Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tri Xuân Thu

Tri Xuân Thu
Chương 20



65.

“Lý Kiêu… nàng cũng thật tàn nhẫn.”

Ta giật mình quay người lại, thấy Triệu Diễn đã đứng trước đầu giường. Bóng dáng hắn kéo dài dưới ánh nến, khuôn mặt mờ mịt trong bóng tối, ngực phập phồng theo lời nói.

“Ban đầu ta chỉ biết nàng muốn làm tỷ tỷ ta, không ngờ còn muốn làm mẫu phi của ta.” Giọng hắn trầm đục như đang cố kìm nén điều gì.

Ngay sau đó, cằm của ta bị hắn siết chặt. Ta nghiêng đầu nhìn, thấy Hoàng đế đang ngất xỉu trên ghế sơn mài ngoài cửa.

“Diễn nhi, việc này chẳng phải bất lợi đối với ngươi.”

Ta bình thản nói, “Một là ta có thể phối hợp cùng ngươi bên trong bên ngoài, hai là để điều tra tốt hơn về chiếu truyền ngôi, ba là giúp ngươi tránh sự kiềm chế của Dung thị.”

“Ngươi đang giận cái gì?”

“Hay lắm, một hai ba cơ đấy.” Triệu Diễn khẽ cười.

Hắn nhìn ta từ trên cao, trong mắt sóng ngầm cuộn trào, “Nàng vì báo thù mà ngay cả bản thân cũng tính kế. Ta có nên khen nàng một câu không nhỉ?”

Ta không hề biểu lộ. Ngày này có lẽ chỉ là sớm muộn mà thôi.

“Ngươi đã biết hết.”

“Nàng chưa từng muốn giấu ta.” Triệu Diễn đưa tay vuốt mặt ta, hành động dịu dàng đến mức như ảo giác. Nhưng giây tiếp theo, tay hắn đặt lên cổ ta, dường như chỉ cần hơi siết cũng có thể cướp hết không khí của ta.

“Lý Kiêu, đôi khi ta thật muốn giết nàng.”

Triệu Diễn thì thầm bên tai ta, “Như vậy chúng ta sẽ luôn bên nhau. Ta cũng không phải nhìn thấy bộ mặt giả tạo của nàng nữa.”

66.

Mười năm trước, ngay lần đầu gặp Lý Kiêu, ta đã biết nàng có toan tính gì đó. Lúc đó, nàng định quay bước rời đi nhưng khi nhìn thấy ngọc bội của ta thì dừng lại. Đó là ngọc bội chỉ Hoàng tử mới có. Nàng muốn đóng kịch với ta, vậy ta cũng không bóc trần nàng.

Ban đầu, ta chỉ muốn xem Lý Kiêu giả vờ đến mức nào. Nhưng cuối cùng, ta lại để trái tim mình bị nàng lừa mất. Ngay từ đầu nàng đã nói thật tên mình với ta.

Lý Kiêu, con gái của Thừa tướng Lý Bá An ngày trước. Lý Bá An từng là Thái phó dạy dỗ Hoàng đế, tĩnh vương và các hoàng tử khác.
Nhưng trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, Lý Bá An kiên quyết không chọn theo bất cứ phe cánh nào.

Thậm chí, việc tĩnh vương bình yên vô sự ở Bắc cảnh cũng là do Lý Bá An cùng Tiên đế tính kế, chỉ để tránh hoàng đế sau khi lên ngôi sẽ hãm hại huynh đệ.

Nhưng vì thế, việc đầu tiên Hoàng đế làm sau khi lên ngôi là thanh trừng nhà họ Lý. Nhà họ Trình và nhà họ Lý từ lâu đã đối nghịch, Hoàng hậu cũng đã không ít lần xúi giục.

Năm Sùng Ninh thứ nhất, Lý thừa tướng cả đời thanh liêm bị vu cáo th*m nh*ng, kết bè kết đảng, bán quan bán tước… tổng cộng mười tội trạng, gia tộc bị tịch thu toàn bộ tài sản.

