Tâm Linh Trở Về

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
391044724-256-k537259.jpg

Trở Về
Tác giả: ThanhVu544283
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện kể về Mark, một chàng trai trẻ lớn lên trong niềm tin Công giáo do cha anh, ông John, nuôi dưỡng.

Khi trưởng thành, Mark bị cuốn vào những cám dỗ của cuộc sống thành phố và dần xa rời đức tin.

Tuy nhiên, sau những trải nghiệm trống rỗng và sa ngã, anh nhận ra giá trị của tình yêu gia đình và niềm tin tôn giáo.

Quyết định trở về nhà, anh được cha mình tha thứ vô điều kiện.

Câu chuyện kết thúc với sự chuộc lỗi và hành trình tái khám phá đức tin, khi Mark tiếp tục di sản của cha mình.​
 
Trở Về
Chương 1: Nhịp Đập Của Thành Phố


Ánh sáng từ những cột điện đường lan tỏa xuyên qua bóng đêm của thành phố, làm cho màn đêm luôn luôn rực rỡ như thể không hề có đêm tối nơi đây.

Những tòa nhà chọc trời mọc lên, rực sáng với ánh đèn nê-ông lung linh, hòa cùng tiếng ồn ào trên đường phố.

Âm nhạc vang lên từ những tòa nhà, tiếng cười từ các quán rượu bia trên các tầng thượng, và mùi vị đặc thù của đêm tối: mồ hôi, rượu bia, thuốc lá.

Thành phố tội lỗi này như một con người sống động, một đô thị thu hút mọi người như một nhạc trưởng với chiếc nam châm dẫn dắt vào thế giới hào nhoáng.Giữa lòng đô thị rộng lớn này, John và con trai ông, Mark, sống một cuộc sống giản dị trong căn hộ nhỏ.

Cuộc đời của họ xoay quanh niềm tin tôn giáo, văn hóa, và cộng đồng của giáo xứ.

John là ông quản Nhà Thờ Công Giáo Thánh Mác-cô, nơi mà những người trong thành phố bận rộn này tìm được sự bình yên.

Đối với John, nhà thờ luôn là một nơi trú ngụ bình an và tĩnh lặng trước sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài.

Mỗi ngọn nến lung linh là một lời nguyện cầu, một dấu chỉ của niềm tin cháy sáng giữa bóng tối của cuộc đời.Mark được nuôi dưỡng và vun đắp niềm tin Công giáo từ thủa nhỏ bởi cha mình, nên Mark luôn trung tín với đức tin Công giáo của mình.

John luôn dẫn dắt Mark tham dự Thánh Lễ mỗi Chúa Nhật, và cả hai luôn có mặt trong các dịp lễ đặc biệt của giáo xứ—Lễ Phục Sinh, Lễ Giáng Sinh, và tất cả các buổi cầu nguyện chung gắn kết cộng đồng.

Mỗi ngọn nến cháy sáng là một lời cầu nguyện, là lời nhắc nhở về sức mạnh của niềm tin.

Ngày qua ngày, những thói quen này đã trở thành cốt lõi của niềm tin nơi Mark, khắc sâu trong tâm hồn anh.Tuy nhiên, khi bước vào độ tuổi đôi mươi, ánh hào quang của thành phố bắt đầu thu hút sự chú ý của anh.

Anh chứng kiến bạn bè mình sống một cuộc sống dường như không bị lệ thuộc —họ tự do tận hưởng những thú vui, sống mà không cần bận tâm đến ngày mai.

Cuộc sống đó trái ngược với những gì cha anh dạy dỗ và cho là đúng và tốt đẹp cho anh.

Con tim Mark bắt đầu dao động khi anh nhìn thấy những người xung quanh sống một cuộc đời tự do, không bị ràng buộc bởi trách nhiệm của niềm tin và sự tận hiến.Nhiều lần, Mark ước mơ được buông bỏ những lời dạy dỗ của cha mình, để hòa mình vào những lạc thú thâu đêm đầy quyến rũ này để không cần phải lo nghĩ gì khác.

Anh tự hỏi không biết mình có đang bỏ lỡ những giây phút hạnh phúc trong cuộc đời hay không—một điều gì đó có thể khiến cuộc đời anh trở nên sôi động, rực rỡ và đầy sức sống hơn.
 
