Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
434,171
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOhvoWADu3VsA7Pvh44zXO-p7jeWmT9FqgwbMkJKVm9FZrpI5fpDdEDMNbrDld7fhI3aBPLrHYCTBIf6qxWSjM-1f_pDy4TqlZj4D3kl1K7-50o_ExgpYzhnt4HbF167YzLl_EsdM-kEpztI4y7L4CZ=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Tác giả: Ám Mặc Trầm Hương
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Linh Dị, Trọng Sinh, Dị Năng, Nữ Cường, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên khác: Trọng Sinh, Tiểu Thư Họ Diệp Đoán Mệnh Tương Lai

Sau khi trọng sinh, Diệp Hoan ngoài ý muốn nhận được truyền thừa thầy tướng, trở thành tiểu tiên nữ có thể biết trước tương lai, biết đoán mệnh.

---
Diệp Hoan: Ba, con có thể tính được vị trí trâu bị trộm mất ở đâu đó.
Ba Diệp thân là cảnh sát nhân dân: Vì sao con gái lại là tiểu thần côn, rốt cuộc ông nên tin hay không tin đây?
Bà nội Diệp: Coi bói nói cháu gái Diệp Hoan là người có mệnh quý nhân, về sau phải tạo điều kiện cho cô mới được.

----
Vài năm sau
Bà nội Diệp: Đại sư đoán mệnh kia nói thật chuẩn, Hoan Hoan đúng là số mệnh tốt đẹp.
Lại qua mấy năm nữa
Bà nội Diệp: Trời ạ, Hoan Hoan làm sao lại thành đại sư đoán mệnh?​
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 1: Chương 1



Trong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót.

Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.

Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.

Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá gia đình. Cảnh sát Diệp thân là nhân viên chính phủ, theo quy định nhà ông chỉ có thể sinh một thai, nhưng vợ ông có năng lực, sinh một lần ba đứa, quá giỏi!

Đặc biệt là những gia đình chỉ sinh con gái, còn tha thiết mong chờ muốn sinh con trai, quả thực ước ao ghen tị với cảnh sát Diệp, đều cho rằng ông cưới một người vợ giỏi biết đẻ con.

Dân phong ở hương trấn những năm 80 tương đối bảo thủ, phần lớn người đều cho rằng sinh trai sinh gái là do phụ nữ. Phụ nữ gả tới nhà chồng sinh ngay con trai thì sống ở nhà chồng rất sung sướng, bình thường sẽ không bị mẹ chồng bắt nạt quá quắt. Thế nhưng phụ nữ không thể sinh con trai thì thảm rồi, hầu như mỗi ngày bị mẹ chồng mắng đến con trai cũng không sinh được, vô dụng, cả nhà còn có thể bị người trong thôn chê cười là "số tuyệt hậu".

Trở lại chuyện chính, thân là người nổi tiếng trong trấn, nhóc cả Diệp Hoan một trong ba bào thai vào giờ phút này đang ngồi ở trên tảng đá lớn dưới gốc cây liễu già, nhìn quang cảnh thôn trấn cổ xưa tới xuất thần.

Mà hai bé trai trong ba bào thai Diệp Đông và Diệp Nam ở kế bên chơi với đám nhóc.

Còn nguyên nhân khiến Diệp Hoan đờ ra, rất không bình thường, là bởi vì cô vậy mà sống lại. Cô đã sống lại chừng mấy ngày, nhưng vẫn không dám tin. Diệp Hoan cảm thấy cô giống như sống ở trong mơ vậy.

Ngẫm lại đời trước cô vừa mới thi đại học xong còn chưa kịp ươm mầm hoài bão, không nghĩ tới lại xảy ra tai nạn xe cộ ngỏm củ tỏi. Sau khi Diệp Hoan sống lại mới biết cô có thể sống lại hẳn là có liên quan tới không gian trong la bàn.

Diệp Hoan từ nhỏ đã đeo một dây chuyền la bàn trên cổ, chính sợi dây chuyền la bàn này để cô nghịch thiên cải mệnh, cho cô sống lại.

Kiếp trước sau khi Diệp Hoan hiểu chuyện, đã từng bởi vì tò mò nguồn gốc của dây chuyền, từng hỏi cha mẹ cô sao lại đeo dây chuyền la bàn cho cô. Phải biết cha cô là cảnh sát nhân dân, mẹ của cô cũng là người có văn hóa, hẳn là sẽ không tin tưởng phong kiến mê tín.

Thế nhưng vẫn luôn đeo trên người cô từ nhỏ, nhất định là cha mẹ cô chủ động đeo cho cô. Vậy tại sao bọn họ đeo sợi dây chuyền này cho cô?

Lúc trước Diệp Hoan từng hỏi việc này, chẳng qua là lúc ấy vẻ mặt cha mẹ một lời khó nói hết, không biết trả lời như thế nào. Sau đó cha mẹ qua loa lấy lệ trả lời cô, nói cô lúc vừa ra đời thân thể yếu ớt, sợ cô sống không lâu nên mới xin một sợi dây chuyền la bàn từ một đạo quán nào đó đeo cho cô. Cha mẹ còn cố ý dặn cô nhất định không được tháo xuống.

Diệp Hoan biết, từ nhỏ cô không bị bệnh, thân thể cực kỳ khỏe mạnh, có lúc hai em trai bị cảm, cô thậm chí không bị lây. Vì thế Diệp Hoan ôm thái độ nghi ngờ đối với lời giải thích của cha mẹ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 2: Chương 2



Thế nhưng cha mẹ không nói thật, Diệp Hoan c*̃ng không hỏi nhiều. Chẳng qua là dây chuyền mà thôi, nếu cha mẹ nhất định muốn cô đeo, vậy cô đeo là được rồi.

Sau đó, Diệp Hoan bỏ lỡ cơ hội biết chân tướng.

Mặc kệ thế nào, Diệp Hoan bởi vì không gian la bàn mà sống lại, cô vô cùng vui sướng. Dù sao ai cũng không muốn thanh xuân quý báu đi đời nhà ma. Diệp Hoan nghĩ: Cô c.h.ế.t rồi, người đau lòng nhất nhất định là cha mẹ và hai em trai, cũng không biết cha mẹ đời trước thế nào, có thể bởi vì cô bất ngờ bỏ mình mà đau lòng lại hại thân không.

Diệp Hoan không khỏi vui mừng, may là cô sống lại. Đời này cô nhất định phải đối tốt với cha mẹ gấp bội, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bọn họ. Đồng thời cũng phải đối tốt với hai em trai, ai bảo các em trai vẫn luôn nhường người chị gái này chứ?

