Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 100: Mèo đen


An Như Cố thấy Bầu Trời Xanh Mây Trắng sững người, bèn giải thích: "Đời

đời lao khổ chẳng thể nói, một cái ao tựa như một nấm mồ. Có nghĩa là, chỉ cần

đào cái ao này, chẳng bao lâu sau sẽ có người chết."

Bầu Trời Xanh Mây Trắng há hốc mồm, hồi lâu sau mới thốt lên đầy hoang

mang: "Đây chỉ là một cái ao thôi mà? Sao lại có thể dẫn đến chuyện đáng sợ

như vậy chứ?"

"Ao tù đọng thường tụ tập uế khí, là nơi linh thể thích ẩn nấp, âm khí rất nặng.

Ngôi nhà bị uế khí và âm khí bao vây, dương khí không thể vào được, chỉ có thể

mặc cho âm khí hoành hành, linh thể lộng hành, là đại hung chiêu. Hai người

chuyển đến đây bao lâu rồi?"

Bầu Trời Xanh Mây Trắng nuốt nước miếng, cố gắng nhớ lại: "Chuyển đến từ

tháng 3 năm ngoái, đến nay đã hơn một năm."

"Sức khỏe của con trai anh có phải sau khi chuyển đến đây thì ngày càng kém

không?"

Bầu Trời Xanh Mây Trắng giật mình gật đầu: "... Đúng vậy, từ khi chuyển đến

đây, thằng bé thường xuyên ốm đau, sốt cao, tôi cứ tưởng là do sức đề kháng

của trẻ con kém."

An Như Cố khẽ thở dài: "Nếu anh còn chậm trễ tìm đến tôi, e rằng con trai anh

sẽ gặp nguy hiểm."

Bầu Trời Xanh Mây Trắng nghe vậy thì sợ hãi vô cùng, Tiểu Văn là cậu con trai

mà anh ta yêu thương nhất, anh ta không dám tưởng tượng cảnh đầu bạc tiễn

đầu xanh, vội vàng nói: "Đại sư, cảm ơn cô, xin hãy giúp tôi hóa giải phong

thủy này, sau khi xong việc, tôi sẽ chuyển cho cô một triệu tệ tiền công."

An Như Cố ừ một tiếng: "Hóa giải chuyện này cũng đơn giản, ao này được đào

ra như thế nào thì anh hãy lấp nó lại như vậy. Sau khi xong việc, tôi sẽ đưa cho

anh một số bức tranh trấn trạch, thanh trừ uế khí."

Bầu Trời Xanh Mây Trắng lập tức đồng ý: "Tôi biết rồi."

An Như Cố dặn dò: "Sau này, dù là trong sân hay ngoài sân, anh cũng đừng tùy

tiện đào ao.

Ao trong sân cũng rất -- trong sân không nên nuôi cá, một năm tổn hao tài sản,

ba đến năm năm sau sẽ mắc bệnh phổi, đây gọi là Thủy Phá Thiên Tâm. Chỉ cần

thấy Thủy Phá, già trẻ đều rơi lệ."

Bầu Trời Xanh Mây Trắng và khán giả trong phòng livestream: "!!!"

Họ nghe thấy vậy, toàn thân lạnh toát.

【Tôi nghe nói toà nhà Trường Cửu bị ma ám là do người ta chôn thứ gì đó ở

dưới lòng đất, tôi còn tưởng chỗ này cũng vậy, không ngờ streamer lại nói là hồ

nước, kỳ lạ thật.】

【Hồ nước trước cửa đẹp như vậy, lấp lánh ánh mặt trời, sao có thể có vấn đề

về phong thủy được?】

Bầu Trời Xanh Mây Trắng ngẩn người: "Hồ nước đó nhìn cũng đâu có u ám gì,

sao lại có vấn đề được?"

"Trong phong thủy học có câu, trước sân không nên đào ao, đời đời vất vả khốn

cùng, một cái ao tựa như một nấm mồ."

Bầu Trời Xanh Mây Trắng: "!!!"

Khán giả trong phòng livestream: "!!!"

An Như Cố thấy Bầu Trời Xanh Mây Trắng đứng hình, bèn giải thích: "Đời đời

lao khổ chẳng nói nên lời, một cái ao tựa như một nấm mồ. Có nghĩa là, chỉ cần

đào cái ao này, chẳng bao lâu sau sẽ có một người chết."

Bầu Trời Xanh Mây Trắng há hốc mồm, một lúc lâu sau mới thốt lên đầy hoang

mang: "Đây chẳng phải chỉ là một cái ao thôi sao? Sao lại có thể dẫn đến

chuyện đáng sợ như vậy?"

"Ao tù đọng thường tụ tập trọc khí, là nơi thích hợp để linh thể ẩn náu, âm khí

rất nặng. Nhà ở mà bị trọc khí và âm khí bao vây thì dương khí không vào

được, chỉ có thể mặc cho âm khí lộng hành, linh thể hoành hành, đây là đại

hung triệu. Các người chuyển đến đây bao lâu rồi?"*

Bầu Trời Xanh Mây Trắng nuốt nước, cố gắng nhớ lại: "Chuyển đến từ tháng 3

năm ngoái, đến giờ cũng được hơn một năm rồi."

"Cơ thể con trai anh sau khi chuyển đến đây có phải càng ngày càng yếu ớt

không?"

Bầu Trời Xanh Mây Trắng gật đầu như bổ củi: "... Đúng vậy, từ sau khi chuyển

đến đây, cơ thể con trai tôi không được tốt, thường xuyên cảm cúm sốt, tôi cứ

nghĩ là do sức đề kháng của con nít yếu."

An Như Cố khẽ thở dài: "Nếu anh mà tìm đến tôi muộn hơn nữa, e là con trai

anh sẽ gặp nguy hiểm."

Bầu Trời Xanh Mây Trắng nghe xong sợ đến toát mồ hôi lạnh. Tiểu Văn là cậu

con trai mà anh ta yêu thương như bảo bối, anh ta hoàn toàn không dám tưởng

tượng cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vội vàng cảm ơn: "Đại sư, cảm ơn

cô nhiều lắm, xin hãy giúp tôi xử lý phong thủy chỗ này, sau khi xong việc, tôi

sẽ chuyển cho cô một triệu tệ làm thù lao."

An Như Cố "ừm" một tiếng: "Hóa giải chuyện này cũng đơn giản, cái ao này

đào ra như thế nào thì lấp lại như thế ấy. Sau khi làm xong, tôi sẽ đưa cho anh

một số bức tranh trấn trạch để thanh lọc trọc khí."

Bầu Trời Xanh Mây Trắng lập tức đồng ý: "Tôi biết rồi."

Cô dặn dò: "Sau này, dù là trong sân hay ngoài sân, anh cũng đừng tùy tiện đào

ao.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 101


Ao trong sân cũng có những điều cần chú ý - trong sân không nên nuôi cá, trong

vòng một năm sẽ tổn hại tiền tài, ba đến năm năm sẽ mắc bệnh phổi, đây gọi là

thế "nước phá thiên tâm". Chỉ cần thấy nước phá, già trẻ đều rơi lệ."*

Bầu Trời Xanh Mây Trắng và khán giả trong phòng livestream: "!!!"

Họ nghe xong, trong lòng đều cảm thấy rợn tóc gáy.

Lúc này, anh ta chợt nhớ đến những căn biệt thự của bạn bè mình thường có ao,

trong lòng không khỏi dâng lên một tia tò mò: "Nhưng mà nhà bạn tôi cũng có

ao, sao họ không sao hết vậy?"

【Tôi nghi ngờ là streamer đang lừa tôi, nhưng tôi không có bằng chứng.】

【Không thể nào, tôi thấy trong mấy khu vườn Giang Nam có rất nhiều ao.】

An Như Cố nhìn thấy những bình luận này, kiên nhẫn giải thích: "Bộ phận và

tổng thể là quan hệ đối lập thống nhất. Phong thủy dương trạch không chỉ xem

xét mỗi cái ao, mà còn phải xem xét những thứ khác nữa. Nếu như những thứ

khác có thể trấn áp được cái ao thì sẽ không có chuyện gì.

