Siêu Nhiên Tôi Đã Chuyển Sinh Thành Thức Ăn Hàng Đầu Ở Dị Giới.

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
366675335-256-k550630.jpg

Tôi Đã Chuyển Sinh Thành Thức Ăn Hàng Đầu Ở Dị Giới.
Tác giả: Tomioka_Kisa
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vượt Cấp, Trở Thành Ngoại Lệ!

Tác giả: Tomioka Kisa (Diệp Cẩn Uyên).

Thể loại: Chuyển sinh, hài hước, pháp thuật, phiêu lưu, hành động,...

Summary:
Mirei sau khi tỉnh lại đã được một phen chấn động, bởi vì không biết bằng cách nào và động cơ gì mà cô đang từ một con người đàng hoàng lại trở thành động vật bốn chân trắng muốt như thế.

Mirei bất động một hồi lâu, dù vậy cũng không tiếp nhận nổi hoàn cảnh lúc này của mình, nhìn thân hình bé nhỏ phản chiếu dưới mặt nước, Mirei khóc không thành tiếng.

Đúng lúc này, có một giọng nói máy móc vang lên trong đầu của Mirei, nó nói rằng: Chuyển sinh thành Thỏ trắng thành công.

Chào mừng Ký Chủ đến với Lục Địa Multi-Species.

Chuyện sau này Mirei mới biết được, loài Thỏ ở dị giới này chính là thức ăn hàng đầu của những chủng loài còn lại.

Mirei căm giận, chỉ mấy món vuốt như măng cục lên trời kêu than: ''Có giỏi thì đánh chết tôi luôn đi, mắc gì hành hạ tôi làm thức ăn của kẻ khác hả ông trời.''
Đoàng!

Thế mà ông trời đánh thật, còn cố ý đánh trật một chút vừa vặn xém hết nhúm lông trắng của cô coi như cảnh cáo cô nên biết giữ mồm giữ miệng, vì trời ở dị giới này có mắt và luôn chằm chằm nhìn vào cô.​
 
Tôi Đã Chuyển Sinh Thành Thức Ăn Hàng Đầu Ở Dị Giới.
Chương 1: Chuyển Sinh Rồi!


Trích lời Mirei: Ải cuộc đời mà!

•••

Sau một sự kiện nào đó mà chính Mirei cũng chẳng rõ, chỉ có thể nghĩ bản thân mình vừa ngủ một giấc thật dài và lâu, đến nổi sau khi tỉnh lại thì thấy khung cảnh xung quanh từ thành phố đông đúc với những tòa nhà chọc trời, mà giờ đây đã biến thành đồng không mông quạnh, gió lạnh thổi xù lông.

Xù lông?

Phải, từ lúc tỉnh lại Mirei đã luôn cảm thấy thân thể mình vô cùng kỳ quái, cảm giác hình như nhỏ nhắn đi rất nhiều.

Sau đó cô tìm được một vũng nước đọng, thế là mon men đến gần xem thử thế nào và rồi một cái đầu màu trắng tròn vo phản chiếu dưới mặt nước khiến Mirei tưởng rằng vì ngủ quá 180 phút nên đến cả mắt cũng xảy ra vấn đề rồi, ai đời lại tự nhìn mình thành một con thỏ như vậy chứ.

Ahaha!

Mirei bật cười lăn lộn trên cỏ một hồi đi nhìn lại lần nữa, chắc chắn lần thứ hai sẽ soi kỹ hơn.

Òm...!

Vẫn không có gì thay đổi, vẫn là con thỏ trắng mắt đỏ như ban đầu đã nhìn thấy.

Mirei chảy ba vệt đen dưới mi mắt, há hốc.

''Máaaaa, cái quái gì thế, sao tôi lại biến thành một con thỏ vậy?

Mơ hả?'' Vừa nghĩ đến trường hợp chỉ là nằm mơ thôi, Mirei định tát cho bản thân mình mấy cái để tỉnh lại, ai ngờ hành động này đã trở nên khó khăn với thân hình tròn trịa chân ngắn của cô hiện tại, Mirei khóc ròng nằm ịch xuống, hoang mang: ''Huhu, không phải là mơ.''

Rẹt rẹt...

Bỗng nhiên có âm thanh lạ vang vảng đâu đó trong đầu, Mirei ngừng khóc nhìn bốn phương tám hướng, sau khi xác định chắc là cô nghe nhầm thì tiếp tục oán trách ông trời, cảm thấy mình không sống tệ đến mức phải bị trừng phạt như thế này.

Rẹt...

Lại là âm thanh đó!

Mirei lúc này bật dậy, lắc đầu hai cái, lên tiếng: ''Có ai ở đây không?''

Ting!

[ Ký Chủ Mirei Lenny hoàn tất 100%, chuyển sinh thành công.

Chào mừng Ký Chủ đến với Lục Địa Multi-Species. ]

Ể?

Giọng nói máy móc ấy đang tự động vang lên ở trong đầu của Mirei, cô có phần kích động xoay một vòng rồi háo hứng.

''Giống mấy bộ anime chuyển sinh mình đã xem quá.''

Đáp: [ Ký Chủ có điều gì thắc mắc? ]

Mirei như đang chờ đúng câu hỏi này, lập tức làm rõ vấn đề.

''Tại sao tôi lại ở đây và trong hình dạng một con thỏ?''

Đáp: [ Tại vì Ký Chủ đã chết ở thế giới thật, trước khi tắt thở đã nhìn thấy hình con thỏ. ]

"..."

Mirei cứng đờ người, dù đã đoán được giọng nói đang nói chuyện với mình có thể chỉ là một cái máy vô tri vô giác, nhưng cách nó lạnh lùng nhắc về sinh tử của cô vẫn khiến cô giá rét ngập tràn trong trái tim, có phần nghẹt thở.

Mirei tuyệt vọng ngồi bệt xuống và dùng hai chiếc chân trước ôm lấy lồng ngực mình, những hạt nước mắt trong suốt thi nhau rơi khỏi vành mi, tiếng nấc không nhịn được phát ra ngoài, thật đau đớn, thật bi thương làm sao.

Mirei nhớ rồi, hôm ấy cô chỉ định ra ngoài để đi mua sắm ít đồ dùng cho nhà mới, không ngờ chẳng may lại gặp phải một đoàn người nổi loạn, bọn họ lao thẳng đến mà Mirei nào kịp tránh đi.

Kết quả, bị họ giẫm đạp đến không còn hình người.

Con thỏ mà cô thấy trước khi qua đời, là móc khóa treo trên cặp của một nữ sinh nọ cũng tham gia vào cuộc nổi loạn đó.

Mirei không cam tâm chút nào, sao cô có thể chết một cách uất ức như thế.

[ Ký Chủ, bây giờ cô vẫn đang sống. ]

''Tôi biết, nhưng...''

Nhưng không phải nơi cô thuộc về.

Giọng nói nghe thế đột nhiên lặng đi một lúc, như thể nó đang cố gắng châm chước câu từ sao cho không kích động đến Mirei nữa.

[ Xin tự giới thiệu, tôi là X1, kể từ hôm nay sẽ đồng hành cùng Ký Chủ sinh tồn ở Dị Giới, mong Ký Chủ sớm lấy lại tinh thần, trân trọng cuộc sống mới. ]

Mirei sụt sịt mũi, sau đó ngẩng đầu lên.

''Tôi phải làm gì?''

Đáp: [ Ký Chủ cần vượt cấp, thu thập kỹ năng, chống chọi lại cái ác. ]

Mirei:...

Có cho chọn lại nền văn minh không?

Sao mà nghe rủi ro quá vậy?

[ Còn nữa, Ký Chủ... ] X1 còn muốn nói thêm, đột nhiên lại ngưng ngang khiến cho Mirei càng thêm thấp thỏm không yên.

''Còn gì nữa, mau nói đi chứ.''

Đáp: [ Chủng loài của Ký Chủ được xếp vào sinh vật yếu nhất Dị Giới, là nguồn thức ăn hàng đầu của những chủng loài khác.

