Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn

Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 20: Chương 20



Lý Mục Lương cùng Hứa Như Ý cố tình tránh mặt ta, không lộ diện nơi tiền sảnh, mà lén lút theo cửa sau chuồn vào Đông viện.

Ba năm trước, chính tại gian phòng lớn Đông viện này, ta và Lý Mục Lương từng định động phòng hoa chúc.

Ba năm sau, nữ tử trong lòng hắn đã chẳng còn là ta, mà là Hứa Như Ý.

Ta cố ý chờ thêm chốc lát bên ngoài, cho đến khi nghe thấy tiếng nàng ta ngượng ngùng thỏ thẻ, lúc ấy mới bất ngờ đạp tung cửa phòng.

Hứa Như Ý sợ hãi co rụt người lại trong chăn, Lý Mục Lương m*nh tr*n lúng túng cúi người nhặt q**n l*t rơi dưới đất:

“Bạch Minh Nguyệt, ngươi dám rình trộm người ta hành phòng, còn biết liêm sỉ hay không?”

Liêm sỉ?

Tất nhiên là có.

Nhưng thứ ta muốn hơn cả chính là căn nguyên truyền tử tôn của ngươi.

Dù sao đây cũng là cảnh mà ta trông mong nhất từ khi hồi kinh.

Lưỡi d.a.o vung lên như chớp — “phựt” một tiếng, tử căn của Lý Mục Lương bị c.h.é.m phăng không thương tiếc.

Máu tươi trào ra thấm đẫm cả đất.

Ta dẫm lên đám m.á.u thịt be bét ấy, dịu dàng cười với Hứa Như Ý đang run rẩy như nai con bị kinh hoảng:

“Biểu muội, không cần cảm tạ đâu.”

“Giờ thì Lý Mục Lương và ngươi chẳng khác gì — đều là phế vật.”

15

Ngày hôm sau, đích thân Vân quý phi – thân tỷ tỷ của Lý Mục Lương – phái người triệu ta cùng hắn tiến cung.

Hoàng thượng việc gì cũng nghe theo Quý phi, vậy mà lại cho gọi cả Hoàng hậu đến, muốn để một nam tử ngoại tộc như Lý Mục Lương ở lại trong cung tĩnh dưỡng.

Còn ta thì sao? Vân quý phi không biết từ đâu nghe được chuyện ta dẫn ba vạn quân về kinh, liền lập tức gán cho ta tội danh mưu phản, nhất định đòi hoàng thượng bỏ ngục trị tội.

“Bệ hạ, nếu Bạch Minh Nguyệt không có ý mưu phản, thì nàng dẫn nhiều quân như thế hồi kinh để làm gì?”

“Ái phi, quân Bạch gia trấn thủ Bắc Cương, trong số ấy có nhiều binh sĩ suốt mười năm chưa về nhà, lần này nhân dịp theo nàng ta hồi kinh thăm phụ mẫu thê nhi là trẫm cho phép.”

Vân quý phi vẫn không chịu thôi: “Ba vạn người kia hiện giờ ở đâu? Bạch Minh Nguyệt, ngươi có chứng cứ gì chăng?”

“Có, nằm trong tay Thị lang Binh bộ – Triệu Văn Vũ.”

Triệu Văn Vũ phụng chỉ mang sổ sách ghi tên binh sĩ xin phép về thăm thân trình lên ngự thư phòng. Vân quý phi cũng chẳng phải kẻ ngu: “Chỉ có danh sách thôi thì chưa đủ. Ai biết đám người đó có thật sự về quê hay không? Bệ hạ, vô lửa sao có khói, người nên điều tra rõ ràng.”

Hoàng thượng trầm ngâm một lát, rồi hạ lệnh cho Triệu Văn Vũ lập tức đến hai thành Xung Vũ, Phượng Tiên – sát cạnh kinh thành – để xác minh.

“Bạch tướng quân, khanh tuyệt đối đừng phụ lòng tin của trẫm.”

16

Ta cùng Triệu Văn Vũ bước ra khỏi ngự thư phòng. Hồi nhỏ, Bạch gia và Triệu gia vốn là hàng xóm, hắn từng chơi đùa cùng chúng ta.

Về sau, Hứa Như Ý bị thương ở chân, hắn liền chỉ chơi với một mình nàng ta.

Ta nhớ rõ, trước ngày ta xuất giá, hắn và Hứa Như Ý vẫn thân thiết như xưa, cùng nhau mày mò chế tác những vật dụng kỳ lạ, cuộc sống xem ra cũng khá thú vị.

Mẫu thân ta từng cảm khái rằng: nếu Như Ý có thể gả vào nhà họ Triệu thì tốt biết bao.

