Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNgh0_4f44uN6DpdPwZxa1s5_lZSRK3HjJjpYMQH6H5fEkec-H37_xxtQ-n25vHZJ41p-7kcZEZC6vDSx2f3BVrwGsD5QdBzwcetgSPqefpihb4IsUD1CJQ9FTOPDXvmqn_yD-eYF6vE4P7qzzP9BS_=w215-h322-s-no-gm

Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Mẹ tôi gả tôi cho một cậu ấm nhà giàu… nhưng hắn ta lại bị liệt hai chân.

Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta:

“Anh có cần tôi cõng anh lên giường không?”

Anh ta cười hờ hững:

“Làm phiền em rồi.”

Tôi xắn tay áo lên, chuẩn bị cõng anh ta.

Ai ngờ chưa đứng vững, cả hai cùng ngã sóng soài xuống đất.

Chỉ thiếu chút nữa thôi… là tôi được thừa kế khối tài sản hàng tỷ rồi.

…​
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 1: Chương 1



Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu.

Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu.

Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc.

Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là…

Mẹ tôi lo lắng nói:

“Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.”

Mắt tôi lập tức sáng rỡ.

Tuyệt vời!

Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?

Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng.

Tại sao lại đi lấy một người tàn phế?

Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa.

Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi.

Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.

Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế.

Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.

Thành ra cho đến tận ngày cưới, tôi và anh ta mới lần đầu được gặp mặt nhau.

Trước khi hôn lễ được cử hành, mẹ tôi nhét tôi vào phòng nghỉ của chú rể còn miệng nói như thật với tôi:

“Ta đây là cho hai đứa có thời gian mà vun đắp tình cảm.”

…Còn mười phút nữa là lên sân khấu vun đắp tình cảm kiểu gì cho kịp?

Tôi xách váy cưới bước vào, đang định nghĩ xem nên mở lời thế nào, thì đột nhiên sững người.

Không phải bảo bên kia là một người tàn phế, bất lực và đáng thương sao?

Vậy người đàn ông lịch lãm đang ngồi trên chiếc xe lăn kia là ai?

Bộ vest đen được đo may vừa vặn, dù là ở tiệc cưới thì áo sơ mi của anh ta vẫn cố tình bung hai nút cổ, lộ ra phần xương quai xanh gợi cảm.

Dù đang ngồi, sống lưng anh vẫn thẳng tắp, toát ra khí chất cao ngạo, lạnh lùng.

Tôi nhìn kỹ lại mới phát hiện.

Một gương mặt đẹp đến nghẹt thở.

Dùng từ ngữ hoa mỹ đến đâu cũng không đủ để miêu tả cái dung mạo ấy.

Tay run một cái tôi liền bị váy cưới vướng chân làm ngã, cả người lúng túng quỳ nửa người ngay trước mặt anh ta.

Tôi ngước nhìn anh, lắp bắp nói:

“Tôi… tôi nếu nói mình đi nhầm phòng… anh tin không?”

Anh ta đã nhìn tôi từ đầu đến chân vài lượt kể từ khi tôi bước vào.

Giờ đây, một người ung dung ngồi trên xe lăn, một người thì lộn xộn quỳ dưới đất.

Ánh mắt anh ta cuối cùng dừng lại trên chiếc váy cưới chính là bộ anh từng sai người gửi đến nhà tôi.

“Em đoán xem?”

Tôi đoán là…

Anh ta chỉ bị liệt chân, chứ não đâu có bị liệt.

Để phá vỡ sự lúng túng vừa rồi tôi bật dậy thật nhanh, đành phải nói thật:

“Mẹ tôi bảo tôi vào để… vun đắp tình cảm với anh.”

Anh ta khẽ bật cười.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi anh lười nhác nói:

“Ừm, còn năm phút để vun đắp, chắc cũng đủ để lên sân khấu rồi.”

Nghĩ đến việc người trước mặt là “nhà tài trợ chính” của cả buổi tiệc, tôi vội vàng hỏi han với giọng cẩn trọng:

“Lát nữa ở trong lễ cưới, tôi cần phải chú ý điều gì không ạ?”

Trong lòng thì gào thét:

Ra yêu cầu đi! Đưa ra thật nhiều điều kiện đi! Rồi tăng tiền lên đi mà!

Nhưng mà…

Anh ta liếc nhìn tôi một cái rồi lười biếng nới cổ áo sơ mi:

“Không cần. Cô chỉ cần ngoan ngoãn làm một bình hoa di động là được.”

“À… vâng.”

Tôi ngoan ngoãn đáp lời, rồi đứng sang một bên im lặng, nhưng ánh mắt thì không kiềm được, cứ liếc trộm anh suốt.

Là tôi nông cạn, là tôi có lỗi.

Tôi thật sự hối hận vì đã từng vui mừng khi nghe tin anh ta “bất lực”.

Một gương mặt đẹp đến mức kinh tâm động phách như vậy nhưng lại không làm được chuyện kia, thì tiếc thật đấy.

Lễ cưới diễn ra suôn sẻ.

Chỉ làm một “bình hoa di động” thì dễ thôi mà.

Việc tôi làm chỉ là ưỡn ngực, hóp bụng, nâng m.ô.n.g rồi mỉm cười đứng dưới ánh đèn sân khấu, cầm cự đến hết buổi lễ là coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Có vẻ như Phó Tiện khá hài lòng với màn thể hiện của tôi. Kết thúc tiệc cưới, anh ta hơi ngà ngà men say rồi tiện tay nhét cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.

Không nói rõ để làm gì, cũng chẳng nhắc đến số dư.

Nhưng nhìn thái độ đó đây chắc chắn là tiền thưởng.

Con trai nhà họ Phó mà ra tay chắc chẳng phải con số nhỏ, tôi lập tức cất kỹ tấm thẻ rồi một lúc sau mới chợt nhớ ra phải quay lại hỏi mật khẩu.

Ngoài thẻ và mật khẩu anh ta vừa cho, anh ta còn tiện tay ném cho tôi một chùm chìa khóa và một mảnh giấy có ghi địa chỉ cùng số điện thoại.

Anh ta lên xe riêng rời đi rồi bảo tôi tự bắt taxi về “nhà”.

Nhưng mà tôi nào có tâm trí về biệt thự của cậu ấm nhà giàu?

Cầm được thẻ trong tay, việc đầu tiên tôi làm là chạy tới cây ATM gần đó. Đứng trước máy rút tiền, tay tôi lúc này còn run run vì hồi hộp.

Nhưng mà…
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 2: Chương 2



Số dư tài khoản: 100 tệ.

Là tệ mà không phải vạn.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu mãi đến khi bị người phía sau mất kiên nhẫn thúc giục:

“Em gái à, em còn có một trăm tệ mà em cũng phân vân lâu vậy à? Hay là cần anh đốt nhang khấn vái cho nó rồi em mới chịu rút?”

Tôi đỏ mặt rút thẻ ra, vẫn chưa cam lòng, lết đến quầy giao dịch gần đó hỏi lại lần nữa.

Kết quả quả nhiên vẫn là một trăm.

Anh ta đúng là biết chơi thật đấy.

Tình cảm không có thì không cần nói làm gì rồi, nhưng dù sao tôi cũng đã khoác váy cưới nặng cả chục ký rồi gả cho anh một lần.

Vậy mà chỉ cho thêm có một trăm đồng? Cái này là cho ăn xin chắc?

Càng nghĩ càng tức, tôi rút hết đúng nột trăm đồng đó, sau đó quyết định lấy số tiền này của anh xài đi cho bõ ghét.

Tôi gọi liền ba chiếc taxi.

Một chiếc tôi ngồi, hai chiếc khác chạy theo sau cho có khí thế.

Nhưng mà…

Tôi tính sai rồi.

Không ngờ biệt thự nhà họ Phó lại ở xa thế. Ba chiếc taxi tổng cộng hết hơn 400 tệ.

