Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,371
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNNJan5_1FiU9E9rMPKfCEK13BuajBc2GJJ9woaqJtNnQIy0H5a11LGbmi4hA3AtcmgR8gl_8iFDHqPKaSpKNt_hxMOUQQhC945EFL_JwzXOdkrY7ImbwVbDhqMIRs3z40wrM5CbneBaWq07cbaALt-=w215-h322-s-no-gm

Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương
Tác giả: Cẩm Lý Cô Nương
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Cẩm Lý Cô Nương

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Trả Thù, Gia Đình, Sảng Văn

Team dịch: Lộn Xộn page

Giới thiệu

Những năm 80, tôi kết hôn với Lữ Hành, chàng tài tử được ca tụng nhất khu nhà máy.

Mọi người đều nói, một kẻ chỉ có bằng tiểu học như tôi chính là trèo cao.

Vậy nên, tôi nhẫn nhịn tính khí mình, dốc lòng chăm sóc con cái, vất vả cả nửa đời người.

Thế nhưng, anh ta vẫn luôn nhớ thương Bạch Mạc Sầu.

Lương vừa lĩnh về đã đưa một nửa cho Bạch Mạc Sầu, miệng nói đó là vì cô ta là con gái của ân nhân.

Phúc lợi phân nhà cũng nhường cho nhà họ Bạch, bảo rằng cha của cô ta từng giúp đỡ anh ta lúc sinh thời.

Tôi muốn ly hôn, nhưng Lữ Hành không chịu.

Anh ta cứ khăng khăng nói rằng giữa anh ta và Bạch Mạc Sầu không có tình cảm bẩn thỉu của thế tục, thứ họ có chỉ là một tình yêu thuần khiết kiểu Plato.

Cứ thế, mảnh giấy lụa mỏng manh này kéo dài suốt ba mươi năm!

Năm tôi mới hơn năm mươi tuổi, đã mắc ung thư vú mà chết.

Sau khi tôi qua đời, con trai tôi đứng trước thi thể bị phủ vải trắng của tôi, nước mắt lưng tròng.

“Thật tốt quá! Cuối cùng ba con và dì Bạch cũng có thể đến với nhau rồi! Không còn điều gì trong thế gian này ngăn cản họ nữa!”​
 
Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương
Chương 1



Những năm 80, tôi kết hôn với Lữ Hành, chàng tài tử được ca tụng nhất khu nhà máy.

Mọi người đều nói, một kẻ chỉ có bằng tiểu học như tôi chính là trèo cao.

Vậy nên, tôi nhẫn nhịn tính khí mình, dốc lòng chăm sóc con cái, vất vả cả nửa đời người.

Thế nhưng, anh ta vẫn luôn nhớ thương Bạch Mạc Sầu.

Lương vừa lĩnh về đã đưa một nửa cho Bạch Mạc Sầu, miệng nói đó là vì cô ta là con gái của ân nhân.

Phúc lợi phân nhà cũng nhường cho nhà họ Bạch, bảo rằng cha của cô ta từng giúp đỡ anh ta lúc sinh thời.

Tôi muốn ly hôn, nhưng Lữ Hành không chịu.

Anh ta cứ khăng khăng nói rằng giữa anh ta và Bạch Mạc Sầu không có tình cảm bẩn thỉu của thế tục, thứ họ có chỉ là một tình yêu thuần khiết kiểu Plato.

Cứ thế, mảnh giấy lụa mỏng manh này kéo dài suốt ba mươi năm!

Năm tôi mới hơn năm mươi tuổi, đã mắc ung thư v.ú mà chết.

Sau khi tôi qua đời, con trai tôi đứng trước t.h.i t.h.ể bị phủ vải trắng của tôi, nước mắt lưng tròng.

“Thật tốt quá! Cuối cùng ba con và dì Bạch cũng có thể đến với nhau rồi! Không còn điều gì trong thế gian này ngăn cản họ nữa!”

01

Trùng sinh trở về, Lữ Hành lại khuyên tôi nhường danh hiệu Lao động tiên tiến cho Bạch Mạc Sầu.

Lữ Hành trẻ hơn ba mươi tuổi, cái miệng lải nhải không ngừng, lên mặt dạy dỗ tôi:

“Mạc Sầu da mặt mỏng, tính cách lại mềm yếu, nên mới bị loại ở vòng phỏng vấn.”

Từ miệng anh ta thốt ra cái tên “Bạch Mạc Sầu”, giọng điệu lúc nào cũng dính đầy vẻ mập mờ khó tả.

Tự dưng tôi thấy bực bội.

“Lần này nếu cô ấy không trúng cử, sẽ bị gia đình ép cưới chồng.”

Cưới chồng?

Chẳng lẽ đây là thời điểm sau khi tôi và Lữ Hành gặp mặt qua mai mối, rồi tình cờ bắt gặp cảnh anh ta thân mật với Bạch Mạc Sầu, để rồi hôm nay anh ta tới đây nói thẳng với tôi?

“Trình Giang! Chỉ cần em chịu nhường, anh sẽ cưới em.”

Câu cuối cùng.

Y hệt kiếp trước, không sai một chữ.

Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, tôi giơ tay tặng cho anh ta một cái bạt tai.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Chiếc kính của Lữ Hành bay xuống đất, vỡ tan tành.

Khuôn mặt trắng trẻo coi cũng được lập tức đỏ bừng như gan heo.

“Trình Giang! Em dám đánh anh?”

“Dựa vào cái mặt thối tha này mà đòi quyến rũ tôi á? Tôi đánh vào cái bộ mặt thánh nhân giả dối, ăn trên xương m.á.u người khác của anh đấy!”

Tôi xắn tay áo lên, vung tay lần nữa, tính cả nợ cũ nợ mới, tính sổ một lượt cho xong.

Lữ Hành bị tôi đ.ấ.m cho nổ đom đóm mắt, sau đó lại ăn thêm một cú đá thẳng vào mông.

Chỉ tiếc trên tay tôi không có cái gì thuận tiện, chứ không thì đã tiễn anh ta đi gặp Các Mác rồi!

Bạch Mạc Sầu nấp trong góc cũng hoảng hốt nhảy ra.

“Cô... cô, Trình Giang cô điên rồi à? Mau có người tới đây! Trình Giang đánh người kìa!”

Tôi túm lấy b.í.m tóc của Bạch Mạc Sầu, kéo mạnh một cái.

Tiện tay tát thêm cho cô ta một cái, khiến mặt mũi đỏ bừng như quả đào chín.

“Không chỉ đánh anh ta đâu, tôi còn đánh cả cô nữa đấy!”

Tình yêu thuần khiết kiểu Plato à?

Tôi sẽ đánh cho hai người từ thể xác đến tinh thần, từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài, nhớ mãi nỗi đau không thể chịu đựng nổi này!

Lữ Hành bị cận nặng, tháo kính ra là không phân biệt nổi người với vật cách ba mét.

Bạch Mạc Sầu thì yếu ớt bệnh tật, cả đời chẳng chạy nổi mấy bước.

Đối phó với hai kẻ này, một mình tôi thừa sức.

Đánh mệt rồi, tôi phủi tay, hít một hơi sâu:

“Giả vờ tri thức, thích đóng vai thanh cao, đúng là trời sinh một cặp chó má!”

“Cứ dám vác mặt ra trước mặt tôi lần nữa, tôi thấy một lần đánh một lần!”

Trước khi rời đi, tôi vẫn chưa hả giận, quay lại giẫm thêm lên mặt hai người một cái.

Tôi tính về nhà, xem thử bố Trình và mẹ Phượng Hà thế nào.

Nhưng sau lưng lại vang lên tiếng khóc lóc thút thít của Bạch Mạc Sầu:

“Trình Giang, tôi sẽ tố cáo cô với lãnh đạo!”

02

“Buồn cười c.h.ế.t đi được! Nếu có người hỏi hai người tại sao bị tôi đánh, liệu các người dám trả lời không?”

