Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM39Laxnww6-BJ7yuBf_3MdguGyJQ9sl_2CToeI_4h3v55H_CbN-8JsOgVrGrBXZx7ovdh_35T0tUOf_qc6KnpJL7Ux7yRi15wXgDjKjsyn2bGpargaZQrzswb8qiLM4jzul_sbWgTHldzH2-Dje2i_=w215-h322-s-no-gm

Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Tác giả: Tỉ Hạc
Thể loại: Cung Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

A tỷ giỏi vẽ tranh, bức "Quan Âm Tọa Liên” vẽ rất sống động, như thể Quan Âm đích thân giáng trần.
Quý phi nghe xong, lệnh a tỷ dâng bức tranh lên trong tiệc sinh thần của nàng.
A tỷ nhắc nhở nàng: “Bức “Quan Âm Tọa Liên” tuyệt đối không thể mở mắt, nếu không sẽ gặp ác mộng triền miên.”
Nương nương ngoài miệng đồng ý, nhưng quay lưng lại sai họa sĩ trong cung điểm thêm mắt cho tranh rồi treo trong nội thất.
Từ đó, Quý phi hàng đêm gặp ác mộng, không ngày nào yên giấc.
Có tán tiên tính toán, chỉ cần vẽ tranh mỹ nhân bằng da mặt người là giải được lời tiên tri.
Thế nên Quý phi lột da mặt của a tỷ, dùng da làm giấy, vẽ thành bức tranh mỹ nhân.
Một bức tranh làm sao có sức mạnh khiến người ta gặp ác mộng?
Ba năm sau, ta dâng lên bức “Quan Âm Ngự Tòa” vào tiệc sinh thần của quý phi.
"Quan Âm Đại Sĩ mở mắt, trấn áp mọi tai họa, giúp nương nương yên giấc.”​
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 1


Quý phi nương nương Tống Vi Hòa, sủng phi hậu cung vốn là tuyệt thế mỹ nhân, dung nhan khuynh quốc.

Nhưng hôm nay, viền mắt nàng xanh đen, tóc khô vàng, tất cả là do chứng ác mộng hành hạ.

Để khiến nàng ta ngủ ngon, từng có tán tiên tính toán: "Nếu dùng da mặt nữ tử dân gian trắng trẻo để vẽ bức tranh mỹ nhân treo trong nội thất, có thể tạm giảm cơn ác mộng.”

Tống Vi Hòa nghe xong mừng rỡ: "Chuyện này có gì khó.”

Nhưng không hiểu sao gần đây, sức mạnh của bức tranh mỹ nhân lúc được lúc không.

Thế nên nàng ta cho mời tất cả nữ tử dân gian tới dâng lễ vật cho sinh thần.

Từ ma ma bên cạnh không ngừng dặn dò: “Đừng cúi đầu như chim cút, ngẩng đầu lên, chỉ được nói khi cho phép, không được nói thầm làm ồn đến nương nương.”

Những người dâng lễ lần lượt tiến lên, nhưng Tống Vi Hòa càng nhìn càng cau mày.

Không ai làm nàng ta hài lòng!

Từng người dâng lễ bước lên, còn những người bị loại, gương mặt giãn ra thở phào.

Chờ lâu, Tống Vi Hòa quả nhiên mất kiên nhẫn, mặt lạnh như băng, không nói một lời.

Đúng lúc ấy, một tiểu nha đầu da trắng như tuyết, lông mi dài, mắt phượng tiến lên dâng lễ vật.

Tống Vi Hòa vốn đang im lặng, giờ lại bật cười, lên tiếng:

“Núi vẽ tựa chân mày, nước trôi như sóng mắt.”

"Rất tốt!”

Nàng ta cười âm u, chỉ vào nữ tử quỳ giữa hàng và nói.

Từ ma ma vội tiến lên nịnh nọt: "Nương nương quả là tinh mắt.”

Rồi quay sang hỏi nữ tử kia: "Ngươi tên gì?”

Nữ tử run rẩy trả lời: "Dân nữ tên ti tiện là Diễm Tuyết.”

Từ ma ma lại cười: "Có thể được nương nương xem trọng, ngươi đúng là may mắn.”