Một trăm xài sạch, tôi còn phải móc thêm hơn 300 tiền túi bù vào.

Đúng là xui xẻo.

Tối đó vào đêm tân hôn.

Tôi ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm gương mặt đẹp như tượng tạc của Phó Tiện nhưng hiện tại tôi nhìn kiểu gì cũng thấy tức.

Đang mải lẩm bẩm chửi thầm trong bụng, Phó Tiện bất ngờ quay sang nhìn tôi:

“Ti Tử Dao?”

Tôi: “Ây da, đúng… đúng rồi, là tôi đây.”

…Gặp nhà tài trợ lên tiếng là lập tức ngoan như mèo.

Ánh mắt Phó Tiện rơi lên mặt tôi, nhàn nhạt, nhẹ tênh như không, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn cả sống lưng.

Bốn mắt chạm nhau, anh hơi nhếch môi, giọng thản nhiên nói:

“Đến giờ đi ngủ rồi.”

Mặt tôi vô thức đỏ lên.

Nhưng vừa nhớ đến mấy lời mẹ dặn, lại như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.

“Ờm…” Tôi liếc nhìn đôi chân dài thon gọn đặt trên xe lăn của anh, cẩn thận hỏi, “Anh có cần tôi cõng anh lên giường không?”

Im lặng hai giây, tôi l.i.ế.m môi, bổ sung:

“Tôi khỏe lắm, cõng nổi.”

Phó Tiện ngồi trên xe lăn, giơ tay nới lỏng hai nút áo sơ mi, cười hờ hững:

“Vậy làm phiền cô rồi.”

Tôi bước đến, quay lưng lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Hai giây sau, Phó Tiện nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên vai tôi.

Cánh tay anh thon dài, thả lỏng vắt qua trước cổ tôi, cả người mang theo một mùi hương mát lạnh như gió núi, dễ chịu đến kỳ lạ.

Ban đầu tôi chỉ định thể hiện chút thiện chí với “nhà tài trợ”. Nhưng khi anh thực sự tựa vào vai tôi, khoảng cách gần như vậy khiến mặt tôi đỏ bừng lên.

Anh đã cởi áo vest, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng. Tôi thì đã thay váy cưới, chỉ mặc mỗi bộ váy dài dùng để tiếp rượu tương đối đơn giản.

Khoảnh khắc cõng anh lên, tôi thậm chí cảm nhận được rõ ràng thân nhiệt từ người anh truyền sang.

Nghĩ tới đây, tim tôi bắt đầu đập loạn.

Chân bước loạng choạng, tôi lại dẫm phải tà váy dài.

Tôi đang cõng anh và cả hai cùng đổ nhào xuống đất.

…Tôi nằm úp mặt dưới đất, không dám nhúc nhích.

Tôi thề tôi không phải kiểu nữ chính ngốc nghếch. Hai mươi mấy năm sống trên đời, tôi cũng coi như lanh lợi và thông minh.

Nhưng không hiểu sao hôm nay không biết bị cái gì ám đây đã là lần thứ hai ngã sấp mặt rồi. Ngã thì thôi đi tôi còn lôi cả “ông chủ” ngã theo.

Một lúc lâu không thấy anh động đậy, tôi bắt đầu hơi hoảng.

Không phải… ngất rồi chứ?

Tôi đang định ngẩng đầu xem thử thì giọng anh vang lên, trầm thấp, hơi khàn:

“Lại đây.”

Tôi lập tức ngồi dậy, rón rén bước tới, ngồi xổm xuống bên anh.

“Ờm…”

Tôi định giải thích, còn đang gom lời trong đầu thì cổ tay bỗng bị ai đó kéo mạnh một cái.

Phó Tiện túm lấy tay tôi, dùng sức giật nhẹ, tôi ngã thẳng vào lòng anh.

Sàn nhà lạnh toát, còn anh thì nằm ngửa ra đó, một tay siết chặt cổ tay tôi, cúi mắt nhìn tôi đang nằm đè lên người anh.

Gần sát thế này, tôi càng thấy rõ anh đẹp đến mức nào một cái đẹp c.h.ế.t người.

“Ti Tử Dao.”

Anh nhìn tôi chăm chăm, nghiến răng nói:

“Đỡ tôi về lại xe lăn. Tôi tự mình lên giường được.”

"Ờ... được thôi."

Ánh mắt của Phó Tiện quá áp lực, khiến tôi không dám nhìn thẳng. Tôi vội né tránh ánh mắt anh xong cúi đầu đỡ anh dậy.

Nhưng mà.

Lúc nãy ngã hơi xa, chiếc xe lăn vẫn còn nằm lăn lóc cách mấy bước.

Nghĩ đến chuyện Phó thiếu gia chân không đứng được, tôi đành đỡ anh ngồi tạm xuống sàn.

"Anh ngồi tạm trước đã, để tôi đi lấy xe lăn."

Phó Tiện không nói gì, nhưng ánh mắt lại tối đi vài phần.

Tôi đoán…

Có lẽ anh đang hối hận, dù là mua bình hoa đi nữa, cũng nên chọn cái nào có não.

Vì muốn chuộc lỗi, tôi lao như bay đến đẩy xe lăn lại gần.

Tôi cúi người định đỡ anh lên lần nữa, nhưng Phó Tiện lại không hề nhúc nhích.

Sao đấy? Dỗi rồi à?

Tôi cúi đầu nhìn thì thấy anh thở dài, giọng trầm khàn, đầy bất lực:

“Em đè lên chân tôi rồi.”

“…Xin lỗi, xin lỗi!”
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 3: Chương 3



Lần này tôi quyết chuộc lỗi cho bằng được, gom hết sức lực bế anh lên xe lăn.

Nhưng hình như Phó thiếu gia chẳng vui vẻ gì.

Anh cắn răng, tai đỏ ửng, môi mím chặt như chịu đựng điều gì ghê gớm lắm, nói gần như nghiến răng:

“Ti Tử Dao, tôi bảo em đỡ, chứ không bảo em bế.”

Đúng là khó chiều.

Tôi “dạ” một tiếng rồi ngoan ngoãn đẩy xe lăn đến cạnh giường, đang định xem anh lên giường thế nào.

Nhưng ngay lúc đó,một giọng nói hơi trầm vang lên, có vẻ ngượng ngùng:

“Quay lưng lại.”

Tôi ngoan ngoãn quay người.

Chỉ là…

Ngay trên chiếc bàn đối diện, có một cái gương nhỏ, và qua mặt gương ấy, tôi nhìn thấy rõ..

Phó Tiện ngồi trên xe lăn, hai tay chống lên mép giường, lấy đà...

Bịch!

Anh rớt xuống rồi.

Bầu không khí có hơi ngượng ngập.

Tôi hiện đang quay lưng về phía anh, mà quay lại cũng không được nhưng nếu không quay thì càng không nên.

Đang lưỡng lự, sau lưng chợt vang lên giọng nói trầm thấp của anh, mang theo chút bực dọc, như thể đang giận mà không phát tiết được:

“Còn đứng đó làm gì?”

“À à.”

Tôi vội vàng quay lại.

Phó Tiện đang ngồi dưới đất, đôi chân trông có vẻ thật sự rất yếu, môi mím chặt, vành tai thì đỏ bừng.

Có lẽ sau hai cú ngã sấp mặt, lòng tự trọng của Phó thiếu gia đã chịu đả kích không nhẹ.

Tôi khom người, vòng tay anh qua vai mình để anh mượn lực đứng dậy, vừa đỡ vừa chân thành “an ủi”:

“Anh Phó, anh cũng đừng để tâm quá. Nếu là tôi mà bị liệt chân thì chắc đến đi vệ sinh cũng chẳng tự lau m.ô.n.g nổi, nói gì đến…”

Chưa kịp nói hết câu, tay Phó Tiện đang đặt trên vai tôi siết lại một cái.

