Siêu Nhiên Trò Chơi Hoàng Đạo

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
364000747-256-k281478.jpg

Trò Chơi Hoàng Đạo
Tác giả: luoi_ca_doi
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sẽ thế nào nếu 12 cung hoàng đạo chỉ là cái bí danh của cái chết?

Những kẻ dị năng mang bên mình cái bí danh ấy.

Death or Alive Tags: 12chd12cs12cunghoangdaoactionbgblfantasyglhintkichtinhmysteryromanceschoollifethriller​
 
Trò Chơi Hoàng Đạo
intro


Tên tác phẩm: Trò chơi hoàng đạo

Tác giả: Đậu Jjiang và Kein

Cameo/Beta: Wuỳn Như

_________________________________

Ngay từ khi bắt đầu, đây đã là trò chơi của máu và nước mắt.

Một canh bạc giữa sự sống và cái chết.

Tình bạn và tình yêu được đặt lên cán cân lợi ích.

Chân thành hóa dối gian, kẻ thù hóa tri kỉ.

Kẻ sống sót cuối cùng chính là kẻ chiến thắng.

Chào mừng đến với "Trò chơi hoàng đạo".

___________________________

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

Tất cả đều chỉ là con tốt thí trên bàn cờ của thần linh.

Cội nguồn của mọi tội lỗi trên thế gian chính là con người

Tất cả mọi thứ đều có ngoại lệ

Suy cho cùng, văn chương cũng chỉ là thế giới mà con người dùng lời lẽ hoa mỹ để che giấu sự thật trần trụi

Cá lớn nuốt cá bé, đó là quy luật mà thế giới này vận hành

1, 2, 3...

Hóa ra chỉ là một con chuột dưới cống rãnh thôi sao

Trong thế giới của tôi, tôi chính là luật

Thứ tôi không thiếu nhất chính là cách hành hạ cậu

Thiên nhiên cho ta thứ gì, thì nó cũng sẵn sàng bóp chết ta bằng thứ đó

Số mệnh của ngươi, chưa chắc ngươi đã nắm giữ nó.

Hãy nhớ rằng, lắng nghe là tiền đề cho mọi sự thay đổi giữa người với người

Yếu thì đừng ra gió, kẻo mang tật về thân
 
Trò Chơi Hoàng Đạo
Chương 1


Sáu giờ.Chẳng hiểu sao hôm nay nó lại có nhã hứng.

Nó bước từng bước giữa khoảng sân trường lặng như tờ.

Nó biết cơ thể đang muốn chống đối nó: ánh mắt nó lờ đờ mệt mỏi, chân run rẩy theo từng bước đi, chỉ là nó không muốn ở lại kí túc xá chút nào.Mặt trời lên rồi, nhưng chưa đủ nắng để sưởi ấm.

Lớp sương vẫn còn mờ ảo trên ngọn cây.

Nó bước nhẹ, tựa như tan vào cơn gió thoảng.

Mùi gỗ thoang thoảng khắp nơi như bao trùm lấy nó.

Nó ước gì nó lần nữa có thể cảm nhận không khí này, bởi hồi bé, nó khoái nhất cảm giác nôn nao của ngày mới.

Còn bây giờ, đối với nó chỉ còn là chút thư giãn trước bão giông.Nó tìm một chỗ vắng vẻ rồi ngồi đó.

Nó chợt nhớ lại ngày đầu tiên nó nhập học tại nơi này.

Không khí lúc đó ảm đạm như giữa cánh rừng thông bạt ngàn không lối thoát.

Đã hơn hai năm rồi, nó biết nó chỉ còn một năm nữa.

Nó nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nó đếm nhẩm "1, 2, 3" và ngay sau đó, tiếng kèn vang lên một hồi dài day dứt.

Nó đã thực sự bước vào một ngày mới.

Nó đưa tay lên túi, cảm nhận được chiếc thẻ học sinh vẫn còn hiện diện, nó thở phào nhẹ nhõm.

Nó rút ra, con người khẽ dao động khi nhìn thấy nét chữ "Vũ Huyền Ngọc".

Ngày nào nó cũng nhìn, lần nào nó cũng dao động, cảm xúc hưng phấn và khó thở chèn lấy nó.

Nó vẫn sống.

Thật tốt làm sao. *Nhật Khánh vươn vai ngáp dài một hơi.

Tiếng kèn quỷ quái ấy vẫn luôn thành công đánh thức cậu.

- Dậy rồi à?Cậu nhìn lên, trước mắt cậu là một gương mặt giống mình đến 95%.

- Ừm.Cậu rũ mắt, vươn vai thêm lần nữa trước khi rời cái ổ của mình.

- Em để thức ăn trên bàn ấy.- Cảm ơn.Phong thở dài, nhìn anh trai của mình lừ thừ bước vào nhà tắm.

Cậu phóng tầm mắt qua cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.

Cậu chống cằm, ánh mắt lơ đãng chu du về nơi xa nào đó.

Cả cậu và anh trai đã ở đây hơn hai năm, và thời gian đang đếm ngược từng giây từng phút.

Phong rút từ túi áo trong ra một tấm thẻ nhỏ hình chữ nhật.

Dòng chữ " Nguyễn Hoàng Gia Phong" in nổi vô cùng bắt mắt.

Cậu lướt mắt qua, nhìn thấy tấm thẻ của anh mình nằm chễm chệ trên bàn.

Lúc đó, Khánh bước ra khỏi nhà tắm.- Hôm qua anh về lúc mấy giờ thế?Khánh ngồi xuống bàn, nhìn dĩa thức ăn trên bàn rồi gật đầu nhẹ như lời cảm ơn.

- Hơn ba giờ sáng.

Còn em?- Sớm hơn anh chút.

Hôm qua khu vực phía Nam khá yên tĩnh.Khánh thưởng thức dĩa cơm chiên đơn giản, mái tóc khẽ đung đưa theo từng chuyển động nhỏ.

- Đêm qua không thu thập được gì nhiều.

Phong gật đầu, lại ngồi nhìn bâng quơ về phía cửa sổ.

Ánh mắt cậu cũng trôi theo từng đám mây trên đó.

Có lẽ khung cửa sổ là giới hạn duy nhất của cậu.

- Hôm nay khai giảng.Phong chợt tỉnh, đưa mắt nhìn anh trai.

Cậu hơi ngơ ngác, rồi cũng mau chóng hiểu ra.

Sống tại nơi này, cậu đã không còn khái niệm về thời gian nữa.

Ngày nào cũng như nhau mà thôi.

Khánh biết em mình nghĩ gì, đến bản thân cậu cũng hiểu điều đó.- Đi đón đàn em mới thôi.- Tốt thật, lại thêm một thế hệ nữa lên thay thế chúng ta.- Thay thế được hay không, còn phải xem bản lĩnh chúng nó.

Khánh và Phong cầm cặp rời khỏi phòng, vẫn không quên cất tấm thẻ vào túi áo.

Hai đứa nó bước đi thật đều, tiếng giày vang trên hàng lang kí túc xá. *Cách đó ba căn phòng, một cô gái tóc đen tuyền cũng vừa thức giấc.

Đêm qua cô chỉ ngủ được một tiếng.

Hai chiếc khuyên tai dài đung đưa theo từng cử chỉ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên một ca khúc.

Quế Lâm nhìn sang, rồi nở nụ cười ấm áp.- Chị Lâm, dậy chưa thế?

- Chị vừa thức giấc.

Lâm cầm điện thoại áp bên tai trái, cô chậm rãi bước vào nhà vệ sinh rửa mặt và súc miệng.

- Hôm nay khai giảng đó, chị biết chưa?

Lâm nhìn đến quyển lịch trên bàn, nó chi chít màu mực đỏ và đen.

Mới đó mà đã đến tháng chín rồi.

- Chị biết rồi.

Lát sẽ ghé đến xem buổi lễ khai giảng.

Đầu dây bên kia bật cười, giọng điệu vô cùng hào hứng.

Lâm thích nghe nhất là điệu cười của em, nó vô tư và hồn nhiên biết bao.

- Vậy lát em đi với chị nhéLâm gật đầu, rồi mới chợt nhận ra điều này thật vô tri.

Cô khẽ ừ nhẹ.

- Em ăn sáng chưa?

- Chưa ạ, sao thế chị Lâm.

Lâm cài nốt khuy dưới cùng của chiếc áo sơ mi trắng.

Cô liếm môi, cất giọng khe khẽ:- Chị qua đó, rồi hai ta đi chung.

Sáng nay chị trả cho.

Lâm nghe bên kia có tiếng động lớn, hình như cái điện thoại vừa rơi xuống đất.

- Sao thế Dương?

- Không sao, không sao ạ.

Cô bé tên Dương luống cuống, mặt mày đỏ bừng lên.

- Chị qua đi, em đợi.

Lâm nghe vậy chỉ phì cười.

Cô chuẩn bị tắt máy thì sực nhớ ra.

- À chị quên mất.- Vâng?

Lâm thở dài, cô cầm chiếc thẻ học sinh trên tay siết chặt, ánh mắt cô khẽ trùng xuống.

- Chào em, một ngày bình anDương im lặng, nghẹn ngào nhìn đến số điện thoại trên tay.

- Chị cũng thế.Màn hình điện thoại tối om, cuộc gọi đã kết thúc.

Hai con người vừa vui vẻ ban nãy bỗng trầm hẳn.

Thật tốt, họ vẫn ở đây, vẫn có thể nghe giọng nói của nhau.

Một ngày nữa lại bắt đầu.*Tiếng trống vang lên một hồi dài thật dài.

Khoảng lặng sáng sớm đã biến mất.

Sân trường vắng hoe ban sáng đã xuất hiện những bóng dáng cặp xách, balo.

Ngọc rời vị trí đã ngồi hơn ba mươi phút, cô uể oải bước đi, lách khỏi dòng người ồn ào.

Hôm nay có vẻ đông hơn mọi ngày.

