Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tôi Và Cậu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
393095555-256-k854992.jpg

Tôi Và Cậu
Tác giả: VanYen11
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tôi là thủ qũy, cậu là lớp trưởng.

Cậu năng động nhiệt huyết, tôi im lặng thầm kín.

Tôi và cậu giống nhau về ngày sinh, đến cả nơi ở hai đứa cũng gần.

Tôi là mặt trăng thì cậu là mặt trời.

Cậu và tôi rất đối lập nhưng lại rất giống nhau.

 
Tôi Và Cậu
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT


Cô NgọcTuổi: 23~27Sinh nhật:??/??/????Chức vụ trong lớp: Giáo viên chủ nhiệm (Mẹ của đàn con lớp 11B11)MBTI: ENFJTính cách: hơi cọc, hay đùa, hơi nghiêm khắc nhưng rất quý học sinh.Fun fact: Những khi được thư giãn, cô sẽ là người đầu têu những trò nghịch ngợm của lớp.*Lời của tác giả: Yeah, bạn không đọc nhầm đâu :)))VyTuổi: 17Sinh nhật: 16/03/2008Chức vụ trong lớp: Thủ quỹMBTI: INFJTính cách: trầm lặng, ít nói, khá tốt bụng.Fun fact: Luôn giữ khoảng cách với mọi người. (trừ một vài người).

LinhTuổi: 17Sinh nhật: 16/03/2008Chức vụ trong lớp: Lớp trưởngMBTI: ENFJTính cách: luôn vui vẻ, hòa đồng, rất năng nổ trong các hoạt độngFun fact: Thích trốn học khi có cơ hội.Yến PhụngTuổi: 17Sinh nhật: 08/01/2008Chức vụ trong lớp: Lớp phó kỉ luậtMBTI: ENFPTính cách: dễ thương, hơi cộc chútFun fact: là bạn thân của Linh, cũng là đứa nói chuyện nhiều nhất lớp.ThảoTuổi: 16Sinh nhật: 03/12/2008Chức vụ trong lớp: không cóMBTI: ENFJTính cách: hơi cộc, sơ hở là động tay động chân, không kiềm được cảm xúc.Fun fact: từng là bạn ngồi chung bàn với Vy.AnhTuổi: 16Sinh nhật: 24/11/2008Chức vụ trong lớp: Lớp phó học tậpMBTI: ISTJTính cách: bên ngoài thì trông điềm tĩnh nhưng bên trong hơi khùng :))Fun fact: Thích những nơi, những thứ sôi động.HânTuổi: 17Sinh nhật: 11/05/2008Chức vụ trong lớp: Lớp phó lao độngMBTI: ESFJTính cách: sôi nổi, đụng là chạm, luôn nở nụ cười.Fun fact: là một hủ nữ.MiTuổi: 16Sinh nhật: 21/07/2008Chức vụ trong lớp: Bí thưMBTI: ENTJTính cách: sôi nổi, rất thông minh, EQ caoFun fact: Là chủ nhiệm CLB Nhảy của trường.Và một số nhân vật khác.*Lời của tác giả: Cảm ơn mấy bạn đã đọc truyện của tui.

Thật ra thì đây là lần đầu viết nên nếu có cái gì không ổn thì các bạn nhớ comment tui nhé.

Có chỗ không hiểu cũng comment nha.P/S: Tui lấy hết CAN ĐẢM để đăng đó!!!
 
Tôi Và Cậu
CHƯƠNG 1


Cả lớp 11B11 đang nhốn nhào lên vì hôm nay chính là ngày mà cô chủ nhiệm đổi chỗ cho tất cả mọi người.- Thôi mà, tui không muốn xa bà đâu!

- Tiếng một bạn nữ trong lớp cất lên.

Bạn nữ đó vừa ôm cánh tay của người bạn cùng bàn của mình vừa lắc qua lắc lại.

Hai má của bạn nữ đó phồng lên.

Ngược lại với bạn nữ đó, người bạn cùng bạn nữ đó chỉ lạnh lùng không nói gì, tiếp tục lật cuốn sách mà bản thân đang cầm trên tay.Tiếng than phiền về việc đổi chỗ ở khắp mọi nơi trong lớp.

Nhưng chỉ riêng một người không nói cũng chẳng rằng.

Đó chính là thủ quỹ mới được bổ nhiệm vào đầu năm nay - Vy."

Ồn ào thật!"

- Vy cảm thán vì đối với cô, ai ngồi cạnh cô cũng chẳng quan trọng.

Với cô mà nói cho dù ai là bạn cùng bàn với cô thì cũng chẳng thể nào vượt qua mức ranh giới mà chính bản thân cô vạch ra với người đó.

"À, trừ một người ra nhỉ?".

Sau đó, cô liền nghĩ đến cô bạn thân của mình.

Mặc dù hai người học hai trường khác nhau nhưng cô và người bạn thân này vẫn liên lạc thường xuyên.

Đôi lúc, hai người còn nói về chuyện ở trên trường và dành thời gian ra để đi chơi với nhau nữa.

- Class, stand up!

- Giọng lớp trưởng vang lên lấn át hết mọi tiếng ồn và kéo tâm trí của Vy về lại với thực tại.- Good afternoon teacher!

- Cả lớp đồng thanh nói lời chào với cô chủ nhiệm.

Sau đó cô Ngọc ra hiệu cho lớp ngồi xuống."

Để xem mình ngồi ở đâu.

Nếu như không ổn thì mình sẽ nhờ cô chuyển lên bàn gần bảng hơn".

Vy nghĩ thầm.

Chiếc kính của cô tới giờ vẫn chưa được thay tròng vậy nên khi ngồi xa cô rất khó để nhìn thấy chữ.

Nhưng nếu nhờ người khác thì cô cũng ngại.

Vì đâu thể cứ chờ người ta viết hết rồi nhìn tập người ta chép chứ.- Rồi, vậy mình bắt đầu đổi chỗ nha!

- Cô Ngọc nói.- Thôi mà cô~.

- Đừng mà cô~.- Cô ơi, mình từ từ được hông cô?Những tiếng phản đối bắt đầu vang lên.

Ai ai trong lớp cũng khó chịu vì việc đổi chỗ.

Cũng phải thôi.

Vì chẳng ai muốn xa nơi mà mình quen rồi đến một nơi mới để làm lại từ đầu cả.

Nhưng khác với những cảm xúc mà gần như cả lớp đang có.

Vy chỉ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý với cô.- Nếu như đã không muốn đổi chỗ rồi thì ít nhất cũng phải đứng nói chuyện trong giờ học chứ.

Đằng này là vừa nói chuyện, vừa ăn vụng trong lớp nữa.

- Cô Ngọc quát lên.Cả lớp nín lặng vì lời cô quát.

Bắt đầu có những tiếng xì xào bàn tán với nhau.

Cốt chủ yếu vẫn là tìm ra ai là người ăn vụng trong lớp mà cô đang nhắc đến.

"Haizz, đã biết rõ những tiết đầu là thời gian cô dễ quạo nhất mà vẫn cố tình ồn ào phản đối.

Chỉ để cô quát rồi mới chịu im à?

Không phải ai cũng muốn hứng đạn với mấy người đâu nhé."

Vy bực dọc suy nghĩ, cô biết rõ chỉ khi một số bạn trong lớp phạm lỗi thì cô Ngọc mới đổi chỗ thôi.

"Nhưng rốt cuộc là đứa nào ăn vụng trong lớp nhỉ?".

Vy chìm trong suy nghĩ.- Được rồi, đổi chỗ thôi!

- Cô Ngọc lên tiếng.

Sau đó, cô Ngọc bắt đầu đổi chỗ cho những người trong lớp nhưng lại không động đến chỗ của Vy một chút nào.

Vy ngồi ở ngay chỗ cũ, ngơ ngác.

"Ơ, vậy là không đổi chỗ cho mình à?

Vậy là mình vẫn còn ngồi chỗ cũ nhỉ?

Tốt quá!", nhìn hàng người dài đang đứng trên bục và trước thềm bục, cô mừng thầm trong lòng.

Hàng người dần trở nên ít hơn khi cô chủ nhiệm lần lượt chỉ định chỗ ngồi mới cho từng người.

Hàng người dài lê thê, bây giờ chỉ còn mỗi lớp trưởng - Linh, đứng trên đó.

Vy đảo mắt, nhìn xung quanh.

Chỉ còn hai chỗ còn dư trong lớp.

Một chỗ là kế bên cô, chỗ còn lại là kế bên Thủy.

"Ôi trời, vậy là mình một là ngồi kế lớp trưởng, hai là ngồi một mình sao?", Vy thầm nghĩ .

Bản thân cô thầm mong muốn điều thứ hai sẽ thành hiện thực hơn là điều thứ nhất.

Nhưng đời mà, ai đoán trước được điều gì chứ.

Như cô không mong muốn, điều thứ nhất đã xảy ra.- Linh lại ngồi với Vy đi.

Có gì hai đứa chỉ bài cho nhau.

Câu nói của cô Ngọc vừa dứt thì Vy như muốn hồn lìa khỏi xác.

Đầu óc dường như trở nên rỗng tuếch giống như có người mở hộp sọ cô ra và lấy đi não bộ của cô vậy.

Nhưng khác với cô, Linh sau khi nghe "lệnh" của cô chủ nhiệm thì nhanh nhẹn dọn đồ mình xuống chỗ kế bên cô.

Trên mặt vẫn giữ nụ cười, Linh cất tiếng:- Hi~.- À, ừm... chào Linh nha.

- Vy bị tiếng nói của Linh kéo lại thực tại, miễn cưỡng nặn ra nụ cười để chào Linh.- Tui yếu môn Toán.

Anh văn thì hơi kém một chút nên có gì tui không biết, tui hỏi bà nha.- Thật ra thì tui cũng yếu môn Toán lắm.Linh chưng hửng vì câu trả lời của Vy.

Sau đó, cuộc trò chuyện bị dừng lại.

Cả hai đều không nói gì, chỉ chú tâm vào việc của bản thân.

Vy lấy sổ quỹ ra, bắt đầu làm tổng kết cho tháng vừa qua.

Linh thì bắt đầu đứng lên phổ biến về các phong trào sẽ có trong tuần này và nhắc nhở các bạn phạm lỗi, bị ghi vào sổ kỉ luật và vào sổ ở phòng giám thị.Cứ như, tiết 1, tiết 2, rồi tiết 3, tiết 4 và suốt nguyên một ngày, cả hai chẳng động chạm gì đến đối phương.

Rồi đến giờ ra về, cả hai cùng xem khu vực xung quanh chỗ cả hai ngồi có sạch sẽ không rồi chào nhau ra về."

Thật ra thì cũng không tệ.

Cứ tưởng cậu ấy sẽ luyên thuyên suốt nguyên ngày, ai ngờ lại yên lặng hơn mình nghĩ.

Mà dù sao thì mình cũng thích yên tĩnh nên cứ như vậy di cho tốt!", Vy thầm nghĩ khi đang lấy xe ra.

Nhưng điều mà cô không ngờ tới chính là cô lại gặp lại Linh khi đi ngang căng - tin.

Linh lúc này đang "vật lộn" để lấy xe ra, có vẻ như xe cô bị kẹt vì các chú giữ xe đã để xe của cô và những chiếc xe ở gần cô quá gần nhau.

"Có nên giúp không nhỉ?", Vy thầm nghĩ.

"Thôi dù sao cũng là bạn cùng bàn, cũng là lớp trưởng lớp mình.