Trong nhà vị khách may mắn này, không có thứ gì có thể trấn áp được âm khí từ

cái ao, cho nên mới dẫn đến tai họa.

Hơn nữa, thế "nước phá thiên tâm" không phải là không thể hóa giải. Tôi từng

đọc được một trường hợp trong sách, thầy phong thủy đã trồng tre xung quanh

ao, khéo léo xây thêm cầu, biến thế "nước phá thiên tâm" thành thế "nước tụ

thiên tâm", trở thành thế đất đại phú đại quý."

Bầu Trời Xanh Mây Trắng bừng tỉnh ngộ, đúng là biệt thự của đám bạn anh ta

tuy có ao, nhưng những chỗ khác cũng rất chú trọng phong thủy.

【Ra là vậy, trước đây tôi đến mấy khu vườn chơi, thấy chỗ nào cũng có cầu

cong, xung quanh còn trồng rất nhiều cây cối.】

【Lại được khai sáng rồi.】

An Như Cố nghĩ đến chuyện "nước phá thiên tâm", có chút thất thần, hiếm khi

nảy ra ý định trò chuyện với khán giả: "Thật ra, Nam Thành - nơi tôi sống cũng

là thế "nước phá thiên tâm". "Nước phá thiên tâm" khiến vương khí Nam Thành

tụ rồi lại tán."

Khán giả nghe cô nói vậy, trong lòng không khỏi nghi ngờ.

【Nam Thành là cố đô sáu triều đại, rõ ràng rất giàu có, sao lại là thế "nước phá

thiên tâm" được?】

【Tôi nghe nói, rất nhiều hoàng đế nghe thầy phong thủy nói Nam Thành có

long khí, sợ ở đó sẽ có người tạo phản, cho nên đặc biệt nhắm vào Nam Thành.

Sau này, các triều đại ở Nam Thành đều rất ngắn ngủi.】

An Như Cố liếc mắt nhìn bình luận này, "ừm" một tiếng: "Nam Thành còn được

gọi là Kim Lăng, có nghĩa là vùng đất chôn vàng. Vào thời Chiến Quốc, Sở

Vương cho rằng Nam Thành có đế vương chi khí, vì vậy đã cho người chôn

vàng trên núi, hy vọng có thể trấn áp vương khí, đây chính là nguồn gốc cái tên

Kim Lăng."

【Má ơi, lần đầu tiên tôi biết chuyện này đấy, số vàng chôn đó đào được chưa?

Bây giờ đến Nam Thành đào vàng còn kịp không?】

【Bây giờ tôi đã bắt đầu xem vé tàu cao tốc rồi.】

【Vậy là kém xa rồi, tôi đã mua vé máy bay xong rồi.】

An Như Cố cúi đầu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Có thể còn, cũng có thể

là không. Nhưng chỉ cần tung tin này ra ngoài, những kẻ muốn đào vàng sẽ kéo

đến đào núi, núi tượng trưng cho long mạch, long mạch mà đứt thì vương khí

cũng không còn."

【Kinh ngạc thật, còn có kiểu tính toán này nữa sao?】

【Thôi xong, tôi bị sắp xếp đâu ra đấy rồi.】

An Như Cố: "Vào thời nhà Tần, Tần Thủy Hoàng tuần tra phía Đông, cho rằng

Nam Thành có đế vương chi khí, vì vậy đã cho người đào sông Tần Hoài, từ đó

về sau, sông Hoài chảy ngang qua Nam Thành, tạo thành thế "nước phá thiên

tâm", tiếp tục làm hao hụt vương khí Nam Thành. Sau này, các triều đại chọn

Nam Thành làm kinh đô phần lớn đều là đoản mệnh, Nam Thành không còn

thích hợp để làm kinh đô nữa."

【Tôi là người Nam Thành mà giờ mới biết chuyện này, nghe mà thấy tội

nghiệp cho nó quá đi.】

【Cũng đành chịu thôi, dù sao thì tranh giành quyền lực vốn dĩ chính là ngươi

c.h.ế.t ta sống.】

An Như Cố nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp hết giờ, bèn thôi không tán gẫu nữa,

nhìn về phía Bầu Trời Xanh Mây Trắng: "Anh cứ làm theo lời tôi, lấp cái ao kia

lại là được."

Bầu Trời Xanh Mây Trắng liên tục đáp: "Đại sư, cho tôi xin cách thức liên lạc,

đến lúc đó tôi sẽ chuyển tiền cho cô."

Anh ta hiểu rõ, kiểu đại sư chân chính như thế này phải kết giao thật tốt, đề

phòng bất trắc. Bản thân anh ta không có ý định hại người, nhưng cũng không

muốn bị người khác hãm hại.

An Như Cố gửi cách thức liên lạc cho Bầu Trời Xanh Mây Trắng qua tin nhắn

riêng.

Cô định tắt livestream, kết quả liếc mắt nhìn thấy chiếc hộp gỗ hoè bên cạnh,

nhớ đến chuyện mình còn phải quảng cáo, bèn mở hộp gỗ hoè ra, bên trong là lá

bùa bình an: "Lần trước mọi người nói cần bùa, bây giờ tôi đã làm xong rồi.

Đây là bùa bình an, ngoài ra còn có bùa đào hoa, bùa cải vận,... Những loại bùa

này tôi không bán online, nếu muốn mua thì đến đạo quán Xuất Vân, thôn

Thang Trì, Nam Thành, số lượng có hạn."

【Woa, hoa văn trên lá bùa bình an này đẹp quá, lúc nãy vị khách may mắn kia

nói bạn anh ta gặp quỷ đánh tường, là nhờ lá bùa bình an cứu mạng, tôi thường

xuyên lái xe vào buổi tối, muốn mua quá đi.】
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 102


【Streamer, cô nổi tiếng rồi thì bắt đầu bán hàng, thật là sa đọa! Mọi người

đừng mua, chắc chắn là lừa đảo đấy, để tôi xem thử có phải là "thuế IQ" hay

không.】

【Các bạn trẻ, nghe chú này, chuyện này phức tạp lắm, các cháu không nắm bắt

được đâu, để chú mua cho.】

An Như Cố thấy khán giả rất nhiệt tình, trên mặt hiện lên nụ cười: "Livestream

tiếp theo sẽ diễn ra vào mười ngày nữa."

Nói xong, cô giơ tay tắt livestream.

Theo thường lệ, cô xem qua tin nhắn riêng, bất chợt nhìn thấy một vị khách may

mắn trước đây - "Không đậu nghiên cứu sinh thì không đổi tên" gửi cho cô một

tin nhắn: 【Streamer, cô có nhóm fan nào không, tôi muốn vào nhóm fan của

cô!】

Ngoài ra, còn có rất nhiều người nói muốn vào nhóm fan.

Động tác trên tay An Như Cố khựng lại, cô livestream hơn một tháng nay rồi

mà vẫn chưa có nhóm fan nào.

Cô lên mạng tìm kiếm, phát hiện ra nhóm fan cũng rất cần thiết, bèn trực tiếp

thao tác trên hệ thống, thêm nhóm fan của mình, tên gọi đơn giản dễ hiểu -

"Nghênh Nhật Xuất Vân - Nhóm fan số 1".

Người dùng nền tảng Cá Mập khi xem livestream, trên giao diện sẽ có nút

"Nhóm fan", chỉ cần nhấn vào đó là có thể tham gia nhóm fan.

Không biết là do những người hâm mộ này sống trên mạng hay sao, cô vừa mở

nhóm fan, đã có hơn một nghìn người tràn vào.

