Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 110


Vì vậy, cô đổi lộ trình, trực tiếp bắt taxi cùng Thương Nguyệt đến trường trung

học số 3 Đông Phong.

Trường trung học số 3 cách phòng khám của bác sĩ Giang rất gần, chỉ mất hai

mươi phút lái xe.

Trương Hạ khoanh tay, lo lắng đi qua đi lại trước cổng trường, hết nhìn đông lại

nhìn tây.

An Như Cố có làn da trắng nõn, khí chất lạnh lùng, chân dài cổ cao, giống như

con hạc trắng kiêu ngạo không vướng bụi trần. Thương Nguyệt đi bên cạnh cô

có ngoại hình xinh đẹp, hai người gần như là tâm điểm của đám đông.

Trương Hạ vừa nhìn đã thấy cô trong đám đông, hai mắt sáng lên, vội vàng đi

đến bên cạnh An Như Cố, vui mừng nói: "Cậu đến rồi!"

Bạn bè lâu ngày gặp lại, đáng lẽ ra nên nói chuyện cũ.

Tuy nhiên, An Như Cố không có tâm trạng tán gẫu, đi thẳng vào vấn đề: "Em

trai cậu bị sao vậy?"

Trương Hạ nghe vậy, sắc mặt buồn rầu, bước vào trường học: "Em trai mình ở

ký túc xá, mình dẫn cậu đi xem."

An Như Cố ừ một tiếng, sóng vai cùng Trương Hạ bước vào trường trung học

số 3 Đông Phong.

Vừa bước vào cổng trường, dường như An Như Cố cảm nhận được điều gì đó,

ánh mắt nhìn về phía trước, bước chân khựng lại.

Trường trung học số 3 Đông Phong có bảng xếp hạng không tồi, được trang trí

rất đẹp, tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, nhưng có một tòa nhà lại được bao

quanh bởi âm khí thoang thoảng.

Trương Hạ vừa dẫn đường, vừa than thở: "Trường số 3 cách nhà mình rất xa, vì

vậy để thuận tiện, em trai mình ở nội trú. Nó có ba bạn cùng phòng, mình đã

gặp qua mọi người trong ký túc xá của nó, trông đều rất khỏe mạnh."

"Cuối tuần trước, em trai mình gọi điện thoại cho mình, nói rằng một người bạn

cùng phòng của nó đột nhiên ngất xỉu, hiện đang nằm trong phòng ICU. Sau khi

nghe nói, mình cứ tưởng là bạn cùng phòng của nó mắc bệnh đột ngột. Kết quả

là chưa đầy mấy ngày sau, em trai mình lại gọi điện thoại cho mình, nói rằng

một người bạn cùng phòng khác của nó cũng đột nhiên ngất xỉu, được đưa đi

cấp cứu, hiện vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt."

"Mình cứ tưởng bọn nó bị bệnh truyền nhiễm gì đó, nên đã nhiều lần hỏi em trai

mình, nó ấp a ấp úng, không chịu nói rõ, mãi cho đến khi bị mình ép hỏi, nó

mới nói với mình rằng có thể bọn nó đã gặp phải chuyện tâm linh."

"Còn về việc tại sao lại gặp phải chuyện tâm linh, nó ấp úng, giống như cái cưa

cùn không chịu nói thêm."

"Ban đầu mình không tin vào thần thánh ma quỷ, nhưng mấy ngày hôm trước,

nhìn thấy cậu xem bói, mình nghĩ đến chuyện của em trai mình, liền cảm thấy

rất kỳ lạ, nên muốn nhờ cậu xem thử rốt cuộc là có chuyện gì."

An Như Cố xoa cằm, như có điều suy nghĩ, lông mày nhíu lại thành một đường

cong đẹp mắt: "Hai người bạn cùng phòng của cậu ấy đột nhiên ngất xỉu, không

tìm ra nguyên nhân sao?"

"Đúng vậy, không tìm ra nguyên nhân." Trương Hạ ôm lấy cánh tay, cảm giác

toàn thân lạnh toát: "Cứ như vậy mà đột nhiên ngất xỉu, đến bây giờ vẫn hôn mê

bất tỉnh. Bác sĩ nói nếu vẫn không tỉnh lại, rất có thể sẽ trở thành người thực

vật, chuyện này thật quá kỳ lạ, chưa từng nghe nói có loại virus nào đáng sợ

như vậy."

An Như Cố liên tưởng đến luồng âm khí vừa nhìn thấy, trong lòng mơ hồ có suy

đoán, nhưng không nói gì thêm, đi theo Trương Hạ đến dưới tòa nhà ký túc xá.

Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà ký túc xá, thầm nghĩ quả nhiên, nơi em trai cô ở

chính là nơi phát ra âm khí.

Trương Hạ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của âm khí, chỉ cảm thấy khi đến

gần tòa nhà ký túc xá này, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống vài độ,

khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô chỉ đơn thuần cho rằng đó là do hiệu quả cách nhiệt của tòa nhà ký túc xá

tốt, không để ý đến, dẫn An Như Cố và Thương Nguyệt đi đến phòng 201.

Cánh cửa vừa được đẩy ra, xuất hiện trước tầm mắt là hai nam sinh, có ngoại

hình sáng sủa đẹp trai. Họ mặc đồng phục, đang chơi điện thoại, âm thanh hiệu

ứng từ điện thoại vang lên inh tai nhức óc.

"Nhanh lên đường giữa, cùng tao bắt con hồ ly tinh này."

"Biết rồi biết rồi, đến ngay!"

Trương Hạ thấy em trai mình là Trương Cảnh Nguyên còn đang chơi game, tức

giận quát lên: "Đừng chơi game nữa, bây giờ là lúc chơi game sao?"

Trương Cảnh Nguyên không thèm ngẩng đầu lên, ngón tay nhanh chóng lướt

trên bàn phím, tự an ủi mình: "Bây giờ không chơi game, đợi đến lúc dính chấu

rồi thì không còn cơ hội chơi nữa."

Trương Hạ: "..."

An Như Cố: "..."

Người bị âm khí quấn thân này cũng thật lạc quan.

Trương Cảnh Nguyên bị chị gái mắng đến phiền, bèn ngẩng đầu lên nhìn về

phía trước, động tác trên tay dừng lại, người ngây ra tại chỗ.

An Như Cố có làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa

hàn ý, khiến người ta không dám đến gần, xinh đẹp đến mức khó tin.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 111


Nhân vật game của cậu ta không còn động tĩnh, khiến bạn cùng phòng bên cạnh

hét lớn: "Mày đứng im cho hồ ly tinh đánh à? Diễn viên hả?"

Người bạn cùng phòng khó chịu nhìn về phía Trương Cảnh Nguyên, rồi lại nhìn

theo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía An Như Cố, động tác trên tay cũng dừng

lại, ngây người ra tại chỗ.

Hai người lập tức trở nên gượng gạo, ngoan ngoãn tắt game, đứng dậy khỏi ghế,

nghiêm trang như học sinh đang tập quân sự.

Cậu ta lắp bắp nói: "Chị, chị tìm em có chuyện gì vậy?"

Trương Hạ trừng mắt nhìn cậu ta đầy bất lực, nói: "Chuyện xảy ra với em,

chẳng lẽ em không biết sao? Rốt cuộc các em đã làm gì, mà khiến hai người đều

hôn mê bất tỉnh?"

Sau đó giới thiệu An Như Cố: "Đây là bạn học đại học của chị, cũng là người

mà chị tìm đến giúp đỡ, các em nói hết mọi chuyện cho cậu ấy biết đi, cậu ấy

rất lợi hại, nói không chừng có thể giúp các em giải quyết."