Không rõ trong ba năm qua giữa Hứa Như Ý và Triệu Văn Vũ đã xảy ra chuyện gì, mà khiến chàng thiếu niên từng nhiệt thành chân thật ấy dường như đã hóa thành một người khác.

Ta để ý thấy hắn cúi đầu, như muốn nói lại thôi.

“Triệu đại nhân, có phải ngươi muốn hỏi chuyện biểu muội của ta chăng?”

Triệu Văn Vũ mím môi, lắc đầu với vẻ thiếu tự nhiên.

Ta liền thong thả nói:

“Đêm qua, Như Ý không bị thương. Nhưng hôm nay thì chưa chắc đã may mắn như vậy.”

Lời vừa dứt, rõ ràng hắn đã trở nên vô cùng căng thẳng: “Bạch tướng quân, vì sao lại như vậy?”

Ta cố ý liếc nhìn quyển danh sách hắn đang ôm trong lòng: “Tâm tình không tốt, ta liền muốn lấy thiếp thất ra xả giận.”

Triệu Văn Vũ chau mày, im lặng cùng ta đi thêm một đoạn. Gần tới cổng cung, hắn chủ động lên tiếng: “Chuyện tướng quân lo nghĩ, Văn Vũ sẽ dốc hết sức hoàn thành. Chỉ mong tướng quân… có thể đối đãi tử tế với Như Ý.”

“Được.” Ta khẽ cong môi. Quả nhiên, nói chuyện với người thông minh luôn là chuyện dễ chịu.

Sau khi về phủ, ta quả thật không làm gì Hứa Như Ý. Chỉ thản nhiên bảo nàng ta:

“Biểu muội, vì ngươi mà Triệu Văn Vũ sắp phải phạm vào tội khi quân đáng c.h.ế.t đấy.”

Sắc mặt Hứa Như Ý dần dần vỡ vụn, nàng ta cắn chặt môi, không thể thốt nên lời.

Vì tranh giành với ta mà phải từ bỏ người mình thực lòng yêu, hẳn là cảm giác vô cùng đau đớn.

Nỗi thống khổ ăn sâu vào tận cốt tủy ấy, như một vết nứt không thể lành, sẽ khắc sâu vào quãng đời còn lại của Hứa Như Ý, đeo bám không rời, sống không bằng chết.

Nhưng ta không ngờ được, trong tay Hứa Như Ý vẫn còn một quân bài cuối cùng.
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 21: Chương 21



17

Ngày thứ hai, hoàng thượng vội vã truyền chỉ gọi ta và Hứa Như Ý cùng tiến cung.

Biểu cữu phụ của ta, cũng là phụ thân của Hứa Như Ý – Hứa Thế Sơn – bất ngờ hồi kinh, không chỉ mang theo tin tức phụ thân và hai huynh trưởng của ta đều đã tử trận sa trường, mà còn bắt sống được danh tướng của Kim quốc – Vũ Văn Thành.

Nhà võ tướng thì không ai không biết đến danh tiếng của Vũ Văn Thành.

Khi còn trẻ, hắn từng suất lĩnh binh Kim phá liền mười tám thành, suýt chút nữa đã đánh tới chân thành kinh đô. Cuối cùng, bị phụ thân và hai huynh trưởng ta giáp công, bại trận ở Thiên Thủy Câu.

Hứa Thế Sơn lần này có thể bắt sống được hắn, quả thực là một công lao hiển hách.

Hoàng thượng vui vẻ, hỏi Hứa Thế Sơn muốn được ban thưởng điều gì. Hứa Thế Sơn liếc nhìn Hứa Như Ý, dõng dạc nói: “Thần khẩn cầu bệ hạ tứ hôn, ban cho Như Ý vị trí bình thê.”

Bình thê?

Hoàng thượng do dự một lát, vậy mà lại đồng ý yêu cầu của biểu cữu phụ.

“Bạch Minh Nguyệt, mấy hôm trước ngươi dùng quân công đổi cho Hách Gia Nghi một đạo hưu thư. Nay Hứa Thế Sơn dùng quân công đổi cho Hứa Như Ý một vị trí bình thê, trẫm không có lý do để cự tuyệt.”

“Từ nay về sau, ngươi và Hứa Như Ý địa vị ngang hàng, cần phải chung sống hòa thuận.”

Ra khỏi ngự thư phòng, phổi ta như muốn nổ tung. Hứa Thế Sơn cố ý gọi ta lại: “Minh Nguyệt, muốn biết phụ thân và huynh trưởng của ngươi c.h.ế.t thế nào không?”

Ta lạnh lùng đáp trả: “Chẳng phải chính do người hại c.h.ế.t họ sao?”

Hứa Thế Sơn không ngờ ta nói thẳng đến vậy, ngẩn người trong chốc lát, định nói điều gì đó thì ngoài cung đột ngột truyền vào tin tức: Túc vương c.h.ế.t rồi.