Tuy rằng sau khi Diệp Đông và Diệp Nam hiểu chuyện, không gọi Diệp Hoan là chị, mà luôn gọi Diệp Hoan là "Hoan Hoan", thế nhưng tình cảm của ba chị em tốt vô cùng. Hơn nữa bọn họ là sinh ba, lại cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập, lúc đi học ngoại trừ học đại học, bọn họ đều chung một lớp…

Vì thế, giữa bọn họ có sự hiều ngầm hiếm có từng ấy năm, không phải chị em bình tường có thể so sánh.

Diệp Hoan nhìn hai em trai cách đó không xa đang chạy nhảy sung sướng không biết sầu lo, trong lòng ngưỡng mộ không thôi. Nếu như cô không phải người sống lại, tuổi ấu thơ hẳn cũng sẽ vui vẻ như vậy. Nhớ tới khi còn bé cô và hai em trai thân thiết quậy cùng nhau mỗi ngày…

Diệp Hoan sống lại vào năm sáu tuổi, cô nhớ, chờ qua mùa hè này, cô và hai em trai sẽ học lớp mầm non, học hai năm rồi vào tiểu học, sau đó là trung học cơ sở, trung học phổ thông, còn phải tham gia thi đại học lần nữa. Nghĩ đến lặp lại tháng ngày đen tối trước kỳ thi đại học, Diệp Hoan lập tức cảm thấy tháng ngày sống lại mờ mịt tối tăm.

Ngay khi Diệp Hoan đang mê muội với hồi ức ngày xưa thì nghe thấy bên tai truyền đến giọng trẻ con trong trẻo: "Hoan Hoan, sao chị ngồi mãi thế, nhanh lại đây cùng chơi với bọn em!"

Diệp Hoan vừa nghe đã biết là Nam Nam đang gọi cô, ngẩng đầu thì thấy Nam Nam vẫy tay với cô, muốn gọi cô qua chơi.

Diệp Hoan đương nhiên sẽ không chạy lung tung khắp nơi với một đám nhóc, trời nóng, cô mới không chạy đâu. Những đứa trẻ này không phải chơi "cảnh sát bắt ăn trộm" thì chính là chơi "Giải Phóng Quân đánh quỷ Nhật Bản"; nếu không thì là chơi trốn tìm, tìm rồi trốn khắp nơi, có người thậm chí trốn trong đống rơm, khiến cả người dơ dáy, lúc về nhà ăn cơm lại phải bị cha mẹ dạy dỗ.

Nếu nói vì sao Diệp Hoan biết rõ ràng như thế, là bởi vì cô đã trải qua giai đoạn trưởng thành này, khi còn bé cô không ít lần tham gia những hoạt động ấy, chạy nhảy lung tung khắp nơi với đám nhóc con. Sống lại rồi cô đương nhiên sẽ không tiếp tục những trò chơi trẻ con đó, thế nhưng cô cũng không có ngăn cản hai em trai chơi. Dù sao những gì các em trai trải qua mới là tuổi thơ bình thường.

Diệp Hoan cũng không qua, mà bảo bọn chúng chạy tới. Chờ hai em trai chạy tới như một cơn gió đến trước gót chân cô, Diệp Hoan nhìn hai nhóc chạy đến đầu đầy mồ hôi, mồ hôi ở trên mặt để lại một vệt dơ, giống như đám khỉ dính bùn, cô ghét bỏ nói: "Nhìn mặt mày của hai em kìa, dơ không nhìn nổi, về đến nhà mẹ chúng ta lại phải dạy dỗ các em. Đông Đông, Nam Nam, các em khát không, nếu không thì về nhà uống nước rồi trở ra chơi?"

Thuận tiện rửa sạch sẽ hai gương mặt khỉ nhem nhuốt này.

Diệp Hoan nhắc tới uống nước, hai anh em chơi điên cuồng đúng là cảm thấy khát.

Đông Đông tựa như đại ca quay đầu lại kêu: "Các anh em, ngày hôm nay chúng ta chơi tới đây thôi, chờ ăn cơm trưa xong lại tập hợp."
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 3: Chương 3



Sau đó Diệp Nam chạy tới: "Giải tán, giải tán! Có khát không? Mau mau về nhà uống nước đi!"

Hai cậu nhóc nói chuyện khí thế, cũng không bình thường, còn rất ra dáng, nói chuyện như một đại ca, chỉ là vóc người quá nhỏ nên có vẻ khôi hài.

Diệp Hoan đoán, những câu nói và tư thế này đều học được trên ti vi. Cô nhìn hai em trai kêu bạn gọi bè mà cảm thấy vô cùng buồn cười.

Ha ha, thật là mắc cười, sau khi Diệp Hoan lớn lên cũng không nhớ lúc còn bé hai em trai nói chuyện mắc cười như vậy. Cô chỉ nhớ rõ khi còn bé hai em trai là người thích trẻ con, thường xuyên dẫn một đám đứa nhỏ làm trời làm đất, không ít lần gây sự, không ít lần bị cha mẹ răn dạy.

Ba chị em đội mặt trời đi về nhà, Diệp Đông và Diệp Nam chơi mệt rồi giống như quả cả phơi sương, bị phơi tới ỉu xìu.

Đang lúc này, bỗng nhiên từ đằng xa truyền tới âm thanh ngân dài: "Bán kem đây, bán kem đây…"

Diệp Đông và Diệp Nam vừa nghe bán kem, thoáng cái tinh thần tỉnh táo.

Đặc biệt là Diệp Nam, con ngươi đảo một vòng, quay đầu lấy lòng hỏi Diệp Hoan: "Hoan Hoan, chị có khát không, có muốn ăn kem hay không?"

Sau khi Diệp Hoan dung hợp với linh hồn hậu thế, đương nhiên hiểu rõ Diệp Nam đang mưu ma chước quỷ, nhất định là sợ mẹ không đồng ý cho cậu nhóc mua kem nên muốn mình xin mẹ mua.

Bởi vì bình thường Diệp Hoan làm nũng xin cha mẹ, chỉ cần không phải yêu cầu quá vô lý, cha mẹ đều sẽ đồng ý. Ngược lại, nếu như là Diệp Đông và Diệp Nam đòi tiền mua kem ăn, bình thường mẹ Diệp đều sẽ từ chối: "Đi sang một bên, ăn nhiều kem không tốt, cái thứ đó đều làm từ đường hoá học."

Cũng không phải mẹ Diệp cưng chiều Diệp Hoan, cho dù mẹ Diệp có thương yêu Diệp Hoan đi nữa thì cũng có mức độ, sẽ không mặc cho Diệp Hoan ăn mười cây kem hỏng bụng. So ra, Diệp Hoan làm con gái, ở trước mặt cha mẹ vẫn được cưng chiều hơn Diệp Đông và Diệp Nam.

