Siêu Nhiên Trọn Vẹn Kiếp Yêu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
338099298-256-k941927.jpg

Trọn Vẹn Kiếp Yêu
Tác giả: meorangtho
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên khác: Lifetime Of Love.

Tác giả: Mèo Răng Thỏ.

Biên tập + trợ lý: KL.

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Thú nhân, Học đường, Hài hước, Hệ liệt, Huyền huyễn, Cổ trang,...

Giới thiệu:
Đây là thế giới có linh khí, hay còn gọi là phép thuật.

Đương nhiên bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được, thần tiên hay yêu ma quỷ quái gì đều có tồn tại.

Họ sẽ ẩn mình vào loài người, hoặc công khai cho mọi người biết rằng "Tôi không phải con người", thường thì những người công khai như vậy họ là các yêu thú/thú nhân (động vật có thể biến thành người), họ dám công khai bởi vì họ muốn chung sống hòa bình với con người.

Còn thần tiên thì không giống vậy, thần tiên sẽ xuất hiện khi những ai có tấm lòng thiện lành gặp chuyện khó khăn để giúp đỡ và diệt trừ, thu phục các yêu ma quỷ quái hại người.
📖Nội dung📖
Tại nơi đây, Tô Ngọc Tiên là một mèo yêu, sau khi trải qua cuộc tình ngắn hạn không mấy tốt đẹp với người cũ, cô quyết định bắt đầu lại với cuộc sống mới khi lên cấp ba.

Ngọc Tiên vốn cứ ngỡ bản thân sẽ yên ổn trải qua những năm tháng học đường vui vẻ cùng bạn bè, nhưng điều mà cô không ngờ đến đã xảy ra.

Cuộc sống của cô nàng tiểu miêu yêu này đã biến đổi hoàn toàn từ khi cô gặp người đó...

