Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 430: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 115



"Nữ nhân..." Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đồng thời cảm thán một

câu.

Cho tới bây giờ, Pháo Thiên Minh đã gặp ba loại võ học b**n th**. Thứ nhất

là Quỳ Hoa Bảo Điển của chính mình, người cầm không b**n th** mấy, song

vừa đến tay ta, tốc độ tăng vọt lên, đủ để khinh thường NPC. Đương nhiên hậu

quả là cực kỳ nghiêm trọng, hoặc giữ cho JJ mát mẻ, hoặc tàn võ công ba ngày.

Thứ hai là Kim Cương Bất Hoại thể của Lam Sắc, phòng ngự cường hãn

khiến người ta khiếp sợ. Nhưng cũng có khuyết điểm rất lớn, làm giảm hơn

20% thân pháp và tốc độ. Trừ phi đối thủ chỉ có khinh công sơ cấp, nếu không

cả đời đừng hòng giết người.

Cuối cùng là Lãnh Nhược Tuyết, không hề hiển lộ, giấu một thứ bảo vật

hung hãn như thế. Nếu chỉ dựa vào hào quang để giết địch, thì bí mật sẽ bị lật

tẩy, sẽ còn n phương pháp có thể đối phó. Dĩ nhiên nếu bí mật rơi vào tay Pháo

Thiên Minh thì không còn gọi là bí mật nữa, bọn họ chưa bao giờ có thói quen

giữ bí mật của người khác.

Mà theo suy đoán cá nhân của Pháo Thiên Minh, đó là một thứ ám khí, ám

khí b*n r* như 40 mũi phi đao của Đường Đường. Trước tiên là làm cho đối thủ

mù quáng rồi mới giết người, còn hậu quả phía sau chắc chắn không đơn giản

chỉ là thời gian chờ. Đường Đường vẫn suy nghĩ quá nhân từ về đám thiết kế.

Pháo Thiên Minh vừa đào Kim La Hán vừa nghĩ, trong lòng cảm thấy bất

an. Trong nhóm bằng hữu kia của mình cũng không thiếu cao thủ song tuyệt

học, nhưng người thực sự nổi bật vẫn là Vô Song Ngư. Không chỉ có Thái

Huyền kinh - môn tuyệt học cấp 1 bằng uy lực tuyệt học môn phái cấp ba, mà

còn có kỹ năng Lý Đại Đào Cương với tác dụng phụ rất nhỏ.Những người khác

như Bất Túy và Phích Lịch chưa học được một nửa Thập bát Chưởng, tuy Xa

tốt hơn chút đỉnh, hai môn tuyệt học đã nắm trong tay, nhưng nếu đấu thực lực

với Vô Song Ngư, chắc chắn thua kém quá nhiều... Do vậy có thể thấy, võ học

môn phái vẫn còn quá nhiều hạn chế, quá quy củ, thiếu đi đặc sắc riêng. Cho dù

võ công của Độc Hành và gã người Nhật không quá b**n th** nhưng cũng vô

cùng độc đáo. Hay là hoa nhà hoa vườn không thơm bằng hoa dại là chân lý

giang hồ?

Không biết trong Đại Hội Võ Lâm còn xuất hiện những nhân vật thế nào,

giang hồ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ đông đảo. Ngươi vớt được Diệp Cô Thành, ta

kiếm được Tây Môn Xuy Tuyết. Ngươi thịt Đông Phương Bất Bại, ta chém

Nhậm Ngã Hành. Trong thế giới hàng ngàn NPC, những kỳ ngộ thật quá phổ

biến.

"An toàn! Mục tiêu ở phía đông của ngươi." Vô Song Ngư thông báo.

"Đã rõ." Pháo Thiên Minh cầm Kim La Hán lên suy nghĩ một chút, không

lập tức đi ngay, lấy giấy bút viết: đào sai chỗ. Sau đó lấp đầy vài cái hố rồi

chuồn mất.

Chờ đến khi bán được Kim La Hán đã là chuyện của nửa ngày sau. Lúc này

Xa và Tinh Ảnh đã an toàn vượt qua. Khi tổng kết lại thành quả lần này, Pháo

Thiên Minh được 2,5 Kim La Hán, Vô Song Ngư được 0,5 cái. Sau khi bàn bạc,

Thiên Minh nhường lại 0,5 cái cho Vô Song Ngư. Tiểu Tuyết được 1 cái, Xa

được 1 cái, Tinh Ảnh được 1 cái. Nhóm tình nguyện viên được 6 Kim La Hán,

tổng giá trị 180 vạn lượng vàng. Mười một người chia tiền, Đường Đường và

Ái Niếp Niếp chia đều 30 vạn mỗi người. Pháo Thiên Minh nhận riêng 30 vạn.

Cuối cùng mọi người lại chia đều 60 vạn, mỗi người được 2 vạn.

Những người có thể kết giao với Pháo Thiên Minh đều khá khoáng đạt,

không so đo gì về tiền tài. Hơn nữa, cách phân chia này thực sự công bằng, nên

không ai có ý kiến gì. Mọi người đồng ý với đề nghị của Pháo Thiên Minh, mỗi

người chuẩn bị 20 vạn vàng sau Đại Hội Võ Lâm thì đổ vài thị trường chứng

khoán, dùng thực lực thao túng giá cả.

Những Kim La Hán còn lại, mặc dù mọi người vẫn cố gắng tranh giành,

nhưng số người nhiều mà thành quả ít ỏi, thực sự không thể nhặt được hạt dẻ

nào trong cuộc chiến với quần chúng. Còn Lãnh Nhược Tuyết thì một ngày sau

mới đi đào Kim La Hán. Theo lời Vô Song Ngư, bà chủ Lãnh đào bốn cái hố

mới hiểu là bị người ta cuỗm mất rồi, gầm thét liên tiếp, tức giận muốn nuốt cả

thiên hạ. Hơn nữa, Vô Song Ngư còn tiết lộ thêm một thông tin là trang phục

của bà chủ Lãnh có vấn đề, lúc lấy bảo vật ở Trung Hải tuyết nguyên, cô nàng

mặc bộ trang bị 50, mà bây giờ chỉ còn bộ trang bị 40.

Mọi người không để ý tới chuyện đó, Vô Song Ngư kiếm được khoản lớn

nên mọi người gào thét bắt hắn ta trở về mời khách.

Sau khi đợt khai quật báu vật đầu tiên xuất hiện, mọi người cũng đã hiểu

được bí quyết của việc đào kho báu. Có vài ba nhóm cũng khoảng mấy chục

ngàn người tiếp tục đi theo dấu chân của tiền nhân, hướng về Trung Hải tuyết

nguyên. Chỉ là lần khởi xướng khai quật này chất lượng kém xa so với nhóm

người đầu tiên, hơn nữa xung đột liên miên, trong vòng mười ngày hoàn toàn

không có Kim La Hán nào được đào lên.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 431: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 116



Ăn uống thả ga, long trời lở đất, rượu XO loại thượng hạng, Mãn Hán toàn

tịch... Một bữa ăn hết 500 lượng vàng, đó là phần thưởng xứng đáng cho người

mạo hiểm. Đương nhiên nơi tiêu tiền là Không Có quán rượu, gọi là nước phù

sa không chảy ruộng ngoài. Cân lớn chia vàng, ăn thịt miếng lớn, uống rượu

chén to, cuộc đời còn gì hạnh phúc hơn thế này?

Cơm nước no nê nghỉ ngơi nghĩ đến vui thú, Tinh Ảnh và Tiểu Tuyết, Ái

Niếp Niếp và Niếp Niếp tự tìm cớ đi kiếm lãng mạn. Có đại ca đường khẩu và

đại sư huynh môn phái có trọng trách, Hát Bất Túy và Xa cũng phải về lo việc.

Hai huynh muội Phích Lịch và Kiếm Cầm đi mua trang bị. Trong phòng ngoài

Pháo Thiên Minh ra chỉ còn lại Vô Song Ngư, Vụ Lý Hoa và Đường Đường.

"Bây giờ chúng ta làm gì?" Vô Song Ngư cười ngây ngô rồi hớp một ngụm

rượu hỏi.

"Bên ta có nhiệm vụ..." Vụ Lý Hoa mới nói được một nửa thì Pháo Thiên

Minh đã cắt ngang.

"Không làm nhiệm vụ nữa, mấy tháng nay làm như máy móc, nhiệm vụ trái

nhiệm vụ phải, thật không dễ gì có chút thời gian rảnh rang, ta muốn đi dạo chợ.

Các ngươi đi đi."

"Vậy chúng ta đi đây."

"Đi đi, đi đi. Tiểu Ngư, nhớ thanh toán, không được chạy mất đâu đấy."

