Meow meow đây là truyện ngọt sủng?!??Từ giữa tháng, Trung bắt đầu thấy trong người khác lạ.
Mấy bữa đầu chỉ hơi mệt, chán ăn, nhưng càng về sau càng kỳ lạ hơn: những món ngày thường rất mê, cà ri, canh cá, thậm chí cả mấy loại bánh ngọt tự tay Tùng làm, mới ngửi mùi đã thấy ghê, muốn nôn, có hôm còn phải chạy vội vào toilet.
Thỉnh thoảng trong cuộc họp, Trung đột ngột thấy đầu óc lâng lâng, buồn ngủ không chịu nổi, bụng lâm râm khó chịu, miệng đắng, vị giác lạ đi hẳn.
Có hôm đang ký hợp đồng cũng phải dừng lại xoa bụng, thở sâu cho đỡ buồn nôn.
Ban đầu Trung chỉ nghĩ mình làm việc nhiều quá, gần đây hay tăng ca, tuổi cũng chẳng còn trẻ để gồng như trước, chắc là yếu đi, cần chú ý sức khỏe.
Có hôm soi gương còn tự lẩm bẩm: “Hay mình già thật rồi, mới ngoài ba mươi mà đã rệu rã thế này à?”
Lúc nào cũng thấy mệt, mà đói thì rất nhanh, vừa ăn xong lại thèm cái gì đó chua chua mát mát, bụng thì lâm râm khó chịu.
Tùng nhìn Trung ngày càng xanh xao, vừa sợ vừa thương, tim đập loạn lên như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.
Trong đầu cậu vang lên ý nghĩ điên cuồng: “Kế hoạch thành công rồi... anh đã có bầu con mình..."
Tùng càng chăm sóc Trung kĩ lưỡng hơn: buổi trưa không cho anh làm việc quá sức, bắt anh phải nghỉ ngơi, tự tay trải ghế sofa thành giường ngay tại văn phòng, mang gối, đắp chăn, rót sữa nóng, ngồi cạnh canh giấc ngủ trưa cho anh.
Mỗi lần Trung muốn đứng lên, Tùng đã có mặt hỏi:— Anh mệt lắm không?
Để em đỡ cho.
Hôm nay ngủ thêm nửa tiếng đi, anh làm gì cũng phải nghỉ đã, không được quá sức!
Ở công ty, Tùng thành "chó dữ" bên cạnh Trung.
Lạnh lùng, cảnh giác với mọi người, chỉ thiếu nước cắn vào ai dám bắt Trung làm thêm giờ hoặc gọi anh đi nhậu.
Mỗi lần Trung định đứng lên đi gặp khách, Tùng đã chặn ngang, chuẩn bị sẵn nước, khăn, thuốc chống nôn, đõe anh lên xe tất cả như có ma thuật.
Trung cũng thấy có gì sai sai, nhưng dạo này yếu quá, không nghĩ nổi, chỉ lơ mơ bảo:— Anh chắc già rồi, mệt quá...
Về đến nhà, Tùng lại càng tận tụy: nấu canh bổ, chọn rau xanh, sắp cơm từng món nhỏ, kiểm tra cả nhiệt độ phòng, nước tắm, thay ga trải giường mỗi ngày.
Tùng dặn anh không được ăn linh tinh, tự kiểm tra từng miếng, từng ly nước.
Trung chỉ còn biết mỉm cười chịu trận, nghĩ có lẽ Tùng quá lo lắng cho mình, nhưng yếu quá, buồn ngủ quá nên cứ mặc cho cậu ấy quản lý, thấy cũng chẳng mất mát gì, chỉ là hơi lạ, hơi ngại thôi.
Có những đêm, Tùng thức suốt, nằm úp mặt lên bụng Trung vừa bị đánh thuốc mê, bàn tay run rẩy vuốt ve lớp da đang bắt đầu mềm ra, căng nhẹ, tưởng tượng tới ngày mai bụng sẽ to lên, không biết rồi sẽ ra sao, không biết Trung có phát hiện không, có hận mình không.
Vừa hôn bụng anh vừa thì thầm:— Trung ơi... em xin lỗi... em tồi quá...nhưng em không nhịn được.... muốn anh mang con của em...
để chúng ta mãi mãi nối lại với nhau bằng 1 sinh mệnh mới...