Một chàng trai tưởng chừng như xa lạ nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng quen thuộc, làm bừng nắng cõi đời Tô Ngọc Tiên.
~~~~~
Artist bìa truyện: Dd绿化带.

Edit bìa: KL.​
 
Trọn Vẹn Kiếp Yêu
Chương 0: Vài điều cần lưu ý


Warning:1.

Tác giả không đồng ý, cũng không ủy quyền cho bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào mang truyện ra khỏi Wattpad và đăng lên các trang web khác.2.

Độ tuổi khuyến khích đọc truyện: 14+3.

Tuy là truyện ngôn tình nhưng có xuất hiện yếu tố LGBT+, xin đừng buông lời xúc phạm.4.

Đây là câu chuyện hoàn toàn hư cấu, tất cả các chi tiết, nhân vật đều là tưởng tượng, sự trùng hợp ở ngoài đời thật chỉ là ngẫu nhiên.5.

Truyện có cảnh bạo lực đánh nhau,... vui lòng không bắt chước theo.6.

Có thể xuất hiện một số từ ngữ và tình tiết nhạy cảm, chửi thề,...

đề nghị độc giả cân nhắc trước khi đọc.Lời tâm sự nhỏ của tác giả:Đây là lần đầu tiên Miu viết fic nên có khá nhiều thiếu sót, mong các bạn thông cảm và góp ý cho Miu nha.

Luv u so much♡Giới thiệu:Đây là thế giới có linh khí, hay còn gọi là phép thuật.

Đương nhiên bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được, thần tiên hay yêu ma quỷ quái gì đều có tồn tại.Họ sẽ ẩn mình vào loài người, hoặc công khai cho mọi người biết rằng "Tôi không phải con người", thường thì những người công khai như vậy họ là các yêu thú/thú nhân (động vật có thể biến thành người), họ dám công khai bởi vì họ muốn chung sống hòa bình với con người.Còn thần tiên thì không giống vậy, thần tiên sẽ xuất hiện khi những ai có tấm lòng thiện lành gặp chuyện khó khăn để giúp đỡ và diệt trừ, thu phục các yêu ma quỷ quái hại người.Nội dung:Tại nơi đây, Tô Ngọc Tiên là một mèo yêu, sau khi trải qua cuộc tình ngắn hạn không mấy tốt đẹp với người cũ, cô quyết định bắt đầu lại với cuộc sống mới khi lên cấp ba.

Ngọc Tiên vốn cứ ngỡ bản thân sẽ yên ổn trải qua những năm tháng học đường vui vẻ cùng bạn bè, nhưng điều mà cô không ngờ đến đã xảy ra.Cuộc sống của cô nàng tiểu miêu yêu này đã biến đổi hoàn toàn từ khi cô gặp người đó...

Một chàng trai tưởng chừng như xa lạ nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng quen thuộc, làm bừng nắng cõi đời Tô Ngọc Tiên.Trailer:Bánh răng định mệnh đã chuyển động.Quá khứ - hiện tại - tương lai.Ký ức bi thương ở kiếp trước, số phận đã được sắp đặt ở kiếp này.Liệu sẽ là yêu hay hận?

Sự thật cuối cùng là gì?

Kết quả của câu chuyện này sẽ đi về đâu?Trọn Vẹn Kiếp Yêu sẽ ra chương đầu tiên vào ngày mai, độc quyền chỉ có trên Wattpad của tác giả Mèo Răng Thỏ (@meorangtho), các bạn nhớ đón xem nhé♡~~~~~

Artist bìa truyện: Dd绿化带.

Edit bìa: KL.
 
Trọn Vẹn Kiếp Yêu
Chương 1: Khởi đầu mới


"Hức... hức..."

"Huhu..."

Trong không gian mịt mù, toàn bộ đều bị bao trùm trong bóng tối, tiếng khóc non nớt của một bé gái như vang vọng khắp nơi.Bỗng tầm nhìn dần rõ, trước mắt là những trụ cột to lớn xa hoa, nhìn ra cảnh vật bên ngoài chỉ thấy bầu trời trong xanh.Có lẽ đây là đình hóng mát, nhưng sao bên ngoài chỉ toàn mây và mây chứ?

Đình hóng mát ở trên trời ư?"

Huhu... con không muốn!!"

"Con không muốn xuống đâu!!"

"Cô Cô... người không cần con nữa sao?"

Giọng nói trong trẻo xen lẫn vào chút giọng mũi vang lên.Là bé gái vừa rồi, cô bé có mái tóc trắng được búi hai bên trông khá đáng yêu, trên người chỉ mặc một thân bạch y đơn giản.Bên cạnh bé gái ấy có hai binh lính mặc áo giáp uy nghiêm đứng ở hai bên, ngăn không cho cô bỏ chạy.Xung quanh có đủ những người già trẻ lớn nhỏ mặc đồ cổ trang sáng màu đang đứng nhìn, sắc mặt ai nấy đều mang vẻ đau buồn.Trong đó có một cô gái, mái tóc đen dài được chải chuốt gọn gàng, dáng vẻ uy nghiêm đứng đối diện với cô bé tóc trắng kia.

Chính là người được gọi là Cô Cô."

Đây là nhiệm vụ của ngươi, nếu ngươi hoàn thành tốt, khi ngươi trở về sẽ được ban thưởng.

Tuy nhiên, ngươi phải nhớ kĩ, có thưởng ắt sẽ phải có phạt."

Nói xong, Cô Cô xoay người lại, đưa lưng về phía bé gái, mắt khép hờ rồi nhẹ nhàng hạ lệnh với binh lính: "Đưa đi."

Cô bé bị cưỡng ép đưa đi, mặc cho cô khóc lóc van xin hay giãy giụa để thoát ra, kết quả vẫn không thể thay đổi."

Hức!

Cô Cô đừng mà!!!"

"Con không muốn đâu!!!"

"Huhu... con không muốn xuống mà!!!"

"Thả con ra huhu..."

"Cô Cô!!"~~~"Đừng..."

"Đừng mà...!"*Reng reng reng*"Ah!"

Đập vào mắt là trần nhà, lại một lần nữa Tô Ngọc Tiên mơ thấy giấc mơ này, nội dung trong giấc mơ đã rõ ràng nhiều hơn những lần trước.Cô ngồi dậy có chút khó khăn, hơi thở nặng nề, đầu vừa đau nhức vừa chóng mặt, Ngọc Tiên đưa tay dụi mắt thì phát hiện là mình vừa khóc."

Ha... mệt thật chứ."