Mong Ký Chủ ghi nhớ và thận trọng. ]

!!!

Mirei sốc ngang, nghe đâu tiếng nứt vỡ trong trái tim cô rộp rộp.

Trong giây phút bức xúc và tức giận, Mirei dùng bàn chân như măng cục của mình chỉ lên trời, mắng: ''Có giỏi thì đánh chết tôi luôn đi, mắc gì hành hạ tôi làm thức ăn cho kẻ khác hả ông trời.

Tưởng trời thì hay lắm sao, tôi không sợ ông đâu.''

Đoàng!

Thế mà, trời đánh thiệt!!!

Mirei tái mét mặt thỏ quay đầu nhìn nhúm lông ở đùi của mình bị sấm đánh ngang cháy trụi, nhất thời không dám mắng bậy nữa.

Ý này, không khác gì ổng đang cảnh cáo cô nên biết giữ mồm giữ miệng, trời ở Dị Giới này không giống thế giới cũ của cô chút nào.

Sẽ nhìn chằm chằm vào cô, khiến trời chướng mắt lập tức sẽ thành thỏ nướng ngay.

[ Ký Chủ, ngài còn gì hỏi nữa không? ]

Mirei thở dài, nói: ''Để sau đi.''

[ Tuân lệnh, nhưng còn một việc Ký Chủ phải thực hiện ngay. ]

''Hửm?''

[ Để tôi có thể toàn tâm hỗ trợ, Ký Chủ cần phải lập ký ước bằng cách ban cho tôi một cái tên. ]

''Tên...'' Mirei vừa nghe đã lập tức xoa cằm, đắn đo suy nghĩ vắt óc một hồi thì òa lên: ''Có rồi, từ nay tôi sẽ gọi X1 là Neon.''

[ Neon! ]

Mirei cảm nhận được sau khi có tên, trong chất giọng của Neon không còn quá nhiều sự máy móc vô cảm nữa, cô cũng nhìn thấy Neon có một hình dạng là quả cầu thủy tinh, bên trong chứa đựng ánh sáng màu xanh dương luân chuyển thật xinh đẹp.

[ Cảm ơn Ký Chủ, vì vậy Neon xin nhắc nhở, ngài sắp bị diều hâu tấn công, xác suất thoát được là 62% nếu chạy về hướng Tây Nam. ]

''Gì hả?'' Mirei nhìn lên trời, đúng thật đằng xa đang có sinh vật nguy hiểm lao đến, Mirei vội vã xác định phương hướng rồi dùng bốn chân vọt lẹ về Tây Nam, càng gắng sức chạy, Mirei chỉ muốn chửi một tiếng.

Cái thân thể nhỏ này chậm quá đi mất.

Đáp: [ Không phải chậm, là do Ký Chủ chưa có kỹ năng. ]

''Làm sao để có kỹ năng?"

Đáp: [ Không thể trả lời, đó là cơ duyên của Ký Chủ. ]

Mirei suýt thì té ngửa, đây mà là toàn tâm hỗ trợ hả?

Đồ lừa thỏ!!!

.

Hộc hộc...

Sau khi dùng hết sức thỏ chạy hồi lâu, Mirei dừng lại ở một khu rừng già.

Do vận động liên tục nên hiện giờ cô vừa đói vừa khát, đang chậm rãi di chuyển thì bỗng nhiên cô giẫm phải thứ gì đó, âm thanh nghe rất giòn.

Mirei giật mình nhìn xuống chân mình, trong như một miếng kẹo đường cực mỏng vậy.

Hiếu kỳ, cô liếm một cái.

Neon lập tức hiện lên.

Đáp: [ Xác nhận tiến độ - Đã nhận được Kỹ Năng Tốc Độ Level 1. ]

Mirei sáng mắt, liếm một cái đã có kỹ năng, vậy thì cô sẽ ăn thêm để nâng cấp kỹ năng di chuyển, sau này có chạy trốn cũng không lo bị bắt kịp nữa.

Nhưng dù ăn hết số vật lạ hiện có, kỹ năng tốc độ cũng chẳng nhích lên được chút nào, xem ra cần phải ăn thật nhiều mới được.

''Neon, thứ đó là gì?''

Đáp: [ Bề mặt của đá Hourui, thường được mài thành bột làm nguyên liệu phục hồi vết thương, mức độ hiếm có so với con người: 38%. ]

''Phải tìm Hourui ở đâu?''

Đáp: [ Ở các hang động có kiến Antor sinh sống. ]

Sau khi Neon nói rồi, còn chu đáo cho Mirei xem hình ảnh của loài kiến Antor, ngoại hình căn bản cũng y hệt những con kiến mà Mirei thường thấy, có điều Neon thế mà chẳng nhắc đến chuyện kích cỡ của bọn chúng lại lớn hơn cả cục lông trắng Mirei rất nhiều.

''Áaaaa!!!'' Mirei bị kiến Antor rượt chạy thục mạng, còn bị hụt chân lăn hết mấy vòng trên đất làm lông trắng sắp nhuộm thành nâu, cô tức xì khói, mắng: ''Neon chết tiệt, sao không cảnh báo gì về kích thước của tụi nó vậy hả?''

Neon tự nhiên còn biết tặc lưỡi, không nhận mình sai.

Chậc.

[ Ký Chủ, tôi còn chưa nói hết thì ngài đã lao vào trong rồi. ]

Mirei:...

Xin lỗi!

Cũng khá là vất vả mới thoát được mấy con kiến Antor khổng lồ, Mirei thở thè cả lưỡi.

Nhưng cô không bỏ cuộc, vẫn muốn trở lại vào trong hang để tìm đá Hourui.

Kiến thôi mà, sao có thể làm Mirei Lenny này chùn bước được.

Mirei Lenny ấp ló bên cửa hang nhìn ngó đánh giá tình hình, điệu bộ hèn không thể hèn hơn, nhích từng chút một vào bên trong, cũng không dám thở mạnh.

Nhưng ngay lúc Mirei căng hết dây thần kinh thỏ lên, Neon lại đột nhiên lên tiếng.

[ Kiến Antor cũng ăn thịt thỏ. ]

Éccccc!!!

Mirei giật mình dựng hết cả lông, sau đó tự bụm miệng mình tránh cho việc ồn ào, cô đáp lại Neon.

''Động vật ở đây có con nào bình thường không vậy?.''

Đáp: [ Có! ]

Mirei thở phào, nhưng Neon còn chưa nói hết.

[ Nhưng không thọ. ]

Được rồi, coi như chưa hỏi gì đi!

Mirei tiếp tục công cuộc mò vào hang kiến, rồi cô nghĩ thật ra nhỏ bé cũng có chút lợi, chẳng hạn như chui vào các góc khuất dễ dàng mà không bị ai phát hiện.

Bên kia, đàn kiến Antor đang tụ lại để vo tròn lương thực dự trữ, Mirei nhân lúc chúng quay đi liền luồn lách đến gần các tảng đá đang phát sáng.

Liếm một cái, vị không tệ!

Cứ như thế, Mirei hấp thụ Hourui càng lúc càng nhiều, cho đến khi Neon lên tiếng cảnh báo.

[ Ký Chủ, lượng Hourui ngài hấp thụ đã đầy, không thể tiếp tục tiến độ. ]

''Hả?

Sao lại thế?

Tôi cảm thấy vẫn không được bao nhiêu Level mà.''

Đáp: [ Level kỹ năng ràng buộc với cấp độ của ngài, hiện tại ngài đang ở cấp độ 10, vì vậy kỹ năng không thể vượt qua cấp độ chính. ]

Thì ra là vậy.

Mirei tự nhiên có chút thất vọng, còn nhiều Hourui như vậy mà giờ cô có hấp thụ nữa thì cũng chẳng có ích gì, trừ khi nâng cấp độ bản thân lên cao thêm nữa.

[ Ngài có thể thăng cấp bằng cách đánh hạ các sinh vật khác. ]

''Cô kêu tôi đánh ai, trong khi tôi là con thỏ yếu nhất Dị Giới?''