Tùng vừa hạnh phúc vừa sợ hãi, nước mắt lăn dài, biết rằng mọi bí mật rồi sẽ có ngày lộ ra, biết rằng không thể giấu mãi, nhưng cũng không ngừng được nữa, chỉ biết yêu anh bằng tất cả những gì mình có, dẫu có phải làm chó, làm kẻ phạm tội, làm người điên, cũng cam lòng.
*******************
Ba tháng trôi qua, Trung cảm nhận cơ thể mình biến đổi rõ rệt.
Bụng vốn phẳng, nay dần phồng nhẹ lên, như thể đầy hơi lâu ngày không tiêu, càng về chiều lại càng thấy tức, có hôm quần áo cài khuy cũng chật căng.
Những cơn mệt mỏi cứ đến dồn dập, sáng tỉnh dậy đã lờ đờ, giữa ngày thì như người thiếu máu, ngáp vặt liên tục, thậm chí mới ăn xong chưa lâu mà đã đói, thèm ăn chua, lại có hôm chỉ ngửi mùi cơm thôi đã thấy buồn nôn.
Trung càng ngày càng lo, trong đầu luôn vang lên những cảnh tượng ám ảnh.
Nghĩ về đối tác ngày xưa, bạn bè thân từng bị ung thư mà bụng cũng phình ra, ăn không tiêu, mệt lả, ban đầu ai cũng chủ quan rồi phát hiện thì đã muộn.
Lại nhớ những chuyện trên báo, những lời thì thầm trong phòng họp về ai đó “phát hiện trễ nên không cứu được”, lòng càng bất an.
Trung ban đầu nghĩ chắc do làm việc nhiều, stress, ăn uống thất thường, nhưng càng nghĩ càng lo, cứ soi gương lại sợ, bàn tay đặt lên bụng vừa thấy lạnh sống lưng vừa sợ phát khóc.
Có những đêm nằm lặng trong phòng tối, bàn tay chạm vào lớp bụng mềm đang căng dần lên, tim Trung thắt lại.
“Không lẽ mình có u?
Không lẽ ung thư thật?”
Nỗi sợ hãi không tên bám riết lấy anh, đêm khó ngủ, ngày ăn không ngon, giấc mơ cũng thành ác mộng.
Cuối cùng, Trung quyết định phải đối mặt, không thể trốn tránh mãi.
Sáng hôm ấy, vừa ăn sáng vừa gắng giữ vẻ bình thản, anh khẽ bảo Tùng:
— Em này... sắp tới anh muốn đi kiểm tra sức khỏe.
Anh bị mệt hoài, bụng cũng to ra nữa...
Em nhớ để trống lịch cho anh, hai hôm nữa đưa anh đi viện nhé.
Dạo này anh yếu quá, chắc cần khám tổng quát...
Tùng nghe mà như sét đánh bên tai.
Mặt tái đi, cả ngày lặng lẽ, động tác trở nên lơ đãng, ánh mắt dại ra, như một con chó vừa bị đánh mất miếng xương duy nhất của mình.
Từ lúc ấy đến hết ngày, Tùng gần như làm mọi việc như một cái máy, pha trà, dọn bàn, nấu cơm, dọn bếp, tất cả đều lặng lẽ, thiếu đi mọi ánh lửa vui thường ngày.
Cả đêm, Tùng ngồi thu mình bên mép giường, mắt không rời bụng Trung mỗi khi anh lăn qua trở lại, cảm giác như từng tiếng tích tắc của đồng hồ là từng nhát dao cắt xuống cổ mình.
Ý nghĩ “chuông báo tử” cứ vang lên: nếu bác sĩ phát hiện ra, nếu Trung biết mình mang thai, nếu mọi thứ lộ tẩy…
Liệu anh sẽ tha thứ cho mình, hay sẽ căm ghét, xua đuổi, nguyền rủa, tống khứ mình ra khỏi đời anh mãi mãi?
Tùng càng nghĩ càng hoảng loạn, chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay Trung mà nước mắt rơi không ngừng, trong lòng chỉ còn đúng một lời cầu xin thầm lặng:— Xin anh đừng....
đừng bỏ em…
Đêm trước ngày đi khám, Tùng lặng lẽ ngồi một mình trong bếp, đèn vàng chiếu bóng dài lên tường.