Hai nhóc thỉnh thoảng muốn ăn kem, chỉ có khi Diệp Hoan mở miệng với mẹ Diệp thì tỷ lệ thành công mới có thể lớn hơn chút. Bởi vậy, bình thường Diệp Đông và Diệp Nam muốn ăn đồ ăn vặt gì đều sẽ để Diệp Hoan mở miệng xin.

Tuy rằng Diệp Hoan tinh tường biết Nam Nam có hiềm nghi "lợi dụng" cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Đông Đông và Nam Nam tha thiết mong chờ, Diệp Hoan không do dự mà đồng ý luôn, "Về nhà chị sẽ hỏi mẹ có cho mua kem không."

Diệp Đông và Diệp Nam thấy chị đồng ý, trăm miệng một lời nói: "Hoan Hoan tốt nhất!"

Ba chị em không chạy quá xa, chỉ chớp mắt đã đến nhà.

Mẹ Diệp tên Lý Vệ Hoa, nhà mẹ đẻ bà chính là người địa phương ở trấn. Nhớ năm đó Lý Vệ Hoa là "hoa khôi trấn" xa gần nghe tên, cha Diệp Hoan - Diệp Trường Vinh bỏ ra rất nhiều công sức, dựa vào "da mặt dày" và thành ý mới lấy bà về nhà được.

Lý Vệ Hoa là kế toán của xưởng kính gần đấy. Buổi trưa tới giờ tan tầm, sau khi trở về còn phải nấu cơm thật nhanh, hầu hạ chồng con ăn cơm. Bởi vì Diệp Trường Vinh là cảnh sát, phần lớn thời gian đều là xử lý chuyện vặt vãnh của dân chúng, có lúc sẽ rất bận, bận rộn đến giờ cơm cũng không về nhà.

Vì thế chuyện chăm sóc con cái bình thường đều rơi lên người Lý Vệ Hoa.

Lúc Lý Vệ Hoa đi, hầu như cũng là nuôi thả con cái. Đương nhiên, bà không hoàn toàn yên tâm, còn nhờ vả nhà mẹ đẻ chăm sóc bọn nhỏ. Ba nhóc sinh ba đều sáu tuổi, chỉ cần ăn no là tự biết chơi, không cần thời chăm coi từng giây từng phút. Lý Vệ Hoa còn buộc dây đỏ cho chìa khóa trong nhà, giao cho Diệp Hoan đeo trên cổ, nếu muốn về nhà thì bất cứ lúc nào cũng có thể về. Nếu như con trẻ đói bụng, có thể đến nhà bà ngoại ăn, cũng có thể về nhà ăn mấy món đơn giản.

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa đã dặn dò ba nhóc con, nếu như gặp phải việc gấp, có thể tới nhà bà ngoại tìm người giải quyết, cũng có thể đến đồn tìm cha.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 4: Chương 4



"Mẹ…"

Vừa vào nhà, ba nhóc sinh ba đồng thời gọi mẹ, âm thanh vô cùng vang dội.

Mẹ Diệp ở trong nhà bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng bọn nhỏ, bớt thời gian đi ra bếp một chuyến. Bà vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hai đứa con trai giống như con khỉ bùn.

Mẹ Diệp ghét bỏ nói với hai đứa con trai: "Diệp Đông, Diệp Nam, hai con lại đi nơi nào quậy hả, nhìn người ngợm các con dơ hết sức, mau mau đi tắm."

Bà quay đầu, vẻ mặt ôn hòa khen ngợi Diệp Hoan: "Hôm nay Hoan Hoan thật ngoan, b.í.m tóc cũng không lệch."

Kỳ thực mẹ Diệp có hơi khó hiểu, trước kia sau khi các con trở về, đứa nào đứa nấy đều bẩn thỉu, đến ngay cả Hoan Hoan cũng không ngoại lệ, không phải hư hết b.í.m tóc chính là biến cả người toàn là đất. Nhưng mấy ngày gần đây bà phát hiện con gái khá ngoan, không giống trước kia rất thích chơi, càng ngày càng thích sạch sẽ.

Lúc đầu mẹ Diệp còn tưởng rằng con gái bị bệnh, dùng tay sờ thử trán Diệp Hoan, phát hiện con gái cũng không sốt hay cảm. Bà còn hỏi Diệp Hoan, con gái c*̃ng không nói thân thể không thoải mái.

Mẹ Diệp chỉ cho là con gái đột nhiên đổi tính, mới có thể trở nên điềm đạm hơn, có chút nữ tính rồi. Hơn nữa Diệp Hoan mới vừa rụng răng, có lẽ hơi không thoải mái, mẹ Diệp không có tìm hiểu sự thay đổi của con gái. Ngược lại trẻ con mỗi ngày một dạng, gái lớn 18 thay đổi rất nhiều, ngày nào đó con gái xuất hiện vài thay đổi cũng không kỳ lạ.

Diệp Đông và Diệp Nam nghe thấy lời răn dạy của mẹ, ngoan ngoãn đi rửa mặt. Bọn chúng vẫn phải biểu hiện thật tốt, để mẹ đồng ý cho bọn chúng ăn kem. Chờ hai chúng nó rửa mặt sạch sẽ, trở lại nháy mắt với Diệp Hoan, muốn cô mở miệng xin mẹ tiền mua kem.

Diệp Hoan vừa được mẹ khen hơi nóng mặt, nhưng cô không phụ khát vọng của "chúng", rốt cục mở mồm với mẹ: "Mẹ, hôm nay nóng quá, con muốn ăn kem."

Mẹ Diệp đánh giá con gái một chút, thấy con gái vẫn rất bình tĩnh; lại nhìn hai con khỉ con gấp gáp chờ đợi, đoán hai nhóc con thèm kem, xin xỏ con gái mở miệng với mẹ.

Mẹ Diệp suy nghĩ một chút, mấy đứa nhỏ đã lâu không ăn kem, hôm nay để cho bọn chúng đỡ thèm cũng không phải không được, bèn gật đầu nói: "Hoan Hoan, trong ngăn kéo có tiền lẻ, các con lấy tiền đi mua ba cây kem về. Đúng rồi, đừng mua kem cây, mua kem đậu đi."

Mẹ Diệp cảm thấy kem cây toàn bằng đường hoá học, ngoại trừ hơi ngọt, không có dinh dưỡng gì, còn không bằng dùng hơn năm xu để các con ăn kem đậu. Bởi vì kem cây năm xu một cây, ba cây một hào năm; mà kem đậu bán một hào một cây, hai hào ba cây.

Diệp Đông và Diệp Nam nghe thấy mẹ đồng ý, lập tức hoan hô chạy vào trong phòng lấy tiền.