“Câm miệng.”

“Vâng.”

Thế là, tôi ngoan ngoãn đỡ anh lên giường.

Rồi ngay sau đó, nhận được một mệnh lệnh lạnh tanh:

“Từ nay ra ngoài với tôi, chỉ được cười, không được mở miệng.”

“Vâng…”

Dù sao thì cũng là anh trả tiền mà tôi chỉ cần làm việc.

Anh không cho tôi nói chuyện, thì cùng lắm tôi uống nước bằng mũi thôi cũng được.

Đêm tân hôn, ban đầu tôi định trải đệm nằm dưới đất ngủ cho yên chuyện.

Nhưng Phó Tiện không cho.

Anh bắt tôi ngủ bên cạnh, đắp chung một chăn.

Thực ra tôi cũng không phản đối… nhưng vẫn phải làm ra vẻ e thẹn một chút.

Đang đỏ mặt lí nhí: “Như vậy… không ổn lắm đâu…” thì anh đột nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.

Tôi im lặng vài giây:

“Lại là một trăm tệ?”

“Hai trăm nghìn.”

“Chốt đơn, chồng yêu.”

Tôi lập tức giật lấy cái thẻ, cười híp mắt nhét vào túi.

Đêm đó rất yên bình, chỉ có điều… hơi lạnh.

Tên trời đánh này, nửa đêm chẳng biết bằng cách nào đã cuộn hết chăn về phía mình. Tôi rét run người đành phải lén rúc lại gần anh để ké được nửa tấm chăn.

Chỉ nhớ lờ mờ rằng…

Người anh rất ấm, cứ như ôm lò sưởi trong lòng vậy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Tiện đã ngồi sẵn trên xe lăn.

Không biết anh tự trèo lên lúc nào.

Chiếc xe lăn đặt ngay cạnh giường, anh đang cầm một quyển sách, cúi đầu đọc rất chăm chú.

Ánh nắng buổi sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, bao phủ hàng mi và khóe mắt anh bằng một lớp sáng vàng mỏng.

Cảnh tượng ấy… thật sự rất đẹp.

Tôi đang ngẩn người ngắm nhìn thì anh bỗng quay đầu lại:

“Xuống ăn sáng.”

Tôi vội gật đầu, lúc đó mới để ý dưới mắt anh có quầng thâm.

Anh… tối qua không ngủ ngon sao?

Rõ ràng là ôm chăn ngủ say như c.h.ế.t còn gì.

Phó Tiện đặt sách xuống, xoay xe rời khỏi phòng. Tôi cũng nhanh chóng xuống giường đi rửa mặt. Khi lướt qua quyển sách anh vừa đọc, không nhịn được mà đứng khựng lại:

《Chân – Giả Tôn Ngộ Không》

???

Ra là… mấy cậu ấm nhà giàu đều có tâm hồn trẻ thơ phong phú đến thế này à?

Ăn sáng xong, Phó Tiện liền ra ngoài.

Trước khi đi, anh dặn tôi: bất kể hôm nay có định đi đâu, thì đến 7 giờ tối phải trang điểm chỉnh tề, ở nhà chờ anh vì tối nay anh sẽ dẫn tôi đến dự tiệc gia đình nhà họ Phó.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Tiệc gia đình nhà họ Phó cơ đấy thật không thể qua loa được.

Hơn nữa, hôm qua ở tiệc cưới của tôi và Phó Tiện, giới thượng lưu và các ông trùm thương mại đều tới chúc mừng, chỉ duy có nhà họ Phó là chẳng ai đến.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Phó Tiện, hình như anh cũng chẳng để tâm đến.



Tôi không có đi làm mà ở mãi trong căn biệt thự trống trải cũng chán, nên đã gọi taxi ra ngoài dạo chơi.

Garage của anh dù đầy những chiếc xe sang phủ bụi, nhưng..

Anh không để lại tài xế nào, còn tôi thì đến bằng lái xe cũng chưa có.

Cầm theo thẻ ngân hàng, tôi bắt một chiếc xe bên ngoài đến một trung tâm thương mại sang chảnh nhất thành phố.

Người trong trung tâm đông nghịt, nhưng phần lớn đều giống tôi chỉ xem chứ không mua.

Dù sao, giá ở đây cái gì cũng tính bằng chục nghìn, cả trăm nghìn. Người thường có nhìn cũng chỉ dám thở dài.

Tôi đi một vòng, hai tay vẫn trắng trơn.

Ngược lại… bụng thì bắt đầu đau dữ dội. Tôi sực nhớ trong túi có giấy, liền quay người đi tìm nhà vệ sinh công cộng.

Nhưng..
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 4: Chương 4



Có lẽ vì là cuối tuần, lượng người quá đông, toilet nữ đã xếp hàng dài dằng dặc. Còn bên toilet nam thì lại vắng tanh.

Bụng đau chịu không nổi nữa, tôi đành lén chui vào toilet nam.

Khóa cửa.

Ngồi xuống…

Vừa kéo quần lên, chuẩn bị xả nước thì cửa vách bên cạnh bị gõ hai cái, theo sau là một giọng nam trầm thấp vang lên:

“Xin lỗi, có thể cho tôi xin vài tờ giấy không?”

Giọng nói vừa khàn, vừa nam tính, nghe cực kỳ hay.

Tôi vội lục túi, rút mấy tờ giấy còn sót lại đưa qua khe dưới vách, chẳng nhìn gì đã đưa luôn.

Nhưng vài giây sau, bên kia lại… đẩy trả về.

“Dùng cái này… không ổn đâu nhỉ?”

“Còn giấy không?”

Tôi mơ mơ hồ hồ, cúi đầu nhìn thử..

Chết tôi rồi.

Cái bị trả về, là… băng vệ sinh tôi để dự phòng trong túi!

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng lôi mấy tờ giấy ăn đút lại qua khe.

“Xin lỗi! Lúc nãy lấy nhầm!”

Đối phương ngừng vài giây mới nhận, giọng mang chút tò mò, hơi nhướng lên:

“Là… con gái?”



Lúc này tôi mới sực nhớ mình còn đang ở trong toilet nam.

Không dám hé răng nữa, tôi lập tức quay người… chạy trối chết.

Bảy giờ tối.

Khi Phó Tiện về đến nhà, tôi đã thay xong lễ phục, trang điểm chỉn chu, ngồi đoan trang trên sofa đợi anh.

Vừa thấy bóng anh ngồi trên xe lăn xuất hiện, tôi lập tức đứng dậy, tay xách váy bước nhanh đến trước mặt anh, không quên khoe khoang:

“Đẹp không?”

Tôi thừa nhận mình có đôi lúc hơi mộng mơ, cũng hay nói hớ. Nhưng riêng khoản làm đẹp thì tôi chưa từng thất bại.

Từ tiệc cao cấp cho tới quẩy bar, tôi chưa bao giờ chọn sai trang phục.

Ánh mắt Phó Tiện dừng lại trên người tôi khoảng sáu, bảy giây, nhưng rồi lại lướt đi như không có gì, giọng nhàn nhạt:

“Cũng được.”

Cũng được?

Nhìn cái kiểu mắt anh tránh né, rõ ràng là không dám nhìn tiếp thì có!

Nhưng dù sao cũng là “nhà tài trợ chính”, tôi đâu có ngu mà lật mặt.

Thế là, tôi hào hứng xung phong đảm nhận vai trò trợ lý, đẩy xe lăn đưa anh ra ngoài.

Ra cửa, lên xe.

Từ biệt thự của Phó Tiện đến nhà họ Phó cũng không xa, chỉ tầm hai mươi phút đi xe.

Trên đường đi, anh chỉ im lặng không nói một lời. Nhưng tôi để ý thấy sắc mặt anh càng lúc càng lạnh.

