai mới của em, một mình em tới trường là được rồi!”

“Vậy được, hôm khác rảnh anh lại dẫn em ra ngoài chơi.”

“Vậy em đi trước, tạm biệt.” Diệp Hoan vẫy tay với anh họ, đi vào cổng trường.

Lục Cảnh Viễn quay người đến đại học Q gần đó.

Sau khi Diệp Hoan về trường, cô đến chỗ cố vấn học tập hủy giấy phép. Bởi vì cô nghe ba nói, lúc đầu chủ nhiệm khoa cho cô nghỉ phép, trực tiếp nói với cố vấn học tập của cô.

Diệp Hoan đến thẳng văn phòng của cố vấn học tập Nhậm Nhất Bình, may mà sắp tới giờ học, ông ấy đã ở văn phòng. Thực ra cơ hội cố vấn học tập xuất hiện trước mặt sinh viên còn không nhiều bằng người hướng dẫn giao lưu với các sinh viên. Diệp Hoan không được chọn làm cán bộ lớp, không thân với cố vấn học tập, cơ hội giao lưu riêng với ông ấy gần như không có.

“Thầy Nhậm, em về rồi, quay lại hủy bỏ giấy phép ạ.”

Nhậm Nhất Bình quan sát Diệp Hoan, mới cười hỏi: “Tôi nhớ em xin nghỉ một tuần, quay lại rất sớm.”

Diệp Hoan: “Xử lý xong việc nên quay lại ạ.”

Vốn dĩ Nhậm Nhất Bình nên để Diệp Hoan quay lại lớp học, nhưng ông ấy thực sự không kiềm được tò mò, hỏi Diệp Hoan một câu: “Em và chủ nhiệm khoa là thân thích sao? Thế mà thầy ấy lại gọi điện thoại cho tôi xin nghỉ giúp em?”

Bởi vì Nhậm Nhất Bình đã lật xem hồ sơ của Diệp Hoan, hiển thị cô không phải là sinh viên bản địa. Thế mà lại có thể khiến chủ nhiệm khoa xin nghỉ giúp cô, chắc chắn quan hệ không bình thường.

Diệp Hoan nghĩ cô đã tìm được mẹ ruột, cả nhà đoàn tụ, cũng đã gặp mặt ông bà nội, coi như là nhận tổ quy tông, bây giờ giấu hay không cũng không cần nữa. Cho nên cô tiết lộ với cố vấn học tập: “Em không thân với chủ nhiệm khoa, nhưng em thân với giáo sư Lục.”

Nhậm Nhất Bình lại hỏi: “Giáo sư Lục? Em nói giáo sư Lục Vân Triết, thầy ấy là gì của em?”

Diệp Hoan thấy cố vấn học tập vô cùng tò mò, chỉ đành đáp: “Thầy ấy là ba ruột của em.”

Ba ruột? Ý trên mặt chữ sao, giáo sư Lục thế mà lại là ba ruột của bạn học Diệp Hoan? Nhậm Nhất Bình bỗng nhớ lại, vợ của giáo sư Lục mất tích nhiều năm, hình như giáo sư Lục luôn tìm kiếm. Ở trường đại học B này, đây gần như không phải là bí mật. Ngoài tân sinh viên vừa vào trường không biết, có một số sinh viên cũ đều nghe qua chuyện này.

Người bình thường tuyệt đối không ngờ tân sinh viên Diệp Hoan vừa mới thi vào đại học B lại là con gái của giáo sư Lục.

Đầu óc Nhậm Nhất Bình nhảy số nhanh, sau đó ông ấy nói: “Nói như vậy, mẹ em – cũng tức là vợ của giáo sư Lục cũng tìm được rồi?”

Diệp Hoan gật đầu: “Vâng.”

Nhậm Nhất Bình ngại hỏi tiếp. Bởi vì hỏi càng rõ sẽ dính dáng tới bí mật nhà người ta, ông ấy ngại hỏi. Thế là ông ấy chúc mừng Diệp Hoan: “Đây đúng là tin tốt, chúc mừng gia đình em đoàn tụ.”

“Cảm ơn thầy, thầy còn có việc không? Nếu không còn việc gì thì em phải quay về lên lớp.”

Nhậm Nhất Bình nói: “Đi đi, rảnh rỗi đọc nhiều sách hơn, tìm bạn học mượn sổ ghi chép bổ sung, bù lại những bài giảng đã vắng.”

