Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trầm Hương Tựa Cố Nhân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNWJVdU_m7kwW5UJwLdj2nkIDOyL4oE8Lesm-elAuurex5KS7diHg_kErwqQ9cyA8rv_R9FgXHCLA46pw1THPfHt1NEc4tXJowwSpqFJQhNSubs6HNBV7othJRWhhuGV2x4tjz3kCCwb-ngOhOZJ-PO=w215-h322-s-no-gm

Trầm Hương Tựa Cố Nhân
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Sủng, Xuyên Nhanh, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Đích tỷ của ta là vị hôn thê chính thức của Tạ Thính Trúc.

Ta thay tỷ xuất giá, sống bên Tạ Thính Trúc suốt ba năm, đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt, hờ hững từ chàng.

Cho nên, khi thủ lĩnh loạn quân nói rằng giữa ta và chị, chỉ một người có thể sống...

Ta không đợi Tạ Thính Trúc đưa ra lựa chọn, liền gieo mình từ vách đá.

Khoảnh khắc rơi xuống, dường như chàng đã kịp nắm lấy vạt áo của ta.

Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì——

【Nhiệm vụ đã hoàn thành, ký chủ có thể tùy ý lựa chọn thân phận để tiếp tục sống ở thế giới này.】

Cuộc đời thật sự thuộc về ta... giờ mới chính thức bắt đầu.​
 
Trầm Hương Tựa Cố Nhân
Chương 1: Chương 1



1.

Ta là thứ nữ của Phương gia.

Nhiều năm trước, Tạ gia và Phương gia cùng làm quan trong triều,

Trưởng bối hai bên thuận ý, sớm định sẵn mối hôn nhân cho đời sau.

Nào ngờ Tạ gia vướng vào án lớn, gia cảnh suy tàn chỉ trong khoảnh khắc,

Nam đinh duy nhất còn lại là một thiếu niên chưa lập công danh — Tạ Thính Trúc.

Tỷ tỷ Phương Tư Huyền không cam lòng gả vào nhà đang sa sút ấy, nhiều lần tìm đến cái chết.

Phụ thân thương xót tỷ, liền ghi ta dưới danh nghĩa chính thê,

Từ thứ nữ, ta trở thành đích nữ thứ hai của Phương gia, thay chị bước lên kiệu hoa, gả vào Tạ phủ.

Như vậy vừa có thể cho Tạ gia một câu trả lời, vừa bịt miệng thế gian nhiều điều dị nghị.

Bề ngoài tưởng chừng mọi bên đều được vẹn toàn, nhưng rõ ràng, Tạ Thính Trúc lại chẳng hề nghĩ vậy.

Đêm tân hôn, chàng vén khăn hồng. Vừa nhìn thấy gương mặt ta, chàng liền quay lưng rời đi, từ đó chưa một lần trở lại tân phòng.

Chàng nói: “Nàng không phải là thê tử của ta.”

Có lẽ trong lòng chàng, người có thể làm vợ… chỉ có một mình A tỷ của ta.

2.

Tạ Thính Trúc không nhận ta là thê tử, còn ta, lại thật lòng xem chàng là phu quân.

Dẫu sao thì, trước kia phu nhân từng định gả ta làm thiếp cho lão vương gia.

So với một lão nhân già đến mức có thể làm ông ta, Tạ Thính Trúc dù gì cũng là một thiếu niên tuấn tú, văn nhã như ngọc — hơn hẳn một trời một vực.

Về sau, tháng năm yên bình trôi qua, Tạ Thính Trúc không thương ta, còn ta thì chỉ chuyên tâm thu vén gia sự đâu vào đấy.

Mẫu thân chàng khi xưa vì Phương gia tự ý tráo đổi cô dâu mà chẳng ưa ta, vậy mà sau này, lại có thể đứng ra bênh vực ta trước mặt Tạ Thính Trúc.

Chỉ là... tim chàng, chưa từng đặt nơi ta.

Người mà Tạ Thính Trúc yêu sâu đậm, vẫn luôn là tỷ tỷ của ta.

Ba năm thành hôn, chàng trước sau vẫn giữ sự lạnh nhạt.

Thực ra, cả tỷ ấy lẫn phụ thân ta đều đã tính sai.

Tạ Thính Trúc đúng thật là một người phi thường.

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, chàng từ một thư sinh áo trắng trở thành tân quý trong triều, là người được Hoàng thượng ưu ái.

Đích tỷ Phương Tư Huyền ban đầu được hứa gả cho một vị đại tướng phẩm cấp tam phẩm, nhưng nhà kia lại gặp đại tang, phải thủ hiếu ba năm.

Khi Tạ Thính Trúc thăng tiến như diều gặp gió, Tỷ ấy bèn hạ mình, chủ động qua lại với ta.

Mỗi lần tỷ đến phủ, Tạ Thính Trúc dường như cũng về sớm hơn thường lệ.

Chàng đứng cạnh ta, Ánh mắt lại không ngừng dõi theo hình bóng tỷ.

Tình ý ấy... đến cả bướm trong vườn cũng cảm nhận được, cứ từng đôi, từng đôi mà bay lượn khắp nơi.

Ta không muốn quấy nhiễu họ, bèn sai người đem lưới đi bắt bướm.

Bắt được rồi, ta cầm cánh bướm mỏng như phấn, khẽ mỉm cười.

Ngoảnh đầu, chẳng biết từ khi nào, Tạ Thính Trúc đã đứng phía sau ta, ánh mắt trầm lặng.

Còn bóng dáng tỷ ấy đã chẳng thấy đâu nữa.

Ta sợ chàng trách ta nghịch ngợm, liền thả bướm đi.

Lại hóa thành vị phu nhân đoan trang, nhã nhặn như trước.
 
Trầm Hương Tựa Cố Nhân
Chương 2: Chương 2



3.

Ta chưa từng mong cầu điều gì quá lớn lao, chỉ nghĩ rằng, nếu cứ sống như vậy mãi... cũng đã là điều tốt đẹp.

Nào ngờ, loạn quân đột ngột nổi dậy, khiến triều đình trở tay không kịp. Vị tướng từng đính hôn với Phương Tư Huyền chiến tử sa trường.

Tạ Thính Trúc – một văn thần tay chưa từng cầm qua binh khí – lại chủ động xin ra trận.

Nhờ chàng bày mưu hiến kế, quân triều đình dần lật ngược thế cờ, từng trận đánh đều giành thắng lợi, khiến quân phản loạn tan tác như lá rụng mùa thu.

Phần thưởng từ trong cung dồn dập ban xuống Tạ gia như nước chảy không ngừng.

Đích tỷ nhìn thấy mà không khỏi thốt lên đầy ganh tỵ:

“Vinh hoa này vốn nên là của ta, chẳng phải sao?”

Nhưng vinh hoa đó ... cũng chính tay nàng đã buông bỏ.