Giúp một chút chắc cũng không sao đâu."

Thế rồi, cô gác chống xe xuống, chạy đến chỗ Linh.- Để tui giúp cho!- A, cảm ơn bà nha.Vy vừa nhấc xe của Linh lên, vừa nhích từng chút từng chút một.

Chật vật được khoảng 5 phút, xe của Linh cũng được lấy ra.

"Cuối cùng cũng xong!

May mà xe của Linh nhẹ, chứ không còn mệt hơn nữa.", Vy nhẹ nhàng đi đến xe của cô.

Nhanh chóng gác chân lên và dẫn xe đi ra khỏi cổng.

Trùng hợp làm sao, Vy và Linh ra cùng lúc với nhau.

"Gì vậy trời?", Vy hoài nghi nhân sinh.

Cô không nghĩ rằng sẽ không có sự trùng hợp nào đến mức cả hai đứa ra ngoài cùng lúc như thế này.

"Lại phải chào nhau thêm lần nữa à?", Vy thầm nghĩ.

Nhưng hình như Linh không thấy cô nên đã leo lên xe, phóng đi mất.

Vy thấy vậy, cũng lên xe, nổ máy và bắt đầu đi về nhà.

Đi được một lúc, Vy đột nhiên cảm thấy người đang đi trước mình lại giống như lớp trưởng lớp mình.

Nghi ngờ ngày càng lớn hơn khi cô nhìn xe mà người đó đi.

"Trời đất, không lẽ...", 'Kít ~', chiếc xe phía trước cô đột ngột dừng lại làm cô hết hồn.

Nhanh chóng cô bóp thắng tay và đạp cả thắng chân lại.

Vy thở phào nhẹ nhõm khi người trước mặt cô chưa bị tông.

Nghía sang một bên, cô thấy được một đứa trẻ chừng 4 - 5 tuổi đứng trước đầu xe của người trước mặt cô.- Con cái nhà ai mà không thấy cha mẹ nó đâu hết vậy?- Chời ơi, làm ba mẹ kiểu gì mà con của mình chạy ra đường còn không biết nữa thế?...Những tiếng la ó, phê bình phụ huynh của đứa trẻ bất ngờ chạy ra liên tục phát ra.

Điều đó khiến Vy cảm thấy khá khó chịu, bởi tai cô vốn thính nên nghe được hầu hết những lời than phiền đó.

Đám người ở đằng sau cũng dần di chuyển đi.

Nhưng riêng Vy và người trước cô vẫn còn ở đó.

Vì liên tục nghe những lời than phiền đó nên Vy cũng chẳng quan tâm đến người ở trước mình.

Quay qua quay lại, người đi trước cô hồi nãy đã xuống xe nói chuyện với đứa trẻ đó."

Đó là...

Linh mà?", Vy thầm nghĩ.---------------Còn tiếp---------------
 
Tôi Và Cậu
CHƯƠNG 2


- Em làm gì ở đây thế?

Ba mẹ em đâu?- Ư... hức... ba mẹ... hông cần em nữa...

HU HU HU.- A, đừng khóc mà!Linh bối rối, nhẹ nhàng dỗ đứa bé.

Thấy cảnh như vậy, Vy cảm thấy thật kì cục.

Người rõ ràng luôn ứng xử tốt, xử lí mọi việc linh hoạt trong mắt cô bây giờ đang gặp khó khăn khi dỗ một đứa con nít.

"Thật kì cục.", Vy thầm nghĩ.

Lúc cô có ý định đi rồi thì đứa trẻ đó khóc lớn hơn.

Thấy Linh lại càng cuốn quýt thêm, Vy thấy mình hơi có tội khi có ý định bỏ Linh lại.

Thế rồi cô gác chống xe và xuống xe.

Mở cặp ra, Vy nhìn đống kẹo cô mua dự phòng khi cô tuột huyết áp.

Lấy ra vài cục kẹo, cô tiến lại gần Linh và đứa trẻ đó.

- Em muốn ăn kẹo không?- Hu hu...ư...mu...muốn ạ.- Thế thì nín khóc lại và kể cho chị nghe vì sao em lại nói ba mẹ không cần em nữa.

Nếu em ngoan, chị sẽ cho em thêm kẹo.- D... dạ.Đứa bé đó nín khóc, giơ tay với lấy viên kẹo nằm trong tay Vy.

Sau đó, con bé thì thầm vào tai kể lại lý do vì sao ba mẹ không cần nó nữa cho Vy nghe.

Vy nghe xong chỉ cười nhẹ một cái, rồi nhẹ nhàng nói với đứa trẻ:- Ai nói cho em điều đó?- N...nhiều người lắm.

Ông, bà, dì, cô, chú, bác, hàng xóm gần nhà em cũng nói như thế mà.- Thế em đã hỏi ba mẹ em chưa?- E... em... chưa.- Thế mà em lại khẳng định rằng ba mẹ khồng cần em nữa à?

Ít nhất cũng nên hỏi ba mẹ em một tiếng chứ?- A... em... em...

- con bé chưa nói hết câu, một tiếng la đã cắt ngang lời con bé.- Phương!- B... ba?Một người đàn ông chạy đến chỗ Linh, Vy và đứa trẻ đó đang đứng.

Người đàn ông đó thở hổn hển vì mệt, nhưng lời nói lại rất lưu loát.- Con chạy đi đâu thế hả?

Làm ba lo chết.- Ba...

ư... hu hu hu.- Ba xin lỗi, ba xin lỗi.

Ba không nên lớn tiếng với con.

Con đừng khóc nữa.- Ba... ba có... có thương con hông?- Thương, ba thương chứ!

Bình rượu mơ của ba tất nhiên là ba thương rồi.- Còn... còn mẹ... thì sao?- Mẹ cũng thương con mà.- Vậy... vậy ba mẹ... có cần con hông?- Ai nói ba mẹ không cần con?

Con hỏi ngộ quá!

Thôi, ba thương, về nhà thôi.

Mẹ con đang chờ con ở nhà kìa!

Còn nấu món con thích nữa đấy.- Thật... thật sao?- Thật!

Nhưng về rồi thì nhớ xin lỗi mẹ nghe chưa!- Dạ.Cha của đứa trẻ quay qua Linh và Vy, nhẹ nhàng cảm ơn hai đứa.

Rồi quay lưng đi vào con hẻm gần đó.

Vy đi lại xe mình leo lên xe.

Đúng lúc chuẩn bị đi thì Linh lên tiếng:- Nè, Vy.- Hả?- Sao đứa trẻ đó lại nói là ba mẹ nó không cần nó nữa thế?- À... con bé đó sắp có em.- Thì?- Có vài người lớn nói với nó là ba mẹ sinh em ra sẽ không còn quan tâm, yêu thương và cần con bé nữa.

Thế là con bé đó mặc định ba mẹ không cần con bé nữa nên tính chuyển đến nhà mới.- Chuyển đến nhà mới?- Con bé đó bảo là ra ngoài đường để "ba mẹ" khác nhặt nó về nuôi.- Trời đất!

Con bé đó có ý nghĩ thật...

- Đang nói giữa chừng thì Linh không biết nói gì nữa.

Đúng hơn thì Linh không biết dùng từ gì để miêu tả cho đứa bé gái mà cô vừa mới gặp.- Độc đáo nhỉ?- Hả?

À, ừ, đúng rồi.- Nhưng mà bà cũng độc đáo không kém đâu.- ???

Bà nói vậy là có ý gì?- Một người có khả năng ứng xử khéo léo, xử lí mọi tình huống một cách linh hoạt mà lại không dỗ được một đứa trẻ đang khóc.

Không độc đáo sao?- À, ừm, tại tui không có em với ít tiếp xúc với con nít nên có hơi lúng túng xíu.

Bà dỗ giỏi vậy thì chắc nhà cũng có em mà ha?- Ừm, là em trai và là một đứa siêu quậy.Linh định mở miệng ra nói tiếp thì Vy đã chen ngang để ngưng cuộc trò chuyện này:- Thôi, về nhà nhanh lên.

Giờ này cũng trễ rồi.- Ừ...

ừm.Cả hai cùng lên xe và chạy đi.

"Phù, may mà mình dừng đúng lúc.

Nếu không chắc hai đứa đứng nói chắc hết buổi chiều luôn quá!", Vy nhẹ nhàng thở phào khi đang chạy xe.

"Nhưng sao vẫn thấy Linh nhỉ?", Vy thầm suy nghĩ.

Theo cô thấy, nhà cô đã chỗ khá xa trường, hơn nữa theo cô biết thì khu vực gần nhà cô đều không có người nào đặt nguyện vọng ở trường cô học.

Chạy qua thêm một đoạn nữa, Vy vẫn thấy Linh ở gần mình.

Cả hai chạy cùng nhau đến một ngả rẽ.

Lúc này, Vy thấy Linh đã rẽ vào một hẻm khác.

"Ồ, thì ra là khác khu phố.

Thảo nào mà lại không biết.", Vy thầm nghĩ rồi.

Về đến nhà, cô chạy xe vào trong sân.

Rồi xuống xe, đi thẳng vào nhà bếp.

Đây là thói quen của cô từ khi lên cấp 3 đến giờ, vì cô biết lúc nào giờ này mẹ cô cũng ở ngay dưới nhà bếp nấu cơm tối.

Mặc dù lúc cô về cũng chỉ mới 5 giờ 30 phút.

- Mẹ!

Con về rồi.- Ừ, đi tắm đi rồi ăn tối để còn học bài.

- Dạ."

Kít ~", tiếng dừng xe ở ngay trước sân "báo" cho cô biết chị hai cô vừa rước em trai cô về tới nhà.

Cô chạy ùa ra trước sân, dùng "vặn volume" của bản thân cô lên mức lớn nhất.- Chị hai về rồi.

Ồ, Chuột cũng về rồi.- Lớn tiếng quá đó.

Em tính để cho cả xóm nghe à?- Hì hì.- Chuột đi học có vui không?- Em đi học vui lắm.

Hôm nay còn có kẹo nữa.

Cô Túc cho em nè.Nói rồi, em trai cô xòe bàn tay búp măng nhỏ nhắn ra.

Trong đó, những viên kẹo nhỏ nhắn, đầy màu sắc nằm gọn gàng trong tay.

Thấy thế, Vy chỉ nhẹ nhàng nhắc:- Sắp ăn cơm rồi, ăn ít kẹo thôi nha.

Mấy hông lát nữa mẹ la Chuột đó.- Ừm.Rồi Vy dắt tay em trai cô vào trong nhà.

Kêu thằng bé đi tắm rồi thay đồ để còn ăn tối.

Còn cô thì đi vào trong phòng để báo cáo cho cô Ngọc về số tiền quỹ tháng này mà sáng nay cô mới tổng kết.

Mở điện thoại lên, Vy hết hồn.

Trên những dòng thông báo trên Messenger, Linh đã gửi lời kết bạn với cô.

Không chỉ trên Messenger mà Linh cũng được gửi lời mời kết bạn của cô qua Zalo."

Gì vậy trời?

Sao tự nhiên lại gửi lời mời kết bạn cho mình nhỉ?", Vy thầm nghĩ trong lòng.

Cô rất băn khoăn.

Vốn dĩ cô và Linh cũng chỉ mới quen biết nhau mới gần đây khi cô Ngọc xếp ngồi chung.

"Còn chưa đầy một ngày nữa mà?".

Cô tự băn khoăn trong lòng và cứ thế khỏang 15 phút.

Sau đó nhấn nút chấp nhận lời mời kết bạn ở Messenger và Zalo.

