Lãng Mạn [TleFirstone] Nốt ruồi son

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
79,182
0
0
400368345-256-k852968.jpg

[Tlefirstone] Nốt Ruồi Son
Tác giả: nongmeowphuwwin
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"P'Tle, yêu em không?"

Cái giọng điệu lè nhè đáng ghét ấy cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

"First say rồi thì trật tự hộ anh chút đi."

"Hứ.

Nếu anh không yêu em thì em sẽ đi yêu người khác."

"Yêu."​
 
[Tlefirstone] Nốt Ruồi Son
chap 1


"Bé Tle, yêu em không?"

Mẹ thích thú hỏi khi em bé 2 tuổi của mình tròn mắt nhìn em bé xíu mới sinh đang nằm ngoan trong nôi.

Phải nói đến em bé xíu ấy, con trai đầu lòng của người bạn thân từ đại học của mẹ.

Mẹ bảo khi ấy Tle cứ đứng ngây ra đấy một lúc lâu, chắc vì lần đầu được thấy người nhỏ bé hơn cả mình hay sao mà em Tle sau đấy cứ ngắm nghía em bé cả buổi.

Em bé xinh lắm, lại còn hay cười, mỗi lần thấy Tle là lại cười, mỗi lần nhìn em cười Tle lại để ý đến nốt ruồi bên dưới cằm của em, không biết có nhiều người để ý đến nó không nhỉ?

Thật sự rất xinh xắn.

Cứ vậy mà hai đứa trẻ cứ lớn lên bên cạnh nhau, mẹ chúng cứ rảnh lại sang nhà nhau chơi, ngày lễ hay kỳ nghỉ nào họ cũng sẽ dành thời gian để đi chơi cùng nhau.

First từ lúc trong bụng mẹ đến khi sinh ra giờ lớn lên vẫn luôn có anh Tle ở bên cạnh.

Có lần lúc 5 tuổi nó hỏi mẹ:"Mẹ ơi, sao anh Tle không ở nhà mình?

Con muốn chơi với anh Tle thêm."

"Anh còn phải về với bố mẹ nữa chứ anh không thể ở với con cả ngày được bé yêu.

Cuối tuần mẹ sẽ đưa em First đến chơi với anh Tle nhé."

"Không chịu đâu, sau này con sẽ cưới anh Tle để anh ấy có thể chơi cùng con cả ngày."

First bướng bỉnh, với suy nghĩ và quan sát của một đứa bé nó không ngần ngại mà nói như thể là mục tiêu số một của cuộc đời nó.

Bố mẹ nghe vậy cũng chỉ thấy buồn cười vì sự ngây thơ của em bé.

Bố cười nói:

"Đúng là con trai của mẹ rồi.

Ông bà kể ngày xưa mẹ cũng đòi cưới bố từ bé đấy."

Mẹ ngại chỉ có thể đánh yêu bố một cái.---------------------------

"P'Tle!!"

Tiếng gọi vang khắp hành lang, thiếu niên đang đút tay túi quần liền quay mặt lại.

"P'Tle định đi đâu vậy?

Tối nay em sang anh chỉ bài được không??"

First hớn hở chạy lại đến chỗ anh, lại cái điệu cười đó cố gắng năn nhỉ anh.

"First đừng chạy vậy kẻo ngã đó.

Tối nay anh rảnh, em qua lúc nào cũng được.

Hay ăn cơm nhà anh không?"

"Dạ được.

để tí em gọi cho mẹ."

Được như ý First còn cười tươi hơn.

"Tí hết tiết đợi anh ở sảnh nh..." _ "Tle."

Cuộc trò chuyện bị cắt ngang khi một cô gái chạy đến, tiện thế mà khoác lấy tay anh hết mực thân thiết.

"Ai vậy Tle?"

Cô ấy để ý đến người con trai đang đứng bên cạnh, cười nhẹ tránh ngại ngùng.

"À đây là First em của mình.

Còn đây là Mai bạn gái anh."

"Chào em."

"Chào chị."

"À Tle nãy mình gọi cậu vì thầy chủ nhiệm có việc gọi cậu đó."

Mai chợt nhớ ra định nói gì.

"À, vậy mình đi liền đây.

Anh đi nhé, tí nhớ đợi anh."

Anh cũng vội rời đi luôn với Mai.

First biết vậy cũng chỉ ngơ ngác mà vẫy tay chào hai người.

Về đến lớp cậu vẫn chưa hết ngẩn ngơ, lạ đến mức Namping ở ngay bên cạnh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, quay qua chỉ thấy bạn mình đang vô thức lấy sách ra từ ngăn bàn.

