Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tổng Hợp Các Câu Chuyện Thuần Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
426,233
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
284663767-256-k577815.jpg

Tổng Hợp Các Câu Chuyện Thuần Sinh
Tác giả: TrMy0610
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mình tình cờ đọc được một truyện sinh tử văn viết về một nơi mở ra để giúp nam-nam sinh tử tên là Ôn nhu hương.

Vì rất hứng thú với truyện nên mình nổi hứng muốn viết vài câu chuyện lấy cảm hứng từ nó :))).

Cụ thể là tên nơi giúp nam-nam sinh tử Ôn nhu hương này mình xin phép giữ lại, mình sẽ viết những câu chuyện mới dựa trên nó.

Mục đích viết truyện của mình là để xả stress và muốn giao lưu với mọi người thôi.

Mình cũng mong những câu chuyện này có thể đến với những người có cùng sở thích đọc sinh tử văn như mình.

Vậy nên nếu không thích cũng mong các bạn dịu dàng với mình một tí, đừng tranh cãi mà cứ lướt qua, đừng mắng, tội mình lắm.

Cuối cùng, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha 🍀🍀🍀 Tags: dammynguocsinhtuvantinhhuudocchung​
 
Tổng Hợp Các Câu Chuyện Thuần Sinh
Thiên thần đế Trầm Chu và Nhiếp chính vương Sở Thần


"Lộc cộc".

Một chiếc xe ngựa xa hoa dừng chân tại cửa Ôn nhu hương.

Màn xe được xa phu vén lên, một nam tử thân vận trường bào hắc sắc nhẹ nhàng bước xuống, khí tràng mạnh mẽ khiến người không rét mà run.

Nam tử không màn để ý đến người trong trướng mà chậm rãi tiến về phía trước, cước bộ bình thản, khí độ ung dung.

Mà phía bên kia, một huyền y nam tử cũng vừa xuống xe ngựa.

Linh Lung nhìn hai vị nam tử trước mặt, biết đây cũng không phải dung mạo thật của cả hai.

Xem ra khách nhân lần này của Ôn nhu hương có thân phận không tệ, tuy đã dịch dung nhưng vẫn không thể che giấu hết khí thế cường hãn.

Trường y nam tử lãnh ngạo, uy nghiêm.

Còn nam tử vận huyền y, nếu so với nam tử lãnh ngạo kia lại thêm một phần lạnh lùng, nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.

Chỉ là một thân hồng y tuyệt diễm lại bị chiếc bụng nhô to phá đi mỹ cảnh.

Không để ý đến thái độ của người nam nhân phía trước, y khẽ cười bước vào Ôn nhu hương.Cảnh tượng trước mắt làm Linh Lung không ngừng cảm thán, thế gian này cũng quá nhiều người không biết trân trọng người trước mắt đi.Vào cửa, Linh Lung đưa một quyển sổ nhỏ cho hai người rồi điềm nhiên nói: "Xin hai vị công tử gỡ bỏ lớp dịch dung trên mặt rồi khai báo danh tính vào đây, Linh Lung sẽ phân phó người sắp xếp chỗ tốt cho hai vị."

Dừng một lát, nàng lại nói: "Ôn nhu hương chưa bao giờ để lộ tin tức của khách nhân, hai vị có thể yên tâm.

Nơi đây cũng không tiếp nhận người không rõ lai lịch, mong nhị vị thông cảm."

Vừa dứt lời, chỉ thấy trường y nam tử và huyền y nam tử khẽ động, lớp dịch dung theo động tác biến mất lộ ra dung nhan khả lệ câu nhân.

Một bên tuấn mỹ xuất trần, một bên khác lại mỹ lệ dụ hoặc, quả là dung mạo trăm năm khó cầu.

Sau đó, trên quyển sổ nhanh chóng xuất hiện hai cái tên Trầm Chu, Sở Thần.

Linh Lung tự nhận mình là một người ổn trọng nhưng hai cái tên vừa mới xuất hiện không khỏi khiến nàng kinh ngạc.

Vị nam tử vận trường bào hắc sắc không ngờ lại là Hoàng đế Thiên Thần quốc.

Còn người bên cạnh Thiên Thần đế lúc này nếu Linh Lung không nhầm thì chính là Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.

Đã từng gặp một lần, khí thế lại đặc biệt như vậy, Linh Lung muốn quên cũng khó.

Chỉ không ngờ lần gặp tiếp theo lại trong tình huống khó xử thế này.

Trên dưới Thiên Thần quốc không ai không biết Thiên thần đế và Nhiếp chính vương bất hòa.

Thiên Thần năm 246, Hoàng đế Trầm Tiêu băng hà, chiếu thư truyền ngôi cho Thái tử Trầm Chu, phong Bình An hầu Sở Thần làm Nhiếp chính vương, giao cho y trọng trách phò trợ Tân đế.

Thái tử lên ngôi năm mười lăm tuổi, Nhiếp chính vương lấy cớ Tân đế còn trẻ không đủ năng lực xử lý chính sự mà nhiếp chính.

Từ đó, Thiên Thần đế và Nhiếp chính vương không ngừng tranh đấu, Trầm Chu muốn thu hồi lại quyền lực vốn có của đế vương, Nhiếp chính vương lại một mực chấp chính, mâu thuẫn quân thần càng ngày càng trở nên gay gắt.

Đây vẫn hay là những câu chuyện bàn tán bí mật trong trà lâu tửu hậu.

Tái ngộ hai nhân vật chính trong câu chuyện, Linh Lung không biết hai vị trước mắt tranh giành đấu đá thế nào mà lại mang thai.Nhìn thái độ cả hai hiện tại tuy không xem nhau như kẻ thù nhưng thoạt nhìn cũng chẳng khác gì hai người xa lạ.

Linh Lung từng gặp qua không ít trường hợp sinh phu lạnh nhạt phu lang hoặc ngược lại, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống song song tồn tại."

Loảng xoảng..."

Tiếng đồ vật rơi vỡ kéo suy nghĩ của Linh Lung về thực tại.

"Linh Lung tỷ...

Linh Lung tỷ."

Chưa kịp hoàn hồn đã bị tiếng la hốt hoảng của Y Đồng chấn động, cũng chỉ biết vội vàng chạy đến nơi phát ra âm thanh.Đến rồi mới thấy xung quanh Sở Thần không biết khi nào đã xuất hiện vô số mảnh vỡ, Linh Lung tạm gạt chúng sang một bên, ngồi xuống.

