Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP7rYvxGmw9hn4p5QT8q18NDtD_GFmYiKy89yKTey3-mioTOFG7h2WkaNy5hMPo2mHwem_cvA-z11AzxTCUFQzhFRvtK-_wXEj7HVhfqv0cM9yBm49WKckWLqy8UjCABv5P47zsYyvGSQlNu4pzjdij=w215-h322-s-no-gm

Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
Tác giả: Mộ Sơn Khê
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Mộ Sơn Khê

Tran / Editor: Quỷ Cổ Nữ

Thể loại: Hiện đại, HE, Hào môn thế gia, Góc nhìn nữ chính, Sảng văn

Độ dài: 10

Giới thiệu

Bạn trai cũ yêu đương với tôi 6 năm, đã chia tay nửa năm trước, đột nhiên xông vào lễ cưới của tôi.

“Đừng kết hôn với anh ta, chúng ta một lần nữa ở bên nhau, được không?”

Phi!

Tôi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh trai à, anh không biết kết hôn là đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức hôn lễ à?”

Muốn cướp hôn sao không cướp luôn ở Cục Dân Chính đi?

Hiện tại, đã muộn rồi!​
 
Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
Chương 1: Chương 1



Ngày 2 tháng Năm, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới hỏi.

Tôi cũng không ngoại lệ mà tổ chức lễ cưới vào ngày này.

Cách mở màn buổi lễ chưa đến năm phút.

Khách khứa đã vào chỗ, người chủ trì đã đứng bên màn hình lớn chờ đợi.

Mà tôi là cô dâu, đang đứng ở phía sau cửa bên ngoài phòng chờ người chủ trì ra lệnh một tiếng, cửa lớn sẽ mở ra.

Tôi sẽ đoan trang bước lên thảm đỏ, mỉm cười đặt tay lên tay chú rể.

Nhưng Thẩm Nam Hiên lại xuất hiện ở trước mặt tôi.

Tên bạn trai cũ từng yêu đương với tôi 6 năm, đã chia tay vào nửa năm trước, đột nhiên đi vào buổi lễ kết hôn của tôi, thâm tình và khẩn khoản nói:

“Tư Tư, đừng kết hôn với anh ta. Chúng ta một lần nữa ở bên nhau được không?”

Giờ này phút này, trong đầu tôi xuất hiện vài hình ảnh giống một bộ phim thần tượng Mary Sue đầy tình tiết máu chó.

Dường như phát triển theo cốt truyện của phim thần tượng, tôi hẳn nên ném giày cao gót, nhấc váy cưới lên, vứt lại bạn bè người thân đến dự lễ và chú rể vô tội.

Nắm chặt tay Thẩm Nam Hiên cùng kịch bản Mary Sue chạy về phía hạnh phúc tương lai?

Phi!

Tôi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Tôi buột miệng thốt ra câu khinh bỉ hay nói khi xem phim:

“Anh trai à, anh không biết kết hôn là đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức hôn lễ à?”

Muốn cướp hôn sao không cướp luôn ở Cục Dân Chính đi? Sao cứ nhất quyết phải đoạt vào hôn lễ vậy?

Cô dâu mặc váy cưới đào hôn mới có vẻ tình sâu như biển hả?

“Em đang trách anh đến muộn phải không… Tư Tư, anh vẫn luôn cho rằng em chia tay anh là đang giận dỗi. Anh căn bản không ngờ em sẽ thật sự kết hôn với người khác.”

Thẩm Nam Hiên bắt đầu ảo não.

“Sắp đến sinh nhật em rồi, anh đặc biệt bay về muốn cho em một niềm vui bất ngờ. Không ngờ em lại…”

“Thẩm Nam Hiên, anh đủ rồi đấy!”

Sợ anh ta càng nói càng kích động, tôi vội ngắt lời anh ta..

Phù dâu Yến Nguyệt đứng sau tôi sớm đã sợ tới mức không biết làm sao.

Còn may Thẩm Nam Hiên đến khá đúng lúc.

Ngoài Yến Nguyệt ra, những người khác đều ở sau cánh cửa, không nhìn thấy.

Hôm nay là ngày kết hôn của tôi, tôi không muốn bị phá hỏng.

“Nếu đến chúc phúc cho tôi, hoan nghênh để lại tiền mừng rồi vào bàn uống chén rượu nhạt. Nếu đến tạo hình tượng thâm tình, như vậy mời anh đi ra ngoài, đi vui vẻ không tiễn.”

Có lẽ Thẩm Nam Hiên không ngờ tôi tuyệt tình đến vậy, sững sờ đứng đó.

Bên trong, nhân viên đã chuẩn bị mở cửa.

Yến Nguyệt cực kỳ nhanh trí, giữ chặt cửa lớn không cho bọn họ mở, cũng nhỏ giọng nói: “Chờ một chút, chờ chút nữa.”

“Tư Tư, em thật sự yêu anh ta à? Anh không tin em thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.”

Thẩm Nam Hiên vẫn đứng đó, trên mặt đầy bi thương giống như vừa bị tôi đá.

“Yêu hay không yêu quan trọng sao?”

Ta lạnh lùng nhìn anh ta, đang chuẩn bị xách váy lên tự mình gọi người đuổi anh ta đi.

Một đôi tay ấm áp mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy tôi.

“Tư Phàm, có khách đến à?”

Chú rể vô tội của tôi… phi, chú rể siêu đẹp trai của tôi - Phó Trình Hãn - chẳng biết lúc nào đã đi đến bên cạnh tôi, cúi người nói chuyện bên tai tôi với giọng điệu thân mật.

Tôi mỉm cười:

“Người nên đến đã đến rồi, người tới muộn cũng không quan trọng.”

“Vậy là tốt rồi. Cũng đến giờ rồi, chúng ta cùng nhau vào thôi.”

Phó Trình Hãn không cho Thẩm Nam Hiên một ánh mắt dư thừa.

Anh gật đầu với Triều Yến Nguyệt ra hiệu cho cô ấy mở cửa, nắm tay tôi đi lên thảm đỏ.

Vốn dĩ đoạn này được sắp xếp là một mình tôi đi lên sân khấu.

Phó Trình Hãn ở đầu bên kia chờ.

Hiện tại tôi và anh nắm tay đi đến dưới ánh đèn chiếu tới. Năng lực ứng biến của người chủ trì cực kỳ mạnh, vài câu đã chữa cháy được hơn nữa toàn lời vàng ngọc, đẩy cao bầu không khí.

Thẩm Nam Hiên bị chặn ngoài cửa, không vị khách nào phát hiện khúc nhạc dạo vừa rồi.

“Bây giờ, chú rể có thể ôm hôn cô dâu!”

Trong tràng pháo tay của tất cả mọi người, Phó Trình Hãn ôm chặt tôi, lại khẽ hỏi bên tai tôi:

“Hối hận à? Bây giờ còn kịp, nếu em muốn đi với anh ta, tôi có thể hủy bỏ buổi hôn lễ này, cũng có thể đến Cục Dân Chính một chuyến để ly hôn với em.”

Tôi chỉ sửng sốt nửa giây rồi bật cười, kề tai anh nói nhỏ giống cố ý làm nũng:

“Có thể kết hôn với sếp tổng của tập đoàn Phó Thị, vì sao tôi phải hối hận?”

“Được, vợ, về sau em không có cơ hội hối hận nữa.”

Phó Trình Hãn cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm rồi nâng mặt tôi lên, đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi tôi.
 
Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
Chương 2: Chương 2



Kết hôn đúng là một việc mệt mỏi.

Nhà họ Phó giàu có nhiều quy củ.

Là cô dâu mới, từ rạng sáng, tôi đã bắt đầu dậy trang điểm, mặc đồ cô dâu, ngồi xe cưới lăn lộn cả ngày gần như đi khắp thành phố để kính trà cho người lớn.

Mãi cho đến tiệc rượu buổi tối cũng chưa được ăn mấy miếng cơm.

Cũng may nhà họ Phó không soi mói cô dâu mới giống kiểu phim khổ tình nhà giàu.

Các bậc bề trên đều cực kỳ thân thiện với tôi.

Mỗi người đều cho tôi bao lì xì to.

Đặc biệt bà của Phó Trình Hãn, vô cùng thích tôi.

Vừa gặp mặt bà đã tặng tôi một cái vòng tay bằng vàng to đùng.

Đêm tân hôn, tôi ngồi xếp bằng trên giường, cực kỳ vui vẻ đếm bao lì xì.

