Cung Đấu Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
412,315
0
36
AP1GczM39Laxnww6-BJ7yuBf_3MdguGyJQ9sl_2CToeI_4h3v55H_CbN-8JsOgVrGrBXZx7ovdh_35T0tUOf_qc6KnpJL7Ux7yRi15wXgDjKjsyn2bGpargaZQrzswb8qiLM4jzul_sbWgTHldzH2-Dje2i_=w215-h322-s-no-gm

Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Tác giả: Tỉ Hạc
Thể loại: Cung Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

A tỷ giỏi vẽ tranh, bức "Quan Âm Tọa Liên” vẽ rất sống động, như thể Quan Âm đích thân giáng trần.
Quý phi nghe xong, lệnh a tỷ dâng bức tranh lên trong tiệc sinh thần của nàng.
A tỷ nhắc nhở nàng: “Bức “Quan Âm Tọa Liên” tuyệt đối không thể mở mắt, nếu không sẽ gặp ác mộng triền miên.”
Nương nương ngoài miệng đồng ý, nhưng quay lưng lại sai họa sĩ trong cung điểm thêm mắt cho tranh rồi treo trong nội thất.
Từ đó, Quý phi hàng đêm gặp ác mộng, không ngày nào yên giấc.
Có tán tiên tính toán, chỉ cần vẽ tranh mỹ nhân bằng da mặt người là giải được lời tiên tri.
Thế nên Quý phi lột da mặt của a tỷ, dùng da làm giấy, vẽ thành bức tranh mỹ nhân.
Một bức tranh làm sao có sức mạnh khiến người ta gặp ác mộng?
Ba năm sau, ta dâng lên bức “Quan Âm Ngự Tòa” vào tiệc sinh thần của quý phi.
"Quan Âm Đại Sĩ mở mắt, trấn áp mọi tai họa, giúp nương nương yên giấc.”​
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 1


Quý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc.

Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ.

Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.”

Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.”

Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không.

Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần.

Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.”

Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày.

Không ai làm nàng ta hài lòng!

Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào.

Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói một lời.

Đúng lúc ấy, một tiểu nha đầu da trắng như tuyết, lông mi dài, mắt phượng tiến lên dâng lễ vật.

Tống Vi Hòa vốn đang im lặng, giờ lại bật cười, lên tiếng:

“Núi vẽ tựa chân mày, nước trôi như sóng mắt.”

"Rất tốt!”

Nàng ta cười âm u, chỉ vào nữ tử quỳ giữa hàng và nói.

Từ ma ma vội tiến lên nịnh nọt: "Nương nương quả là tinh mắt.”

Rồi quay sang hỏi nữ tử kia: "Ngươi tên gì?”

Nữ tử run rẩy trả lời: "Dân nữ tên ti tiện là Diễm Tuyết.”

Từ ma ma lại cười: "Có thể được nương nương xem trọng, ngươi đúng là may mắn.”

Diễm Tuyết vô cùng sợ hãi, khóc thành tiếng, quỳ xuống liên tục xin tha.

Càng khóc, Tống Vi Hòa càng thấy phấn khích: "Ma ma ngươi xem, Diễm Tuyết khóc lên giống như búp bê sứ, trắng hồng xinh đẹp!”

Từ ma ma khom người: "Lão nô sẽ mời họa sĩ đến, dùng Diễm Tuyết chế thành tranh mỹ nhân sơn thủy.”

Hai thị nữ già lực lưỡng tiến lên bịt miệng Diễm Tuyết, lôi nàng ra ngoài.

Cách một bức tường, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tống Vi Hòa thoải mái, lười biếng dặn dò: "Sinh thần bản cung chỉ có mấy lễ vật tầm thường này sao? Có gì đáng giá thì dâng hết lên đây?”

Tiếng kêu thảm thiết ngoài kia càng lúc càng cao, người quỳ trong điện run rẩy sợ hãi.

Tống Vi Hòa nheo mắt, lạnh giọng nói: "Nếu để bản cung tự chọn, e không phải chọn đồ đâu.”

Tiếng kêu của Diễm Tuyết dần yếu ớt, không còn sức gào thét.

Nàng đã bị lột da mặt, bị vứt sang một bên, không còn sức để kêu.

Trong điện, không ai dám lên tiếng, càng không ai dám tự tiến cử.

Ngay lúc Tống Vi Hòa sắp hết kiên nhẫn, ta run rẩy quỳ tiến lên, giọng run run:

"Nô…nô tỳ Liên Thấm, đặc biệt vẽ bức “Quan Âm Ngự Tòa”, Quan Âm Đại Sĩ mở mắt, trấn áp mọi tai họa, giúp…giúp nương nương ngủ yên giấc.”

Tống Vi Hòa cười nhạo, đánh giá ta từ trên xuống, như nghe câu chuyện cười:

"Ba năm trước, có người dâng tặng bổn cung một bức "Quan Âm Tọa Liên”, nói rằng nếu Quan Âm mở mắt sẽ gặp ác mộng triền miên.”

Nàng chỉ vào ta, rồi nhìn Từ ma ma: "Các ngươi, rốt cuộc ai thật ai giả?”

Ta cảm thấy rùng mình từng cơn trong lòng.

Ai thật ai giả, rất nhanh sẽ biết.

Ta cẩn thận hỏi: "Bức Quan Âm kia của nương nương có phải nhìn thẳng? Sau khi mở mắt thì bị ánh sáng chiếu vào?”

Tống Vi Hòa nhớ lại một lúc, không đáp, chỉ nhìn ta chằm chằm.

"Nương nương, Quan Âm mở mắt phải đặt ở trong phòng, không để ánh sáng chiếu vào, không dính bụi trần, mới tỏa sáng được muôn đời.” Ta thành kính trả lời.

Nàng ta mỉm cười, giọng nói lạnh lùng:

"Liên Thấm? Nếu tối nay bức "Quan Âm Ngự Tòa” không khiến bản cung yên giấc, ngày mai bản cung sẽ cho ngươi biết hồ sen có thật sự thấm vào lòng như tên ngươi không?”

Ta đi theo Từ ma ma vào nội thất.

Ta cẩn thận lấy bút vẽ ra, đầu bút mịn màng, đầy đặn khác thường.

Bức "Quan Âm Ngự Tòa” là a tỷ tự tay chỉ dạy cho ta, sao ta có thể vẽ không tốt?

Bút lông này, được làm riêng cho ngươi, sao có thể ngủ không ngon?
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 2


Ba năm trước, người thân duy nhất trên đời của ta, a tỷ đã chết.

Lúc đưa về, mặt nàng được phủ lớp khăn trắng, giống như đang ngủ.

Nhưng khi lật khăn lên, đập vào mắt ta là gương mặt máu thịt lẫn lộn - thậm chí không thể gọi là mặt.

Bởi vì da mặt của a tỷ đã bị lột, chỉ còn ngũ quan mơ hồ có thể nhận ra.

Nếu không phải có miếng ngọc bội tường vân khắc hoa sen bên hông nàng.

Có lẽ ta không nhận ra đây là a tỷ.

Khoảnh khắc đó, ruột gan ta như muốn nứt ra, không dám nhìn a tỷ lần thứ hai.

Xác a tỷ, là do một vị đồng hương mang về.

Hắn nói a tỷ bị ném ở bãi tha ma, hắn nhân lúc đêm khuya mang về.

"Con bé nhà ta thấy có ngón tay thò ra từ mép xe, ngón giữa tay phải có vết chai dày, nhưng bàn tay lại trắng nõn, nói chắc chắn là lệnh tỷ.”

Tiểu cô nương bên cạnh vẻ mặt đau buồn, lẩm bẩm: “Sư phụ ngày ngày dạy ta vẽ tranh, bút lông không rời tay, ta rất quen thuộc đôi bàn tay ấy. Ngọc bội bên hông cũng là cái nàng hay đeo.”

Hóa ra là học trò của a tỷ.

A tỷ từng miễn tiền học, dạy vẽ, dạy đọc sách cho mấy đứa nhỏ gần nhà.

Vì chút ân tình ấy, họ tình nguyện đến bãi tha ma!

Nhưng nửa tháng trước, a tỷ còn gấp rút hoàn thành bức "Quan Âm Tọa Liên” để vào cung dâng tặng lễ vật sinh thần cho quý phi nương nương.