Tô Ngọc Tiên vừa than thở vừa tìm điện thoại ở đầu giường để tắt báo thức.Ngay khi tắt báo thức, Ngọc Tiên nhìn khung giờ trong điện thoại liền sững sờ, bao nhiêu mệt mỏi liền bị đánh bay hết: "Tr-trời ơi!

Sáu giờ rưỡi rồi!!"

Cô sắp trễ rồi!!!Ngày đầu tựu trường mà đi trễ thì còn gì là uy tín nữa aaa!!!Nói rồi Tô Ngọc Tiên lật đật chạy đi vệ sinh cá nhân với tốc độ nhanh nhất có thể.Khi mọi thứ xong xuôi, cô ôm ba lô bước xuống lầu đã là hai mươi phút sau.Tô Ngọc Tiên có mái tóc trắng dài tới bả vai được cô tùy ý xõa ra, ngũ quan thanh tú, lẫn vào đó còn có nét lai Tây, trông vô cùng dễ thương.Cô mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng được thắt cà vạt đen, khoác bên ngoài là áo vest màu xanh lam.Phía dưới là chiếc váy đỏ, mang thêm đôi tất đen mỏng dài chưa tới đầu gối làm lộ ra đôi chân trắng nõn, chiếc đuôi mèo được cột thêm dây nơ đỏ cùng tông màu với váy.Ở dưới nhà có một anh chàng điển trai, anh có nét lai tây giống với Ngọc Tiên.Phần tóc mái rũ trước trán làm tăng thêm vẻ lười biếng, trên đầu có thêm đôi tai mèo cùng màu với tóc là màu trắng, xung quanh có động tĩnh gì thì tai mèo sẽ nhúc nhích vài cái.Đồ anh đang mặc trên người cũng là đồng phục cùng trường với cô, về tổng thể thì nhìn anh chàng này khá lạnh lùng và xa cách, nhưng có sự xuất hiện của tai và đuôi mèo lại thấy có phần dễ thương.Đang ngồi dựa vào ghế lướt điện thoại thì nghe có tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống, anh ngay lập tức ngước mắt lên nhìn.Chàng trai đó là Tô Minh Thiên, anh trai ruột lớn hơn một tuổi của Tô Ngọc Tiên.Thấy Ngọc Tiên bước tới gần liền tắt điện thoại, cầm chiếc sandwich đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn đưa cho cô, nói: "Dậy trễ vậy nhóc?

Tối qua thức khuya lắm à?"

Tai mèo của Tô Ngọc Tiên cụp xuống, đuôi vẫy qua lại: "K-không có, em ngủ trước mười một giờ mà."

Nói thì vậy thôi, chứ thật ra tối hôm qua cô lỡ thức tới một giờ sáng vì quá high OTP...Nhìn qua biểu hiện là biết đang nói dối, nhưng anh cũng không truy cứu gì thêm: "Được rồi, vừa đi vừa ăn, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."

Tô Minh Thiên đứng dậy đi ra cửa, lúc đi ngang Ngọc Tiên còn cốc vào đầu cô: "Em đó, lên cấp ba rồi mà vẫn không làm anh bớt lo lắng được."

Ngọc Tiên đưa tay xoa đầu, cau mày phồng má, hờn dỗi nói: "Yaa, đừng cốc đầu em.

Lần này là ngoài ý muốn thôiii."

Rồi hai anh em một trước một sau đi bộ tới trường.~~~Trường liên cấp linh thuật.Khi tới trường, Ngọc Tiên và Minh Thiên nói với nhau vài câu rồi tách ra về lớp của mình.Lớp 10A2.Tô Ngọc Tiên vừa bước vào lớp, cả lớp đang ồn ào nói chuyện bỗng im bặt, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía cô.Tô Ngọc Tiên: "..."

Lại nữa rồi, trên trán cô bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.Bầu không khí đang căng thẳng thì đột nhiên có một bóng người ập tới Tô Ngọc Tiên, giọng nói mềm mại mang theo sự vui mừng cất lên: "Tiên Tiênnn."

Cô nàng nhào tới ôm Ngọc Tiên như nhìn thấy vị cứu tinh, vừa cười nói: "Chồng ưi cuối cùng thì anh cũng tới rùiii."

Là Mẫn Mẫn!Cô nàng tên Đỗ Đào Mẫn, là loài thỏ trắng New Zealand.

Đào Mẫn có thân hình cao ráo, mái tóc đen xõa ngang vai, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ, đôi tai thỏ màu trắng dựng đứng và cặp mắt đỏ thẫm.Người ngoài nhìn vào tình cảnh trước mắt sẽ thấy một thỏ một mèo đang ôm nhau, ngộ nghĩnh ở chỗ thỏ lại cao lớn hơn mèo.Ngọc Tiên với Đào Mẫn được xem là đôi bạn thân tri kỷ, bù trừ đùm bọc lẫn nhau.

Hai cô thân nhau đến nỗi người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng các cô đang chơi bách hợp luôn ấy chứ!Sau khi ôm người đã rồi Đào Mẫn mới buông Ngọc Tiên ra, hai tay lại ôm mặt cô lên quan sát một lúc xong tấm tắc khen ngợi: "Chu choa, anh càng ngày càng đẹp ra nha.

Nhất là đôi mắt kìa, lấp lánh nhìn đẹp quáa."

Mắt của Tô Ngọc Tiên không giống những người khác, cô có mắt bảo thạch màu xanh dương.Đôi mắt bảo thạch này là huyết thống của miêu tiên Tô gia đời trước, đương nhiên là anh trai Tô Minh Thiên cũng có, nhưng của anh là màu đỏ.Ngọc Tiên bị ôm nãy giờ không có cơ hội nói chuyện: "..."

Cô kéo đôi tay Đỗ Đào Mẫn ở trên mặt mình xuống rồi nắm lấy, nói: "Được rồi, về chỗ ngồi thôi.

Em có giữ chỗ cho anh mà đúng không?"

"À đúng đúng, em có giữ chỗ cho hai người rồi."

Nói xong thì cô nàng dắt tay Ngọc Tiên xuống chỗ ngồi.Vì Đào Mẫn tới sớm nên chiếm được chỗ ngồi tốt, chỗ ngồi hàng ở giữa, dãy bên trái từ ngoài cửa bước vào.

Vừa có thể nghe ngóng được trên dưới, cũng không đối diện bàn giáo viên.Vào chỗ ngồi, tính theo hàng dọc, đôi bạn chừa một chỗ trống ở dãy ngoài ra, Tô Ngọc Tiên ngồi ở chỗ kế bên là dãy hai, tiếp đó là Đỗ Đào Mẫn ngồi dãy ba kế Ngọc Tiên.Khi ổn định xong hết, Đào Mẫn ghé sát lại Ngọc Tiên, nói vừa đủ hai người nghe: "Chài ai, em nói anh nghe, anh không biết là trước khi anh tới lớp, một mình em ở đây nãy giờ mệt mỏi đến phát ngán cỡ nào đâuuu."