Diễm Tuyết vô cùng sợ hãi, khóc thành tiếng, quỳ xuống liên tục xin tha.

Càng khóc, Tống Vi Hòa càng thấy phấn khích: "Ma ma ngươi xem, Diễm Tuyết khóc lên giống như búp bê sứ, trắng hồng xinh đẹp!”

Từ ma ma khom người: "Lão nô sẽ mời họa sĩ đến, dùng Diễm Tuyết chế thành tranh mỹ nhân sơn thủy.”

Hai thị nữ già lực lưỡng tiến lên bịt miệng Diễm Tuyết, lôi nàng ra ngoài.

Cách một bức tường, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tống Vi Hòa thoải mái, lười biếng dặn dò: "Sinh thần bản cung chỉ có mấy lễ vật tầm thường này sao? Có gì đáng giá thì dâng hết lên đây?”

Tiếng kêu thảm thiết ngoài kia càng lúc càng cao, người quỳ trong điện run rẩy sợ hãi.

Tống Vi Hòa nheo mắt, lạnh giọng nói: "Nếu để bản cung tự chọn, e không phải chọn đồ đâu.”

Tiếng kêu của Diễm Tuyết dần yếu ớt, không còn sức gào thét.

Nàng đã bị lột da mặt, bị vứt sang một bên, không còn sức để kêu.

Trong điện, không ai dám lên tiếng, càng không ai dám tự tiến cử.

Ngay lúc Tống Vi Hòa sắp hết kiên nhẫn, ta run rẩy quỳ tiến lên, giọng run run:

"Nô…nô tỳ Liên Thấm, đặc biệt vẽ bức “Quan Âm Ngự Tòa”, Quan Âm Đại Sĩ mở mắt, trấn áp mọi tai họa, giúp…giúp nương nương ngủ yên giấc.”

Tống Vi Hòa cười nhạo, đánh giá ta từ trên xuống, như nghe câu chuyện cười:

"Ba năm trước, có người dâng tặng bổn cung một bức "Quan Âm Tọa Liên”, nói rằng nếu Quan Âm mở mắt sẽ gặp ác mộng triền miên.”

Nàng chỉ vào ta, rồi nhìn Từ ma ma: "Các ngươi, rốt cuộc ai thật ai giả?”

Ta cảm thấy rùng mình từng cơn trong lòng.

Ai thật ai giả, rất nhanh sẽ biết.

Ta cẩn thận hỏi: "Bức Quan Âm kia của nương nương có phải nhìn thẳng? Sau khi mở mắt thì bị ánh sáng chiếu vào?”

Tống Vi Hòa nhớ lại một lúc, không đáp, chỉ nhìn ta chằm chằm.

"Nương nương, Quan Âm mở mắt phải đặt ở trong phòng, không để ánh sáng chiếu vào, không dính bụi trần, mới tỏa sáng được muôn đời.” Ta thành kính trả lời.

Nàng ta mỉm cười, giọng nói lạnh lùng:

"Liên Thấm? Nếu tối nay bức "Quan Âm Ngự Tòa” không khiến bản cung yên giấc, ngày mai bản cung sẽ cho ngươi biết hồ sen có thật sự thấm vào lòng như tên ngươi không?”

Ta đi theo Từ ma ma vào nội thất.

Ta cẩn thận lấy bút vẽ ra, đầu bút mịn màng, đầy đặn khác thường.

Bức "Quan Âm Ngự Tòa” là a tỷ tự tay chỉ dạy cho ta, sao ta có thể vẽ không tốt?

Bút lông này, được làm riêng cho ngươi, sao có thể ngủ không ngon?
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 2


Ba năm trước, người thân duy nhất trên đời của ta, a tỷ đã chết.

Lúc đưa về, mặt nàng được phủ lớp khăn trắng, giống như đang ngủ.

Nhưng khi lật khăn lên, đập vào mắt ta là gương mặt máu thịt lẫn lộn - thậm chí không thể gọi là mặt.

Bởi vì da mặt của a tỷ đã bị lột, chỉ còn ngũ quan mơ hồ có thể nhận ra.

Nếu không phải có miếng ngọc bội tường vân khắc hoa sen bên hông nàng.

Có lẽ ta không nhận ra đây là a tỷ.

