Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 520: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 206



"Gấp bốn lần!" Pháo Thiên Minh mắt cũng không chớp, hôm nay bản thân

sẽ cướp giàu cứu nghèo đến cùng, trừ phi...

"Gấp năm lần!" Tiểu Nhị gầm lên bổ sung: "Bang chúng Hoàng Gia Thiên

Đường chịu đổi chỗ, sẽ được đối xử như nhau. Thanh Mai Chử Trà, ngươi nhận

tiền thưởng cấp đường chủ."

"Tới đây!" Pháo Thiên Minh nhảy xuống nóc nhà, các bang chúng phe

Hoàng loạt xoạt chạy vào đám bang chúng phe Võ.

Thiên Nhãn mắt tinh phản ứng nhanh, tóm chặt lấy Pháo Thiên Minh, khổ

sở cầu khẩn: "Đừng đi".

Pháo Thiên Minh vùng vẫy hai cái không thoát, bèn nhẫn nại dạy dỗ: "Sống

ở trên đời không thể chỉ an ổn hưởng thụ, phải có hoài bão. Nếu con người mà

không có lý tưởng, khác nào con diều không dây. Nhưng mua dây diều cũng tốn

tiền. Vì thế trước hoài bão, mục tiêu cấp bách là làm giàu. Chúng ta cùng đi

nhé? Ta sang đó hưởng đãi ngộ của đường chủ, ngươi qua thể nào cũng được

đãi ngộ cỡ bang chủ".

“Tiểu Tuyết nhắn tin: Cô ấy đồng ý cho ngươi đãi ngộ gấp hai đường chủ.”

Pháo Thiên Minh chấn động, phun ra nội lực mười thành: "Gấp mười, giờ là

gấp mười." Tuy vậy vẫn còn lương tri, không hô gấp trăm. Chủ yếu vì tự kêu

lương cho mình, hơi lúng túng.

"Phát tài, phát tài." Bang chúng phe Võ và bang chúng phe Hoàng miệng

lưỡi lặp đi lặp lại hai chữ ấy, chạy ào ào tới chỗ Thiên Nhãn.

"Gấp mười lăm!" Tiểu Nhị hét to.

"Gấp hai mươi." Pháo Thiên Minh đáp lời.

Tiểu Nhị thấy tin nhắn, kinh hãi hô: "Ta con mẹ nó ra gấp trăm... Đây là

nguyên văn của đại ca như thế". Lời vừa dứt, trong ngoài trò chơi ai nấy sững

sờ. Bởi vì phú hộ hiếm hoi, bình dân đã thấy ai vì dỗ bạn gái vui vẻ, trực tiếp bỏ

tiền mua du thuyền? Thí dụ một đài truyền hình nào đó bỏ vài ngàn vạn thuê du

thuyền ba ngày, chỉ để làm vừa lòng bạn gái giận dỗi... Dĩ nhiên sau đó cô gái

kia cũng bị dày vò trở lại. Đứng trước tiền bạc, không có việc gì là không làm

được!

Lúc này Thiên Nhãn bỗng cười nói: "Các ngươi qua đi, bên ta sẽ không tăng

giá nữa". Đám người bị tiền đập cho choáng váng bấy giờ mới tỉnh ngộ, lục tục

qua bên Tiểu Nhị. Thiên Nhãn thấy Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư vẫn

không sang, kinh ngạc hỏi: "Sao các ngươi sao không?".

Pháo Thiên Minh run rẩy nói: "Một đường chủ năm ngàn, gấp hai mươi lần

tức là ta nhận mười vạn, lại thêm ngươi cho ta hai đường chủ, đã là hai mươi

vạn. Ta thiết nghĩ không cần phải qua nữa".

"Ngươi có thể lấy năm mươi vạn cơ mà." Thiên Nhãn nghi hoặc hỏi.

"Ngươi bị ngốc à. Bên kia năm đường chủ là 250 vạn. Hơn nữa cộng thêm

vài trăm đệ tử, mỗi người 10 vạn. Vài chục triệu tiền thật... Hắn chỉ là con ông

cháu cha, không phải ông già nhà hắn, ta không tin hắn làm ra nhiều tiền đến

thế. Hơn nữa nếu gia tộc hắn thực sự giúp hắn trả số tiền lớn như vậy, chắc chắn

chuyện này sẽ trở thành tin tức lớn nhất trong cả nước. Như vậy gia tộc bọn họ

đừng nghĩ tới chuyện vay ngân hàng nữa, hơn nữa những khoản đã vay chắc

chắn sẽ bị đòi lại."

"Ngươi... trong tình huống như vậy mà vẫn không mất lý trí?" Thiên Nhãn

cực kỳ kinh ngạc, nam nhân này quả thực không tầm thường. Cô quay sang hỏi

Vô Song Ngư: "Còn ngươi, ngươi cũng hiểu đạo lý này à?"

Vô Song Ngư vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Ta không có nhiều tâm tư đến

thế. Nhưng ta biết chỉ cần một lòng đi theo Trà, từ trước tới nay chưa bao giờ

thiệt thòi." Nói xong vỗ tay cười với Pháo Thiên Minh: "Mười vạn, không được

thiếu một xu."

"Các ngươi không sợ vạn nhất Tiểu Tuyết..."

Pháo Thiên Minh cắt ngang: "Cô sẽ không vì 30 vạn mà mất mặt trước mặt

chúng ta đâu. Điểm này ta chắc chắn."

"Thôi không nói với các ngươi nữa, ta phải tự sát đây, bà chủ của các ngươi

muốn tự mình ra nói chuyện."

"Đợi đã!" Pháo Thiên Minh gọi một tiếng.

Thiên Nhãn giật mình hỏi: "Chuyện gì?"

Pháo Thiên Minh rút kiếm đâm chết Thiên Nhãn: "Tự sát thì không rơi đồ.

Lãng phí lắm."

"Ta...” Thiên Nhãn bộc phát tiểu vũ trụ ở điểm hồi sinh, sát khí b*n r* bốn

phía.

Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười liếc mắt nhìn Pháo Thiên Minh và Vô Song

Ngư một cái: "Các ngươi cũng coi như có lương tâm. Lát nữa đưa sổ hàng cho

Thiên Nhãn, không thiếu phần của các ngươi."

"Cảm tạ. Cảm tạ." Pháo Thiên Minh vội vàng khách sáo một phen, nói khẽ

vào tai Vô Song Ngư: "Lát nữa phải có nên giết Thiên Nhãn diệt khẩu không?"

"Ừ, ta đề nghị đầu tiên là xe đâm chết, sau đó bỏ 10 vạn tìm người gánh tội

thay. Ta tìm người, ngươi bỏ tiền."

"Mẹ nó, ngươi đọc báo lá cải nhiều quá rồi. Ý ta là chúng ta góp mười vạn

cho Thiên Nhãn xem có được không..."

Vô Song Ngư bác bỏ ngay: "Không được! Tiền thật là của mình, tiên trò

chơi là của người khác."

"Ài!" Pháo Thiên Minh thở dài: "Xem ra phải phiền đến Kiếm Cầm rồi,

muốn giữ hình tượng chính nghĩa thật không dễ dàng gì."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 521: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 207



"Gọi đại ca của các ngươi xuống đây đi!" Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười thản

nhiên nói với Tiểu Nhị. Pháo Thiên Minh đã phần thấy biểu cảm này, là một thứ

loại tự tin và cao ngạo, nắm giữ mọi thứ trong tay mình. Không thể phủ nhận,

mỹ nhân như thế thật sự có sức hút. Sức hút ấy biến mất từ bao giờ? Hình như

là sau khi gặp Pháo Thiên Minh...

"Xoạt xoạt..." Sau khi năm luồng ánh sáng trắng lóe lên, ngũ hộ pháp phe

Võ tự sát tập thể, cuối cùng Huyết Ảnh cũng hiện ra.

Huyết Ảnh rất lúng túng. Hắn biết bản thân không thể trả thưởng gấp trăm

lần, nhưng trước mặt mĩ nữ lại không thể tỏ ra yếu đuối như vậy. Dẫu vậy cũng

không biết nên nói gì cho phải, đành phải xoa xoa hai bàn tay liên tục.

Lãnh Nhược Tuyết đưa mắt nhìn bang chúng phe Võ và bang chúng phe

Hoàng, cao giọng chất vấn: "Chơi phản bội thú vị lắm à? Đứng trước tiền bạc,

trung thành khó khăn đến thế ư?...Mỗi người thưởng gấp ba, nhiều hơn không

có? Ai có ý kiến cũng đừng nghĩ chiếm được một đồng."