Phó Trình Hãn đã cởi bộ vest ám đầy mùi rượu, thay quần áo ở nhà, ngồi ở mép giường cười nhạo tôi:

“Nhóc tham tiền, mệt mỏi cả ngày rồi vẫn còn có sức đếm tiền à?”

Tôi phồng má: “Sếp Phó, từ nhỏ anh ngậm thìa vàng lớn lên, đương nhiên không hiểu niềm vui của người làm công chúng tôi.”

Phó Trình Hãn nhàn nhạt liếc tôi một cái: “Em còn gọi tôi là sếp Phó?”

À đúng rồi, từ lúc mới gặp Phó Trình Hãn đã không thích tôi gọi anh là “Sếp Phó”.

Có lẽ bởi vì tiếng “Sếp Phó” mà anh là chính?

“Quen rồi chưa sửa được…”

Bây giờ đã kết hôn rồi, tiếp tục gọi “Sếp Phó” đúng là không thích hợp.

Nhưng mà tôi thật sự không gọi ra miệng một tiếng “chồng” được.

Vì thế tôi tiếp tục cợt nhả:

“Tôi có thể tiếp tục gọi anh là sếp Phó không? Coi như là vợ chồng nhà ta gọi yêu? Cũng thời khắc nhắc nhở mình đã chính thức là bà Phó!”

Là bà Phó, cũng là bà chủ giàu có, bà chủ có rất nhiều rất nhiều tiền.

“Tùy em thôi.” Khóe miệng Phó Trình Hãn hơi nhếch lên dường như rất hưởng thụ.

Phó Trình Hãn là sếp tổng tốt nhất dễ dỗ nhất mà tôi từng gặp.

Tuy rằng tôi sống sắp ba mươi năm cũng chỉ gặp được một anh sếp tổng.

Chọc anh tức giận, da mặt dày dỗ dành là có thể dỗ cho anh vui lại.

Gặp vấn đề trong công việc, mang theo notebook đến dỗ dành là có thể khiến anh dốc túi truyền dạy.

Anh thiếu một đối tượng kết hôn, vừa hay tôi cũng độc thân, hơi dỗ dành một chút đã dỗ được anh vào Cục Dân Chính.

Sếp tổng dễ dỗ như vậy, may mà lại thuộc về tôi.

“Sếp Phó, giúp tôi cùng đếm bao lì xì đi, của người lớn thì để sang một bên, bạn bè đặt bên kia. Tên và số tiền phải ghi lại kỹ càng. Những người này đều phải có tới có lui, dù sao chờ bọn họ kết hôn cũng phải trả…”

Hôm nay phần lớn khách khứa là đối tác của tập đoàn Phó Thị.

Tôi không thuộc tên bọn họ, rất cần Phó Trình Hãn hỗ trợ.

Tôi đưa cho anh ấy một xấp lì xì toàn tên lạ rồi cầm xấp tiếp theo.

Lại ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy tên Thẩm Nam Hiên.

Tên ngốc này, thật sự gửi bao lì xì chúc phúc cho tôi…

Tôi và Thẩm Nam Hiên quen nhau lúc học đại học.

Ta học khoa quản trị, anh ta học khoa tự động hoá, vốn dĩ hai người có quăng tám sào cũng không liên quan gì.

Nhưng mà trường chúng tôi vốn là học viện kế thừa truyền thống khoa học và kỹ thuật.

Có một quy định bất thành văn:

Tất cả sinh viên, cho dù là xã hội hay khoa học tự nhiên đều phải tham gia thực tập gia công kim loại mới có thể tốt nghiệp.

Thực tập gia công kim loại là sinh viên xuống phân xưởng trải nghiệm công việc của thợ tiện, thợ phay, thợ nguội và gia công kim loại.

Ở phân xưởng đủ hai tuần mới có thể có điểm học phần.

Con người tôi ấy mà, đầu óc thông minh nhưng năng lực tay chân gần như là âm.

Từ cấp ba, thí nghiệm vật lý đơn giản cũng không dám tự tay làm, huống chi gia công kim loại.

Tôi dựa vào nói ngọt nhờ bạn học giúp tôi trốn hết tất cả hoạt động nhóm.

Thành quả triển lãm cuối cùng lại phải tự tay mài đai ốc.

Suốt ba ngày, đai ốc nhà người khác đã được mài tới sáng bóng, hình lục giác vô cùng đối xứng.

Mà đai ốc của tôi lại xiên xẹo giống đồ bỏ đi.

Ngày mai sẽ phải nộp bài tập, người khác đã tan học ăn cơm rồi, tôi lại chỉ có thể ở lại tiếp tục mài.

Bụng kêu òng ọc.

Ngay khi tôi định dứt khoát đến tiệm kim khí mua một cái đai ốc có sẵn để thật giả lẫn lộn thì Thẩm Nam Hiên xuất hiện.

“Để tớ giúp cậu.”

Anh ta không nói hai lời, cầm lấy đai ốc của tôi, dùng giũa bắt đầu mài.

Như có ma thuật thần kỳ, đai ốc cực kỳ phản nghịch ở trên tay tôi vào tay anh ta bỗng dưng lại ngoan ngoãn.

Chỉ chốc lát sau đã bị mài thành hình lục giác cực kỳ tiêu chuẩn.

Toàn bộ quá trình Thẩm Nam Hiên chuyên chú nhìn đai ốc trên tay.

Lông mi anh ta rất dài, xương tay rõ ràng, ngón tay thon dài.

Tôi nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, cũng như trúng ma thuật mà nói:

“Bạn học, tay cậu đẹp ghê, có thể làm bạn trai tôi không?”

Anh ta chỉ sửng sốt hai giây rồi gật đầu đồng ý.

Sau đó tôi nghe Thẩm Nam Hiên nói.

Hai tuần trước, từ ánh mắt đầu tiên anh ta nhìn thấy tôi thì đã thích tôi.

Nhưng anh ta là người nghiêm túc, không tin vào tiếng sét ái tình.

Cho nên anh ta quan sát tôi hai tuần.

Nhân lúc thực hành chung, anh ta cố ý đến phân xưởng của lớp chúng tôi nghe giảng bài, tìm mọi cách hỏi thăm tên của tôi.

Xem tôi trộm lười vẽ heo Peppa trên giấy nháp, anh ta sẽ vô thức mỉm cười.

Thậm chí nhân lúc không ai chú ý, lấy tờ giấy nháp kia đi.

Xem tôi luôn vui vẻ với bạn cùng nhóm, bản thân anh ta cũng muốn gia nhập, song không dám tiến lên.

Biết tôi thích uống Coca, mỗi ngày đều mua một lon mang đến nhưng luôn bị bạn cùng phòng tiện tay cầm uống.

Mãi tới khi thấy tôi vò đầu bứt tai, không biết làm sao với một cái đai ốc nhỏ.

Cuối cùng anh ta xác định mình thật sự cực kỳ cực kỳ thích tôi.

Chờ sau khi tan học, tất cả mọi người đi rồi, anh ta chủ động đứng ra giúp tôi.

Không ngờ lại bị tôi tỏ tình trước.

Anh ta nói không nghĩ tôi dũng cảm như vậy, còn chưa biết tên của anh ta mà đã bảo làm bạn trai.

Tôi nói tình yêu sét đánh là vậy đấy.

Nếu lề mề giống anh ta thì hoa cũng đã tàn.

Ngay từ đầu tôi đã biết, tính cách của tôi và Thẩm Nam Hiên hoàn toàn không giống nhau.

Một người động, một người tĩnh.

Một người làm việc không suy xét hậu quả, một người hận không thể khắc câu “suy nghĩ kỹ rồi mới làm” lên mộ của mình.

Cho nên người động lòng trước là anh ta, người thổ lộ trước lại là tôi.

Kết quả là người do dự trước là anh ta.

Người đòi chia tay trước cũng là tôi.
 
Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
Chương 3: Chương 3



Chúng tôi ngọt ngào ở trong trường học hơn hai năm.

Sau khi tốt nghiệp chính quy, tôi ở lại trường học thạc sĩ, anh ta muốn ra nước ngoài học.

Đối với xuất ngoại, ngay từ đầu trong lòng tôi đã không xác định.

Nhưng anh ta nói một khi anh ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Huống hồ hiện tại thông tin phát triển như vậy, khoảng cách căn bản không phải là vấn đề.

Trước khi đi, anh ta trịnh trọng nói, chờ tốt nghiệp thạc sĩ thì sẽ kết hôn.

Tôi nói được.

8 giờ tối mỗi ngày giờ Bắc Kinh.