Bình thường cái miệng cậu ta còn chả thể dừng được 1 giây mà tự dưng ra chơi xong lại vậy.

Rất kỳ lạ.

"First làm bài tập chưa vậy?

First, ê Firstttt."

"Hả??"

First bị giật mình làm hét toáng lên giữa lớp, may mà thầy chưa đến chứ không chắc cũng bị bắt đứng ở ngoài.

"Làm sao vậy?

Tao thấy mày như mất hồn từ lúc vào lớp đến giờ rồi."

"P'Tle.. có bạn gái rồi."

"HẢ????"

Lần này đến lượt Namping hét toáng lên nhưng không may mắn như trước hai nhỏ lại xách nhau ra ngoài hành lang đứng.

Namping biết một bí mật mà không phải ai cũng biết.

Namping là bạn từ hồi cấp 2 khi ấy mới chuyển từ trường ở huyện lên.

First tính hoà đồng nên ngay lập tức tiếp cận được Namping dần dần hai đứa thân hơn giờ lại thêm chung lớp cấp 3 nên Namping dễ dàng đoán được tâm tình của First.

Không hẳn là First dễ đoán, tuy tính tình cậu cởi mở thích làm vừa lòng mọi người nên không thường xuyên thể hiện cảm xúc thật ra bên ngoài.

À quay trở lại bí mật của First rằng cậu thích người anh Tle của mình.

Nói ra thế này First ngại chết mất, từ bé đến lớn mẹ đã nghe chán câu thích anh Tle của cậu rồi nhưng không biết từ khi nào nghĩa của từ thích ấy đã thay đổi.

Với trái tim của một thiếu niên 15-16 tuổi đứng trước một người vừa đẹp trai, vừa học giỏi lại chiều chuộng mình hết mực thì ai mà chống đỡ nổi.
 
[Tlefirstone] Nốt Ruồi Son
Chap 2


"First hiểu câu này không?

Firstttt.

N'First có nghe anh nói không vậy?"

Làm sao mà hiểu được, giờ đây trong đầu First vẫn là hình ảnh hai con người tươi cười nắm tay nhau trên sân trường.

Không thể phủ định chị Mai thật sự rất xinh.

Gu của anh Tle là vậy sao? nhỏ nhắn, xinh xắn lại dịu dàng.

Hự mình cũng đâu thua kém gì.

Không biết anh Tle khi làm một người yêu thì sẽ như thế nào nhỉ?

"Á!"

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi cơn đau từ trán truyền đến, mỗi lần mất tập trung là anh Tle lại búng trán cậu.

Không lần nào anh ấy nương tay cả.

"P'Tle.

Đau."

"Anh nói mà First không nghe có đáng đánh không?"

"Ui, em biết lỗi rồi p'Tle.

Nhưng mà nay em không học nổi nữa rồi, em buồn ngủ.

Nay em ngủ ở đây được hông anhhh~~" Như thể chưa từng hối lỗi, cậu chuyển chủ đề rất mượt, anh cũng chỉ biết bất lực gật đầu.

"P'Tle có bạn gái lúc nào mà không kể em vậy?"

Trằn trọc không ngủ được khiến First lấy hết can đảm để hỏi.

"À mới đây thôi."

"Ai là người tỏ tình vậy?

"Là Mai, hôm bữa Valentine cậu ấy tặng bánh cho anh và bày tỏ tình cảm."

"Vậy rồi anh đồng ý luôn hả?"

"Ừ, không phải ai cũng sẵn sàng để tỏ tình trước mặt người mình thích như cậu ấy, chẳng phải vậy cuốn hút lắm sao?"

"Ghen tị thật đấy."

First giọng nhỏ dần đi nhưng Tle vẫn nghe ra được.

Anh chỉ cười đáp.

"Không sao đâu First sau này em sẽ gặp người như vậy thôi, giờ vẫn còn nhỏ lắm chưa được yêu đương đâu nhé."

Cái đồ ngốc này, cậu đâu có ghen tị với anh đâu, đang ghen tị với chị Mai mà, nếu như hôm đó cậu không để socola của mình chung với núi quà của anh Tle, nếu cậu đưa trực tiếp và nói thật với ảnh thì người ảnh thích giờ có phải là cậu hay không.

Nhưng First có thứ để mất cậu không dám đánh đổi để nói thật với anh.

Có lẽ giờ với cậu như vậy là đủ rồi, làm một người em trai thân thiết ở bên cạnh anh như vậy là đủ rồi.—————Nhìn vậy chứ mối tình của Tle và Mai lại không được quá lâu nhưng First nghe anh Tle kể lại vẫn giọng điệu hết sức bình tĩnh ấy, thật không hiểu anh ta bị đá mà sao không có tí thất tình nào vậy.