Đáp: [ Vẫn còn một vài loài ngang bằng với ngài, thậm chí ngài có thể đánh cả đồng loại. ]

Mirei nhất thời nghẹn họng, ai lại làm thế.

Những sinh vật mà Neon nhắc đến gồm các loài như nhện, chuột, chim chóc hoặc các con vật có kích thước nhỏ, cùng với việc cô ăn tạp cũng có thể lên Level.

Hì hục, hì hục!

Bốp.

Chát.

Bụp.

Chạy nhảy lăn lộn cả nửa ngày trong rừng đánh nhau, khi Mirei kiểm tra lại thì thấy bản thân đã lên được thêm 10 Level chính nữa.

Cô mệt lã, nằm dài trên thảm cỏ nhìn trời.

''Ở đâu thì cũng phải làm việc vất vả thôi.''

Bỗng nhiên, Mirei ngửi được một mùi hương ngọt ngào lan tỏa, cô vội vã bật dậy rồi chạy theo hướng mà hương thơm đó bay đến.

Là một rừng hoa!

''Oaaa, đẹp quá đi.

Khoan nhìn kìa, mật hoa sao có thể nhiều như vậy?''

Không biết đây là hoa gì, nhưng nhìn số mật hoa nặng trĩu cả bông, Mirei sáng mắt muốn nếm thử nhưng chợt nhớ đến việc mình vừa rồi hấp tấp vào hang kiến thì khựng lại, rút kinh nghiệm kỹ lưỡng quan sát xem có kẻ địch canh gác hay không.

Sau khi xác nhận an toàn, Mirei vui vẻ hút mật hoa.

Bên cạnh, cũng có những người bạn ong bướm cùng nhau thưởng thức.

[ Xác nhận tiến độ - Đã nhận được Kỹ Năng Thu Hút Level 5. ]

Ngừng miệng một chút, Mirei chớp mắt chưa hiểu, kỹ năng thu hút?

''Nó có tác dụng gì vậy Neon?''

Đáp: [ Kỹ năng thu hút, cho phép Ký Chủ có được thiện cảm của người khác vô điều kiện. ]

''Ồ...'' Mirei uống thêm vài ngụm nữa, sau đó thì ngừng hẵng, nói: ''Nghe qua có vẻ tốt đó, nhưng tôi không muốn tự nhiên lại được người khác yêu thích dễ dàng như vậy.''

Đáp: [ Ngài có thể Khóa kỹ năng nếu muốn.

Sau khi kỹ năng bị khóa sẽ không thể mở lại, chỉ có thể dùng kỹ năng trao đổi một kỹ năng khác tương đương giá trị sức mạnh.

Ngài có muốn Khóa Kỹ Năng Thu Hút không? ]

Mirei dứt khoác đáp một tiếng: Yes!

Mặc dù không nhận kỹ năng nhưng thanh Exp của cấp độ chính vẫn thêm được một đoạn do ăn tạp.

Mirei nhìn sắc trời đã dần buông, đêm tối không biết hiểm nguy thế nào, trước khi hoàn toàn mịt mù cô nghĩ mình nên nhanh chóng tìm chỗ nghỉ ngơi tốt để bớt lo.

[ Ký Chủ cẩn thận, ngài đã vào tầm ngắm của thú săn mồi. ]

''Ở đâu?'' Mirei giật thót.

Đáp: [ Sau lưng ngài. ]

Mirei vừa quay qua thì đã thấy một đôi mắt màu đỏ sáng rực trong bóng tối, nó đang tiến lại gần hơn, một cách thật chậm rãi.

Nó tiến, Mirei lùi.

Hai bên ngầm thăm dò nhau hồi lâu, cuối cùng cũng không tránh được nổ ra một cuộc rượt đuổi dữ dội, bấy giờ Mirei mới nhận ra đối tượng truy bắt mình là một con sói...trắng.

''Anh bạn, chúng ta nhìn giống nhau như thế, không mấy người anh em tha cho tôi được không?'' Mirei đau khổ réo lên.

Nhưng sói trắng vẫn gầm gừ đuổi theo không ngừng, qua một đoạn nó cũng bắt đầu ý thức được việc một con thỏ yếu ớt sao lại có tốc độ không kém cạnh gì nó, thậm chí nó đã không đuổi kịp với tốc độ hiện tại của thú săn mồi, thật đáng ngờ.

Thế là sói trắng đánh chủ ý lên Mirei, nó đột nhiên phanh lại rồi dồn một lực lớn vào hai chân sau, phóng mạnh.

Vút.

Mirei ngước lên nhìn cái bóng sói to bự đang đáp xuống, hoàn toàn chặn trước con đường thoát thân của mình, cô thắng gấp chỉ kịp nghĩ một ý là phải quay đầu chạy ngược lại chứ không thể dùng lời xin tha mạng được với thú săn mồi máu lạnh.

Nhưng, móng vuốt của sói trắng đã hạ xuống đè bẹp Mirei dính vào mặt đất.

''Neon, nghĩ cách xử con sói này đi, tôi sắp thành bữa ăn của nó rồi nè.''

Đáp: [ Kiểm tra mức độ nguy hiểm - Xác nhận khả năng sống sót: 99% ]

Ủa?

Sao cao vậy?

Là không chết được đúng không?

Không bị ăn luôn?

Nhưng mà chân sói nặng đè trên thân vừa khó thở mà cũng đau quá trời rồi.

Mirei thử gồng lên, nhưng căn bản sức lực hai bên quá là chênh lệch.

Lúc này, con sói trắng lại đột nhiên lên tiếng: ''Lần đầu tiên, ta gặp được thức ăn biết nói chuyện đấy.

Ngươi là ai?''
 
Tôi Đã Chuyển Sinh Thành Thức Ăn Hàng Đầu Ở Dị Giới.
Chương 2: Thỏ Và Sói.


Trích lời Mirei: Những mối quan hệ không cần nói nhiều vẫn hiểu ý nhau!

•••

Mirei đau khổ dưới chân sói trắng mà không nói thành lời, mà chắc cũng vì thấy cô rên rỉ quá nên sói trắng mới nhấc chân lên, nó chòng chọc nhìn cục lông trên đất đang bày ra một sự yếu đuối không khác gì một con thỏ bình thường, trong khi trước đó còn chạy rất sung nên có chút hiếu kỳ, đến khi Mirei có lại ý thức thì mới phát hiện bản thân đã rơi vào hang thú dữ.

Sói trắng ngoạm cổ Mirei, đứng trước cửa hang rồi ném vụt cô vào trong.

Mirei khóc không thành tiếng lăn lóc trên đất rồi trôi sâu vào bên trong hang một cách bất lực, cô va phải cái gì đó rất cứng thì mới dừng lại được, đầu óc nhận một cơn choáng váng quay cuồng.

Tách.

Grừ grừ...

Mirei bị thứ gì đó nhiễu xuống đỉnh đầu thì giật mình choàng tỉnh, cảm giác ươn ướt lông khiến cô cực kỳ khó chịu, vì thế Mirei ngửa đầu thỏ lên.

Đập vào mắt cô, là ba con sói trắng đang nhỏ dãi thèm thuồng một con thỏ tròn trịa thơm lừng.

Ực.

Mirei nuốt nước bọt, hiểu ra con sói trắng lớn kia không ăn thịt cô ngay tại chỗ là bởi vì muốn cô trở thành bữa tối của đàn sói con, dù là sói con thì chúng vẫn to hơn Mirei rất nhiều.

Cô không thể ngừng tưởng tượng cái cảnh, mỗi con cắn lấy một cái chân cô, sau đó xé rách từ ba phía.

!!!!!

ÁHHHH!

Cứu mạng!

Mirei chạy tán loạn trong hang rộng mà lũ sói con cũng đang rượt bắt cô, trong chúng rất phấn khích nhưng cô thì sợ khiếp vía tới nơi rồi.

''Neon, Neon, Neon, mau làm gì với lũ sói đó đi!!!''