Cô dáo dác nhìn xung quanh, chợt nhận ra có vài gương mặt non nớt và hoàn toàn xa lạ.

Đương lúc còn đang ngơ ngác, điện thoại cô rung lên.

Người gọi đến là Khánh.- Này, mày đang đứng đâu thế?Ngọc nhìn quanh, bước đến gần tượng đài rồi thông báo vị trí cho thằng bạn.

- Nay đông thế?Cô hỏi bâng quơ, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh để tìm thằng bạn tóc nâu ấy.- Nay khai giảng mà...

À tao thấy mày rồi.Điện thoại im lìm, rồi vài giây sau, hai con người cao gầy tiến đến chỗ Ngọc vỗ vai cô.

Ngọc nhìn cả hai, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

Khánh vẫn mang nét tinh nghịch, bố láo, còn Phong trông điềm đạm hơn hẳn.

- Nay khai giảng?

Nhanh thế, đã tháng chín rồi?- Ừ, đến tao còn chẳng tin.

Ban sáng Phong còn bất ngờ nữa mà.Phong cười ngượng, cậu khẽ vuốt tóc để tỏ ra mình trông bận rộn lắm.

Ngọc phải công nhận một điều, nếu không chơi chung với hai thằng này thì cô chẳng thể tin Phong lại là em trai của Khánh.

Từ cử chỉ cho đến hành động, Phong ra dáng người anh hơn cả.- Mày đang nghĩ xấu về tao đấy à?Khánh nhíu mày nhìn cô bạn.

Ngọc chỉ cười trừ cho qua, phe phẩy tay ra chiều biết lỗi lắm.

Phong giúp Ngọc xách cặp, cả ba cùng nhau bước về phía cổng trường mà không cần nói ra.

Có lẽ họ có cùng suy nghĩ: "Những học sinh xấu số tiếp theo là ai?"*Trương Nhật Quân đã dậy từ sớm.

Cậu vẫn nhớ hôm này là ngày khai giảng.

Cậu chải chuốt cho mái tóc của mình bởi đối với cậu, mái tóc tím hoa cà ấy là thứ cậu trân quý nhất.

Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ đã là sáu giờ.

Hôm qua hiệu trưởng nhờ cậu đến trực cổng đón học sinh mới đến.

Quân nhớ lại, cảm thấy buồn nôn khi cái tông giọng phấn khích của ông ta bắt đầu hiện ra trong đầu cậu: "Ngày mai nhờ trò đón học sinh mới nhé.

Bọn chúng là những mầm non tươi tốt và béo bở lắm đây."

Ngôi trường này ra sao, cậu biết chứ.

Cậu mới học ở đây một năm thôi nhưng cậu biết rõ bản chất thật ở nơi này đáng ghê tởm đến nhường nào.

Nhưng cậu không có cái quyền để lên tiếng, cũng chẳng thể nào thoát ra.Quân đứng trực ở cổng trường từ sớm, cậu ước mình có thể đón ánh bình minh nhưng cậu lại không còn đủ sức để làm điều đó.

Ít ra thì, cậu vẫn nên ngủ cho đủ ba tiếng một đêm.

Tiếng thắng xe kéo cậu trở lại thực tại.

Cậu nhìn ra ngoài cổng, một cậu nhóc cao ráo, khôi ngô bước xuống.Quân phải cảm thán rằng tóc cậu ta rất đẹp.

Mái tóc ấy màu xanh đậm, và điều đặc biệt chính là sợi highlight vàng nổi bật.

Quân có niềm yêu thích mãnh liệt với những mái tóc như thế, chúng thật đẹp.Cậu ta bước vào trường, vô cùng ung dung không kiêng nể ai cả.

Quân bước đến gần cậu ta, nở nụ cười thương hiệu nhất:- Xin chào, chào mừng em đến với trường Hải La.Đối phương nhìn cậu, khẽ cúi đầu cảm ơn.

Quân đứng đối diện với cậu ta, khẽ sững sờ khi biết cậu ta rất cao, thế mà lại cao hơn cả cậu.- Anh là Trương Nhật Quân, lớp 11B5.

Nếu có gì khó khăn thì tìm anh nhé.- Lê Anh Vũ, 10A8.Quân cười ngượng, hóa ra là thuộc dạng khó gần, khó bắt chuyện.

Bên ngoài lại truyền đến tiếng thắng xe nữa.

Quân thở phào nhẹ nhõm, lướt mắt nhìn ra, đó là một cô bé rất xinh đẹp.

Cả Vũ cũng nhìn theo, và cũng choáng ngợp trước vẻ đẹp thiên thần của cô bạn ấy.Nguyễn Trần Lệ Chi bước đi, ánh mắt vô cùng kiên định nhưng cả người lại toát lên vẻ yếu đuối khiến ai cũng muốn che chở.

Cô bé ấy bước đến gần hai người, khẽ cúi đầu chào.

- Em chào hai anh, em là Lệ Chi.

Cảm ơn các anh đã chịu khó ra đây để đón lứa học sinh mới chúng em.Quân xua tay cười trừ.

Thanh âm của cô bé Chi này trong trẻo và ngọt ngào như rót mật vào tai.

Đến cả người sắt đá nhất cũng phải thoáng dao động trước cô bé này.- Em đừng khách sáo.

Anh là Quân, còn đây là Vũ, cũng mới đến trường này.Chi cười mỉm, đưa tay ra có ý muốn bắt tay với Vũ nhưng cậu ta lờ đi, quay gót bỏ đi trước.

Bàn tay cô bé khựng lại giây lát rồi ái ngại thụt về.

- Em đừng để ý, Vũ cũng mới đến trường thôi, vẫn còn hơi e ngại lắm.

- Vâng ạ.

Anh cho em hỏi lễ khai giảng sẽ tổ chức ở đâu ạ?Chi nói khẽ, cố ý đổi chủ đề cho bớt ngượng ngùng.

Quân chỉ tay đến hội trường lớn.

- Ở đó, em ở lớp nào thì cứ về hàng của lớp ấy mà ngồi.

Nhưng giờ còn sớm, hay em thử ghé qua căn tin đi, phía sau kia đấy.- Em cảm ơn anh ạ.Chi nói tạm biệt rồi đi mất.

Quân nhìn theo bóng lưng cô ấy, mải mê cho đến khi khuất hẳn, nụ cười trên môi cậu chợt tắt.

Quân thở dài, ánh mắt không biết có bao nhiêu suy tư nữa.

Thật đáng thương làm sao.

Quân cầm lấy tấm thẻ của mình, chăm chú nhìn từng chữ được khắc trên đó.

Cậu vẫn còn phải cố gắng sinh tồn thêm hai năm nữa.Cơn gió thổi qua, mái tóc tím ấy bay theo chiều gió.

Cơn gió ấy thành công đưa những suy nghĩ miên man của Quân theo.

Cậu tỉnh ra, rồi nhủ thầm: "Phải lo cho bản thân trước đã"Năm học mới, thế mà lại lần nữa bắt đầu.
 
Trò Chơi Hoàng Đạo
Chương 2


Lại sắp phải đi học sao?

Gia Nhi chợt cảm thấy mệt mỏi khi đứng trước cổng trường khang trang, thẫn thờ nhìn vào băng rôn ghi dòng chữ "Chào mừng năm học mới, trường Trung học Phổ thông Hải La".

Dẫu kì nghỉ hè của cô không có gì đặc sắc hay nói thẳng ra là vô cùng nhàm chán, Nhi vẫn không thể ngăn tâm trạng bản thân tụt dốc không phanh.

Thầy cô, bạn bè và các bài học, chúng làm cô cảm thấy như phát ốm.

Phiền phức và khó chịu.

- Cô chủ, mong rằng cô sẽ sớm thích nghi với ngôi trường mới.

Giọng nói của chú tài xế trong nhà vang lên, đánh thức Nhi khỏi dòng suy nghĩ, cô mỉm cười nhìn người đàn ông với khuôn mặt phúc hậu đang lo lắng cho mình.

Nực cười làm sao, khi thậm chí một người ngoài như ông ấy còn lo lắng cho cô hơn những người cô gọi là cha mẹ.- Cảm ơn chú, chú Dũng.

Chú đi về cẩn thận nhé.

Nhân tiện...

- Cô ngập ngừng đôi chút, mân mê góc váy -Nói với cha mẹ cháu là cháu sẽ ở lại kí túc xá.

Cuối năm gặp lại ạ.

- Tôi hiểu rồi, tạm biệt cô.

Nhìn theo chiếc xe đang lăn bánh đi xa dần, cô khẽ thở dài rồi cố gắng vực lại cảm xúc của bản thân.

Nhi đi vào bên trong trường, vừa thong thả nhìn cắm cảnh vật trong trường vừa cố gắng nhớ lại tên của người đón học sinh mới.

Để xem nào, hình như tên anh ta là Trần Hoàng Khôi Vỹ thì phải? * - Chà, học sinh mới năm nay xinh phết mày nhở?

Khôi Vỹ bá vai thằng bạn mình, ánh mắt hướng về phía cô gái nhỏ với mái tóc màu hạt dẻ vừa đi khuất.

Thật sự đó, cùng là đi đón học sinh mới nhưng sao cái tên này gặp được gái xinh còn cậu nãy giờ phải tiếp mấy thằng đực rựa vậy?

Thật là bất công quá đi mất.

Quân khẽ liếc thằng bạn của mình.

Thà đứng đón học sinh một mình không sao, cứ có mặt nó là ồn ào liền.

Đã tới trễ thì không nói, thái độ còn cợt nhả quá thể.

Nếu không phải là bạn nó, Quân thề là sẽ không bao giờ dây đến cái mặt tên này.

- Nhặt cái liêm sỉ của mày lên đi thằng này.

Đừng để đầu năm đầu tháng mà tao phải đánh giá mày chứ?

Quân ném cho thằng bạn ánh mắt khinh bỉ, mạnh bạo hất cánh tay đang khoác trên vai ra.

Vỹ dường như đã quá quen với sự phũ phàng của thằng bạn, không những không khó chịu mà còn cười hì hì dựa hẳn lên Quân.