"Thôi, dù sao cũng có gì để hỏi bài và gửi thông báo."

Sau khi em trai tắm xong, cô vào phòng tắm.

Chừng 15 phút thì Vy đã đi ra với mái tóc vẫn còn đọng lại một ít nước.

Từng giọt nước chảy theo mài tóc mà rơi xuống nhiều nơi.

Có giọt thì rơi xuống xương quai xanh của cô, có giọt thì rơi xuống sàn nhà.

Mà bản thân Vy lại không quan tâm đến mái tóc đang ướt này, đi thẳng vào trong phòng và ngồi xuống trước bàn chuẩn bị bài cho ngày hôm sau.

Được một lúc thì cô nhận được tin nhắn của Linh.

"???", Vy ngơ ngác, đứng hình.

"CPU" của Vy lập tức ngưng hoạt động.

Dừng khoảng chừng 5 phút, não cô hoạt động lại.

Nhấp vào tin nhắn của Linh.

Màn hình điện thoại hiện ra giao diện Messenger, cô nhìn vào điện thoại xem tin nhắn của LinhLinh: Tui mới tìm thấy một chỗ học thêm môn Toán rất tốt.

Linh: Nhưng mà học một mình thì chán lắm.Linh: Bà học chung không?

Vy suy nghĩ một hồi rồi nhắn với Linh.

Vy: Để tui thảo luận với ba tui.Linh: Ok~."

Lát nữa hỏi ba xem sao.".

Vy học thêm một chút nữa rồi ra ăn cơm tối.

Đang ăn thì ba cô về.

- Ba!

Ba về rồi.- A, ba về.- Con chào ba.- Nhanh đi tắm rồi ra ăn cơm.Một lúc sau, Vy ngồi nói chuyện với ba cô trong khi chị và mẹ cô đang rửa chén.- Ba!- Sao con?- Toán của con dạo này không ổn lắm.

Ba cho con đi học thêm nha?- Con tính học chỗ cũ hả?- Không, lớp trưởng lớp con rủ con học thêm chung với bạn ấy.---------------Còn tiếp---------------____________________________________________________________Lời của tác giả:- Xin lỗi vì đã đăng trễ, tại tui vừa mới làm lễ tổng kết với mới nghỉ hè nên...- Với lại, ở nhà có nhiều đồ cần dọn quá nên chắc tui phải nghỉ vài ngày để dọn.

Nên là tạm thời sẽ chưa có chương mới. (cúi đầu xin lỗi)- À, sẵn đây cảm ơn bạn Cookies 6890 đã vote cho mình nha. (cúi người cảm ơn).
 
Tôi Và Cậu
CHƯƠNG 3


- Chỗ ở đâu?- Để con hỏi lớp trưởng lớp con xem sao?- Ừ.Vy mở điện thoại, nhắn tin với Linh.

- Chỗ bà nói ở đâu vậy bà?Chờ 5 phút thì Linh nhắn lại.- Chỗ này nè bà. (gửi link)Vy nhìn vào đường link vừa được gửi một lúc.

Rồi nhấn vào đường link.Ngạc nhiên thay, chỗ mà Linh gửi lại là chỗ học cũ của cô và chị hai cô.

Cô quay sang nói với ba:- Có vẻ như là quay về chỗ cũ rồi ba ạ.- Không sao, chỗ cũ cũng tốt.Vy nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, cô nhắn tin với Linh.- Tui hỏi ba tôi rồi.- Ba tui chấp nhận rồi bà ơi.- Ok.Nhắn tin xong với Linh, Vy ngồi dậy.

Đi vào phòng để tiếp tục học bài.

Thường ngày, Vy là một trong những người đến lớp sớm nhất.

Hôm nay cũng vậy, cô đến lớp sớm nên tự động mở cửa phòng học và bật đèn với quạt lên.

Sau đó, cô đặt cặp xuống và cởi áo khoác ra.

Rút bình nước của mình ra, cô đi đến gần bình nước ở trong phòng.

Lấy nước vào trong bình nước của chính cô.

"Hôm nay nên ăn gì nhỉ?", Vy suy nghĩ.

Với cô, chọn một món ăn để ăn sáng thôi thì là cả một vấn đề rồi.

Đang suy nghĩ không biết nên ăn gì, từng người từng người ở trong lớp bắt đầu đi vào.

Ngồi thẩn thờ suy nghĩ, Vy không biết trời trăng đất hỡi gì.

Cho đến khi nghe được tiếng gọi tên mình.

Cô mới hoàn hồn trở lại.

- Vy?

Vy!!- À, hả?

- khi Vy quay qua, Linh đã đứng kế bên cô.- Bà sao vậy?- À, đang suy nghĩ một chút thôi.- Ồ, ra là thế.- Về chuyện học thêm á.- Ba tui bảo thầy đó dạy giỏi lắm nên bà yên tâm nha.- À, ừm.

Thật ra thì tui biết thầy dạy giỏi rồi.- Hả?

Sao bà biết?- Thầy đó từng dạy tui với chị hai tui.- Vậy sao bà nghỉ thế?- ...

Tui muốn nghỉ.

Thế thôi.Thật ra, Vy nghỉ là do cha cô lúc đó không đủ kinh tế để chi trả cho cô để học thêm.

Phần nữa là vì cô muốn giảm gánh nặng kinh tế cho ba cô.

Nhưng bản thân cô không muốn nói cho ai hết, thế nên cô mới ngắt cuộc trò chuyện của cô với Linh ở ngay lúc này.Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó khiến Linh cảm thấy khó chịu.

Vốn dĩ, cô muốn ở tìm hiểu thêm về người bạn ngồi cùng bàn mới này.

Vì Vy là người "bí ẩn" nhất trong lớp, không ai thân thiết đến mức hiểu hết moi thứ về cô, tính cách của cô.

Cô quá trầm lặng và yên tĩnh như màn đêm tối.

Linh quay qua nhìn người bạn cùng bàn mới của mình, thầm thở dài.

"Uầy, cứ tưởng sẽ được biết nhiều thứ chứ.

Ai ngờ...".

Lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Linh cùng Vy vừa chờ giáo viên vào vừa quay qua nói chuyện với người khác.

Cả hai đều không đả động gì tới nhau.Rất nhanh, tiếng trống báo hiệu tiết 1 đã được thầy giám thị đánh và vang lên khắp trường.

Các giáo viên từng người từng người một vào lớp dạy học.

Một ngày học lại bắt đầu và lặng lẽ trôi qua với cả hai người bạn cùng bàn này.'Cách cách', 'Tùng tùng tùng'.

Tiếng trống báo hiệu ra về vang lên.

Sân trường lại một lần nữa ồn ào và náo nhiệt.

Tiếng cười đùa, tiếng giỡn hớt, tiếng la hét xen lẫn vào nhau.

Âm thanh ồn ào lại khiến Vy nhức ốc.

Thầm bực mình trong lòng, Vy dắt xe chạy nhanh ra khỏi cổng.

- Vy!"

A di đà phật.

Cho tui về nhà sớm giùm cái.", Vy nghĩ trong cơn bực tức nhưng đầu cô vẫn quay lại hướng tiếng gọi phát ra.

Linh đang đứng sau cô, vẫy tay chào và mỉm cười nhẹ.

Thấy thế, Vy chỉ nhẹ nhàng gật đầu nhẹ rồi quay lại, leo lên xe.

Lúc chuẩn bị phóng đi, Linh lại gọi cô hêm lần nữa.- Vy!- Sao thế?- Hôm nay bà rảnh không?

Bà dẫn tui đến chỗ thầy dạy thêm được không?Sau một hồi suy nghĩ, Vy đồng ý sẽ dẫn Linh đến chỗ thầy.

"Dù sao thì cũng sẽ học chung với nhau.

Không biết là lâu hay không nhưng cứ dẫn đến trước đi.".

Con đường về nhà vẫn như cũ đối với Vy.

Nhưng có điều đặc biệt là cô chạy chậm hơn thường lệ và mỗi khi dừng lại ở bất cứ cái đèn đỏ nào cô đều quay đầu lại để xác nhận Linh vẫn còn ở trong tầm mắt cô.

- Đến nơi rồi.

- Vy dừng lại trước một ngôi nhà 3 tầng khá rộng và được trang hoàng rất tỉ mỉ.

- Đây là nhà của thầy hả?- Ừm!- Thầy... thầy giàu ghê.- Cũng cũng.

Vì cha vợ thầy khá giàu mà.- Woa!- Ủa?

Vy, hả con?Vy quay ngoắt lại đằng sau.

Đằng sau cô, một người phụ nữ chừng 27, 28 tuổi đang dắt theo một đứa trẻ khoảng 4 tuổi đứng sau xe cô- đó là cô Hiền, người từng dạy thêm Vy hồi tiểu học và là vợ thầy Chí.

Cô Hiền mỉm cười nhẹ với Vy rồi quay qua nhìn Linh.- Bạn con hả, Vy?- Dạ.

Đây là bạn cùng bàn kiêm luôn lớp trưởng lớp con đó cô.- Con chào cô.- Vậy hả?

Hai đứa vô nhà ăn bánh với cô đi.

Cô mới mua loại bánh mới nè!Linh đang có ý định từ chối thì Vy gật đầu đồng ý.

Thế là họ dẫn xe vào nhà và ngồi trên sofa ở phòng khách chờ vợ thầy chuẩn bị đồ uống với bánh.- Không vô giúp cô hả?

- Giờ vô cũng chẳng làm được gì đâu.- ???

Sao lại thế?

Không phải bà bảo là từng học ở đây hả?- Trước khi tui nghỉ thầy cô chưa xây lại nhà nên bây giờ tui giống như bà đó.

Không biết cái gì hết.

- ...- Với lại cô thích tự mình chuẩn bị đồ cho khách hơn là để khách giúp đó nên bà ngồi yên ở đây đi.- Ờ...

ừm.Cả hai ngồi yên lặng không nói gì hết khiến cho không gian bây giờ chỉ còn tiếng lách cách của muỗng va vào ly nước, tiếng nước sôi ùng ục.

Cũng chính vì thế mà bầu không khí xung quanh hai đứa trở nên ngượng ngùng.- Sao bà biết nhà tui ở gần nhà bà?

- Vy lên tiếng làm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng chưa kéo dài được lâu.- À, hồi trước có mấy hôm đi về thấy bà chạy chung đường ấy mà.- Ừm, ra vậy...."

Cô ơi, ra ngoài này nhanh giúp con đi cô!!!", Vy cầu mong cô ra khỏi bếp thật nhanh để còn phá vỡ bầu không khí đầy bất ổn này.

Chờ được 5 phút, cô Hiền bưng khay trà và bánh ra ngoài.

Lẽo đẽo theo sau cô là hình bóng đứa con gái nhỏ của cô.

Linh và Vy đứng dậy nhẹ nhàng đỡ khay và để khay xuống dưới bàn.Từng đợt khói trắng bay ra từ bình trà, thoang thoảng theo đó là mùi hoa cúc nhè nhẹ.

Kế bên bình trà là một hũ nhỏ đựng đầy mật ong vàng óng ở trong đó.

Không chỉ thế, trên khay còn có những chiếc dĩa đựng đầy thạch và rau câu với đầy màu sắc.

Bên cạnh dĩa đựng rau câu, một dĩa bánh quy chocolate được nướng lên thơm phức và nóng hổi.