Không ai có ý kiến gì, thái độ nói chuyện của Lãnh Nhược Tuyết khiến mọi

người nhận ra rằng nhận nhận thưởng gấp ba đã là người ta bố thí rồi, người

như mình đáng lý ra không những không nên nhận tiền, mà còn phải tự sát tập

thể để bù đắp lỗi lầm trong lòng.

"Tiểu Tuyết... Rồi chúng ta thì sao?" Huyết Ảnh đã thèm muốn.

"Ngươi không được. Ngươi có thể không có tiền, ngươi có thể hồ đồ một

chút, nhưng ngươi không thể thiếu một sở trường nhất định, không có một tiêu

chuẩn đạo đức nhất định. Ngoài việc dùng tiền mua chuộc người ngoài, ngươi

còn làm được gì?" Lãnh Nhược Tuyết quay người chỉ về phía Pháo Thiên Minh:

"Hắn mạnh hơn ngươi, trước tiền bạc chưa từng khuất phục lần nào, kiên quyết

bảo vệ lập trường của mình. Người như thế..." Lãnh Nhược Tuyết bước tới bên

cạnh Pháo Thiên Minh: "Mới là người ta có thể giao phó. Hôm nay ta mới phát

hiện ra, xưa nay ta vẫn nhìn lầm hắn."

Pháo Thiên Minh lau mồ hôi tuôn ra nhứ thác trên đầu, lén lút gửi tin nhắn

cho Vô Song Ngư: "Đi tìm người, ta trả tiền, rẻ một chút, xử lý Thiên Nhãn."

"Ác vậy sao?" Vô Song Ngư kinh hãi.

"Nếu không sớm muộn gì ta cũng bị cô ấy g**t ch*t." Pháo Thiên Minh lại

lau mồ hôi, được mỹ nữ sủng ái, không phải ai cũng có phước hưởng.

"Hắn..." Huyết Ảnh kích động chỉ vào Pháo Thiên Minh: "Hắn... mẹ nó

cũng nhận tiền của ta."

"Vu oan giá họa là một tội ác." Pháo Thiên Minh chống cự, chỉ mình Thiên

Nhãn có chứng cứ trực tiếp, hiện trường lúc đó không ghi hình, nói năng cũng

nghe không rõ.. Lần này Lãnh Nhược Tuyết lên tiếng không phải chuyện đơn

giản. Mình vẫn nên làm công dân gương mẫu, bớt dính dáng đến những chuyện

riêng của gia tộc như thế này. Nguyên Thủy, Chân Võ Vũ, lão Trương phù hộ

cho ta lần này rửa trắng cái mông, ta nhất định hối cải làm con người mới, một

lần nữa trở thành người tử tế. Chuyện lần này lộ ra, Pháo Thiên Minh tin chắc

Lãnh Nhược Tuyết không còn mặt mũi nào mà sống, theo tính khí của cô, trước

khi chết nhất định sẽ kéo theo người chôn cùng, mà mình chính là lựa chọn tốt

nhất.

"Ài!" Lãnh Nhược Tuyết thở dài nói: "Cho dù có vu oan giá họa gì, hắn

cũng không phải là người ta muốn. Hắn thật sự không có chí tiến thủ."

Pháo Thiên Minh thở dài ra một hơi, Vô Song Ngư nói: "Ngươi cũng có tìm.

Lần đầu tiên ta biết hóa ra ngươi không có chí cầu tiến, lại là một ưu điểm rất

lớn." Lão Trương, lời hứa vừa rồi của ta không tính nhé, Chính đạo chốn nhân

gian vốn tang thương, ta không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục?

Cuối cùng Huyết Ảnh không tiếp tục kiên trì nói Pháo Thiên Minh là nội

gian, cũng không nói thêm câu nào nữa, chán nản tự sát. Hoàng Gia Thiên

Đường lấy được ngôi vị đệ nhất; ban thưởng: Lấy Trường An làm cứ điểm,

phương viên một ngàn dặm quanh đây đều thuộc phạm vi thế lực của bang phái,

lúc cần thiết hệ thống sẽ cung cấp bảo hộ nhất định. Sau khi lấy được phần

thưởng, Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng thăng cấp cho Pháo Thiên Minh và Vô

Song Ngư thành hai trong phó bang chủ. Hành động này khiến cho trong lòng

của Pháo Thiên Minh lại một lần nữa căng thẳng lên. Hiện tại Lãnh Nhược

Tuyết cho y một nụ cười, y lại căng thẳng thêm một phần. Đúng là khó tiêu hóa

nhất chính là ân huệ của mỹ nhân.

Mà nhân chứng duy nhất – Thiên Nhãn, lúc này đang bò lên Hoa Sơn, trong

lòng vô cùng buồn bực: Vì sao nhất định phải đi Hoa Sơn tìm người, không thể

gặp mặt ở thành trấn sao? Chẳng lẽ Kiếm Cầm bị hệ thống che đậy công năng

truyền tống trận?

Đại Hội Võ Lâm kết thúc, diễn đàn cãi vã, tin tức bên lề sau vài ngày đã

biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Không đến mười ngày, mọi người

đã cùng nhau quên sạch sẽ việc này. Thứ này giống như ngôi sao hết thời, thỉnh

thoảng lôi ra xào lại, mọi người rất ít khi suy nghĩ lại chuyện của bọn họ.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 522: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 208



Người khác mười ngày, Pháo Thiên Minh chỉ mất có hai ngày. Y xác nhận

địa chỉ mới của bang hội và một số chi tiết, thân là phó bang chủ, chưa nói mỗi

tháng có thêm tiền, còn có thể không làm bất cứ nhiệm vụ gì. Còn về phần

nghĩa vụ có thể trực tiếp thêm người vào hội, Pháo Thiên Minh không có hứng

thú tham gia. Trực tiếp đóng một đống kênh, tới tìm lão Trương trò chuyện.

"Cái gì? Vân du?" Lý Minh nghe Tống Viễn Kiều nói như vậy lập tức nổi

trận lôi đình, người già ngàn năm tất thành tinh. Nhưng... ngoại trừ nhảy lên,

Pháo Thiên Minh thật sự không còn biện pháp khác. Người ở dưới mái hiên

không thể không cúi đầu, dù sao cũng mang thân phận đệ tử môn phái nhà

người ta, không thể làm mọi chuyện quá mức. Đương nhiên vấn đề chủ yếu là

đấu không lại.

Không làm nhiệm vụ nhẹ người, Pháo Thiên Minh uống rượu, luyện thuộc

cấp, cuộc sống tạm coi như thoải mái, duy nhất không tốt chính là thường xuyên

hắt hơi.

Tục ngữ nói nữ nhân là tương đối thù dai. Đặc biệt là Thiên Nhãn, thù với

Pháo Thiên Minh còn sâu hơn biển. Trước đó thì không nói, chỉ nói từ lúc trèo

lên Hoa Sơn tìm Kiếm Cầm. Cô gái này vẻ vang học tập toàn bộ quá trình Pháo

Thiên Minh trèo Hoa sơn, mò khắp Hoa Sơn hai lần... Quá trình cụ thể này

thỉnh cầu tham khảo phần nhiệm vụ tuyệt học. Cô cũng hoàn toàn hiểu rõ tại sao

nói ở cùng Kiếm Cầm sẽ rất k*ch th*ch... Thì ra là một mực k*ch th*ch thần kinh

của mình. Cô cũng không biết hiện tại chỉ là bề ngoài. Kiếm Cầm là ai? Cô gái

chân chất năm xưa, sau khi bắt cóc và buôn bán trẻ em đã bắt đầu tiến hóa vượt

mức người bình thường. Cho nên cái ngày rảnh rỗi sau này của Thiên Nhãn vẫn

luôn rất k*ch th*ch.

Dưới tình huống đất rộng người thưa, khu vực luyện cấp cá nhân của Pháo

Thiên Minh lại đạt tới hai mươi cây số vuông. Y đang cảm thán cuộc sống xa

hoa này thì điện thoại bất ngờ réo lên một cách không hợp tình hợp lý. Pháo

Thiên Minh cầm lên nhìn, thì ra là Lãnh Nhược Tuyết gọi đến. "Hử?" Cách hỏi

ngược lại này khác biệt rất lớn so với tiếng "hử" cảm thán thường ngày. Mang ý

nghĩa là "Có chuyện gì thì nói thẳng đi". Điều đó cho thấy y cũng phải khách

sáo.

"Họp, ngươi không nhận được thông báo à? Đang chờ ngươi đấy."

