Siêu Nhiên Tôi học trảm thần ở bệnh viện tâm thần

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
393502006-256-k660805.jpg

Tôi Học Trảm Thần Ở Bệnh Viện Tâm Thần
Tác giả: macaronvimatong
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trảm Thần (diệt thần)

Tác giả: Tam Cửu Âm Vực
Nhân vật chính: Lâm Thất Dạ
Bạn có bao giờ nghĩ rằng, dưới ánh đèn neon nơi phố thị có những con quái vật từ thời cổ xưa đang ẩn núp?

Bạn có bao giờ nghĩ rằng, ở trên mặt trăng treo cao trên đỉnh đầu chúng ta có một vị thần đang lặng yên canh gác thế giới này?

Bạn có bao giờ nghĩ rằng, ở ngay bên trong đám đông ồn ào của thành phố hiện đại lại có những con người siêu phàm thay thế các vị thần hành tẩu nhân gian?

Trong xã hội do con người cai trị, có vô số điều kỳ lạ ẩn núp; tại nơi vùng cấm không một ai quan tâm đến, có những vị thần cổ xưa sinh sống.

Sí Thiên Sứ Michael, Hades, Poseidon...

Mà các vị thần của Đại Hạ thì rốt cuộc đã đi đâu?​
 
Tôi Học Trảm Thần Ở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 1: Vải đen che mắt


Tháng tám nắng nóng chói chang.Tích tích tích ---Tiếng ve kêu chói tai hòa lẫn tiếng còi kêu liên tiếp cứ quanh quẩn mãi giữa dòng người chảy xiết trên đường phố, ánh nắng nóng rực thiếu đốt bề mặt nhựa đường màu nâu xám khiến nhiệt độ phun trào, cả con đường dường như bắt đầu trở nên méo mó.

Dưới chút bóng cây ít ỏi ven đường có mấy thanh niên đang đứng ngậm điếu thuốc đợi đèn xanh đèn đỏ.

Đột nhiên, một thanh niên đang nhả khói thuốc dường như phát hiện ra gì đó, khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt hướng về góc đường nào đó."

A Nặc, mày đang nhìn gì vậy?"

Người bạn đi cùng hắn hỏi.

Cái người trẻ tuổi tên là A Nặc kia ngơ ngác nhìn qua góc đường, nửa ngày mới mở miệng, "Mày nói xem...

Người mù thì đi sang đường kiểu gì?"

Người bạn kia sững sờ, chần chờ một lát mới chậm rãi mở miệng: "Thường thì người mù đi ra ngoài đều sẽ có người chăm sóc, hoặc có chó dẫn đường dẫn đi, nếu như ở thành phố hiện đại thì bên lề đường cũng có âm thanh thông báo của đèn giao thông, thực sự không được nữa thì có lẽ có thể dựa vào âm thanh cùng với gậy dò đường mà di chuyển từng chút xíu một?"

A Nặc lắc đầu, "Vậy nếu như không có ai chăm sóc, không có chó dẫn đường, cũng không có âm thanh thông báo, thậm chí ngay cả gậy dò đường cũng dùng để xách dầu ăn thì sao?"

"...

Mày cảm thấy mày hài hước lắm à?"

Người bạn liếc mắt, nhìn theo ánh mắt của A Nặc, ngay giây tiếp theo liền đứng ngẩn người tại chỗ.

Chỉ thấy ở góc đường đối diện, một người thiếu niên mặc áo cộc tay màu đen đang đứng đó, trên mắt quấn vài vòng vải đen thật dày, chặn kín tất cả tia sáng.

Tay trái cậu ta xách túi mua sắm giá rẻ đựng đầy rau củ quả, tay phải vắt cây gậy dò đường lên trên vai, trông như đang gánh một cái đòn gánh, mà ở cuối gậy dò đường là một can dầu đậu phộng vàng óng lấp lánh dưới ánh mặt trời!Vải đen che kín mắt, gậy dò đường trên vai, tay trái xách rau củ, tay phải vác dầu ăn...Cảnh tượng đáng kinh ngạc này ngay lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết những người xung quanh."

Này, cậu nhìn xem, người kia lạ thật đấy."

"Trên mắt che nhiều vải như vậy, có thể thấy đường được sao?"

"Cậu không thấy trong tay cậu ta có gậy dò đường sao, người ta là người mù đấy chứ?"

"Đã là thời đại nào rồi, hầu hết người mù đều đeo kính râm, làm gì có ai lại dùng vải quấn mắt trong ngày nắng chang chang thế này, không sợ che hãi luôn à?"

"Đúng đấy.

Với lại cậu đã gặp qua người mù nào đi đường mà không cần gậy dò đường, đã thế lại còn dùng để gánh đồ chưa?"

"Người trẻ tuổi bây giờ đúng là biết chơi thật đấy."

"..."

Tiếng ve kêu ngày hè cũng không che đi được tiếng xì xào bàn tán của người đi đường xung quanh, bọn họ tò mò đánh giá thiếu niên kia, thì thầm thảo luận xem cậu ta rốt cuộc mù thật hay là giả vờ mù, đồng thời nhìn đèn đỏ đang lấp lóe với vẻ mong đợi.Đúng lúc này, có một âm thanh trong trẻo vang lên bên cạnh cậu thiếu niên."