Vừa đúng lúc Thẩm Nam Hiên rời giường ở bên kia địa cầu.

Ta gọi video với anh ta, kể lại chuyện xảy ra mỗi ngày.

Ban đầu mỗi ngày tôi đều chờ mong đến 8 giờ tối.

Cho dù là việc nhỏ nhàm chán đến cỡ nào, tôi đều có thể hứng thú bừng bừng kể lại.

Thẩm Nam Hiên cũng sẽ phụ họa vài câu hôm nay anh ta sẽ làm gì.

Ngày tháng trôi qua, tôi đột nhiên phát hiện cho dù tôi nói gì, cảm xúc cao hay thấp, anh ta đều chỉ phụ họa vài câu, cũng nói hôm nay mình sẽ làm gì.

Dần dần, tôi không muốn nhiều lời nữa.

8 giờ chậm rãi thành một nghi thức cố định.

Hoặc là một cái đồng hồ báo thức gọi anh ta rời giường, nói chưa được hai câu thì phía đối diện đã im lặng.

Có một lần tôi cố ý uể oải nói hôm nay hơi bận rồi nhanh chóng cúp máy.

Anh ta cũng không chủ động hỏi có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Suốt ba năm, tôi đi tìm anh ta một lần vào kỳ nghỉ đông.

Mà anh ta chưa từng về lần nào.

Anh ta nói giáo viên rất coi trọng anh ta. Anh ta phải đi theo giáo viên làm dự án.

Áp lực học tập rất lớn, không có chuyện tất yếu không về nước, chờ anh ta tốt nghiệp là được.

Tôi nói được.

Ta từng cẩn thận suy xét lại tình cảm của mình vào lúc đêm khuya.

Khách quan thì thời gian và khoảng cách thực sự khiến tôi và anh ta xa cách.

Ngoài việc học ra, có lẽ tôi cũng không phải “nhu cầu tất yếu” của anh ta.

Nhưng tôi vẫn luôn kiên trì tin tưởng vào lời anh ta nói, sau khi tốt nghiệp rồi sẽ tốt thôi.

Gặp mặt là có thể giải quyết, chắc chắn không phải việc gì khó.

Sau năm ba thạc sĩ, tôi và bạn cùng phòng cùng nhau thi bằng lái xe.

Sáng sớm đang ở trường thi chờ thi đợt hai, tôi bất chợt nhận được một tin nhắn của anh ta.

Anh ta nói giáo viên đã đồng ý đơn xin học lên tiến sĩ của anh ta. Anh ta muốn ở bên đó tiếp tục học lên tiến sĩ, muốn tôi tiếp tục chờ anh ta mấy năm.

Tôi đột nhiên rất mệt, trong lòng nghẹn muốn chết.

Từ khi anh ta có suy nghĩ học lên tiến sĩ đến nộp đơn rồi lại đến được đồng ý chắc chắn không chỉ mất thời gian một tháng.

Mà anh ta lại lựa chọn nói cùng tôi sau khi mọi việc đã xong xuôi.

Không phải dò hỏi, không phải bàn bạc, mà là thông báo.

Trong lúc hoảng hốt, tôi không cẩn thận nhầm chân ga thành chân phanh khi thi lái xe vào chỗ đỗ.

Không chỉ khiến bản thân tôi trượt mà còn đâm vào đít xe phía trước đang thi.

Trong đầu tôi nhảy ra một câu hát hợp với tình hình - “Mẹ cậu có dạy cậu khi đụng vào người phải nói xin lỗi không?”.

Tôi xám xịt xuống xe không ngừng xin lỗi học viên lái xe trước và nhân viên an toàn của trường thi.

Giáo viên vội vã chạy lại mắng tôi một trận.

Tôi cũng cảm thấy mình nên bị mắng nhưng nước mắt đột nhiên chảy ra mà không ngăn nổi.

Tôi khóc to, không giải thích câu nào, chỉ khóc và khóc.

Dọa cho giáo viên choáng váng, không dám tiếp tục mắng tôi nữa.

Giáo viên giúp tôi thu dọn tàn cục, tôi ngồi ở phòng an ninh chờ anh ấy.

Mặt mũi tôi tèm lem nước mắt. Tôi dùng tay áo tùy tiện lau một cái, do dự có nên nói cho Thẩm Nam Hiên không.

Tôi đoán giờ này chắc sẽ quấy rầy anh ta ngủ nên xóa đi đoạn tin nhắn dài ngoằng đã gõ xong.

Tôi ấn vào ảnh đại diện của anh ta thì nhìn thấy anh ta mới đăng ảnh lên vòng bạn bè.

Ảnh chụp một đám người cắm trại nấu cơm dã ngoại, cũng chèn thêm một câu “niceday”.

Chúng tôi đã từng không có gì giấu nhau.

Nhưng mà trong giây phút đó, vậy mà tôi không còn cả sức lực để oán trách “Hôm nay nước mắt tôi chảy đủ nửa hồ nước Tây Hồ vậy mà anh vui vẻ nấu cơm dã ngoại”.

Tôi cảm thấy thật chán.

“Ngày em tốt nghiệp anh có thể về không? Có chuyện muốn nói với anh.”

Tôi không muốn tiếp tục chờ đợi, nhưng có một số việc dù sao cũng phải gặp rồi mới nói, đến nơi đến chốn.

Anh ta nói được, vậy mà hai tháng sau lại lỡ hẹn.

Anh ta nói số liệu nghiên cứu có vấn đề, không đi nổi, đến lễ tạ ơn chắc chắn sẽ về.

Tôi mặc áo thạc sĩ màu lam, nhờ bạn học chụp giúp tôi bức ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, chúc bản thân tốt nghiệp vui vẻ.

Tôi không gửi ảnh riêng cho anh ta.

Rất nhiều bạn bè like cho tôi, anh ta cũng ở trong đó, cũng bình luận “Bé cưng Tư Tư tốt nghiệp vui vẻ, chờ anh về ❤”.

Tôi trả lời được.

Ba tháng sau, anh lại lần nữa thất hứa, lý do vẫn như cũ.

Lúc ấy tôi đang xem phim thần tượng, nam nữ chính trải qua trắc trở, qua 6 năm, cuối cùng cũng đến được với nhau, tổ chức một buổi hôn lễ long trọng.

Vì thế tôi bình tĩnh hỏi anh ta: “Em muốn kết hôn vào trước sinh nhật năm sau, anh sẽ về chứ?”

Anh ta cho rằng tôi nói đùa, nói kết hôn không phải việc tùy tiện là được.

Tôi bật cười thành tiếng.

Tôi và Thẩm Nam Hiên yêu nhau 6 năm, vốn là bắt đầu từ tùy tiện thổ lộ.

Cho nên tôi dứt khoát tùy tiện gửi tin nhắn cho anh ta “Tôi không muốn đợi, chia tay đi” rồi xóa bạn với anh ta.

Tôi cố ý không block, anh ta cũng không chủ động kết bạn Wechat lại với tôi.

Ồ đúng rồi! Trước tới giờ Thẩm Nam Hiên sẽ không chủ động làm bất kỳ chuyện gì, từ đầu đến cuối không hề thay đổi.

Sau khi hết phim, video chiếu một bài hát mà tôi thích.

Lời bài hát có đoạn “Em chắc chắn đã từng nói yêu anh vào mấy trăm năm trước. Chỉ là anh đã quên, em cũng không nhớ lại”.

Bài hát tên “Bỏ lỡ người tôi yêu”.

Tôi từng rất yêu Thẩm Nam Hiên.

Anh ta đã quên, tôi cũng không nhớ lại.
 
Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
Chương 4: Chương 4



Tôi đang buồn rầu nhìn chằm chằm bao lì xì mà Thẩm Nam Hiên đưa, rối rắm nên trả lại cho anh ta kiểu gì.

Khóe mắt tôi thoáng nhìn Phó Trình Hãn đang nhích lại phía mình thì hoảng sợ, theo bản năng dùng cánh tay cản lại.

Không thể trách tôi sợ, hôm nay quá mệt mỏi, thật sự không thích hợp tiếp tục vận động.

Phó Trình Hãn thở dài, chỉ lên mặt bàn nhỏ ở trên giường phía sau tôi lại chỉ cơm hộp trên tay: “Vừa đến, ăn cho nóng.”

“Tôi còn tưởng rằng…”

“Em tưởng tôi muốn ăn em à? Ăn cơm hộp đi, bà Phó.”