"Các ngươi cứ họp đi. Đừng để ý đến ta." Đối với việc họp hành, Pháo

Thiên Minh vô cùng ai oán. Trừ phi là doanh nghiệp tư nhân coi thời gian là

tiền bạc, nếu không thì họp hành chỉ là một tội lỗi mà thôi.

Lãnh Nhược Tuyết cố gắng nén giận, dịu dàng nói: "Không có phó bang

chủ, không cách nào mở hội nghị. Ngươi đừng có chỉ nhận tiền công mà không

làm việc. Ta không yêu cầu gì ngươi, muốn luyện cấp thì cho ngươi hai mươi

cây số vuông; muốn trang bị ngay cả bộ trang bị Võ Đang cấp 70 cũng chuẩn bị

xong cho ngươi. Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Nghe xong câu này, Pháo

Thiên Minh cảm thấy Lãnh Nhược Tuyết giống như oán phụ nơi khuê phòng.

"Đến đây, đến đây."

Phó bang chủ Hoàng Gia Thiên Đường: Vô Song Ngư, Thiên Nhãn, Pháo

Thiên Minh. Đường chủ: Chân Hán Tử, Tinh Ảnh, Vụ Lý Hoa, diễn viên quần

chúng 1, diễn viên quần chúng 2. Về phần bang chúng do không ít người bị

Lãnh Nhược Tuyết đuổi khỏi bang hội, hiện tại chỉ còn khoảng hai trăm.

Lãnh Nhược Tuyết nhìn Pháo Thiên Minh vào chỗ rồi ho khan một tiếng:

"Mọi người yên lặng. Bây giờ chúng ta có địa bàn riêng, các vị cũng có thể an

tâm luyện cấp và làm nhiệm vụ. Tất cả các vị đều là tinh anh của bang hội

chúng ta, tương lai Hoàng Gia Thiên Đường. lên sàn, tất nhiên sẽ có phần cổ

phần cho của các vị... Nói vòng vo nhiều rồi, bây giờ ta hỏi các vị. Các vị cho

rằng chúng ta Hoàng Gia Thiên Đường. hiện giờ thiếu thốn nhất là gì?"

Cả đám liền cúi đầu tụ tập bàn tán...

"Chử Trà, ngươi nói xem."

"Là nữ nhân." Pháo Thiên Minh đứng dậy giải thích: "Ngươi cứ luyện cấp

một mình trong hai mươi dặm vuông sa mạc suốt ba ngày, ngươi sẽ cảm nhận

được sự quý giá của giống cái. Phát biểu xong, cảm ơn, xin vỗ tay."

Tiếng vỗ tay râm ran vang lên. Đây là tiếng lòng của quần chúng. Đừng

nhìn bang chủ là nữ, phó bang chủ và đường chủ đều có nữ giới, nhưng cao thủ

chỉ có mỗi Vụ Lý Hoa. Trong Hoàng Gia Thiên Đường., tỷ lệ nam nữ là 2:8,

nghĩa cứ tám nam nhân thì có sáu tên FA, tỷ lệ này còn này được xây dựng trên

cơ sở nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Dù sao, nữ giới chơi trò chơi vẫn có

thế yếu nhất định, Lãnh Nhược Tuyết lại chiêu mộ cao thủ nên tỷ lệ này cũng

không có gì lạ.

Lãnh Nhược Tuyết sắc mặt đen kịt, nghe xong gật đầu nói: "Có lý, khi các

đường chủ tuyển chọn người chơi nữ chắc chắn sẽ mở rộng điều kiện. Vậy mọi

người có biết thế nào là điều kiện quan trọng nhất trong bang hội không?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 523: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 209



Pháo Thiên Minh giành trả lời: "Là cao thủ, trả lời xong rồi, mời vỗ tay."

Sau tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, Lãnh Nhược Tuyết tuy đã đến sát bờ

vực bùng nổ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu như cũ: "Có đạo lý. Vậy mọi người

biết tại sao một bang hội không thể thiếu hay không?"

"Là..." Pháo Thiên Minh vừa đứng lên phun ra một chữ. Lãnh Nhược Tuyết

trợn mắt, ngón tay chỉ vào Pháo Thiên Minh quát: "Ngươi câm miệng."

Xung quanh tĩnh lặng như tờ. Lãnh Nhược Tuyết điều chỉnh tâm thái ba

phút, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục mỉm cười nói: "Để ta nói cho mọi người

biết, chênh lệch lớn nhất giữa chúng ta và tam đại bang hội của hệ thống không

phải cao thủ, cũng không phải công trình, những chuyện này chỉ cần thời gian là

có thể giải quyết. Chênh lệch lớn nhất giữa chúng ta và bọn họ là BOSS. Đúng

vậy, chúng ta thiếu BOSS. Việc khẩn cấp trước mắt của Hoàng Gia Thiên

Đường là tìm kiếm BOSS cấp tông sư bằng lòng bảo vệ trụ sở bang hội..."

"Ta đề cử Võ Đang, Trương Tam Phong." Pháo Thiên Minh tiếp tục cướp

lời.

Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười ghé vào bên tai Pháo Thiên Minh: "Ngươi câm

cmn miệng lại cho ta! Hiểu chưa?" Nói xong ngẩng đầu nhìn bốn phía rồi nói:

"Quả thật giống như Chử Trà nói, Trương Tam Phong đương nhiên là lựa chọn

tốt nhất. Chỉ có điều hắn là NPC có chức năng....”

"Cái..." Ngay lúc Pháo Thiên Minh muốn nói lão Trương hiện đang vân du

thì Thiên Nhãn lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng y.

Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng nhìn Pháo Thiên Minh tiếp tục nói: "Lần này

chúng ta đoạt được hạng nhất, đã nhận được một nhiệm vụ. Một NPC tên là

Thích Thiếu Thương..." Tay trái của Pháo Thiên Minh khẽ giơ, Lãnh Nhược

Tuyết lại tiếp tục nói: "Y đồng ý bỏ ra một số tiền lớn để chúng ta hỗ trợ cứu

một người. Hơn nữa người này không thua kém cao thủ tông sư, chỉ cần mọi

chuyện thành công, không chỉ bang hội sẽ kiếm được tiền tài, mọi người còn

thu được tiền thưởng, vị cao thủ này cũng sẽ trực tiếp gia nhập bang, thời gian

làm nhiệm vụ là mười ngày. Nhưng sự việc trọng đại, lại là nhiệm vụ lớn đầu

tiên của bang chúng ta, nên ta muốn nghe ý kiến của các ngươi."

Pháo Thiên Minh vẫn ngậm bánh bao giơ tay, Lãnh Nhược Tuyết không

đếm xỉa tới. Sau đó đưa ánh mắt khích lệ mấy tên đường chủ, tất cả đường chủ

đứng dậy phát biểu, tỏ vẻ tán thành với nhiệm vụ này.

Một loạt âm thanh đồng ý vang lên, Lãnh Nhược Tuyết trực tiếp tiếp nhận

nhiệm vụ trên bảng thông báo hệ thống của bang hội, sau đó hỏi: "Chử Trà,

ngươi có thể nói được rồi."

Pháo Thiên Minh buông tay nói: "Ta vốn muốn nói: Kẻ hèn này sẽ không

tham gia hoạt động tự sát tập thể này."

"Tự sát tập thể?" Mọi người tập thể hỏi lại.

"Đúng vậy! Lão Thích này là bằng hữu của ta. Mấy tháng trước ta đã làm

mấy vụ cùng với hắn, tình cảm có phần sâu đậm. Sau lần hợp tác cướp bóc cuối

cùng, hắn dặn dò kỹ lưỡng, bảo ta ngàn vạn lần đừng tiếp xúc với nhiệm vụ đi

chịu chết này. Theo lời hắn, nhiệm vụ này không dưới vài ngàn cao thủ là không

thể hoàn thành. Ít nhất phải thời điểm này sang năm, người chơi mới đủ lớn

mạnh để thực hiện."

Lãnh Nhược Tuyết nhìn về phía Pháo Thiên Minh, cảm xúc trong lòng hết

sức phức tạp. Lúc nên cướp lời thì không cướp, không cướp lời thì cướp bừa,

người này ngoại trừ thèm đòn ra, thì không còn tác dụng gì nữa... Nhưng cô

cũng không phải người tầm thường, đứng dậy ra hiệu cho mọi người im lặng rồi

nói: "Dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục. Chử Trà, Thiên Nhãn, Vô

Song Ngư, Tinh Ảnh và ta đi thực địa khảo sát một chút trước đã. Những người

còn lại giải tán, chờ lệnh."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thương Châu cách Thương Châu trấn hai mươi dặm về phía đông.

