Tâm Linh Tơ Hồng Trói Âm Duyên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
396381821-256-k312292.jpg

Tơ Hồng Trói Âm Duyên
Tác giả: feliciafreya1413
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

" Người đời vẫn nghĩ trên đời này thứ nợ khó trả nhất là nợ tiền ." _ Hoàn toàn không phải , là nợ tình .

Tương truyền rằng , TƠ HỒNG vốn là một sợi chỉ nhỏ màu đỏ mà ông Tơ bà Nguyệt dùng để se lương duyên gắn kết hai linh hồn định mệnh thuộc về nhau .

Nhưng ....

Có những sợi tơ hồng không nối liền hai trái tim , mà nó trói chặt linh hồn vào nghiệp duyên không lối thoát .

Tơ hồng vốn là một biểu tượng đẹp của tình yêu định mệnh nhưng một khi nó đã vướng vào máu và oán niệm , sẽ không còn là sợi dây kết duyên ... mà trở thành xiềng xích trói chặt linh hồn vào nghiệp cũ .​
 
Tơ Hồng Trói Âm Duyên
Hỷ Sự


Đêm , với tất cả mọi người , chính là thời khắc để ngủ yên _ để quên đi mỏi mệt , hồi phục sau một ngày dài quay cuồng giữa thực tại.Nhưng với Hoài Ly , đêm không phải để nghỉ ngơi .Khi màn đêm buông xuống và mọi thanh âm của thế giới trở nên lặng câm .

Cả không gian rơi vào tĩnh mịch cũng là lúc cô sống dậy một cuộc đời khác _ không phải của chính mình , mà là của những linh hồn lạc lối , những câu chuyện bị lãng quên , những nỗi đau chưa từng được kể .

Trong giấc mơ Hoài Ly không mộng mị .

Cô chứng kiến , bước vào và đôi khi.....

Trở thành một phần trong số họ .Không ai dạy cô cách bước vào giấc mơ của kẻ khác .

Nhưng đêm nào cũng vậy , những câu chuyện không phải của cô lại đến tìm cô _ như thể họ nhận ra cô là người cuối cùng còn lắng nghe .

Với Hoài Ly _ đêm chính là cánh cửa mở ra một thế giới khác .Không phải là mơ _ mà là ký ức của những linh hồn chưa buông , hiện về trong giấc ngủ của cô như một nghi thức lặp đi lặp lại , nhưng chúng chẳng bao giờ giống nhau .

Họ kể cho cô nghe những câu chuyện của riêng họ .Như thể muốn bày tỏ nỗi lòng , muốn được thấu hiểu , muốn được giúp đỡ hoặc chỉ đơn giản muốn cô lắng nghe câu chuyện của họ ...Vào mỗi đêm , khi đôi mắt xinh đẹp ấy khép lại sau một ngày dài mỏi mệt ....

|| Tôi tình dậy giữa cơn mơ , khi đôi mắt nặng trĩu lại một lần nữa mở ra không biết từ khi nào , tôi thấy mình đang đứng ở một nơi xa lạ nhưng lại rực rỡ _ một hành lang dài rực rỡ sắc đỏ .

Lụa đào bay phấp phới thi nhau uốn lượn mềm mại trong gió , đèn lồng giấy treo dọc theo các cột làm sáng lên từng đốm đỏ mờ ảo khiến không gian càng trở nên ma mị hơn .

Pháo giấy lả tả rơi như tuyết .[ Quả thật là một khung cảnh xinh đẹp đến rợn người . ] * Khiến tôi bất giác bật ra khỏi miệng suy nghĩ của mình .Mọi thứ như đang chuẩn bị cho một lễ cưới _ một lễ cưới rực rỡ đến rợn người .

Hành lang này dài đến mức tưởng như vô tận .

Và điều khiến tôi thấy lạnh sống lưng chính là hai bên hành lang .

Nó không dẫn đến bất cứ đâu , chỉ là hố sâu đen kịt , một vực thẳm của sự im lặng và u tối .

Tôi biết , nếu chẳng may trượt chân rơi khỏi hành lang này mình sẽ bị bóng tối ấy nuốt chửng mà không để lại chút dấu vết nào . ||Hoài Ly vốn đã quen với những giấc mơ không giống ai thế này , nhưng lần này ....

Có gì đó khác biệt , có điều gì đó khiến cô cảm thấy rùng mình và chùn chân.Cô bước chậm từng bước , từng bước đi trên hành lang hỷ sự ấy .

Không gian tĩnh lặng đến mức cô nghe rõ từng tiếng bước chân của mình và tiếng lụa phất gió như tiếng thở dài thường thượt .

Lòng cô đầy nghi hoặc :

"Lần này lại là chuyện gì nữa đây .?

Thật kỳ lạ , sao không có ai hết vậy .?

"

||Tôi tự nói với mình để tự trấn an bản thân trước khung cảnh kỳ lạ này .

Tôi đang cố tìm chút manh mối gì đó để lý giải tình huống kỳ lạ này và để làm được điều đó thì trước tiên tôi phải giữ bản thân bình tĩnh trước đã .

Thế là tôi cứ đi mãi đi mãi , hành lang vẫn là một không gian lặng câm chỉ có tiếng bước chân tôi và tiếng lụa xé gió .

Tôi cứ đi mãi cho đến khi hành lang không còn hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối .

Hai bên bắt đầu hiện ra những mái nhà mờ ảo , lấp ló sau màn sương đục .

