Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 610: Thất Tịch 10



"Ta đi được chưa?" Pháo Thiên Minh nước mắt lưng tròng chấp nhận lời

mời, một luồng ánh sáng trắng biến mất trong quán rượu.

Năm người còn lại bắt đầu chơi mạt chược, Vô Song Ngư đứng xem, lòng

bàn tay mọi người đều nắm chặt quân Hồng Trung...

...

Trời xanh, mây trắng, biển rộng, bãi cát!

Pháo Thiên Minh nhìn Kiếm Cầm đồng thời xuất hiện, chào hỏi: "Hi."

Tâm trạng Kiếm Cầm lại rất ảm đạm đáp lại: "Hi."

"Sao vậy?" Pháo Thiên Minh sửng sốt, chẳng lẽ viết sai tên, thực ra người

được mời không phải mình?

"Không có gì." Kiếm Cầm là một cô nương thông minh. Liếc mắt một cái đã

nhận ra Pháo Thiên Minh hoàn toàn không hào hứng, cũng không lúng túng

chút nào, cứ như đang đi đánh quái làm nhiệm vụ bình thường. Đương nhiên

không thể trách Pháo Thiên Minh, người ta bị ép phải đến, cho dù có thích cũng

không kịp điều chỉnh tâm trạng.

Pháo Thiên Minh cười ha hả, tất nhiên là y hiểu rõ. "Chuẩn bị câu cá hay

bơi lội đây?"

"Ta không mang theo cần câu, cũng chẳng có quần áo bơi."

"Vậy sao cô không báo trước cho ta? Thôi được rồi, ta sẽ làm một cái cần

câu vậy."

Kiếm Cầm kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết làm cần câu sao?"

"Đương nhiên." Pháo Thiên Minh rút phi đao ra, bẻ một mảnh nhỏ, sau đó

vận Thiên Hỏa Phần Thế nung đỏ uốn cong lại, lưỡi câu coi như đã xong. Tiếp

đó, y lấy ra bộ quần áo, rút vài sợi tơ trên đó, kết lại thành một sợi dây, giữa

chừng lại thắt thêm mấy nút để tránh dây bị tách rời. Cuối cùng buộc chặt vào

lưỡi câu. Sau cùng lấy thương sắt ra... Một cái cần câu có thể coi là hoàn thành.

"Ồ!" Kiếm Cầm phấn khích nói: "Ngươi thật lợi hại, vậy mồi câu dùng gì

đây? Không phải là giun đất chứ?"

"Dĩ nhiên không phải. Câu cá biển khác với nước ngọt, dùng tôm hoặc bọ

biển hay hàu là tốt nhất." Pháo Thiên Minh xuống bờ biển, vận Linh Tê Lưỡng

Chỉ bắt một con tôm lên, xỏ vào lưỡi câu rồi nói: "Cô đến đây."

Kiếm Cầm vui vẻ nhận lấy cần câu, vung lên...

"Đừng có quăng về phía ta chứ." Pháo Thiên Minh cầm lấy cần câu nói:

"Trọng tâm nên đặt ở phần đế, tận dụng lực ở cổ tay. Sau đó vung ngược chiều

kim đồng hồ. Đó là kỹ thuật ném cần câu chuẩn của câu cá biển." Tay Kiếm

Cầm cũng nắm ở đuôi cần câu, Pháo Thiên Minh hô lớn: "Một, hai, ba." Hai

người cùng dùng sức, dây câu bị ném thẳng ra, rơi xuống mặt biển...

"Ngươi hiểu biết thật nhiều." Kiếm Cầm nói, hai tay nắm chặt cần câu.

"Hừ! Đều là những kỹ xảo không nên thân, chẳng thể đem ra khoe khoang."

"Đâu có! Nếu ngươi không làm được cần câu, chẳng phải chúng ta sẽ rất

nhàm chán sao? Nếu ngươi không biết dùng tôm làm mồi nhử, cũng sẽ buồn tẻ

như vậy thôi."

"Ta học quá nhiều mấy thứ này, kết quả lại làm chậm trễ việc chính."

Kiếm Cầm cười khẽ, sau một lúc im lặng mới hỏi: "Lát nữa ngươi sẽ nhận

lời mời của ai?"

"Cái gì?" Pháo Thiên Minh không hiểu.

"Không có gì... Sao tay ta lại run lên thế này?" Kiếm Cầm kinh ngạc.

"Vậy là có cá cắn câu rồi, mau kéo lên!" Pháo Thiên Minh vừa lên tiếng,

chợt cảm thấy có gì không ổn liền kêu: "Đừng dùng nội lực kéo..."

Nhưng đã không kịp nữa rồi, Kiếm Cầm vừa vận nội lực kéo cần câu, chỉ

nghe "bụp" một tiếng, dây câu đứt lìa...

"Ngươi dùng dây câu gì vậy?" Kiếm Cầm trách móc: "Kéo một cái là đứt

luôn à?"

"...Là lỗi của ta, để ta làm lại cây khác."