Trở Về
Chương 2: Cám Dỗ Của Bóng Đêm


Một buổi tối, khi John và Mark trên đường trở về từ nhà thờ, họ đi ngang qua một hàng dài những người ăn mặc lịch sự đang chờ vào một câu lạc bộ đêm.

Tiếng âm nhạc rộn ràng vọng ra từ cánh cửa hé mở.

Mark chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt; những người cùng trang lứa với anh đang mỉm cười, uống rượu, nhảy múa và reo hò; họ dường như hạnh phúc và vô lo."

Bố à," Mark lên tiếng, trong giọng nói thoáng chút khao khát, "bố có bao giờ tự hỏi cảm giác thế nào nếu... có được những giây phút thoải mái như thế này không?

Nếu được trải nghiệm cuộc sống như những người này?"

John quay sang nhìn con trai, ánh mắt ông đầy sự cảm thông và chút buồn man mác ùa vào tâm hồn ông.

"Ước mơ của họ tuy sáng rực, nhưng ngắn ngủi.

Những gì chúng ta có—đức tin, gia đình—sẽ luôn trường tồn."

Mark thở dài, trong giọng nói pha chút thất vọng.

"Nhưng họ trông thật hạnh phúc.

Nhìn họ đi, bố — họ sống cho khoảnh khắc hiện tại.

Con muốn trải nghiệm tất cả những gì thế giới này có thể mang lại."

Anh cảm thấy một nỗi nghẹn ngào trong lồng ngực, như thể bị giằng xé giữa hai thế giới.

Một phần trong anh muốn giữ chặt niềm tin mà cha mình đã hun đúc, nhưng phần còn lại là khao khát tự do, muốn thoát khỏi những khuôn mẫu thường nhật để khám phá những gì mà trước nay anh chưa được biết.John nhẹ nhàng đặt tay lên vai con trai, giọng ông điềm đạm.

"Những niềm vui như vậy chỉ chóng qua thôi con; chúng không bền lâu.

Một ngày nào đó, con sẽ nhận ra rằng niềm tin vào Thiên Chúa sẽ mang lại cho con bình an, tình yêu và tự do trong mọi hoàn cảnh."

Nhưng trái tim của Mark đã bị cuốn hút bởi những hấp dẫn của màn đêm.

Anh nhìn vào gương mặt của cha mình và thấy những nếp nhăn lo lắng ngày càng hằn sâu theo năm tháng.

Cuộc sống mà cha anh đang sống quá đỗi bình dị, trong khi ánh đèn của thành phố lại giống như những vì sao đang vẫy gọi.

Chúng như hứa hẹn một sự sôi động, tự do và một thế giới hoàn toàn khác biệt với cuộc sống cầu nguyện và tín thác mà cha anh đang có.Sức hút của màn đêm đã thu hút Mark mà dừơng như Mark không thể cưỡng lại được.

Anh bắt đầu từ từ xao nhãng những sinh hoạt của giáo xứ và dành nhiều thời gian hơn cho những thú vui bên ngoài, anh ta quan sát những người sống một cách khác biệt và dường như không hề phải lo âu hay vướng bận.

Anh cảm thấy như thể một thế giới mới đang mở ra ngay trước mắt mình — tràn đầy sự sôi động và bất tận.

Càng nhìn, càng cảm nhận, và càng muốn trở thành một phần của thế giới đó.
 
Trở Về
Chương 3: Con Đường Trụy Lạc


Mark kết giao với những người bạn mới — những người sống trong trụy lạc của màn đêm, những bữa tiệc xuyên đêm trên những tầng thượng kéo dài cho đến bình minh, âm thanh của âm nhạc vang dội như thấm vào từng tế bào.

Các câu lạc bộ đêm trở thành ngôi nhà thứ hai của anh, mỗi nơi như một thế giới mới, nơi anh có thể đánh mất chính mình trong nhịp điệu, ánh sáng và tiếng cười vô tận của những đồng bạn giống như anh, sống như thể mỗi đêm là đêm cuối cùng của cuộc đời.Anh nhảy múa hàng giờ, hòa mình trong điệu nhạc, được thúc đẩy bởi những loại thuốc kích thích khiến anh cảm thấy bất khả chiến bại.