Lúc này Lữ Hành mới nhớ ra chuyện anh ta van xin tôi nhường danh hiệu Lao động tiên tiến, vội vàng kéo lấy Bạch Mạc Sầu.

Bạch Mạc Sầu không phục, nước mắt ngắn nước mắt dài:

“Nhưng cũng không thể đánh người được! Cô dựa vào đâu mà đánh tôi? Huhu…”

Cơn giận trong tôi bùng lên dữ dội.

“Dựa vào việc hai người không biết xấu hổ chứ còn gì nữa! Lữ Hành, nói lớn cho tôi nghe xem, lặp lại câu cuối cùng mà anh vừa nói với tôi cho Bạch Mạc Sầu nghe đi! Anh dám không?”

Lữ Hành, người đầy thương tích, trông chẳng khác nào đang bị nướng trên lò lửa, ấp a ấp úng:

“Tôi… cô ấy… ài, Mạc Sầu, anh làm tất cả là vì em mà…”

Tôi hiểu quá rõ con người Lữ Hành rồi. Cả đời trước của anh ta, trong chuyện tình cảm, lúc nào cũng lưỡng lự, vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, chẳng dứt khoát được gì.

Tôi cười khẩy.

“Vì cô ấy á? Đã là vì cô ấy thì có gì mà không dám nói? Rõ ràng trong lòng anh chẳng hề có cô ấy!”

Nghe tôi nói vậy, Bạch Mạc Sầu bỗng hăng hái lên:

“Lữ Hành, rốt cuộc anh làm gì vì tôi? Nói nhanh đi!”

“Anh…”

“Nói đi chứ…”

“Mạc Sầu, vì em, anh mới đồng ý cưới Trình Giang. Nhưng anh thật lòng là vì em mà!”

Bạch Mạc Sầu đơ người tại chỗ.
 
Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương
Chương 2



Tôi cười phá lên, không thể nhịn được nữa.

“Ờ đúng rồi đấy, đây chính là biểu hiện của việc Lữ Hành 'có em trong lòng' đấy!”

“Trong lòng anh ta đã có người khác rồi mà vẫn cứ đòi cưới tôi, bảo là vì cô đấy!”

“Chỉ riêng câu nói này thôi, tôi không nên đánh anh ta à? Đã vậy cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi, bảo là tình cờ à? Tôi không đánh c.h.ế.t hai cái đứa xúi quẩy này mới là lạ!”

Lữ Hành chỉ thẳng vào mặt tôi, tức tối hét lên:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Trình Giang, cô đúng là đồ đanh đá chua ngoa, căn bản không hiểu nổi tình cảm giữa tôi và Mạc Sầu!”

“Nếu không phải vì muốn giúp Mạc Sầu giành được danh hiệu Lao động tiên tiến, tôi đời nào chịu cưới cô chứ?”

“Những lời trước đây tôi nói hết không tính nữa! Cô không xứng đáng để cưới tôi! Cô cũng đừng mơ có được tôi!”

Nghe xong, Bạch Mạc Sầu lập tức cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, nhào ngay vào lòng Lữ Hành, nức nở thổn thức:

“Lữ Hành, em biết mà, anh làm tất cả là vì em!”

“Mạc Sầu, anh hy sinh bản thân mình chỉ vì em thôi… Trong lòng anh chỉ có em, không có ai khác cả.”

Tôi vỗ tay rầm rầm, cười lớn:

“Nói hay lắm! Mọi người nghe rõ cả rồi chứ?”

Động tác ôm ấp của Lữ Hành và Bạch Mạc Sầu bỗng cứng đờ lại, rồi đồng loạt quay đầu nhìn ra phía sau.

Ở đầu ngõ, giám đốc nhà máy đẩy chiếc xe đạp, bên cạnh là trưởng phân xưởng cùng mấy đồng nghiệp lạ mặt vừa tan ca, tất cả đều đứng sững, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trên mặt họ là biểu cảm không thể nào đọc sai được: “Ô hô, thú vị đây!”

03

Kiếp trước, khi nghe yêu cầu kết hôn của Lữ Hành, tôi chỉ hơi sững người một chút.

Lữ Hành lập tức ôm chầm lấy tôi, miệng nói toàn những lời kiểu như sau này sẽ đối xử tốt với tôi, sẽ cưới tôi, còn danh hiệu Lao động tiên tiến thì cũng chẳng quan trọng gì nữa.

Hồi đó tôi vẫn là một cô gái chưa từng yêu đương gì.

Làm gì từng thân mật với đàn ông như thế bao giờ?

Huống chi, lúc trẻ, Lữ Hành đúng là chàng trai nổi bật nhất nhì trong xưởng.

Thế là tôi nhất thời quên cả việc đẩy anh ta ra.

Đúng lúc đó, xích xe đạp của giám đốc nhà máy bị hỏng, ông ấy dắt xe đi ngang qua...

Chuyện giữa tôi và Lữ Hành giống như con vịt đã nướng chín—chết cũng không nhắm mắt nổi.

Lần này, vì đánh nhau, cái danh hiệu Lao động tiên tiến của tôi… thôi, quên đi.

Bạch Mạc Sầu vừa giả vờ khóc, vừa len lén cười khi nghe tin tôi bị tước tư cách xét danh hiệu.

Đến khi bác sĩ nhà máy chạm vào chỗ bị thương, cô ta lại đau quá, nhăn nhó không chịu nổi.

Một khuôn mặt “bệnh mỹ nhân” đầy giả tạo, biểu cảm cũng bận rộn chẳng kém gì diễn viên kịch.

Lữ Hành nhịn không nổi, lên tiếng:

“Bác sĩ ơi, nhẹ tay chút, Mạc Sầu sợ đau.”

Bạch Mạc Sầu lập tức trao ánh mắt dịu dàng, đầy ý tứ cho Lữ Hành.

Lữ Hành cũng đáp lại bằng ánh mắt đong đầy “tình ý nam nữ.”

Bác sĩ nhà máy thì trông mà phát bực:

“Đã bị đánh đến mức phải vào phòng y tế rồi mà còn không chịu yên thân, chê tay tôi nặng à? Thích thì đi thẳng lên bệnh viện đi!”

Bên ngoài phòng y tế chật kín người giả vờ đi ngang nhưng thực chất là đứng hóng chuyện.

“Ồ, đây chính là cặp uyên ương lén lút bị đánh đây sao?”

“Ừ đấy, cô gái thì năng lực làm việc chẳng ra gì, muốn đạt danh hiệu Lao động tiên tiến nên sai tình nhân đi quyến rũ Trình Giang.”

“Trình Giang thấy ghê tởm quá nên đ.ấ.m cho tên kia một trận, ai dè cô gái cũng có mặt… thế là, hahaha, bị ăn đòn ké luôn.”

“Vì cái danh hão mà cô ta nỡ lòng lợi dụng cả 'Lữ tài tử' cơ đấy.”

“Tài tử gì chứ, bị dắt mũi thành 'Lữ đại ngốc' rồi còn đâu.”

“Hai người họ ân ân ái ái thế kia, Lữ tài tử lấy tư cách gì mà còn vác mặt đi nói mình độc thân, muốn tìm bạn gái trong xưởng chứ?”

“Tài tử mà, một mỹ nhân đâu có đủ, phải có thêm vài người nữa để chọn chứ.”



Tôi biết, mấy lời đồn này chẳng mấy chốc sẽ lan khắp xưởng, lọt vào tai từng người một.

Nhưng từ xưa đến nay, dư luận vốn chẳng ai kiểm soát nổi.

Cũng có vài kẻ buông lời bênh vực:

“Bạch Mạc Sầu đơn thuần, dịu dàng như vậy, biết đâu Trình Giang ghen tỵ nên mới cố tình đánh cô ấy.”

“Tôi thì thấy Lữ tài tử với Trình chua ngoa vốn chẳng xứng đôi. Chắc Trình Giang hận Lữ Hành không chọn mình nên mới ra tay đánh đập thôi, đúng là đàn bà đanh đá!”

Người nói câu đó là một cô công nhân trẻ trung, xinh đẹp.