【Tin vui, tin vui, streamer cuối cùng cũng lập nhóm fan rồi!】

【Có ai không? Ra đây nói chuyện phiếm nào!】

【...】

Trong nhóm fan không được phép bàn luận những chủ đề nguy hiểm, cô không

có thời gian để quản lý cả ngày, suy nghĩ một lúc, cô quyết định thêm mười

quản trị viên có thời gian online nhiều nhất, đồng thời tuyển thêm hai mươi

quản trị viên phòng livestream.

Dù sao thì "rừng nào cọp nấy", sau khi phòng livestream đạt mốc một triệu

người xem, thường xuyên xuất hiện những bình luận kích động gây war, quảng

cáo và chửi bậy, ảnh hưởng đến bầu không khí hài hòa của phòng livestream.

Lần trước, còn có người vào phòng livestream của cô quảng cáo phim đen, may

mà cô đã nhanh tay chặn tài khoản của đối phương.

Sau khi tuyển xong quản trị viên và dặn dò xong xuôi, cô tắt máy tính.

Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông.

Cô mở ra xem, thì ra là tin nhắn trong nhóm chat "Bốn đóa hoa vàng" của ký

túc xá đại học.

【Dương Dương: [ảnh chụp màn hình], má ơi, @An Như Cố, người trong

livestream của A Thạch là cậu hả? Hay là chị em sinh đôi của cậu vậy?】

【Trương Hạ: Khí chất giống nhau y đúc, còn có thể là ai nữa? Sao tự dưng cậu

ấy lại đi làm streamer? Còn kết nối livestream chung với streamer nổi tiếng A

Thạch nữa?】

【Dương Dương: Cậu không biết là lúc tớ xem lại livestream của A Thạch, thấy

cậu ấy rồi ngạc nhiên như thế nào đâu. Đúng là cuộc hội ngộ kỳ diệu. Cậu ấy

xem tướng cho A Thạch trong livestream, nói là A Thạch khắc cha, kêu anh ta

mau chóng về nhà cứu bố. Kết quả là bố anh ta thật sự bị bệnh nặng, suýt nữa

thì đi đời. Bạn cùng phòng của tớ vậy mà lại có bản lĩnh này sao?!】

【Giang Miên Miên: 6666666. Trước đây, tớ nghe đồng nghiệp nói trên nền

tảng Cá Mập có một phòng livestream xem tướng rất hot, nhưng tớ chưa xem

bao giờ. Không ngờ streamer nổi tiếng khắp mạng xã hội lại ở ngay bên cạnh

mình! Chấn động cả nhà tôi.】

An Như Cố gõ chữ: 【Là tớ.】

【Giang Miên Miên: Xuất sắc!!】

【Dương Dương:!!! Chị em, giàu sang chớ quên bạn hiền nha!! Kể cho tớ nghe

cảm giác khi nói chuyện với A Thạch như thế nào đi? Nghe nói cậu và anh ấy

học chung trường cấp hai, đã vậy.】

An Như Cố nhớ đến cô bạn cùng phòng này là fan cuồng của A Thạch, đôi mắt

trong veo chớp chớp, thành thật trả lời: 【Nói chuyện... cũng không có cảm

giác gì.】

Người nào tìm đến cô xem tướng, cũng chỉ là những vị khách may mắn bình

thường mà thôi.

Dương Dương: "..."

Cũng đúng, bạn cùng phòng của cô ấy còn lạnh lùng hơn cả A Thạch, không thể

nào thấy A Thạch mà lại kích động được.

Dương Dương nhớ đến năng lực xem tướng thần kỳ của An Như Cố, bèn tinh

nghịch đổi cách xưng hô: 【An đại sư, không biết là cô có thể xem giúp tôi, rốt

cuộc thì vận đào hoa của tôi đến khi nào không?】

Sau đó, cô ấy gửi một bức ảnh và chuyển khoản 666,66 tệ tiền xem tướng.

Bởi vì Dương Dương từng nghe An Như Cố nói, xem tướng thì phải đưa tiền,

nếu không sẽ dễ bị phản phệ.

An Như Cố nhấn nhận, mở ảnh ra xem kỹ, động tác trên tay khựng lại.

Vận đào hoa của Dương Dương thật kỳ lạ.

Năm nay, cô ấy có ba đoạn đào hoa thối, rõ ràng là có liên quan đến đào hoa

thối, nhưng mà cái kiểu dây dưa này lại rất mờ nhạt, giống như là đơn phương,

cung phu thê không vượng, đại vận cũng không ủng hộ.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 103


Giống như là thầm mến người ta, nhưng lại không giống thầm mến.

Đây là lần đầu tiên An Như Cố gặp phải đường nhân duyên kỳ lạ như vậy, bèn

nói: 【Hình như là cậu đang đơn phương người ta, tổng cộng thích ba người,

nhưng mà đối phương không đáp lại cậu, liên quan cũng rất ít, đúng không?】

Trương Hạ và Giang Miên Miên: "???"

【Dương Dương chưa bao giờ nói với tớ là cậu ấy thích ai, không ngờ cậu ấy

còn thích cùng lúc ba người, không ngờ cậu phóng khoáng như vậy!】

【Dương Dương gan lớn lắm, thích thì nhất định sẽ theo đuổi, hoàn toàn không

thể nào tưởng tượng nổi là cậu ấy lại đi thầm mến người khác.】

Tuy nhiên, câu trả lời của Dương Dương hiện ra: 【Cậu vậy mà cũng tính ra

được! He he, thật ra là tớ có ba "anh chồng hờ"...】

Trương Hạ và Giang Miên Miên: "..."

Hóa ra là đang đu idol.

Dương Dương ngại ngùng trả lời: 【Bởi vì đàn ông ngoài đời thực quá rác rưởi,

tớ chỉ có thể đu idol thôi.】

Dương Dương gửi ảnh ba người mà cô ấy đu cho họ, hai người là thành viên

nhóm nhạc nam, người còn lại là tiểu sinh đang nổi tiếng - Phương Nguyên.

【Phương Nguyên đẹp trai như vậy, lại còn trong sạch, không gần nữ sắc, đúng

là người đàn ông lý tưởng trong mơ, đoá hoa thanh thuần của giới giải trí.

Không yêu anh ấy thì yêu ai bây giờ?】

An Như Cố nhìn bức ảnh Dương Dương gửi đến, quan sát kỹ tướng mạo của

người đàn ông đó, đồng tử co rút, chủ động nói: 【Phương Nguyên này không

đáng để đu đâu.】

Dương Dương: "???"

Nếu là người khác nói xấu idol của Dương Dương, chắc chắn là Dương Dương

sẽ nổi giận. Nhưng Dương Dương không thể nào nổi giận với nữ thần trong

lòng mình, cán cân vốn dĩ vững chắc lập tức nghiêng về phía An Như Cố: 【Tớ,

tớ tin cậu. Anh ấy làm sao vậy? Không lẽ anh ấy đã có bạn gái rồi?】

Dương Dương có chút đau lòng nghĩ, những người trong giới giải trí lập hình

tượng độc thân, nhưng sau lưng lại "tàng trữ" cả vườn hoa cũng là chuyện bình

thường, Phương Nguyên làm như vậy, cô ấy cũng có thể hiểu được. Kiếm tiền

mà, đâu có gì đáng ghê tởm.

Lý trí thì hiểu, nhưng mà vẫn cảm thấy đau lòng.

An Như Cố thấy Dương Dương chủ động hỏi, bèn thành thật trả lời: 【Anh ta

không có bạn gái.】

Dương Dương thấy câu trả lời này, thở phào nhẹ nhõm, vậy thì cô ấy yên tâm

rồi.

Tuy nhiên, chưa kịp trả lời, An Như Cố lại nói: 【Anh ta đã kết hôn rồi, cung tử

nữ cho thấy anh ta có hai con trai và một con gái. Nhưng mà anh ta còn rất

nhiều đối tượng mập mờ khác, là một người rất trăng hoa.】

Dương Dương: "!!!"