Khi đó nàng vô cùng hào hứng: "Nếu quý phi vui vẻ, tiền thưởng chắc chắn không ít, a tỷ sẽ mua bánh hạt dẻ cho Liên Thấm ăn, còn mua thêm ít giấy với bút mực cho muội vẽ tranh.”

Ta vui vẻ nhào vào lòng a tỷ, làm nũng với nàng: "Ta thích ăn bánh hạt dẻ nhất! A tỷ về kể ta nghe chuyện hoàng cung được không? Ta nghe nói ở đó đến đất cũng làm bằng vàng.”

A tỷ cười nhéo mũi ta: “Tất nhiên là được, a tỷ sẽ vẽ hoàng cung cho muội xem.”

Nàng chạy, nhưng không quên dặn ta tập luyện vẽ bức "Quan Âm Ngự Tòa” cho tốt.

Phác họa nhẹ, chú trọng nét vẽ, phối màu tỉ mỉ, chú ý để trắng…

Ta đã chăm chỉ luyện tập, nhưng a tỷ…

Không thể trở về.



Hỏi thăm khắp nơi, ta mới biết quý phi không tin lời a tỷ nói.

Tự ý đem bức "Quan Âm Tọa Liên” giao cho họa sĩ trong cung điểm thêm hai con mắt.

Thử hỏi thế gian này có mấy ai chịu được cảnh mỗi ngày đối diện với Quan Âm?

Nỗi sợ trong lòng Tống Vi Hòa ngày ngày bị Quan Âm nhìn thẳng, mới bị ác mộng quấn thân!

Còn tên tán tiên vân du kia, chỉ là tên lừa đảo.

Hắn thèm muốn vườn tranh của a tỷ đã lâu, mới nghĩ ra mưu kế ác độc, muốn a tỷ mất mạng!

Ba năm qua, ta mai danh ẩn tích, phơi da mình thành màu lúa mì.

Ta luyện bức "Quan Âm Ngự Tòa” đến hoàn hảo.

Nếu Tống Vi Hòa tâm địa xấu xa, đêm không ngủ yên, ta sẽ dùng tài năng của mình để khiến nàng ta phải nhận hậu quả!
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 3


Tẩm điện của Tống Vi Hòa nồng mùi hương an thần, bức tranh mỹ nhân treo ở cửa sổ phía Tây.

Nhìn cảnh ấy ta không đành lòng, lại nhớ tới trạng thái khi chết của a tỷ, bèn nhẹ giọng đề nghị:

"Ma ma, bức "Quan Âm Ngự Tòa” không được để vật gì quấy nhiễu, mong ma ma bẩm báo với nương nương, đặt bức Quan Âm ở nơi không nhìn thấy.”

Từ ma ma suy nghĩ một lúc rồi chớp mắt, quay đầu gọi một tiểu nha đầu vào, thì thầm gì đó.

Chỉ lát sau, nàng đi vào gỡ bức tranh mỹ nhân xuống.

Ta không dám chậm trễ, cẩn thận vẽ mắt Quan Âm.

Rồi cung kính treo bức tranh ở trước bàn thờ.

Đốt ba nén hương.

Lúc này, Tống Vi Hòa cũng vào nội thất.

Nàng ta ngáp dài, thấy hơi buồn ngủ.

Nhóm cung nhân nhẹ nhàng hầu hạ nàng ta đi ngủ.

Ta yên lặng quỳ một bên, chậm rãi đợi kết quả.

Tống Vi Hòa mệt mỏi dặn dò: "Nếu bệ hạ tới thì báo với ngài là bản cung đang ngủ. Liên Thấm, đêm nay ngươi chờ ngoài điện đi.”

Từ ma ma khẽ đáp.

Nàng ta lại nghiến răng: "Chỉ tiếc sinh thần bản cung lại để nữ nhân kia được lợi.”

“Nữ nhân kia” trong miệng nàng ta, đó là đương kim Hoàng hậu Mạnh thị.

Đây chính là tâm bệnh của Tống Vi Hòa.

Đương kim bệ hạ Bùi Dục, vốn lên ngôi bất chính.

Hắn âm thầm giết hại rất nhiều huynh đệ, tiên hoàng bệnh nặng, dưới gối chỉ còn hắn và thái tử là hai hoàng tử.

Thái tử là người kế vị danh chính ngôn thuận.

Khi Bùi Dục đang đau đầu tìm cách loại bỏ thái tử.

Tống Vi Hòa lúc đó là thị thiếp của thái tử.

Nàng ta đã móc bụng thái tử phi, mang hoàng thái tôn đến làm vật đầu hàng Bùi Dục.

Thấy cảnh đó, thái tử sụp đổ, cầm kiếm xông đến phủ Bùi Dục, chém hắn bị thương.

Tiên đế trước khi qua đời, tưởng thái tử nóng lòng diệt trừ tận gốc những kẻ đối lập.

Hạ lệnh giáng thái tử làm thứ dân, Bùi Dục kế vị.

Sau khi Bùi Dục lên ngôi, Tống Vi Hòa nghĩ mình sẽ làm hoàng hậu.

Nhưng hắn lại cưới đích nữ Hộ quốc công Mạnh gia làm hậu, phong Mạnh quốc công làm trọng thần.

Tống Vi Hòa khóc lóc, làm loạn một trận, cuối cùng phải chấp nhận ở dưới kẻ khác.

Bùi Dục vẫn luôn cảm thấy nợ nàng ta, nên nhiều lần nuông chiều nhường nhịn nàng ta.

Trong cung, hoàng hậu chỉ có danh phận, không được sủng ái.

Đêm khuya nằm mơ, Tống Vi Hòa sợ hãi.

Chính là đứa bé khóc hai tiếng liền tắt thở, cả người đầy máu me mà nàng ta móc ra.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 4


Đêm khuya không có việc gì, ta ngồi vẽ tranh.

Trời sáng, Tống Vi Hòa tỉnh dậy.

Ta vội cất tranh, đi vào nội thất, chỉ quỳ gối, không nói gì.

Từ ma ma quan sát hơi thở của Tống Vi Hòa, thấy nhẹ nhàng, biết nàng ngủ ngon liền nịnh nọt:

"Nét mặt nương nương sáng nay rạng rỡ, phấn chấn.”

Tống Vi Hòa ngồi dậy, vuốt tóc mai trên mặt, chậm rãi bước xuống giường, ngồi vào bàn trang điểm:

"Đêm qua là lần bản cung ngủ ngon nhất gần một năm qua, cả đêm không mộng mị, Liên Thấm, đáng thưởng!”

Ta mỉm cười, dập đầu quỳ lạy: "Giải ưu cho nương nương, nô tỳ không dám kể công.”

"Trong tay áo giấu cái gì? Lấy ra bản cung xem.” Nàng nhìn chằm chằm vào tay áo ta.

"Nương nương thứ tội, đêm qua thấy nương nương ngủ ngon, nên biết hôm nay nương nương sẽ rạng ngời, nô tỳ nhất thời vui vẻ, liền tự ý vẽ tranh nương nương.”

Ta vừa xin thứ tội, vừa dập đầu liên tục.

Tống Vi Hòa xem tranh, mày đang cau dần giãn ra: "Nha đầu nhà ngươi khéo tay, tâm tư cũng khéo. Hôm nay tâm tình bản cung tốt, cứ theo bức tranh này của Liên Thấm mà trang điểm. Hoàng hậu nay mở tiệc ngắm mẫu đơn, bản cung cũng ra ngoài xem náo nhiệt.”

Nàng tiện tay ném cho ta một cây trâm vàng: "Có công thì thưởng, sau này theo hầu, không thiếu lợi ích cho ngươi.”

Ta vội dập đầu tạ ơn.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 5


Muốn Tống Vi Hòa hoàn toàn tin tưởng ta, vẫn còn rất xa.

Mọi việc lớn nhỏ bên cạnh Quý phi đều do Từ ma ma lo liệu, người ngoài khó mà chen chân, càng không nói đến tiểu nha đầu mới vào cung như ta.