18

Túc vương là con trai của hoàng hậu, cũng là người sáng giá nhất cho ngôi vị thái tử. Tin hắn c.h.ế.t vừa truyền ra, trong cung lập tức rối loạn.

Cấm vệ quân đóng chặt mọi cổng cung, ngự thư phòng nơi hoàng thượng đang ở cũng được canh giữ nghiêm ngặt.

Từ hậu cung liên tiếp truyền ra tiếng kêu thảm thiết của cung nữ thái giám, gió bắc gào thét thổi đến mùi m.á.u nồng nặc.

Ta khẽ rủ hàng mi. Có người đã không thể nhẫn nhịn được nữa, bắt đầu ép cung rồi.

Vậy thì đúng lúc, giờ mà có hai kẻ không liên quan c.h.ế.t đi, cũng chẳng ai để ý.

Ta bất ngờ ra tay với Hứa Thế Sơn, không ngờ hắn sớm có phòng bị, đỡ được một chiêu ấy.

Nhưng mục tiêu ban đầu của ta vốn không phải là hắn. Ta lập tức xoay người, tập kích Hứa Như Ý. Hứa Thế Sơn đại kinh thất sắc, cuống cuồng muốn che chở cho con gái.

“Như Ý, đến sau lưng cha!”

Hứa Thế Sơn muốn vươn tay kéo Hứa Như Ý, sơ hở lộ ra. Ta thừa cơ rút trâm cài đầu, đ.â.m thẳng vào yết hầu hắn.

“Như Ý… chạy đi!”

Hứa Thế Sơn cố sức ôm lấy cổ chân ta, giành lấy thời gian cho Hứa Như Ý chạy trốn. Nhưng nàng không nghe lời hắn, mà quỳ rạp xuống đất dập đầu ba cái, rồi vươn tay nắm lấy cây trâm kia, hung hăng đẩy mạnh vào trong.

Hứa Thế Sơn c.h.ế.t hẳn.

“Biểu tỷ, hoàng hậu đã ra tay trước. Mau theo muội đi.”

Hứa Như Ý đứng lên, vừa lau nước mắt vừa khập khiễng dẫn ta lao về phía sâu trong hậu cung.

Ta biết, nàng ngày đêm khổ luyện không phải để đi cho đẹp, mà là để lúc này có thể chạy nhanh hơn một chút.

Ta cũng biết, nàng dắt theo A Hoàng vòng quanh hoàng cung rất lâu, mới tìm ra được cái hang chó hơi lớn lại kín đáo này.

“Tỷ, bản đồ hành quân của Kim quốc chắc tỷ đã lấy được rồi… Thiên Thủy Câu là địa điểm quyết chiến tốt nhất.”

“Ngựa và binh khí đều giấu trong rừng… cây thương ấy có thể giúp tỷ thuận lợi lên đến đỉnh núi.”

“Tỷ, muội tin rằng nhất định tỷ sẽ cứu được Đại Chu.”

Nước mắt của Hứa Như Ý như hồi nhỏ, không thể nào ngăn lại. Ta ôm nàng một cái: “Là chúng ta. Chúng ta nhất định sẽ cứu được Đại Chu.”

19

Lúc ta bò ra khỏi hang chó, Phi Sương và Phi Tuyết vẫn đang chờ trước cổng cung.

Ta lệnh cho Phi Sương quay lại cung bảo vệ Hứa Như Ý, còn bản thân thì dẫn Phi Tuyết đến tiểu sơn lâm lấy vật.

Ngay từ khi nhận được phong thư nạp thiếp của Lý Mục Lương, ta đã mơ hồ cảm thấy trong kinh thành có điều bất ổn.

Suốt nửa năm dài Kim quốc không có động tĩnh gì, mà bệ hạ lại liên tục nhiều lần triệu ta hồi kinh, tựa như chỉ đợi ta rời khỏi Bắc Cương, có kẻ sẽ hành động.

Sau khi nhận thư nạp thiếp, ta càng thêm chắc chắn điều ấy.

Ta tin rằng tổ mẫu và mẫu thân tuyệt đối không thể làm ra chuyện giúp Như Ý đoạt phu quân của ta.

Ta cũng tin Như Ý, tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình cảm với Lý Mục Lương.

Nếu họ thật sự làm vậy, thì chỉ có một lý do duy nhất – họ hy vọng ta trở về kinh.

Vì thế, ta không nghỉ ngơi lấy một khắc, vội vã trở về kinh thành. Vừa đến cổng nhà, ta đã thấy xâu kết cầu treo trên sư tử đá: một bên ba viên, một bên bốn viên, không đối xứng, lại còn là màu vàng, lập tức ta nhận ra đó là ám hiệu tổ mẫu để lại cho ta.
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 22: Chương 22



Ba năm trước, khi phụ thân và hai huynh trưởng mất tích, tổ mẫu từng nghi ngờ trong nhà có nội gián của Kim quốc.

