Siêu Nhiên Tôi như một con cá voi cô đơn nhất thế giới

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395269624-256-k579895.jpg

Tôi Như Một Con Cá Voi Cô Đơn Nhất Thế Giới
Tác giả: kakakSibiditonet
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mới viết ạ Tags: buồnkpsẽ​
 
Tôi Như Một Con Cá Voi Cô Đơn Nhất Thế Giới
Khúc Bi Ca Của Kẻ Ngã Xuống


Khúc Bi Ca Của Kẻ Ngã Xuống

Tôi thích nhất là góc nghiêng của Mộc Phi Nam!,tôi là thanh thanh.do sơ xuất của tôi mà Phi Nam đã ra đi,lúc đó tính thần tôi sợ hãi tệ hại vô cùng.bây giờ tôi đang điều trị trong một phòng khám tâm lý thần kinh một phần do cái chết của Phi Nam một phần do sự trách móc của gia đình anh.tôi hối hận lắm tôi luôn đi phòng khám thường xuyên.tôi và mẹ sống cùng nhau bố mất sớm .

Bất ngờ tôi như tái sinh về vậy,tôi rất muốn cứu lại Mộc Phi nhưng cuối cùng tiếng gõ cửa đã vang lên giấc mộng bất tỉnh,tôi hét lên và Lộ ra vẻ sợ hãi tôi rất sợ co vào một góc,thì ra người gõ cửa là mẹ tôi,mẹ ra và rưng rưng nước mắt con có sao không!,mẹ xin lỗi đó mẹ sơ xuất.

-"con à không phải lỗi của con cái chết của Phi Nam không phải do con yêu mà như vậy thì Mộc Nam sót lắm ko yên nghỉ đâu nói xong mắt mẹ đỏ hoe"

Con con,...

Có cần mẹ giúp con không,không ạ!,nói xong bà để bát cháo ở bàn và ra ngoài khóc.lúc này tôi không biết mình đang làm cái gì.cơn gió lạnh bay qua và lạnh lẽo theo bản năng tôi ra đóng cửa nhưng lại nhớ về Phi Nam,tôi nhìn lên trời

-"Phi Nam,lúc còn sống cậu rất thích ngắm sao đúng không?,cậu nói là mỗi khi người chết đi sẽ hóa thành những vì sao.Phi Nam cậu là vì sao nào vậy cậu chắc là vì sao sáng nhất đúng không".

Lá cây sau này cũng phải rơi,cậu cũng vậy tôi khóc òa lên như một đứa trẻ.

-"ngày trước tớ khóc cậu là người đầu tiên dỗ tôi bây giờ cậu đâu rồi ."

Ngày đấy đó tôi bị điểm kém mà Phi Nam đã dẫn tôi đi biển ngắm bình minh,đột nhiên tôi bị sóng cuốn đào dòng nước sâu thẳm,lúc đó tôi chỉ nghĩ mình sẽ không qua khỏi tôi khóc lên nhưng không biết là nước biển hay nước mắt.Phi Nam nhìn thấy thế đã cứu tôi nên bờ nhưng cuối cùng anh vẫn bị sóng cuốn đi và mấy dần ý thức.

Không biết từ bao giờ tôi đã tỉnh dậy,và người nằm cạnh tôi là Phi Nam xung quanh có rất nhiều người trong đầu tôi bây giờ toàn là Phi Nam bây giờ như thế nào.tôi cố gắng tỉnh dậy thì thấy Phi Nam một gương mặt trắng bệch,tôi hỏi người xung quanh thì biết anh đã chết đi xung quanh tôi toàn nời bàn tán của những người xung quanh

-"cô ấy còn sống kìa,anh ta vì cứu cố ấy mà chế..,khổ nhỉ"

Khi nghe đến đây bây giờ tôi mới tin là Phi Nam đã chết ,lúc này tôi như chết lặng đi gào hét thảm thiết

-"nếu không phải do mình buồn thì cậu đã không như thế này,nếu như tôi biết với cậu đã không như thế này"

15 phút sau mẹ tôi đến mắt bà đỏ ửng ôm tôi

-"thế giới này không cho ai tất cả con mất đi cậu ấy con vẫn còn mẹ còn bạn bè gia đình"

Mẹ con không đánh đo con nếu như lúc này con biết bơi cậu ấy đã sống do connn"

-"tại saoooooo...