- Ứ ừ, anh chả thương em.

- Tởm.

- Ý là bạn nói thế mình buồn á bạn?

- Kệ bạn, liên quan quái gì đến mình.

Mà mày không đón học sinh mới à?

Trốn việc lão già kia sẽ lại có cớ hành hạ mày đấy.

Nụ cười cợt nhả trên mặt Vỹ biến mất, thay vào đó là biểu cảm đầy khó chịu và tức giận.

Cậu nghiến răng ken két, cố không để tiếng chửi tục bật ra khỏi miệng khi nhớ lại những chuyện từ năm ngoái.

Mẹ kiếp, nghĩ tới là tức chết đi được.

Trái với khuôn mặt như muốn giết người của thằng bên cạnh, Quân chỉ thờ ơ nhìn ra phía cổng trường.

Ánh mắt cậu chợt chú ý đến nhóm ba anh chị lớp trên đang đi ngang qua, trong lòng không ngừng xuýt xoa trước sự nổi bật của họ.

Trong khi Quân đang nhìn chằm chằm vào người ta, theo một cách không thể gọi là lịch sự thì cậu bỗng chạm mắt với một trong hai chàng trai trong nhóm.

Đương lúc cậu còn ngỡ ngàng vì đôi mắt hai màu đầy xinh đẹp, người kia sững người một thoáng rồi mỉm cười với cậu, sau đó tiếp tục cuộc trò chuyện với bạn mình.

Khuôn mặt Quân bỗng cứng đờ, đôi mắt mở to hướng về phía nhóm người kia, dù họ đã sớm đi vào hội trường.

À không, nói đúng hơn là hướng về người hồi nãy.Với tư cách là người bạn thân duy nhất của thằng kì quái này suốt hai năm liền, không khó để Vỹ nhận ra thằng bạn sớm đã thả hồn đi tới tận đẩu tận đâu.

Cậu không kiềm được mà nhìn theo ánh nhìn của thằng bạn, nhưng thứ nhận lại chỉ là hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu.

Ơ, thế chả lẽ thằng này nổi hứng yêu thiên nhiên đất mẹ à?

Hay nó tự nhiên yêu trường?

Ôi đậu xanh rau má hành lá nấu canh chua, nó mà yêu trường chắc nhân loại hóa tiên hết rồi đấy.

Nói gì thì nói, nó chưa đốt trường ngày khai giảng đã là hiền lành thánh thiện lắm rồi.

Thế thì do cái quái gì nhỉ, không lẽ ma nhập?

Cơ mà ma nào nhập lại nó, nó chưa đập luôn thì thôi.Trong lúc thằng bạn đã sớm nghĩ ra đủ loại giả thuyết trên thế gian, Quân chỉ đứng yên như phỗng, khẽ chạm vào lồng ngực bên phải, nơi trái tim không yên phận mà đập từng hồi vội vã.

- Mẹ cái thằng chó này, mày bơ tao đấy à?

- Hả?

- Mày cười cái gì đấy?

Đần chết đi được.

Quân bất giác rờ lên khuôn mặt mình, cảm nhận rõ khóe miệng đang cong lên đầy vui vẻ.

Cậu đứng thần người một lúc rồi bật cười, khóe mắt ầng ậng nước vì cười quá nhiều.

Lúc này đây, Vỹ thật sự muốn móc con mắt mình ra để rửa sạch rồi nhìn lại, bởi lẽ hiếm khi thằng Quân nó cười như được mùa thế này.

Cậu bực bội đẩy thằng bạn một cái, tặng cho nó ánh mắt sắc lẹm như muốn cảnh cáo đừng làm cậu trễ giờ.

Nhận thấy thằng bạn sắp nổi cơn, Quân nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân rồi cười cười giảng hòa: - Nào nào, ai chọc gì bạn?

Giờ tao đi liền nè.

- Lễ tới nơi còn lên cơn.

- Ừ ừ, lo trễ thì đi đi chứ đừng cằn nhằn nữa. *- Xin lỗi, cho em hỏi đường vào hội trường ở đâu vậy ạ?

Thân là đàn chị khối trên, Ngọc Điệp biết thừa sẽ có lúc bản thân sẽ phải giúp đỡ mấy đứa nhóc khối dưới nhưng cô không ngờ chuyện đó lại đến nhanh vậy.

Cô không phải là một người thân thiện gì cho cam, thậm chí có thể nói là rất cục súc và khó tính.

Vậy mà lại có một đứa nhóc mặt búng sữa chủ động bắt chuyện với cô, lạ thật.

Ngọc Điệp dứt mình khỏi dòng suy nghĩ, nhìn thẳng vào mắt cậu trai trước mặt, ánh mắt hiện rõ ý tứ muốn dò xét đối phương.

Cũng may bên kia khá tinh ý, cậu lịch sự giới thiệu bản thân rồi lần nữa lặp lại lời nhờ vả của mình.- Chào chị ạ, em là Hữu Minh, hiện là...- Đi thẳng rẽ phải, có mắt thì tự nhìn biển báo mà đi.- ... học sinh mới của trường.Điệp không kiên nhẫn cắt ngang câu nói của cậu em khóa dưới, hất cằm về hướng dòng người đang nhốn nháo như đàn ong vỡ tổ.

Cô cũng không buồn nán lại lâu hơn, trực tiếp xách căp bỏ đi chỗ khác, bỏ lại Hữu Minh đứng ngơ ngác một mình.

Đến lúc cậu hoàn hồn thì Điệp đã bỏ đi từ lâu, cậu chỉ đành thở dài rồi bắt đầu đi về hội trường, nơi tiếng trò chuyện rôm rả vang vọng khắp khuôn viên trường.

Đành vậy, sau này gặp lại sẽ cảm ơn chị ấy sau.*- Chào mừng các em đến với trường Trung học Phổ thông Hải La.

Thầy là thầy hiệu trưởng, rất vui được gặp lại các em sau kì nghỉ hè và đón chào những thành viên mới đến với sân chơi của chúng ta.

Thầy hiệu trưởng mỉm cười nhìn xuống dưới, biểu cảm thân thiện cùng nụ cười hiền trên mặt khiến ông phần nào gây ra thiện cảm với người đối diện.

Thế nhưng, có lẽ không phải bất cứ ai cũng giống như những gì họ biểu hiện bên ngoài, đặc biệt là với lũ 12, những đứa đã nhìn thấu bộ mặt của ngôi trường này.Địa ngục tàn khốc ẩn sau ánh hào quang của thiên đường.- Trời ơi, tao thật sự muốn đốt quách nơi này đi.Lâm bực bội cằn nhằn, chỉ hận không thể nhào lên mà đập tên đàn ông đang đứng ở trên bục cao nhìn xuống.

Kì nghỉ hè ngắn ngủi không đủ để cô xóa đi sự bực dọc sau những gì tên đó và ngôi trường này đã gây ra cho cô, thậm chí còn khiến ngọn lửa thù hận như rực cháy hơn.

Bức bối vì không thể trút giận, cô liên tục đạp vào thành ghế trước mặt mãi cho đến khi người phía trước quay lại đầy cáu gắt.- Mày có thôi không Lâm?

Cho tụi này leo cây để đi ăn với em gái kia còn chưa đủ hay gì?- Lũ chúng mày không có cửa so với ẻm nhé.- Có thì bố mày cũng đếch thèm so, cưng nhỉ?Ngọc trừng mắt nhìn nhỏ bạn thân, trong lòng không ngừng ai oán vì vớ phải nhỏ bạn mê gái bỏ anh em như này.

Cô hất hàm quay sang nhìn thằng bạn, huých vào khuỷu tay hòng thu hút sự chú ý của cái đứa đang mải nhìn mông lung.

Khánh khó chịu vì bị làm phiền, cậu hằn học nhìn qua hai đứa ấu trĩ đang cãi nhau kia, buông lời phũ phàng:- Bố hai con điên, đừng làm phiền tao.

Còn nữa, tao chê việc được làm cưng hay gì đó của mày nha con Nọc, kiếm em nào khối dưới mà yêu.- Mày bớt.

Tao không cần phi công trẻ em ạ.Bốn người cứ thế cười cợt với nhau, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời giả dối đang vang vọng khắp trường.

Biết làm sao đây, khi mỗi năm họ đều nghe đi nghe lại những câu từ dối trá này đến phát ngán, hệt như một cuộn băng cát-xét cũ mèm chẳng có ích gì ngoài việc phát ra những tiếng rè rè khó chịu.

Thời gian ở đây đã đủ để cả bốn hiểu rằng, cho đến tận cùng thì tất cả đều chỉ là một vở kịch mà thôi.Một vở kịch đẫm máu dưới bàn tay của quỷ dữ. *Thật ồn ào.Đó là tất cả những gì còn đọng lại trong suy nghĩ của Quân hiện tại, khi cậu đang ngồi giữa những con người nói chuyện tưởng chừng như không biết mệt.

Ánh mắt khó chịu của cậu hướng thẳng về nhóm những anh chị lớn trước mặt, không ngại che giấu vẻ thù địch trước sự ồn ào đến mức phiền phức của họ, đặc biệt là người con trai với mái tóc màu nâu nhạt đang cãi nhau với cô gái bên cạnh.

A, thế quái nào con người có thể phiền phức như vậy?Tâm trạng cậu cứ thế mà tệ dần, thậm chí còn mơ hồ xuất hiện đám mây đầy bão tố trên đầu.

Vũ không quan tâm đến người ngồi bên cạnh mình là ai và ừ, cậu có chút thiện cảm khi cậu ta im lặng không ồn ào.

Đó là cho đến khi người ấy bắt chuyện với cậu, một kẻ đã cố tỏ ra mình ổn giữa chốn thị phi này.- Chào, cậu cũng là học sinh khối 10 à?- Ừ, chào.- À, tôi là Hữu Minh, rất vui được gặp cậu.-Anh Vũ.Hữu Minh bối rối gãi đầu, cảm thấy hôm nay cậu đúng là số con rệp.