Phó Trình Hãn như tùy ý ném bao lì xì của Thẩm Nam Hiên sang một bên, tập trung mở túi nilon đựng cơm hộp.

“Tôi biết em còn chưa quên được anh ta. Không sao cả.”

“Không phải…”

“Thời gian 6 năm đúng là rất dài, đối với em thì chúng ta mới chỉ quen nhau ba tháng. Tôi biết em kết hôn với tôi không phải vì em yêu tôi.”

“Nhưng tôi hi vọng, những ngày tháng sau này, em có thể cố gắng yêu tôi, sắm vai bà Phó một cách hoàn hảo.”

Phó Trình Hãn gì cũng tốt, chỉ có thói quen không nghe người ta nói hết câu đã cướp lời là cực kỳ không tốt.

Làm tôi lười giải thích.

Còn nữa, cái gì mà “Tôi vẫn hi vọng ngày tháng sau này, em có thể cố gắng yêu tôi”?

Chẳng lẽ anh không cần cố gắng, thử yêu tôi à?

Tình cảm là từ hai phía, hai người đều phải cố gắng đó.

Sao có thể ỷ mình là sếp tổng, đẹp trai, nhiều tiền mà ngông cuồng như vậy?

Tôi trợn trắng mắt xem thường trong lòng, ngoài miệng lại khuất phục người đẹp trai nhiều tiền kia:

“Vâng, sếp Phó! Tôi chắc chắn sẽ cố gắng trở thành bà Phó ưu tú giống như trở thành nhân viên ưu tú!”

Duyên phận giữa tôi và sếp Phó gắn liền với việc tôi cố gắng trở thành nhân viên ưu tú.

Trong lúc học thạc sĩ, tôi đi theo giáo viên hướng dẫn làm đề tài nghiên cứu về tập đoàn Phó Thị.

Sau khi tốt nghiệp, nhờ sự hiểu biết toàn diện về tập đoàn Phó Thị, tôi nhẹ nhàng qua được vòng phỏng vấn.

Trở thành chuyên viên quảng cáo dự án của bộ phận dự án thuộc công ty tài chính trực thuộc tập đoàn

Công việc hàng ngày là tìm kiếm dự án tốt, viết kế hoạch làm PPT tới đóng gói dự án.

Lại thông qua diễn thuyết để thuyết phục phòng đầu tư bỏ tiền vào dự án này.

Công việc cực kỳ thích hợp với người mồm miệng đỡ tay chân như tôi.

Cho nên dù mới vừa làm việc mấy tháng, với Thẩm Nam Hiên không ngừng dây dưa, cũng không thể ảnh hưởng tình cảm mãnh liệt của tôi với công việc.

Dự án trong tay đã đạt được tỷ suất lợi nhuận đầu tư cao nhất trong thời gian ngắn nhất.

Phá lệ trở thành nhân viên mới đầu tiên lấy được giải nhân viên ưu tú vào năm thứ nhất làm việc trong lịch sử công ty.

Ngày đó công ty tổ chức lễ trao giải nhân viên ưu tú cuối năm.

Do sếp tổng tuổi trẻ tài cao mới nhậm chức của tập đoàn - Phó Trình Hãn - trao giải.

Cách lễ trao giải nửa tiếng, tôi đặc biệt thay áo sơ mi và chân váy bút chì, còn đi giày cao gót mười centimet.

Trương Tư Phàm tôi chính là dùng nhan sắc để nở mày nở mặt trước toàn công ty.

Tôi vừa ngồi vào ghế dành cho “nhân viên ưu tú” chờ buổi lễ bắt đầu thì nhận được điện thoại của Yến Nguyệt. Cô ấy bảo năm phút nữa, tôi ra cửa công ty đón cô ấy.

Yến Nguyệt làm ở phòng tổng hợp, vào làm việc cùng đợt với tôi.

Bởi vì đều có chung đam mê là thích xem phim truyền hình nên đã trở thành bạn tốt ở ngày phỏng vấn.

Bạn tốt lên tiếng, đương nhiên tôi “chạy như bay” trên đôi giày cao gót.

“Bản PPT của lễ trao giải nằm trong USB của tớ, tớ phải lập tức đến phòng điều khiển trung tâm để điều chỉnh. Tư Phàm, tớ nhớ cậu có bằng lái, giúp tớ lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm nhé, moah moah!”

Yến Nguyệt nói xong thì chạy đi nhanh như chớp để lại cái xe còn chưa tắt máy cùng với tôi đứng ngổn ngang trong gió.

Tuy rằng cuối cùng tôi lấy được bằng lái dựa vào sự may mắn tuyệt đối.

Nhưng hôm thi cho tôi bóng ma quá lớn.

Vì sự an toàn của bản thân và người qua đường, tôi đã sớm thề cả đời không lái xe.

Yến Nguyệt trông chờ tôi đỗ xe cho?

Tiếng động cơ brum brum, bảo vệ ở cửa vẫn luôn giục tôi đi.

Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể căng da đầu lên xe.

Tôi cẩn thận đeo kỹ đai an toàn, hạ tay phanh, cởi giày cao gót chân trái ra, hít sâu một hơi, đi chân trần nhẹ nhàng nhấn ga.

Đi với tốc độ rùa bò, thật vất vả mới an toàn chạy đến chỗ đỗ.

Chỉ còn cần đưa xe vào chỗ đỗ.

Nhưng phía trước còn đỗ một chiếc xe nhìn cũng biết là siêu đắt.

Nếu không cẩn thận mà quẹt vào một cái, tôi phải đền bao nhiêu tiền đây…

Dưới áp lực của tiền, tôi chỉ có thể áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất…

Nhích một chút, dừng lại đi chân trần xuống xe nhìn khoảng cách, lại nhích một chút, lại nhìn một cái.

Trải qua thời gian dài liều chết vật lộn, thân xe đã đi vào hơn một nửa.

Ngay vào lúc này, Yến Nguyệt lại gọi điện thoại hỏi sao tôi còn chưa lên, sắp đến giờ rồi.

Tôi có khổ mà không nói nên lời, ngày mùa đông mà tôi gấp đến độ sau lưng ướt đẫm.

Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng tôi đã hoàn mỹ đỗ xe vào chỗ.

Tôi vừa đi giày cao gót vào vừa gọi điện thoại hỏi Yến Nguyệt xem tôi đến trễ mười lăm phút thì có cần phải lên nữa không.

Yến Nguyệt nói không có việc gì, may mắn sếp mới cũng đến muộn, cho nên lễ trao giải cũng mở màn muộn.

Lãnh đạo đến trễ?

Tôi đang khinh bỉ với Yến Nguyệt, sếp tổng này ra vẻ nha, xem ra là một cậu ấm không làm việc đàng hoàng thì trên siêu xe ở phía trước tôi có một người đàn ông bước xuống, vừa nhìn đã biết là nghiêm túc trong công việc.

Người đàn ông liếc tôi một cái, lại liếc xe của Yến Nguyệt sau đó dựng ngón tay cái lên với tôi rồi đi mất.

Tôi muộn màng nhận ra người này ở trên xe đã thưởng thức toàn bộ quá trình tôi đỗ xe vào chỗ.

Trộm nhìn một đoạn biểu diễn xuất sắc đến thế mà còn không trả tiền.

Mãi tới khi tôi đi vào hội trường lễ trao giải, mới càng thêm muộn màng phát hiện người đàn ông này chính là Phó Trình Hãn đến trễ .

Thế mà đến muộn vì xem tôi đỗ xe.

Người này có bệnh gì à?

Có lẽ người đẹp trai luôn khiến người ta bao dung hơn.

Anh đến trễ cũng không khiến nhân viên bất mãn, lên tiếng phát biểu không theo khuôn mẫu còn khiến mọi người vỗ tay.

Cuối cùng đã tới phần trao giải kích động lòng người.

Phó Trình Hãn từng bước bắt tay và phát huy chương vinh dự cho từng nhân viên ưu tú.

Toàn bộ quá trình, tôi bày ra nụ cười tự tin, dịu dàng, hào phóng.

Lúc đến lượt tôi, anh bắt tay tôi, cũng nói với tôi:

“Trương Tư Phàm, rất vui được gặp cô.”

Có thể được sếp tổng biết với cách đó, lúc ấy tôi cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.

Sau này, thời gian đã đưa ra câu trả lời.

Quả thực là cực kỳ may mắn đó!
 
Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
Chương 5: Chương 5



Sếp Phó nói, Trương Tư Phàm biết kỹ thuật lái xe của mình kém cho nên có đến muốn cũng phải đi chậm là có ý thức phòng bị nguy cơ nguy hiểm.