Tô Ngọc Tiên nghe nói vậy thì thắc mắc nhìn Đỗ Đào Mẫn: "Hả?

Sao vậy?"

Đào Mẫn đưa mắt qua bên kia ý ra hiệu cho Ngọc Tiên nhìn theo.Chà.Phía dãy bên kia, hàng gần cuối có một nhóm bạn ngồi tụ lại, vây quanh hai người một nam một nữ.Hai người đó là một cặp đôi, đang tay trong tay, tình chàng ý thiếp với nhau, còn những người bạn xung quanh cười đùa trêu chọc hai người họ.Có lẽ ánh mắt của Tô Ngọc Tiên và Đỗ Đào Mẫn quá mãnh liệt nên người con trai đang ôm cô gái kia quay đầu qua nhìn lại.Ồ.Tám mắt nhìn nhau.Tại sao lại là tám mắt?Vì lúc chàng trai kia nhìn về hướng Ngọc Tiên, cô gái ngồi trong lòng anh ta phát hiện anh đang không tập trung nên cũng đưa mắt nhìn theo hướng mà anh đang nhìn.Thế là có một màn này."

Ha..."

Tô Ngọc Tiên cười trừ, chuyển tầm mắt đi chỗ khác.Đào Mẫn bĩu môi khinh bỉ, cất giọng đầy chán ghét: "Tiền ca, anh nói xem sao giờ vẫn còn cái thể loại mặt dày, hãm cành cạch như vậy tồn tại trên cõi đời này thế??"

Ngọc Tiên thở dài, cụp mắt xuống, biểu cảm vô cùng bình thản: "Trên đời này thể loại gì cũng có mà em, thời nào cũng vậy thôi.

Chỉ có hơn chứ chả kém."

Không đợi Đỗ Đào Mẫn trả lời, Tô Ngọc Tiên lại nói tiếp: "Mà cũng may thật, thi xong rồi mới xảy ra chuyện.

Nếu không thì anh rớt xuống mấy lớp ở dưới rồi, không học chung lớp với em được đâu."

Đào Mẫn cau mày trợn mắt, tỏ vẻ không cam lòng: "Hên thì cũng hên đó, mà trong cái may thì lại có cái rủi nha.

Chúng ta học chung lớp với nhau thì được, nhưng có cần phải chung luôn với cái đám đó không?"

Cô nàng hờn dỗi nói tiếp: "Mắt thấy tai nghe tụi nó quanh quẩn ở đây, mệt chết đi được!"

Thấy Đỗ Đào Mẫn tức muốn xì ra khói, Tô Ngọc Tiên bật cười, nhẹ nhàng dỗ dành: "Thôi ráng năm nay đi em, mỗi năm đều xếp lại lớp đúng với thực lực mà.

Năm sau chúng ta cố gắng vào lớp chọn là không gặp đám người đó rồi."

Đào Mẫn được dỗ dành: "Hừ!

Vậy thì tạm chấp nhận!"

Ngọc Tiên: "..."

Vừa trò chuyện xong, từ cửa lớp có một bóng người bước vào.Là một chàng trai cao hơn mét tám có mái tóc màu cam, phần tóc hơi dài, có lẽ một thời gian rồi cậu chưa cắt tỉa lại.Đôi tai cáo dựng đứng, ba lô đeo một bên vai, quần áo hơi xộc xệch, trông vô cùng biếng nhác, khá giống học sinh cá biệt.Anh ta vừa vào, cả lớp lại một lần nữa rơi vào im lặng.Đôi mắt màu vàng kim đang lóe sáng giờ đây trở nên sắc bén, cậu trai thấy bầu không khí đang sôi nổi bỗng im lặng vì sự xuất hiện của mình thì không hề có vẻ lúng túng.Ngược lại còn cười ngả ngớn, nói: "Ôi gì vậy?

Cứ tiếp tục đi mọi người, sao thấy tôi vào lại im lặng hết thế?

Hay là nay khai giảng mà tôi tới trễ nên mọi người đánh giá tôi đấy?"

Anh chàng vừa nói xong, ở giữa lớp vang lên giọng nói ngọt ngào trong trẻo trả lời lại câu hỏi của anh ta: "Không trễ, vừa kịp lúc."

Tô Ngọc Tiên vừa vẫy tay với anh vừa nói tiếp: "Đại Quốc, ở đây!"

Anh chàng được gọi là Đại Quốc thấy vậy liền đi tới chỗ bên cạnh Ngọc Tiên rồi ngồi xuống.Cả lớp thấy một màn như vậy thì bắt đầu tiếng lớn tiếng nhỏ xì xầm bàn tán.Chàng trai đó là Trịnh Hoàng Quốc, loài cáo đỏ có huyết mạch cửu vĩ.

Đại Quốc hay Quốc Tử là tên gọi thân mật của anh.Trịnh Hoàng Quốc hiện tại là ngũ vĩ yêu hồ.Khi thấy mọi người xung quanh bàn tán như vậy thì Ngọc Tiên và Hoàng Quốc vẫn dửng dưng như thường, duy chỉ có cô nàng Đào Mẫn là đang cố kìm nén cơn tức giận xuống.Trịnh Hoàng Quốc ngồi vào chỗ xong quay qua cười nói với Tô Ngọc Tiên và Đỗ Đào Mẫn, làm lộ ra răng nanh sắc nhọn: "Cảm ơn đã giữ giúp chỗ ngồi ngoài bìa nhé, yêu quá trời luôn zậy á."

Ngọc Tiên nghe vậy thì nhếch môi, không nhịn được mà đẩy vai cậu cười trêu chọc: "Muốn ngồi ngoài bìa mà sát giờ mới vào á?"

Đào Mẫn bĩu môi, bực dọc trách cứ: "Hên cho cái tên không làm mà vẫn được hưởng, quen được người bạn vô cùng tốt bụng, cất công vào sớm giữ chỗ ngồi tốt giúp."

Hoàng Quốc nghe vậy liền cười xòa, bất lực thú nhận: "Kkk, do tối qua thức tới hai giờ khuya đánh game nên sáng mém xíu ngủ quên.

Được rồi, lát nữa hai đứa ăn gì?

Đại gia đây bao hết."

Đỗ Đào Mẫn khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ hài lòng: "Hừ!

Thế thì còn coi được."

Trịnh Hoàng Quốc: "Kkk."

Tô Ngọc Tiên chỉ mỉm cười, không nói gì.Cô xoay đầu nhìn ra cửa sổ, trong chốc lát lơ đãng dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.Chuông vào học vang lên, không lâu sau giáo viên chủ nhiệm cũng vào lớp rồi bắt đầu sinh hoạt...~~~Gần một năm trước.Lý Khải Trạch vừa đăng một bài viết mới.
 
Trọn Vẹn Kiếp Yêu
Chương 2: Chuyện xảy ra trước đó