Phi Nam cậu tỉnh lại đi,cậu bảo sau này sẽ kể bí mật cho mình mà,cậu cũng muốn biết bí mật của tôi mà"

Nói xong tôi từ một cô gái năng động đã chở thành một cô gái lạnh lùng mặt thì bị thương đầy tội lỗi.tôi khẽ đóng cửa sổ vào ăn hết bát cháo,ăn xong tôi mở ngăn kéo ra lấy ra một hộp giấy to bên trong là kỉ vật và quà của Phi Nam tặng cho tôi.nhìn vậy nhớ người tôi khóc và ngồi vào một góc nhỏ nơi mà Phi Nam đã từng ngồi vừa nhìn vậy tôi vừa khóc thảm thiết tôi rất muốn kết liễu bản thân mình vì tôi cảm thấy tôi sống không bằng chết.nhưng tôi vẫn nhớ ra tôi còn mẹ nếu tôi chết đi thì mẹ cũng sẽ sống một mình mẹ sẽ rất buồn, tôi cảm thấy tôi không sứng có tương lai vì kẻ làm mất đi tương lai của người khác không sứng đáng.tôi cảm thấy người sống mới đau khổ nhất tôi cảm thấy mình không được có tương lai Phi Nam không đồng ý tôi cũng không sứng.

Quyết định cả đời thích một người nhưng chính tay tôi đã giết chết cậu ấy.tôi vừa nói vừa cười nước mắt giường như không rơi ra một giọt nước mắt,hình như đây là một sự tuyệt vọng không thể tả lên nổi,chạm tới tận cùng của nỗi đau.

Mình không cố ý mà xin lỗi cậu!
 
Tôi Như Một Con Cá Voi Cô Đơn Nhất Thế Giới
Tôi đã giải hết khúc mắc này!


Mỗi ngày đến trường là một nỗi buồn với tôi,tôi bị bọn họ chỉ chích

-"kẻ xác nhân..,cô ấy kìa cũng không đến lỗi."

Thì ra đây là do Bạch Nguyệt Quang cô ấy do thích Phi Nam mà Loan tin tôi là sao chổ khiến Phi Nam chết đi...tôi như choáng váng dần như bện sợ hãi trầm cảm của tôi lại tái phát đột nhiên lúc ấy có một chàng trai đến cầm chặt tay tôi đi khi đến đại sảnh tôi cắn anh một cái,tôi cắn đau đến lỗi vết máu chảy hẳn ra chiếc áo sơ mi trắng tinh,thành đỏ ngàu ở cánh tay

-"hình như cô ấy không bình thường,đứng lại đi trời mưa rất to"

Tôi mất kiểm soát chạy hẳn ra phía cổng trường kí ức như mất hết trong mưa tôi lảo đảo khóc,tôi bị ngã một cái đầu đập mạnh xuống đất nhưng quay lại thì thấy có chàng trai đang đuổi đằng sau tôi chạy ra đường lớn như con thiêu thân bắt đc xe tôi lên xe bắt thẳng về nhà,nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy tôi lại thấy rất quen thuộc sống mũi cao,mái tóc đen dài đứng dưới mưa từng giọt nhỏ tới xương quai xanh trông rất quyến rũ nhưng trong mắt tôi thì lại thấy rất bình thường.anh bắt taxi

-"bác tài đi theo chiếc xe buýt kia"

Tôi chạy thật nhanh trên đường ai cũng nghĩ tôi có vấn đề nhưng liệu có biết được lỗi đau này vừa chạy,nước mắt lại chàn ly,không biết à nước mắt hay nước mưa lòng tôi nhói đau,khi về đến nhà chàng trai kì lạ kia lại nhìn thấy tôi thì cũng thấy nhẹ nhõm hơn,khi mở cửa ra mẹ tôi vội vã đưa tôi đến bệnh viện vào phòng cấp cứu để khâu lại vết thương trên đầu.