Trương Cảnh Nguyên liếc nhìn An Như Cố, trong lòng chợt hiểu ra, đây chắc là

nữ thần của khoa mà chị cậu ta thường xuyên nhắc đến với cậu ta.

An Như Cố nhìn cậu ta chằm chằm, Trương Cảnh Nguyên hoàn toàn không thể

giữ được thái độ che giấu trước đó, chỉ đành gãi đầu, ấp a ấp úng trả lời: "Thực

ra mấy hôm trước, chúng em có chơi một trò chơi..."

Trương Hạ tò mò: "Trò chơi gì?"

Trương Cảnh Nguyên liếc nhìn bạn cùng phòng của mình, trong lòng dâng lên

chút sợ hãi, cắn răng nói: "Chính là trò... gọi hồn bút tiên mà chúng em thấy

trên mạng."

Cuộc sống của học sinh nội trú có chút nhàm chán, để tìm kiếm sự k*ch th*ch,

bọn họ thường chơi game và xem phim kinh dị. Phim kinh dị hay trên thị trường

không nhiều, rất nhanh đã xem hết. Vì vậy, bọn họ nhắm đến những trò kích

thích hơn - chơi gọi hồn bút tiên.

Chơi gọi hồn bút tiên càng đông càng vui, đặc biệt thích hợp cho bốn người

trong ký túc xá của bọn họ chơi.

Vì vậy, bọn họ làm theo cách trên mạng, vào buổi tối, đã chơi trò chơi gọi hồn

bút tiên.

Trương Hạ: "???"

Cô kinh hãi: "Các em chơi trò đó để làm gì? Điên rồi sao!"

Trương Cảnh Nguyên gãi gãi mặt, rất chột dạ: "Không còn cách nào khác, ở ký

túc xá nhàm chán quá mà."

"Thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi." Trương Hạ từng nghe nói đến trò chơi gọi

hồn bút tiên, lo lắng hỏi: "Nói như vậy... Hai người bạn cùng phòng của em hôn

mê là do đụng phải bút tiên, chẳng lẽ các em không tiễn bút tiên đi cho đàng

hoàng sao?"

Trong trò chơi, sau khi hỏi xong câu hỏi, cần phải tiễn bút tiên đi. Nghe nói nếu

không làm theo trình tự tiễn đi, sẽ gây ra hậu quả rất đáng sợ.

"Bọn em đâu có gan lớn như vậy, làm sao dám cố ý phạm vào điều cấm kỵ."

Trương Cảnh Nguyên thề son sắt: "Chúng em thật sự đã làm theo trình tự để

tiễn nó đi rồi."

"Vậy tại sao vẫn xảy ra chuyện này?" Trương Hạ sợ hãi không thôi, nhỏ giọng

lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trên mạng viết sai sao?"

An Như Cố nhìn lướt qua khuôn mặt của Trương Cảnh Nguyên, luôn cảm thấy

cậu ta còn điều gì đó chưa nói, bèn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lạnh lùng nói:

"Ngoài trò chơi gọi hồn bút tiên ra, còn có gì bất thường nữa không?"

Trương Cảnh Nguyên nghe vậy có chút kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô, sau

khi do dự, cậu ta gật đầu: "Quả thực còn có điều bất thường, sau khi chơi gọi

hồn bút tiên xong, chúng em đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy, em đột nhiên phát

hiện trên bàn học nơi chúng em chơi gọi hồn bút tiên xuất hiện thêm một cuốn

vở bài tập. Cuốn vở bài tập đó giống hệt với loại vở bài tập mà chúng em dùng

để làm bài, nhưng trông rất cũ kỹ, mép vở còn có chút màu đỏ nâu, nhìn kỹ thì

giống như máu."

"Em rất sợ, nên không dám động vào cuốn vở bài tập đó, bạn cùng phòng của

em là Triệu Tư Minh đã ném cuốn vở bài tập đó vào thùng rác bên ngoài."

"Chẳng lẽ là do cuốn vở bài tập đó sao?"

An Như Cố nghe vậy như có điều suy nghĩ: "Không rõ lắm, phải tìm được cuốn

vở bài tập đó, tôi có thể tìm trong ký túc xá của các cậu được không?"

Theo lý mà nói, cuốn vở bài tập này là vật phẩm kết nối giữa quỷ quái và con

người, lẽ ra phải còn ở trong ký túc xá này.

"Đương nhiên là được."

An Như Cố chớp mắt, âm dương nhãn đột nhiên được kích hoạt, lúc này, một

luồng âm khí nhàn nhạt xuất hiện trước vào tầm mắt cô.

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cô đi về phía âm khí, đưa tay kéo ngăn

kéo ra, một cuốn vở bài tập đã ngả vàng quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt

mọi người.

Trương Cảnh Nguyên và người bạn cùng phòng: "!!!"

Những người khác: "!!!"

Trương Cảnh Nguyên hoảng sợ biến sắc, vội vàng lùi về sau: "Không phải cuốn

vở bài tập này đã bị Triệu Tư Minh vứt đi rồi sao? Sao lại xuất hiện trong ngăn

kéo của Triệu Tư Minh?"

Người bạn cùng phòng lắc đầu nguầy nguậy, giọng điệu kinh hãi: "Tôi không

biết."

Trương Hạ sợ đến mức run rẩy, rụt rè đứng cùng em trai, trốn ở phía sau, không

dám đến gần cuốn vở bài tập cũ kỹ đó.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 112


Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, An Như Cố trực tiếp đưa tay ra, nhanh

chóng lấy cuốn vở bài tập đã ngả vàng trong ngăn kéo ra.

Tay phải cô cầm cuốn vở bài tập, quay đầu nhìn Trương Cảnh Nguyên và người

bạn cùng phòng có khuôn mặt trắng bệch: "Các cậu đã xem nội dung trong cuốn

vở bài tập này chưa?"

Họ điên cuồng lắc đầu: "Thứ kỳ quái như vậy, ai dám xem chứ?"

"Tôi nhớ lúc đó cuốn vở bài tập này đã bị Triệu Tư Minh vứt đi rồi, sao lại còn

ở trong ký túc xá của chúng ta, chẳng lẽ cậu ta đã lén nhặt về?"

An Như Cố cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, cẩn thận quan sát bìa

cuốn vở bài tập trong tay, ánh mắt dừng lại trên vết m.á.u đỏ đến mức chuyển

đen: "Cậu ta không thể nào nhặt cuốn vở bài tập này về được, là do cuốn vở bài

tập này tự trở về."

Những người khác: "!!!"

Trời ơi, cuốn vở bài tập này mọc chân rồi!

Cô đưa tay chạm vào vết m.á.u màu đỏ nâu, phát hiện ra điều mới: "Vết m.á.u

này... là m.á.u thật."

Những người khác nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, môi không còn chút

máu, trong lòng kinh hãi không thôi, cảm thấy sự việc ngày càng đáng sợ.

An Như Cố quan sát cuốn vở bài tập nhiều lần, trong lòng đã có suy đoán mơ

hồ, cuốn vở bài tập này là thứ quan trọng nhất, nói không chừng hai người bạn

cùng phòng kia đột nhiên hôn mê bất tỉnh là vì cuốn vở bài tập này.

Dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, An Như Cố trước mặt mọi người, kiên

quyết lật mở bìa vở, dòng chữ trên trang đầu tiên đập vào mắt tất cả mọi người.

Chữ viết của chủ nhân cuốn vở bài tập không được ngay ngắn lắm, có chút cẩu

thả.

【Ngày 5 tháng 7, trời nắng đẹp.

Gửi đến những người bạn của tôi:

Năm nay tôi mười tám tuổi, là học sinh lớp mười một trường trung học số 3

Đông Phong, thành tích học tập của tôi rất tốt, phẩm chất đạo đức tốt, là lớp

trưởng của lớp. Ngoại hình của tôi cũng không tệ, những người từng gặp tôi đều

nói tôi trông dễ nhìn.