Thực ra lần này Diệp Hoan đến thành phố S vừa hay là cuối tuần, nếu tính thật ra, cô chỉ bỏ một buổi học. Hơn nữa khoa của họ vừa mới nhập học, phần lớn các môn đều là tri thức lý luận, đối với Diệp Hoan mà nói không quá khó, chỉ cần cô chăm chỉ học, rất nhanh có thể bù lại các bài đã vắng.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 258: Chương 258



Sau khi Diệp Hoan tới phòng học, Lâm Hiểu Nhiễm lập tức hỏi: “Diệp Hoan, cậu về rồi, sao bỗng nhiên cậu lại xin nghỉ?”

“Ừm, trong nhà có chút chuyện, tớ xử lý xong liền quay về ngay.”

Lâm Hiểu Nhiễm: “Cũng may cậu không vắng nhiều tiết, tớ ghi chép rồi, đợi lát nữa cho cậu mượn đọc.”

“Cảm ơn cậu.” Diệp Hoan cảm thấy Lâm Hiểu Nhiễm rất đáng yêu, tuy cô ấy thích hóng hớt một chút.

“Đây là ghi chép vào hôm thứ sáu, còn có buổi sáng.” Lâm Hiểu Nhiễm cho Diệp Hoan mượn ghi chép, sau đó lại hỏi: “Diệp Hoan, vừa nãy Thái Văn Huy lớp chúng ta quay lại nói nhìn thấy cậu ở cổng trường.”

Diệp Hoan vừa xem ghi chép vừa hỏi: “Ừm, sao?”

“Cậu ấy nói nhìn thấy cậu cùng một chàng trai từ một chiếc xe đi xuống, chàng trai đó là ai?” Lâm Hiểu Nhiễm không nhịn được tính hóng hớt của mình.

Diệp Hoan thản nhiên đáp: “Anh họ tớ, cho nên đừng nghĩ nhiều.” Cô đoán có người nhìn thấy cảnh ở cổng trường học.

“Khụ, tớ còn tưởng là bạn trai cậu.” Lâm Hiểu Nhiễm lại hỏi: “Vậy các cậu ngồi xe của ai vậy, anh họ cậu cũng là sinh viên trường chúng ta sao?”

“Cùng thân thích ăn cơm, thuận đường đưa hai bọn tớ tới. Còn nữa, anh họ tớ là sinh viên đại học Q.” Nể tình Lâm Hiểu Nhiễm cho mượn sổ ghi chép, Diệp Hoan trả lời vấn đề hóng hớt của cô ấy.

“Anh họ cậu lại là sinh viên đại học Q, tớ nhớ cậu có một đứa em trai cũng ở đại học Q, còn có một em trai ở trường quân đội?”

“Ừm.”

“Trời, anh em nhà các cậu lợi hại quá, thế mà đều thi vào đại học danh tiếng!” Lâm Hiểu Nhiễm cả kinh, kinh động bạn học bên cạnh.

Sau đó bạn học hỏi cô ấy, Lâm Hiểu Nhiễm nói tin tức mà cô ấy vừa được chia sẻ từ chỗ Diệp Hoan cho bạn học nghe. Chẳng mấy chốc, mấy bạn học xung quanh đều biết, người vừa nãy nói chuyện với Diệp Hoan ở cổng trường là anh họ của cô.

Sau đó mọi người thảo luận vấn đề IQ cao thấp, kéo tới kéo lui bỏ quên luôn Diệp Hoan. Diệp Hoan đắm chìm trong học tập, không bị các bạn học nhôn nhao nghị luận quấy rầy.

Sau khi tan học, Diệp Hoan đến thẳng chỗ sư huynh, sư huynh nói buổi chiều gặp vô cùng giữ lời, đã ở nhà đợi cô.

“Sư huynh, anh về rồi?” Diệp Hoan tiếp xúc với sư huynh mấy lần, mỗi lần nhìn sư huynh đều giúp đỡ cô, cô cực kỳ cảm kích sư huynh. Cho nên bây giờ nhìn thấy sư huynh là vui từ trong lòng, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười.

“Ừm.” Nhiễm Hàn nhìn thấy sư muội, ánh mắt cũng nhu hòa hơn nhiều: “Em ăn cơm chưa, hay là ăn ở đây? Anh vừa nấu cơm xong.” Thực ra anh ấy đã chuẩn bị cơm nước dựa theo giờ tan học của sư muội.

“Cảm ơn sư huynh, vốn dĩ em còn muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn, không ngờ anh đã nấu xong rồi.”

“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chúng ta là sư huynh muội, không cần quá khách sáo.”

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan xới cơm mang thức ăn lên, cùng ngồi trước bàn ăn.