Anh ơi, để em dìu anh băng qua đường nhé?"

Đó là một cô bé mặc đồng phục, tầm mười hai, mười ba tuổi, trên gương mặt vương vài giọt mồ hôi óng ánh, đôi mắt to đen nhánh đang chăm chú nhìn thiếu niên với vẻ lo lắng, thuần túy và đơn giản.

Thiếu niên hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn về phía cô bé, một nụ cười hiện lên trên khóe miệng cậu."

Ừm."

Cậu treo túi rau củ lên tay phải, lau mồ hôi ở tay trái vào góc áo rồi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của cô bé.Lạch cạch--!Đèn xanh sáng lên.Thiếu niên sải bước chân, cùng cô bé đi sang bên đường đối diện.Cô bé rất lo lắng, nhìn chung quanh chú ý xe cộ hai bên, bước chân cẩn thận mà sợ hãi.Còn thiếu niên kia...

Cậu đi vô cùng vững vàng.Trong mắt mọi người, cảnh tượng này trông không giống một cô bé tốt bụng dắt người mù qua đường, ngược lại giống như là một người anh trai dắt theo bạn nhỏ băng qua đường.

Đường cái cũng không rộng lắm, chỉ mới qua mười mấy giây đồng hồ, hai người đã sang tới bên kia đường, thiếu niên nói một câu cảm ơn với cô bé rồi đi về hướng đường tắt vắng vẻ mà không hề quay đầu lại."

Cậu ta không phải người mù."

A Nặc nhìn thấy cảnh này, nói một cách chắc nịch, "Cậu ta chắc chắn có thể nhìn được."

Thanh niên sau lưng A Nặc dùng một tay nâng cằm như có điều suy nghĩ, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:"Tao hiểu rồi, cậu ta đang cosplay Lee Sin!"(Lee Sin là tướng trong Liên Minh Huyền Thoại)Bốp--!Một cái tát gọn gàng đập mạnh vào gáy hắn, A Nặc mở miệng nói kháy: "Đồ ăn hại, ngày nào cũng chỉ biết chơi game, mẹ nó ai lại rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi cosplay Lee Sin giữa đường cái?

Chán sống à?"

Tạm dừng hai giây, A Nặc nhỏ giọng thì thầm bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa...

Miếng vải che mắt của Lee Sin là màu đỏ, cosplay kiểu này trông cũng không giống lắm."

" A Nặc, mày còn nói tao..."

"Im miệng."

"Ồ."

Ngay lúc hai người đang cãi nhau, một chàng trai trẻ trầm mặc đứng bên cạnh nhìn chăm chú theo bóng lưng rời đi của thiếu niên, chân mày hơi nhíu lại,"Làm sao thế?"

A Nặc chú ý tới ánh mắt của hắn."

Tao biết cậu ta."

"Biết cậu ta?"

"Đúng vậy."

Người trẻ tuổi nhẹ nhàng gật đầu, "Khi em họ tao còn học tiểu học, nghe nói trong trường bọn nó có học sinh xảy ra tai nạn, đôi mắt có vấn đề, chỉ có thể dùng vải đen che mắt, nghe nói còn có vấn đề về thần kinh..."

"Vấn đề về thần kinh?"

A Nặc sững sờ, cẩn thận suy nghĩ một chút về tình huống vừa rồi, "Tao thấy dường như không có vấn đề gì cả."

"Đó cũng đã là chuyện của mười năm trước rồi, nói không chừng người ta đã khỏi hẳn, nhưng mà sự việc lúc ấy hình như khá gây xôn xao, chẳng được mấy ngày thì học sinh kia đã nghỉ học, nghe nói sau đó được chuyển đến trường học dành cho người mù."

Đúng lúc này, một người khác hào hứng vội vàng xen vào nói: "Nói đến thì, rốt cuộc đó là chuyện ngoài ý muốn gì vậy?

Vừa khiến người ta bị mù lại còn thêm tinh thần có vấn đề, không phải là trúng tà đấy chứ?"

"Không biết."

Hắn tạm dừng một chút, "Nhưng mà...

Nghe nói sự việc còn kỳ quái hơn cả thế."

"Là một người số khổ."

A Nặc thở dài, "Tên cậu ta là gì?"

"Hình như tên là, Lâm...

Lâm...

Lâm Thất Dạ?"...Trong ánh hoàng hôn, Lâm Thất Dạ đẩy cửa ra.Gần như trong nháy mắt, mùi đồ ăn từ trong nhà chui thẳng vào mũi của cậu, cậu hít hà, nuốt ngụm nước bọt, xách đồ đi vào trong nhà.

Kẽo kẹt--!Cửa nhà cũ kỹ phát ra âm thanh chói tai che mất âm thanh xào rau truyền ra từ phòng bếp, một người phụ nữ trung niên đẩy cửa phòng bếp ra, nhìn thấy Lâm Thất Dạ xách theo túi lớn túi nhỏ liền thốt lên một tiếng, vội vàng bước đến."

Tiểu Thất, sao con lại xách nhiều đồ như vậy về cùng một lúc?"