Tóm lại, tôi vừa có vẻ đẹp tâm hồn, vừa có vẻ đẹp ngoại hình.

Nhưng bây giờ tôi rất cô đơn, không có ai trò chuyện cùng tôi, càng không có ai

chơi với tôi.

Hiện tại, tôi đang ở dưới tòa nhà ký túc xá của các bạn, mục tiêu là phòng ký

túc xá của các bạn.

Tôi rất thích trò chơi gọi hồn bút tiên mà các bạn chơi, bây giờ tôi muốn chơi

với các bạn một trò chơi về tình bạn. Nếu đồng ý, xin vui lòng lật sang trang

hai.

Lời khuyên chân thành: Nếu không tham gia trò chơi này, bốn người các bạn

đều phải xuống đây chơi với tôi.】

Mọi người thấy trên vở bài tập không có gì đáng sợ, dường như chỉ là chữ viết

bình thường, bèn mạnh dạn xúm lại gần, đọc từng chữ một.

Kết quả là khi nhìn thấy dòng chữ "trò chơi gọi hồn bút tiên", bọn họ lập tức

nhận ra có gì đó không ổn.

"Giọng điệu này... Giống như là do con ma bút tiên mà chúng ta chơi gọi hồn

viết."

"Hơn nữa, nó lại còn ở dưới tòa nhà ký túc xá của chúng ta???"

Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng nghe vậy, hít vào một ngụm khí lạnh,

lông tơ trên cánh tay dựng đứng, vội vàng nói: "Tớ không chơi trò chơi của nó

đâu. Nhất định không được lật sang trang hai!"

"Nhưng ý của nó là, nếu không chơi trò chơi, nó sẽ đưa cả bốn người chúng ta

đi."

An Như Cố không nghe lời bọn họ, trực tiếp lật sang trang hai.

【Chúc mừng bạn đã lật sang trang hai, tôi rất vui vì bạn đồng ý tham gia trò

chơi tình bạn. Ký túc xá của các bạn có tổng cộng bốn người, tôi sẽ chọn một

người trong số đó làm bạn của tôi.

Trương Cảnh Nguyên, Triệu Tư Minh, Lý Chương, Tô Khải, bốn chọn một.

Bạn có thể chọn bất kỳ ai trong số bốn người, bao gồm cả bạn.

Bạn khoanh tròn vào ai, tôi sẽ đưa người đó đi, ví dụ như người bạn cùng phòng

mà bạn ghét nhất.

Hiện tại, tôi đang ở trước cửa ký túc xá của các bạn.】

Những người khác: "!!!!!"

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan lên cơ thể bọn họ, xông thẳng l*n đ*nh

đầu.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 113


"Nó sẽ không thật sự ở trước cửa ký túc xá của chúng ta chứ?"

"Ý của nó là, sau khi chúng ta mở cuốn vở bài tập này ra, phải chọn một người

để bị nó đưa đi. Chẳng lẽ Triệu Tư Minh và Tô Khải... đã chọn đối phương

sao?"

"Không thể nào, cuốn vở này chỉ có thể mở ra khi tỉnh táo, nếu chọn đối

phương, vậy thì chắc chắn sẽ cùng lúc xảy ra chuyện. Nhưng thực tế là, Triệu

Tư Minh xảy ra chuyện trước, Tô Khải là sau, cách nhau ba ngày. Hai người

bọn họ hẳn là..."

Mọi người trong lòng đều có cảm giác khó tả, xem ra hai người bạn cùng phòng

của bọn họ không phải là chọn người khác làm vật tế, mà là đã chọn chính

mình.

Trương Cảnh Nguyên thật sự không chịu nổi nữa, trong lòng rất khó chịu: "Nó

cũng thật quá đáng, đưa đi một người còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục đưa đi, bề

ngoài là cho chúng ta cơ hội lựa chọn, nhưng thực chất là không có sự lựa chọn

nào, chỉ là thời gian chúng ta bị đưa đi khác nhau mà thôi."

Bạn cùng phòng nước mắt lưng tròng: "Dù sao thì tôi cũng không chọn! Ai

cũng không chọn!"

Trương Hạ, bạn cùng phòng của An Như Cố cũng sợ đến mức run rẩy, rụt rè

đến bên cạnh An Như Cố, lo lắng khuyên nhủ: "Chúng ta mau vứt cuốn vở bài

tập này đi thôi."

"Vứt đi cũng vô dụng, bọn họ đã nói là sau khi vứt cuốn vở bài tập đi rồi thì nó

vẫn sẽ quay lại. Hơn nữa, tôi cảm thấy, nếu không chơi trò chơi này, thứ đó sẽ

dùng cách khác."

Trương Hạ sợ đến run người, nhưng vẫn tin tưởng vào phán đoán của An Như

Cố, không có ý định bỏ chạy, cố gắng trấn tĩnh lại, gật đầu: "Được."

Cô ấy không giống như em trai mình là không hiểu rõ An Như Cố, cô ấy đã

xem buổi phát sóng trực tiếp của An Như Cố, tuy chưa từng thấy cô bắt ma,

nhưng đã thấy cô chỉ điểm phong thủy, trừ tà cho người khác.

Loại ma quỷ này... Cậu ấy hẳn là có thể đối phó được.

An Như Cố nhớ lại hai trang giấy mình vừa xem, đột nhiên có chút tò mò, con

ma này có thật sự đi từ dưới tòa nhà ký túc xá đến trước cửa phòng ký túc xá

không?

Nếu là thật, vậy thì thú vị rồi đấy.

Vì vậy, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, An Như Cố lật trang hai trở lại

trang nhất, dòng chữ quen thuộc một lần nữa xuất hiện trước tầm mắt mọi

người.

Tuy nhiên, còn chưa kịp để bọn họ phản ứng lại, cô lại lật cuốn vở bài tập sang

trang hai.

Sau đó, cô nắm lấy tờ giấy đó, lúc lật sang trang nhất, lúc lật sang trang hai, tốc

độ ngày càng nhanh, gần như chỉ còn lại tàn ảnh.

Những người khác: "???"

Một lúc lâu sau, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cào cấu chói tai, như thể có

thứ gì đó không chịu nổi, hung hăng bấu víu vào tường. Móng tay cào lên lớp

vữa trên tường, phát ra tiếng ken két chói tai, khiến da đầu người ta tê dại.

An Như Cố nghe thấy âm thanh này, trong lòng đã có phán đoán. Khi cô lật

sang trang nhất, nó sẽ xuất hiện ở dưới lầu; khi cô lật sang trang hai, nó sẽ xuất

hiện ở cửa ký túc xá.

Bất kể cô lật sang trang nào, nó đều sẽ làm theo như những gì đã viết trên vở

bài tập, xuất hiện ở vị trí mà nó nên ở.

Trên mặt cô hiện lên nụ cười nhàn nhạt, giống như băng tuyết tan chảy khiến

người ta cảm thấy kinh diễm: "Thật là một nhà thiết kế trò chơi có nguyên tắc."

Những người khác: "..."

Sau khi bọn họ phản ứng lại, ánh mắt nhìn An Như Cố dần trở nên kinh hãi.

Thật lợi hại, lúc nãy là ma quỷ bắt nạt người, bây giờ là cậu ấy đang bắt nạt ma

quỷ!

An Như Cố suy nghĩ một chút: "Nếu các cậu không ở tầng hai, mà ở tầng cao

nhất, nó chạy lên chạy xuống, nói không chừng còn mệt hơn."

Những người khác: "..."

Con đường chưa từng được nghĩ đến lại được khai sáng...