Tuy gọi là trấn nhưng trấn này chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài. Mấy

người nhìn l*n đ*nh núi nhỏ bên trấn, bên trong không có bình dân nào, toàn bộ

đều là cấm vệ quân hoàng thành. Vô Song Ngư dùng ống nhòm nhìn một cái:

"Có khoảng ba ngàn người mặc giáp có võ công cao cấp hoặc trung cấp. Phía

đông trấn có ngọn núi, thấy một hang núi. Bên ngoài có gần trăm tên mặc giáp,

còn có... Trà, có người quen đấy."

"Ai vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Lãnh Huyết." Vô Song Ngư nhìn lại một lúc, đặt ống nhòm xuống nói:

"Đại tỷ à, lần này chơi hơi lớn rồi. Ta đoán tứ đại danh bổ đều ở đây. Ta và Chử

Trà đã từng giao thủ với chúng, võ công, trí tuệ đều hàng nhất lưu, nhiệm vụ

này e là phải bỏ cuộc thôi."

Lãnh Nhược Tuyết nhìn về phía Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh bổ

sung thêm: "Lãnh Huyết thì ta không rõ, thuật truy tung của Truy Mệnh thì biết

một chút. Chúng ta mà vào trấn là hắn phát hiện ra ngày. Thiết Thủ nội ngoại

công cường đại, một mình hắn đứng chặn trong hang núi, chúng ta đưa bao

nhiêu người đến cũng chết bấy nhiêu. Còn có Vô Tình, không những ám khí vô

địch mà còn giỏi bày trận."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 524: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 210



Lúc này một giọng nói vang lên từ nơi không xa: "Hơn nữa theo tin tức

đáng tin cậy, sư phụ của tứ đại danh bổ - Gia Cát tiên sinh đang đánh cờ với

mục tiêu của chúng ta - Diệt Tuyệt vương, Sở Tương Ngọc."

Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi lại tới đây, đừng nói với ta là

ngươi tới giúp đỡ."

Đúng là Thích Thiếu Thương, gã cười nói: "Đương nhiên không phải, ta chỉ

phụ trách thu gom tiền thưởng. Ta sợ các ngươi trực tiếp xông vào, nên mới cố

ý tới đây nhắc nhở các ngươi. Gia Cát tiên sinh này là cung phụng của triều

đình Bắc Tống, nếu đem so sánh với các Tổ sư gia Thập Đại Môn Phái thì cơ

bản là kẻ tám lạng người nửa cân. Hang này có tới bốn ải cửa ải, một khi phát

hiện kẻ xâm nhập sẽ báo động, khi đó tất cả nhân viên sẽ huy động toàn lực trợ

giúp trong hang, đến lúc đó chỉ e một con ruồi cũng không thể bay ra được.

Điều quan trọng nhất là trước khi rời Thương Châu trấn, Diệt Tuyệt vương Sở

Tương Ngọc không thể khôi phục võ công. Nhưng cũng có tin tốt là ngoài năm

người bọn họ, võ công của các cấm vệ quân khác rất tầm thường, chỉ có lực

phòng ngự hơi cao một chút. Được rồi, ta đi đây, bây giờ xem biểu hiện của các

ngươi ra sao.”

Hội nghị tạm thời của giới cao tầng.

Địa điểm hội nghị: Đỉnh núi nhỏ.

Đầu tiên Lãnh Nhược Tuyết làm công tác tư tưởng cho Pháo Thiên Minh:

"Chử Trà, trò chơi này vốn chỉ để vui chơi, nếu cứ làm những nhiệm vụ không

có tính thử thách, ngươi không thấy quá buồn tẻ sao?"

Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Thử thách thì có thử thách, nhưng điều kiện

tiên quyết vẫn là an toàn cho người thân."

"An toàn cho người thân?" Lãnh Nhược Tuyết rất khó hiểu.

"Lần trước ngươi nói vì ta không có chí tiến thủ, nên mới như thế. Vạn nhất

ta thể hiện tốt, không phải lại bị làm hại sao?"

Lãnh Nhược Tuyết mất ba giây sau mới hiểu được, hung hăng nuốt một

ngụm nước bọt nói: "Ngươi yên tâm, miễn là cả vũ trụ còn lại một loài vật

giống đực nào, bất luận ngươi có thành tích tốt đẹp ra sao cũng không nguy

hiểm đến tính mạng."

Pháo Thiên Minh cười tươi nói: "Thế thì ta yên lòng rồi. Nhưng hiện giờ ta

không có cách nào cả, cục diện thế này cần phải nhờ Đường Đường trợ giúp."

"Tại sao? Ta cảm thấy ngươi xấu bụng hơn cô ấy nhiều." Người nói chuyện

là Vụ Lý Hoa, gần đây cô và Đường Đường rất không hòa hợp.

Pháo Thiên Minh cười khiêm tốn nói: "Theo chỉ số thông minh, quả thật ta

hơn cô không ít. Nhưng... lĩnh vực mà hai người chúng ta thông thạo lại khác

nhau. Nói thế này đi, trên chiến trường, cô ấy sẽ là một quan chỉ huy chiến lược,

còn ta thuộc loại quan chỉ huy chiến trường. Cô ấy thông thạo đại cục, ta tinh

tường chi tiết, cũng tức là trộm gà, bắt chó."

"Ta đi mời cô ấy, các ngươi chờ ở đây." Lãnh Nhược Tuyết dặn dò rồi rời đi.

Hai mươi phút sau, Đường Đường và Xa cùng đến, cô cẩn thận phân tích

tình báo địch ta trước mắt, gật nhẹ đầu với Xa, biểu thị tự tin nhất định. Xa cười

nói: "Lãnh Nhược Tuyết, không biết xong việc này, có thù lao gì chăng?"

"Ngươi muốn gì?" Lãnh Nhược Tuyết không ngờ Xa lại hỏi vấn đề như thế.

"Nói thẳng ra, muốn có người. Thằng nhãi này." Xa chỉ tay vào Pháo Thiên

Minh: "Đến bang hội của ta." Rốt cuộc mâu thuẫn cũng bộc phát. Xa cũng

không muốn Pháo Thiên Minh tự đắc quá mức, có một số việc tuy sẽ khiến

bằng hữu phiền não nhưng bằng hữu phải để tâm đến. Hơn nữa tình cảm đã lâu,

cô tin Pháo Thiên Minh sẽ không trở mặt. Cũng như Pháo Thiên Minh làm gì,

chính mình cũng sẽ không trở mặt.

"Tại sao?" Pháo Thiên Minh đầu tiên từ chối. Ở đây rất thoải mái, chỉ cần

lấy tiền mà không làm việc.

"Ta đồng ý." Lãnh Nhược Tuyết lập tức nhận lời.

"Ta không đồng ý" Pháo Thiên Minh phản đối. Xa muốn làm gì, không lẽ

chuyển sang làm bà mai ư?

Đường Đường vội vàng gửi tin cho Xa: Đừng ép hắn quá đáng, sẽ ngược lại

đấy.

Xa không để ý đến: "Vậy thì thế này. Muốn mời chúng ta giúp đỡ, ít nhất

hắn phải rời khỏi bang hội của các ngươi." Một khi đã rời khỏi bang hội, sẽ

không còn chỗ nào đặt chân, Hoàng Gia Thiên Đường sẽ không cho phép thành

viên ngoài bang luyện cấp bên trong, ba bang hội lớn càng không. Tính tình của

Pháo Thiên Minh ra sao cô hiểu rõ, đến lúc đó dụ dỗ tùy tiện bèn có thể lên

thuyền giặc.

Cạch một tiếng, Pháo Thiên Minh trực tiếp bị đá ra khỏi bang hội, kết thúc

cuộc sống bang hội ngắn ngủi của y. Một lần nữa trở thành một khách độc hành.

Lúc này Thiên Nhãn đột nhiên hoàn toàn hiểu lời Pháo Thiên Minh từng nói:

Lãnh Nhược Tuyết chỉ là một vệ tinh. Vì vậy cô rất bình tĩnh rời khỏi bang hội.

"... Cô?" Lãnh Nhược Tuyết kinh ngạc, ba người Vụ Lý Hoa đều rời bang

không có gì lạ, nói thật cô đã suy nghĩ kỹ càng về phương diện này. Cao thủ

trong mắt cô không hề đáng giá. Vô Địch môn của Huyết Ảnh đã chuẩn bị gia

nhập vào cô. Nhưng Thiên Nhãn rời bang thì quá khác thường.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 525: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 211



๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ta muốn ra ngoài dạo chơi." Thiên Nhãn vẻ mặt rất đạm mạc, có thể nhìn

ra là đã suy nghĩ kỹ càng, lúc này chỉ đang thực hiện quyết định mà thôi.