An Như Cố lại nói: 【Bát tự đại vận của anh ta đi Thần Ấn, Chính Ấn mang

theo Thực Thương phá cách, hơn nữa trạng thái tinh thần không bình thường, có

lẽ là từng hút m* t**.】

Dương Dương: "!!!"

Những lời này giống như b.o.m nổ liên tục bên tai Dương Dương, khiến cô ấy

hoàn toàn sụp đổ, c.h.ế.t lặng, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Cô ấy là ai? Cô ấy đang ở đâu? Rốt cuộc thì cô ấy đang đu cái thứ gì vậy?

Hai cô bạn cùng phòng còn lại nhìn thấy câu trả lời của An Như Cố, đều kinh

ngạc đến mức há hốc mồm, điên cuồng bình luận trong nhóm chat.

【Chuyện này có thể nói ra sao?】

【Tuy tôi không phải fan của Phương Nguyên, nhưng tôi cũng biết anh ta,

không ngờ sau lưng anh ta lại "chơi" lớn như vậy!】

【Nếu như quẻ này mà đúng, thì biết bao nhiêu cô gái sẽ sụp đổ.】

Dương Dương ngẩn người hồi lâu mới hoàn hồn, tiếp nhận chuyện này, như thể

đã hạ quyết tâm, nói: 【Anh ta kết hôn bí mật thì cũng không sao, đâu có phạm

pháp, nhưng mà hút m* t** là quá đáng rồi, tôi... muốn tố cáo anh ta.】

Dương Dương là người chính trực, đu idol rất chân thành, nhưng sẽ không vượt

quá giới hạn của bản thân.

Lúc Dương Dương định bấm gọi báo cảnh sát, tin nhắn của An Như Cố gửi đến:

【Cậu không cần báo cảnh sát, mười ngày nữa, anh ta sẽ gặp vận xui, chuyện

này tự nhiên sẽ bị phơi bày.】

【Được!】

Ngày hôm sau, lúc ăn cơm, An Như Cố nhớ đến đường nhân duyên kỳ lạ của cô

bạn cùng phòng, không khỏi cảm thán, nhìn Thương Nguyệt bên cạnh: "Vận

đào hoa đu idol là đào hoa thối vô vọng, nhưng mà cũng mở mang kiến thức

cho tôi, hóa ra đường nhân duyên còn có thể đi như vậy."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 104


Thương Nguyệt nắm chặt điện thoại, ánh mắt có chút lảng tránh, luôn cảm thấy

An Như Cố đang nói móc mình.

Bởi vì gần đây cô ấy đang đu idol.

Bản thân cô ấy là một "nhan khống" (người thích người đẹp), nếu không thì đã

không yêu thích anh chàng thư sinh nghèo kia, nhất quyết muốn gả cho anh ta,

sau khi chồng c.h.ế.t còn ngày đêm nhung nhớ.

Nguyên nhân chủ yếu không phải là vì cô ấy chung tình, mà là vì cô ấy thật sự

rất thích khuôn mặt của anh ta.

Một anh chàng thư sinh nghèo, liều mạng chen chúc để đến gần cô ấy, dung

mạo tuấn tú, nho nhã yếu đuối, lộ ra vẻ nhợt nhạt bệnh tật. Lúc ngâm thơ đối

đáp, lại toát lên khí chất phóng khoáng.

Cô ấy chưa từng gặp được người nào hợp ý cô ấy như vậy.

Tuy nhiên, sau khi lên mạng, cô ấy mới phát hiện ra, hóa ra thế giới bên ngoài

rộng lớn như vậy, có rất nhiều người còn nho nhã yếu đuối, hợp ý cô ấy hơn cả

người chồng trước kia.

Trong danh sách bạn bè trên điện thoại của cô ấy đã có hơn ba mươi người là

blogger cổ phong hợp gu thẩm mỹ của cô ấy.

Trong số đó, có một blogger tên là "Sơn Hải", thường xuyên đăng ảnh mình

mặc cổ phục, một lần đăng là chín tấm, tấm nào tấm nấy đều đẹp trai đến mức

khiến cô ấy đỏ mặt tim đập.

Cô ấy hận không thể đổi người chồng đã kết tóc se duyên với mình ở kiếp trước

thành anh chàng blogger này.

Dưới sự tấn công dồn dập của những bức ảnh trai đẹp trong thời đại bùng nổ

thông tin, dung mạo của Vương Lang trong đầu cô ấy ngày càng mờ nhạt.

Dù sao thì Vương Lang là người bội ước, phụ bạc cô ấy trước, cô ấy chẳng có

gì phải áy náy cả.

Thương Nguyệt thu hồi suy nghĩ, phụ họa theo An Như Cố: "Đu idol mà, vui là

được rồi. Tôi nhớ đến mấy anh chàng đẹp trai thời xưa, lúc họ ngồi trên xe

ngựa, các cô gái bên đường sẽ dùng rau củ quả trong tay ném vào xe của họ,

suýt chút nữa thì đập cho họ trọng thương, đây chắc là tổ tiên của việc đu idol

rồi."

An Như Cố: "... Đúng là vậy."

Dù là thời cổ đại hay hiện đại, thì kiểu đu idol này vẫn luôn tồn tại.

Gia đình ba người Trương Linh mãi mà chưa đến thăm An Như Cố, đúng lúc

gần đây có thời gian rảnh, nên quyết định nhân cơ hội này đến đạo quán Xuất

Vân dâng hương.

Họ vui vẻ leo lên núi Xuất Vân, kết quả nhìn thấy người trong đạo quán, lập tức

bị dọa cho hồn vía lên mây.

Một cô gái xinh đẹp đang bê đồ ở cửa đạo quán, cho dù khuôn mặt đó có hóa

thành tro, thì họ cũng nhận ra, đó chính là con quỷ dữ muốn câu hồn con trai

họ!

Bọn họ vẫn nhớ như in hình ảnh con quỷ cái đó dùng pháp thuật khống chế họ,

định câu hồn con trai họ.

Họ hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét.

Tại sao con quỷ cái đó lại ở trong đạo quán? Không phải đã bị đại sư siêu độ rồi

sao?

Thương Nguyệt nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn sang, khiến họ càng thêm

sợ hãi.

Hai vợ chồng lập tức ôm chầm lấy con trai, giống như gấu túi ôm chặt lấy cành

cây, sợ con trai bị con quỷ dữ kia câu hồn.

"Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ bảo vệ con!"

"Cho dù có chết, thì gia đình chúng ta cũng phải c.h.ế.t chung!"

Vương Khải: "..."

Không cần thiết phải như vậy.

Vương Khải thở dài: "Đây là đạo quán, đại sư đang ở bên trong, hai người đừng

hoảng."

Hai vợ chồng Trương Linh lúc này mới nhớ ra, lúng túng buông tay, nhưng vẫn

không dám đến gần đạo quán, dù sao thì bên trong còn có một con quỷ cái hung

dữ như hổ đó.

An Như Cố nghe thấy động tĩnh, bước ra khỏi đạo quán, an ủi: "Không sao đâu,

cô ấy không làm hại người khác, mọi người vào đi."

Trong thế giới kỳ quái này, chỉ có An Như Cố mới là chỗ dựa duy nhất của hai

vợ chồng này.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 105


Hai người họ đồng ý, rón rén bước vào đạo quán. Nhìn kỹ, họ lập tức bị cảnh

tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Con quỷ cái hung dữ kia giống như người bình thường, đang nói chuyện với

người khác, còn hướng dẫn người ta dâng hương: "Một lần thắp ba nén hương,

làm theo tôi này, phải đặt như thế này."

Hai vợ chồng Trương Linh: "..."

Chẳng lẽ đây chỉ là người giống con quỷ cái kia như đúc?

Đúng lúc họ đang nghi ngờ nhân sinh, Vương Khải như thể đã hạ quyết tâm,

bước đến bên cạnh Thương Nguyệt, nắm lấy tay cô ấy đi về một góc khác.