Tiệc mẫu đơn lần trước của Hoàng hậu nương nương, Tống Vi Hòa nhờ vào thần thái rạng rỡ cùng cây trâm mẫu đơn mà nổi bật nhất.

Bùi Dục nhìn nàng ta đầy kinh ngạc, không kìm được lời khen: “Ái phi hôm nay tinh thần rất tốt, trẫm mong ngày nào nàng cũng rạng rỡ như này.”

Tống Vi Hòa cười e lệ: “Thần thiếp ban đêm ngủ rất ngon, bệ hạ có muốn qua xem không?”

Cung yến long trọng, nàng ta liếc mắt đưa tình.

Thấy vậy, Bùi Dục thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ái phi nghĩ thông suốt, mọi chuyện sẽ tốt, tối nay trẫm ở cạnh nàng.”

Tống Vi Hòa nhìn về phía Hoàng hậu ở vị trí cao nhất, ánh mắt lộ rõ vẻ chế giễu.

Đêm đến, ta như thường lệ thắp ba nén hương trước bức “Quan Âm Ngự Tòa” , rồi lặng lẽ lui ra.

Sáng hôm sau, Tống Vi Hòa vẫn rạng ngời như cũ.

Tinh thần tốt lên, ngay cả làn da cũng căng bóng, mịn màng.

Bùi Dục hài lòng, bân thưởng như nước chảy vào cung Thần Dương.

Chứng gặp ác mộng của Tống Vi Hòa đỡ hơn, nàng ta đắc ý ra mặt.

Lúc này, nàng ta đang ngả người trên tháp mỹ nhân, mắt nhắm lại, nhưng khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.

“Từ ma ma, truyền lệnh ra ngoài, ba ngày nữa bổn cung phải làm lại tiệc sinh thần, muốn mời Hoàng hậu nương nương đến. Mấy hôm trước bản cung bị bệnh nên không tiện gặp người, giờ đã khỏe, phải làm cho thật náo nhiệt.” Tống Vi Hòa phân phó.

Từ ma ma cung kính đáp lời, sau đó sai người dưới đi chuẩn bị.

“Liên Thấm, lần trước ngươi vẽ kiểu trang điểm không tồi, bản cung muốn ngươi vẽ thêm một bức chân dung nữa, y phục và trang điểm càng lộng lẫy càng tốt, bản cung nhất định phải cho nữ nhân kia biết thế nào là ung dung cao quý.”

Ta khom người vâng lệnh, đứng sang một bên, đầu hơi cúi, khẽ cười mỉm.

Quý phi yêu cầu, kẻ làm nô tì như ta nhất định làm mọi cách để khiến nàng ta hài lòng.

Nhưng Hoàng hậu Mạnh thị làm chủ hậu cung, liệu có để mọi thứ theo ý nàng ta?
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 6


Trán thanh tú, mắt ngọc mày ngài.

Y phục đỏ thẫm, mão vàng lộng lẫy.

Ta tỉ mỉ phác họa dáng vẻ Tống Vi Hòa lên tranh.

Đích thực là tranh mỹ nhân.

Trang nương tô vẽ trên mặt nàng, nhưng chẳng thể vẽ ra thần thái trong tranh.*

*Trang nương (妆娘): thợ trang điểm

Nàng ta xử lý trang nương, cuối cùng bất lực, vội vàng hỏi ta:

“Liên Thấm, ngươi đã biết vẽ chân dung, vậy chắc cũng giỏi trang điểm, ngươi đến trang điểm cho bổn cung đi.”

Ta lộ vẻ khó xử, vội quỳ xuống thỉnh tội: “Nương nương, nô tỳ vụng về, chỉ biết cầm bút lông…”

Tống Vi Hòa ngắt lời ta: “Không sao, cứ dùng đồ ngươi thuận tay để trang điểm cho bản cung. Ý tưởng tinh xảo của ngươi, chỉ có ngươi mới làm được.”

Ta dập đầu chấp nhận, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt.

Bút của ta, dĩ nhiên hợp với Quý phi nương nương nhất.

Tống Vi Hòa trong gương, nếu không phải mang tâm địa rắn rết.

Thì thật sự cao quý lộng lẫy, giống như tiên nữ giáng trần.

Chắc chắn khi xuất hiện sẽ trở thành tiêu điểm.

Nhưng tại sân nhà của Tống Vi Hòa, nàng ta sẽ thua thảm bại.

Lúc đi hăng hái bao nhiêu, khi về sẽ thất vọng bấy nhiêu.

Yến hội vừa bắt đầu được một canh giờ, Tống Vi Hòa đột nhiên quay về cung Thần Dương.

Đám người phía sau nín thở, như sợ chọc giận nàng ta.

Tiểu cung nữ trực ở cung Thần Dương không ngờ Tống Vi Hòa quay về nhanh vậy.

Đang vui vẻ đá cầu ở hành lang.

Hai người không kịp chuẩn bị, vừa thấy Tống Vi Hòa, vội quỳ xuống dập đầu xin tha.

Tống Vi Hòa tức giận, sắc mặt đã sớm đen lại.

Trong nháy mắt như gà trống xù lông, chỉ vào hai tiểu cung nữ:

“Đồ vô lương tâm! Các ngươi lại dám ăn mừng trong cung của bản cung?”

“Nô tỳ không dám, xin nương nương tha mạng!” Hai người run rẩy, sợ hãi tột độ.

Từ ma ma bước lên trước đỡ Tống Vi Hòa, nhẹ giọng nói: “Nương nương, vào trong điện trước đã, đừng đứng dưới ánh nắng chói năng mà tức giận với hai đứa tiện tỳ này.”

“Hai người các ngươi, quỳ ở đây cả ngày cho bản cung!”
Mọi người theo Tống Vi Hòa vào nội điện.

Nàng ta uống hết chén trà Từ ma ma đưa lên, mới bình tĩnh lại đôi chút.

Tống Vi Hòa vẫn không cam lòng, nghiến răng nói:

“Sao tiện nhân Hoàng hậu lại lặng lẽ mang thai? Chẳng phải tiện nhân đó không thể mang thai từ lâu rồi sao?”

“Lại còn cố tình đến muộn trong tiệc sinh thần của bản cung, còn không phấn son, trâm cài, đúng là keo kiệt đến cực điểm!”

“Cứ ra vẻ liễu yếu đào tơ, chưa ngồi vững đã ngất xỉu, đường đường là Hoàng hậu trung cung, lại học theo mấy trò tranh sủng của đám thiếp thất dân gian, chẳng ra thể thống gì.”

Trong điện có nhiều người hầu, mặc dù đều là người của cung Thần Dương, Từ ma ma vẫn lo lắng có tai mắt của Hoàng hậu.

Vì thế lên tiếng nhắc nhở: “Nương nương, có vài lời…”

Ánh mắt Tống Vi Hòa sắc như dao, nhìn mọi người: “Ta còn sợ nàng ta sao? Kẻ nào không trung thành với bản cung, hai người bên ngoài chính là tấm gương.”

Mọi người đồng loạt quỳ xuống dập đầu thể hiện lòng trung thành.

Tống Vi Hòa chợt nghĩ đến điều gì đó, cười nham hiểm: “Thôi đừng phơi nắng làm hỏng da. Giao hai đứa nó cho họa sĩ, chế thành đôi búp bê phúc lành, mang đến cho hoàng hậu dưỡng thai.”

Ta hoảng hốt, thân hình quỳ dưới đất khẽ run lên.

Nội tâm đấu tranh, ta lại nhớ đến thảm trạng của a tỷ.

Tống Vi Hòa phát hiện ra ta khác thường, giọng nói lạnh lẽo:

“Liên Thấm, ngươi có ý kiến với bản cung à?”
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 7


Lời chất vấn lạnh lùng truyền vào tai ta, ta như ngừng thở.

Ta vội ổn định tâm trạng, nghiêm mặt nói: “Nương nương, trung cung có thai, bệ hạ vui mừng hay không nô tỳ không biết, nhưng nếu nương nương có thai, bệ hạ chắc chắn sẽ đem tất cả bảo vật thế gian đến để nương nương thưởng thức.”

Ta mỉm cười, góp lời với Tống Vi Hòa.