Những bức gia thư từ Tạ Thính Trúc liên tục gửi về.

Trong thư, chàng chỉ thăm hỏi sức khỏe mẫu thân, hỏi han tình trạng hoa cỏ trong vườn, thậm chí còn nhắc đến con ch.ó mực trông cổng.

Duy chỉ có ta - chưa 1 lần được chàng nhắc tên.

Sự ghét bỏ ấy, rõ ràng như ánh sáng ban ngày, không cách nào che giấu.

Về sau, tỷ ấy một mình đi tìm Tạ Thính Trúc.

Ngày đại quân khải hoàn trở về, sau lưng chiến mã của Tạ Thính Trúc, là kiệu hoa của Phương Tư Huyền.

Dân chúng hai bên đường chen chúc đón chào, pháo nổ vang trời.

Khung cảnh ấy, rực rỡ đến nỗi khiến người ta ngỡ rằng , Tạ Thính Trúc đang rước nàng về làm thê tử, từ đây đầu bạc răng long, mặn nồng suốt kiếp.

Quả nhiên, hệ thống đã nói không sai. Nam nữ chính là định mệnh dành cho nhau.

Còn ta, chẳng qua chỉ là một chướng ngại nho nhỏ trên con đường tình duyên của họ mà thôi.

4.

Đúng vậy, ta là người xuyên sách. Ký ức thức tỉnh vào chính đêm thành thân.

Nhiệm vụ của ta là —Trở thành hiền thê của Tạ Thính Trúc,

Đến khi chàng công thành danh toại, ta phải c.h.ế.t đi.

Chỉ có như thế, Tạ Thính Trúc – người sẽ trở thành Thái phó tương lai – mới có thể quang minh chính đại sủng ái người thê tử thật sự của chàng: Phương Tư Huyền.

Cho nên, khi bị quân phản loạn ẩn náu trong thành bắt giữ, ta không vùng vẫy phản kháng nhiều.

Phía sau có quân truy đuổi, quân địch mang ta cùng Phương Tư Huyền đến bên vách núi, bị dồn vào đường cùng.

Tên thủ lĩnh loạn quân cười cuồng loạn:

“Tạ Thính Trúc, cả vợ lẫn người tình của ngươi đều đang trong tay ta.

Hai nữ nhân này chỉ có thể giữ lại một, kẻ còn lại xuống suối vàng bầu bạn với ta!”

Phương Tư Huyền đã sợ đến mức nước mắt đầm đìa, chỉ biết yếu ớt gọi trong nghẹn ngào:

“Thính Trúc, cứu muội!”

Mắt ta bịt lụa, không nhìn rõ được vẻ mặt của Tạ Thính Trúc.

Chỉ có lòng không ngừng tự hỏi:

Chàng có lo cho ta không?

Có do dự không biết cứu ai trước không?

Chàng có từng thật sự hiểu lòng ta?

Ba năm chung sống, sớm tối bên nhau, ta từng rung động, từng nuôi hy vọng hoang đường rằng, Tạ Thính Trúc rồi sẽ chọn ta.

Nhưng theo cốt truyện, người chàng chọn luôn là Phương Tư Huyền.

Sau đó, vài chương thương cảm dành cho ta, rồi cả hai lại tiếp tục ân ái mặn nồng, trọn kiếp bên nhau.

Cớ gì phải phiền phức đến vậy? Ta chết, chẳng phải là xong rồi sao?

Vì thế, ta đẩy Phương Tư Huyền ra phía sau, không chút do dự xoay người, nhảy xuống vực sâu.

Hình như có ai đó gọi tên ta, hình như có bàn tay níu lấy vạt áo ta.

Nhưng những điều đó, đã chẳng còn quan trọng nữa.

Bởi vì —

【Nhiệm vụ đã hoàn thành. Ký chủ có thể tùy ý lựa chọn thân phận để sống tiếp ở thế giới này.】

Cuộc đời thực sự thuộc về ta, giờ mới chính thức bắt đầu.
 
Trầm Hương Tựa Cố Nhân
Chương 3: Chương 3



5.

Một năm sau — xã Thanh Thủy

“A Tư, lại đây giúp một tay.”

Tấm rèm của y quán bị vén lên, sư phụ đỡ một bệnh nhân bước vào trong phòng.

Ta vội buông cối nghiền thuốc, cùng sư phụ dìu người kia đến ngồi xuống ghế.

“Ta đi sắc thuốc, A Tư, con lo băng bó cho hắn.”

Sư phụ dứt lời liền đi thẳng vào trong lấy thuốc, ta chỉ đành gật đầu, mang nước sạch đến rửa vết thương và băng lại.

Người bị thương mặc y phục của thị vệ, vải vóc cao cấp, khí chất bất phàm.

Bên hông có một vết c.h.é.m dài, m.á.u vẫn đang chảy không ngừng. Hỏi ra mới biết, bọn họ bị cướp tấn công trên đường núi, hắn vì bảo vệ chủ nhân mà bị thương.

Vết thương trông đáng sợ, nhưng không chí mạng. Sau khi băng bó xong, sư phụ cũng đã sắc thuốc xong mang ra.

Chuyện sau đó giao lại cho sư phụ xử lý, còn ta thì lén thay đồ, chuẩn bị chuồn về nhà bằng cửa sau.

Không về sớm, e là phụ thân lại bắt chép sách phạt.

Một năm trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, hồn ta nhập vào một cô gái ngốc ở thôn Thanh Thủy.

Cô gái đó là con gái độc nhất của huyện lệnh — tên là Lý Tư. Nhưng nàng trời sinh ngây ngốc, chỉ biết ăn ngủ, không nói, không cười, như một con búp bê biết đi.

Khi ta nhập hồn vào, Lý Tư vừa rơi xuống ao mà c.h.ế.t do người hầu sơ ý trông nom. Thấy vợ chồng huyện lệnh khóc đến ngất lên ngất xuống, đám người hầu thì bị đánh đến sống dở c.h.ế.t dở, ta bèn lựa chọn sống tiếp dưới thân phận Lý Tư.

Ta chưa từng được ai thương nhớ, làm con gái nhà họ Lý, ít nhất còn có cha mẹ yêu thương che chở.

Suốt một năm qua, thấy con gái ngốc nghếch dần biết nói, biết cười, biết suy nghĩ, Phu thê họ Lý lại càng yêu thương ta hơn.

Ta đến y quán học nghề, thật ra là vì mẫu thân. Mẹ sinh Lý Tư xong thì thân thể yếu đuối, bệnh vặt không dứt, nhưng bệnh của phụ nữ lại khó mà nói rõ với đại phu. Ta nghĩ, nếu ta học được chút y thuật, ít ra cũng có thể giảm bớt nỗi khổ cho bà. Xem như tận hiếu với cha mẹ Lý gia, cũng là đền ơn Lý Tư đã cho ta mượn thân xác mà sống.