-"bác sĩ Hạ,sao trong lòng tôi cảm thấy bất an về con bé nhỉ,hôm nay bệnh tình không những tái phát mà con kích động tiêu cực rất nhiều"

-"hình như tôi đã chữa nhầm bệnh cho con bé rồi"

-"cái gì cơ vậy con bé còn bị làm sao ư?"

Bà rưng nước mắt,trong mắt đỏ hoe che tay vào mồm khóc

-"vậy bà có thấy con bé có triệu chứng gì không?"

-"lúc về thì tôi chỉ thấy con bé nói Nam phi và lại nhìn tôi với ánh mắt có lỗi"

Vậy thì tôi phải xem xét con bé trong một thời gian dài..Haiz,tự nhiên một cái mở cửa ra bác sĩ Hạ cần tìm bệnh nhân gấp bệnh nhân tháo dây chuyền nước chạy đi rồi,lúc này mọi người mới lấy lại ý thức mau đi tìm mẹ tôi vừa đi bà vừa khóc lâu,tôi không biết mình đang suy nghĩ gì cứ đi thẳng cuối cùng lại chạy vào một con hẻm nhỏ tôi thấy rất quen thuộc chạy ra bên trái tôi thấy một bức tường "Mộc Phương mình thích cậu".sao thế này tự nhiên lòng tôi đau nhói lên,đột nhiên ở đằng sau có tiếng người Mộc Phương cậu ở đây làm gì?.cậu là ai sao tôi không được tới đây mình mình..,cậu giải thích với tôi cũng vô ích thôi,tôi là bạn của Mộc Phi,cái gì mộc phi.nghe xong không biết từ bao giờ nước mắt cứ tuôn rơi,cậu cậu sao vậy vừa khóc lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.cậu cũng ra đây à đây là bức tường tôi với Nam Phi chứ rất nhiều kí ức nhưng vì cậu mà cậu ấy đã chết..

-"đúng vì tôi tất cả là vì tôi nhưng mọi người có biết chính sự oán hận này khiến tôi lúc tỉnh lúc mơ không,tôi cũng muốn cậu ấy sống,lỗi không phải do tôi hết,tôi không phải kẻ sát nhân" Tôi toát lên ánh mắt bối rối,sao tôi lại nói ra những lời này vừa nói vừa xin lỗi ríu rít rồi chạy một phát đi ánh trăng trên trời sáng bừng lên Nam cậu biến mất thận rồi,tôi chạy đi vừa đi tôi vừa suy nghĩ về quá khứ,tôi chạy ra đường lớn rồi vấp chân vào một ván gỗ rồi ngã ùm ra sàn tôi bị rách toát chân ra,chảy máu những giọt máu rơi thành một Vũng máu ở dưới đất lúc này quốc phi thấy rất có lỗi "Mộc Phương ý mình không phải như vậy mình xin lỗi".Quốc Phi chạy ra phía tôi ôm lấy tôi Cậu là ai bỏ tay tôi ra,không giữ cậu lại thì cậu chạy mất mà?

Tôi dần lấy lại bình tĩnh,Quốc Phi nói mình xin lỗi ý mình không phải như vậy định giải thích thì cậu đã chạy đi rồi,mình biết đây không phải lỗi do cậu.thấy cậu ấy lói thế tôi đã nín đi và dần thả lỏng người Ra,cậu đã nói ra những thắc mắc của tôi hiện nay rồi,mình không cố ý,tôi biết mà nói xong cậu ấy ôm tôi vào lòng và khóc lên.

Mình muốn đi cùng cậu nhưng lần này mình thất hứa rồi

Mình còn bạn bè,còn mẹ còn thế giới này!
 
Back
Top Bottom