Người phụ nữ lau hai tay lên chiếc tạp dề, vội vàng xách đồ giúp Lâm Thất Dạ, nói lải nhải mãi."

Một can dầu đậu phộng to như thế?

Cái đứa nhỏ này, có phải con lại dùng linh tinh tiền trợ cấp của chính phủ rồi không?"

"Dì à, chính phủ cho người tàn tật tiền phụ cấp là dùng để sinh hoạt, con dùng để mua dầu là đang tận dụng nó."

Lâm Thất Dạ cười nói,"Nói vớ vẩn, tiền này là để dành cho con học đại học, sao có thể dùng linh tinh được, dì nói cho con chứ, tiền dì đi làm công kiếm được thật ra đủ để nuôi sống cả ba chúng ta, con đừng có mà phung phí tiền."

Dì nhẹ nhàng dùng tay cẩn thận lau can dầu, vẻ mặt hơi đau lòng, nhỏ giọng thì thầm: "Một can dầu to như thế, còn là hàng có thương hiệu...

Tốn không ít tiền nhỉ?"

Lâm Thất Dạ chưa kịp nói gì, dì đột nhiên phản ứng lại."

Không đúng...

Nhiều đồ như vậy, con mang về kiểu gì?"

"À, trên đường gặp được mấy người tốt bụng mang về giúp con."

Lâm Thất Dạ bình tính nói."

Tốt, tốt lắm, xem ra trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt nhỉ...

Con có cảm ơn người ta đàng hoàng không đó?"

"Cảm ơn rồi."

Lâm Thất Dạ dời chủ đề, "Dì, A Tấn đâu?"

"Nó đang làm bài tập ngoài ban công...

Đúng rồi, hôm nay bác sĩ bên bệnh viện tâm thần tới tái khám định kỳ, đang nghỉ ngơi trong phòng, con đi cho bác sĩ xem qua chút, dì đi nấu đồ ăn, xong sẽ gọi các con."

Bước chân Lâm Thất Dạ dừng lại một chút, ồ một tiếng, quay người đi về phía phòng ngủ. ..."

Xin chào, tôi họ Lý, là bác sĩ của bệnh viện tâm thần Dương Quang."

Thấy Lâm Thất Dạ mở cửa đi vào, người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng liền đứng lên, hòa nhã mở miệng, trên mặt hắn đeo chiếc kính màu đen thật to, trông vô cùng nhã nhặn.

Lâm Thất Dạ hơi kinh ngạc nhíu mày: "Không phải lần trước đều là bác sĩ Hàn sao?"

"Năm ngoái bác sĩ Hàn đã thăng chức lên làm Phó viện trưởng."

Bác sĩ Lý cười cười, trong ánh mắt hiện ra vẻ hâm mộ.

Lâm Thất Dạ khẽ gật đầu, ồ một tiếng.

Cũng đúng thôi, bác sĩ Hàn đã lớn tuổi rồi, y thuật lại cao siêu, lên làm Phó viện trưởng cũng không có gì bất ngờ, đổi sang một bác sĩ khác trẻ tuổi hơn tới thăm khám định kỳ cho mình cũng là điều đương nhiên.

Thấy Lâm Thất Dạ đã ngồi xuống, bác sĩ Lý hắng giọng, rút một chồng hồ sơ bệnh nhân từ trong cặp ra."

Thật ngại quá, bởi vì tôi cũng vừa mới tới nên vẫn chưa hiểu rõ tình hình của cậu lắm, trước tiên chúng ta tìm hiểu sơ qua một chút nhé."

Bác sĩ Lý nói với vẻ áy náy.

Lâm Thất Dạ gật đầu."

Họ tên là...

Lâm Thất Dạ?"

"Đúng vậy."

"Năm nay 17 tuổi."

"Đúng vậy."

"Ừm...

Trong bệnh án ghi là mười năm trước mắt cậu đã bị mù, đồng thời bởi vì một số nguyên nhân mà được đưa tới bệnh viện của chúng tôi?"

"Đúng vậy."

Bác sĩ Lý trầm ngâm nửa ngày, "Có phải cậu đã từng đổi tên không?"

"...

Không có, sao lại hỏi như vậy?"

Lâm Thất Dạ sững sờ.Bác sĩ Lý hơi ngượng ngùng gãi đầu, "Khụ khụ...

Xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi."

Hắn duỗi tay ra chỉ tuổi tác ghi trên bệnh án, lại chỉ ba chữ 'mười năm trước' này, "Cậu xem, cậu bị mù vào mười năm trước, lúc ấy vừa hay bảy tuổi, tên của cậu lại vừa hay là Lâm Thất Dạ, cho nên tôi nghĩ là sau khi cậu bị mù thì đã đổi tên..."

Lâm Thất Dạ trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu nói: "Không...

Tôi chưa từng đổi tên, từ khi sinh ra tôi đã được cha mẹ đặt cho cái tên Lâm Thất Dạ này."

"Vậy thì thật đúng là rất...

Khụ khụ."

Bác sĩ Lý nói được nửa câu thì nhận ra như vậy hơi bất lịch sự nên đã kịp thời ngậm miệng lại.

"Trùng hợp."

Lâm Thất Dạ nói nhàn nhạt, "Thật sự là trùng hợp thôi."