Quả nhiên, sau khi vào phủ, ta lần lượt thấy trên thắt lưng của tổ mẫu, mẫu thân và các nha hoàn của Như Ý đều có đeo kim tú cầu – biểu tượng của mật thám Kim quốc – tổng cộng sáu viên. Viên thứ bảy là của Xảo Ngọc.

Khi Như Ý đánh nàng, nàng sờ mũi hai lần, đó là ám hiệu khi còn nhỏ ta và Như Ý dùng khi chơi trò bắt giặc – sờ một cái là không sao, sờ hai cái thì là giặc.

Xác định được ai là mật thám, ta viện cớ tranh giành tình nhân với Như Ý, trừ sạch sáu kẻ trong số đó, chỉ duy giữ lại Xảo Ngọc để tiếp tục truyền tin tức trong Bạch gia ra ngoài. Do ta ban thưởng cho nàng rất nhiều thứ tốt, nên Xảo Ngọc tin chắc ta hoàn toàn tin tưởng nàng.

Thực ra, ta chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi chỉ riêng trong phủ Bạch gia đã có đến bảy tên mật thám của Kim quốc. Ba năm qua, trong quá trình truy tìm tung tích phụ thân và hai huynh trưởng, ta tình cờ tra được kế hoạch “Huyết Tẩm” do triều đình tiền triều Kim quốc lập ra.

Kế hoạch này chính là đưa hàng trăm mỹ nhân làm mật thám trà trộn vào Đại Chu, trở thành thê thiếp của các triều thần hoặc nhập cung làm phi, sinh ra những đứa trẻ mang huyết mạch của Kim quốc, từ đó từng bước xâm thực quyền lực Đại Chu, đạt được mục đích thôn tính mà không cần đổ máu.

Kế hoạch “Huyết Tẩm” ít nhất đã được thực hiện hơn trăm năm. Hàng ngàn nữ tử Kim quốc vì đất nước mà rời xa quê hương suốt đời. Nỗi nhớ quê hương khôn xiết ấy khiến giữa họ truyền lại một tập tục đặc biệt — lúc thành thân sẽ chế tác một chiếc nhẫn mang ký hiệu nơi quê nhà.

Tình cảm nhớ quê kín đáo ấy cuối cùng lại trở thành bùa đòi mạng của họ.

Tổ mẫu ta lần lượt trừ khử rất nhiều mật thám, buộc họ phải liên kết với phe Hoàng hậu để đánh cược lần cuối cùng.

Mà hôn lễ của Lý Mục Lương lại là thời cơ tuyệt hảo để hạ độc các trọng thần Đại Chu, cho nên ta mới biến yến cưới Bạch gia thành tang lễ, lại chặn ngay cửa phủ họ Lý hù dọa triều thần chạy sạch.

20

Ta cùng Phi Sương đến khu rừng nhỏ, nơi đây ngập tràn ký ức thời niên thiếu của ta.

Khi ấy, Như Ý tám tuổi, ta mười một tuổi, nàng là cái đuôi nhỏ luôn theo sát phía sau ta. Vì trận ầm ĩ đòi ở cùng ta trong viện Mộc Lan, nàng không may ngã khỏi lưng ngựa trong một lần đua ngựa, gãy mất chân phải.

Suốt một thời gian dài sau đó, nàng trở nên tự ti trầm mặc, không chịu ra khỏi cửa, thậm chí viện nhà mình cũng không ở, vì sợ ánh mắt khác thường của bọn hạ nhân.

Ta không muốn nàng cứ mãi chìm đắm trong đau thương như vậy, nên đã tìm được khu rừng nhỏ kín đáo này gần nhà, mỗi ngày đều dụ nàng ra ngoài chơi.

Nàng đóng chặt cửa phòng không chịu gặp, ta liền ngồi xổm ngoài cửa sổ gọi nàng.

Nàng đóng cả cửa sổ lại, ta bèn leo lên mái nhà, gỡ vài viên ngói ra mà gọi.

Nàng bịt tai không nghe ta nói, ta liền kéo theo các ca ca và cả Triệu Văn Vũ bắt rất rất nhiều đom đóm, để ánh sáng đom đóm dẫn đường cho nàng đến khu rừng nhỏ.

Ta mãi mãi không quên, đêm hôm đó, dưới ánh sáng lấp lánh của đom đóm, nàng nhìn thấy cả bọn ta bị muỗi cắn đầy mặt sưng đỏ, vừa khóc vừa cười.