Thoạt nhìn có thể thấy được Sở Thần có hơi chật vật, người y khuỵu xuống cả sàn nhà, sắc mặt nhợt nhạt có phần tím tái, do chưa biết rõ tình trạng của y nên nàng chỉ tạm thời giữ người ngồi yên tại chỗ.

Tình huống này hẳn là do dựng phu đang bắt đầu đau bụng sinh.

Tựa như xác nhận suy đoán của nàng, Sở Thần không chút tiếng động ôm chặt bụng.

Nhìn từ vị trí này thậm chí thấy được vài vệt máu không biết từ đâu đến trên tay y và vị nam tử khác đang nhàn nhã thưởng trà phía đối diện.

Thật đáng buồn...Phải chăng từ cổ chí kim đế vương đã bạc tình?

Chẳng hạn như Thiên thần đế.

Sở Thần dẫu có ân oán thế nào thì vẫn còn đang mang cốt nhục của hắn.

Hắn khiến kẻ thù của mình mang thai, đến lúc y suy yếu thì không bận tâm, sắp sinh lại đưa đến Ôn nhu hương của nàng.

Đến giờ phút này vẫn còn giữ một bộ mặt thờ ơ, thật không biết vị đế vương cao cao tại thượng đây có hay không đau lòng cho dựng phu của mình?

Có lẽ là không đi.Nếu đau lòng hắn sẽ nhận ra Sở Thần đã yếu ớt đến mức đứng cũng không vững.

Nếu đau lòng, kẻ từng chung chăn gối này sao có thể bất vi sở động, không chút bận tâm đến phu lang của mình.Cảm giác thật khó chịu.

Đã bao lâu nàng chưa có lại sự thương tiếc này.

Thử hỏi người đối mặt vô số câu chuyện đau lòng sao có thể không trở nên vô cảm.

Chỉ là tất cả dường như đã thay đổi.

Hay nói đúng hơn nó thay đổi khi Sở Thần xuất hiện.

Có trách thì trách Sở Thần quá câu nhân, trách y quá giống một vị cố nhân khiến nàng lưu luyến.

Một đời chóng tàn, xuân hạ thu đông chung quy chỉ là một hồi hoa nở tuyết tan, chỉ sợ đến khi Trầm Chu phát hiện mình động tâm, mọi thứ đã không thể vãn hồi.

Có ai ngờ Nhiếp chính vương phong tư trác tuyệt của Thiên thần quốc lại có một ngày vì rơi vào bể tình mà trầm luân.

Linh Lung không có hứng thú dò lòng Trầm Chu, lòng của hắn thế nào chả chút liên quan đến nàng, huống chi hắn còn là Thiên tử, khi nào đến phiên một nữ tử như nàng dò xét.

Nàng chỉ đau lòng cho một nam tử tài mạo song toàn, vì trong tim chứa đựng một bóng hình mà trở nên si ngốc.

Ngốc nghếch giống y hệt người nào đó.Lại như những sinh phu Linh Lung từng gặp phải: có cố chấp, ngang ngược, có cao ngạo, nhu thuận...

Họ đến Ôn nhu hương vì đảm bảo cho một sinh mạng ra đời bình an, dù sự bình an đó đôi khi phải đánh đổi bằng chính sinh mạng của mình.

Ngoài yêu ra, Linh Lung không còn lý giải nào chính xác hơn.

Tuy rằng xuất phát điểm sẽ có khác biệt, tuy rằng tình yêu đôi khi cũng pha trộn một vài tạp chất.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận đó là: những con người này đều vì yêu mà đến đây.Bất chợt Linh Lung nhìn về phía nam tử từ đầu đến giờ vẫn một mực trầm lặng...

Sở ThầnHà tất gì ngươi phải chịu khổ như vậy.Cho dù trong lòng trăm mối ngổn ngang, bề ngoài nàng vẫn là một hương chủ điềm tĩnh.

Nhẹ nhàng đặt tay lên phần bụng nhô cao của Sở Thần, dưới lớp vải bụng y không ngừng dao động.

"Đau sao?"

Linh Lung hỏi.Sở Thần: "Một chút."

Sở Thần quả nhiên không giống với những sinh phu mà nàng từng biết.

Người dưới một người trên vạn người như y, quả thật cũng có được sự trầm tĩnh hơn hẳn người thường.

Phải biết rằng người mang song thai áp lực là rất lớn, vừa nãy chạm vào quần áo y đã ướt một mảng lớn, hài tử cũng động đặc biệt lợi hại.

Trong tình huống này, y vẫn có thể không khóc không nháo cũng không cau có, khó chiều, quả thật là một sinh phu tính tình tốt."

Thai đầu, còn là song thai?"

Linh Lung theo thói quen dò hỏi."

Ân."

Sở Thần gật đầu tán đồng."

Ngươi mang song thai, thời gian điều dưỡng cũng không tốt quá đi, khí huyết thiếu hụt" Quan sát nét mặt Trầm Chu nàng tiếp lời: "Thời gian này chú ý nhiều chút."

"Tiểu Đông tử, đưa nhị vị công tử đến Mẫu Đơn uyển, mang cho Sở công tử vài kiện y phục."

Lúc này Linh Lung mới quay sang nói với nha hoàn bên cạnh mình.
 
Tổng Hợp Các Câu Chuyện Thuần Sinh
Thiên thần đế Trầm Chu và Nhiếp chính vương Sở Thần


Mẫu Đơn uyển.Một nam tử mỹ mạo đang tựa vào đầu giường, mái tóc đen tùy ý thả xuống, vẻ mặt tái nhợt càng tôn lên làn da trắng mịn và thụy nhan tiều tụy.

Ánh tà dương phủ xuống người nam tử, vài tia nắng heo hắt len lỏi vào màn trướng, có phần mờ ảo, có phần mông lung, cả người nam tử chìm trong tịch mịch tĩnh lặng làm người sinh ra cảm giác không chân thật... sợ rằng vị nam tử này cũng có thể tan biến vào màn đêm vô tận.

Nam tử mệt mỏi nhắm mắt, tay khoác hờ trên phần bụng đã nhô cao, trên người nào có nửa tia lạnh lùng, chỉ còn sót lại đầy vẻ yếu ớt, ôn nhu."

Két..."