“Không phải sư muội hỏi anh chuyện mua nhà sao, anh hỏi thăm người ta rồi, giá nhà gần đây đại khái khoảng bốn nghìn một mét vuông, kèm theo viện thì tính riêng. Anh đã nhờ bạn hỏi thăm giúp em vài căn, sư muội, em định khi nào đi xem nhà? Anh dẫn em cùng đi.”

Diệp Hoan kinh hỉ nói: “Sư huynh, tốt quá rồi, cảm ơn anh đã phí tâm. Đợi cuối tuần này, chúng ta cùng nhau đi xem nhà!” Bây giờ giá nhà rất rẻ, cô nhất định phải nhân cơ hội mua thêm vài căn, đỡ cho sau này không mua nổi nhà màu ủ dột. Chỉ là không biết mấy đồng tiền trong tay có thể mua được mấy căn.

Diệp Hoan thầm tính toán, nếu mua nhà lầu khoảng một trăm mét vuông, đại khái có thể mua hai căn, trong tay còn có thể dư chút tiền. Xem ra cô muốn mua nhà an cư lập nghiệp còn phải bán thêm bùa kiếm tiền. Diệp Hoan định sau này gọi điện thoại cho ông chủ Đường, xem bên ông ấy có bao nhiêu tiền vào thẻ. Nếu đủ tiền, tranh mua một lúc ba căn, cho Đông Đông, Nam Nam, mỗi đứa một căn, mình giữ lại một căn, như vậy ba mẹ không cần lo lắng, nếu sau khi họ tốt nghiệp làm việc ở Bắc Kinh cũng sẽ có nhà ở.

Diệp Hoan nghĩ tới sau này không cần ưu sầu vì nhà cửa, trong lòng vô cùng vui, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.

Sau khi ăn cơm xong, lúc hai người cùng nhau dọn dẹp bát đũa, Nhiễm Hàn hỏi Diệp Hoan chuyện liên quan tới sát khí trong cơ thể anh ấy.

Diệp Hoan bỗng nhớ tới cô quên hỏi sư huynh lần trước có bị thương không. Cô vỗ đầu mình vội vàng hỏi: “Sư huynh, lần trước vì giúp em, anh không sao chứ? Xem đầu óc em này, vốn dĩ vừa tới đã muốn hỏi anh, kết quả vừa nói tới chuyện khác em liền quên mất.”

Nhiễm Hàn lắc đầu: “Anh không sao, nhưng bởi vì sử dụng sát khí, suýt chút không phong tồn được sát khí trong cơ thể, sư phụ đã phong tồn giúp anh rồi. Nhưng anh không muốn cứ mãi xảy ra chuyện sát khí bạo động, cho nên muốn giải quyết sát khí trong cơ thể. Sư muội, không phải em nói La Bàn của em đã hấp thu khí huyết sát và tà khí trong cơ thể Hình Hải sao, không biết dùng nó có thể giải quyết sát khí của anh không?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 259: Chương 259



“Sư huynh, anh không cần mạng nữa?” Diệp Hoan kinh ngạc suýt chút ném bát trong tay đi.

“Sư huynh, La Bàn của em đã hấp thụ khí huyết sát và tà khí trong cơ thể Hình Hải, nhưng gã c.h.ế.t rồi!” Diệp Hoan muốn nhắc nhở sư huynh, trọng điểm là Hình Hải đã chết, bị La Bàn hút chết. Nhưng rõ ràng sư huynh biết tình hình thực tế, sao cứ muốn dùng La Bản giải quyết sát khí trong cơ thể anh ấy?

Nhưng vì sao sư huynh lại không nghĩ thoáng, nằng nặc muốn dùng La Bàn hấp thụ sát khí, lỡ như xảy ra chuyện gì, nên làm sao đây?

Diệp Hoan nghĩ tới lần trước sau khi giải quyết Hình Hải, cô tiến vào Không Gian La Bàn lần nữa, không phát hiện dị thường gì. Trong không gian cũng không có thêm tà khí và khí huyết sát. Khi đó cô còn cảm thấy may mắn, may mà La Bàn vừa có thể giúp cô giải quyết Hình Hải, vừa không ô nhiễm không gian, đúng là quá tốt.

Nhưng bây giờ sư huynh đưa ra yêu cầu như vậy, cô rất khó xử, không biết rốt cuộc có nên giúp không? Nếu không sao còn đỡ, nếu có sao, liệu sư huynh có hối hận không, sư bá có trách cô không?

Diệp Hoan cười khổ nói với sư huynh: “Sư huynh, không phải em không muốn giúp anh, nhưng em sợ xảy ra chuyện. Em dùng La Bàn chưa được mấy lần, lần trước là lần đầu dùng công năng mang tính công kích, lỡ như em không khống chế được, khiến anh bị thương thì phải làm sao?”