Nhưng ngay cả khi ánh sáng dường như đã dần xuất hiện , không có gì rõ ràng cả _ như thể tôi đang nhìn một nơi không thuộc về cõi này vậy .

Và rồi âm thanh vang lên từ phía sau , phá tan sự yên ắng của cả dãy hành lang _ tiếng trống , tiếng kèn , tiếng nhảy múa dị dạng .

Chúng cứ thế vang lên phía sau tôi càng lúc càng gần .

Tôi quay đầu .

Hai đoàn người đang tiến đến gần vị trí của tôi .

Họ múa theo một điệu vũ cứng nhắc , đồng loạt .

Từng cử động giống nhau đến rợn người , cả dáng người , khuôn mặt , biểu cảm đến cách trang điểm ...Như thể được đúc ra từ cùng một khuôn .

Một lúc họ nhảy , một lúc lại im bặt đứng im bất động như tượng , cứ như đang cố che giấu sự tồn tại của mình với ai đó vậy .

Thật khó hiểu .

Khi tôi còn mãi chìm trong sự hoang mang của mình thì một bàn tay đặt lên vai khiến tôi giật mình .

Là Hiếu , một người bạn cùng bàn của tôi .

Tôi chưa kịp bày tỏ sự ngạc nhiên của mình thì Hiếu đã nhanh tay ra dấu im lặng với tôi , ánh mắt nghiêm trọng .

Cậu ta cố đè giọng mình để âm thanh nhỏ nhất có thể ||

" Đừng nói gì cả , làm theo họ đi .

Nếu không ...

để bị phát hiện là người sống chúng ta sẽ chết .!

"

|| Giọng cậu ta rất nhỏ nhưng những gì tôi nghe lại khiến tai tôi đau nhói .

Tôi ngơ ngác một lúc và rồi khi tôi quay đầu nhìn lại đoàn người phía trước .. [ Đây là sao vậy .?!

Họ hoàn toàn không phải là con người .!!

Rõ ràng , họ đều là người giấy cả .!! ]Từ dáng người đến nét mặt , tất cả đều được vẽ tay _ tỉ mỉ mà cứng đờ.

Nụ cười đông cứng trên môi , đôi mắt vô hồn như hai hố sâu không đáy .Bọn họ không sống , nhưng đang nhại lại sự sống một cách vặn vẹo , như thể một nghi lễ méo mó được dựng nên chỉ để giễu cợt quy luật tự nhiên.

Một vỡ kịch rùng rợn , nơi những " diễn viên " chưa từng biết đến sự sống lại đang cố lặp lại nó một cách hoàn hảo đến mức quái dị .

Tôi và Hiếu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước vào hàng ngũ ấy .Trong bộ y phục nghi lễ , chúng tôi trở thành phù dâu và phù rễ _ hai kẻ duy nhất thật sự sống và còn mang hơi thở ấm áp giữa một đoàn rước toàn những thực thể lạnh lẽo , những sinh thể đã chết hoặc ... chưa từng là người .||Hoài Ly cắn chặt răng để giữ bình tĩnh , nhưng bên trong cô , một nỗi bất an như sóng ngầm cuộn trào , khiến tim đập loạn và từng tế bào trong cơ thể căn lên như dây đàn .Bản năng sinh tồn như đang đánh thức toàn bộ giác quan trong cô _ chúng cảnh báo rõ ràng :

[" NGUY HIểM ĐANG ĐẾN GẦN , RẤT GẦN .!!" ]Và rồi cô cảm nhận được nó .

Một ánh nhìn lạnh lẽo , sắc lẻm từ nơi rất cao rất xa nhưng bén nhọn như lưỡi dao cứa qua gáy .

Một cái nhìn khiến cơ thể run rẩy _ không phải vì lạnh _ mà vì bản năng sinh tồn đang gào thét.Toàn thân cô lạnh buốt .

Cảm giác ấy không phải sợ hãi thông thường _ mà là nỗi khiếp đảm nguyên thuỷ , nơi bản năng con người đang run rẩy trước cái chết đang rình rập .|| Tôi ngẩn đầu nhìn .

Trên mái nhà phía xa xa , hai bóng người mảnh mai đang đứng .

Họ bất động như tượng , chỉ đứng nhìn .

Nhưng ánh mắt thì sống .

Sống và nhìn thẳng về phía chúng tôi .

CHÚNG TÔI ĐÃ BỊ PHÁT HIỆN.!!

Một trong hai người là cô gái mặc cổ phục màu trắng , tay cầm chiếc ô đỏ thẫm , nghiêng nhẹ che cho người đứng bên cạnh _ một tân nương .

Cô ấy thật sự rất đẹp .Mái tóc dài đen nhánh , được tết gọn rồi búi cao gọn gàng .

Khuôn mặt kiều diễm đến ma mị , làn da trắng bệch như phủ một lớp phấn tro nhưng vẫn không thể che giấu nét cuốn hút kỳ lạ .

Thứ duy nhất phá vỡ vẻ đẹp ấy _ là đôi mắt .Không , không phải mắt .

Chỉ là hai hốc mắt rỗng tuếch và sâu hoắm , đang rỉ ra từng dòng chất lỏng đen kịt và đặc sánh như mực cháy.

Dù vậy ....

Tôi vẫn không thể rời mắt khỏi cô ấy .

Một vẻ đẹp khiến người ta sợ đến rùng mình mà vẫn không thể quay đi , một vẻ đẹp mơ hồ _ mong manh mà chết chóc .Tân nương đứng đó , yên lặng như một bức tượng ngọc .