Cửa phòng bị đẩy ra, Linh Lung nhìn người trên giường khẽ gọi:"Sở công tử..."

"Ân" Mỹ nhân ốm yếu.Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Linh Lung.

Sở Thần thấy nàng bước đến bắt mạch.

Một lát sau lại đưa tay chạm nhẹ vào vài vị trí trên bụng y, từ nét mặt có thể nhìn ra chuyện cũng không hẳn thuận lợi."

Không được.

Thể trạng của ngươi sao lại yếu như vậy?"

"Ta hiểu.

Bản thân ta sẽ chú ý hơn" Giọng của Sở Thần trầm trầm, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Linh Lung.Thấy vậy, nàng không kìm lòng nhắc nhở: "Ngươi không cần việc gì cũng chịu đựng một mình, nam tử sinh con là chuyện lớn, tình trạng của ngươi lại nguy hiểm hơn những người khác, cứ thuận theo tự nhiên mà cho Trầm Chu biết một chút.

Hắn chắc chắn sẽ đau lòng."

Sở Thần im lặng nghe nàng nói, một lát sau, y mỉm cười bất đắc dĩ: "Đau lòng thì thế nào?

Ta và hắn đã là chuyện không thể...

Hắn không yêu ta.

Mà ta càng không muốn ràng buộc một người không yêu mình.

Đã bất đắc dĩ day dưa đến thời điểm hiện tại, chẳng lẽ còn muốn phiền lòng nhau."

"Hài tử trong bụng ngươi là cốt nhục của hắn, sao lại phiền.

Vả lại, sao ngươi biết hắn không yêu mình?"

Linh Lung phản bác.Sở Thần không trả lời, dường như không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này.

Nàng chỉ có thể để lại vài câu dặn dò tỳ nữ bên cạnh."

Tiểu Đồng tử.

Ngươi đến nhà bếp làm chút gì đó cho Sở công tử đi."

"Hắn chăm sóc thế nào mà ngươi người chẳng ra người ma chẳng ra ma vậy?

" Linh Lung châm chọc.

Trầm Chu vừa đến, nghe nàng nói vậy mặt lập tức chảy xuống vài vạch đen.Uầy, tính tình cũng lớn thật đấy, không biết sinh khí cái gì, sinh phu của hắn đau muốn chết đi sống lại cũng chưa có cái vẻ mặt như hắn đâu.

"Nhiếp chính vương rõ ràng vẫn mạnh khỏe.

Linh Lung cô nương đừng vô lễ."

Trầm Chu mỉm cười nói.

Linh Lung rất là bất đắc dĩ, Sở Thần chắc chắn sẽ không cho Trầm Chu biết mình đau, người vô tâm như Trầm Chu càng không thể biết sinh phu nhà mình đang chịu khổ.

Cả hai đều là kiểu người cố chấp.

Một người không hỏi, một người không nói, một bên ngạo kiều, một bên mạnh mẽ chịu đựng.

Người mạnh mẽ như Sở Thần, ắt hẳn làm người đau lòng.

Chỉ là người cần đau lòng nhất đến nay vẫn chưa hề hay biết.Vậy là tốt hay xấu đây?Nếu sức khỏe của y tốt nàng cũng không phải đến đây thường xuyên như thế này.

Linh Lung biết để tồn tại được ở nơi đầy rẫy mưu kế, sự tranh giành, lòng tham, nếu không cường hãn có lẽ Sở Thần đã chết từ rất lâu rồi.

Không ai có thời gian nhìn Sở Thần yếu đuối.

Ai sẽ bận tâm, sẽ nuông chiều kẻ yếu đuối như y.Có lẽ chỉ là...Y không được phép yếu đuối.Vừa lúc Y Đồng bưng lên thức ăn đã chuẩn bị sẵn, Trầm Chu lạnh mặt tiếp nhận bỏ lại nàng và tỳ nữ bên cạnh.

Trầm Chu nếu biết suy nghĩ của Linh Lung hắn chắc chắn sẽ cười nhạo nàng.

Cười vì nàng quá ngây thơ, mới gặp vài lần đã tin tưởng Sở Thần.

Sở Thần không phải người đơn giản, y văn võ song toàn, thủ đoạn hơn người, thông thạo nhất chính là trêu đùa người khác.

Hiện tại không chừng Nhiếp chính vương vẫn đang còn chơi đùa đâu.

Tỏ ra yếu thế, nhu nhược có khi chỉ là một hồi mưu kế dùng để đối phó hắn đây.

Lại như hài tử, bất quá chỉ là quân cờ để y lợi dụng.

Đối mặt với nam tử sắc mặt nhợt nhạt, nhân vật chính trong màn kịch, hắn âm thầm trào phúng, y đã muốn diễn hắn dĩ nhiên phụng bồi.

Hắn phải xem xem vị Nhiếp chính vương mà phụ hoàng ân điển tài ba đến mức nào.

"Ăn chút gì đi, Linh Lung nói ngươi còn rất yếu."

Trầm Chu dịu giọng bày tỏ sự quan tâm đầy giả dối."

Đa tạ".

Sở Thần ăn không vô, lại không tiện từ chối nên đành phải tiếp nhận"Nhiếp chính vương cũng thật đa lễ."

Nghe được ý tứ châm biếm trong lời nói của Trầm Chu, huyệt thái dương Sở Thần giật giật, bụng lại nổi lên từng cơ xao động, y cau mày, không tiếng động bỏ bát xuống.

Chỉ là hành động đơn giản này của y lại chọc Trầm Chu tức giận.

Cái cau mày tưởng chừng vô hại kia khi lọt vào mắt Trầm Chu lại trở thành một sự khiêu khích trắng trợn, đánh vào lòng tự tôn của hắn.

Xem đi, dù ngươi có lấy lại được quyền lực thì đã sao.

Cuối cùng không phải vẫn bị y áp chế.

Sở Thần...Ngươi hay lắm...Sự không cao hứng kéo dài làm Trầm Chu khó lòng bình tĩnh, chưa kịp rời đi thì đã bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh sợ.

Sở Thần lung lay ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Vội đến đỡ y, lúc này Trầm Chu mới phát hiện cả người y vẫn đang run rẩy.Nỗi sợ từng chút từng chút lan tràn, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất là nhanh chóng đi tìm Linh Lung, quên cả đám ảnh vệ chờ được sai khiến đang ẩn nấp bên ngoài.