Thế quái nào hai lần làm quen đều trúng những người kì dị vậy?

Cậu nén tiếng thở dài, đôi mắt xinh đẹp ẩn sau cặp mắt kính dày cộm hiện lên nét buồn rầu thấy rõ.

Không hiểu sao Vũ lại thấy hơi áy náy, thế là cậu chấp nhận phá vỡ thói quen của mình một lần, chủ động chào hỏi.- À, sáng nay cậu ăn chưa?Hữu Minh: ???Có thể nào đổi cách làm quen được không?

Câu này cũng cổ lỗ sĩ quá đi?Nhận thấy đối phương đang dùng ánh mắt không tin nổi nhìn mình, Vũ có chút ủ rũ.

Dù gì cũng là lần đầu cậu kết bạn, không nhất thiết phải như vậy chứ?

Chẳng lẽ câu này có ý nghĩa gì khác sao?

Cậu thấy trên mạng rõ ràng bảo đây là cách làm quen hiệu quả kia mà.

Tiếng cười vang lên từ bên cạnh khiến cả hai giật mình nhìn sang, đối diện với họ là nụ cười tươi rói của cô bạn ngồi bên.

Nhi nhìn hai người bên cạnh rồi cười tủm tỉm, cố không để bản thân cười phá lên.

Dẫu nó trông thật lịch sự nhưng cô cảm thấy bản thân thật sự có thể nín cười tới mức đau bụng mà đi về.

Sau một hồi cố trấn tĩnh lại, cô ngại ngùng xin lỗi vì bản thân phản ứng hơi kì lạ, sau đó lên tiếng mặc kệ ánh nhìn ngạc nhiên của hai cậu trai:- Hân hạnh, tôi là Gia Nhi.

Mong được giúp đỡ nhé.
 
Trò Chơi Hoàng Đạo
Chương 3


Hữu Minh chớp chớp mắt nhìn cô bạn tóc vàng.

Cậu cầu khấn mong rằng đây sẽ là một cô gái "bình thường" bởi cậu đã gặp phải hai con người kì lạ khi chỉ vừa bước chân đến ngôi trường này.

- Chào cậu, tôi là Huỳnh Hữu Minh, rất vui được làm quen.Gia Nhi rất tự nhiên mỉm cười với cậu, rồi quay sang nhìn cậu bạn tóc còn lại với ánh mắt mong đợi.

Vũ biết cô bạn ấy đang nhìn mình nên chỉ có thể ép bản thân thốt ra tên mình lần nữa.- Lê Anh Vũ.Gia Nhi gật đầu vui vẻ.

Cô kéo ghế đến gần hai người bạn vừa làm quen rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, cô tìm trong cặp xách của mình thứ gì đó.

Cả Minh và Vũ chẳng biết cô đang làm gì, chỉ trố mắt nhìn theo rất ngớ ngẩn.- Quà gặp mặt của tôi, coi như khởi đầu một năm học mới.

- Cô đưa cho họ mỗi người một viên kẹo nhỏ khá bắt mắt.

- Đừng ngại, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.Minh và Vũ chần chừ giây lát rồi cũng nhận lấy viên kẹo nhỏ trong tay cô.

Gia Nhi mỉm cười rạng rỡ, đoạn cô nhìn thấy còn một cô gái rất đáng yêu ngồi cạnh Hữu Minh, trông có vẻ đang khá lạc lõng.

- Xin chào...

Cậu muốn một viên chứ?Gia Nhi nói với tông giọng vừa đủ nghe.

Cô lấy thêm một viên nữa đưa đến trước mặt cô bạn kia.

Hữu Minh cũng biết ý mà né người ra một chút, nhường chỗ cho hai cô gái nói chuyện.Thấy có người gọi mình, Khánh Chi hơi bối rối nhưng vẫn giữ đúng phép tắc mà cúi đầu cảm ơn.- Tớ cảm ơn cậu...

- Khánh Chi nhận viên kẹo, câu cảm ơn đến đầu môi thì hơi khựng lại do chưa biết tên đối phương.

- Tớ là Khánh Chi, hân hạnh làm quen ạ.- Tớ là Gia Nhi, cũng là học sinh mới.

Cậu đừng quá lo lắng, cứ thoải mái thôi.Chi gật đầu, trên gương mặt diễm lệ kéo lên một nụ cười tươi tắn.

Cô nghiêng đầu nhìn hai người con trai rất ngoan ngoãn làm bóng đèn nãy giờ.

Hữu Minh mỉm cười với cô, cô gật đầu đáp lại.- Tớ là Hữu Minh, còn đây...

- Cậu chỉ sang người con trai bên cạnh.

- Đây là Anh Vũ.- Ra là cậu, lúc sáng tớ có thấy cậu ở cổng trường...Vừa nghĩ lại, Chi liền tỏ ra hơi ái ngại đôi chút.

Ban sáng cô bị người ta thẳng thừng gạt qua cái bắt tay, giờ lại ngồi gần nhau nói chuyện.

Không biết Vũ có nhớ cô không, chứ cô cảm thấy cảm giác ngại ngùng chạy dọc khắp cơ thể.- Xin lỗi.

Lúc sáng có hơi gấp.Vũ nói, cố gắng rút ngắn câu trả lời hết sức có thể.

Cậu không giỏi trong việc giao tiếp, và cậu cũng không thích phải giao tiếp khi không cần thiết.

- Thế các cậu học lớp nào?- Thấy bầu không khí hơi có dấu hiệu trầm xuống, Gia Nhi nhanh nhẹn đổi chủ đề gấp.

- Tớ học lớp 10A8.- Có vẻ chúng ta chung lớp, lúc sáng tớ có đi xem qua danh sách lớp.

Hữu Minh nhẹ giọng nói, lấy từ trong cặp ra chiếc điện thoại.

Cậu mở danh sách lớp ra, quả nhiên là chung lớp.

Cả bốn người nhìn nhau, vô tình tạo ra một mối liên kết vô hình.- Những ngày tháng tới quả nhiên là trông cậy ở các cậu rồi.*Dương vỗ vai cô bạn tóc xám bên cạnh.

Điệp mơ màng mở mắt ra nhìn, ngước lên vẫn thấy bóng dáng béo lùn của ông hiệu trưởng đang say sưa phát biểu, cô nhíu mày nhìn người phá hỏng giấc ngủ của mình.- Chuyện gì?- Đừng ngủ nữa, mày nhìn bên kia đi, năm nay có mấy em gái xinh lắm.Xu hướng tính dục của bạn mình là gì thì Dương biết rất rõ, nên cô đang giúp bạn mình tìm một em gái nào đó để "bầu bạn".

Điệp ngáp dài một hơi, cũng rất nghe lời ngoái đầu nhìn theo hướng bạn chỉ.

- Cô bé tóc vàng nhìn hoạt bát, năng nổ đúng gu mày thế còn gì.Điệp ậm ờ, quan sát từng cử chỉ của nhóm học sinh khối 10 đấy.

Dương hài lòng gật đầu, lại tiếp tục nói:- Hay cô bé tóc nâu cà phê sữa ấy, trông cô bé đó vừa đáng yêu vừa hiền lành, phù hợp với mày lắm chứ bộ, lỡ có thành đôi thì mày bảo vệ người ta.

Ngọt chết tao luôn.Dương vừa nói vừa tự quắn quéo hết cả người.

Cô cười khúc khích lại nhìn sang Điệp đợi chờ một phản ứng nào đó.

Điệp chỉ chăm chú quan sát được vài phút lại quay lên, ngáp dài thêm hơi nữa.

Dương vẫn tiếp tục chờ đợi, Điệp thì lại chuẩn bị vào giấc ngủ.- Ủa bạn?

Có tí phản ứng nào đi chứ?- Hợp gu tao, tối về tán sau.Nói rồi Điệp lại ngủ.

Dương ngồi bên cạnh, gương mặt thay đổi cảm xúc linh hoạt.

Mà không chỉ mỗi Dương, cả hai thằng con trai nãy giờ quan sát cũng nín cười không thôi.Vỹ và Quân triệt để giữ im lặng nhìn hai cô gái bày trò, đến lúc Điệp khép mắt đi vào mộng lần nữa, cả hai mới dám bật ra tiếng cười khẽ nhất.

Chọc ai thì chọc, tránh nhất là chọc con gái, đặc biệt là Điệp.

Hoặc sẽ có vài ngoại lệ, như trong trường hợp này, cả hai như đang cười vào mặt Dương.- Chúng mày cười cái gì?- Không có, không có, bọn tao làm gì dám chứ.Quân lên tiếng thanh minh nhưng chất giọng không giống đang hối lỗi cho lắm.

Dương cau mày giận lẫy, quay phắt lên nhìn ông già hói đầu ba hoa về cái trường này.

- Ấy ấy, bạn tôi đừng giận mà.

Lát đền cho bạn que kem ăn nhé.Vỹ nhanh nhảu nói, chồm người sang bóp vai cho cô bạn.

- Nói mới nhớ, mày với cái chị khối trên sao rồi?Đụng đến ngay chủ đề, Dương hớn hở bắt đầu kể, coi như sự giận dỗi ban nãy là hư vô.

- Chị Lâm ấy hả?

Tuyệt lắm cơ, ban sáng tao còn đi ăn với chị ấy, chị trả cho tao bữa sáng đó.

Nói về hoàn hảo, chắc chắn đó là định nghĩa về chị Lâm.

À còn nữa, chị ấy nhìn hơi khó gần thế thôi chứ là một người rất tình cảm, dịu dàng luôn ấy....Vỹ bị cô bạn bắt ép nghe những lời ca ngợi về một chị khối trên nào đó, Quân chỉ biết cười trừ cho qua.

Ai bảo mày ngu chứ, làm gì không làm, lại khơi ngay cái chuyện này.

Dương nó nghiện người ta thế, kiểu gì chẳng liếng thoắng về người ta.Vỹ cười khổ, mong cầu một sự cứu rỗi.

