"Cúc cu..cúc cu..."
Trong đêm tối của rừng sâu, tiếng xào sạc không rõ là do người hay gió cứ phát ra, những tiếng âm thanh báo hiệu điềm xấu cũng chẳng ngừng lại Tiếng cú kêu không những một con, từng cặp mắt sáng hoắc trong không gian đêm này, một thôn trang đã bị bỏ hoang từ lâu, nằm giữa khu rừng sâu thăm thẳm Biển làng đung đưa, sợi dây thừng cũng đã mục nát, chỉ cần một lực giật cũng khiến nó đứt ra Một bóng đen đang loạng choạng bước đi trong thôn trang u tối này, kéo lê bên mình là một chiếc rìu lớn, nếu không phải là người tiều phu với co bắp lực lưỡng thì chẳng nhấc nổi cây rìu này lên Nhưng bóng đêm này đột nhiên lại có những ánh lửa bập bùng trong từng ngôi nhà đổ nát Khóc than, gào hét, sợ hãi đang lần lượt diễn ra Đột nhiên trong từng ngôi nhà chồi ra những cánh tay đen ngòm, vươn dài vươn dài chẳng biết có thể dài đến đâu Một cơn gió mạnh thổi tới, tiếng cú đã bị thay bằng tiếng quạ Trên bầu trời một đàn quạ với cặp mắt đỏ ngầu xà xuống, miệng chúng lại có răng nanh Chúng há miệng, từng chiếc răng sắc nhọn lao đên điên cuồng "Ring...ring.."
Suỵt, lắng nghe, thỉnh cầu và thức tỉnh...
-KHÔNGGG!!
Một cô gái bật dậy sau khi trải qua cơn ác mộng, mồ hôi đã chảy đầm đìa, ướt đẫm lưng áo và gối Đây đã là lần thứ ba cô gặp ác mộng, dù đều chung một khung cảnh, nhưng mỗi lần gặp lại là một điều đáng sợ Nhìn lên đồng hồ, 3giờ sáng rồi, lần nào gặp ác mộng thì cô đều bừng tỉnh trong khoảng thời gian này Cô rời giường mở cửa ra ngoài, nhìn không gian yên ắng tối tăm càng làm cô nhớ đến cơn ác mộng ban nãy Cô chạy vội đi bật điện, căn nhà sáng trưng mới khiến cô yên tâm, cô vào bếp rót cho mình cốc nước Uống một ngụm nước cũng chẳng xoa dịu được cô, trái tim cô vẫn đang đập mạnh, khi cô định uống thêm một ngụm nữa thì đèn lại liên tục nhấp nháy Cô sợ hãi mà trượt tay làm rơi cốc nước xuống, tiếng vỡ choang do thủy tinh làm ra, nước lôi lênh láng dưới sàn gỗ Cô lùi lại, ánh sáng càng lúc càng nhấp nháy dữ dội hơn, trong từng giây bóng tối làm chủ cô có thể nhìn thấy một bóng dáng to lớn đang đứng sừng sững, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô Nó như muốn nói gì đó những chỉ phát ra được tiếng gầm gừ ghê rợn, đột nhiên nó lao tới chỗ cô Cô hét lên một tiếng rất lớn Đột nhiên cô cảm nhận một sự rung lắc rất mạnh ở hai vai, hoàng hồn lại thì cô lại thấy người đứng trước mặt mình là một cô bạn đang cố gắng hỏi cô Căn phòng chẳng có gì thay đổi, ánh sáng chẳng hề chập chờn, bên ngoài bếp là bảy người vẫn đang mặc áo ngủ đứng nhìn cô Người thì lo lắng, người thì khó hiểu, cũng có người vẫn còn ngái ngủ, cô bạn đang nắm vai cô lại hỏi cô có chuyện gì mà nửa đêm lại hét toáng lên như thế Cô thở dốc nhìn xuống, vẫn là chiếc cốc mà cô đã làm vỡ, vẫn là những làn nước loang lổ, cô lắp bắp mà trả lời -Không..không có gì Cô bạn đó lại hỏi -Cậu lại gặp ác mộng à, hay là mai nghỉ một bữa đi thầy thử đi chứ đêm nào cũng thế này sức đâu mà chịu được Cô vịn vào thành bếp, một cô gái bên ngoài cũng lên tiếng -Phải đấy, tôi có quen một thầy này coi hay lắm, cậu đi thử xem sao, chứ nhìn cậu kia, mới chỉ bị ác mộng làm phiền ba đêm đã tiều tụy hết rồi Cô lấy lại được một chút bình