Bình thường mẹ Diệp còn thừa lại mấy phân mấy hào sẽ bỏ vào trong ngăn kéo trong bàn làm việc. Thế nhưng Diệp Hoan và Diệp Đông, Diệp Nam bị cha mẹ quản giáo nghiêm ngặt, bình thường sẽ không lén lấy tiền đi mua đồ ăn vặt, có muốn thì nói với cha mẹ. Nếu không để cha mẹ phát hiện bọn chúng lén lút dùng tiền, ắt sẽ bị một trận te tua.

Diệp Nam chạy với tốc độ nhanh, rất nhanh đã lấy hai hào ra, kéo tay chị gái nói: "Đi, Hoan Hoan, chúng ta đi mua kem."

Diệp Nam không quên là Hoan Hoan mở miệng xin mẹ ăn kem. Lần sau ăn nữa, vẫn phải để Hoan Hoan ra tay, vì thế không thể bỏ Hoan Hoan. Nếu không Hoan Hoan không vui, sẽ không xin mẹ tiền mua đồ.

Diệp Đông kéo một cánh tay khác của Diệp Hoan, ba người nắm tay nhau chạy ra cửa lớn, chạy đến nơi phát ra tiếng bán kem. Đương nhiên, Diệp Hoan là bị kéo chạy theo em trai, trời nắng to, cô hoàn toàn không muốn chạy…
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 5: Chương 5



May là nơi mua kem cách bọn họ càng ngày càng gần, Diệp Đông hô với người bán: "Cậu Đại Niên, chúng cháu mua kem." Thoáng thấy Lý Đại Niên bán kem đạp xe đạp đến bên này.

Ba người lập tức không chạy nữa, dừng lại chờ cậu Đại Niên lại đây.

Đông Đông kêu một tiếng "cậu Đại Niên", lại mở ra ký ức thời thơ ấu của Diệp Hoan. Diệp Hoan nhớ cậu Đại Niên tên là Lý Đại Niên, bởi vì sinh vào 30 tết nên mới đặt cái này tên. Anh ta là một người cháu bên nhà ngoài, đám bọn họ gọi anh ta là cậu Đại Niên.

Diệp Hoan có thể nhớ kỹ cậu Đại Niên, bởi vì người này là người tiếp xúc rất nhiều trong cuộc sống thời thơ ấu của ba chị em. Lý Đại Niên rất linh hoạt, từ việc anh ta đạp xe đạp bán kem đã có thể thấy. Thậm chí sau đó Lý Đại Niên mở một cửa hàng nhỏ gần trường học ở trên trấn, bán các loại tạp hoá, văn phòng phẩm và đồ ăn vặt. Kiếp trước Diệp Hoan và hai em trai đều thích ăn một vài món ăn vặt, c*̃ng thường xuyên mua văn phòng phẩm, vì thế Diệp Hoan có ấn tượng vô cùng sâu sắc với cậu Đại Niên.

Chờ Lý Đại Niên đạp xe dừng đến trước mặt ba nhóc con, Diệp Đông, Diệp Nam cười hì hì tiến lên trước nói: "Cậu Đại Niên, chúng cháu mua ba cây kem đậu."

Diệp Hoan thấy phía sau xe đạp của cậu Đại Niên có cột một cái rương gỗ, bên trong trải chăn bông dày đặc, đề phòng kem gặp nóng sẽ tan ra. Thời đại này người trên hương trấn không nỡ mua tủ lạnh, vì thế trang bị bán kem cũng đơn sơ, thế nhưng tiết kiệm tiền. Huống hồ bán kem có thể kiếm chút đỉnh tiền, trợ giúp cuộc sống trong nhà.

Lý Đại Niên nhìn thấy ba nhóc sinh ba c*̃ng vô cùng vui vẻ, cười ha hả nói: "Hóa ra là các cháu, lại muốn ăn kem hả?" Anh ta nói rồi, đoạn lấy ba cây kem đậu xanh ra.

Diệp Đông, Diệp Nam liên tục gật đầu, Diệp Nam nhanh miệng nói: "Cậu Đại Niên, kem ăn ngon lắm, cháu hận không thể ăn kem mỗi ngày."

"Ha ha, mẹ cháu chắc chắn không đồng ý đâu." Lý Đại Niên bị Diệp Nam chọc cười.

Diệp Hoan mới phát hiện, Diệp Nam thật sự là một đứa nhóc ăn hàng, đến kem cũng yêu thích không thôi. Xem ra cô phải tích góp tiền sớm một chút, sau này chị em ta muốn ăn cái gì, không cần xin cha mẹ cũng có thể ăn.

Đây là mục tiêu đầu tiên sau khi Diệp Hoan sống lại vậy mà lại gợi ra từ việc ăn kem.

Nương theo tiếng kêu xa xa, ba chị em m.út kem về đến nhà.

Diệp Hoan mắt sắc phát hiện xe đạp của cha, nhất định là cha đã trở về.

"Cha." Diệp Hoan kêu vọng vào trong phòng, sau đó nhìn thấy cha đang ngồi ở trên ghế uống trà.

"Cha về rồi ạ? Cha ơi, cho cha ăn kem." Diệp Hoan chân chó đưa kem mình đã gặm cho cha.

Diệp Đông và Diệp Nam chỉ lo ăn, không biết lấy lòng cha, Diệp Trường Vinh sao có thể ăn kem của con gái, ông cười nói: "Cha không thích ăn kem, tự con ăn đi." Sau đó ông lại nói với Diệp Đông và Diệp Nam: "Khó trách người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, đúng thật, hai thằng nhãi các con chỉ biết bản thân, không biết mời cha."

Diệp Nam l.i.ế.m kem, lớn mật đáp lời: "Cha, con cho cha ăn cha lại không ăn."

Diệp Trường Vinh trừng mắt: "Vậy con cũng không thể không biết khiêm nhường à?"

Diệp Nam và Diệp Đông còn nhỏ, không hiểu vì sao cha không ăn, còn cần bọn chúng khiêm nhường. Thế nhưng chúng thấy cha trừng mắt nên hơi sợ hãi, vội đưa kem lên trước nói: "Cha, cho cha ăn."

"Thằng nhóc thúi, biết rõ cha không ăn còn bảo cha ăn, vậy cha cố sức ăn một miếng vậy." Diệp Trường Vinh cố ý lần lượt cắn một miếng kem của hai cậu con trai.

Diệp Đông và Diệp Nam thấy cha ăn thật, trợn tròn mắt, không phải cha không ăn kem sao, sao lại cắn thật vậy? Thật đau lòng, lại phải ăn ít đi một miếng to.

Hai anh em vẫn là trẻ con, bọn chúng thấy kem của Hoan Hoan lớn hơn bọn chúng, khổ sở sắp khóc.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 6: Chương 6



Diệp Hoan thấy cha chọc cho em trai muốn khóc, vội duỗi cây kem của mình ra, "Các em ăn xong, chị cho các em ăn."