Chỉ một lát sau, hai người lại câu được cá. Lần này Kiếm Cầm hết sức cẩn

thận, vừa thấy cá cắn câu là dùng sức kéo về. Phải nói là, sau hai canh giờ giằng

co, dưới tiếng reo hò của Kiếm Cầm, cô đã câu được tám con cá nhỏ, hơn nữa

còn là tám loài khác nhau.

Pháo Thiên Minh cười nói: "Câu cá biển chính là như vậy, rất khó bắt được

cùng một loài cá. Ở bãi biển đá ngầm thì phần nhiều là cá nhỏ, hơn nữa cá lớn

thường chỉ ăn cá nhỏ, cá nhỏ mới ăn tôm thôi."

Kiếm Cầm nhìn Pháo Thiên Minh vài lần rồi nói: "Chúng ta nên đi thôi."

"Ừ!"

"Cần câu tặng ta nhé, lúc nào đó ta sẽ ra biển câu cá."

"Được rồi! Nhớ phải buộc dây vào thuyền, nếu không người ta sẽ dễ bị kéo

xuống biển đấy."

"Biết rồi!" Kiếm Cầm lưu luyến nhìn ra biển khơi một lần nữa rồi đành phải

kết thúc phó bản.

Khi Pháo Thiên Minh trở về Không Có quán rượu, lại ngạc nhiên phát hiện

cả sảnh chỉ còn lại mỗi Chân Hán Tử đang chơi bài tam cúc. Chẳng lẽ trò tam

cúc này thực sự có ma lực lớn như trong truyền thuyết sao?

"Bọn họ đâu cả rồi?" Pháo Thiên Minh hỏi.

Chân Hán Tử thở dài: "Đi hết rồi!"

"Đi hết? Không thể nào..."

"Đi sạch rồi." Lại thở dài.

"... Vậy nơi này chỉ còn lại hai ta thôi à?" Câu này vừa thốt ra, hai gã đàn

ông suýt nôn mửa.

"Chử Trà, đi dạo với ta cho khuây khỏa. Hôm nay tâm trạng ta thật sự chẳng

tốt chút nào."

"... Hai gã đàn ông con trai cùng nhau ra ngoài cùng ngày Thất Tịch dễ bị dị

nghị lắm." Pháo Thiên Minh vẫn còn đang băn khoăn không biết xử lý hai bức

thư còn lại ra sao.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 611: Thất Tịch 11



"Ta rất phiền muộn." Chân Hán Tử nóng nảy nói.

"Rồi rồi! Nhiều nhất hai giờ thôi, hôm nay ta còn bận việc. Đi đâu đây?"

"Tây Hồ!" Chân Hán Tử nở nụ cười quái dị.

"... Được thôi!" Pháo Thiên Minh rùng mình nổi da gà.

...

Cả nước có đến ba mươi sáu Tây Hồ, nhưng Tây Hồ mà người ta thường

nhắc đến chính là Tây Hồ Hàng Châu.

Người ở Tây Hồ rất đông, có người độc thân, có nhóm bạn, cũng có cặp tình

nhân không muốn vào phó bản. Nơi đông người đôi khi khiến ta cảm thấy bức

bối, ồn ào, nhưng đôi lúc lại mang đến cảm giác an toàn nhất định.

"Cây cầu kia chính là cầu Đoạn Kiều nổi tiếng, nơi Hứa Tiên và Bạch Xà

trong truyền thuyết gặp nhau lần đầu và nảy sinh tình cảm." Chân Hán Tử chỉ

về phía một cây cầu đông nghịt người nói.

"Đoạn Kiều? Cái tên này đặt... Ơ?" Pháo Thiên Minh nhìn sang, chỉ thấy

trên cầu có hai bóng hình quen thuộc. Vụ Lý Hoa và Đường Đường đang che ô,

đứng trên cầu ngắm hồ trò chuyện. Sao có thể chứ? Thư của các cô ấy còn đang

trong túi áo mình, chẳng lẽ các cô nương này đã thống nhất ý kiến, muốn hai vợ

một chồng hay sao... Không thể nào? Giấy đăng ký kết hôn không cho phép mà,

chẳng lẽ ông già của các cô nương này chấp nhận để con gái mình sống mù mịt

cả đời? Rồi sinh con đẻ cái biết khai hộ khẩu thế nào đây?

Pháo Thiên Minh còn đang mơ màng suy nghĩ thì Vụ Lý Hoa và Đường

Đường đã trông thấy y từ xa. Vụ Lý Hoa nhảy cẫng lên, vẫy tay chào: "Chử

Trà..."

Chưa nói hết câu, "Ầm" một tiếng, cây cầu sập xuống. Mấy trăm người trên

cầu cũng ùa xuống hồ...

"Ngươi vừa nói cây cầu này gọi là gì nhỉ?" Pháo Thiên Minh ngơ ngác nhìn

cảnh tượng trước mắt hỏi.

"Đoạn Kiều (Cầu Gãy)."

"Cái tên này đúng là..." Pháo Thiên Minh thở dài: "Giá như bảo các cô ấy

giảm cân sớm thì đã không ra nông nỗi này. Giờ thì! Chất lượng công trình kém

cũng không thể đổ tội hết cho đơn vị thi công được, cuộc sống ngày càng sung

túc của mọi người cũng là một nhân tố quan trọng khiến những công trình bã

đậu bị lộ ra ngoài."