Đi dạo qua các con phố, Mark tin rằng thành phố này là vô tận và mọi thứ đều có thể.

Anh bắt đầu thử nghiệm những chất gây nghiện làm tê liệt cảm giác về hậu quả và khiến anh cảm thấy như thể thành phố là sân chơi của riêng mình.Dần dần, Mark xa rời lối sống trước đây của mình.

Nhà thờ, niềm tin, cuộc sống yên bình của cha anh, và thậm chí cả căn hộ giản dị của hai cha con dường như trở thành những di tích của một quá khứ mà anh đã vượt qua.

Những đêm vui chơi mang đến cho anh nguồn năng lực, cùng những người bạn cũng sống như thể không có gì đáng bận tâm.

Khi nhìn ánh đèn thành phố mờ dần vào chân trời buổi sáng, anh cảm thấy mình như một vị vua.

Thế giới dường như mở ra trước mắt anh, đầy những cơ hội bất tận cho sự tận hưởng và phiêu lưu.Tuy nhiên, sau những đêm đầy sôi động đó, mỗi ngày anh thức dậy với cảm giác trống rỗng ngày càng lớn.

Anh cố gắng lấp đầy khoảng trống đó bằng nhiều âm nhạc hơn, nhiều bạn bè hơn, nhiều tiếng cười hơn, nhưng bóng tối vẫn hiện hữu.

Nằm trên giường, gác tay lên trán, nhìn chằm chằm vào trần nhà, những lời nói an ủi của cha anh vang vọng trong tâm trí.

Anh tự hỏi liệu mình có sai lầm khi quyết dấn thân vào con đường sa đọa này không, liệu sự tự do mà anh tìm kiếm có đáng để đánh đổi lấy sự bình an mà anh đã mất?

Anh cố gắng quên đi những cảm giác cô đơn và trống rỗng đang len lỏi vào tâm hồn mình, nhưng những cam giác cô đơn và trống rỗng đó ngày càng lớn mạnh, nó đang cấu xé và gặm nhấm từng tế bào trong tâm hồn anh.Bạn bè của Mark luôn xuất hiện quanh anh, nhưng họ không mang lại sự gắn kết thực sự.

Họ chỉ ở đó vì sự hứng khởi và niềm vui, và khi nhạc dừng lại, ánh sáng tắt đi, họ biến mất vào bóng đêm như một bóng ma.

Mark đã đánh đổi tình yêu của cha anh và sự an ủi của niềm tin để đổi lấy những phù du và trống vắng trong tâm hồn.
 
Trở Về
Chương 4: John cầu nguyện trong thing lặng


Khi Mark đang đắm chìm trong sự sôi động của cuộc sống thành phố, John vẫn giữ lối sống cũ của mình.

Mỗi tối, ông đi đến Nhà thờ Thánh Mac-cô, thắp một ngọn nến và cầu nguyện.

Nhà thờ là nơi duy nhất mang lại sự bình yên cho ông giữa sự ồn ào của đô thị.

Tuy nhiên, khi những tháng ngày trôi qua, John bắt đầu cảm nhận rõ nỗi cô đơn trong lòng mình.Ông nhớ con trai, nhớ sự gắn kết giữa hai cha con và những cảm giác gia đình khi Mark còn ở nhà.

Ông mỗi ngày luôn cầu xin cho con trai ông trở về, tin tưởng rằng niềm tin mà ông đã vun trồng trong lòng Mark sẽ giúp con ông tìm được đường trở về.

Khi ngồi một mình trong căn nhà nhỏ, đôi lúc ông nhắm mắt lại và nhớ lại kỷ niệm khi Mark còn là một đứa trẻ thơ – tiếng cười đùa trẻ thơ, những câu hỏi tò mò, những khi cậu nắm tay ông cùng nhau đi tham dự Thánh lễ.

Những ký ức đó bây giờ là sức sống của ông, dù nỗi cô đơn đè nặng lên tâm hồn.

Ông tin rằng hạt giống đức tin mà ông đã nuôi dưỡng trong con trai ông vẫn còn đó, và ông hy vọng với đức tin đó sẽ giúp con ông một ngày nào đó sẽ trở về.Nhưng những lần Mark ghé thăm ngày càng it đi, và hy vọng của ông cũng bắt đầu phai nhạt.