Lúc này Diệp Đông và Diệp Nam mới vui vẻ.

Cha Diệp lại nói một câu vô nghĩa: "Vẫn là Hoan Hoan của chúng ta ngoan."

Mẹ Diệp nấu xong, ở trong nhà bếp kêu một tiếng: "Ăn cơm!"

Cha Diệp lập tức khiêng bàn tròn đến gần cửa nhà, Diệp Hoan, Diệp Đông, Diệp Nam vừa ăn kem vừa cầm ghế, người một nhà vây quanh bàn tròn ăn cơm.

Bởi vì những cái bàn thời kỳ đầu này đều là bàn bát tiên kèm hai cái ghế bành, bình thường đều dựa vào tường Bắc, không đủ ghế lại thêm hai cái ghế gỗ cao. Nhà họ Diệp có con cái, ăn cơm trên bàn bát tiên hơi chen chúc, vì thế người một nhà bèn vây quanh bàn tròn ăn cơm.

Bàn tròn không lớn, gần một mét vuông, thế nhưng đủ một nhà năm miệng ăn vây quanh ăn bữa cơm đoàn viên.

Mẹ Diệp hấp nóng một vỉ bánh màn thầu, làm món dưa leo muối và cà dồn thịt hầm, tràn đầy hai dĩa to, người một nhà đều ăn sạch.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Trường Vinh thu dọn tàn cục giúp vợ.

Mẹ Diệp dặn các con: "Các con tiêu cơm rồi thì đều đi ngủ trưa đi." Sau đó lại nhấn mạnh dặn hai con trai: "Đông Đông và Nam Nam không cho ra ngoài chơi giữa trưa, say nắng thì không phải chuyện đùa đâu."

Diệp Đông và Diệp Nam mới vừa ăn no, tràn đầy tinh thần, hoàn toàn không muốn ngủ, thế nhưng lời mẹ không thể không nghe, tuy nhiên bọn chúng vẫn nghĩ tất cả cách tìm việc để làm, xin mẹ Diệp: "Mẹ, cho chúng con xem tivi được không?"

Mẹ Diệp không cho phép bọn nhỏ xem ti vi lúc ăn cơm, ăn cơm xong xem một chút thì vẫn cho phép. Tiếp đó bà gật đầu: "Xem đi, xem một lát phải đi ngủ."

Diệp Đông và Diệp Nam một cầm cái ghế đặt ở nơi cách TV hai ba mét, ngồi dàn hàng chuẩn bị xem ti vi. Hai anh em thấy chị gái còn đứng ngơ ra đó, vội thúc giục: "Hoan Hoan, lại đây cùng xem ti vi đi."

"Chị buồn ngủ, muốn đi ngủ." Diệp Hoan lắc đầu từ chối. Cô xoa xoa tay mà nghĩ: hai em trai có thể đừng chuyện gì cũng gọi cô không, cô thật sự không muốn xem TV.

Diệp Hoan trải qua thế kỷ hai mươi mốt, thời đại thông tin bùng nổ, phim gì mà cô chưa từng xem, phim của thời đại này không có bao nhiêu sức hấp dẫn với cô.

"Vậy chị đi ngủ đi." Diệp Đông hỏi xong, thoáng chốc bị hình ảnh trên ti vi hấp dẫn, quăng chị gái ra sau đầu.

Thằng nhóc thúi, mệt cô vừa nãy còn muốn kiếm tiền sớm một chút mua đồ ăn cho bọn họ, nhìn thấy TV còn thân thiết hơn chị gái, hừ!

Diệp Hoan thấy cha tìm nơi râm mát, bận rộn lau—— chiếc xe đạp hai tám nan của ông, mẹ bận dọn dẹp nhà cửa, cô còn nhỏ, tạm thời không giúp được gì, bèn chào cha mẹ, đi vào phòng mình ngủ.

Diệp Hoan và Diệp Đông, Diệp Nam khoảng ba, bốn tuổi đã tách cha mẹ ngủ riêng.

Lúc trước, sau khi Diệp Trường Vinh giải ngũ, được phân đến trên trấn làm cảnh sát, mới vừa đi làm ông cũng không có tư cách phân đến viện gia chúc ít ỏi. Vì thế trước khi ông kết hôn, tìm một mảnh đất ở trấn của cha mẹ vợ, dự định xây nhà của mình. Khi đó ông Diệp bỏ ra một phần tiền, Diệp Trường Vinh lại mượn ít tiền, tự xây mấy căn nhà vây quanh sân.

Sau khi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa kết hôn, bớt ăn bớt mặc trả lại khoản nợ lúc xây nhà, sau đó lại tích góp tiền mua TV, quạt máy,.., còn tìm người xây thêm hai căn phòng phía Đông. Bây giờ sân đã tu sửa ra hình ra dạng, cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt đẹp.

Tuy rằng Diệp Hoan cùng tách ra ngủ với cha mẹ, nhưng không có chia phòng ngủ với hai em trai, Mẹ Diệp vì quản lý con cái thật tốt, bảo Diệp Trường Vinh chia ra hai giường cho các con, hai con trai ngủ một giường, con gái ngủ một giường.

Diệp Hoan trở lại trong phòng, nhắm mắt lại bắt đầu nghiên cứu bàn tay vàng có được sau khi cô sống lại —— không gian la bàn.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 7: Chương 7



Lúc Diệp Hoan vừa trọng sinh, cô bị không gian cưỡng chế khơi mở trí tuệ, nhét một đầu truyền thừa thầy tướng lộn xộn, có tri thức công pháp, luyện thuốc, chế bùa, kỳ môn độn giáp (trận pháp), tướng mặt, xem phong thủy, bói toán.

Khi đó Diệp Hoan bị sốt nói mớ mãi, dọa cha mẹ vội vàng đưa cô đi tiêm thuốc hạ sốt. May mà cô trọng sinh, linh hồn mạnh mẽ mới không bị những tri thức này tấn công thành kẻ ngốc.

Thứ được cưỡng chế rót vào trong đầu đều là thứ Diệp Hoan chưa từng học, cho dù là không gian đã cưỡng chế nhét cho cô, nhưng muốn học thấu suốt, biết ứng dụng như thế nào, không dành thời gian và công sức thì không được.

Không Gian La Bàn do một tiên nhân họ Diệp lưu lại, lúc đầu ông ấy truyền Tiểu La Bàn cho hậu duệ của mình, bảo hậu duệ trân trọng, tốt nhất là truyền lại đời đời. Trong không gian, tiên nhân họ Diệp để lại lời nhắn: Người có duyên sở hữu.