- Hai đứa cứ ăn tự nhiên đi nha!- Dạ!!Không nói nhiều, cả hai đều bắt đầu thưởng thức những món tráng miệng mà cô Hiền mang lên cho hai đứa.

Vy nhấp nhẹ một ngụm trà, cô mở to mắt.

Hồi nãy ngửi thấy mùi hoa cúc thoang thoảng là cô đã nghi ngờ, bây giờ uống trà cô càng chắc chắn.

"Đây là trà hoa cúc!".

- Cô ơi.- Hửm?- Bộ...cô đang khó ngủ hả cô?- Ôi chà, con cứ lo quá.

Cô chỉ nghĩ là mấy đứa đến đây giờ này mà cho mấy đứa uống trà khác thì kiểu gì chẳng có đứa không ngủ được thôi.- Vâng, ra là vậy.- Trà này ngon lắm ạ.

- Cảm ơn con nhé.- Vậy hai đứa ...- Mẹ ơi, con muốn ăn rau câu.- Rồi, của con đây!

- Cô Hiền lấy tăm cắm vào một miếng rau câu đưa lại trước mặt con gái cô.

Đứa trẻ hớn hở, vừa cắn miếng rau câu vừa lắc lắc cái đầu.- Hai đứa đền để đăng ký học hả?- Dạ!

- Cả Linh và Vy đều đồng thanh lên tiếng.- Ồ, vậy hai đứa tính học bữa nào?- Chắc là hai ngày nữa cô ạ.

Vì ba con còn chuẩn bị nhiều thứ khác nữa.- Con thì sao cũng được.

Ngày mai học luôn cũng ổn.

- Cô hiểu rồi.

Để cô nói chuyện với thầy, sắp xếp cho hai đứa học chung luôn.

Dù sao cũng là bạn cùng bàn, học chung cho nó có đôi có cặp.Vy gật đầu, Linh thì không lên tiếng nên cô Hiền coi như cả hai đều đồng ý với ý kiến mà cô đưa ra.

Cả hai ngồi trò chuyện với cô Hiền được một lúc thì Linh xin phép ra về.

Nhận thầy trời cũng gần tối nên Vy xin phép ra về chung với Linh.

Cả hai cùng dắt xe ra trước cổng nhà và quay lại chào cô.

Thế là một ngày lại trôi qua với một biến số mà Vy không lường trước được.---------------Còn tiếp---------------____________________________________________________________Lời của tác giả:- Chuyện là... ra trễ là do... mê đọc tiểu thuyết quá nên quên mất bản thân cũng đang viết truyện :))))- Sẽ ráng ra thiệt nhanh để mọi người có thể đọc nhé!- Nay tui mới biết wattpad có mấy cái tính năng như word. :,)
 
Tôi Và Cậu
CHƯƠNG 4


Về tới nhà, Vy đi thẳng vào phòng ngủ.

Ngả lưng xuống giường, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại và sắp xếp lại các sự kiện mà ngày hôm nay cô gặp.

Nhưng rồi tiếng chuông thông báo tin nhắn của điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô."

Chắc là thầy nhắn tin vụ học thêm.", Vy bật dậy và với lấy chiếc điện thoại.

Mở điện thoại lên, ánh sáng từ màn hình chiếu lên làm cô chói mắt.

"Mẹ lại lấy điện thoại của mình nữa rồi!", Vy nhăn mày nhăn mặt.

Mở khóa và đọc tin nhắn.

Đúng như cô nghĩ, thầy đã nhắn tin thông báo cô về ngày học và thêm cô vào group chat.

Đọc xong tin nhắn, cô mở cài đặt của điện thoại thay đổi mật khẩu thật nhanh và tắt điện thoại.

Một buổi tối buồn chán lại tới với Vy thêm một lần nữa.Hai ngày sau - ngày mà Vy với Linh chính thức đi học thêm.

Vì giờ học diễn ra sớm nên Linh và Vy đã thống nhất với nhau rằng sau khi học ở trên trường xong thì liền chạy thẳng đến nhà thầy và học cho đến khi hết giờ thì về.

Cứ như thế, cả hai cùng học thêm.

Đôi lúc lại trao đổi với nhau về bài tập mà mình đang làm, cách giải và đáp án của cả hai.

Đến giờ, cả hai cùng chào thầy cô ra về.

Linh leo lên xe đạp điện của mình, còn Vy thì đã bắt đầu đi bộ dần dần về nhà.

Bước chân Vy nhẹ nhàng vang lên trong con hẻm vắng, nối tiếp bước chân ấy là tiếng bánh xe đạp điện ma sát với mặt đất.

Vy nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn người vừa đi ra khỏi chỗ học thêm với cô.

Linh mỉm cười nhẹ với Vy, cả hai cách nhau cũng chỉ gần nửa mét.

Vy nhướng mày nhìn Linh đầy khó hiểu cỡ 2, 3 phút gì đó.

Cuối cùng, Vy lên tiếng hỏi Linh.- Bà đang làm gì thế?- À thì, hộ tống bà về nhà?- Hộ tống tui?- Ừm!- Tui không có nói gì, thầy cũng chẳng nói gì, cô lại càng không.- Thì tui sợ bà có chuyện gì thì sao.

Dù sao thì, con gái đi một mình về đêm cũng nên cẩn thận một chút mà.- Tui đã đi bộ hàng ngàn lần ở đây rồi.

Tui quá quen với nó rồi bà không cần đi theo tui đâu.

Cứ về trước đi.- Nhưng "cẩn tắc vô ưu" mà.

Bà cứ đi bình thường đi.

Đừng quan tâm tới tui là ok.Vy quay đầu về phía cũ, bước chân nhấc lên trên chính con đường quen thuộc mà cô đã đi qua biết bao nhiêu lần rồi mà cô không nhớ.

Tiếng xe đạp điện phía sau lại vang lên, chầm chậm và nhẹ nhàng theo sát phía sau cô nhưng vẫn giữ đúng một khoảng cách.

Đã lâu lắm rồi, mới có người đi chung với cô trên con đường này.

Vy không hiểu sao trong lòng cô lại có một cái gì đó dâng lên.

Một cái gì đó ấm áp, hoài niệm quấn quanh trái tim của chính cô.

Con đường từ nhà thầy đến nhà Vy rất ngắn, đi bộ cũng chừng 10 phút là tới nên Linh cũng chỉ đi theo được một chút là xong.

Vy vốn dĩ đang nghỉ rằng ngày mai rồi sẽ gặp vị lớp trưởng hay lo xa này.

Nhưng khi gần đến nhà, cô lại nghe thấy tiếng cãi vả phát ra từ trong nhà mình.

Tiếp đó, những tiếng xì xào từ nhà hàng xóm truyền vào tai Vy.

Mọi thứ khiến đầu óc cô ong ong lên khiến cô không nghĩ được gì."

Mình phải ra khỏi đây!", Vy quay ngoắt lại đằng sau lưng cô.

Linh vẫn chưa đi, vẫn còn đang đứng đợi cô vào nhà.

Không hiểu sao, trong lòng Vy lại dâng lên hai luồng cảm xúc khác biệt.

Một cái là bất an, lo lắng về việc chuyện nhà cô có người khác nhìn thấy, cái còn lại là một cảm giác gì đó nhẹ nhõm ở trong lòng đến chính cô còn không hiểu nỗi.- Này, Linh!- Hửm?- Rảnh không?- À thì, cũng cũng.- Không có cũng cũng gì ở đây hết.

Chỉ có và không thôi.

Chọn một cái đi.- Ừm...

Có!

Tui rảnh.- Vậy bà đưa tui ra cửa hàng tiện lợi ở gần chợ được không?- Ở đâu thế?

Tui hiếm khi đi chợ lắm.- Để tui chỉ đường cho bà!Vy leo lên xe đạp của Linh đưa tay chỉ thẳng về phía trước.- Đi thẳng đến ngã tư đó trước rồi quẹo sang phải.Linh nghe theo chỉ dẫn của Vy mà chạy đi.

Chẳng mấy chốc cả hai đứa đều đi ra khỏi hẻm nhỏ.

Đi ngang qua trường tiểu học nào đó cả hai vẫn cứ chạy như bỏ hết tất cả mọi thứ ở sau lưng.

Những ánh đèn lấp ló từ nhà của mọi người giờ thưa dần và chỉ còn nhứng ánh đèn đường chiếu xuống ngay trên đầu hai đứa.

Chưa bao giờ Vy lại cảm thấy sảng khoái đến như vậy.

Cô không ngờ việc Linh đi theo mình hôm nay lại là một điều gì đó tốt với cô, "Ít nhất thì cũng có người đưa mình đi đâu đó để thông thoáng đầu óc".- Quẹo trái đi.- Quẹo ở đây sao?- Ừ, quẹo vào đó là tới rồi.Trước mắt cả hai là một cửa hàng nhỏ với bảng hiệu đơn sắc, cùng với chiếc logo lớn ở ngay giữa bảng hiệu.

Ánh sáng ở trong cửa hàng hắt ra ngoài khung cửa kính làm cho nền đất trước cửa hàng rõ ràng hơn các nơi khác.

Bên trong cửa hàng có hàng tá món đồ được bày biện trên kệ.

Vy bước xuống xe, nhìn Linh rồi nói:- Bà đưa tui tới đây là được rồi.

Lát nữa tui tự đi bộ về.- Nè, tui chở bà ra đây rồi ít nhất cũng phải có thù lao gì chứ.

Bà đâu thể ác độc tới mức không trả thù lao cho bạn cùng bàn kiêm luôn bạn cùng chỗ học thêm đúng không?- Nếu bà muốn thì bà vào với tui.

Còn không thì thôi.- Ây da, vào chứ vào chứ!Linh dắt xe lên dốc, cẩn thận để xe ở nơi dễ thấy rồi khóa cổ lại.

"Đã để ở chỗ dễ thấy ròi còn khóa cổ nữa.

Cẩn thận hết sức mà." , Vy bước lên thêm cửa hàng rồi ngoảnh đầu lại nhìn Linh.

"Leng keng" - chiếc chuông ở cửa vang lên khi cửa vừa mới được đẩy vào trong.

- Xin chào quý khách ạ!

- Anh nhân viên cất tiếng chào.Vy đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ và đi thẳng vào quầy đồ ăn vặt.

Nhìn đi nhìn lại quầy đồ ăn vặt, bánh và snack cô quyết định lấy những thứ cô muốn và thử thêm một vài loại bánh mới mà cô chưa thử.

- Bà lấy nhiều thế?Vy quay qua, nhìn thấy Linh nhìn mình với ánh mắt đầy ngỡ ngàng.

Tay cô bỗng khựng lại đôi phần.

- Bà thường không ăn sáng mà bà ăn vặt nhiều ghê.- Tui... có ăn sáng, nhưng rất hiếm khi ăn ở trường.

Đồ ăn ở trường không hợp khẩu vị với tui nên tui không ăn.

Còn về đồ ăn vặt, tui hiếm khi mới ăn nên mỗi lần ăn đều ăn nhiều một chút.- Bà ăn gì thì lấy đi để tui trả tiền.- Bà nhắm ăn hết đống này không?- Không!

Nhưng tui cũng có thể để dành ngày mai hoặc ngày kia để ăn cũng được.- Ầy, thôi để tui ăn chung cho.- Ò, ừm...Vy từ từ đi lại quầy tính tiền cùng với một đống đồ ăn vặt trên tay.

Chờ anh nhân viên lại tính tiền, cô mở điện thoại lên lướt nhẹ trên màn hình.