Bác sĩ Lý hơi xấu hổ, nhưng ngay sau đó đã chuyển chủ đề, "Ừm...

Trên bệnh án cũng không mô tả chi tiết vụ tai nạn khiến cậu bị mù và rối loạn tinh thần, nhân tiện đây có thể kể với tôi chút không?"

Lâm Thất Dạ còn chưa nói gì, bác sĩ Lý đã vội vàng bổ sung: "Cũng không phải có ý súc phạm gì, là vì phải hiểu rõ bệnh nhân hơn thì mới có thể trị liệu cho họ thật tốt, đương nhiên, nếu như cậu không muốn nói thì tôi cũng sẽ không ép."

Lâm Thất Dạ lẳng lặng ngồi ở đó, đôi mắt dưới lớp băng vải màu đen dường như đang nhìn chằm chằm bác sĩ Lý.Mãi nửa ngày sau, cậu mới chậm rãi mở miệng:"Không phải không thể nói... chỉ là chưa chắc anh sẽ tin, thậm chí có thể anh sẽ bắt tôi về lại bệnh viện tâm thần luôn đấy chứ."

"Không không không, đừng nghĩ giữa chúng ta có quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, hãy coi như đây là một cuộc nói chuyện phiếm giữa bạn bè bình thường với nhau, sẽ không đến mức đó đâu." bác sĩ Lý nửa đùa nửa thật nói, "Kể cả cậu có nói với tôi là cậu bị Thái Thượng Lão Quân kéo vào trong lò luyện đan thì tôi cũng sẽ tin."

Lâm Thất Dạ im lặng một lát rồi khẽ gật đầu."

Hồi bé, tôi rất thích thiên văn."

"Ừm, rồi sau đó thì sao?"

"Đêm hôm đó, tôi nằm trên mái nhà mình ngắm trăng."

"Cậu nhìn thấy cái gì?

Thỏ Ngọc sao?"

Lâm Thất Dạ lắc đầu, câu nói tiếp theo của cậu ngay lập tức khiến nụ cười của bác sĩ Lý trở nên cứng ngắc.

"Không, tôi thấy một vị thiên sứ."

Lâm Thất Dạ nói một cách nghiêm túc, hai tay để trước người còn khua qua khua lại miêu tả."

Được bao phủ bên trong ánh sáng vàng chính là Sí Thiên Sứ mọc ra sáu chiếc cánh chim màu trắng."

------Tác giả có điều muốn nói: Được rồi, sách mới chính thức lên kệ, mong mọi người sẽ ủng hộ!
 
Tôi Học Trảm Thần Ở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 2: Thiên thần trên Mặt Trăng


Cả căn phòng bị bao trùm trong bầu không khí yên tĩnh.Mấy giây sau, bác sĩ Lý lấy lại tinh thần, "Sí Thiên Sứ?"

"Đúng vậy."

"Ngài ấy đang làm gì?"

"Không làm gì cả, Ngài tựa như một bức tượng màu vàng kim, ngồi tại trung tâm của một cái hố khổng lồ trên Mặt Trăng, ngẩng đầu nhìn Trái Đất, trông giống như đang... canh gác?"

Bác sĩ Lý dụi dụi khóe mắt, nói một cách bất lực: "Thất Dạ, cậu có biết Mặt Trăng cách Trái Đất bao xa không?"

"Gần 400.000km."

Lâm Thất Dạ bình tĩnh nói."

Gần 400.000km."

Bác sĩ Lý lặp lại một lần, "Cho dù có dùng kính thiên văn tân tiến nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bề ngoài Mặt Trăng, mà năm cậu bảy tuổi, chỉ cần nằm trên mái nhà lại có thể nhìn thấy thiên sứ ở trên Mặt Trăng bằng mắt thường?"

"Không phải tôi nhìn thấy Ngài ấy."

Lâm Thất Dạ yếu ơt mở miệng, "Là Ngài ấy nhìn thấy tôi, tôi chỉ vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt đã như là bị Ngài kéo xuyên qua không gian, đối mặt với Ngài."

"Nói như vậy, là Ngài ấy cưỡng ép cậu?"

"Coi như là thế đi, nếu không thì sao tôi có thể nhìn thấy được bề ngoài của Mặt Trăng?

Tôi cũng không có Thiên Lý Nhãn."

"Nhưng nếu như trên Mặt Trăng thật sự tồn tại một vị thiên sứ, vì sao nhiều năm qua loài người vẫn không hề phát hiện ra?"

"Không biết."

Lâm Thất Dạ lắc đầu, "Có lẽ vị Sí Thiên Sứ này không muốn bị nhìn thấy, hơn nữa...

Loài người thật sự hiểu rõ về Mặt Trăng sao?"

Lâm Thất Dạ nói vô cùng chân thành, chân thành đến nỗi bác sĩ Lý muốn cầm điện thoại lên gọi xe tới xách cậu về bệnh viện tâm thần ngay lập tức.

Bác sĩ Lý dù sao cũng là chuyên gia điều trị bệnh tâm lý, hắn đã từng gặp nhiều kiểu bệnh nhân rồi, hắn đã rút ra được một quy luật trong sự nghiệp y khoa của mình, những kẻ càng nói bậy một cách đàng hoàng chững chạc, lại còn khiến người nghe cảm thấy rất có lý, càng là những kẻ có bệnh không hề nhẹ."