Pháo Thiên Minh vội vàng nói: "Ba người các ngươi đừng rời bang."

"Tại sao? Bọn họ bắt nạt ngươi mà." Vụ Lý Hoa bất mãn.

"Ta không thể sắp xếp cho các ngươi, trong lòng sẽ cảm thấy thua thiệt. Hơn

nữa Phượng Hoàng là bạn tốt của ta, không phải cô ấy ức h**p ta đâu, cô chỉ

muốn làm người giám hộ của ta thôi. Còn về phần ta..." Pháo Thiên Minh cười

khà khà rút ra một tấm thẻ nói: "Thẻ khách quý của Quyền Lợi bang. Trong

phạm vi thế lực của Quyền Lợi bang, làm cái chim gì cũng không bị truy nã."

"Hả!" Mọi người kinh hãi, nhân phẩm của tên này quả thật không thể dùng

ngôn ngữ loài người để mô tả, thế này cũng mà cũng được à!

"Các ngươi nói xem, ta sắp phát tài rồi." Pháo Thiên Minh nằm trên mặt đất

kiễng chân: "Ta... Còn có Thiên Nhãn, Thiên Nhãn tới ngồi đây ngồi, hiện tại

chính là lính đánh thuê. Chuyên trị các loại nghi nan tạp chứng. Trên thì lên đến

Thiên cung, dưới thì xuống tới Hoàng Tuyền, chỉ cần bỏ tiền ra..."

“Vì sao gọi ta vào?" Thiên Nhãn hỏi.

"Khi nào trở về ta sẽ giới thiệu ngươi đến Sát Thủ đường, NPC đường chủ

là chồng nhân viên cũ của ta, hắn sẽ cho ta chút mặt mũi ấy. Không vào bang

hội, xông pha giang hồ, tự do thật tốt." Pháo Thiên Minh cảm thán một câu.

Xa và Đường Đường đưa mắt nhìn nhau, Xa Ngồi xuống bên cạnh Pháo

Thiên Minh dịu dàng nói: "Pháo à, hay là ngươi tạm thời tới bang hội của ta

được không?"

"Không tốt."

"Ta mời ngươi ăn hải sản tươi sống một tháng."

"Gần đây ta đang xin trở thành tình nguyện viên bảo vệ sinh vật biển."

"Ta không tin không có ngươi thì bang hội của hai người chúng ta không

hoàn thành được nhiệm vụ này. Đường Đường nói đi." Xa hung hăng nhéo vai

Pháo Thiên Minh một cái.

"Nhiệm vụ này quyết không thể liều lĩnh, nhất định phải dẫn nhóm NPC kia

đi. Rất may là tứ đại danh bổ và Gia Cát tiên sinh đều là NPC bán chức năng.

Rõ ràng lời giới thiệu nhiệm vụ của Thích Thiếu Thương đã gợi ý cho người

chơi. Gia Cát tiên sinh là cao thủ mà triều đình Bắc Tống cung phụng, chỉ cần

đến Biện Lương, nay là Hà Nam Khai Phong, phá rối hoàng cung là có thể dễ

dàng gọi người trở lại. Còn tứ đại danh bổ kia, theo tính cách miêu tả trong

sách, chúng ta có thể tàn sát một số làng xóm NPC gần đây, buộc họ phải rời

khỏi chức vụ. Về ba nghìn con rùa đen kia, ngoại trừ thủ lĩnh của chúng, phần

còn lại không thể nhìn ra có mang mặt nạ dịch dung hay không, nên chúng ta có

thể cải trang rồi bắt người trực tiếp."

"Có lý." Lãnh Nhược Tuyết vỗ tay, càng thêm khâm phục Đường Đường.

"Không được. Thích Thiếu Thương chỉ gợi ý cách đưa đi Gia Cát tiên sinh,

nhưng ngươi phải gây rối đến mức nào trong hoàng cung mới được? Hơn nữa,

đây là trò chơi, ngươi tàn sát thôn xóm là có nhiệm vụ trên người, có thể sẽ

không bị trừng phạt, nhưng NPC dân thường có thể tái sinh vô hạn. Cho dù

không tái sinh, tứ đại danh bổ coi tội phạm quan trọng hơn dân thường, nếu

sống chết gì cũng không hành động thì phải làm sao? Cho dù bốn người đều ra

tay, lũ rùa sắt đen kia không thể không phòng bị, một khi báo động, hai bang

hội cộng lại vài trăm người, làm sao đối phó nổi ba nghìn quân thiết giáp? Chỉ

cần vây khốn các ngươi, rùa sắt sẽ trực tiếp báo cho tứ đại danh bổ hoặc Gia Cát

tiên sinh, bọn họ có thể lập tức ngồi xe ngựa quay trở lại." Thiên Nhãn lắc đầu

nói tiếp: "Các ngươi đánh giá quá thấp trí thông minh của nhà thiết kế."

Pháo Thiên Minh nhảy dậy, vỗ ngực nói: "Đường Đường, phương hướng

của cô là chính xác... Tiểu Tuyết tỷ tỷ, chuẩn bị sẵn mười vạn tiền thật để đập ta

đi. Hô hô... Ha ha, ván cờ đơn giản như vậy mà, người thông minh, vô địch

thiên hạ. Thiên Nhãn, ta mời cô đi uống hai chén."

"Đứng lại." Xa hét lớn, đi tới túm lấy Pháo Thiên Minh: "Tiền tiền tiền,

ngươi xem bây giờ ngươi thay đổi ra sao. Chưa nói tới chuyện bụng toàn ý

tưởng xấu xa, toàn bộ tâm tư đều đặt ở việc lừa đảo. Chẳng trách ngươi nhắn tin

cho Đường Đường, nói thật ra ngươi cũng muốn đến bang phái chúng ta, hóa ra

là sắp đặt như vậy. Thú vị lắm sao? Ngươi muốn có tiền? Muốn bao nhiêu? Chỉ

cần ngươi nói một tiếng, tám triệu mười triệu, ta cũng không nhíu mày. Ngươi

xem chuyện ngươi làm trong bang chiến đi, ăn hết nhà Đông đến nhà Tây, toàn

bộ mọi người chỉ có ngươi kiếm được. Ngươi tự cho là thông minh lắm hả?

Nhìn bộ dáng tự mãn của ngươi kia, có phải bây giờ cho ngươi một khẩu súng,

ngươi cũng dám đi đền đền Yasukuni lượn hai vòng không? Trời là nhất, ngươi

là thứ hai, trong mắt không có ai..."

"Miễn phí, miễn phí được chưa?" Pháo Thiên Minh vội vã cắt lời, hỏi:

"Giận rồi à?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 526: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 212



"Ừ." Mũi Xa sùi bọt.

"Đừng mà, không thì ngươi đánh hai cái trút giận đi? Nhưng không được

đánh ngực, sẽ bị tố cáo là chơi trò lưu manh đấy." Pháo Thiên Minh nghiêm

trang nói.

"Biến đi, ta lười đánh ngươi." Xa hỏi: "Nói xem có cách gì?"

Pháo Thiên Minh: "À.... rồi sau đó...."

Tất cả mọi người nghe xong đều im lặng một hồi lâu.

Pháo Thiên Minh lấy ra bảng hiệu của minh chủ võ lâm phát tin: "Phát hiện

bí tịch tuyệt thế trong kho báu hoàng cung ở Khai Phong. Tin tức đáng tin cậy,

cao thủ trấn cung đã ra ngoài, còn sót lại tám ngàn cấm vệ quân." Thuận tiện

còn công bố Minh Ngọc công. Sau đó y nhắn tin trên kênh bằng hữu: "Đừng đi

đấy."

"Hoàng cung vốn là cấm địa, nhưng lần này mở nhiệm vụ, có lẽ Hắc Bạch

Song Sát sẽ không can thiệp. Cũng như giống như Diệp Cô Thành tỷ võ, chỉ

dựa vào vũ lực trong hoàng cung để ứng phó. Nếu đúng là thực tế ảo thì cho dù

người chơi không tới hoàng cung, Hoàng đế cũng nghi ngờ điêu dân tạo phản,

cao thủ không cảm ở bên cạnh không có cảm giác an toàn. Nếu như vậy vẫn

không được, ta sẽ tới ám sát Hoàng đế. Chỉ cần Gia Cát tiên sinh đi khỏi, chúng

ta lại tiến hành bước tiếp theo.”