Pháo Thiên Minh cầm chén trà đặc, ngồi tầng một dựa vào cửa sổ phơi

nắng. Một đại nam nhân không có việc gì đi dạo phố làm chi, tìm chỗ thanh tịnh

hưởng thụ mới thật sự tốt lành. Kiếm tiền vì cái gì? Chẳng phải chỉ cầu an nhàn

sao? Nhưng y muốn an nhàn, kẻ khác lại không chịu cho.

"Chính là trong này." Một giọng nói vang lên từ cửa quán rượu. Pháo Thiên

Minh nhíu mày. Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là ả Thiên Hậu đáng chết kia,

bên cạnh còn có một NPC thiếu niên khoảng mười tám tuổi. Thiếu niên này dù

tuổi không lớn lắm, dù mặc bộ áo vải trắng rất bình thường, nhưng vẫn không

che đậy được khí chất quý phái của hắn. Thấy Pháo Thiên Minh nhìn sang, hắn

lễ độ chắp tay cười, những người ngồi tầng một tiêu pha lại tưởng lời chào đó

nhắm vào mình bèn đứng dậy đáp lễ. Cứ như thể ngồi nhìn người ta là rất thiếu

lễ phép.

"Xin chào mọi người, mời ngồi mời ngồi. Ta chỉ có chút việc tìm chủ quán

rượu này, rất tiếc vì làm phiền mọi người. Không biết vị nào là chủ nhân?"

Thiếu niên cực kỳ khiêm tốn, lễ độ, nhưng tình huống này lại giống như chủ

nhân trời sinh khiêm tốn tỏ ra khách sáo với tôi tớ. Chủ nhân dù xuất phát từ

thiện ý, nhưng tôi tớ lại cảm thấy rất bất an... Có những người dường như vốn

sinh ra đã kiêu ngạo, cho dù họ giấu kiêu ngạo trong lòng, tự thấy kiêu ngạo

không đúng, nhưng người khác vẫn cảm nhận họ kiêu ngạo là điều tất nhiên, là

thiên lý.

Xoạt một cái, tất cả mọi người chỉ về phía Pháo Thiên Minh đang đeo kính

râm ngắm nghía ánh nắng, ngồi một bên uống trà. Pháo Thiên Minh đã sớm

cảm nhận được người này chính là nhân vật cấp BOSS, nhưng trong mắt người

khác BOSS có thể là tiền, theo y thấy lại chỉ có vậy. Lên lầu dùng thìa gạt một

vòng, người cùng cấp với hắn không ít hơn mười.

Còn về khí chất quý phái của thiếu niên, càng không được y để ý. Một NPC

ngầu lòi thế để làm gì? Cố ý đến làm mất mặt đàn ông chúng ta à? Ta nói cho

ngươi biết, thực ra đàn ông ganh tỵ hơn phụ nữ nhiều.

"Vị chủ quan này, xin hỏi tên họ là gì?" Thiếu niên không hề để ý tới thái độ

hờ hững với Pháo Thiên Minh mà đi đến cách hắn hai thước, rất cung kính hỏi.

Câu hỏi này khiến Pháo Thiên Minh lập tức trở thành kẻ thù trong mắt mọi

người. Thật quá vô lễ. Tất cả người chơi đều nghĩ như vậy. Chỉ một cử chỉ nhỏ,

một câu nói ngắn gọn, họ đã bị khí chất của thiếu niên này chinh phục. Giống

như thời xưa, bình dân gặp một vị vương tử đức độ khắp bốn biển.

"Có việc gì thì nói đi." Pháo Thiên Minh bị ánh mắt đám đông thúc giục,

ngồi ngay ngắn hơn một chút. Lần này ngồi xuống khiến y có cảm giác rất kỳ

lạ, tựa như ngồi như vậy, trong lòng đã không còn day dứt nữa. Chẳng lẽ có võ

công gì đó có thể ảnh hưởng đến tâm trí của mình?

Thiếu niên mỉm cười nói: "Ta muốn tìm ông chủ hỏi han một chút, không

biết ông chủ có thể chỉ giáo không?"

"Không có người này."

Thiên Hậu cũng không vui lòng, chỉ tay hỏi: "Này! Ngươi thái độ gì vậy?"

Pháo Thiên Minh nghe vậy cũng tức giận, không ngờ kẻ thù dám công khai

khiêu khích ngay trước mặt mình như vậy. Y bèn nhảy xuống, lấy kiếm lao tới.

Chiêu kiếm này tuy không phải toàn lực của Pháo Thiên Minh, nhưng cũng

khiến mọi người trầm trồ. Đệ nhất cao thủ, quả không phải lừa gạt.

Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào ngực Thiên Hậu, bỗng nhiên thân hình

thiếu niên lóe lên, xuất hiện bên cạnh Pháo Thiên Minh. Một bàn tay từ phía sau

nâng lên đỡ tay Pháo Thiên Minh, một bàn tay khác nhẹ nhàng cầm lấy thanh

kiếm của y. Pháo Thiên Minh kinh hãi, võ công của tên này thâm sâu vô cùng.

Thanh kiếm của mình trừ phi là BOSS cấp độ tiếp cận tông sư, nếu không chỉ

có thể đả thương mình để cứu người, tuyệt đối không thể dễ dàng bị cướp kiếm

như vậy. Tên này là ai?
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 432: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 117



Thiếu niên hai tay nâng kiếm, quay về phía Pháo Thiên Minh cười nói:

"Kiếm pháp của ngài quả thật là khoái kiếm số một mà ta từng thấy. Chẳng qua

thấy Thiên Hậu gặp nguy cấp, ta liều mình giúp một tay. Mong ngài thứ lỗi,

đừng nên trách tội."

Pháo Thiên Minh lấy lại kiếm, hỏi: "Đời này ngươi đã từng nổi giận chưa?"

"Hỉ nộ ái ố, đương nhiên là có." Thiếu niên đáp như một học trò.

"Ngươi tìm ai?"

"Tiểu Ngư Nhi."

"Tiểu Ngư? Hắn ra ngoài làm nhiệm vụ rồi. Ta giúp ngươi liên lạc vậy.”

Pháo Thiên Minh lôi ra máy truyền tin, kêu lớn: "Tiểu Ngư, ngươi ở đâu?”

Vô Song Ngư nức nở trả lời qua điện thoại: "Ở kỹ viện đây thưa lão đại,

nhiệm vụ hôm nay thật sự không phải việc người làm được.”

"Nhiệm vụ gì vậy?” Pháo Thiên Minh tò mò hỏi, không biết nhiệm vụ gì mà

khiến Vô Song Ngư khóc thút thít như vậy.

"...Tìm phụ thân.” Vô Song Ngư đáp "Ta không muốn nhắc tới việc này,

nhưng ngươi phải có lòng trắc ẩn đối với bằng hữu gặp vận rủi, phải tìm cách

giải cứu ta ra khỏi đây.”

"May cho ngươi đấy. Trong quán rượu có người tìm ngươi kìa.” Pháo Thiên

Minh nói.

"Vậy ta đến ngay.” Vô Song Ngư hớn hở đáp.

Thiếu niên cứ đứng bên cạnh chờ Pháo Thiên Minh thu điện thoại rồi mới

lên tiếng: "Người mà ta đang tìm tên là Giang Tiểu Ngư. Chẳng qua mọi người

thường gọi hắn là Tiểu Ngư, ta ông chủ đừng hiểu lầm.”

"Giang Tiểu Ngư ư?” Pháo Thiên Minh quay đầu lại, thấy không biết tự lúc

nào Diệp Khai đã ngồi trên cầu thang, dường như đang lắc đầu. "Không có

người này.” Pháo Thiên Minh quả quyết trả lời.

Thiếu niên thở dài: "Vậy thôi, xin lỗi vì đã làm phiền ông chủ.”

Có thể nhìn ra được thiếu niên cũng không có ý định tìm Tiểu Ngư, nhưng

Thiên Hậu lại rất muốn giúp thiếu niên kia tìm Tiểu Ngư Nhi: "Nói bậy, rõ ràng

Tiểu Ngư đang ở trong bếp mà.”

"Nếu chủ quán nói là không có ở đây, tất nhiên là thật sự không có. Chúng

ta đi thôi, phần thưởng của ngươi đã hẹn sẽ không thiếu đâu." Thiếu niên định

xoay người rời đi.

“Ta nói thật với ngươi." Sau một hồi do dự, Thiên Hậu nói: "Thật ra ta nhận

nhiệm vụ của sư phụ ngươi, đưa ngươi đến gặp Giang Tiểu Ngư."

Nghe những lời ấy, thiếu niên sững người một hồi lâu, rồi xoay mình lại, cúi

đầu im lặng.

Lúc này Tiểu Ngư Nhi từ nhà bếp bước ra, tiến thẳng đến trước mặt thiếu

niên nói: "Hai mươi ngày nữa."