Lý Kiêu muốn báo thù, muốn làm sáng tỏ án oan, muốn tự tay trừng trị kẻ sát hại phụ thân nên nàng lợi dụng ta. Ta nguyện ý nhận lấy điều đó như mật ngọt.

Thế nhưng tròn mười năm rồi. Ta vốn nghĩ trong giả dối vẫn có chút thật lòng. Ta từng cứng đầu nghĩ rằng: Lý Kiêu nói tên thật với ta là vì nàng tin tưởng ta.

Nay ta mới biết, đó chỉ là “Sự bảo đảm” nàng trao cho “Nhị hoàng tử.”

67.

Nụ cười của Triệu Diễn càng sâu, trong mắt dường như chứa đựng chấp niệm đến vô cùng vô tận.

“Nàng chỉ là không tin ta thôi.” Đôi tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng v**t v* gò má ta.

“Nàng sợ hoàng đế thật sự sẽ truyền ngôi cho ta, sợ ta vì danh chính ngôn thuận mà không giết hoàng thượng. Nàng sợ ta sẽ mềm lòng vì Hoàng hậu là mẫu thân ruột thịt, nàng sợ ta sẽ không giết bà ta.”

Triệu Diễn thở dài, môi gần như chạm vào vành tai ta.

“Lý Kiêu, nàng xem ta như con chó, sao còn không tin cả con chó của mình?”

Ý nghĩ của ta bị Triệu Diễn bóc trần hết thảy, ta cũng chẳng còn muốn diễn với hắn thêm nữa. Mặt ta lạnh đi ngay tức khắc.

Ta cười nhạt, “Chó có bò lên giường chủ sao? Chó hoang không thể thuần phục.”

Triệu Diễn cười khẽ, tiếng cười ngày càng vang dội, đến mức vai cũng khẽ rung lên.

“Lý Kiêu, cuối cùng thì nàng cũng không còn giả bộ thận trọng trước mặt ta nữa rồi.”

“Không đúng, ta nên gọi nàng là gì đây?” Triệu Diễn nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ nhào nặn d** tai ta, “Tỷ tỷ, hay là… mẫu phi?”

Nếu lúc đầu biết Triệu Diễn điên cuồng thế này, ta thật nên cân nhắc xem có nên dính vào chuyện phiền phức này không. Một tia sáng lạnh lóe lên, dao găm trong tay ta thẳng hướng ngực Triệu Diễn đâm tới. Nhưng hắn không tránh như ta dự đoán, thậm chí tay hắn còn đặt lên tai ta mà x** n*n.

Ta bỗng thu sức lực trên tay lại, dao găm dừng lại cách tim hắn chỉ một chút.

68.

“Tiếp tục đi.” Triệu Diễn khẽ cười, thậm chí hơi cúi người sát lại gần ta, “Làm nhi thần, vì mẫu phi mà chết cũng luôn sẵn lòng.”

Mặt ta không biểu cảm, tay vẫn cầm chặt con dao găm. Nhưng khi Triệu Diễn càng lúc càng tiến gần, nhìn thấy con dao sắc bén sắp đâm vào ngực hắn, ta buông lỏng, dao găm “lạch cạch” rơi xuống đất.

“Ta biết nàng không nỡ.” Triệu Diễn đan cài ngón tay vào kẽ tay ta.

Ta lạnh lùng nói: “Ngươi cút đi, ta sẽ coi như ngươi chưa từng đến.”

“Lý Kiêu, hiện giờ nàng có thể nghĩ cách giết Hoàng đế Hoàng hậu, nhưng vụ án nhà họ Lý thì sao? Sinh mạng của chính nàng thì sao? Lý Dực giờ chỉ còn có mỗi nàng là người thân.”

“Thái tử đang bệnh, Hoàng đế bất ngờ nói có chiếu truyền vị; giờ Thái tử khỏi bệnh, lại sốt sắng hơn ai hết. Hắn đã liên lạc với bạn cũ của nhà họ Trình và nhà họ Dung rồi.”

Đầu ngón tay Triệu Diễn lạnh ngắt, ta cứ như bị con rắn quấn lấy nhưng hắn lại cứ nghĩ ta coi hắn như con chó. Triệu Diễn càng sát lại gần, cuối cùng ta không nhịn được nữa, giáng cho hắn một cái vào mặt.