Nhưng Quý phi vốn đang mang nụ cười nhạt, đột nhiên lạnh mặt: “Láo xược! Chẳng lẽ bản cung không muốn mang thai? Nào đến lượt một đứa ngu xuẩn như ngươi cười nhạo bản cung?”
Vừa dứt lời, Từ ma ma lập tức vung tay tát liên tiếp mấy cái vào mặt ta.

Thần trí ta thoáng chốc mơ hồ, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự tỉnh táo.

Mặt đau rát, ta vẫn cố nở nụ cười.

“Nô tỳ một lòng trung thành với nương nương, chứng gặp ác mộng của nương nương đã đỡ nhiều, hơn nữa nương nương thân thể khỏe mạnh, “Quan Âm Ngự Tòa” chắc chắn phù hộ nương nương sớm ngày mang long thai. Sao nương nương không thử mời thái y đến bắt mạch?”

Từ ma ma lập tức sai người đến Thái y viện mời tâm phúc, Chu thái y.

Sau khi cho mọi người lui ra ngoài, Chu thái y nói kết quả bắt mạch: “Nương nương quả thực thân thể khỏe mạnh, là thời điểm tốt để mang thai.”

Tống Vi Hòa ngẩn ra một lúc, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: ” Cũng xem mặt cho Liên Thấm đi, nữ nhân bị thương trên mặt thì không đẹp.”

Chu thái y bôi thuốc mát lạnh lên mặt ta, cảm giác đau rát lập tức dịu bớt.

Ta nhân cơ hội đề nghị: “Tin mang thai ở cung Thừa Minh đến tháng thứ tư mới truyền ra, vẹn toàn như thế. Cung chúng ta cũng nên như vậy, tin tức thân thể nương nương khỏe mạnh cũng phải giữ bí mật, đợi đến lúc nương nương mang thai, làm nàng ta trở tay không kịp.”

Tống Vi Hòa nhìn ta đầy tán thưởng, lại trừng mắt liếc Từ ma ma.

Ta biết, Từ ma ma có tai mắt trong cung của Hoàng hậu.

Nhưng tin tức lớn như thế lại không nghe ngóng được chút nào, trong mắt Tống Vi Hòa, chẳng phải là Từ ma ma làm việc kém cỏi sao?
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 8


Mặc dù nàng tán thưởng ta, nhưng vẫn nghi ngờ việc bản thân có thể mang thai.

“Ngươi làm sao biết bản cung có thể mang thai? Hay sợ bản cung giết ngươi, nên bày trò lừa gạt bản cung?”

Ta dập đầu, thản nhiên trả lời: ”Nương nương có thai là chuyện sớm hay muộn, nô tỳ quả thực khéo léo xin nương nương tha mạng, nhưng thời điểm mang thai thì khó nói. Chứng gặp ác mộng của nương nương đã có chuyển biến tốt, có lẽ cần tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, đến khi thời cơ chín muồi để sinh trưởng tử chưa biết chừng…”

Lời này của ta thẳng thắn thành khẩn, Tống Vi Hòa lại nổi giận: “Ngươi quả nhiên lừa bản cung!”

Ta không nhanh không chậm, giọng nói trầm ổn: “Tuy nhiên, trong nhà nô tỳ có tổ huấn, nếu muốn có con, trong phòng không được có sát khí, thành kính cung phụng “Quan Âm Tống Tử”, ắt sẽ cầu được ước thấy.”

Tống Vi Hòa tỏ ra hứng thú: “Ngươi có thể làm “Quan Âm Tống Tử” à?”

Nàng quay đầu lại dặn dò cung nhân: “Đem mấy bức tranh mỹ nhân kia tháo hết xuống, nếu cách này không thành thì treo lại.”

Ta cố ý làm ra vẻ mặt u sầu, buồn bã nói:

“Không giấu nương nương, tổ huấn nhà nô tỳ có nói: Cách này chỉ truyền trong Thôi thị, nếu để người ngoài dùng, “Quan Âm Tống Tử” chỉ linh nghiệm lần cuối cùng.”

“Nô tỳ,” Ta thở dài, cúi đầu thật sâu: “Bằng lòng vi phạm tổ huấn, giải ưu cho nương nương.”

“Chỉ cần nương nương lấy máu đầu ngón tay nhỏ vào chu sa, nguyện vọng chắc chắn sẽ thành sự thật.”

“Nếu trong một tháng nương nương không mang thai, nô tỳ tự mình nhảy xuống hồ sen.”

Lời này của ta chân thành đến cực điểm, Tống Vi Hòa quả nhiên nở nụ cười.

“Nếu đã vậy, bản cung muốn xem bản lĩnh của Liên Thấm nhà ngươi.”

“Từ ma ma, bảo thái y ngày ngày túc trực, nếu thân thể bản cung xảy ra chút bất trắc nào, lập tức hỏi tội Liên Thấm.”

Khóe miệng ta khẽ nhếch lên nụ cười khó nhận ra.

A tỷ nhìn xem, ta đã học xong bức “Quan Âm Tống Tử” mà tỷ vẽ cho hàng xóm treo tường.

Ta không phải đồ ngốc đâu.

Bây giờ ta đã lọt vào mắt của Tống Vi Hòa.

Bước tiếp theo, chính là loại bỏ tay sai Từ ma ma và tên thần côn lang thang kia!*

*thần côn (神棍): kẻ mạo danh thần thánh để lừa bịp người khác
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 9


Nhưng gã thần côn hại a tỷ xuất quỷ nhập thần, khó tìm tung tích.

Từ khi ta vào cung, Tống Vi Hòa cũng không dùng đến hắn.

Nếu muốn tìm hắn, phải tốn chút sức lực.

Ta lén hỏi hai cung nữ bị phạt quỳ hôm đó.

Một người tên Ngọc Kiều, người kia tên Thanh Lam.

Cả hai đều được phụ mẫu nuông chiều, nhưng vào cung còn thấp kém hơn cả con kiến.

Từ hôm ta nói ra biện pháp mang thai cứu hai người, họ liền trở nên thân thiết với ta.

Nghe ta nhắc đến tán tiên vân du, Ngọc Kiều và Thanh Lam đều sợ hãi.

Vội che miệng ta lại, sợ người ngoài nghe thấy, khẽ nói: “Ngươi hỏi người đó làm gì? Nếu không phải do tên ác ôn đó, nương nương sẽ không giết hại người vô tội, còn làm tranh mỹ nhân gì đó cho đỡ sợ.”

Ta lẩm bẩm: “Làm sao để tìm được hắn đây?”

Thanh Lam nhìn ta như kẻ điên, bảo ta nói chuyện viển vông: ”Người như chúng ta sao tìm được hắn? Chỉ khi nương nương cần dùng, hắn mới xuất hiện.”

Ta nhìn Thanh Lam, cười vui vẻ.

Quay người lại ôm hai người.

Vấn đề phức tạp của ta, hóa ra lại đơn giản như vậy.

Ta lập tức có cách.

A tỷ nhìn xem, chỉ cần ta chăm chỉ tìm kiếm, việc khó nhất trên đời cũng có thể giải quyết.

Chúng ta sinh ra như con kiến, Quý phi cao cao tại thượng, giờ đây cũng bị ta thao túng.

A tỷ hãy ở trên trời nhìn rõ, quả ác mà Tống Vi Hòa gieo, cũng nên để nàng ta nếm thử.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 10


Trong điện thờ “Quan Âm Ngự Tòa” và “Tống Tử Quan Âm”, mỗi tối trước khi đi ngủ ta đều thắp ba nén hương.

Sắc mặt Tống Vi Hòa ngày càng rạng rỡ, ngay cả tóc cũng lấp lánh ánh sáng.

Chứng ác mộng giống như là chuyện của kiếp trước.

Nàng ta đã sớm quên đi những đau khổ ấy, chỉ cảm thấy những oan nghiệt bản thân phải chịu đã chuộc tội xong.

Thế nên ta càng nỗ lực vẽ chân dung, chọn các loại trang sức khác nhau cho nàng ta.

Những bức chân dung thanh nhã, dễ dàng thu hút sự sủng ái.

Ta dốc hết tâm tư, Tống Vi Hòa cũng tự thấy cách trang điểm của ta làm nàng thêm rực rỡ.

Nhưng Bùi Dục không đêm nào ở lại cung Thần Dương.