Cậu vừa làm vừa khóc, nước mắt rơi lặng lẽ xuống thớt, xuống bát bột, xuống đống rau củ đang gọt dở.
Cậu nấu tất cả những món Trung thích: cháo sườn, canh cá, nem cuốn, trứng hấp.
Tất cả đều nấu thật nhiều, thật đầy, trữ kín vào hộp, xếp chật ngăn đá, ngăn mát, kín hết mọi khoảng trống, từng lớp từng lớp như dằn lòng an ủi chính mình: “Anh có đuổi mình đi… thì cũng còn cái ăn, sẽ không bị bỏ đói đâu…”
Mỗi lần gói thêm một hộp đồ ăn, Tùng lại khóc nấc lên, nước mắt mặn chát chảy xuống cổ, xuống cả áo, nhưng tay vẫn cứ làm, vừa làm vừa thì thầm những lời dặn dò không thành tiếng.
Lúc nào cũng sợ mình sẽ bị xua ra khỏi căn nhà này, khỏi cuộc đời anh, khỏi mọi thứ gắn bó nhất, nên cậu ghi chú từng thứ, viết sổ tay, liệt kê ra từng hũ gia vị, từng món đồ, dặn dò anh: đồ này để trên ngăn trên, đồ kia để dưới, muốn ăn thì chỉ cần hấp lại cho nóng, bơ để cạnh hộp sữa, nước mắm cất dưới bếp, mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ.
Đêm ấy, Tùng ngồi co lại trong bếp, nhìn đống hộp thức ăn xếp thành hàng, lòng quặn lại vì thương, vì hối hận, vì sợ hãi, chỉ biết vùi mặt vào hai đầu gối mà khóc nức nở, nghẹn ngào không thể ngủ.
Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: “Nếu mai anh đuổi mình đi…
ít ra cũng còn bữa ăn cuối, cũng không bị đói lạnh…”
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Trung tỉnh dậy, bước ra phòng ăn thì thấy bàn đầy ắp đủ món, bánh mới ra lò thơm phức, bát cháo bốc khói, sữa ấm, trái cây gọt sẵn, mọi thứ đẹp đẽ như ngày lễ.
Trung sững lại, chưa kịp nói gì thì Tùng đã tất bật mời anh ngồi, dọn hết mọi thứ lên, tay run run bày bánh ra đĩa, mắt đỏ hoe, mặt còn chưa kịp rửa nước mắt đã dàn dụa.
Trung ngồi xuống, nhìn quanh rồi bật cười:— Sao nấu nhiều thế này…
Hôm nay anh đi khám mà, có được ăn đâu, phải nhịn đói mới làm xét nghiệm được…
Tùng đờ đẫn, tay run, môi mím chặt, mắt rưng rưng:— Em… em quên mất…Trung cau mày, nghiêng đầu ngạc nhiên, nhìn kĩ vẻ mặt hốc hác của Tùng:— Ơ hay… sao lại khóc?
Lo cho anh à?
Có gì đâu, khám xong là biết thôi, anh còn chưa lo bằng em đấy.
Đừng có khóc, anh không sao đâu mà…
Tùng chỉ cúi đầu, cố gắng nuốt nước mắt xuống, nhưng chẳng thể che được vẻ đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt.
Ánh nắng hắt vào phòng khách dịu nhẹ, Trung ngồi trên ghế sofa, lướt web qua loa để quên đi nỗi lo lắng chực chờ về việc đi viện.
Bàn tay vẫn lơ đãng vuốt trên màn hình, mắt dán vào những dòng tin tức, mà đầu thì nghĩ mãi về cảm giác lạ trong bụng sợ có phải là ung thư đang thành hình.
Đột nhiên, Trung thấy bóng Tùng thấp thoáng ở góc phòng.
Tùng không còn dáng vẻ vui tươi, hoạt bát thường ngày nữa.
Cậu quỳ xuống bên chân Trung, hai bàn tay đan vào nhau, môi run lên, đôi mắt ngấn lệ, mặt trắng bệch như thể chuẩn bị chịu phán quyết.
Trung cau mày chưa kịp hỏi thì Tùng bật khóc, giọng lạc đi:
— Anh ơi… em… em không thể giấu được nữa… em xin lỗi… em… em yêu anh từ lâu lắm rồi, yêu đến phát điên.