Neon hiện lên và bình thản hỏi: [ Ngài cần gì? ]

Mirei suýt thì vấp té, khổ sở đáp: ''Cần kỹ năng để hạ lũ sói, gì cũng được, miễn tôi có thể sống là được.''

[ Ngài có thể trao đổi Kỹ Năng Thu Hút để lấy Kỹ Năng Tê Liệt, ngài muốn đổi không? ]

Mirei gào lên: ''Yessss!''

Đáp: [ Tiến Hành Trao Đổi Kỹ Năng - Tiến Độ: 70%...80%...90%...100% - Xác Nhận Đổi Thành Công - Kỹ Năng Tê Liệt Level 5. ]

Ngay khoảnh khắc nhận được kỹ năng, cơ thể thỏ của Mirei bỗng nháy sáng, mà trong hang tối điều đó bỗng trở nên đầy đặc biệt, sói trắng lớn bỗng nheo mắt một cái.

''Đừng...đừng có dí ta nữa cái đám ranh con này!''

Dứt lời, Mirei thắng gấp sau đó dùng móng vuốt, kết hợp với kỹ năng tốc độ của mình mà tặng cho mỗi con sói con vài vết cào trên mặt.

Sau khi chúng bị cào, lần lượt ngã ra bất tỉnh.

Sói trắng lớn lập tức lao vào kiểm tra bầy con, sau khi xác nhận chúng vẫn còn sống bình thường thì đảo mắt nhìn Mirei, nó cất giọng: ''Ngươi đúng là thú vị.''

Mirei: ?

Nhưng tình huống khó hiểu này còn chưa được giải quyết, sói trắng lớn đã đem ba con sói con ném vào ổ rơm, bản thân nó cũng cuộn lại đánh ngáp một cái, đi ngủ.

Mirei giật mình, tự nhiên bỏ lại mình thân thỏ này cô đơn lẻ loi vậy?

Nhưng hình như bây giờ đám sói không muốn làm hại cô, mà Mirei cũng đã thấm mệt muốn nghỉ ngơi hồi sức.

Cô ngó nghiêng, phát hiện trên tường đá có một cái lỗ thủng vừa vặn cho cơ thể thỏ chui lọt, cô liền trèo lên đó, cuộn mình thành cục bông tròn rồi chìm vào giấc ngủ say.

Cũng đêm hôm ấy, Mirei vẫn mơ thấy bị sói rượt sấp mặt.

.

Sáng hôm sau, Mirei đang bất ngờ trước chuyện đám sói con bỗng ngoan ngoãn vây quanh mình, còn nằm sấp xuống thè lưỡi vẫy đuôi không khác gì chó nhà đang muốn làm nũng với chủ.

''Tụi này bị sao thế?'' Mirei tự hỏi.

Đúng lúc đó, sói trắng lớn hình như vừa đi kiếm thức ăn về, nó ngậm trên miệng một bọc lá lớn, lúc ném xuống đất có rất nhiều thịt động vật rơi ra, còn có trái cây dại.

Con sói lớn liền đá quả táo đỏ đến chỗ Mirei, nói: ''Ăn đi, ngươi là động vật ăn cỏ mà.''

Mirei có chút do dự, nhưng cô đang đói thật nên cũng ngậm ngùi cạp lấy vài miếng, rồi hỏi: ''Rốt cuộc chuyện này là sao?

Ngươi đưa ta về đây để làm gì?''

Sói trắng vừa nhai nuốt một con cá, nó liếm miệng, lại nhìn Mirei thản nhiên trả lời: ''Ta mang ngươi về hang để ''chơi'' với đám con của ta, không ngờ ngươi đánh hạ luôn tụi nó dễ dàng như vậy.''

Mirei buồn bực, ỷ là thú dữ thì muốn làm gì làm sao, có biết nhân quyền...à không, thỏ quyền không?

''Bởi vì bị ngươi đánh bại.'' Sói trắng tiếp: ''Nên bây giờ tụi nó tôn ngươi lên làm lão đại của chúng.''

Ah!

Mirei kinh ngạc, cô không biết sói còn có tập tính như vậy.

Nhưng thú thật cô cũng không bài xích điều này, bởi vì chính Mirei cũng thích việc thu phục kẻ khác bằng chính năng lực của mình, chứ không phải là nhờ vào Kỹ Năng Thu Hút.

Có hai lý do, thứ nhất khi còn là con người, bởi gia thế giàu có không khác gì miếng mật ngọt nên khi đó dù cô không làm gì cũng được rất nhiều người vây quanh tân bốc, cô cũng đã lấy làm vui vì điều ấy cho nên cũng chẳng khi nào từ chối họ điều gì, luôn sẵn lòng hỗ trợ khi họ cần.

Mãi về sau, cô mới biết sự thật thì ra bọn họ đến với cô là vì tư lợi, gom được của cô cái gì thì rất tranh thủ kiếm chát, nên một khi Mirei bắt đầu phản đối, bọn họ lập tức trở mặt lần lượt đâm sau lưng cô, đẩy cô vào rất nhiều phiền toái suốt cả thời gian dài.

Vì vậy khi nghe đến Kỹ Năng Thu Hút có thể chiếm lấy thiện cảm người khác vô điều kiện, Mirei lại nhớ về bản thân mình ở kiếp trước, trong lòng bỗng nảy sinh ghét bỏ.

Về điều thứ hai, Kỹ Năng Thu Hút là thuộc dạng kỹ năng bị động, không mang sức tấn công nên nếu có những trường hợp ngoại lệ không bị năng lực ảnh hưởng, lúc ấy bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm không kịp trở tay.

Thay vào đó, Kỹ Năng Tê Liệt chủ động tấn công lại có lợi hơn nhiều.

.

Sau hôm gặp gỡ bất đắc dĩ ấy, Mirei đã kết bạn với đàn sói trắng, nhưng nói kết bạn cho nhẹ nhàng thế thôi, thật ra là ba đứa nó tình nguyện làm thuộc hạ của cô.

Vì để có thể tăng cấp độ chính, Mirei cũng ở lại chỗ đàn sói để rèn luyện cùng với Kooji, Koosu và Kooza, là tên của ba đứa sói mà Mirei đã đặt cho chúng.

Mỗi ngày, cô sẽ để chúng rượt đuổi mình nhằm tăng sức bền bỉ, sau đó đến rèn độ nhạy bén khi bị kẻ địch tập kích bất ngờ, tiếp theo là đi đánh các con thú khác để luyện thêm khả năng cận chiến.

Thấp thoáng, một tháng trôi qua.

''Ở đây có vẻ sẽ gặp quái đó.''

Mirei ngồi trên đầu của Kooji nhìn xuống mảnh đất trống trải dài bên dưới vách đá, việc đánh hạ những con vật khác dường như đã không thể giúp Mirei tiến bộ hơn được nữa, vì vậy sói trắng lớn đã gợi ý cho cô đến đây, vượt qua khỏi vách đá này, thế giới bên dưới sẽ là địa bàn của những con quái vật nguy hiểm hơn.

''Được rồi, Kooji về trước đi, ta đi một chuyến sẽ về sau.''

Kooji đột nhiên hạ thấp chân trước, nó dường như không muốn rời đi và có ý định theo cô xuống bên dưới.

Mirei đưa chân trước xoa đầu nó, cô thật sự không thể đưa Kooji theo cùng được.

Dù sao, Kooji vẫn là sói con chưa có nhiều kinh nghiệm thực chiến, mà Mirei cũng chẳng mạnh mẽ bao nhiêu để có thể bảo vệ nó nếu lỡ không may gặp phải kẻ kịch dữ tợn.

''Không sao đâu mà, ngươi cứ về đi, ta sẽ sớm quay lại thôi.''

Mãi một lúc được Mirei trấn an thì Kooji mới chịu nghe lời, nó dùng mũi cọ lấy cô một cái rồi xoay đầu trở về hang.

Sau khi Kooji đi rồi, Mirei mới nói chuyện với Neon: ''Kiểm tra xem gần đây có loài gì giúp tôi đi Neon.''

