Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 330: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 14



Lúc này Pháo Thiên Minh đang rất thắc mắc một chuyện, nếu nói là Công

chúa Tỳ Bà có võ công và động tác đặc thù gì đó áp chế nội lực của mình, giảm

bớt tình trạng của mình. Nhưng tại sao Kiếm Cầm lại không có việc gì? Nghĩ

tới điều này, hắn quay đầu thoáng nhìn về phía rừng cây, đã thấy Hồ Thiết Hoa

đã đánh về phía Công chúa Tỳ Bà. Nhưng trong nháy mắt này, Pháo Thiên

Minh thấy Công chúa Tỳ Bà bắt lấy huyệt đạo Hồ Thiết Hoa. Chỉ một chiêu,

ngay khi Hồ Thiết Hoa tiếp cận Công chúa Tỳ Bà khoảng hai thước, đột nhiên

trở nên không biết dùng võ công, tay chân toàn bộ mềm nhũn. Nhưng cũng vì

Hồ Thiết Hoa dây dưa, Công chúa Tỳ Bà từ bỏ truy kích hai người Võ Thiên

Minh.

Đầu óc Pháo Thiên Minh vận hành còn nhanh hơn so với Pentium 5, đầu

tiên có thể xác định, ba mươi người bị bắt ở quán trọ Thiên Phong chắc chắn

phải là do Công chúa Tỳ Bà có chiêu thức kỳ diệu này. Tiếp theo Công chúa Tỳ

Bà này chín thành chính là Thạch Quan Âm. Cuối cùng biết Sở Lưu Hương bảo

mình chạy là vì hàng hóa đang ở trên tay mình, chỉ cần một ngày hàng hóa

không bị mất, vậy an toàn của Hồ Thiết Hoa có thể được đảm bảo.

Đúng lúc này, Nhất Kiếm Đoạt Tâm không được tự do bắt đầu đánh ngược

lại...

Pháo Thiên Minh vác Kiếm Cầm chạy xa năm dặm quanh ốc đảo, tốc độ

này không phải trưng cho đẹp, bởi vì chỉ nhìn Kiếm Cầm đang nôn khan sau bả

vai là biết, không ngừng có thể tạo thành hiệu quả say xe trong truyền thuyết.

"Ta nói này...Ọe, sau này có thể khiêng cao chút không, dạ dày xóc nảy này

khó chịu lắm."

"... cá nhân ta cũng muốn để cao một chút, nhưng Hắc Bạch Song Sát người

ta không cho."

"Ngươi muốn chết à!" Kiếm Cầm cười mắng một câu sau đó đột nhiên nói:

"Ca ca của ta tìm ta, ngươi chờ chút!" Nói xong bèn đăng xuất. Qua ba phút lại

chui ra nói: "Đại sư huynh của ta tìm chúng ta trên diễn đàn."

"Ồ, rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp này! Bên nhà phát hành cũng công bố

việc giới hạn bị NPC bắt giữ là mười ngày nhỉ? Thế thì còn không đến bốn ngày

nữa thôi, làm sao làm được nhỉ. Hơn nữa nhà phát hành cũng nói, trong lúc bị

NPC bắt giam có thể tiến vào cấp phó bản luyện tập, cần gì phải quyết chí liều

mình làm bằng được nhiệm vụ này?"

"Đây gọi là cảm giác vinh dự tập thể, ngươi không hiểu đâu." Kiếm Cầm

nói.

“Ta từng làm lính, sao lại không biết cảm giác vinh dự tập thể. Ta cảm thấy

đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi.”

“Vậy vì sao ngươi cứ nhất quyết muốn giúp Diệp Cô Thành?”

“... Vấn đề này nói ngươi cũng không hiểu, hay là chúng ta đăng xuất liên

lạc với hắn đi!”

Sau khi đăng xuất, Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm nói rõ thân phận, tiến

vào không gian tư nhân của Nhất Kiếm Đoạt Tâm...

Nhất Kiếm Đoạt Tâm tuy bất mãn Pháo Thiên Minh từ chối gọi video,

nhưng vẫn như cũ mở màn rất khách khí: "Nghe nói các ngươi cũng là người

thành phố A hả? Không bằng bây giờ ta mời các ngươi ăn cơm?"

Pháo Thiên Minh nói thẳng: "Đừng có nói những chuyện đó nữa, đi thẳng

vào vấn đề đi. Trước tiên nói xem sau khi các ngươi tới quán trọ quỷ quái đó đã

xảy ra chuyện gì?"

Nhất Kiếm Đoạt Tâm đáp: "Đừng nói tới cái quán trọ đó, ta và mười mấy đệ

tử mới vào, một nữ nhân che mặt từ trong phòng đi ra. Không nói hai lời, lập

tức bay thẳng về phía chúng ta. Tốc độ đó có thể không bằng ngươi nhưng thân

pháp và khinh công phối hợp liền một mạch. Đầu tiên ba người bị đánh gục. Ta

vừa rút kiếm ra là phát hiện nội lực chỉ còn lại ba thành. Người này ra tay bùm

bùm liên tục, trong phòng có mười mấy người mà chỉ có ba chúng ta rút kiếm

ngăn cản một chút rồi bị đánh ngã toàn bộ. Lúc này Sở Lưu Hương và Cơ Băng

Nhạn một trước một sau nhào vào, nhưng thân thể còn chưa đến gần cô ả đã gục

xuống như máy bay không dầu. Sau đó cô ta ra khỏi phòng, loạt xoạt không đến

một phút, đã điểm huyệt đạo tất cả mọi người, sau đó ta hỏi thử, chỉ mấy người

giao thủ với cô ta một chiêu, võ công cao cường đến mức đáng sợ."

“Sau khi đều bị điểm huyệt, từ cửa sau có mười mấy nữ tử chạy vào. Một

người xách hai, ném tất cả chúng ta lên thuyền. Sau đó cô ta bắt đầu ép hỏi tung

tích của hàng hóa. Sở Lưu Hương do Cơ Băng Nhạn bị uy h**p tính mạng, nói

ra sự thật, bảo là trên người các ngươi, sau đó chúng ta liền bị bắt đến đại bản

doanh của cô ta. Có điều chúng ta gặp phải một NPC bị nhốt trong phòng tối tên

là Thạch Đà. Theo chúng ta biết, người này chính là Hoàng Phủ Cao mà Liễu

Yên Phi muốn tìm. Mặc dù chúng ta bị điểm huyệt đạo, nhưng chúng ta có thể

tùy ý đi lại trong cốc này, chỉ không được phép ra khỏi cốc. Mấy ngày nay

Thạch Quan Âm không có ở đây, chúng ta chỉ muốn nhìn xem các ngươi còn

sống hay không, sau đó phối hợp trong ngoài diệt đại bản doanh của cô ta.”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 331: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 15



Pháo Thiên Minh đáp lại: "Vấn đề thứ nhất chúng ta làm thế nào để tìm

được các ngươi? Bên đó là đại sa mạc, không phải thành quách nhỏ."

"Thạch Đà mà ta vừa nói, ngũ quan chỉ còn một lỗ mũi còn dùng được. Hắn

bị nhốt trong một gian phòng, ta đã bàn với hắn, để hắn đi tìm các ngươi."

"Ngươi nói đùa sao?” Kiếm Cầm hỏi.

"Ta không đùa. Các ngươi không biết năng lực của Thạch Đà này, trong

vòng trăm dặm có thể cảm nhận được nguồn nước, miễn là các người tìm được

chỗ có nước, ta bảo đảm hắn tìm được các người. Có điều, điều này cũng phải

xem số trời, trong vòng bốn ngày mà các người không đến, nhiệm vụ của chúng

ta coi như thất bại, sẽ bị dịch chuyển về Hoa Sơn.”

"... Nước không phải vấn đề, ngươi nói hắn biết chúng ta đang ở phía nam

một ốc đảo lớn mười dặm , định chạy trốn đến hơn hai mươi dặm. Vấn đề kế

tiếp là tại sao ta phải giúp các người?”

"Vấn đề này ta cũng đã cân nhắc, vật phẩm trong hang động hoàn toàn

thuộc về hai người các ngươi, chúng ta sẽ không đụng vào. Nếu thu hoạch thấp

hơn một ngàn vàng, ta sẽ bù đắp cho ngươi.” Nhất Kiếm Đoạt Tâm rất hiểu đi

nói đạo lý với Pháo Thiên Minh là một quyết định ngu ngốc. Dĩ nhiên, nói cho

cùng thì bản thân cũng chẳng muốn đi cứu một nhóm người xa lạ.

"Được! Hai câu hỏi cuối cùng, làm thế nào giao tiếp với Thạch Đà? Chất

lượng và số lượng đệ tử trong hang ra sao?”

