Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMyhR4FIxu3S5M4ugcEzVaiw29Y8LNkS3bejHn14Gh9uY4SwiqIhIMQvP-BCa53vv-XY136p3_fwZfZms33m5todhqxC7CiE6Ts341EqV2-WcolAeaGQ6DBNpL1JebGiI7ZMTMe-yaobkHbOM8sjuiM=w215-h322-s-no-gm

Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Người ta đồn nhau rằng, tổng tài Dạ Thị Dạ Bắc Kiêu nổi tiếng là người lòng dạ sắt đá, tàn nhẫn vô tình.

Tuy sở hữu một gương mặt yêu nghiệt nhưng lại khiến tất cả phụ nữ trong thành phố phải tránh xa.

Thế nhưng, gần đây anh ta lại bám riết lấy một nữ bác sĩ: "Cô giải thích xem, tại sao con trai cô lại giống tôi như đúc vậy?"

Nữ bác sĩ mân mê con dao phẫu thuật trong tay, thờ ơ đáp: "Con trai tôi giống ai là do bản lĩnh của nó, liên quan gì đến anh!"

Dạ thiếu thấy cứng rắn không được bèn chuyển sang mềm mỏng, nịnh nọt: "Chúng ta có điều kiện tiên thiên tốt như vậy, không nên lãng phí, chi bằng cùng nhau hợp tác, sinh thêm cho con trai một đứa em để chơi cùng..."

Cậu nhóc năm tuổi ôm trán, tỏ vẻ chán ghét ra mặt.​
 
Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em
Chương 1


Chương 1: Người phụ nữ biến mất (1695 chữ)

"Em không phải khúc gỗ, em yêu anh..."

"Em có thể cho anh, cho anh tất cả mọi thứ..."

Trong cơn cuồng nhiệt, tiếng r*n r* đau đớn của người phụ nữ tràn ra từ đôi môi, ngay sau đó bị nụ hôn bá đạo của người đàn ông nuốt chửng.

Lăn lộn! Tiếng hét!

Rồi dần dần trở về yên tĩnh...

Giang Nam Hi tỉnh dậy khi trời vẫn còn tối đen, ánh đèn đỏ của biển quảng cáo bên ngoài cửa sổ chớp tắt liên hồi, hắt lên rèm cửa những tia sáng kỳ dị.

Cô mở to mắt, người đàn ông bên cạnh đang ngủ say, một cánh tay rắn chắc của anh ta vẫn còn đè trên ngực cô.

Cô đã hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo nhận ra người đàn ông vừa cùng cô mây mưa tình ái không phải là bạn trai cũ Cao Vĩ Đình.

Anh ta mạnh mẽ hơn Cao Vĩ Đình rất nhiều, bá đạo hơn rất nhiều.

Cao Vĩ Đình luôn dịu dàng với cô...

Một cơn đau tràn qua tim, Giang Nam Hi lại tự giễu cong khóe môi.

Cô hẳn đã chứng minh cho người đàn ông này thấy, cô không phải khúc gỗ, không phải người trì độn...

Nhưng rồi sao chứ?

Cao Vĩ Đình đã chia tay với cô, chỉ vì cô không hiểu chuyện nam nữ, lại là một đứa trẻ mồ côi mẹ, cha không cần, chẳng thể cho anh ta thứ gì.

Vì vậy, ngày tốt nghiệp, anh ta đã bội ước, bỏ rơi cô, quay sang cầu hôn bạn học của họ, cũng là đại tiểu thư nhà họ Dạ ở An Thành - Dạ Lan Thư!

Năm năm bên nhau như hình với bóng của họ hoàn toàn trở thành trò cười!

Cũng khiến cô trở thành trò cười trong mắt bạn bè!

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô rất muốn có một mái ấm, một mái ấm do cô và anh ta cùng vun đắp!

Bây giờ... tất cả đều tan biến!

Giang Nam Hi cố gắng lau khô những giọt nước mắt đau đớn, gỡ cánh tay người đàn ông ra, xuống giường, mò mẫm mặc quần áo, thu dọn đồ đạc của mình, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Cô vẫn không nhìn mặt người đàn ông, cũng không biết anh ta là ai, cũng không muốn biết.

Khi quay người lại, nhìn thấy một vật sáng lấp lánh trên mặt đất, cô liền cúi xuống nhặt lên, đó là một chiếc đồng hồ.

Cô nắm chặt chiếc đồng hồ, kiên quyết bỏ vào túi xách của mình, rồi bước ra khỏi phòng.

Đứng trên con phố lạnh lẽo, mắt cô không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Cô lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại đã khắc sâu trong tâm trí, người ở đầu dây bên kia là người thân duy nhất của cô trên thế giới này.

Điện thoại của cô gần như được kết nối ngay lập tức: "Hi Nhi, làm sao vậy?"

Giọng nói quen thuộc và quan tâm đó vẫn khiến Giang Nam Hi bật khóc.

Cô nghẹn ngào nói: "Anh, em muốn rời khỏi Đường Thành."

...

Trời sáng rõ, Đường Thành lại đón chào một ngày mới.

Dạ Bắc Kiêu tỉnh dậy từ giấc ngủ, đầu anh hơi choáng váng, anh xoa huyệt thái dương, ngồi dậy trên giường.

Ký ức đêm qua ùa về, anh bị người ta hạ thuốc, sau đó có một người phụ nữ say xỉn xông vào, anh định ném cô ta ra ngoài, nhưng người phụ nữ đó lại quấn lấy eo anh, cái miệng nhỏ vụng về hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh...

Sau đó, anh mất hết lý trí...

Dạ Bắc Kiêu đột ngột mở mắt, nhìn sang bên cạnh, trống không!

Anh vén chăn xuống giường, chợt phát hiện trên giường có một vệt máu khô, không khỏi sững người, sau đó sải bước đi vào phòng tắm, đẩy cửa ra, bên trong cũng không có ai.

Dạ Bắc Kiêu nhíu mày, nhặt quần áo của mình dưới đất lên, lại phát hiện chiếc đồng hồ của mình đã biến mất.

Ánh mắt anh co lại, người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ anh bị cô ta lừa?

"Bắt người phụ nữ đêm qua vào phòng ta lại đây!" Dạ Bắc Kiêu cầm điện thoại lên gọi ra ngoài.

Lời nói của anh suýt chút nữa khiến đối phương làm rơi điện thoại: "Dạ thiếu, tối qua không có ai vào phòng của ngài ạ! Người của người phụ nữ kia sắp xếp đã bị chúng tôi bắt giữ rồi!"

Thật sự không phải do người phụ nữ kia sắp xếp?

Cơn giận trong lòng Dạ Bắc Kiêu nguôi ngoai đi phần nào, nhưng ngay sau đó lại nổi giận: "Làm ăn kiểu gì vậy? Một người sống sờ sờ vào phòng ta rồi lại rời đi, vậy mà các ngươi không biết? Ta cho các ngươi một tiếng, mang người đến trước mặt ta!"

Đối phương run rẩy nói: "Người phụ nữ đó tên gì? Trông như thế nào?"

Dạ Bắc Kiêu:... Anh không biết! Anh chỉ biết mùi hương của cô ấy rất tuyệt, khiến anh say mê không thôi, muốn hết lần này đến lần khác!

Anh đột nhiên đỏ mặt.

Nhưng anh lại nói giọng thô lỗ: "Cô ta đã lấy trộm đồng hồ của ta!"

Ngày hôm đó, Đường Thành dậy sóng, nghe nói có một nhân vật lớn đang truy tìm một nữ tặc khắp thành phố, cô ta đã lấy trộm một chiếc đồng hồ đắt giá của nhân vật lớn đó!

Nhưng liên tiếp mấy ngày, nhân vật lớn đó vẫn không tìm thấy nữ tặc, thậm chí không biết nữ tặc tên gì, trông như thế nào.