Giao diện Messenger hiện lên với hàng loạt tin nhắn từ ba, chị hai, chỉ có lát đát được vài tin nhắn từ người khác.

Anh nhân viên đang từ từ tính những món đồ ăn vặt mà Vy để trên quầy.- Em ăn ở đây hay mang về?- Ở đây ạ.- Em uống gì không?

Như cũ hả?- Ừm, lấy như cũ cho em. ~ Vy ngoảnh đầu lại nhìn Linh.

- Bà uống gì không?- À, thôi tui không uống gì đâu!- Ừm.Vy nhẹ nhàng quay qua anh nhân viên, đứng im một lúc như đang suy nghĩ gì đó.

Rồi nhìn lên anh nhân viên.- Cho em thêm một ly sữa chua uống dâu đi ạ.- Được rồi!

Của em hết 149k nha!Sau khi thanh toán, Vy đem hết tất cả đồ ăn vặt để lên chiếc bàn ở gần đó.

Kéo Linh ngồi xuống, rồi lại quay về phía quầy thanh toán.

Lát sau, Vy cầm cả khay đồ uống để xuống bàn.

Linh trố mắt nhìn vào khay.

Đồ uống đầy ắp trong hai ly thủy tinh làm cho Linh cảm thấy thích thú.

Thấy Linh cứ ngó qua ngó lại, Vy nhẹ nhàng nâng ly sữa chua dâu đến trước mặt Linh.

- Đây là quà cảm ơn.---------------Còn tiếp---------------____________________________________________________________Lời của tác giả: Uầy, tính đăng vào ngày 2/7 mà tự nhiên máy tính bị khùng :))
 
Tôi Và Cậu
CHƯƠNG 5


Đưa ly sữa chua đến trước mặt Linh.

Vy lại lấy ly trà hoa cúc của mình.- Bộ bà gần đây không ngủ được hả?Vy nhướng mày, sau đó thì nhìn sang đống đồ ăn vặt mà cô mua.

Giơ tay lên chỉ vào một bịch bánh trong đó.- Cái này có caffeine!

Ăn vào buổi tối thì khó ngủ lắm.Sau đó, cả hai lại im lặng.

Sự im lặng giống như cả hai từng thể hiện khi ở trên lớp và Vy cảm thấy thật khó khăn khi bắt chuyện về chuyện nhà cô khi nãy.

Cô tự hỏi Linh đã nhận ra đó là nhà mình chưa, liệu Linh có đi nói hết những gì Linh nghe được về nhà cô với cả lớp không.

Nhưng điều cô sợ nhất chính là lớp vỏ bọc mà cô xây dựng nên trước mặt cả lớp sẽ sụp đổ.

Đang mải chìm đắm trong mớ suy nghĩ bồng bông và sự sợ hãi mà bản thân cô tự tạo nên, cô nghê thấy Linh đang nói thứ gì đó.- ...- Hả?

Bà nói cái gì cơ?- À, tui muốn hỏi là cái bánh này có ngon không? ~ Linh chỉ vào một bịch bánh nhỏ chỉ hé một góc bao bì sau bịch snack.- Nó ngon lắm, nhưng bà ăn nhiều thì sẽ rất ngán. ~ Vy xé bịch bánh mà Linh vừa mới chỉ vào.- Vậy hai đứa mình chia nhau một nữa ăn đi.- Ừm!Cả hai cùng nhăm nhi bịch bánh và ngồi lắng nghe tiếng nhạc ở trong cửa hàng tiện lợi.

Giọng nam trầm ấm vang lên cùng với tiếng nhạc du dương êm dịu.

Nhưng trong đó lại mang chút nỗi buồn mà ai nghe cũng nao lòng.

Vy không nhịn được mà hỏi:- Bài này tên gì thế không biết?- Bà không biết bài này sao?

Nó đang nổi lắm đấy!Vy lắc đầu, sau đó nhấp một ngụm trà.

Linh chờ cô uống xong rồi nói tiếp:- Bài này là bài mới của ca sĩ P, nghe bảo anh ta lấy ý tưởng từ chuyện tình đơn phương của người bạn thân của anh ta đó.

Giai điệu miễn bàn mà ha!- Ừm!

Một lát sau, Vy ngước nhìn lên chiếc đồng hồ.

"8 giờ!!!", đây là lần đầu tiên Vy ở lại cửa hàng tiện lợi lâu đến như vậy.

Mấy lần trước thì cô cùng lắm chỉ ở lại đến 7 giờ 45 phút là cùng.

"Có vẻ như, là do có người ở lại chung với mình."

- Đi về thôi!- Hả??

À, ừm.

Ồ, đã 8 giờ rồi à.- Bà thoải mái quá đấy!

Không sợ ba mẹ la à?- À, hồi nãy tui có nhắn tin cho ba mẹ.- ...

Ồ.Cả hai cùng dọn dẹp đống đồ ăn vặt và ly nước.

Vy rút khăn giấy ướt từ trong cặp ra, lau chiếc bàn vương vãi toàn là vụn bánh.

Sau khi làm xong, cả hai cùng bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Vy bước nhanh hơn, lướt qua xe của Linh.- Ể, bộ bà tính đi bộ về hả?- Không sao đâu!

Tui đi bộ về quen rồi.

Giờ cũng trễ rồi, bà nên về thì hơn- Không được, lỡ có chuyện gì thì sao!

Lại đây, tui chở bà về.Linh chạy lại kéo Vy quay lại hướng xe của mình, dứt khoát đội nón bảo hiểm cho cô.

Vy định nói thêm điều gì đó nhưng nhìn hành động dứt khoát của vị lớp trưởng này thì điều đó bị nghẹn lại ở ngay trong cổ họng của cô.

- Còn đứng đó làm gì nữa?

Bà mau lên xe đi.- Bà phải dắt xe ra trước chứ!

Chứ xe kẹt ở trong đó sao mà tui ngồi vào.- Gì mà khó chiều thế không biết!- Này... ~ Vy đấm nhẹ vào bắp tay của Linh.

Sau đó, Linh cười nhẹ với cô.- Này, đau tui đó!- Tui đấm nhẹ.

Bà mà đau là do bà yếu, lo mà tập thể dục nhiều vào.- Woa, bà là người đầu tiên trừ ba mẹ tui ra nói tui nên tập thể dục nhiều vào đấy!Trên đường đi cả hai đã nói chuyện rất nhiều.

Từ việc học tập ở trên lớp cho đến sở thích của cả hai.

Càng trò chuyện cà hai càng hiểu nhau hơn và cả hai cũng nhận ra rằng đối phương có một vài điểm chung giống nhau đến mức cả hai đều bất ngờ.

Đoạn đường từ cửa hàng tiện lợi về nhà Vy ngắn nhưng đối với Vy hôm nay nó dài đến một cách kì lạ và dường như chính cô cũng mong rằng nó sẽ không dừng lại.- Đến nhà bà rồi nè!- ...

Ừm...Vy bước xuống, tháo nón bảo hiểm ra trả lại cho Linh.

Sau đó, cô quay người bước vào con hẻm nhà cô.

Nhưng chưa đi được mấy bước thì cô nghe tiếng Linh kêu mình.- Bà kêu tui có chuyện gì không?- Chuyện hôm nay ở nhà bà, bà an tâm!

Tui sẽ không kể cho ai nghe đâu.

Vừa dứt câu, Linh làm động tác kéo xẹt ba tuya, rồi tiếp tục với động tác khóa ổ khóa.

Linh vung tay một cái như thể hiện rằng chìa khóa đã được vứt đi rồi nhoẻn miệng cười với Vy.

Nhìn hành động mà vị lớp trưởng của cô vừa làm, Vy không hiểu sao lại cảm thấy yên lòng.

Đến chính cô cũng không hiểu bản thân mình đang bị gì.

Nếu như là cô khi trước, người khác có làm như thế nào cô vẫn sẽ nghi ngờ họ.

Nhưng không hiểu sao riêng Linh lại mang đến cho cô cảm giác khác lạ như thế.- Ừm!Cứ như thế, Vy lựa chọn tin Linh.

Cô quyết định đánh thử một canh bạc, "Được ăn cả, ngã về không!

Cứ thử đánh cược xem sao?

Nếu Linh không giữ được miệng của mình thì có bị gì thì đến khi tốt nghiệp sẽ hết thôi!".

Cô bước vào nhà, không khí trong nhà bây giờ đã lặng thinh, không ai ở trong nhà nói với nhau câu nào.

Đôi khi lại phát ra tiếng của em cô đang nói chuyện.

Mỗi lần cãi nhau xong, trong nhà lun như thế nhưng việc mà "được đem ra" để cãi đó vẫn luôn chưa bao giờ được giải quyết một cách triệt để.

Sau một khoảng thời gian dài, Vy mới mở điện thoại lên.

Điều đầu tiên "đập" vào mắt cô chính là dòng tin nhắn thông báo bản thân đã về tới nhà của Linh kèm theo vài dòng nhắc nhở việc ở trên lớp ngày mai nên làm.

Cuối cùng, Linh gửi cho Vy một icon chúc ngủ ngon kèm theo dòng chữ "Nếu buồn thì cứ khóc đi, đừng nhịn!".

Không hiểu sao, sau khi đọc dòng tin nhắn đó thì trog Vy lại có một cảm giác lâu rồi cô mới có lại.

Nỗi buồn, sự đau khổ khi thấy gia đình như thế lại chực trào trong cô.

Để rồi khi không hay, chính bản thân cô đã rơi lệ.

Từng dòng, từng dòng nước mắt tuôn ra như con mưa xối xả vào ngày hè.

Cô ôm tâm trạng khó nói và những giọt lệ tiến vào giấc ngủ.

Tối đó, sau khoảng thời gian dài, cô lại mơ.

Một giấc mơ kì lạ từ trước đến giờ cô từng mơ thấy.

Trong mơ, cô thấy chính cô và Linh đang nắm lấy tay nhau chạy ra khỏi một cổng trường học mà không phải là trường của chính cô đang học.

Khi vừa chay ra khỏi cổng trường, cô lại bước vào một không gian mới, một căn hộ lớn đầy đủ tiện nghi.

Căn hộ được thiết kế theo hướng hiện đại nhưng lại được trang trí theo hướng truyền thống cùng với rất nhiều loại nội thất được làm từ gỗ.

Hay nói chính xác hơn, căn hộ này được thiết kế giống hệt như sở thích của cô.

Ở trong phòng khách, hai bóng người đang ngồi kế bên nhau.

Khi Vy đến gần để nhìn kĩ hơn thì cô giật mình thức giấc.

"Hai người đó ... là ai thế?

Sao nhìn quen quá vậy?", Vy bước xuống giường, đi chuẩn bị cho tiết học buổi sáng.

Khi đến trường, cô mở một trong những bịch bánh còn dư từ ngày hôm qua để ăn.

Đang ăn thì vai cô bị vỗ nhẹ, quay qua thì thấy Linh đã đứng đó từ khi nào.

- Hi~- Chào bủi soáng! ~ Vy vừa ăn vừa chào Linh.- Cho tui một miếng đi!- Mới sáng sớm đã giành bữa sáng của người ta rồi à?- Ha ha.

Nếu như bà không muốn thì thôi dị.- Không phải bà cũng có một cái à?- Ủa, bà nhớ lun á hả?- Tui mua mà sao tui không nhớ được.- Hầy, tính xin vài miếng mà xem ra hổng được òi. ~ Vừa nói Linh vừa ngồi xuống.

Hôm nay Linh ngồi gần Vy hơn những ngày trước.