Chân Hán Tử trợn tròn mắt hỏi: "Ngươi không định cứu người sao?"

"Cứu người... Cứu ai cơ?"

"Vụ Lý Hoa và Đường Đường chứ ai!"

"?"

Chân Hán Tử choáng váng, vội kéo Pháo Thiên Minh ra bên hồ, chỉ vào

những cái đầu đầy trên mặt nước nói: "Kia kìa! Vụ Lý Hoa và Đường Đường,

nếu không cứu sớm sẽ chết đuối mất."

"Ngươi bị ngu à?" Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi.

"?" Chân Hán Tử không hiểu.

"Cảnh tượng hỗn loạn thế này mà cứu người, rất dễ bị bắt vào ngục tù ngồi

bốn giờ đấy. Rồi vừa ra khỏi tù, người ta lại ném ngươi xuống hồ vùng vẫy."

Trong lòng Chân Hán Tử mắng thầm: "Ta nguyền rủa ngươi Vô Song Ngư,

nghĩ kế không được mà nghĩ ra cái kế thối hoắc cũng chẳng xong." Rồi hỏi:

"Vậy giờ phải làm sao?"

Pháo Thiên Minh giơ tay nói: "Chẳng có cách nào cả, ném dây cứu thì tám

chín phần mười là cứu nhầm người khác. Chúng ta đành phải... thưởng thức

cảnh tượng hùng tráng trăm người cùng chết đuối vậy." Vừa dứt lời, một luồng

bạch quang từ hồ bay lên. Pháo Thiên Minh nói: "Chắc chắn là nội công sơ cấp,

không chống đỡ được lâu đâu."

"..." Chân Hán Tử im lặng.

"Yên tâm đi, nội công của hai cô ấy khá tốt, hẳn là có thể cầm cự đến cuối.

Lúc đó cứu lên sẽ rất dễ dàng." Pháo Thiên Minh nghiêm mặt nói với Chân Hán

Tử: "Chẳng lẽ ta là loại người thấy chết không cứu sao?"

Chân Hán Tử hỏi thẳng vấn đề chính: "Ngươi sẽ cứu ai trước?"

"Đương nhiên là Đường Đường rồi! Vụ Lý Hoa sử dụng Minh Ngọc Công,

có thể chống đỡ lâu lắm." Pháo Thiên Minh nghi hoặc nhìn Chân Hán Tử nói:

"Hôm nay trí tuệ của ngươi không phát huy được à? Sao cứ hỏi mấy câu ngốc

nghếch thế?"

"Ta..." Trong lòng Chân Hán Tử lại nguyền rủa Vô Song Ngư chết thêm lần

nữa.

Ở một quán trà xa xa, Vô Song Ngư cầm ống nhòm căng thẳng quan sát.

Độc Hành bên cạnh càng căng thẳng hơn, hỏi: "Cứu ai vậy?"

"Không biết, thằng nhãi này đang cắn hạt dưa." Vô Song Ngư cau mày đáp.

Huyết Ảnh chỉ vào đống ngân phiếu chia làm hai trên bàn, hỏi: "Nếu không

cứu ai thì ai thắng?"

Xa nói: "Không thể nào, ít nhất cũng phải vớt xác chứ. Dù sao ta đã đặt

cược cho Đường Đường rồi."

Bất Túy thở dài, vừa mới ngọt ngào trong phó bản một lúc, Xa đã nghĩ đến

chuyện của Pháo Thiên Minh. Hắn bèn kết thúc phó bản, đến Không Có quán

rượu, rồi triệu tập toàn bộ đám độc thân. Bọn họ rất hưởng ứng việc có thể chế

giễu Pháo Thiên Minh. Sau đó, Vô Song Ngư bắt đầu nghĩ cách, còn Xa rất dễ

dàng tìm thấy Đường Đường và Vụ Lý Hoa ở quán rượu đối diện Không Có

quán rượu. Rồi...

"A..." Pháo Thiên Minh đột nhiên la lên, ném hạt dưa xuống, bắt đầu cởi

quần áo.

Bên phía Vô Song Ngư lập tức căng thẳng: "Sắp xuống nước rồi, sắp xuống

nước rồi." Tiếp đó hắn reo lên đầy vui sướng: "Hắn xuống rồi, hắn xuống rồi."

Nửa phút sau, hắn hoan hỉ hô: "Lên rồi, lên rồi, còn ôm một nữ nhân lên nữa

kìa."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 612: Thất Tịch 12



Đám con bạc hồi hộp hỏi: "Là ai vậy?"

"Thượng đế ơi... Trời đất quỷ thần ơi!" Vô Song Ngư lau mồ hôi, buông ống

nhòm xuống, quay đầu im lặng nói: "Là Thiên Nhãn."

"... Cái quái gì cơ!" Mọi người nhìn nhau kinh ngạc.

Thiên Nhãn ho khan vài tiếng rồi rốt cuộc cũng thốt lên: "Đa tạ!"