“Vạn nhất ông ta kiên quyết cũng không đi thì sao?" Vụ Lý Hoa hỏi.

"Thế thì ngọc đá cùng tan." Pháo Thiên Minh nhún vai giải thích: "Ta nghĩ

lão Thích sẽ không vô duyên vô cớ nói rõ nhược điểm của Gia Cát tiên sinh."

Xa nói với Lãnh Nhược Tuyết: "Lần này coi như chúng ta giúp ngươi, tất cả

mọi người nghe lời Đường Đường điều động nhé?"

"...Được." Lãnh Nhược Tuyết miễn cưỡng đồng ý.

Cứ như vậy, Đường Đường bắt đầu tính toán và giao danh sách vật tư cần

thiết cho Lãnh Nhược Tuyết...

Tất cả đều đang trong quá trình chuẩn bị...

Hoàng cung Khai Phong...

Người chơi là gì, người chơi không phải ruồi bọ mà là ruồi bọ trong ruồi bọ.

Ruồi chỉ ăn trứng đã nứt, còn người chơi dù không có vết nứt cũng tạo ra vết

nứt.

Trong giang hồ có một số hiểu biết rất cơ bản, một số công trình đặc biệt

luôn ẩn chứa những sự kiện hay nhân vật đặc biệt. Ví dụ, kỹ viện Hồ Châu

không mở cửa cho người ngoài, nhưng trong trò chơi đã nghiêm cấm cảnh H

vậy tại sao lại có kỹ viện? Cho nên Lục Tiểu Phụng xuất hiện, khi đó đại ca của

tam đại bang hội hội bao gồm cả Huyết Ảnh đều đã xuất hiện. Phải biết rằng

hiệp khách phong lưu như thế nào, hiệp khách có thể chỉ lấy một bà vợ nhưng

không thể ngăn cản hai nữ nhân trở lên thích mình. Không có hai nữ nhân ưa

thích, không gọi là hiệp khách. Cho dù là Quách Tĩnh trong sáng chất phác, vẫn

có chân dự bị siêu cường như Hoa Tranh. Vì vậy, nơi nào có nữ nhân là nơi đó

có hiệp khách, năm xưa chuyện Long Dương không phổ biến, kỹ viện trở thành

nơi tụ tập nữ giới lớn nhất.

Kỹ viện có đại hiệp, vậy hoàng cung có gì? Hoàng cung nhà Minh có Diệp

Cô Thành, nghe nói hoàng cung nhà Thanh có Hồng Hoa hội, Thiên Địa hội,

vậy hoàng cung nhà Tống có gì? Vấn đề này, phóng viên Cẩu Tử của đài truyền

hình Giang hồ xin phỏng vấn người khá am hiểu về võ hiệp, Thải Vân Phi...

Thải Vân Phi đối diện với ống kính thong dong nói: "Theo ta hiểu về tác

phẩm của các bậc đại sư, võ công càng về sau càng yếu đi. Thời Chiến quốc

Việt Nữ kiếm một mình giết ba nghìn. Tống có Kiều Phong một mình huyết

chiến với anh hùng thiên hạ. Đến đời Minh, nữ nhân họ Chu chỉ nghiên cứu

tuyệt học thời Tống vài tháng đã tung hoành võ lâm vô địch thủ. Đến đời Thanh

đã thành ai đông hơn thì người đó lợi hại. Hiện giờ nói thời Bắc Tống, đây là

thời đại cao thủ tụ tập. Kiều Phong tuy võ công cao cường nhưng không phải

đối thủ của những BOSS ẩn. Cao thủ thời đại này tụ tập đông đảo, số lượng tính

theo hàng tá. Còn hoàng cung thì sao?... Thời Bắc Tống, hoàng cung Đại Lý có

Lục Mạch Thần Kiếm, Nhất Dương Chỉ, Khô Vinh Thần Công; hoàng cung Tây

Hạ có Tiểu Vô Tướng Công, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công,

Sinh Tử Phù; hoàng cung Thổ Phiên có Hỏa Diễm Đao, Tiểu Vô Tướng Công;

Khiết Đan có Hàng Long Thập Bát Chưởng. Đây đều là võ công phi thường.

Vậy lúc đó thân là quốc gia lớn nhất, hoàng cung nhà Tống có gì? Thứ đầu tiên

người ta nghĩ có lẽ là một trong Ngũ Đại Tuyệt Học, Cửu Âm Chân Kinh. Phải

biết người viết Cửu Âm Chân Kinh tên Hoàng Thường, là một trong năm BOSS

ẩn, hắn là quan viên chính phủ thời đó. Viết cái gì cũng phải lưu lại hồ sơ, điều

này ai cũng hiểu, ngươi phạm tội bị bắt, bất luận chuyện lớn bao nhiêu, cơ quan

cảnh sát đều lấy dấu vân tay của ngươi. Hơn nữa viết văn còn phải có bản nháp,

nên ta cho rằng rất có thể bản gốc Cửu Âm Chân Kinh nằm trong đó."

"Ôi chao~" Cẩu Tử động nói với ống kính: "Cửu Âm Chân Kinh đấy, mọi

người chắc cũng biết Chín Dương b**n th** đến mức nào rồi, mà Cửu Âm tổ

tông của Cửu Dương càng là siêu cấp b**n th**... Ngài nói tiếp đi."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 527: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 213



"Tiếp theo không thể thiếu tuyệt học của Thập Đại Môn Phái... Ngươi hãy

suy nghĩ đi. Các quốc gia nhỏ xung quanh đều có võ công mạnh như vậy, vậy

hắn chỉ dựa vào Cửu Âm nhất định không thể chống đỡ nổi. Nếu các tiểu quốc

liên thủ đến ám sát Hoàng đế Bắc Tống thì sao? Dù Cửu Âm có lợi hại đến đâu

cũng không thể đối phó với nhiều tuyệt học như thế. Vì vậy, ta cho rằng bang

hội yêu nước như Cái Bang chắc chắn sẽ sao chép một bản tuyệt học Hàng

Long Thập Bát chương, Đả Cẩu bổng pháp để nộp lên. Ngay cả Ma Giáo dù là

tà phái nhưng tấm lòng yêu nước không hề phai nhạt, sao lại không chép được

vài phần tuyệt học. Theo tính toán của ta, các cao thủ của các quốc gia nhỏ này

cùng nhau đi giết Hoàng đế Bắc Tống, Hoàng đế không có tám bản mười bản

tuyệt học là không thể đỡ nổi. Cụ thể là có những gì thì ta thật sự không chắc

lắm, nhưng minh chủ võ lâm --- Thanh Mai Chử Trà đã nhanh chân đến trước.

Hắn lấy được Minh Ngọc Công, mọi người cũng đã thấy, đó là hàng thật giá

thật. Ta cho rằng điều này chứng tỏ năm đó Di Hoa cung đã thể hiện thành ý với

triều đình, nếu không ngươi giết nhiều người như vậy, triều đình đã sớm phái

Cửu Âm đến đối phó với ngươi rồi."

Sau đó, phần lớn nhân sĩ giang hồ bắt đầu kiểm tra tư liệu. Ngoại trừ nghi

ngờ về mối quan hệ mập mờ giữa Di Hoa cung và triều đình, những việc khác

cơ bản có thể tin tưởng. Phải biết rằng năm đó xung quanh Bắc Tống đều là kẻ

địch, nếu không có mấy chục bản tuyệt học chắc sớm bị quốc sư hay hoàng phi

nhà người ta một mình đánh bại.

Thế là thất bang bát phái thập nhị hội ở phía nam cùng tạo thành liên minh

cướp bóc, thề sẽ lật tung cả hoàng cung lên trời, quyết tâm không thấy được

tuyệt học thì không bỏ cuộc.

Thập đàn cửu đà bát phân hội phía Bắc hưởng ứng nhiệt tình, cùng thành lập

liên minh đào mộ, thuê Mạc Kim giáo úy, Phiên Sơn đạo nhân và đám tội phạm

trộm cướp mãn hạn tù, thề sẽ đào tung tất cả các hoàng lăng từ xưa đến nay.

Một loạt hành động của toàn giang hồ nhằm vào triều đình Bắc Tống, khí

thế long trời lở đất, triển khai cướp bóc toàn diện. Nhân vật có liên quan trên thì

Hoàng đế, dưới thì thân vương, chỉ cần có quan hệ dây mơ rễ má với Hoàng đế

là bị khám nhà diệt tộc đào mộ tổ. Hơn nữa mới hành động một canh giờ, huynh

đệ đào hoàng lăng đã báo tin vui: Thành công khai quật được ba bản võ công

cao cấp trong lăng mộ Triệu Khuông Dận. Tin tức nhanh chóng lan truyền,

giang hồ chấn động, triều đình Bắc Tống khẩn trương chiêu mộ cao thủ, chiến

tranh sắp bùng nổ...