Mặc dù nàng ta ngày càng coi trọng ta, nhưng đối mặt với tình cảnh này, nàng ta vẫn nổi giận.

Đúng lúc Hoàng hậu nương nương không khỏe, mời Bùi Dục qua.

Tống Vi Hòa suýt đập vỡ chén trà trong tay.

Cùng lúc đó, lư hương đặt trước bức “Tống Tử Quan Âm” cũng vỡ tan.

Ta làm ra vẻ hoảng hốt, quỳ gối tiến lên, sợ hãi nói: “Nương nương! Bệ hạ không chịu ngủ lại là vì sát khí trong điện quá nặng, tán tiên kia bảo nương nương hàng năm cung phụng huyết sát trong điện, tuy có ích cho giấc ngủ của nương nương, nhưng lại lấy con nối dõi của nương nương ra trao đổi. Hiện giờ “Tống Tử Quan Âm” ở đây, tất nhiên không dễ dàng tha thứ, nên mới hiển linh cảnh tỉnh nương nương!”

Ta liên tục dập đầu, nói năng sinh động.

Tống Vi Hòa nghe xong, vẻ mặt chấn động, nắm chặt tay ta vội hỏi: “Có cách nào giải quyết không?”

Ta tha thiết nói: “Phải lấy nửa bát máu tim của kẻ gây sát khí, phơi dưới nắng một canh giờ, sẽ hóa giải được huyết sát trong điện. Đến lúc ấy, long khí của bệ hạ sẽ không kháng cự.”

Tống Vi Hòa nghe xong, vội truyền tiểu thái giám vào: “Truyền lời ra ngoài, nói bản cung bị ác mộng hành hạ, bất kể Lý tiên nhân ở đâu, đều phải mời đến cho bản cung. Bản cung nhất định sẽ hậu tạ.”

Ta dựng lại lư hương, thắp ba nén hương, rồi lặng lẽ lui ra.

Không hề nghi ngờ, Tống Vi Hòa đã làm theo ý ta.
Ta sắp được gặp Lý thần côn như ước nguyện.

Nhưng hương này, ta không dám thiếu dù chỉ một nén.

Dù sao trong đó cũng có một loại mê thần hương chế riêng cho nàng ta.

Mà bút lông vẽ “Quan Âm Ngự Tòa” và “Tống Tử Quan Âm”, cũng được ngâm từ nước an thần mà chế thành.

Hai thứ kết hợp trong điện, khi hít vào sẽ gây cảm giác buồn ngủ.

Có công dụng an thần, ngủ ngon.

Ngày ngày sử dụng sẽ sinh ra phụ thuộc, khí huyết ngưng trệ, nhanh chóng suy kiệt.

Cho nên phải đúng lượng đúng giờ, ngày ngày cung phụng.

Để tránh dùng không đủ lượng, làm chậm trễ việc quý phi nương nương lên trời.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 11


Dưới tác dụng của mê thần hương, Tống Vi Hòa đã sớm quên mất nửa tháng trước nàng ta còn đang chìm trong chứng gặp ác mộng.

Hiện giờ, nét mặt ngày ngày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn.

Công dụng của tranh mỹ nhân đã sớm bị “Quan Âm Ngự Tòa” thay thế, nàng ta không còn cần đến “Lý bán tiên” kia nữa.

Thuận nước đẩy thuyền. chuyện này vốn không khó.

Hơn nữa, hiến tế “Lý bán tiên” còn giúp cơ thể vốn vô vọng của nàng ta có khả năng mang thai.

Đến đường cùng gặp lối thoát, ai chẳng muốn đánh cược một phen?

Huống chi là chuyện tốt trên trời rơi xuống như này.

Tống Vi Hòa đương nhiên đồng ý không chút do dự.

Với nàng ta mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.

Mà ta, chỉ nắm lấy và lợi dụng bản tính tham lam kiêu ngạo của nàng ta mà thôi.

Tin tức của Tống Vi Hòa truyền đi rất lâu, nhưng Lý thần côn vẫn không xuất hiện.

Ta giả bộ ngơ ngác: “Lý bán tiên cũng thật ngạo mạn, bây giờ đến cả lệnh bài của nương nương cũng không mời được hắn, chẳng lẽ muốn nương nương đích thân đi mời?”

Tống Vi Hòa đá ngã cung nữ đang quỳ, hất đổ bàn cờ trên bàn.

Rõ ràng, quyền uy của nàng ta đang bị thách thức.

Ngay lúc nàng ta giận dữ không thể cản, Từ ma ma khom người xin ý chỉ:

“Nương nương, lần trước lão nô tự mình mời hắn tới, lão nô nguyện vì nương nương đi một chuyến nữa.”

Lúc này tỏ ra nịnh bợ không phải chuyện tốt.

Tống Vi Hòa liếc Từ ma ma, chậm rãi nói: “Xem ra vẫn là bà có cách mời được bán tiên, còn hơn cả bản cung.”

Ta kịp thời can ngăn: “Từ ma ma là người làm việc giỏi nhất bên cạnh nương nương, nếu thực sự mời được bán tiên, nương nương chẳng phải sắp có tin vui sao.”

Từ ma ma đắc ý bày tỏ lòng trung thành: “Lão nô sẽ hầu hạ nương nương đến già.”

Tống Vi Hòa hừ nhẹ, không hài lòng mà nói với ta: “Tin tức từ cung Thừa Minh cứ như điếc không nghe thấy, ngươi còn khen bà ta.”

Nàng ta xoay người, vứt bừa tấm lệnh bài xuất cung xuống đất: “Đi đi, càng nhanh càng tốt.”

Ta mỉm cười tiễn Từ ma ma xuất cung.

Chỉ có ta biết, Từ ma ma rất nhanh sẽ đưa Lý thần côn vào cung.

Dù sao, bọn họ cũng là người quen cũ.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 12


Trước khi cửa cung đóng, Từ ma ma quả nhiên đưa được Lý thần côn về cung Thần Dương.

Tống Vi Hòa nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Bụng béo tròn, chẳng có chút phong thái tiên gia nào.

Thấy ánh mắt phức tạp của Tống Vi Hòa, Lý thần côn âm thầm trốn sau lưng Từ ma ma.

Nhìn cảnh này, Tống Vi Hòa khẽ nheo mắt. mặt đầy nghi ngờ: “Bán tiên đúng là ra vẻ, lệnh bài của bản cung cũng chẳng có tác dụng, đúng là khiến bản cung khó tìm.”

Lý thần côn lắp bắp: “Nương nương đại nhân không chấp tiểu nhân, xin nương nương giơ cao đánh khẽ tha cho thảo dân lần này, đừng giết ta!”

Từ ma ma vội đá hắn một cái, trách mắng: “Nói bậy gì đấy? Nương nương muốn giết ngươi lúc nào?”

Tống Vi Hòa cười nhạt, rồi nghiêm giọng: “Tiên nhân có đại ân với bản cung, nếu tiên nhân đã nói như thế thì bắt đầu đi, đừng nhiều lời.”
Ta đứng một bên lạnh lùng quan sát, trong lòng dâng trào sự vui sướng.

Nhưng bên ngoài vẫn duy trì bộ dạng ngoan ngoãn.

Ta cẩn thận rút con dao găm trong tay áo ra, hơ qua lửa.

Rồi đổ rượu lạnh vào, “xèo” một tiếng, rượu lạnh bị hơi nóng trên dao găm làm cho bốc hơi.

Lý thần côn giật mình, liên tục kêu sợ hãi.

Hắn rất sợ hãi, chỉ biết trốn sau lưng Từ ma ma, miệng còn lẩm bẩm: “Nhược Nghi! Chỉ cần ngươi tới tìm ta là ta an toàn, lời kẻ nào ta cũng không tin, ta chỉ tin ngươi, tại sao ngươi lại gạt ta?”
Từ Nhược Nghi là tên của Từ ma ma.

Ban đầu chính bà ta tiến cử Lý thần côn vào cung Thần Dương làm “tranh mỹ nhân”.

Một là chứng gặp ác mộng của Tống Vi Hòa đã hết cách cứu chữa, chữa ngựa chết thành ngựa sống, chỉ cần tỏ ra tận tâm, dù thế nào, Tống Vi Hòa cũng không trách tội bà, ngược lại còn thương xót lòng trung thành của bà.