"Ngươi lớn đầu mà còn nghịch ngợm như vậy à." Pháo Thiên Minh quở

trách.

"Cầu đổ cũng không thể trách ta được." Thiên Nhãn cương quyết phản bác.

"Ngươi có biết cái cầu này gọi là gì không?"

"Đoạn... Kiều!" Thiên Nhãn sửng sốt, rồi nhìn Pháo Thiên Minh nở nụ cười

gian xảo khinh bỉ mình, lập tức điên tiết.

Chân Hán Tử nhắc nhở: "Chử Trà, sắp chết hết rồi."

"Biết rồi!" Pháo Thiên Minh rút ra một tờ ngân phiếu, chạy đến trước chiếc

thuyền nhỏ chuyên phục vụ du hồ, bảo với lão lái đò NPC: "Ba trăm vàng, cứu

người kia, còn cả hai người nọ nữa."

"Được!" Mắt lão lái đò sáng rực, nửa ngày mới kiếm được mười vàng, giờ

cứu hai người đã có tiền công mười ngày, chuyện như vậy sao dám từ chối?

...

Vụ Lý Hoa và Đường Đường ngồi bệt dưới đất, chống cằm nhìn chằm chằm

Pháo Thiên Minh. Họ đang phân vân không biết nên xử lý Vô Song Ngư đã bày

mưu tính kế, hay là trị tên Pháo Thiên Minh đang giả vờ quan tâm mà thầm

cười trên nỗi đau của người khác.

"Nhìn gì vậy?" Pháo Thiên Minh bị nhìn đến nổi da gà.

"Không có gì!" Hai cô đứng dậy bước về phía quán trà xa xa, so với Pháo

Thiên Minh hoàn toàn vô tội, họ thấy đánh Vô Song Ngư một trận có vẻ hợp lý

hơn. Chân Hán Tử cũng tùy tiện hô lên một tiếng rồi chuồn mất, hắn đi bàn bạc

kế hoạch hành động tiếp theo.

"Sao cô lại đến đây một mình?" Pháo Thiên Minh hỏi Thiên Nhãn, y không

ngăn cản hai cô gái, dù sao cũng có thời gian, thư mời vẫn đang cất trong ngực

mình.

"Ta đến cùng Tiểu Tuyết mà."

"Cô ta đâu rồi?" Pháo Thiên Minh nhìn quanh bốn phía.

"... Hình như vừa rồi bị ngươi giết lúc cứu ta." Thiên Nhãn mặc niệm.

"Ồ?" Pháo Thiên Minh nghĩ lại, dường như có chuyện đó thật. Lúc nãy có

quá nhiều người cản đường hắn, nên y rút Ỷ Thiên kiếm ra quét một nhát... Thế

là một con đường thênh thang hiện ra. Khi đó y còn nổi giận vì bị trừ hai điểm

đạo đức, không có chuyện gì thì gia nhập tà phái đi, chẳng tốt hơn à?

Pháo Thiên Minh quyết định không dây dưa về vấn đề này nữa, hỏi: "Không

ai mời cô à?"

Vừa thốt ra lời, Pháo Thiên Minh biết mình lại lỡ lời. Thiên Nhãn thở dài

não nề: "Không có!"

"Đáng tiếc ta không có cơ hội mời, chứ nếu không nhất định sẽ mời cô."

"Nếu ngươi thật lòng thì đi dạo cùng ta..."

Chưa dứt lời, Chân Hán Tử vội vã chạy tới nói: "Chử Trà, có chuyện rồi!"

"Chuyện gì vậy?"

"Vụ Lý Hoa và Đường Đường đang cãi nhau."

"Vì sao thế?"

"..." Chân Hán Tử lau mồ hôi, đáp: "Không vì lý do gì cả!"

"Chẳng lẽ là do nhiệm vụ của Vi Tiểu Bảo, khiến mâu thuẫn bộc phát? Mỹ

nhân! Ta phải đi xem sao."

Thiên Nhãn mỉm cười: "Ngươi cứ đi!" Cô cũng hiểu rõ mọi chuyện.

...

Vì vậy, Pháo Thiên Minh đã đi. Y thấy Vô Song Ngư cũng tình cờ đang dạo

Tây Hồ, còn có Vụ Lý Hoa và Đường Đường đang ngồi trên ghế đá.

"Chuyện gì thế?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Hừ! Ngươi hỏi cô ấy đi." Hai cô nương đồng thanh nói.

Vô Song Ngư đứng bên giải thích: "Là như vầy, lúc ta vừa gặp họ thì vẫn

ổn, nhưng rồi cả hai cùng thích một món trang sức nhỏ bên lề đường, thành ra...

nảy sinh mâu thuẫn."

"Ta còn tưởng chuyện lớn gì cơ... Trời ơi!" Sắc mặt Pháo Thiên Minh đột

nhiên biến đổi khó lường.

"Sao vậy?" Mọi người hỏi.

Pháo Thiên Minh bình tĩnh đáp: "Không sao! Từ sáng chưa ăn gì, mức độ

đói lên cao quá."

"Ồ!" Vụ Lý Hoa lên tiếng: "Chử Trà, ngươi giúp ta mua viên lam bảo thạch

kia được không?"