Đáp: [ Cách ngài 100m có một bầy Smile. ]

Mirei:...

Phụt!

Hahahaha.

''Neon, cô đọc sai đúng không, là Slime mới đúng chứ.''

[ Ký Chủ, với ngài thì Slime như thế nào? ]

Nghe Neon hỏi như thế, Mirei nhớ lại mình từng chơi game có nhắc đến loài vật này, không khỏi tự tin trả lời: ''Những cục thạch phúng phính vô hại.''

Hah!

Mirei tự nhiên cảm thấy Neon vừa cười khẩy với mình.

[ Ký Chủ, ngài đi kiểm tra xem, rốt cuộc đó có phải là những cục thạch vô hại như ngài nghĩ hay không. ]

Mirei chợt có linh cảm không lành.

Nhưng không đi không được.

Giữa vùng đất rộng thênh thang choáng ngợp, Mirei chậm rãi từng bước nhảy cùng đề phòng xung quanh, ngoài âm thanh giẫm trên cỏ của cô ra thì cũng chỉ có tiếng gió thổi.

Mirei nhắm chừng còn hai mươi mét nữa thôi là đến địa bàn của địch rồi, phải cẩn thận hơn nữa mới được.

Ầm ầm ầm!

Éc!

Có những âm thanh bất thường truyền đến, Mirei không khỏi giật mình.

Mặt đất đột nhiên bị chấn động mạnh, như là có rất nhiều thứ đang tác động gây ra sự việc này, bởi vì trong nó không giống một hiện tượng động đất bình thường.

Ngay lúc Mirei còn chưa biết phải phản ứng như thế nào, thì Neon hiện lên, trong giọng nói còn có vài phần thưởng thức.

[ Ký Chủ, thế giới này không có chủng loài Slime, ngài nhớ cẩn thận nhé. ]

Eh?

Khi Neon vừa dứt lời, Mirei đã thấy từ đằng xa bỗng ùn ùn cát bụi, cường độ động đất cũng mạnh hơn đến nỗi cô dù đứng bằng bốn chân cũng bị mất thăng bằng.

''Cái, cái quái gì vậy hả trời???''

Hét lên rồi, Mirei tức tốc cong giò bỏ chạy.

Mà đằng kia, thứ gọi là Smile cũng đã lộ diện.

Cũng là hình dạng tròn trịa đó, cũng có mắt và miệng đang cười toe toét đáng yêu, cũng là sống theo bầy đàn.

Nhưng, tụi nó là đá!!!

''Bị giẫm một cái thôi là tan xương nát thỏ đóoooo.''

Mirei đổ mồ hôi lạnh, còn tụi Smile kia nhìn vô tri vậy sao cứ nhắm đến cô mà rượt, hại thân thỏ yếu đuối cắm đầu chạy muốn mất mạng, cũng hên là sau khi cô trở lại vách đá trước đó, tụi nó mới thôi không đuổi theo tận cùng nữa và lũ lượt kéo nhau quay trở về.

Cũng không biết tại sao tụi Smile đó lại coi Mirei là mục tiêu, hay chỉ đơn giản bởi vì cô bước vào vùng cấm của tụi nó nên chúng nổi giận tiêu diệt kẻ xâm nhập khả nghi.

Ư...uuuu...Mirei nằm bẹp xuống, thở dài.

Đấu với mấy cục đá đó dùng Tê Liệt cũng không có ích gì, phải chi tìm được thêm kỹ năng thì tốt biết mấy.

Đáp: [ Nơi ở của Smile thường có khoáng thạch Spower, chúng là thức ăn của Smile nhưng khi ngài có thể hấp thụ, nó sẽ trở thành Kỹ Năng Cường Hóa. ]

''Thật sao?''

Mirei mắt sáng rực reo lên, nhưng sau đó đã nhanh chóng xụ mặt nhụt chí, cô chán nản nói: ''Chưa kịp đến gần đã bị dí rồi, sao tìm được Spower chứ.''

[ Ký Chủ, cấp độ chính của ngài đã đạt đến level 40, xin hãy đi tăng cấp cho Kỹ Năng Tốc Độ. ]

Phải rồi ha!

Chỉ cần nhanh hơn đám Smile là được, không nhất thiết phải đánh bại bọn chúng.

Vì vậy, Mirei liền trở về hang sói để thông báo với các đồng minh của mình về việc cô sẽ ra ngoài vài ngày, Kooji nghe vậy lại muốn đòi theo cô.

''Đưa nó theo đi, ở đây nó sẽ ầm ĩ suốt thời gian ngươi vắng mặt mất.'' Sói trắng lớn đề nghị.

Mirei nhìn Kooji đang mắt long lanh năn nỉ mình, cuối cùng thỏ trắng cũng chịu thua đồng ý để Kooji theo cùng.

Lúc cả hai đến được nơi có đá Hourui thì trời đã sập tối, Mirei tìm được ít quả dại nên cô cùng với Kooji cùng ăn đỡ đói.

Mặc dù mắt thỏ có thể nhìn được trong đêm miễn là có ánh trăng, nhưng bên trong hang bốn phía đều kín mít tối đen như thế thì không được an toàn nếu bây giờ cô lẻn vào, cho nên Mirei quyết định đợi đến khi trời hửng sáng, cô sẽ vào trong tìm Hourui cũng không muộn.

Kooji lấy cơ thể của mình bao bọc giữ ấm cho Mirei, sau đó cả hai tựa vào nhau mà chìm vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau, Mirei thức dậy thì đã thấy Kooji ném đến chỗ mình một con cá sống còn giãy đành đạch, cô nhận lấy tấm lòng của nó, nhưng tâm lý của cô vẫn không thích thức ăn tươi sống như thế.

''Ngươi ăn đi, ta không ăn đồ sống đâu.''

Kooji nghe vậy thì đớp ngay, Mirei nhìn cảnh này thì buồn cười, có vẻ nó chỉ bắt được một con cá này và dù rất thèm nhưng vẫn kiên quyết nhường cho cô ăn trước.

Sau khi chém xong con cá, Kooji lại muốn đi tìm thức ăn khác cho Mirei, nhưng cô đã cản lại.

''Khoan đã, làm việc quan trọng trước.

Ngươi ở yên đây chờ ta quay lại, nhớ tuyệt đối không được đi đâu đấy.''

Kooji kêu lên một tiếng đã hiểu.

Lúc này, Mirei có kinh nghiệm đột nhập hang ổ của kiến Antor nên rất nhanh, cô đã nhìn thấy được vùng trời đá Hourui toả sáng, cũng không chần chừ lãng phí thời gian mà lập tức điên cuồng hấp thụ ngay.

Khi Neon thông báo cô đã tăng cấp Kỹ Năng Tốc Độ lên đến Level 40, Mirei nhịn không được liền muốn thử sức mạnh.

''Kooji, hãy dùng hết sức đuổi theo ta xem.''

Vào thế, Kooji bắt đầu lao tới.

Nhưng Mirei nhanh đến mức chỉ mới vài giây ngắn ngủi đã bỏ lại làn khói trắng cho nó.

Kooji khựng lại nghiêng đầu, hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng của thỏ trắng đâu nữa.

Chỉ khi Mirei biết mình chạy quá nhanh thì mới thắng gấp, quay đầu trở lại tìm sói con.

''Haha, xin lỗi, ta có hơi phấn khích.''

Nói rồi, Mirei nhảy lên đầu Kooji.

''Mình về thôi.''

Kooji hú lên, phấn khích chạy đi bay.

.

Không còn lo sợ, dù cho đám Smile dồn dập tiến đến Mirei cũng dễ dàng luồn lách tránh né không để bọn chúng chạm được vào mình, thuận lợi lao thẳng đến địa bàn của Smile, mà bọn chúng còn kéo nhau đi hết chẳng thèm để đứa nào ở lại canh gác, Mirei thuận thế chén sạch số khoáng thạch Spower kia, thành công nhận được Kỹ Năng Cường Hóa đạt Level 40.