Người bên cạnh còn cố kéo tay cô ta, nhưng cô ta chẳng hề để tâm, mặt đầy vẻ thờ ơ.

Đúng lúc ấy, bên ngoài bỗng ồn ào náo động.

“Đứa nào dám bắt nạt con gái tôi?”
 
Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương
Chương 3



04

Từ ngoài cửa bước vào là một người đàn ông to con, lưng quay về phía ánh sáng, mặc bộ đồ bảo hộ dính đầy dầu máy, bên hông kẹp một chiếc mỏ lết. Ông bước đi đầy khí thế, ung dung tự tại, trông chẳng khác nào một vị anh hùng cái thế bước ra từ ánh hào quang rực rỡ!

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đó chính là bố tôi—ông Trình. Vừa nghe tin tôi gặp chuyện, ông vội dẫn theo mấy cậu học trò đến phòng y tế để “lấy lại công bằng” cho tôi.

Nước mắt tôi lập tức tuôn như mưa.

Đã ba mươi mấy năm kể từ kiếp trước, tôi chưa từng gặp lại bố—ông Trình của tôi.

“Bố ơi!”

Xúc động quá mức, tôi vừa khóc vừa gào, lao thẳng vào lòng ông.

Bố tôi ban đầu bị dọa hết hồn:

“Ơ kìa, con gái, ai bắt nạt con đến mức này vậy hả?”

Đám học trò đi sau ông cũng tròn mắt ngạc nhiên.

“Ối giời ơi, sợ phát khiếp!”

“Không thể tin được là chị Giang của bọn em cũng biết khóc đấy!”

“Đứa khốn nạn nào không biết điều, lòi mặt ra đây cho tao đ.ấ.m phát nào! Ai dám bắt nạt chị Giang của tao đến mức phải khóc gọi bố thế này hả?”

Bác sĩ nhà máy biết rõ bố tôi là “cây gai di động” trong xưởng, chẳng phải dạng vừa đâu.

Ngay lập tức chui tọt vào trong phòng trong, rồi khóa cửa chốt chặt từ bên trong.

Tiếng đóng cửa mạnh đến nỗi làm mấy cái lọ thuốc trên kệ rơi xuống, nghe “choang” một tiếng vỡ tan tành.

Tôi ôm chặt lấy cánh tay bố, khóc đến mức không nói thành lời.

Bố tôi nhìn quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại ở cặp “uyên ương khổ mệnh” đang co ro nép vào nhau.

Hai kẻ đáng thương ấy ôm chặt nhau, run lẩy bẩy nhìn chúng tôi, trông chẳng khác nào sắp bị “đánh tan đôi lứa” vậy.

“Con gái… đây là đứa nào thế hả?”

Lữ Hành vội vàng lên tiếng:

“Bác Trình, là cháu đây mà!”

Bố tôi nhíu chặt mày lại.

“Ồ, không nhận ra đấy… cậu là… Lữ Hành à?”

“Thế cô gái này là ai?”

Bạch Mạc Sầu lên tiếng:

“Cháu là Bạch Mạc Sầu.”

“À, con gái nhà họ Bạch, cái cô yếu ớt sắp đổ gục ấy à… trông cũng dai đòn phết nhỉ.”

Nghe bố tôi nói chuyện còn khá khách sáo, Lữ Hành lập tức vênh mặt lên.

“Bác Trình, con gái bác thật sự quá đáng, thật là thất vọng. Dù cô ấy không đồng ý lời cầu hôn của cháu, nhưng cũng không thể ra tay đánh cháu và cô Bạch vô tội thế này được!”

Hừ.

Không có kính là Lữ Hành mù thật, chẳng hề giả vờ chút nào.

Rõ ràng trước mặt bao người như giám đốc nhà máy, trưởng phân xưởng mà còn dám trắng trợn đổi trắng thay đen để vớt vát chút thể diện.

Bố tôi nheo mắt lại, nắm đ.ấ.m to như cái nồi đất đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng quát giận dữ của một người phụ nữ trung niên:

“Ai nói cô ta vô tội hả?”

Người vừa xuất hiện chính là mẹ tôi—Lý Phượng Hà, đầu thì nửa tóc xoăn nửa tóc xù do vừa uốn dở, hai tay chống hông, mắt trợn trừng, bước chân đầy khí thế như đang đi thẳng vào chiến trường.

“Mẹ!”

Tôi lại lao tới, loạng choạng ôm chầm lấy bà.

Gương mặt Lý Phượng Hà hơi co giật, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

“Đừng khóc nữa! Có gì to tát đâu, chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông giả tạo thôi mà, không có cũng chẳng c.h.ế.t ai cả!”

Bà Lý—bạn thân của mẹ tôi, cũng kéo theo một người phụ nữ khác.

Hóa ra là bà mối đã giới thiệu tôi với Lữ Hành.

Đầu bà ta cũng quấn đầy lô cuốn tóc, xem ra vừa đi làm tóc cùng mẹ tôi, nghe tin dữ chưa kịp tháo lô đã chạy thẳng tới đây.

“Này, con gái nhà họ Bạch kia, tôi chỉ hỏi cô một câu: cô có biết Lữ Hành đang hẹn hò tìm hiểu với Trình Giang không?”

Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Bạch Mạc Sầu.

05

Bạch Mạc Sầu bị bao ánh mắt dồn dập nhìn chằm chằm, chỉ dám lí nhí đáp một tiếng như muỗi kêu:

“Ừm…”

Bà Lý lập tức mắng át:

“Biết rồi à? Vậy thì rõ ràng là cố tình cướp đàn ông của người ta còn gì nữa!”

Bạch Mạc Sầu làm bộ làm tịch, tỏ vẻ sắp khóc đến nơi.

Bà Lý chẳng thèm nể nang, quát tiếp:

“Khóc cái gì mà khóc? Trước hết ra khỏi lòng đàn ông nhà cô đã rồi hãy khóc, được không?”

Lúc này Lữ Hành và Bạch Mạc Sầu mới sực nhớ ra, từ nãy tới giờ hai người vẫn ôm chặt lấy nhau chưa chịu buông.

Vừa tách ra, mặt mũi cả hai lập tức tối sầm, khó coi vô cùng.

“Bác gái Trình, cháu với Mạc Sầu không phải như bác nghĩ đâu ạ…”

Lý Phượng Hà từ đầu đến giờ chẳng thèm liếc nhìn Lữ Hành lấy một cái.

Bây giờ vừa đảo mắt nhìn sang, bà bĩu môi “chậc chậc” hai tiếng:

“Đánh cho tơi tả như thế trông mới xấu xí vậy đấy, nhưng mà đáng đời!”

“Lữ tài tử à, giữa ban ngày ban mặt ôm ấp con gái nhà người ta như thế, còn không dám thừa nhận, thế anh gọi là đàn ông à?”

Lữ Hành đứng sững, cứng họng không nói nổi lời nào.

Bạch Mạc Sầu lén kéo nhẹ vạt áo anh ta, ánh mắt đầy vẻ mong chờ và yếu đuối.

Lữ Hành quay đầu nhìn cô ta, đôi mắt ướt át tội nghiệp của “người thương” khiến anh ta trỗi dậy tinh thần muốn bảo vệ đến cùng.
 
Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương
Chương 4



“Tôi và Mạc Sầu… vừa mới xác nhận trong lòng đều có tình cảm với nhau.”

Ồ hố hố.

Đích thân anh ta thừa nhận rồi nhé!

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lý Phượng Hà đứng mỏi chân, tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, dáng vẻ thản nhiên như đang xem kịch hay.

“Lúc nãy trên đường tới đây, tôi nghe người ta nói rồi. Cậu dám nói trước mặt giám đốc, trưởng phân xưởng, với mấy đứa mới vào phòng hành chính là cậu là người mà Trình Giang cả đời này không bao giờ có được hả?”

“Thế thì sau này đừng tự rước lấy phiền phức nữa nhé. Nhà tôi chẳng thèm để tâm tới cậu đâu.”