“Đủ rồi. Đã gọi ta là mẫu phi thì lăn xuống khỏi giường ta ngay.”

Mặt Triệu Diễn bị ta tát sang một bên nhưng hắn không giận mà còn cười to. Hắn thân mật dụi sát tay ta, đặt môi lên lòng bàn tay ta:

“Mẫu phi, không thể chỉ cho chó cắn người mà không cho chó chút lợi ích nào được.”
 
Tri Xuân Thu
Chương 21



69.

Khi bóng đenphủ xuống, ta tưởng Triệu Diễn sẽ làm gì đó, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng áp trán vào ta. Nhẹ đến mức không giống một nụ hôn.

“Nàng muốn gì, ta đều có thể cho nàng.”

“Nuôi chó chẳng phải là để thế sao?”

Trước khi đi Triệu Diễn đã nói với ta như vậy. Nhìn nét mặt hắn, ta chỉ thấy mọi thứ trở nên khó kiểm soát.

Hoàng đế tỉnh dậy chỉ nghĩ mình mệt quá nên ngủ thiếp đi. Nhưng ta thoáng thấy giữa đầu hắn có một vết kim châm nhỏ. Ba ngày sau, trong lúc nghị sự, Hoàng đế bất ngờ khạc ra một ngụm máu đen.

70.

Bệnh tình Hoàng đế ngày càng trở nặng, trong cung có cảm giác sắp có bão giông. Cuối cùng vào một đêm hôm ấy, Hoàng đế triệu gọi Thái tử và Triệu Diễn khẩn cấp, yêu cầu hai người cùng hầu bệnh hắn ở Dưỡng Tâm điện.

Ta lo lắng vô cùng nhưng không liên lạc được với Triệu Diễn. Ta liên lạc với Tĩnh Vương nhưng lại nhận được tin hắn đã có mặt ở kinh thành.

Triệu Diễn đây là muốn làm phản rồi.

Thái tử và Triệu Diễn ở Dưỡng Tâm điện suốt ba ngày. Đến ngày thứ tư, mẫu thân Tam hoàng tử là Lan Tần đột nhiên đến Thục Khánh cung của ta.

Ta và Lan Tần thường không có mấy liên hệ, nàng đến bất ngờ khiến ta khá sửng sốt. Lan Tần vừa mở lời, nói là nhận lệnh từ Triệu Diễn, dẫn ta đi xem một vở kịch lớn. Ta thận trọng đi theo sau nàng, cho đến khi thấy túi thơm trên hông nàng, bỗng nhiên linh cảm chợt sáng rõ.

Túi thơm đó ta từng thấy trên người mặc đồ đen bên cạnh Triệu Diễn.

“Tam hoàng tử…”

“Không phải con của Hoàng đế.” Lan Tần chắp tay hành lễ với ta, “Cảm ơn điện hạ đã từng cứu mạng phu quân của ta.”

71.

Lan Tần dẫn ta đi qua một đường đi bí mật, cuối cùng đến phía sau một tấm bình phong. Mặt sau tấm bình phong ấ, lại chính là Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế!

Lúc này, Thái tử đang nằm ngửa trong vũng máu, có lẽ đã chết rồi. Hoàng đế nằm trên giường còn Triệu Diễn thì đứng trên cao nhìn xuống ông ta.

“Tốt! Tốt! Tốt! Quả thật là con trai của trẫm.”

Mỗi câu Hoàng đế nói, đều không nhịn được mà liên tục ho khan, dường như sắp dứt hơi thở, nhưng trông tinh thần vẫn phấn chấn.

“Thái tử cùng binh lính của Dung gia đã bao vây vào trong cung, không ngờ cuối cùng vẫn thua trước ngươi một bước.”

Triệu Diễn cười mà như không, “Ngài sống nửa đời mà mấy đứa con đều chỉ mong ngài chết.”