"Thạch Đà vẫn còn xúc giác, có thể viết lên lòng bàn tay của hắn. Trong

hang có hai mươi cao thủ NPC, chất lượng có lẽ không khác mấy so với nữ tử

ngươi giết hôm đó.”

"Được, vậy chúng ta sẽ đợi Thạch Đà ở ốc đảo phía nam hai mươi dặm.”

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm nằm dưới ánh mặt trời trên sa mạc, chơi bài

giải sầu. Pháo Thiên Minh mới chơi được hai ván đã nhận ra tất cả phụ nữ lúc

chơi bài nhân phẩm đều không tốt cho lắm. Người đối diện tuy thua không khó

chịu như Niếp Niếp, nhưng đó là vì cô nàng chưa thua ván nào. Ban đầu còn lén

lút lấy vài lá bài, sau đó trực tiếp yêu cầu cô lấy ba mươi lá trước, rồi còn phải

chôn kỹ mười ba lá bài vô dụng.

"Chử Trà, cuối cùng ta cũng phát hiện ra một ưu điểm của ngươi đó là – tam

tử nổ!”

"Thôi đi, ưu điểm gì chứ?”

"Tứ tử nổ, quái lạ, sao ván này toàn lựu đạn nhỏ thế này. Ta cũng không biết

nói sao, dù sao cũng cảm thấy ngươi người rất thân cận, mọi việc đều nhường

nhịn người khác. Ván bài nhàm chán như vậy, ta cũng thấy ngán mà ngươi vẫn

kiên nhẫn chơi với ta thế.”

“Không cần. Cái này cũng có giới hạn đấy nhé. Ta vẫn nghĩ, chiêu thức kia

của Thạch Quan Âm chắc chắn là võ công bị động, chỉ cần tiếp cận cô ta trong

vòng hai thước, toàn thân sẽ mềm nhũn. Võ công b**n th** như vậy, chắc cũng

có di chứng hoặc có chỗ nào đó khác thường.” Pháo Thiên Minh cầm mấy lá bài

này không tồi, trong tay cầm hai quả lựu đạn, chỉ là không thích ném ra.

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Trong quá trình quá đột ngột, ta nghĩ đại sư huynh ngươi cũng không nhìn

rõ. Lần này thực sự cứu bọn họ ra, ta cảm thấy nên để cho bọn họ làm đá thử

vàng.”

“Này! Họ đều là người của Hoa Sơn ta, còn có hảo bằng hữu của ta.” Kiếm

Cầm ngẩng đầu cười nói: "Nhưng chỉ cần có thể giết được Thạch Quan Âm,

bọn họ chết một lần cũng không có gì to tát."

Cuối cùng Thạch Đà cũng xuất hiện, không ai có thể liên hệ ông lão khô gầy

trước mắt này với phái Hoa Sơn vốn thanh nhã. Pháo Thiên Minh đi tới kéo ông

lại, rồi viết trong lòng bàn tay ông: "Hoa Sơn, đi!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sơn cốc vô danh.

Pháo Thiên Minh ẩn núp gần đó quan sát, đây là một sơn cốc không nhỏ,

sơn cốc này nằm cách ốc đảo trăm dặm về phía nam, được bao bọc bởi nhiều

ngọn núi đá. Bên ngoài sơn cốc tuy hoang vắng nhưng Pháo Thiên Minh và

Kiếm Cầm đã nhìn thấy cảnh sắc kỳ lạ bên trong. Giữa những ngọn núi ôm ấp

lẫn nhau, đáy sơn cốc là một biển hoa.

"Đây là hoa gì? Sao xưa giờ ta chưa từng thấy, đẹp thật đấy." Kiếm Cầm

hỏi.

"Hoa này người thường không được thấy, chỉ có thể xem trên ti vi. Đây là

hoa anh túc." Pháo Thiên Minh hồi tham gia quân ngũ đã huấn luyện dã ngoại

gần biên giới, từng thấy loại hoa này từ xa.

"m* t**?"

"Ừ! Tinh chế thô thì thành thuốc phiện. Năm đó bạn bè lính biên phòng giới

thiệu, trên đời người khổ sở nhất mà bất nhân nhất không ai bằng trồng hoa anh

túc. Thu nhập của họ cũng chẳng khác gì trồng lương thực ở trong nước, nhưng

lại gây hại cho vô số người. Tuy vậy điều kiện địa lý khiến họ khó trồng lương

thực, nên đây là con đường sống duy nhất của họ. Nói chuyện chính, biển hoa

này nếu dưới ánh nắng gay gắt, có thể tỏa mùi khiến người ta mê man, mang

dầu cù là không?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 332: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 16



"Không có... Kem chống nắng được không?"

Pháo Thiên Minh liếc cô một cái, hóa ra chơi trò chơi cũng sợ rám nắng.

"Thế thì đành phải tự hành hạ mình thôi. Một lát nữa khi đầu óc có phần choáng

váng thì cắn vào môi hoặc đâm vào đùi, đau đớn gấp đôi chính là thuốc tỉnh táo

rất tốt. Phải có bậc thang đi lên, ta trái ngươi phải. Là NPC thì giết hết, nhớ lục

soát thân thể, xem có thể tìm thấy thứ gì hữu dụng không."

"Có gì hữu dụng?"

"Ví dụ như tiền, bí tịch võ công, vũ khí tốt vân vân. Bên này NPC không

bằng bên ngoài, lần trước giết được cô nương kia có công gần như tuyệt học,

nếu không phải bị Sở Lưu Hương chôn thanh đao bạc trong tay ả cùng xác chết,

chắc có thể bán được giá tốt. Nếu không chịu nổi thì cứ áp sát vào ta."

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm cúi đầu tìm kiếm bậc thang bên phải, Thạch

Đà thì làm theo lời dặn đợi ở ngoài hang động. Hai bậc thang quanh co này dẫn

lên một ngôi nhà trên đỉnh núi.

Pháo Thiên Minh mới đi được vài bước đã thấy ba người đàn ông đang quét

dọn bậc thang, bọn họ hoàn toàn không để ý tới Pháo Thiên Minh, dường như

trong mắt chỉ có bậc thang. Động tác của chúng chậm rãi, lại rất có quy luật,

như một đám rối không hồn đang quét dọn từ thuở sơ khai cho đến tận thế.

Những nô lệ hèn mọn này, dù không mặc gì che thân nhưng không ai không

phải là mỹ nam tuyệt thế. Chỉ có điều trên mặt chúng toàn vẻ mê man, ạm mắt

đã mất đi ánh sáng sinh mệnh, xem ra không những quên mất thân phận mà còn

quên mất cả là con người. Pháo Thiên Minh lập tức đoán ra đây chính là đám

người võ lâm bị Thạch Quan Âm chơi chán, phái đi làm công nhân vệ sinh.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Pháo Thiên Minh vung tay, một thanh kiếm nhọn

xuyên thủng cổ họng một người đàn ông bên trái, thuận miệng hỏi: "Đang quét

dọn à?" Tay lần vào xác chết lấy ra một quyển sách, nhìn qua thấy viết võ công

cao cấp « Bàn Nhược chưởng ». "Oa! Cao tăng Thiếu Lâm cũng bị chơi rồi."

Lại một kiếm xuyên qua người giữa, lục lọi vài cái nhưng không có gì. Pháo

Thiên Minh tức giận: "Hóa ra là Cái Bang!"

Đến khi thịt người thứ ba, đột nhiên phát hiện đạo đức mất 20 điểm, Pháo

Thiên Minh sờ xác khóc lóc: "Hóa ra là huynh đệ Võ Đang!... Không có cái

lông, cũng phải, có lông thì cũng bị Tổ sư gia nhà chúng ta nhổ sạch."

Dọc đường lên, Pháo Thiên Minh gặp tổng cộng 7 NPC kiểu này, rất không

may là không có một xu. Pháo Thiên Minh biết quyển thứ nhất coi như phần

thưởng của hệ thống, chỉ trách mình mắt kém, không thịt Võ Đang trước. Nếu

không xét theo tình cảm môn phái dù thế nào cũng có thể moi được bản tuyệt

học không trọn vẹn.

Sau khi qua bậc thang là một vùng đất bằng phẳng, phía trước là một cây

cầu đá dài chừng một dặm dựng qua đỉnh núi đá, đi thẳng tới cánh cửa. Hai cô

gái áo trắng che đang tuần tra đầu cầu, gần như đồng thời phát hiện ra Pháo

Thiên Minh nhảy lên từ bậc thang. Cách khoảng bảy trượng, Pháo Thiên Minh

nhảy một cái, thanh kiếm trong tay như rắn độc đâm thẳng vào ngực cô gái bên

trái.