Nhiễm Hàn suy nghĩ một lúc, không từ bỏ mà nói: “Sư muội, quả thật anh muốn loại bỏ sát khí trong cơ thể nên mới muốn tìm em giúp. Em xem như thế này được không? Anh đi tìm nơi có âm khí, sát khí, em thử dùng La Bàn hấp thụ, xem có thể khống chế được nó không, nếu có thể khống chế, lại dùng La Bàn hấp thụ sát khí trong cơ thể anh.”

Diệp Hoan nghĩ ngợi, vẫn nói: “Sư huynh, chúng ta ít kiến thức, hay là hỏi sư phụ và sư bá rồi tính.”

Đánh tiếng trước với họ, người nhiều sức lớn, có lẽ họ có thể giúp đỡ nghĩ ra cách hoàn hảo hơn.

Nhiễm Hàn: “Anh đã từng nói chuyện này với sư phụ và sư thúc, họ nói có thể thử.”

Diệp Hoan kinh ngạc há to miệng, sư bá và sư phụ không sợ sư huynh xảy ra chuyện sao? Tuy sư huynh nói sư bá và sư phụ đã đồng ý nhưng cô định quay về sẽ gọi điện thoại cho sư phụ hỏi rõ rồi tính.

Diệp Hoan tạm thời đồng ý: “Sư huynh, em có thể học khống chế La Bàn. Nhưng trước khi xác định an toàn, em sẽ không tùy tiện ra tay giúp anh đâu.”

“Ừm, sau này cuối tuần rảnh, anh dẫn em đi dạo xung quanh, học làm sao khống chế La Bàn hấp thụ sát khí, âm khí…”

Sao Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ có thể không sợ xảy ra chuyện, nhưng họ càng muốn giúp Nhiễm Hàn loại bỏ sát khí trên người hơn.

Bởi vì sát khí vào cơ thể không phải chuyện tốt, sát khí sẽ luôn ăn mòn thân thể của Nhiễm Hàn, khiến thọ mệnh của anh ấy không dài bằng người bình thường. Cũng tức là nói nếu không giải quyết vấn đề sát khí vào cơ thể, Nhiễm Hàn không sống được lâu.

Những năm qua, Nhiễm Hàn luôn phong tồn sát khí trong cơ thể, dùng nguyên khí do mình tu luyện áp chế sát khí, còn có Hành Vân đạo trưởng giúp đỡ mới không xảy ra chuyện sát khí bạo động. Một khi sát khí trong cơ thể bạo động, rất có khả năng khiến Nhiễm Hàn mất đi thần trí, trở thành chân sát tinh gây họa nhân gian, tới lúc đó ngay cả Hành Vân đạo trưởng cũng vô năng.

Nhưng sát khí trong cơ thể Nhiễm Hàn khá ngoan cố, giống như ăn sâu bén rễ sinh trưởng trong cơ thể anh ấy, khiến Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ cũng không thể giúp Nhiễm Hàn loại bỏ hoàn toàn. Chỉ có thể giúp anh ấy dẫn ra một phần sát khí, thế nhưng trong cơ thể Nhiễm Hàn sẽ không ngừng sản sinh sát khí, qua một khoảng thời gian sát khí sẽ tăng lên giống như lúc đầu, tình huống này khiến Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ bó tay chịu thua, họ đọc điển tích môn phái tìm cách giải quyết, nhưng vẫn chưa tìm được.

Thực sự hết cách, họ mới nghĩ ra cách này, xem có thể lợi dụng La Bàn của Diệp Hoan giúp Nhiễm Hàn hấp thu sát khí trong cơ thể không. Đương nhiên, tiền đề rất quan trọng, Diệp Hoan phải biết khống chế La Bàn trước mới có thể giúp Nhiễm Hàn. Nếu cô không khống chế được La Bàn, trực tiếp hút mất mạng Nhiễm Hàn, còn chi bằng để anh ấy phong tồn sát khí trong cơ thể.

Sau khi Diệp Hoan dọn dẹp xong, sợ ba mẹ lo lắng cho cô nên muốn về nhà sớm. Trước khi đi, bởi vì tò mò, cô hỏi thêm chuyện riêng của dượng và sư huynh.

“Sư huynh, anh muốn gặp mặt dượng em không?” Diệp Hoan cảm thấy Bắc Kinh quá bé, không ngờ dượng của cô lại là cậu của sư huynh. Như vậy tính ra, cô với sư huynh còn là thân thiết khúc rẽ, gặp mặt cũng nên gọi một tiếng anh.
 
Back
Top Bottom