Hoàng đế ho hai tiếng, bên mép chảy ra bọt máu đỏ thẫm, nhưng ông ta không hề để ý, ngược lại còn nhìn Triệu Diễn đầy vẻ tự hào như đang thưởng thức một tác phẩm hoàn hảo.

“Ta vốn nghĩ, người ngồi được ở vị trí này chỉ có Thái tử. Nhưng sau đó ta mới nhận ra ta sai rồi!”

Ông ta nửa ngồi dậy như muốn nhìn cho thật rõ. Giọng nói khàn đặc vì liên tục ho khan nhưng ánh mắt lại càng sáng hơn bao giờ hết.

“Dù ngươi xuất thân thấp hèn nhưng trong số những đứa con của ta, ngươi lại… giống ta nhất.”

“Thái tử… Thái tử chung quy vẫn là quá ngu dốt, dù dã tâm bừng bừng nhưng không đủ tàn nhẫn, không đủ… kiên nhẫn.”

“Ha ha ha… ha ha ha ha…” tiếng cười ngắt quãng như sắp cạn hơi, “Diễn nhi! Trên chiếu chỉ truyền vị của ta, chính là tên ngươi!”

Triệu Diễn khẽ cười một tiếng, ánh mắt khó dò, “Ồ? Phải không?”

“Trước đây ta còn lo mình hiếm con nối dõi, Thái tử khó gánh vác được trọng trách. Giờ có ngươi nối vị, vi phụ cũng coi như có thể yên lòng nhắm mắt.”

Hoàng đế khó nhọc lật gối, tay run run mò ra một cuộn chiếu chỉ từ dưới gối. Ông ta thở vài hơi như đã dốc hết sức lực, nhưng giọng vẫn giữ uy quyền của đấng quân vương: “Trẫm chỉ có một điều kiện duy nhất.”

72.

Lúc này Triệu Diễn mới nhẹ nhếch mày, môi vẫn mang nụ cười mỉa mai: “Điều kiện?”

“Hoàng hậu cùng Tam hoàng tử… ngươi không được động đến bọn họ.”

Ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, lộ ra chút cứng rắn cuối cùng, “Dù sao nàng ấy cũng là chính thê của ta, Tam hoàng tử… vẫn còn là trẻ con.”

“Đương nhiên ta sẽ không động đến Tam hoàng tử… tại sao ta phải giết người không cùng huyết thống với ta?”

Đột nhiên đồng tử Hoàng đế co lại, nụ cười trên mặt tê liệt, toàn thân như bị đóng đinh trên giường.

“Còn về phần chính thê của ngài thì chắc chắn phải theo tuẫn táng theo ngài mới chứng minh được tình cảm gắn bó giữa hai người.”

Triệu Diễn từ tốn nói, “Người đã tẩm thuốc trong huân hương suốt mười năm khiến ngài không thể có con chính là thê tử tảo tần của ngài đấy.”

Bàn tay Hoàng đế siết chặt gấm trải giường, đáy mắt đục ngầu đầy mạch máu đỏ, phẫn nộ dâng trào, phát ra tiếng kêu yếu ớt. Nhưng lúc này thân thể đã yếu đi nhiều, hầu như không còn sức lực kháng cự.

Cuộn chiếu chỉ nhuộm máu rơi khỏi tay ông ta, rơi xuống đất. Triệu Diễn cũng không nhặt lên.

Cuối cùng, hắn lạnh lùng mở miệng: “Ngài nghĩ ta bỏ công sức đến thế, chỉ để ngồi vào vị trí này sao?”

Đồng tử Hoàng đế khẽ rung động, bờ môi tái nhợt khẽ mấp máy, dường như không tin vào tai mình. Cuối cùng Triệu Diễn nở một nụ cười chân thành.

“Lý Kiêu, nàng có thấy hài lòng không?”

73.

Triệu Diễn từ sau bức bình phong nắm lấy tay ta, từng bước dẫn ta đến trước điện. Cùng lúc đó, cánh cửa điện lớn bỗng bị mở tung.
Ta thấy vô số quần thần đứng chờ ngoài điện, trong đó có vài gương mặt quen thuộc.