Hai nữ nhân kia gặp nguy không hề hốt hoảng, Nữ nhân bên trái lùi nửa

bước, nữ nhân bên phải tiến nửa bước. Pháo Thiên Minh đâm trúng nữ nhân bên

trái thì đồng thời bàn tay của cô gái bên phải tất sẽ đánh trúng ngực y. Tay Pháo

Thiên Minh vẫn nắm chặt kiếm, chân nhấc nhẹ, trực tiếp hạ xuống sau lưng hai

nữ nhân này. Y còn chưa quay đầu lại, kiếm đã trở tay đâm ra, lúc này nữ nhân

bên trái đã bị xuyên tim thành một cái xác chết. Pháo Thiên Minh cũng không

rút kiếm. Tay phải tiếp kiếm tay trái, chiêu thức liên tiếp chỉ thẳng điểm yếu của

nữ nhân bên phải. Pháo Thiên Minh đau lòng về chất lượng kiếm quá mỏng

manh, đồng thời cũng cảm thấy rất vui mừng, thanh kiếm này thật sự rẻ tiền.

Giết một người ném một kiếm, không những không xót mà còn hết sức tiết

kiệm thời gian.

Sau mười kiếm, nữ nhân bên phải cũng ngã gục xuống, Pháo Thiên Minh

dùng kiếm chọc vào thi thể hai người, cảm nhận có thứ gì đó tồn tại mới xem

xét kỹ càng rồi lục lọi. Nữ nhân bên trái không có gì, nữ nhân bên phải tốt hơn,

lột được một chiếc nhẫn trên tay trái. Thiên Thanh giới, tăng tốc độ ra đòn 2%.

Rất rác rưởi, Pháo Thiên Minh mắng một tiếng ném vào túi. Có còn hơn không!

Lúc này chợt nghe thấy một tiếng huýt sáo truyền đến từ phía bên phải cầu

đá, Pháo Thiên Minh biết ngay. Kiếm Cầm xuống tay không đủ nhanh, để người

canh cầu báo động. Y lập tức vung kiếm xông tới, chờ khi vượt qua cầu đá, mới

nhìn thấy mười mấy cô gái che mặt từ trong nhà bay ra hướng cầu đá bên phải.

Trong tay họ đều cầm trường kiếm. Pháo Thiên Minh nấp một bên quan sát rồi

phát hiện ra, những NPC này nghèo hơn tưởng tượng không ít, trường kiếm

trong tay họ đều là thiết kiếm rất tầm thường, không có gì đáng mò. Vì vậy mũi

kiếm trong tay vung ra theo người, đánh lén sau lưng mười mấy nữ nhân kia.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 333: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 17



Phập, phập hai tiếng, hai đóa hoa nhỏ đã úa tàn, đám nữ nhân quay người lại

nhìn, lao nhao điều chỉnh mục tiêu. Lúc này Kiếm Cầm cũng xông tới...

Tình thế nghiêng về một bên vì đám nữ nhân đã bước lên cầu đá bên phải.

Mặt cầu chỉ chứa tối đa hai người giao đấu, điều này khiến Pháo Thiên Minh và

Kiếm Cầm rất dễ dàng một chọi hai, mất gần mười phút giết từng người.

Sau khi dọn sạch chiến trường, Pháo Thiên Minh rất thất vọng, tất cả đều là

trang sức tầm thường, toàn đồ xanh. Những thứ này đối với người không có bộ

trang phục thì còn tạm được, nhưng với hai người luôn có đủ bộ trang phục thì

lại cực kỳ khó nhìn.

"Tất cả cộng lại một chỗ khoảng năm mươi lượng bạc." Kiếm Cầm s* s**ng

khắp thi thể một lần, đếm số ngân phiếu báo cáo. Trong số các cô gái mà Pháo

Thiên Minh biết, chỉ có Kiếm Cầm dám đi sờ thi thể, mặc dù thi thể trông

không hề gớm ghiếc, cũng không khác gì người sống, nhưng nhất định phải có

tố chất tâm lý nhất định mới làm được.

Hai người đến phòng lớn nhất trong tòa nhà, đẩy cửa vào xem, thấy đám

Nhất Kiếm Đoạt Tâm ngồi ngay ngắn trên ghế, có vẻ đã đi phó bản luyện cấp.

"Các ngươi đến rồi à?" Giọng nói này là của người duy nhất không vào phó

bản mà bị trói trên cột, Cơ Băng Nhạn. Có thể thấy mấy ngày qua hắn rất cô

độc, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười hiếm thấy, mặc dù nụ cười này lập tức bị

động tác của Pháo Thiên Minh cắt ngang, nhưng dù sao cũng tính là đã cười.

"Ừ!" Pháo Thiên Minh tùy tiện đáp một tiếng, thuận tay xoa khắp thân thể

Cơ Băng Nhạn một lượt, cuối cùng cởi dây chuyền trên cổ Cơ Băng Nhạn

xuống xem xét: "Vòng cổ Băng Hà, ngươi có muốn không?"

"Ta xem xem!" Kiếm Cầm tiếp nhận qua xem xét rồi nói: "Tầm thường, chỉ

có viên ngọc ở giữa cũng không tồi. Ta sẽ tìm một lò rèn lấy nó ra gắn vào trên

áo làm khuy! Gọi dậy bọn họ không?"

"Không vội, ta và ngươi hãy đi đến từng phòng lục soát trước đã. Kẻo bọn

họ tỉnh lại đổi ý."

"Được!"

Con mắt Cơ Băng Nhạn trợn trắng, chăm chú nhìn hai tên cường đạo đi ra

ngoài cửa, cổ họng nghẹn lại, trong lòng cực kỳ khó chịu, chỉ có một cảm giác:

Muốn khóc"!

Nửa giờ sau, cuối cùng hai tên cường đạo cũng quay lại.

"Bên ta lấy được một bộ kiếm pháp cao cấp, ba trăm vàng, còn có một viên

Dạ Minh Châu. Phía ngươi ra sao?" Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm tìm chiếc

bàn ngồi xuống bắt đầu chia tài vật, Kiếm Cầm đổ chiến lợi phẩm ra trước tiên.

Pháo Thiên Minh xì một tiếng, lấy ra đồ vật tự mình lục soát được: "Một

chuỗi Dạ Minh Châu bốn mươi chín viên, ngân phiếu chút ít là đủ một trăm

vàng, võ công thì một quyển cũng không tìm thấy. Nhưng ta tìm được một đôi

giày, Độn Địa ngoa, tốc độ khinh công tăng 10%, chuyên dụng cho nữ... " Pháo

Thiên Minh nói câu cuối cùng đã ảm đạm lệ.

"Chử Trà ca ca!" Kiếm Cầm thân mật gọi một tiếng, đẩy bộ kiếm pháp cao

cấp qua, vớt lại chuỗi Dạ Minh Châu kia. Giày kia thì cô chẳng vội, đằng nào

chẳng là của mình.

"Này! Đồ cũng lấy rồi, qua giúp ta đi!" Cơ Băng Nhạn thật sự nhìn không

nổi nữa hô lên một tiếng.

"Giúp ngươi? Cho ta lý do giúp ngươi?"

“Lý do?” Cơ Băng Nhạn đau đầu, có lý do gì đâu? Người ta với mình chẳng

quen chẳng biết. Cứu người một mạng hơn leo bảy tầng lầu? Người ta là đồ đệ

đạo gia, vốn không ưa gì Phật môn, đầu trâu sao đặt lên miệng ngựa được.

"Ta có thể dạy cho ngươi một bộ pháp, thế nào?”

"Bộ pháp? Nói ta nghe xem thử?”

"Vốn là một bộ pháp chung bộ với lão Hồ, của hắn gọi là Điệp Vũ, của ta

gọi là Nhạn Phi, có thể tăng thêm linh hoạt của thân thể. Thí dụ như nói khinh

công của ngươi bay được một nửa, muốn thay đổi hướng chắc cũng rất khó

khăn phải không? Chỉ cần dùng bộ pháp này, có thể rất dễ dàng quẹo trái phải.

Hơn nữa lúc giao đấu, có thể mau chóng áp sát bên cạnh và sau lưng địch

nhân.” Cơ Băng Nhạn giải thích.

"Thỏa thuận thành công!”

Pháo Thiên Minh suy nghĩ lại, quả thật không có chuyện xấu gì, bèn gõ vào

đầu Nhất Kiếm Đoạt Tâm một cái, Nhất Kiếm Đoạt Tâm lập tức tỉnh lại từ phó

bản. Thấy Pháo Thiên Minh bèn vui mừng nói: "Các ngươi đã tới rồi!”