“Nhưng mà tôi hỏi cậu này, cậu quen Trình Giang qua mai mối cũng mấy tháng rồi nhỉ? Tại sao không sớm xác nhận tình cảm với Bạch Mạc Sầu đi? Đợi đến lúc Trình Giang phát hiện hai người vụng trộm với nhau, cậu mới chịu thừa nhận là trong lòng mình có cô ta?”

Bà Lý phì một tiếng đầy khinh bỉ.

“Chẳng phải là một tên Trần Thế Mỹ tái thế, bắt cá nhiều tay thôi sao?”

Phượng Hà gật đầu đồng tình:

“Nghe đấy, ai cũng hiểu rõ đạo lý này cả.”

“Hôm nay cậu thích người này, ngày mai lại để mắt tới người khác, ngày mốt thì muốn hy sinh bản thân vì một cô nữa, tùy tiện đùa giỡn tình cảm của con gái nhà người ta, xem mai mối như kiểu tuyển phi hậu cung. Cậu nói xem có đáng bị ăn đòn không?”

Chiếc mũ tội danh này vừa chụp xuống, mặt Lữ Hành lập tức tái mét như tàu lá chuối.

“Tôi tuyệt đối không phải như thế! Đúng là tôi từng hẹn hò với Trình Giang, nhưng tôi thích Mạc Sầu là vì…”

Phượng Hà nhanh như chớp chộp lấy sơ hở, đập mạnh tay xuống bàn, nghiêm giọng mắng:

“Nghe kìa! Hẹn hò với một người, thích lại là một người khác. Cậu bảo xem như thế có phải là bắt nạt con gái nhà người ta không?”

Lữ Hành vội vàng thanh minh:

“Tôi bắt nạt ai chứ? Tôi cũng đã nói rõ với Trình Giang rồi, giữa chúng tôi không thể nào tiếp tục được nữa…”

“Bị bóc mẽ rồi thì tất nhiên là không thể tiếp tục được rồi!”

“Nhưng cậu lại muốn cưới con gái tôi, sau đó để nó nhường danh hiệu Lao động tiên tiến cho Bạch… Bạch 'mặt rầu', chuyện này ai cũng nghe rõ cả, đúng không?”

Lữ Hành chỉ còn biết gật đầu thừa nhận.

“Thế là Bạch 'mặt rầu' van xin cậu hy sinh vì cô ta à?”

Phượng Hà quét ánh mắt sắc như d.a.o lướt qua, Bạch Mạc Sầu run rẩy theo phản xạ, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

“Vậy thì đây rõ ràng là ý của 'Lữ tài tử' nhà ta rồi còn gì!”

“Sao hả? Lấy cậu là được làm hoàng hậu hay quý phi chắc?”

“Phụ nữ cưới cậu là vinh dự tột cùng trên đời này à? 'Lữ tài tử' tốt nghiệp trường đại học nào thế? Ai dạy cậu tài giỏi, cao siêu đến mức này vậy hả?”

Phượng Hà lại đập mạnh tay xuống bàn một cái nữa.

Cả căn phòng, từ người bị mắng đến người đứng xem, ai nấy đều giật mình run rẩy.

“Lữ Hành, cái loại người như cậu, hôm nay nhà tôi coi như lĩnh giáo đủ rồi.”

“Tôi, Lý Phượng Hà đây, vốn thích kết bạn bốn phương. Bạn bè làm ở ban kiểm tra kỷ luật có, hội phụ nữ cũng có, ngay cả phòng hành chính tổng hợp của nhà máy cũng có mối thân thiết. Không phải khoe khoang gì đâu, chẳng qua cô dì chú bác tôi quen rộng thế thôi!”

“Còn chồng tôi, ông Trình ấy, cậu cũng biết danh tiếng của ông ấy trong nhà máy thế nào rồi đấy. Không dám nói là hô một tiếng cả xưởng dạ vâng, nhưng gọi mấy cậu học trò đến thì dễ như trở bàn tay.”

“Từ hôm nay trở đi, đường ai nấy đi. Nhưng chỉ cần sau này tôi nghe thấy bất cứ lời đồn đại xấu nào về Trình Giang nhà tôi, cậu đoán xem, nhà tôi sẽ làm gì cậu?”

Lữ Hành mím chặt môi, cuối cùng cũng không dám hé răng thêm câu nào.

Phượng Hà lườm sang Bạch Mạc Sầu một cái đầy sắc bén.

“Còn cô, tự biết đường mà sống đi nhé. Nhặt giày rách thì ít ra cũng phải nhặt thứ người ta không cần nữa. Chứ loại giày rách này mà cô còn lao đầu vào nhặt, đến mèo hoang nó cũng cào cho sướt mặt đấy!”

Nói xong, bà còn cố tình “meo~” lên một tiếng, đầy châm chọc.

Bạch Mạc Sầu bị dọa đến mức vội vàng chui tọt ra sau lưng Lữ Hành, nhưng vẫn không quên liếc tôi một cái, ánh mắt vừa phức tạp vừa có chút đắc ý.

Lữ Hành dịu giọng an ủi cô ta:

“Đừng sợ, đừng sợ, em vẫn còn có anh mà.”

Dù đã sống thêm cả một kiếp, tôi vẫn cảm thấy phát ớn với cái cảnh sến súa giả tạo ấy.

6

Về đến nhà, tôi ngồi nhìn chằm chằm vào căn phòng ký túc xá công nhân nơi mình từng sống hồi con gái, lòng đầy cảm xúc khó tả.

Phải một lúc lâu sau tôi mới dần lấy lại tinh thần.

Đến tối, khi ngồi vào bàn ăn nghe bố mẹ bàn tán chuyện lúc chiều, tôi mới cảm thấy đỡ choáng váng hơn một chút.

“Phượng Hà, chúng ta cứ để yên cho thằng nhãi Lữ Hành và con nhóc Bạch Mạc Sầu thế này sao?”

“Chứ còn làm gì được? Ông thật sự muốn để Trình Giang mất luôn danh hiệu Lao động tiên tiến à? Lần này dù sao đi nữa, ai cũng thấy con bé ra tay đánh người. Lữ Hành là sinh viên đại học, còn Bạch 'mặt rầu' thì bao nhiêu người trong xưởng thích. Giờ bọn họ không làm lớn chuyện đã là may, mình nên biết điều một chút, lo biếu xén, đi lại một chút để cố gắng lấy lại tư cách dự thi cho con bé.”

“Bố, mẹ, đừng làm thế. Con không muốn tranh danh hiệu tiên tiến nữa.”
 
Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương
Chương 5



Bố tôi—ông Trình—nhìn tôi chằm chằm, rõ ràng đã nhận ra tôi có gì đó không ổn.

“Con từ nhỏ đã rất kiên cường, bố có mấy cậu trai trẻ trong xưởng, tuy không phải là sinh viên đại học nhưng cũng được lắm. Ngày mai bố giới thiệu cho con nhé?”

Phượng Hà bĩu môi:

“Con gái tôi mà khóc vì đàn ông á? Không đời nào! Chắc chắn là vì vụ danh hiệu tiên tiến thôi!”

Tôi mím môi, rồi không nhịn được mà hỏi:

“Mẹ, nếu thật sự con mù quáng cưới Lữ Hành, đến khi lấy nhau rồi mới phát hiện ra trong lòng anh ta có Bạch Mạc Sầu nhưng lại không chịu thừa nhận, con muốn ly hôn cũng không ly được, cứ thế mà phí hoài cả đời vì anh ta… Con… con có phải là kẻ vô dụng không?”

Phượng Hà nhún vai:

“Con gái tôi thì không thể như thế được. Ít nhất thì con cũng sẽ giống như hôm nay, đập cho đôi cẩu nam nữ kia một trận tơi bời, rồi l*t s*ch đồ quẳng ra giữa sân cho thiên hạ xem!”

Chuyện này… kiếp trước tôi thật sự từng làm, không chỉ một lần, chỉ là tôi chưa từng lột đồ họ ra thôi.

Bố tôi lầm bầm:

“Con còn có bố mẹ đây. Chắc chắn bố mẹ sẽ giúp con dạy dỗ đôi cẩu nam nữ đó ra trò!”