"Ta cũng muốn." Đường Đường nói.

Vô Song Ngư kéo Pháo Thiên Minh đang định khuyên giải: "Họ kiên quyết

không chịu nhượng bộ đâu, ngươi đừng khuyên nữa, cứ đi mua đi."

"Sao ngươi biết?"

Vô Song Ngư ghé sát Pháo Thiên Minh, thì thầm: "Đại ca, ta còn việc,

ngươi mau giải quyết đi."

...

Bảo thạch được mang về, quả thật chỉ có một viên. Không phải hệ thống

không cung cấp, mà là vốn chẳng bán. Viên bảo thạch này chính là do Vô Song

Ngư vừa bán cho tiểu thương.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Pháo Thiên Minh bỗng lật tay, nắm

hai nắm đấm hỏi: "Đố các cô: Bảo thạch ở tay nào? Ai đoán đúng sẽ được

tặng."

"Ta..." Tất cả đều nghẹn một hơi trong lòng, chỉ muốn trực tiếp xử lý Pháo

Thiên Minh.

Vô Song Ngư cảm nhận sát khí tứ phía, nước mắt chảy trong lòng: Các

huynh đệ tỷ muội, đừng trách kế của ta vô dụng, là do thằng nhãi này quá tinh

ranh, có bẫy đến đâu y cũng thoát.

"Hết giờ, không ai đoán trúng. Thực ra bảo thạch cũng tự chọn chủ, để ta

giữ lại là hơn. Các cô cứ từ từ mà chơi, ta đi trước!" Nói xong, y bỏ lại bốn

người, tự mình bước đi.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 613: Thất Tịch 13



Pháo Thiên Minh chưa đi được mấy bước, đột nhiên Xa xuất hiện kéo y

sang một bên.

"Cô..." Pháo Thiên Minh kinh ngạc.

"Nói chuyện chính đi, rốt cuộc ngươi thích ai trong bọn họ?"

"Làm gì vậy?"

"Mai là bộ truyện này kết thúc rồi, hãy chọn một người đi."

"Ngươi đúng là bà tám."

"Bớt nói nhảm đi, mau chọn một người."

"Nếu như nhất định phải chọn giữa hai người họ..."

Xa hít một hơi lạnh hỏi: "Chẳng lẽ ngươi còn người khác để chọn à?"

Pháo Thiên Minh lấy ra bức thư thứ tư: "Có lẽ, có lẽ, đại khái là có đấy."

Nhìn Pháo Thiên Minh lấy ra ba phong thư, Xa đi một vòng lớn quanh Pháo

Thiên Minh rồi nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc ngươi có chỗ nào tốt cơ chứ?"

Pháo Thiên Minh cũng phẫn nộ nói: "Cả ngày nay ta đều đang phiền muộn

về vấn đề này, chuyện như vậy xảy ra thật sự là quá bất hợp lý."

"Đơn giản là xúc phạm cả Thất Tịch."

"Đúng vậy đúng vậy, người như ta muốn tiền không có tiền, muốn tướng

mạo không có tướng mạo. Ngoại trừ tính tình tốt một chút ra thì chẳng còn ưu

điểm nào khác, ngươi nói vì sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ."

"Đúng là khiến người ta khó hiểu."

"Ừ! Vô cùng khó hiểu."

...

Nhưng mọi việc rồi cũng phải giải quyết. Đừng nói là ông già nhà Pháo

Thiên Minh dặn Xa tìm bạn gái cho y, chính y cũng sắp 25 tuổi rồi mà còn chưa

có một người bạn gái ổn định nào, thật không thể chấp nhận được. Nếu nhân

viên của ngươi vì lý do gì đó mà đi làm không có tinh thần, ngươi hãy khuyên

họ tìm bạn gái hoặc khuyên họ ly hôn. Đó là danh ngôn của một vị CIO trong

top 500 thế giới.

Không Có quán rượu.

Xa, Mã, Pháo tụ tập một chỗ. Mặc dù Mã rất không hài lòng khi bị ép kéo ra

khỏi phó bản, nhưng hắn cũng cho rằng loại chuyện này nếu không tự mình ra

tay thì quả thực là nhiệm vụ bất khả thi. Nếu chỉ có một bức thư thì không có gì

đáng nghi ngờ. Nhưng chỉ cần vượt quá hai bức thì Pháo Thiên Minh lại bắt đầu

đau đầu. Làm bạn thân từ nhỏ của Pháo Thiên Minh, hắn hiểu rất rõ con người

này.

Mã ho một tiếng rồi nói: "Theo tình hình hiện tại mà phỏng đoán, Pháo

không yêu bất kỳ ai. Nhưng cơ hội trước mắt vô cùng hiếm có, qua vụ này thì

có thể không còn là chuyện chọn bạn gái nữa, mà là vấn đề một người như Pháo

đi đâu để tìm bạn gái. Vì vậy, trong ngày hôm nay, nhất định phải khiến Pháo

đem lòng yêu một trong ba người gửi thư này."