Ngày mùa đông vì không để hai chiếc xe quẹt vào nhau mà đi chân trần chạy tới chạy lui là có ý thức không sợ hy sinh vì đại cục.

Nghe nói lãnh đạo đến trễ mà có gan bày tỏ suy nghĩ thật của mình là có ý thức đấu tranh không sợ cường quyền.

Tôi chưa hề nghĩ mình có thể tốt như vậy.

Sếp tổng mới đến này vậy mà khen tôi tới mọc hoa luôn, quá ngượng ngùng.

Vì báo đáp anh “mắt sáng nhìn trân châu”, tôi lấy notebook công việc chạy về phía văn phòng của anh, vội không chờ nổi bày ra cho anh xem ý thức nguy cơ, ý thức đại cục và ý thức đấu tranh của tôi.

Ban đầu mục đích của tôi cực kỳ không thuần khiết.

Chẳng qua không phục về dự án mà tôi cảm thấy cực kỳ tốt bị phòng đầu tư bỏ phiếu phủ quyết, muốn nhân cơ hội này đến chỗ sếp tổng thổi gió, nhìn xem có thể cứu lại dự án của tôi không.

Nhưng dường như sếp Phó thực sự có chút tài năng.

Nhìn qua bản kế hoạch đã có thể phân tích ra mấy chỗ lợi và hại, cũng nói cho tôi lý do bị từ chối.

Tôi tâm phục khẩu phục, cũng thuận cột bò lên.

Chỉ cần anh có thời gian rảnh, tôi sẽ chạy đến văn phòng của anh, tìm càng nhiều dự án để cùng anh tham khảo.

Thường xuyên qua lại, tôi tự cảm thấy đã rất quen thuộc với anh, hành vi cử chỉ càng thêm tùy ý.

Một lần sau bữa tiệc mừng công, tôi dìu anh đến phòng tổng thống của khách sạn để nghỉ ngơi.

Rồi không cẩn thận ngủ cùng anh luôn.

Dựa theo phát triển giống phim thần tượng, xong việc nữ chính khóc hu hu nói mình đã không còn trong trắng, nam chính sẽ dịu dàng mà ôm nữ chính vào lòng, an ủi nói yên tâm anh sẽ chịu trách nhiệm.

Mà đến tôi và Phó Trình Hãn, buổi sáng ngày hôm sau, phong cách đột biến.

Tôi xoa cái eo già đau nhức của mình muốn nặn ra chút nước mắt, lại chỉ tặc lưỡi cảm thấy sếp Phó nhà tôi rất được.

Phó Trình Hãn ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường, không chút cẩu thả sửa sang lại áo sơ mi bị đè nhăn, nhặt áo vest dưới đất lên, móc tiền trong ví ra…

Tôi vội đè tay anh lại:

“Sếp Phó, dừng tay! Cho tiền rồi tính chất sẽ khác, mua b*n d*m là phạm pháp!”

Khóe miệng Phó Trình Hãn không kiềm được mà giật giật, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ví.

Anh vừa ghi một dãy số lên danh thiếp vừa giải thích với tôi:

“Sáng nay vốn có cuộc họp, bởi vì việc bất khả kháng mà đã muộn, tôi hẹn lại thời gian với đối phương, sau đó chúng ta bàn lại.”

Nói xong anh bắt đầu gọi điện thoại nói chuyện công việc với đầu bên kia.

Người khởi xướng “việc bất khả kháng” là tôi bị vứt ở một bên.

Tôi vốn định ăn vạ ở đây chờ anh, lại không cẩn thận nghe được dường như nói đến vấn đề tài vụ, khá mẫn cảm, vì thế tôi đỡ eo hiểu chuyện đi sang phòng bên cạnh tránh mặt.

Chờ Phó Trình Hãn nói chuyện công việc xong, tôi cũng đã tự tạo dáng xong. Tôi làm ra dáng vẻ lã chã chực khóc: “Sếp Phó, anh phải chịu trách nhiệm với em đó!”

“… Trương Tư Phàm, em đứng đắn chút.”

“Vâng, sếp Phó.”

Tôi lập tức ngồi nghiêm chỉnh, trong miệng còn nói hươu nói vượn.

“Không dám giấu giếm, thật ra tôi là tiên nữ Tư Phàm. Bởi vì đêm qua lây dính hơi thở thế gian, không thể bay về nữa. Cho nên sếp Phó phải cưới tôi.”

Nếu Yến Nguyệt nghe được lời này, chắc chắn cô ấy sẽ nói với vẻ mặt ghét bỏ:

“Tiên nữ uống sương sớm, mà Trương Tư Phàm cậu thì uống Coca Cola.”

Nhưng mà Phó Trình Hãn lại coi là thật, chấp nhận lời nói bừa của tôi:

“Tiên nữ cũng phải nói chuyện làm ăn trên thương trường. Cho tôi lý do, nếu có thể thuyết phục tôi, tôi có thể suy xét đề án của em.”

Tôi thấy Phó Trình Hãn không tức giận thì dứt khoát to gan hơn:

“Suy nghĩ đầu tiên của tôi là khẳng định năng lực của sếp Phó đêm qua. Tiếp theo, với sếp, cưới tôi trăm lợi mà không có hại.”

“Sếp nghĩ xem chắc chắn sếp phải kết hôn, nhưng tìm người môn đăng hộ đối thì quá tục, tìm người quyến rũ lại sẽ bị lên án. Tôi thì khác, tôi là nhân viên ưu tú, cưới tôi thì mọi người sẽ nói ánh mắt sếp Phó tốt, có nội hàm…”

“Rất có lý, vậy về nhà lấy sổ hộ khẩu, đi Cục Dân Chính nào.”

Phó Trình Hãn nói làm tôi khiếp sợ.

Tôi muốn sửng sốt nhưng thời khắc mấu chốt tôi không dám sửng sốt.

Cơ hội không thể để lỡ, lỡ rồi sẽ không đến nữa. Đường đường một sếp tổng, thế mà kết hôn còn tùy tiện hơn cả tôi.

Thế nên tôi từ chối thì bất kính, tùy tiện làm vợ sếp tổng thôi.

Trên đường đi đăng ký kết hôn, Phó Trình Hãn nói với tôi.

Hôm nay, người ghi tên cùng anh trên giấy kết hôn là Trương Tư Phàm. Không phải Lý Tư Phàm, Trần Tư Phàm. Không phải vì anh không phải tôi thì không cưới mà là bởi vì bà cụ Phó lớn tuổi, muốn mau chóng nhìn thấy cháu dâu…

Cháu dâu là ai không quan trọng, chỉ cần gia đình trong sạch là được.

Vì tôi, có gia đình trong sạch, may mắn nhặt của hời.

Hơn nữa tôi được tiện nghi còn khoe mẽ nói: “Thật khéo, tôi cũng thế.”

Vì sao phải yêu nhau mới có thể kết hôn đây?

Người yêu dễ dàng bỏ lỡ, không yêu mới có thể lâu dài.

Phó Trình Hãn là sếp tổng ưu tú, tôi chắc chắn cũng sẽ tận tâm tận lực trở thành bà Phó ưu tú.

Sau đó sống chung với anh ấy lâu dài.

Đăng ký kết hôn xong, chúng tôi ăn ý duy trì khiêm tốn, tất cả như cũ.

Mãi đến ngày hôn lễ, mới đăng thông báo “chúng tôi kết hôn” lên vòng bạn bè.

Bất ngờ gây sốc, các đồng nghiệp kinh ngạc tới há hốc mồm.

Chú rể Phó Trình Hãn cực kỳ bận bịu còn không quên bấm like.

Tôi càng thêm vừa lòng với độ chuyên nghiệp của anh.
 
Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
Chương 6: Chương 6



Phó Trình Hãn là sếp tổng, cực kỳ chuyên nghiệp.

Sau hôn lễ không cả nghỉ kết hôn, sau khi kết thúc kỳ nghỉ mùng 1 tháng Năm thì lập tức đi làm.

Tôi hưởng tuần trăng mật một mình cũng không thú vị nên đi làm theo.

Trước kỳ nghỉ, tôi còn là một nhân viên quèn làm việc xuất sắc. Sau kỳ nghỉ tôi đã là vợ của sếp tổng.

Thân phận thay đổi, chỉ một chữ, phê.

Vừa vào cửa tôi đã có thể cảm nhận được ánh mắt lén đánh giá của người quen hoặc không quen.

Tôi đi vào chỗ ngồi của mình trong ánh nhìn của mọi người.