Sau đó, nhân vật lớn đã công bố hình dáng chiếc đồng hồ trên phương tiện truyền thông, treo thưởng. Chỉ cần tìm thấy chiếc đồng hồ đó, sẽ được thưởng một nghìn vạn. Chiếc đồng hồ tuy đắt nhưng cũng không đáng giá một nghìn vạn.

Vì vậy, có rất nhiều cô gái mang đồng hồ đến tìm Dạ Bắc Kiêu, nhưng đều là hàng giả, bị Dạ Bắc Kiêu đuổi ra ngoài.

Sau đó, khoản tiền thưởng vẫn còn hiệu lực, nhưng không còn ai dám đến trước mặt Dạ Bắc Kiêu giả làm kẻ trộm đồng hồ nữa.

Vì vậy, vụ án mất tích đồng hồ nổi tiếng này đã trở thành một vụ án bí ẩn ở Đường Thành.

...

Sáu năm sau, sân bay quốc tế An Thành.

Một người phụ nữ xinh đẹp, phong thái sáp sảng bước ra khỏi cửa ra, cô mặc áo phông trắng, quần yếm bò màu xanh, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp đeo một chiếc kính râm to bản, che khuất đôi mắt trong suốt.

Cô đẩy hai chiếc vali lớn, trên một chiếc vali ngồi một cậu bé mặc quần áo giống cô, khoảng năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn như được nặn ra từ ngọc, xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn véo một cái.

Cậu bé cũng đeo một chiếc kính râm nhỏ, nhưng cậu đã đẩy kính l*n đ*nh đầu, để lộ đôi mắt to đen láy, đảo quanh không ngừng.

Cậu ngẩng đầu lên, nói giọng trẻ con: "Mẹ, đây là nơi mẹ thường nói, có cậu ở đó phải không?"

Giang Nam Hi gật đầu, ngẩng nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài sân bay, tâm trạng có chút nặng nề.

An Thành, sau mười mấy năm phiêu bạt, cô cuối cùng cũng trở về rồi!
 
Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em
Chương 2


Chương 2: Tái ngộ (1874 chữ)

Giang Nam Hi dẫn theo con trai Giang Tiểu Lang rời khỏi sân bay, đứng ở cửa gọi điện thoại.

Giang Tiểu Lang, tên thật là Giang Thiên Lãng, là món quà sau đêm cuồng nhiệt đó.

Trước đây, Giang Nam Hi vẫn luôn thích gọi cậu là Tiểu Lãng. Lúc hai tuổi, cậu xem chương trình thế giới động vật, vô cùng yêu thích loài sói, đặc biệt là sói con, nên đã bắt Giang Nam Hi gọi cậu là Tiểu Lang.

Cậu nói, cậu muốn làm một chú sói con, bảo vệ mẹ.

Vì vậy, tên gọi ở nhà của cậu bé đã trở thành Tiểu Lang.

Một chiếc xe thương mại màu đen dừng lại trước mặt hai mẹ con. Cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước xuống.

Anh ta bước nhanh đến trước mặt Giang Nam Hi, nói: "Cô Giang, cuối cùng cô cũng đã trở về."

Người đàn ông này là trợ lý của Giang Nam Thần, tên là Kì Trạch.

Giang Tiểu Lang đảo mắt, liếc nhìn Kì Trạch, bĩu môi nói: "Chú không phải cậu."

Cậu chưa từng gặp cậu ruột, nhưng đã từng gọi video với cậu, nên liếc mắt một cái đã nhận ra sự khác biệt.

Kì Trạch cười, cúi người bế Giang Tiểu Lang lên, cười nói: "Chú là trợ lý của cậu con, con có thể gọi chú là chú Kì. Bây giờ chú đưa con đi gặp cậu, được không?"

Giang Tiểu Lang nhìn mẹ, Giang Nam Hi gật đầu.

Ngồi trên xe, nhìn phong cảnh lướt nhanh qua cửa sổ, sắc mặt Giang Nam Hi dần trở nên nghiêm nghị.

Nửa tháng trước, anh trai Giang Nam Thần không may bị rơi xuống vách núi, ba ngày sau mới được Kì Trạch tìm thấy, đưa đến bệnh viện, tuy may mắn giữ được mạng sống nhưng đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, bị bác sĩ kết luận là người thực vật.

Kì Trạch mới liên lạc với Giang Nam Hi ở nước ngoài, nói cho cô biết sự thật.

Giang Nam Hi vội vàng bỏ lại tất cả mọi thứ ở nước ngoài, dẫn con trai trở về An Thành.

Hơn một tiếng sau, xe đến tòa nhà nội trú của Bệnh viện Trung tâm An Thành.

Giang Nam Hi ôm con trai, theo Kì Trạch đi thang máy lên phòng bệnh.

Đây là một phòng bệnh đơn cao cấp, người đàn ông vốn tràn đầy sức sống, giờ đây lại nằm trên giường bệnh với vẻ mặt yếu ớt, xanh xao.

Giang Nam Hi vừa nhìn thấy anh trai, nước mắt đã tuôn rơi.

Năm đó, vì mẹ phát hiện bố lén lút nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài, hơn nữa người phụ nữ đó còn có một đôi con trai con gái trạc tuổi Giang Nam Hi, không thể chấp nhận được, nên đã kiên quyết ly hôn.

Giang Nam Hi chọn đi theo mẹ, còn Giang Nam Thần chọn ở lại nhà họ Giang.

Anh nói: "Chỉ cần anh còn ở đây, mẹ và em gái sẽ mãi mãi là người của nhà họ Giang!"

Sau đó, ông bà ngoại bị bệnh, mẹ bị bệnh, và tất cả chi phí thuốc men, sinh hoạt phí, học phí của Giang Nam Hi đều do Giang Nam Thần tìm mọi cách moi móc từ nhà họ Giang mà có!

Anh trai là cây đại thụ, là ngọn núi vững chắc phía sau Giang Nam Hi, nhưng giờ đây, cây đại thụ này, ngọn núi này đã đổ xuống.

Ngón tay cô run rẩy v**t v* khuôn mặt tái nhợt của anh trai, khóc không thành tiếng: "Anh, Hi Nhi đã về rồi, anh mở mắt ra nhìn Hi Nhi đi... Anh yên tâm, Hi Nhi nhất định sẽ đánh thức anh dậy... Hi Nhi nhất định sẽ khiến kẻ đã hại anh phải trả giá!"

Bấy lâu nay đều là anh trai bảo vệ cô, bây giờ đến lượt cô bảo vệ anh trai!

Giang Tiểu Lang thấy mẹ khóc thương tâm như vậy, lại nhìn Giang Nam Thần không có chút phản ứng nào, tâm trạng cũng có chút nặng nề.

Cậu bé mím chặt môi, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của Giang Nam Thần, nói rất nghiêm túc: "Cậu, con là Tiểu Lang đây. Con biết cậu bị bệnh rồi, cậu yên tâm, con sẽ bảo vệ cậu và mẹ. Nhưng mà, cậu ơi, cậu cũng không được lười biếng, đừng để con và mẹ đợi lâu quá nhé!"

Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn Giang Nam Hi, kiên định nói: "Mẹ, cậu sẽ tỉnh lại!"

Giang Nam Hi lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Bao lâu nữa?"

Giang Tiểu Lang lắc đầu.

Kì Trạch đứng bên cạnh rất ngạc nhiên, Giang Nam Hi là bác sĩ, sao lại hỏi một đứa trẻ câu hỏi như vậy?

Anh ta không biết, Giang Tiểu Lang có một khả năng đặc biệt. Khi cậu tiếp xúc cơ thể với người khác, cậu sẽ nhìn thấy chuyện sẽ xảy ra với người đó vào một thời điểm nào đó trong tương lai.