Nàng níu vạt áo, khẽ nói với ta: “Biểu tỷ, tỷ không cần làm vậy vì muội, muội không trách tỷ. Muội chỉ buồn vì bản thân không thể chạy nhảy, không thể cưỡi ngựa, không thể luyện thương, buồn vì lớn lên không thể giống phụ thân, ra Bắc Cương g.i.ế.c giặc.”

“Ai nói không thể g.i.ế.c giặc? Muội xem tổ mẫu đi, thân thể yếu, chưa từng ra chiến trường, nhưng bà tự học y dược, nghiền ngẫm thời cục, đan dược bà làm, mưu kế bà nghĩ đều được phụ thân dùng vào đại chiến, thời khắc then chốt còn có thể xoay chuyển cục diện.”

Ánh mắt Như Ý lúc ấy sáng rực như sao trời.

Từ hôm ấy, nàng bắt đầu mày mò thủ công, quả thật làm ra không ít thứ hữu dụng.

Mỗi lần hoàn thành, nàng đều là người đầu tiên mang đến cho ta xem.

Như Ý nói, đợi ta đến Bắc Cương, nàng sẽ để ta mang theo tất cả những vật dụng nàng làm được.

21

Tại khu rừng nhỏ, lấy được đồ Như Ý chuẩn bị, ta cùng Phi Tuyết thúc ngựa phi nhanh, một đường lao về vùng ngoại ô kinh thành, triệu tập ba vạn Bạch gia quân, y theo hành quân đồ mà tiến về Thiên Thủy Câu.

Kế hoạch của Hoàng hậu, Lý Mục Lương và đám người kia chính là đoạt lấy kinh thành, phối hợp với đại quân Đại Kim bên ngoài trong ngoài giáp công, chia cắt Đại Chu.

Tấm hành quân đồ đầy vết m.á.u ấy là Như Ý trộm được từ Lý Mục Lương, lại giấu nó vào trong xác Tiểu Hoàng, lặng lẽ đưa đến tay ta.

Ta không trách nàng dùng cách ấy để truyền tin.

Người nuôi Tiểu Hoàng ba năm chính là Như Ý, nàng mới là người không nỡ để nó c.h.ế.t nhất.

Thế nhưng, nàng vẫn phải đóng cửa phòng, tự tay rạch bụng Tiểu Hoàng, nhét hành quân đồ vào trong nội tạng của nó.

Như Ý vốn rất hay khóc, có lẽ đêm đó nàng đã khóc cả một đêm.

Thế nhưng, ngay cả một kẻ từng lăn lộn ba năm chốn Bắc Cương như ta cũng không nghĩ ra phương pháp nào kín kẽ hơn, vừa có thể giao đồ an toàn, lại còn giúp ta thuận tay trừ bỏ bốn tên nội gián.

Thậm chí về sau, lúc ta đem xác Tiểu Hoàng đến chỗ tổ mẫu để khâu lại vết thương, trong lúc kéo tay ta giằng co, tổ mẫu còn lặng lẽ nhét vào một mảnh giấy gói thuốc hoàn.

Tiểu Hoàng, lần này ngươi lại lập công rồi!

Chó nhà họ Bạch chúng ta, cũng chẳng phải phường vô dụng đâu!
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 23: Chương 23



22

Từ lối nhỏ rời khỏi kinh thành, một đường hướng Bắc.

Ta không dám ngoái đầu, không dám tưởng tượng tình cảnh của Như Ý trong cung, cũng không dám nghĩ đến việc tổ mẫu và mẫu thân có mạo hiểm xông vào hoàng cung hay không.

Kỳ thực, trong lòng ta sớm đã rõ đáp án.

Nhưng ta chỉ tự nhủ: phải mau chóng đến Thiên Thủy Câu, đó mới là chiến trường của ta.

Quốc nạn trước mắt, không cho phép bất kỳ chút do dự nào.

Khi đến được Thiên Thủy Câu, dân làng vì cây cầu gỗ bị phá nên không thể qua sông, tụ tập đông đúc bên bờ trong vẻ sốt ruột.

Họ còn chưa biết quân Đại Kim đã sắp kéo đến, chỉ nghĩ rằng qua sông để buôn bán chút ít.

Ta lấy toàn bộ ngân lượng mang theo chia cho họ, khuyên họ tạm tránh khói lửa binh đao.

Lúc này họ mới vỡ lẽ: đám chó cẩu Đại Kim năm xưa đã g.i.ế.c hại người nhà họ lại sắp quay về.

Một lão bá đến tìm ta:

“Đại tướng quân, hay là để bọn ta giúp các ngươi xây lại một cây cầu. Ngần này người, hai ngày là xong rồi.”

Ta lắc đầu: “Chúng ta phải chiếm lĩnh được Thiên Thủy Câu trong vòng một ngày, bằng không ắt bại không nghi ngờ.”