Chỉ là ta vẫn nghĩ đơn giản quá. Học y đâu phải chuyện dễ, một chứng bệnh nhỏ cũng kéo theo vô số hệ lụy. Những điều ta cần học còn rất nhiều.

Tạm biệt sư phụ, ông móc ra từ trong tay áo một quả đào chín mọng:

“Là Trương bá cho, cầm lấy đi.”

Hôm trước Trương bá lên núi hái thuốc, bị trẹo chân, ta giúp ông chữa khỏi.

Ta vui vẻ đón lấy, ôm quả đào mà hí hửng bước ra khỏi y quán.

Sau y quán là một cánh đồng lúa chín vàng, xen lẫn những vườn rau nhỏ của dân làng đi chưa được mấy bước, bên rặng trúc xanh là một hồ nước trong vắt.

Ta cúi xuống mặt nước, chỉnh lại mái tóc xem có rối không. Không ngờ bỗng nghe “tõm” một tiếng — có người ném đá xuống nước, làm gợn lên từng vòng sóng.

Ngẩng đầu nhìn — một thiếu niên mặc áo vải xanh đang ngồi xổm bên hồ, mỉm cười với ta, ánh mắt như trăng sáng phản chiếu trong nước.

6.

“Triệu Hành Giản!” Ta giậm chân, tức tối, “Y phục của ta ướt hết rồi đó!”

“Hứ, ai bảo ngươi nói không giữ lời? Rõ ràng hứa sẽ cùng ta lên núi hái thuốc, cuối cùng lại chẳng thấy bóng dáng đâu.”

Triệu Hành Giản vừa nói, vừa bước đến bên cạnh ta.

Thiếu niên đang vào độ tuổi lớn, bóng dáng in dưới mặt nước vừa cao vừa gầy. Hắn là con trai độc nhất của sư phụ, thừa hưởng nét đẹp của cả sư phụ lẫn sư nương. Tướng mạo thanh tú, môi đỏ răng trắng, chỉ tiếc tính tình hiếu động, nghịch ngợm không ai bằng.

Lời hắn nói khiến ta có chút chột dạ. Hôm nay được nghỉ, ta ngủ say quá, quên cả giờ hẹn.

Khi chạy đến y quán thì Triệu Hành Giản đã đi mất rồi. Núi rừng mênh m.ô.n.g thế kia, biết tìm hắn ở đâu?

“Đây này, quả đào này cho huynh, xem như ta tạ lỗi đó.”

Tiếc thật, quả đào thơm lừng ấy, chỉ cần cắn một miếng, nhất định sẽ ngọt lịm!

Triệu Hành Giản làm bộ muốn lấy, nhưng đến phút chót vẫn đẩy trái đào về phía ta.

“Ta chẳng ham đâu, trong núi đầy dã quả mà!”

Vừa nói, hắn như trò ảo thuật, lôi từ giỏ thuốc ra một nắm quả dâu rừng đỏ mọng,

“Đều là của ngươi đấy. Còn nữa ——”

Một bó hoa được nhét vào tay ta. Hoa dại muôn màu rực rỡ, xinh đẹp vô cùng.

Ta bỏ tất cả vào chiếc túi đeo tay tự may, riêng bó hoa thì không nỡ buông.

Ta đưa lên ngửi, mùi hương thật dịu:

“Đẹp thật đấy, ta sẽ c*m v** bình, giữ cho tươi lâu. Cảm ơn sư huynh!”

Chỉ trong những khoảnh khắc như thế này, ta mới dịu dàng gọi hắn một tiếng “sư huynh”.

Triệu Hành Giản hếch cằm, vẻ mặt thản nhiên: “Khách sáo gì chứ!”

Tiểu tử này, được gọi một tiếng sư huynh mà ra dáng lắm!

Ta bật cười, không kiềm được.

Đúng lúc đó, đôi bướm phấn bay lượn đến, một con đậu trên bó hoa trong tay ta, con còn lại bám sát không rời. Được lắm, lại đến ân ân ái ái trước mặt ta. Ta nhanh tay bắt lấy con bướm đang đậu trên hoa, vung tay áo đuổi con còn lại.

Giữ chặt đôi cánh mỏng như sương: “Bị ta tóm rồi nhé!”

Ta vui vẻ reo lên, gương mặt rạng rỡ.

Đúng lúc ấy , sau lưng vang lên tiếng động khe khẽ từ rừng trúc. Ta ngoảnh đầu lại. Giữa rặng trúc xanh mướt, ánh hoàng hôn dịu dàng phủ lên thân ảnh người nọ, tà áo trắng tinh khôi, ánh mắt trầm lặng mang theo vẻ bi thương khôn tả, chàng đứng đó, lặng lẽ nhìn ta.

Giống như một năm trước, khi ta đứng bên vách núi, nhìn chàng trong nỗi đau im lặng không lời.

Tạ Thính Trúc!

Sao ... sao chàng lại có mặt ở đây?
 
Trầm Hương Tựa Cố Nhân
Chương 4: Chương 4



7.

Sự xuất hiện của Tạ Thính Trúc khiến ta vô cùng bất ngờ.

Nhưng chàng lại không nhận ra ta. Dù sao thì, dung mạo hiện tại của ta đã khác xưa hoàn toàn.

Gặp thoáng bên bìa rừng trúc, ta lập tức quay đầu, bảo Triệu Hành Giản đưa mình về phủ. Phủ nha cách đó không xa, chỉ cần băng qua rừng trúc, men theo con hẻm nhỏ rồi ra phố lớn đông đúc là về tới nhà.

Tưởng rằng lần gặp ấy chỉ là trùng hợp, ai ngờ hôm sau tới thư đường học chữ, ta lại chạm mặt chàng một lần nữa.

Vì hôm qua gặp Tạ Thính Trúc khiến lòng rối bời, ta quên luôn cả bài vở mà phu tử đã giao. Thành ra sau buổi học, ta ngoan ngoãn theo thầy ra sau viện chịu phạt.

Triều đình này xem như còn khoan dung với nữ giới, nhưng cũng chỉ dừng ở mức cho phép tự do đi lại, không cấm ra ngoài.

Về sau, chính Tạ Thính Trúc nhiều lần dâng tấu, liên kết với các thế gia, cầu xin Hoàng thượng khai ân, cho phép nữ tử được học hành, thi cử.

Nhờ vậy, hai năm gần đây mới dần có nữ sinh theo học tại thư viện.

Nhưng phần lớn nữ tử, cuối cùng vẫn bị giam cầm nơi khuê phòng, chỉ học những việc lo toan trong nhà.

Phu tử cầm thước chỉ, giọng nghiêm khắc mà cũng đầy nặng lòng:

“Lý Tư, biết bao cô nương muốn học mà không đủ tiền, hoặc bị gia đình ngăn cấm,

Còn con thì sao? Chẳng những lười nhác, còn trốn tránh trách nhiệm!