''Neon, kiểm tra xem nếu ta và Smile tông trực diện thì bên nào sẽ thắng?''

Đáp: [ Phần thắng thuộc về ngài. ]

Ngon lành.

Đám Smile sau đó bị một con thỏ nhìn mềm như bông đánh hạ thê thảm.

Khi Mirei trở về hang sói, ba đứa nhỏ liền chạy vòng vòng xung quanh cô mừng rỡ.

Nhưng cũng chính lúc ấy, Mirei mới nhận ra không có bữa tiệc nào mà không tàn, cô cũng không thể sống mãi cùng những con sói này được.

Thế giới bên ngoài kia, cô vẫn muốn dùng đôi mắt này để chiêm ngưỡng.

Sói trắng lớn nằm trong ổ bỗng sâu xa nhìn Mirei, ánh mắt nó như sáng lên, có điều gì đó quan trọng, nó rời khỏi ổ, chậm rãi đi đến gần, lên tiếng: ''Cũng không thể ép buộc ngươi ở trong cái hang nhàm chán này.''

Mirei ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chạm lấy đôi mắt sói khí độ ngập trời ấy, cô lại hạ đầu.

Bởi vì khi đó sói lớn tha mạng cho cô, nên con thỏ như cô mới có cơ hội thể hiện mình, nhờ vậy có thể kết bạn với những đứa nhỏ này, cùng vui vẻ chơi đùa với nhau suốt cả tháng ngày qua.

Nên nếu cô đi, cô sẽ nhớ chúng lắm.

Như hiểu được tâm trạng của Mirei, mấy đứa sói con không giỡn nữa, lần lượt nằm xuống xung quanh cô, như muốn an ủi cô đừng buồn.

Mirei ánh mắt dịu dàng nhìn chúng, quả thật không nỡ rời xa.

Sói trắng ''hmph" một tiếng, sau đó chìa một cái móng vuốt ra, chạm vào giữa trán Mirei, trịnh trọng công nhận cô.

"Ta cho phép cô được quyền ký khế ước với lũ con của ta!"

Mirei giật thót, khế ước?

Ràng buộc linh hồn với nhau?

Đáp: [ Không phải!

Khế ước ở Multi-Species có chút khác biệt với những gì mà ngài biết.

Khế ước này, là khế ước một chiều! ]

"Khế ước một chiều?"

Đáp: [ Chính là dạng khế ước, chỉ có kẻ bị khế ước mới có sự ràng buộc. ]

Từ xưa đến nay, Mirei luôn hiểu khế ước là một dạng cộng sinh, nếu như một trong hai bên không may rơi vào cửa tử, thì đối tác của mình cũng sẽ không thoát được cái chết.

Vì vậy khi người ta quyết định khế ước, thì vốn dĩ đã có sẵn một sự tin tưởng tuyệt đối với nhau, có sống cùng sống, có chết cùng chết, không bao giờ hối hận.

Nên khi nói đến khế ước, thì đấy sẽ là chuyện trọng đại vô cùng.

Nhưng khi Neon nói đến khế ước một chiều, Mirei đột nhiên thấy lo sợ.

Quả nhiên lời tiếp theo của Neon, đã khiến Mirei như chết lặng.

[Khế ước một chiều, chính là dù kẻ bị khế ước có chết đi, người khế ước vẫn sẽ bình an vô sự.

Kẻ bị khế ước nếu phản bội, có thể giết chết bất kỳ lúc nào tùy ý người khế ước.

Người bị khế ước không có quyền lựa chọn, cũng không có tự do.

Nói thẳng ra, đó là nguyên tắc của khế ước nô lệ. ]
 
Tôi Đã Chuyển Sinh Thành Thức Ăn Hàng Đầu Ở Dị Giới.
Chương 3: Chuyện Quái Lạ.


Trích lời Neon: Không phải tự nhiên mà có câu: Phòng bệnh hơn chữa bệnh!

•••

Mirei lặng đi một lúc, thật không biết vì sao lại có thể loại khế ước bất công như vậy, nhưng khi Sói trắng quyết định để cô lập khế ước với những đứa con của nó, điều đó thể hiện rằng nó đã tuyệt đối tin tưởng cô.

Chỉ là trong lòng Mirei vẫn cảm thấy có chút kháng cự không thoải mái, dù cô biết bản thân sẽ không để đám sói chịu thiệt thòi nào nhưng nếu được, cô muốn một dạng khế ước công bằng cho cả hai bên hơn.

Vì thế, Mirei bèn hỏi Neon: "Thật sự không có khế ước hai chiều sao?"

Đáp: [ Không có. ]

Mirei nghe vậy thở dài thất vọng ra mặt, cô ngồi bẹp trên đất thật không biết phải làm sao, bởi vì chuyến đi sắp tới e rằng sẽ rất lâu mới có thể gặp lại nên cô sẽ nhớ bầy sói này lắm, chúng là những người bạn đầu tiên mà cô có thể tin tưởng ở Dị Giới này, xa cách quá lâu, sau này tụi sói con trưởng thành liệu có còn nhớ đến con thỏ nhỏ này nữa hay không?

Nhưng Mirei cũng không muốn dùng cái khế ước nô lệ kia lên bầy sói chút nào cả.

Sói trắng nhìn thấy Mirei ủ rũ mãi không chịu trả lời nó là có đồng ý khế ước hay không, có chút mất kiên nhẫn cúi xuống dùng mũi hất cô lăn tròn hết mấy vòng.

Mirei bị hất ngơ ngác ngẩng đầu lên, khó hiểu.

"Ngươi do dự?"

Nghe hỏi, Mirei hếch mũi, nhảy đến gần Sói trắng lớn rồi giơ cái chân măng cục lên, nghiêm túc nói: "Tôi không thích kiểu khế ước đó, nó khác nào là lồng giam đâu."

"..."

Sói trắng lớn hiểu những gì mà Mirei đang suy nghĩ, nhưng bởi vì hiểu mà nó mới cảm thấy kỳ lạ, có thể làm được chủ khế ước chính là niềm kiêu hãnh của bất kỳ ai, đối với một con thỏ nhỏ như cô còn là chuyện tốt vì khi ra ngoài cũng không sợ bị ức hiếp, nhưng cô lại chần chừ, cô vì nghĩ cho lợi ích của chúng mà không muốn, so với những kẻ trước đây từng tìm đến làm đủ trò xấu xa để khiến nó phục tùng, quả thật tấm lòng của Mirei khiến nó thêm muôn phần muốn giao phó số mệnh của đàn con.

Sói trắng lớn không chỉ tin tưởng Mirei, mà ở cô, nó còn hi vọng nhờ cậy.

Sói trắng lớn thời điểm này tuy nhìn vẫn còn khỏe mạnh nhưng thật chất nó đã sống gần 200 năm qua, vốn dĩ đã là một con sói già và đàn con thơ, nó không biết một ngày nào đó, thậm chí là ngay ngày mai thôi bản thân sẽ có kết cục gì, thế nên nó cần phải tìm một nơi đáng tin để gửi gắm những đứa trẻ của mình, nó muốn chúng có thể bình an mà lớn lên.

Trong thế giới rộng lớn này, bất kể là sinh vật nào cũng đều có giá trị, nhất là con người luôn tìm cách trấn áp sinh vật bọn nó, đám sói con cũng đã từng bị săn bắt một lần cho nên Sói trắng càng không thể yên tâm, nó phải an bài, nhất định không để đám sói con trở thành vật phẩm mua bán của đám người tham lam độc ác được.

Có lẽ nó may mắn, hôm ấy đã gặp được con thỏ nhỏ nhưng lòng đầy lương thiện và khí phách này.

"Đừng từ chối."

Sói trắng lớn trầm giọng lên tiếng, cách nó nói chuyện còn mang theo cả tha thiết và hãnh diện khi tin rằng mình đã chọn đúng.

"Chúng cần ngươi, những đứa con này của ta ở bên cạnh ngươi mới có thể trưởng thành được."

"..."