Nhưng Quân quyết định mặc kệ, cậu đảo mắt đến hướng khác, thế mà lại vô tình nhìn thấy người ban sáng.

Anh ấy ngồi chung với một nhóm bạn, có vẻ đang bàn tán về một chủ đề nào đó rất thú vị mà trên gương mặt ấy luôn thường trực một nụ cười dịu dàng đẹp mê hồn.Quân cứ chăm chú nhìn người ta mãi, cũng không để ý đến xung quanh nữa.- Mê ai bên đó rồi à?Điệp bất ngờ lên tiếng, kéo Quân đang lâng lâng trên cao rớt bịch xuống lại dương thế.

Điệp không ngủ, cô chỉ nhắm mắt thôi, vẫn luôn lắng tai nghe cuộc trò chuyện.

Cô hướng theo tầm mắt của thằng bạn tóc tím, dừng lại ở một nhóm học sinh khối 12 vô cùng nổi bật.- Nhóm anh chị đó à?

Hội DMSC đấy, khá nổi tiếng trong trường mình.

Đừng nói mày không biết nhé?- Tao nghe qua rồi, nhưng lần đầu nhìn thấy nên khá bất ngờ.Điệp gật gù, chậm rãi nhả chữ.- Thích ai à?Quân lắc đầu nguầy nguậy, cười khổ.

- Tao thích ai được chứ, chỉ là bị một người bên đó vô tình thu hút ánh nhìn thôi.- Thế được coi là thích từ ánh nhìn đầu tiên rồi còn gì.

- Điệp ngưng nói giây lát để quan sát biểu cảm của Quân, rồi cô tiếp tục.

- Cái chị tóc nâu nhạt tên Ngọc, chị còn lại là Lâm.- Hả?- Ừ, cái chị mà Dương luôn miệng nhắc đến ấy, mày thích ai thì thích, đừng có làm trà xanh.Quân giật giật ở khóe môi, không biết nên có loại cảm xúc nào.- Vậy là thích chị Ngọc?

Hay....

- Điệp ngân dài giọng một chút.

- Hai anh kia?Lúc này, Dương kéo cả Vỹ xen vào cuộc trò chuyện.

Hai ánh mắt sáng rực hóng chuyện của Quân.

Cậu lắc đầu ngao ngán.- Ừm, cái anh đó...

- Quân ngập ngừng.Dương nhanh nhảu lên tiếng.

- Anh Khánh đúng không, cái anh tóc highlight đỏ ngồi cạnh chị Lâm ấy.- Anh còn lại.Quân biết nếu càng cố giấu, thì Dương sẽ càng tọc mạch cho bằng hết, nên thôi, thành thật khai báo từ đầu cho rồi.- Thế là anh Phong, em trai của anh Khánh đó.

- Dương xuýt xoa.

- Mày cũng biết nhìn người quá, anh Phong tốt lắm đó.- Thế lúc sáng mày thần người ra là do nhìn người ta đắm đuối đến chảy nước miếng à?

- Vỹ cười sặc, mau miệng bóc phốt thằng bạn.- Nể tình mày bạn tao, tao sẽ giúp mày ha.

Chị Lâm là bạn của anh Phong, chuyện này dễ như ăn bánh.Dương vỗ ngực tự hào, mặc cho Quân đang trong trạng thái không biết nói gì cả.

Điệp vỗ vai Quân, thì thầm bảo: "Chịu thôi, đó là Dương mà".

Còn Vỹ, thằng này nó vẫn còn cười tít cả mắt, đảo mắt quan sát nhóm anh chị bên đó thêm lần nữa.*- Chào mừng tất cả các em đã có mặt tại ngôi trường Hải La này.

Chúc các em một năm học thành công tốt đẹp.Một tràng pháo tay vang lên vọng khắp cả hội trường.

Có những gương mặt vô cùng phấn khởi, cũng có những gương mặt trầm lặng đến đáng sợ.- Thầy mời lên đây, hội trưởng hội học sinh sẽ nói qua cho các em một vài điều lệ nhé.Hiệu trường cười, trong mắt khối 10 đó là nụ cười của một giáo viên tốt, trong mắt tất cả học sinh còn lại là nụ cười của sự khốn nạn và gian trá.

Một học sinh bước lên, vóc dáng cao gầy, bước chân lảo đảo, ấy thế mà giọng nói lại vô cùng nội lực.- Xin chào mọi người.

Tôi sẽ không dài dòng, nghe hiểu hay không do các bạn.

Sau khi phổ biến luật lệ, các bạn học sinh khối 10 sẽ lần lượt bước lên nhận thẻ học sinh của mình do nhà trường cung cấp.

Hội trưởng hội học sinh phất tay, trên màn hình lớn hiện lên năm luật lệ.

Học sinh khối 10 nhao nhao để đọc, còn khối 11 và 12 đã quá quen rồi nên chẳng bận tâm.Quy tắc trường Hải La

1.Thẻ học sinh là vật bất li thân.

Đừng coi thường nó.

2.

Bản thân chính là người đáng tin nhất, phải luôn đề cao cảnh giác.

3.

Không được "săn thẻ" khi đang trong thời gian học và nghỉ ngơi, nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt.

4.

Đừng tin những kẻ bán hàng rong bên ngoài và cũng đừng vượt qua rào cấm.

5.

Tầng cao nhất và hầm chứa là khu vực cấm, ai dám đi vào sẽ bị trừng phạt.

Đám học sinh lớp 10 vừa đọc vừa ngờ nghệch, có đứa mạnh dạn đứng lên hỏi ý nghĩa của những luật lệ trên là gì, nhưng những gì chúng nhận lại chỉ là sự yên lặng từ phía nhà trường.

- Đọc kĩ rồi chứ?

Hãy tuân thủ luật lệ nhé.Hội trưởng dứt lời liền bỏ đi.

Sau đó, một toán người bước lên cùng một thùng lớn chứa các thẻ học sinh mới toanh.

Mặc dù rất hoang mang, nhưng tất cả vẫn chậm rãi xếp hàng nhận thẻ của mình.

Giọng đọc của người phát thẻ vô cùng mạnh mẽ, vang vọng cả hội trường dù chẳng có micro.- Lê Anh Vũ, 10A8- Nguyễn Trần Khánh Chi, 10A8- Huỳnh Hữu Minh, 10A8- Nguyễn Trần Khánh Chi, 10A8...Cứ thế, thùng thẻ vơi đi, người cuối cùng đã nhận thẻ của mình rồi về lại vị trí.

Tất cả đều ngắm nghía thẻ học sinh của mình, vui vẻ đem khoe khắp nơi.- Hãy nhớ, thẻ học sinh là vật bất li thân, đừng xem thường nó.Giọng hiệu trưởng oang oang, giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng tâm tư lại sâu xa khó lường.

Có vài học sinh bắt đầu đùa giỡn.

Ánh mắt Ngọc quét qua một cô gái bên lớp 10A1.

Cô gái ấy cười đùa với bạn, hết đưa tấm thẻ lên cao rồi ném xuống đất.

Cả đám ấy cười đùa rất vui vẻ.

Ngọc hạ giọng, khều nhẹ đám bạn bên cạnh.- Nhìn đi, sắp có chuyện nữa rồi.Khánh nhìn qua, đảo mắt mặc kệ.

Phong cười nhạt, nhún vai bất lực.

Còn Lâm thở dài, đừng là ngay hôm khai giảng chứ.Cái đám lớp 10 đùa giỡn ấy vô tình thu hút gần như toàn ánh mắt của khối 11 và 12.

Bọn họ đều nín thở.

Ánh mắt Dương hơi dao động, Điệp biết bạn nghĩ gì nên vỗ vai an ủi: "Chuyện này cũng quen rồi, nhắm mắt lại chút đi".

Vỹ và Quân chỉ biết im lặng, chờ đợi điều gì đó.

Cô gái vô tình làm cả trường chú ý đó vẫn chưa biết gì, cô ấy vẫn cười rất tươi, quay sang nói với bạn bằng giọng điệu hết sức ngông nghênh.

- Mày xem, cái thẻ này có gì mà phải giữ khư khư như vật bất li thân chứ?

Còn chẳng đáng giá bằng cái nhẫn trên tay tao cơ.Và rồi, cô ta cố ý bẻ gãy tấm thẻ.

Tấm thẻ khá nhỏ, bo tròn bốn góc nên việc bẻ gãy khá đơn giản.

Đám bạn bên cạnh cười cợt ủng hộ.

Rồi thêm một tên con trai nữa đưa cao tấm thẻ bẻ đi trước ánh mắt của mọi người.- Ô, em lỡ tay.

Xin lỗi hiệu trưởng, hay em mua 100 tấm thẻ khác nhé, tiền nhà em dư sức mua cả cái trường này cơ mà.

Sau lời nói ấy, cả hội trường bỗng trầm xuống.

- Đừng lo, không cần phải xin lỗi.Giọng hiệu trưởng trầm thật trầm, khác hẳn với lúc phát biểu.

Ông ta bước lên bục, nhìn xuống hai đứa học sinh huênh hoang ấy.- Điều luật số 1: Thẻ học sinh là vật bất li thân.

Đừng khinh thường nó.

Các em phạm luật rồi.Nhận thấy có điều không ổn, hai đứa ấy lùi lại, xung quanh cũng mau chóng dạt xa khỏi họ.

Ông ta đưa tay chỉ đến chúng, trong góc khuất, một tên cầm đao lao tới, nhanh đến mức mà những người vừa kịp nhận ra có một cái bóng lướt qua thì trên nền đất, hai cái xác, một nam một nữ bê bết máu, đầu lìa khỏi cổ, mắt còn chưa kịp khép lại, nằm sõng soài.Sau đó vài giây, mấy đứa chứng kiến toàn bộ hét lên, bọn nó sợ đến mức chẳng thể đứng nữa.

Chúng quỳ rạp xuống đất, nôn thốc nôn tháo, hận không thể móc mắt ra để rửa cho sạch.