Nhưng ánh nhìn của cô ta lại như dã thú nơi rừng sâu _ tinh anh và chính xác luôn chực chờ con mồi lơ là để lao tới cắn đứt cổ , không thể kháng cự _ không thể trốn chạy.

Cô ta nhìn chúng tôi như một thợ săn lâu năm .

Kiên nhẫn , lạnh lùng và mang theo một mối oán hận không thể dập tắt.Tôi thấy trong ánh mắt ấy _ dù chỉ là hai hốc mắt trống rỗng _ một nỗi không cam tâm đến tận xương tuỷ .

Một oán linh chết đi nhưng tâm chưa tắt , lòng chưa yên và dường như ....

Vẫn còn điều gì đó chưa chịu rời bỏ thế gian này .

Và rồi ... khi tôi còn đang mãi đắm chìm trong vẻ đẹp ma mị của cô ấy , ánh mắt trống rỗng ấy đột ngột xuyên qua tôi , ghim thẳng về phía Hiếu _ Người bạn đồng hành duy nhất bên cạnh tôi lúc này .

Một cái nhìn thấm đẫm oán hận, căm phẫn đến tột cùng .Ngay khoảnh khắc đó , Hiếu mất kiểm soát .

Cậu ta gào lên như thể có ai đang kéo lê tâm trí mình , rồi bất ngờ lao ra khỏi hành lang đỏ rực ấy _ không một lời báo trước .Và chỉ trong tích tắc , cậu ta đã bị bóng tối bên ngoài nuốt chửng ngay lập tức.Không một tiếng động , không một dấu vết , không kịp cứu .Tôi đã vươn tay ra trong vô vọng .

Tôi cố nắm lấy tay cậu ấy , cứu lấy cậu ấy ... nhưng lại chạm hụt .Tôi không thể giữ được , tôi chỉ có thể đứng trân người , bất lực nhìn người bạn duy nhất bị bóng đêm nuốt trọn như một món đồ chơi nhỏ bị vứt vào hư vô . ||Hoài Ly gào thầm trong lòng .

Cô căm phẫn, không chỉ vì mất đi Hiếu , mà còn vì chính mình _ kẻ bất lực chỉ có thể đứng nhìn mọi thứ diễn ra ngay trước mắt mà chẳng thể làm gì .Cô ngước nhìn lên mái nhà _ nơi tân nương vẫn đứng bất động .

Một cái nhìn trả lại bằng lửa giận .

Nhưng chỉ trong giây lát , ngọn lửa ấy lụi tàn , nhường chỗ cho một cơn lạnh giá xuyên tuỷ .

Sự sợ hãi đã dập tắt ngọn lửa giận dữ trong cô .Bởi tân nương kia - vẫn đứng đó , với ánh mắt trống rỗng _ nhưng ánh nhìn ấy đang tiến lại gần , đang siết chặt lấy tim cô như móng vuốt vô hình .Hoài Ly run rẩy .

Tay chân cô cứng đờ , đầu gối như muốn khuỵu xuống.

Giống một con thỏ non đang đối diện với móng vuốt của loài thú dữ _ chỉ có thể chờ bị xé xác mà chẳng thể phản kháng .|| Tôi cắn chặt răng .

Móng tay ghì sâu vào lòng bàn tay đến mức nhói buốt.

Tôi muốn ép bản thân bình tĩnh , muốn che giấu nỗi sợ , muốn làm gì đó ...bất cứ gì...

để không gục ngã ..Nhưng tôi vẫn run.

Dù nỗi đau trong lòng bàn tay nhức nhối như thể đã rỉ máu , dù hai hàm răng nghiến vào nhau đến mức tưởng chừng sẽ vỡ vụn ... tôi vẫn không thể ngừng run rẩy .Tôi ghét mình của hiện tại _ bất lực , yếu đuối, chỉ biết đứng im chờ đợi như một kẻ đã bị định đoạt số phận .Cuối cùng , tôi nhắm mắt lại , chấp nhận buông xuôi .Và rồi....||Hoài Ly bật dậy giữa đêm .

Hơi thở gấp gáp , áo thấm đẫm mồ hôi .

Cả người lạnh toát , tim đập hỗn loạn như vừa chạy trốn một cái chết cận kề .Nhưng đó chỉ là mơ ... phải vậy không .?Cô đưa tay lên chạm vào má , vào hàm răng .... vẫn còn đau .Cảm giác răng nghiến vào nhau , móng tay ghì chặt vào da thịt , ánh nhìn của tân nương như xuyên qua hộp sọ... tất cả ....

Chân thật đến kinh hoàng .Tim cô đập loạn , đôi môi run khẽ.

Một giấc mơ thôi mà ....sao lại rõ ràng như vậy.?Rồi những ký ức từ giấc mơ ấy hiện về .Ánh mắt của tân nương.Ánh mắt chứa đầy hận thù , phẫn uất , không cam tâm..Nhưng trong cái nhìn ghê rợn ấy , lại ẩn giấu một thứ khác _ NỖI ĐAU.Một nỗi đau dai dẳng , nghẹn ngào , quặn thắt như một vết thương mãi không lành .Cô ấy rõ ràng là kẻ đã khiến Hiếu biến mất .Nhưng tại sao... tại sao ánh mắt ấy lại đang khóc .?Tại sao lại mang theo cả sự tiếc nuối , sự dằn vặt và một nỗi đau khổ không lời .?Và hơn hết , tại sao ...chính Hoài Ly lại thấy được tất cả .?Tại sao cô lại mơ thấy điều đó .?Câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu , nhưng Hoài Ly chẳng có thời gian để trả lời .Một cơn buồn ngủ khác lại kéo đến.Cô dần chìm lại vào bóng đêm _ về nơi hành lang đỏ máu , về nơi tân nương vẫn đang chờ đợi , và có thể ...một ký ức chưa từng thuộc về cô.
 