Hai là, Tống Vi Hòa ra tay hào phóng, chỗ tốt như này chia cho người quen cũ thì còn gì bằng.

Nhưng bà ta đã quên, làm nô tỳ mà có suy nghĩ khác, nếu bị chủ nhân phát hiện, chỉ có đường chết!

Ánh mắt Tống Vi Hòa sắc bén, lạnh lùng nói: “Bản cung tin ngươi kính ngươi, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, bản cung là con rắn độc? Nên ngươi muốn bảo vệ hắn chu toàn?”
Từ ma ma hoảng sợ, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất: “Nương nương, lão nô không có ý đó! Lão nô căn bản không có cơ hội truyền lời.”
Đúng vậy, là ta có cơ hội truyền lời.

Lời này do ta nhờ Tần đại thúc trước đây đưa xác a tỷ về, lan truyền trong dân gian cho Lý thần côn nghe.

Chỉ để hôm nay, khiến chủ tớ bọn họ sinh lòng nghi kỵ.

Tống Vi Hòa thoáng buồn bã, sau đó chuyển sang tức giận, oán hận.

Cảm xúc chồng chất.

Cuối cùng nhàn nhạt nói: “Trước tiên giam Từ ma ma lại, bản cung muốn tự mình tra khảo! Các ngươi trông chừng cho kỹ, kẻ không trung thành, bản cung tuyệt đối không dùng.”

“Liên Thấm, bắt đầu đi, không cần giữ lại mạng của hắn, tai họa trong cung Thần Dương, nên dọn sạch rồi.”

Ta cúi đầu đáp lời.

Rồi nhìn gương mặt khiến ta căm hận đến tận xương tủy, không chút thương tình đâm mũi dao vào ngực hắn.

Máu tuôn như suối, đựng đầy một bát lớn.

Như vậy, chỉ cần ngày mai phơi dưới nắng.

Tống Vi Hòa có thể thuận lợi mang thai.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 13


Sau khi hiến tế Lý thần côn, thần lực của “Quan Âm Tống Tử” quả nhiên hiển linh.

Bùi Dục đêm nào cũng nghỉ lại cung Thần Dương.

Tống Vi Hòa vui sướng trong lòng, thậm chí quên mất Từ ma ma còn đang bị giam cầm.

Chỉ vì hiện giờ nàng sử dụng ta còn thuận tay hơn cả Từ ma ma.

Ta không chỉ tận tụy hầu hạ nàng, mà còn am hiểu lòng người, nghĩ điều nàng ta nghĩ, thay nàng ta thực hiện mong muốn cả đời không thể đạt được.

Nhưng ta biết rõ, Tống Vi Hòa không thể thiếu Từ ma ma.

Sự phụ thuộc của nàng ta với Từ ma ma được xây dựng từ những việc nhỏ nhất, qua bao lần kề vai sát cánh.

Chỉ một chuyện nhỏ như này sẽ không thể xóa sạch.

Thế nên ta lại nói lên tâm trạng rối rắm của Tống Vi Hòa: “Nương nương, chuyện của Từ ma ma, dù sao cũng là việc nhỏ. Nương nương phạt nhẹ cảnh cáo lớn là được, ma ma không ở đây, cung nữ thái giám trong cung như rắn mất đầu.”

Tống Vi Hòa hất đổ chén trà, tức giận: “Giờ cung Thần Dương này do bà ta làm chủ à?”

Tuy nói thế, nhưng trong lòng nàng ta vẫn muốn Từ ma ma ở bên cạnh.

Chỉ tức giận vì người ở bên cạnh lâu dài lại có suy nghĩ gian dối.

Ta giả vờ an ủi: “Nương nương, bây giờ tiên nhân đã đền tội, mọi người đều có thất tình lục dục. Từ ma ma chỉ có chút lòng riêng, bà ấy đối xử với nương nương vẫn rất tốt.”

Trong lúc nửa đẩy nửa kéo, Tống Vi Hòa đã thả Từ ma ma ra.

Nhưng cái gai mềm này, vẫn cắm sâu trong lòng nàng ta.

Ví như, nhóm tiểu thái giám thấy Tống Vi Hòa thì nơm nớp lo sợ.

Nhưng thấy Từ ma ma thì ân cần hỏi thăm, tươi cười tiến lên đỡ bà.

Lại như lúc này, Tống Vi Hòa đang định rót nước cho Bùi Dục.

“Để Từ ma ma hầu hạ đi, bà ta làm việc chu đáo. Hòa Nhi mềm mại thế này, sao có thể làm mấy việc của hạ nhân?”

Bùi Dục vốn chỉ đùa một câu.

Nhưng vào tai Tống Vi Hòa, giống như đang nói nàng ta không bằng Từ ma ma.

Nàng không nói gì lúc đó, chỉ trừng mắt nhìn Từ ma ma.

Ban đêm lúc nghỉ ngơi, nàng ta để Từ ma ma đứng một bên.

Ngược lại việc gì cũng coi trọng ta.

Ta lạnh lùng nhìn bà ta, thế này đã là gì? Ngày đó Từ ma ma và Lý thần côn, kẻ xướng người họa hại hết a tỷ ta.

Sao không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.

Và đây, mới chỉ là bắt đầu.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 14


Bùi Dục ở lại cung Thần Dương nửa tháng liên tiếp, kỳ nguyệt sự của Tống Vi Hòa đã đến, nhưng lại không thấy máu kinh.

Tống Vi Hòa vui sướng trong lòng, triệu tập mọi người.

“Bản cung vui mừng, Liên Thấm hầu hạ bản cung có công, sau này sẽ cùng với Từ ma ma hầu hạ bên cạnh bản cung.” Nàng ta tuyên bố với mọi người.

Từ ma ma ngoài miệng cung kính tuân mệnh, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía ta.

Ta dập đầu tạ ơn, sau đó quay sang thắp ba nén hương trước bức “Quan Âm Tống Tử”.

“Mong ước của nương nương ắt sẽ thành hiện thực, nô tỳ nhất định sẽ dốc sức hầu hạ nương nương.”

Từ ma ma cũng học theo mấy lời nịnh nọt của ta.

Khi bà ta quỳ xuống, đám người phía sau cũng quỳ theo để bày tỏ lòng mình.

Tống Vi Hòa khẽ nhíu mày, rõ ràng có chút bất mãn.

Bùi Dục vẫn đêm đêm nghỉ ở chỗ Tống Vi Hòa.

Lúc đầu hắn đến cung Thần Dương, hoặc là do Tống Vi Hòa mời gọi, hoặc là Hoàng hậu tiến cử.

Tới nhiều lần, hắn cảm thấy nghỉ ở cung Thần Dương khiến tinh thần phấn chấn.

Dần dần, hắn không còn đến chỗ khác.

Cho dù Tống Vi Hòa không tiện thị tẩm, hắn vẫn nghỉ lại cung Thần Dương.

Hơn nửa tháng sau, thái y bắt mạch, xác nhận Tống Vi Hòa quả thật mang thai.

Trên dưới cung Thần Dương đều vui mừng, Từ ma ma càng thêm mừng rỡ.

Mặc dù cất nhắc ta ở bên hầu hạ chung với Từ ma ma, nhưng chuyện liên quan đến Tống Vi Hòa chưa từng tới lượt ta.

Ta cũng không sốt ruột.

Nếu Từ ma ma đã vội vàng muốn đâm đầu vào chỗ chết, ta cũng chẳng cần tốn sức ra tay.

Hôm đó, Tống Vi Hòa thức dậy, chải chuốt rửa mặt xong, bước ra hỏi tẩm điện.

Từ cuối hành lang vọng ra tiếng nói chuyện của tiểu cung nữ và Từ ma ma.

“Ma ma, ngài mới là tâm phúc của nương nương, bao năm nay chẳng phải đều là nương nương dựa vào sự cẩn thận của ma ma? Vậy mà tiện nhân Liên Thấm kia cứ ra vẻ, không biết dùng quỷ kế gì để mê hoặc nương nương.”
Từ ma ma cười lớn, lời này đúng ý bà ta: “Con nhãi đó ỷ có mấy tài nghệ khiến nương nương mê mẩn, nhưng đến lúc cần đối nhân xử thế chu toàn, việc nào mà không đến tay ta? Lo liệu trên dưới còn không phải đều do lão già ta đây sao?”