"Hai mươi ngày nữa, ta sẽ tới vùng Vũ Hán." Thiếu niên cúi đầu xoay

người, không nhìn vào đôi mắt của Tiểu Ngư Nhi.

Nói xong những lời khó hiểu ấy, thiếu niên và Thiên Hậu đi khỏi. Giang

Tiểu Ngư cũng từ biệt Pháo Thiên Minh rồi đi ngay sau đó.

"Chuyện gì vậy, Tiểu Bạch?"

"Sau này không được gọi ta là Tiểu Bạch nữa." Đôi mắt Diệp Khai lướt qua,

hắn tiến lại gần ngồi cạnh Pháo Thiên Minh, nói với vẻ rất nghiêm trang.

"Trước kia ngươi không có tâm trạng mâu thuẫn như thế."

"Đó là vì ta không biết Tiểu Bạch là tên của một con chó trên đất Nhật Bản."

"Được! Tiểu Khai, thuật lại cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra."

Diệp Khai gõ nhẹ bàn rồi thở dài: "Thiếu niên phía rồi tên Hoa Vô Khuyết,

là huynh đệ sinh đôi cùng Tiểu Ngư. Nhưng hai người từ nhỏ đã bị tách ra nuôi

dạy. Người nuôi dưỡng Hoa Vô Khuyết chính là hai vị cung chủ Di Hoa cung,

sau khi Hoa Vô Khuyết trưởng thành, hai vị cung chủ đã ra lệnh cho hắn: Gặp

Tiểu Ngư, giết!"

Diệp Khai nói đến đây, nhìn Pháo Thiên Minh, chờ đợi phản ứng phẫn nộ

của y, rồi lợi dụng cơ hội đó để giao thêm nhiệm vụ nhưng không có thưởng.

Nhưng ngoài ý muốn của hắn, Pháo Thiên Minh đáp lại: "Huynh đệ tương tàn

há chẳng phải chuyện thường ngày hay sao? Hơn nữa mười mấy năm nuôi

dưỡng, dạy võ công, dạy làm người, tốn hao biết bao tâm sức. Yêu cầu tuy hơi

quá đáng, nhưng ân dưỡng dục khó mà bảo là không báo được."

Diệp Khai nghiến răng đập mạnh xuống bàn: "Một bộ chân giải."

Pháo Thiên Minh không chớp mắt: "Năm bộ.” Bản thân y không còn là tiểu

quỷ mới vào giang hồ, mà đã trở thành một tiểu nhân đa nghi mỗi khi trao đổi

với NPC.

Diệp Khai mắt không buồn không nháy, trừng trừng nhìn Pháo Thiên Minh:

"Chỉ một bộ thôi, muốn thì cứ lấy, không thì dẹp. Còn bốn bộ kia ngươi phải

tìm sư phụ ta lấy, dù đánh chết ta cũng không lấy ra được."

"Thành giao chứ, làm sao đây?"

"Nhất định phải ngăn cản bọn họ lại, nếu không Tiểu Ngư sẽ chết. Muốn

ngăn cản trận đấu tử chiếm ấy, trước hết phải tìm người có thể đánh bại cả hai vị

cung chủ."

"Sư phụ của ngươi?" Pháo Thiên Minh thắc mắc. Y từng thấy võ công của

Hoa Vô Khuyết, từ đó suy luận ra chắc chắn sư phụ Diệp Khai là người cực kỳ

lợi hại. Muốn đánh bại một kẻ trâu bò, nhất định phải tìm một người còn trâu bò

x 2 + 1.

"... Thôi xin, hiện giờ ta đã phạm luật rồi, vốn dĩ nhiệm vụ này không liên

quan gì đến ngươi, là cô nàng kia nhận. Giờ chúng ta đi ngược lại quy tắc,

ngươi nói xem có thể tìm sư phụ ta hay không?" Diệp Khai nói nhỏ bên tai Pháo

Thiên Minh: "Ngươi phải đi tìm một đại hiệp tên Yến Nam Thiên."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 433: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 118



"Đi đâu mà tìm?"

"Ác Nhân cốc, đến khi tới Vũ Hán thì hướng về phía đông một trăm dặm là

tới."

"Giết vào bên trong à?"

"Ác Nhân cốc là cấm địa, ai vào cũng giết. Nói thật nhé, với võ công của ta

cũng rất khó có thể giết vào được. Có điều... ta nghĩ rằng ngươi có thể không

phải giết vào bên trong."

"Tại sao?... Con mẹ nó, ngươi nghĩ ông chủ của ngươi tồi tệ như vậy à?

Ngươi xem đạo đức của ta vẫn còn bị giữ ở mức trên 60 kia kìa." Pháo Thiên

Minh tức giận.

"Hành vi... Ta nói hành vi, ta nghĩ chắc chắn ngài có thể vượt qua khảo

nghiệm, thành công trở thành một thành viên trong Ác Nhân cốc."

"Câu này nghe ngứa tai quá." Từ khi bước chân vào trò chơi, Pháo Thiên

Minh đã chọn danh môn chính phái, quyết tâm trở thành đại hiệp võ lâm, tấm

gương của giang hồ. Nhưng không ngờ danh tiếng của y dù là với NPC hay

người chơi đều ngày càng tồi tệ, thế này là oan nghiệt gì đây.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Pháo Thiên Minh thân thiết ôm vai Vô Song Ngư: "Tiểu Ngư, chúng ta đi

làm nhiệm vụ đi."

"Tìm cha hay tìm mẹ?" Vô Song Ngư rùng mình một cái.

"Tìm đại hiệp."

"Vậy còn tốt hơn một chút, lúc nào xuất phát?"

"Bây giờ."

Ác Nhân cốc, nghe tên đã biết đây là nơi tụ tập của ác nhân. Sau khi Yên

Pháo Thiên Minh và Vô Song ngư đến mục tiêu, trước mắt bọn họ là một tấm

bia đá, trên đó khắc ba chữ lớn: Ác Nhân cốc, cùng một hàng chữ nhỏ cỡ con

kiến. Phía sau tấm bia đá là một sơn cốc, bên trong khói lửa cuồn cuộn, loáng

thoáng còn có tiếng người nói chuyện.

Vô Song Ngư vừa định xoay người nhìn chữ con kiến, Pháo Thiên Minh vội

vàng kéo hắn lui ra ngoài mười trượng: "Dùng kính viễn vọng đọc xem, hơn

nữa phải đọc to lên." Ngày trước ở cổ mộ, Pháo Thiên Minh đã từng làm

chuyện như vậy, nên đương nhiên đã có kinh nghiệm.

"Cẩn... thận... cơ quan." Vô Song Ngư vừa nói xong, xung quanh chỗ bia đá

năm trượng đất sụp xuống, xuất hiện một cái hố lớn sâu năm trượng. Đồng thời

trên cành cây đá trên đỉnh bia đá đã có những mũi tên bắn xuống như mưa.

Chúng kéo dài nửa khắc đồng hồ mới hết.

"Khà khà, học theo ca đi. Tiểu Ngư, đọc lại lần nữa."

"Cẩn thận cơ quan." Lỗ hổng năm trượng đột nhiên kéo ra một tấm lưới

đánh cá khổng lồ, dây thừng lưới đánh cá bị treo ở đầu nhánh cây. Bật ra một

cái, lưới đánh cá bay lên không trung, sau đó từ trong rừng rậm bay ra ba mũi

thương dài xuyên qua lưới đánh cá.

Vô Song Ngư há hốc mồm, ch** n**c miếng, trầm trồ ngưỡng mộ bản lĩnh

của Pháo Thiên Minh: "Anh hùng! Có cần tiểu đệ mang hành lý cho ngài

không?"

"Đừng gọi ta là anh hùng!" Pháo Thiên Minh khiêm tốn nói: "Ta chỉ là đặt

mình vào vị trí của bọn họ đưa ra suy nghĩ xấu xa nhất của bản thân thôi. Giả sử

có người đến quấy rối cuộc sống của ta, ta sẽ dùng thủ đoạn gì để bẫy chết bọn

chúng. Chỉ cần đổi vị trí và suy nghĩ thôi, không có gì đáng khoe khoang. Vậy

theo tưởng tượng của ngươi, nếu hai chiêu này vẫn chưa hạ được địch, chiêu

thứ ba của ngươi là gì?”

“Khiêu thứ ba? Bái phục rồi. Ta sẽ ôm đùi người ta mà nói: Ngài chính là

thần tượng mà ta hết mực ngưỡng mộ, trí tuệ của ngài đã khiến Gia Cát Lượng

hổ thẹn tột cùng, sau này ta là người của ngài, để thể hiện lòng kính trọng của ta

đối với ngài...”