Sức khỏe của ông suy giảm, và đôi vai trĩu nặng vì nỗi đau buồn.

Nhà thờ vẫn là nơi an ủi ông, nhưng trong ông hình như những ngọn nến cũng không còn cháy sáng như trước.

Sự trống vắng trong căn nhà khi thiếu vắng tiếng cười của Mark khiến ông cảm thấy suy yếu về cả thể chất lẫn tinh thần.Một buổi tối, ông ngồi trên ghế dài trong nhà thờ, đôi tay chắp lại cầu nguyện.

"Lạy Chúa," ông thì thầm, giọng nghẹn ngào, "xin hãy bảo vệ con trai con.

Đưa nó trở về nhà."

Lời cầu nguyện của ông vang vọng trong sự im lặng trống trải của nhà thờ.

Ông biết rằng con trai mình đã lạc lối, nhưng ông không từ bỏ hy vọng.

Ông tiếp tục thắp một ngọn nến cho Mark mỗi tối, ngọn lửa nhỏ tượng trưng cho niềm hy vọng mà ông mang trong tim.
 
Trở Về
Chương 5: Ảo Tưởng của Tự Do


Thành phố vẫn là một giấc mơ đối với Mark, nhưng những đêm vui chơi vô tận đó bắt đầu làm cho Mark suy tư.

Cuộc sống xoay quanh những bữa tiệc, âm nhạc và tiếng cười lặp đi lặp lại mỗi ngày, như thể không có ngày mai.

Anh cảm thấy trống rỗng, anh cảm thấy những người phụ nữ anh đang vui đùa cùng đang chế nhạo anh.

Anh cảm thấy tất cả đều là giả dối; tất cả chỉ là một màn trình diễn, một ảo ảnh rực rỡ tan biến khi mặt trời xuất hiện.Anh đã đánh đổi tổ ấm của gia đình và niềm tin để chọn lấy một lối sống trống rỗng như những ánh đèn neon anh nhìn thấy mỗi đêm.

Anh tư lự không dứt khoát để trở về, không thể buông bỏ những gì anh đã lựa chọn.

Ngay cả khi được bao quanh bởi tiếng nhạc sôi động, anh vẫn không thể che giấu nổi những chua sót trong lòng anh.

Sự phấn khích mà anh từng tìm kiếm giờ đây chỉ để lại cho anh một cảm giác trống vắng, như thể một điều gì đó rất quan trọng anh đã đánh mất trong đời anh.Một đêm, tại một bữa tiệc trên sân thượng, khi màn đêm chuyển thành ngày mới, Mark nhận ra điều anh thực sự cảm thấy: nỗi buồn sâu sắc vì mất đi cha và mái ấm gia đình.

Anh nhớ lại những lần hai cha con cùng đến nhà thờ thắp nến và niềm tin vững vàng của cha đã khiến anh cảm thấy được bao bọc và che chở.

Anh nhận ra rằng mình đã từ bỏ tất cả những điều quan trọng nhất chỉ để đổi lấy một cảm giác tự do thoáng qua.

Một điều gì đó quý giá đã bị lấy đi, và anh không biết làm thế nào để lấy lại nó.

Thành phố đã nuốt chửng anh vào trong bóng tối, và giờ đây sự trống rỗng trong anh mỗi ngày mỗi lớn mạnh làm cho anh không thể nào không suy nghĩ tới nó.Anh khao khát cảm giác bình yên mà mình từng có, cảm giác đến từ việc ở bên cha, từ việc ở trong nhà thờ, từ việc biết rằng mình được yêu thương vô điều kiện.

Anh hiểu rằng mình phải trở về, rằng anh không thể tiếp tục chạy trốn khỏi sự trống trải này mãi mãi.
 
Trở Về
Chương 6: Trở Về


Khi bình minh ló dạng trên thành phố, chiếu ánh sáng nhẹ nhàng lên những con đường tĩnh lặng sau những đêm sôi động, Mark đã đứt khoát.