Phạt con dưới nắng chép lại bài hôm nay mười lần!”

A, trời nắng như thiêu như đốt, chẳng phải sẽ bị phơi nắng đến ngất sao!

Biết mình có lỗi, ta cũng không dám cãi lời. Phụ mẫu dù thương ta, nhưng cũng dặn dò phu tử nghiêm khắc dạy bảo, dạy ta biết lễ, biết nghĩa, biết liêm sỉ.

Mặt trời trên đỉnh đầu nóng hầm hập… Hay là, lát nữa ta cứ giả vờ ngất đi nhỉ?

Lúc ấy, từ cuối hành lang vọng lại tiếng người nói chuyện, chỉ thấy Sơn Trưởng của thư viện cùng Tạ Thính Trúc thong thả bước tới.

Chàng vẫn khoác áo trắng như tuyết, tóc búi gọn bằng trâm bạc, sắc mặt nhợt nhạt, tựa như đang giữ tang cho ai đó.

Không nghe nói mẫu thân chàng qua đời .... Chẳng lẽ ..... Tim ta khẽ giật thót, rồi lại tự thấy mình nghĩ thật nực cười.

Lẽ nào chàng sẽ giữ tang vì ta? Nơi đây cách kinh thành xa xôi, nhưng ta vẫn nghe phong thanh, nói rằng Phương gia có ý để đích nữ gả vào phủ Tạ Thái phó. Chàng có khi còn đang vui mừng không kịp ấy chứ.

Cứ tưởng họ sẽ đi ngang qua, không ngờ Tạ Thính Trúc lại đột ngột dừng bước, hỏi phu tử chuyện gì.

“Thái phó đại nhân ” Phu t* c*ng kính thi lễ.

Tạ Thính Trúc khẽ gật đầu, thần sắc bình thản:

“Ta đã chủ động từ quan, nay đang du phương bốn bể, không cần gọi ta là Thái phó.”

Du phương? Ta còn đang ngẩn người thì phu tử đã nói sơ qua lý do ta bị phạt.

Cuối cùng, ông còn dùng thước nhẹ gõ trán ta một cái,

“Nha đầu này khỏi bệnh rồi lại càng bướng bỉnh, phải nghiêm khắc mà dạy bảo!”

Ông nói “khỏi bệnh”, là ý chỉ ta không còn ngây dại như trước.

Tạ Thính Trúc tính khí lãnh đạm, giọng nói cũng lành lạnh:

“Làm bài là để ôn lại những điều đã học, nếu đã hiểu rồi, thì cho phép phạt viết dưới bóng râm cũng được.

Thánh nhân từng dạy: một lỗi không nên trách quá ba lần.”

Phu tử liền kiểm tra lại phần học trước, ta may mắn đều nhớ rõ. Sơn trưởng và Tạ Thính Trúc dần đi xa. Phu tử cũng giao ta viết phạt ở chỗ mát rồi rời đi.

Gió nhẹ lướt qua, cỏ cây sau vườn lặng lẽ lay động. Ta xoa xoa những ngón tay đã mỏi nhừ vì chép bài, ngẩng đầu, lại thấy nơi cuối hành lang, Tạ Thính Trúc đang đứng nhìn ta. Thấy ta phát hiện, chàng mới chậm rãi bước tới, rồi ra hiệu cho thị vệ của mình đứng lại phía sau.

“Đại nhân.” Ta đứng dậy thi lễ, chàng khẽ gật đầu.

Không khí giữa hai người bỗng trở nên im lặng, tim ta đập rộn ràng như trống trận. Sau một năm xa cách, gặp lại chàng, biết bao ký ức lại ùa về.

Ba năm làm thê tử, nếu bảo ta ủy khuất, thì cũng chẳng biết phải gọi tên sự ủy khuất ấy thế nào cho đúng. Tạ gia chưa từng bạc đãi ta miếng ăn giấc ngủ, ngay từ đầu đã giao chìa khóa khố phòng vào tay ta.

Mẫu thân chàng, dẫu ban đầu lạnh nhạt, nhưng chưa từng làm khó dễ, về sau lại còn coi ta như con ruột.

Cuộc sống ấy nhẹ nhàng như mặt hồ phẳng lặng, nhưng ta là người sống, là người mang theo hồn lửa.

Ở Phương gia, ta bị gò ép chính mình. Gả vào Tạ gia, ta mới được tự do đôi chút, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc.

Ta từng thật lòng nghĩ rằng, Tạ Thính Trúc sẽ là chốn ta có thể tựa vào suốt đời.

Nhưng khoảnh khắc bị quân phản loạn đẩy đến bờ vực, giấc mộng của ta ... chợt vỡ tan.

Ba năm bình yên ấy, cuối cùng chỉ

là ảo ảnh nước gương, một giấc mộng đẹp nhưng không thực.
 
Trầm Hương Tựa Cố Nhân
Chương 5: Chương 5



8.

“Đại nhân dường như có điều muốn nói với học trò?”

Ta chủ động phá vỡ sự im lặng.

Ánh mắt Tạ Thính Trúc rời khỏi gương mặt ta, rơi xuống chiếc túi đeo chéo bên hông. Vì áo không có túi, mà đeo balô thì cồng kềnh, nên ta tự tay may lấy chiếc túi nhỏ xinh đeo chéo. Trong túi ta thường mang theo vài viên kẹo, chút bạc lẻ, và vài cuốn sách mỏng. Chiếc túi chỉ lớn bằng hai bàn tay chụm lại, bên ngoài thêu hoa văn đơn giản. Túi hôm nay ta đeo có hai chú thỏ tựa vào nhau, thân thiết quấn quýt.

“Cái này ... ai dạy cô nương làm vậy?” Tạ Thính Trúc đột nhiên hỏi.

Hỏng rồi. Trước kia ở Tạ gia, ta cũng rất thích làm những món đồ nhỏ như thế này.

“Thứ này nhiều cô nương đều biết làm, không khó đâu.”

Ta không nói dối, chỉ là, những cô nương khác thường may túi to hơn, và cũng không đeo mãi bên mình như ta.

“Có thể nhường lại không?” Tạ Thính Trúc nở một nụ cười nhè nhẹ.

“Bao nhiêu tiền cứ nói.”

Chàng rất hiếm khi cười, nhưng mỗi lần cười lại khiến người ta xao lòng.

Nụ cười ấy trong veo, vừa mang nét thiếu niên, vừa trầm ổn của một người trưởng thành, khiến cả người chàng như trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Ta ôm lấy chiếc túi, có chút lúng túng:

“Thật khó mà đáp ứng được. Nếu đại nhân thích, có thể bảo thêu nương làm một cái mới.”

Chàng cũng không miễn cưỡng ta, chỉ để lại một câu:

“Đã quấy rầy rồi. Nếu cô nương sẵn lòng nhường lại, ngàn lượng cũng đáng.”