Vô Song Ngư lấy làm lạ, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Không có sau đó, nói nhiều lời như thế đã thừa đủ chọc hắn thủng

cả trăm lỗ rồi.”

"Nếu không ôm được đùi thì sao?" Vô Song Ngư chân thành hỏi tiếp, vừa tò

mò vừa khiêm tốn.

“Không ôm được? Vậy ngươi cứ nói: Ta biết ngài là bậc anh hùng cái thế.

Thật sự là để cho kẻ tiểu nhân như ta... Cái khác không nói nữa, anh hùng mời

ngài uống chén rượu này, trong Ác Nhân cốc này ngài có thể qua lại tự nhiên,

chắc chắn sẽ không ai làm khó ngài đâu. Nếu không uống, ngươi cứ nói: Thì ra

anh hùng khinh hạng tôm tép, kính mời ngài bước qua thi của ta đi. Ta tuyệt đối

không dám động thủ với ngài ngài. Cứ như vậy, hắn ta chỉ có hai sự lựa chọn,

hoặc g**t ch*t người hết lòng kính trọng mình, hoặc uống rượu độc của anh

hùng.”

"Hai vị anh hùng.” Một gã đầu trọc đột nhiên ló đầu ra từ trong rừng, trực

tiếp đi tới cách hai người khoảng hai thước, quỳ xuống nói: "Hai vị anh hùng trí

dũng song toàn, xin nhận của Cáp Cáp Nhân này một lạy.” Nói xong thật sự cúi

đầu xuống rồi bò lại gần để ôm chân.

Pháo Thiên Minh vận nội lực, giẫm mạnh lên tay phải hắn, ngồi xuống nói:

"Tứ hải ai cũng là huynh đệ, cần gì phải khách khí thái quá như vậy. Ta biết ta

là anh hùng vô địch, nhưng ngươi cũng không cần phải cảm động đến rơi nước

mắt như thế.” Rồi túm lấy tay trái Cáp Cáp Nhân, chân thành nói: “Đúng là quá

khách khí rồi. Người thân à, người thân ơi.” Lại vận nội lực, cổ tay trật khớp:

"Huynh đệ à, đừng trách anh hùng ta, ta đối với ngươi... vừa gặp đã thân thiết

như người nhà, kết quả quá kích động. Ngươi sẽ không trách ta chứ?”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 434: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 119



Ha ha, Cáp Cáp Nhân không thốt nên lời, chỉ biết cười ngu ngơ, đợi Pháo

Thiên Minh thả tay chân ra, không nói câu gì, dùng cả tứ chi bò trở lại rừng cây.

"Trình độ nội lực của tên này rất tệ.” Pháo Thiên Minh nói trên kênh đội

ngũ.

"Ta cảm thấy hắn không dựa vào võ công kiếm ăn. Ngươi chắc chắn nơi này

có đại hiệp?” Vô Song Ngư rất hoài nghi. Tuy mới gặp một người nhưng dù có

thể nào cũng không thể liên tưởng tới hai chữ đại hiệp.

Lúc này có vài người đi ra từ bụi rậm bên đường nhỏ, trong đó có cả Cáp

Cáp Nhân. Một gã hán tử lạnh lùng nói: "Ta là Đỗ Sát, các ngươi đến Ác Nhân

cốc có việc gì?"

Pháo Thiên Minh vẫy tay nói: "Chúng ta đến gia nhập."

Đỗ Sát nhìn hai người một hồi rồi nói: "Các ngươi đến đây, ta xem xem có

đủ tiêu chuẩn vào Ác Nhân cốc chúng ta hay không."

"Ngươi lừa ta thì sao?"

Một nữ tử cười nói: "Đỗ lão đại nói không lừa ngươi đâu, Ác Nhân cốc

chẳng ai dám lừa ngươi."

"Được!" Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư cẩn thận tiến lại trước mặt Đỗ

Sát.

"Giới thiệu trước đã." Nữ tử chỉ vào mình nói: "Cáp Cáp Nhân các ngươi đã

biết rồi. Ta tên là Đồ Kiều Kiều." Rồi chỉ vào một hán tử khoảng bốn mươi tuổi:

"Không ăn đầu người Lý Đại Chủy." Sau đó chỉ vào người lảng vảng phía sau

như oan hồn: "Nửa người nửa quỷ- Âm Cửu U."

Đỗ Sát chỉ vào Vô Song Ngư nói: "Ngươi không được." Rồi chỉ vào Pháo

Thiên Minh: "Còn ngươi được, lắm nhưng phải qua được kiểm tra. Xem ngươi

có đủ tư cách vào Ác Nhân cốc, trở thành một trong chúng ta hay không... Sao

lại khóc rồi?"

Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh mặt đẫm lệ đồng thanh đáp: "Một lời

khó nói hết."

Rõ là khôi hài, một đệ tử chính phái toàn làm chuyện người người oán trách,

còn treo đạo đức trên mức 60, lại được gia nhập Ác Nhân cốc. Còn một đại sư

huynh tiền nhiệm tà phái Ma Giáo đạo đức bằng không, lại không được gia

nhập.

"Khiêng ra đây." Đỗ Sát ra lệnh, Lý Đại Chủy bèn lôi một cỗ máy từ trong

rừng ra.

Lý Đại Chủy giải thích: "Ác Nhân cốc là một trong tứ đại cấm địa giang hồ,

người bình thường chúng ta tuyệt đối không được vào, để tránh hiểu lầm hay

gian lận, hệ thống cố ý sắp xếp máy phát hiện nói dối này. Chỉ cần nói thật là

đèn đỏ sẽ sáng, nếu cố tình nói dối nhiều lần sẽ bị điện giật chết. Chúng ta sẽ

hỏi các ngươi, nếu xác nhận ngươi đủ xấu, chúng ta nhất định cho ngươi vào

trong cốc, kể cả bằng hữu của ngươi cũng được vào. Nếu không thể vượt qua,

muốn vào cốc chỉ còn cách học Yến Nam Thiên làm bình thuốc..."

Lý Đại Chủy chưa dứt lời, Đỗ Sát đã vung tay tát vào mặt hắn: "Bắt đầu đi!"

Pháo Thiên Minh đặt tay phải lên thiết bị, Đỗ Sát hỏi: "Ngươi đã giết bao

nhiêu người?"

Ba phút sau, Đỗ Sát không nhịn được quát: "Mau trả lời!"

"Giục quái gì, đang đếm đây! Bị ngươi làm lộn xộn hết cả lên rồi, phải đếm

lại từ đầu!" Năm phút sau Pháo Thiên Minh gãi đầu nói: "Không nhớ rõ lắm,

chắc cũng không dưới tám chín trăm."

Thấy đèn đỏ sáng, Đỗ Sát mặt đen như nồi than nhưng vẫn nói: "Nhiều hơn

ta, qua ải!"

Lý Đại Chủy bước ra hỏi: "Ăn thịt người bao giờ chưa?"

"Ăn rồi." Pháo Thiên Minh trả lời. Vô Song kinh hoàng phát hiện đèn đỏ lại

sáng. Hóa ra thằng nhóc này có thể lừa cả máy móc, hay là... thật sự đã từng ăn

thịt người?

"Hầm? Luộc? Xào?" Lý Đại Chủy tiếp tục hỏi.

"Thường thì ta ăn sống." Đèn đỏ lại sáng, khuôn mặt mấy tên NPC cũng rất

khó coi. Vô Song Ngư suýt nữa nôn mửa ngay tại chỗ.

"Đã ăn bao lâu rồi?"

"Để ta suy nghĩ...Ít ra cũng đã ba năm năm, hoặc có thể lên đến bảy

năm...Dù sao chỉ cần rảnh rỗi là ta ăn, có lúc đang ăn ngon thì bị phát hiện, lại

bị đánh, muốn ăn chút thịt thật không dễ dàng gì. Tất nhiên, thường ngày ăn

trộm là rất đơn giản. Nhưng bọn chúng càng đánh thì ta càng ăn, càng cấm

không cho ăn thì ta lại càng muốn ăn, chọc cho chúng tức chết... Lúc ăn, lúc

ngủ, thậm chí lúc đi vệ sinh cũng ăn. Các ngươi không biết, thời đại của ta thiếu

thịt..."

Màu đỏ lại sáng, Vô Song Ngư thật sự không nhịn được ho một tiếng. Mấy

đại ác nhân kể cả Lý Đại Chủy cố nén cơn buồn nôn trong bụng, sắc mặt đã tái

mét đến cực điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. "Ăn sống hay ăn chết à?"

"Nói bậy, tất nhiên là ăn sống rồi." Đèn đỏ lại sáng, ngoại trừ Lý Đại Chủy

và Pháo Thiên Minh, tất cả mọi người đều nôn mửa.

"Người lớn hay trẻ con?"