Trưởng phòng bình thường thích nói hai câu cũng trở nên ôn hoà, khen tôi chuyên nghiệp đến cả thời gian nghỉ kết hôn cũng không dùng mà tới công ty cống hiến.

Đây là đương nhiên! Dẫu sao hiện tại, công ty thật sự thành công ty của nhà mình, có thể không chuyên nghiệp à?

Nhưng mà cuối cùng cây lớn cũng sẽ gây vạ, đặc biệt là cái cây lớn cực kỳ rêu rao là tôi đây.

Tôi ngồi trong phòng toilet trộm lười thì lại nghe được chuyện về bản thân mình.

“Trương Tư Phàm kia đã sớm quyến rũ sếp Phó rồi nhỉ? Mấy tháng trước cả ngày chạy vào văn phòng sếp Phó.”

“Có khi nhân viên ưu tú cũng là điều động nội bộ. Tôi nói mà một người mới tốt nghiệp sao có thể đưa ra được dự án tốt thế chứ!”

“Đúng đó! Mấy cô gái trẻ thời này ghê gớm thật. Ỷ vào mặt mình đẹp một chút, ngực lớn hơn người ta một chút rồi sử dụng thủ đoạn dụ dỗ sếp tổng. Thế mà còn thành công, cũng không biết sếp Phó coi trọng cái gì ở cô ta.”

Nói bậy về người khác thế nào cũng phải lựa chọn kỹ toilet. Nữ chính nhu nhược trong phim thần tượng có thể nhịn, Trương Tư Phàm tôi không thể nhịn.

“Rầm” một tiếng, tôi đá văng cửa buồng toilet, chống nạnh bước ra bễ nghễ lạnh lùng nhìn ba người xấu hổ.

“Tò mò sếp Phó coi trọng tôi ở chỗ nào hả? Cô cũng bảo mặt tôi đẹp, ngực tôi to đấy, chứ không phải coi trọng tôi “có lòng dạ bao dung nên mới thành công” à?”

Tôi cau mày đánh giá ba người, chậm rì rì dùng ánh mắt lăng trì bọn họ, rất giống vai ác tâm cơ.

“Cũng may tôi thật sự có lòng dạ bao dung nên mới thành công cũng lười so đo với mấy người. Không có lần sau.”

Tôi đi rửa tay như chỗ không người, tao nhã vẩy nước trên tay rồi quay đầu đi thẳng.

Ra khỏi cửa toilet, tôi bước nhanh vào thang máy, lên văn phòng sếp tổng.

Dẫu sao đã không cẩn thận đắp nặn một hình tượng ác độc không tốt lắm rồi, còn đá hỏng tài sản cố định của công ty.

Chắc chắn sẽ bị người ta thêm mắm dặm muối rỉ tai nhau. Dù sao tôi cũng phải “làm kẻ ác cáo trạng trước”.

Mới vừa vào thang máy, vừa hay nhìn thấy trợ lý của sếp tổng là Tiểu Chu cầm giấy tờ đi ra.

Tiểu Chu nói Phó Trình Hãn đang xem tài liệu trong văn phòng, bởi vì buổi chiều có một buổi họp rất quan trọng.

Tôi tự động xem nhẹ nửa câu sau, chạy chậm lên tìm anh.

Phó Trình Hãn nghe được tiếng gõ cửa, giương mắt, nhìn thấy là tôi thì cầm cái iPad đưa cho tôi:

“Vừa hay, tôi chuẩn bị tìm em. Buổi chiều cùng tôi đi bàn về việc đầu tư dự án, xem tài liệu trước đi cho quen.”

Được rồi! Có việc là tôi lập tức quên mình vừa muốn nói gì.

Tôi vừa xem tài liệu vừa hỏi:

“Sếp Phó, tôi chỉ từng làm dự án nhỏ, còn chưa bao giờ có dự án lớn thế này. Buổi chiều tôi phải làm gì?”

Trước đó tôi làm ở phòng dự án, phần lớn công việc đều là tìm cát đãi vàng, tự mình đề cử trong đông đảo dự án nhỏ.

Mà trên thực tế dự án chất lượng thực sự tốt đều là vừa có tiếng gió đã bị người ta lấy rồi.

Những công ty khác rất khó được chia một chén canh.

Ví dụ như dự án này, kết hợp các khái niệm đang rất hot gần đây như trí tuệ nhân tạo (AI) và vũ trụ ảo (Metaverse). Hợp tác với phòng thí nghiệm tiên tiến nhất về phương diện này của nước ngoài và có trung tâm độc quyền của riêng mình.

Giai đoạn trước tập đoàn Phó Thị vẫn luôn tham dự.

Nhưng mà hình như người phụ trách dự án sắp tới có ý kiến với bên đối tác.

“Không cần em làm gì, đi theo tôi là được.”

Phó Trình Hãn nhìn tôi ăn mặc: “Không còn sớm, bây giờ xuất phát đi.”

Tôi thấy mới 11 giờ, Tiểu Chu nói chút nữa mới mở họp.

Đến công ty kia chỉ cần nửa tiếng, một tiếng rưỡi còn lại ăn cơm trưa à?

Tôi mang theo nghi ngờ đi cùng Phó Trình Hãn đi đến gara ngầm thì thấy anh tự nhiên ngồi vào trên ghế phụ của siêu xe.

“Sếp Phó, đây là?”

“Tôi còn có tài liệu chưa đọc xong, em lái xe.”

Phó Trình Hãn ngoắc ngoắc tay, ý bảo tôi nhanh lên xe.

Tôi liên tục lùi về phía sau: “Sếp Phó, anh biết đấy, tôi không biết lái xe. Nếu không tôi gọi Tiểu Chu đến lái xe…”

“Hôm nay, Tiểu Chu xin nghỉ không tới công ty. Vì buổi họp thuận lợi đúng giờ, chỉ có thể làm phiền vợ yêu của tôi tự mình lái xe đưa tôi đi.”

Một tiếng “vợ yêu” làm tôi sởn gai ốc.

Rõ ràng Tiểu Chu ở công ty còn trợn mắt nói dối.

Xem ra Phó Trình Hãn quyết tâm muốn cho tôi làm người lái xe.

Tôi nhận mệnh ngồi trên ghế lái, ngoài miệng còn không ngừng:

“Sếp Phó, bảo hiểm xe này của anh hạn mức bao nhiêu?”

“Sẽ không để em có cơ hội được lấy bảo hiểm.”

“Nhỡ đâu thì sao?”

Phó Trình Hãn quay đầu kiên định nhìn tôi: “Có tôi ở đây, sẽ không có nhỡ đâu.”

Thế mà là “Tổng tài bá đạo” hứa hẹn, thế mà xuất hiện dưới cảnh tượng như vậy, tôi có chút cảm động kiểu Stockholm.

Nhưng mà, sau khi xe lên đường, cảm động tan hết…

“Bật xi nhan rồi thì quyết đoán đổi đường đi, do dự là xe sau dễ đâm vào đuôi.”

“Đừng cứ nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, nhìn xa ra.”

“Thả lỏng cánh tay một chút, đừng đè nặng tay lái như vậy. Đừng ngồi cứng đờ thế, không phải học sinh tiểu học ngồi chờ xếp hạng.”

Bị Phó Trình Hãn lăng trì bằng lời nói cả một đường, tôi căng thẳng đến ứa mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng đến đèn đỏ.

Tôi cạn lời về phía Phó Trình Hãn: “Sếp Phó, nếu không anh lái đi?”
 
Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
Chương 7: Chương 7



“Tôi còn rất nhiều tài liệu phải xem.”

Phó Trình Hãn cúi đầu xem iPad, khóe miệng ngậm ý cười: “Em yên tâm lái xe đi.”

Nãy giờ nói nhiều như vậy cũng không thấy anh xem tài liệu đâu.

Tôi hận không thể đuổi luôn Phó Trình Hãn xuống xe.

Nhưng mà cô bé nhát gan giận mà không dám nói gì, đổi chủ đề:

“Sếp Phó, tôi có thể lĩnh thêm lương tài xế không?”

“Lái xe cho lãnh đạo mới là tài xế, lái xe cho sếp tổng chính là vợ sếp tổng. Vợ sếp tổng không cần tiền lương.”

Nhà tư bản Phó Trình Hãn tàn khốc vô tình.

Đã hiểu, chỉ có giá trị thặng dư của nhân viên mới đáng giá.

Tất cả giá trị của vợ sếp tổng đều xứng đáng bị áp bức.