Tơ Hồng Trói Âm Duyên
Hỷ Sự (2)


Khi một lần nữa mở mắt ra , cô lại thấy mình đứng giữa nơi hành lang quen thuộc ấy .

Nhưng lần này ... không còn tiếng kèn trống ồn ào , không có hình nhân giấy , cũng chẳng thấy bóng dáng tân nương tử .Chỉ còn cô _ lạc lõng giữa tiếng lụa phất phơ trong cơn gió lạnh buốt .

Phía trước vẫn là con đường hun hút , dài đến vô định , như thể chẳng hề có điểm kết . || Tôi cứ thế bước đi _ không rõ bao lâu .

Dù chân tôi không hề mỏi , nhưng lòng tôi lại đầy bất an.

Nơi này tĩnh lặng đến đáng sợ .

Cảm giác như có thứ gì đó vô hình đang rình rập.

" Phía trước hình như có ánh sáng .!!" _ Hoài Ly khựng lại trong suy nghĩ .Tia sáng ấy vụt lên như một tia hy vọng mỏng manh .

Như người sắp chết đuối vớ được phao , tôi lập tức lao nhanh về phía nó , không chút do dự .Và rồi _ cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi nơi ấy .

Lúc này , mọi thứ dần trở nên khác lạ.

Trước mắt tôi lúc này là một không gian hoàn toàn khác .

Sáng hơn , rõ ràng hơn và nó mang dáng dấp của một lễ cưới truyền thống nhưng vẫn có gì đó rất kỳ lạ .Tôi đứng trước một sân rộng lát đá xám nhạt .

Hai bên treo đầy lồng đèn đỏ , nhưng điều khiến tôi rợn người chính là ... từng chùm tua rua trắng phất phơ trong gió , như vải liệm được cắt dài , đung đưa giữa khung cảnh vốn nên rộn ràng .

Mỗi chiếc lồng đèn đều được khắc hoạ tiết uyên ương và hoa mẫu đơn_ biểu tượng cho tình yêu và phú quý _ nhưng khi đi cùng sắc trắng ấy ...mọi thứ bỗng trở nên lệch lạc , không còn mang lại cảm giác vui mừng như một lễ cưới nên có .

Phía trên cổng vòm lớn dẫn vào nhà chính , một tấm hoành phi để ba chữ " SONG HỶ MÔN" được treo trang trọng .

Hai bên dán câu đối đỏ đã bạc màu , nét chữ rồng bay phượng múa , nhưng tấm vải đỏ cũng loang lỗ những đốm trắng _ như thể đã bị mục rách bởi thời gian....

Hoặc thứ gì đó khác .Tôi bước từng bước chậm rãi vào trong , cẩn thận dò xét xung quanh .

Giữa hàng ghế là một tấm thảm đỏ trải dài từ cổng đến tận gian chính .

Hai hành người _ có cả đàn ông lẫn phụ nữ _ vận hỷ phục cổ trang , đang đứng thành từng nhóm , trò chuyện cười nói vui vẻ .

Âm thanh rộn ràng như một ngày đại hỷ thật sự .

Nhưng chẳng hiểu vì sao ... dù nụ cười của họ trông rất tươi , tôi lại cảm thấy là lạ _ như thể họ đang cười nhưng lại đang khóc , họ cười nhưng trông không giống là cười vì hạnh phúc .Ở gian nhà chính phía trước , tôi nhìn thấy những người giấy từng xuất hiện trong hành lang khi nãy _ lúc này , họ được xếp thành từng hàng ngăn nắp .

Không còn di chuyển , không còn âm khí , mà lặng lẽ như đang chờ một nghi lễ long trọng diễn ra .Mọi thứ giống hệt một lễ cưới bình thường nhưng lại khiến tôi có cảm giác lạnh gáy .Giữa gian nhà chính là một bệ thờ lớn trải lụa đỏ thêu kim tuyến , trên đó bày lư hương đang nghi ngút khói .

Bên cạnh là mâm lễ hồm trầu cau , bánh phu thê , gà luộc và rượu hỷ được đặt chỉnh chu .

Tôi cố rướn người để nhìn kỹ hơn vào sâu bên trong , nơi có một khung ảnh đang đặt trang trọng ở chính giữa .

Nhưng ...

ánh nhìn của tôi chưa kịp chạm rõ nét bức ảnh thì —Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng ."

Sao một đám cưới mà lại không có cha mẹ hai bên .?

Khách khứa thì đông đủ ...nhưng không có bóng dáng người thân nào cả .?" _ tôi cau mày.Đôi mắt tôi đảo quanh , cố tìm lấy sự bình thường trong sự bất thường này .

Nhưng mọi thứ dường như được sắp xếp để trông hoàn hảo ... một cách giả tạo.

Tôi đứng lặng giữa khung cảnh ấy , mọi giác quan đều như căng ra đến cực độ .

Trống ngực đập dồn dập .

Một luồng khí lạnh từ đâu đó len lỏi lên sống lưng rồi lan ra khắp cơ thể .