"Mới tới, mới tới, làm ta mệt chết đi được. Phải làm sao có thể cứu các

ngươi?”

"Các ngươi tới bên cạnh chúng ta là coi như giải huyệt đạo!”

"Vậy ngươi đánh thức bọn họ dậy, ra ngoài làm việc đi! Theo như ta được

biết, mục tiêu nhiệm vụ của các ngươi là Liễu Yên Phi, hiện đang ở cùng một

chỗ với Thạch Quan Âm.”

"Sao còn chưa thả lão Cơ ra?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm đang muốn cởi trói cho

Cơ Băng Nhạn thì bị Pháo Thiên Minh ngăn cản. Miệng Cơ Băng Nhạn đã bị

Thiên Minh lấy vạt áo bịt lại.

"Là như vậy, lão Cơ này đối đãi với bằng hữu rất tốt, nghe nói lão Sở cùng

lão Hồ bị bắt, nhất quyết muốn đi giải cứu cho bọn họ. Ngươi cũng biết đó, võ

công Thạch Quan Âm không rõ, hắn đi rất có thể chỉ là đi tự sát. Cho dù rằng

hắn chỉ là một NPC, nhưng ta cảm thấy cũng phải tôn trọng bọn họ, tôn trọng

bọn họ thì không thể để bọn họ hy sinh một cách vô ích được. Bởi vậy ta cho

rằng hắn bị trói ở đây sẽ tương đối an toàn hơn một chút." Pháo Thiên Minh sợ

nhất là nếu Cơ Băng Nhạn được tự do sẽ g**t ch*t mình trước. Mặc dù bây giờ

võ công của mình còn ổn, nhưng đối phó với hắn vẫn không chắc được.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 334: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 18



"... Chử Trà, trước kia ta thật sự hiểu lầm ngươi rồi. Ta vốn tưởng rằng

ngươi là kẻ lưu manh, song không ngờ ngươi thật ra cũng rất lương thiện.

Nhưng, có phải nên bỏ quần ra trước không? Như thế khó chịu lắm."

"Ta bảo đảm bỏ xuống, hắn sẽ mắng ta vu oan giá họa cho ta, rồi sau đó bảo

các ngươi thả hắn ra. Lão Cơ thật sự là... vì bằng hữu có thể không cần mạng

sống, thật khiến người ta cảm động, ta ra ngoài khóc một tiếng, các ngươi mau

lên." Pháo Thiên Minh nước mắt lưng tròng chạy vội ra khỏi phòng.

Nhất Kiếm Đoạt Tâm cười khẩy một tiếng rồi tháo quần ra, quả nhiên câu

đầu tiên Cơ Băng Nhạn nói là: "Hắn là tiểu nhân, chớ tin lời hắn. Mau thả ta ra."

"Ngươi có đi cứu lão Sở và lão Hồ không?"

"... Có!"

Nhất Kiếm Đoạt Tâm lại nhét ống quần vào miệng Cơ Băng Nhạn, an ủi:

"Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu bọn họ ra." Quay đầu hô to: "Huynh

đệ tỷ muội, xuất phát!"

"Vậy các ngươi ít nhất đừng che miệng ta chứ!" Thật đáng tiếc, không ai

nghe thấy tiếng kêu của lão Cơ, thậm chí đệ tử cuối cùng đi ra cũng không hề

hay biết một giọt lệ trong veo đã lăn dài trên má lão Cơ.

"Có kế hoạch gì không?" Trên đường đi Nhất Kiếm Đoạt Tâm đã lặp lại câu

hỏi này mười ba lần.

"Tạm thời không có!" Pháo Thiên Minh lặp lại bảy lượt. Còn lại sáu lượt là

trả lời không có. "Ta vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, chiêu thức kỳ dị của Thạch

Quan Âm sao lại không có tác dụng với Kiếm Cầm? Có phải vì cô ấy sử dụng

chính là phương pháp lấy thương đổi thương chăng?"

"Lấy thương đổi thương?... Vậy là chúng ta còn phải đi tìm thêm một nhóm

đệ tử Nga Mi?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm hoa mắt, một con đường trường chinh hai

vạn năm ngàn dặm hiện ra trong đầu hắn.

"Quá phiền phức. Ngươi xem bên tay phải ta ra chiêu, tay trái cầm kiếm gãy

đâm vào đùi, thế nào?"

Nhất Kiếm Đoạt Tâm hiện ra một cảnh tượng khác, ba mươi đệ tử Hoa Sơn

dùng song kiếm ngắn dài xông tới ác ma, tay phải liên tục tấn công kẻ địch, tay

trái không ngừng đâm vào bắp đùi mình, miệng ngậm thuốc chữa thương, luôn

chuẩn bị trị liệu. Đột nhiên một đệ tử nội lực sai lệch, hoặc mọi người đều gặp

cảnh nội lực sai lệch, cảnh tượng đó...

"Có cách nào bớt bớt tồi tệ không?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm rõ ràng không

chấp nhận được tình huống này, thế này không phải muốn g**t ch*t Thạch Quan

Âm mà rõ ràng là muốn để Thạch Quan Âm cười chết.

"Chỉ có cách tệ hơn thôi!" Pháo Thiên Minh gãi đầu. Y cũng thừa nhận bản

thân cũng không có ý kiến hay ho gì. Thạch Quan Âm có dính ăn trò này không

chưa biết, vạn nhất cả đám chọc vào đùi, ngược lại cũng không có tác dụng gì.

Đó mới thật là trò cười cho người trong giang hồ. Nhưng đây không phải là

cách không còn cách nào khác sao?

"Ngươi nói cách không tệ trước đi, bằng không thì lấy những ý tưởng tồi tệ

khác ra tham khảo." Nhất Kiếm liều chết, chỉ có ngươi không dám nói ra, không

chuyện gì ta không dám nghe.

"Trước hết chúng ta phái năm đệ tử đi thử võ công của cô ta, xem có thể biết

vấn đề nằm ở đâu không. Sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách đối phó."

Nhất Kiếm Đoạt Tâm buồn rầu nói: "Gọi ai đi? Đó chẳng khác nào đi tự sát.

Ngươi làm như vậy không phải là quá đáng sao?" Hắn rất hiểu tâm lý con

người, nếu nhiệm vụ thất bại, trong lòng bọn họ sẽ rất thoải mái, còn nếu thành

công trái lại họ sẽ rất khó chịu.

"Ta đi vậy!" Khoai Lang đột nhiên giơ tay tình nguyện.

"Hai người, còn ai đi nữa không?" Pháo Thiên Minh quay đầu lại hỏi.

"Không phải mới có một thôi à?" Nhất Kiếm Đoạt nghi ngờ nói.

"Khoai Lang sắp bị ăn hết, tương cà chua liệu có còn hay không?"

Năm người đã tập hợp đủ. Nhất Kiếm Đoạt Tâm thấy mọi người lảng tránh

ánh mắt bất đắc dĩ của mình, đành phải kéo theo ba người thân thiết nhất trong

bang hội ra. Trong đó một người là nữ, hai người là nam. Tên là A với B. Đi

đến ốc đảo rồi, Nhất Kiếm Đoạt mới lên tiếng.

"Giết vào!" Pháo Thiên Minh tuốt kiếm.

"...Có phải hơi thô lỗ quá không?" Nhất Kiếm Đoạt đánh chết cũng không

đồng ý với đề nghị ngu xuẩn như thế.

"... có hơi, hiện giờ chúng ta đang có một nội ứng bên trong, chính là Liễu

Yên Phi của Hoa Sơn ngươi, chín phần mười là người tên Vương Xung. Còn Sở

Lưu Hương thì đừng trông mong gì, nếu có thể liên lạc được với hắn, ta nghĩ có

thể nhờ hắn dụ Thạch Quan Âm ra khỏi ốc đảo, rồi bàn kế hoạch phục kích.

Nếu không bên này có hàng ngàn binh lính rùa đen, mỗi người chém mười tên

cũng chết vì kiệt sức mất."

"Liên lạc... tất nhiên phải là ngươi đi rồi. Khinh công của ngươi tốt nhất."

Kiếm Cầm thò đầu ra từ hố cát bên cạnh trả lời.

"Ngu xuẩn! Ta không phải đồ đệ Hoa Sơn. Người ta chưa chắc đã để ý tới

ta. Hơn nữa ngươi có thể hỏi xem hắn có bằng lòng không giết Thạch Quan Âm

mà đi không?" Không phải người Hoa Sơn thật tốt, Pháo Thiên Minh lén cười.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 335: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 19



Nhất Kiếm Đoạt nghiến răng nói: "Thôi để ta đi. Dù sao ta cũng mang danh

đại sư huynh." Nói rồi liền định nhảy ra khỏi hố cát, nhưng không ngờ Pháo

Thiên Minh giữ chặt hắn lại, Nhất Kiếm Đoạt cảm động! Dù sao cũng có người

quan tâm tính mạng của mình.