Trong lúc hốt hoảng, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, ngữ điệu nhỏ yếu hắn chưa từng bắt gặp: "Duệ Nhi " Trầm Chu suýt chút tưởng mình bị ảo giác, hắn cố tình cúi xuống để xác nhận xem mình có khi nhầm không thì chạm phải ánh mắt mờ mịt của Sở Thần.

Trầm Chu vẫn còn đắm chìm trong tiếng gọi yếu ớt trước đó mãi đến khi Sở Thần khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?" hắn mới bừng tỉnh nhẹ nhàng để y dựa vào người mình.

Suy nghĩ một lát lại đẩy đẩy tấm chăn mỏng sang một bên, chăm chú nhìn chiếc bụng nhô cao của y hệt như đứa trẻ muốn tìm tòi thứ gì hiếm lạ.Cách một lớp nội y, hắn vẫn cảm nhận được hài tử đang động kịch liệt, kèm theo đó là những rung động kỳ diệu.

Có thể do muốn ngừng cảm giác khác lạ từng chút từng chút trào dâng, hắn luồn tay mình vào trong, biệt nữu mà xoa dịu hài tử đang làm loạn.Sở Thần lại có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên kể từ khi mang thai y và Trầm Chu thân cận đến vậy.

Tay người nọ vẫn đang vỗ về trên bụng y, cảm giác ấm áp tựa như được chuốc rượu song hương vị lại lạ lẫm, giống một loại trà thượng hạng hơn là một vò rượu đã ủ lâu năm.

Làm y liên tưởng đến kẻ uống rượu tìm say tự dối bản thân hay người thưởng trà tự tìm thanh tỉnh cách đây không lâu.

Cuối cùng y đưa mắt ra ngoài, không muốn để bản thân suy nghĩ quá nhiều.Chính là Sở Thần không muốn tưởng, không có nghĩa người bên cạnh cũng như vậy.

Y nào biết vẻ mặt đau đớn y vô tình để lộ lúc nãy làm Trầm Chu bắt đầu hoài nghi nhận định của chính bản thân mình.

Là do Sở Thần diễn quá tốt hay trách hắn quá mềm lòng đây?

Một người có thể diễn đến trình độ đó sao?

Diễn hay đến mức khiến hắn lo sợ hốt hoảng?

Hắn và Sở Thần đấu nhau tám năm, không biết từ khi nào, cảm giác căm ghét lúc đầu cũng dần phai nhạt.

Người cầm kỳ thi họa xem trăng, xướng khúc tìm tri kỷ, hắn một đấng quân vương tìm quân, tìm thần, tìm tri âm.

Chỉ có Sở Thần mới có khả năng đấu với hắn.

Hắn cũng từng nghĩ, hai người bọn họ có thể có một mối quan hệ tốt hơn.

Nhưng ý trời phụ lòng người.

Trong một lần hai người bị ám toán, hắn đã vô tình chiếm lấy thân thể y.

Quan hệ tưởng chừng được xoa dịu trở nên gượng gạo, càng khó diễn tả.

Cả hai người đều có chung nhận thức không đề cập đến một đêm hoang đường kia.

Y vẫn một mực can thiệp triều chính.

Đế vương là hắn cũng tìm mọi cách bức ép y như trước nhằm nắm giữ thế cục, mau chóng có lại quyền lực vốn có.

Chỉ khác ở chỗ, bàn cờ mà hắn bày ra mỗi một ngày càng lệch hẳn về một phía, sự áp đảo này làm Trầm Chu có cảm giác kẻ tiếp trận không động một quân một tốt nào, chỉ mặc hắn nhảy nhót.

Điều này dĩ nhiên làm hắn khó chịu, sự khó chịu không biết bắt nguồn từ đâu.

Hắn cho rằng sự không cao hứng này là do bị Sở Thần trêu đùa.

Vì vậy hắn càng khát khao tìm sự cao hứng từ người y.Thứ hắn cần vẫn là một đối thủ chân chính, là sự thuần phục từ con người cao lãnh, ngạo mạn kia.

Hắn muốn cho kẻ kia thấy người làm quân nên có tư thái gì.Thế nên, hắn bắt đầu tìm mọi cách làm vị Nhiếp chính vương kia phải phản ứng.

Mặc dù biết hành động ấy sẽ cho thấy điểm yếu là sự hiếu thắng, nhược điểm chắc chắn bị y đưa ra làm trò tiêu khiển, hắn cũng mặc kệ.

Triệu y vào Dưỡng tâm điện, ép y phải cúi đầu trước quyền uy của bậc đế vương.

Hắn tin với tính cách của Sở Thần, ván cờ này sẽ không còn nghiêng về một phía nữa.

Nhưng mọi chuyện lại không theo ý hắn, Sở Thần không nói gì, y chỉ ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Khi tỉnh lại, lời mà hắn nhận được chỉ là "tu tâm dưỡng tính, trở thành một đấng quân vương."

Mục đích không đạt được, hắn chỉ đành phất tay áo bỏ đi.

Trong lòng cũng bất chợt sinh khí.

Sở Thần nghĩ y là ai.

Lấy quyền gì để quản hắn?

Quả thật xem mình như người bề trên.

Cũng quá nực cười rồi.Thật ra từ lâu hắn cũng đã không quá để tâm đến việc y nhúng tay vào việc của hắn, dẫu sao những chuyện y làm đều không có ảnh hưởng xấu.

Chỉ là hắn không cam lòng, hà cớ gì một vị vua như hắn phải khép nép dưới quyền uy của một thần tử.

Vì vậy, để thoát khỏi sự kiềm cập đó, lần đầu tiên hắn để tâm đến lời khuyên nhủ tuyển chọn Đông Cung của các lão thần trong triều, tiện tay lập trưởng nữ của Tể tướng Cao Lãng - Cao Giai Thụy làm hoàng hậu.

Mượn thế Cao gia để lấy lại quyền lực vốn có của đấng quân vương, cho y thấy quân quyền của hắn đã ngang hàng thậm chí vượt qua y.

Đây là một sự cảnh cáo, sẽ có ngày, Sở Thần y phải quỳ xuống cầu xin sự ban ân từ hắn.

Thế cục triều chính khó lòng nắm giữ chỉ là chuyện một sớm một chiều.Mãi đến khi, hắn nhận được thư từ Nhiếp chính vương phủ.