Có điều gì đó đang chuyển động dưới lớp bình yên giả tạo này .Không gian bỗng trở nên nặng trĩu như bị bóp nghẹt .

Những tiếng cười vui vẻ quanh tôi đột nhiên trở nên méo mó và biến dạng _nghe như vọng ra từ bầu trời , méo mó , kéo dài và rỗng toác.Tôi cảm thấy mình như người duy nhất còn sống trong một đám tang đột lốt lễ cưới ."

Khoan đã ..." _ tôi thì thầm trong đầu , siết chặt hai bàn tay.

" có gì đó ở đây ...

đang nhìn mình ."

Tôi không thấy nó _ nhưng tôi chắc chắn nó có thật .

Một cảm giác quen thuộc , nhưng không phải của tôi .

Nó như nỗi đau xa lạ bị vỡ toang giữa lồng ngực .

Rất sâu .

Rất thật .

Rất.... nghẹn .Tôi xoay người theo phản xạ .

Một chút _ chỉ một chút thôi _ tôi cảm thấy thời gian chậm lại .

Như thể thế giới quanh tôi đang nín thở .Và rồi....

Nó đếnẦMMM..!!Một tiếng hét vang lên _ ai oán , xé toạt cả bầu trời .Tiếng hét không giống tiếng người .

Nó như từ vực sâu nào đó vọng lên , pha trộn giữa tuyệt vọng , căm phẫn và thù hận .

Tiếng hét vừa dứt , trời đất như nổ tung .

Một cơn gió lạnh đến thấu xương đột ngột cuộn lên .

Nó không chỉ là gió _ mà là một cơn cuồn nộ thực thể .

Những dãi lụa trắng bị cuốn bay phấp phới như những mảnh liệm rách .

Lồng đèn lắc lư dữ dội rồi cũng bốc cháy .

Câu đối bị giật tung , câu đối bay lả tả như xác pháo chưa kịp cháy .

Tiếp theo đó là tiếng vỡ _ bát đũa , bàn ghế , khay lễ _ mọi thứ đều bị quăng lên không trung như thể một bàn tay vô hình khổng lồ đang xới tung toàn bộ không gian.Khách khứa bắt đầu la hét , nhưng giọng họ... không mang vẻ kinh hoàng , mà vô hồn , trống rỗng , méo mó như tiếng phát lại từ băng ghi âm cũ kỹ .

Một vài người bị thổi bay lên giữa trời rồi biến mất trong sự hỗn loạn _ mà không ai nhận ra.

Tôi không thể giữ nổi thăng bằng .

Mắt cay xè , tóc cũng rối tung lên vì gió che mất tầm nhìn phía trước , tiếng gió gào rít bên tai như cả trăm linh hồn đang thét lên cùng lúc .Và chính trong cơn hỗn loạn đó _ tôi thấy cô ấy .Tân Nương.Cô đứng giữa tâm bão , giữa cơn xoáy tròn cuồn nộ , vẫn hỷ phục đỏ rực , tấm khăn voan đỏ bị xé toạc lả lướt sau lưng.

Nhưng lần này ... không còn là gương mặt vô cảm hay ánh mắt lạnh toát như lần đầu tôi gặp... mà là một biểu cảm sống động đến nghẹt thở : Hốc Mắt mở to, thứ bên trong đỏ như máu ào ạc tuôn ra , miệng mím chặt đôi môi run run như cố nuốt vào tiếng nất.Toàn thân cô run rẩy , đau đớn , tuyệt vọng _ như một linh hồn bị bỏ rơi trong chính ngày cưới của mình .Tôi sững người , toàn thân lạnh toát .

Tôi đứng bất động giữa cơn gió lốc , không hiểu sao _ tim bỗng thắt lại.

Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy .

Cảm xúc trong tôi lúc dó ... rối bời và ... khó hiểu .

Có sợ , có bối rối , có lạnh lẽo .. nhưng lạ thay _ còn có cả một chút thương xót ."

Cô ấy là ai .?

Vì sao lại đau như thế .?

Một hồn ma lại có thể đau đến như vậy sao.?

" _ Hoài Ly nghĩ .Tôi không biết nữa .

Tôi chỉ cảm thấy có gì đó trong tôi đang run lên .

Rất mơ hồ , rất lạ .."

ở đây... có chút nhói ." _ Hoài Ly đưa tay lên ngực mình , nơi gần với tim nhất .Cô ấy không nhìn tôi _ nhưng lạ thay , tôi cảm thấy mình như đang nhìn vào bản thân mình trong gương _ một chiếc gương méo mó , phản chiếu chính nỗi đau và thứ cảm xúc mà chính tôi cũng không biết phải gọi nó thế nào .một thứ suy nghĩ duy nhất độc chiếm tâm trí tôi " tôi muốn hiểu cô ấy , hiểu nổi đau của cô ấy ."

Ngay giây phút đó có vẻ cô ấy cảm nhận được ánh nhìn của tôi _ cô ấy cũng quay qua nhìn về phía tôi.

Và rồi tôi nhìn thấy một chiếc bàn to đang bay thẳng về phía mình .. lúc đó tôi chỉ kịp theo phản xạ mà nhắm chặt mắt , co người lại.

Rồi một giây , hai giây , tôi không kịp đếm nữa .

Chỉ còn nghe thấy tiếng rít chói tai , rồi—ẦMM.!Chiếc bàn đập thẳng vào đầu tôi .

Mạnh đến mức thời gian như gãy làm đôi .