Dựa theo phát hiện của Diệp Hoan, cô là người may mắn đầu tiên mở được không gian từ sau tiên nhân nhà họ Diệp, bởi vì trong không gian không có bất cứ dấu vết do người khác để lại. Nếu có người khác có được Không Gian La Bàn, chắc sẽ để lại lời nhắn gì đó trong không gian, ít nhất nên để lại chút dấu vết mới đúng, nhưng trong không gian không có gì ngoài lời nhắn và vật phẩm của tiên nhân.

Diệp Hoan bắt đầu tính thời gian từ lúc tiên nhân để lại lời nhắn, phát hiện không gian đã truyền gần nghìn năm, nhưng không có một ai nhận chủ thành công. Bởi vì điều kiện nhận chủ vô cùng hà khắc, một là đạo thể bẩm sinh, hai là trích m.á.u nhận chủ. Bởi vì Diệp Hoan chính là đạo thể bẩm sinh, thứ được gọi là đạo thể bẩm sinh chính là người được chọn tốt nhất bẩm sinh thích hợp học truyền thừa thầy tướng.

Bởi vì một khi người có đạo thể bẩm sinh tu luyện sẽ giống như ông trời bật hack, không chỉ tu vi sẽ tăng vụt lên, tu luyện tới trình độ nhất định, còn có thể mở Mắt Âm Dương. Sau khi mở Mắt Âm Dương, không phải có thể nhìn thấy quỷ hồn, mà là có thể nhìn thấy các loại khí tràng phong thủy, ví dụ vận xui, vận tài lộc, vận quan lộ, vận may trên mặt người khác,…Tu luyện tới đỉnh cấp, nghe nói còn có thể biết trước tương lai.

Nói tóm lại, người có đạo thể bẩm sinh được thiên đạo che chở, gần như ngủ cũng có thể tăng tu vi. Người như vậy dĩ nhiên có thể có thời gian nghiên cứu luyện thuốc, chế bùa, trận pháp,…học được tất cả sẽ có thể phát triển toàn diện, trở thành người không ai sánh được trong giới thầy tướng.

Tiên nhân không gian đã tùy hứng như vậy đấy, nhất định phải nhận người có đạo thể bẩm sinh làm đồ đệ. Đạo thể bẩm sinh cực ít, tỉ lệ có thể trở thành người truyền thừa không gian còn nhỏ hơn khả năng trúng thưởng, lần nữa chứng tỏ tiên nhân là người cực kỳ tùy hứng.

Ngoài yêu cầu không gian nhận chủ hà khắc, tiên nhân họ Diệp không có quá nhiều yêu cầu với người truyền thừa. Ông ấy không bắt Diệp Hoan phải truyền bá truyền thừa nhận được thông qua phương thức dạy dỗ đồ đệ; càng không giống như những gì viết trong tiểu thuyết, để lại manh mối của kẻ thù, bảo Diệp Hoan báo thù rửa hận giúp.

Diệp Hoan khiến Không Gian La Bàn nhận chủ, có thể nói là đã nhặt được mánh hời to. Cho dù là ngón tay vàng thô to, Diệp Hoan lại là một cô gái ngớ ngẩn không có chí lớn, sau khi trọng sinh, cô chỉ muốn người nhà bình an, sau này nắm bắt cơ hội làm giàu, trong nhà sẽ không thiếu tiền tiêu, chuyện tình cảm tùy duyên…

Sau khi Diệp Hoan tiến vào Không Gian La Bàn, thứ nổi bật nhất chính là Đào Hoa Nguyên ở gần đó.

Rừng đào là nơi khiến Diệp Hoan kinh hỉ nhất, cây đào bên trong không biết đã được trồng bao nhiêu năm, thân cây thô to khỏe khoắn, hình dạng của mỗi cây đào đều khác nhau, thả bước dạo bên trong, tận thưởng tư vị mới lạ.

Trên nhánh cây kết rất nhiều quả đào hồng hào, kích thước to cỡ nắm tay người lớn, tỏa ra mùi thơm mê người. Diệp Hoan đã từng nếm được mùi vị của đào, mọng nước lại ngọt, siêu ngon.

Diệp Hoan định đợi trên chợ có đào bán, cô sẽ mượn cớ lấy ra cho hai em trai và cha mẹ ăn. Có đồ ngon đương nhiên cô muốn chia sẻ với người thân, nhưng Diệp Hoan không thể tùy tiện tiết lộ chuyện không gian, vẫn đang nghĩ cái cớ khác.

Sau đó Diệp Hoan học tướng thuật và kiến thức chế bùa mới biết, gỗ đào có rất nhiều tác dụng. Nhánh đào có thể trừ tà, miếng gỗ đào có thể chế bùa, gỗ đào càng lớn tuổi kiếm gỗ đào làm ra càng có uy lực trừ tà.

Địa bàn của Không Gian La Bàn không quá rộng, chỉ là một trang viên nhỏ. Trong không gian luôn là ban ngày, vốn không có buổi tối, dĩ nhiên sẽ không có âm u khuyết thiếu, gió mưa tuyết sương.

Ngoài rừng đào, không gian có một dãy nhà cổ xưa, đi vào nhìn sẽ phát hiện ở cửa mỗi căn nhà đều có ký hiệu rõ ràng: công, tướng, dược, phù, trận, trong mỗi căn nhà đều có thư tịch chuyên môn và đồ dụng liên quan, tiện cho người kế thừa học tập.

Ngoài những thứ này, trong không gian còn có trồng một số dược liệu khá quý, ví dụ nhân sâm, linh chi, hà thủ ô,…không biết đã bao nhiêu năm tuổi, dù sao thì linh chi mà Diệp Hoan nhìn thấy có cái to cỡ chậu rửa mặt, có cái to như miệng bát, màu sắc khác nhau, có màu đỏ thẫm, có màu tím. Mà nhân sâm và hà thủ ô đều chôn dưới đất, Diệp Hoan không đào, cũng không biết cách, nhưng dựa vào hoa lá cành nhánh phán đoán, tuyệt đối đã có rất nhiều năm tuổi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 8: Chương 8



Bên trong không gian, mặc kệ là trồng cây đào, hay là dược liệu đều có trận pháp gia trì. Nếu không dựa vào chúng tự sinh trưởng, thời gian dài, không tràn lan cỏ dại thì cũng tự khắc chết. Cho nên đã rất nhiều năm trôi qua, thực vật trong không gian vẫn giữ số lượng do chủ nhân trồng, không tăng cũng không giảm.

Nếu nói điểm đặc biệt nhất trong không gian chính là suối Âm Dương có hình dạng thái cực. Diệp Hoan tra tài liệu đã tiếp nhận trong đầu mới biết, suối Dương có dương khí dồi dào, đàn ông dùng sẽ tráng dương cường thể, suối Âm có âm khí phồn thịnh, phụ nữ dùng có thể chăm sóc sức khỏe.