Khoảnh khắc đó, ruột gan ta như muốn nứt ra, không dám nhìn a tỷ lần thứ hai.

Xác a tỷ, là do một vị đồng hương mang về.

Hắn nói a tỷ bị ném ở bãi tha ma, hắn nhân lúc đêm khuya mang về.

"Con bé nhà ta thấy có ngón tay thò ra từ mép xe, ngón giữa tay phải có vết chai dày, nhưng bàn tay lại trắng nõn, nói chắc chắn là lệnh tỷ.”

Tiểu cô nương bên cạnh vẻ mặt đau buồn, lẩm bẩm: “Sư phụ ngày ngày dạy ta vẽ tranh, bút lông không rời tay, ta rất quen thuộc đôi bàn tay ấy. Ngọc bội bên hông cũng là cái nàng hay đeo.”

Hóa ra là học trò của a tỷ.

A tỷ từng miễn tiền học, dạy vẽ, dạy đọc sách cho mấy đứa nhỏ gần nhà.

Vì chút ân tình ấy, họ tình nguyện đến bãi tha ma!

Nhưng nửa tháng trước, a tỷ còn gấp rút hoàn thành bức "Quan Âm Tọa Liên” để vào cung dâng tặng lễ vật sinh thần cho quý phi nương nương.

Khi đó nàng vô cùng hào hứng: "Nếu quý phi vui vẻ, tiền thưởng chắc chắn không ít, a tỷ sẽ mua bánh hạt dẻ cho Liên Thấm ăn, còn mua thêm ít giấy với bút mực cho muội vẽ tranh.”

Ta vui vẻ nhào vào lòng a tỷ, làm nũng với nàng: "Ta thích ăn bánh hạt dẻ nhất! A tỷ về kể ta nghe chuyện hoàng cung được không? Ta nghe nói ở đó đến đất cũng làm bằng vàng.”

A tỷ cười nhéo mũi ta: “Tất nhiên là được, a tỷ sẽ vẽ hoàng cung cho muội xem.”

Nàng chạy, nhưng không quên dặn ta tập luyện vẽ bức "Quan Âm Ngự Tòa” cho tốt.

Phác họa nhẹ, chú trọng nét vẽ, phối màu tỉ mỉ, chú ý để trắng…

Ta đã chăm chỉ luyện tập, nhưng a tỷ…

Không thể trở về.



Hỏi thăm khắp nơi, ta mới biết quý phi không tin lời a tỷ nói.

Tự ý đem bức "Quan Âm Tọa Liên” giao cho họa sĩ trong cung điểm thêm hai con mắt.

Thử hỏi thế gian này có mấy ai chịu được cảnh mỗi ngày đối diện với Quan Âm?

Nỗi sợ trong lòng Tống Vi Hòa ngày ngày bị Quan Âm nhìn thẳng, mới bị ác mộng quấn thân!

Còn tên tán tiên vân du kia, chỉ là tên lừa đảo.

Hắn thèm muốn vườn tranh của a tỷ đã lâu, mới nghĩ ra mưu kế ác độc, muốn a tỷ mất mạng!

Ba năm qua, ta mai danh ẩn tích, phơi da mình thành màu lúa mì.

Ta luyện bức "Quan Âm Ngự Tòa” đến hoàn hảo.

Nếu Tống Vi Hòa tâm địa xấu xa, đêm không ngủ yên, ta sẽ dùng tài năng của mình để khiến nàng ta phải nhận hậu quả!
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 3


Tẩm điện của Tống Vi Hòa nồng mùi hương an thần, bức tranh mỹ nhân treo ở cửa sổ phía Tây.

Nhìn cảnh ấy ta không đành lòng, lại nhớ tới trạng thái khi chết của a tỷ, bèn nhẹ giọng đề nghị:

"Ma ma, bức "Quan Âm Ngự Tòa” không được để vật gì quấy nhiễu, mong ma ma bẩm báo với nương nương, đặt bức Quan Âm ở nơi không nhìn thấy.”

Từ ma ma suy nghĩ một lúc rồi chớp mắt, quay đầu gọi một tiểu nha đầu vào, thì thầm gì đó.

Chỉ lát sau, nàng đi vào gỡ bức tranh mỹ nhân xuống.