Xem ra, tin đồn không sai quan hệ giữa Phó Tiện và nhà họ Phó đúng là có vấn đề.



Đây là nhà họ Phó sao?

Tôi đứng trước cổng, khẽ sững lại.

Không phải biệt thự… mà là một tòa trang viên.

Nhìn ra xa, thậm chí chẳng thấy nổi điểm kết thúc.

Ngắm nhìn vài giây, tôi thu hồi ánh mắt, xoay người quay lại đẩy xe cho Phó Tiện.

Có Phó thiếu gia dẫn đường, chúng tôi đi một mạch không bị ai cản lại. Khi tôi suýt lạc đường thì quản gia xuất hiện, đưa chúng tôi đến trước một tòa nhà, rồi mở cửa mời vào.

Tôi đẩy Phó Tiện tiến vào.

Sảnh tiệc rất rộng, bên trong có vài chục người đang đứng trò chuyện.

Vừa bước qua cửa, gần như tất cả ánh mắt trong phòng đồng thời đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Tôi mỉm cười, điềm tĩnh đẩy xe, thẳng tiến về khu vực chính giữa sảnh.

Ở đó, có một đôi nam nữ đang đứng. Người đàn ông mặc vest được cắt may hoàn hảo, dáng người thẳng tắp, khí thế trầm ổn.

Người phụ nữ bên cạnh tựa vào tay anh ta, váy đỏ ôm sát lộ rõ vóc dáng quyến rũ.

Chỉ liếc qua một cái liền biết chủ lực nhà họ Phó chính là hai người này.

Quả nhiên.

Khi chúng tôi tiến lại gần, Phó Tiện dừng lại hai giây, rồi trầm giọng gọi một tiếng:

“Anh.”

Tôi đoán không sai người đó chính là Phó Thời Trinh, người thừa kế chính thức của nhà họ Phó.

Phó Thời Trinh khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Phó Tiện, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

Ánh nhìn ấy, sắc bén như muốn đ.â.m xuyên người ta, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng lười nhác của Phó Tiện.

Trong ánh mắt đó có chiếm hữu, và đầy vẻ sắc sảo.

Khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Tôi cố giấu đi sự chột dạ, cất giọng gọi theo Phó Tiện:

“Chào anh.”

Nhưng..

Khi nghe giọng tôi, Phó Thời Trinh hơi nhướng mày, trong đáy mắt yên tĩnh như giếng cổ kia lóe lên một tia bất ngờ.

Giây tiếp theo.

Ánh mắt anh ta rời khỏi gương mặt tôi, nhẹ nhàng… rơi xuống cổ tay tôi.

Tôi hơi khó hiểu, liền cúi đầu nhìn theo.

Trên tay phải tôi đeo một chiếc vòng tay bằng bạc. Tôi vẫn luôn đeo từ trước đến giờ. Vì thấy nó cũng hợp với bộ đồ hôm nay nên tôi không tháo ra.

Tôi còn đang mải suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Thời Trinh đã dời mắt đi từ lúc nào.

Ánh nhìn vừa rồi… có lẽ là tôi tưởng tượng thôi.

Người đàn ông này mang lại cảm giác áp lực quá mạnh. May là anh ta không nhìn lâu, chỉ nói dăm ba câu hờ hững với Phó Tiện, rồi quay người rời đi.

Phó Tiện dường như cũng không thích xã giao. Anh bảo tôi đẩy anh đến một góc yên tĩnh, chẳng giao lưu, chẳng bắt chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Ánh mắt anh lơ đãng lướt qua từng người, từng người…

Nhưng vẫn không hé miệng một lần.

Ngồi lâu, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngột ngạt, liền nói với anh:

“Em đi toilet một lát nhé.”
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 5: Chương 5



Phó Tiện gật đầu, không nói gì.

Ra tới hành lang.

Thấy xung quanh không có ai, tôi lôi từ trong chiếc túi xách đeo chéo một điếu thuốc ra.

Nói là đi toilet, thật ra là thèm thuốc quá chịu không nổi.

Mới châm được một hơi, sau lưng liền vang lên tiếng bước chân.

Tôi luống cuống dập thuốc thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen quen:

“Không cần dập đâu, cho tôi một điếu.”

Tôi giấu tay cầm thuốc ra sau lưng, quay đầu lại.

Người đến… lại là Phó Thời Trinh.

Anh ta đi đến, dừng lại cách tôi khoảng hai bước, đưa bàn tay ra, lòng bàn tay ngửa lên ý bảo tôi đưa thuốc.

Tôi chần chừ một chút:

“Thuốc tôi rẻ lắm, với lại vị khá là nặng…”

“Không sao.”

Phó Thời Trinh khẽ cong môi, như đang cười nói:

“Vừa đúng ý tôi.”

Nói đến thế rồi, tôi chẳng còn cách nào, đành mở túi lấy thêm một điếu đưa cho anh.

Anh nhận lấy điếu thuốc và hộp quẹt, châm lửa.

Khói thuốc vừa phả ra, anh nghiêng đầu nhìn tôi:

“Không nhận ra tôi sao?”

“Hả?”

Tôi có hơi ngơ ngác, lúng túng cười:

“Nhận ra rồi… anh là anh trai của Phó Tiện.”

“Không phải.”

Phó Thời Trinh rít thêm một hơi thuốc, góc nghiêng của gương mặt anh ta thật sự rất đẹp.

“Chiều nay, cảm ơn vì tờ giấy.”

“…Là anh???”

Tôi bật thốt, ngạc nhiên đến không biết phản ứng thế nào.

Còn chưa kịp tiêu hóa xong thông tin, thì từ khúc rẽ hành lang, một bóng người trên xe lăn bất ngờ xuất hiện.

Phó Tiện tự mình đẩy xe đến, ánh mắt lười biếng liếc qua tôi, giọng nhàn nhạt:

“Là anh cái gì?”

Tôi im lặng, không biết phải trả lời thế nào.

Trái lại, Phó Thời Trinh thì điềm nhiên như không, tay kẹp điếu thuốc, mặt mày bình thản, ánh mắt lạnh nhạt.

Dưới cái nhìn chăm chăm của Phó Tiện, anh ta còn ung dung đưa thuốc lên hút thêm một hơi.

Rõ ràng là không có ý định muốn giải thích gì cả.

Tôi hơi bối rối.

Giờ phải nói sao đây?

Không lẽ nói là chiều nay tôi lang thang ở trung tâm thương mại cao cấp, chui nhầm vào nhà vệ sinh nam, rồi lỡ tay đưa băng vệ sinh cho anh chồng?

Cái này nghe xong chẳng khác gì tự khai là “thiếu não” luôn đi.

Đang phân vân chưa biết giải thích ra sao thì giọng của Phó Tiện lại vang lên:

“Đi thôi.”

Dứt lời, anh xoay xe lăn, lặng lẽ rời đi.

Tôi vội vàng bước theo. Nhưng ngay lúc lướt ngang qua Phó Thời Trinh, anh ta bỗng mở miệng:

“Thuốc khá ngon.”

“…Cảm ơn.”

Một màn đối thoại quái lạ đến kỳ cục kết thúc trong bầu không khí gượng gạo. Tôi vội vã chạy theo, chủ động đẩy xe cho Phó Tiện.

Tôi không ngốc, biết rõ ai mới là “nhà tài trợ chính” của mình.

Dù cho anh trai của anh ấy, đúng là giàu hơn nhiều.



Có lẽ vì nhà họ Phó quá đông người, nên buổi “gia yến” này, nhìn thế nào cũng giống một buổi tiệc giới thượng lưu.

Tôi đứng phía sau Phó Tiện, hai tay đặt lên tay cầm xe lăn, giữ nụ cười chuẩn mực, gật đầu chào từng người lướt qua bên cạnh.