Đúng lúc ấy, Triệu Hành Giản đến tìm ta. Ta cùng hắn rời đi, khẽ nói một câu khách sáo:

“Cáo từ đại nhân.”

Triệu Hành Giản giao đồ của ta cho nha hoàn đứng đợi bên xe ngựa, rồi nhắc nhở:

“Này này, lần sau đừng có quên bài học nữa đó!”

Hắn cũng học ở học viện này, chỉ là theo học lớp của phu tử khác.

“Người vừa nói chuyện với ngươi, hình như là quý nhân từ kinh thành tới, họ Tạ…

Không phải là Tạ Thái phó kia chứ?”

Triệu Hành Giản mắt sáng rỡ, đầy vẻ hâm mộ.

“Nghe nói văn chương của ông ta tuyệt hảo, mà còn có chiến công ngoài chiến trường, không ngờ người lại trẻ thế.”

Ta chỉ gật đầu, tiện thể mời hắn cùng lên xe ngựa về y quán.

“Lý Tư, ngươi nói xem ở kinh thành có bao nhiêu cô nương đem lòng mến mộ người như hắn?”

“Chắc là nhiều.”

“Vậy thì ngươi hết hi vọng rồi.” Triệu Hành Giản nghiêm túc đáp.

Câu chuyện sao lại chuyển hướng thế này? Ta lập tức giáng cho hắn một cú cùi chỏ vào ngực:

“Câm miệng! Ai nói ngươi là ta thích Tạ đại nhân chứ?”

“Ngươi không nhận ra à? Từ sau khi nói chuyện với ông ta xong, ngươi cứ như hồn vía trên mây!”

Rõ ràng đến vậy sao? Ta cười khổ, xoay người không buồn đáp lời hắn.

Nhưng ... Tạ Thính Trúc muốn mua túi của ta để làm gì?

Chàng luôn tránh ta như tránh tà. Ta còn nhớ rõ, một tháng sau khi thành thân, mẫu thân chàng biết chúng ta vẫn ngủ riêng, tức giận mắng một trận.

Tạ Thính Trúc lúc ấy mới chịu chuyển từ thư phòng về phòng ta.

Hai người chung giường, chung chăn, vậy mà vẫn có thể ngủ cách nhau cả khoảng trời. Chàng luôn thức khuya dậy sớm, cố tình tránh mặt ta, lúc ngủ thì quay lưng về phía ta. Chúng ta đã xa lạ đến thế. Dù chàng chưa từng nói, nhưng ta luôn tự mình cất riêng đồ đạc của hai người.

Ngày ta biết mình sắp bị quân phản loạn bắt đi, Ta đã đem toàn bộ đồ đạc của mình đốt hết. Y phục, giày dép, trang sức, tất cả, không chừa lại bất cứ một thứ gì.
 
Trầm Hương Tựa Cố Nhân
Chương 6: Chương 6



9.

Ta giả vờ ốm ở nhà. chỉ mong tránh phải gặp lại Tạ Thính Trúc ở học viện, để khỏi bị những ký ức buồn làm phiền lòng. Nhưng người tính sao bằng trời tính, phụ thân lại chủ động mời chàng đến nhà. Nghĩ cũng phải, danh tiếng của Tạ Thái phó vang dội như thế, nay đến tận xãThanh Thủy, Phụ thân sao có thể bỏ qua cơ hội tiếp đón?

Lúc gặp lại chàng trong vườn nhà, ta đang nằm dưới gốc hải đường. Miệng khe khẽ ngân nga một khúc ca, tay cầm cuốn sách, lười biếng phơi nắng trên cành cây lớn.

Ánh nắng ấm áp, khiến người ta dễ buông lơi cảnh giác, đang mơ màng, sách trượt khỏi tay rơi xuống đất.

Ta hoảng hốt mở mắt, vừa kịp nhìn xuống thì ánh mắt chạm ngay vào đôi mắt của Tạ Thính Trúc - Người đang đứng dưới gốc cây, đưa tay bắt lấy cuốn sách.

Bên cạnh chàng còn có quản gia của nhà ta.Quản gia lo lắng kêu to:

“Tiểu thư! Sao người lại trèo cao thế, coi chừng ngã đó!”

Một phen náo loạn, phụ thân và mẫu thân cũng hối hả chạy đến. Một người trách ta mất lễ nghi trước mặt khách. Một người thì cười cười gõ nhẹ đầu ta, mắng yêu rằng ta đúng là chẳng khiến người bớt lo.

Ta ngoan ngoãn đứng thẳng, cúi người hành lễ:

“Bái kiến đại nhân.”

Khóe môi Tạ Thính Trúc như khẽ cong lên:

“Lệnh ái hồn nhiên hoạt bát, không có gì thất lễ.”

Nhưng nụ cười ấy thoáng đến rồi tan biến như ảo ảnh, chỉ có sắc mặt chàng vẫn nhợt nhạt, như người đang mang bệnh.

Mọi người cùng trò chuyện, phụ mẫu ta bận rộn tiếp đãi khách quý.

Tạ Thính Trúc chậm lại một bước, đưa cuốn sách trả ta:

“Cuốn này thiếu một tập.”

Đúng thế, đây là bản tiểu thuyết chí quái ta đã phải lặn lội tìm suốt bao lâu mới mua được một phần. Tập còn lại, biết tìm nơi đâu?

Chàng nói tiếp: “Vừa hay ta có bản đầy đủ. Chỉ cần cô nương đồng ý đổi một chiếc túi thỏ.”

“Túi thỏ?” Ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:

“Đại nhân thực sự muốn đổi bản sách hoàn chỉnh lấy chiếc túi đó sao?”

“Phải.” Chàng gật đầu lần nữa.

Ta do dự chốc lát rồi yếu đuối gật đầu đồng ý. Ta vốn mê nhất là những cuốn truyện kỳ quái, thần tiên yêu quái. Thật quá hấp dẫn! Cả bản đầy đủ như thế, sao có thể bỏ qua?

Chàng đi trước vài bước, chợt hỏi ta:

“Khúc hát khi nãy, là bài gì vậy?”

Chỉ là một điệu dân ca hái sen phổ thông thôi, ta thích giai điệu nên vô thức hay ngân nga. Trước kia ở Tạ gia, ta cũng hay hát khúc ấy, nhưng chàng hẳn không biết đâu. Bình thường có mặt chàng, ta im lặng như chim cút, không dám thở mạnh, nên ta cũng chẳng ngại nói thật.

“Là khúc Hái sen, đại nhân chưa từng nghe sao?”

Vừa nói, ta vừa khẽ ngân nga giai điệu.

Ai ngờ mẫu thân nghe thấy, liền cười nhắc:

“A Tư, thôi đừng hát nữa. Con hát trật hết âm điệu, đừng để xúc phạm đến đại nhân.”