Mirei nhất thời im lặng với cái cách mà Sói trắng chắc nịch về mình, rõ ràng quen biết chưa lâu nhưng nó lại tin tưởng cô đến thế, điều đó làm thâm tâm cô có vui thật nhưng cũng thấy trách nhiệm nặng nề, bởi Mirei biết rõ bản thân mình vẫn còn yếu đuối ra sao, mà còn chẳng nắm bắt được thế giới này vận hành như thế nào, thành ra cô cũng không tin tưởng chính mình có thể bảo vệ được đám sói con.

"Ta..."

Sói trắng chợt nằm xuống trước mặt Mirei, đôi mắt nó ánh lên tia quyết liệt không thể lay động nên Mirei đã bị thái độ này của nó làm cho rối rắm ôm đầu, đám sói con lúc này đột nhiên nhào tới muốn được Mirei cưng nựng nên quấn quýt bên cạnh làm cô cũng không nghĩ được gì, mấy cái mũi nhỏ cứ huých tới huých lui chọc cho cô không nhịn được cười phá lên.

Ahaha...hahaha...

"Nhột quá, haha."

Neon: [ Hm... ]

?

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Neon như đang suy tư, Mirei bèn hỏi: "Cô có chuyện gì hả?"

[ Ký Chủ, tôi khuyến nghị nên lập khế ước. ]

!

Mirei tròn mắt ngạc nhiên vì cô không nghĩ Neon sẽ đưa ra góp ý về vấn đề này, mà nghĩ lại, Neon là Hệ Thống biết rất nhiều chuyện về Dị Giới nên nếu cô ấy muốn Mirei lập khế ước, thì chắc chắn đó không phải tự nhiên mà còn có hàm ý sâu xa nào khác nữa, Mirei trầm tư một lúc.

[ Hệ Thống sẽ được nâng cấp theo từng cấp độ của Ký Chủ, nếu Ký Chủ có thể mau chóng đạt đủ điều kiện, rất có thể Neon sẽ mở khóa được thêm thông tin và trong đó, có phương pháp giúp khế ước trở nên công bằng hơn. ]

Ah!

Mirei kinh ngạc đến đứng luôn bằng hai chân, cô lập tức hỏi lại lần nữa: "Chắc chắn chứ?"

[ Có lẽ ở khoảng 90%. ]

Như vậy là rất có khả năng đó!

Thế nên khi có được tin tốt này Mirei đã không còn do dự trong việc lập khế ước với đám sói nữa, tuy nhiên Neon cũng đã nói rồi, bây giờ cô vẫn chưa đủ điều kiện để cô ấy mở thêm thông tin quan trọng, vì vậy Mirei đã trao đổi với Sói trắng lớn, về khế ước, còn có một lời hứa.

"Ngươi thật sự muốn như vậy?"

Mirei gật đầu, việc đồng ý lập khế ước ngay bây giờ sẽ làm Sói trắng lớn yên tâm hơn, nhưng Mirei cũng cần thời gian để tăng cấp bản thân và tìm hiểu về phương pháp thay đổi khế ước, nên đoạn đường phía trước chắc chắn không tránh được gian nan, đám sói con thì còn quá nhỏ để cùng cô vượt qua những tình cảnh khó khăn đó, cho nên Mirei đã đưa ra một quyết định.

Sau khi hai bên lập khế ước, Mirei sẽ không mang đám sói con theo cùng mà vẫn để chúng sống cùng với Sói trắng lớn thêm khoảng một năm nữa, trong thời gian đó Mirei sẽ cố gắng đạt đủ điều kiện mở khóa thông tin, một khi thay đổi được khế ước, cô sẽ lập tức trở về đón chúng và cùng chúng bắt đầu cuộc hành trình.

"...Hmm, nhưng mà Neon ơi, lỡ như bây giờ lập khế ước, đến lúc chúng ta có được phương pháp giải quyết mà trong đó yêu cầu phải là khế ước chưa được thực hiện thì sao?

Có nên khoan hãy khế ước không?"

Mirei chợt ý thức được điểm quan trọng, nếu thật sự có điều kiện như thế thì không phải rất toang sao!?

[ Ký Chủ không cần lo, khế ước chính là tiền đề. ]

"Ồ."

Mirei nghe vậy thì gật gù, sau cùng thống nhất với nhau sáng ngày mai sẽ bắt đầu thực hiện khế ước.

Nhưng tối cùng ngày hôm đó bởi vì quá hồi hộp không biết khế ước liệu có thuận lợi như ý mà Mirei đã không ngủ được, nên nửa đêm lúc đàn sói đã ngủ say cô lặng lẽ đi ra ngoài, ban đêm trời sao ở Dị Giới thật sự vô cùng lãng mạn, tiếng côn trùng kêu nghe cũng rất thanh bình nữa.

Mirei chợt hít một hơi sâu, mùi cỏ đất khiến cả thân thỏ như được thanh lọc vậy, cô thích thú nhảy lên chỗ cao, bây giờ nhờ có lông dày nên cũng không thấy lạnh lắm.

"Neon, cô có đó không?"

[ Ký Chủ? ]

"Cho tôi biết thêm thông tin về nơi này đi, như, có ai nắm quyền không ấy?!"

Sau câu hỏi của Mirei, rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường đơn giản thôi nhưng không hiểu sao Neon đột nhiên lại im lặng.

Mirei không nghe được câu trả lời nên xoay đầu nhìn sang quả cầu đang tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng bên cạnh mình, tự dưng cũng thấy lo lo ngang.

[ Ký Chủ, ngài chắc là muốn biết không? ]

Mirei vô thức nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu.

Neon lập tức nhấp nháy vài cái.

Đáp: [ Multi-Species sáu ngàn năm qua có một vị thần quyền lực vô hạn cai quản, mọi sự vận hành của thế giới này phải nằm trong sự cho phép của ngài ấy, kể cả những người đến từ thế giới khác như Ký Chủ cũng phải được đồng ý mới được tiến vào.

Tuy nhiên, năm trăm năm trước, vị thần ấy đột nhiên biến mất không rõ đã xảy ra chuyện gì, mà "Quy Tắc" của vị thần ấy chỉ đang hoạt động nhờ vào Thần lực được lưu trữ nên Multi-Species đã diễn ra một vài lỗ hỏng.

Ký Chủ, ngài chính là trường hợp của lỗ hỏng đó. ]

"..."

Rõ là mới khẳng định không lạnh, nhưng bây giờ Mirei thấy lạnh hết cả thỏ rồi.

Trường hợp của lỗ hỏng...ư?

"Ý của Neon là, tôi đã tiến vào Multi-Species khi chưa được thần linh cho phép, nói thẳng ra, là đã xâm nhập bất hợp pháp đúng không?"

[ Đúng thế! ]

Có nghĩa, ngày đầu tiên đến đây lúc Mirei bị sét đánh trúng cháy lông không phải do thần linh nhìn thấy cô mà đánh cảnh cáo, mà là Quy Tắc cảm ứng được sự xuất hiện trái phép nên giáng sấm sét trong vô thức sao?

Vô thức còn nguy hiểm hơn cả đánh cảnh cáo nữa đó, lỡ đánh chết thỏ thiệt thì sao đây hả?

Mirei nghĩ mà không khỏi giật mi mắt liên hồi, thoát chết nhưng thế có bị còng đầu đi tù không vậy?

Sợ quá đi!

"À mà vừa nãy cô nói, còn có những người khác cũng đã tiến vào thế giới này như tôi sao?"

Mirei bất chợt thấy hiếu kỳ.

[ Phải.

Có điều, họ có được Hệ Thống hướng dẫn như ngài không thì chưa thể xác định. ]

Nếu vậy, không biết bọn họ đã được tái sinh dưới hình dạng như thế nào nhỉ?

Hay cô là trường hợp xui xẻo duy nhất chuyển sinh thành một con vật đã yếu lại còn là thức ăn hàng đầu ở Dị Giới đây, đã thế còn chưa được cho phép mà đã bước vào địa bàn của người ta nữa chứ, đúng là một con thỏ có số con rệp mà.