Nhưng..

Người đến người đi tấp nập, vậy mà không có ai dừng lại chào hỏi Phó Tiện lấy một câu.

Xem ra, anh ấy không chỉ mất đi quyền thừa kế, mà địa vị trong nhà cũng thấp đến mức đáng thương.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thấy tội nghiệp anh một chút.

Nhưng Phó Tiện lại không hề để tâm đến, thậm chí còn có vẻ thoải mái tận hưởng.

Anh giơ tay, tiện tay với lấy một miếng bánh ngọt trên bàn gần đó.

Tay trái cầm bánh, tay phải ngoắc tôi lại.

“Lại đây.”

Tôi ngoan ngoãn cúi người tới gần, thì một bàn tay đã véo nhẹ má tôi, rồi cục bánh tinh xảo kia… bị nhét thẳng vào miệng tôi.

Hương ngọt nhẹ nhàng lan tỏa trong khoang miệng.

Phó Tiện phủi tay, thản nhiên quét mấy mẩu vụn bánh dính trên ngón tay.

“Ngon không?”

“Ngon.”

Anh gật đầu: “Lát nữa gói mang về.”

Tôi sững người. Trong đầu chợt hiện ra cảnh hồi nhỏ ăn tiệc quê, các dì các bác cầm túi nilon đi “túm gà quay mang về nhà”.

Ý thức được điều gì, tôi âm thầm siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn.

Có vẻ… địa vị của Phó thiếu gia trong nhà thật sự rất “cơ cực”.

Tôi từng đọc không biết bao nhiêu truyện tổng tài bá đạo. Gặp cảnh nữ chính ăn ngon, các thiếu gia luôn phất tay một cái:

“Lát bảo đầu bếp làm riêng mấy phần cho em.”

Còn thiếu gia nhà tôi…

Phất tay một cái:

“Gói mang về.”

Bữa tiệc gia đình tạm xem là yên ổn trôi qua.

Chỉ là “yên” ở phía Phó Tiện, còn bên Phó Thời Trinh thì đông nghịt người vây quanh, náo nhiệt vô cùng.

Tôi cũng không kìm được mà liếc nhìn vài lần.

Nhưng rõ ràng, đám người đó đều là mặt dày tự tới gần, còn Phó Thời Trinh chỉ đứng đó một mình, vẻ mặt lạnh nhạt, ngoài cô bạn gái bên cạnh thì gần như không nói chuyện với ai.

Đúng là, ngay cả trong tiệc gia đình, vẫn có sự phân chia giai cấp.

Tôi thấy hơi chán, đang định quay sang trò chuyện đôi câu với Phó Tiện thì vừa cúi đầu, liền bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn về phía đám đông.

Chỉ là..

Anh không hề nhìn Phó Thời Trinh, mà là... nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta.

Nếu đoán không nhầm, thì đó chính là vị hôn thê tương lai của Phó Thời Trinh.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 6: Chương 6



Mấy ngày quen biết Phó Tiện, ánh mắt anh lúc nào cũng hờ hững, như thể chẳng có gì trên đời khiến anh quan tâm nổi.

Tôi vẫn hay nghĩ trong bụng: gương mặt này đúng kiểu “cực phẩm đẹp trai nhưng lại chán đời”.

Thế mà… ánh nhìn anh dành cho người phụ nữ kia lại rõ ràng quá mức nồng nhiệt.

Có vẻ như tình cảm Phó Tiện dành cho “chị dâu tương lai” của mình… không hề đơn giản.

Ngay khi anh thu hồi ánh mắt, tôi cũng vội quay đi chỗ khác.

Là một "bình hoa đạt chuẩn", tôi hiểu rõ hơn ai hết: không nên đoán tâm tư của kim chủ.

Đoán nhiều quá có ngày mất việc như chơi.

Tôi cứ nghĩ, chỉ cần theo Phó Tiện ở góc yên tĩnh ngồi chờ tiệc kết thúc là xong. Ai ngờ, rắc rối vẫn tìm đến tận nơi.

Tiệc mới được một nửa, thì có một người phụ nữ mặc váy đen đi về phía chúng tôi, trông có vẻ khoảng từ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Chưa cần cô ta lên tiếng, chỉ nhìn mặt tôi đã biết ngay là người này không dễ chơi.

Đúng là xinh đẹp thật, nhưng mặt lại đầy vẻ chua ngoa, khó chịu.

Quả nhiên.

Cô ta bước đến, ánh mắt lướt qua gương mặt Phó Tiện, giọng điệu vừa cay nghiệt vừa giả tạo:

“Phó Tiện, chân cậu trị thế nào rồi? Tôi nghe đại ca nói… có khi cả đời cũng không đứng dậy được. Nhưng cậu cũng đừng nản, biết đâu trên đời này thực sự lại có phép màu nhỉ?”

Nghe chẳng khác gì mấy bà hàng xóm rỗi việc ngồi tám chuyện ở đầu ngõ.

Phó Tiện phản ứng thế nào?

Anh không thèm phản ứng gì cả.

Thậm chí chẳng buồn liếc nhìn cô ta một cái, mặc kệ người ta đứng đó nói như chó sủa thì anh vẫn ung dung như thể chẳng có gì tồn tại.

Nhưng cô ta có vẻ không chịu dừng lại.

Cô ta tiện tay cầm hai ly rượu từ khay bên cạnh, đưa một ly cho Phó Tiện:

“Lễ cưới của cậu, tôi bận quá nên không tới được. Nào, uống ly rượu mừng muộn nhé.”

Tuy nhiên.

Phó Tiện không nhận.

Tay cô ta lơ lửng giữa không trung, lúng túng thấy rõ.

Dừng lại hai giây, cô ta chuyển ánh nhìn sang tôi.

Ly rượu bị từ chối kia, giờ được chuyển sang trước mặt tôi.

Tôi nhìn sang Phó Tiện.

Có lẽ nhận thấy ánh mắt tôi, Phó Tiện lên tiếng, giọng nhàn nhạt nhưng không hề nể mặt:

“Phó Uyển, con gái nuôi của ông nội tôi, từng thầm tỏ tình với tôi.”

Tôi nghe mà có chút ngại giùm. Câu này… thực sự nên nói ra à?

Nhìn vẻ mặt Phó Tiện là biết, chắc chắn hồi đó anh từ chối cô ta thẳng thừng luôn rồi.

Chả trách vừa rồi Phó Uyển lại châm chọc móc méo như thế.

Yêu càng nhiều bao nhiêu, hận càng sâu bấy nhiêu.

Ly rượu kia đã bị cô ta cầm quá lâu, mà người xung quanh bắt đầu để ý đến tình hình bên này. Thấy Phó Tiện không cản, tôi liền vươn tay định nhận lấy.

Dù sao thì, dù chỉ là con nuôi, cô ta vẫn mang danh tiểu thư nhà họ Phó.

Tiểu thư mời rượu, tôi làm “bình hoa”, sao dám không nhận?

Thế nhưng.

Khi tôi chưa kịp chạm tay vào ly rượu, Phó Uyển đột ngột buông tay trước.

Tôi chưa kịp phản ứng, ly rượu rơi thẳng xuống người Phó Tiện.

Rượu đỏ loang ướt bộ vest của anh, chiếc sơ mi trắng bên trong cũng bị nhuộm thành những vệt đỏ sẫm.

Nhìn vô cùng thảm hại.

Ly rượu còn lăn trên người anh hai vòng, rồi rơi xuống đất.

Choang!

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên giòn tan, mảnh vỡ b.ắ.n tung, có mảnh còn cứa vào mu bàn chân tôi, đau buốt.

Sắc mặt Phó Uyển lập tức thay đổi, lông mày nhướng cao, giọng the thé chất vấn tôi:

“Là tôi nể mặt Phó Tiện tôi mới mời cô một ly rượu. Cô không uống thì thôi còn đập ly là có ý gì?!”