Khu vực Khai Phong rồng rắn lẫn lộn, quả nhiên là mưa núi sắp tới gió khắp

lầu

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vô Song Ngư ẩn núp trên đỉnh núi, trong khi Lãnh Nhược Tuyết và Đường

Đường bố trí xung quanh theo kế hoạch. Đương nhiên, việc bố trí tế nhị này

Pháo Thiên Minh không làm được, tất cả đều do Đường Đường Đô đảm nhiệm.

Thậm chí kế hoạch của Pháo Thiên Minh cũng do Đường Đường Đô hoàn

thiện, nếu không trong mắt mọi người, có thể sẽ cứu được người thật nhưng

Hoàng Gia Thiên Đường chắc phải chết đến bảy tám phần mười.

Chim nhỏ mang tin khẩn cấp từ Khai Phong... chim bồ câu bay vào Thương

Châu trấn. Một giờ trôi qua, Thương Châu trấn vẫn im ắng, Lãnh Nhược Tuyết

lạnh lùng hỏi: "Chử Trà, sao không có phản ứng gì?"

"Kiên nhẫn, kiên nhẫn." Pháo Thiên Minh nói với Vô Song Ngư: "NPC sắp

gian lận."

"Nói thế là sao?" Vô Song nhấp nháy mắt, liên tục quan sát ống nhòm nhiều

giờ, không có nội lực thâm hậu thì không thể kiên trì được.

"Theo lẽ thường, Gia Cát đã phải nhanh chóng bay về. Nhưng nay đã lề mề

một giờ đồng hồ, chắc chắn đã biết chúng ta dùng kế điệu hổ ly sơn nên đang bố

trí đối phó với chúng ta trong đó."

"Có khả năng này không? Hắn cố ý lừa chúng ta bày kế nghi binh suốt một

giờ? Thực ra không chuẩn bị gì cả?"

"Không thể nào..." Đang nói chuyện, một cỗ xe hai ngựa kéo lao từ phía

Thương Châu trấn về phía Thương Châu với tốc độ 70km/h. Người đánh xe

dường như rất nóng ruột, quất ngựa liên tục.

Pháo Thiên Minh lập tức gửi tin nhắn cho Lãnh Nhược Tuyết: "Giả đấy!

Đừng hành động."

"Làm sao ngươi biết?"

Nếu ngươi là Gia cát, vội vàng như vậy sao không lập tức thi triển khinh

công, cần gì phải ngồi trong xe lo lắng xuông?”

“Nếu đây là vùng đất giả. Chiếc xe ngựa này có ý đồ gì?”

“Nếu ta là Gia Cát Lượng, ta sẽ cho xe chở thuốc nổ chạy ra ngoài. Bởi vì

hắn vẫn chưa chắc chắn trong tình huống hiện tại đám người chúng ta có ra tay

chặn đường hay không. Nếu chặn đường, tức là có âm mưu gì đó, trực tiếp kích

nổ xe ngựa làm tín hiệu báo động cho cả trấn. Nếu như không có ý đồ gì... mau

chóng báo cho mọi người ven đường chạy vào trong núi, chiếc xe ngựa này

thoát khỏi tầm ảnh hưởng của đám người chúng ta sẽ nhanh chóng quay trở lại,

rồi cho nổ tung giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 528: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 214



Lãnh Nhược Tuyết vội vàng ra lệnh: "Người ven đường mau chạy vào núi

hoặc ra đồng ruộng”. Nếu chết thì nhiệm vụ cũng mất, nếu tổn thất vượt quá 2/3

thì hệ thống sẽ phán nhiệm vụ thất bại.

Quả nhiên không lâu sau, chiếc xe ngựa lại quay trở lại, chậm rãi lượn vòng

một hồi, thấy thực sự không thể nổ chết ai được, nên lại đi về phía Thương

Châu trấn.

Mười phút sau, một ông lão áo xanh đột nhiên xuất hiện ở đầu trấn, chân

điểm xuống đất đã lao xa ba trượng, mặc dù khinh công không hơn Pháo Thiên

Minh nhưng cũng thực sự cao minh. Ông lão cũng đi về phía Thương Châu

trấn...

Ông lão nhanh chóng đi qua con đường nhỏ mà Pháo Thiên Minh đang theo

dõi. Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh im lặng nhìn người này một hồi lâu, sau

đó hai người bắt đầu nhìn nhau. Pháo Thiên Minh nhíu mày nói trước: "Xét

theo động tác thì có vẻ là hắn”.

Vô Song Ngư đáp: "Rất giống, nhưng bọn họ cùng một hệ thống, giống

cũng không lạ”.

Pháo Thiên Minh nói: "Tục ngữ có câu, thầy dẫn đường vào cửa, tu hành

tùy ở mỗi người. Chưa từng thấy thầy nào hào phóng truyền thụ võ công ép đáy

hòm. Nếu không cũng chẳng có câu đời sau không bằng đời trước. ". Pháo

Thiên Minh phán đoán xong, gấp gáp báo tin cho Lãnh Nhược Tuyết: "Bao vây

g**t ch*t ông lão kia, hắn là Truy Mệnh đã dịch dung”.

Lãnh Nhược Tuyết thấy Truy Mệnh sắp thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng,

không có thời gian hỏi kỹ lập tức ra lệnh vây giết. Truy Mệnh thấy tình thế bất

lợi, lập tức quay người chạy về hướng Thương Châu trấn. Pháo Thiên Minh vừa

thấy không vây kín được, đành rút kiếm lao xuống núi.

Pháo Thiên Minh vừa đến chân núi, Truy Mệnh đã cách Y mười mét. "Là

ngươi?"

Truy Mệnh kinh ngạc nhưng chân không dừng bước, trực tiếp dùng Uyên

Ương cuóc đánh về phía Pháo Thiên Minh, định mở một đường máu chạy trốn

hoặc nhảy qua đầu y. Pháo Thiên Minh đè kiếm xuống đất, trực tiếp kéo theo

một luồng kiếm quang như thác nước, thề chặt Truy Mệnh đang xông tới làm

đôi. Du Nhận Hữu Dư thật sự hữu hiệu.

Võ công của Truy Mệnh không phải quá tốt. Trong tứ đại danh bổ, ám khí

và khinh công của Vô Tình là tuyệt học, võ công và nội công của Thiết Thủ

cũng vậy, kiếm pháp của Lãnh Huyết càng khỏi cần phải nói. Nhưng Truy

Mệnh chỉ có võ công cao cấp. Mặc dù trình độ võ học của NPC cao hơn người

chơi, nhưng dù cao đến đâu, võ công cao cấp vẫn gặp hạn chế rất lớn. Nếu đổi

thành Lãnh Huyết có thể trực tiếp đấu kiếm với Pháo Thiên Minh, kết quả cuối

cùng rất có thể là đồng quy vu tận. Vì vậy Pháo Thiên Minh truy đuổi Truy

Mệnh cũng khá có cơ sở.

Nhưng Truy Mệnh xếp hạng thứ ba, dưới tay quả thực có tài. Uyên Ương

cước của hắn đột nhiên dừng lại, chuyển từ đá sang điểm, nhẹ nhàng chạm trên

luồng kiếm quang như thác nước, rồi thân thể mượn lực này, nhẹ nhàng bay

ngược trở lại.

"Khinh công tốt thật đấy." Pháo Thiên Minh khen ngợi, thu phát tự nhiên,

quả thực cao thủ.

"Kiếm pháp của ngươi cũng rất tuyệt." Truy Mệnh đáp lễ: "So với trước đây

mạnh hơn không chỉ nửa điểm. Nhưng làm sao ngươi biết được đây là ta chứ

không phải sư phụ ta?"

"Nếu khinh công của sư phụ ngươi kém đến thế, sao có thể tính là BOSS

được. Xem kiếm!" Pháo Thiên Minh hét lớn, siết chặt kiếm xông tới. Vô Song

Ngư thông báo tam đại danh bổ còn lại trong Thương Châu trấn trấn đang tới,

ba phút nữa sẽ đến, phải tốc chiến tốc thắng.