"Kiếm Cầm, đưa cho hắn hai cái mặt nạ.”

"Được!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm sống mũi cay cay, rầu rĩ muốn khóc. Thì ra

người ta hoàn toàn không tin tưởng khinh công của mình.

Hai mươi phút sau, Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi còn

sống quay về đây?"

"..." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lướt nhìn mọi người, dường như cũng rất bất ngờ.

"Ta đã liên lạc được với Vương Xung, kì thực chính là Liễu Yên Phi. Hắn nói

Thạch Quan Âm không chết thì hắn sẽ không rời đi. Ta để lại thư nhờ Liễu Yên

Phi chuyển lời: Cực Lạc Chi Tinh đang ở trong tay ta, nếu muốn lấy lại thì giờ

Ngọ ngày mai trưa hãy đem theo Sở Lưu Hương tới hướng chính nam cách ốc

đảo hai mươi dặm để giao dịch, chỉ được một mình tới."

"Hay lắm." Pháo Thiên Minh khen ngợi.

"Ký tên là Thanh Mai Chử Trà." Nhất Kiếm Đoạt Tâm bổ sung.

"Ngươi đi chết đi!" Pháo Thiên Minh giậm mạnh chân xuống. Đây chẳng

phải dồn mình vào đường cùng sao? Lần này nếu không g**t ch*t được tên này,

danh sách thù oán của mình sẽ thêm một gã siêu cấp đại ác nhân. Chỉ sợ hắn ta

giết tới quán trọ, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cộng thêm Tiểu Ngư chưa chắc đỡ nổi.

Cho dù đỡ nổi, Tiểu Ngư thì kệ, Tiểu Hắc Tiểu Bạch dù sao cũng có tình nghĩa

không thấp, nếu có chút sai sót, mình sẽ đau lòng nửa giờ... sau này có kẻ thù

đến thì ai cản cho?

Nếu không chỉ còn cách đi dụ Trương Tam Phong tới làm phục vụ... Ừm,

xác suất gần bằng không. Không cẩn thận bị người ta lừa đi quét dọn nhà vệ

sinh mới rắc rối. Nghe nói mấy ngày nay hơn ngàn người chơi trong bang hội

của Huyết Ảnh bang bị tổn thương nặng nề, thống kê một nghìn một trăm

người, trung bình mỗi người giảm hai cấp. Nghe nói nguyên nhân là do Vương

Liên Hoa ban bố một nhiệm vụ cho người trong bang phái của Huyết Ảnh, yêu

cầu hắn phải đưa một bức thư đến một thành khác trong nửa ngày. Người ta vừa

nhận nhiệm vụ đã bị điểm hết các huyệt đạo trên người. Nửa ngày sau mới thả

bang chúng kia ra, bang chúng kia vừa về tới trụ sở bang hội, hắn đã trắng trợn

xông vào tàn sát lung tung. Sau này nếu không phải vì bản thân bị thương nặng

nên tự rút lui, không biết có thể diệt sạch Huyết Ảnh bang hay không. Từ đó có

thể được độ hẹp hòi và âm hiểm của NPC. Dĩ nhiên Pháo Thiên Minh tuyệt đối

sẽ không thừa nhận là mình giội nước bẩn.

Phía nam ốc đảo hai mươi dặm về nam cũng như sa mạc bình thường. Chỗ

khác biệt duy nhất là ở đâu đó, hơn hai mươi người mai phục trong hai gò cát.

Năm người làm bia đỡ đạn đứng ngay ngắn ở giữa sa mạc. Trong tay Cà Chua

cầm một cái hộp đỏ. Lúc trước Nhất Kiếm Đoạt Tâm không mở ra xem rốt cuộc

là thứ hàng gì. Khi ấy Bành Thất Hổ vẫn còn nên rất bất tiện, mà sau này có

thêm Sở Lưu Hương càng bất tiện hơn. Lần đầu nhìn thấy vật trong hộp, Nhất

Kiếm Đoạt Tâm cho là khối nhỏ đen thui không theo quy luật nào là thiên

thạch. Ngoài giả thuyết này, hắn đã không nghĩ ra thứ gì đã trông như vậy mà

còn được coi là hàng hoá quý giá.

Thực ra đây là thiết cầu, Pháo Thiên Minh trước tiên nung chảy kiếm mỏng

chảy, rồi dùng đáy chai Coca làm khuôn đúc, tuy phần đáy cũng bị nấu chảy

hết, lại dính thêm chút cát, nhưng tổng trọng lượng không sai biệt lắm, tuy hình

dáng sẽ hơi lạ mắt.

Qua giờ Ngọ được một khắc, Thạch Quan Âm cưỡi ngựa tới. Sau lưng cô ả

có hai con lạc đà, trên đó bị trói chặt Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương.

"Các ngươi? Làm sao các ngươi trốn thoát ra được?" Thạch Quan Âm đến

gần, thấy năm người đội cảm tử thì kinh ngạc hỏi.

"Hang ổ của ngươi đã bị chúng ta đốt. Đương nhiên chúng ta cũng trốn ra

được." Khoai Lang cười hí hửng nói. Mặc dù Thạch Quan Âm không dịch

dung, nhưng khi thấy người trước mặt cô biết ngay đối phương là Thạch Quan

Âm, là khuôn mặt vốn có của Thạch Quan Âm. Không chỉ bởi vì dung mạo

tuyệt thế ấy, không chỉ vì dáng vẻ uyển chuyển, còn bởi vì từng thấy cô trong

hang động.

"Là Thanh Mai Chử Trà đốt à? Gọi hắn ra đây." Thạch Quan Âm gầm lên

một tiếng giận dữ. Cơ nghiệp nhiều năm cứ thế biến mất, chắc chắn những đệ tử

huấn luyện nhiều năm đều đã chết sạch, cũng chắc chắn hoa anh túc và cỏ cần

sa được vun trồng nhiều năm không còn. Mặc dù bản thân ả đã không cần

những thứ đó nữa nhưng ả thà rằng tự mình phá hủy.

"Tìm ta à?" Pháo Thiên Minh nghe vậy. biết vấn đề này mình không cách

nào bàn được, đành phải ló đầu ra: "Có việc gì thì nói đi. Không có việc thì cút

đi."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 336: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 20



"Ta..." Thạch Quan Âm mới nói một chữ, Cà Chua đã đưa hộp đỏ tới gần

bọc hành lý. Thạch Quan Âm nén giận nói: "Giao hàng hóa ra đây!"

"Ngươi trước thả người." Pháo Thiên Minh bay ngược trở lại, đứng cách

nhóm năm người hơn mười trượng, Thạch Quan Âm cách họ hai mươi trượng.

Thạch Quan Âm cười lạnh một tiếng, vỗ nhẹ vào lưng lạc đà bên cạnh, hai

con lạc đà lao tới bên người Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh rút kiếm cắt

dây thừng, Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương rơi thẳng xuống, rõ ràng huyệt đạo

chưa giải.

"Lão Hồ, cảm giác thế nào?"

"Chưa từng tệ thế." Hồ Thiết Hoa cười khổ nói.

Sở Lưu Hương nằm dưới đất nói: "Các ngươi đánh không lại ả đâu. Võ công

kia thật quá quỷ dị."

"Ồ? Sao quỷ kỳ dị?" Lời này do Thạch Quan Âm nói, hai chữ quỷ dị vừa

vang lên, thân hình cô ả đã như điện chớp, như bướm lướt qua, tranh thủ lúc

ngay khi Cà Chua quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Cà Chua.

Hai ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy hộp đỏ. Cà Chua chưa kịp phản ứng

đã hóa thành ánh sáng trắng, bốn người kia lập tức tấn công tới. Thạch Quan

Âm tránh né từng kiếm tấn công trực diện của hai nữ nhân, tay phải giang rộng,

xuất chưởng đánh bay cả người lẫn kiếm của A thành tia sáng trắng. Như vậy có

thể A chỉ là cái bình hoa, trên kiếm không có chút lực lượng nào. Thạch Quan

Âm thận tay tiễn cả B đang lảo đảo về Hoa Sơn.