Haiz.

Mirei bất giác trút một hơi thở dài, định quay trở về hang để ngủ thì đột nhiên có một thứ ánh sáng kỳ lạ vừa nháy lên đã kịp thời thu hút được sự chú ý của cô.

Mirei ngỡ ngàng nhìn về hướng đã phát ra ánh sáng đó và không ngờ lại thấy có một cái cây rất lớn ở đằng xa ấy, trong lòng Mirei bỗng thấy chấm hỏi x3.

"Neon, cái cây khổng lồ đó từ đầu đã luôn nằm ở vị trí đó sao?"

Vì sao cô không có chút ấn tượng nào dù là một chút, trong khi nó thực sự là một cái cây nhìn rất vĩ đại?

[ ... ]

"Neon?"

[ Ký Chủ, ngài muốn nói tới cái cây nào?"

Hả?

Neon không thấy sao?

Nó thật sự là khổng lồ vô cùng đó!

Mirei cũng không biết tại sao vào thời điểm nhìn thấy cái cây kia thì can đảm trong cô lại bùng lên dữ dội và trước sự khó hiểu của Neon, cô lao đầu chạy về hướng cây xanh lớn.

Ít phút sau, Mirei đã đứng ở dưới gốc cây và Neon vẫn như cũ, không hề biết trước mặt mình có thứ khổng lồ nào cả.

Mirei nghiêng đầu nhìn, lúc nãy cô chắc chắn thứ ánh sáng xuất hiện kia là từ cái cây này mà ra.

Hm!

Mirei tò mò chạy thêm một vòng tròn quanh gốc cây để thăm dò nhưng không thấy có điểm gì khác lạ, sau lại nảy sinh ý nghĩ sẽ trèo lên trên.

Chỉ là vào khoảnh khắc chân trước của Mirei chạm vào thân cây lớn, cả cơ thể cô chấn động và sau đó bị một lực hút rất mạnh kéo tọt vào bên trong thân cây, vô cùng nhanh.

Gió vẫn thổi, Mirei thì biến mất!

.

[ Hm... ]

Neon nhìn con thỏ nhỏ màu trắng đang ngủ ngon lành trên thảm cỏ, còn nhếch mép cười không biết đang mơ tới thứ thú vị gì.

Trước đó không lâu, khi nghe Mirei nhắc đến một cái cây nào đó mà mình không thể thấy, Neon cũng có tra cứu thông tin nhưng còn chưa kịp tìm thấy gì, cô đã cùng với Mirei bị hút vào một không gian tách biệt hoàn toàn với Multi-Species.

[ Ký Chủ xin hãy tỉnh lại. ]

Ưm...hưm…

Mirei lười biếng lăn qua lăn lại một lúc rồi mới chậm rãi mở mắt, hiện diện trước mặt cô, quái lạ là một thảm cỏ rộng đến tận cùng trời đất, nhưng cũng bởi vì nó quá lớn mà khiến cho Mirei nhỏ bé cảm thấy có chút áp lực.

"Đây là đâu vậy?"

Đáp: [ Không thể xác định. ]

"Hình như, bị kéo vào thân cây thì phải..."

Mirei nhớ lại, rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó mà hét lên: "Toi rồi Neon, chúng ta bị ma giấu rồi đó!!!"

Neon không đáp.

Mirei như bị ném vào chảo nóng nên bốn chân cứ chạy loạn xạ xung quanh Neon, vừa chạy vừa xin lỗi ngài ma vì đã mạo phạm nơi an nghỉ của người ta.

Ngài ma nào đó:...

Hừ.

!!!

Ê, có tiếng ai đó kìa?

Mirei đang chạy thì thắng gấp tẹt cả khói, rồi cô nhìn khắp bốn phương nhưng mà lại không tìm ra được âm thanh vừa rồi là đến từ đâu.

Lúc này, Neon mới hảo tâm lên tiếng.

[ Ký Chủ, trên đầu ngài. ]

Hả?

Mirei ngẩng đầu lên, sau đó hoảng hồn nhìn một bầy cừu ở đâu rơi xuống chỗ mình.

Ahhhhhh!

"Cái quỷ gì thế má???"

Mirei luồng lách tránh né để không bị con cừu nào rớt trúng đầu, nhờ thân hình nhỏ bé và tốc độ nhanh nhẹn nên sau một lúc, Mirei nhìn cả trăm con cừu lộn xộn đằng kia mà mệt nằm thở thè cả lưỡi.

[ Ký Chủ, ngài, có chắc không biết bầy cừu đó không? ]

Thỏ Mirei:...A, haha!

Xin lỗi!

Khi nãy nghe Neon nói tiếng hừ kia là từ bên trên cô vọng xuống, Mirei vừa ngước lên vừa nghĩ trong đầu rằng: Muốn đếm cừu đi ngủ quá.

Mirei oan ức, làm sao cô biết điều mình nghĩ sẽ xuất hiện đâu chứ.

Hiu hiu!

[ Ký Chủ, nơi này kì lạ, ngài hạn... ]

Bùm!

Neon còn chẳng kịp nói xong lời nhắc nhở thì Mirei đã nghĩ gì đó trong đầu, một tiếng nổ vừa phát lên cùng với một vùng khói trắng, Mirei chớp mắt vô tội nhìn Neon nhưng Neon thì chậc một tiếng bất mãn.

Khói trắng đang dần tan đi, xuất hiện trước mắt Mirei và Neon lần này là một cậu thiếu niên tóc màu xanh rêu, cậu ấy ngồi trên tảng đá dáng vẻ có chút cô độc nhìn trời.

[ Ký Chủ, ngài có giải thích gì về suy nghĩ này không? ]

Ha, haha.

Mirei cười xòa, đưa móng lên gãi đầu.

Tuy Neon có ba chấm với suy nghĩ này của Mirei thật, nhưng cô biết chuyện một cô gái như Mirei mơ mộng về các chàng trai là điều bình thường, chỉ là cô thấy có hơi ngạc nhiên khi mẫu người mà Mirei thích có dáng vẻ thiếu niên, chứ không cao lớn cơ bắp như những gì cô đã từng thu thập về kiểu nam giới dễ thu hút phái nữ.

"Hihi, trước đây tôi có chơi game,...haha!"

Mirei nói không hết câu, sau đó chạy đến chỗ cậu thiếu niên kia.

Thần kỳ làm sao, cậu thiếu niên như thể có ý thức riêng biệt, cậu ấy bế Mirei lên ôm trong lòng, vuốt đầu Mirei trong sự tận hưởng quên trời quên đất của cô.

Neon lơ lửng bên cạnh, ban đầu còn lo nơi này đặc biệt không an toàn với Mirei, nhưng giờ thì thấy, nó như đưa Mirei đến đây để giúp cô nàng thỏa mãn mong muốn vậy.

[ ... ]

Mirei cọ cọ đầu trong lòng cậu thiếu niên, rõ ràng đang vui vẻ hạnh phúc biết bao nhiêu thế rồi cô đột nhiên cảm nhận được một tia lạnh lùng nhắm thẳng vào mình, nó áp chế đến mức khiến cả lông tơ cô dựng hết cả lên, cậu thiếu niên trong suy nghĩ của cô cũng biến mất.

Mirei rơi xuống đất, sợ hãi ôm đầu co rúm.

Huhuhu...

"Neonnn..."

[ Phát hiện cảnh báo, có thế lực cường đại tiếp cận!!! ]

Mirei nghĩ mình sắp sợ đến khóc luôn tiếng sao hỏa rồi.

Lúc này, một giọng nói mang theo cả mười tầng uy áp vang lên, chỉ một câu hỏi, nó lại căng như dây đàn và hàm ý trong đó, khiến trái tim Mirei như muốn nhảy tọt lên cuống họng.

"Kẻ xâm nhập, ngươi muốn kết thúc như thế nào?"

Toang rồi, sắp bị lặt đầu thỏ rồi Neon ơi!
 
Back
Top Bottom