~~~Gần một năm trước.Lý Khải Trạch vừa đăng một bài viết mới.Status: Lý Khải Trạch cùng với Mèo Trắng.[Đang hẹn hò với Mèo Trắng.]Dù mới đăng hơn một phút trước nhưng đã có chục người vào thả cảm xúc và bình luận.Hóng mọi thứ trên đời: [Wtf!?

Tui không nhìn nhầm chứ?

Trạch gia set hẹn hò!?]Người yêu của anh nè: [Mèo Trắng là ai thế?]Cao Cường: [Lần này nghiêm túc thật luôn à?]Tu Kiệt: [Biết ngay là vậy mà=))) kiểu gì cũng yêu nhau thôi🙂).]Khương Tuấn Hào: [Nay Trạch gia quay đầu thật rồi, thôi thì chúc mừng nhé, cung hỷ cung hỷ🙂).]Như Như: [Mèo Trắng này hơi quen nha...]...Những bình luận như đang đua nhau hiện lên.Người biết chuyện thì tỏ vẻ "chẳng có gì bất ngờ, đây đã đoán trước được là sẽ như thế", còn người không biết thì liền qua soi trang cá nhân của Mèo Trắng xem đó là ai, người như thế nào.Tô Ngọc Tiên khi thấy một màn như vậy thì hồi hộp không thôi!

Vì đó chính là tài khoản của cô mà!!Người ta chỉ vào soi thôi thì nói làm gì, đằng này người ta tới nhắn tin hỏi thăm luôn rồi, lại còn rất dồn dập!!!Mặc dù có chút không thoải mái nhưng Ngọc Tiên vẫn trả lời tin nhắn của từng người một, đại loại là mấy bạn đó hỏi cô tên gì, học lớp nào, rồi tự giới thiệu bản thân là bạn của Lý Khải Trạch.Mà nhắc tới Khải Trạch mới nhớ, sao nãy giờ chẳng thấy bên anh có động tĩnh gì hết?

Vừa đăng trạng thái xong thì im re luôn!Tin nhắn cô nhắn với Khải Trạch trước đó cũng chưa xem, không biết cậu ấy đang làm gì nhỉ?Đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng điện thoại lại vang lên thông báo.*Ting*[Bạn có tin nhắn mới từ Thỏ Bông.]Thỏ Bông: [Không phải chứ!?

Tiền ca thật sự đồng ý à?]Thỏ Bông là tên tài khoản Facebook của nàng thỏ Đỗ Đào Mẫn.Vì đây là tin nhắn từ Đào Mẫn nên khi vừa xem xong là Ngọc Tiên trả lời lại ngay.Mèo Trắng: [Ưm...

Sau một khoảng thời gian suy nghĩ, anh cảm thấy bản thân mình cũng có rung động với Khải Trạch, thế nên anh đã đưa ra quyết định là chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy.

Xin lỗi vì không nói trước cho em biết nhé.]Thỏ Bông: [Nhưng mà Tiền ca!