Thần kỳ nhất là cứ cách chín ngày suối Dương và suối Âm sẽ tự động tụ họp, sau khi tụ họp, nước suối càng thần kỳ, nam nữ đều có thể sử dụng, sau khi sử dụng sẽ có sức khỏe dồi dào, tăng nhanh tốc độ tu luyện.

Quan trọng nhất là sau khi suối Âm Dương tụ hợp sẽ dần ngưng thành một Thái Cực Châu, nghe nói có thể cứu người một mạng vào thời khắc mấu chốt. Bây giờ tầng đáy suối Âm Dương đã trải một lớp Thái Cực Châu rất dày. Nếu người ngoài biết hiệu quả của nó, chắc chắn sẽ cảm thấy Thái Cực Châu để ở đây thật sự lãng phí.

Đương nhiên, Thái Cực Châu có hiệu quả nghịch thiên như vậy là có thời hạn, nếu không sử dụng trong vòng chín ngày sau khi rời khỏi suối Âm Dương, nó sẽ tự động dung hòa thành suối Âm Dương, chỉ có hiệu quả của suối Âm Dương.

Diệp Hoan còn chưa có cơ hội kiểm chứng chuyện này, không chắc chắn là thật hay giả, nhưng cô cho rằng có lẽ là thật. Dù sao thì Không Gian La Bàn là thứ thần kỳ, xảy ra những chuyện thần kỳ khác cũng không khiến người ta bất ngờ.

Càng kỳ quái hơn là trong suối Âm Dương có đặt một quả trứng mang hoa văn kỳ dị, kích cỡ to bằng quả bóng rổ, điều này khiến Diệp Hoan không khỏi nhớ tới trứng linh thú trong tiểu thuyết tiên hiệp. Quả trứng này không phải cũng cần trích m.á.u huyết nhận chủ chứ? Thế là Diệp Hoan đ.â.m thủng ngón tay, nhỏ vài giọt m.á.u lên trứng, có thể thấy bằng mắt thường, m.á.u được trứng kỳ dị hấp thụ, sau đó Diệp Hoan cảm nhận được cô và trứng có một sợi quan hệ yếu. Nhưng có thể vì trứng chưa nở ra nên Diệp Hoan vẫn chưa hiểu được cảm xúc của trứng.

Diệp Hoan nhìn thấy Đản Đản thoải mái ở trong suối, cô ngồi xổm bên suối hỏi: “Đản Đản à, không biết khi nào em mới có thể nở ra nhỉ?”

Không biết quả trứng kỳ quái này có thể nở ra vật chủng đặc biệt gì, Diệp Hoan thật sự vô cùng tò mò. Nhưng cô cực kỳ không hi vọng là rắn, cô sợ rắn, nếu thật sự nở ra con rắn lớn, đoán chừng cô không chấp nhận được. Diệp Hoan mong mỏi có thể nở ra một con thú cưng lông lá dễ thương.

Không ngờ Diệp Hoan vừa gọi, Đản Đản lại bay tới bên bờ, cọ cọ lên tay Diệp Hoan, rất thân thiết. Diệp Hoan dùng hai tay nâng Đản Đản lên: “Hóa ra em còn có thể cử động, chị tưởng em chỉ có thể ở giữa tâm suối.”

Đản Đản muốn nói chuyện với chủ nhân: Em có thể cử động, chỉ là ở trong suối nước thoải mái, nên em mới luôn ở bên trong.

Không ngờ lần này Diệp Hoan lại có thể cảm nhận được cảm xúc của Đản Đản, tuy chỉ là một chút xíu, nhưng Diệp Hoan rất vui, cảm thán cuối cùng trong không gian cũng có thứ có thể nói chuyện với cô rồi.

Diệp Hoan sờ Đản Đản hỏi: “Đản Đản, khi nào em có thể nở ra vậy?”

“Chủ nhân, em cũng không biết, ở trong nước thoải mái, tới thời điểm sẽ có thể ra ngoài.”

Đản Đản ở trong suối Âm Dương hấp thụ đủ năng lượng sẽ có thể nở ra, nhưng năng lực hiện giờ của nó nhỏ, không biểu đạt rõ.

Diệp Hoan đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Đản đản, rốt cuộc em là vật chủng gì?” Cô thực sự rất tò mò.

“Chủ nhân, người ta là chó.” Giọng nói của Đản Đản lộ rõ non nớt, không khác gì em bé.

Diệp Hoan kinh ngạc há to miệng: “A, thế mà em lại là chó, nhưng không phải chó sinh con sao, sao em lại là quả trứng?”

Đản Đản vội vã phản bác: “Chủ nhân, sau này người ta là thần khuyển, khác với chó bình thường.”

Thần khuyển, thần khuyển đẻ trứng? Diệp Hoan không nhịn được muốn cười, chó để trứng chắc chắn khác thường, nói không chừng thật sự là thần khuyển.

Diệp Hoan tiếp tục hỏi: “Vậy em có năng lực gì?”

“Năng lực? Em không biết.” Đản Đản suy nghĩ một lúc, thật sự không biết mình có năng lực gì: “Có lẽ đợi em phá vỏ ra mới biết được.”

Diệp Hoan chỉ đành nói: “Được thôi, chị rất thích chó, hi vọng em có thể ra sớm một chút.”

Sau đó Diệp Hoan lại thử nói chuyện với Đản Đản, hỏi chuyện của chủ nhân cũ, kết quả Đản Đản không biết gì, Diệp Hoan chỉ đành thôi, đặt Đản Đản vào trong suối tiếp tục ở, mong chờ nó có thể nở ra sớm một chút.

Đào trong không gian cực kỳ thanh ngọt, Diệp Hoan nhìn đào liền không nhịn được thèm thuồng. Bây giờ cô là chủ nhân của không gian, không cần bạc đãi bản thân, đào tùy tiện ăn cũng ăn không hết, Diệp Hoan hái một quả đào hồng ăn.

Bây giờ đào chưa có trên thị trường, Diệp Hoan không dám lấy ra ăn, cô chỉ có thể dành thời gian lén lút vào không gian ăn một quả đỡ thèm.

Thời này, đào đều là chủng cũ, chín khá muộn, sớm nhất cũng phải đợi tới tháng bảy tháng tám. Cảm giác ăn một mình rất không tốt, Diệp Hoan tính toán, cô rất nhanh có thể chia sẻ đào ngon với người nhà rồi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 9: Chương 9



Tiểu La Bàn hóa thân Không Gian La Bàn trốn trong đan điền của Diệp Hoan. Nếu khi Diệp Hoan sử dụng, có thể gọi nó ra. Theo Diệp Hoan thấy, la bàn này quả thật là đạo khí cấp thần, không chỉ có thể trữ vật, chứa người, còn có thể dò xét phong thủy,…

Diệp Hoan dùng thần thức tuần tra lãnh địa thuộc về cô, bắt đầu học tri thức trong đầu.