Sau đó, Linh thì thầm vào tai Vy.- Bánh có ngọt quá không?- Cũng hơi hơi.

Sao thế?- À, sáng nay dậy hơi nhức răng í mà.---------------Còn tiếp---------------
 
Tôi Và Cậu
CHƯƠNG 6


- Không sao đó chứ?

Cẩn thận không khéo lại bị sâu răng đấy.- Không sao đâu!

Tui mới soi gương sáng nay rồi.

Chỉ nhức thôi chứ không bị sâu.- Linh ơi, bà xem thử cái này đi. ~ Anh, lớp phó học tập của lớp đưa một sấp tờ giấy cho Linh.- Cái gì thế?- Bà coi đi là biết liền à.Linh vừa để sấp giấy xuống thì Vy nhìn lén.

Sấp giấy mà Anh vừa mới đưa cho Linh lại là giấy báo điểm của cả lớp.

"Cuối cùng thì cũng có!", đã khá lâu rồi kể từ khi cả lớp "chạy" xong những bài kiểm tra 15 phút đầu tiên của tất cả các môn.

Dừng việc kiểm lại số tiền quỹ của lớp, Vy quay qua nhìn Linh đang xem sấp giấy báo điểm.- Cần tui giúp gì không?Linh đang chuẩn bị chuyển qua tờ giấy tiếp theo thì khựng lại khi nghe lời Vy vừa thốt ra.

Cô quay đầu lại và nhìn Vy với khuôn mặt đầy khó hiểu.

Vy nhẹ nhàng nhướng mày lên như muốn tỏ thái độ rằng tại sao Linh lại nhìn mình như thế.

Linh tiếp tục nhìn thêm chừng 5 phút nữa thì có người gọi Vy.

Vy quay đầu lại hơi khó chịu mà suy nghĩ: "Chưa nhận được câu trả lời nữa!", nhìn người vừa mới gọi mình.

Phó bí thư của lớp, Mi đang đứng kế bên Vy.- Bà gọi tui có chuyện gì không?- À, tui tới lấy tiền để chuẩn bị cho phong trào tiếp theo của lớp á bà.

Cô Ngọc có nhắn cho bà rồi á.- À, bà đợi tui chút nha.

Vy mở cặp ra, thò tay vào bên trong tìm chiếc ví đựng tiền quỹ lớp.

Rút ra tờ 200k đưa cho Mi.- Nhiêu đó đủ không?- Ừm, đủ rồi cảm ơn bà nha.- Ừm.Vy quay qua thì thấy Linh đã chia nửa sấp giấy báo điểm đưa qua cho mình.

Một tia hứng khởi chạy vụt qua mắt cô nhưng rồi tắt ngụm.

Vy kéo sấp giấy mà Linh mới chia một nửa ra lại gần cô hơn.

Sau đó, cô và Linh cùng xem sấp giấy báo điểm cho đến khi tiếng trống báo hiệu tiết đầu tiên bắt đầu.

Khi cô ngước nhìn lên bảng, lớp phó kỉ luật vẫn chưa điểm danh lớp.- Phụng ơi, bà chưa điểm danh kìa!

- Thôi, để thằng Tài điểm danh đi.

- Đúng là có người yêu cái là nó khác bọt hẳn ra ha.

Người vừa mới chen vào giữa Phụng và Vy là Thảo, bạn cùng bàn cũ của Vy.

Bây giờ thì là bạn cùng bàn với Phụng rồi.

Khác với Linh với Vy, Phụng và Thảo làm quen với nhau rất nhanh và chẳng mấy chốc cả hai thân thiết với nhau tới mức còn thường xuyên rủ nhau đi chơi vào dịp cuối tuần.____________________________________________________________Từ phần này tui sẽ ghi tên để phân biệt lời nói của từng nhân vật nha.

Mấy lời đối thoại của 2 nhân vật thì tui sẽ không ghi tên.

Còn từ 3 nhân vật trở lên thì tui sẽ ghi ha.

Để không bị lộn á.____________________________________________________________- Thôi đi, có người yêu cũng chỉ để sai vặt thôi chứ có gì đâu. (Phụng)- Nói vậy thôi chứ sơ hở xíu là đi chơi với người yêu không hà. (Thảo)- Có đâu! (Phụng)- Tao thấy con Thảo nó nói đúng rồi đó, mày đừng có chối, Phụng ơi.

Từ ngày mày quen thằng Tài là tối nào mày cũng nhắn với tao là 'Tao nhớ Tài quá mày ơi', 'Không biết bây giờ nó đang làm gì nữa?'. (Linh)- Tao có đâu. (Phụng)- Mày chắc không?

Tao còn có lịch sử trò chuyện nè.

Đừng chối con à! (Linh)- Ghen tị ghê á.

Nhìn tụi bây vậy mà tao cũng muốn có bồ nữa. (Thảo)- Thôi, bồ biếc gì ở đây.

Lo mà học đi kìa!

Điểm lần này của mày thấp lắm đó.

Không sợ ba mẹ mày la à? (Vy)- Hả?

Có điểm rồi! (Phụng với Thảo)- Ờ, có điểm rồi.

Tao với Vy đang check lại xem có thiếu ai không rồi lát nữa mới đưa cho tụi bây. (Linh)- Bà kiểm xong chưa? (Linh)- Tui xong hết rồi.

Giờ mình phát ra lun ha. (Vy)- Để xem lớp có thiếu ai không đã.

Ủa, nay thằng Thái không đi học à? (Linh) Linh vừa dứt câu thì cả Thảo và Phụng quay lên nhìn ở trên bảng.

Vy thì nhìn vào chỗ ngồi của Thái.

Ấn tượng của Thái đối với Vy giống như những người ở trong lớp.

Nhưng có một điều mà tất cả bạn nữ trong lớp đều đồng lòng với nhau chính là không thích nói chuyện với Thái.

Bởi vì Thái rất vô duyên.

Mặc dù Vy chưa từng nói chuyện với Thái nhưng với thái độ "thù địch" của tất cả bạn nữ trong lớp, cô cũng có ấn tượng khá xấu với Thái.

- Hú, nay thằng Thái không đi học. (Thảo)- Trời mày vui tới mức đó lun á hả? (Phụng)- Nó vui cũng đúng.

Thằng đó mà ở đây chắc nó đã đi săm soi hết mấy đứa con gái lớp mình rồi.

Cái mỏ của thằng đó, nó không tự mình quản được. (Linh) Chưa được vài giây thì giáo viên đã đi vào.

Thế rồi tiết học bắt đầu.

Linh và Vy lại quay lại cách hành xử như cũ.

Nhưng chưa được 15 phút nữa thì Linh quay qua thì thầm với Vy.

Nhưng Vy kịp ngăn cản trước khi cuộc trò chuyện cả hai đi quá xa và bị giáo viên phát hiện là không tập trung vào tiết học.

Nhưng trong suốt giờ học, Linh cứ chút chút là ngồi nghịch tay của Vy.

Khi thì nắm tay lắc lắc, khi thì xem bàn tay Vy, khi thì bóp bóp tay Vy khiến Vy không tài nào tập trung vào bài học nổi.

Cuối cùng, Vy rút tay ra và quay qua "gửi" ánh mắt cảnh cáo đến cho Linh.

Sau đó thì Linh không còn nghịch tay của Vy nữa.Sau hai tiết văn buồn tẻ thì cũng đến giờ ra chơi mà ai cũng mong chờ.

Nhưng đây cũng là thời gian mà Vy cảm thấy không vui nhất.

Mặc dù khi đến giờ ra chơi ai cũng đi chơi hết nhưng khi có việc thì ban cán sự luôn phải ở lại để hoàn thành.

Vừa nhìn vào tên được ghi ở trong tờ giấy báo điểm, cô vừa nhớ lại vị trí ngồi ở trong lớp.

Sau khi hoàn thành xong phần việc của mình, Vy quay về chỗ ngồi, chuẩn bị kĩ càng mọi thứ rồi lăn ra ghế ngủ.

Chưa kịp vào giấc thì giờ ra chơi đã hết.

Bây giờ, cô đang rất muốn chửi thề nhưng cô phải kiềm lại.

Vì lỡ mà giám thị đi ngang một cái là bị ăn bản kiểm điểm liền chứ chẳng đùa.Tiết tiếp theo là tiết của cô Ngọc, giáo viên chủ nhiệm của lớp.

Ngay khi cô Ngọc vừa bước vào cô đã được hàng tá câu hỏi từ học sinh "chào đón".

- Cô ơi, sao có điểm sớm thế cô?- Cô ơi, sao điểm em thấp vậy cô?- Cô ơi, điểm cộng lần trước không được cộng vào hả cô?- Cô ơi,.......- Từ từ mấy đứa ơi.

Từ từ.

Mình bình tĩnh nà.- Cô ơi, sao nay bạn Thái nghỉ vậy cô?

Người vừa hỏi về Thái là Đạt, bạn thân của Thái.

Hai đứa này thường hay đi chung với nhau đến mức cả lớp hiếm khi thấy mỗi đứa riêng lẻ mỗi nơi.

- À, nay Thái bị té xe, đang ở trong bệnh viện kìa. (cô Ngọc)- Trời, nó chạy xe kiểu gì vậy cô? (Đạt)- Sao cô biết được?

Em không hỏi nó à? (cô Ngọc)- Hình như nó không có đem điện thoại theo hay sao á cô.

Em nhắn tin không xem gọi điện thoại cũng không bắt máy. (Đạt)- Chắc nó nguy kịch đến mức bất tỉnh nhân sự rồi. (Linh)- Linh! ~ Vy thì thầm nhắc nhở Linh.- À, chiều nay cô không đi thăm Thái được.

Ban cán sự đi thay cô nha! (cô Ngọc)- Hả, gì cô? (Anh)- Một người đại diện hay đi tất cả vậy cô? (Mi)- Tất cả đều phải đi, trừ tổ trưởng thì khỏi. (cô Ngọc)- Hả???- Thiệt lun hả cô? (Phụng)- Thôi đừng mà cô.

Cô biết thằng đó, cái mỏ nó như nào rồi mà. (Linh)- Cô ơi, hay là cho Đạt đi chung với tụi con đi cô! (Hân)- Ừ, vậy Đạt đi chung với mấy bạn thăm Thái nha. (cô Ngọc)- OK cô! (Đạt)- Thấy chưa, tui cảnh báo bà rồi mà bà không nghe. ~ Vy nói nhỏ nhất có thể để chỉ Linh nghe được.Linh chỉ quay nhìn Vy rồi bĩu môi.

Rồi sau đó Vy nghe được Linh ngồi lầm bà lầm bầm cái gì đó rồi im lặng học bài.

Tiết học cứ như trôi qua, vẫn chán nản như những tiết đầu nhưng Linh chẳng còn nghịch tay Vy nữa.

"Chắc là giận rồi.", Vy nhẹ nhàng liếc qua Linh khi cô không để ý.

Sau đó, dù không thích nhưng cô lại đưa tay mình về phía Linh để cho Linh bớt giận.

Chính cô cũng không nhận ra rằng mình đang vô thức dỗ Linh.

Nhưng đợi một lúc thì thấy tay không có phản ứng gì, cô rụt tay lại.

Chưa kịp rụt tay lại thì Linh đã nắm lấy tay mà bóp lấy bóp để.---------------Còn tiếp---------------
 
Tôi Và Cậu
CHƯƠNG 7


Đến hết tiết, Vy giật tay của mình ra.

Vừa xoa xoa chỗ Linh bóp vừa liếc mắt cảnh cáo Linh.