tĩnh rồi mới trả lời -Được rồi, mai tôi sẽ đi Giải quyết xong mọi chuyện thì ai về phòng nấy, cô lại nằm trên giường, chằn chọc chẳng thể ngủ Cô cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, một phút cô đã tự dọa mình nếu như có một thứ gì đó chui từ đó ra thì sao Cô kéo chăn chùm kín mít cả người, khi sắp thiu thiu vào giấc thì đột nhiên cô lại nghe tiếng gầm gừ bên tai Cô cứng đơ, cả cơ thể lạnh toát, cô cố nhắm chặt mắt để không phải chạm mắt với điều cô sợ Cả người cô cảm nhận được một bàn tay to lớn đang bám vào người, cô chẳng còn làm chủ cơ thể nữa Cả người cô run bần bật, cơn gió lạnh cứ thổi vào sau gáy khiến cô chỉ muốn khóc mà thôi Cũng chẳng biết vì sao và làm cách nào mà cô đã ngủ thiếp đi, đến sáng một cô bạn vào phòng đánh thức cô dậy Kéo chăn cô xuống, nhìn gương mặt cô đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng mà ngồi xuống lay cô dậy Cô yếu ớt mở mắt, cô bạn đó sờ lên trán cô phát hiện trán cô đang nóng ran, vội vàng kêu một người khác lấy khăn ấm Cô bạn đó điều chỉnh cô nằm thẳng lại, đặt khăn ấm lên trán cô, cô mơ màng Cô tự hỏi chính mình đã làm gì, từ lúc cô sinh đến bây giờ chưa hề thù oán với ai vậy thì tại sao cô luôn gặp phải những chuyện này Công việc của cô vì nó mà đã trì trệ rất nhiều, nếu còn chậm trễ nữa không khéo cô sẽ bị đào thải luôn Ngày hôm đó chỉ có cô bạn ban nãy ở lại để chăm sóc cô, còn những người khác thì đã đi làm hết Cô bạn đó chẳng rời cô nửa bước, không hiểu sao khi có người bên cạnh cô lại chẳng mơ thấy ác mộng nữa Giấc ngủ ngon đã đánh mất bấy lâu cũng khiến cả cơ thể và tinh thần cô thoải mái Đến tối thì cô cũng đã đỡ hơn, dù vẫn còn chút đau đầu nhưng cũng đỡ hơn trạng thái mơ hồ ban sáng Cô bạn đó đem bát cháo vào cho cô, cô cầm lấy rồi tự ăn Cô bạn đó lại ngồi xuống, nhìn cô giọng nghiêm túc hỏi -Cậu có duyên âm không?
Cô khựng lại, nhìn cô bạn đó -Sao...sao cậu lại hỏi chuyện này Cô bạn đó thở dài một hơi rồi lại đáp -Hồi trước chị họ tôi cũng từng giống như cậu, mỗi đêm đều bị ác mộng làm phiền, trong mơ luôn khẩn xin ai đó tha cho mình, sau khi đi thầy mới biết là dính phải duyên âm, duyên âm này nếu không cắt sớm thì mất mạng Cô siết chặt bát cháo trong tay, nghĩ đi nghĩ lại, lẽ nào đúng là cô bị dính duyên âm, nhưng mà tại sao Cô bạn đó rót một cốc nước cho cô, chuẩn bị thuốc cho cô đặt trên bàn, rồi lại nhìn cô rồi nói -Cậu nên đi thầy thử đi, biết sớm cắt sớm tránh hậu quả về sau Nói xong cô bạn đó đi ra ngoài, khi cánh cửa đóng lại cô cũng đặt bát cháo xuống, yếu ớt đứng dậy rồi đi tới chiếc laptop Mở máy lên bắt đầu tìm kiếm về duyên âm, đọc từng đoạn thông tin một Duyên âm có thể là do một người khuất có tình cảm với người sống, hoặc là có duyên nợ từ kiếp trước Nhưng ác mộng của cô nó làm gì giống với duyên âm, giống như nó muốn đòi mạng cô thì đúng hơn Cô đóng laptop lại, vịn vào bàn mà đứng dậy, yếu ớt mà lết về giường, vừa tới giường đã ngồi phịch xuống Cầm lấy thuốc và nước mà uống, dù sao bây giờ cô còn khá yếu, phải dưỡng sức cho tốt mới có thể đi Cô nằm xuống giường, mong mỏi đêm nay đừng có gặp ác mộng nữa, cô dần chìm vào giấc ngủ Cô lại mơ, nhưng không còn những khung cảnh đáng