Vừa rồi khi nắm tay Giang Nam Thần, cậu đã nhìn thấy cảnh Giang Nam Thần ngồi trên giường bệnh, mẹ vui vẻ đút cơm cho anh. Vì vậy, cậu mới khẳng định nói với mẹ rằng cậu nhất định sẽ tỉnh lại.

Khả năng đặc biệt này của cậu rất hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn ngắn trong tương lai, hoặc nói là một cảnh tượng, nhưng cậu không thể xác định được cảnh tượng này sẽ xảy ra sau bao lâu.

Hơn nữa cậu không thể nhìn thấy tương lai của tất cả mọi người, tương lai của mẹ và của chính mình, cậu đều không nhìn thấy.

Nhưng lời nói của cậu cũng cho Giang Nam Hi một liều thuốc an thần.

Cô lau khô nước mắt, nói với Kì Trạch: "Anh đưa Tiểu Lang về căn hộ nghỉ ngơi trước đi, tôi đi gặp viện trưởng, bàn bạc một số việc với ông ấy."

"Vâng, cô Giang." Kì Trạch đáp một tiếng, rồi bế Giang Tiểu Lang rời đi.

Khi họ rời khỏi tòa nhà bệnh viện, đã suýt va phải một nhóm người.

Trong nhóm người đó, có một người đàn ông cao lớn lạnh lùng, đang ôm một người phụ nữ mặt mày tái nhợt.

Bên cạnh họ còn có một người đàn ông gầy gò, vẻ mặt lo lắng, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng an ủi người phụ nữ kia.

Giang Tiểu Lang được Kì Trạch bế, bàn tay nhỏ bé buông thõng bên cạnh vô tình chạm vào vai người đàn ông gầy gò.

Một hình ảnh hiện lên trong đầu Giang Tiểu Lang, người đàn ông này sẽ quỳ xuống trước mặt mẹ.

Chuyện gì vậy?

Giang Tiểu Lang quay đầu lại nhìn nhóm người đó, bóng lưng của họ đã biến mất trong thang máy.

...
 
Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em
Chương 3


Văn phòng viện trưởng.

Giang Nam Hi đã xem xong tất cả bệnh án và kết quả kiểm tra của anh trai, khẽ thở dài, nhìn về phía viện trưởng Trần: "Viện trưởng Trần, anh trai tôi hẳn là do máu tụ đè ép lên hệ thần kinh trung ương diện rộng mới hôn mê lâu như vậy. Chuyện này tôi có kinh nghiệm, vì vậy sau này anh trai tôi sẽ do tôi điều trị!"

Sáu năm trước sau khi rời đi, cô đã ra nước ngoài học tập, trở thành một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, cô có nắm chắc chữa khỏi cho anh trai!

"Được, tôi sẽ cử người phối hợp với cô." Viện trưởng Trần cười gật đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Giang Nam Hi và viện trưởng Trần đều giật mình, theo bản năng nhìn về phía cửa.

Người bước vào là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt tuấn tú như được tạo ra bởi bàn tay quỷ phủ thần công, đẹp không góc chết!

Chỉ là khuôn mặt khiến hàng vạn phụ nữ phải si mê như vậy, lại lạnh lùng đến mức dường như sắp nhỏ ra nước.

Anh ta không nói một lời nào, đi đến bên cạnh viện trưởng Trần, thô bạo kéo ông dậy: "Đi!"

Chơi trò côn đồ à?

Trong lòng Giang Nam Hi giật thót, theo phản xạ nắm lấy tay người đàn ông, lạnh lùng chất vấn: "Anh là ai! Anh muốn làm gì!"

Giây tiếp theo, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Bắc Kiêu đột nhiên đâm thẳng vào Giang Nam Hi!

Chương 3: Cô ấy có thể (1479 chữ)

"Buông tay!" Đáy mắt Dạ Bắc Kiêu nổi lên bão tố, khí áp thấp đến mức dường như giây tiếp theo sẽ bùng nổ.

Tuy nhiên Giang Nam Hi không sợ!

Là bác sĩ, cô sẽ không để mặc cho kẻ xấu gây rối trước mặt mình, làm hại đồng nghiệp!

Bàn tay nắm lấy cánh tay người đàn ông càng siết chặt hơn, dưới ánh mắt sắc bén của người đàn ông, cô nói từng chữ một: "Buông viện trưởng Trần ra!"

Khoảnh khắc này, trên người Giang Nam Hi tỏa ra khí chất bất khuất, không sợ chết.

Hơi có chút hấp dẫn!

Cơn bão đang hoành hành trong mắt Dạ Bắc Kiêu tan đi phần nào, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ không sợ chết này, trong lòng biết rõ cô sẽ không dễ dàng buông tay, nên đã phá lệ giải thích một câu: "Tôi đang bảo viện trưởng Trần đi cứu người."

Nói xong, anh liếc mắt lạnh lùng nhìn viện trưởng Trần.

Viện trưởng Trần nhận được tín hiệu, vội vàng gật đầu, giúp đỡ giải thích: "Đúng đúng, cô Giang đừng hiểu lầm, Dạ tổng thật ra là người rất tốt."

Hả... Giang Nam Hi ngẩn người, cô hiểu lầm rồi sao?

Nhưng nhìn khuôn mặt âm trầm của Dạ Bắc Kiêu, vóc dáng cường tráng, cùng nụ cười gượng gạo trên mặt viện trưởng Trần, Giang Nam Hi vẫn cảm thấy không yên tâm.

Nhỡ đâu viện trưởng Trần bị ép buộc thì sao?

Cô s* s**ng con dao phẫu thuật luôn mang theo bên mình trong túi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tôi đi cùng các anh."

Lời nói của cô khiến Dạ Bắc Kiêu hiểu rằng, cô vẫn không tin tưởng anh!

Nhưng anh không quan tâm, bây giờ anh chỉ muốn tìm người chữa bệnh cho em gái Dạ Lan Thư!

Dạ Bắc Kiêu cười lạnh một tiếng: "Tùy cô!"

Quay người, kéo viện trưởng Trần nhanh chóng rời đi!

Giang Nam Hi không chần chừ, lập tức đuổi theo.

...

Ba người đi thang máy xuống tầng hai, đến một phòng cấp cứu.

Diện tích phòng cấp cứu không lớn, bây giờ lại chen chúc rất nhiều người, càng khiến căn phòng trở nên chật chội.

Trên giường bệnh được các bác sĩ y tá vây quanh, nằm một người phụ nữ trẻ đẹp. Cô ta mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, môi tím tái, còn không ngừng k** r*n, cơ thể co giật liên tục.

Phần bụng của cô ta hơi nhô lên, giống như đang mang thai khoảng ba bốn tháng.

Giang Nam Hi nhìn thấy người phụ nữ này, không khỏi nheo mắt lại.

Là cô ta! Dạ Lan Thư!

Hơi nghiêng đầu, Giang Nam Hi liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc!

Lúc này, trên mặt người đàn ông kia tràn đầy lo lắng, ánh mắt đều đặt trên người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.

Giang Nam Hi không kìm được run lên, trong lòng dâng lên muôn vàn căm hận.

Cao Vĩ Đình!

Ngày tốt nghiệp, cô mặc áo cưới, mong chờ lời cầu hôn của Cao Vĩ Đình, tất cả bạn học đều biết, hôm nay Cao Vĩ Đình sẽ cầu hôn cô.

Nhưng hôm đó, người anh cầm hoa hồng đỏ bước đến lại không phải là cô!

Cô nhìn anh quỳ gối trước mặt Dạ Lan Thư, thổ lộ tình cảm sâu đậm và cầu hôn; cô nhìn Dạ Lan Thư gật đầu đồng ý, rồi lại nhìn về phía mình với ánh mắt chế giễu. Cuối cùng, cô suy sụp bỏ đi, rồi trong cơn hỗn loạn, cô đã qua đêm với một người đàn ông xa lạ ở quán bar...