Cầu đã bị phá, cho thấy phe Hoàng hậu đã bố trí trước tại Thiên Thủy Câu, e rằng đã điều động binh lực từ các thành lân cận, ít nhất cũng ba đến năm ngàn quân.

Trận chiến này là một khúc xương khó gặm.

Thấy sắc mặt ta nghiêm trọng, lão bá liền cất tiếng hô…

“Chư vị hương thân, đám chó cẩu Đại Kim sắp kéo tới rồi. Chúng ta chống tấm ván cửa lên, để tướng quân các vị vượt sông, được chăng!”

“Được!”

“Ta lên trước!”

“Lý bá, lão nhân gia sáu mươi tuổi rồi, nước sông mùa đông giá buốt thế kia chịu nổi sao?”

“Không chịu nổi cũng phải chịu, ta c.h.ế.t cũng không làm nô tài nước mất!”

“Phải rồi, không làm nô tài nước mất!”

Từng người dân một, vác cửa nhà mình nhảy xuống dòng sông lạnh buốt.

Có lão ông tóc bạc, có thương gia áo gấm, có thôn phụ hiền hậu, cũng có thiếu niên mười mấy tuổi mặt còn ngây ngô.

Họ cùng hô với ta: “Các vị tướng quân, mau lên đi!”

Lúc ấy, cuối cùng ta cũng hiểu được vì sao trong tờ giấy tổ mẫu để lại lại viết ba chữ: “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa”。

23

“Lên cầu!”

Ta quyết đoán hạ lệnh, sai Phi Tuyết dẫn Bạch gia quân đi trước, bản thân ở lại đoạn hậu.

Khi đại quân đi được nửa đường, thì Hách Giai Nghi và Thẩm Trường Uyên đến.

Hách Giai Nghi nghe nói ta sắp công phá Thiên Thủy Câu, bèn nói hồi nhỏ nàng từng trị bệnh ở đó, quen thuộc địa hình, xin đi theo hỗ trợ.

Ta không từ chối, thời điểm này bất kỳ sự trợ lực nào cũng có thể tăng cơ hội thắng cho Đại Chu.

Nhưng Thẩm Trường Uyên lại kéo nàng lại, nói có thể đưa nàng vào kinh tìm Hách lão thái quân.

Ta nghĩ, với tình cảm giữa Giai Nghi và tổ mẫu, nàng nhất định sẽ theo hắn rời đi.

Nhưng Giai Nghi lại kiên quyết bước lên ván trôi vượt sông.

“Địch mạnh trước mặt, tổ mẫu sẽ hiểu cho ta.”

Thẩm Trường Uyên không nói thêm gì nữa.

Khi lão ông đầu tiên nhảy xuống sông không chịu nổi lạnh, hắn lập tức nhảy xuống nước đỡ ván, còn ra lệnh tử sĩ dưới trướng cùng nhau dựng cầu người.

Ba vạn Bạch gia quân, giẫm lên vai hoàng tử, giẫm lên vai bách tính, thuận lợi vượt sông.

24

“Bạch tướng quân, trên núi đã có người phục kích. Nếu muốn giảm thiểu thương vong, có thể tuyển chọn trăm quân, ban đêm âm thầm leo lên vách đá từ phía vách dựng, đánh một trận đột kích bất ngờ.”

“Vách đá đó ta từng trèo qua hồi nhỏ, ta nguyện làm người dò đường cho Bạch gia quân.”

Ta trầm mặc giây lát, ánh mắt dừng trên vết thương dưới bụng của Giai Nghi: “Vết thương của ngươi…”

“Tướng quân, ta biết trận chiến này liên quan đến đại cục, nếu không có mười phần nắm chắc, Giai Nghi không dám xin lệnh.”

Nhìn ánh mắt kiên định của Giai Nghi, ta nặng nề gật đầu: “Được, ngươi đi trước dò đường, Phi Tuyết dẫn theo một trăm năm mươi binh sĩ cùng ngươi lên núi, giờ Dần xuất phát.”

Ta giao cây hồng anh thương do Như Ý chế tạo cho Giai Nghi. Cây thương này trong thân có gắn dây thừng lớn, sau khi b.ắ.n ra lưỡi thương sẽ biến thành móc câu, có thể tạm thời làm dây leo núi.

Giai Nghi không ngớt lời khen tài khéo của Như Ý. Nàng rất tò mò vì sao lại có cô nương lại say mê chế tạo những thứ g.i.ế.c chóc thế này.

“Bởi vì nàng ấy muốn ra chiến trường, muốn như phụ thân nàng, bảo quốc hộ gia.”

Nhắc đến Hứa Thế Sơn, lòng ta chợt nặng nề. Hắn là sau khi Như Ý bị thương ở chân mới bị gian tế Đại Kim để ý, rồi từng bước sa vào.