Bọn chúng khóc lóc, bọn chúng sợ hãi, bọn chúng tuyệt vọng ôm lấy nhau.Gia Nhi và Khánh Chi ôm lấy nhau rơi lệ, Vũ và Minh bụm miệng quay đi nơi khác đầy sững sờ.

Tất cả đều không hiểu tại sao lại phải thấy cảnh này.

Mới mấy phút trước thôi đây là một buổi lễ khai giảng bình thường, thế mà bây giờ lại là hiện trường của một vụ giết người.Dương ôm chầm lấy Điệp nức nở, cô sợ phải thấy điều này nhưng cô đã quá quen rồi.

Bầu không khí đầy âm khí bao trùm lên tất cả.- Đó là hình phạt của kẻ phạm luật.

- Ông ta nói, giọng điệu thản nhiên đến rợn gáy.

- Quả nhiên khối 11 và 12 đã quá quen rồi nhỉ.

- Đừng bao giờ phạm luật.Ông ta nói lời sau chót rồi bỏ đi, để lại đám học sinh ấy.

The J - kẻ vừa hoàn thành xong nhiệm vụ bỏ đi, lướt ngang qua từng người như một chiến tích.

Mrs K sử dụng chổi quét đi cái đầu của hai nạn nhân, bà ta trông rất ảm đạm nhưng động tác nhanh gọn đến bất ngờ.- Chào mừng đến với Hải La.

Chào mừng đến với địa ngục.
 
Trò Chơi Hoàng Đạo
Chương 4


Sự ra đi liên tiếp của hai học sinh ngay ngày khai giảng làm mất đi sự ồn ào, náo nhiệt vốn có của một buổi lễ tựu trường, thay vào đó là bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng thấy rõ.

Những lời nhắc nhở sau đó từ quý thầy cô và hội học sinh dường như chẳng được chú ý, khi mà lứa học sinh mới vẫn còn hoảng sợ vì cảnh tượng vừa thấy, dẫu mọi thứ bao gồm cả vết máu đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Những học sinh khối trên lại có phần bình tĩnh hơn, bởi lẽ họ biết đây mới là bản chất thật của ngôi trường này.Máu và nước mắt, những điều luật và sự trừng phạt.Chi đã nghĩ mọi chuyện sẽ ổn hơn vào ngày mai, khi bọn họ có thể gặp các bạn cùng lớp.

Thế nhưng trái với hy vọng của cô, bầu không khí vào ngày hôm sau lại càng thêm trầm trọng, nguyên nhân là vì thông báo bất ngờ được gửi đến vào sáng sớm:"Phố thương mại Giang Văn có toàn bộ mọi cơ sở vật chất và trang thiết bị cần thiết cho nhu cầu học tập và vui chơi, học sinh có thể tìm mọi thứ ở đây.

Trừ những kì nghỉ của nhà trường, tuyệt đối không đi ra khỏi phạm vi trường học và phố Giang Văn.

Nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt."

Sau một hồi suy nghĩ, cô chợt nhớ đến những của hiệu rộng lớn và sang trọng ở ngay trước cổng trường, trong lòng dấy lên nỗi bất an.

Không thể đi ra khỏi khu vực quy định suốt một thời gian dài, đây chẳng phải là giam lỏng hay sao?

Rốt cuộc nơi này còn bao nhiêu điều kì lạ nữa vậy?Cô đắn đo một lúc rồi quyết định gửi tin nhắn cho mẹ của mình.

Không sao cả, chỉ cần cô nói với bà thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cô sẽ có thể về nhà và chuyện này sẽ biến mất, kể cả kí ức đáng sợ về ngày hôm qua nữa.

Tất cả sẽ ổn thôi mà, có phải không?- T...tại sao?Đôi tay mảnh khảnh run rẩy cầm lấy điện thoại, dù vẻ mặt vẫn cố giữ sự bình tĩnh nhưng giọng nói lạc hẳn đi đã tố cáo chủ nhân của nó, rằng cô đang rất sợ hãi.

Đúng vậy, là sợ hãi trước hiện thực quá đỗi tàn nhẫn đang hiện lên trước mắt.Tất cả mọi thông tin liên lạc của người quen của cô đều biến mất, thậm chí ngay cả số điện thoại cũng không còn gì sót lại.

Chi cố gắng bình tĩnh lại, run rẩy gọi thử cho số điện thoại khẩn cấp, kiên trì thử từng số một, hy vọng nhận được hồi đáp.Thế nhưng, thứ cô nhận lại chỉ là dòng chữ ngoài vùng phủ sóng.

Hiện thực phũ phàng rằng mọi liên lạc của cô với thế giới ngoài kia đều biến mất khiến Chi không khỏi suy sụp, tâm trí dần trở nên hỗn loạn hơn.

Cô liên tục hít thở đều đặn, tự đè nén thứ cảm giác bất an ấy xuống thật sâu.

Trong lòng cô dấy lên sự khó chịu, mọi thứ vừa ăn lúc sáng cứ cồn cào trong họng khiến Chi chỉ muốn nôn hết ra ngoài.

Sau một hồi mệt mỏi, cô đã dần tỉnh táo hơn và cũng nghĩ đến nhiều giả thuyết hơn về nơi này.

Tuy nhiên, cô không dám liều lĩnh khẳng định mọi thứ hay lao đầu vào cuộc tìm kiếm trong vô định mà chắc chắn là đầy rẫy hiểm nguy.

Điều duy nhất cô có thể làm lúc này là tuân theo nội quy của trường, sau đó âm thầm điều tra mọi thứ sau.

Cô khẽ thở dài, chuẩn bị lên lớp để bắt đầu làm quen với những người bạn mới của mình.Khoan đã, họ có thật sự là bạn của cô không?Chi không biết và cũng chẳng mong chờ câu trả lời.

Cô im lặng đi về dãy phòng học cho lớp 10, sự u ám trên mặt nhanh chóng bị giấu đi khi cô dừng trước bảng lớp 10A8.

Cô cố gắng mỉm cười rồi đi vào, không ngừng tự động viên bản thân.Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ đâu vào đấy thôi.*- Tao thắc mắc sao tụi mình vẫn phải nghe mấy chuyện này nhỉ?

Tao đã nghe nó suốt 2 năm trời rồi và giờ là năm thứ 3 này.Nếu như sự bất mãn có thể hoá thành ngọn lửa thì Phong cá chắc cả dãy lớp này đã sớm biến thành tro bụi dưới cơn nóng giận của hai nhỏ bạn.

Vì đã sớm chơi chung với nhau từ năm lớp 10, cậu biết thừa sự nóng nảy của hai đứa bạn và cũng thường chọn cách tránh chọc tức tụi nó, giống như những người khác thường hay làm.

Tiếc thay, ông anh trai quý báu của cậu là trường hợp đặc biệt đam mê đi ngược với số đông, nói thẳng ra là đam mê làm những hành động liều lĩnh không giống ai.

Cụ thể là bây giờ đây, anh ấy đang vui vẻ chọc giận hai quả bom đang chực chờ nổ tung kia, nói thật là trông cực kì thiếu đòn.

Đôi lúc cậu không biết nên vui hay buồn khi có người anh kì lạ như này.- Vì có những thành phần não cá vàng không nhớ luật lệ như tụi mày nên mới phải phổ biến luật hàng năm đó.Khánh vừa chơi game vừa châm chọc hai đứa bạn, thầm vui vẻ khi nghĩ tới cảnh hai đứa nó nổi sùng lên mà không thể lôi cậu ra đập một trận cho đã tức.

Vì sao ấy à?

Đương nhiên là vì tụi nó đang có việc cần nhờ cậu rồi.

Nụ cười trên khuôn mặt điển trai càng lúc càng đậm vẻ cợt nhả, dễ thấy rằng tâm trạng của Khánh hiện đang rất tốt.

Sau một lúc chờ đợi cơn giận bùng phát, Khánh thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn hai đứa bạn, tự hỏi sao nay chúng nó hiền lành thánh thiện thế?

Đối diện với cậu là hai cô gái đang thản nhiên trò chuyện với nhau, trực tiếp cho cậu rổ bơ to tướng.

Thậm chí khi nhận ra Khánh đang nhìn mình, Ngọc chỉ cười khẩy, dùng biểu cảm và ánh mắt của mình cho tên đó biết cô chẳng thèm quan tâm đến lời nói ấu trĩ của cậu ta.

Sự phớt lờ của đám bạn khiến Khánh cảm thấy có chút quê độ, nụ cười dần trở nên gượng gạo và khó coi hơn.

Mẹ nó cái lũ này!- Quê là quê chúng mình quê quá.

Quê là quê chúng mình quê nhiều.Phong thích thú nhìn anh trai bị chọc đến mức không nói nên lời.

Cho chừa cái nết cà khịa người khác, sống chó cho cố rồi cũng bị ăn bơ thôi.

Cả người cậu như đông cứng lại đầy sợ hãi khi nhận lấy ánh nhìn "đầy rẫy những thương yêu" của ông anh, đó là nếu như tiếng cười của cậu không thoát ra ngoài, trực tiếp vạch trần cảm xúc thật của cậu.

Huyền Ngọc tinh ý nhận ra trò vui, cô nhanh chóng đi lại gần chỗ Phong rồi lấy từ trong túi một cái khăn tay màu đỏ, lau khô những giọt nước mắt vô hình của mình.-Bệ hạ xin đừng tức giận quá kẻo hại long thể, thần sẽ ngay lập tức đem tên gian thần này đi xử trảm.

Dù lời lẽ thiên hạ có khó nghe như nào, người sẽ mãi uy vũ trong lòng chúng thần.

- Xin hoàng thượng nhân từ ân xá cho tiểu nhân.

Là tiểu nhân có mắt như mù, không nhìn thấy Thái Sơn.

Tiểu nhân xin tự phạt bản thân uống hết ly thuốc độc này.Phong hùa theo đứa bạn, cầm ly cà phê trên bàn uống một ngụm lớn, khuôn mặt đầy thỏa mãn vì đã đỡ khát.