Vậy mắt của cậu thì sao?

Đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Thất Dạ duỗi tay, nhẹ nhàng xoa miếng vải đen che trên mắt, trong lời nói không hề có chút dao động, "Ngày ấy, tôi và Ngài mới vừa đối diện trong chốc lát...

Tôi liền bị mù."

Bác sĩ Lý há hốc miệng, cúi đầu nhìn bệnh án trong tay, rơi vào trầm mặc.Tại cột ghi nguyên nhân bị mù, chỉ có bốn chữ.--Không rõ nguyên nhân.Cho nên...

Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ thật sự giống như Lâm Thất Dạ nói, cậu ta nhìn thấy thiên sứ trên Mặt Trăng?

Không thì phải giải thích như thế nào về việc đột nhiên bị mù?

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị bác sĩ Lý trực tiếp bóp chết.Nguy hiểm thật, suýt chút nưã đã bị bệnh nhân tâm thần dắt đi lệch hướng!

Hắn gần như có thể tưởng tượng ra được biểu cảm đặc sắc của các bác sĩ lúc cậu bé Lâm Thất Dạ nói ra lời vừa rồi vào mười năm trước.Cũng khó trách đứa nhỏ này bị cưỡng chế ở lại viện, dù có nhìn kiểu gì cũng thấy lời cậu nói ra đều là những lời mà bệnh nhân tâm thần sẽ nói.

Kiểu người này ở trong bệnh viện cũng không hề ít, có người tuyên bố mình là Tôn Ngộ Không chuyển thế rồi ngày nào cũng ngơ ngẩn đu trên xà ngang, có người nghĩ mình là giá treo quần áo cứ đứng bất động ở trong phòng cả đêm, có người còn nhìn ai cũng nghĩ là chồng mình, sơ hở chút là lại lén lút sờ mó mông của người khác...Ừm, người bệnh cuối cùng kia chính là một ông chú mập mạp đã bốn mươi tuổi đầu.

"Đây đều đã là chuyện của trước kia, vậy bây giờ thì sao?

Cậu cảm thấy chuyện này như thế nào?"

Bác sĩ Lý điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục quá trình thăm khám.

"Đều là ảo tưởng thôi."

Lâm Thất Dạ bình tĩnh mở miệng, "Hôm đó, tôi chỉ là bất cẩn rơi từ trên mái nhà xuống, đầu đụng xuống đất, về phần đôi mắt, có thể là do dây thần kinh nào đó bị tổn thương nên mới bị mù."

Cậu đã nói mấy câu này không biết bao nhiêu lần rồi, thuần thục mà lý trí.

Bác sĩ Lý nhướng mày viết gì đó lên bệnh án, sau đó lại cùng Lâm Thất Dạ nói một chút chuyện sinh hoạt hàng ngày, khoảng hai mươi phút sau, hắn nhìn đồng hồ, mỉm cười đứng lên.

"Được rồi, buổi thăm khám hôm nay đến đây là kết thúc, bệnh của cậu đã không còn vấn đề gì, mong là cậu có thể điều chỉnh tâm trạng, sống cho thật tốt."

Bác sĩ Lý bắt tay với Lâm Thất Dạ, nói lời động viên.

Lâm Thất Dạ mỉm cười, khẽ gật đầu."

Ây da, bác sĩ Lý, ở lại cùng ăn cơm đi."

Dì thấy bác sĩ Lý rời đi liền nhiệt tình giữ lại.

"Không được không được, tôi còn phải đi thăm khám cho bệnh nhân khác nữa, không dám quấy rầy."

Bác sĩ Lý lịch sự tạm biệt dì, sau đó mở cửa rời đi.

Ngay khi cửa vừa khép lại, nụ cười trên môi Lâm Thất Dạ biến mất, cứ như là chưa từng tồn tại.

"Ảo tưởng... sao..."

Cậu lẩm bẩm một mình."

Anh, ăn cơm thôi!"

Em họ Dương Tấn bưng đồ ăn đi từ trong phòng bếp ra, gọi cậu một tiếng.Dương Tấn là con trai của dì, kém Lâm Thất Dạ bốn tuổi, mới vừa lên trung học cơ sở, từ sau khi cha mẹ Lâm Thất Dạ mất tích và cậu phải chuyển đến ở nhà dì thì hai người đã lớn lên cùng nhau, quan hệ còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.

"Tới liền."

Lâm Thất Dạ lên tiếng.Lâm Thất Dạ vừa mới ngồi xuống bàn ăn, đột nhiên từ dưới chân truyền tới cảm giác ấm áp, cậu sững sờ, sau đó khóe miệng hơi giương lên.

Em họ Dương Tấn thoáng nhìn xuống dưới bàn, cười mắng:"Nhóc Tiểu Hắc lười biếng này hay quá nhỉ, bình thường uể oải không thèm động đậy, vừa đến giờ ăn cơm cái là chạy tới nhanh nhất."

