- Chỗ ở đâu?- Để con hỏi lớp trưởng lớp con xem sao?- Ừ.Vy mở điện thoại, nhắn tin với Linh.
- Chỗ bà nói ở đâu vậy bà?Chờ 5 phút thì Linh nhắn lại.- Chỗ này nè bà. (gửi link)Vy nhìn vào đường link vừa được gửi một lúc.
Rồi nhấn vào đường link.Ngạc nhiên thay, chỗ mà Linh gửi lại là chỗ học cũ của cô và chị hai cô.
Cô quay sang nói với ba:- Có vẻ như là quay về chỗ cũ rồi ba ạ.- Không sao, chỗ cũ cũng tốt.Vy nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó, cô nhắn tin với Linh.- Tui hỏi ba tôi rồi.- Ba tui chấp nhận rồi bà ơi.- Ok.Nhắn tin xong với Linh, Vy ngồi dậy.
Đi vào phòng để tiếp tục học bài.
Thường ngày, Vy là một trong những người đến lớp sớm nhất.
Hôm nay cũng vậy, cô đến lớp sớm nên tự động mở cửa phòng học và bật đèn với quạt lên.
Sau đó, cô đặt cặp xuống và cởi áo khoác ra.
Rút bình nước của mình ra, cô đi đến gần bình nước ở trong phòng.
Lấy nước vào trong bình nước của chính cô.
"Hôm nay nên ăn gì nhỉ?", Vy suy nghĩ.
Với cô, chọn một món ăn để ăn sáng thôi thì là cả một vấn đề rồi.
Đang suy nghĩ không biết nên ăn gì, từng người từng người ở trong lớp bắt đầu đi vào.
Ngồi thẩn thờ suy nghĩ, Vy không biết trời trăng đất hỡi gì.
Cho đến khi nghe được tiếng gọi tên mình.
Cô mới hoàn hồn trở lại.
- Vy?
Vy!!- À, hả?
- khi Vy quay qua, Linh đã đứng kế bên cô.- Bà sao vậy?- À, đang suy nghĩ một chút thôi.- Ồ, ra là thế.- Về chuyện học thêm á.- Ba tui bảo thầy đó dạy giỏi lắm nên bà yên tâm nha.- À, ừm.
Thật ra thì tui biết thầy dạy giỏi rồi.- Hả?
Sao bà biết?- Thầy đó từng dạy tui với chị hai tui.- Vậy sao bà nghỉ thế?- ...
Tui muốn nghỉ.
Thế thôi.Thật ra, Vy nghỉ là do cha cô lúc đó không đủ kinh tế để chi trả cho cô để học thêm.
Phần nữa là vì cô muốn giảm gánh nặng kinh tế cho ba cô.
Nhưng bản thân cô không muốn nói cho ai hết, thế nên cô mới ngắt cuộc trò chuyện của cô với Linh ở ngay lúc này.Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó khiến Linh cảm thấy khó chịu.
Vốn dĩ, cô muốn ở tìm hiểu thêm về người bạn ngồi cùng bàn mới này.
Vì Vy là người "bí ẩn" nhất trong lớp, không ai thân thiết đến mức hiểu hết moi thứ về cô, tính cách của cô.
Cô quá trầm lặng và yên tĩnh như màn đêm tối.
Linh quay qua nhìn người bạn cùng bàn mới của mình, thầm thở dài.
"Uầy, cứ tưởng sẽ được biết nhiều thứ chứ.
Ai ngờ...".
Lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Linh cùng Vy vừa chờ giáo viên vào vừa quay qua nói chuyện với người khác.
Cả hai đều không đả động gì tới nhau.Rất nhanh, tiếng trống báo hiệu tiết 1 đã được thầy giám thị đánh và vang lên khắp trường.
Các giáo viên từng người từng người một vào lớp dạy học.