Chính anh ta, đã thay đổi cả cuộc đời cô!

Nói cách khác...
 
Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em
Chương 4


Giang Nam Hi liếc nhìn Dạ Bắc Kiêu, anh ta chính là anh trai của Dạ Lan Thư!

Trước đây, cô đã từng nghe Dạ Lan Thư nói, cô ta có một người anh trai rất cưng chiều mình!

Hừ! Quả đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ ngày đầu tiên cô trở về An Thành đã gặp phải bọn họ!

Chính bọn họ đã khiến cô đau khổ bao nhiêu năm qua, khiến cô phải một mình lưu lạc tha hương, chịu đựng biết bao nhiêu cay đắng!

Món nợ này, nhất định cô phải tính sổ với bọn họ!

Giang Nam Hi cố nén tức giận, thu hồi ánh mắt, nhưng lại không nhận ra Dạ Bắc Kiêu hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người cô rồi lại đến Dạ Lan Thư.

Anh ta nhạy bén nhận ra, người phụ nữ gan dạ này dường như quen biết em gái mình.

Nhưng bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này, Dạ Bắc Kiêu mím môi, nhìn về phía Viện trưởng Trần vừa kết thúc kiểm tra, hỏi: "Thế nào rồi?"

"Tắc ruột, hơn nữa thành ruột đã bị hoại tử, mất trương lực, phải phẫu thuật ngay lập tức, nếu không rất có thể sẽ dẫn đến vỡ ruột, gây nhiễm trùng ổ bụng!"

Dạ Bắc Kiêu không hiểu y thuật, thấy Viện trưởng Trần nói vậy, liền nhìn sang Cao Vĩ Đình.

Cao Vĩ Đình tuy nhiều năm không làm bác sĩ, nhưng dù sao cũng tốt nghiệp Học viện Y.

Anh ta gật đầu: "Tôi đồng ý phẫu thuật."

Anh ta cúi đầu nói với Dạ Lan Thư, giọng nói dịu dàng: "Lan Thư, đây chỉ là một tiểu phẫu, rất nhanh thôi, sẽ không đau lắm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em!"

Giọng nói dịu dàng của anh ta, giống hệt như ngày xưa anh ta từng thì thầm bên tai Giang Nam Hi, khiến cô không khỏi run rẩy trong lòng, khóe mắt cay xè.

Anh ta vẫn dịu dàng như vậy, chỉ là không còn dành cho cô nữa!

Giang Nam Hi gần như bấm chặt móng tay vào da thịt mới có thể giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt.

Dạ Lan Thư nhắm chặt mắt vì đau đớn, nức nở nói: "Em không muốn để lại sẹo trên bụng, xấu lắm!"

Hóa ra là vì muốn giữ dáng, người phụ nữ này mới không muốn phẫu thuật.

Giang Nam Hi hơi nheo mắt, vô thức siết chặt tay.

Dạ Bắc Kiêu nhìn em gái, trong ánh mắt quan tâm lộ ra vẻ nghiêm khắc: "Lan Thư, giờ còn lúc nào nữa mà em còn làm loạn? Sức khỏe của em là quan trọng nhất, phẫu thuật trước đã..."

Dạ Lan Thư vẫn kháng cự: "Anh, em không muốn phẫu thuật! Chắc chắn phải có cách khác!"

Viện trưởng Trần khó xử nói: "Dạ tiểu thư, bây giờ biện pháp tốt nhất chính là phẫu thuật..."

Giang Nam Hi đảo mắt, đúng lúc chen vào: "Viện trưởng Trần, tôi có thể giúp Dạ tiểu thư khôi phục sự lưu thông của ruột mà không cần phẫu thuật, chỉ cần vài phút!"

Chương 4: Quỳ xuống, cầu xin tôi (1168 chữ)

Giang Nam Hi vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Viện trưởng Trần cũng có chút ngạc nhiên. Trong y học, Tây y điều trị tắc ruột, nhẹ thì thụt tháo, nặng thì phẫu thuật cắt bỏ ruột. Đông y thường dùng thuốc để lưu thông ruột, nhưng cũng cần hai ba ngày mới có thể thuyên giảm. Vừa rồi Giang Nam Hi lại nói, cô chỉ cần vài phút là có thể thông tắc ruột, làm sao có thể?

Dạ Bắc Kiêu là người quan tâm đến nỗi đau của em gái nhất, anh ta lên tiếng hỏi trước, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng, như chất vấn: "Cô muốn làm thế nào? Có chắc chắn không?"

Khí thế của anh ta, giống như nếu Giang Nam Hi nói không chắc chắn, anh ta sẽ lập tức b*p ch*t cô.

Giang Nam Hi lại mỉm cười nhạt: "Đương nhiên là chắc chắn, chỉ là không biết cô em gái bảo bối của anh, có bằng lòng để tôi chữa trị hay không!"

Lúc này Cao Vĩ Đình và Dạ Lan Thư mới quay sang nhìn Giang Nam Hi, không khỏi đều sững sờ, sao lại là cô? Sáu năm trước, cô ta không phải đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện?

Cao Vĩ Đình nhìn Giang Nam Hi, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc, nhất thời không nói nên lời.

Dạ Lan Thư nhất thời quên cả đau đớn, nắm chặt tay Cao Vĩ Đình, cảnh giác trừng mắt nhìn Giang Nam Hi, nói với giọng yếu ớt: "Giang Nam Hi, cô muốn làm gì? Tôi sẽ không để cô hãm hại tôi đâu! Tôi không cần cô chữa, cô cút đi!"

Giang Nam Hi vẫn mỉm cười nói: "Dạ Lan Thư, cô không cho tôi chữa cũng không sao, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, vị trí tắc nghẽn của cô ở nửa dưới tá tràng, tức là ở vùng bụng dưới. Đoạn tắc nghẽn dài khoảng năm sáu cm, nếu phẫu thuật, đoạn ruột này của cô sẽ bị cắt bỏ. Không chỉ trên bụng cô sẽ để lại một vết sẹo xấu xí, mà sau này ăn cơm cũng không được ăn quá no, đi đại tiện cũng không được rặn mạnh, nếu không cẩn thận ruột sẽ đứt đấy."
 
Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em
Chương 5


Dạ Lan Thư cũng học y, làm sao cô ta lại không biết hậu quả của phẫu thuật?

Tuy Giang Nam Hi nói có phần phóng đại, nhưng đó cũng là những điều cần lưu ý sau phẫu thuật.

Đây còn chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng hơn là, phẫu thuật rất hại sức khỏe, cô ta ít nhất phải mất nửa năm điều dưỡng mới có thể hồi phục như cũ. Hơn nữa, một khi phẫu thuật, cơ thể ngọc ngà của cô ta sẽ để lại một vết sẹo xấu xí!

Nhưng cô ta cũng biết rõ, tình trạng hiện tại của mình, bắt buộc phải phẫu thuật!

Nếu Giang Nam Hi thực sự có cách cứu cô ta, để cô ta khỏi phải phẫu thuật, thì cô ta cầu còn không được!

Cô ta vẫn rất khâm phục y thuật của Giang Nam Hi, năm đó Giang Nam Hi chính là học bá của Học viện Y. Khi bọn họ cùng nhau thực tập ở bệnh viện, cô ta và những sinh viên khác chỉ có thể đứng xem ở phòng mổ, thì Giang Nam Hi đã có thể cùng bác sĩ phẫu thuật chính thực hiện ca mổ rồi!

Nhưng, đó là Giang Nam Hi đấy!

Năm đó, cô ta đã cướp đi Cao Vĩ Đình, còn làm nhục cô trước mặt các bạn học, liệu cô ta có tốt bụng cứu cô ta không?