Ta không dám chậm trễ, cẩn thận vẽ mắt Quan Âm.

Rồi cung kính treo bức tranh ở trước bàn thờ.

Đốt ba nén hương.

Lúc này, Tống Vi Hòa cũng vào nội thất.

Nàng ta ngáp dài, thấy hơi buồn ngủ.

Nhóm cung nhân nhẹ nhàng hầu hạ nàng ta đi ngủ.

Ta yên lặng quỳ một bên, chậm rãi đợi kết quả.

Tống Vi Hòa mệt mỏi dặn dò: "Nếu bệ hạ tới thì báo với ngài là bản cung đang ngủ. Liên Thấm, đêm nay ngươi chờ ngoài điện đi.”

Từ ma ma khẽ đáp.

Nàng ta lại nghiến răng: "Chỉ tiếc sinh thần bản cung lại để nữ nhân kia được lợi.”

“Nữ nhân kia” trong miệng nàng ta, đó là đương kim Hoàng hậu Mạnh thị.

Đây chính là tâm bệnh của Tống Vi Hòa.

Đương kim bệ hạ Bùi Dục, vốn lên ngôi bất chính.

Hắn âm thầm giết hại rất nhiều huynh đệ, tiên hoàng bệnh nặng, dưới gối chỉ còn hắn và thái tử là hai hoàng tử.

Thái tử là người kế vị danh chính ngôn thuận.

Khi Bùi Dục đang đau đầu tìm cách loại bỏ thái tử.

Tống Vi Hòa lúc đó là thị thiếp của thái tử.

Nàng ta đã móc bụng thái tử phi, mang hoàng thái tôn đến làm vật đầu hàng Bùi Dục.

Thấy cảnh đó, thái tử sụp đổ, cầm kiếm xông đến phủ Bùi Dục, chém hắn bị thương.

Tiên đế trước khi qua đời, tưởng thái tử nóng lòng diệt trừ tận gốc những kẻ đối lập.

Hạ lệnh giáng thái tử làm thứ dân, Bùi Dục kế vị.

Sau khi Bùi Dục lên ngôi, Tống Vi Hòa nghĩ mình sẽ làm hoàng hậu.

Nhưng hắn lại cưới đích nữ Hộ quốc công Mạnh gia làm hậu, phong Mạnh quốc công làm trọng thần.

Tống Vi Hòa khóc lóc, làm loạn một trận, cuối cùng phải chấp nhận ở dưới kẻ khác.

Bùi Dục vẫn luôn cảm thấy nợ nàng ta, nên nhiều lần nuông chiều nhường nhịn nàng ta.

Trong cung, hoàng hậu chỉ có danh phận, không được sủng ái.

Đêm khuya nằm mơ, Tống Vi Hòa sợ hãi.

Chính là đứa bé khóc hai tiếng liền tắt thở, cả người đầy máu me mà nàng ta móc ra.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 4


Đêm khuya không có việc gì, ta ngồi vẽ tranh.

Trời sáng, Tống Vi Hòa tỉnh dậy.

Ta vội cất tranh, đi vào nội thất, chỉ quỳ gối, không nói gì.

Từ ma ma quan sát hơi thở của Tống Vi Hòa, thấy nhẹ nhàng, biết nàng ngủ ngon liền nịnh nọt:

"Nét mặt nương nương sáng nay rạng rỡ, phấn chấn.”

Tống Vi Hòa ngồi dậy, vuốt tóc mai trên mặt, chậm rãi bước xuống giường, ngồi vào bàn trang điểm:

"Đêm qua là lần bản cung ngủ ngon nhất gần một năm qua, cả đêm không mộng mị, Liên Thấm, đáng thưởng!”

Ta mỉm cười, dập đầu quỳ lạy: "Giải ưu cho nương nương, nô tỳ không dám kể công.”

"Trong tay áo giấu cái gì? Lấy ra bản cung xem.” Nàng nhìn chằm chằm vào tay áo ta.

"Nương nương thứ tội, đêm qua thấy nương nương ngủ ngon, nên biết hôm nay nương nương sẽ rạng ngời, nô tỳ nhất thời vui vẻ, liền tự ý vẽ tranh nương nương.”