Nhưng… năm đó, khi tôi vừa sinh con trai được một năm.

Có một ngày, tôi phát hiện sổ tiết kiệm của gia đình chỉ còn số không, lương thực trong nhà cũng cạn sạch.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi bước ra khỏi khu tập thể, định đi chợ mua đồ.

Và rồi tôi nhìn thấy Lữ Hành xách nửa bao gạo với ít bột mì, rảo bước vào nhà họ Bạch.

Tôi lập tức lao đến tận cửa nhà họ để làm ầm lên, chửi mắng, đánh đ.ấ.m không chừa ai.

Bố mẹ tôi nhận được tin, vội vàng từ quê trở về, nhưng trên đường đã gặp tai nạn xe hơi…

“Bố mẹ… con xin lỗi.”

Tôi bật khóc nức nở, như thể mọi sự kìm nén trong lòng đều vỡ òa.

“Con gái à, đừng khóc nữa. Con chẳng có gì phải xin lỗi bố mẹ cả.”

“Nếu con thấy mất mặt thì càng không được khóc. Cứ đi làm bình thường đi, dù thế nào bố mẹ cũng sẽ không để con phải chịu ấm ức đâu.”

Tôi vừa khóc vừa nhìn bố mẹ, trong lòng dần dần trở nên sáng tỏ và tỉnh táo hơn.

Đó là bố mẹ ruột của tôi, cả đời này họ yêu thương tôi nhất, làm sao có thể trách móc tôi được?

Thế nhưng… khi tin dữ ập đến, Lữ Hành không ít lần chỉ trích tôi thẳng mặt:

“Tất cả là tại cô nghi thần nghi quỷ, không chỉ bôi nhọ danh tiếng và sự nghiệp của tôi, mà còn hại c.h.ế.t cả bố mẹ vợ nữa!”

“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, bố của Bạch Mạc Sầu có ân với tôi, nên tôi mới chăm sóc Mạc Sầu.”

“Giữa tôi và cô ấy hoàn toàn trong sạch. Hôm đó ở nhà không chỉ có mình Mạc Sầu mà còn có cả mẹ cô ấy nữa, cô lấy tư cách gì mà dùng cái đầu bẩn thỉu của mình để nghi ngờ tôi?”

“Bố mẹ vợ chết, rõ ràng là do lòng dạ độc ác và sự hẹp hòi của cô gây ra!”



Bao nhiêu năm sau đó, mỗi lần cãi vã, Lữ Hành đều dùng chuyện này để đ.â.m vào nỗi đau của tôi, ép tôi nhớ rằng chính tôi là người đã hại c.h.ế.t bố mẹ mình.

Bắt tôi phải dằn vặt, chìm trong đau khổ và hối hận không dứt.

Nhưng nếu không phải vì những mối quan hệ mờ ám giữa anh ta và Bạch Mạc Sầu châm ngòi, thì tất cả những chuyện đó đã chẳng bao giờ xảy ra.

7

“Nghe chưa? Lữ tài tử tối qua bị đồng nghiệp cùng phòng đưa vào bệnh viện đấy.”

“Thế còn Bạch Mạc Sầu, có sao không?”

“Chưa nghe gì cả. Nhưng Lữ tài tử cứ khăng khăng nói là mình bị viêm ruột thừa, không nhắc gì đến chuyện bị Trình Giang 'ra tay' cả.”

“Ồ, cũng biết giữ sĩ diện phết nhỉ.”

“Sĩ diện gì chứ? Bản chất là vừa ăn trong nồi vừa ngó trong chậu thôi mà.”

“Ai bảo người ta là tài tử được giám đốc nhà máy coi trọng cơ chứ? Mặt mũi bảnh bao, làm bao cô trong xưởng mê mệt. Còn Trình Giang ấy à? Chẳng xứng nổi đâu, kém xa lắm!”

Ngày hôm sau, tôi đi làm như bình thường.

Quả nhiên, trong phân xưởng bàn tán xôn xao khắp nơi.

Nhưng vừa thấy tôi xuất hiện, đám người đó lập tức im bặt, vội vàng tản ra như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Ồ kìa, bà chằn lửa đến rồi này, trông đáng sợ quá nhỉ.”

Người lên tiếng là Tào Oánh, cô công nhân hôm qua đứng ngoài cửa sổ hóng chuyện rồi tiện miệng chê bai tôi với Lữ Hành không xứng đôi.

Nói ra thì cũng gần ba mươi năm rồi tôi chưa gặp lại cô ta.

Kiếp trước, tôi và Tào Oánh từng làm đồng nghiệp một thời gian ngắn.

Rõ ràng chẳng mấy khi tiếp xúc, vậy mà cô ta cứ thích châm chọc, móc mỉa tôi đủ điều.

Lúc ấy tôi còn chìm đắm trong niềm hạnh phúc mới cưới.

Vì tôi lấy được Lữ Hành—một trong số ít những sinh viên đại học của nhà máy, vừa đẹp trai vừa dịu dàng, lại có tiền đồ sáng lạn.

So với đám công nhân trẻ trong xưởng, Lữ Hành đúng là nổi bật như hạc giữa bầy gà.

Mà nhà máy thì lắm người thích buôn chuyện, Tào Oánh chẳng đáng xách dép cho họ chứ nói gì quan trọng.
 
Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương
Chương 6



Lần này, cô ta lại tự vác mặt tới đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g của tôi, tôi tội gì không “dạy dỗ” lại cho biết mùi?

“Cô nghĩ mình nhẹ như lông hồng à? Thích gây sự thì thử xem tôi nặng tay thế nào!”

Tào Oánh hơi né người, nhưng miệng vẫn không biết điều:

“Nhìn cô chẳng khác gì đàn ông, bảo sao sinh viên đại học người ta không thèm ngó ngàng đến!”

Tôi không nói nhiều, tháo găng tay ném thẳng vào mặt cô ta.

Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, tôi xả một tràng không ngừng nghỉ:

“Sống mà không biết xấu hổ thì được trao giải à?”

“Cái sinh viên đại học tôi chẳng thèm nữa mà cô còn thòm thèm? Thích thì cứ việc nhào vô. Sợ tôi cản đường cô đến mức phải vòng vo thế à?”

“Hôm qua Lữ Hành còn ôm chặt lấy Bạch Mạc Sầu đấy, sao không thấy cô lao vào tranh giành luôn? Thích nhưng không dám à? Mặt dày thế mà gan lại nhỏ nhỉ?”

“Nếu thực sự khao khát quá thì bám theo sau đ.í.t 'Lữ tài tử' ấy, biết đâu có ngày tới lượt cô làm kẻ thứ ba thì sao?”

Chửi đến đây, Tào Oánh im bặt không dám ho he gì nữa.

Nghe nói cô ta chạy đi khóc rồi, chắc là “cảm động” trước những lời “chân lý cuộc sống” của tôi đấy.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Kiếp trước tôi đã nóng tính, kiếp này lại càng dữ dội hơn.

Dù sao tôi cũng không muốn phải trải qua nỗi đau của căn bệnh ung thư v.ú thêm một lần nữa.

Mấy ngày sau, chẳng còn mấy ai dám bàn tán gì trước mặt tôi.

Nhưng Tào Oánh thì rõ ràng vẫn chưa chịu thôi.

Cô ta thật sự bắt đầu chiến dịch tấn công Lữ Hành đang nằm viện.

Hôm nay mang hoa đi thăm bệnh, ngày mai thì xắn tay nấu canh bổ dưỡng, làm ra vẻ đúng chuẩn “vợ hiền dâu thảo.”

Bạn thân của cô ta khuyên nên dừng lại đúng lúc, đừng làm quá.

Cô ta lại mạnh miệng đáp:

“Lữ Hành là sinh viên đẹp trai nhất nhà máy, bài viết của anh ấy còn được giám đốc khen ngợi. Đám đàn ông khác trong xưởng thì thô kệch, chẳng có ai sánh bằng. Bạch Mạc Sầu cướp được thì tôi cũng cướp được, chẳng lẽ tôi còn kém cái con bệnh tật ốm yếu ấy sao?”