Cô ta không ngây thơ đến thế!

Cô ta không khỏi nhìn về phía anh trai mình, gọi yếu ớt: "Anh..."

Chỉ một tiếng gọi của cô ta, Dạ Bắc Kiêu đã hiểu.

Anh ta nhìn chằm chằm Giang Nam Hi với ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng ra lệnh: "Cô, bây giờ, lập tức, phải chữa trị cho Lan Thư! Hơn nữa, phải chữa khỏi!"

Tuy anh ta không biết giữa người phụ nữ này và em gái mình có khúc mắc gì, nhưng người phụ nữ này đã có thể cứu em gái mình, thì cô ta phải cứu, hơn nữa còn phải chữa khỏi, nếu không, hậu quả không phải là điều cô ta có thể gánh chịu nổi!

Ở An Thành, chưa có ai dám đùa giỡn với Dạ Bắc Kiêu anh ta!

Giang Nam Hi sững người, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh ta. Rõ ràng là một khuôn mặt điển trai đến nghịch thiên, nhưng lại bá đạo lạnh lùng như Diêm Vương mặt đen.

Trong lòng cô cười lạnh một tiếng, coi cô vẫn là cô gái nhỏ dễ bắt nạt của mấy năm về trước sao?

Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười chế giễu: "Uy h**p tôi? Dạ tiên sinh luôn cầu xin người khác theo cách này sao?"

Cầu xin? Từ khi nào Dạ Bắc Kiêu anh ta phải cầu xin người khác?

Anh ta lạnh lùng nói: "Cô có thể ra giá!"

Quả nhiên là lắm tiền nhiều của!

Giang Nam Hi bĩu môi khinh thường, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt: "Tôi chỉ có một điều kiện."

Cô chỉ vào Dạ Lan Thư và Cao Vĩ Đình, nói từng chữ một——

"Bảo bọn họ, quỳ xuống, cầu xin tôi!"

Chương 5: Ép buộc (1352 chữ)

Hả?

Viện trưởng Trần và các bác sĩ xung quanh đều hít một hơi lạnh, không khỏi lo lắng cho Giang Nam Hi.

Không nói đến việc ở An Thành, không ai dám đắc tội với Dạ Bắc Kiêu, ngay cả Cao Vĩ Đình mấy năm nay, dẫn dắt Dạ Thị Dược nghiệp phát triển mạnh mẽ, gần như độc quyền cung cấp thuốc cho các bệnh viện lớn ở An Thành.

Ngay cả một bậc tiền bối như Viện trưởng Trần cũng phải cung kính với Cao Vĩ Đình.

Dạ Lan Thư, tuy đã kết hôn, nhưng được anh trai và Cao Vĩ Đình cưng chiều, ở An Thành cũng như nữ hoàng vậy!

Mà bây giờ, Giang Nam Hi lại muốn hai người này quỳ xuống, cô ta đúng là đang tìm đường chết!

Viện trưởng Trần toát mồ hôi lạnh, vội vàng kéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Giang tiểu thư, không thể tùy hứng như vậy. Hay là để Dạ tiên sinh đưa một khoản tiền..."
 
Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em
Chương 6


Giang Nam Hi lại cắt ngang lời ông: "Viện trưởng Trần, vừa rồi ông cũng thấy đấy, là Dạ tiên sinh cầu xin tôi cứu em gái của anh ta, tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ này thôi!"

Dạ Lan Thư biết Giang Nam Hi chắc chắn sẽ không tốt bụng cứu cô ta, cho dù có không muốn phẫu thuật đến mấy, cô ta cũng không muốn quỳ xuống, càng không thể để Cao Vĩ Đình quỳ xuống trước mặt Giang Nam Hi!

Cô ta đau đến mức môi trắng bệch, quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn cười lạnh nói: "Giang Nam Hi, cô muốn tôi quỳ xuống cầu xin cô, cô nằm mơ đi, cô không xứng! Cô cút đi, tôi thà phẫu thuật chứ không để cô cứu!"

Giang Nam Hi nhún vai thờ ơ: "Vừa rồi tôi chỉ là nhất thời nổi lòng trắc ẩn, bây giờ cũng không muốn làm bẩn tay mình nữa!"

Cô quay đầu nhìn Dạ Bắc Kiêu, khóe môi vẫn nhếch lên, chế giễu nói: "Nghe thấy chưa, Dạ tiên sinh, bây giờ là cô em gái yêu quý của anh không muốn tôi cứu."

Dạ Bắc Kiêu nhíu mày, người phụ nữ này thật sự không biết điều!

Đưa ra yêu cầu b**n th** như vậy, ai mà đồng ý chứ!

Anh ta vươn tay, nắm lấy vai cô, kéo mạnh cô đến trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Người phụ nữ, biết điều thì mau cứu người!"

Bàn tay to lớn của anh ta như kìm sắt, siết chặt vai Giang Nam Hi đến đau nhói.

Nhưng cô vẫn ngẩng cao khuôn mặt thanh tú mà rạng rỡ, không hề sợ hãi, đôi mắt trong veo nhuốm chút lạnh lùng: "Dạ tiên sinh, anh làm tôi đau rồi đấy, tốt nhất anh nên xin lỗi tôi trước!"

"Xin lỗi?" Dạ Bắc Kiêu cười lạnh một tiếng, cũng có chút khâm phục sự can đảm của người phụ nữ trước mặt. Ở An Thành, chưa có người phụ nữ nào dám bắt Dạ Bắc Kiêu anh ta xin lỗi, càng không có người phụ nữ nào dám trừng mắt nhìn anh ta!

"Trong từ điển của Dạ Bắc Kiêu tôi, chưa bao giờ có hai chữ xin lỗi!"

Anh ta không những không buông tay, ngược lại còn tăng thêm lực đạo, đẩy cô đến trước giường bệnh: "Đã nói khoác lác thì mau chữa trị cho tôi, nếu không, cô đừng hòng rời khỏi đây một cách toàn vẹn!"

"Hừ." Giang Nam Hi cười lạnh một tiếng, không định chữa trị.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của người phụ nữ này, Dạ Bắc Kiêu cũng có chút ngạc nhiên!

Anh ta tự biết lực tay của mình mạnh đến mức nào, ngay cả đàn ông cũng không chịu nổi, vậy mà trên mặt người phụ nữ này không hề có chút biểu hiện đau đớn nào, lại còn có thể cười ra tiếng, cô ta rốt cuộc có thể nhịn đến mức nào?

Anh ta muốn xem, người phụ nữ này còn có thể nhịn đến khi nào!

Nghĩ vậy, anh ta lại dùng sức, khiến mọi người đều nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc, "Người phụ nữ, tốt nhất cô đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi..."

Giang Nam Hi cảm thấy xương bả vai của mình sắp bị bóp nát, cả cánh tay đã mất hết cảm giác, khiến cô không thể nhịn được nữa.

"Đừng có quá đáng!"

Cô mắng một câu, rồi bất ngờ nâng chân đá mạnh vào g*** h** ch*n anh ta, Dạ Bắc Kiêu vội vàng nghiêng người né tránh, lực tay cũng theo đó mà giảm bớt.

Giang Nam Hi nhân cơ hội cúi người xuống, xoay gót chân, định chui ra từ dưới nách Dạ Bắc Kiêu.

Dạ Bắc Kiêu xoay cánh tay, giữ chặt cơ thể cô đã chui ra được một nửa, kéo vào lòng mình. Bàn tay to lớn của anh ta lại rất khéo léo đặt đúng lên ngực cô!

Đường cong căng tròn và xúc cảm ấy, thông qua lòng bàn tay Dạ Bắc Kiêu, truyền đến não bộ, khiến đầu anh ta ong lên, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm.