Tống Vi Hòa yên lặng nghe, hai tay nắm chặt thành quyền.

Nhìn kỹ, hai mắt ươn ướt lệ.

Từ ma ma là lão nhân ở phủ phế thái tử, làm thế cũng hợp lẽ thường.

Ta bước lên trước, an ủi nàng ta: “Nương nương, thân thể ngài quan trọng! Nô tỳ chịu đôi ba câu chua ngoa không sao, Từ ma ma là lão nhân trong cung, được người khác kính trọng cũng là điều đương nhiên. Ngài tuyệt đối đừng tức giận, kẻo ảnh hưởng đến hoàng tử trong bụng.”

Nghe lời ấy của ta, Tống Vi Hòa dần bình tĩnh lại.

Ta vội vàng đỡ nàng ta vào điện, sợ nàng tức giận xử lý Từ ma ma.

Bởi vì người vừa nịnh nọt Từ ma ma ở cuối hành lang là Thanh Lam và Ngọc Kiều.

Ta giả vờ khuyên nhủ Tống Vi Hòa, đứng giữa khuyên giải.

Nhưng mầm mống nghi ngờ đã sớm gieo vào lòng nàng ta.

Chỉ cần một cơ hội nhỏ, Từ ma ma, lưỡi dao đã giết a tỷ, cũng sẽ trở thành vong hồn dưới lưỡi dao.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 15


Bụng Tống Vi Hòa càng lúc càng lớn, mới ba tháng nhưng đã to gần bằng Hoàng hậu bảy tháng.

Bùi Dục vui vẻ: “Trong bụng Hòa Nhi có khi là song thai.”

Ta cung kính đứng bên cạnh, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.

Trong bụng Tống Vi Hòa sao có thể là song thai, rõ ràng là đống thịt thối rữa tanh hôi.

Bữa tối, ta như thường lệ cùng Từ ma ma hầu hạ Tống Vi Hòa và Bùi Dục dùng bữa.

Từ ma ma luôn làm việc trước, khiến ta không hề có tác dụng.

Bùi Dục cười khẽ: “Hòa Nhi, Từ ma ma trong cung nàng hầu hạ chu đáo nhất, mấy tiểu nhân chân tay luống cuống, mấy ngày nữa trẫm điều vài người lanh lợi sang, Từ ma ma lớn tuổi, tránh để bà vất vả.

Lời này vốn là quan tâm Tống Vi Hòa, nhưng với nàng ta lúc này, Từ ma ma quá mức nổi bật.

Được lòng cung nữ thái giám còn chưa đủ.

Giờ đến cả Bùi Dục cũng khen bà ta.

Lời này vốn không có vấn đề, nhưng với người đã bị gai mềm đâm vào tim.

Cái gai ấy càng ngày càng sâu, nếu không nhổ ra thì sẽ mãi đâm sâu trong lòng.

Tống Vi Hòa nhìn Từ ma ma thật sâu, không nói lời nào.

Ta biết Từ ma ma đã là người chết.

Dùng bữa tối xong, Tống Vi Hòa viện cớ không khỏe.

Năn nỉ đủ kiểu, Bùi Dục mới miễn cưỡng về điện Chiêu Đức nghỉ ngơi.

Tống Vi Hòa nhìn chằm chằm Từ ma ma, lạnh giọng nói: “Năm đó chính ngươi xúi giục bản cung dùng “Tranh mỹ nhân”, thân thể bản cung khỏe mạnh, ngươi lại nói bản cung không thể mang thai, khiến bản cung không màng chuyện để sử dụng nó.”

Từ ma ma nghe xong, quỳ sụp xuống, ôm lấy chân Tống Vi Hòa, cầu xin: “Nương nương, lão nô một lòng trung thành hầu hạ ngài…”

“Câm mồm! Người đâu, lôi ra ngoài đánh chết, đừng để ta nhìn thấy bà ta.” Tống Vi Hòa ra lệnh.

Bốn ma ma lực lưỡng từ ngoài điện tiến vào, lôi Từ ma ma ra ngoài.

Trong điện lập tức yên lặng lại.

Ta nắm chặt con dao ở trong tay áo, che giấu sự sảng khoái trong lòng!
Tống Vi Hòa dùng canh an thần theo thường lệ sau khi thắp hương liền đi ngủ.

Còn ta, lặng lẽ đi vào phòng Từ ma ma.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 16


Dưới sự sắp xếp của ta, Từ ma ma vẫn còn chút hơi tàn.

Lúc ta bước vào, thân hình bà ta run rẩy, không ngừng thở hổn hển.

Bà ta không còn nói được.

Ta rút ra con dao găm sắc bén.

Nhẹ nhàng ngắm nghía trong tay.

"Ngươi ngàn vạn lần không nên dung túng Tống Vi Hòa lạm sát kẻ vô tội! A tỷ ta chỉ vì có gương mặt đẹp, đã bị chủ tớ các ngươi hợp mưu làm thành ‘Tranh mỹ nhân’”.

Hai mắt ta đỏ ngầu, tay run rẩy đến gần chỗ bà ta.

Từ ma ma cuối cùng cũng biết, ta mới là kẻ muốn giết bà ta.

Bà ta lê thân tàn về phía sau, cho đến lúc không còn đường lui nữa.

Ta không chút do dự, đặt lưỡi dao lạnh buốt lên mặt bà ta.

Bà ta gầm gừ trong cổ họng.

Sự sảng khoái trong lòng ta dâng trào, ta xoay cổ tay, cầm con dao đâm vào phần da dưới thái dương bà ta.

Từ ma ma vừa đau vừa sợ, tay quơ loạn xạ, nhưng không cầm được cái gì.

Ta lười chơi trò mèo vờn chuột với bà ta.

Ta lấy bừa miếng da của bà ta, vứt vào lò nấu thuốc trên sàn.

Mùi da thịt cháy sém trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.

Ta lại ấn mặt bà ta vào bếp lò, làm ra vẻ vô tình trượt chân nên bị hủy dung.

Ta nhìn vầng trăng khuyết trên trời, kẻ sát hại a tỷ, cuối cùng sẽ bị ta diệt trừ hết.

Nỗi đau a tỷ phải chịu, ta sẽ bắt bọn chúng trả lại gấp trăm lần!

Hiện giờ bên cạnh Tống Vi Hòa, chỉ có mình ta được trọng dụng.

A tỷ, cuối cùng ta cũng có thể báo thù cho tỷ!
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 17


Bụng Tống Vi Hòa ngày càng lớn.

Lớn đến mức nàng ta đi lại bất tiện.

Cả ngày đều cần ta đỡ nàng ta đứng, ngồi, nằm.

Phần dưới của nàng ta bắt đầu bốc mùi tanh hôi, lúc đầu không ai để ý.

Nhưng giờ đã không thể kiểm soát nổi.

"Liên Thấm, bản cung bị sao thế này?” Tống Vi Hòa vịn tay ta, lo lắng hỏi.

Ta thản nhiên nói: "Nương nương, sản phụ nào cũng có mùi ít nhiều, đợi sinh hoàng tự xong sẽ hết.”

Dạo gần đây Bùi Dục cũng luôn ngẩn ngơ.

Thái y viện bận rộn như ngã ngựa, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.

Dù sao thân thể đương kim thiên tử vốn khỏe mạnh.

Vì thế thái y chỉ kê một ít thuốc an thần, khuyên Bùi Dục nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nhưng chuyện triều chính vẫn cần có người xử lý.

Bùi Dục nghỉ ngơi, triều chính đương nhiên bị bỏ bê, không ai trông nom.

Tống Vi Hòa vì thân thể không khỏe, ngày ngày quấn lấy Bùi Dục.

Dù Bùi Dục không muốn Hoàng hậu nương nương nhúng tay, nhưng cũng không đủ sức.

Hơn nữa, hắn luôn thấy mệt mỏi, không còn tâm trí để lo việc khác.