Em không nhịn nổi, không chịu nổi khi thấy anh như thế…
Em đã… em đã đánh thuốc mê anh, nhiều lần… rồi… rồi em… em đã làm tình với anh trong lúc anh ngủ…
Tùng khóc nấc lên, vừa nói vừa nắm chặt tay, giọng khàn đặc, từng chữ một xé ra khỏi cổ họng:— Em đã…
đã khiến anh có bầu… ba tháng rồi…
Anh không bị bệnh gì đâu… anh… anh mang thai con của em…
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dừng lại.
Mặt đất như sụp xuống, tiếng ồn biến thành một khoảng trắng rỗng không.
Trung ngồi bất động, tai ù đi, mắt mở lớn, không tin nổi từng từ tràn ra từ miệng Tùng.
Sốc đến mức mất hẳn cảm giác ngôn ngữ, đầu óc trống rỗng như bị rút cạn máu, chỉ còn tiếng tim đập dội lên lồng ngực, dội vào màng nhĩ đau nhói.
Bàn tay vô thức đặt lên bụng, cảm nhận lớp da căng nhẹ, nơi đó… thật sự là một mầm sống?
Trung ngước mắt nhìn Tùng, mà chỉ thấy một kẻ xa lạ: một bóng tối lặng lẽ, một cánh tay phải tin tưởng, một đứa em trai hiền lành mình bao bọc, giờ đây biến thành thứ gì đó vừa lạ lẫm, vừa đáng sợ: một kẻ híp dâ m, một kẻ phá nát mọi ranh giới, một kẻ đã lén lút trườn vào tận cùng chốn an toàn nhất trong đời mình, xé nát mọi tường thành mình từng xây.
Cơn giận bùng lên, bùng cháy, tràn ngập trong lồng ngực, trong từng ngón tay, từng sợi cơ, từng mạch máu.
Trung đứng phắt dậy, bàn tay giáng mạnh xuống má Tùng một cú tát như sấm nổ.
Một tiếng **bốp** lạnh lùng vang vọng khắp căn phòng.
Đôi mắt Trung đỏ ngầu, giọng hét vỡ ra giữa nước mắt, giữa uất nghẹn, giữa tủi hờn và kinh hoàng:
— Cút!
Cút ngay!
Đồ khốn!
Mày… mày biến khỏi mắt tao!
Tao không muốn nhìn thấy mày nữa!
Tao đã coi mày như em trai, như ruột thịt, như cánh tay phải… mà mày lại làm chuyện ghê tởm như thế với tao?
Cút!
Cút!
Tiếng hét vỡ tan ra trong căn nhà bỗng lạnh băng, bàn tay Trung vẫn còn run lên vì giận.
Ánh mắt nhìn Tùng giờ không còn chút gì thân quen mà chỉ còn lại sự căm ghét, nỗi kinh tởm và nỗi sợ hãi, như thể vừa phát hiện một con rắn độc mình từng nuôi nấng ngay bên cạnh trái tim mình.
Tùng òa khóc, nước mắt chảy dài, gục hẳn xuống nền nhà, hai tay quấn chặt lấy chân Trung như sợ chỉ cần buông ra là sẽ mất anh mãi mãi.
Tiếng nức nở nghẹn lại thành từng đợt:— Anh ơi… xin anh… xin anh đừng tức giận, đừng…
động thai… anh nghĩ cho con đi, cho em ở lại bên anh… em sẽ chăm sóc anh, chăm con, em yêu anh mà… xin anh…
Từng lời chỉ khiến Trung thêm phát điên.
Anh giằng mạnh chân ra khỏi vòng tay Tùng, mặt đỏ bừng:— Im đi!
Đừng gọi tên tôi nữa!Một cái tát nữa giáng xuống má Tùng, đau rát, nước mắt chảy xuống cằm.
— Mày im đi…!
Tao không cần biết mày nghĩ gì, mày cảm thấy gì…
Mày bị đuổi việc, nghe chưa?
Từ hôm nay mày cút khỏi nhà tao, đừng có vác mặt đến công ty nữa, cũng đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tao…
Tao không muốn nhìn thấy mày thêm một giây nào nữa…
Cút đi!