"Họ Dạ kia, nếu anh không muốn làm thái giám thì mau buông tay ra!" Giang Nam Hi như một con mèo nhỏ xù lông, gào lên.

Dạ Bắc Kiêu sững người, vội vàng cúi đầu xuống, liền thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Giang Nam Hi đang cầm một con dao mổ, kề vào g*** h** ch*n anh ta.

Đầu dao đã đâm thủng quần anh ta, chạm vào da thịt anh ta, hơn nữa lại là vị trí quan trọng nhất!

Người phụ nữ này ra tay nhanh, chuẩn và chắc đến mức nào? Nếu vừa rồi cô ta dùng thêm chút lực nữa, anh ta có thể thực sự sẽ không còn làm đàn ông được nữa!

Anh ta sống ba mươi năm, chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy!

"Người phụ nữ, cô đang tìm đường chết!" Anh ta gầm lên như một con sư tử đang giận dữ.

Chương 6: Cô không có tư cách lựa chọn (1086 chữ)

Sự thay đổi chóng mặt của tình hình, tư thế kỳ lạ và mờ ám của hai người, khiến tất cả mọi người có mặt đều chết lặng.

Nhưng trong mắt hai cô y tá trẻ lại lóe lên những trái tim màu hồng.

A a a, bị Dạ thần sờ ngực là cảm giác gì nhỉ? Phải biết rằng, Dạ thần luôn coi phụ nữ như cỏ rác, bất kỳ người phụ nữ nào cố gắng tiếp cận anh ta, kết cục đều sẽ rất thảm rất thảm rất thảm, thảm không nỡ nhìn!

Nghe nói, ngoài em gái anh ta là Dạ Lan Thư, chưa từng có người phụ nữ nào có thể đứng trong phạm vi một mét xung quanh anh ta, chứ đừng nói đến việc tiếp xúc thân thể với anh ta!

Vậy mà hôm nay, anh ta không chỉ túm lấy vai người phụ nữ đó, mà còn sờ ngực cô ta nữa, quả thực là phép màu phá vỡ lời nguyền!

Hai cô y tá nhìn bàn tay to lớn thon dài và mạnh mẽ của Dạ Bắc Kiêu, tưởng tượng bàn tay đó đặt lên ngực mình, cả người đều lâng lâng...

Cao Vĩ Đình vẫn luôn im lặng bên cạnh, ánh mắt lại kinh hãi, vội vàng tiến lên, đẩy tay Dạ Bắc Kiêu ra, nói: "Anh cả, anh mau buông Giang Nam Hi ra, đừng làm cô ấy bị thương!"
 
Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em
Chương 7


Đồng thời, anh ta kéo Giang Nam Hi ra khỏi Dạ Bắc Kiêu. Anh ta biết rõ nhất, người đàn ông Dạ Bắc Kiêu kia tàn nhẫn với phụ nữ như thế nào!

Ánh mắt Dạ Bắc Kiêu như hai mũi tên sắc bén bắn về phía anh ta.

Dạ Lan Thư cố gắng ngồi dậy từ trên giường bệnh, vẻ mặt lo lắng: "Vĩ Đình, tại sao anh lại bênh vực Giang Nam Hi? Là cô ta nuốt lời! Anh không nhìn ra sao? Cô ta căn bản không phải muốn cứu em, cô ta chỉ muốn ra oai trước mặt Viện trưởng Trần!"

Cô ta hận Giang Nam Hi đến nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này sao lại trở nên khó chơi như vậy, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhu nhược, hèn nhát của ngày xưa, ngay cả anh trai cô ta cũng không chế ngự được cô ta!

Cao Vĩ Đình không nhìn Dạ Lan Thư, mà nhìn Giang Nam Hi. Sáu năm rồi, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn in sâu trong ký ức của anh ta, thời gian dường như không để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt cô, dường như vẫn là dáng vẻ khi anh ta mới quen biết cô, nhưng rõ ràng lại khác.

Cô tự tin, kiêu hãnh, như một đóa hồng đỏ rực rỡ, chói mắt!

Cao Vĩ Đình không nhịn được cúi đầu xuống, thân hình cao lớn dần dần cong xuống, quỳ một gối xuống trước mặt cô. Giọng anh ta hơi run rẩy, nói: "Nam Hi, anh xin em cứu Lan Thư!"

Giang Nam Hi lảo đảo lùi lại một bước, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi đau âm ỉ.

Rõ ràng mục đích của cô đã đạt được, nhưng trong lòng cô không hề có cảm giác hả hê khi trả thù, cô chỉ cảm thấy đau đớn đến tận tâm can.

Tuổi trẻ của cô, mối tình đầu của cô, từ lâu đã không còn nguyên vẹn nữa rồi!

Môi cô run rẩy, cười lạnh: "Anh vì cô ta mà quỳ xuống cầu xin tôi? Anh yêu cô ta đến vậy sao?"

Cao Vĩ Đình nhìn cô, đá mắt đỏ hoe, mím chặt môi, không nói gì.

Dạ Lan Thư thấy Cao Vĩ Đình thực sự quỳ xuống trước mặt Giang Nam Hi, tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy xuống khỏi giường bệnh. Cô ta gào lên: "Cao Vĩ Đình, anh đứng dậy cho tôi, không được quỳ!"

Chỉ có cô ta mới biết, tại sao Cao Vĩ Đình lại quỳ xuống nhanh như vậy!

Cao Vĩ Đình vẫn không đứng dậy, vẫn nhìn Giang Nam Hi, trầm giọng nói: "Nam Hi, anh xin em, cứu Lan Thư!"

Giang Nam Hi nhắm mắt lại, đè nén mọi cảm xúc xuống: "Được, tôi cứu!"

Cô bước qua Cao Vĩ Đình, đến bên giường bệnh, trầm giọng nói với Dạ Lan Thư: "Nằm nghiêng, co chân lại!"

Dạ Lan Thư tức giận trừng mắt nhìn cô: "Cô cút đi, tôi không cần cô chữa!"

"Bây giờ cô không có quyền lựa chọn!"

Giang Nam Hi không nói hai lời, ấn vai Dạ Lan Thư, ép cô ta nằm xuống giường bệnh.

Liếc mắt nhìn Dạ Bắc Kiêu và Cao Vĩ Đình: "Hai người lại đây!"

Cao Vĩ Đình không nói hai lời, liền bước tới.

Dạ Bắc Kiêu sững người, nheo mắt lại, nhìn Giang Nam Hi một cách nguy hiểm, người phụ nữ này dám ra lệnh cho anh ta? Ai cho cô ta lá gan đó?

Tuy nhiên, khí thế nguy hiểm của anh ta còn chưa kịp bộc phát hoàn toàn, thì lại nghe thấy Giang Nam Hi quát: "Họ Dạ kia, anh còn lề mề gì nữa? Mau lại đây!"

Chương 7: Dạ Lan Thư mất mặt (1084 chữ)

Dạ Bắc Kiêu: Giang Nam Hi! Được lắm, cô gan to thật!

Trong lòng anh ta tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới, giữ chặt chân em gái đang đạp loạn xạ, còn trầm giọng nói: "Lan Thư, đủ rồi, đừng làm loạn nữa!"

Dạ Lan Thư kỳ thực vẫn rất sợ anh trai mình, bây giờ anh ấy đã lên tiếng, ý là đồng ý để Giang Nam Hi chữa trị cho cô ta, cô ta có phản kháng cũng vô dụng, đành thôi giãy giụa.

Cô ta yên tĩnh lại, Giang Nam Hi cũng dễ dàng làm việc hơn.

Đôi bàn tay trắng nõn của cô lần lượt xoa bóp, ấn huyệt trên bụng và lưng Dạ Lan Thư.

Bụng Dạ Lan Thư bị đầy hơi, cho dù Giang Nam Hi chỉ dùng động tác nhẹ nhàng, cô ta vẫn đau đến run người.