Cơn choáng buốt thấu óc .

Trước mắt tôi vụt tối đen.

Mọi âm thanh rơi vào khoảng không rỗng tuếch .

Đầu tôi nặng trĩu .. mắt tôi không thể mở ra được phía trước chỉ toàn một khoảng tối đen kịt cơ thể nặng nề đến lạ và rồi—Tôi rơi thật mạnh xuống thứ gì đó ..— —Khi tôi mở mắt ra lần nữa .Đầu tôi đã không còn đau nữa , cổ họng tôi rất khô .

Nhưng có gì đó kỳ lạ .. lần này tôi cảm thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm , chứ không phải giữ cơn hỗn loạn.

Mùi trầm hương lẫn khuất trong không khí .

Tia nắng sớm dịu nhẹ lọt qua rèm trắng , soi xuống gương mặt tôi .Tôi đảo mắt nhìn quanh , chưa kịp nói gì thì một giọng nữ vang lên sát bên .

--" tiểu thư , người tỉnh rồi .

Tạ trời , tạ đất ..." [...]Tôi muốn ngồi dậy .. nhưng cơ thể không nghe tôi .

Tôi muốn nói là tôi cần nước , tôi khát nước .. nhưng.. dù cố gào thét thế nào vẫn không thể nói ra thành lời .Tôi rơi vào hoang mang tột độ cơ thể này là của tôi nhưng tôi lại không có quyền kiểm soát nó ..

Mắt tôi đang mở .. nhưng lại không có cảm giác chủ động nào cả .

Như thể tôi chỉ đang mượn đôi mắt này để nhìn vậy .Như thể tôi chỉ là một vị khách bị nhốt bên trong một thân thể xa lạ .

Chỉ có thể nhìn , nghe và cảm nhận chứ không thể có bất kì hành động nào cả .Nhưng rất nhanh tôi đã thích nghi được điều đó , dù gì cũng không phải lần đầu tiên tôi trãi qua những việc kỳ lạ thế này . —

Cô hầu gái kế bên tôi vừa lau nước mắt vừa dè dặt nói :

—" Nô tỳ nghĩ người nên đến xin lỗi lão gia đi ạ .. ngài ấy thật sự rất tức giận .

Với lại nô tỳ thấy công tử nhà họ Tạ dường như có tình ý với người đó ạ .

Người có thể suy nghĩ lại , biết đâu—"

Nhưng ngay lúc đó , cơ thể tôi _ hay đúng hơn là cô gái mà tôi đang ở bên trong _ lên tiếng giọng bình tĩnh mà dứt khoác .

—" Ta đã trao lời hẹn ước với chàng ấy ... ta sẽ chờ chàng quay về để cưới ta .

Hơn nữa , làm sao ta có thể cưới người mà mình không có lấy một chút tình cảm được .

"

Tôi thoáng ngẩn người .

" Câu trả lời quá kiên định .

Nhưng... sao tôi lại đau thế này .?"

Bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi khác :

—" Tiểu thư , lão gia cho gọi người đến chính sảnh ạ."

Ngay lúc đó , cơ thể này bắt đầu di chuyển .

Tôi không thể điều khiển được .

Chỉ có thể " được phép " cảm nhận .

Khi đi ngang qua chiếc gương đồng khảm bạc , tôi bất giác sững lại.

Đó là gương mặt cô ấy _ TÂN NƯƠNG mà tôi từng thấy ... nhưng không còn u ám , không còn hốc mắt trống rỗng lạnh lẽo như lần trước .

Bây giờ gương mặt ấy có sức sống , đôi má lúm đồng tiền duyên dáng , đôi mắt đào hoa ướt nhẹ như phủ sương , thậm chí ..

đẹp đến ngỡ ngàng .

Mái tóc cô ấy dài đến chấm thắt lưng , mượt như suối .

Làn da trắng ngần , cổ tay nhỏ như sứ .

" thì ra đây là dáng vẻ của cô lúc còn sống à .

Xinh đẹp thật đấy .

Nhìn là biết được yêu thương nuông chiều mà lớn lên _ khác hoàn toàn với tôi đấy ." _ Tôi tự nói chuyện dù biết sẽ chẳng ai nghe được cả , nhưng ... trong lòng có gì đó ....rất buồn . ?

Tôi vẫn đang mãi chìm trong những dòng suy nghĩ của mình thì cơ thể này dần bước nhanh đến tiền sảnh .

Mọi thứ xung quanh đều là lần đầu tôi trông thấy .

Nhưng ... lại không hề có cảm giác xa lạ.

Tôi theo cơ thể này bước vào chính sảnh .

Bầu không khí lạnh như sương sớm tháng chạp , dù ngoài trời nắng vẫn đang rọi vàng .

Người đàn ông đứng giữa phòng _ ông ấy ... là cha của cô ấy .

Ánh mắt ông nghiêm nghị , sống lưng thẳng tắp , tóc mai đã điểm bạc , nét mặt lạnh tanh nhưng trong ánh nhìn vẫn có điều gì đó cố kiềm nén .

Ông không la , không mắng , chỉ cất giọng trầm trầm như đã quá mệt để nổi giận :

—" Ta đã cho con thời gian để suy nghĩ .

Con vẫn một mực từ chối mối hôn sự với nhà họ Tạ.?"

Cơ thể này đứng yên , tôi nghe chính miệng mình cất lên .

—" Con đã hứa với người ấy .

Con không thể ..."

—" ĐỦ RỒI .!!" _ ông quát lớn , bàn tay run lên vì nắm quá chặt .