Không hiểu sao hôm nay cậu lại có hứng diễn tuồng cùng nhỏ này, có lẽ vì cậu đã quá nhàm chán chăng?

Nhìn thấy sắc mặt ngày càng tệ của Khánh, Lâm đột nhiên cũng muốn hùa vào chung.

Biết làm sao bây giờ, cô thật sự muốn chọc cậu ta nổi điên lên cơ.- Phu quân, người đừng như vậy mà.

Người hãy nghĩ đến thiếp, nghĩ đến phụ mẫu người, nghĩ đến đống vàng cất trong kho chưa dùng đi.- Nàng đừng hòng làm ta lung lay.

Chí ta đã quyết, không thể đổi thay.- Thật ra còn mấy chục mảnh đất nữa chàng ạ.- Nàng lại dám dùng thứ ấy để làm ta nhụt chí ư?

Nàng có biết ta khoái lắm không?

Bye bệ hạ, ta không tự tử nữa đâu nha.- Ủa alo?

Mấy em chỉnh kịch bản ngon ơ vậy?Ngọc tiện tay lấy cuốn sách trên bàn gõ vào đầu hai đứa bạn, trừng mắt nhìn chằm chằm chúng nó.

Ở một bên, Khánh mặc kệ lũ bạn đang mãi diễn tuồng mà chỉ ngồi thẫn thờ suy nghĩ, mãi cho đến khi một hồi trống vào lớp vang lên.

Cậu nhíu mày nhìn ra ngoài cửa chính, nơi giáo viên của họ đang đi vào và mỉm cười đầy thân thiện.

Nhận thấy nét mặt giáo viên dần nghiêm trọng hơn, cả bốn người hiểu ý mà đi về chỗ ngồi, ánh mắt như muốn xiên chết người trên bục giảngÔi, thật muốn đập nát cái mặt nạ giả tạo của bọn họ mà.

- Chào mọi người, tôi là Quang Danh, năm nay sẽ đảm nhận vị trí thầy chủ nhiệm của các em.

Như thường lệ thì chúng ta sẽ phổ biến quy định của trường bây giờ nhé.Như không nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của học sinh trong lớp, thầy Danh vẫn thản nhiên viết nhanh gọn những điều cần chú ý của quy định trường lên bảng, tốc độ viết hoàn toàn vượt xa người bình thường.

Khánh liếc sơ những quy định mà năm nào cũng được nghe nhắc nhở, hoàn toàn không để tâm đến nó.

Trái với cậu, Phong cẩn thận ghi chép rõ ràng mọi thứ trên bảng vào sổ tay của mình, từng con chữ mảnh khảnh và thanh thoát nối đuôi nhau hiện lên trên mặt giấy trắng tinh:Từ 7 giờ sáng đến 8 giờ tối được gọi là "Khoảng lặng".

Trong khoảng thời gian này, các học sinh đi học như thường nhưng những cuộc đi săn ngầm được phép diễn ra.

Từ 8 giờ tối đến 4 giờ sáng hôm sau được gọi là "Đêm săn".

Đây là thời khắc những tên thợ săn tìm kiếm con mồi của mình, bao gồm sự xuất hiện của "hắn".

Từ 4 giờ sáng đến 7 giờ sáng là thời gian an toàn, lúc này mọi cuộc đi săn đều phải ngừng lại ngay lập tức.

Mọi người có thể nghỉ ngơi thư giãn để chuẩn bị cho ngày hôm sau.

"

- Đó là toàn bộ quy định của trường, mong các em sẽ chú ý và ghi nhớ chúng.

Chào mừng mọi người đến với năm học mới tại trường Hải La.

*

Nó đã đứng ở ngoài cửa sổ khá lâu rồi, kể từ lúc cô chủ nhiệm bước vào và nói về những quy định.

Nó vẫn luôn chán ghét chúng, những thứ rườm rà khó chịu thường cản trở mục tiêu của nó.

Dù sao trong luật và quy định đều không cấm việc cúp học, vậy nên nó chẳng sợ gì cả.

Mà dẫu có cấm cũng không sao, nó sẽ tìm mọi cách để lách luật thôi.

Tính cả năm học này thì đã là hai năm.

Hai năm nó cực khổ vật lộn để sinh tồn tại ngôi trường không khác gì địa ngục, chứng kiến vô vàn sự ra đi của những người xung quanh.

Đôi lúc nó thật sự nghĩ, nếu có thể mở một cửa hàng bán quan tài hay vàng mã ở đây thì tốt rồi, chắc chắn nó sẽ thu được bộn tiền.

Vậy thì không phải lo về những khoản nợ nặng lãi của ba nó hay học phí đắt đỏ của đứa em trai vô dụng ở nhà.

Nếu nó có nhiều tiền hơn, nó sẽ đến gần hơn với sự tư do mà nó hằng mong muốn.

Đó là chuyện tương lai, còn bây giờ đây trong tâm trí nó chỉ còn hình ảnh một bóng người mang lại cảm giác khó gần và đầy xa cách, dẫu người ấy đang mỉm cười thật tươi.

Nó vẫn nhớ như in ngày ấy, khi nó thoát khỏi vòng tay Tử Thần trong gang tấc nhờ sự giúp đỡ của một người lạ.Kí ức xưa tràn về khiến nó mỉm cười đầy hạnh phúc, mân mê đôi hoa tai đen nhánh đầy phá cách.

Biết làm sao bây giờ, một người tuyệt vời như nó thì sẽ được thần may mắn bảo hộ mà thoát khỏi Thần Chết thôi.

Chậc, nếu ổng có ở đây thì hẳn là cay lắm đây.

Giữa dòng suy nghĩ ngổn ngang, câu nói của người ấy hiện lên như một hồi chuông, một lời nhắc nhở dành cho nó:" Nếu không muốn chết thì chiến đấu đi."
 
Trò Chơi Hoàng Đạo
Chương 5


- Đó là sơ bộ về thời gian của các em tại nơi này.Cô giáo cười mỉm, thích thú ngắm nhìn những gương mặt ngờ nghệch của lứa học sinh mới.- Thế, có ai có câu hỏi nào không?Không có cánh tay nào đưa lên, chúng ngồi yên lặng, mặt thẫn thờ trong khi não vẫn đang cố gắng chấp nhận mớ thông tin từ sáng đến giờ.

Cô giáo chỉ đứng đó, hệt như một bức tượng để chờ đợi.

- Nếu không có ai thì cô sẽ nói về cơ sở ở đây và cách vận hành nhé.

- Cô ta dừng lại một nhịp để lấy hơi.

- Mong các em chú ý.

Về cơ bản, trường ta chia làm ba khu: khu trường học, khu kí túc xá và khu thương mại Giang Văn.

Kí túc xá nằm phía sau trường học, có hai cổng lớn cho các em đi qua đó.

Còn khu Giang Văn nằm phía Nam.

Với khu vực trường học thì chia làm ba phần: khu học sinh, khu hành chính và khu thể thao.

Các em được phép sử dụng mọi thiết bị trong khu vực học sinh và thể thao miễn là có đeo thẻ học sinh.

Mọi thứ đều miễn phí.

Khu hành chính chủ yếu để giáo viên sinh hoạt nên các em không được đến gần nếu không được cho phép.

Kí túc xá của các em có ba dãy, mỗi dãy dành cho mỗi khối khác nhau.

Các em sẽ ở cố định ở đó 3 năm với những bạn cùng phòng được chỉ định.

Kí túc xá rất hiện đại, đầy đủ tiện nghi nên các em không cần lo lắng, chỉ cần có thẻ đeo là được.

Khu thương mại Giang Văn là nơi cung cấp đồ sinh hoạt cho các em.

Các em được phép đến đó để mua đồ khi cần thiết và ở đó cũng miễn phí với điều kiện có thẻ.

Ở đó bán đồ ăn, đồ dùng học tập, quần áo...

Hãy trải nghiệm nhé.

Đến phần vận hành của trường ta.

Trường Hải La vẫn cung cấp cho các em nền giáo dục tốt nhất, vẫn có các bài kiểm tra, kì thi, có những hoạt động, phong trào.

Ngoài việc đó, các em buộc tham gia vào "Trò chơi Hoàng Đạo".

Đây là trò chơi yêu cầu sức mạnh, trí tuệ, độ linh hoạt, khả năng ứng biến và may mắn.

Nếu đã đọc luật thì đều biết thẻ học sinh là thứ quan trọng nhất của các em, trong thẻ học sinh của các em có nêu nội dung năng lực các em nhận được.

Đừng để ai biết nhé, vì nó liên quan đến sinh mệnh các em đấy.

Các em sẽ đi săn thẻ, đúng, chính là đi cướp thẻ của người khác và giải câu đố để tìm ra đường thoát cho bản thân, bởi Hải La là một nhà tù biệt lập.

Người làm mất thẻ, kết cục ra sao thì các em đã chứng kiến rồi đấy.

Vậy thì, chúc các em may mắn.Cô giáo giảm tông giọng chậm rãi, lời nói mang tính đe dọa nhiều hơn.

Cô ta cười khẩy, phẩy tay chào học trò của mình.

- Hôm nay khai giảng nên chưa học, chỉ thông báo thôi.

Kí túc xá đã xếp sẵn, ai về phòng đấy nhé.

Cô ta xách cặp toan rời đi, rồi chợt nhớ gì đó.

- À cô quên mất, chúc các em mỗi ngày đều bình an.

Trò chơi đã bắt đầu rồi đấy.

Lần này cô ta rời đi thật, để lại những gương mặt tái mét, đầy sững sờ ở lại.

Chúng chẳng dám nói với nhau câu nào.

Lúc này, có người mới đứng lên phát biểu:- Các bạn, chúng ta đều là những nạn nhân, vậy nên chúng ta cần đoàn kết.

- Có vài đứa cũng gật gù theo.

- Chúng ta nên dựa vào nhau để thoát khỏi đây, báo cho thế giới ngoài kia biết nơi này là nơi như thế nào.