Nghe xong, cô bạn kia cạn lời, từ đó cũng chẳng buồn dây dưa thêm nữa.

Tào Oánh cứ ba ngày hai bữa lại chui tọt vào bệnh viện.

Lữ Hành thì cái gì nên nhận đều nhận, cái gì nên ăn đều ăn, chẳng thèm từ chối nhưng cũng chẳng nói là đồng ý.

Thái độ mập mờ đó khiến Tào Oánh tưởng bở rằng mình có cơ hội thật.

Không hiểu sao, trong suốt khoảng thời gian này, Bạch Mạc Sầu lại không khóc lóc ầm ĩ như thường lệ.

Bản kiểm điểm của Lữ Hành đã được gửi lên ban lãnh đạo nhà máy.

Xem xét đến việc anh ta là nhân tài hiếm có, lại có tiềm năng phát triển, cộng thêm chuyện sau khi nhập viện vẫn giữ thái độ “rộng lượng” không đòi truy cứu trách nhiệm của tôi, ban lãnh đạo quyết định cho mọi chuyện êm xuôi, lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không.

Nhưng tôi làm sao có thể để yên cho bọn họ chứ?

08

Tháng Chín ở phương Bắc, thời tiết bắt đầu se lạnh.

Tào Oánh mặc một chiếc váy liền thân ôm sát bằng vải terylene, màu vàng nhạt tôn lên vẻ dịu dàng, đáng yêu.

“Lữ tài tử giới thiệu cho tôi một tập thơ, là thơ tình đấy. Anh ấy còn đọc cho tôi nghe một câu, bảo là dành cho tôi, thể hiện tình yêu sâu đậm của anh ấy.”

Nghe cô ta khoe khoang, tôi không nhịn được bật cười.

Tác giả tập thơ đó là Ái Thanh, câu thơ gốc hẳn phải là: “Tôi yêu mảnh đất này một cách sâu sắc.”

Kiếp trước, tôi và Lữ Hành cũng từng có quãng thời gian mặn nồng.

Anh ta cũng từng đọc thơ cho tôi nghe, nhưng lại đọc bài “Đại Yến Hà, bảo mẫu của tôi.”

Cũng là nói về tình yêu đấy, nhưng anh ta lại coi tôi như bảo mẫu.

Tào Oánh chắn trước mặt tôi, hất cằm đầy khiêu khích:

“Cô cười cái gì?”

“Tôi cười có người ngu mà không tự biết mình ngu.”

Tào Oánh bỗng dưng phấn khích, chẳng khác gì một con gà trống đang muốn đánh nhau:

“Tôi thật sự rất tò mò, cô với Lữ Hành trước đây nói chuyện gì? Có bao giờ bàn về thơ ca văn học chưa? Hay chỉ tán nhảm chuyện trứng vịt ngoài chợ bao nhiêu tiền một quả? Ha ha ha…”

Tôi giả vờ trầm ngâm, đáp lại đầy mỉa mai:

“Bàn về chủ nghĩa Mác - Lênin, bàn về tuyển tập Mao Trạch Đông, bàn cả về chính sách và chiến lược phát triển, từ Cách mạng Công nghiệp cho đến bốn hiện đại hóa, từ thơ ca cổ điển cho đến triết lý cuộc sống…”

Mỗi lần tôi thốt ra một từ, sắc mặt Tào Oánh lại tối thêm một chút.

Cuối cùng, tôi cố tình chọc giận cô ta thêm một nhát:

“Đến tên tác giả câu thơ là Ái Thanh mà cô còn không biết, cô bàn nổi cái quái gì về mấy chuyện tình yêu mơ mộng ấy?”
 
Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương
Chương 7



Tào Oánh tức đến mức dậm chân thình thịch:

“Cô nghĩ mình giỏi giang lắm à? Cũng chỉ là cái bằng tiểu học thôi! Lữ tài tử người ta đâu thèm để mắt đến cô, anh ấy nằm viện bao lâu rồi mà chẳng nhắc đến cô lấy một lần!”

Tôi nhếch mép cười lạnh:

“Cô bám lấy anh ta suốt từng ấy ngày, vậy hỏi thử xem anh ta đã 'yêu sâu đậm' cô chưa? Đối với Bạch Mạc Sầu, ít nhất Lữ Hành còn biết cúi đầu nhún nhường trước mặt tôi. Thế còn cô? Đến lượt cô thì chỉ còn mỗi mình cô lải nhải tự sướng với mấy lời 'yêu sâu đậm' thôi à? Xin hỏi, cô là Thổ Địa bà chắc? Tôi mà chửi thêm e là cô cũng chẳng hiểu nổi đâu. Thôi thì, làm ơn cút đi cho rồi, tôi chửi cũng mệt rồi đây.”

Tôi cố tình tạo ra sự so sánh để khiến Tào Oánh cảm thấy mình chẳng đáng giá một xu.

Cô ta tức đến mức nắm chặt hai tay, mặt đỏ bừng.

Cuối cùng, không kiềm chế được, cô ta tự tát vào mặt mình hai cái bôm bốp.

Tôi: ??

Tào Oánh ngẩng khuôn mặt đỏ ửng vì tự làm đau, đắc ý nói:

“Tôi sẽ nói với Lữ Hành là cô vì ghen tị nên mới đánh tôi. Cô đừng mơ có được sự tha thứ của anh ấy!”

“Lữ Hành sẽ thừa nhận rằng anh ấy yêu tôi!”

“Bởi vì anh ấy thuộc về tôi!”

Ủa có thể như thế nữa hả? Kiếp trước tôi không hề phát hiện ra Tào Oánh lại đặc sắc được như thế này.

Nhưng tôi càng mong cô ta làm ầm ĩ lên cơ.

“Vậy thì cô mau đi đi, diễn cho đáng vào nhé. Biết đâu cô đóng vai đáng thương cũng chẳng đấu lại được với Bạch Mạc Sầu đâu!”

Tào Oánh trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận rồi hùng hổ bỏ đi.

Không xa chỗ đó, Bạch Mạc Sầu đang nấp sau một gốc cây, vừa cắn môi vừa giả vờ rơm rớm nước mắt.

Nghe thấy những lời tôi nói, cô ta lập tức quay người, vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện.

Hai “tình địch” lớn chạm mặt nhau, nghĩ thôi đã thấy hào hứng rồi!

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tay, rồi vội vàng đến phòng trực để gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa.

Đúng như dự đoán, tối hôm đó tôi nhận được tin vui:

Lữ Hành bắt cá hai tay không thành, cuối cùng bị Tào Oánh “vô tình” húc cho gãy luôn hai cái xương sườn ngay trong bệnh viện.

09

“Cảnh tượng lúc đó đúng là đỉnh luôn! Tào Oánh với Bạch Mạc Sầu lao vào cấu xé, túm tóc nhau như hai con mèo hoang đánh lộn.”

“Lại còn có hai đứa thì khóc lóc, hai đứa khác thì chửi bới om sòm, có cả một cô nhân cơ hội định kéo Lữ Hành chạy trốn.”

“Nhưng mấy cô còn lại lập tức giữ chặt anh ta lại, bắt phải nói rõ ràng mọi chuyện.”

“Tào Oánh bị móng tay của Bạch Mạc Sầu cào xước hết mặt, thấy Lữ Hành chẳng thèm đứng về phía mình, cô ta tức quá bỏ chạy luôn.”

“Căn phòng lúc đó toàn những 'ứng viên mỹ nhân' giống cô ta, ai cũng nghĩ mình là người đặc biệt.”

“Thế là Tào Oánh chẳng nói chẳng rằng, lao đầu thẳng vào người Lữ Hành như một con bò tót nổi điên.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Lữ Hành bị húc bay ra ngoài cửa, ngã sõng soài xuống đất, gãy luôn hai cái xương sườn….”