Anh cũng biết rằng tên đó có tai tiếng là trap boy mà?

Cuộc chơi nào cũng có mặt hết, anh thật sự muốn yêu đương với một người như vậy sao?

Lỡ như thằng đó chỉ chơi đùa một thời gian rồi chán, xong bỏ anh thì em biết phải làm sao...?]Đỗ Đào Mẫn lúc nào cũng vậy, luôn luôn lo lắng cho Tô Ngọc Tiên.Đào Mẫn nâng Ngọc Tiên như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Vì lẽ đó nên cô nàng không muốn Ngọc Tiên bị tổn thương bởi bất kỳ thứ gì.Tô Ngọc Tiên thấy bạn mình lo lắng cho mình như vậy thì vô cùng cảm động.Cô liền giải thích cho Đào Mẫn hiểu lí do cô đồng ý quen Lý Khải Trạch, nhằm trấn an cho cô bạn bình tĩnh lại.Mèo Trắng: [Thật ra thì những gì em nói anh cũng có nghĩ tới, rất nhiều là đằng khác cơ.

Rồi anh nhớ đến những cử chỉ hành động của Khải Trạch dành cho anh, nó khác với những cô gái kia.

Anh cảm nhận được sự chân thành của cậu ấy, và nếu như cậu ấy chỉ mua vui qua đường thì sẽ không công khai như này đâu, em yên tâm nhé.]Thỏ Bông đã xem.Thỏ Bông đang soạn tin nhắn.Thỏ Bông: [Không.]Tô Ngọc Tiên: "..." thật là...Cô đã nói như vậy rồi mà Mẫn Mẫn vẫn không tin ư?Mèo Trắng: [Em không tin anh à?]Đào Mẫn bên kia đã xem, im lặng cỡ nửa phút rồi mới gõ tin nhắn.Thỏ Bông: [Sao anh lại nghĩ thế?

Em tin anh mà, lúc nào cũng tin anh hết.]Lúc này Tô Ngọc Tiên không thể ngồi yên để gõ vài dòng tin nhắn được nữa, cô muốn nói chuyện trực tiếp với Đỗ Đào Mẫn.Mèo Trắng: [Call đi, nói chuyện trực tiếp như này sẽ dễ dàng hơn.]Đào Mẫn vừa xem xong tin nhắn là ngay lập tức bấm gọi cho Ngọc Tiên.Cuộc gọi đã được kết nối."

Alo?"

Cô nàng Mẫn Mẫn lên tiếng trước, giọng nói nghe hơi trầm so với thường ngày, có lẽ do đang không vui.Tô Ngọc Tiên vào thẳng luôn vấn đề khi nãy: "Được rồi, vậy điều gì khiến em không thể yên tâm về việc anh quen Lý Khải Trạch?"

"Thì như em đã nói đó, lỡ như cậu ta chỉ chơi đùa anh lúc còn hứng thú, khi chán rồi liền đá anh qua một bên.

Ai mà biết được đây có phải là thú vui mới của cậu ta hay không?"

Đến câu cuối Đào Mẫn cao giọng hơn."

Anh-" nghĩ không phải như vậy đâu.

Ngọc Tiên vừa lên tiếng thì Đỗ Đào Mẫn chen ngang vào."

Tóm lại, em chỉ tin anh chứ không tin thằng chó đó, anh thích thì làm theo ý anh muốn đi.

Đừng để ý đến em là được rồi, chỉ là em lo cho anh thôi."

Tô Ngọc Tiên: "...

H-hả!?

Em vừa nói Khải Trạch là "thằng chó" á!?"

Đỗ Đào Mẫn vô cùng thản nhiên: "Thì tên đó là loài chó còn gì, em gọi thế là đúng rồi."

Ngọc Tiên: "..."

U là trời."

Nhưng em kêu vậy nghe giống chửi quá..."

Mém chút hiểu nhầm Mẫn Mẫn rồi.Đúng vậy, Lý Khải Trạch là loài chó.

Cậu ấy là giống chó Husky.

Khải Trạch khác với những người bạn cùng loài, cậu sở hữu bộ lông màu nâu, đặc biệt nhất là có đôi mắt màu đỏ.Anh chàng cao gần mét tám, màu tóc cùng màu với màu lông, làn da ngâm đen do bị rám nắng, cậu có niềm đam mê với bóng đá, thường xuyên tham gia vào các trận đá bóng và các hoạt động ngoài trời khác.Khải Trạch và Ngọc Tiên quen biết nhau từ năm lớp tám do học chung lớp, lên lớp chín hai người ngồi chung bàn với nhau, tiếp xúc nhiều hơn nên mới nảy sinh tình cảm.Lý Khải Trạch là người ngỏ lời với Ngọc Tiên trước, anh chàng từ từ tiến gần đến trái tim cô, làm cô rung động.Tình yêu là thứ thuận theo tự nhiên, lý trí dù có vững vàng đến mấy không kiểm soát được nhịp đập của con tim.Cộng thêm việc họ là thú nhân nên không thể tránh khỏi chuyện yêu sớm...Trở lại với chuyện vừa rồi, Tô Ngọc Tiên và Đỗ Đào Mẫn nói với nhau thêm vài câu rồi cúp máy.Vượt qua được ải của nàng Đào Mẫn rồi, giờ thì tới lượt chàng Trịnh Hoàng Quốc.*Ting*[Quốc Trịnh đã gửi cho bạn một tin nhắn.]Quốc Trịnh: [Cái trạng thái hẹn hò trên Facebook là sao vậy?

