- Huyền Vỹ !
Chờ tớ với.
- Diệu Tú cất tiếng gọi - Nhanh lên nào Diệu Tú.
- Cậu còn nhiều năng lượng vậy sao ?
Đi nhanh gớm luôn, tớ mệt chết đây này.
Hôm nay, giám đốc thật khó ở, làm tớ tiêu tốn bao nhiều là kcal với mấy cái bản thiết kế.
- Thôi đặc thù công việc mà.
À này cậu có muốn ghé qua cửa hàng tiện lợi cùng tớ không ?
- Huyền Vỹ hỏi - Oke luôn !
Tiện tớ mua luôn ít đồCả hai cùng nhau bước vào cửa hàng tiện lợi ngay đối diện công ty, đường phố về đêm ngập tràn ánh đèn lung linh với xe cộ qua lại tấp nập.
Đây là một cửa hàng tiện lợi khá lớn với đa dạng mặt hàng, Huyền Vỹ mua một số đồ dùng cá nhân và thực phẩm còn Diệu Tú thì mua hàng tá đồ ăn vặt, thanh toán xong cả hai cô gái quyết định đi bộ về nhà.
Quãng đường về khu chung cư của Diệu Tú ở không xa chỉ mất tầm 10 phút đi bộ nhưng khu chung cư mà Huyền Vỹ ở thì phải mất tới hơn gần 1 tiếng đi bộ.
Sau khi chia tay nhau, Huyền Vỹ quyết định ghé qua tiệm giặt ủi để lấy đồ sau đó sẽ bắt xe về nhà thay vì đi bộ.
Cô rảo bước trên vỉa hè với hàng cây xanh thi thoảng khẽ lay và đưa suy nghĩ về cuộc sống của mình, tuy nhiên cô luôn có cảm giác có ai đó đang ở sau mình nhưng rồi lại bác bỏ ý kiến đó và cho rằng mình đã xem quá nhiều phim kinh dị nên mới như vậy và cô hoàn toàn không còn nghĩ tới giấc mộng kì quặc vào đêm qua nữa.
Huyền Vỹ vừa rời khỏi tiệm giặt ủi thì cũng vừa kịp lúc xe buýt dừng ở trạm, cô ngay lập tức lên xe vì đôi chân mình giờ đây đã như muốn rơi ra.Về đến căn nhà yêu quý của mình, cô cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết nhưng lạ thay hôm nay cô luôn cảm thấy như có đó ở bên, ở bên ngoài có nhiều người thì cô còn thấy bình thường nhưng hiện tại cô đang ở nhà hơn nữa là cô sống một mình, chẳng lẽ trong nhà có trộm.
Căn nhà ấm áp của cô nay thành sự lạnh lẽo đến kì lạ và lúc nào cô cũng như có cảm giác ai đó đang nhìn mình, về nhà cô lại càng cảm nhận điều đó rõ hơn.
Bất chợt cô nhớ lại giấc mơ về chàng trai đêm qua, xâu chuỗi lại thì mọi sự kì lạ đều bắt đầu sau giấc mơ đó, rốt cuộc là sao chứ ?
Nghĩ đến đó một lần nữa Huyền Vỹ lại cảm thấy rờn rợn trong người, gai ốc thi nhau nổi lên, cô tự trấn an lại bản thân mình rằng những gì nãy giờ cô nghĩ chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi.
Đột nhiên điện thoại reo lên làm Huyền Vỹ giật mình thoát khỏi những suy nghĩ mông lung.- A lô- Hi baby !
Cậu về đến nhà rồi à ?
- thì ra là Diệu Tú gọi- Ừ mình về rồi nè- Ôi mình lo lắm đó biết không, về mà không gọi lại cho mình.
- Diệu Tú trách- Thôi mà cậu, tớ xin lỗi, lần sau rút kinh nghiệm mà. hihi- Haizzz thôi cậu làm gì thì làm đi.
- Bye bye nhaaThì ra Diệu Tú gọi vì sợ cô đi một mình lỡ xảy ra chuyện gì, cả hai chơi với nhau từ hồi học cấp 2 đến bây giờ.
Tắm rửa ăn uống xong, Huyền Vỹ lại dán mắt vào hai cái màn hình máy tính và điện thoại, cô có nhiều việc phải làm trong tối nay cho xong, ngoài trời lại bất chợt đổ mưa khiến cô thấy thoải mái, tiếng mưa hoà cùng tiếng bàn phím và chút khói từ ly cà phê tạo thành một không gian thư thái.
Đột nhiên cô lướt trúng một bài viết nói về duyên âm, mối tình giữa người sống và người đã mất, tò mò Huyền Vỹ click chuột vào xem.
Càng đọc cô càng hoang mang và có phần bất an, mọi biểu hiện đều giống cô ở hiện tại đến lạ lùng, cô tiếp tục tra cứu khắp các trang mạng, tìm hiểu sâu về nó.
Đêm hôm đó cô quyết định làm theo hướng dẫn để kiểm tra duyên âm.Nằm trên giường cô cố gắng làm mọi thứ để mình ngủ và cuối cùng giấc mơ đó lại xuất hiện.
Vẫn là cái không gian mờ ảo đầy ma mị và trống trải vô tận đó nhưng lần này chàng trai kia không xuất hiện và cô một lần nữa tỉnh dậy trong chính căn phòng của mình và điều khiến cô kinh hãi hét lên đó là phía cuối giường có một chàng trai đang nhìn cô chằm chằm...
Vậy là Huyền Vỹ thật sự có duyên âm ?Chàng trai đó vẫn ngồi nhìn cô chăm chăm, anh ta có gương mặt điển trai nhưng trong đôi mắt luôn thường trực sự u buồn.
Lấy hết can đảm cô lại hỏi anh ta:- Anh là ai?
Tại sao anh cứ xuất hiện trước mặt tôi vậy?Đáp lại cô là sự im lặng.- Anh bị sao vậy?
Tôi đang hỏi anh đó, đừng có im lặng nữa !
- Huyền Vỹ mất bình tĩnh- Tôi đã chết - anh ta đáp lại bằng 3 từ Nghe xong Huyền Vỹ mặt tái nhợt, cô đang nói chuyện với một người đã chết sao ?
Anh ta chết rồi sao có thể nói chuyện được.
Cô thực sự muốn chạy ra khỏi đó nhưng cả cơ thể cứng đơ lại không sao di chuyển nổi, anh ta vẫn đứng trơ ra đó, Huyền Vỹ lại một lần nữa hỏi anh ta:- Vậy anh là duyên âm ?
Anh đi theo tôi ư ?
- Cô có thể nghĩ là như vậy.Anh ta vừa dứt lời thì cô choàng tỉnh giấc, nhưng rõ ràng nãy cô đã tỉnh lại trong phòng mình rồi mà chẳng lẽ là mơ trong mơ sao.
Sau những sự việc đó cô thấy cơ thể trở nên mệt mỏi, toàn thân đau nhức, nhưng thứ mà cô để ý đó chính là lời nói của anh ta, anh ta là người đã mất và đang đi theo cô.
Và thật sự là Huyền Vỹ đã bị đeo bám bởi duyên âm... ___Hết chương 3___ from: Yang Elys 💤