Đêm hôm đó, Tống Vi Hòa nửa mơ nửa tỉnh, mơ màng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

"Đừng qua đây! Không phải ta giết ngươi, không phải ta!”

"Máu… Đứa nhỏ như thế, cả người đầy máu…”

Nàng ta lại mơ thấy đứa trẻ bị nàng moi ra lúc mới sinh.

Đây là ác mộng cả đời của nàng ta.

Ta ngồi ngoài cửa sổ sau điện, nghe tiếng Tống Vi Hòa hoảng loạn trong cơn ác mộng.

Ta thưởng cho con mèo đang động d ục ở trong lòng một con cá nhỏ.

Tiếng mèo đ*ng d*c, nghe từ xa, thật sự giống tiếng trẻ con khóc.

Trong lòng Tống Vi Hòa mang đầy ý nghĩ xấu xa, tinh thần hoảng hốt nghe thấy, lâu dần, người sẽ không sống nổi.

Rất nhanh đã tới đầy tháng của đại hoàng tử.

Tống Vi Hòa, cuối cùng cũng phải tự nếm quả đắng.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 18


Đại hoàng tử của Hoàng hậu nương nương không được lập làm thái tử, Bùi Dục nói do hoàng tử còn quá nhỏ.

Lập thái tử sớm dễ sinh kiêu ngạo, sợ nuôi thành hư hỏng.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, Bùi Dục đang chờ đứa con của Tống Vi Hòa.

Hôm yến tiệc đầy tháng, mùi hôi thối trên người Tống Vi Hòa ngày càng rõ.

Phải dùng rất nhiều phấn son mới tạm che đi.

Bụng nàng ta lớn hơn người thường rất nhiều, lộ ra sự mập mạp kì dị.

Nhưng nàng ta không chút để ý, nàng vẫn cho rằng trong bụng là song thai.

Trên yến hội, nàng ta ngẩng cao đầu, giống như con gà trống đắc thắng.

Mũ phượng lấn lướt trên đầu lắc lư qua lại, thu hút sự chú ý của mọi người.

Chỉ vì Bùi Dục nói: "Hôm nay mừng đầy tháng của Hằng Nhi, sau này Hòa Nhi sinh hạ hoàng tử, tiệc đầy tháng và lễ sắc phong thái tử sẽ được tổ chức cùng ngày.”

Bùi Dục và Tống Vi Hòa hoàn toàn không đếm xỉa đến Hoàng hậu nương nương và Đại hoàng tử.

Ngay lúc mọi người nâng chén chúc mừng.

Dưới thân Tống Vi Hòa chảy ra thứ chất bẩn tanh hôi.

Nàng ta đau bụng dữ dội, quỳ trên đất, ôm bụng, mặc kệ đống thịt thối tanh hôi chảy ra.

Minh Tuyết hiên trong nháy mắt nồng nặc mùi hôi, mọi người đều bịt mũi.

Ta và Hoàng hậu nương nương âm thầm nhìn nhau.

Rồi nở nụ cười hài lòng.

“Ta sắp sinh, Dục ca ca, ta đau quá, mau cứu ta…” Tống Vi Hòa thều thào kêu lên.

Bùi Dục vươn tay muốn đỡ nàng ta, nhưng lại do dự.

Mọi người ở đây đều do dự, không ai dám gọi thái y.

Bởi vì thời kỳ có thai của Tống Vi Hòa chưa tới.

Quan trọng hơn, sau khi chảy đầy chất bẩn, bụng nàng ta lại phẳng lì bất thường.

Ai nhìn cũng biết, trong đó không thể có hai đứa bé bảy tháng được.

Tống Vi Hòa dường như nhận ra sự ngượng ngùng của mình, đưa tay ra sờ sau đó ngửi thử.

Nàng ta lập tức nôn mửa.

Một phi tần phía dưới kinh hãi kêu lên: "Quý phi nương nương giả mang thai để tranh sủng!”

Bùi Dục nhíu mày, chút lòng thương xót còn lại cũng biến mất.

"Mời thái y đưa về cung Thần Dương chữa trị, đừng để thứ dơ bẩn này làm hỏng tiệc đầy tháng của Hằng Nhi, không có mệnh lệnh của trẫm không được phép ra ngoài!” Hắn lạnh lùng nói.

Bùi Dục xưa nay thích sạch sẽ, đến bút dính mực cũng không muốn cầm, huống chi là tình huống như hôm nay.

Hơn nữa, Tống Vi Hòa đố kỵ, các phi tần mang thai đều bị nàng ta ngấm ngầm làm cho sảy thai.

Khiến Bùi Dục đến nay vẫn chưa có con.

Tống Vi Hòa thở ra nhiều hơn hít vào, đau khổ nói: "Dục ca ca, chắc chắn là đứa trẻ đó… Đứa trẻ còn trong bào thai tới tìm ta báo thù!”

Vẻ mặt Bùi Dục hoảng hốt, vội sai người tới bịt miệng Tống Vi Hòa.

"Liên Thấm, chăm sóc quý phi nương nương cẩn thận.” Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng dặn dò ta.

Ta khẽ gật đầu đáp lại.

"Đây là bổn phận của nô tỳ, tất nhiên phải tận tâm.”
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 19


Ta nhốt Tống Vi Hòa vào nội điện, thắp ba nén hương trước bức “Quan Âm Ngự Tòa”.

Nàng ta nằm trên mặt đất thì thào: “Liên Thấm… Liên Thấm, bản cung muốn uống nước…”

Ta đổ cả bình trà lạnh vào miệng Tống Vi Hòa.

Lấy ra bức chân dung vẽ cho nàng ta lúc mới vào cung: “Nương nương, bức tranh này thật đẹp, nếu so sánh với bức “Tranh mỹ nhân”, không biết cái nào hơn?”

Tống Vi Hòa trừng mắt kinh ngạc, tinh thần mơ hồ không cho phép nàng ta suy nghĩ nhiều.

“Là ngươi hại bản cung?”

Xem ra cũng không quá ngu ngốc.

Ta vẫn còn quá tốt bụng, mê thần hương dùng không đủ, để nàng ta còn chút tỉnh táo.

Ta đặt bức tranh lên bàn trang điểm, rút con dao găm từ trong ngực ra.

“Núi vẽ tựa chân mày, nước trôi như sóng mắt. Chỉ có sắc đẹp tuyệt trần của nương nương mới xứng với câu thơ này.” Ta mỉm cười tiến lại gần nàng.

Tống Vi Hòa sợ hãi tới biến sắc, mắt mở to.

Lớn tiếng kêu cứu.

Nhưng hôm nay nào có ai chịu cứu nàng ta?

Cả cung Thần Dương, cung nhân nào không sợ uy quyền của nàng ta?

E rằng ai cũng mong nàng ta chết sớm để đổi chỗ hầu hạ khác tốt hơn.

Hơn nữa, Ngọc Kiều và Thanh Lam đang canh giữ ngoài điện, không ai đến gần.

Lần lột da này, ta đặc biệt cẩn thận, khuôn mặt đẹp thế này, không thể làm hỏng.

Tống Vi Hòa hấp hối, nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn do da thịt tách rời.

Nàng ta đau đến không nói thành tiếng, còn ta chẳng muốn nghe, ta sợ nhất là ồn ào.

Ta lấy bút vẽ ra, trên lớp da mới vẽ bức tranh mỹ nhân.

Vẽ đúng bức tranh ta làm cho Tống Vi Hòa lúc mới vào cung.

Giờ vẽ trên dung mạo thật, dễ hơn gấp trăm lần trên giấy.

Khuôn mặt này, ta đã vẽ tưởng tượng trong lòng ngàn vạn lần, giờ vẽ đương nhiên thuần thục.

Ta treo bức tranh dưới cửa sổ phía Tây, đặt một tấm gương trước giường dưới cửa sổ.

Tống Vi Hòa nằm đó.

Trong gương là gương mặt máu chảy đầm đìa, bên cạnh là bức tranh mỹ nhân “Dung mạo kiều diễm”.

Ta rất hài lòng với tác phẩm của bản thân.

Ta giữ lại hơi tàn cho Tống Vi Hòa, để nàng ta thưởng thức bức “Tranh mỹ nhân”.
 
Back
Top Bottom