Hai vợ chồng: "???"

Họ vội vàng đuổi theo, nấp ở cửa, len lén nhìn vào trong, sợ con trai bị con quỷ

cái kia ăn thịt.

Vương Khải không biết bố mẹ đã đi theo, giơ tay gãi gãi đầu. Gần đây, anh ta

rất đau đầu, bởi vì anh ta biết được mình từng có một người vợ ở kiếp trước, mà

người vợ này còn tìm đến tận cửa. Tình cảm của người vợ kiếp trước dành cho

anh ta quá mãnh liệt, khiến anh ta rung động, không khỏi động lòng.

Anh ta biết, bản thân đã phân tâm như vậy là có lỗi với bạn gái hiện tại, nhưng

anh ta không thể nào kiểm soát được trái tim mình. Một người là đóa hồng đỏ

rực lửa, một người là đóa hồng trắng dịu dàng, đây chính là lựa chọn khó khăn

mà vô số người phải đối mặt.

Trước đây, Vương Khải cứ ngỡ Thương Nguyệt đã bị An Như Cố siêu độ, cho

nên quyết tâm ở bên cạnh đóa hồng trắng.

Nhưng hôm nay đến đây, anh ta bỗng nhiên phát hiện, hóa ra Thương Nguyệt

không hề bị siêu độ, cô ấy vẫn còn sống sờ sờ, trong lòng không khỏi xao động.

Anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, có chút ngượng ngùng, ấp úng

nói ra lời trong lòng: "Vì em đã thích anh như vậy, chi bằng chúng ta tìm hiểu

lại đối phương một lần nữa, anh muốn biết rốt cuộc kiếp trước đã xảy ra chuyện

gì, mà lại khiến em nhung nhớ anh đến vậy."

Hai vợ chồng Trương Linh đang nghe lén: "???"

Tuy bên trong có quỷ dữ đáng sợ, nhưng hai vợ chồng Trương Linh suýt chút

nữa thì không nhịn được, xông ra ngăn cản con trai.

Điên rồi sao, con trai họ vậy mà lại muốn "người - quỷ yêu nhau"?

Vương Khải cứ ngỡ lời tỏ tình của mình sẽ khiến Thương Nguyệt vui mừng

khôn xiết, dù sao thì trước đây cô ấy thích anh ta như vậy, thà xuống địa ngục

cũng muốn câu hồn anh ta.

Thế nhưng, người đối diện lại lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt lảng tránh, hồi lâu sau

vẫn chưa trả lời.

Vương Khải: "???"

Thương Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vương Khải, phát hiện mình

không còn chút rung động nào nữa, bèn thở dài: "Kiếp trước chúng ta chẳng có

gì đặc biệt, nói đơn giản thì là tôi "yêu từ cái nhìn đầu tiên" thôi."

Vương Khải: "???"

Ngay sau đó, Thương Nguyệt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, từ đầu đến

chân, giống như đang chọn thịt lợn vậy, trong mắt còn mang theo một tia... chán

ghét, còn lắc lắc đầu, như thể dung mạo của anh ta khiến cô ấy không nỡ nhìn

thẳng: "Haiz, anh bây giờ khác xưa quá rồi, khí chất khiến tôi rung động ngày

xưa cũng không còn nữa, quả nhiên người uống canh Mạnh Bà rồi thì trước sau

gì cũng khác nhau."

Cô ấy như thể nghĩ đến điều gì đó, lục lọi trong túi một hồi, lấy ra một xấp tiền,

đặt vào tay Vương Khải: "Nghe nói anh sắp kết hôn rồi, đây là tiền mừng của

tôi, cũng là... cái gì mà phí tổn tinh thần trong thời hiện đại."

Đây là tiền lương An Như Cố trả cho cô ấy, bình thường cô ấy cũng không có gì

để tiêu, nên tiết kiệm hết.

Vương Khải: "..."

Nói xong, Thương Nguyệt thoải mái rời khỏi phòng, lúc đi còn liếc mắt nhìn hai

vợ chồng đang sợ hãi ở ngoài cửa. Cô ấy thấy xung quanh không có ai, bèn giơ

tay móc hai con ngươi của mình ra, hốc mắt đẫm máu, dọa hai vợ chồng đối

diện hét lên kinh hãi.

Trên mặt Thương Nguyệt lộ ra nụ cười tinh quái, chậm rãi nhét hai con ngươi

trở lại, trong lòng vô cùng đắc ý.

Ở bên cạnh An Như Cố, cô ấy phải giả vờ làm con người, giao tiếp với đám

người phàm tục đến đạo quán dâng hương, khiến cô ấy suýt chút nữa thì quên

mất mình là quỷ, thật sự coi mình là người rồi.

Phải như thế này chứ, cô ấy là con quỷ lớn có pháp lực cao cường, nắm giữ sinh

tử của người khác cơ mà!

Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo như tiếng nước chảy róc rách

vang lên: "Không được hù dọa khách hành hương."

Thương Nguyệt lập tức bị chặn họng, chỉ đành hậm hực rời đi.

Hai vợ chồng Trương Linh nhìn An Như Cố với ánh mắt hoàn toàn thay đổi,

ngay cả con quỷ cái đáng sợ như vậy mà cũng nghe lời đại sư như vậy.

Quá mạnh, đại sư quá mạnh!

Vương Khải rời đi trong trạng thái thất thần, còn thảm hại hơn cả bố mẹ anh ta

vừa bị dọa sợ.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 106


An Như Cố có chút tò mò, quay đầu nhìn Thương Nguyệt: "Vừa nãy hai người

nói gì vậy?"

Thương Nguyệt cầm điện thoại xem ảnh của blogger, đỏ mặt che mặt, bâng quơ

nói: "Không có gì, hình như anh ta muốn phát triển tình cảm "người - quỷ yêu

nhau" với tôi, tôi không đồng ý."

An Như Cố: "..."

Bây giờ người ta gan lớn như vậy sao?

An Như Cố xoa cằm, cụp đôi mắt sâu thẳm xuống, nhớ lại tướng mạo và bát tự

của Vương Khải, có chút hiểu ra.

Vương Khải này Kim Thủy vượng, người Kim Thủy vượng giống như nhà thơ

đa cảm, chỉ có những chuyện mà người khác không nghĩ ra, không có chuyện

mà họ không làm được. Kiểu người như vậy, quả thật có khả năng bằng lòng

yêu đương với quỷ.

Cô tò mò bấm ngón tay tính toán nhân duyên của Vương Khải. Anh ta có tính

cách khá đào hoa, hôn nhân với cô bạn gái hiện tại sẽ không kéo dài bao lâu,

hôn nhân sau này cũng khá gập ghềnh.

Đúng lúc cô đang suy tính, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân,

hai người đàn ông bước vào.

An Như Cố nhìn thấy người đàn ông trung niên, cảm thấy có chút quen mắt,

trong nháy mắt nhớ ra thân phận của đối phương: "Bác sĩ Tôn."

Bác sĩ Tôn là bác sĩ trong thôn, cô từng nhìn thấy ông ta lúc đi ngang qua trạm y

tế.

Bác sĩ Tôn năm nay khoảng bốn mươi tuổi, không mặc áo blouse trắng, mà mặc

áo phông quần dài đơn giản. Người đàn ông bên cạnh trẻ hơn, khoảng ba mươi

tuổi, tướng mạo tuấn tú. Tuy nhiên, quầng thâm mắt rất nặng, tóc tai bù xù, có

vẻ như đã lâu không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Nghe vậy, hai người họ nhìn về phía An Như Cố.

Làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng. Cô sở hữu nhan sắc xinh

đẹp, nhưng mà trong ánh mắt lại toát lên vẻ xa cách và lãnh đạm, khiến người ta

không dám đến gần.

Bác sĩ Tôn nhớ đến lời người trong thôn, bèn hỏi: "Cháu là An Như Cố phải

không?"