Cô ta không nhịn được kêu lên: "Giang Nam Hi, cô muốn giết tôi à? Đau chết mất!"

Giang Nam Hi lạnh lùng nói: "Ráng chịu! Lúc tôi ấn xuống, không được nín thở! Chỉ vài phút là xong!"

Vừa nói, cô dùng lòng bàn tay ấn mạnh xuống bụng Dạ Lan Thư, dùng sức ấn xuống.

Dạ Lan Thư đau đến mức kêu thét, giọng the thé.

Giang Nam Hi vẫn lạnh lùng, một tay nắm chặt, tay kia dùng nhịp điệu gõ vào thắt lưng Dạ Lan Thư.

Cao Vĩ Đình học y, nhưng cũng không biết Giang Nam Hi đang dùng thủ pháp gì. Anh ta giữ vai Dạ Lan Thư, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì.

Dạ Bắc Kiêu giữ hai chân Dạ Lan Thư, hoàn toàn không hiểu Giang Nam Hi đang làm gì. Nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, anh lại vô cớ tin tưởng cô đang cứu chữa cho Dạ Lan Thư.

Giang Nam Hi mặc áo phông trắng, cổ áo hình bán nguyệt, hơi thấp. Lúc cô xoa bóp, ấn huyệt thắt lưng và bụng Dạ Lan Thư, cô luôn cúi người.

Còn Dạ Bắc Kiêu đang đứng, từ góc độ của anh nhìn xuống Giang Nam Hi, tầm mắt vừa vặn có thể lọt vào trong cổ áo rộng của cô, rồi nhìn thấy một đường ren tuyệt đẹp, phác họa làn da trắng nõn mịn màng.
 
Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em
Chương 8


Cảm giác mềm mại và đàn hồi vừa rồi chợt dâng lên trong lòng, khiến anh sững người, trong nháy mắt cảm thấy mặt nóng bừng, theo bản năng quay đầu đi.

Lúc này nghe thấy Giang Nam Hi nói: "Khí thải sắp xả ra, ai thấy khó chịu thì tự bịt mũi lại!"

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì nghe thấy từ phía sau Dạ Lan Thư truyền đến tiếng "bụp bụp bụp", tiếp theo một mùi hôi thối lan tỏa, mùi kinh khủng đến mức buồn nôn.

Hóa ra là Dạ Lan Thư đang xì hơi, tiếng "bụp bụp bụp" liên tục trong suốt một phút.

Tiếng xì hơi của cô ta thật sự quá hôi, ngay cả Cao Vĩ Đình và Dạ Bắc Kiêu cũng không nhịn được mà bịt mũi lại.

Dạ Lan Thư muốn độn thổ, cô ta lại giãy giụa, mắng: "Giang Nam Hi, tôi sẽ giết cô!"

Giang Nam Hi lại lạnh lùng nói: "Không được động đậy, đừng hít vào!"

Những người trong phòng điều trị đều bịt mũi, nhưng Giang Nam Hi vẫn ấn chặt bụng và thắt lưng Dạ Lan Thư, ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái. Còn cái bụng vừa rồi còn to như mang thai ba bốn tháng của Dạ Lan Thư, thì dần dần xẹp xuống.

Dạ Bắc Kiêu nhìn cô, ánh mắt có chút sâu xa.

Giang Nam Hi ấn bụng Dạ Lan Thư, ra lệnh: "Dạ Lan Thư, hít sâu, nín thở, dồn khí xuống ruột, thả lỏng!"

Dạ Lan Thư muốn khóc, lúc này cô ta không còn đau nữa, nhưng lại rất muốn đi vệ sinh, hơn nữa là kiểu không thể khống chế được!

"Giang Nam Hi, cô dừng tay, tôi, tôi muốn đi vệ sinh..." Cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Giang Nam Hi lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi không thể buông tay, một khi buông tay, sẽ công cốc, làm theo lời tôi nói, nhanh lên!"

"Tôi không muốn..." Dạ Lan Thư thật sự khóc rồi.

Xì hơi trước mặt mọi người đã khiến cô ta không còn mặt mũi nào, nếu còn ỉa ra quần trước mặt mọi người, cô ta còn sống sao được?

Nhưng Giang Nam Hi không cho cô ta cơ hội lùi bước, lòng bàn tay cô dùng sức xoa bóp, ấn xuống, chỉ nghe thấy một tiếng "phụt", rồi mùi hôi thối lan tỏa!

Chương 8: Đây mới là mục đích thực sự của cô ta (1761 chữ)

Đường ruột của Dạ Lan Thư đã thông, không còn đau nữa, nhưng người lại như chết rồi.

Cô ta ngây người cúi đầu nhìn xuống, sau đó liền bị dọa sợ đến mức hét lên một tiếng, ngất đi!

Giang Nam Hi không hề quan tâm, quay sang nói với Cao Vĩ Đình: "Hôm nay chỉ được uống nước, ngày mai và ngày kia có thể dùng cháo loãng, đồng thời uống thêm men tiêu hóa, sau đó có thể ăn uống bình thường, nhưng trong vòng một tuần kiêng đồ ăn nhiều dầu mỡ, cay, lạnh, cứng, và cả rượu!"

Cô cũng không đợi Cao Vĩ Đình nói gì, liền trực tiếp quay người, nói với Viện trưởng Trần: "Đường ruột của cô ấy bị viêm, vẫn cần phải truyền nước."

Viện trưởng Trần gật đầu, sau đó nhìn Giang Nam Hi cười nói: "Bác sĩ Giang, cô mau nói xem, cô đã làm thế nào vậy?"

Ông thật sự không ngờ, Giang Nam Hi không nói khoác, cô thật sự đã giải quyết được bệnh tình của Dạ Lan Thư trong vòng vài phút.

"Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là thông qua việc bấm huyệt, k*ch th*ch đường tiêu hóa, làm cho nó nhu động, trước tiên là xì hơi, sau đó là đại tiện, chỗ bị tắc nghẽn tự nhiên sẽ thông."

Giang Nam Hi nói đơn giản, nhưng Viện trưởng Trần biết, huyệt vị được bấm, lực đạo đều rất tinh tế, đây chắc chắn là thủ pháp độc môn.

Không do dự, Viện trưởng Trần trực tiếp đưa ra lời mời: "Bác sĩ Giang, tôi có thể mời cô đến bệnh viện chúng tôi làm việc không? Bệnh viện có thể miễn toàn bộ chi phí cho anh trai cô!"

Giang Nam Hi có chút do dự: "Tôi mới về nước, có thể sẽ bận, không có cách nào đến bệnh viện làm việc mỗi ngày."

Hơn nữa, cô còn phải chăm sóc Tiểu Lang nữa.

Viện trưởng Trần vội vàng nói: "Không sao, cô có thời gian thì đến phòng khám làm việc là được!" Ông ta biết rõ giá trị của Giang Nam Hi!

Nghe vậy, Giang Nam Hi mới gật đầu: "Được, vậy không thành vấn đề. Còn nữa, thủ pháp bấm huyệt vừa rồi tôi có thể viết ra trước, để mọi người xem, ai có hứng thú, tôi sẽ hướng dẫn thêm."

"Tốt tốt tốt, như vậy tốt, bác sĩ Giang thật sự là đại công vô tư!"

"Viện trưởng Trần quá khen rồi, bây giờ tôi xin phép về trước, ngày mai lại đến bệnh viện!"

"Tốt tốt, cô về nghỉ ngơi trước đi!"

Giang Nam Hi chào tạm biệt Viện trưởng Trần, quay đầu nhìn Dạ Lan Thư đang hôn mê, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Hôm nay cô sở dĩ chủ động đứng ra chữa trị cho Dạ Lan Thư, chính là muốn kết quả như vậy.