Pháo Thiên Minh liếc nhìn Mã khinh bỉ: "Chuyện tình cảm này mà cũng nói

yêu là yêu được sao?"

"Người khác thì không làm được, nhưng ta thì có thể." Mã búng ngón tay ra

vẻ tự tin đầy mình.

Xa xòe tay nói: "Được! Bây giờ chúng ta hãy thảo luận xem rốt cuộc Pháo

nên đem lòng yêu ai."

"Khoan đã!" Mã lấy ra một quyển sổ nói: "Bên ta có phương pháp chấm

điểm của dòng họ Mã, có thể giúp Pháo chọn ra người bạn đời thích hợp nhất

một cách khách quan. Ngươi chỉ cần thành thật trả lời các câu hỏi của ta là

được, bảng đen đã sẵn sàng rồi đây."

Xa lấy ra bảng đen và phấn viết.

Câu hỏi thứ nhất! Gia thế, chính là thế lực. Chử Trà, nếu ngươi được 4 điểm

thì Vụ Lý Hoa, Đường Đường, Thiên Nhãn ba người sẽ được mấy điểm? Điều

này ảnh hưởng tới địa vị của ngươi trong gia đình sau này.”

“Gia đình Hoa Hoa cũng khá, có lẽ khoảng 6...”

“Ta nói về thế lực trong nhà, ảnh hưởng trong gia đình, tính gia trưởng!”

“Hoa 3, Đường 9, Thiên 6.”

“Câu hỏi thứ hai, tiền tài, Pháo nhà ngươi được 3 điểm.”

“Hoa 6, Đường Đường 5, Thiên 9.”

“Câu hỏi thứ ba...”

...

“Mã ho một tiếng rồi tổng kết: "Nếu bạn gái của ngươi là Hoa, vậy chỉ số

phù hợp của ngươi là 6, chỉ số sự nghiệp là 4, chỉ số hạnh phúc là 5, địa vị trong

nhà là 6.

“Nếu là Đường Đường, chỉ số phối hợp là 9, chỉ số sự nghiệp là 9, chỉ số

hạnh phúc là 9, địa vị trong nhà là 2.”

“Nếu là Thiên, chỉ số phối hợp là 3, chỉ số sự nghiệp là 9, chỉ số hạnh phúc

là 9, địa vị trong nhà là 5.”

“Chỉ số phối hợp ý chỉ sự tâm đầu ý hợp, sự tin tưởng giữa bạn trai và bạn

gái, cùng với cuối cùng ai sẽ vì ai mà suy nghĩ nhiều hơn một chút. Chỉ số sự

nghiệp, chính là sự trợ giúp. Rõ ràng là 4 điểm của Hoa không chỉ không giúp

được ngươi, mà còn kéo chân sau của ngươi. Về địa vị trong nhà, ta muốn nói

rõ, 2 điểm của Đường Đường là xét tới gia đình quân nhân của cô. Nếu cha mẹ

cô ấy mà qua đời, chỉ số của cô ấy sẽ vượt quá 8."

“...” Pháo Thiên Minh giơ tay hỏi: "Vậy ta còn lựa chọn nào khác không?"

“Vấn đề là nếu cha mẹ cô sống dai hơn ngươi thì sao?” Đúng lúc này Mã

đặt ra vấn đề: "Vậy cuộc sống sau này của ngươi sẽ không dễ chịu gì đâu. Hơn

nữa, lấy được Đường Đường là khó nhất. Trước hết, ngươi rất khó vượt qua cửa

ải của cha mẹ cô ấy, không có quân nhân nào thích người thiếu chí tiến thủ. Tuy

Đường Đường là lựa chọn tốt nhất, nhưng rủi ro với cô ít nhất cũng phải tám

phần. Rủi ro với Hoa là bốn phần, còn với Thiên Nhãn có ông già nhà Xa giúp

đỡ, nhiều nhất cũng chỉ bốn phần thôi.”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 614: Lao đầu vào hang hổ - HẾT -



“Ừm... Vậy các ngươi nói sao?” Pháo Thiên Minh đau khổ hỏi.

Mã cầm sổ lên nói: “Thật ra ngươi yêu ai không quan trọng. Khác biệt giữa

đàn ông và đàn bà là, đàn bà thích mơ mộng, muốn ở bên người mình yêu. Đàn

ông thích tận hưởng, muốn ở bên người yêu mình. Ngươi thích hay không thích

ai, xin nói một câu với tư cách bạn bè, đó không phải là tiêu chuẩn chọn bạn của

ngươi. Tiêu chuẩn của ngươi là ai yêu ngươi nhất, người đó chính là người

ngươi cần.”

Xa không hài lòng nói: “Sao lại nặng tính lợi ích thế? Đây là chuyện tình

cảm mà.”

“Nhất kiến chung tình chỉ có một lần. Giống như nấu canh xương với lửa

lớn, đồ ăn chín nhanh nhưng vị không ngon. Nên trải qua được thử thách như

sau: Thật sáng suốt cho thêm một chút nước vào nồi, rồi rất tỉ mỉ và kiên nhẫn

dùng vài chục năm để từ từ hầm mềm xương sườn. Trong quá trình đó tuy thiếu

đi sự cuồng nhiệt, nhưng lại có thêm bình an, ấm áp, tin tưởng và bền chặt. Cho

đến ngày đầu bạc răng long, vẫn luôn có cảm giác an toàn với gia đình, với bạn

đời. Đó là cuộc sống hạnh phúc nhất của người đàn ông.”