Có lẽ hắn không thể chấp nhận việc nữ nhi của mình phải chịu kết cục như vậy, thà phản bội Đại Chu cũng muốn giành cho nữ nhi một tiền đồ. Nhưng thực ra, rất có thể con ngựa của Như Ý là do gian tế Đại Kim kích động mới phát cuồng.

Sự tàn khốc của chiến tranh nằm ở chỗ đó, không có đúng sai thiện ác, chỉ có thắng và bại.

Ta nhìn đội Bạch gia quân đang yên lặng chờ lệnh nơi xa.

Họ cũng từng là phụ thân của ai đó, là con trai của một đôi phu phụ nào đó.

Nhưng nay, địch mạnh trước mắt, chúng ta chỉ còn một cái tên — Đại Chu tướng sĩ!
 
Tôn Nữ Ta Không Làm Nữ Chính Ngược Văn
Chương 24: Chương 24 [Hết]



25

Giờ Dần, Giai Nghi và Phi Sương xuất phát. Nhờ có thương dây của Như Ý trợ lực, việc leo lên vách núi vô cùng suôn sẻ.

Chốc lát sau, trên đỉnh núi vang lên tiếng c.h.é.m giết. Ta kìm nén một hơi trong ngực, cầu cho trong một trăm năm mươi mốt người đó có thể còn lại được vài người sống sót.

Khoảnh khắc chờ đợi dài như thiên thu. Mãi đến khi chân trời bắt đầu le lói ánh trắng bụng cá, ta cuối cùng cũng đợi được pháo hiệu b.ắ.n sáng.

“Đại quân nghe lệnh, lên núi!”

Ta chạy đầu tiên. Trên núi tĩnh lặng không một âm thanh, chỉ còn lại t.h.i t.h.ể ngổn ngang khắp núi.

Đầu của Phi Sương không còn, Giai Nghi dựa vào một thân cây, bị thương thảm đến mức không ra hình người.

Ta nuốt ngược nước mắt, đè tay lên miệng vết thương của nàng để cầm máu.

Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay ta: “Tướng quân, không cần cứu ta đâu, ta đã uống Toả Mệnh Đan, bây giờ không chết, bảy ngày sau cũng sẽ c.h.ế.t thôi.”

“Không, ngươi sẽ không chết.” Ta lấy viên thuốc mà tổ mẫu đưa cho, đút cho Giai Nghi nuốt xuống, rồi sai người đưa nàng đến bên Thẩm Trường Uyên. Ta nghĩ hắn có lẽ vẫn còn đủ sức chăm lo cho Giai Nghi.

Xử lý xong những t.h.i t.h.ể trên núi, ta bắt đầu tận dụng địa thế để bố trí phòng thủ. Còn về thiên thời…

Ta ngửa đầu cầu xin trời cao — cho một trận tuyết lớn phủ xuống.

26

Lão Thiên gia vẫn còn thiên vị Đại Chu.

Mười vạn đại quân của Đại Kim đều bị chôn vùi dưới tuyết lở, kẻ may mắn thoát thân cũng bị Hách Viễn từ Nam cảnh kéo quân tới tiếp giá tiêu diệt toàn bộ.

Hách Viễn nói là tổ mẫu ta gửi thư kêu hắn lên kinh. Rõ ràng hai nhà Bạch – Hách bình thường ít qua lại, bởi hai vị tổ mẫu chướng mắt nhau, thế mà ngày hắn nhận thư, không biết vì sao lại lập tức lên đường.

“Đây hẳn là sự tín nhiệm giữa các tướng môn với nhau.”

Ta và Hách Viễn từ Thiên Thuỷ Câu rút quân ra, không dám trì hoãn, lập tức suất lĩnh đại quân tiến về kinh thành.

Tình hình trong kinh không tệ như ta tưởng.

Tướng thủ thành trên cổng thành chính là Triệu Văn Vũ.

Hôm ấy khi hoàng đế sai hắn đi kiểm tra sổ sách hồi hương, ta đã bảo hắn nghĩ cách điều toàn bộ quân phòng thủ hai thành về kinh.

Kết quả là khi hắn quay lại kinh, vừa vặn gặp đúng lúc phản quân đánh nhau dữ dội với binh các phủ.

Ta hỏi hắn: “Như Ý đâu?”

Ánh mắt hắn tối xuống: “Ở Ngọ môn.”

27

Trên Ngọ môn bày hơn trăm thi thể, đều là các đại thần và người nhà của họ.

Ta nhìn thấy Như Ý, tổ mẫu và mẫu thân.

Di tổ mẫu quỳ bên cạnh tổ mẫu, khóc như một đứa trẻ.