Khoai Lang gầm rú: "Liều mạng!" Kiếm khí hoá thành cầu vồng, chiếu

thẳng đến Thạch Quan Âm. Thạch Quan Âm thấy thế tới hung mãnh, bèn lùi lại

vội vàng hai bước. Nhưng vì trước đó coi thường đối thủ, nên không hề nghĩ

rằng võ học của Khoai Lang chỉ là trung cấp, song võ công lại tuyệt học không

trọn vẹn của phái Hoa Sơn - Hà Quang kiếm pháp. Hào quang chiếu khắp, trời

đất yên lặng. Chỉ một kiếm này đã chặt mất ngón áp út và ngón út bên tay trái

của Thạch Quan Âm.

Pháo Thiên Minh, Sở Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa đồng thanh thở dài:

"Hiểu rồi!" Cho dù đã hiểu ra, ba người chỉ có thể đồng thời thở dài. Bọn họ

không có điều kiện phá giải chiêu này.

Khoai Lang dùng hết chiêu thức, bị Thạch Quan Âm đánh thành ánh sáng

trắng. C cũng bước theo chân Khoai Lang trở về Hoa Sơn. Sau khi bôi thuốc trị

thương lên tay, Thạch Quan Âm cười hì hì hỏi: "Đã nhìn ra?"

Hồ Thiết Hoa hỏi: "Đây là võ công của môn phái nào?"

Thạch Quan Âm cười hà hà đáp: "Trong thiên hạ, còn môn phái nào có thể

sáng tạo ra chiêu thức như thế này? Xét về hai đại môn phái danh tiếng nhất

thiên hạ hiện giờ, võ công Thiếu Lâm quá đậm quá đần, giống như một bát thịt

kho tàu, tuy no đủ nhưng chỉ như lưu manh đánh lộn tung hoành mà thôi. Người

thực sự hiểu được hương vị, quyết không thích món béo ngậy như vậy. Còn võ

công Võ Đang lại quá thanh đạm, giống như miếng đậu hũ rau xanh quên thêm

muối, màu sắc tuy đẹp mắt nhưng ăn vào khó lôi cuốn khẩu vị người khác.

Không phải sao?"

Thạch Quan Âm nhẹ nhàng quấn băng, rồi nói tiếp: "Võ công của bọn

chúng tuy chẳng ra sao, nhưng cứ thích đặt những cái tên nghe hay ho, gọi là

"Lực Phách Sơn Nhạc", "Hàng Long Phục Hổ". Thật ra với chiêu thức bọn

chúng dùng, nên gọi là "Chặt củi", "Đánh mèo bắt chó" mới đúng. Cái tên ta đặt

tuy không êm tai, nhưng thật giả rõ ràng, ta nói là "Nam nhân không thể thấy"

thì nam nhân thực sự không thể thấy được."

Hồ Thiết Hoa thở dài nói: "Như vậy chiêu này do chính ngươi sáng tạo ra

sao?"

Thạch Quan Âm đáp: "Muốn sáng tạo chiêu thức như thế, không chỉ phải

thông hiểu võ công các môn phái trong thiên hạ, mà còn phải hiểu rất rõ điểm

yếu của nam nhân. Chiêu thức như vậy, ngoài ta ra, còn ai sáng tạo được nữa?"

Pháo Thiên Minh liên tục thở dài: "Nam nhân không thể thấy? Ngoại trừ cái

tên hơi kém, còn lại cũng không tệ lắm. Nhưng cũng khổ cho ngươi, phải chơi

nhiều đàn ông các môn phái như thế, chắc vất vả lắm phải không?"

Thạch Quan Âm nói: "Nam nhân ai cũng thích ta, không có cách nào. Chỉ

cần ta chịu mỉm cười, thậm chí bọn họ sẵn sàng g**t ch*t chưởng môn của mình

vì ta."

"Ngươi có vẻ mắc bệnh tự luyến! Này. Ngươi từng nghe một người tên

Hoàng Phủ Cao chưa?" Pháo Thiên Minh cố gắng nói mò, trong đầu y đang tiến

hành một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt nhất từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa

tới nay. Tay y đã chạm vào túi... cắt hay không cắt! Theo như tình hình hiện tại,

trong số lực lượng còn lại của Hoa Sơn chỉ duy nhất Kiếm Cầm có thể uy h**p

Thạch Quan Âm; những người khác mặc dù có phần phiền phức, song vẫn

tương đối dễ dàng. Nếu như mình vung đao rồi cho Thạch Quan Âm một chiêu

khoái kiếm, cơ hội thành công không phải là nhỏ.

Thạch Quan Âm vừa nghe tên Hoàng Phủ Cao, sắc mặt lập tức thay đổi,

giọng điệu đầy sát khí: "Đó là hắn không biết điều, không chịu theo ta... Các

ngươi có thấy kết cục của hắn không? Hắn vốn là người nho nhã, tài giỏi như

vậy, nhưng một mực không chịu theo ta. Ngươi có biết ta đối phó với hắn thế

nào không? Trước tiên ta ném hắn ra ngoài sa mạc phơi nắng, làm mắt hắn bị

mù, da mặt cũng tái mét, cả thanh quản và lỗ tai nữa. Ta sẽ không để hắn chết,

ta lại bắt hắn đi kéo cối xay, ngày đêm không ngừng. Hắn phải ở trong một căn

phòng tối mà kéo cối xay suốt ba năm. Ta thật sự rất muốn hỏi hắn, nếu biết

trước có ngày hôm nay, hắn có hối hận không? Ha ha ha!"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 337: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 21



"Tâm lý b**n th**." Pháo Thiên Minh rùng mình một cái, trong lòng cảm tạ

đám thiết kế không để người chơi phải chịu hình phạt này. Nếu không bản thân

không thể không cắt được.

Thạch Quan Âm mỉm cười mở hộp ra, sắc mặt đại biến, bước hai ba bước

đã tới bên người Pháo Thiên Minh, túm cổ áo y hỏi: "Cực Lạc Chi Tinh đâu?

Có phải ngươi đánh tráo rồi không?"

"Đúng vậy! Sao thế?" Pháo Thiên Minh giả vờ ngây thơ, thuận tiện đá một

cước về phía Hồ Thiết Hoa, bảo hắn ngậm mồm. Người ta vừa nghe Cực Lạc

Chi Tinh mất tích, không tự sát thì cũng giết mình. Có khả năng lớn nhất là giết

mình trước rồi mới quyết định có nên tự sát hay không.

"Lấy ra đây." Thạch Quan Âm dịu dàng nói: "Ngươi muốn học bất cứ võ

công nào, ta cũng có thể dạy cho ngươi."

"Ngươi nói đấy nhé! Giúp ta bổ sung đầy đủ Tiểu Lý Phi Đao đi."

"...Đổi cái khác đi!" Thạch Quan Âm nén giận.

"Vậy giúp ta bổ sung Linh Tê Nhất Chỉ đi."

"...Đổi cái khác!"

"... Cái khác ta không thích." Pháo Thiên Minh suy nghĩ một hồi nhưng

không biết nên học cái gì. "Hay là thế này, ta cùng vài vị bằng hữu bàn bạc

trước đã, ngươi đi ra xa một trăm trượng."

"Trong thời gian nửa nén hương, nếu ngươi không chịu giao ra, Ta chỉ có

thể giết ngươi và bọn chúng, bao gồm cả các đệ tử Hoa Sơn ẩn náu trong đống

cát kia."

"Ra đi! Không còn gì để giấu nữa. Nhất Kiếm đem người của ngươi sang

một bên thảo luận, Ta cần nói chuyện với hai vị đại hiệp." Pháo Thiên Minh kéo

tay Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương đến một nơi hẻo lánh. Thật ra, y rất khoái

lão Hồ, không muốn thấy hắn chết.

"Hai vị sắp an nghỉ rồi! Không biết có di ngôn hay di sản nào muốn giao

phó ta xử lý không?"

Sở Lưu Hương như cười như không nói: "Không có, chúng ta đều sắp chết

rồi, ngươi còn nghĩ đến chuyện lợi lộc à?"

"Các ngươi thật sự muốn chết như vậy sao?"

"Chỉ có tên khốn kiếp kia mới muốn chết thôi. Hồ Thiết Hoa lầm bầm:

"Nhưng bây giờ còn lựa chọn nào khác chăng?"

"Có!" Pháo Thiên Minh lấy ra Quỳ Hoa Bảo Điển, con mắt Sở Lưu Hương

và Hồ Thiết Hoa sáng bừng lên. Bọn họ biết rõ sau khi Pháo Thiên Minh học

cái này sẽ ra sao, chỉ cần đưa hàng hóa qua rồi rút con dao găm, cam đoan

Thạch Quan Âm không chết cũng tàn phế. Thạch Quan Âm tuyệt đối sẽ không

ngờ còn có một tên phi nhân loại.

"Vậy thì mau học đi, rồi..."