Một con chó màu đen thò đầu ra từ dưới gầm bàn, lưỡi thè cả ra ngoài thở hồng hộc, nó đến cạnh bên chân Lâm Thất Dạ liếm bàn chân của cậu, trên mặt tràn đầy vẻ lấy lòng.Ba người cùng một con chó, đây chính là một gia đình.Giản dị, khó khăn, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta vô cùng an tâm.

Mười năm qua đều như vậy.

Lâm Thất Dạ xoa đầu nó, gắp một miếng thịt từ phần thịt không nhiều lắm ở trong mâm, để vào trong bát của em họ Dương Tấn.

"Gặm cho nó một miếng xương."

Dương Tấn đồng ý, dựa vào tình cảm anh em giữa bọn họ mà còn từ chối thì quá xa cách.

Cậu ta lại quan tâm một chuyện khác."

Anh, mắt của anh đã tốt hơn rồi chứ?"

Lâm Thất Dạ mỉm cười, "Ừm, hiện tại đã có thể nhìn thấy, dù không thể nhìn rõ hoàn toàn, vẫn còn phải quấn miếng vải đen này thêm mấy ngày nữa."

"Mấy ngày cái gì chứ, Tiểu Thất, dì nói cho con biết, đôi mắt là thứ vô cùng quan trọng, dù bây giờ con có thể nhìn thấy thì cũng đừng vội cởi miếng vải đen này ra, nhỡ may...

Nhỡ may lại bị ánh nắng mặt trời thiêu hỏng thì thật quá đáng tiếc!

Chúng ta vẫn cứ cẩn thận một chút, đeo thêm một thời gian nữa đi!"

Dì vội vàng dặn dò.

"Con biết rồi, dì."

"À anh này, em đã tiết kiệm được một ít tiền mua cho anh một chiếc kính râm cực kỳ phong cách, lát nữa mang ra cho anh xem thử!"

Dương Tấn nghĩ tới cái gì đó, kích động nói.

Lâm Thất Dạ cười lắc đầu, "A Tấn, kính râm mặc dù có thể cản ánh sáng, nhưng không hiệu quả bằng vải đen, hiện tại vẫn chưa thể dùng được."

"Được rồi..."

Dương Tấn có vẻ hơi thất vọng."

Nhưng mà đợi đến khi mắt hỏi hẳn rồi, anh sẽ đeo nó đi dạo phố mỗi ngày, đến lúc ấy lại mua thêm cho em một cái, hai chúng ta cùng đeo."

Nghe thấy câu này, ánh mắt Dương Tấn lại sáng rực lên, liên tục ừ mấy tiếng.

"Đúng rồi Tiểu Thất, dì đã chuẩn bị xong việc chuyển trường cho con rồi, chờ học kỳ này bắt đầu, con có thể chuyển từ trường học đặc biệt về trung học phổ thông bình thường."

Dì như nghĩ tới điều gì, nói, "Nhưng mà, con đã nghĩ kỹ chưa?

Trung học phổ thông bình thường cũng không giống với trường học đặc biệt, với tình huống của con, lỡ như..."

"Không có lỡ như, dì."

Lâm Thất Dạ cắt lời bà, "Mắt của con đã tốt rồi, lại còn muốn thi đậu một trường đại học tốt thì con nhất định phải đứng trên cùng vạch xuất phát với những người khác."

"Cái đứa nhỏ này...

Cho dù con không thi đậu đại học tốt cũng không sao cả, cùng lắm thì dì sẽ nuôi con cả đời!"

"Anh, em cũng có thể nuôi anh!"

Thân thể Lâm Thất Dạ khẽ run lên, đôi mắt dưới lớp vải đen hiện lên vẻ gì đó không rõ, môi cậu nhếch lên nở ra một nụ cười.Kiên định lắc đầu.

Dù không nói gì nhưng cả Dương Tấn và dì đều cảm nhận được quyết tâm của hắn.Ngay cả Tiểu Hắc ở dưới chân cũng tiến đến cọ cọ mắt cá chân Lâm Thất Dạ."-gâu!"
 
Tôi Học Trảm Thần Ở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 3: Gõ cửa


Về đến phòng, Lâm Thất Dạ khép cửa lại.Cậu không bật đèn.Đêm đã khuya, ánh sao bên ngoài cửa sổ rơi rải rác xuống mặt đất, bên trong căn phòng tối đen, Lâm Thất Dạ ngồi trước bàn đọc sách, chậm rãi tháo vải đen trên mắt xuống.

Trong chiếc gương trên bàn đọc sách phản chiếu một gương mặt thiếu niên tuấn tú.

Dáng vẻ của Lâm Thất Dạ trông rất đẹp, nếu có thể tháo vải đen xuống, lại chăm chút thêm một xíu, phối hợp cùng với khí chất lạnh lùng tĩnh mịch kia tuyệt đối chính là nam thần cực kỳ đẹp trai.

Chỉ tiếc, cậu quấn vải đen quanh mắt trong thời gian dài, lại thêm thân phận người khuyết tật đã hoàn toàn che đi ánh sáng của cậu.

Trong gương, Lâm Thất Dạ từ từ nhắm hai mắt.Chân mày cậu hơi nhíu lại, che đi sự rung động trên hai bên mí mắt, dường như là đang cố gắng muốn mở mắt ra, đến ngay cả hai tay cũng dùng sức nắm thật chặt.Một giây, hai giây, ba giây...Cơ thể cậu run rẩy một hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa chợt thả lỏng, thở hồng hộc.