"Thịt người lớn già quá, không thích ăn." Đèn đỏ lại sáng, lần này ngay cả

Lý Đại Chủy cũng nôn.

"Một ngày ăn bao nhiêu..." Lý Đại Chủy chưa dứt câu đã bị Đỗ Sát tát cho

một cái, ngã lăn ra đất, có còn để người ta sống nữa không.

Vô Song Ngư vừa nôn vừa chửi trên kênh đội ngũ: "Đồ súc sinh!"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 435: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 120



"Xì! Lúc nhỏ con chưa từng cắn ngón tay à? Giả bộ thanh cao! Hừ!" Bà

Pháo Thiên Minh khinh khỉnh.

“... Của mình?”

"Nói nhảm! Ngươi gặm gón tay người khác à, ngươi là súc sinh."

“Ta...”Vô Song Ngư đột nhiên rất muốn khóc, hôm nay là gì thế này, nhiệm

vụ sau còn giày vò hơn nhiệm vụ trước.

Âm Cửu U đi tới, dò xét Pháo Thiên Minh một hồi rồi quay sang nói với Đỗ

Sát: "Hắn có khinh công tốt hơn ta."

Đỗ Sát gật đầu phất tay, sau đó Âm Cửu U lui xuống, Đồ Kiều Kiều ra sân

hỏi: "Thường hay dịch dung không?"

Pháo Thiên Minh lôi ra mười hai cái mặt nạ nói: "Lúc nào cũng sẵn sàng

cống hiến lực lượng và sinh mệnh của mình cho sự nghiệp dịch dung."

"Sau khi dịch dung đã làm chuyện xấu gì?"

"Đã làm chuyện gì xấu à?" Pháo Thiên Minh vò đầu, con mụ này ngu à?

Đeo mặt nạ tất nhiên là chuyện xấu. Thấy việc nghĩa, anh hùng cứu mỹ đừng

nói là đeo mặt nạ, ngay cả mấy thông tin riêng tư như số điện thoại hay ngày

sinh tháng đẻ cũng sẵn lòng cống hiến. “Chủ yếu là để hại người, thuận tiện trốn

tránh người không muốn gặp."

Đồ Kiều Kiều gật đầu với Đỗ Sát, Đỗ Sát giơ tay lấy ra một đại ấn, tay còn

lại vung thiết câu tạo cắt mở áo ngoài của Pháo Thiên Minh. Bộp một tiếng, bốn

chữ đỏ được in lên ngực Pháo Thiên Minh: "Được rồi, ngươi có thể tự ro ra vào

Ác Nhân cốc. Yên tâm, ấn này cho dù ngươi có chết cũng không biến mất. Nếu

có việc cần hỗ trợ có thể tìm chúng ta bất cứ lúc nào, tất cả mọi người đều là

đồng đạo, theo lý nên trợ giúp nhau."

Pháo Thiên Minh cúi đầu rơi lệ nhìn bốn chữ lớn, Vô Song Ngư cực kỳ

đồng tình đưa một tờ giấy an ủi: "Huynh đệ, cố nén bi thương, ngàn vạn lần

phải bảo trọng thân thể. Thật ra tuy áo lót của tân thủ không thể che lấp được,

nhưng đại bộ phận trang bị vẫn có thể che dấu, đừng để trong lòng. Hôm nay

thật sự... coi như ta đã được thấy."

Tráng chí vì thù lao mà chết trước, Tuyệt Đỉnh Ác Nhân - bốn chữ lớn đỏ

máu rực rỡ dưới ánh mặt trời, nói rõ trong thế đạo hôm nay làm người tốt...

Khó! Làm một người tốt có tiền... càng khó! Làm người tốt có tiền được người

người kính ngưỡng... Khó càng thêm khó.

Một người mới trong công ty tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đồng nghiệp,

huống hồ đây là người mới đầu tiên của Ác Nhân cốc trong nhiều năm qua, lại

còn là người chơi đầu tiên gia nhập. Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đi một

mạch vào trấn nhỏ này, tựa như nguyên thủ duyệt binh nhận được ánh mắt chú ý

từ bốn phương tám hướng, đương nhiên trong ánh mắt của mọi người không

nhiều ý tốt, phần lớn là ánh mắt của trẻ con đi vườn thú ngắm tinh linh.

Hai người da mặt dày, căn bản là không để tâm đến những ánh mắt này.

Ngay khi hai người bắt đầu bình luận về mọi người xung quanh, một Gã cao to

hùng hổ chặn đường hai người. Gã cao to kéo vạt áo, chỉ vào bốn chữ Nhị Đẳng

Ác Nhân trên ngực nói: "Bái ta làm đại ca, về sau trong cốc ta che chở cho

ngươi."

Pháo Thiên Minh cũng kéo vạt áo nói: "Gọi ta là gia gia, bằng không ta giết

ngươi."

"... Gia gia, ngài cứ đi từ từ." Gã co to lật đật né sang một bên, ánh mắt mọi

người lập tức dời đi, tập trung vào việc của mình, thái độ vâng lời như công

công trong cung đình.

"Thật ra làm kẻ xấu cũng rất oai phong." Vô Song Ngư thấy vậy cảm khái

nói: "Chỉ một tên côn đồ ngoài đời thực đã có thể phá hoại yên bình của cả một

con phố. Để bọn chúng giữ gìn trị an, có lẽ còn dễ dàng hơn cả cảnh sát."

"Không có cách nào khác, luật pháp Trung Hoa chính là khuyến khích tội

phạm, đàn áp bách tính. Chẳng phải lần trước có tin tức như thế này sao: Một

bảo an vì cứu một cô nàng trong xưởng không bị vài tên lưu manh cưỡng ép đi

hát karaoke, ra tay can thiệp kết quả đánh chết một tên. Hậu quả ra sao, cơ bản

là có thể đoán được. Ài! Bao giờ bách tính chúng ta mới có được sống cuộc

sống hạnh phúc, thấy kẻ trộm là đập chết, gặp lưu manh cũng có thể đánh chết."

"Sớm muộn gì cũng có thôi, người Anh đã đi trước một bước, họ bắn chết

người lạ trong nhà mình được pháp luật bảo hộ, cũng là nghĩa vụ mà bách tính

Đại Anh đế quốc phải làm. Thật đáng ngưỡng mộ. Khi ta du học bị mất trộm

tám lần, mỗi năm học một lần. Bắt được kẻ trộm, sáng đưa đến đồn cảnh sát,

chiều hắn ta đã ra ngoài hóng mát. Ta hỏi cảnh sát, họ nói không đủ hai ngàn

nên không thể lập án. Lúc đó ta tức giận quát lên một tiếng: Hắn không ăn trộm

đủ hai ngàn là lỗi của ta sao, kết quả bị xử phạt."

"Hay là vì thế mà chúng ta mới có giấc mộng võ hiệp, nhảy lên mái hiên

vượt tường,cChém đầu quan tham dưới lưỡi đao, diệt lưu manh dưới gót giày.

Này, Tiểu Ngư, ngươi vừa nghe Lý Đại Chủy nhắc đến Yến Nam Thiên phải

không?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 436: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 121



"Phải, hắn nói bình thuốc gì đó, rồi bị Đỗ Sát cắt ngang." Vô Song Ngư nhớ

lại một chút rồi trả lời.

"Ngươi nói xem có phải hắn ta ở đây hay không?" Pháo Thiên Minh chỉ vào

một tiệm thuốc nhỏ trước mặt hai người, trên cửa có treo một tấm biển ngang

ghi: Ác nhân y quán.

"Rất có thể." Vô Song Ngư gật đầu.

Pháo Thiên Minh cũng gật đầu. Thuận tay nắm lấy tay Vô Song Ngư rồi vận

lực hô to: "Thầy thuốc cứu người! Huynh đệ của ta bị trật tay rồi." Đối với các

thầy thuốc... không phải những thầy thuốc hiện đại, Pháo Thiên Minh vẫn có

chút kính trọng, cũng không xông thẳng vào. Từ Thần Nông nếm trăm loại cỏ

cây thảo tới Bản thảo cương mục, bất kỳ thầy thuốc nào cũng mang tấm lòng

như cha mẹ, cũng giống như những giáo viên trước năm 90, nếu không sao lại

nói tiền tài làm hỏng người?

"Giờ ta biết cái gì gọi là bằng hữu hư hỏng rồi, sao ngươi không tự làm

mình bị thương ấy?" Vô Song Ngư oán giận một hồi rồi hét lớn: "Cứu mạng!"

"Giả quá rồi, không phải chỉ là trật tay thôi à? Ngươi la làm gì?" Pháo Thiên

Minh hiểu rất rõ về khả năng diễn xuất trường phái thần tượng của Vô Song

Ngư.

"Vào đi, hay ta phải mời các ngươi mới được?" Một giọng nói vang lên.