Hồ Thiết Hoa nói đến giữa chừng, Pháo Thiên Minh phất tay cắt ngang:

"Coi ta là ngốc sao, ta chết thì trừng phạt là mất một cấp bậc, nhưng các ngươi

chết thì phải được nửa năm. Nhưng nếu ta học này thì JJ mát mẻ cả đời. Hơn

nữa ta thấy võ công hiện giờ của ta đã đủ dùng, ta cứ tiếp tục phát triển, cứ tiếp

tục như vậy có thể đạt tới hàng ngũ NPC cao thủ gần nhất lưu."

"Không có nghĩa khí!" Hồ Thiết Hoa mắng một tiếng.

"Xin thứ lỗi! Chính ngươi mới là kẻ không có nghĩa khí, thấy huynh đệ

muốn học cái đó mà cũng không ngăn cản."

"Ngươi cũng có học đâu, lấy cái đó ra làm gì? Không lẽ muốn bảo chúng ta

học à?" Sở Lưu Hương hỏi.

"Dạy các ngươi thì không được. Ý ta là các vị đều là cao thủ nhất lưu, nhất

là Sở Hương Soái là cao thủ gần tuyệt đỉnh. Vậy nên ta đang suy nghĩ... Có cách

nào hay biện pháp nào cho ta học được võ công trên đó mà vẫn giữ nguyên JJ

không?"

"Có!" Lời Sở Lưu Hương khiến Pháo Thiên Minh vui mừng như điên,

nhưng câu tiếp theo đánh y xuống địa ngục: "Nhưng không được truyền thụ. Cá

và tay gấu không thể đồng thời chiếm được."

"Nói bậy! Giết gấu không bắt cá là có cả hai!" Pháo Thiên Minh tức giận

nói: "Dù sao ý ta đã quyết, mặc dù không muốn thấy các ngươi ba người mất

mạng, nhưng đổi bằng cái giá ấy thì đừng nghĩ tới. Cho dù là bằng hữu thân

nhất, ta cũng chỉ tặng hắn ngón giữa. Hừ!"

"Ba người? Ngươi nói là lão Cơ?"

"... À... Đúng vậy! Hắn nhất quyết không rời khỏi hang ổ của Thạch Quan

Âm. Nói muốn thử tình nghĩa của các ngươi, xem có vì tình nghĩa vĩ đại mà...

Khà khà. Các ngươi hiểu ý ta."

Sở Lưu Hương thở dài: "Thà ngươi trực tiếp đưa Cực Lạc Chi Tinh cho ả

còn hơn. Ta không tin ngươi sẽ vứt nó đi."

"Kiếm Cầm! Ngươi tới đây." Pháo Thiên Minh gọi một tiếng.

Kiếm Cầm vội vàng chạy tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Lão Sở nói ngươi phải dâng viên kim cương ấy đi." Pháo Thiên Minh cười

hí hí nói, Sở Lưu Hương lập tức biết có chuyện chẳng lành, hắn rất hiểu tâm lý

nữ nhân.

Quả nhiên, Kiếm Cầm đi được hai bước rồi quay lại đá một cước vào bộ

phận nhạy cảm của Sở Lưu Hương... Sau tiếng kêu đau đớn, Kiếm Cầm nói: "Ta

cho ngươi biết, cho dù ngươi là thần tượng của ta, nhưng nếu ngươi dám tiết lộ

cho Thạch Quan Âm bất cứ manh mối nào về viên kim cương, ta sẽ..." Rồi

Kiếm Cầm lấy ra một quả trứng gà tươi. Nội lực tuôn trào, một tiếng bụp vang

lên, lòng đỏ lòng trắng bắn tung tóe trên sa mạc.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 338: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 22



"Được rồi được rồi, Kiếm Cầm ngươi đi chơi chỗ khác đi." Đợi Kiếm Cầm

đi xa, Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Thấy chưa? Muốn cô ta nhả ra Cực Lạc

Chi Tinh? Ta đoán hơn mười vạn đệ tử Hoa Sơn hy sinh cũng chẳng được đâu.

Sức quyến rũ của châu báu đối với nữ nhân còn mãnh liệt hơn tưởng tượng của

nam nhân. Năm ngoái ta có chiến hữu giải ngũ sắp cưới, nhưng một tuần trước

đám cưới thì cô đã trở thành vợ người khác. Có biết tại sao không? Bởi vì chiếc

nhẫn cưới chiến hữu của ta chọn chỉ làm bằng bạch kim. Còn đối thủ cạnh tranh

của hắn là con ông cháu cha, tặng vợ sắp cưới chiếc nhẫn cũng bằng bạch kim,

nhưng thêm một viên kim cương 3 cara trên đó. Các ngươi có biết ngoài là rùa

đen khốn kiếp, tiền còn tượng trưng cho điều gì không? Số tiền nhiều hay ít

tượng trưng cho ngươi đi bệnh viện bằng xe cứu thương, hay đón bác sĩ bằng xe

con, hoặc chỉ biết ở nhà chờ chết... Các ngươi có biết lúc đó chúng ta nghe tin

này nghĩ sao không? Chúng ta muốn cầm type 81 đánh gục đôi gian phu dâm

phụ kia."

"Thanh Mai Chử Trà à, đang chơi trò chơi thôi, đừng suy nghĩ nhiều như

vậy. Dù sao đó cũng chỉ là thiểu số, phần lớn mọi người vẫn coi trọng tình thôi."

Hồ Thiết Hoa thấy Pháo Thiên Minh có vẻ buồn phiền bèn lên tiếng an ủi.

Pháo Thiên Minh đứng dậy xoa dịu tâm trạng rồi nói: "Dù sao ta cũng đã

nghĩ thông suốt rồi, việc không có lợi ích thì ta tuyệt đối không làm. Vì bằng

hữu ta có thể hy sinh một chút, nhưng cũng có giới hạn thôi. Tình nghĩa của lão

Hồ với ta, ta có thể vì ngươi mà chết đến trở lại tân thủ thôn, nhưng nếu muốn

cắt cái đó thì còn thiếu xa lắm."

Sở Lưu Hương im lặng một lúc, nói: "Dạy hết tất cả cho ngươi thì chắc chắn

không được, nếu không thế này nhé, ta đá bóng sát biên, phía ngươi cũng hy

sinh một chút có được không?"

"... Ý ngươi là... cắt đi một nửa? Như vậy còn cái đó lặng lẽ đu đưa qua đu

đưa lại, có phải rất khó chịu không?" Pháo Thiên Minh lắc lư cái mông, cảm

thấy hình như không ổn.

"Không phải, ngươi nghe ta nói này, nam nữ đều có Âm Dương nhị mạch, lý

do Quỳ Hoa Bảo Điển bắt buộc phải tự cung rất đơn giản, chính là vì sự tồn tại

của Dương mạch. Nữ nhân không học được bảo điển này cũng là vì Dương

mạch tồn tại. Chỉ khi hoàn toàn mất đi Dương mạch thì mới có thể tu luyện Quỳ

Hoa Bảo Điển. Vì vậy, nam nhân chúng ta có khả năng tu luyện, còn nữ nhân

thì vĩnh viễn hông thể."

"Ừm ừm, tức là không có chỗ hạ đao!"

Sở Lưu Hương mỉm cười nói tiếp: "Ta có thể dạy cho ngươi một số kỹ năng

phong tỏa Dương mạch, nhưng lại không thể áp chế quá lâu được. Một khi

không áp chế nổi mà bộc phát ra thì các kinh mạch của ngươi sẽ bị phá hủy sạch

sành sanh."

"Nghĩa là thế nào?" Pháo Thiên Minh không hiểu rõ lắm.

"Ý là, ta có thể dạy ngươi một kỹ năng, cho phép ngươi học được Quỳ Hoa

Bảo Điển mà không cần cắt bỏ phần kia, nhưng mà kỹ năng này chỉ có thể duy

trì được trong vòng 15 phút, nghĩa là võ công Quỳ Hoa Bảo Điển của ngươi chỉ

có thể sử dụng trong 15 phút. Sau đó, gân mạch của ngươi sẽ bị đứt gãy hoàn

toàn, tất cả võ công sẽ mất hết. Cho đến khi ngươi hoàn toàn phục hồi lại võ

công, ngươi mới có thể sử dụng lại võ công của Quỳ Hoa Bảo Điển. Hơn nữa,

một khi đã gắn bó với kỹ năng này, ngươi chỉ có thể sử dụng võ công trong 15

phút, sau đó sẽ mất hết võ công. Lúc đó cho dù có cắt bỏ cũng vô ích."

"...Mất bao lâu?"