Cậu học trò của bố tôi—Tiểu Tùng—kể chuyện với vẻ mặt đầy phấn khích, còn cố ý giơ hai ngón tay lên để minh họa.

Lúc đó tôi đang cùng bố và mấy cậu học trò của ông ngồi ăn đồ nướng ven đường.

Tôi cạn sạch ly rượu trắng trong tay, vừa ăn vừa cảm thấy tâm trạng sảng khoái vô cùng.

Tiểu Tùng lại tiếp tục kể:

“Lúc Lữ Hành bị húc văng ra cửa, kéo theo cả một người khác ngã lăn xuống đất.”

“Chị Giang đoán xem là ai?”

Tôi không trả lời, chỉ nhướng mày chờ cậu ta nói tiếp.

Vài cậu trai ngồi xung quanh bắt đầu sốt ruột giục:

“Đừng úp úp mở mở nữa, nói lẹ đi nào!”

“Mau kể tiếp đi!”

Tiểu Tùng anh tag giọng, nói tiếp:

“Đó là một lãnh đạo cấp trên đang đi thị sát đấy!”

“Ông ta xuống đây kiểm tra, kiểu như đi vi hành vậy, không muốn làm ầm ĩ nên lặng lẽ vào viện khám sức khỏe.”

“Ai ngờ vừa hay bị Lữ Hành đ.â.m trúng, cũng ngã lăn ra đất, bị nứt xương luôn.”

“Lúc đó, cận vệ cao to của lãnh đạo hét ầm lên.”

“Bệnh viện nghe nói là lãnh đạo cấp trên, thế là mấy tầng người ùa ra vây quanh, vội vàng đưa đi kiểm tra.”

Có người chen vào:

“Ơ, thế này thì trùng hợp quá rồi còn gì.”

Tiểu Tùng bĩu môi:

“Trùng hợp cái gì? Rõ ràng là tự làm tự chịu thôi!”

“Suốt thời gian Lữ Hành nằm viện, biết bao cô gái tranh nhau vào thăm.”

“Hắn ta thì có bao giờ từ chối ai đâu, gặp ai cũng tặng sách, miệng thì ba hoa nào là ‘lấy văn kết bạn’.”

“Chị tôi làm y tá ở bệnh viện bảo rằng, mỗi ngày vào giờ thăm bệnh, cứ cách hai tiếng lại có một cô đến.”

“Nói chuyện với cô này một tiếng rồi tiễn đi, để trống một tiếng sau đó lại đón cô khác.”

“Chẳng phải là để tránh cho mấy cô kia vô tình đụng mặt nhau à?”

“Nhưng hôm đó không hiểu sao, tất cả mấy cô gái lại cùng xuất hiện trong phòng bệnh.”

“Lúc ấy Tào Oánh suýt nữa thì nhào vào lòng Lữ Hành, thì Bạch Mạc Sầu cũng xuất hiện. Thế là hai cô lao vào cấu xé nhau… Không phải tự chuốc lấy họa thì là gì?”

Mấy người khác không nhịn được, cười hả hê:

“Vãi thật! Lữ Hành lần này thì đúng là tiêu rồi.”

Tôi ngồi bên, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ uống rượu nhỏ.

Nhưng trong lòng thì hân hoan nhảy nhót như đang mở tiệc disco.

Cái màn ‘quần anh tụ hội’ này chẳng phải đúng như kế hoạch của tôi sao?
 
Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương
Chương 8



Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong khu nhà máy, chỉ cần liếc mắt là tôi biết ngay mấy cô gái nào đã vào thăm Lữ Hành.

Còn lịch trình của vị lãnh đạo ‘đi vi hành’ kia, kiếp trước tôi từng vô tình đọc được trong một bài báo.

Còn Tào Oánh—quả b.o.m nổ chậm này—hoàn toàn tự tìm đường chui vào kế hoạch của tôi.

Những năm 80, cái mác sinh viên đại học của Lữ Hành đúng là một miếng mồi béo bở, thu hút không ít ong bướm vây quanh.

Kiếp trước, sau khi tôi và Lữ Hành qua mai mối hẹn hò, cũng chẳng thiếu mấy cô nàng v* v*n anh ta.

Nhưng tôi là người thế nào? Gia đình tôi lại là kiểu người gì? Cứ chờ mà xem.

Kiếp trước, tôi từng bắt gặp mấy món quà nhỏ của các cô gái tặng Lữ Hành đặt ngay trên bàn làm việc của anh ta.

Tôi nổi cơn thịnh nộ, làm một trận ra trò để dằn mặt.

Từ đó, Lữ Hành mới bắt đầu biết điều, học cách từ chối đúng lúc.

Nhờ thế mọi chuyện mới tạm yên ổn.

Nhưng kiếp này thì khác hoàn toàn rồi.

Bạch Mạc Sầu thì yếu đuối như thể không thể tự lo cho bản thân, lúc nào cũng nước mắt lưng tròng, giả vờ làm bộ dáng thục nữ yếu ớt kiểu “Tây Thi ôm ngực.”

Ở chỗ làm, việc gì cũng đùn đẩy, dây dưa lằng nhằng, cuối cùng lại đẩy cho người khác làm hộ.

Cứ hở ra là lấy lý do sức khỏe để xin nghỉ, hết xin phép rồi lại trì hoãn.

Từ khi tôi và Lữ Hành cắt đứt quan hệ, chuyện Bạch Mạc Sầu cướp đàn ông cũng nhanh chóng lan khắp nhà máy.

Với kiểu người như cô ta, còn mơ mộng đạt danh hiệu Lao động tiên tiến á?

Không thể đạt được bằng năng lực thì định dựa hơi đàn ông mà kiếm chác sao?

Nhưng khổ nỗi, người xem thường cô ta lại ngày càng nhiều hơn.

Còn Lữ Hành, dù sao cũng khoác lên mình cái mác “sinh viên đại học,” nên người ta vẫn có chút nể nang.

Nhưng nhiều người bắt đầu đặt câu hỏi: “Bạch Mạc Sầu có gì đặc biệt mà xứng với một sinh viên đại học như Lữ Hành chứ?”

Thế nên mới có câu: “Ba người bàn tán, lời đồn sẽ thành thật.”

Sau trận khẩu chiến hỗn loạn trong bệnh viện, Bạch Mạc Sầu liền trốn tiệt trong nhà, bắt đầu giở trò tuyệt thực để gây sự chú ý.

Mẹ cô ta cầm bát cơm đứng ngoài cửa phòng khuyên nhủ suốt hai ngày liền.

Chậc chậc.

Lại thêm một màn “đau khổ đến c.h.ế.t đi sống lại” để cả thiên hạ biết cô ta là người đáng thương nhất.

Cứ như sợ người ta không biết mình là nạn nhân đáng thương nhất trên đời này vậy.

10

Lần nữa gặp lại Tào Oánh.

Cô ta mặc bộ đồng phục nhà máy xám xịt, ôm theo một đống đồ đạc của ký túc xá trong lòng.

Bên cạnh là bố cô ta, đội chiếc mũ rơm cúi gằm mặt, che gần hết khuôn mặt.

Cổ của Tào Oánh vẹo sang một bên trông chẳng khác gì bị trẹo, ngay cả ánh mắt trợn trừng cũng lệch hẳn.

“Tôi không hiểu nổi, tại sao Lữ Hành thích cô, cũng thích Bạch Mạc Sầu, nhưng lại không thích tôi?”

Tôi nhíu mày, đầy chán ghét:

“Cô đừng có kéo tôi vào cái mớ bòng bong của hai con người tồi tệ đó được không?”

“Ngày hôm đó ở bệnh viện, cô còn chưa nhìn ra à? Chỉ tính riêng mấy cô gái trong xưởng là bốn người, cộng thêm hai cô ở chỗ khác, thêm cô và Bạch Mạc Sầu nữa là tám người—đủ ngồi hai bàn mạt chược rồi đấy! Cô còn bận lòng xem mình là 'phòng' thứ mấy trong cái hậu cung của Lữ tài tử à?”