Anh lặng lẽ ra đi không lời từ biệt với bạn bè, âm thanh bước chân anh vang lên phá vỡ sự thinh lặng của những con đường vốn từng đã sôi động khi màn đêm buông xuống.

Anh mải mê băn khoan không biết mình sẽ nói gì với cha, cùng sự lo lắng không biết cha mình có tha thứ khi anh trở về hay không?

Nhưng anh không thể lo nghĩ nhiều hơn nữa, anh phải trở về!Đứng trước cửa của căn nhà quen thuộc, anh run rẩy, tim đập liên hồi.

Anh lo lắng liệu cha có tha thứ cho anh không?

Liệu anh có thể trở lại như khi xưa, có thể cảm nhận sự bình an và được nghỉ ngơi sau tất cả những gì anh đã trải qua?Anh từ từ đẩy cửa, cánh cửa mở rộng, anh thấy bên trong ánh sáng mờ ảo của ánh nến là cha mình.

Ông John trông tiều tụy.

Làn da tái nhợt, nhăn nheo, và đôi mắt ông chứa đựng một nỗi buồn sâu sắc khiến tim anh thắt lại.

Cha anh ngước nhìn lên, và ngay lập tức, ánh mắt ông dịu lại, tình yêu thương dành cho con tỏa sáng xua đuổi đi hết những mệt mỏi.

Không nói lời nào, ông từ từ đứng dậy khỏi ghế và ôm chặt anh vào lòng, như thể sợ anh biến mất một lần nữa.

Khoảnh khắc đó, anh hiểu được sự tha thứ, tình yêu - những điều luôn ở bên anh trong những đêm cô đơn, trong những lời cầu nguyện thầm lặng."

Con xin lỗi, bố!" anh nghẹn ngào, nước mắt nghẹn lại trong cổ họng.

"Con đã sai lầm nghĩ mình có thể tìm được điều gì đó tốt đẹp hơn ở một nơi nào đó.

Nhưng con đã sai.

Con đã sai rồi bố ơi!!!"

Vòng tay ông giữ chặt lấy anh; giọng nói ông mang đầy sự tự tin, vững vàng và ấm áp.

"Con đã về nhà rồi, con đã về rồi!!!

Chỉ có thế là đủ rồi."

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.

Mark và John quay lại, nhìn thấy một người lạ đứng đó—một người phụ nữ với đôi mắt hoảng loạn.

Bầu không khí trong phòng căng thẳng đến mức nghẹt thở.

Tim Mark đập mạnh, hoang mang, và tự tìm cho mình câu trả lời: Tại sao cô ta có mặt ở đây?

Giọng cô run rẩy khi tự giới thiệu mình là Sarah, và Mark có thể thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt cô.

Dường như một ám ảnh của quá khứ đã trở lại đối mặt với anh, một quá khứ và tất cả những hỗn loạn mà anh đã cố gắng rời bỏ.

Sarah tự giới thiệu cô là một người bạn cũ của Mark từ thành phố.

Cô đang gặp nguy hiểm, chạy trốn khỏi những kẻ đang đe dọa cô sau khi cô dính líu đến các hoạt động bất hợp pháp.Mark, lúc này đang trong hành trình tìm lại niềm tin của mình, bị giằng co giữa việc giúp đỡ Sarah và sự gắn kết với cha mình sau khi trở về.John, cảm nhận được sự tuyệt vọng của Sarah, đã khoan dung đón tiếp cô và cho cô tạm trú.

Nhưng sự xuất hiện của cô mang đến sự xáo trộn cho cả gia đình.

Sarah vẫn đang phải chiến đấu với những mối lo sợ trong lòng, và sự xuất hiện của cô giống như một lời nhắc nhở về những lỗi lầm trong quá khứ của Mark.

Căn hộ trở thành nơi giao hòa giữa những lỗi lầm và sự hóan đổi với niềm hy vọng một hạnh phúc trường tồn mai sau.Mark xem đây như một dấu chỉ—có lẽ đã đến lúc anh áp dụng những kinh nghiệm mà anh đã trải qua làm bài học, không chỉ cho bản thân anh mà còn cho người ở xung quanh anh.

Anh dành nhiều thời gian trò chuyện với Sarah, khuyên răn cô từ bỏ cuộc sống lầm lạc và tìm kiếm một điều gì đó ý nghĩa hơn.