Ta vừa xin thứ tội, vừa dập đầu liên tục.

Tống Vi Hòa xem tranh, mày đang cau dần giãn ra: "Nha đầu nhà ngươi khéo tay, tâm tư cũng khéo. Hôm nay tâm tình bản cung tốt, cứ theo bức tranh này của Liên Thấm mà trang điểm. Hoàng hậu nay mở tiệc ngắm mẫu đơn, bản cung cũng ra ngoài xem náo nhiệt.”

Nàng tiện tay ném cho ta một cây trâm vàng: "Có công thì thưởng, sau này theo hầu, không thiếu lợi ích cho ngươi.”

Ta vội dập đầu tạ ơn.
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 5


Muốn Tống Vi Hòa hoàn toàn tin tưởng ta, vẫn còn rất xa.

Mọi việc lớn nhỏ bên cạnh Quý phi đều do Từ ma ma lo liệu, người ngoài khó mà chen chân, càng không nói đến tiểu nha đầu mới vào cung như ta.

Tiệc mẫu đơn lần trước của Hoàng hậu nương nương, Tống Vi Hòa nhờ vào thần thái rạng rỡ cùng cây trâm mẫu đơn mà nổi bật nhất.

Bùi Dục nhìn nàng ta đầy kinh ngạc, không kìm được lời khen: “Ái phi hôm nay tinh thần rất tốt, trẫm mong ngày nào nàng cũng rạng rỡ như này.”

Tống Vi Hòa cười e lệ: “Thần thiếp ban đêm ngủ rất ngon, bệ hạ có muốn qua xem không?”

Cung yến long trọng, nàng ta liếc mắt đưa tình.

Thấy vậy, Bùi Dục thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ái phi nghĩ thông suốt, mọi chuyện sẽ tốt, tối nay trẫm ở cạnh nàng.”

Tống Vi Hòa nhìn về phía Hoàng hậu ở vị trí cao nhất, ánh mắt lộ rõ vẻ chế giễu.

Đêm đến, ta như thường lệ thắp ba nén hương trước bức “Quan Âm Ngự Tòa” , rồi lặng lẽ lui ra.

Sáng hôm sau, Tống Vi Hòa vẫn rạng ngời như cũ.

Tinh thần tốt lên, ngay cả làn da cũng căng bóng, mịn màng.

Bùi Dục hài lòng, bân thưởng như nước chảy vào cung Thần Dương.

Chứng gặp ác mộng của Tống Vi Hòa đỡ hơn, nàng ta đắc ý ra mặt.

Lúc này, nàng ta đang ngả người trên tháp mỹ nhân, mắt nhắm lại, nhưng khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.

“Từ ma ma, truyền lệnh ra ngoài, ba ngày nữa bổn cung phải làm lại tiệc sinh thần, muốn mời Hoàng hậu nương nương đến. Mấy hôm trước bản cung bị bệnh nên không tiện gặp người, giờ đã khỏe, phải làm cho thật náo nhiệt.” Tống Vi Hòa phân phó.

Từ ma ma cung kính đáp lời, sau đó sai người dưới đi chuẩn bị.

“Liên Thấm, lần trước ngươi vẽ kiểu trang điểm không tồi, bản cung muốn ngươi vẽ thêm một bức chân dung nữa, y phục và trang điểm càng lộng lẫy càng tốt, bản cung nhất định phải cho nữ nhân kia biết thế nào là ung dung cao quý.”

Ta khom người vâng lệnh, đứng sang một bên, đầu hơi cúi, khẽ cười mỉm.

Quý phi yêu cầu, kẻ làm nô tì như ta nhất định làm mọi cách để khiến nàng ta hài lòng.

Nhưng Hoàng hậu Mạnh thị làm chủ hậu cung, liệu có để mọi thứ theo ý nàng ta?
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 6


Trán thanh tú, mắt ngọc mày ngài.

Y phục đỏ thẫm, mão vàng lộng lẫy.

Ta tỉ mỉ phác họa dáng vẻ Tống Vi Hòa lên tranh.

Đích thực là tranh mỹ nhân.