Linh vờ như không thấy mà quay qua hỏi Vy.- Hết tiết tiếp theo là mình về rồi đúng không?- Ừm, nhưng bà đừng quên cô nói gì với tụi mình.- Haizz, chán ghê.- Vậy là bà chán tui?- Nói gì vậy?

Tui chán cô chứ không chán bà.Nghe như thế, Vy liền chợt sững lại.

Lời vừa rồi cô chỉ nói bông đùa thôi nhưng khi Linh nói mà không cần thời gian suy nghĩ như thế khiến cô cảm thấy hơi bối rối.

Thế là tình cảnh của cả hai lai rơi vào cái trạng thái quá đỗi ngượng, nhưng chắc chỉ có Vy nghĩ như thế thôi.

Nên cô đánh trống lảng bằng cách nói với Linh rằng giáo viên đã vào.

Nhưng suốt tiết đó, cô chỉ suy nghĩ về mỗi câu mà Linh nói.Rất nhanh, tiết học cuối cùng cũng kết thúc.

Linh đứng dậy vươn vai.- Cuối cùng cũng hết tiết rồi.

Về nhòa thui. (Linh)- Nè, đừng có mà trốn.

Bà cũng phải đi chung với tụi tui đó. (Anh)- Nào, mình cùng đi chung thôi. (Mi và Hân)- Á á, không...

đừng mà. (Linh)- Tụi bây có biết thằng Thái nằm viện ở đâu không mà đi. (Anh)- Nó nằm ở bệnh viện kế bên trường mình á. (Đạt)- Vậy để tui đi mua ít trái cây rồi qua. (Vy)- Đi rồi qua sớm nha bà.

Đừng có chạy nha. (Mi)- Tụi tui đi trước đây. (Anh)- Không...

Vy ơi, đừng bỏ tui mờ.

T T (Linh)Vy tạm biệt nhóm của Anh.

Rồi lấy xe chạy đến khu chợ gần nhất mua trái cây.

Trong lúc cô đang phân vân không biết mua gì, cô vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai dì bán hàng ở chợ.- Nè, bà nghe gì chưa?- Chuyện gì?

Nói cho tui nghe coi.- Con Thơ, con gái của bà Hạnh bán trái cây ở đằng kia, hôm bữa dẫn đứa con gái về.

Giới thiệu với mẹ nó là người yêu đó.

Bà Hạnh không chấp nhận rồi hai me con cãi qua cãi lại, rồi bả lên cơn đau tim lun.- Vậy hả?

Hèn gì bữa giờ tui không thấy bà Hạnh ở đâu hết.- Thì đó, bữa giờ con gái bả bán không chứ đâu....Bỏ mặc câu chuyện còn dang dở, cô đi đến sạp trái cây vừa được nhắc đến mua một ít táo với ổi.

Rồi lại quay về bệnh viện.Đến bệnh viện rồi chính Vy mới nhận ra, cô không biết Thái nằm ở đâu hết.

"Thật tình, đáng lý ra mình nên hỏi về phòng trước.", đang loay hoay không biết làm gì.

Cô cảm nhận được ai đó đang vỗ vào vai mình.

Quay qua, Vy thấy Linh đang bĩu môi nhìn mình.

- Sao thế?- Không có gì.- Thằng Thái nằm phòng nào vậy?- Để tui dẫn bà lên.Nói rồi, Linh nắm lấy tay Vy, dẫn cô đi đến cầu thang.

Lên liền một mạch hẳn 4 tầng, Vy thở hổn hển.

Có vẻ như Linh đang cố ý trả thù Vy chuyện hồi nãy, cô chắc chắn là như thế.

Vì khi vừa lên cầu thang, cô đã nghe thấy Linh lẩm bẩm "này thì", "bỏ lại", "tha cho".

Sau đó, Linh lại dắt Vy xuống tầng 2 rồi dẫn cô đến một phòng bệnh.- Thằng Thái nằm ở trong này.- Ừm!

Vy gật đầu rồi cầm giỏ trái cây đi vào.

Phòng bệnh mà Thái nằm có hai chiếc giường, trên một trong hai chiếc đó, Thái đang nằm rất thảnh thơi.

Vy quay qua thì thấy cả đám ban cán sự đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Thái.

"Chuyện gì đây?".

Cứ như hiểu được Vy đang nghĩ gì, Linh đi vào, lên tiếng giải thích.- Tụi nó chọc thằng Thái cái xong bị nói ngược lại đó.

Thấy uất ức quá nhưng mà không làm gì được ấy mà.- Ừm, ra là thế.- Ồ, thủ quỹ tới rồi hả?- Ờ.

Trái cây nè, ăn đi cho khoẻ.Vy đưa bịch trái cây lên trước mặt Thái.

Không ngờ là Thái lại nhận bằng hai tay và cảm ơn cô.

"Ủa, cũng khá tử tế mà nhỉ!", khi thấy hành động vừa rồi của Thái là Vy nghĩ ngay.

Nhưng sau đó, cô lại cảm thấy may mắn vì mình chỉ nghĩ ở trong lòng chứ không nói ra.

Vì ngay khi nhận lấy bịch trái cây Thái đã bắt đầu "xiên xỏ", làm khó cô.- Ể, sao lại mua ổi, tui không thích ăn nó đâu.- Mua trái cây là do cô kêu.

Chứ thực ra tui muốn mua sữa cho ông đấy.

- Hả!?- Ông té xe mà.

Uống sữa cho chắc xương để còn chơi bóng rổ nữa.

Chứ ông học hành có tử tế đâu.- !!! (tất cả mọi người ở trong phòng trừ Vy)Thấy Vy "đáp trả" Thái như thế, tất cả ban cán sự đều bất ngờ.

Nhưng rồi họ cũng đưa ra một kết luận: Vy tốt bụng, dễ tính nhưng không dễ chọc.

Khi vừa mới "tiêu hóa" sự bất ngờ xong, họ lại bị bất ngờ thêm một lần nữa bởi Vy.- Thật ra thì trước đó tui cũng có tìm hiểu xem loại sữa nào có thể giúp thông minh lên.

Nhưng mà tui sợ ông ngại nên mới không mua.

Nếu ông không ngại thì tui đi mua bây giờ luôn cũng được.- À, ha ha, tui nghĩ tui không cần đâu.

Nếu bà thích thì bà uống đi.- Tui uống làm gì?

Tui đủ thông minh rồi mà?- !!!Thấy cảnh đó, ban cán sự mới thì thầm to nhỏ với nhau.- Woa! (Anh)- Chời ơi, Thái im lun òi! (Mi)- Hổng ngờ lun á.

Tụi mình cà khịa thằng đó bao nhiêu nó cũng đáp trả lại được mà tới Vy nó câm như hến lun. (Hân)- Chắc tao phải cẩn thận hơn rồi.

Chứ không là bị như thằng Thái nữa. (Linh)"Két ~", tiếng cửa phòng mở ra.

Đạt đang đứng đó nhìn vào và cũng đồng thời tất cả moi người ở trong phòng bệnh đều nhìn Đạt.

- Gì vậy?

Sao nhìn tao dữ vậy? (Đạt)- Mày không biết được đâu. (Hân)- Ừm, ở trong này vừa mới xảy ra "chiến tranh" đấy. (Mi)- Dữ dội lắm. (Anh)- Mày đi đâu từ nãy giờ vậy? (Vy)- Tao đi gọi điện thoại cho mẹ.

Xin phép mẹ một chút chứ mắc công tao bị mẹ chửi nữa.- Ò.Trò chuyện được vài câu với Đạt thì Vy lấy vài quả táo ra.

Sau đó, cô đi đến toilet của tầng để rửa.

Khi quay lại, căn phòng bệnh vẫn như thế, im ắng mà không có bất cứ cuộc nói chuyện nào.

"Reeng~", tiếng chuông điện thoại của Linh reo lên.

Linh lấy điện thoại ra nhìn rồi sửng sốt.- Cô gọi, tụi bây ơi!

- Linh quay qua nhìn nhóm ban cán sự còn đang cắn móng tay.- Vô vị trí đi.

Để tao còn nhận cuộc gọi nữa.Linh vừa dứt lời, ban cán sự đã đứng dậy, chạy thẳng về phía giường của Thái mà ngồi xuống.

Tất cả đếu chỉnh tóc tai, quần áo và nét mặt một cách nhanh gọn khiến cho Vy phải càm thán.

Linh nhấn nút nhận cuộc gọi.- Hello mấy đứa. (Cô Ngọc)- Con chào cô. (Linh)- Chào cô. (Hân, Mi, Anh, Vy)- Hello cô. (Đạt, Thái)Cả nhóm ngồi trò chuyện với cô qua điện thoại.

Đa phần là về việc đi thăm Thái với sức khỏe của Thái.

Trong lúc họ nói chuyện, Vy lặng lẽ gọt những quả táo ra mâm.

Từng quả, từng qua một được gọt tỉ mỉ và cẩn thận.

Gọt xong hết dĩa táo cũng là lúc cuộc gọi kết thúc.

Vừa mới kết thúc cuộc gọi xong là ban cán sự lại thả lỏng ra, quay lại dáng vẻ như hồi đầu Vy bước vào phòng bệnh.- Chời ơi chời, mệt muốn xỉu. (Hân)- Tao muốn về nhà!!! (Anh)- Còn phải ở bao lâu nữa? (Mi)- Ở thêm nửa tiếng nữa.

Ai ăn táo không? (Vy)- Ăn!!! (tất cả mọi người)Vy để dĩa táo mới gọt xuống dưới bàn.

Chưa đầy 5 phút, dĩa táo đã vơi gần hết.

- Không ngon gì hết.

Cắt kiểu gì thế?

- Không muốn ăn thì đứng có ăn.

Vy lấy một miếng táo nhét thẳng vào miệng Thái khiến cho cậu ta bị sặc.

Còn Vy thì lơ luôn để Đạt vỗ cho Thái đỡ nghẹn.

Mấy ban cán sự thấy như thế thì rất hả dạ, vừa cười khúc khích vừa ăn.

Sau đó, cứ mỗi lần Thái ăn xong miếng táo nào là Vy đút thêm miếng nữa để bịt miệng cậu ta lại.

Để Thái không mở miệng trong suốt nửa tiếng, Vy đã nhờ Linh đem nguyên bịch trái cây rửa, nhờ Hân với Mi gọt táo với ổi.

Sau nửa tiếng, bịch trái cây đã hết.

Đa phần là Thái ăn nên đám con gái chỉ ăn được chút ít.- Ăn chả bỏ được kẽ răng nữa. (Hân)- Ráng chịu đi.

Mấy miếng tụi mình gọt Vy toàn thọng vô miệng Thái để nó im không mà. (Mi)- Lát nữa đi ăn xoài lắc đi. (Anh)- Tao phải về nhà. (Vy và Linh)---------------Còn tiếp---------------__________________________________________________________Lời của tác giả:Sắp đi học òi TT
 
Tôi Và Cậu
Chương 8


Khi đi xuống bãi gửi xe, Vy lục tìm trong túi của mình hoài mà không thấy chìa khóa xe.- Làm gì đó?

Sao còn chưa đi?- Hình như tui để quên chìa khóa xe ở trên phòng bệnh của Thái rồi ấy.

Bà đi trước, tui quay lại lấy chìa.- Thôi, tui ở đây đợi bà lun.

Dù sao nay cũng ít bài mà.- Đừng nói với tui là bà tính rủ tui đi cửa hàng tiện lợi ở gần chợ nữa nhé.- Hì hì, bị phát hiện òi.Nghe thế, Vy thở dài, bất lực mà lắc đầu.