Lúc này, dường như thứ bên ngoài đã nghe thấy lời cô nói, nhiệt độ trong ký túc

xá vốn đã rất thấp bỗng chốc giảm xuống, những người mặc áo ngắn tay quần

ngắn cảm thấy dường như mùa hè đột nhiên chuyển sang mùa đông.

Cùng lúc đó, trong không khí đột nhiên tràn ngập sương mù màu đen, sương mù

màu đen ngày càng đậm, dần dần có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ánh sáng

từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, vốn dĩ khiến ký túc xá rất sáng sủa. Nhưng bây

giờ sương mù màu đen như có thể nuốt chửng ánh sáng, khiến ký túc xá ngày

càng tối.

Mọi người tận mắt chứng kiến những điều vượt quá lẽ thường xảy ra trước mắt,

thế giới quan lung lay sắp sụp đổ, sợ hãi rúc vào một góc, run rẩy không ngừng.

An Như Cố phát hiện âm khí trong không khí ngày càng nặng, biết đây là dấu

hiệu của việc hồn ma sắp hiện hình, bèn khép cuốn vở bài tập trong tay lại, thở

dài một tiếng: "Vừa rồi tôi còn khen anh là nhà thiết kế trò chơi có nguyên tắc,

nhưng bây giờ anh lại không tuân thủ quy tắc trò chơi, thật sự là có chút quá

đáng."

Như để đáp lại lời cô, âm khí nồng đậm tập trung lại, tạo thành hình mũi tên,

hung hăng b.ắ.n về phía An Như Cố, phát ra tiếng gió rít xé gió.

Còn chưa kịp để An Như Cố phản ứng, Thương Nguyệt bên cạnh đã chắn trước

mặt cô, vung tay cản lại, âm khí đang tập trung lại lập tức sụp đổ, hóa thành làn

khói đen.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 114


Thương Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Chỉ có chút bản lĩnh ấy sao? Loại như

anh mà nhét kẽ răng tôi còn không đủ."

An Như Cố nhìn cuốn vở bài tập trong tay, thậm chí còn có tâm trạng phân tích

tình hình hiện tại như một học giả, an ủi những người bình thường phía sau:

"Trên người con người có ba ngọn đèn, một ngọn trên đỉnh đầu, hai bên vai mỗi

bên một ngọn. Ba ngọn đèn này tượng trưng cho dương khí, ma quỷ muốn làm

hại con người, thì phải thổi tắt ba ngọn đèn tượng trưng cho dương khí này."

"Khiến con người sinh ra sợ hãi là cách tốt nhất để dập tắt ngọn lửa."

"Nhà thiết kế trò chơi này từng bước dụ dỗ, đầu tiên thông qua trò chơi gọi hồn

bút tiên để đến bên cạnh các cậu, sau đó thiết kế ra trò chơi tình bạn của riêng

mình."

"Phòng tuyến tâm lý của các cậu có thể kiên cố, nhưng nhìn thấy tính mạng của

mình và bạn bè bị đem ra làm trò đùa, phòng tuyến tâm lý chắc chắn sẽ có chút

sụp đổ."

"Tiếp theo, nó bắt các cậu phải lựa chọn giữa mình và bạn bè, là hy sinh bản

thân hay là phản bội bạn bè, trong lòng các cậu sinh ra hoang mang và giằng xé

to lớn, dương khí trên người càng bị thôn phệ nhiều hơn."

"Cuối cùng, hai người bạn cùng phòng của các cậu bất đắc dĩ phải đưa ra lựa

chọn, lúc đó phòng tuyến tâm lý của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ. Ba ngọn đèn

trên người lay lắt như sắp tắt, ngọn lửa gần như dập tắt."

"Lúc này, chính là lúc nhà thiết kế trò chơi này ra tay thu hoạch."

Trương Cảnh Nguyên và những người khác bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy.

Một tiếng cười the thé đột nhiên vang vọng trong ký túc xá, như thể đang đáp

lại lời suy đoán của An Như Cố.

Đột nhiên, cuốn vở trong tay An Như Cố nóng lên, cô lật cuốn vở ra xem, trên

trang đầu tiên đã xuất hiện dòng chữ mới.

【Cô nói đúng, nhưng vậy thì đã sao?

Tôi đã có hai người bạn rồi, tôi là một người biết đủ. Nếu hôm nay các người

không mở cuốn vở bài tập này ra, thực ra tôi cũng không có ý định tìm người

bạn thứ ba.

Tôi cũng là một người nhạy bén, bạn của cô rất lợi hại. Tôi rất thích cô, nhưng

dưới sự bảo vệ của bạn cô, tôi không thể đưa cô đi được.

Chúc cô may mắn, tạm biệt.】

An Như Cố: "..."

Hóa ra cô cũng bị để ý đến sao?

Cô hoàn hồn, ngón tay trắng nõn ấn lên dòng chữ, như thể đang níu kéo đối

phương: "Tôi cảm thấy có lẽ anh đã hiểu lầm tôi rồi."

Nói xong, cô đột nhiên bấm ngón tay, niệm chú Kim Quang Thần Chú trong Bát

Đại Thần Chú: "Thiên địa huyền tông, vạn khí bổn căn. Quảng tu억 kiếp, chứng

ngô thần thông. Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn. Thể hữu kim quang, phúc

ứng ngô thân. Thị chi bất kiến, thính chi bất văn..." *

Khi cô vừa mới mở miệng, trên giấy hiện lên dòng chữ mới: 【Năng lực của

chú ngữ có hạn, vở của tôi không phải vật phàm, cô phí công vô ích thôi... Đợi

đã.】

Theo tiếng chú ngữ An Như Cố niệm ra ngày càng nhiều, cuốn vở bỗng nhiên

càng lúc càng nóng, trên giấy không còn hiện lên chữ viết mới nữa.

Nhiệt độ của cuốn vở ngày càng cao, trang giấy vốn kiên cố bỗng nhiên bắt đầu

chuyển sang màu đen, đó là hiện tượng sau khi bị lửa thiêu đốt.

Cùng lúc đó, trên cuốn vở đột nhiên in ra một đoạn chữ, nét chữ nguệch ngoạc

hỗn loạn, tượng trưng cho nội tâm bất an của chủ nhân nó: 【Cô! Sao cô có thể

làm được như vậy!】

Sau đó, ngọn lửa vô hình l.i.ế.m láp cuốn vở từ mép giấy, mép vở dần trở nên

cháy đen, cuộn vào trong. Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, nó tự bốc

cháy, hóa thành một đống tro tàn, rơi xuống đất.

An Như Cố không để ý đến đám người thường đã sợ đến mức mặt mày tái mét,

nhớ lại cảm giác vừa rồi, như có điều suy nghĩ: "Thì ra cuốn vở bài tập này

không phải là bản thể của nó, trách không được luôn cảm thấy có gì đó không

đúng."

Trong mắt Thương Nguyệt cũng lóe lên tia kinh ngạc, cuốn vở bài tập này tuy

không phải là bản thể của con ma này, nhưng cũng đã dồn rất nhiều tâm huyết

vào đó.

Nếu là cô ta ra tay tiêu diệt, có lẽ phải mất mấy ngày mới có thể hấp thụ hết.

Không ngờ An Như Cố chỉ cần niệm một đoạn chú ngữ là đã giải quyết được.

Cô ta không khỏi nghĩ, trước đây mình đã từng thấy rất nhiều người niệm chú,

nhưng hiệu quả của những câu thần chú đó dường như không lớn như vậy.

Năng lực mà chú ngữ có thể phát huy có liên quan mật thiết đến thực lực của

người niệm chú, nếu tính toán như vậy, thực lực của An Như Cố thật sự là... khó

lường.

Cô ta nhún vai, có chút may mắn vì trước đây mình chưa từng giao thủ với An

Như Cố, nếu không rất có thể người bị thiêu thành tro bụi chính là cô ta.