Đèn xanh, tôi đạp mạnh chân ga, cho Phó Trình Hãn trải nghiệm đủ cảm giác đụng lưng.

Trong từng câu chửi thầm, cảm giác lái xe thoải mái hơn nhiều.

Sự tức tối thay thế hoảng loạn ban đầu.

Thời gian đến nơi cũng sớm hơn Phó Trình Hãn dự tính mười phút.

“Tiến bộ nhanh hơn tôi nghĩ, quả nhiên em rất thông minh.”

Phó Trình Hãn xuống xe còn cực kỳ khẳng định, sờ sờ đầu tôi.

Ngay khi anh chạm vào thì lập tức sững sờ rồi thu tay lại như bị điện giật.

Hôm nay tôi gội đầu rồi mà, không đến mức như vậy chứ…

Tôi nhìn anh với vẻ nghi ngờ, anh hắng giọng rồi nói:

“Về sau sẽ có ngày em cần dùng xe gấp. Trước đó, chỉ cần tôi rảnh thì sẽ tập lái xe với em, tập nhiều vài lần, lần sau lái xe sẽ không căng thẳng nữa.”

Hóa ra anh ấy đang rèn luyện tôi…

Thời buổi này, giá giáo viên luyện cùng đắt ngang lương.

Nể mặt sếp tổng hạ mình còn không thu phí, tôi cố mà chấp nhận ý tốt của anh.

“Vâng sếp, cảm ơn sếp, sếp thật tốt. Chờ tôi luyện tốt, chắc chắn là tài xế riêng cho anh!”

Ngàn bóc vạn bóc không bóc nịnh bợ, sếp Phó cực kỳ hưởng thụ lời nịnh bợ của tôi.

Cũng mời riêng tôi ăn một bữa tiệc lớn vượt qua tiêu chuẩn cơm công tác.

Sau đó tôi hừng hực ý chí chiến đấu đến công ty mục tiêu Tân Hợp Trí Năng.

Ban đầu tôi cho rằng sếp tổng tự mình bàn dự án, tùy tiện “80 triệu, tôi mua”, há mồm là có thể “nhận thầu khắp ao cá” giống trong phim truyền hình.

Hôm nay tôi cẩn thận theo sau mới biết, tiền căn bản không phải tùy tiện là vứt, hứa hẹn cũng không phải há mồm là hứa.

Thái độ của Phó Trình Hãn ôn hòa, lời nói lại sắc bén, từng câu đều bắt lấy điểm yếu.

Nghe anh nói mà tôi không kiềm được liên tục gật đầu, hận không thể đưa hết tiền cho anh.

Chỉ là hôm nay không biết người phụ trách đón tiếp chúng tôi của Tân Hợp Trí Năng ăn phải thuốc gì. Không thể hiểu được chê hạn mức đầu tư ít, vội vàng muốn tăng giá ký lại hợp đồng rồi lại cho người ta cảm giác kiếm một khoản rồi cạch mặt luôn.

Lời trong lời ngoài muốn bắt chẹt chúng tôi, cuối cùng đàm phán không thuận lợi, tan rã trong không vui.

Phó Trình Hãn cau mày, ngồi trên ghế phó lái dùng iPad làm các loại phân tích số liệu mà tôi xem không hiểu.

Tôi yên lặng đến cửa hàng tiện lợi mua một lon Coca, giật nắp đưa tới trước mặt anh:

“Sếp Phó, thái độ đối phương đã như vậy, chúng ta còn đầu tư à?”

Phó Trình Hãn: “Về cảm tính không muốn đầu tư, về lý tính thì đang lưỡng lự. Bọn họ có được quyền sử dụng độc quyền trung tâm kỹ thuật dự án ở trong nước, tôi tiếc kỹ thuật này.”

“Theo lý công ty chúng ta đã đưa ra điều kiện rất tốt rồi, tôi không rõ vì sao bọn họ lại như vậy.”

Vừa là thái độ không muốn hợp tác vừa tiếc tiền của chúng ta, rất mâu thuẫn.

“Chuyện khác thường ắt có điều lạ, tôi phải suy nghĩ lại đã.”

Sếp Phó mặt ủ mày chau, tôi cũng không vui theo.

Đêm đó, sếp Phó “ngựa không ngừng vó” đi công tác giải quyết vấn đề dự án quan trọng khác.

Mà tôi thì lấy tất cả tài liệu về Tân Hợp Trí Năng buổi chiều để đọc kỹ, muốn cung cấp càng nhiều tin tức hơn cho Phó Trình Hãn ra quyết định.

Thế mà tôi thật sự tìm ra chỗ đột phá.

Tên nhóm kỹ thuật nước ngoài của trung tâm, trước đó xem tư liệu đều là chữ cái tiếng Anh viết hoa.

Tôi kém tiếng Anh nên không có ấn tượng gì, đổi thành viết thường thì lập tức cảm thấy quen mắt.

Hóa ra đây là nhóm của Thẩm Nam Hiên!

Không chút do dự, tôi chủ động liên hệ với Thẩm Nam Hiên, hẹn gặp mặt.
 
Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
Chương 8: Chương 8



Dẫu sao loại chuyện “Dùng lời khách sáo thu hoạch tình báo có lợi cho chồng từ trong miệng người yêu cũ” nghe rất đáng xấu hổ.

Cho nên tôi nhân lúc Phó Trình Hãn đi công tác không có mặt, xin công ty cho nghỉ để lén đi gặp, không nói cho ai cả.

Tôi đặc biệt mặc một chiếc áo gió gọn gàng, tô son đỏ, đeo kính râm, đi giày cao gót.

Bước vào quán cà phê, Thẩm Nam Hiên đã ngồi ở chỗ sát cửa sổ chờ tôi.

“Đã lâu không gặp.”

Thẩm Nam Hiên đứng dậy.

Không tính buổi gặp trước hôn lễ mấy ngày trước, đúng là tôi và anh ta đã lâu không gặp.

Tôi gật đầu, ngồi đối diện anh ta:

“Lần trước gặp mặt quá vội vàng, chưa kịp nói gì.”

“Xin lỗi, ngày đó là anh quá xúc động, thiếu chút nữa làm hỏng hôn lễ của em.” Mặt Thẩm Nam Hiên còn cay đắng hơn cả cà phê.

“Nhưng thật sự đến bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận được việc em thật sự chia tay với anh.”

“Thẩm Nam Hiên, lần này anh về nước, không phải đặc biệt làm sinh nhật cho tôi, mà dự án có vấn đề cần giải quyết, cho nên mới thuận tiện trở về.”

Ta nhìn anh ta với vẻ chắc chắn.

“Sao em biết…”

Tôi đoán đúng rồi.

Anh ta từng nói không phải chuyện tất yếu thì sẽ không về nước.

Trong kế hoạch cuộc đời Thẩm Nam Hiên, từ trước đến nay tôi không phải lựa chọn “tất yếu” kia.

Tôi luôn luôn rất có ý thức tự mình hiểu lấy.

Cho nên sau khi lấy lại tinh thần từ khúc nhạc đệm hôn lễ, tôi cũng không có chút xíu cảm động lừa mình dối người nào.

Anh ta sẽ không về nước vì tôi, nhiều nhất là sau khi về nước thì nghĩ đến tôi. Rồi nhìn thấy tôi không sống bi thảm như anh ta tưởng tượng thì tức giận ghen ghét, hối tiếc mà thôi.

“Không sao! Anh có tiền đồ như gấm của anh, tôi cũng có chốn về bình yên của tôi. Mọi người đều có tương lai tươi sáng.” Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê.

“Anh nhìn anh xem, nhiều năm như vậy, anh vẫn không thay đổi, vẫn ưu tú như vậy.”

“Cả ngày chôn ở phòng thí nghiệm làm số liệu, chưa nói tới ưu tú, chỉ có tốn thời gian thôi.” Thẩm Nam Hiên khiêm tốn. Trong xương cốt lại lộ vẻ ngạo mạn, thuận tiện không quên khen tôi.

“Em lại thay đổi rồi, xinh đẹp, chín chắn hơn ngày xưa. Anh nhớ trước kia em là cô nhóc thích uống Coca thích lười biếng. Hiện tại đã trưởng thành và trở thành nữ nhân viên văn phòng biết uống cà phê rồi.”

Thẩm Nam Hiên nói sai rồi, tôi không thích uống cà phê và vẫn thích lười biếng.

Nếu là Phó Trình Hãn, chắc chắn anh ấy sẽ hơi nhăn mày khi nhìn thấy tôi uống cà phê rồi đưa tôi một lon Coca.