sợ, khi cô mở mắt chỉ thấy bản thân đứng trong một vườn trúc Nhìn thảm cỏ xanh mướt, những cây trúc xen nhau mà cao đến tận trời Bên rìa rừng trúc là một vách đá cao, phía dưới là từng gọn sóng vỗ vào những tảng đá thô kệch Mùi hương mặn mà lại hòa trộn với hương thơm thoang thoảng của rừng trúc, đây là nơi nào Khung cảnh đẹp như này quả là nơi lý tưởng cho những trái tim thuần khiết, đột nhiên từ đằng sau phát ra giọng cười của một đôi nam nữ Cô quay phắt lại, tiếng cười đó vẫn chẳng ngừng, nghe tiếng cười này cô đoán rằng đôi nam nữ này phải rất yêu thương nhau Bởi tiếng cười trong trẻo này không phải ai cũng có thể cười ra được, bất ngờ đôi mắt cô nhói đau Cô nhắm chặt mắt lại, âm thanh bên tai cô dần trở thành những tiếng rè rè thật khó chịu Nhưng cũng vì nó mà cô đã nghe ra một thứ khác Không còn là giọng cười hạnh phúc đó nữa, cô nghe thấy tiếng khóc than, nghe thấy tiếng ồn ào của một đám người, và nghe thấy một thứ gì đó bị quăng xuống nước Sau âm thanh đó chỉ còn tiếng gào hét, âm thanh đó khiến đầu cô đau nhức, cô quỳ sụp xuống bịp chặt hai tai mình cố gắng ngăn chặn thứ âm thanh điên loạn đó lọt vào Khi tất cả trở nên im lặng, đôi mắt cô cũng chẳng còn nhức nhối, cô chầm chậm hé mở mắt Rừng trúc xanh tươi, ngập trong ánh nắng bây giờ đã chỉ còn là mảng đen tối, trên thân vài cây trúc cô có thể thấy đang vươn lại thứ dịch gì đó Đứng dậy đi tới gần một chút, khi vừa mới hít vào một hơi cô đã bịp mũi lùi lại, mùi hôi thối, tanh tưởi này từ đâu mà ra Từ những cây trúc đó sao Không, hoàn toàn không phải, nó tỏa ra ở cô, từ bao giờ cô đã mặc đồ của nữ nhân thời xưa Nhìn bộ quần áo lấm lem, bẩn thỉu, trên đó còn dính máu, rất nhiều máu, lúc này cô cũng để ý chỗ cô vừa bước từ bao giờ lại in lại một dấu chân máu Cô tự hỏi bản thân đã làm gì mà phải trải qua những điều kinh khủng như vậy, thứ mùi ghê tởm đó càng lúc càng bốc mùi nặng hơn Cô chẳng chịu nổi mà đã nôn ra, cổ họng cô đau rát như có cả ngàn cây kim đang chọc vào Đôi mắt cô cũng đã đọng lại màn sương mờ, cô thở gấp sau khi nôn xong, cô nhanh chóng muốn cởi bộ đồ này ra Nhưng làm cách nào cũng chẳng thế cởi, xé thì lại liền, cô cố chấp nhưng lại cảm nhận cơn đau từ cánh tay Cô kéo tay áo lên, cảnh tượng khiến cô run sợ, từng sợi vải đang đâm xuyên da thịt cô, nó như muốn hòa làm một với cô Cô hoảng sợ mà xé một mảng ra, nhưng vừa xé xong cánh tay cô liền truyền đến cơn đau nhói không thể tả Nơi cô vừa xé bây giờ đang rướm máu, còn bị mất một mảng thịt Cô càng cố chấp nó càng đâm nhanh hơn Đột nhiên xung quanh phát ra tiếng gầm gừ quen thuộc, cô dừng hẳn việc đang làm lại mà ngó nghiêng Lòng cô không yên, quay đầu bỏ chạy Tiếng gần gừ đó bỗng nhiên phát tiết, dường như nó đang đuổi theo cô, cô càng chạy nhanh hơn nhưng không để ý lại vấp phải một cục đá mà ngã mạnh xuống đất Cơn đau do ma sát khiến cả người cô run rẩy, cô muốn đứng dậy nhưng chân lại nhức nhối Có lẽ đã bị thương rồi, cô dùng sức kéo bản thân về phía trước mặc dù biết đang có một thứ gì đó đứng sau lưng mình Cứ một chút cô lết cô lại cầu xin, đến lúc cô chẳng lết nổi nữa nằm bất lực dưới đất, mọi khung cảnh bắt đầu mờ nhòa và cô chẳng còn nhớ điều gì nữa.