An Như Cố quay đầu nhìn Trương Cảnh Nguyên và những người khác: "Tôi

muốn tìm được bản thể của nó, nó đã viết thông tin của mình lên vở bài tập,

năm nay nó mười tám tuổi, cũng là học sinh trường trung học số 3 Đông Phong,

hơn nữa còn là lớp trưởng... Các cậu có quen nó không?"

Trương Cảnh Nguyên và những người khác đồng loạt lắc đầu: "Chưa từng nghe

nói."

"Chắc chắn không phải lớp trưởng lớp bọn em, cậu ta không âm trầm như vậy."

"Trường các cậu có từng xảy ra án mạng nào không?" An Như Cố hỏi.

Học sinh đó dùng loại vở bài tập giống hệt bọn họ, rất có thể tuổi tác không

chênh lệch bọn họ là bao. Bây giờ nó xuất hiện ở trường học, rất có thể là oan

hồn c.h.ế.t ở trường học.

Trương Cảnh Nguyên lấy điện thoại di động ra, nảy ra ý tưởng: "Tin tức lớn

như vậy chắc chắn có thể tìm thấy trên mạng, nếu không tìm thấy thì trên diễn

đàn trường học cũng nên có người thảo luận, để em tìm thử xem."

"Ừ."

Vì vậy, bọn họ bắt đầu tìm kiếm trên điện thoại những sự kiện lớn đã từng xảy

ra ở trường học, Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng còn tìm kiếm thông

tin liên quan trên diễn đàn trường học.

An Như Cố cũng không nhàn rỗi, lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trên mạng

những vụ án mạng đã từng xảy ra ở trường trung học số 3 Đông Phong.

Lúc này, Trương Cảnh Nguyên đột nhiên vui mừng nói: "Tìm thấy rồi! Em tìm

thấy rồi!"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 115: Bảng cầu cơ và diễn biến sau của câu chuyện con gái thật giả


Nghe vậy, An Như Cố đặt điện thoại xuống, bước đến bên cạnh Trương Cảnh

Nguyên. Những người khác cũng tò mò xúm lại, cùng nhìn vào điện thoại trên

tay cậu ta.

Trương Cảnh Nguyên mở một bài đăng trong diễn đàn trường từ tám năm trước:

“Tôi chỉ tìm thấy một người có đặc điểm giống hệt anh ta, chắc hẳn là anh ta

rồi. Tin tức này hồi đó còn được đăng báo địa phương, nghe nói đã khiến mọi

người quan tâm đến sức khỏe tâm lý của học sinh trung học."

Tiêu đề bài đăng: 【Có ai biết chuyện gì đã xảy ra với nam sinh nhảy lầu ở tòa

Văn Tài mấy hôm trước không?】

Tầng 1: 【Tôi không biết, nghe người ta nói hình như là học sinh lớp 11, thật

đáng sợ, sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ?】

Tầng 2: 【Vì áp lực học tập quá lớn nên nhảy lầu sao? RIP.】

Tầng 18: 【Tôi biết anh ta, anh ta tên là Chu Khoa Vũ, là lớp trưởng lớp tôi, tuy

là một mọt sách nhưng tính tình cũng được, rất thích học tập, thành tích luôn

đứng đầu lớp. Kỳ thi tháng trước, anh ấy không đạt được hạng nhất mà chỉ đứng

thứ ba, có lẽ là không chấp nhận được nên đã tự tử.】

Tầng 19: 【... Đây là thế giới của học bá sao??? Tôi mà thi được top 3 thì bố mẹ

tôi đã vui mừng thắp nhang rồi!】

Tầng 24: 【Bạn không hiểu được mạch não của học bá đâu.】

Tầng 27: 【Để tôi phân tích một cách lý trí, những người này thường rất khắt

khe với bản thân, ngày đêm học tập nên mới trở thành học bá. Anh ta có thể

mắc chứng ám ảnh cưỡng chế rất nặng, một khi không đạt được thành tích như

mong muốn thì rất dễ sụp đổ.】

...

Tầng 167: 【Chuyện Chu Khoa Vũ nhảy lầu đã được đài truyền hình đưa tin,

trường học bị sở giáo dục mời lên làm việc. Tôi nghe mẹ tôi nói hình như sắp có

quy định mới, sau mỗi kỳ thi tháng sẽ không cho học sinh xem xếp hạng, sợ học

sinh vì thi kém mà nghĩ quẩn.】

Tầng 327: 【Trời đất, chuyện này là thật! Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi

cũng nói sau này thi tháng sẽ không công bố xếp hạng nữa, chỉ có thi giữa kỳ và

thi cuối kỳ mới công bố, bảo chúng tôi đừng quá chú trọng vào điểm số và xếp

hạng.】

Tầng 328: 【Haiz, giá như lúc đó có quy định này thì Chu Khoa Vũ đã không

nghĩ quẩn rồi.】

...

Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng nhìn nhau, trường của họ quả thực có

quy định không công bố xếp hạng thi tháng, nhưng không ngờ nguyên nhân

đằng sau lại là Chu Khoa Vũ.

Nghĩ đến việc người trò chuyện với họ khi chơi gọi hồn là một hồn ma tự sát, cả

người họ nổi da gà.

Họ sợ hãi đến mức run rẩy, vội vàng hỏi An Như Cố, người có vẻ đáng tin cậy

nhất: "Đại sư, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Liệu anh ta có quay lại tìm chúng ta nữa không?"

An Như Cố đọc xong những bài đăng này, trong lòng đã có phán đoán, thông tin

của nam sinh tên Chu Khoa Vũ này hoàn toàn trùng khớp với nhà thiết kế game

kia.

Đối phương đã ở lại trường tám năm, vì quá nhàm chán nên đã ra tay câu hai

linh hồn, động cơ cũng đã được giải thích…

Vỡ án rồi, xem ra người đó chính là Chu Khoa Vũ tự sát.

An Như Cố nhớ đến cuốn vở bài tập mà mình vừa xử lý, quay đầu nhìn Trương

Cảnh Nguyên: "Cậu gọi điện thoại hỏi xem hai người bạn cùng phòng còn lại

của cậu đã tỉnh chưa?"

"Ồ đúng rồi!" Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng vội vàng lấy điện thoại

di động ra, gọi cho phụ huynh của bạn mình.

Hai nam sinh trung học liên tiếp ngất xỉu trong ký túc xá mà không rõ nguyên

nhân, tạo nên ảnh hưởng rất lớn, tin tức lan truyền khắp trường. Hiện tại, phụ

huynh của hai người đang túc trực ở phòng chăm sóc đặc biệt.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 116


Giọng điệu của phụ huynh Triệu Tư Minh mệt mỏi nhưng cũng có chút vui

mừng, nói với Trương Cảnh Nguyên: "Bác sĩ vừa nói với tôi, Tư Minh vẫn chưa

tỉnh nhưng tình hình sức khỏe đã tốt hơn trước, có thể sắp tỉnh rồi."

Tin tức từ phía Tô Khải cũng tương tự.

Hình như từ sau khi An Như Cố phá hủy cuốn vở bài tập, tình trạng của hai

người đột nhiên tốt lên.

Nhìn thấy mọi người khó hiểu, An Như Cố giải thích: "Hắn ta từng nhập vào

cuốn vở bài tập đó, tôi phá hủy cuốn vở bài tập đó, hắn ta bị thương rất nặng,

khả năng khống chế hai linh hồn bị câu đi cũng giảm đi rất nhiều. Nếu có thể

bắt được bản thể của hắn ta, hai linh hồn đó sẽ trở về cơ thể của mình."

Nghe vậy, Trương Cảnh Nguyên mừng rỡ, vội vàng nói: "Vậy chúng ta mau đi

cứu bọn họ đi."