Chuyện cũ như một cơn gió thoáng qua, ánh mắt Trầm Chu rơi trên vùng bụng to tròn của Sở Thần, nói không rõ cảm xúc."

Trẫm sai rồi."

Tâm trạng dao động nhất thời làm Trầm Chu không hiểu lý do tự nhận sai.Điều này cũng khiến Sở Thần tạm phát ngốc.Trầm Chu nhận sai.

Thật hiếm gặp.Vì quá bất ngờ nên Sở Thần không biết phải đáp trả thế nào.

Bầu không khí giữa hai người liền có chút kỳ quặc.

Trầm Chu không quá bận tâm, càng không hỏi rõ y có nghe vào hay không.

Câu nói kia vốn chỉ do buộc miệng, hắn còn chưa nghĩ rõ tại sao mình lại nói như vậy, lấy đâu ra tâm trạng mà để ý không khí giữa hai người hay thái độ của Sở Thần.Sở Thần lúc này lại không được thoải mái như vậy.

Có vẻ như hài tử trong bụng không hài lòng với thái độ và sự dị thường này nên không ngừng quẫy đạp.

Rất đau...Phải khó khăn lắm y mới ngăn lại được từng tiếng rên rỉ sắp tràn ra ngoài.

Trầm Chu còn kế bên, y không muốn mình trở nên quá yếu đuối đáng thương, bởi ngoài mạnh mẽ, y không biết phải dùng cách gì đối mặt với hắn.

Phát hiện cả người Sở Thần mất tự nhiên, bụng thai cũng không còn an ổn, Trầm Chu mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, mất tự nhiên mà ôm chặt y, động tác trên tay cũng dịu dàng hơn."

Sở Thần, trẫm sẽ cho ngươi một danh phận."

Hắn nghe thấy bản thân mình lên tiếng hứa hẹn.
 
Tổng Hợp Các Câu Chuyện Thuần Sinh
Thiên thần đế Trầm Chu và Nhiếp chính vương Sở Thần


Đưa mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trầm Chu.

Danh phận Sở Thần niệm đi niệm lại hai từ này, rồi chợt hỏi: "Ngươi yêu ta sao?"

Trầm Chu không có câu trả lời, y cũng không muốn tiếp tục truy hỏi.Ái tình...

Quả nhiên... làm lòng người mụ mị.Trầm Chu, ngươi biết không... từ ngày ngươi mặc giá y đỏ thẫm, dùng trăm ngàn sính lễ phong nàng làm hậu.

Giữa ta và ngươi duyên đã tàn, mộng đã tan, cả đời này định sẵn không thể tiếp tục day dưa.Tình yêu đã không còn, danh phận còn cần thiết sao?Nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Chưa bao giờ y thấy mình tỉnh táo đến vậy."

Nếu là vì hài tử thì không cần."

Y nghĩ đây có thể là lý do hợp lý nhất để giải thích hành động của Trầm Chu.

Từ trước đến nay, Trầm Chu luôn là người cố chấp, bất tuân, đã nhận định việc gì rồi thì sẽ không thay đổi.

Tiên đế tiên hậu đã từng vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, thậm chí cảm thấy hắn không thích hợp với ngôi vị Hoàng đế.

Song so với các vị hoàng tử khác, chỉ có hắn có đủ lòng bao dung và khí độ của đấng quân vương, có lòng mưu cầu thiên hạ thái bình.

Cũng giống như Sở Thần không phải người tốt nhất cho vị trí Nhiếp chính vương.

Song xét trên cảm tình từ thuở nhỏ với Trầm Chu, chỉ có sự trầm tĩnh và mối quan hệ ấy mới có thể kìm chế tính ương ngạnh của hắn, giúp hắn dần thay đổi.

Sự bất đồng của Trầm Chu phần lớn quan hệ với tuổi tác, cần thời gian mài dũa.

Trầm Chu rất nghĩa khí, sẽ không nợ ân tình của bất kỳ ai.

Vì vậy, y có thể không phải vị Nhiếp chính vương tài ba nhất nhưng chắc chắn là người phù hợp nhất cho vị trí này.

Quan hệ giữa y và hắn vẫn luôn nhập nhằng.

Trầm Chu từ nhỏ đến lớn đối với y luôn là một sự trói buộc.

Sự trói buộc có lúc làm y căm phẫn, cũng có lúc khiến y lưu luyến không quên.Hắn như ánh nắng dịu dàng mùa hạ, như cơn gió nhẹ nhàng mùa thu.

Chỉ là, dù có là ánh nắng hay cơn gió, hắn, đều không dành cho y."

Ách..."

Một cơn đau bất ngờ ập đến.

Hài tử trong bụng không chút khách khí quyền đấm cước đá khiến người thân chinh bách chiến như y cũng khó lòng chịu đựng.

Bụng y như muốn nứt ra làm hai, trĩu nặng đau đớn, mỗi một xao động đều đang dày xéo máu thịt.Trầm Chu bên cạnh cũng bị dọa, hắn chật vật mở miệng: "Làm sao vậy..."

Dáng vẻ ngốc nghếch thật.

Sở Thần bật cười, cười trên sự thất bại của bản thân.

Y trúng độc quá sâu, dù Trầm Chu có đâm y vô số vết thương, nhưng chỉ cần một chút quan tâm, một ít vẻ mặt ngoài ý muốn của hắn đều có thể làm y trở nên ti tiện, chấp mê bất ngộ mà tiếp tục yêu Trầm Chu.Ngăn lại bàn tay đang tác loạn trên bụng mình, y lắc đầu tỏ vẻ mình vẫn ổn.

Trong đôi mắt rõ ràng là sự cự tuyệt.

Y không cần Trầm Chu thương hại mình, càng không muốn thứ tình cảm xuất phát từ mong muốn chuộc lỗi.

Đây là sự kiêu ngạo cuối cùng còn sót lại của y.

"Sở Thần" Trầm Chu tức giận lên tiếng.

Người nam nhân kia rõ ràng đang ở thế yếu, y lấy thân nam tử đi hoài tự khiến cho cả người chật vật bất kham nhưng cố tình vẫn muốn áp chế hắn.Là bậc cữu ngũ chí tôn, từ trước đến nay, có thứ gì Trầm Chu muốn mà không thể có được.

Sở Thần y lại hết lần này đến lần khác thách thức sự kiên nhẫn của hắn.