"Vâng, tìm cháu có chuyện gì sao ạ?"

Bác sĩ Tôn như trút được gánh nặng, vội vàng kéo tay người thanh niên bên

cạnh đến trước mặt: "Bạn tôi gặp phải chút chuyện lạ, không biết nên tìm ai giải

quyết. Hôm nay tôi nói chuyện này với trưởng thôn, trưởng thôn bảo tôi đến tìm

cháu, tôi bèn dẫn bạn tôi đến đây, cháu xem thử chuyện này có giải quyết được

không?"

Trước đây, bác sĩ Tôn - người luôn tin tưởng chủ nghĩa duy vật, chưa từng nghĩ

đến có một ngày mình sẽ đi cầu thần bái phật.

Nhưng mà, gần đây bạn ông ta gặp phải chuyện quá kỳ quái, khiến ông ta không

thể không tin tưởng trên thế giới này có tồn tại những thứ thần bí.

Thật ra, trong lòng bác sĩ Tôn cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao thì trong

ấn tượng của ông ta, An Như Cố vẫn luôn là một cô học sinh, không liên quan

gì đến chuyện trừ tà cả.

Lúc trưởng thôn bảo ông ta đến đạo quán Xuất Vân tìm An Như Cố, ông ta đã

vô cùng kinh ngạc.

Nhưng ông ta thật sự không còn cách nào khác, nên đành phải "chết đuối vớ

được cọc", dẫn bạn mình đến đạo quán Xuất Vân.

An Như Cố đặt quyển sách trong tay xuống: "Chuyện là như thế nào ạ?"

Người thanh niên kia gãi gãi mái tóc bù xù của mình, giọng điệu đầy phiền não:

"Chắc chắn là tôi gặp ma rồi. Thật ra tôi là bác sĩ thú y, mở một phòng khám thú

cưng ở trên trấn. Bình thường tôi bận bịu công việc, lười về nhà, nên thường

ngủ lại phòng khám luôn.

Khoảng một tháng trước, lúc mười hai giờ đêm, tôi nghe thấy tiếng mèo kêu

thảm thiết, rất gần, khiến tôi giật mình tỉnh giấc.

Lúc đó, tôi cứ tưởng là mèo hoang đi ngang qua kêu, nên cũng không để ý, tiếp

tục ngủ, kết quả con mèo đó lại kêu, kêu liên tục hơn một tiếng đồng hồ, khiến

tôi không tài nào ngủ được.

Loài mèo khi đ*ng d*c sẽ phát ra tiếng kêu giống như tiếng em bé khóc, tôi

đoán chắc là có mèo đực và mèo cái đang "ân ái" gần đây.

Vì tiếng kêu quá ồn, tôi thật sự không chịu đựng nổi nữa, bèn đứng dậy định

đuổi đám mèo đó đi.

Nhưng tôi tìm kiếm xung quanh phòng khám, lại chẳng thấy con mèo nào."

An Như Cố suy tư: "Như vậy sao, có phải là mèo chạy quá nhanh, thấy anh ra

ngoài thì bỏ chạy rồi không?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 107


Người thanh niên kia nói: "Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng mà đến mười hai giờ đêm

ngày hôm sau, tiếng mèo kêu như tiếng em bé khóc lại vang lên. Nó giống như

không biết mệt mỏi, kêu đến mức tôi không tài nào ngủ được, chỉ có thể ra

ngoài đuổi, nhưng mà... tôi vẫn không tìm thấy bóng dáng con mèo đó.

Cứ như vậy, ngày qua ngày, một tháng trôi qua, cứ đến mười hai giờ đêm, con

mèo đó lại kêu đúng giờ.

Tôi cảm thấy... Con mèo kỳ quái này giống như đang đeo bám tôi."

Người kia ôm lấy cánh tay, nổi da gà khắp người, có chút rợn tóc gáy. Thật ra

anh ta không phải là người nhát gan, nhưng chuyện này quá mức kỳ quái, khiến

anh ta không khỏi sợ hãi.

An Như Cố đưa ra một suy đoán: "Có phải là có người đang yểm bùa anh

không?"

Người thanh niên thở dài: ""Tôi cũng nghĩ đến chuyện này rồi, lúc ở phòng

khám, tôi đã nhờ những người xung quanh để ý xem có ai khả nghi đến gần nhà

tôi hay không, họ đều nói là không có.

Tôi cũng đã cẩn thận kiểm tra xem có thiết bị ghi âm nào được giấu không,

nhưng mà không tìm thấy gì cả."

Anh ta nhìn An Như Cố với ánh mắt đầy hy vọng: "Cô gái, chuyện này có dễ

giải quyết không?"

"Bây giờ tôi vẫn chưa biết, hay là như thế này, hôm nay anh nghỉ ngơi ở phòng

khám, tôi sẽ đến đó với anh, xem thử rốt cuộc là chuyện gì."

Người thanh niên kia vội vàng gật đầu, dù sao thì có người đi cùng, trong lòng

cũng yên tâm hơn.

Buổi tối trăng sao thưa thớt, bầu trời đen kịt, không mưa, nhưng không khí rất

oi bức, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt, khó thở.

Buổi tối đạo quán không mở cửa, An Như Cố bèn dẫn Thương Nguyệt đi xe của

bác sĩ Giang đến thị trấn Đông Phong. Tuy là thị trấn, nhưng Đông Phong rất

phồn hoa, đầy đủ tiện nghi, còn có rất nhiều trung tâm thương mại.

Phòng khám thú cưng của bác sĩ Giang nằm trong một trung tâm thương mại

nhỏ. Phòng khám rất rộng rãi, sạch sẽ, có thể thấy chủ nhân là người rất siêng

năng.

Bác sĩ Giang dẫn họ đến căn phòng ở tầng trên của phòng khám thú cưng, chỉ

vào dãy phòng trống, nói: "Đây là phòng nghỉ của nhân viên, hiện tại không có

ai ở, hai người có thể nghỉ ngơi một chút, bây giờ mới có chín giờ."

"Vâng."

"Hai người có muốn ăn gì không? Trung tâm thương mại trên lầu vẫn còn nhiều

cửa hàng mở cửa. Nếu hai người đói thì có thể lên đó mua chút đồ ăn."

"Vậy cũng được."

An Như Cố đã ăn tối rồi, không có hứng thú với đồ ăn khuya. Thương Nguyệt

có chút tò mò với trung tâm thương mại, bèn lên lầu dạo một vòng, sau đó mua

một đống đồ ăn vặt trở về.

An Như Cố rót một ly trà hoa quế, cũng không có ý định nghỉ ngơi, định đợi

đến mười hai giờ, giải quyết xong chuyện này rồi mới nghỉ ngơi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bác sĩ Giang cũng càng ngày càng lo

lắng.

Anh ta xoa xoa da gà nổi đầy cánh tay, mơ hồ cảm thấy tiếng mèo kêu đáng sợ

đã tra tấn anh ta suốt một tháng nay sắp sửa đến.

Quả nhiên, lúc mười hai giờ lẻ năm phút, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng

mèo kêu chói tai, âm thanh giống như tiếng trẻ con khóc, the thé thảm thiết,

khiến người ta kinh hãi, sởn tóc gáy.

Âm thanh từ trên xuống dưới, từ xa đến gần, đúng là âm thanh vòm.

Lúc này, cửa sổ như thể bị thứ gì đó đập vào, phát ra tiếng "bịch" vang dội.

Bác sĩ Giang quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt to tròn màu

xanh lục. Đôi mắt xanh lục kia không có bất kỳ vật gì chống đỡ, lơ lửng giữa

không trung, nhìn chằm chằm vào bác sĩ Giang, cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

"A! Ma kìa!"