Nghĩ đến việc hai người bạn cùng phòng của mình có thể trở lại bình thường,

cậu ta thực sự rất vui mừng.

Bọn họ ngày thường hay cãi nhau, thỉnh thoảng cũng cãi lộn, suốt ngày xưng hô

cha con, nhưng lại là những người bạn tốt.

Trò chơi này có tên là Trò Chơi Tình Bạn nhưng thực chất lại là trò chơi g.i.ế.c

người, rõ ràng bọn họ có thể chọn ra người bạn cùng phòng mà mình ghét nhất

để làm vật hiến tế, nhưng bọn họ đã không làm vậy, điều này khiến Trương

Cảnh Nguyên rất cảm động.

Cậu ta thầm nghĩ, hai đứa con trai của mình thật hiếu thảo!

"Tòa Văn Tài là tòa nào?"

"Chính là tòa ký túc xá nam của chúng ta."

"Được." An Như Cố cầm túi xách của mình, đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài: "Tôi

lên lầu trên xem thử."

Ba người bình thường Trương Hạ không dám đối mặt trực tiếp với ma quỷ,

nhưng lại không dám tách khỏi An Như Cố, lỡ như con ma đó nhân lúc An Như

Cố không có ở đây mà lén tấn công bọn họ thì sao?

Họ suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, bèn dè dặt đi theo sau An Như Cố, lên sân thượng.

Đôi mắt của An Như Cố vốn đã có thể nhìn thấy một phần những thứ dị thường,

một khi mở Âm Dương Nhãn, sẽ nhìn thấy toàn bộ thế giới khác.

Tuy nhiên, thứ nhất là việc mở Âm Dương Nhãn cần rất nhiều linh lực, thứ hai

là việc nhìn đồ vật sẽ bất tiện, dễ bị người khác coi là mù màu, vì vậy cô không

thường xuyên mở Âm Dương Nhãn, hơn nữa sau khi dùng xong sẽ lập tức đóng

lại.

Dưới ánh mắt mong đợi hoặc sùng bái của mọi người, An Như Cố cụp mắt

xuống, đưa tay che mắt, khi mở mắt ra lần nữa, đồng tử đen nhánh lóe lên một

tia sáng kỳ dị, thế giới đột nhiên thay đổi.

Màu sắc trở nên ảm đạm, đen trắng trở thành chủ đạo, cả thế giới trở nên xám

xịt, ngay cả mặt trời rực rỡ cũng bị bao phủ bởi một tầng bóng tối.

Cô nhìn quanh, một luồng âm khí quen thuộc xộc vào mũi, quay đầu nhìn lại,

bước đến chỗ để đồ lặt vặt trên sân thượng.

Đây là khu vực để đồ đạc lặt vặt, phía trên có dựng mái che, bên trong chất đầy

những thứ lộn xộn - thùng giấy, ống thép, bao tải rắn... Hình như có người

chuyên thu gom những thứ này, sau đó để ở đây chờ bán lấy tiền.

Chiếc hòm sắt để ở góc tường trông lạc lõng so với những thứ lặt vặt khác, lớp

vỏ ngoài được lau chùi sáng bóng, bên trong dường như đang cất giữ thứ gì đó

rất quan trọng, tỏa ra hơi thở âm u.

An Như Cố mở chiếc hòm sắt ra, một chiếc ba lô màu đen đập vào mắt cô.

Chiếc ba lô màu đen có kiểu dáng cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ. Bên trong không có

nhiều sách, cô dễ dàng nhấc chiếc cặp sách lên.

Trương Cảnh Nguyên và những người khác cố kìm nén sự sợ hãi, bước tới:

"Chiếc cặp sách này ở đâu ra vậy?"

"Đây là chỗ bác quản lý ký túc xá để đồ lặt vặt, chắc là ông ấy nhặt được."

Tuy nhiên, An Như Cố lại nói: "Đây hẳn là đồ Chu Khoa Vũ để lại."

Trương Cảnh Nguyên và những người khác vội vàng lùi lại mấy bước: "!!!"

Ánh mắt lạnh lùng của An Như Cố lướt qua chiếc cặp sách đen cũ kỹ: "Đừng

trốn nữa, tôi biết anh ở đây."

Một số ma quỷ sau khi sinh ra là những cá thể độc lập, ví dụ như Thương

Nguyệt. Còn có một số ma quỷ phải dựa vào vật phẩm mà sống.

Thương Nguyệt đứng bên cạnh là lần đầu tiên nhìn thấy loại ma quỷ bám vào

vật phẩm chấp niệm này, tò mò bước tới, đánh giá chiếc cặp sách màu đen.

Cách ma quỷ tăng cường sức mạnh là hấp thụ âm khí, Thương Nguyệt từ trên

chiếc cặp sách màu đen đang bị âm khí quấn quanh bứt ra hai sợi, há miệng

ngậm vào, nếm thử một hồi, hài lòng gật gật đầu.

"Đồ ăn của con người có mùi vị ngon nhưng không bổ dưỡng, vẫn là âm khí bổ

hơn."

Chiếc cặp sách màu đen: "..."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 117


Hắn ta bám vào chiếc cặp sách, cần cù tích lũy âm khí suốt tám năm. Dựa vào

những âm khí này, hắn ta từ một con quỷ địa phương yếu ớt trở thành một con

quỷ hùng mạnh có thể hiện hình.

Tuy nhiên, cuốn vở bài tập mà hắn ta nhập vào trước đó đã bị phá hủy, thực lực

của hắn ta bị giảm sút rất nhiều.

Bây giờ số ít âm khí còn sót lại trên người hắn ta lại bị con quỷ nữ tham ăn kia

nuốt chửng.

Chiếc cặp sách màu đen không nhịn được mà khẽ động, trong khi không có ai

động tay, chiếc khóa kéo như bị một bàn tay vô hình kéo ra, há to miệng, đột

nhiên nhả ra một cuốn vở bài tập mới.

An Như Cố cầm lấy cuốn vở bài tập, ánh mắt rơi vào đó, âm khí của cuốn vở

bài tập này hoàn toàn không bằng cuốn trước.

Cuốn vở bài tập hơi nóng lên, An Như Cố hiểu ý đối phương, thuận tay mở

cuốn vở bài tập ra, nét chữ trên trang bìa đập ngay vào mắt.

Chữ viết ngay ngắn, như thể đang bày tỏ thành ý của chủ nhân.

【Đừng ăn nữa! Đừng ăn nữa!】

An Như Cố: "..."

Nhìn thấy Thương Nguyệt đang ăn ngon lành, An Như Cố nhìn số ít âm khí còn

sót lại trên chiếc cặp sách, suy nghĩ một chút rồi ngăn cản: "Thương Nguyệt,

đừng ăn nữa, để anh ta nói hết."

"Được rồi." Thương Nguyệt tiếc nuối buông âm khí trong tay xuống, l.i.ế.m

l**m môi, nhìn chằm chằm vào cuốn vở bài tập.

Cuốn vở bài tập run lên một cách khó nhận biết, dòng chữ trước đó biến mất,

ngay lập tức hiện ra dòng chữ mới: 【Là tôi có mắt như mù, các người tha cho

tôi đi.】

Trước đó, hắn ta cứ nghĩ rằng người phụ nữ này lợi hại nhất, người phụ nữ này

là thuộc hạ của con quỷ nữ kia. Dù sao, một con quỷ nữ lợi hại như vậy sao có

thể ngoan ngoãn bị con người sai khiến?

Hắn ta và con quỷ nữ là đồng loại, cũng không có xung đột lợi ích gì, đối

phương sẽ không làm hại hắn ta, vì vậy hắn ta vẫn luôn an tâm, rất thoải mái.