Một lời đùa nhẹ nhàng, cũng là để nhắc ta đừng thất lễ trước mặt khách quý. Ta vội ngậm miệng, ngoan ngoãn trở lại dáng vẻ tiểu thư khuê các.

Một lát sau, Triệu Hành Giản cùng sư phụ đến. Sư phụ đến bắt mạch cho mẫu thân, còn Hành Giản thì đến xem ta có “bệnh” thật hay không.

Thấy ta khỏe như thường, hắn trừng mắt đe dọa:

“Nếu mai ngươi còn giả bệnh trốn học, ta sẽ mách phu tử đấy!”

“Miệng ngươi lắm lời thật đấy!”

Ta không chịu thua, phản bác lại:

“Y như mấy bà mợ già!”

Chúng ta vẫn luôn như thế, khi thì “sư huynh, sư muội” ngọt ngào, lúc lại chành chọe không ai nhường ai.

Tiễn sư phụ và Triệu Hành Giản ra cửa, thì vừa hay Tạ Thính Trúc cũng chuẩn bị cáo từ. Trước khi đi, chàng nói một câu: “Xin hai vị suy xét kỹ.”

Suy xét điều gì, ta thì hoàn toàn không hay biết...
 
Trầm Hương Tựa Cố Nhân
Chương 7: Chương 7



10.

Không ngờ, hôm sau lại là Tạ Thính Trúc đứng lớp giảng dạy. Tính ra, chàng chỉ hơn chúng ta ba, bốn tuổi, nên ban đầu nhiều người còn tỏ ra thờ ơ, không mấy xem trọng. Nhưng khi chàng bắt đầu giảng bài, chỉ vài lời ngắn gọn đã khiến mọi người ngộ ra điều sâu sắc. Từ đó, ai nấy đều tôn kính.

Ta lại càng cảm nhận điều đó rõ rệt. Năm thứ hai sau khi ta gả vào Tạ gia, triều đình bắt đầu cho phép nữ tử đi học, tham gia khoa cử, ta rất hào hứng, từng mặt dày hỏi chàng một vài vấn đề.

Chàng cũng chỉ nhẹ nhàng giải thích mấy câu, đã khiến ta bừng tỉnh.

Ta từng âm thầm nghĩ, giá như ta là Phương Tư Huyền thì tốt biết bao.

Chàng hẳn sẽ không giấu giếm điều gì, đem hết những gì mình biết mà truyền lại. Nhưng ta chỉ là một thứ nữ thay người xuất giá, không phải người vợ được chàng thừa nhận.

Sau khi giảng xong, Tạ Thính Trúc nêu luận điểm, bảo chúng ta tự suy nghĩ, rồi viết lại những điều lĩnh hội được. Trước giờ phu tử giảng bài đều theo lối kinh thư cổ học, chưa từng có ai cho phép chúng ta bày tỏ quan điểm như thế. Ai nấy đều cúi đầu chép viết chăm chú. Lúc ta viết xong, không biết từ bao giờ Tạ Thính Trúc đã đứng bên cạnh. Chàng cúi nhìn bài ta viết, một lúc lâu, anh mắt chầm chậm trở về khuôn mặt ta:

“Tốt.”

Là đang khen ta viết tốt. Các bạn khác chàng cũng xem qua, có nhận xét sơ lược.

Hôm ấy, ai cũng thu được lợi ích. Dù đã tan học, vẫn có nhiều người ở lại hỏi thêm chàng về học vấn. Đã hứa đổi đồ với chàng, ta cũng không tiện về trước, đành chờ.

Nha hoàn ra gọi mấy lần, bên ngoài trời đã nhá nhem, mây đen kéo đến như muốn đổ mưa.

Cuối cùng chỉ còn mình ta.

Tạ Thính Trúc nói lời xin lỗi, rồi bảo người đem sách đến cho ta. Vừa nhận sách, ta liền mở ra xem, quả nhiên là bản hoàn chỉnh, còn có tranh minh họa nữa. Thật là ngoài sức mong đợi.

Ngoài cuốn ta yêu cầu, chàng còn đưa thêm một quyển truyện kỳ dị hiếm gặp. Ta đưa chiếc túi thêu thỏ cho chàng:

“Đại nhân muốn là cái này ạ?”

Thực ra ta muốn hỏi, chàng cần nó để làm gì? Nhưng nghĩ lại, hỏi để làm gì cơ chứ. Chàng đến Thanh Thủy chỉ là tạm thời, vài hôm nữa sẽ rời đi, từ nay, đôi ta chẳng còn dây dưa gì nữa. Hà tất phải đào sâu?

Người đối diện nhẹ v**t v* hình thỏ, có chút xuất thần.

Ta nghe chàng thì thầm:

“Sống động quá, dáng vẻ ngốc nghếch thật đáng yêu.”

Thì ra là vì đôi thỏ trên túi.

Phải rồi, Phương Tư Huyền thích nhất là thỏ. Khi còn ở Phương gia, ta từng vì lấy lòng đích tỷ mà thêu vô số hình thỏ. Thêu tay của ta có lẽ chẳng sánh với ai, nhưng riêng về thỏ, chắc chẳng ai vượt được.

Hai bên đều hài lòng, giao dịch thành công. Lúc sắp rời đi, bên ngoài đã bắt đầu mưa, nha hoàn vội đi lấy ô, Tạ Thính Trúc và thị vệ cũng chuẩn bị rời học viện.

Thấy ta đứng dưới hành lang, chàng bỗng quay lại, đưa ô cho ta.

“Mưa chiều, trời sấm chớp rền vang, cô nương đứng đây một mình, không sợ sao?”

“Đi thôi.”

Chàng cùng thị vệ che chung một chiếc ô, đi trước. Ta lặng lẽ theo sau. Chợt nhớ, khi vừa gả vào Tạ gia, có một đêm trời mưa to sấm lớn, tiếng động dữ dội khiến ta hoảng sợ. Vì ta rất sợ, nương của ta c.h.ế.t vào đúng một đêm mưa giông như thế, c.h.ế.t vì khó sinh.

Từ đó, mỗi lần có sấm chớp mưa to, trong tai ta cứ vang lên tiếng phụ nữ kêu gào, r*n r*, cầu cứu, thê lương, đứt ruột đứt gan. Ta sợ đến run lẩy bẩy, trùm mình trong chăn, nhưng chăn bị vén lên, và gương mặt của Tạ Thính Trúc hiện ra.

Chàng hỏi: “Nàng bị bệnh à?”

Ta cắn môi lắc đầu, nhưng thân thể vẫn run không dừng được. Chàng khoác áo ra ngoài, bảo người đi mời đại phu. Cuối cùng cũng chỉ là tâm bệnh, đại phu kê an thần thang.

Ánh nến lay lắt, chàng tự tay đem thuốc đã sắc đến bên ta.

“Uống rồi sẽ thấy dễ chịu hơn.