Ban đầu cô còn do dự, nhưng dần dần, cô đã cảm nhận, cô đã vượt thắng được những xâu xé trong lòng cô khi cô chứng kiến tình cảm gắn bó giữa Mark và cha anh.
 
Trở Về
Chapter 7: Bình Minh Ló Dạng


Với sự khuyến kích của cha, Mark đã trở lại Nhà thờ.

Anh làm lại cuộc đời mình qua công việc thắp nến, đọc kinh và thực hiện những ước muốn qua sự thánh thiêng của Nhà thờ.

Chính ngôi nhà thờ mà trước đây anh nghĩ đã kìm hãm mình, giờ đây lại ban cho anh sức mạnh của niềm tin và sự nâng đỡ từ gia đình.Sarah bắt đầu cùng Mark đến nhà thờ, ban đầu còn do dự nhưng dần dần bị cuốn hút bởi sự bình yên mà cô thấy ở cả John và Mark.

Một buổi tối, khi họ ngồi trong hàng ghế dài, Sarah khẽ thì thầm với Mark: "Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể tìm thấy sự bình yên ở một nơi như thế này."

Mark gật đầu, hoàn toàn thấu hiểu cảm giác đó.

Anh chia sẻ với cô về sự trống rỗng mà anh từng trải qua, những đêm anh nghĩ rằng mình có tất cả nhưng rồi nhận ra mình chẳng có gì.

Sarah lắng nghe, những xáo trộn giằng co trong lòng cô từ từ lắng đọng, và cô đã bị thuyết phục khi cô tìm thấy bình an trong những Thánh Lễ và sự ấm áp yêu thương của cộng đoàn.Thật không phải dễ dàng để dứt khoát, cô phải cần rất nhiều nghị lực để chiến đấu với những giằng co trong lòng cô—có những lần cô muốn trở lại thành phố, trở về với cuộc sống cũ, nhưng Mark luôn thuyết phục cô ở lại.

Anh kể cho cô nghe về sự trống rỗng của mình và việc trở về nhà đã mang lại cho anh sự bình yên thực sự.Khi cha ngày một yếu đi vì tuổi già, anh bắt đầu gánh vác vai trò của cha nhiều hơn.

Anh học các nghi thức mà cha anh trân trọng.

Tinh thần bình an của cha anh dần dần trở thành tinh thần của anh.

Thành phố không còn thu hút được anh.

Anh đã tìm lại sức sống nơi đây.Mỗi đêm, khi thắp những ngọn nến bên cạnh cha, anh cảm nhận mình đang thực hiện một sứ mệnh – không phải là những thú vui thoáng qua của đêm tối, mà là một sứ mệnh của tình yêu, sự tha thứ, niềm tin, và sự kiên quyết để trở về.Và mỗi đêm, khi ngọn nến cuối cùng được thắp lên, anh lại thầm thốt lên một lời nguyện cầu – một lời nguyện cầu dành cho người cha đã chờ đợi, đã hy vọng, và đã yêu thương bất chấp bóng tối tưởng chừng như nuốt trọn cuộc đời anh.
 
Trở Về
Phần Kết


Nhiều năm trôi qua, khi sức khỏe của John dần dần suy yếu, Mark hoàn toàn đảm nhận vai trò của cha mình, trở thành người quản lý Nhà thờ Thánh Mác-cô và là trụ cột của cộng đồng.

Anh an ủi những người tìm đến anh để nghe những lời hy vọng, và cuộc đời anh trở thành một minh chứng sống động cho sức mạnh của sự tha thứ, cho tình yêu đã đưa anh trở lại con đường đúng đắn từ những cám dỗ và tội lỗi của những phù hoa cuộc sống.Cuối cùng, anh nhận ra rằng cuộc sống mà anh từng khao khát không là gì so với sự bình an mà anh đã tìm thấy qua niềm tin của cha mình.

Và mỗi đêm, khi thắp những ngọn nến, anh biết rằng anh đang thực thi những gì đang thuộc về chính mình – trở thành một ngọn nến đức tin, tiếp nối di sản của tình yêu và sự tha thứ mà cha anh đã để lại.
 
Back
Top Bottom