Giải thích tí xem nào.]Ngọc Tiên: "!!!"

Tới nữa rồi...Quốc Trịnh: [Ủa sao xem không trả lời thế?

Rep gì đi chớ, Minh Thiên có biết chuyện này không?]Tô Ngọc Tiên vừa đọc xong là lông tơ dựng ngược hết cả lên, vội vàng nhắn lại cho Hoàng Quốc.Mèo Trắng: [Suỵttt, mình đã ẩn anh trai và những người bạn của ảnh rồi, chuyện này tuyệt đối không thể để cho anh mình biết!!

Cậu hiểu không???]Quốc Trịnh: [🙂) Được thôi, nhưng cậu phải nói rõ ràng mọi chuyện cho mình biết để mình còn xem xét.

Đừng quên rằng mình cũng là bạn của anh cậu🙂).]Ôi may mà bạn hiền chịu thỏa hiệp...

Tuy câu cuối bạn dọa mình là vậy, nhưng mình biết là bạn nghiêng về phía mình hơn mà.Mèo Trắng: [Call nói cho lẹ, giờ mình lười nhắn lắm.]Ngọc Tiên chuẩn bị bấm gọi cho Hoàng Quốc thì điện thoại hiện lên thông báo có tin nhắn mới.Mèo Trắng: [Ây khoan từ từ, đợi mình một chút.]Vừa gửi tin cho Trịnh Hoàng Quốc xong cô liền thoát ra khỏi đoạn chat.Cứ tưởng là Lý Khải Trạch nhắn tin, ai ngờ không phải, mà đây là tin nhắn đến từ cô bạn Bối Lan Nhi.Tính tới thời điểm hiện tại, Tô Ngọc Tiên có tổng cộng ba người bạn thân, cô và Trịnh Hoàng Quốc là thanh mai trúc mã, khi học lớp một Ngọc Tiên mới quen biết Đỗ Đào Mẫn.

Còn Bối Lan Nhi thì tới năm lớp sáu ngồi chung bàn rồi chơi thân với nhau.Lan Nhi là loài gấu trắng Bắc Cực, cô nàng có đôi mắt màu tím nhạt, mái tóc trắng dài ngang vai, chiều cao không chênh lệch gì mấy so với Ngọc Tiên.[Bối Nhi đã gửi cho bạn một tin nhắn.]Bối Nhi: [Trạng thái hẹn hò cậu để là thật à?

Giờ cậu yêu đương rồi hả?]Quào, Nhi Nhi xuất hiện đúng lúc lắm.

Để thuận tiện hơn thì cô sẽ gọi điện cho Hoàng Quốc và Lan Nhi cùng lúc.Thế là cuộc gọi nhóm ba người đã diễn ra, Tô Ngọc Tiên phải thành thật kể lại hết sự việc, bao gồm luôn cả cuộc nói chuyện với Đỗ Đào Mẫn."

Hừm hừm..."

Trịnh Hoàng Quốc có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.Sau đó cậu cao giọng cảm thán Đào Mẫn: "Trời má, đúng là cục bông gòn có kháccc!

Nói chuẩn ghê luôn á!!"

Ngọc Tiên: "...??

Cậu đồng tình với Mẫn Mẫn à?

Khai thật đi, hai người lén hợp tác với nhau đúng không?"

Không đợi Hoàng Quốc trả lời, Bối Lan Nhi nãy giờ im lặng cũng lên tiếng theo: "Mình cũng thấy Đào Mẫn nói đúng.

Tiên Tiên cậu phải suy nghĩ cho kỹ, không có tên ăn chơi nào đột nhiên rửa tay gác kiếm, thay đổi thành trai tốt chỉ trong thời gian ngắn đâu, rồi cũng là ngựa quen đường cũ thôi.

Mình từng gặp cậu ta rồi, chẳng ra làm sao, cả đám bạn chơi chung với cậu ta cũng vậy."

"Nhi Nhi sao ngay cả cậu cũng không đứng về phía mình thế, hu oa tổn thương thiệt chứ."

Ngọc Tiên giờ đây hoang mang lắm rồi, cả ba người bạn thân đều không muốn cô yêu Lý Khải Trạch, chẳng lẽ cô có vấn đề nên mới thấy cậu ấy thật lòng tốt với cô?

Không phải mà, cô cảm nhận được sự chân thành của cậu ấy!Tô Ngọc Tiên: "Mình nghĩ rằng các cậu chưa nhìn thấy mặt tốt của Khải Trạch nên các cậu mới như vậy.