Trang nương tô vẽ trên mặt nàng, nhưng chẳng thể vẽ ra thần thái trong tranh.*

*Trang nương (妆娘): thợ trang điểm

Nàng ta xử lý trang nương, cuối cùng bất lực, vội vàng hỏi ta:

“Liên Thấm, ngươi đã biết vẽ chân dung, vậy chắc cũng giỏi trang điểm, ngươi đến trang điểm cho bổn cung đi.”

Ta lộ vẻ khó xử, vội quỳ xuống thỉnh tội: “Nương nương, nô tỳ vụng về, chỉ biết cầm bút lông…”

Tống Vi Hòa ngắt lời ta: “Không sao, cứ dùng đồ ngươi thuận tay để trang điểm cho bản cung. Ý tưởng tinh xảo của ngươi, chỉ có ngươi mới làm được.”

Ta dập đầu chấp nhận, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt.

Bút của ta, dĩ nhiên hợp với Quý phi nương nương nhất.

Tống Vi Hòa trong gương, nếu không phải mang tâm địa rắn rết.

Thì thật sự cao quý lộng lẫy, giống như tiên nữ giáng trần.

Chắc chắn khi xuất hiện sẽ trở thành tiêu điểm.

Nhưng tại sân nhà của Tống Vi Hòa, nàng ta sẽ thua thảm bại.

Lúc đi hăng hái bao nhiêu, khi về sẽ thất vọng bấy nhiêu.

Yến hội vừa bắt đầu được một canh giờ, Tống Vi Hòa đột nhiên quay về cung Thần Dương.

Đám người phía sau nín thở, như sợ chọc giận nàng ta.

Tiểu cung nữ trực ở cung Thần Dương không ngờ Tống Vi Hòa quay về nhanh vậy.

Đang vui vẻ đá cầu ở hành lang.

Hai người không kịp chuẩn bị, vừa thấy Tống Vi Hòa, vội quỳ xuống dập đầu xin tha.

Tống Vi Hòa tức giận, sắc mặt đã sớm đen lại.

Trong nháy mắt như gà trống xù lông, chỉ vào hai tiểu cung nữ:

“Đồ vô lương tâm! Các ngươi lại dám ăn mừng trong cung của bản cung?”

“Nô tỳ không dám, xin nương nương tha mạng!” Hai người run rẩy, sợ hãi tột độ.

Từ ma ma bước lên trước đỡ Tống Vi Hòa, nhẹ giọng nói: “Nương nương, vào trong điện trước đã, đừng đứng dưới ánh nắng chói năng mà tức giận với hai đứa tiện tỳ này.”

“Hai người các ngươi, quỳ ở đây cả ngày cho bản cung!”
Mọi người theo Tống Vi Hòa vào nội điện.

Nàng ta uống hết chén trà Từ ma ma đưa lên, mới bình tĩnh lại đôi chút.

Tống Vi Hòa vẫn không cam lòng, nghiến răng nói:

“Sao tiện nhân Hoàng hậu lại lặng lẽ mang thai? Chẳng phải tiện nhân đó không thể mang thai từ lâu rồi sao?”

“Lại còn cố tình đến muộn trong tiệc sinh thần của bản cung, còn không phấn son, trâm cài, đúng là keo kiệt đến cực điểm!”

“Cứ ra vẻ liễu yếu đào tơ, chưa ngồi vững đã ngất xỉu, đường đường là Hoàng hậu trung cung, lại học theo mấy trò tranh sủng của đám thiếp thất dân gian, chẳng ra thể thống gì.”

Trong điện có nhiều người hầu, mặc dù đều là người của cung Thần Dương, Từ ma ma vẫn lo lắng có tai mắt của Hoàng hậu.

Vì thế lên tiếng nhắc nhở: “Nương nương, có vài lời…”

Ánh mắt Tống Vi Hòa sắc như dao, nhìn mọi người: “Ta còn sợ nàng ta sao? Kẻ nào không trung thành với bản cung, hai người bên ngoài chính là tấm gương.”

Mọi người đồng loạt quỳ xuống dập đầu thể hiện lòng trung thành.

Tống Vi Hòa chợt nghĩ đến điều gì đó, cười nham hiểm: “Thôi đừng phơi nắng làm hỏng da. Giao hai đứa nó cho họa sĩ, chế thành đôi búp bê phúc lành, mang đến cho hoàng hậu dưỡng thai.”