—" Một lời hứa với một tên tiểu tử nghèo không danh phận mà còn dám cãi lại lệnh cha mẹ , huỷ hoại thanh danh cả nhà này .?"

Tôi biết , giọng ông không phải giận dữ , mà là nát lòng ..

Từ bé tôi đã rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác nên khi nhìn thấy ông ấy lần đầu tôi đã biết ông vô cùng yêu thương và trân trọng đứa con gái yêu quý của mình .

Và có thể vì quyền điều khiển thân thể này không phải của tôi nên tôi khá rãnh rỗi để quan sát và phân tích mọi chuyện .

" Hmmm nói sao nhỉ .?

Tôi cảm thấy lời ông ấy nói như thể một nhát dao đang cắt chính vào tim ông .

Ông ấy không phải kẻ nhẫn tâm , ông chỉ đang bất lực và đau đớn với đứa con gái đang mù quáng vì tình yêu thôi.

" _ tôi tự đưa ra lời phân tích với chính bản thân mình .

Nhưng chủ nhân cơ thể này _ cô ấy vẫn không lùi bước :

—" Chàng ấy đã hứa sẽ quay lại cưới con .

Dù phải đợi bao lâu , con cũng nguyện đợi."

Tôi biết cơ thể này đang run .

Rất khẽ thôi , nhưng vẫn run .

Còn tôi , bên trong , tim tôi như bị bóp nghẹt .

Cha cô ấy khựng lại vài giây , rồi buông ra ... một câu nói như nhát chém cuối cùng :

—" Nếu con đã chọn con đường đó ... từ nay , đừng gọi ta là phụ thân nữa .

Từ nay về sau , phủ này ... không còn đứa con gái nào là con cả ."

Ngay khoảnh khắc lời ấy rơi xuống , tôi như nghẹt thở .

Và rồi một cơn choáng bất ngờ ập đến _ xuất hiện một âm thanh rít qua chói tai .

Trong đầu tôi , những hình ảnh lướt qua như một cơn gió thoảng ....

Không , không phải ký ức của tôi _ mà là ký ức của cô ấy .

Của thân thể này .

Của một người từng được thương yêu như trân châu bảo ngọc .

.....

Tôi thấy một cô bé mặc áo tơ lam , tóc vấn hai búi nhỏ , chạy lon ton trong sân lớn .

Phụ thân của nàng _ người hiện tại vừa từ mặt nàng _ đang quỳ xuống , dang tay ra :

—" Lại đây nào A Ly .

Ngã có đau không .?

Phụ thân xoa cho nhé ."

Cô bé nhào vào lòng ông , sụt sịt rồi cười híp mắt khi được ông xoa đầu , dỗ dành như bảo vật.

......

Tôi thấy nàng , khi vừa lên bảy , đổ bệnh nặng suốt ba ngày ba đêm .

Phụ thân nàng ngòi suốt bên giường , áo ngoài chưa kịp cởi , chén thuốc nguội ba lần vẫn chưa nỡ đánh thức con gái dậy uống .

Ông chạm trán nàng , khẽ thì thầm :

—" Nếu con tỉnh lại... phụ thân nguyện xuống tóc , dâng hương suốt bảy ngày cho Quan Âm."

Ông ấy đã thật sự xuống tóc sau khi nàng khỏi bệnh .

.........

Tôi thấy ông đích thân đi chợ phiên , len lỏi giữa đám đông chỉ để tìm một con búp bê gỗ mà nàng từng trầm trồ khi đi ngang.

Về đến nhà , ước mưa , ông giấu nó sau lưng rồi bất ngờ trao cho nàng trong tiếng reo vui.

—" Phụ thân không biết chọn có đẹp không , nhưng tiểu Ly thích là được .

"

..........

Tôi còn thấy buổi sinh thần năm nàng mười ba tuổi .

Ông mời cả đoàn hí kích đến diễn tại phủ , chỉ vì nàng từng nói " rất muốn xem người thật múa kiếm trên sân khấu ."

Tôi thấy ông ngồi ở vị trí cao nhất , nhưng ánh mắt thì chăm chăm nhìn con gái đang ngồi dưới , như thể tiếng cười của nàng mới là thứ ông trân quý hơn mọi yến tiệc .

.....

Tôi còn thấy khi ông ấy tập cưỡi ngựa cho con.

Bị chính ngựa hất té đến bầm lưng , nhưng vẫn lồm cồm bò dậy cười ha hả :

—" Nam nhi phải vững .!

Nữ nhi nhà ta cũng chảng kém .!"

Và có lần , cô bé bị bạn bè trêu chọc , nước mắt lã chã chạy về nhà .

Ông ngồi xổm xuống , lau nước mắt rồi xoè hai tay ra :

—" Ai dám làm con gái ta khóc , cha sẽ bắt hắn chép sách ba ngày ba đêm .

Nhưng trước hết ... nào , lại đây để cha ôm một cái .

"

Ôm một cái .

Một cái ôm chứa cả vũ trụ của cô bé ấy .

.....

Tôi không kìm được ....

Cổ họng nghẹn ứ .

Tim tôi thắt lại .

Ngay lúc này _ tôi đã không còn biết mình là ai nữa .

Hoài Ly.?

Một cô gái thời hiện đại .?

Linh hồn lạc giữa thân xác người khác .?

Hay là chính cô con gái trong ký ức đó .?

Tôi không biết nữa .