Ngoài đám quần thần, binh lính cầm cờ “Diễn” vây chặt cả cung điện.
Triệu Diễn mỉm cười, giơ tay ra hiệu, ngay lập tức có người dâng lên một tờ chiếu thư mới tinh.

Hắn nhận lấy chiếu thư, giơ cao quá đầu rồi chậm rãi quỳ xuống trước mặt ta, thần sắc trang nghiêm và kính cẩn. Triệu Diễn hóa điên rồi sao! Dù là ta cũng không ngờ hắn lại hành động như thế. Nhưng hắn lại tiến sát bên ta, thì thầm bằng giọng chỉ hai ta nghe thấy:

“Người ngoài đều nói ta tàn nhẫn, mất hết nhân tính, có lẽ nàng cũng nghĩ như vậy, một kẻ như ta làm sao có thể trở thành vị hoàng đế tốt như Lý Kiêu nàng mong muốn?”

“Vậy thì vị trí hoàng đế này, để nàng làm.” Triệu Diễn bỗng nở nụ cười như trở về mười năm trước khi ta lần đầu khiến hắn mỉm cười nhiều hơn.

“Ta chỉ làm chó của Lý Kiêu nàng thôi.”

74.

Trên long sàng, Hoàng đế mở to hai mắt như muốn vỡ ra, đôi môi run rẩy không nói nên lời. Ông nhìn Triệu Diễn như nhìn một kẻ điên rồ, lại như lần đầu thực sự nhìn nhận con trai mình.

Triệu Diễn chậm rãi lên tiếng, âm thanh trầm thấp mà rõ ràng:

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nay nữ nhi Lý Kiêu của Lý Bá An tính tình nhân đức, trí tuệ kiệt xuất, mưu tính thiên hạ, xứng đáng làm quân chủ. Trẫm suy nghĩ kỹ càng, truyền vị cho Lý Kiêu, thừa kế đại bảo, thống lĩnh cửu châu. Từ hôm nay, thiên hạ khắp chốn vui mừng, văn võ bá quan chúc mừng Tân đế.”

“Ngươi… ngươi…” Hoàng đế phát ra những âm tiết đứt đoạn, thở gấp, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Ông ta bất ngờ khạc ra một ngụm máu đen, người cứng đờ, ngã lăn xuống sàng, mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.

75.

Triệu Diễn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nhìn về đám quần thần trước điện. Có một người dường như không chịu được nữa, lập tức đứng phắt dậy.

“Việc này quả thật hoang đường đến cực điểm! Lão thần quyết không thể…”

Lời chưa dứt, một luồng sáng bạc xé không khí, lạnh lùng đầy sát ý.
Triệu Diễn không thèm nhìn thẳng, chỉ giơ tay quăng thanh đao bạc, máu nóng lóe lên. Tiếng người kia còn chưa kịp dứt, “bụp” một tiếng quỳ sụp xuống đất, máu chảy ồ ạt từ cổ, chỉ lát sau thôi đã tắt thở.

Triệu Diễn thong thả lau đao.

Hắn ngẩng lên, nhìn quanh đám quần thần, khẽ cười: “Còn có ai ý kiến nữa không?”

Bên ngoài đại điện, yên lặng như chết. Lúc này, Tiết Uyển Oánh bước lên phía trước, quỳ gối xuống đất.

Giọng nàng rõ ràng lại kiên định: “Thần cung nghênh Tân hoàng đăng cơ… Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Ngay sau đó, tiếng quỳ vang dội như sóng triều, khắp điện vạt áo tung bay, mọi người đồng loạt cúi đầu, hô vang:

“Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Âm thanh dội lên từng lớp, hòa thành tiếng tụng ca vang rền, không ngừng vang vọng trong đại điện.

76.

“Lý Kiêu, ta đã từng nói. Nàng muốn gì, ta đều sẽ mang đến…”

“Chỉ cần nàng để ta luôn ở bên cạnh nàng là đủ.”

Triệu Diễn hơi cúi người, nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng kéo về phía long ỷ chí cao vô thượng.

“Bệ hạ, thỉnh đăng cơ.”

(KẾT THÚC)
 
Back
Top Bottom