"Rất khó nói! Có thể chỉ mất một giờ, có thể ba đến năm ngày, có thể phải

cả tháng. Điểm này chủ yếu do vận may. Có điều, sau khi học được Quỳ Hoa

Bảo Điển, khi sử dụng kỹ năng này ngươi sẽ biết được mình mất bao lâu võ

công. Vậy, ngươi có học hay không?"

"Học, tại sao lại không học. Cùng lắm thì ta không dùng còn hơn là cứ để nó

chiếm chỗ trong túi."

Nội công tâm pháp, khinh công tăng 20%, xuất thủ tăng 20%, thân pháp

tăng 20%, sức tấn công tăng 20%.

Kiếm pháp Quỳ Hoa cấp 1: được lĩnh ngộ từ tâm pháp Quỳ Hoa. Một trong

thất đại khoái kiếm thiên hạ.

Dương Mạch Phong Tận: Có thể phong tỏa hoàn toàn tất cả các Dương

mạch của bản thân, trong thời gian sử dụng thì toàn bộ nội công bằng không. Có

thể nâng cấp. Kết hợp với Quỳ Hoa Bảo Điển, mỗi lần sử dụng sẽ mất hết toàn

bộ võ công trong vòng 3 ngày.

Pháo Thiên Minh nhìn thấy lời giải thích b**n th** kia, thận trọng hỏi: "Nếu

bây giờ ta quyết định cắt bỏ, có còn kịp không?"

"Không còn kịp nữa rồi! Ngươi chỉ cần phong mạch, ngươi sẽ không còn là

nam nhân nữa. Có muốn thử xem không?" Sở Lưu Hương cười hỏi.

"Chắc chắn phải thử rồi!" Pháo Thiên Minh tiến lên trước mặt Thạch Quan

Âm nói: "Thạch Quan Âm mau nạp mạng." Nói đoạn rút kiếm lao sang.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 339: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 23



Pháo Thiên Minh tiện tay mở Dương Mạch Phong Tận, lập tức cảm giác bộ

phận dưới thân lạnh toát. Lúc này y mới thấy lời Chân Hán Tử kia ví như ngâm

mình trong băng là vô cùng không chính xác. Miêu tả đúng nhất chắc hẳn là

như đang ngâm mình trong nước đá cực lạnh. Càng tệ hại hơn, chỗ kia nhô ra

khiến đùi rõ ràng cảm nhận được hơi nóng. Lúc này hắn rất thông cảm tâm

trạng ban đầu của Chân Hán Tử muốn chặt mình thành tám khúc, hoàn toàn vì

tiêu tiền chuốc lấy khổ sở. Một bên là nước biển, một bên là lửa, thực sự là băng

hỏa lưỡng trọng thiên.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Pháo Thiên Minh điên rồ lao tới chịu

chết. Ngay cả Thạch Quan Âm cũng chỉ mỉm cười, duỗi Lan Hoa chỉ điểm vào

mũi kiếm đánh tới. Đột nhiên ả chứng kiến điều không tưởng tượng nổi, mũi

kiếm tấn công đột ngột biến mất, Pháo Thiên Minh cũng biến mất. Trong

khoảnh khắc ấy, thậm chí ả cảm nhận được hơi thở nóng hổi từ mũi một nam tử

quét qua tai trái của mình.

Ả không cảm giác sai. Một thanh kiếm mỏng đã xuyên thủng bụng ả. Lúc

quay người nhìn ra phía sau ả vẫn không thấy bóng dáng Pháo Thiên Minh, chỉ

cảm thấy xương sườn bên trái đau nhói, lại thêm một thanh kiếm mỏng cắm ở

đó. Đầu và thân ả quay cuồng tìm kiếm, nhưng sau kiếm thứ nhất không còn

thấy bóng dáng Pháo Thiên Minh, thậm chí ngay cả lưỡi kiếm cũng không thấy.

Ả trợn tròn mắt suy nghĩ, đây là chiêu thức gì? Chắc chắn phải có cách phá

giải...

Đến lúc trên người ả đã cắm đầy mười hai thanh kiếm, cuối cùng ả cũng

nghĩ ra cách thoát thân. Có hai cách phá giải, một là càng nhanh hơn. Hai là cực

chậm. Ả nhớ lại Thái Cực quyền, võ công tuyệt học chậm nhất trong truyền

thuyết. Hóa ra đậu hũ cũng có tác dụng. Nhưng đã quá muộn, vẻ đẹp lộng lẫy đã

mất đi ánh sáng rực rỡ. Cái chết đã không thể tránh khỏi giáng xuống trên người

ả.

Pháo Thiên Minh cũng đã hết sức, y đã vận dụng toàn bộ nội lực, kết hợp

Phi Vân Thê + Nhạn Phi + Vô Danh khoái kiếm + Quỳ Hoa tâm pháp + Du

Nhận Hữu Dư. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy không phải y muốn hù

dọa, không nhất quyết phải đâm cho người ta ghim kiếm đầy người, mà vì tốc

độ quá nhanh khiến bản thân không theo kịp. Nói về tốc độ, khoái kiếm nhanh

nhất, kế đến là Phi Vân Thê, sau cùng mới tới Nhạn Phi. Do tốc độ của mỗi thứ

khác nhau, hoàn toàn không thể tạo thành phối hợp đồng bộ. Khi kiếm của y

đâm ra ngoài, y nhận ra thân pháp không theo kịp, không thể đâm trúng chỗ

hiểm, nên tim biến thành phổi. Nhưng y đột nhiên lại phát hiện Phi Vân Thê

dường như nhanh hơn một chút, nên phổi biến thành bụng dưới.

Về Quỳ Hoa kiếm pháp, Pháo Thiên Minh chỉ dùng một chiêu là bị Thạch

Quan Âm đánh lui. Quỳ Hoa kiếm pháp có cấp bậc, không giống Vô Danh kiếm

pháp, tốc độ phụ thuộc vào hình dạng kiếm, nội công cao thấp và tốc độ bổ trợ.

Dưới ánh mặt trời,, bên cạnh thi hài, Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng vẽ một

đóa hoa kiếm rồi thu kiếm vào bao. Lúc này y rất tức giận, tại sao kiếm mỏng

không thể có vỏ kiếm? Muốn làm trò ngầu lòi mà lại cực kỳ bất tiện. Thật ra y

cũng hiểu rằng thanh kiếm được tính theo đống đều không có vỏ kiếm.

"Ồ! Đẹp quá, ngầu quá!" Kiếm Cầm tỉnh ngộ trước nhất, lao xuống triền cát

nắm chặt vai Pháo Thiên Minh, lắc mạnh: "Ngày mai cùng ta đi chặt Vương

Liên Hoa!"

"Không thành vấn đề gì, nhưng trước hết ta phải đến Võ Đang lấy lại Ỷ

Thiên kiếm, ta phải chặt Trương Tam Phong trước đã."

Sở Lưu Hương cười khổ: "Võ công của ngươi chỉ miễn cưỡng thắng được

Hồ Thiết Hoa mà thôi, đối đầu với ta, sau trăm chiêu chắc chắn ngươi sẽ thất

bại. Đừng mơ mộng điều hão huyền!"

Kiếm Cầm hoài nghi hỏi: "Thạch Quan Âm bị hắn giết, các ngươi lại bị

Thạch Quan Âm dễ dàng bắt được. Vậy tại sao vẫn đánh không lại được

ngươi?"

Sở Lưu Hương nói: "Không ai nói võ công của Thạch Quan Âm lợi hại đến

mức nào. Ngươi có nhìn thấy cô ta bị một chiêu tuyệt học kvv đả thương

không? Các ngươi tự suy nghĩ đi, phải chăng lúc ở trong quán trọ cô ta tập kích

bất ngờ các ngươi? Nếu võ công của cô thực sự cao cường, tại sao không dám

mạo hiểm đối đầu trực diện với các ngươi? Đó là bởi vì cô biết rằng võ công

của mình sẽ gặp khó khăn khi đối phó với chín vị cô nương. Giờ các ngươi đã

hiểu chưa? Cô ta chỉ có thể sử dụng những chiêu thức kỳ quái đó, võ công của

cô chỉ có thể xem là không tồi. Cô ta học quá rộng, học hết võ công của các

môn phái trong thiên hạ, nhưng chính vì thế, dường như mọi thứ đều biết,

nhưng thực ra không một thứ nào có thể thành thạo. Chỉ cần cao thủ nữ giới có

hai môn tuyệt học hoàn chỉnh là cơ bản có thể đỡ được hơn trăm chiêu của cô

ta. Con đường võ công không phải ở chỗ uyên bác mà là ở chỗ tinh túy."
 
Back
Top Bottom