Trái ý không trao trả quyền lực, lãnh đạm, không quan tâm đến lời hắn nói.

Hắn bao giờ phải chịu qua loại đãi ngộ này.

Sở Thần nghĩ y là ai mà có can đảm đối xử với hắn như vậy?

Cao ngạo của một đấng quân vương không cho phép Trầm Chu nhẫn nhịn.

"Ngươi chỉ là nô tài mà phụ hoàng để lại cho ta, phải nhớ kỹ bổn phận của mình"Chỉ là hắn không biết, chính sự cao ngạo đó, chính câu nói tưởng chừng vô hại kia lại khiến Sở Thần rời xa hắn mãi mãi.Có thứ gì đó đang dần vỡ vụn, từng chút từng chút phá tan mọi thứ bấy lâu y gìn giữ.

Sở Thần cười khẽ, trong mắt từng tia sáng dần dần ảm đạm, để lại từng mảnh hắc ám, y đáp lời:"Đúng vậy."

Y cảm giác mình điên rồi, đã điên từ rất lâu rồi.

Hắc ám mang y vào một đoạn ký ức mà y không bao giờ muốn nhớ lại.

Nhưng nực cười thay, càng không muốn nhớ, mọi chuyện lại càng rõ rõ ràng ràng xuất hiện.

Y giống như quay lại quãng thời gian biết mình hoài hài tử của Trầm Chu.

Quay lại quãng thời gian căng thẳng giữa y và hắn.

Nhớ nỗi lo lắng, băn khoăn khi nghe tin mình hoài dựng.

Nhớ quyết tâm che giấu chuyện bản thân mang thai.

Nhớ buổi chiều ngất xỉu tại điện Dưỡng tâm, Trầm Chu bảo...

Y đê tiện.

Nhớ vị thuốc đắng ngắt y phải uống để giữ hài tử bình an.

Nhớ từng đêm trằn trọc không ngủ được tại Nhiếp chính vương phủ...

Nhớ ngày đế hậu đại hôn - sắc đỏ rực rỡ, vạn dặm hồng trang, ngàn lời chúc phúc.Tất cả nỗi nhớ đều làm y vô cùng mỏi mệt.

Y chăm chú nhìn Trầm Chu, ý cười không chạm đến đáy mắt.

Một đời, quả thật rất dài...Ngoài kia những đoá mẫu đơn đang đắm chìm trong ánh tà dương đỏ rực.

Sở Thần nhận ra có nhiều thứ đã chậm rãi thay đổi, chỉ do y quá cố chấp không muốn thừa nhận.Trầm Chu từ lâu đã không cần đến sự bảo hộ của y, không cần có y bên cạnh.

Y còn vấn vương chi một đoạn tình cảm sớm bị lãng quên theo năm tháng?Sở Thần nghĩ...Đã đến lúc phải trả lại tất cả cho Trầm Chu.

Cũng nênBuông tay rồi.Một dòng nước ấm nóng chảy dọc từ hạ thân Sở Thần.

Cơn đau kéo đến dồn dập, y run rẩy ôm bụng, thống khổ đón nhận từng đợt cung lui."

Người đâu, gọi Linh Lung."

Trầm Chu giật mình ôm chặt y, lớn giọng gọi, trong giọng nói đã mất hết bình tĩnh.Sở Thần trong l*** ngực Trầm Chu ngược lại bình tĩnh đến lạ, lặng im như một pho tượng điêu khắc tinh xảo.

Đúng lúc này, Linh Lung đẩy cửa bước vào.

Tình cảnh trước mắt còn tồi tệ hơn những gì nàng nghĩ.

Sở Thần đã vỡ ối nhưng nguyệt khẩu của y chỉ mới mở được ba ngón.

Trạng thái của Sở Thần cũng không tốt, Linh Lung lo sợ y sẽ gặp nguy hiểm.

Nàng liếc nhìn nam tử bên cạnh Sở Thần, lần đầu tiên mất đi hoàn toàn lý trí:"Ta mới ra ngoài một lát mà ngươi đã nháo ra mạng người."

Mặt Trầm Chu lập tức biến sắc.

Linh Lung cũng không quan tâm, tùy tiện nói: "Y đã vỡ ối nhưng nguyệt khẩu vẫn chưa mở hết, ta phải dùng dược thúc sinh.

Thân mang song thai, cơ thể không tốt, tâm trạng còn quá xúc động, nếu ngươi muốn y sống thì thành thật một chút, không thì chỉ cần nói thêm vài câu, cả 3 người họ sẽ không còn trên cõi đời này nữa."

Uống vào một chén thuốc đen tuyền, thuốc rất nhanh phát huy dược hiệu, Sở Thần cảm giác như đây không còn là cơ thể của y nữa.Một đợt lại một đợt đau đớn đánh sâu vào, bén nhọn, lâu dài, lạnh lẽo.

Lần đầu tiên y để mặc cho ý thức trở nên mơ hồ, điên cuồng tìm khoái cảm trong nỗi đau thể xác.

Họa chăng nó có thể xóa nhòa cảm giác bức bối nơi ngực trái.

Giấu đi từng tiếng không thể bật lên.Y nghiêng đầu, đôi mắt ẩn chứa ánh nước long lanh.

Trong nỗi đau thể xác, trong niềm mong đợi, trong sự tuyệt vọng, y vô tình thấy được sự lạnh nhạt khuất sau đôi đồng tử đen nhánh của hắn.

Chấp niệm ngần ấy năm, hóa ra cũng không bằng một ánh mắt của người.

Sở Thần nhắm mắt, cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi.Bất quá...Ta chỉ vì đau nên rơi nước mắt.Chỉ thế thôi.Trong mơ hồ, y như trở về hoàng cung hoa lệ.

Trong tiết trời ấm áp buổi đầu thu, từng cơn gió nhẹ thổi làm không gian đậm mùi tươi mát của hoa cỏ.

Giọng nói non nớt của Duệ nhi vang lên, đứa bé hớn hở ngắt một cành hoa quế thả vào tay người đứng cạnh, cười ngốc nghếch.

Sở Thần nghĩ.

Có lẽ hương hoa làm người say đi, đã say say tỉnh tỉnh biết bao mùa xuân sắc hoa khai."