Bác sĩ Giang hét lên, toàn thân run rẩy. Nỗi sợ hãi xâm chiếm não bộ, hút cạn

linh hồn anh ta, khiến anh ta cảm thấy như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Vì quá sợ hãi, anh ta trợn trắng mắt, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Ngay khi anh ta sắp ngã xuống đất, thì Thương Nguyệt đẩy cửa bước vào, đôi

mắt xanh lục kia đang nằm gọn trong tay cô ấy.

Bác sĩ Giang thấy con mèo đen có đôi mắt xanh lục ở gần mình như vậy, lập tức

sợ đến mức nhảy dựng lên, run rẩy chỉ vào đối phương, kinh hãi hét lớn: "Cứu,

cứu mạng, mèo ma kìa!"

An Như Cố thản nhiên nói: "Đó không phải là ma, là mèo sống."

Bác sĩ Giang: "..."

Bác sĩ Giang cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, nhìn chằm chằm vào con mèo đen

trước mặt, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh ngộ, hình như đúng là mèo sống thật.

——— Nếu không phải mèo sống, thì không thể nào bị người bình thường như

Thương Nguyệt dễ dàng bắt được như vậy.

Trong tay Thương Nguyệt là một con mèo đen tuyền, bộ lông mượt mà, đen

như mực. Nhưng trên người nó không có tà khí, là một con mèo sống sờ sờ.

Con mèo bị Thương Nguyệt túm chặt trong tay, không ngừng phát ra tiếng kêu

the thé quen thuộc, giống như đang chửi rủa vậy: "Meo! Meo meo meo!!"

An Như Cố có chút hiểu ra: "Nó đen như vậy, rất dễ ẩn nấp, có lẽ đây chính là

lý do anh không tìm thấy nó."

Bác sĩ Giang: "..."

Con mèo này đen đến mức nhắm mắt lại là có thể hòa mình vào bóng tối. Nếu

nó cố tình trốn, thì... anh ta thật sự không tìm thấy.

An Như Cố xoa cằm, nhìn con mèo đen đang không ngừng gào thét, trong mắt

lóe lên tia nghi hoặc: "Nó tìm anh suốt một tháng nay, rất kiên trì, anh và nó có

quan hệ gì vậy?"

"Mỗi ngày tôi phải khám cho mấy chục con mèo, làm sao tôi nhớ rõ từng con

được?"

Bác sĩ Giang nhìn con mèo đen trước mặt, cố gắng lục lọi trí nhớ, khi nhìn thấy

chân của nó, anh ta bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ: "Nó bị thọt chân phải, tôi nhớ ra

rồi! Một tháng trước, tôi đã triệt sản cho nó!"

An Như Cố và Thương Nguyệt: "..."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 108: Trò chơi tình bạn


Thương Nguyệt sống ở thời đại mà việc triệt sản cho thú cưng chưa phổ biến,

nghe đến hai chữ "triệt sản" liền ngẩn người ra, không hiểu là gì. Mãi một lúc,

cô ấy bỗng nhiên lóe sáng.

Triệt sản, phân tích theo nghĩa đen... Không lẽ là ý đó sao?

Cô ấy không nhịn được mà nhấc con mèo đen lên, ánh mắt liếc xuống dưới, đưa

tay che miệng, nín cười: "Hóa ra là chuyện này, vậy thì không trách nó được."

Bị người ta bất ngờ cắt mất "trứng", mất đi cơ hội làm cha, ai mà chịu nổi?

Chẳng trách con mèo này cả tháng trời, tối nào cũng đến tìm bác sĩ Giang, gào

đến khản cả giọng, chắc là đang báo thù chuyện bị cắt "trứng" đây mà.

Con mèo đen vốn dĩ đang trừng mắt nhìn chằm chằm bác sĩ Giang, nghe thấy

tiếng cười của Thương Nguyệt, mới chịu liếc mắt sang cô.

Mèo đen linh thông, đừng tưởng nó không biết, người phụ nữ trước mặt này là

quỷ quái.

Trước đây, những hồn ma lang thang nhìn thấy nó đều không dám đến gần, chỉ

có nữ quỷ ngông cuồng này mới dám đối xử với nó như vậy.

Nó hung dữ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thương Nguyệt, vươn móng vuốt đập

mạnh vào tay cô, định cho cô nếm mùi đau khổ.

Tuy nhiên, Thương Nguyệt không hề buông tay, mỉm cười nhìn nó, móng vuốt

của nó giáng xuống, không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho cô, thậm chí

không hề trầy da.

Những hồn ma lang thang bình thường sẽ sợ hãi mèo đen trừ tà trấn trạch,

nhưng Thương Nguyệt không phải quỷ quái tầm thường, trên người có tu vi,

hồn thể cường đại, móng vuốt của nó hoàn toàn không thể làm cô bị thương.

Mèo đen: "???"

Nữ quỷ này sao lại mạnh như vậy?

Mèo đen tức giận đến mức dựng cả lông, lúc nhìn bác sĩ Giang, lúc lại nhìn

Thương Nguyệt, cuối cùng vẫn là chọn kẻ yếu hơn mà ra tay, hung dữ trừng mắt

nhìn bác sĩ Giang.

Tên loài người này không chỉ làm tổn thương cơ thể nó, còn mời cả nữ quỷ đến

bắt nạt nó, thật quá đáng! Thù này không báo không phải là mèo, hận ý trong

lòng nó bỗng chốc tăng lên gấp bội.

Oán niệm trong mắt con mèo đen nồng đậm đến mức gần như hữu hình, bác sĩ

Giang bất giác dời mắt đi, trong lòng có chút chột dạ.

Một lúc lâu sau, anh ta mới lấy lại bình tĩnh, khổ sở giải thích với An Như Cố:

"Khu chúng tôi có quá nhiều mèo hoang, cứ như vậy đời này qua đời khác, số

lượng mèo hoang sẽ ngày càng nhiều. Vì vậy, có những tình nguyện viên tốt

bụng sau khi bắt được mèo, sẽ đưa đến chỗ tôi để triệt sản.

Tiền công không nhiều, chỉ đủ chi phí dụng cụ. Tôi muốn đóng góp cho cộng

đồng, nên mới nhận công việc vất vả này. Tôi cũng không biết con mèo này lại

hận tôi đến vậy, phản ứng của những con mèo khác không hề dữ dội như nó."

Anh ta thật sự quá oan uổng!

An Như Cố nhìn con mèo đen có thần thái linh động, trong lòng thấy buồn cười:

"Con mèo đen này không phải mèo đen bình thường."

"Ý cô là sao?" Bác sĩ Giang ngẩn người: "Có gì đặc biệt ở con mèo đen này

sao?"

An Như Cố nói: "Anh nhìn kỹ bộ lông của nó đi, bộ lông của nó dưới ánh sáng

có màu đen pha đỏ, loại mèo này thực chất là giống mèo quý hiếm trong số mèo

đen - Huyền Miêu. Từ xưa đến nay, Huyền Miêu là linh vật trừ tà, nơi nào có tai

họa ập đến, nó sẽ xuất hiện ở nơi đó, loại bỏ tà khí."

"Huyền Miêu linh thông, thông minh hơn mèo bình thường rất nhiều. Anh cho

nó... triệt sản, khiến cơ thể nó có khiếm khuyết, nên nó rất bất mãn với anh."

Bác sĩ Giang: "..."

Bác sĩ Giang nhớ lại những gì mình đã trải qua trong tháng qua, không khỏi gật

đầu.

Con mèo này biết nhà anh ta, biết anh ta ngủ say lúc mười hai giờ, còn biết cách

trốn người, thật là tinh ranh, còn thông minh hơn tất cả những con mèo mà anh

ta từng thấy.

Bác sĩ Giang chột dạ liếc nhìn con mèo đen, giọng điệu chân thành, cố gắng

giao tiếp với nó: "Là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, dù

sao thì tôi làm nghề này. Tôi xin lỗi, được chưa?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 109


Mèo đen thấy trong mắt người đàn ông này mang theo áy náy, móng vuốt đang

giương nanh múa vuốt cũng từ từ dịu xuống, khịt mũi một cái, như thể hiện sự

khinh thường.