Một ngày học lại bắt đầu và lặng lẽ trôi qua với cả hai người bạn cùng bàn này.'Cách cách', 'Tùng tùng tùng'.
Tiếng trống báo hiệu ra về vang lên.
Sân trường lại một lần nữa ồn ào và náo nhiệt.
Tiếng cười đùa, tiếng giỡn hớt, tiếng la hét xen lẫn vào nhau.
Âm thanh ồn ào lại khiến Vy nhức ốc.
Thầm bực mình trong lòng, Vy dắt xe chạy nhanh ra khỏi cổng.
- Vy!"
A di đà phật.
Cho tui về nhà sớm giùm cái.", Vy nghĩ trong cơn bực tức nhưng đầu cô vẫn quay lại hướng tiếng gọi phát ra.
Linh đang đứng sau cô, vẫy tay chào và mỉm cười nhẹ.
Thấy thế, Vy chỉ nhẹ nhàng gật đầu nhẹ rồi quay lại, leo lên xe.
Lúc chuẩn bị phóng đi, Linh lại gọi cô hêm lần nữa.- Vy!- Sao thế?- Hôm nay bà rảnh không?
Bà dẫn tui đến chỗ thầy dạy thêm được không?Sau một hồi suy nghĩ, Vy đồng ý sẽ dẫn Linh đến chỗ thầy.
"Dù sao thì cũng sẽ học chung với nhau.
Không biết là lâu hay không nhưng cứ dẫn đến trước đi.".
Con đường về nhà vẫn như cũ đối với Vy.
Nhưng có điều đặc biệt là cô chạy chậm hơn thường lệ và mỗi khi dừng lại ở bất cứ cái đèn đỏ nào cô đều quay đầu lại để xác nhận Linh vẫn còn ở trong tầm mắt cô.
- Đến nơi rồi.
- Vy dừng lại trước một ngôi nhà 3 tầng khá rộng và được trang hoàng rất tỉ mỉ.
- Đây là nhà của thầy hả?- Ừm!- Thầy... thầy giàu ghê.- Cũng cũng.
Vì cha vợ thầy khá giàu mà.- Woa!- Ủa?
Vy, hả con?Vy quay ngoắt lại đằng sau.
Đằng sau cô, một người phụ nữ chừng 27, 28 tuổi đang dắt theo một đứa trẻ khoảng 4 tuổi đứng sau xe cô- đó là cô Hiền, người từng dạy thêm Vy hồi tiểu học và là vợ thầy Chí.
Cô Hiền mỉm cười nhẹ với Vy rồi quay qua nhìn Linh.- Bạn con hả, Vy?- Dạ.
Đây là bạn cùng bàn kiêm luôn lớp trưởng lớp con đó cô.- Con chào cô.- Vậy hả?
Hai đứa vô nhà ăn bánh với cô đi.
Cô mới mua loại bánh mới nè!Linh đang có ý định từ chối thì Vy gật đầu đồng ý.
Thế là họ dẫn xe vào nhà và ngồi trên sofa ở phòng khách chờ vợ thầy chuẩn bị đồ uống với bánh.- Không vô giúp cô hả?
- Giờ vô cũng chẳng làm được gì đâu.- ???
Sao lại thế?
Không phải bà bảo là từng học ở đây hả?- Trước khi tui nghỉ thầy cô chưa xây lại nhà nên bây giờ tui giống như bà đó.
Không biết cái gì hết.
- ...- Với lại cô thích tự mình chuẩn bị đồ cho khách hơn là để khách giúp đó nên bà ngồi yên ở đây đi.- Ờ...
ừm.Cả hai ngồi yên lặng không nói gì hết khiến cho không gian bây giờ chỉ còn tiếng lách cách của muỗng va vào ly nước, tiếng nước sôi ùng ục.
Cũng chính vì thế mà bầu không khí xung quanh hai đứa trở nên ngượng ngùng.- Sao bà biết nhà tui ở gần nhà bà?