Sau khi thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, cô ta còn không quên đẩy sự việc lên một tầm cao mới:

“Nếu cô có bất mãn vì không ai trong nhà đến dự hôn lễ hôm trước, thì cứ việc nói thẳng ra.”

“Nhưng đây là tiệc gia đình nhà họ Phó, cô đập ly trước mặt mọi người, là muốn đối đầu với nhà họ Phó sao?”

Tôi khẽ nhíu mày nhìn cô ta.

Một cái mũ thật to vừa được úp xuống đầu tôi.

Tôi định lên tiếng phản bác, nhưng lại lo lắng ảnh hưởng đến Phó Tiện, nên trước tiên liếc nhìn anh một cái. Người kia vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, chỉ là..

Khi tôi nhìn qua, anh hơi nhướng mày.

Tôi không chắc có hiểu đúng ý không, nhưng trong lòng lại vang lên bốn chữ:

Cứ tự nhiên mà “phản dame”.

Vốn không phải dạng hay nhịn, nên tôi thật sự… phản lại.

“Tôi không cần cô gán cho cái mác ‘đối đầu nhà họ Phó’ này đâu.”

“Đây là lần đầu tiên bước chân vào nơi này, tôi đã luôn biết điều rồi, tôi càng không có lí do gì để gây rối. Chuyện vừa rồi quả thực là tai nạn, nhưng nếu cô cứ muốn tìm lý do…”

“Vậy thì coi như là do tôi thấy cô ngứa mắt.”

Nói xong, tôi làm bộ như vừa chợt nghĩ ra gì đó, cố tình nâng cao giọng cho cả sảnh tiệc nghe thấy:

“Nhưng mà… chẳng lẽ Phó tiểu thư cho rằng, tôi ghét cô vì chuyện cô từng tỏ tình với chồng tôi sao?”

Lời vừa dứt, tôi còn giả vờ ngạc nhiên, đưa tay bịt miệng, diễn như thật:

“Ơ chết, cái này… có thể nói ra được không nhỉ?”
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 7: Chương 7



Mặt Phó Uyển từ tím tái chuyển sang trắng bệch.

“Cô nói linh tinh cái gì vậy! Phó Tiện là anh tôi, tôi làm sao có thể tỏ tình với anh ấy?!”

“Vả lại anh ta chỉ là một kẻ tàn phế, có gì đáng để tôi thích chứ?!”

Cô ta tức đến mức không che giấu được nữa, lộ nguyên hình.

Xem ra, chuyện cô ta từng lén tỏ tình với Phó Tiện đúng là không dám nói to, bởi vì dù gì trên danh nghĩa hai người cũng là con cái nhà họ Phó.

Tôi nhún vai, quay sang nhìn Phó Tiện, ra vẻ oan ức:

“Phó Tiện, em nói gì linh tinh à?”

Anh vẫn không nhìn tôi, nhưng khóe môi rõ ràng cong lên, như đang cười.

May thay, Phó Tiện vô cùng phối hợp. Giọng anh nhàn nhạt vang lên, vô cùng chắc chắn:

“Không có.”

Hai chữ đơn giản, đã xác nhận lập trường của anh.

Sau đó, anh lại quay sang tôi. Rõ ràng là nói với tôi, nhưng giọng nói ấy lại vang vọng khắp sảnh:

“Video cô ta tỏ tình anh còn lưu trong máy. Em muốn xem thì tối về anh mở cho xem.”

Tôi nhìn sắc mặt Phó Uyển rồi mỉm cười, ngọt như mía lùi:

“Vâng, em cũng đang muốn biết cảnh cô ta tỏ tình với ‘anh trai’ mình trông sẽ như thế nào. Không hổ là dân đi du học về, Phó tiểu thư thật là… tư tưởng cởi mở ghê.”

Mặt Phó Uyển không còn chút máu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Chúng tôi vốn dĩ chỉ cách nhau một hai bước, cô ta bất ngờ xông tới, giơ tay tát thẳng vào tôi.

Bàn tay kia giáng xuống, nhưng lại không đánh trúng tôi.

Một cao một thấp, hai bàn tay đồng thời giữ c.h.ặ.t t.a.y đang vung lên của Phó Uyển.

Vài giây yên lặng sau đó là tiếng hít khí lạnh vang khắp phòng.

Một tay thuộc về Phó Tiện.

Anh ngồi trên xe lăn, cánh tay hơi nhấc lên, chặn lấy đòn đánh đang giáng xuống.

Nhưng bàn tay còn lại, mới là điều khiến mọi người phải tròn mắt:

Phó Thời Trinh.

Người đàn ông từ đầu buổi đến giờ luôn lạnh lùng, gần như chẳng buồn đáp lời ai.

Chính anh ta, đang giữ lấy cổ tay Phó Uyển, giọng nói trầm lạnh vang lên:

“Cô đang làm gì thế hả?”

Chỉ sáu chữ, ngữ khí lạnh băng, cũng đủ khiến Phó Uyển im bặt.

Người vừa nãy còn dám vênh váo mỉa mai Phó Tiện, giờ lại ngoan như mèo, không dám thở mạnh.

Phó Thời Trinh không nói thêm gì nữa.

Mà thật ra, với thân phận của anh ta, chỉ cần sáu chữ là quá đủ.

Ánh mắt anh lướt qua Phó Uyển, rồi dừng lại thoáng chốc trên gương mặt tôi, sau đó xoay người rời đi.

Lúc này, người phụ nữ mặc váy đỏ người vẫn đứng bên cạnh anh ta từ nãy giờ lại chủ động bước về phía tôi.

Khác hẳn với vẻ đanh đá, ngang ngược của Phó Uyển, cô ấy lịch sự gật đầu với Phó Tiện, rồi mỉm cười nhìn tôi:

“Chào cô, tôi là vị hôn thê của Phó Thời Trinh tôi tên Ôn Tố.”

Tôi vội vàng đưa tay ra bắt lại.

Ôn Tố cái tên nghe thì dịu dàng, thanh nhã… nhưng người trước mặt không chỉ như vậy cô ta lại còn đẹp đến mê người.

Trang điểm kỹ càng, vóc dáng yêu kiều, nụ cười dịu dàng của cô ấy khiến tôi suýt nữa khiến tôi thoáng quên mất mình là phụ nữ.

“Yêu nghiệt” là từ chính xác để nói về kiểu người như vậy.

Không khó hiểu khi cô ấy có thể đứng cạnh Phó Thời Trinh.

Sau vài câu trò chuyện đơn giản, Ôn Tố cũng rời đi. Nhưng tôi để ý thấy, từ đầu đến cuối

Ánh mắt Phó Tiện luôn dừng lại trên người cô ấy.

Không rời đi dù chỉ một giây.

Không ngờ đấy… người này, lại là loại si tình lặng thầm.

Sau khi Ôn Tố đi khỏi, Phó Tiện vẫn không nói câu nào, chỉ là… bắt đầu sai tôi đi lấy rượu.

Hết ly này đến ly khác.

Anh chau mày, vẻ mặt nặng nề, rõ ràng là trong lòng đang có tâm sự.

Cuối cùng, tôi không nhịn nổi, khẽ nhắc anh:

“Uống nhiều hại sức khỏe lắm đấy, anh phải uống ít lại xíu nha…”

Nhưng mà.

Phó Tiện chỉ liếc tôi một cái, rồi lục túi áo vài giây, móc ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa thẳng cho tôi.

“Im đi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái thẻ mất hai giây, còn chưa kịp hỏi có bao nhiêu trong đó, thì anh đã thản nhiên nói:

“Năm vạn, không cần mật khẩu.”

“Dạ vâng, thưa thiếu gia.”