Nhưng sự thật chứng minh, suy nghĩ của hắn ta là sai lầm, người phụ nữ trước

mặt này mới là kẻ sai khiến ác quỷ.

Nghĩ đến đây, Chu Khoa Vũ có chút muốn khóc.

Tại sao trường Trung học số 3 thị trấn Đông Phong nhỏ bé này lại có thể chiêu

mộ được vị phật lớn này?

Hắn ta không còn vênh váo tự đắc như trước nữa, tư thế quỳ xuống cực kỳ tiêu

chuẩn.

Tuy nhiên, An Như Cố không có ý định buông tha cho hắn ta, đôi mắt đen láy

lóe lên tia lạnh lùng: "Anh và hai nam sinh kia vô oán vô cừu, vậy mà lại câu

hồn bọn họ, anh bảo tôi tha cho anh, vậy có công bằng với hai nam sinh kia

không?"

Trên cuốn vở bài tập nhanh chóng in ra dòng chữ mới: 【Câu hồn hại người sẽ

bị âm sai bắt giữ, tôi không câu hồn bọn họ, tôi chỉ khiến bọn họ hôn mê thôi.】

"Vậy anh làm như vậy là vì cái gì?" An Như Cố không hiểu nổi mạch não của

Chu Khoa Vũ.

【Tôi, tôi chỉ là quá rảnh rỗi. Sau khi tôi trở thành quỷ, tôi không có thú vui nào

khác, điều khiến tôi vui nhất là đi xem các sư đệ của tôi đang làm gì. Ký túc xá

của bọn họ đột nhiên chơi trò gọi hồn, trò chơi gọi hồn cần người ta rạch máu,

sẽ thu hút rất nhiều âm khí, tôi muốn hấp thụ âm khí ở đó nên đã làm quỷ gọi

hồn một lần.

Thế nhưng, những câu hỏi mà bọn họ hỏi tôi quá đáng quá, tôi, tôi chỉ muốn trả

thù bọn họ một chút thôi.】

An Như Cố: "?"

Những người khác: "???"

An Như Cố quay đầu nhìn Trương Cảnh Nguyên đang hoang mang: "Cậu đã hỏi

bọn họ những câu hỏi gì?"

Trương Cảnh Nguyên nghĩ đến chuyện này, nhìn bạn cùng phòng, lập tức cúi

đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "... Chúng tôi hơi tò mò không biết

quỷ gọi hồn là nam hay nữ, vì vậy câu hỏi đầu tiên của chúng tôi là - Cậu là trai

đẹp hay gái xinh?"

Xét cho cùng, ai mà không tò mò về giới tính của thứ mà mình gọi đến chứ?

An Như Cố: "..."

Những người khác: "..."

Tuy nhiên, lúc này, trên cuốn vở bài tập xuất hiện dòng chữ mới: 【Không chỉ

có câu hỏi này!】

Trương Cảnh Nguyên đành phải đưa tay lên gãi gãi mặt, ngượng ngùng nói:

"Hình như câu hỏi thứ hai là... Nghe nói quỷ gọi hồn biết tuốt, vậy cậu có biết

giáo viên dạy tiếng Trung của chúng tôi có phải là bồ nhí của chủ nhiệm

không?"

Trên cuốn vở bài tập hiện ra dòng chữ mới: 【Bọn họ ngoại tình, tôi tận mắt

nhìn thấy!】

An Như Cố và những người khác: "..."

Trên cuốn vở bài tập lại xuất hiện dòng chữ mới: 【Không chỉ có câu hỏi này,

còn có những câu hỏi khác!】

Ban đầu Trương Cảnh Nguyên ấp úng không muốn nói chuyện này, nhưng thấy

cuốn vở bài tập không chịu buông tha cho mình, cậu ta đành nghiến răng nghiến

lợi nói: "Triệu Tư Minh muốn trêu chọc quỷ gọi hồn, nên nói, quỷ gọi hồn cậu

lợi hại như vậy, chắc chắn không thể nào không giải được bài toán này.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 118


Kết quả là, cây bút trong tay bốn người chúng tôi đều không động đậy - Cậu ta

không biết làm bài này.

Bình thường chúng tôi sẽ không cười, trừ khi gặp chuyện gì buồn cười..."

An Như Cố: "..."

Chữ viết trên cuốn vở bài tập trở nên nguệch ngoạc, tượng trưng cho cơn giận

của chủ nhân: 【Thành tích của tôi rất tốt, nhưng bài tập mà Triệu Tư Minh đưa

cho tôi không phải là bài tập trung học mà là phương trình vi phân trong toán

cao cấp đại học, bọn họ rõ ràng là đang bắt nạt tôi không nói được!】

Làm sao hắn ta có thể chịu đựng được việc bị bốn sư đệ bắt nạt như vậy, vì vậy

ngày hôm sau đã đến trả thù bọn họ.

An Như Cố: "..."

Trong lúc những người khác im lặng, An Như Cố như chợt nghĩ đến điều gì,

hỏi: "Nghe nói anh vì thi không tốt nên tự sát, chẳng lẽ sau khi qua đời anh

không học hành tử tế sao?"

Diện mạo mà hắn ta thể hiện hoàn toàn không phù hợp với hình tượng học sinh

ngoan hiền bên ngoài.

Cuốn vở bài tập: "..."

Trên cuốn vở bài tập xuất hiện những dòng chữ ngay ngắn, như thể đang thể

hiện thái độ nghiêm túc của mình: 【Tôi không phải tự sát.】

Nghe vậy, An Như Cố ngạc nhiên trong lòng, Chu Khoa Vũ này không phải tự

sát? Chẳng lẽ là bị sát hại?

Vậy thì chuyện này… hơi rắc rối rồi.

Kết quả, trên cuốn vở bài tập viết: 【Tôi là học sinh nội trú, tối hôm đó thi

không tốt, trong lòng hơi buồn bực nên chạy lên sân thượng hóng gió. Lúc đó

lan can ở đây rất thấp, tôi trượt chân, trọng tâm vượt quá lan can, ngã xuống.

Tóm lại, tôi không phải tự sát, đó là một tai nạn…

Hơn nữa, tôi rất ghét học tập nên không xem sách đại học.】

Tất cả mọi người: "..."

Hóa ra hoàn toàn khác với những gì được đưa tin bên ngoài.

Trong lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng, An Như Cố là người đầu tiên hoàn

hồn, đôi mắt đen láy lóe lên vẻ kiên định: "Vì anh không câu hồn bọn họ, coi

như anh chưa phạm sai lầm lớn. Anh mau chóng gỡ bỏ sự khống chế đối với

bọn họ, để bọn họ tỉnh lại, nếu không đối với anh và bọn họ đều không phải là

chuyện tốt."

Không lâu sau, đằng sau dòng chữ trước đó hiện ra dòng chữ mới: 【Được.】

Năm phút sau, Trương Cảnh Nguyên vui vẻ trở lại, gọi điện thoại cho phụ

huynh của bạn học, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui mừng khôn xiết:

"Quá tốt rồi, nó vừa mới tỉnh."

Bên Tô Khải cũng truyền đến tin tốt, hai người hôn mê nhiều ngày đồng thời

tỉnh lại, khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

An Như Cố không nán lại lâu, cầm chiếc cặp sách màu đen, chuẩn bị rời đi.

Trương Hạ đi xuống cầu thang cùng cô, lẩm bẩm: "Bực c.h.ế.t đi được, mấy đứa

nhóc này đúng là ngứa da. Nói học sinh đều thích chơi trò này, nói bậy nói bạ,

ký túc xá của chúng tôi chưa từng chơi."

Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng cười gượng, biết chuyện này đều do

bọn họ gây ra nên không dám phản bác.