Vài giọt mồ hôi chảy qua gương mặt Lâm Thất Dạ, trên mặt cậu lộ ra vẻ tức giận.Suýt chút nữa...

Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!Tại sao mỗi lần đều chỉ thiếu có một chút như vậy chứ?

Khi nào thì cậu mới có thể mở mắt ra thêm lần nữa, tự mình nhìn ngắm thế giới này?Cậu đã nói dối rằng hiện tại mình có thể nhìn thấy.Mắt của cậu căn bản không thể mở ra được, ngay cả hé mắt ra thôi cũng không được.Nhưng cậu cũng không có nói sai.Bởi vì kể cả khi cậu có nhắm hai mắt thì vẫn có thể "nhìn" thấy mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng.Loại cảm giác này rất vi diệu, cứ như là khắp cả người cậu đều mọc mắt, có thể cảm nhận được hết thảy mọi phương hướng không một góc chết, hơn nữa còn có thể nhìn rõ ràng hơn, xa hơn lúc đầu nhiều.

Ban đầu cậu còn không thể làm được, trong mười năm bị mù kia thì cậu cũng chẳng khác gì người mù thật, chỉ có thể dùng âm thanh và gậy dò đường để cảm nhận thế giới này.

Nhưng chẳng biết tại sao, bắt đầu từ năm năm trước, đôi mắt của cậu dường như có chút thay đổi, mà cậu cũng đã có thể bắt đầu cảm nhận được chung quanh.Ban đầu chỉ có vài centimet quanh người, lâu dần về sau cậu đã có thể "nhìn" càng ngày càng xa, càng ngày càng rõ ràng, đến hiện tại đã năm năm, phạm vi cậu có thể "nhìn" lên tới mười mét.Nếu một người bình thường chỉ có thể nhìn thấy mười mét, vậy thì mắt của người đó về cơ bản là vô dụng, nhưng đối với một thiếu niên đã mất đi thị lực, mười mét này có ý nghĩa rất lớn.Điều đáng nói là trong mười mét mà cậu "nhìn" được không hề có chướng ngại vật.Nói cách khác, trong phạm vi chu vi mười mét quanh Lâm Thất Dạ, cậu có được tầm nhìn tuyệt đối, nói một cách thô thiển, cậu có thể nhìn xuyên thấu, nhưng nói ở mức độ cao hơn, cậu có thể nhìn thấy mỗi một hạt bụi rời rạc trong không khí, nhìn thấy mỗi một linh kiện bên trong máy móc, nhìn thấy từng động tác của ảo thuật gia ở dưới gầm bàn...Mà nơi phát ra loại năng lực này có vẻ chính là đôi mắt nhắm chặt phía dưới lớp vải đen kia.

Mạc dù có loại sức mạnh gần như siêu năng lực này, Lâm Thất Dạ vẫn cứ không vừa lòng, có thể có được tầm nhìn tuyệt đối mười mét thì cũng tốt thật, nhưng cậu càng muốn dùng đôi mắt của chính mình, tự mình nhìn ngắm thế giới này một chút.

Đây là sự cố chấp của một thiếu niên.

Mặc dù hôm nay mở mắt thất bại, nhưng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng...Cái ngày cậu có thể thật sự mở mắt ra đã không còn xa nữa.Sau khi rửa mặt, Lâm Thất Dạ liền lên giường chuẩn bị đi ngủ sớm như thường ngày, nhiều năm sinh hoạt như người mù cũng không hẳn là chuyện gì xấu, ít nhất cậu đã dưỡng thành một thói quen tốt, đó chính là đi ngủ sớm.

Nhưng khi nằm lên giường, theo bản năng, trong đầu cậu lại hiện lên cảnh tượng đó.Dưới bầu trời tối tăm ngoài vũ trụ, trên bề mặt Mặt Trăng yên tĩnh, mặt đất xám trắng phản chiếu ánh sao ảm đạm, bên trong cái hố cao nhất, to nhất của Mặt Trăng, có một thân ảnh trông như pho tượng đang đứng đấy.

Thân ảnh kia yên lặng đứng đó cứ như thể đã tồn tại từ thời cổ xưa, ánh sáng thần thánh màu vàng tỏa ra, phần thần uy ấy đủ để khiến tất cả sinh vật đều quỳ rạp trên mặt đất.

Sau lưng Ngài, sáu chiếc cánh cực kỳ lớn mở ra, che khuất tia nắng mặt trời chiếu tới từ phía sau, in cái bóng khổng lồ trên mặt đất xám xịt.

Mà thứ thật sự in sâu vào trong đầu Lâm Thất Dạ chính là đôi mắt kia của Ngài.

Đôi con ngươi bao hàm thần uy, sáng rực như thiêu như đốt, giống như là mặt trời ở cự ly gầnCậu nhìn vào đôi mắt kia, chỉ trong chớp mắt, cả thế giới của cậu chỉ còn lại bóng tối.