Nhưng tôi vẫn chấp nhận mấy lời linh tinh của anh ta, bắt đầu đi vào chủ đề:

“Đã trở thành nhân viên văn phòng, cả ngày bôn ba vì dự án. Đúng rồi, gần đây vừa hay tôi tiếp xúc với dự án Tân Hợp Trí Năng, là dự án mà anh về xử lý ấy.”

Thẩm Nam Hiên bừng tỉnh:

“Hóa ra hôm nay em tìm tôi vì việc này à?”

“Có tiện nói chuyện không?” Nếu đã nói rõ, tôi cũng không lòng vòng.

Thẩm Nam Hiên nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu rồi mới thở dài một hơi:

“Tâm sự đi, chúng ta đã rất lâu không tâm sự.”

Giờ phút này, chúng tôi như trở lại ngày xưa không có gì giấu nhau.

Chẳng qua khác với năm đó ở chỗ người nói chuyện biến thành anh ta mà không phải tôi.

Lòng tôi nghĩ không phải là “sao Thẩm Nam Hiên hiểu nhiều như vậy” mà là “Tôi phải nhớ rõ chỗ này, chờ lát nữa nói lại cho Phó Trình Hãn từ đầu tới cuối”.

“Đã đến giờ rồi! Tôi đi đây, chúc anh học hành thuận lợi.”

Tôi đứng dậy, nói tạm biệt với Thẩm Nam Hiên.

“Trước tiên chúc em sinh nhật vui vẻ, cũng là lần cuối cùng chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Phía sau truyền đến giọng Thẩm Nam Hiên.

Tôi không quay đầu lại, cười vẫy vẫy tay.
 
Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
Chương 9: Chương 9



“Tân Hợp Trí Năng có kỹ thuật để lộ hành vi bí mật, đã bị phía đối tác kỹ thuật nước ngoài theo dõi. Trước mắt đang ở giai đoạn lấy được bằng chứng.”

“Người phụ trách đang tiêu tiền đè tin tức xuống, hơn nữa đã đạt thành thỏa thuận với những người liên quan, hoãn công bố rủi ro vi phạm hợp đồng để lừa một đợt góp vốn lớn ở giai đoạn cuối cùng.”

Vừa ra khỏi quán cà phê, tôi lập tức gọi điện thoại cho Phó Trình Hãn.

Phó Trình Hãn hỏi: “Em nghe được ở đâu?”

Ta nghiêm trang bịa chuyện:

“Liên hệ vài bạn học ở nước ngoài, trong đó có một người làm trong cơ quan kiểm toán, vừa lúc tiếp xúc với người ở trung tâm kỹ thuật Tân Hợp Trí Năng.”

“Được, tôi đã biết, sẽ mau chóng tìm người xác minh. Bà Phó thật ưu tú.” Phó Trình Hãn nói với giọng dịu dàng.

“Chiều mai tôi về, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?”

“Vâng, sếp Phó.” Nghe được đầu kia điện thoại có tiếng hít vào rõ ràng. Tôi lắm miệng hỏi một câu: “Có phải bên anh có người không?”

“Ừ, đang mở họp, có khoảng mười mấy người.”

“Vậy em cúp máy trước!”

Chết mất! Khoe ân ái trong lúc họp, vì sao người xấu hổ lại là tôi!

Nhưng mà trong xấu hổ dường như còn có chút ngọt ngào, càng chết mất.

Tuy rằng tôi không biết nấu cơm, nhưng vẫn vui vẻ đi siêu thị mua một loạt nguyên liệu nấu ăn, cũng đặt một chai rượu vang đỏ và hai ngọn nến.

Tiểu biệt thắng tân hôn, cộng thêm giải quyết một chuyện nguy hiểm tiềm tàng, cần phải chúc mừng một phen.

Ăn ở bên ngoài chả có gì hay, chẳng bằng đẩy không khí trong nhà lên.

Ánh nến hơi vàng, hương rượu say lòng người, chỉ nghĩ đến đã đỏ mặt.

Tôi bận việc cả tối sắp xếp phòng, không nhìn di động. Mãi tới khi sắp ngủ mới nhìn thấy Yến Nguyệt nhắn tin cho tôi.

“Chị em à, mau xem Weibo, cậu bị người ta chửi rồi!”

Tôi nhấn vào link, đầu đề hot search là “Sếp tổng công ty X bị đội nón xanh”.

Bài đứng đầu là người tung tin nặc danh.

Bài viết ngàn chữ:

“Vợ tổng tài mới kết hôn ba ngày đã đội nón xanh cho chồng. Bóc phốt cô gái tâm cơ lừng lẫy bắt cá hai tay”.

Người đăng bài nói, vợ sếp tổng công ty X nổi tiếng nhân lúc sếp tổng đi công tác lén gặp người yêu cũ, tâm sự với nhau khó lìa xa, vô cùng mờ ám.

Chim sẻ biến thành phượng hoàng còn không biết đủ, trắng trợn táo bạo đội nón xanh cho sếp tổng.

Anh sếp tổng thật đáng thương hu hu hu.

Bài post còn kể, một vị đồng nghiệp có lương tâm không muốn lộ tên họ quen biết với giám đốc khách sạn chỗ sếp tổng kết hôn được xem camera quá trình hôn lễ.

Nói ngày hôm đó, người đàn ông kia đã muốn đưa vợ sếp tổng chạy trốn mà bị sếp tổng ngăn cản.

Vốn tưởng rằng chỉ là người cũ của vợ sếp tổng, không ngờ sau khi kết hôn còn “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”.

Kèm theo bức ảnh chụp lén tôi và Thẩm Nam Hiên ở quán cà phê hôm nay.

Biểu cảm của tôi hoặc mỉm cười hoặc trầm tư, sao đều bị đọc thành đầy tình yêu với Thẩm Nam Hiên.

Bình luận còn có người kẻ xướng người hoạ tuôn ra ảnh chụp của Phó Trình Hãn.

Kêu gọi cộng đồng mạnh cùng nhau xếp hàng thương anh ấy.

Sếp tổng, cắm sừng, chạy trốn, mấy từ khóa hấp dẫn và hình tượng mỹ cường thảm của Phó Trình Hãn lập tức hấp dẫn rất nhiều quần chúng hóng chuyện.

“Người sợ nổi danh heo sợ mập, quả nhiên không sai.”

Tôi trả lời Yến Nguyệt bằng một nụ cười bất đắc dĩ.

“Làm sao bây giờ? Ầm ĩ quá rồi, nghe nói phòng quan hệ công chúng đã mở họp lâm thời bàn bạc để hạ thấp ảnh hưởng của chuyện này. Nghe sếp của tớ bảo hình như sẽ ảnh hưởng giá cổ phiếu…”

Yến Nguyệt xúc động.

“Chị em, tớ tuyệt đối tin tưởng cậu. Buổi hôn lễ hôm đó, tớ đã chứng kiến hết! Nhưng sếp tớ bảo công ty đã thống nhất tạm thời nhân viên không thể lên tiếng. Sếp Phó thật là, vào lúc mấu chốt như vậy còn đang đi công tác nữa. Anh ấy có hiểu lầm không? Cậu nhanh giải thích với anh ấy đi.”

Đúng là phải giải thích, nhưng mà lời nói dối nửa thật nửa giả, khó giải thích nhất.

Giấu Phó Trình Hãn gặp bạn trai cũ là thật, bạn trai cũ có ý cướp hôn cũng là thật.

Dưới tình huống sự thật khách quan đều tồn tại, tôi không thể nói “đều là bôi nhọ”.

Phó Trình Hãn sẽ tin chắc?

Trước giờ anh ấy là người lý tính, quyết định đầu tư dự án cũng phải xem phân tích số liệu, tuyệt đối không xử lý theo cảm tính.

Ngay cả kết hôn với tôi cũng không phải vì tình cảm.

Tôi đọc từng bình luận phía dưới Weibo.

Có người mắng tôi là Phan Kim Liên đương thời, có người mắng Phó Trình Hãn mắt kém, đáng đời, còn có người nhân cơ hội bịa đặt về tập đoàn Phó Thị.

Truyền ra tai tiếng ảnh hưởng đến công ty, không vào vai vợ của sếp tổng tốt, mang đến phiền toái cho Phó Trình Hãn là tôi không làm tròn trách nhiệm của bà Phó.

Tôi sẽ bị vứt bỏ giống những dự án bị bỏ phiếu từ chối kia à?
 
Back
Top Bottom