Mười thành nội lực không đơn giản chỉ là chín thành cộng thêm một. Năm

thành làm điểm khởi đầu, sáu thành uy lực bằng năm thành nhân 1,6. bảy thành

bằng sáu thành nhân 1,7... Chiêu thức công kích của Võ Đang mềm dẻo có dư

nhưng uy lực không đủ, phải nhờ nội lực bổ sung. Người cùng cấp mở năm

thành, Pháo Thiên Minh có thể mở sáu thành, đó chính là ưu thế đặc thù của Võ

Đang. Dĩ nhiên, chơi Võ Đang phần lớn là chơi kiếm, nếu không thể phát ra

kiếm khí thì nội công cao thấp khác biệt không lớn. Võ công cao cấp cũng có

thể phát ra kiếm khí, nhưng chưa bàn tới chuyện uy lực kiếm khí không lớn, vài

chục chiêu là cạn kiệt nội lực, chỉ có thể chờ bị giết. Trừ phi có thể luyện đến

mức như Lệnh Hồ Xung, không còn nội lực vẫn có thể dựa vào binh khí liều

mạng chiến đấu.

Pháo Thiên Minh liên tục mở mười thành nội lực ba lần, cuối cùng cũng

chém Truy Mệnh thành ánh sáng trắng. NPC loại hồi sinh một khi bị tiêu diệt sẽ

không quay lại nhiệm vụ này, bằng không cũng như người chơi, chết một Gia

Cát tiên sinh lại sinh ra một Gia Cát Lượng tiên sinh . Không lẽ còn cho giết

NPC đến lúc về tân thủ thôn?

Trận đầu tiên giữa Gia Cát Tiểu Hoa và Pháo Thiên Minh kết thúc bằng thất

bại của Gia Cát Tiểu Hoa mất một tướng lĩnh. Gia Cát Tiểu Hoa đã không thể

ngồi yên, chim bồ câu đưa thư cho biết tầng ngoài hoàng cung đã bị phá vỡ, tám

ngàn Cấm Vệ quân đã có năm trăm tử trận, giờ chỉ còn cố thủ nội thành. Bây

giờ phải làm sao đây?
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 529: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 215



Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đang ăn lạc, uống nước ngọt. Bây giờ

bang hội không vội, hoàng cung gặp chuyện rối ren, còn không phái ra cao thủ

cấp bậc Tông sư, Hoàng đế Tống triều tính cả ba ngàn mỹ nữ hậu cung, chắc

đều phải tiếp nhận đãi ngộ s* s**ng thi thể.

Vô Song Ngư hỏi: "Lúc nào thì thị trườngc hứng khoán sập? Chúng ta

không đợi được nữa rồi.”

“Vội gì? Ta đã bảo Thiên Nhãn đi sắp xếp. Thiên Nhãn nói việc này phải có

cơ hội mới được. Thí dụ như trong tình huống nào đó có ngoại lực hùng hậu uy

h**p, lại thêm chúng ta cùng nhau quậy phá, không cần tới mấy trăm vạn thì chỉ

cần ba bốn mươi vạn là có thể kiếm được trăm vạn. Ta cũng cảm thấy một mình

mình làm thì quá phiền phức còn không bằng đợi thời cơ mọi người cùng nhau

ra tay."

"Khà khà, có phải các ngươi tính kế cả Hoàng Gia Thiên Đường không?"

"Cho nên mới nói các ngươi đừng rời bang!"

"Có tiền tài mọi người cùng hưởng." Vô Song Ngư nâng chén.

"Có chết cùng chết." Pháo Thiên Minh nâng chén đột nhiên kêu lên, dừng

lại. Vô Song Ngư còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Pháo Thiên Minh đã biến

mất như tia chớp. Hắn xoay người lại, một lão già đầu đội mũ rộng rộng vành,

thân hf như quỷ mị xuất hiện cách mình mười mét. Không đợi hắn lấy lại tinh

thần, lão già cũng biến mất như làn chớp.

Lão già này đương nhiên là Gia Cát Tiểu Hoa. Pháo Thiên Minh mắt sáng

não nhanh, lúc nâng chén lại nhìn thấy một cái bóng đánh về phía đỉnh núi,

không kịp nói gì đã nhanh chân chạy trốn. Bất luận người ta tìm mình có

chuyện gì, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Những người khác bây giờ còn

chưa có hành vi công kích, chỉ riêng mình giết một cái mạng, không phải tìm

mình mới là lạ.

"Đứng lại." Gia Cát Tiểu Hoa kinh ngạc, một đuổi một chạy mười phút,

chớp mắt đã qua năm mươi dặm mà vẫn không ngăn được người. Theo hắn tính

toán, Pháo Thiên Minh tuy khinh công tốt nhưng mình chỉ cần năm phút là

xong, nhưng bây giờ hai người vẫn cách nhau trăm mét.

"Xem ta là đồ ngốc à?" Pháo Thiên Minh không quay đầu lại gầm lên một

câu. Sao lão già này cứ bám lấy mình không tha. Chẳng phải bị giết một đồ đệ

thôi sao? Đời người xưa nay ai chẳng chết, hơn nữa cũng không phải là phục

sinh, đâu cần truy đuổi như bắt gian thế này.

Pháo Thiên Minh xông vào một trấn nhỏ, tới trạm dịch, cầm tờ ngân phiếu

vỗ một cái, lập tức về Hàng Châu. Lúc trước nếu không phải Gia Cát Tiểu Hoa

đẩy y đi ngược hướng về Thương Châu, khiến cho mình phải chạy vào nơi

hoang dã, chắc chỉ cần năm phút đồng hồ là mình đã an toàn. Gia Cát Tiểu Hoa

thấy Pháo Thiên Minh biến mất, chỉ có thể thở dài lẩm bẩm: "Ta đâu có tới giết

ngươi. Chạy cái gì mà chạy? Không biết suy nghĩ kỹ càng à."

Pháo Thiên Minh là lính đánh thuế không có nhiệm vụ trên người, giết cũng

không mất nhiệm vụ. Mà người có thể mất nhiệm vụ toàn bộ phân tán ở nơi

hoang dã. Nếu muốn đuổi giết từng người một, khinh công có tốt hơn nữa cũng

không có thời gian.

Vô Song Ngư bên này đang cầm kính viễn vọng chiêm ngưỡng hai người thi

triển khinh công. Đợi mục tiêu ra khỏi tầm mắt mới dừng lại tiếp tục ăn đồ.

Nhưng không ngờ vài phút sau Gia Cát Tiểu Hoa âm thầm xuất hiện phía sau

hắn...

"Lão già chết tiệt kia đâu?" Pháo Thiên Minh đi xe ngựa, rất nhanh lại quay

trở về.

Vô Song Ngư quan sát bốn phía một chút, lặng lẽ lấy ra một tấm kim bài

nói: "Đi rồi! Lão già cho. Mỗi người một tấm."

"Cái gì vậy?" Pháo Thiên Minh quan sát tấm kim bài, trên đó có viết: người

sở hữu có thể tự do ra vào tất cả cung điện hoàng gia. Nhìn bề ngoài dường như

không có tác dụng gì.

Vô Song Ngư lén lút ghé vào tai y nói: "Lão già này nói nếu chúng ta phá

được đại lao lớn ở Thương Châu trấn thì hắn mời chúng ta giết hắn trước khi Sở

Tương Ngọc rời khỏi trấn. Sau đó dùng tấm kim bài này đi tìm hắn. Hắn sẽ cho

mỗi người chúng ta một bản chân giải võ công tùy ý."

"Võ công tùy ý?" Pháo Thiên Minh vui mừng. Tiểu Lý Phi Đao sắp tiến

thêm một bước nữa.

Vô Song Ngư im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Ngươi cứ thẳng thừng đồng ý

như vậy sao? Dù sao ta cũng phải đắn đo mười mấy giây rồi mới chịu chứ."

Pháo Thiên Minh nói: "Đây gọi là quyết đoán."

Vô Song Ngư nói tiếp: "Ngươi không sợ Phượng Hoàng oán trách ngươi

sao?"

Pháo Thiên Minh buồn bã: "Sợ chứ! Thực ra ta biết cô ấy lo ngại ta thấy lợi

quên nghĩa. Nói thật, ta cũng cảm thấy việc này không đúng. Ài... " Pháo Thiên

Minh đột nhiên giơ tay lên: "Nhưng mà, chỉ cần cô ấy không biết, ta sẽ không bị

coi là bội nghĩa. Vì vậy chúng ta phải thay đổi kế hoạch chút ít..."

Gia Cát Tiểu Hoa vừa xuất hiện ở Khai Phong, tai mắt đã báo cho Lãnh

Nhược Tuyết, nên bước hai bắt đầu...
 
Back
Top Bottom