Ta hoảng hốt, thân hình quỳ dưới đất khẽ run lên.

Nội tâm đấu tranh, ta lại nhớ đến thảm trạng của a tỷ.

Tống Vi Hòa phát hiện ra ta khác thường, giọng nói lạnh lẽo:

“Liên Thấm, ngươi có ý kiến với bản cung à?”
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 7


Lời chất vấn lạnh lùng truyền vào tai ta, ta như ngừng thở.

Ta vội ổn định tâm trạng, nghiêm mặt nói: “Nương nương, trung cung có thai, bệ hạ vui mừng hay không nô tỳ không biết, nhưng nếu nương nương có thai, bệ hạ chắc chắn sẽ đem tất cả bảo vật thế gian đến để nương nương thưởng thức.”

Ta mỉm cười, góp lời với Tống Vi Hòa.

Nhưng Quý phi vốn đang mang nụ cười nhạt, đột nhiên lạnh mặt: “Láo xược! Chẳng lẽ bản cung không muốn mang thai? Nào đến lượt một đứa ngu xuẩn như ngươi cười nhạo bản cung?”
Vừa dứt lời, Từ ma ma lập tức vung tay tát liên tiếp mấy cái vào mặt ta.

Thần trí ta thoáng chốc mơ hồ, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự tỉnh táo.

Mặt đau rát, ta vẫn cố nở nụ cười.

“Nô tỳ một lòng trung thành với nương nương, chứng gặp ác mộng của nương nương đã đỡ nhiều, hơn nữa nương nương thân thể khỏe mạnh, “Quan Âm Ngự Tòa” chắc chắn phù hộ nương nương sớm ngày mang long thai. Sao nương nương không thử mời thái y đến bắt mạch?”

Từ ma ma lập tức sai người đến Thái y viện mời tâm phúc, Chu thái y.

Sau khi cho mọi người lui ra ngoài, Chu thái y nói kết quả bắt mạch: “Nương nương quả thực thân thể khỏe mạnh, là thời điểm tốt để mang thai.”

Tống Vi Hòa ngẩn ra một lúc, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: ” Cũng xem mặt cho Liên Thấm đi, nữ nhân bị thương trên mặt thì không đẹp.”

Chu thái y bôi thuốc mát lạnh lên mặt ta, cảm giác đau rát lập tức dịu bớt.

Ta nhân cơ hội đề nghị: “Tin mang thai ở cung Thừa Minh đến tháng thứ tư mới truyền ra, vẹn toàn như thế. Cung chúng ta cũng nên như vậy, tin tức thân thể nương nương khỏe mạnh cũng phải giữ bí mật, đợi đến lúc nương nương mang thai, làm nàng ta trở tay không kịp.”

Tống Vi Hòa nhìn ta đầy tán thưởng, lại trừng mắt liếc Từ ma ma.

Ta biết, Từ ma ma có tai mắt trong cung của Hoàng hậu.

Nhưng tin tức lớn như thế lại không nghe ngóng được chút nào, trong mắt Tống Vi Hòa, chẳng phải là Từ ma ma làm việc kém cỏi sao?
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 8


Mặc dù nàng tán thưởng ta, nhưng vẫn nghi ngờ việc bản thân có thể mang thai.

“Ngươi làm sao biết bản cung có thể mang thai? Hay sợ bản cung giết ngươi, nên bày trò lừa gạt bản cung?”

Ta dập đầu, thản nhiên trả lời: ”Nương nương có thai là chuyện sớm hay muộn, nô tỳ quả thực khéo léo xin nương nương tha mạng, nhưng thời điểm mang thai thì khó nói. Chứng gặp ác mộng của nương nương đã có chuyển biến tốt, có lẽ cần tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, đến khi thời cơ chín muồi để sinh trưởng tử chưa biết chừng…”

Lời này của ta thẳng thắn thành khẩn, Tống Vi Hòa lại nổi giận: “Ngươi quả nhiên lừa bản cung!”

Ta không nhanh không chậm, giọng nói trầm ổn: “Tuy nhiên, trong nhà nô tỳ có tổ huấn, nếu muốn có con, trong phòng không được có sát khí, thành kính cung phụng “Quan Âm Tống Tử”, ắt sẽ cầu được ước thấy.”