Mười năm trước, cậu nói ra sự thật lại bị chẩn đoán là bệnh tâm thần.Nhưng trong lòng cậu biết rõ ràng nhất, đâu là sự thật, đâu là ảo tưởng.

Từ sau khi gặp được Sí Thiên Sứ trên mặt trăng là cậu đã biết, thế giới này...

Tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.Chậm rãi, Lâm Thất Dạ ngủ thật say.Cậu không biết là, trong khoảnh khắc khi cậu tiến vào mộng đẹp, bên trong căn phòng tối đen, hai tia ánh sáng vàng chói lóa hiện ra từ trong mắt cậu, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. ...Cách, cách, cách...Lâm Thất Dạ bước đi một mình trong màn sương mù.Sương mù chung quanh cuồn cuộn vô cùng vô tận, rõ ràng là đang đi lại trong hư không, nhưng mỗi lần Lâm Thất Dạ đặt chân đều sẽ phát ra âm thanh giòn rã, cứ như là ở dưới chân cậu có một mặt đất vô hình vậy.Lâm Thất Dạ cúi đầu nhìn cơ thể của mình, thở dài."

Lại là giấc mơ này...

Đêm nào cũng gõ cửa, mệt mỏi lắm đấy biết không hả?"

Lâm Thất Dạ bất lực lắc đầu, bước một bước tiến về phía trước.Một giây sau, sương mù chung quanh cuộn ngược, một tòa kiến trúc to lớn mang phong cách quỷ dị xuất hiện trước mặt Lâm Thất Dạ.

Nói nó quỷ dị, bởi vì rõ ràng là một tòa kiến trúc mang phong cách hiện đại, nhưng có một số chi tiết trên đó lại tràn đầy khí tức thần bí.

Ví dụ như cửa sắt to lớn điêu khắc đầy thần minh trên trời, ví dụ đèn điện giống như quả cầu lửa thiêu đốt, ví dụ như gạch men sứ chạm khắc hoa văn lơ lửng dưới chân...Cứ như là trộn lẫn lối kiến trúc hiện đại cùng với các yếu tố trong đền thờ từ thần thoại cổ đại, dở dở ương ương, nhưng lại có một loại vẻ đẹp không thể nào nói rõ.

Kiểu kiến trúc này, Lâm Thất Dạ có biết, hơn nữa còn vô cùng quen mắt.

Nó cực kỳ giống với bệnh viện tâm thần Dương Quang mà cậu đã từng ở một năm, bằng chứng rõ ràng nhất là, ở chỗ viết mấy chữ to "bệnh viện tâm thần Dương Quang" lúc trước, nay đã biến thành một dòng chữ khác.--Bệnh viện tâm thần Chư Thần."

Một nơi khó hiểu."

Lâm Thất Dạ lắc đầu, tiến bước lên trước, đi tới ngay trước cánh cửa sắt to lớn kia.Năm năm trước, không chỉ có cơ thể cậu đột nhiên xảy ra biến hóa, mà còn có cả giấc mơ của cậu.Năm năm qua, mỗi khi đêm xuống cậu đều sẽ mơ cùng một giấc mơ, mà nhân vật chính trong những giấc mơ này đều là cái bệnh viện tâm thần Chư Thần này.

Chỉ là, cửa lớn của cái bệnh viện này vẫn luôn đóng chặt, cho dù có làm thế nào cũng đều không thể mở ra.Lâm Thất Dạ đã đi vô số vòng chung quanh bệnh viện, chỉ có duy nhất một cái cửa vào là cái cửa sắt lớn ở trước mặt này, tường vây chung quanh mặc dù không cao, nhưng điều kỳ quái nhất chính là, mỗi lần Lâm Thất Dạ nhảy lên một cái thì độ cao của tường sẽ theo đó mà tăng lên.Còn nếu dùng sức mạnh...

Kể cả Lâm Thất Dạ có va nát cả người thì cánh cửa sắt kia cũng sẽ không động đậy một chút nào.Phương pháp để đi vào trong, dường như chỉ có một.

Gõ cửa.Lâm Thất Dạ nắm lấy vòng tròn trên cửa sắt, hít sâu một hơi, liên tục đập lên cửa sắt.Keng--!Như là tiếng chuông vù vù quanh quẩn trong bệnh viện tâm thần, cửa sắt chấn động, hơi lung lay, không hề mở.

Thử thêm lần nữa, cửa sắt vẫn y nguyên không hề mở ra.Lâm Thất Dạ đối với điều này chẳng hề ngạc nhiên, cũng không nổi giận, cực kỳ kiên nhẫn tiếp tục gõ cửa.

Năm năm qua cậu đã hiểu rõ được quy tắc của cái giấc mơ này, ngoại trừ gõ cửa, có dùng bất kỳ thủ đoạn nào khác cũng không thể mở cửa sắt ra, hơn nữa ở trong giấc mơ này, trừ việc gõ cửa ra thì cậu cũng chẳng thể làm được gì khác.Cũng may đây là ở trong giấc mơ, cậu sẽ không bị mệt mỏi, nếu không thì cơ thể đã sớm kiệt sức từ lâu.

Thế là, Lâm Thất Dạ cứ như một người làm thuê vất vả, cần cù chăm chỉ gõ cửa cả một đêm...
 
Back
Top Bottom