Nhưng trong lòng cô rõ vui lên khi được rủ.

"Phải lấy chìa khóa nhanh thôi.", nghĩ thầm trong bụng, Vy chạy một mạch lên phòng Thái.- Mày thích con Linh đúng không?Vừa mới nghe được câu nói đó, cánh tay định mở cửa của Vy bỗng khựng lại.

Não cô hoạt động hết công suất để tìm ra chủ nhân của giọng nói ấy.

"Là Đạt mà nhỉ?", tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn không chắc chắn lắm.

Nhón chân nhìn qua khe cửa, cô thấy Đạt đang đứng quay lưng, che Thái lại.

- Mày có đang nghe tao nói không?- Tao đang nghe đây.

- Vậy sao mày không trả lời?- Tại... tao không biết nói sao cho mày hiểu.- Nói gì?

Chỉ cần nhìn mặt mày là tao biết rồi."

Cạch", Vy mở cửa vì cô không muốn nghe thêm nữa.

Đạt giật mình vì tiếng cửa, quay lại nhìn cô.

Thái thì nghiêng người qua nhìn.- Vy hả? (Thái)- Bà lên đây có gì không? (Đạt)Vy không đáp lại hai câu hỏi của hai người vừa hỏi.

Cô chỉ đơn giản chỉ tay về phía chiếc chìa khóa đang nằm trên tủ đầu giường bệnh của chiếc giường còn lại trong phòng Thái.- À, bà quên chìa khóa hả?Vy gật nhẹ đầu rôi nhận chìa khóa từ tay Đạt.

Như muốn thăm dò cô có nghe thấy chuyện vừa rồi, Thái liền hỏi:- Bà mới lên à?Vy gật đầu đưa mắt nhìn Thái.

Trong mắt cô chỉ có sự thờ ơ, lạnh lùng xen vừa đó là một chút sự khó chịu mà cô ráng che đậy.- Bà có nghe thấy gì không?- Bộ mấy ông nói chuyện gì mờ ám lắm hay sao mà hỏi tui nhiều thế?- Ơ, mới có 2 câu thôi mà.- Số 2 trong Tiếng Anh đã được tính là nhiều rồi.Thái và Đạt cùng im lặng nhìn Vy.

Nhưng cô không có tâm trạng để để ý đến ánh mắt của cả hai.

Cô quay đi, đi thật nhanh xuống chỗ gửi xe nơi mà Linh đang chờ cô.

Vừa bước xuống bãi gửi xe, Linh đã đứng chờ ở xe cô từ khi nào không hay.- Lấy được rồi hả?- Ừm.

- Tâm trạng của Vy dịu đi đôi chút.- Bà làm gì trên đó mà lâu thế?

Tụi nó bắt nạt bà à?- Không có.

Chỉ là hơi khó chịu một chút thôi.- Bà cứ nói đi, tui sẽ xử tụi nó cho.- Thôi, đi đi, nhanh lên.- Ấy, đừng đẩy, đừng đẩy.Cả hai cùng lên xe và đi đến cửa hàng tiện lợi.

Nhưng trên đường đi, Vy vẫn chưa nguôi ngoai được sự khó chịu trong lòng cô.

Thế nên, khi đến cửa hàng tiện lợi, cô đã nhanh tay lấy hết tất cả các món tráng miệng yêu thích của mình rồi thanh toán.

- Woa, bà mua nhiều thế?

Tâm trạng không nên đồ ngọt là nhất nhỉ?Linh khẽ nhoẻn miệng cười với Vy.

Sau đó, cả hai không nói gì mà cứ liên tục ăn.

Im lặng là thế nhưng trong tâm trí Vy thì không như thế.

Hàng loạt suy nghĩ sượt qua đầu cô.

Nhưng rồi cô đưa ra một quyết định.

Một quyết định mà có thể hủy hoại hết tất cả những gì cô gây dựng trước mặt mọi người nhưng cô tin Linh và tin vào quyết định của mình.

- Linh nè.- Hửm?- Tui... hình như thích bà á.- Ừ, hả?- Bà vừa nói gì?- ...

Bà nghe rõ mà?- ....Trong khi cả hai cùng im lặng.

Tiếng nhạc của cửa hàng tiện lợi xen vào giữa cả hai.

Một giọng hát quen thuộc lại cất lên.

Là ca sĩ của bài hát được phát vào lần đầu tiên mà cả hai đến đây.

Lần này là một bài mới."

Ồ, hình như tớ thích cậu rồi.Nhưng tại sao lại là hình như nhỉ?Có lẽ là do tớ không hiểu cảm xúc của mình,Xin lỗi cậu nhé, đây là lần đầu tiên tớ có cảm xúc này với một ai đó.Thế nên, mong cậu sẽ chân thành mà nhận lấy nó.Không nhận nó cũng chẳng sao, Chỉ mong cậu đừng làm đau tớ ..."

Lời bài hát không hiểu sao lại phù hợp với hoàn cảnh bây giờ của Vy.

Vừa lẩm nhẩm hát theo bài hát vừa chờ đợi câu trả lời của Linh, Vy bỗng không hiểu sao bản thân lại nhẹ nhõm đến như thế này.

Đối với cô, hiện tại cho dù Linh cho cô bất cứ câu trả lời, cô cũng sẽ chấp nhận nó một cách tích cực.Bài hát vừa hết thì Linh đã cất lời.- Xin lỗi, tui... không có cảm giác đó.

Cảm xúc giống như bà dành cho tui á.

Tui không có nên...- Không sao đâu, tui cũng biết mà.- Mong bà sẽ tìm được một người hợp với bà hơn.- Ừm, cảm ơn bà.Cả hai tiếp tục ngồi thêm một lúc nữa rồi Linh đứng dậy, thu dọn đồ chuẩn bị về.- Bà không về lun hả?- Không, tui tính lát nữa sẽ về sau.- Ừm ,đừng về trễ quá nha.- Ừm, đi đường cẩn thận.Khi Linh đi đến cửa của cửa hàng thì Vy liền cho Linh biết rằng Thái thích cô.

Nhưng Linh chỉ lắc đầu rồi bào rằng Thái không phải gu cô.

Rồi Linh đi về.

Vy ngồi ở đó, ngắm nhìn cảnh vật phía trước.

Anh nhân viên nhẹ nhàng đi lại, đem đến cho cô ly nước mà cô hay gọi.- Em không có gọi.- Anh biết, cái này anh mời em đó.- Cảm ơn anh.Anh nhân viên chỉ gật đầu rồi quay lại.

Sau đó, Vy nghe được anh nhân viên lẩm bẩm: "Hầy, lại tỏ tình thất bại rồi!".

Để những lời đó như gió thoảng qua tai, Vy ngồi uống hết ly nước rồi đứng dậy đi về.

Trên đường đi về, Vy cố gắng tập trung để chạy xe hết mức nhưng trong tim cô vẫn rỉ từng từng chút ít máu.

Đôi mắt đẫm nước mắt nhưng không giọt nào rơi xuống.

Đã lâu rồi, cô mới buồn như thế này.

Nhưng rồi..."

Két ~", "Bốp", "Rầm".

Vy đã bị tai nạn giao thông.

Do tài xế xe tải kia uống rượu rồi ngủ gục trên xe.

Đầu đau như muốn nức toác ra, những dòng máu ấm nóng từ trên trán đổ từ từ xuống gương mặt cô.

Adrenaline chạy khắp cơ thể để giúp cô cầm cự.

Cô khát nước, đó là điều duy nhất mà cô cảm nhận được cùng với việc nghe tiếng la, tiếng hét của người dân xung quanh đó.- Gọi xe cấp cứu nhanh lên!!!- Trời, cái ông đó đã lái xe rồi còn uống rượu nữa!- Trời ơi, tội con bé quá!

Còn nhỏ thế này mà lại!- Xe cấp cứu gọi chưa?- Đã ai gọi xe cấp cứu chưa?- ...Ý thức mơ màng nhưng Vy lại nhớ lại lần Linh càu nhàu về việc cô không có ý thức cảnh giác xung quanh khi đi về đêm, cũng như không ý thức nhận ra việc nguy hiểm đang ở ngay trước mắt.

Vy cười nhẹ.

Kì cục thật, điều cô buồn nhất không phải là cha mẹ, gia đình sẽ ra sao sau khi cô không qua khỏi mà lại là không nghe được lời càu nhàu đó vào ngày mai nữa.

Cô nhắm mắt lại và mọi thứ tắt ngúm đi....- Thôi mà, tui không muốn xa bà đâu!- Hu hu, không muốn đổi chỗ đâu!- Trời ơi, sao lại đổi chỗ ngay lúc này.- ...Tiếng ồn trong lớp đánh thức Vy, cô mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh.

Bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đang, Thảo quay qua nhìn cô với vẻ mặt lo lắng hỏi:- Sao thế?

Mơ thấy ác mộng à?- Không ... không có.

Tao chỉ mơ thấy gì đó kì lạ thôi.- Mày mơ thấy gì thế?

Kể tao nghe được không?- Ưm... tao quên sạch bách rồi.- Xì, không muốn kể thì thôi.Vy nói thế là bởi vì cô thực sự quên sạch hết những gì mà mình đã mơ.

"Kì lạ thật, một chút cũng không động lại được gì.", mới đăm chiêu suy nghĩ thì cô Ngọc đã vào lớp.- Class, stand up!

- Giọng lớp trưởng vang lên lấn át hết mọi tiếng ồn và kéo tâm trí của Vy về lại với thực tại.- Good afternoon teacher!

- Cả lớp đồng thanh nói lời chào với cô chủ nhiệm.

Sau đó cô Ngọc ra hiệu cho lớp ngồi xuống.- Rồi, vậy mình bắt đầu đổi chỗ nha!

- Cô Ngọc nói.- Thôi mà cô~.- Đừng mà cô~.- Cô ơi, mình từ từ được hông cô?Mặc kệ tiếng phản đối của cả lớp, cô Ngọc vẫn quyết định việc đổi chỗ.

Cô Ngọc bắt đầu đổi chỗ cho những người trong lớp nhưng lại không động đến chỗ của Vy một chút nào.

Vy ngồi ở ngay chỗ cũ, ngơ ngác.

"Ơ, vậy là không đổi chỗ cho mình à?

Vậy là mình vẫn còn ngồi chỗ cũ nhỉ?

Tốt quá!", nhìn hàng người dài đang đứng trên bục và trước thềm bục, cô mừng thầm trong lòng.

Hàng người dần trở nên ít hơn khi cô chủ nhiệm lần lượt chỉ định chỗ ngồi mới cho từng người.

Hàng người dài lê thê, bây giờ chỉ còn mỗi lớp trưởng - Linh, đứng trên đó.

Vy đảo mắt, nhìn xung quanh.

Chỉ còn hai chỗ còn dư trong lớp.

Một chỗ là kế bên cô, chỗ còn lại là kế bên Thủy.

- Linh lại ngồi với Vy đi.

Có gì hai đứa chỉ bài cho nhau.Linh sau khi nghe "lệnh" của cô chủ nhiệm thì nhanh nhẹn dọn đồ mình xuống chỗ kế bên cô.

Trên mặt vẫn giữ nụ cười, Linh cất tiếng:- Hi~."

Sao lại có cảm giác deja vu thế này?", Vy vừa nghỉ vừa chào lại Linh.---------------Hết---------------
 
Back
Top Bottom