Tống Vi Hòa tỏ ra hứng thú: “Ngươi có thể làm “Quan Âm Tống Tử” à?”

Nàng quay đầu lại dặn dò cung nhân: “Đem mấy bức tranh mỹ nhân kia tháo hết xuống, nếu cách này không thành thì treo lại.”

Ta cố ý làm ra vẻ mặt u sầu, buồn bã nói:

“Không giấu nương nương, tổ huấn nhà nô tỳ có nói: Cách này chỉ truyền trong Thôi thị, nếu để người ngoài dùng, “Quan Âm Tống Tử” chỉ linh nghiệm lần cuối cùng.”

“Nô tỳ,” Ta thở dài, cúi đầu thật sâu: “Bằng lòng vi phạm tổ huấn, giải ưu cho nương nương.”

“Chỉ cần nương nương lấy máu đầu ngón tay nhỏ vào chu sa, nguyện vọng chắc chắn sẽ thành sự thật.”

“Nếu trong một tháng nương nương không mang thai, nô tỳ tự mình nhảy xuống hồ sen.”

Lời này của ta chân thành đến cực điểm, Tống Vi Hòa quả nhiên nở nụ cười.

“Nếu đã vậy, bản cung muốn xem bản lĩnh của Liên Thấm nhà ngươi.”

“Từ ma ma, bảo thái y ngày ngày túc trực, nếu thân thể bản cung xảy ra chút bất trắc nào, lập tức hỏi tội Liên Thấm.”

Khóe miệng ta khẽ nhếch lên nụ cười khó nhận ra.

A tỷ nhìn xem, ta đã học xong bức “Quan Âm Tống Tử” mà tỷ vẽ cho hàng xóm treo tường.

Ta không phải đồ ngốc đâu.

Bây giờ ta đã lọt vào mắt của Tống Vi Hòa.

Bước tiếp theo, chính là loại bỏ tay sai Từ ma ma và tên thần côn lang thang kia!*

*thần côn (神棍): kẻ mạo danh thần thánh để lừa bịp người khác
 
Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc
Chương 9


Nhưng gã thần côn hại a tỷ xuất quỷ nhập thần, khó tìm tung tích.

Từ khi ta vào cung, Tống Vi Hòa cũng không dùng đến hắn.

Nếu muốn tìm hắn, phải tốn chút sức lực.

Ta lén hỏi hai cung nữ bị phạt quỳ hôm đó.

Một người tên Ngọc Kiều, người kia tên Thanh Lam.

Cả hai đều được phụ mẫu nuông chiều, nhưng vào cung còn thấp kém hơn cả con kiến.

Từ hôm ta nói ra biện pháp mang thai cứu hai người, họ liền trở nên thân thiết với ta.

Nghe ta nhắc đến tán tiên vân du, Ngọc Kiều và Thanh Lam đều sợ hãi.

Vội che miệng ta lại, sợ người ngoài nghe thấy, khẽ nói: “Ngươi hỏi người đó làm gì? Nếu không phải do tên ác ôn đó, nương nương sẽ không giết hại người vô tội, còn làm tranh mỹ nhân gì đó cho đỡ sợ.”

Ta lẩm bẩm: “Làm sao để tìm được hắn đây?”

Thanh Lam nhìn ta như kẻ điên, bảo ta nói chuyện viển vông: ”Người như chúng ta sao tìm được hắn? Chỉ khi nương nương cần dùng, hắn mới xuất hiện.”

Ta nhìn Thanh Lam, cười vui vẻ.

Quay người lại ôm hai người.

Vấn đề phức tạp của ta, hóa ra lại đơn giản như vậy.

Ta lập tức có cách.

A tỷ nhìn xem, chỉ cần ta chăm chỉ tìm kiếm, việc khó nhất trên đời cũng có thể giải quyết.

Chúng ta sinh ra như con kiến, Quý phi cao cao tại thượng, giờ đây cũng bị ta thao túng.

A tỷ hãy ở trên trời nhìn rõ, quả ác mà Tống Vi Hòa gieo, cũng nên để nàng ta nếm thử.
 
Back
Top Bottom