Tôi lập tức im bặt, ngoan ngoãn nhận thẻ, nhìn qua nhìn lại rồi âm thầm thở dài trong bụng:

Người này có phải “trùm bán thẻ” không vậy?

Lúc nào cũng có thể rút ra một cái, số tiền thì mỗi lần mỗi khác!

Chờ tới chờ lui, cuối cùng buổi tiệc gia đình cũng kết thúc.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đẩy Phó Tiện ra khỏi nhà họ Phó. Lên xe rồi, anh cởi áo vest, bóp nhẹ ấn đường, nhắm mắt tựa người vào lưng ghế.

“Ti Tử Dao.”

“Dạ?”

Tôi lập tức rướn người về phía anh.

Nhưng đúng lúc xe rẽ cua, tôi không giữ vững, ngã thẳng vào lòng Phó Tiện.

Lạ ghê.

Khoảnh khắc va vào người anh, tôi theo phản xạ đưa tay ra đỡ thế mà lại…

Đỡ thẳng vào cơ bụng.

Cảm giác rắn chắc, đường cơ rõ nét.

Tôi hơi ngẩn ra. Người này bị liệt, ngồi xe lăn cả ngày, luyện cơ bụng kiểu gì vậy? Tập bụng trong mơ à?

Đang mải miên man thì trên đầu vang lên giọng nói quen thuộc:

“Sờ đủ chưa?”
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 8: Chương 8



Hả?

Tôi hoàn hồn ngay lập tức, rụt tay lại, nhanh chóng ngồi thẳng người, cười gượng:

“Vừa rồi xe rẽ gấp, tôi không giữ thăng bằng được…”

“Ừ.”

Phó Tiện lạnh nhạt đáp một tiếng, rồi mở mắt, nhìn về phía ghế lái trước mặt:

“Tháng sau tăng lương.”

Tài xế vội vàng cảm ơn, cười đến mức khóe miệng nhếch gần chạm tai… nhưng không dám phát ra tiếng.

Thăng lương vì sắp đặt một pha cua gắt để tôi ngã vào lòng anh? Thật có tâm đấy.

Sau màn “công thưởng minh bạch” ấy, tôi nhỏ giọng hỏi:

“Lúc nãy anh gọi tôi, là có chuyện gì vậy?”

Phó Tiện nghiêng đầu nhìn tôi, không biết từ đâu rút ra một chiếc túi nhỏ tinh xảo, đưa vào tay tôi.

Tôi mở ra xem.

Bên trong là mấy miếng bánh ngọt đã được gói lại kỹ lưỡng, chính là mấy miếng bánh trong bữa tiệc lúc nãy.

Hóa ra… anh vẫn nhớ chuyện tôi thích ăn.

Tôi sững người mất vài giây rồi mới giơ tay nhận lấy.

Đồ ngọt do đầu bếp riêng nhà họ Phó làm, vị hạnh nhân, ngọt nhẹ mà không gắt, ăn rất ngon.

Không nhịn được, tôi bẻ một miếng, đưa tới trước miệng Phó Tiện:

“Anh cũng ăn thử đi…”

Phó Tiện cúi mắt nhìn thoáng qua, cũng coi như nể mặt tôi, hơi hé miệng, ăn lấy một miếng.

Đêm thứ hai ngủ chung giường.

Trước đó, trợ lý riêng đã giúp anh tắm rửa. Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh đã thay sang bộ đồ ngủ màu đen bằng lụa đúng kiểu cao cấp, vừa mềm mại vừa lạnh lùng.

Mà lạ ở chỗ, bộ anh đang mặc lại chính là bộ đôi với bộ đồ tôi đang mặc.

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ mờ mờ. Tôi vội chạy đến đẩy xe cho anh, đến mức quên cả đi dép, chân trần bước trên sàn gỗ mát lạnh nhưng không thấy lạnh, chỉ thấy hơi… xấu hổ.

Dù sao thì tôi và Phó Tiện cũng chỉ là “vợ chồng hợp đồng”, mặc đồ ngủ đôi thế này thì ngại quá trời.

Khi đang đẩy xe đến gần giường, anh cau mày, liên tục hối thúc tôi nhanh lên.

Chỉ đến khi được tôi đỡ lên giường xong, anh mới nhìn xuống chân tôi đang đặt trên sàn, lạnh nhạt nói một câu:

“Sàn lạnh.”

Thế là tôi ngoan ngoãn leo lên giường.

Tuy đôi chân có bệnh, tính tình cũng khá lạnh lùng, nhưng không thể phủ nhận người này vẫn rất biết quan tâm người khác.

Đêm đó.

Tôi bỗng nhớ lại cảm giác khi mình ngã vào lòng anh lúc chiều. Cái ôm ấy vừa ấm áp vừa rắn chắc ấy…

Nghĩ một cái là không sao ngủ được nữa.

Phó Tiện bên cạnh thì ngủ rất say, có lẽ do uống rượu, giấc ngủ của anh nặng nề, đến mức còn… nói mớ.

“Ti Tử Dao… thật ra cái thẻ đó… không có tiền…”

Nói xong, anh ngủ tiếp như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi thì vẫn cầm cái thẻ được anh “tặng” lúc tối, ôm trong tay mà… mất ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.

Tôi cứ tưởng đã ngủ quên đến tận trưa, nhưng khi kéo rèm ra bên ngoài trời còn âm u, mờ xám.

Nhìn đồng hồ treo tường… mới hơn 5 giờ sáng.

Tôi ngáp một cái, xỏ dép đi toilet.

Tính lát nữa lên giường ngủ thêm, nhưng rồi lại lo lắng Phó Tiện không biết sáng sớm dậy đi đâu, chân cẳng như vậy…

Lo lắng nên tôi khoác thêm áo ngủ, bước ra khỏi phòng.

Hành lang vẫn bật đèn ngủ, ánh sáng lờ mờ dịu nhẹ.

Tôi đi đến đầu cầu thang, cúi xuống nhìn… phòng khách tầng 1 trống trơn.

Tôi nghĩ chắc anh có việc gì ra ngoài sớm.

Định quay vào thì chợt nghe thấy tiếng Phó Tiện.

Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, nhưng nội dung thì tôi nghe không rõ.

Tôi ngó quanh, hình như giọng phát ra từ một căn phòng ở phía trong hành lang tầng một.

Tôi biết mình không nên tò mò, càng không nên nghe lén. Nhưng mà…

Không hiểu sao, chân tôi cứ tự động bước về phía đó.

Trước cửa phòng.

Tôi nín thở, nép người một bên, từ khe cửa hé mở len lén nhìn vào.

Và cảnh tượng trong đó… khiến tôi kinh ngạc đến sững người.

Người đàn ông lạnh lùng, vô cảm mà tôi biết mấy ngày nay lúc này lại như biến thành một người hoàn toàn khác.

Anh mặc bộ đồ ngủ lụa đen lỏng lẻo, ngồi dựa nghiêng trên ghế, ánh mắt lạnh lùng, khí thế toát ra từ ánh nhìn còn hơn cả Phó Thời Trinh.

“Trong một phút, nói rõ ràng cho tôi.”

Giọng anh đều đều, tay kẹp điếu thuốc, tư thế lười biếng như đang nhàn nhã nói chuyện.

Tôi đưa mắt nhìn lệch sang bên, mới thấy ngoài mấy vệ sĩ mặc đồ đen đứng xung quanh, thì trên sàn, trước mặt anh, còn có một người đàn ông đang quỳ.

Người đàn ông ấy quay lưng về phía tôi, nên tôi không nhìn rõ mặt.

Phó Tiện nói dứt câu, người kia rõ ràng run lên một cái, nhưng vẫn không có lên tiếng.

Phó Tiện cũng không vội, chỉ ngậm thuốc nhìn người ta, như thể ánh mắt lạnh băng như băng ấy có thể xuyên thẳng qua đối phương.