Đạo gia ngũ thuật, chỉ trong: “Sơn, y, mệnh, tướng, bốc”. Trong đó, “sơn” chính là chỉ công pháp; “y” chỉ thông qua liều thuốc, châm cứu, xoa bóp, bùa chú để trị các loại bệnh của con người; “mệnh” đại khái chia làm hai loại là “thuật chiêm tinh” và “thuật can chi”; “tướng” chia thiên tướng (tinh tượng), địa tướng (phong thủy), nhân tướng; “bộc” bao gồm xủ quẻ và bói cỏ.

Trong đó phương thức xủ quẻ là “dịch chiêm” (lắc ba đồng xu và mai hoa dịch số), cùng với “tam thức chiêm” (kỳ môn độn giáp, thái ất thần số, lục nhâm thần khóa).

Bói cỏ chính là dùng thi thảo và mai rùa bói điềm hung điềm lành. Thi thảo là công cụ tính toán được dùng lúc bói toán thời cổ đại.

Sau khi tiếp nhận truyền thừa, đại thể đọc qua toàn bộ nội dung, Diệp Hoan mới hiểu được những thứ này, có một ấn tượng chung chung.

Diệp Hoan dựa vào truyền thừa trong đầu học lần lượt, đầu tiên cô học công pháp nhập môn. Diệp Hoan không hổ là đạo thể bẩm sinh được không gian chọn trúng, thế mà lại nhanh chóng dẫn động nguyên khí trong trời đất tràn vào cơ thể, hoàn thành một vòng tuần hoàn nhỏ.

Sở dĩ Diệp Hoan học nhanh chủ yếu là nội dung được rót vào giải thích vô cùng chi tiết, thậm chí còn có tranh minh họa, cho nên lúc học, Diệp Hoan không cần tốn sức hiểu công pháp văn cổ khó đọc. Hơn nữa kiếp trước cô học đại học khoa trung văn, bình thường thích đọc các loại thư tịch, cũng có tìm hiểu về Chu Dịch Bát Quái, học tương đối dễ.

Sở dĩ Diệp Hoan học công pháp trước là vì sau khi tìm hiểu nội dung đại thể, cô biết công pháo giống như đặt móng xây nhà, chỉ có xây móng chắc chắn, nhà mới có thể vững chắc. Tu luyện công pháp xong mới có thể luyện chế thuốc, chế bùa chú, thậm chí là bố trí các loại trận pháp; ngay cả phương pháp châm cứu trong truyền thừa cũng có thể dùng nguyên khí trong cơ thể.

Tuy Diệp Hoan mới học nhưng cũng biết lợi ích của việc xây móng chắc chắn. Cô không gấp gáp học nội dung phía sau, mà luyện công pháp trước, luyện tới mức độ tiên nhân dặn dò rồi tiếp tục học cái khác.

Diệp Hoan nằm trên giường chợp mắt, kỳ thực là đang vận chuyển công pháp. Nguyên khí lần lượt quét kinh mạch trong cơ thể, Diệp Hoan cảm thấy kinh mạch hơi đau nhức tê ngứa, tư vị khi mới luyện công pháp không hề dễ chịu.

Có câu “Nếm trải khổ trong khổ mới là người trên người.” Để học truyền thừa không gian, Diệp Hoan chịu đựng.

Sau khi tu luyện xong công pháp, Diệp Hoan mới bắt đầu học tri thức tướng học.

Tướng học chính là thông qua các phương diện như tinh thần, vẻ ngoài của một người để phán định vận thế tương lai của người này. Diệp Hoan tìm hiểu tướng mặt và tướng tay trước nhất…

Diệp Hoan cực kỳ hứng thú với phương diện này, học cũng sẽ không cảm thấy khô khan, cô say sưa học các tri thức tướng học.

Diệp Đông Diệp Nam xem tivi một lúc, được mẹ Diệp đưa vào phòng ngủ. Hai anh em tới phòng ngủ, nhìn thấy chị gái đã ngủ, họ hiểu chuyện không ồn ào, nghe lời mẹ nằm trên giường ngủ. Có thể buổi sáng chạy quá mệt, hai đứa trẻ ngủ rất nhanh.

Ba Diệp mẹ Diệp nhân giờ trưa nghỉ ngơi nửa tiếng, xong việc lại phải dậy đi làm.

Trước khi đi, mẹ Diệp nhìn ba đứa con đang ngủ ngon trên giường, không đánh thức chúng. Dù sao thì bà cũng đã căn dặn ba đứa, có việc có thể tới nhà cậu, lúc ra ngoài khóa cổng là được.

Lúc hai vợ chồng đi làm, họ khéo léo cài chốt cửa nhà ở bên trong.

Lúc đầu, lúc Diệp Trường Vinh tìm nhà họ Nhạc xin đất xây nhà, vị trí hơi lệch một chút, bởi vì đất xây nhà ở trung tâm trấn đã sớm bị hộ dân gốc chiếm hết, cho dù là có chỗ trống cũng không được lớn, không đủ xây căn nhà rộng rãi. Nông thôn xây nhà đều tìm một mảnh đất rộng rãi. Diệp Trường Vinh đã chọn nơi ở ngoài trấn này.

Thực ra ở đây cũng không quá hẻo lánh, đi ra đó không xa chính là đường quốc lộ, nếu đi tới trấn, đi không xa chính là bưu điện, đồn công an, cũng không cách xa ủy ban trấn lắm, đại khái chỉ hai ba trăm mét.

Bởi vì hình dạng của cả trấn Phượng Hoàng là nam bắc hẹp dài, cơ quan chính phủ trong trấn gần như đều tụ tập ở phía bắc. Lúc đầu Diệp Trường Vinh cảm thấy nơi này gần đồn công an, mới xây nhà ở đây.

Khi Diệp Trường Vinh định rời đi, phát hiện Cương Tử nhà bên và vợ anh ta không ngủ trưa, đang chuyển đồ ra ngoài, còn lấy một cái xe đẩy kéo đồ ra ngoài.

Diệp Trường Vinh tò mò hỏi một câu: “Cương Tử, trưa không nghỉ ngơi, hai vợ chồng cậu đày đọa bản thân làm gì vậy?”

Lý Ngọc Cương nhìn thấy Diệp Trường Vinh, tươi cười nói: “Chuyển nhà đó, chúng tôi cho thuê nhà rồi.”
 
Back
Top Bottom