Cút ngay!
Tùng khóc không thành tiếng, hai bàn tay run lên, bám lấy thành ghế rồi từ từ buông lỏng.
Đôi mắt đỏ hoe dõi lên Trung, còn đầy nước, nghẹn ngào khàn đặc:— Em biết rồi… em biết anh đã quyết…Cậu cố nén tiếng nức nở, lấy hết can đảm, nhắn nhủ lần cuối:— Anh… anh nhớ… trong tủ lạnh em có trữ đầy đồ ăn, có quyển sổ ghi chú cách hâm nóng từng món, mọi thứ em đều ghi cả rồi…
Anh có thuê giúp việc, thì đưa người ta đọc... sẽ lo cho anh được...
Tùng lau nước mắt, nhìn bụng Trung một lần cuối, run rẩy:— Xin anh… bình tĩnh lại…
động thai là nguy hiểm lắm… anh… anh giữ gìn cho con…
Nước mắt lại trào ra, giọng lạc đi:— Em… em đi… em đi ngay đây…Tùng run rẩy đứng dậy, lảo đảo bước ra cửa, nước mắt cứ thế nhỏ thành vệt dài trên sàn, lòng quặn lại từng cơn, vừa đi vừa ngoái lại nhìn, môi cắn chặt để không bật lên thành tiếng.
Cửa vừa đóng lại, căn nhà đột ngột rơi vào khoảng lặng chết chóc.
Trung đứng chôn chân giữa phòng khách, hơi thở dồn dập, bàn tay run lẩy bẩy siết lấy thành sofa rồi khuỵu xuống, lưng gập lại, mặt vùi vào gối.
Cả thân thể mệt lả, bụng đau âm ỉ, từng đợt quặn lên như bị ai cào xé, vừa tức, vừa uất nghẹn, vừa sợ hãi đến kiệt sức.
Nỗi giận, nỗi kinh tởm, nỗi nhục nhã cứ dâng trào, nhưng rồi chỉ còn lại một khoảng rỗng đau nhức đến tê liệt.
Trung nằm co lại trên sofa, hai tay ôm bụng, tim đập mạnh như muốn phá vỡ lồng ngực.
Đầu óc quay cuồng với câu hỏi không lời đáp:“Mọi chuyện đã sai từ đâu?
Đã làm gì sai với đời mà đến nước này?
Mình… mình chỉ nuôi một con chó nhỏ, tưởng là hiền lành ngoan ngoãn…
Sao bây giờ nó lại hóa thành lang sói, xé nát cuộc đời mình, cướp đi cả niềm tin cuối cùng, làm nhục mình, làm mình mang thai, làm mọi thứ thành ra thế này…”
Đầu ngón tay run rẩy chạm lên bụng, lớp da đã căng nhẹ, lồi lên rõ rệt, mềm và nóng.
Trung càng chạm càng thấy ghét, thấy hận chính thân thể này, thấy muốn rạch toạc bụng ra, muốn vứt bỏ cái lồn dị dạng mà số phận bắt mình phải mang từ khi sinh ra, thứ đã khiến cả đời phải sống lén lút, phải cô độc, phải chịu nhục nhã, phải che giấu, phải gồng lên trong từng hơi thở.
Ý nghĩ phá thai lướt qua đầu như một tia sét.
Nếu bỏ nó đi…
Nếu phá cái thai này… sẽ không còn vết tích nào, sẽ thoát khỏi tất cả, sẽ làm lại từ đầu, sẽ vứt sạch mọi đau khổ…
Nhưng rồi trong tim nhói lên một vết thương cũ, lời mẹ năm xưa vọng về trong ký ức:“Ngày ấy, khi mẹ siêu âm thấy con dị dạng, cũng từng nghĩ đến chuyện phá bỏ…
Nhưng rồi không làm nổi.
Vẫn giữ con lại, mới có con ngày hôm nay…”
Nếu mình phá con bây giờ… chẳng khác gì tự giết lấy cơ hội sống của một sinh linh vô tội.
Không lẽ số phận phải lặp lại như vậy?
Không lẽ mình cũng nhẫn tâm như thế, dù đã biết cảm giác bị hắt hủi, bị khinh ghét từ khi còn trong bụng mẹ?