Sở đại ca, sau này lớn lên Duệ nhi sẽ lấy huynh."☆"Cả đời này huynh phải ở bên Duệ nhi, giống như mẫu hậu ở bên phụ hoàng vậy."☆"Sao huynh không trả lời Duệ nhi, Sở đại ca không thích Duệ nhi sao?"☆"Mẫu hậu bảo sau này Duệ nhi sẽ giống phụ hoàng, trở thành một đấng quân vương.

Vậy Sở đại ca cũng phải giống mẫu hậu, phải ở bên Duệ nhi cả đời."

Y đứng nhìn đứa bé trong Ngự họa viên xoay quanh thiếu niên nọ, thầm thì"Xin lỗi, ta phải đi rồi... không thể ở cạnh đệ nữa."

"Sở đại ca gửi lại cho Duệ nhi hai bạn nhỏ.

Cả đời này...

Duệ nhi của huynh phải thật bình an nhé."

Tiếng khóc vang dội khắp căn phòng rộng lớn.

Mùi máu tươi hòa vào dược vị,... người vừa tỉnh khỏi giấc mộng nam kha vừa chìm vào bóng tối vô tận.
 
Tổng Hợp Các Câu Chuyện Thuần Sinh
Trang chủ Mộ gia trang Mộ Thành Vũ & Các chủ Tiêu gia các Tiêu Ly


Linh Lung đang thản nhiên thưởng trà thì nghe thấy âm thanh thánh thót của nha hoàn đang gọi mình: "Linh Lung tỷ, Linh Lung tỷ...

Có khách nhân đến."

Nàng đặt tách trà xuống bàn, đáp lời: "Nghe rồi, nghe rồi...

Đến ngay đây."

Bước ra tiền sảnh, nàng kinh ngạc nhìn đôi khách nhân trước mắt.

Một hắc y nam tử mày kiếm mắt sáng, ngũ quan góc cạnh.

Một thanh y nam tử nhã nhặn, tuấn mỹ.

Nam tử tuấn mỹ tựa vào lòng người bên cạnh, tay theo thói quen đặt trước bụng, môi khẽ nhấp, vạt áo theo gió nhẹ bay khiến y tăng thêm vài phần dịu dàng.

Đưa quyển sổ nhỏ sang cho hai người, Linh Lung nói: "Xin nhị vị công tử khai báo danh tính vào đây."

Một lát sau, nàng thấy trong quyển sổ nhỏ xuất hiện hai cái tên Mộ Thành Vũ - Tiêu Ly.Linh Lung trợn tròn mắt.

Vậy mà thật là Mộ Thành Vũ và Tiêu Ly.

Thiên hạ ca ngợi Trang chủ Mộ gia trang Mộ Thành Vũ và Các chủ Tiêu gia các Tiêu Ly thanh lãnh bất phàm, mỹ mạo thiên tư, là đôi tri kỷ trăm năm khó gặp.Mộ gia bao đời lấy việc kinh doanh tửu điếm làm nền tảng, tửu điếm của Mộ gia trải dài từ Nam ra Bắc, là thế gia tài phú nhất nhì Thiên Thần quốc.

Trong khi đó, Tiêu gia lại nhờ vào kỹ thuật thêu thùa thượng thừa mà dựng nên Tiêu gia các, dùng thực lực chế tạo ra những bộ phục y hoặc đẹp đẽ, mỹ lệ hoặc thanh tú, tuấn dật, từng bước tạo nên tên tuổi Tiêu gia.

Các chủ Tiêu gia các Tiêu Ly là một người dương quan sáng lạn, được người đời đặt cho danh xưng ôn nhuận công tử.

Năm đó phụ mẫu chẳng may qua đời, 14 tuổi Tiêu Ly phải tiếp quản gia tộc, người bên ngoài tuy không nói gì nhưng ít nhiều đều cho rằng Tiêu gia sẽ xuống dốc.

Một đứa trẻ thì có thể làm được những gì.

Bất ngờ là vài năm trôi qua, Tiêu gia ngược lại trở nên lớn mạnh, Tiêu Ly cũng trổ mã thành một mỹ nam tử.

Gương mặt y vừa mềm mại, dịu dàng, vừa manh mẽ, thuần khiết đến lạ lùng.

Mỗi một ánh mắt, nụ cười đều làm người khác rung động.

Linh Lung đã từng nghe dân chúng Thiên Thần quốc truyền tai nhau một giai thoại.

Rằng phía Bắc Thiên Thần quốc có Các chủ Tiêu gia các Tiêu Ly tài mạo song toàn, nội tâm lương thiện.

Dùng thiên phú của bản thân dựng nên Tiêu gia các, lại lấy danh nghĩa Tiêu gia lập y quán Tiêu Tương, quanh năm hành thiện giúp người, cứu tế trăm ngàn dân chúng.

Tiêu gia các chủ ấm áp, dễ gần, là phu quân trong mơ của vô số nữ tử Thiên Thần quốc.

Nhìn thanh y nam tử trước mắt, Linh Lung không ngừng tiếc nuối.

A...Một nam nhân tốt cứ thế bị câu đi, nữ nhân bọn nàng quả thật đáng thương.Người đã bị dụ, còn có cả hài tử.

Kẻ dụ dỗ lại thập phần xuất chúng.

Trong mắt Linh Lung, Mộ Thành Vũ đã xui xẻo bị xem là con heo đen ủi mất cải trắng nhỏ nhà nàng.

Tại bảng xếp hạng mỹ nam tử nàng thu thập, hắn cũng rớt thẳng xuống vị trí thứ mười.Mặt đẹp nhiều tiền thì sao.

Cũng không thể cướp đi phu quân của bọn nàng như vậy.Quay lại chính sự, nàng đến bên Tiêu Ly, xem xét hài tử trong bụng y.

Người ở bên cạnh một tay nắm chặt tay Tiêu Ly, một tay khác đặt hờ bên hông giúp y giảm bớt sức ép.Mức độ oán giận của Linh Lung tạm giảm một nửa."

Bụng ngươi bị va chạm qua?"

Linh Lung chạm vào một chỗ xanh tím trên bụng Tiêu Ly, cau mày hỏi.

Tiêu Ly bị ăn đau, mặt mũi trắng bệch, yếu ớt ân một tiếng, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Mộ Thành Vũ không cấm kỵ, cánh tay ôm lấy y, nhẹ nhàng trấn an hài tử đang làm loạn.Tiêu Ly là người hắn vô cùng thưởng thức.

Lần đầu gặp mặt là tại một trấn nhỏ phía Nam Bình Thành, tên Thải Hà.