An Như Cố thầm nghĩ, thực ra trò chơi bói toán như gọi hồn không phải bây giờ

mới có, từ rất lâu trước đây đã xuất hiện rồi. Trò chơi này thời cổ đại được gọi

là phù cơ, rất thịnh hành vào thời Đường. Rất nhiều người đã chơi trò chơi bói

toán này, Lý Thương Ẩn thậm chí còn say mê nó, nghe nói ông “ngại ngùng thi

thố với bọn trẻ con”.

Thông thường, những vị thần tiên được mời đến sẽ không làm hại người, nhưng

khi âm khí quá thịnh, những thứ khác cũng sẽ bị thu hút đến.

An Như Cố đặc biệt dặn dò: "Nếu không muốn chiêu phải những thứ không

sạch sẽ, sau này đừng chơi trò chơi bói toán này nữa, bởi vì các cậu không biết

mình đang chiêu đến thứ gì, có thể là linh hồn không có ác ý, cũng có thể là quỷ

hồn có ác ý."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 119


Trương Cảnh Nguyên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Tôi biết rồi, đánh c.h.ế.t

tôi cũng không chơi nữa."

"Các cậu học hành cho tốt đi, ngày mai còn phải lên lớp."

An Như Cố đưa hai nam sinh trung học về ký túc xá 201, từ chối lời đề nghị

tiễn cô của bọn họ, cùng Trương Hạ và Thương Nguyệt đi xuống lầu.

Trương Hạ nhìn chiếc cặp sách màu đen trong tay An Như Cố, trong lòng có

chút sợ hãi: "Cậu định xử lý cái này như thế nào?"

Vừa rồi cô ấy đã nhìn thấy rất rõ ràng, chiếc cặp sách này là bản thể của con ma

kia, thật đáng sợ.

An Như Cố nhìn chiếc cặp sách, im lặng hồi lâu, không nói gì, cứ thế đi xuống

lầu, rẽ ngoặt, đi đến văn phòng nhỏ bên cạnh.

Đây là văn phòng nhỏ bắt buộc phải có của mỗi tòa nhà ký túc xá, là nơi làm

việc và nghỉ ngơi của quản lý ký túc xá. Quản lý ký túc xá của tòa nhà ký túc xá

nam này là một ông lão tóc bạc phơ. Ông lão đeo kính lão, chăm chú đọc tờ báo

trong tay.

Không biết tại sao, khi An Như Cố đi về phía ông lão, chiếc cặp sách màu đen

trong tay cô khẽ động, như thể không dám đến gần.

An Như Cố gõ gõ cửa kính, sau đó ấn tay nắm cửa, đẩy cửa kính ra, nhìn ông

lão, giơ tay đặt thứ trên tay lên bàn làm việc trước mặt ông: "Bác ơi, thứ này...

cháu muốn mang đi."

Nghe vậy, ông lão đột nhiên ngẩng đầu nhìn An Như Cố, đôi mắt đục ngầu lóe

lên tia sáng sắc bén.

Trương Hạ đi ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tràn đầy

nghi hoặc. Thương Nguyệt cũng không biết An Như Cố đang làm gì, tò mò nhìn

bọn họ qua tấm kính.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của hai người, An Như Cố và ông lão nhìn nhau rất lâu,

cuối cùng, ông lão như mất hết sức lực, dời mắt, cúi đầu, vẻ mặt chán nản: "Tùy

cháu."

Sau đó, An Như Cố cầm chiếc cặp sách màu đen, kéo cửa kính đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Trương Hạ và Thương Nguyệt vẫn

không hiểu.

Vì vậy, Trương Hạ tò mò hỏi: "Vừa rồi cậu và bác quản lý ký túc xá kia chơi trò

ú tim gì vậy?"

An Như Cố cúi đầu nhìn chiếc cặp sách màu đen, khẽ thở dài: "Cái mái che trên

lầu là nơi bác ấy để đồ phế thải, nhưng chiếc cặp sách này lại được cất cẩn thận

trong hòm sắt, đồ đạc bên trong không hề bị động vào. Nói lý ra, đây là di vật,

rất xui xẻo.

Nhưng ông lão đó không vứt chiếc cặp sách này đi, ngược lại còn bảo quản rất

tốt, vì vậy nhất định giữa bọn họ có quan hệ.

“Anh ta, là ông nội của cậu phải không?"

Câu hỏi của cô là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, là đang

nói với chiếc cặp sách màu đen.

Trương Hạ và Thương Nguyệt: "!!!"

Chiếc cặp sách màu đen hơi nóng lên, An Như Cố kéo khóa kéo, lấy ra một

cuốn sổ ghi chép, trên trang bìa viết những dòng chữ nguệch ngoạc: 【Phải.】

Lúc này, Trương Hạ đột nhiên hiểu ra, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Chu Khoa Vũ qua đời ngoài ý muốn, ông nội của anh ta đến ký túc xá nơi cháu

trai mình từng ở để làm quản lý ký túc xá, cất giữ di vật thật tốt...

Cô lập tức liên tưởng đến người ông hiền từ đã khuất của mình, trong lòng đột

nhiên trở nên rất buồn bã, suýt chút nữa đã quên mất nỗi sợ hãi đối với Chu

Khoa Vũ, chủ động hỏi: "Cậu vừa có thể viết chữ, vừa có thể hiện hình, vậy cậu

có thể giao tiếp với ông nội của cậu mà."

Chưa kịp để chữ hiện lên trên cuốn vở bài tập, Thương Nguyệt đã hiểu rõ mọi

chuyện, trả lời: "Âm dương cách biệt, người sống ở bên cạnh âm hồn quá lâu sẽ

bị tổn hại dương khí, ảnh hưởng đến tuổi thọ."

Nghe vậy, Trương Hạ thất vọng, không hề nhận ra tại sao Thương Nguyệt lại

am hiểu chuyện này như vậy, cứ như thể chính cô ấy đã từng trải qua: "Vậy...

cậu không thể nói với ông ấy là cậu vẫn còn sống sao?"

Rất lâu sau, trên cuốn vở bài tập hiện ra dòng chữ mới: 【Ông ấy mong tôi thi

đỗ đại học, tìm được công việc ổn định, sống tốt.

Nhưng tôi lại trở thành hồn ma bám vào chiếc cặp sách, hình dạng ngưng tụ ra

cũng không đẹp đẽ gì.

Nếu ông ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ còn đau khổ hơn là biết tôi đã chết,

cứ để ông ấy tưởng rằng tôi đã c.h.ế.t hẳn đi.】

Nghe vậy, Trương Hạ có chút khó chấp nhận, nhưng nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy

cũng có lý, ông nội đã lớn tuổi rồi, lỡ như gặp ma bị dọa c.h.ế.t thì thật sự là

mất mát quá lớn.

Người không gặp quỷ, quỷ không gặp người, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Tuy nhiên, An Như Cố lại quay đầu nhìn về phía tòa nhà ký túc xá, trong lòng

có chút suy tư.

Trương Hạ và Thương Nguyệt đứng xa có thể không nhìn thấy, nhưng cô đã

nhìn thấy rất rõ ràng. Lúc cô nói muốn mang chiếc cặp sách đi, trong mắt ông

lão quản lý ký túc xá kia có đau khổ, do dự và... thấu hiểu.

Ông lão đó chưa chắc đã không biết chuyện của cháu trai mình.

Mặc dù trên người ông lão đó không có dấu vết tu hành, nhưng cảm giác giữa

những người thân ruột thịt với nhau rất kỳ diệu. Rất có thể ông ấy đã cảm nhận

được điều gì đó khác thường, biết cháu trai mình đã biến thành ma quỷ, cũng

hiểu cháu trai mình không muốn gặp ông, vì vậy đã không chủ động vạch trần.
 
Back
Top Bottom