Trung bật khóc, nước mắt chảy ra không kìm được, từng tiếng nức nở rơi xuống gối, xuống sofa, thấm vào vải như xóa sạch mọi hy vọng còn sót lại.
Nằm cuộn tròn, vừa khóc vừa vuốt bụng, vừa thù hận thân xác này, vừa thấy mình tồi tệ, nhục nhã, yếu đuối, vừa căm thù cái lồn, vừa căm thù cả Tùng, cả bản thân, mọi thứ đều sai, đều vỡ vụn, chỉ còn lại nỗi đau và sự tuyệt vọng không có lối ra.
Cả tuần sau đó là những ngày đen tối nhất với Trung kể từ khi trưởng thành.
Không còn tiếng chân nhẹ nhàng của Tùng mỗi sáng, không còn cốc cà phê vừa miệng chờ sẵn trên bàn làm việc, không còn ai chuẩn bị từng món ăn, kiểm tra từng viên thuốc, lo lắng cho từng cơn đau đầu hay đêm mất ngủ.
Căn hộ bỗng nhiên rộng gấp mười lần, lạnh lẽo, im lìm.
Chỉ có tiếng máy hút bụi mini, tiếng tủ lạnh khò khè, và khoảng trống mênh mông nơi những bữa cơm đã nguội từ lúc chưa kịp gắp lên môi.
Trung vốn quen được chăm sóc từng li từng tí, bây giờ cái gì cũng phải tự lo.
Buổi sáng tỉnh dậy, bụng đã nặng trĩu, người mỏi mệt, không có gì sẵn, đành phải mò ra bếp, lục tủ lạnh tìm những hộp đồ Tùng đã nấu sẵn.
Mở nắp ra, mùi thơm quen thuộc xộc lên mũi, Trung tức giận ném phịch hộp xuống bàn, miệng lẩm bẩm chửi thề, “Đồ điên…
Đồ chó…”
Nhưng đói quá, lại phải lặng lẽ cắm cơm, lấy canh tôm tùng nấu, hâm nóng, gắp từng đũa, vừa ăn vừa ức đến phát khóc.
Ở cơ quan càng khốn khổ hơn.
Không còn ai chỉnh lại cà vạt, không ai nhắc lịch họp, trợ lý tạm thời vụng về gọi đồ ăn ngoài, bữa thì canh lạnh, bữa thì cơm sống, ăn miếng nào nôn miếng đó.
Trung càng cáu kỉnh, nổi nóng với cả những việc nhỏ nhất, chỉ cần ai hỏi han thêm câu nào là mặt anh tối sầm, nói cộc lốc, rồi bỏ vào phòng riêng đóng sầm cửa lại.
Ngại bụng to, thân thể kì dị, không dám thuê giúp việc.
Nhà cửa cứ tanh bành.
Những lúc căng thẳng cực độ, Trung chỉ muốn đập phá, chỉ muốn gào lên, muốn vứt hết mọi thứ ra khỏi căn nhà từng là tổ ấm, từng là nơi duy nhất cảm thấy yên bình.
Nhưng bây giờ, mỗi góc đều in dấu vết của Tùng: từ hộp gia vị trên bàn, quyển sổ dặn dò dày kín chữ, hộp bánh đặt ngay ngắn trên giá.
Trung vừa ăn đồ đông lạnh vừa khóc, hận bản thân yếu đuối, hận Tùng đã len vào từng tế bào trong đời mình.
Tùng thì vẫn nhắn tin đều đều, cứ vài tiếng lại gửi một lời xin lỗi:— Em xin lỗi anh…
Anh nhớ giữ sức khỏe, đừng để đói…
Đừng thức khuya…
Nếu mệt quá, đồ em nấu vẫn còn trong tủ…
Em cũng mới gửi đồ ăn vừa nấu ở lễ tân, anh nhớ ăn nhé...Em chỉ mong anh khoẻ mạnh…
Trung nổi điên thật sự, vứt cả điện thoại vào tường, gọi lễ tân dặn:— Từ nay không được nhận bất cứ thứ gì ai tên Tùng gửi lên cho tôi, vứt hết!
Nhưng đến tối, bụng đói cồn cào, đầu ong ong, mọi thứ như sắp đổ sụp.