- Vy lên tiếng làm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng chưa kéo dài được lâu.- À, hồi trước có mấy hôm đi về thấy bà chạy chung đường ấy mà.- Ừm, ra vậy...."
Cô ơi, ra ngoài này nhanh giúp con đi cô!!!", Vy cầu mong cô ra khỏi bếp thật nhanh để còn phá vỡ bầu không khí đầy bất ổn này.
Chờ được 5 phút, cô Hiền bưng khay trà và bánh ra ngoài.
Lẽo đẽo theo sau cô là hình bóng đứa con gái nhỏ của cô.
Linh và Vy đứng dậy nhẹ nhàng đỡ khay và để khay xuống dưới bàn.Từng đợt khói trắng bay ra từ bình trà, thoang thoảng theo đó là mùi hoa cúc nhè nhẹ.
Kế bên bình trà là một hũ nhỏ đựng đầy mật ong vàng óng ở trong đó.
Không chỉ thế, trên khay còn có những chiếc dĩa đựng đầy thạch và rau câu với đầy màu sắc.
Bên cạnh dĩa đựng rau câu, một dĩa bánh quy chocolate được nướng lên thơm phức và nóng hổi.
- Hai đứa cứ ăn tự nhiên đi nha!- Dạ!!Không nói nhiều, cả hai đều bắt đầu thưởng thức những món tráng miệng mà cô Hiền mang lên cho hai đứa.
Vy nhấp nhẹ một ngụm trà, cô mở to mắt.
Hồi nãy ngửi thấy mùi hoa cúc thoang thoảng là cô đã nghi ngờ, bây giờ uống trà cô càng chắc chắn.
"Đây là trà hoa cúc!".
- Cô ơi.- Hửm?- Bộ...cô đang khó ngủ hả cô?- Ôi chà, con cứ lo quá.
Cô chỉ nghĩ là mấy đứa đến đây giờ này mà cho mấy đứa uống trà khác thì kiểu gì chẳng có đứa không ngủ được thôi.- Vâng, ra là vậy.- Trà này ngon lắm ạ.
- Cảm ơn con nhé.- Vậy hai đứa ...- Mẹ ơi, con muốn ăn rau câu.- Rồi, của con đây!
- Cô Hiền lấy tăm cắm vào một miếng rau câu đưa lại trước mặt con gái cô.
Đứa trẻ hớn hở, vừa cắn miếng rau câu vừa lắc lắc cái đầu.- Hai đứa đền để đăng ký học hả?- Dạ!
- Cả Linh và Vy đều đồng thanh lên tiếng.- Ồ, vậy hai đứa tính học bữa nào?- Chắc là hai ngày nữa cô ạ.
Vì ba con còn chuẩn bị nhiều thứ khác nữa.- Con thì sao cũng được.
Ngày mai học luôn cũng ổn.
- Cô hiểu rồi.
Để cô nói chuyện với thầy, sắp xếp cho hai đứa học chung luôn.
Dù sao cũng là bạn cùng bàn, học chung cho nó có đôi có cặp.Vy gật đầu, Linh thì không lên tiếng nên cô Hiền coi như cả hai đều đồng ý với ý kiến mà cô đưa ra.
Cả hai ngồi trò chuyện với cô Hiền được một lúc thì Linh xin phép ra về.
Nhận thầy trời cũng gần tối nên Vy xin phép ra về chung với Linh.
Cả hai cùng dắt xe ra trước cổng nhà và quay lại chào cô.
Thế là một ngày lại trôi qua với một biến số mà Vy không lường trước được.---------------Còn tiếp---------------____________________________________________________________Lời của tác giả:- Chuyện là... ra trễ là do... mê đọc tiểu thuyết quá nên quên mất bản thân cũng đang viết truyện

)))- Sẽ ráng ra thiệt nhanh để mọi người có thể đọc nhé!- Nay tui mới biết wattpad có mấy cái tính năng như word. :,)