Tào Oánh kích động đến mức cổ đau nhói, la oai oái:

“Tôi biết nhân phẩm anh ta chẳng ra gì, nhưng điều kiện của anh ta tốt mà! Trình Giang, cô có thể không quan tâm vì bố cô làm ở phân xưởng trọng điểm, mẹ cô thì ngồi mát trong văn phòng. Nếu tôi có gia đình tốt như cô, tôi cũng có thể đi xem mắt với sinh viên đại học rồi!”

Tào Oánh đúng là ăn nói không biết suy nghĩ, chỉ trong một câu đã tiện tay kéo cả bố ruột của mình xuống để so sánh.

“Sao cô lại nghĩ tôi là rào cản giữa cô và Lữ Hành?”

“Cô giả vờ ngốc cái gì chứ? Lữ Hành đã từng cầu hôn cô cơ mà. Dù là vì lý do gì, cô cũng là người phụ nữ duy nhất mà anh ta từng nói muốn cưới. Bạch Mạc Sầu thì tính là gì chứ! Nếu Lữ Hành thật sự yêu cô ta, thì sao cứ dây dưa mãi mà không chịu cưới? Nói thẳng ra nhé, anh ta chỉ coi Bạch Mạc Sầu là trò chơi thôi. Còn cái danh hiệu Lao động tiên tiến gì kia à? Đó chẳng qua là 'phí bồi thường' mà anh ta tặng cho cô ta để dỗ dành khi chuẩn bị cưới cô thôi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đột nhiên, tôi cảm thấy như vừa được khai sáng.
 
Trình Giang - Cẩm Lý Cô Nương
Chương 9



11

Sao tôi chưa từng nghĩ đến cách giải thích này nhỉ?

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ dung túng cho những lời khiêu khích hết lần này đến lần khác của Tào Oánh.

Thấy cô ta còn định mở miệng nói thêm gì đó, tôi lập tức bật chế độ mỉa mai:

“Cô vốn dĩ đâu phải thật lòng thích Lữ Hành, chỉ là muốn cưới anh ta để đổi lấy cuộc sống tốt đẹp hơn, tiện thể thỏa mãn cái sĩ diện hão của mình thôi.”

“Cô ghét tôi chẳng qua vì tôi suýt nữa đã có được thứ mà cô luôn khao khát.”

“Giờ tôi chẳng thèm nữa, nhưng cô thì cứ nhất quyết đòi cho bằng được. Chẳng phải chỉ để chứng minh rằng mình có chút gì đó hơn người khác sao?”

“Cô và Bạch Mạc Sầu tranh giành nhau một hồi, quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra, có cả đống cô gái khác cũng nghĩ giống hệt cô. Cô muốn mình trở nên đặc biệt, nhưng trong lòng Lữ Hành, cô chẳng là cái gì cả.”

“Tào Oánh, trên đời này đâu chỉ có một người đàn ông, cũng đâu chỉ có cách lấy chồng để thay đổi cuộc sống. Cô định cố chấp với chính mình đến bao giờ đây? Bị điều xuống nhà máy địa phương làm việc rồi, bài học đó vẫn chưa đủ sao?”

Tôi liếc nhìn người đàn ông trầm mặc đứng bên cạnh—bố của Tào Oánh—rồi cũng chẳng muốn đôi co thêm nữa, quay người bước đi.

Cơn tức giận của Tào Oánh không có chỗ trút, đành đá mạnh vào cột điện ven đường để xả giận.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bố cô ta thở dài, chậm rãi lên tiếng:

“Trời sắp tối rồi, về thôi, muộn là không còn xe đâu.”

Thấy Tào Oánh vẫn còn bướng bỉnh, không chịu nhúc nhích, ông tiếp tục nói:

“Bố biết con coi thường bố vì bố chỉ làm công việc đốt than trong bếp ăn. Con tham vọng lớn, muốn lấy một sinh viên đại học để nở mày nở mặt. Nhưng thằng đó nó có để ý gì đến con đâu. Đám con gái vào thăm nó mỗi đứa đều được tặng một cuốn sách, nhà con bé họ Bạch thì chất đầy cả đống sách, còn Trình Giang suýt nữa thì cưới được nó rồi… Bố thật không hiểu, con lao đầu vào làm gì cho khổ vậy?”

Nghe đến đây, Tào Oánh cuối cùng cũng không kìm được nữa, cô ta ngồi thụp xuống, ôm mặt nức nở.

Kiếp trước.

Lữ Hành vừa muốn tôi làm người vợ hiền, giúp anh ta ổn định hậu phương.

Lại vừa mê mẩn sự dịu dàng, tinh tế và vẻ văn nghệ thanh tao của Bạch Mạc Sầu, coi cô ta như nguồn cung cấp giá trị tinh thần lâu dài.

Thế nên, ngoài xây dựng gia đình với tôi, hễ rảnh rỗi là anh ta lại chạy sang nhà họ Bạch.

Lần tôi làm ầm ĩ nhất, Lữ Hành vẫn không chịu ly hôn.

Đỉnh điểm là Bạch Mạc Sầu dám làm một tờ giấy giả, chứng nhận mình còn trinh, rồi dán thẳng lên bảng thông báo của nhà máy để chứng minh cô ta và Lữ Hành “trong sạch”.

Thế là xong.

Mối quan hệ ngoài luồng giữa họ—vốn ai cũng biết mười mươi—bỗng chốc được nâng tầm.

Trở thành một “mối tình Plato đích thực” thời hiện đại, được ca ngợi hết lời.

Tình yêu của họ cao thượng biết bao, thuần khiết biết bao!

Còn tôi, Trình Giang, bị gắn cho cái danh “độc ác” nổi như cồn khắp nhà máy.

Còn Lữ Hành thì sao? Anh ta là “quân tử” cơ mà.

Anh ta vẫn không ly hôn với tôi.

Ngược lại, còn tỏ vẻ khoan dung độ lượng, rộng lượng tha thứ cho tôi—một kẻ phàm tục, không thể hiểu được “sự đồng điệu tâm hồn” của bọn họ.

Hồi đó, ly hôn đâu có dễ như bây giờ.

Từ lúc nộp đơn lên đơn vị, rồi đến lãnh đạo, đồng nghiệp, họ hàng, tổ dân phố—bất cứ ai tôi quen hay chẳng quen đều chạy tới khuyên nhủ:

“Đừng ly hôn!”

Có lúc tôi còn mơ thấy cả con ch.ó đi ngang qua trước cửa nhà cũng quay đầu lại bảo tôi:

“Đừng ly hôn!”

Đúng là cái miệng chó chẳng bao giờ phun được lời hay.

Sau này, vì sức ép dư luận, cái c.h.ế.t của bố mẹ, chuyện nuôi con… tôi đã không thể ly hôn với Lữ Hành như mong muốn.

Tôi mang tiếng dữ dằn, cứng đầu trong đơn vị nên chẳng có cơ hội thăng chức.

Còn Lữ Hành, nhờ cái vỏ bọc “người chồng độ lượng,” lại thăng quan tiến chức ào ào.

Bà Lý và mấy bà hàng xóm già suốt ngày khuyên tôi:

“Hôn nhân mà không còn tình yêu thì thôi, biết giữ chặt tiền là được rồi.”

Bọn họ khuyên tôi cứ giữ chặt lấy tiền, chăm lo cho con, mặc kệ đàn ông muốn đi đâu thì đi, dù có kéo dài lê thê cũng không để Bạch Mạc Sầu leo lên đầu mình.

Thời gian trôi qua, cái gì thơm mấy rồi cũng hóa thối.

Tôi nghe theo.

Về sau, Lữ Hành quả thực kiếm được ngày càng nhiều tiền, tôi coi anh ta chẳng khác gì một gã lao động làm thuê, sống kiểu mạnh ai nấy lo, chấp nhận cảnh ly thân kéo dài suốt mấy chục năm.

Nhưng tôi chẳng hề hạnh phúc.

Chỉ sống tới ngoài năm mươi tuổi, tôi đã bị dồn nén đến mức mắc ung thư v.ú mà gục ngã.
 
Back
Top Bottom