Pháo Thiên Minh dìu Vô Song Ngư vào y quán. Nếu không sao lại nói Pháo

Thiên Minh cũng không phải là trường phái thực lực, chỉ bị trật tay chứ có phải

bị trật chân đâu, việc gì phải dìu?

Y quán này không lớn lắm, ở giữa là một người có dáng vẻ của thầy thuốc.

Bên trái có một cửa hông dẫn vào phòng bên trong. Trong phòng không có bất

kỳ đèn đuốc nào, tối om om. Thầy thuốc ngồi tiếp khách lại là người quen của

Pháo Thiên Minh, đầu cũng không ngẩng lên, cứ viết lung tung.

"Vạn Xuân Lưu?" Pháo Thiên Minh dò hỏi, có người quen thì dễ làm việc

hơn. Tuy nhiên thật sự cũng không quá thân thiết.

Vạn Xuân Lưu ngẩng đầu nhìn Pháo Thiên Minh một cái, mũi ừ một tiếng,

tỏ ý đúng là cái của mình. Nhưng vẻ mặt thể hiện rằng, hắn không có ấn tượng

gì về hai người trước mặt. "Trật khớp à?"

Không đợi Vô Song Ngư trả lời, Pháo Thiên Minh đã ngồi lên ghế đầu rồi

nói gian như trộm: "Lão Vạn, thật ra chúng ta đến đây là để tìm Yến Nam

Thiên."

Vạn Xuân Lưu đưa mắt nhìn Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi hỏi: "Tìm

hắn làm chi?"

Pháo Thiên Minh thưa: "Đi cứu Giang Tiểu Ngư."

"Ừ!" Vạn Xuân Lưu gật đầu. Pháo Thiên Minh trong lòng nở hoa, đơn giản

vậy sao? Nhưng câu nói kế tiếp của Vạn Xuân Lưu làm cho hắn phát điên lên:

"Ám hiệu."

"Ám... ám hiệu gì?" Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh liếc nhìn nhau.

Vạn Xuân Lưu nói: "Ám hiệu chứ còn gì! Các ngươi không biết sao? Thật

ra Yến Nam Thiên đang ở đây, nhưng phải đúng ám hiệu ta mới giao cho các

ngươi."

Pháo Thiên Minh cung kính hỏi: "Xin hỏi, ta phải đi đâu mới có thể biết ám

hiệu ấy?"

Vạn Xuân Lưu đáp: "Khi nhận nhiệm vụ, ngươi không có nhắc nhở sao?

Hoặc là giúp Hoa Vô Khuyết g**t ch*t Giang Tiểu Ngư, hoặc xông vào Ác

Nhân cốc cướp để đưa Yến Nam Thiên ra, chấm dứt trận phong ba này. Nếu

chọn cách thứ hai sẽ nhận được một ám hiệu, rồi đến đây ta sẽ giao người."

Pháo Thiên Minh gãi đầu nói: "... Thế ra là ám hiệu! Đúng rồi, có ám hiệu

mà ta quên mất. Ta sẽ đi tìm hiểu lại, các ngươi chữa trị trước đi."

Vô Song Ngư vẫy đôi tay nói: "Nhưng tay ta đã lành rồi mà?"

Pháo Thiên Minh bèn quăng ra một tờ ngân phiếu nói: "Vậy làm kiểm tra

sức khỏe đi."

Đi ra ngoài, đăng xuất, lên Vạn Độ (Google của Trung), tra ám hiệu trên

Vạn Độ, ghi nhớ, trở về trò chơi.

"Thiên Vương cái địa hổ?"

"Cút! Ta còn bảo tháp trấn hà yêu đây." Vạn Xuân Lưu tức giận, coi ta là

Tọa Sơn Điêu à.

Ra ngoài, đăng xuất.. về trò chơi.

"Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú." Pháo!

"Môn triều đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu." Ngư!

“Thiên phụ địa mẫu?” Pháo!

"Phản Thanh phục Minh... Xin ngươi đấy, dùng não thêm một chút đi? Nhìn

cách ăn mặc này mà là người thời nhà Thanh à?" Vô Song Ngư khinh thường

người này, Thanh triều thì thôi, còn dùng đi dùng thủ đoạn ám hiệu hiện đại

nữa. Hắn nào có biết Pháo Thiên Minh còn có một nhóm ám hiệu ngu ngốc

chưa thử:

Lá trà bao nhiêu tiền?

Ba đồng một cân.

Năm đồng nửa cân nhé.

Nửa cân mười đồng. (Ám hiệu trong Lộc Đỉnh Ký)

Đồng chí à, rốt cuộc ta cũng gặp được ngươi rồi... Sao lúc đó chỉ số thông

minh của phản động lại thấp như vậy? Vừa nghe ám hiệu này là biết, người mua

lá trà và bán lá trà không phải là đồng đảng thì cũng là ngu si.

"Vạn ca, Tiểu Ngư bên kia đang chờ cứu mạng. Ta nói thật với ngài, chúng

ta căn bản là không nhận nhiệm vụ kia, là một bằng hữu của Tiểu Ngư không

đành lòng thấy hắn chịu chết chết cho nên ta mới nhờ chúng ta mang Yến Nam

Thiên đi dẹp loạn." Pháo Thiên Minh nhún nhường nói.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 437: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 122



"Ám hiệu!" Vạn Xuân Lưu căn bản không để ý đến lời này, đưa ánh mắt vô

cùng kiên định nhìn thẳng vào Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh rút kiếm đặt lên cổ Vạn Xuân Lưu: "Lão Vạn, chớ có làm

quá. Mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, tạo điều kiện cho người ta cũng là tự

tạo điều kiện cho mình. Hôm nay nói thế nào đi nữa ta cũng phải dẫn hắn đi.

Ngài cứ xem xem xử lý thế nào đi."

"Ám hiệu." Vạn Lưu Xuân uy vũ không chịu khuất phục.

"Đồ cứng đầu." Pháo Thiên Minh nháy mắt với Vô Song Ngư, hiểu ý, quay

người đánh một quyền vào đầu Vạn Xuân Lưu.

Vạn Lưu Xuân ăn một quyền, rất kiên định, cũng rất kiên trì: "Ám hiệu."

Nói xong câu này đầu đột nhiên choáng váng. Dẫu sao nắm đấm của Vô Song

Ngư cũng chẳng dễ chịu gì. Cái này cũng chỉ có thể đối phó với NPC, người

chơi thì không thể bị choáng váng.

"Tiểu Ngư, đóng cửa. Ta sẽ tìm người!" Pháo Thiên Minh dặn một tiếng, đốt

đuốc rồi đi vào phòng trong, một mùi thuốc nồng nặc bay ra. Phòng trong bị

chia thành 3 gian nhỏ, hai gian trước trống không, trong góc gian thứ ba là một

chiếc giường nhỏ, có người ngồi kết già, bất động, như thể đã ngồi như thế từ

thời xưa đến nay.

"Yến đại hiệp?" Pháo Thiên Minh cúi đầu ghé sát vào hỏi, người ngồi kiết

già không có phản ứng. Pháo Thiên Minh thấm nước miếng làm ướt ngón tay,

đưa tới mũi người ngồi kiết già thử một lần, ừm, vẫn còn thở.

"Thế nào rồi?" Vô Song Ngư thò đầu vào hỏi.

"Chín phần mười là Yến Nam Thiên, nhưng có lẽ đang ở trạng thái người

thực vật."

"Vậy bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ ôm hắn xông ra? Vừa rồi tác dụng

dã quan sát, nơi này có không ít cao thủ võ công."

"Để ta suy nghĩ... vậy chỉ còn cách..." Pháo Thiên Minh bắt đầu nghĩ cách.

Vô Song Ngư nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Về nguyên tắc ta

đồng ý cách làm này, nhưng vai trò của chúng ta phải đổi. Dù sao ngươi cũng

phải để ta được chút ít ích lợi chứ."

"Được rồi được rồi, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện, một lúc nữa ngươi

cũng không thoát ra được đâu." Pháo Thiên Minh rất tốt bụng đồng ý đề nghị

của Vô Song Ngư. Sau đó lấy ra một cái mặt nạ, điền tên mình vào rồi đắp lên

mặt Yến Nam Thiên, lại lấy một cái mặt nạ viết tên Yến Nam Thiên che mặt

mình. Sau đó co đầu rụt cổ vào góc học cách ngồi kiết già của người ta.

Vô Song Ngư cầm bút nhúng chu sa, viết bốn chữ Tuyệt Đỉnh Ác Nhân lên

ngực Yến Nam Thiên, một tay ôm vai Yến Nam Thiên, như một cặp bằng hữu

nối đuôi nhau bước ra cửa. Tuy Yến Nam Thiên không chạm đất nhưng hắn sửa

lại áo choàng trắng che khuất chân, không ai nhìn thấy. Huống hồ nội công của

Vô Song Ngư không tầm thường, mang theo một người vẫn có thể dễ dàng

bước đi như bình thường. Tất nhiên không thể để ai lại gần quan sát.