Từ chỗ tôi đứng, vừa đúng góc nhìn thấy rõ gương mặt anh.

Và cặp mắt kia, lạnh thấu xương.

Dù đã ở cạnh nhau mấy hôm rồi,đến bây giờ tôi mới nhận ra… khí thế của Phó Tiện tạo ra áp lực đến nghẹt thở.

Tôi còn đang sững người thì anh đột ngột lên giọng, như đang quát người kia phải thành thật khai báo.

Tôi bị giật mình, tay khẽ run lên… lỡ đẩy cửa ra thêm một chút.
 
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai Chân
Chương 9: Chương 9



Tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên.

Phó Tiện đang tựa nghiêng trên ghế, quay đầu lại khiến ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Bầu không khí lúc này vừa ngượng ngập, vừa ngột ngạt và có tí xấu hổ.

“Cái đó…”

Tôi cố lấy hết dũng khí của mình nhìn về phía Phó Tiện:

“Tôi lúc tỉnh dậy không thấy anh đâu, cảm thấy hơi lo nên xuống tìm thử… Anh không sao là tốt rồi, vậy tôi lên phòng trước nha…”

Nói xong, tôi xoay người tính chuồn nhanh.

“Đứng lại.”

Là giọng của Phó Tiện.

Anh lên tiếng, không còn cái kiểu nhàn nhã, lười biếng thường ngày, mà là đầy lạnh lùng và nghiêm nghị.

Chỉ hai chữ, nhưng khiến người ta rùng mình.

Tôi hít sâu một hơi, quay lại.

Thấy ánh mắt Phó Tiện đang nhìn… chằm chằm vào chân tôi. Lông mày anh nhíu lại.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh.

Mình đang… chân trần đứng trên sàn nhà.

À đúng rồi, lúc nãy vì tiện nghe lén, tôi đã để dép ở đầu cầu thang. Giờ đi bộ xuống tầng mà quên luôn.

Hồi nãy còn lo hoảng hốt hóng chuyện, nên cũng chẳng cảm thấy lạnh gì.

Phó Tiện ra hiệu cho một trợ lý bên cạnh, người kia hiểu ngay, đẩy xe lăn lại, đỡ anh ngồi lên.

Phó Tiện lăn xe đến trước mặt tôi, ánh mắt vẫn lạnh tanh.

Ảnh nhìn khiến tôi thấy hơi hoảng.

“Phó…”

Tôi định lên tiếng, nhưng vừa gọi được cái họ, lại thấy… không hợp.

Gọi là “Phó thiếu gia” thì xa cách quá.

Gọi “Phó Tiện” thì lại… chưa thân tới mức ấy.

Tôi còn đang lưỡng lự thì Phó Tiện đã hành động trước.

Anh đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, hơi dùng lực một chút.

Tôi ngã ngồi luôn vào lòng anh.

Phó Tiện ngồi trên xe lăn, còn tôi thì… ngồi trên đùi anh.

Tim đập loạn xạ.

Không phải vì xấu hổ, mà là vì lo lắng.

Chân anh vốn đã bị thương, giờ tôi ngồi thế này, có khi nào lại… nặng thêm không?

Tôi vội đẩy tay lên vịn vào tay cầm xe lăn, định đứng dậy. Ai ngờ, tay tôi không cẩn thận bấm nhầm một cái.

Xe lăn bắt đầu từ từ lăn về phía… tường.

May mà Phó Tiện kịp thời dừng lại.

Anh cau mày, đè tôi ngồi xuống lại.

“Ngồi yên.”

Giọng lạnh tanh, khiến tôi sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi im.

Vậy là, Phó Tiện cứ thế ôm tôi trong lòng, tự tay điều khiển xe lăn, chở tôi quay trở lại lầu trên.

Trong biệt thự có thang máy, nên việc lên xuống không có gì bất tiện.

Cứ thế, tôi cứng người cả đoạn đường, bị… “bế ngồi” về phòng.

Vì sợ đè hỏng anh, tôi ngồi im như tượng, không dám nhúc nhích lấy một chút.

Đến lúc xe lăn dừng lại cạnh giường, mặt tôi đã nóng đến mức có thể rán trứng được rồi.

Nếu không phải giờ quá mất mặt, tôi thật muốn gọi điện cho mẹ mình, bảo bà đừng bao giờ tin mấy lời đồn vớ vẩn ngoài kia nữa.

Ai nói Phó Tiện bị liệt là không “làm ăn” gì được?

Xe lăn dừng lại bên giường, tôi lập tức nhảy xuống, ngồi xuống mép giường.

“Để tôi đỡ anh lên nhé…”

Mặt tôi nóng bừng, nhỏ giọng hỏi dò.

Phó Tiện day day ấn đường: “Không cần, tôi ngồi một lát.”

Nói rồi, giọng anh nhàn nhạt:

“Còn sớm, em ngủ thêm một chút đi.”

“Vâng…”

Dù sao vừa rồi cũng tận mắt bắt gặp anh xử lý “chuyện đen tối”, giờ tôi nào dám cãi lời?

Thế là ngoan ngoãn chui vào chăn.

Quả thật trời còn sớm, mới nằm chưa bao lâu, cơn buồn ngủ đã kéo đến.

Trong cơn mơ màng, tôi cảm giác có người lên giường, nằm sát vào tôi.

Tôi theo bản năng ôm lấy eo người ta, rồi… vắt luôn chân lên người đối phương.

Ở nhà tôi quen ôm gấu bông cỡ lớn để ngủ, tư thế lúc nào cũng như thế tay chân bốn phía, dính chặt không rời.

Lờ mờ trong giấc ngủ, hình như người bị tôi ôm… cứng người lại.



Tỉnh dậy thì… nắng đã chạm mông.

Tôi mở mắt, vô thức đối diện với một đôi mắt sâu đen, thăm thẳm.

Ánh nhìn kéo xuống.

Là Phó Tiện.

Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ lụa đen từ tối qua, nhưng không biết vì sao, hai nút áo trên đã bung ra, lộ xương quai xanh rõ nét.

Tôi cố ép mình quay đi, né tránh ánh nhìn, nhưng lại phát hiện.

Tư thế ôm hiện tại… thật sự không dám nhìn kỹ.

Tay tôi vẫn quấn chặt lấy eo anh, chân thì gác hẳn lên chân anh, cả người dính sát như bạch tuộc.

Gặp ánh mắt ấy lần nữa, tôi luống cuống buông tay ra ngay lập tức.

“Xin lỗi! Tôi… quen rồi…”

Nhưng mà.

Lời giải thích đó, hình như lại phản tác dụng.

Người đàn ông nãy giờ vẫn bình tĩnh, giờ đây nhíu mày, giọng lạnh hẳn:

“Quen ôm ai?”

“Hử?”

Tôi ngơ ra vài giây, rồi thật thà đáp:

“Một con gấu bông cao bằng người thật…”

Phó Tiện im lặng hai giây, khóe môi khẽ nhếch, hình như đang cười.

“Ừ, lát bảo trợ lý mua cho em một con mới.”

Phó Tiện nói được làm được.

Bọn tôi vừa ăn sáng được nửa bữa, trợ lý của anh đã xuất hiện cùng hai vệ sĩ.

Ba người đàn ông, mỗi người kéo theo hai con gấu bông khổng lồ. Mỗi con một màu khác nhau.

Phó Tiện liếc một cái, giọng lười biếng:

“Thích con nào? Để lên giường.”

Tôi nuốt vội miếng bánh trong miệng:

“Vậy… lấy con màu xám đi.”

Thật ra, nửa câu sau tôi không dám nói.

Con màu xám… nhìn rất giống Phó Tiện.

Chắc ôm vào cũng rất ấm áp và dễ ngủ.
 
Back
Top Bottom