Cô không thể trái với y đức, làm gì đó với cơ thể của Dạ Lan Thư, nhưng để cô ta mất mặt một chút, cũng có thể giải tỏa hận thù trong lòng!

Ánh mắt cô lướt qua Dạ Bắc Kiêu, phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm. Cô theo phản xạ có điều kiện cảm thấy đau ở vai, không khống chế được, hung hăng, đầy vẻ khinh bỉ trừng mắt nhìn anh.

Đối xử tàn nhẫn với phụ nữ, toán là đàn ông gì chứ? Khinh thường anh ta tám đời!

Giang Nam Hi ngẩng cao đầu xoay người rời đi!

Cô bước vào thang máy, vừa ấn số 1, ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn gần như bao trùm lấy cô.

Cô theo bản năng lùi vào góc thang máy, đưa tay vào túi quần yếm, con dao mổ đang nằm bên trong.

Cô lùi lại, Dạ Bắc Kiêu lại tiến lên, khí thế mạnh mẽ của anh khiến Giang Nam Hi cảm thấy áp lực vô hình.

"Tôi đã cứu em gái anh rồi, anh còn muốn làm gì?" Giang Nam Hi thẳng lưng, lạnh lùng nói.

Dạ Bắc Kiêu từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé hơn mình một cái đầu này, khẳng định nói: "Cô vốn dĩ là muốn làm Lan Thư mất mặt!"

Giang Nam Hi nghĩ đến dáng vẻ thê thảm vừa rồi của Dạ Lan Thư, vẫn không nhịn được cười đắc ý: "Cứ coi như là tiền khám bệnh cô ta trả cho tôi đi!"

Dạ Bắc Kiêu nhìn nụ cười tinh nghịch của cô, ánh mắt bỗng chốc trở nên sâu thẳm.

Người phụ nữ này cười lên, sao nhìn sao cũng giống một con hồ ly xảo quyệt!

Đôi mắt cô trong veo nhưng lại mang theo sự cảnh giác, không hề sợ hãi, càng không có sự si mê không che giấu được như những người phụ nữ khác khi đối mặt với anh!

Cô thật sự rất đặc biệt!
 
Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em
Chương 9


"Tại sao lại làm như vậy? Cô và Lan Thư trước đây có thù oán gì?" Anh lạnh lùng hỏi.

Nụ cười trên mặt Giang Nam Hi trong nháy mắt cứng đờ, sau đó phủ lên một tầng băng giá: "Anh nên đi hỏi cô em gái tốt của anh, cô ta rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì!"

Sáu năm trước, sau lễ tốt nghiệp, Dạ Lan Thư cùng Cao Vĩ Đình trở về An Thành.

Cao Vĩ Đình nhờ vào vẻ ngoài tuấn tú và năng lực xuất sắc, đã được Dạ Viễn Sơn, bố của Dạ Lan Thư công nhận.

Lúc đó Dạ Bắc Kiêu vì một số việc, bị kẹt lại ở Đường Thành. Đợi anh trở về An Thành, Dạ Lan Thư và Cao Vĩ Đình đã đăng ký kết hôn, đang chuẩn bị đám cưới.

Anh thấy Cao Vĩ Đình cũng không tệ, nên cũng không tìm hiểu sâu về chuyện của hai người. Theo anh, chỉ cần em gái thích, cô ấy gả cho ai cũng được, sống không nổi nữa thì ly hôn, đều không sao cả.

Nhưng hôm nay anh thấy mối quan hệ giữa Giang Nam Hi với em gái và Cao Vĩ Đình dường như không hề đơn giản, anh mới cảm thấy nghi ngờ. Đặc biệt là, Cao Vĩ Đình lại bênh vực Giang Nam Hi, hơn nữa còn quỳ xuống trước mặt mọi người, đây cũng là điều anh không ngờ tới.

Đương nhiên anh có thể trực tiếp hỏi Dạ Lan Thư, hoặc Cao Vĩ Đình, nhưng khi anh nhìn thấy Giang Nam Hi, anh lại vô cùng muốn biết câu trả lời từ miệng cô.

Hiển nhiên người phụ nữ này không như anh mong muốn, không trực tiếp trả lời, còn đổ hết trách nhiệm lên người Dạ Lan Thư.

Trong lòng Dạ Bắc Kiêu bỗng nhiên dâng lên một cỗ tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm các người đã xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối không cho phép cô sau này lại làm hại cô ấy!"

"Hừ! Họ Dạ, phiền anh điều tra rõ ràng, ai mới là nạn nhân! Còn nữa, dù sao thì vừa rồi tôi cũng đã dùng biện pháp ít tổn hại nhất, hiệu quả nhất để cứu em gái anh, tôi làm sao mà hại cô ta được? Nếu tôi thật sự muốn hại cô ta, bây giờ anh nên đi nhặt xác cô ta rồi!"

Giang Nam Hi tức giận trừng mắt nhìn Dạ Bắc Kiêu, một người đàn ông to lớn như vậy, lại không có chút quan niệm đúng sai nào sao? Anh ta sống đến bây giờ kiểu gì vậy?

Dạ Bắc Kiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, nhìn đôi môi hồng hào không ngừng đóng mở, yết hầu bỗng nhiên siết chặt.

Anh tiến lên một bước, đưa tay chống lên vách thang máy, khoanh cô trong lồng ngực mình, cúi đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: "Giang Nam Hi, vừa rồi cô gọi tôi là gì?"

Họ Dạ? Toàn An Thành chưa có ai dám gọi anh như vậy, người phụ nữ này vậy mà đã gọi hai lần rồi!

Cô là thật sự không biết anh là ai, hay là cố ý khiêu khích anh?

Chương 9: Cô ta có một người tình (1329 chữ)

Phải nói rằng, Dạ Bắc Kiêu quá cao, hơn nữa vóc dáng còn rất cường tráng, so với Giang Nam Hi đang đi giày bệt, cô trong vòng tay anh chỉ là một người nhỏ bé, dường như chỉ có thể bị nghiền nát.

Anh đột nhiên đến gần, mùi hormone nam tính nồng nặc ập đến, khiến trái tim Giang Nam Hi lỡ mất một nhịp, tay cô không khỏi nắm chặt con dao mổ trong túi.

Cô ngẩng cao đầu một cách cứng cỏi: "Tôi lại không quen biết anh, gọi anh là gì thì có sao chứ?"

Cô vậy mà thật sự không quen biết anh!

Ở An Thành vậy mà lại có người không quen biết anh, Dạ Bắc Kiêu, cô rốt cuộc là quái vật gì vậy?

Một cỗ tức nghẹn ở trong ngực, anh trầm giọng nói: "Cô nhớ kỹ cho tôi, tôi là Dạ Bắc Kiêu!"

Ở An Thành, có thể khiến Dạ Bắc Kiêu tự giới thiệu tên mình, thật sự không có mấy ai.

Ở An Thành, có thể nghe anh tự giới thiệu tên mình, không một ai dám không lập tức cung kính.

Nhưng Giang Nam Hi là thật sự không biết anh, hơn nữa vì anh là anh trai của Dạ Lan Thư, cũng không muốn có bất kỳ giao thiệp nào với anh.

Vì vậy, cô với vẻ mặt thờ ơ, nhàn nhạt "ồ" một tiếng.

Tiếng "ồ" nhàn nhạt của Giang Nam Hi khiến Dạ Bắc Kiêu rất không hài lòng.

Anh dùng tay bóp cằm Giang Nam Hi, ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa lửa giận: "Người phụ nữ, cô là cố ý, muốn thu hút sự chú ý của tôi? Cô không biết, tôi luôn luôn không ưa phụ nữ sao?"

Tuy nhiên giây tiếp theo, anh liền cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng lạnh, anh nhanh tay lẹ mắt, đưa tay bắt lấy cổ tay Giang Nam Hi.
 
Back
Top Bottom