Sau đó, nó giơ móng vuốt lên, kiêu ngạo l.i.ế.m l**m lông trên mu bàn chân,

như thể đang tuyên bố chiến thắng của mình.

Bác sĩ Giang thấy nó không còn hung dữ nữa, biết thái độ của nó đã dịu đi, liền

vội vàng đi đến bên cạnh mèo đen, lại nói: "Mèo đại gia, tôi xin lỗi cậu, tôi

không nên triệt sản cho cậu, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không... À không đúng, cậu

cũng không còn cái đó nữa rồi. Hay tôi đền bù cho cậu thứ khác, được không?"

Mèo đen không hiểu lời bác sĩ Giang nói, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh ta chằm

chằm, đuôi ngoe nguẩy, trong lòng rất tò mò.

Bác sĩ Giang trổ tài dỗ dành mèo của mình, lấy ra một túi thức ăn cho mèo cao

cấp và đồ chơi từ trong tủ bên cạnh, đặt tất cả xuống chân mèo đen, ân cần nói

như dâng báu vật: "Những thứ này đều là của cậu."

Thương Nguyệt thấy vậy, không còn túm cổ mèo đen nữa, mà cúi người thả nó

xuống.

Bác sĩ Giang lo lắng mèo đen thoát khỏi sự khống chế sẽ tấn công mình, trong

lòng vô cùng sợ hãi, lùi về sau hai bước.

Tuy nhiên, mèo đen rõ ràng bị những thứ trước mặt hấp dẫn, dùng móng vuốt

gạt gạt thức ăn cho mèo và đồ chơi, dường như có chút hứng thú với "lễ vật"

của bác sĩ Giang.

Sau đó, mèo đen giơ móng vuốt lên lựa chọn trong đống đồ, ngoạm lấy một

món đồ chơi và một túi thức ăn cho mèo nhỏ, sau đó bỏ đi không ngoảnh đầu

lại.

Thực ra mấy ngày nay nó quấy rầy bác sĩ Giang chủ yếu là để trút giận. Dù có

dọa dẫm bác sĩ Giang thế nào, thì thứ đó đã rời khỏi cơ thể nó rồi, vĩnh viễn

không thể mọc lại nữa.

Hiện tại, anh ta không chỉ xin lỗi nó, còn đưa đồ cho nó để bù đắp, vậy thì nó

miễn cưỡng... tha cho anh ta vậy.

Hừ, nó là một con mèo độ lượng.

Thực ra chủ yếu là vì, nó đánh không lại cứu tinh mà tên loài người đáng ghét

này đã mời đến.

Bác sĩ Giang tiễn con mèo đen rời đi một cách tao nhã, thở phào nhẹ nhõm:

"Haiz, phòng khám thú y của chúng tôi không có gì nhiều, thức ăn cho mèo và

đồ chơi cho mèo thì vô số kể, lần này nó sẽ không quấy rầy tôi nữa chứ."

An Như Cố như có điều suy nghĩ: "Sau này có lẽ nó vẫn sẽ tìm anh."

Bác sĩ Giang: "???"

Bác sĩ Giang giật mình biến sắc: "Tại sao? Chẳng lẽ nó còn chưa hài lòng với

những thứ tôi tặng sao?"

An Như Cố bình tĩnh nói: "Ở bệnh viện, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình,

vì vậy nơi đây cũng là nơi âm khí nặng nề nhất. Lúc nãy tôi vừa bước vào đã

phát hiện âm khí ở đây hơi nặng, Huyền Miêu xuất hiện ở đây, chắc cũng là vì

lý do này."

"Anh đã cho nó đồ, nó cũng đã nhận, coi như là đã xóa bỏ ân oán trước đây. Sau

này, nó nên tiếp tục giúp anh loại bỏ âm khí xung quanh."

Bác sĩ Giang bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Huyền Miêu xuất hiện ở đây là chuyện

tốt, vậy thì anh ta không cần phải lo lắng nữa.

Anh ta thậm chí còn nghĩ ngợi lung tung, nảy ra một suy nghĩ táo bạo: "Tôi vẫn

chưa nuôi mèo, cô xem tôi có thể nuôi nó được không?"

Phòng khám thú y của anh ta có vị trí rất tốt, tay nghề của anh ta cũng rất giỏi,

việc kinh doanh của phòng khám thú y rất phát đạt, quả thực có rất nhiều sinh

mệnh mới chào đời ở đây, cũng có rất nhiều sinh mệnh kết thúc ở đây.

Nghe An Như Cố nói như vậy, anh ta có chút sợ hãi.

Hơn nữa, con mèo đó trông rất có linh tính, dường như có thể giao tiếp với con

người, khiến người ta không khỏi sinh lòng yêu thích.

An Như Cố chậm rãi lắc đầu: "Chuyện này tôi không quản được, đến lúc đó anh

tự mình nói chuyện với nó đi. Nếu nó đồng ý, tự nhiên sẽ ở nhà anh. Nhưng tôi

cảm thấy khả năng này không lớn, con mèo này trông rất hoang dã, rất có thể sẽ

không trở thành mèo nhà."

Bác sĩ Giang nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng, khác hẳn với vẻ sợ hãi con

mèo đen trước đó: "Vậy à, vậy thì tiếc quá."

"Mèo hoang dã khó thuần, là linh vật tự do, sống trong tự nhiên cũng là một

điều tốt."

Bác sĩ Giang hoàn hồn, gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối: "Tôi biết rồi."

Vì đường về đạo quán rất xa, An Như Cố không quay về, mà ở lại phòng khám

thú y với Thương Nguyệt một đêm.

Bác sĩ Giang rõ ràng là người rất thích sạch sẽ, phòng nghỉ không dính một hạt

bụi, thường xuyên được khử trùng.

Anh ta lấy cho cô một bộ ga trải giường và chăn mới toanh, rất mềm mại.

Trước đó, bác sĩ Giang sợ tiếp đãi không chu đáo cô, muốn đặt cho cô một

phòng khách sạn, nhưng cô từ chối.



Ký túc xá đại học còn tệ hơn chỗ này nhiều, ban đêm trở mình cũng có thể ngã

xuống đất, cô ấy chẳng phải vẫn ngủ được bốn năm đó sao?

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ Giang đưa cho An Như Cố một phong bao lì xì đỏ,

coi như là tiền công trừ tà.

An Như Cố không từ chối, dù sao cô cũng đã dành khá nhiều thời gian ở thị

trấn.

Ngay khi cô và Thương Nguyệt chuẩn bị rời đi, điện thoại bỗng nhiên đổ

chuông, cô mở ra xem, bỗng nhiên phát hiện là bạn cùng phòng cũ Trương Hạ

gọi đến.

Vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói hoảng hốt của Trương Hạ:

"An Như Cố, cậu có đang ở Nam Thành không?"

"Mình đang ở đây, sao vậy?"

Trương Hạ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thả lỏng được một

chút: "Hình như em trai mình bị ma ám, mình sợ quá, cậu đến giúp mình được

không? Mình thật sự không biết phải tìm ai, chỉ có thể tìm cậu."

Trương Hạ cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, giống như ruồi mất đầu,

luống cuống tay chân, người lớn trong nhà cũng rất lo lắng. Lúc bọn họ đang

không biết làm thế nào, Trương Hạ bỗng nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện với An

Như Cố mấy ngày trước, bèn như nắm được cọng rơm cứu mạng mà cầu cứu

An Như Cố.

"Bây giờ cậu đang ở đâu? Mình đến ngay." An Như Cố dừng động tác xách túi,

đôi mắt lạnh lùng trở nên sắc bén hơn.

Địa chỉ Trương Hạ cung cấp cho An Như Cố là trường trung học số 3 Đông

Phong, trùng hợp là An Như Cố hiện đang ở trấn Đông Phong.
 
Back
Top Bottom