Nguy cơ bại lộ tuy rất lớn, nhưng chỉ có thể cố gắng thử một lần, cược vào

nhân phẩm. Đại hiệp trong Ác Nhân cốc giống như con ruồi trong nồi súp

xương, ruồi tất nhiên không được đám xương chào đón. Vì vậy nhất định phải

cược vận may. Cho dù là trường hợp xấu nhất, bị phát hiện rồi vây bắt, hắn chỉ

cần ném Yến Nam Thiên ra rồi chạy trốn. Tin rằng với giá trị quan của bọn ác

nhân, chưa chắc đã ráo riết truy sát một Vô Song Ngư không có mâu thuẫn lợi

ích. Chết đạo hữu không chết bần đạo, chết con ruồi chết không chết nồi xương,

đây là triết lý sâu sắc đến mức nào.

"Thuận lợi xuất cốc." Vô Song Ngư vô cùng kinh ngạc gọi điện thoại cho

Pháo Thiên Minh: "Bọn Đỗ Sát còn bày tiệc rượu ở cửa cốc. Còn nói chúc ta và

Thanh Mai đại hiệp thuận buồm xuôi gió."

"Bọn họ nhìn ra sơ hở sao?" Pháo Thiên Minh căng thẳng hỏi lại. Cơ sở của

Vô Song Ngư tuy vững chắc, nhưng ít được hun đúc bởi trò chơi, tư tưởng còn

chưa sa đọa đến tình trạng không có thuốc nào cứu được. Pháo Thiên Minh sợ

hắn bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.

Vô Song Ngư đáp: "Chắc chắn là đoán ra, bọn họ đứng cách ta đúng một

mét."

Pháo Thiên Minh nói: "Bọn họ có ra tay không?"

Vô Song Ngư lắc đầu: "Không hề!"

Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Không lẽ lão Yến vốn là người trong Ác

Nhân cốc?"

Vô Song Ngư phân trần: "Không đến mức đó chứ! Mới nghe nói quan phỉ

một nhà chứ chưa từng nghe nói hiệp ác một nhà. Giờ phải làm sao đây?"

Pháo Thiên Minh tuyệt vọng: "Có thể chạy bao xa thì chạy, ta sẽ lập tức

đuổi theo. Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi!"

Ngay khi Pháo Thiên Minh tháo mặt nạ xuống, lại thấy Đồ Kiều Kiều và Lý

Đại Chủy đi tới.

Pháo Thiên Minh vội vàng chắp tay nói: "Ha ha, hai vị... vừa gặp đệ đệ của

ta à? Chúng ta là huynh đệ sinh đôi."

Đồ Kiều Kiều lắc đầu: "Không có! Chúng ta đến để rước Vạn đại phu, bởi

vì Đỗ Sát lão đại bệnh cũ tái phát."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 438: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 123



"Bệnh cũ gì thế?"

"Động kinh." Lý Đại Chủy trả lời sau đó lắc lắc Vạn Xuân Lưu hỏi: "Vạn

đại phu hình như đang ngủ."

Pháo Thiên Minh vội nói: "Chắc là chứng mệt mỏi mùa thu, hay là các

ngươi hãy đưa ông ấy tới chỗ Đỗ lão đại, biết đâu lúc đó sẽ dậy."

"Cũng đúng!" Lý Đại Chủy vác Vạn Xuân Lưu cùng với Đồ Kiều Kiều đi ra

ngoài. Lúc sắp đi, Đồ Kiều Kiều còn quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào với Pháo

Thiên Minh.

... Cái gì thế này? Pháo Thiên Minh vẫn chưa hiểu ra, nhưng có một điều có

thể khẳng định, chính mình và Vô Song Ngư đã lọt vào bẫy của người ta.

Nhưng cái bẫy ấy ở đâu?

Điện thoại vang lên, Pháo Thiên Minh vội nhận máy nhưng chưa kịp nói gì

đã nghe thấy giọng của Vô Song Ngư: "Chử Trà, Yến Nam Thiên đang co giật,

hình như sắp về trời."

"Chết thật!" Pháo Thiên Minh hoảng hốt chạy ra cửa nhìn, tiểu trấn vốn

đông đúc chợt trống không. Gió thổi cát bay mù mịt, như đang chế nhạo trí

thông minh của người chơi.

"Chúng ta dính bẫy rồi, Yến lão phải cho Yến Nam Thiên uống thuốc kinh

thiên động địa gì đó để chữa trị vết thương trước đã. Sau đó mới giao lại cho

bọn ta. Nếu không, chúng ta chỉ mang một cái xác ra ngoài."

"Vậy mau tìm thuốc đi."

"Lão Vạn... bị chúng bắt mất rồi." Pháo Thiên Minh nói nhỏ.

Vô Song Ngư an ủi Pháo Thiên Minh đang chán nản: "Không sao đâu Chử

Trà, tục ngữ có câu vấp ngã một lần, khôn lên một chút. Lần sau ta không nhận

nhiệm vụ nữa, ít ra cũng không nhận nhiệm vụ của người khác. Nhưng bây

giờ... ngươi cũng nên cho ta một lời khuyên đi, Yến Nam Thiên đã sùi bọt mép

rồi."

"Ngươi lập tức liên lạc với Kiếm Cầm, cấp cứu tại chỗ đi. Ta sẽ đến ngay."

"Thế nào?" Pháo Thiên Minh đến ngọn núi hoang nơi Vô Song Ngư ở, đã

qua mười mấy phút rồi.

"Ngươi không tự mình nhìn được à? Dù sao thì tim đập là hơi thở ngừng,

thở lại thì tim ngừng. Nhanh lên giúp cái." Vô Song Ngư đang lăn xả với lão

Yến, hôn môi đè ngực khẩn trương vô cùng.

Pháo Thiên Minh tiếp tục vỗ ngực: "Chết tiệt, không hiểu sao lại lật thuyền

như vậy. Bị một đám ác nhân dụ cho một vố, phải tìm cách đòi lại mới được."

"Làm thế nào bây giờ?"

"Cứu sống Yến Nam Thiên, rồi kích động hắn san bằng Ác Nhân cốc." Pháo

Thiên Minh chợt lóe lên ý tưởng: "Này, Tiểu Ngư, đây là trò chơi mà. Chúng ta

phải dùng thuốc chứ."

"Đúng." Vô Song Ngư gật đầu, nhanh chóng lấy ra hai gói thuốc hỏi: "Kim

Sang dược bôi ngoài hay uống trong Bạch dược uống vào trong?"

Pháo Thiên Minh do dự một lát rồi nói: "Ngươi bôi Kim Sang đi, ta sẽ rót

Bạch dược, ta cũng không tin không cứu sống được hắn." Nói đoạn mở nắp chai

Cocacola, ném viên thuốc trắng vào lắc lắc, rồi bóp quai hàm Yến Nam Thiên

rót thẳng vào.

Một phút sau, hai người lại tiếp tục đè ngực hôn môi. Vô Song Ngư bên

cạnh thở dài đầy bất mãn: "Ngươi chẳng thể nghĩ ra được ý tưởng thiết thực nào

à. Toàn làm những chuyện không đâu, nếu thuốc thường có thể xử lý được thì

người ta đã sống lại từ lâu rồi."

"Vậy bây giờ phải làm sao? Ta cũng chẳng có hà thủ ô ngàn năm gì đó. Sao

Kiếm Cầm còn chưa đến?"

Vô Song Ngư im lặng rồi nói: "Trà, ta không cảm thấy Kiếm Cầm đến có

thể trì hoãn cái chết của lão Yến, mà rất có thể..."

"Ta biết, ta chỉ không muốn một đại hiệp chết trên tay ta." Pháo Thiên Minh

khinh bỉ rồi cúi đầu an ủi bệnh nhân: "Lão Yến, ngươi hãy cố chống cự, chẳng

mấy chốc sẽ không còn đau đớn nữa. Nếu ngài tin theo Phật, thì tuyệt đối đừng

nói với Diêm Vương rằng cái chết của ngài liên quan đến chúng ta. Tất cả đều

do nha đầu Kiếm Cầm kia gây ra."

Cuối cùng Kiếm Cầm cũng hùng hùng hổ hổ chạy tới, câu đầu tiên đã hỏi:

"Cái tên này có bảo hiểm y tế không?"

Pháo Thiên Minh đứng dậy, cả hai tay nắm lấy vai Kiếm Cầm, nghiêm mặt

nói: "Muội muội, xin hãy xem hắn như anh trai rồi sẽ chữa trị đúng cách. Mau

kẻo tắt thở đến nơi rồi."