- Nói thì hay lắm, cậu có ý kiến gì chưa?

Hay chỉ nói được thế?

Vài đứa nữa lại hùa theo, cả lớp bắt đầu nhốn nháo hơn.

Vì chúng sợ, và chúng cần ai đó dẫn dắt.

- Tớ cho rằng, chúng ta nên cho nhau biết năng lực để bàn ra cách thoát khỏi đây.

Ai cũng muốn rời đi mà, không phải sao?

Lời cậu ta chắc nịch, quyết liệt lắm, nên mấy đứa kia cũng to giọng hò hét theo.

- Có gì đảm bảo chuyện đó chứ?

Cô nói năng lực liên quan đến sinh mệnh của mỗi người.

Lỡ tôi nói ra rồi chết, ai chịu cho tôi chứ?

Tình hình thế này còn dám tin được ai?

Lỡ đâu năng lực của cậu là khiến chúng tôi buộc phải tuân theo thì biết làm thế nào?

Lập luận sắc bén của một cậu trai trong lớp khiến cho tinh thần của đám hùa theo bắt đầu lung lay.

Chúng vào tình thế này rồi, giờ tin người khác thì có tốt hơn không?

Hay là đang tự nộp mình cho quỷ.

- Còn nữa...

- Cậu ta cao giọng nói tiếp.

- Tại sao khối 11 và 12 lại ít người thế?

Bộ cậu nghĩ các anh chị ấy chưa từng thử nhiều cách để thoát ra sao?

Và kết quả thế nào?

Họ ít người vì những người khác đã chết và nguyên nhân thì chắc cậu cũng hiểu.

Ở đây không tồn tại niềm tin hay sự đoàn kết đâu, bỏ cái suy nghĩ hão huyền ấy đi.

Cậu ta càng nói càng hăng, cả lớp ồn ào đến nhức đầu.

Vũ bực bội xách đồ bỏ đi, mặc kệ sự huyên náo phía sau.

Cậu không có ý định xen vào đó và cũng không có ý định hợp tác lâu dài với ai cả.

Cậu rảo bước đi về kí túc xá.

Cậu vừa đi vừa nâng tấm thẻ trong tay lên quan sát.

Nó gọn, nhẹ và tinh tế nhưng lại là cả sinh mạng của cậu trong này.

Cậu đang cầm quả tim của chính mình, cái đầu của chính mình, từng giọt máu, tế bào, hơi thở.

Suy nghĩ đó khiến cậu bất giác rùng mình, lành lạnh sống lưng.

Cái mạng cỏ này chỉ đáng giá một tấm thẻ rẻ tiền.

Cậu không nhìn đường nên lỡ va vào một ai đó.

- Xin lỗi.

Cậu nói nhanh để rời đi, mà lại bị người kia cản lại.

- Chậm đã, mắt mũi trên trời đụng người khác rồi muốn bỏ đi là đi đấy à?

Cậu bực tức quệt mũi, lần này mới nhìn kĩ người kia.

Cũng cao, nhưng chưa bằng cậu.

- Tôi cũng nói xin lỗi rồi.

Anh muốn gì nữa?

Người kia nhướn mày, hai bên môi giựt giựt.

- Tôi muốn cái thái độ của em đấy.

Đã vô ý tứ còn vô phép vô tắc.

Trần đời chưa thấy ai như em đâu, tóc xanh mắt lồi ạ.

- Tôi có tên.

Đừng gọi kiểu đấy.

- Có miệng để nói câu đó mà không có mồm để thốt ra cái tên mà đòi tôi gọi cho đúng?

Lần này Vũ thực sự nóng lắm rồi.

Hai tay cũng không yên mà vo thành nắm đấm, hành động này cũng bị người kia nhìn thấy.

- Muốn đánh nhau?

Vo thành nắm cho ai nhìn?

Trẻ con mới vào trường đã không có phép tắc.

- Ừ, muốn đập chết anh đấy.

Vũ có ý lao lên, nhưng đột ngột bị một hay hai người nào đó giữa lại.

Cậu khó chịu quẫy đạp như cá trên cạn.

Người cản là Quân, và Vỹ, trông có vẻ không tự nguyện lắm.

- Nào nào, không đánh nhau.

- Quân chậm rãi lên tiếng trước.

- Có gì giải quyết trong hòa bình thôi.

Đằng xa, Minh, Chi và Nhi cũng vừa chạy đến, vẫn ngơ ngác nhìn bạn mới quen bị một đám người vây quanh, nên có suy nghĩ là Vũ bị hội đồng bắt nạt.

Nhi cầm cặp, ném thẳng về phía Vỹ.

Vỹ không kịp né, ăn quả đau điếng bất ngờ.

Minh và Chi hợp sức đẩy Quân ra xa để cứu Vũ, Quân mất đà mà bước lùi vài bước, chút nữa là té lăn ra đất.

- Các anh lớn rồi còn bắt nạt học sinh mới.

Không biết xấu hổ.

- Chi nói to, bỏ đi dáng vẻ e dè ban đầu.

Quân và Vỹ hoang mang nhìn nhau, còn chưa hiểu gì mà phải hứng một gáo nước lạnh.

Tính ra là đi cản luôn ấy?

Sao thành kẻ bắt nạt rồi.

Cả đám đứng nhìn nhau, Dương và Điệp mới đến gần hỏi chuyện.

- Chuyện gì đấy?

- Điệp lên tiếng.

- Hai anh này bắt nạt bạn bọn em.

- Nhi nhanh nhảu đáp.

Dương nhìn về phía Quân và Vỹ, hai mắt ánh lên vẻ khinh bỉ.

- Sao bọn mày làm thế?

- Ủa khoan?

- Vỹ ấm ức thanh minh.

- Bọn tao là đến cản đánh nhau mà, sao thành đi ăn hiếp học sinh mới rồi?

Quân gật đầu lia lịa.

- Thật đấy.

Bọn tao có làm gì nên tội chứ?

Oan ức quá.

Minh và Chi mới quay sang nhìn Vũ, Vũ hiểu ý chỉ bèn gật đầu.

Giờ cả bọn mới biết mình trách nhầm rồi.

- Bọn em xin lỗi, do bọn em hấp tấp quá.

Mong hai anh tha lỗi ạ...

- Nhi cúi đầu xin lỗi cùng Minh và Chi, Vũ cũng gật đầu theo.

Quân xuy tay bảo không sao, Vỹ cùng đành cho qua.

- Thế...

- Dương thắc mắc.

- Hai đứa mày cản ai đánh nhau?

Giờ cả đám mới sực nhớ ra, quay sang nhìn người bị bơ nãy giờ.

Người này đứng khoanh tay, mặt hơi cúi xuống, sắc mặt sa sầm rất khó chịu.

Ánh mắt sắc bén đầy sự tức giận đứng quan sát mọi chuyện diễn ra.

Dương rùng mình nấp sau lưng Điệp, Quân cũng bất giác lùi ra sau bảo vệ các em.

- Anh Khánh...

- Dương nuốt khan, e dè lên tiếng trước.

- Rất vui được gặp anh ạ.

Khánh - người được nhắc ngẩng đầu lên nhìn.

- Còn tôi thì không.

Dương im lặng, cũng không biết nên nói gì tiếp.

- Có chuyện gì thế anh?

- Điệp điềm tĩnh hơn, bắt đầu hỏi.

- Hửm?

À, học sinh mới muốn động thủ, tôi đứng xem có làm nên trò trống gì không, ai ngờ bị hai đứa này cản mất.

Quân và Vỹ cười gượng nhìn nhau, lần sau không dám nữa, làm ơn mắc oán mà.

Lần này đến toán của Ngọc, Phong và Lâm tiến đến.

Nhìn sắc mặt anh trai không tốt, Phong chủ động đến gần đưa nước cho anh, cũng dò xét xung quanh một vòng.

- Ủa chuyện gì vui thế?

- Cái mạng mày vui đấy.

- Khánh cọc cằn lên tiếng.

Lâm nhìn thấy Dương nên đến gần em, cùng đám 11 và 10 hỏi cho rõ chuyện.

Sau khi hiểu đầu đuôi, Lâm mới đứng ra giải quyết.

- Cho chị xin lỗi, tính Khánh trước giờ nó thế, nên mong các em cho qua.

- Cô nhìn Vũ, cậu cũng hiểu ý mà gật đầu.

- Đừng nên đánh nhau, tại các em cũng không thắng được đâu mà còn rất nguy hiểm nữa.

- Để bù đắp, chị dẫn các em qua phố Giang Văn ăn một bữa, được chứ?

Dương vui vẻ đồng ý, rồi bắt cả Điệp, Vỹ và Quân theo.

Đám lớp 10 ban đầu còn ngại, nhưng bị thuyết phục dữ quá nên cũng đành ngheo theo.

- Quyết định nhé.

Khánh, mày cũng nói gì đi chứ.

Lúc Lâm nói, Ngọc và Phong cố hết sức khuyên bảo và làm công tác tư tưởng cho Khánh.

Đến Khánh cũng chịu trước hai đứa này, một đứa em trai và một đứa bạn thân.

Cậu đảo mắt, đến gần Vũ chậm rãi nói:- Xin lỗi, ban nãy anh nói hơi khó nghe, mong em bỏ qua.

- Khánh đưa tay có ý muốn bắt tay với Vũ.

Vũ ngập ngừng, cũng bắt tay lại.

- Em cũng xin lỗi, do em hơi nóng tính.

Em tên Vũ.

Lê Anh Vũ ạ.

- Khánh là tên anh.

Cả bọn vỗ tay khiến hai đương sự đỏ mặt quay lưng về chỗ cũ.

Ai cũng cười toe toét trước hai con người này.

- Hòa nhé, giờ đi ăn thôi.

Cả đám rảo bước đi, cười đùa vui vẻ.

Lúc nào chẳng thế...

Trước cơn bão luôn là sự bình yên .
 
Back
Top Bottom