Cậu ấy đối với mình rất tốt, cách cậu ấy đối xử với mình khác với những cô gái kia, mình thấy được sự chân thành này.

Và mình tin rằng Khải Trạch bây giờ khác với Khải Trạch trước kia."

Thấy Ngọc Tiên vẫn nhất quyết làm theo ý mình, Trịnh Hoàng Quốc không nhịn nổi nữa liền nói ra một tràng y như bắn rap: "Mình nói này bạn miêu yêu Tô Ngọc Tiên, một người bình thường đủ tỉnh táo đều biết rằng thằng nhóc đó không phải là đối tượng thích hợp để yêu đương, vui vẻ qua đường thì còn may ra ấy chứ.

Chiếc cờ di động đỏ chót vậy mà cậu vẫn muốn nhảy vào cho bằng được á?

Cậu có còn nhớ bản thân mình là mèo không?

Ứ phải bò tót đâu mà thấy red flag là muốn đâm đầu vào."

"Còn chưa hết!

Không phải mỗi tụi mình thấy thằng đó không được, nếu ông anh Tô Minh Thiên mà biết thì cũng sẽ giống như tụi mình thôi, ai cũng sẽ như vậy hết!!

Nếu cậu vẫn cố chấp muốn đâm đầu vô yêu thằng đó rồi tới khi bị nó trap thì cậu đừng bao giờ nghĩ đến việc Trịnh Hoàng Quốc này sẽ bỏ qua cho mọi chuyện êm xuôi nhé!!!"

Hoàng Quốc nói xong, đáp lại cậu là một khoảng không yên lặng đến mức con muỗi bay ngang cũng nghe được tiếng...Tô Ngọc Tiên đơ luôn rồi, Bối Lan Nhi không phải là người bị nói đến nhưng cũng đơ theo.Trịnh Hoàng Quốc: "...?

Alo??

Tín hiệu không tốt hả???"

Ngọc Tiên: "..."

Gửi tín hiệu SOS, anh bạn cáo này thường ngày cà lơ phất phơ vậy mà mỗi lần phát cáu lên là ai cũng phải rén hết...Lan Nhi: "À...

ừm, tụi mình vẫn còn ở đây."

Hoàng Quốc: "Vậy còn bạn học Tô Ngọc Tiên?

Có nghe rõ lời tớ nói không vậy?"???

Cô không bật loa ngoài nhưng giọng cậu lớn đến nỗi mà để điện thoại ra xa vẫn còn nghe rõ luôn đó...

Vậy mà còn hỏi cô có nghe không á?

Nếu cô nói không nghe thì có phải là Trịnh Hoàng Quốc liền phóng qua nhà cô, ngay lập tức nhai đầu cô tại chỗ không?Tô Ngọc Tiên: "Mình nghe thấy rồi, nhưng mình vẫn muốn các cậu thấy được sự thay đổi của Khải Trạch.

Nên là cho cậu ấy một cơ hội đi, nhéee, năn nỉ luôn á!"

Trịnh Hoàng Quốc: "Con m* nó."

Bối Lan Nhi bất lực cười xòa: "Hây da... không biết nên nói cậu là kiên trì hay cứng đầu nữa."

Bỗng ở dưới nhà có tiếng mở cửa, Ngọc Tiên vội vàng chốt hạ câu cuối: "Vậy nha, mình biết là các cậu tốt với mình nhất mà, yêu các cậu lắm luôn á.

Anh mình về rồi, mình tắt đây, pái paiii!"

"Ê này..." khoan đã.Hoàng Quốc chưa kịp nói xong là Tô Ngọc Tiên đã cúp máy.Trịnh Hoàng Quốc: "!?

M* nó cậu quay lại đây cho mình!!"

Lan Nhi: "Tiên Tiên là vậy đó, việc gì cậu ấy đã muốn làm rồi là không ai ngăn được cậu ấy hết."

Hoàng Quốc bực bội vò đầu: "Aizz, cái con bé này..."~~~Sau khi cúp máy, Tô Ngọc Tiên cắm sạc điện thoại rồi chạy ngay xuống nhà mừng anh trai về."

Anh hai!

Anh về rồiii~" Nói xong cô chạy tới bên người Tô Minh Thiên rồi nhảy cẫng lên, bám trên người anh.Bày ra dáng vẻ làm nũng, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn Minh Thiên, nói: "Bữa tối này em muốn ăn cá rán tẩm bột, anh làm cho em nhéee."

Tô Minh Thiên vô cùng nuông chiều em gái, anh xoa xoa đầu Ngọc Tiên rồi ôm lấy cô vì sợ cô bị ngã: "Được rồi, Tiền nhi đi xuống chuẩn bị đồ làm phụ anh nào."

"Tuân lệnh đại ca!"

Rồi hai anh em xuống bếp nấu ăn cùng nhau, đương nhiên Tô Minh Thiên là người đứng ra nấu chính, còn Tô Ngọc Tiên chỉ phụ anh làm mấy thứ lặt vặt.

Chứ để cô đụng vào nấu ăn chắc... cháy bếp sớm.
 
Back
Top Bottom