“Trường Minh, ta không tranh với ngươi nữa, không chọc giận ngươi nữa, ngươi mở mắt nhìn ta đi, là Thiệu Hoa đây mà.”

“Trường Minh, ta thừa nhận, là vì ngươi nói ngươi muốn múa thương, muốn ra chiến trường, ta mới đặt tên cây thương là Trường Minh. Ta… ta đưa ngươi đi g.i.ế.c giặc, muốn để ngươi nhìn thấy cao nguyên phương Nam và đại bàng cái.”

“Chúng ta luôn là ngươi hâm mộ ta, ta hâm mộ ngươi, đấu cả một đời. Trường Minh, ngươi có phải đã mệt rồi không, vậy chúng ta không đấu nữa, ta đi sau m.ô.n.g ngươi, gọi một tiếng tỷ tỷ có được không?”

“Trường Minh, ngươi đi rồi, ta gặp chuyện còn biết hỏi ai?”

Tổ mẫu nhắm mắt lại, gương mặt yên bình. Ta quỳ xuống bên cạnh bà, cùng di tổ mẫu ôm nhau khóc lớn: “Minh Nguyệt à, tổ mẫu ngươi để viên thuốc cuối cùng lại cho ta, sao bà ấy có thể cho ta được.”

Ta khẽ vỗ lưng di tổ mẫu: “Di tổ mẫu, thật ra tổ mẫu ngay khi quyết định lập kế này, đã sớm xem sống c.h.ế.t nhẹ như lông hồng.”

“Khi bà phát hiện trong cung có người cấu kết với mật thám Đại Kim, bà cố ý buông lỏng để hoàng hậu và Lý Mục Lương đưa toàn bộ mật thám vào cung, tạo cho bọn họ ảo tưởng rằng mình đã nắm chắc phần thắng.”

“Chiến trường của tổ mẫu không hình không sắc, nhưng cũng sảng khoái ngang tàn. Con tin tổ mẫu trận này nhất định đã g.i.ế.c đến sảng khoái.”

Tổ mẫu ta là nữ tử thông tuệ nhất mà ta từng gặp trong đời, thậm chí sớm đã tính ra Lý Mục Lương là người của hoàng hậu chứ không phải của Vân quý phi, chỉ vì lúc y uống trà vô tình nhắc đến loại trà thường dùng trong Khôn Ninh cung.

Bà cũng đoán được di tổ mẫu sẽ cùng bà tiến cung, đoán được Như Ý sau khi biết tin sẽ dẫn bà vào cung, sớm đã sắp xếp mẫu thân dẫn các phủ binh đến viện trợ cho di tổ mẫu.

Chỉ tiếc, lục thúc của Gia Nghi không cứu được.

Chiến tranh nào có chuyện không người chết, phụ thân và hai ca ca ta đã chết, Phi Sương và Phi Tuyết chết, mẫu thân và tổ mẫu cũng chết, ngay cả Tiểu Hoàng cũng chết. Rồi sẽ có một ngày, ta cũng từng chết.

Tướng môn chưa từng thiếu trung cốt.

28

Hôm tiễn đưa, bách tính quỳ dọc hai bên đường, họ lớn tiếng đọc từng cái tên khắc trên linh vị. Khi đọc đến “trung khuyển Tiểu Hoàng”, không ai cười, trái lại có không ít người len lén lau nước mắt.

Ta đi ở cuối đoàn người, sau khi tiễn biệt họ, ta và Gia Nghi chuẩn bị khởi hành về Bắc Cương. Thế tử Lễ vương – Thẩm Trường Uyên – chẳng biết từ lúc nào đã chờ sẵn ngoài cổng thành.

Hắn hỏi Gia Nghi: “Nếu bản vương mong nàng lưu lại kinh thành, nàng có thể suy nghĩ một chút không?”

Gia Nghi phất tay: “Đại Kim chưa diệt, giang sơn chưa yên, nói gì đến chuyện nhi nữ tình trường. Thần nữ chỉ nguyện trấn thủ Bắc Cương lâu dài, mong vương gia thành toàn.”

Nàng siết chặt trường thương Trường Minh trong tay, khí tượng tướng tinh bắt đầu lộ rõ.

Di tổ mẫu nhìn nàng, mỉm cười đầy yên lòng, sau đó quay sang hỏi ta: “Minh Nguyệt, cái hộp gấm tổ mẫu con nhờ mang đi, con có mang theo không?”

Trước lúc lâm chung, tổ mẫu gửi lời qua di tổ mẫu, nói trong hộp gấm trong phòng có để lại một ít đồ cho ta.

Ta mang theo rồi, bên trong là bánh hạch đào do chính tay tổ mẫu làm.

Vừa thơm, vừa ngọt, lại thoảng chút vị đắng.

(Hết)
 
Back
Top Bottom