Sau này nếu ta không có nhà, gặp trời mưa sấm chớp, cứ qua ngủ với mẫu thân.

Bà sẽ không trách nàng đâu.”

Ba năm thành thân, đó là ngày chàng nói nhiều nhất với ta. Nói xong, chàng nằm xuống, ngủ như mọi khi, vẫn là vị phu quân lạnh lùng như cũ. Cho nên, ta chưa từng oán hận chàng. Vì ngoại trừ việc không yêu ta, chàng chẳng làm gì sai cả.

Đến xe ngựa trước cổng phủ, ta trả ô lại cho Tạ Thính Trúc. Vừa bước lên xe, thì nghe chàng ho khẽ một tiếng, Thị vệ bên cạnh tỏ ra vô cùng lo lắng.

“Đại nhân, thân thể ngài, gió lạnh như vậy không tốt cho sức khỏe.”

Ta không nghe rõ nữa, vì xe đã bắt đầu lăn bánh. Trong gió mưa mù mịt, bóng dáng chàng dần mờ đi trong màn nước xám nhòa. Cuối cùng, hoàn toàn khuất hẳn trong mắt ta.
 
Trầm Hương Tựa Cố Nhân
Chương 8: Chương 8



11.

Triệu Hành Giản bỗng nhiên cau có, vẻ mặt buồn buồn đến tìm ta từ biệt.

“Vài hôm nữa ta phải lên Kinh đô, vào Thái học.”

“Thái học?” Ta ngạc nhiên. “Hình như phải qua khảo hạch mới vào được mà? Ngươi im lặng vậy, lại sắp lên Thái học học rồi sao?”

Triệu Hành Giản thở dài, chán nản kể rõ đầu đuôi.

Thì ra, trên đường du ngoạn, Tạ Thính Trúc ghé qua các thư viện các huyện trấn, ở đâu cũng khảo sát, lựa chọn vài học sinh chăm chỉ, rồi đệ trình tiến cử vào Thái học.

Tại thư viện của xã Thanh Thủy, Tạ Thính Trúc tiến cử tổng cộng năm người, trong đó có Triệu Hành Giản.

“Đây đúng là chuyện lớn, chuyện đáng mừng!” Ta thật lòng vui thay cho hắn.

“Sư huynh, sau này thi đậu cao thì chớ quên ta đó nha!”

Thái học có danh sư giảng dạy, tỷ lệ thi đỗ rất cao. Triệu Hành Giản mím môi, như có điều không vui, nhưng ta không hiểu hắn đang giận điều gì.

“Hừ, ngươi đúng là đứa con gái chưa hiểu sự đời!”

“Ngươi mới là đứa con trai đầu xanh chưa lớn ấy!”

Tên Triệu Hành Giản này đúng là không hiểu lòng tốt, lại còn mắng ta!

“Hứ.” Hắn càng giận hơn, cắn răng hồi lâu, bất ngờ buông một câu:

“Vậy thì đợi tin ta thi đỗ đi!”

“Được thôi! Lúc đó ta bảo cha ta mở tiệc lớn đãi ngươi!

Ê, đừng đi mà!”

Hắn tức tối bỏ đi, để lại ta chẳng hiểu gì cả.

Chiều hôm đó, Sơn trưởng và các phu tử thông báo tin tức tiến cử, đồng thời công bố danh sách.

Tạ Thính Trúc cũng có mặt.

Sắc mặt chàng hôm nay so với mọi ngày càng thêm tái nhợt, thỉnh thoảng lại ho khẽ hai tiếng. Thật lạ, người từng ra chiến trường g.i.ế.c địch như chàng, sao lại dễ cảm lạnh đến thế?

Tan học, ta chuẩn bị về thì bị Tạ Thính Trúc gọi lại.

“Phụ thân cô nương đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Suy nghĩ gì ạ?” Ta ngơ ngác.

“Chuyện cô nương vào Thái học.”

Vào Thái học, đồng nghĩa với việc phải lên Kinh thành. Nơi ấy... hình như chẳng để lại gì đẹp đẽ trong ký ức ta. Mà nghĩ lại, cũng từng có một vài ký ức đẹp. Chỉ là giờ đây, không còn liên quan đến ta nữa. Giờ ta chỉ muốn ở bên phụ mẫu.

Ta siết chặt nắm tay:

“Đa tạ đại nhân coi trọng, chỉ là ta chẳng có chí lớn gì, không nỡ rời xa người thân.”

Người đối diện chỉ khẽ gật đầu, đưa tay lên môi ho nhẹ vài tiếng, dịu giọng đáp: “Được.”

Về đến nhà, ta hỏi mẫu thân. Bà nắm tay ta, âu yếm nói:

“Kinh đô núi cao sông dài, cha con và ta sao nỡ để con đi một mình?

Học vấn tất nhiên quan trọng, nhưng chúng ta chỉ mong con sống vui vẻ, không lo không phiền. Nếu con thật sự muốn vào Thái học, thì cứ đi cùng Hành Giản. Còn không, thì ở nhà với chúng ta cũng được.”

Được người thương yêu lo lắng cho thật tốt biết bao, ta thích cái cảm giác có một gia đình chờ mình trở về. Ôm lấy mẫu thân, lòng vui sướng mà vẫn thấy trống trải đôi chút. Chắc là vì sắp xa Triệu Hành Giản rồi. Hắn không ở đây, chẳng còn ai cãi nhau với ta nữa.

Mấy hôm sau, năm học trò được tiến cử cùng lên đường đi Kinh. Nghe nói là hoàng thượng hạ chỉ triệu Tạ Thính Trúc vào cung, nên chàng mới đi cùng, chứ tài hoa như chàng, sao hoàng thượng nỡ để mặc lang bạt giang hồ mãi. Phụ thân với cương vị huyện lệnh cũng chuẩn bị ít bạc và y phục cho năm người. Dù sao, nếu sau này ai thành tài, cũng là niềm tự hào của xã Thanh Thủy .

Trước lúc đi, Triệu Hành Giản dặn dò ta:

“Ta đã ghi chú kỹ trong sách thuốc, sau này ngươi cứ mang ra mà đọc.”

Xì, mấy quyển sách y hắn đọc ta đều thuộc cả rồi. Nhưng ngoài miệng vẫn phải ngọt ngào: “Đa tạ sư huynh!”

Tạ Thính Trúc nói lời từ biệt với phụ thân ta, không nói thêm gì với ta cả. Từ nay về sau, chắc sẽ không còn giao tình gì nữa. Chàng cứ vậy mà rời đi. Gặp gỡ và chia ly, hình như chưa từng do ta quyết định.

Thế mà họ vừa rời khỏi không bao lâu, lệnh điều chuyển thăng chức cho phụ thân đã đến.
 
Trầm Hương Tựa Cố Nhân
Chương 9: Chương 9



“Thiếu khanh Quang Lộc Tự!” – Phụ thân vui vẻ đến rạng rỡ cả gương mặt.