"Khà khà!”Kiếm Cầm cười gian một tiếng, Pháo Thiên Minh cảm thấy nụ

cười này thật quen mắt... À, đã từng thấy qua trong gương.

"Các vị khán giả, " Kiếm Cầm lục tìm trong túi, lấy ra một vật nói: "Nhân

sâm ngàn năm, bất kể bệnh nặng đến đâu, vết thương tàn nhẫn ra sao. Chỉ cần

còn thoi thóp, bất kỳ sinh vật nào trên đời cũng có thể gượng dậy thêm một

lúc."

Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư mừng rơi nước mắt, thì ra là thiên thần

mặc áo trắng. Pháo Thiên Minh vội vàng nhận lấy nhân sâm ngàn năm nói: "Để

ta nấu, Kiếm Cầm tiếp tục ép ngực bệnh nhân." Nói rồi, lấy ra một chai

Cocacola, dùng kiếm cắt đôi, lấy phần đáy làm cái nồi nhỏ, sau đó ném nhân

sâm vào trong, vận Thiên Hỏa Phần Thế đun sôi, đồng thời kiểm soát nhiệt độ

kẻo đun chảy nồi nhôm.

"Các ngươi không biết đâu, mỗi lần nấu mì, ta luôn tưởng tượng bản thân có

nội công nào đó, có thể trực tiếp đun sôi nước. Không ngờ trong trò chơi lại có

thể thực hiện được ảo tưởng này." Pháo Thiên Minh vừa nói vừa đun Cocacola

nấu nhân sâm ngàn năm, Vô Song Thuỷ học theo cách bóp má của Pháo Thiên

Minh, trực tiếp đổ nhân sâm ngàn năm đã nấu chín vào miệng Yến Nam Thiên.

Sau đó ba người đặt Yến Nam Thiên xuống đất, bắt đầu vây xem.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 439: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 124



Đột nhiên, Yến Nam Thiên mở mắt ra, giật mình ngồi phắt dậy hỏi trầm

giọng: "Đây là đâu?" Bốn chữ ấy toát lên vẻ từng trải phong sương của kiếp

người, tấm lòng của bậc đại hiệp, thái độ bình tĩnh khi gặp chuyện...

Pháo Thiên Minh xúc động đến nỗi nước mắt tuôn rơi: "Đây là..." Chưa dứt

lời, Yến Nam Thiên lại ngã bịch xuống, tiếp tục hôn mê. Pháo Thiên Minh lập

tức quay đầu nhìn Kiếm Cầm hỏi: "Kiếm Cầm, cô làm gì thế?"

Kiếm Cầm uất ức đáp: "Ta vừa nói rồi mà? Chỉ có thể gượng dậy thêm một

lúc, gượng xong là trở lại thôi!"

"Ta..." Pháo Thiên Minh nuốt hết cơn tức vào lồng ngực, ngẩng mặt khóc

lóc: Còn để cho người ta sống hay không đây?

Tiếp tục ép ngực, hôn môi." Giờ phải làm gì đây?" Vô Song Ngư gấp gáp

hỏi: "Hay là phẫu thuật cho hắn?" Chết sớm đầu thai, thấy chết không cứu là

không được, nhưng cũng không nỡ để hắn chịu đau đớn như vậy.

"Mổ chỗ nào? Ta chẳng hiểu về xem mạch, lại chẳng có máy siêu âm, làm

sao mà mổ?" Kiếm Cầm hỏi ngược lại.

Pháo Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta nhớ đọc tiểu thuyết võ hiệp,

chỉ cần truyền nội lực là có thể cứu người, cơ bản là chữa lành được mọi chứng

bệnh."

"Truyền thế nào?" Kiếm Cầm và Vô Song Ngư cùng hỏi.

"Để ta nghĩ xem." Pháo Thiên Minh nắm tay Yến Nam Thiên rằng: "Đặt

lòng bàn tay đối diện nhau như thế này thì thường thấy." Hai bàn tay vừa siết

chặt, nội lực Pháo Thiên Minh đẩy mạnh một cái "Rắc", Pháo Thiên Minh cúi

đầu che miệng thì thầm: "Hình như tay gãy mất rồi."

"..." Vô Song Ngư và Kiếm Cầm im lặng.

"Ta thử lại ở lưng, nhiều trường hợp cũng làm như vậy."

"Cái này ta biết, phải làm cho khói bốc lên mới được." Kiếm Cầm nói.

"Bốc khói thì không chắc, bốc lửa thì được." Hai tay Pháo Thiên Minh đặt

lên lưng Yến Nam Thiên, đẩy nội lực Đạo gia thuần chính...

Vô Song Ngư vui mừng hô to: "Phun máu rồi! Phun máu rồi!". Trên ti vi

cũng thế, phun ra máu là biểu hiện sống lại. Dĩ nhiên chỉ giới hạn ở phim cổ

trang. Còn phim tình cảm, vừa ho máu là báo hiệu bi kịch tình yêu. Hôm nay

không vui ho một cái, ngày mai lại làm khán giả rơi nước mắt thêm chút nữa,

ngày kia con cháu bất hiếu lại tiếp tục ho thêm. Không ho đến 80 tập thì không

thôi, dù sao trước 80 tập thì ho mãi cũng không chết. Tất nhiên không loại trừ

trường hợp đạo diễn vô lương tâm bắt diễn viên ho đến 300 tập, khiến cả khán

giả theo đó ho luôn nửa năm. Kể từ lúc ho máu trở thành biểu hiện của giàu

sang quyền quý, thì đây là động tác hấp dẫn nhất đối với khán giả.

“Hôn mê rồi, báo tin cho gia quyến, chúng ta đã cố gắng hết sức!” Kiếm

Cầm theo Tây y tất nhiên có cái nhìn riêng về việc phun máu, đặc biệt là người

bệnh nan y sắp lìa đời mà phun ra máu chỉ có thể đại diện cho hồi quang phản

chiếu lần cuối.

Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Lão Yến, ngươi anh hùng cả đời, giờ sắp ra

đi, chúng ta thực sự... Ngươi mở mắt ra mà nghĩ xem có di vật gì muốn giao

phó không. Ngươi nói được câu nào không? Ngàn vạn lần không thể để cho

tuyệt học võ lâm bị đứt đoạn vì cái chết của thân xác ngươi, đó là tội lỗi muôn

đời. Chúng ta sẵn lòng nhẫn nhục kế thừa ý chí của ngươi... cùng với võ công,

để xây dựng nên hòa bình cho giang hồ, cống hiến phần sức lực mỏng manh của

bản thân."

"Chậc chậc, người ta sắp chết rồi, ngươi vẫn còn để ý đến lợi ích nữa à? Lợi

ích của hắn đã bị ác nhân vơ vét từ lâu rồi." Vô Song Ngư khinh bỉ nói với Pháo

Thiên Minh: "Yến đại hiệp, ngươi giấu bí tịch võ công ở đâu, ta đào ra làm vật

bồi táng cho ngươi."

Kiếm Cầm cười nói: "Cẩn thận sau khi hắn hóa thành ma, canh ba lại đến

tìm các ngươi."

Pháo Thiên Minh hốt hoảng hỏi: "Canh ba? Bây giờ là canh mấy?"

Vô Song Ngư xem kỹ hệ thống rồi nói: "Giờ Dần, canh năm, cũng là khoảng

4 giờ sáng."

"Xem ta đây!" Pháo Thiên Minh lôi từ trong áo ra một nén hương lớn, cầm

tay Yến Nam Thiên quẹt diêm rồi cắm xuống đất cầu khẩn: "Hương ơi, ngươi

nhất định phải cháy hết trước 6 giờ."

Kiếm Cầm và Vô Song Ngư nhìn cây hương cao bằng nửa người trưởng

thành, to bằng nắm tay, cùng miệng nói: "Ta thấy không đáng tin."

Ba giờ, bốn giờ, năm giờ sáng, người xưa gọi là năm canh. Ngũ Canh Hoàn

Hồn hương, chỉ cần hương cháy hết trước khi canh năm kết thúc, người bị

thương nặng có thể khỏi hẳn.

Nhưng vấn đề là... Hương này thật sự hơi to một chút. Chớ nói ba giờ đồng

hồ của canh năm, ước chừng đốt một ngày cũng không hết. Hiện tại Hồn Hoàn

hương đã đốt nửa giờ, nhưng mới đốt được chưa đến 10%. Kiếm Cầm và Vô

Song Ngư vừa cấp cứu vừa đưa ánh mắt hy vọng nhìn về phía Pháo Thiên

Minh, hi vọng gã sẽ lại đưa ra ý tưởng xấu xa nào đó.
 
Back
Top Bottom