Không chịu nổi nữa, Trung lại lục tủ lạnh, lấy hộp cháo cá Tùng nấu, hâm nóng, ăn từng thìa mà nước mắt cứ trào ra, ức đến phát run, miệng vẫn rủa:— Đồ khốn…
đồ chó… sao mày còn ám tao mãi thế này…
Những ngày ấy, Trung ngoài mặt càng cố lạnh lùng, càng ra sức gồng lên để giữ bình tĩnh, nhưng bên trong thì vỡ vụn từng mảnh.
Mỗi bữa ăn vắng Tùng là một lần nuốt cả cay đắng vào lòng.
Mỗi đêm một mình, bàn tay lại vuốt lên bụng, cảm nhận cái thai lớn dần lên, lòng trào lên cay đắng.
Và dù đã cố gắng vứt hết mọi dấu vết của Tùng ra khỏi đời mình, rốt cuộc lại chẳng làm được gì ngoài việc ăn nốt từng hộp thức ăn cậu đã nấu, tự lừa mình rằng “chỉ là tạm thời thôi”, nhưng thật ra, chỉ càng lún sâu vào nỗi nhớ, nỗi hận, nỗi cô độc của một người đã lỡ để bản thân không thể sống thiếu một người.
Hết hai tuần, mọi dấu vết của Tùng dường như đã vơi cạn khỏi căn nhà.
Đồ ăn trong tủ lạnh cũng hết sạch, những hộp cháo, bánh, thịt kho, canh rau cuối cùng đã ăn nốt từ hôm trước.
Suốt mấy hôm sau, Trung chỉ còn biết gọi đồ ăn ngoài, nhưng chẳng thứ gì hợp miệng.
Món nào cũng ngán, vừa đưa lên mũi đã thấy buồn nôn.
Có bữa đặt về nguyên mâm còn nóng hổi, vừa nếm thử đã vội lao vào toilet, nôn ra hết nước chua, nước mắt cứ thế tuôn mãi không ngừng.
Căn nhà ngày một bừa bộn.
Đống bát đĩa chưa rửa ngập đầy bồn.
Sàn nhà vương đầy vụn bánh mì, vỏ trái cây, túi rác chất đầy cửa ra vào.
Áo quần chưa giặt chất đống, ga giường nhàu nhĩ, khăn tắm bốc mùi ẩm lạnh.
Mọi thứ như thể đang thối rữa, mục ruỗng dần lên cùng cảm giác nặng trĩu, bất lực trong lòng Trung.
Bụng ngày một lớn, mỗi bước đi đều nặng nề, cúi xuống buộc dây giày cũng thở dốc, mệt mỏi đến mức không thể đứng dậy, có hôm chỉ nằm liệt trên sofa mà run rẩy vì đói lả.
Đầu óc quay cuồng, Trung càng lúc càng hận Tùng, căm ghét cả bản thân.
“Tất cả là tại mày!
Nếu mày không xuất hiện, không làm tao ra nông nỗi này…
Tao đã không phải khổ sở thế này…
Sao mình lại phải đuổi Tùng đi?
Chính nó gây ra thì chính nó phải chịu trách nhiệm chứ!
Sao mình lại bắt bản thân phải gồng lên, phải chịu hết một mình, phải lết lết bò bò trong cái nhà này…
Trong khi nó ở ngoài kia sống thảnh thơi?”
Mỗi lần cố gắng đứng dậy dọn dẹp, bụng lại đau âm ỉ, đầu óc choáng váng, người rã rời, chỉ biết nằm bệt mà khóc.
Nỗi tủi thân, uất ức, bực bội cuộn lên từng cơn, Trung cảm giác như bị nhấn chìm trong chính căn nhà mình, như bị bỏ rơi giữa bão tố, không biết phải dựa vào ai, phải bám víu vào cái gì.
Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng và kiệt sức, Trung cầm điện thoại, ngón tay run rẩy bấm số Tùng, nước mắt chảy dài trên gối, giọng khản đặc vừa mệt vừa giận:— Mày nghe đây…
Bây giờ, mày phải đến đây.
Hiểu chưa?
Đồ mày gây ra thì mày phải chịu trách nhiệm.
Quay về.
Ngay lập tức!Oki từ h chỉ có ngọt thuiiii
Huhu vote sao đi mà à à aaa ✨️✨️✨️