“Tuy là cùng cấp bậc, nhưng dù sao cũng là quan trong triều, xem như thăng tiến rồi!”

Mẫu thân thì nửa mừng nửa lo:

“Hoàng thượng lệnh cho phu quân lập tức nhậm chức. Ta và con gái cũng phải chuẩn bị hành trang một phen đây.”

Sau khi bàn bạc, quyết định để phụ thân đi trước lên kinh nhận chức, thu xếp ổn thỏa mọi việc.

Ta và mẫu thân đi sau, không cần vội vã.

Nhà họ Lý vốn thuộc một chi của đại tộc họ Lý, Ở kinh thành còn có mấy bác chú đang làm quan, xem như cũng có chỗ dựa.

Chúng ta kiểm kê lại tiền bạc tài sản trong phủ, đồng thời cho thôi việc một số gia nhân. Bận rộn mất ba, bốn ngày, mới coi như thu xếp ổn thỏa mọi thứ ở Thanh Thủy hương.

Ta cùng mẫu thân mang theo mười gia nhân và bốn nha hoàn, vội vàng lên đường. Ngày đêm không nghỉ, hai ngày sau đã đến bến phà. Qua hồ lớn rồi tiếp tục đi đường bộ thì sẽ nhanh hơn. Hôm ấy, chúng ta trọ lại trong một quán trọ ven bến.

Không ngờ, vừa vào hậu viện thì thấy xe ngựa của Tạ Thính Trúc đang đỗ ở đó. Người thị vệ từng bị thương được ta băng bó ở y quán – Yến Song – đang cho ngựa ăn.

Yến Song chính là thị vệ thân cận của Tạ Thính Trúc, ta từng gặp anh ta lúc từ biệt.

“Tham kiến phu nhân, tiểu thư.” – Yến Song rất lễ độ.

Mẫu thân dĩ nhiên thấy lạ, vì sao Tạ Thính Trúc đã rời đi mấy hôm rồi mà vẫn chưa qua hồ.

Yến Song giải thích:

“Vài ngày trước có thuyền bị lật, mấy chục người rơi xuống nước.

Lúc ấy là ban đêm, những ai biết bơi đều nhảy xuống cứu người, vẫn không đủ người. Đại nhân cũng xuống nước cứu người, bị nhiễm phong hàn, hiện đang nghỉ lại nơi này.”

Ta biết Tạ Thính Trúc biết bơi, nhưng với sức khỏe chàng hiện tại mà vẫn dám nhảy xuống nước, thật quá liều. Chàng lúc nào cũng vậy, tốt đến mức khiến người ta vừa thương vừa giận.

Ta siết chặt khăn tay, muốn hỏi thăm chàng đã đỡ chưa, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, nghĩ chắc chàng đã khá hơn rồi.

Mẫu thân gật đầu cảm khái:

“Tạ đại nhân quả không hổ là Thái phó của Thái tử, nhân từ độ lượng.

Ta có nghe người ta nói, ngài ấy văn võ song toàn , chẳng hay sao giờ thân thể lại yếu đến thế?”

Yến Song chần chừ, rồi nói:

“Đại nhân sau một trận trọng bệnh thì thành ra như vậy.”

Mẫu thân tiếc nuối, cho người mang ít dược liệu quý đến biếu. Yến Song không dám nhận, nói phải bẩm lại trước.

Sau đó, tuy Tạ Thính Trúc không nhận lễ vật, nhưng cũng đích thân đến bái kiến. Chàng chỉ nói vài câu với mẫu thân ta, nhờ đó ta mới biết: Triệu Hành Giản và mấy người kia đã đi trước lên kinh.

Sau khi chàng rời đi, mẫu thân bỗng vuốt tóc ta, nói nhỏ:

“Hôm nay A Tư tâm trạng tốt nhỉ, mặt mày rạng rỡ suốt đấy.

Chắc vì sắp được đi cùng Hành Giản nên vui phải không?”

“Mẫu thân!” – Ta phản đối rõ ràng.

Bà lại càng nói hăng:

“Đứa nhỏ đó cũng tốt tính, cha con mà biết chắc cũng hài lòng.”

Cái gì với cái gì vậy trời! Ta chui tọt vào chăn, không thèm để ý nữa.

Hôm sau, chúng ta lên thuyền, vừa khéo Tạ Thính Trúc và người của chàng cũng khởi hành. Thị vệ của chàng ai nấy đều dũng mãnh, mẫu thân liền đề nghị:

“Chi bằng cứ đi chung với Tạ đại nhân cho yên tâm. Dù sao cũng cùng đường, đều về kinh.”

Thuyền rời bến, đến đêm thì bất ngờ có hơn mười tên cướp nước xuất hiện. Nhưng còn chưa kịp gây chuyện, thị vệ của Tạ Thính Trúc đã áp chế xong bọn chúng. Mọi người trên thuyền đều thở phào nhẹ nhõm. Mẫu thân ta liên tục cảm thán:

“May mà có Tạ đại nhân, nếu không chẳng biết hậu quả sẽ ra sao…”

Nhưng lòng ta vẫn bất an: Thuyền của chúng ta thì an toàn, nhưng con thuyền phía sau thì sao? Đang băn khoăn có nên nhắc Tạ Thính Trúc, thì chàng đã cho người chèo thuyền nhỏ đi kiểm tra.

Sau hai nén nhang, con thuyền phía sau đột nhiên bốc cháy, từ xa còn nghe cả tiếng đánh nhau. Những người trai tráng trên thuyền chúng ta cũng lấy lại tinh thần, cầm vũ khí chuẩn bị sang hỗ trợ. Người già và phụ nữ thì ẩn nấp trong khoang.

Hai thuyền áp sát, cuộc giao chiến càng khốc liệt.

Một lúc sau, tiếng động bên ngoài mới lắng xuống. Cửa khoang bật mở, Tạ Thính Trúc bước vào, tay cầm đèn lồng:

“Yên tâm, đã an toàn rồi.”

Mọi người lần lượt bước ra, trên boong thuyền là hơn hai mươi tên cướp bị trói chặt.Ngoài ra còn có không ít người bị thương đang kêu khóc đau đớn.

Thường thì chỉ là thương nhẹ, nhưng có một thai phụ vì quá sợ hãi mà vỡ ối sớm.

Trên thuyền có một bà đỡ, nhưng bà ấy cũng bị thương nặng, không thể đỡ đẻ. Không có đại phu chuyên khoa sản, cũng chẳng ai dám nhận.

Tiếng la hét của sản phụ vang vọng cả khoang. Ta bất giác nhớ tới di nương trước của mình, người qua đời vì khó sinh. Mồ hôi trong lòng bàn tay chảy ra lạnh toát.

“Mẫu thân… con muốn… muốn giúp tỷ ấy.”
 
Back
Top Bottom