Tôi chỉ biết , trái tim tôi đau đến mức nghẹt thở .

Không thể thở được nữa .

" Thì ra ông ấy từng yêu con gái mình đến vậy .

Không phải là kiểu nghiêm khắc của phụ thân ngày xưa mà tôi từng tưởng tượng... mà là một tình yêu lặng lẽ , sâu như đáy hồ , tỉ mỉ và tận tuỵ.

"

Và chính vì vậy ... khi người ấy _ người từng hôn nhẹ lên trán con mỗi đêm đông rét buốt _ buông ra câu " KHÔNG CÒN CON GÁI NÀO LÀ CON CẢ."

Nó không còn là một câu nói .

Mà là một nhát chém .

Chém vào ký ức .

Chém vào máu mủ.

Chém vào chính trái tim của tôi lúc này .

Và rồi mặt tôi lăn dài những giọt lệ :

" Hửmm ... nước mắt ..?

Cô ấy đang khóc sao .?

Hay là tôi .?

Tôi không biết là ai đang khóc nữa .

Là cô ấy _ một đứa con bị từ mặt .?

Hay một kẻ ngoài cuộc luôn khát khao tình phụ tử chưa bao giờ có .?"

Tôi chỉ biết _ tôi bên trong thân xác này _ gào thét , vùng vẫy , đau đến nghẹn lời .

Tôi chưa từng có tình thương của cha .

Chưa từng biết cảm giác có một người đàn ông đứng chắn gió cho mình .

Vậy mà bây giờ... tôi lại phải tận mắt nhìn một người cha thật sự ... lạnh lùng quay lưng với con gái mình .

Tôi chỉ muốn lao ra khỏi thân xác này để nắm lấy cánh tay ông ấy và nói rằng :

" Xin ông ....

Đừng làm vậy ....

Đó là cô con gái mà ông yêu nhất cơ mà ....

Ông đang tự tay phá nát điều quý giá nhất trong đời ông đấy.!!"

Tôi không thể chịu nổi .

Tôi muốn gào lên .

Tôi đã cố giành lấy quyền điều khiển thân thể này để ôm lấy ông ấy , lay ông , hét rằng : " ÔNG ĐANG PHÁ NÁT CHÍNH TRÁI TIM CỦA MÌNH ĐÓ.!!"

Nhưng tôi bất lực .

Tôi chỉ là một linh hồn bị nhốt trong thân xác này _ không tiếng nói , không sức lực _ không hiện diện .

Chẳng ai nghe thấy tôi dù tôi có gào thét đến rách cổ họng .

Và rồi tôi thấy cô ấy _ chủ nhân thật sự của thân xác này _ quỳ xuống nền đá .

Chiếc trâm bên tóc rơi xuống , lăn trên nền đất lạnh .

Mái tóc dài chải xoã , che đi đôi mắt đỏ hoe .

—" Lạy thứ nhất _ cúi đầu vì công ơn phụ mẫu ."

Tôi nấc lên trong im lặng .

Trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt mà không thể làm gì .

Tôi , Hoài Ly _ người xa lạ _ nhưng lúc này lại thấy mình như đã từng sống trong ký ức ấy .

Tôi khóc .

Không phải vì đau giúp cô ấy ... mà vì tôi cũng mất đi người cha mà mình chưa từng có .

—" Lạy thứ hai _ xin nhận tội bất hiếu ."

Tôi bật khóc rồi .

Không phải chỉ là cảm xúc .

Là nước mắt _ mặn vè nghẹn _ đang chảy dài trong tim tôi .

Tôi _ một kẻ chưa từng biết đến sự che chở của cha _ nay lại phải tận mắt nhìn thấy một người từng là bóng cổ thụ cả đời con ....

Quay lưng trong im lặng .

—" Lạy thứ ba _ tiễn biệt đoạn duyên cha con từ đây ."

Tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng .

Không chỉ là nước mắt _ mà cả linh hồn tôi cũng đang gào thét :

" Không...

đừng làm vậy .!

Cô sẽ hối hận đấy .!!

Sẽ mãi mãi không thể quay lại được đâu....

Đừng mà ...."

Nhưng tiếng tôi không lọt ra ngoài .

Cô ấy vẫn quỳ , vẫn lạy .

Mái tóc phủ xuống vai gầy , tấm lưng run lên từng nhịp như đang chống chọi cả thế giới đổ sập.

Tôi muốn ôm lấy cô ấy.

Muốn ôm lấy người cha ấy .

Muốn van xin hai người quay lại như những ngày xưa _ những buổi chiều có tiếng cười , tiếng gọi " phụ thân " vang lên giữa sân nhà nhuộm nắng .

Muốn nói với họ đừng vì một người không xứng đáng mà bỏ rơi nhau .

Nhưng không có gì thay đổi .

Tôi rơi vào tận cùng của tuyệt vọng và bất lực .

Nhìn cô ấy dần bước lên con đường không lối thoát mà chẳng thể làm gì để thay đổi .

Đến cuối cùng _ chỉ còn tiếng gió thổi qua mái ngói .

Và ánh mắt người cha đã xoay lưng , không còn ngoảnh lại lần nào nữa .

Còn tiếp phần 3 nhe . :3

___" Đôi khi điều khiến ta đau đớn nhất .... ___Không phải là mất đi , mà là nhìn thấy điều quý

___giá nhất vỡ nát ngay trước mắt __ mà không

___thể làm gì ngoài im lặng và nhìn mọi thứ diễn

___ra ."
 
Back
Top Bottom