Mã nói xong, vỗ vai Pháo Thiên Minh: “Chúng ta ra ngoài, ngươi phải suy

nghĩ kỹ ít nhất nửa tiếng rồi hẵng quyết định.”

...

Xa ngạc nhiên hỏi: “Sao phải mất nửa tiếng?”

Mã nhanh chóng viết ba dòng chữ lên giấy, xé ra đưa cho Xa: “Mọi việc cơ

bản đã xong, chuyện chạy vặt giao cho ngươi.”

“Đây là gì vậy?

“Túi gấm! Trên đó có ba cách khiến Pháo một lòng một dạ với cô gái kia.”

“Dùng hết à?

“Đừng! Dùng một cái là đủ. Dùng đến ba cái sẽ vật cực tất phản.”

...

Sắc Lặc xuyên, dưới Âm Sơn, trời tựa mái vòm, bao phủ bốn phương. Trời

xanh thẳm, hoang vu mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấp, lộ ra đàn dê bò.

Một nữ nhân đang ngồi trên phiến đá, thưởng ngoạn cảnh hoàng hôn. Dưới

ánh chiều tà rực rỡ, làn da cô như được dát lên một lớp vàng óng ánh, trông hết

sức thánh khiết.

Pháo Thiên Minh áp sát từ phía sau, che mắt cô hỏi: “Đoán xem ta là ai?”

“Ngươi? Ngươi là đồ bại hoại.” Không ngờ người này lại là Đường Đường,

vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Pháo Thiên Minh kéo một cái, khiến y nhẹ nhàng

ôm lấy cô từ phía sau.

“Sao giờ này mới đến? Mặt trời sắp lặn rồi.” Sau một hồi lâu, rốt cuộc

Đường Đường cũng lên tiếng.

“Ừm... Thương Tâm tiêu chảy, nên ta đưa hắn đi bệnh viện một lượt. Nhưng

vừa về đến nơi lại phát hiện Phượng Hoàng cũng bị, đành phải quay lại...”

Đường Đường bật cười cắt ngang: “Sao mà bịa chuyện vụng về thế?”

“Chính vì vụng về nên mới nói ra được. Ta không muốn dối gạt cô.”

Đường Đường rất hài lòng, quay đầu nói: “Giờ chúng ta hãy tìm hiểu xem,

vì sao ngươi lại đến đây.”

“Hử?” Pháo Thiên Minh không hiểu.

“Ta mời chàng là vì trong lòng ta... có chàng. Dù cho chàng không đến, lòng

ta cũng không còn tiếc nuối. Nhưng giờ đã đến rồi, chàng phải nói cho ta biết,

vì sao chàng lại tới?”

“Ta... Ta đến là vì... Ồ? Mặt trời lặn rồi kìa.”

Đường Đường đắc ý nói: “Đó là do ta cố ý sắp xếp đấy, nếu như ngươi đến

sau khi ánh chiều tà mỹ lệ đã tắt, ta cũng chẳng thèm để ý tới ngươi.”

“Xem ra ta rất may mắn.” Pháo Thiên Minh thầm cười gian trong bụng.

“Ừm... Chúng ta vừa nói tới đâu nhỉ?” Đường Đường cau mày, có vẻ như đã

quên mất điều gì.

“Cô nói ánh chiều tà rất đẹp.”

“Hoàng hôn đẹp vô hạn...” Đường Đường chợt tỉnh ngộ, hóa ra mình đã bị y

dẫn đi vòng vo. Bước đầu tiên của kế hoạch đã thất bại.

Lời của Mã: Pháo không phải là một lãng tử hoa tâm, lại còn xuất thân từ

một gia tộc võ học, chỉ cần bắt y thốt lên “Ta yêu cô” là coi như đã chinh phục

được rồi.

“Chàng đã đến đây, liệu Vụ Lý Hoa cô ấy... có đau lòng chăng?” Đường

Đường đột nhiên đặt ra một câu hỏi khác.

“Việc này... ta không rõ lắm, hay là lát nữa khi chúng ta ra ngoài, cô hỏi thử

xem?” Loại câu hỏi này rất khó trả lời. Nói sẽ đau lòng, tức là Pháo Thiên Minh

để tâm tới người ta, vừa ăn cơm trong bát vừa ngó vào nồi. Nói không đau lòng,

lại là lừa dối, dễ khiến cho nữ nhân bắt đầu liên tưởng: Lời hắn nói với ta có

thật lòng không?

Đường Đường lại nói: “Chưa đầy ba tháng nữa ta phải trở về đơn vị rồi.”

Nói xong, cô lặng lẽ nhìn Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh há hốc miệng: “Hả?” Quả nhiên độ khó cao nhất.

“Nhưng Đại học Quốc phòng thành phố A lại mong ta có thể đến đó giảng

dạy. Cha ta đã hỏi ý kiến của ta.”