Lúc bấy giờ, Thải Hà mới trải qua một trận thiên tai, người chết vô số.

Mộ Thành Vũ phụng mệnh ngoại tổ mẫu vận chuyển lương thực tiếp tế đến Thải Hà.

Cơ duyên xảo ngộ mà chạm mặt Tiêu Ly.Đó là một buổi chiều hoang sơ tiêu điều, trong trấn nhỏ phía Nam Bình Thành, hắn bắt gặp nam tử thanh tú đang tất bật giúp y phu sắt thuốc.

Ấn tượng đầu tiên về Tiêu Ly lúc ấy cũng chỉ dừng lại ở câu ôn nhuận như ngọc.

Không phải do dung mạo y không đủ câu nhân, mà là do từ nhỏ hắn đã gặp qua vô số nữ tử xinh đẹp.

So với mỹ mạo, khí chất chắc chắn là thứ thu hút Mộ Thành Vũ hơn.Sau đó, hắn cùng Tiêu Ly kết giao bằng hữu.

Sau đó, hắn biết vị bằng hữu ấy vậy mà là Các chủ Tiêu gia các - Tiêu Ly.

Càng tiếp xúc, Mộ Thành Vũ càng bị thu hút bởi con người Tiêu Ly.

Y là người nho nhã, dịu dàng và ấm áp.

Ở bên y, hắn thấy rất thoải mái.

Nếu có thể bên y cả đời thì tốt biết mấy.

Hắn nghĩ.

Mộ Thành Vũ không hiểu tình cảm của mình dành cho Tiêu Ly là gì cho đến một ngày Thải Hà ngập trong biển nước, Tiêu Ly vì cứu người mà mất tích.

Hắn thừa nhận bản thân ngốc nghếch...

đến tận lúc đó mới biết mình yêu Tiêu Ly.Quãng thời gian không gặp được Tiêu Ly, Mộ Thành Vũ không nhớ mình đã trải qua thế nào, hắn chỉ nhớ khi nhìn thấy Tiêu Ly người đầy thương tích, không rõ sống chết, bản thân gần như hỏng mất.

Từ đó về sau, hắn không ngại trở thành kẻ hoa si y, ngày đêm cạnh bên chăm sóc, thậm chí không thấy được y là lo lắng, bất an.Thái độ kỳ lạ của hắn trong mắt một người ôn nhu như Tiêu Ly là trọng tình trọng nghĩa, chỉ có Mộ Thành Vũ rõ đó vốn là tình yêu.

Bên nhau sớm chiều, Tiêu Ly càng ngày càng thân cận hắn.

Cuối cùng sau bao cố gắng, cả hai cũng bên nhau.Mọi chuyện rất tốt đẹp cho đến khi Tiêu Ly tình cờ biết được Mộ gia không chấp nhận quan hệ của bọn họ.Theo lẽ y và hắn rất thích hợp.

Trong kinh thành Mộ gia vốn là danh gia vọng tộc, Tiêu gia cũng được xem là thế gia danh môn, giữa hai người vốn không có quá nhiều khoảng cách địa vị.

Trớ trêu thay cả hai đều là nam tử.

Ở nơi nam phong không còn quá mới mẻ, Tiêu Ly làm sao ngờ được nó vẫn chưa được chấp nhận.

Thì ra chỉ Tiêu gia suy nghĩ thoáng mới xem nam phong là chuyện bình thường, ngoài kia, mối quan hệ ấy vẫn bị xem là trái luân thường đạo lý.

Đặc biệt ở Mộ gia, đây là điều cấm kỵ.

Mộ gia từ bao đời đã là gia tộc truyền thống đứng đầu.

Con cháu Mộ gia từ nhỏ đã tiếp thu ca từ thi phú, học cách đối nhân xử thế, học đạo làm người,...

Ngoại tổ mẫu và mẫu thân của Mộ Thành Vũ xuất thân cao quý, coi trọng lễ nghi.

Nhân gia quan niệm mối quan hệ hòa hợp nam nữ là sự kết hợp âm dương, là thiên kinh địa nghĩa.

Tình yêu giữa hai người nam nhân dẫu lâu nặng bền lâu hay ngắn ngủi chóng tàn đều đi ngược lẽ thường, ắt không được thế nhân coi trọng.

Vì lẽ đó, Tiêu Ly không được thừa nhận.

Y là chuyện xấu cần thiết phải che giấu của trên dưới Mộ gia trang.

Tiêu Ly biết, cũng tôn trọng.

Y hiểu ai cũng cần thời gian để tiếp thu và chấp nhận điều mình vốn không tin tưởng.

Người y yêu cũng yêu y, hai người cùng đối mặt, cùng kiên trì, sẽ có ngày bọn họ được chấp thuận.Thời gian sẽ trả lời tất cả, nó là một thứ gì đó rất diệu kỳ.Diệu kỳ là thật.

Bất quá phải xem đấy là loại diệu kỳ nào.Chung quy loại tình cảm không được thế nhân coi trọng... rất khó có được kết cục mỹ mãn.

Chẳng hạn như chuyện cảm tình giữa họ.Một ngày nắng nhẹ trời trong, khi y thích ý nheo mắt ngắm nhìn người thưởng trà phía đối diện, chưởng quản hốt hoảng báo cho hắn: "Bá mẫu thắt cổ tự vẫn."

Lúc đó y chợt nhận ra, y và hắn cũng không có nhiều thời gian đến vậy.

Không đủ chờ đợi, không đủ kiên trì, cũng không đủ dũng cảm.Bọn họ vẫn là tách nhau ra.Trên đời này đâu phải mối nhân duyên nào cũng có kết thúc vui mừng, rực rỡ.Hợp hợp tan tan...

Ngày tháng dần trôi...

Ai rồi cũng có con đường của riêng mình.Mộ Thành Vũ và y cuối cùng rồi sẽ hạnh phúc theo một cách khác thôi.Không có nhập nhằng yêu hận, không có quấn quýt say mê.

Nhiều năm về sau, ai sẽ còn nhớ mối nhân duyên ngắn ngủi này.Trăm tính ngàn tính lại không tính được mọi chuyện có thể phát triển theo hướng hiện tại.

Y và hắn vẫn va chạm sinh ra tình tố, vẫn bởi lưu luyến mà nảy sinh sai lầm.
 
Back
Top Bottom