“Hả?”

“Vậy ngươi cho rằng ta nên lựa chọn như thế nào?”

“Đương nhiên là ở lại thành A rồi.”

Đường Đường vui mừng hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì... bởi vì ở quân đội không tiện chơi trò chơi.”

“... Ngươi đầu gỗ à!” Đường Đường nổi giận.

Pháo Thiên Minh dịu dàng nói: “Có mấy lời chỉ cần nàng hiểu là được rồi.”

“Ồ? Ta nghe nói các người luyện võ rất coi trọng ‘lời hứa đáng giá ngàn

vàng’, chàng có thể hứa với ta một lời được không?”

“Chuyện này...” Trong lòng Pháo Thiên Minh diễn ra một cuộc đấu tranh

kịch liệt, có nên bán mình hay không?

“... Thôi vậy! Ta không ép buộc ngươi. Ngày mai ta sẽ trở về báo tin.”

Đường Đường buông tay Pháo Thiên Minh ra và nói: “Chúng ta về thôi.”

Bán mình hay không? Pháo Thiên Minh vẫn còn đang giằng xé...

“Ngươi sao vậy? Ta đã nói không ép ngươi rồi mà. Sau này chúng ta nhất

định sẽ là bằng hữu thân thiết, ngươi nói có đúng không?” Đường Đường nhìn

Pháo Thiên Minh với ánh mắt phức tạp, ẩn chứa rất nhiều tâm tư.

Chợt thấy Pháo Thiên Minh đập tay gầm lên: “Bán cho ai chẳng là bán? Dù

sao sớm muộn gì cũng phải bán! Ông đây liều vậy.” Nói xong liền ôm eo

Đường Đường, kéo cô lại gần và nói: “Mỹ nữ, ta muốn cưới nàng, nàng có gả

không?”

Đường Đường th* d*c một lúc lâu rồi đáp: “Ta...”

“Nói trước nhé: sính lễ không được quá cao, tốt nhất là miễn luôn. Ta định

để tiền mà cha mẹ chuẩn bị cho chúng ta dùng để dưỡng già. Còn của hồi môn?

Càng nhiều càng tốt. Tốt nhất là có kèm theo một chiếc xe nhỏ nữa... xe nội địa

cũng được. Nhưng nhất định phải có đủ bốn bánh xe đấy...”

“Chàng định cưới cái máy rút tiền à?”

“Hê hê! Đùa thôi, thật ra chỉ có một điều kiện thôi, đừng bắt ta gặp cha mẹ

nàng, với lại nàng cũng đừng mặc quân phục nhiều quá.”

“Vì sao?”

“Nàng nghĩ xem? Toàn là những người có sao có gạch, dù sao ta cũng là

người từng nhập ngũ, dễ bị căng thẳng lắm đấy.”

Đường Đường suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này... không thể đồng ý

được, vậy chàng có cưới hay không?”

“Không cưới!” Pháo Thiên Minh kiên quyết nói.

“Chàng dám, ta sẽ tìm tới nhà chàng, nói chàng làm chuyện đó với ta rồi

không chịu nhận. Hỏi cha chàng có muốn cháu đích tôn không.”

“Nàng sẽ không làm chuyện đê tiện như vậy chứ?” Pháo Thiên Minh lau mồ

hôi lạnh, có vẻ như mình vẫn luôn đánh giá thấp Đường Đường! Nếu thật sự

làm vậy, xương cốt của mình phải bị đánh gãy vài cái. Công phu của ông già là

theo trường phái cứng rắn.

“Khó nói lắm. Chàng nói yêu ta, ta sẽ cân nhắc gặp cha mẹ ngươi muộn một

chút. Nếu không ngày mai Phượng Hoàng với Thương Tâm sẽ dẫn ta đi.”

“Ta... ấy nàng...”

“Ấy gì?”

“Yêu chứ gì!”

“Ha ha!” Đường Đường cười vui vẻ, lập tức triệu hồi Ngân Sương Trục

Điện Câu, kéo Pháo Thiên Minh lên ngựa và nói: “Tiện thể nói luôn, Đại học

Quốc phòng mời ta đến không phải đến dạy lý thuyết, mà là dạy quyền thuật

quân đội.”

“... Không phải chứ?” Pháo Thiên Minh suýt ngất, vội vàng hỏi: “Còn đổi ý

được không?”

“Chàng nói xem?” Đường Đường cũng lên ngựa, chỉ về phía hoàng hôn và

nói: “Sương Sương, chúng ta đuổi theo.”

Pháo Thiên Minh nước mắt lưng tròng: Ngạo mạn cả đời, lại bị lật thuyền

trong rãnh nước. Lần này đã lật, nửa đời sau của mình coi như cũng đổ vào luôn

rồi. Đúng là báo ứng mà!

...

Hoàng hôn, ngựa phi, thảo nguyên!

Trên lưng ngựa, nam nhân nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân, nữ nhân tựa đầu vào

lồng ngực nam nhân.

Cầu cho thiên hạ không còn người độc thân...

(Hết truyện)
 
Back
Top Bottom