Sau đấy Tle cũng có quen thêm vài người mà cũng chẳng đi tới đâu."

Sao, chia tay rồi sao?"

Namping nghe vậy cũng phải hỏi lại, chắc vì không ngờ sẽ không phải nghe First than trời vì ghen tị với người yêu anh Tle nhanh vậy.

"Ừ, tao không hỏi kỹ nhưng thấy ảnh kể vậy.

Mày nghĩ sao, hay tao tỏ tình với ảnh nhé?

Chưa thấy ai tỏ tình mà ảnh từ chối hết... hay tao..."

"Dừng.

Đừng ngốc như vậy.

Mày không thấy những người tỏ tình với anh Tle đều toàn không hoa khôi thì cũng là học bá hả?

Nghĩ xem anh ấy chắc gì đã thích con trai."

"Không chịu đâu, tao sắp 18 tuổi đến nơi rồi thà là tỏ tình với anh ấy xong bị từ chối đi để tao move on còn đi yêu người khác.

Chứ cứ để anh ấy mãi trong lòng thế này thì làm sao mà sống bình thường được."

Bù lu bù loa một hồi, First bắt đầu như sắp khóc đến nơi, nó đập bàn một cái mạnh dứt khoát nói: "Tao sẽ tỏ tình với anh ấy.

Chắc chắn tao sẽ làm vậy."

"Bình tĩnh đi bạn.

Ít nhất thì mày cố mà đỗ vào cùng đại học với ảnh đi, không sợ anh ý chê mày học dốt rồi không yêu à."

Namping đã quá quen với biểu hiện này của First chỉ trấn an cậu như thường lệ.

"Mày nói phải.

Nào đi học thôi.

Nhanhhh."

First cơ bản từ đầu đã khá thông minh, chỉ là cậu hay nhõng nhẽo để kiếm cớ nhờ Tle dạy kèm.

Nỗ lực học ngày học đêm của cậu thật sự đã đạt được thành quả xứng đáng.

Cánh cửa đại học đang ở trước mặt, trên đường lên thành phố cậu không giấu được phấn khích, không phải vì cậu được trải nghiệm cuộc sống mới, chỉ đơn giản là giờ đây cậu có thể gặp anh Tle suốt ngày và chắc chắn phải tỏ tình với ảnh.

Nhưng sự thật lại không hề dễ dàng với First, làm sao mà dễ được khi đó là người đã gắn bó thân thiết như gia đình của cậu.

Mỗi khi có ý định nói ra First lại bất giác cảm thấy bản thân như muốn nhũn ra, các cơn buồn nôn khiến cậu dừng lại lời sắp nói.

Từ khi chuyển đến thành phố anh Tle luôn dành thời gian cho First, đưa cậu đi nhập học, đi chơi chuyển đồ đạc vào ký túc xá cho cậu.

Anh có ngỏ ý muốn First về ở chung căn hộ với anh nhưng khi nghe về vậy Namping đã nhất quyết phản đối.

"Không được.

Mày không nghĩ đến lúc mọi chuyện rõ ràng và anh ấy từ chối mày thì sao à?

Lúc đấy định ra đường ở hả?" ————Anh Tle: "N'First, chiều có rảnh không?

Muốn đi chơi không?

Anh mới biết một quán đồ ngọt ngon lắm."

Lúc 10 giờ sáng, khi mà First chuẩn bị gục trên bàn ở thư viện vì buồn ngủ, tin nhắn của anh Tle như kéo lại làm cậu tỉnh táo ngay lập tức.

Em First: "Chiều 4h được không anh?

Em đang chạy lụt ở thư viện đây, sang tuần thi rồi huhu." kèm theo là một hàng icon mặt khóc.

Anh Tle: "Oke được nhé, nay anh không qua kèm cho em được không anh bận chút việc.

Tí nữa chờ anh tới đón nhé."

Em First: "Okiii ạ."

-meow-

hêh chào mọi người, chap 2 xin mời mọi người nha. không biết mọi người thấy sao nhỉ? mình hơi bị tò mò đấy. hêh mọi người đã xem khemjira tập 3 chưa đã hét vì charnjet chưa 😭😭😭 tôi gáy từ bữa giờ rồi đấy, mãi luỵ hot nerd của nong jet 🤭🤭
 
[Tlefirstone] Nốt Ruồi Son
chap 3


First chuẩn bị thu gọn đồ đạc thật nhanh sau khi anh Tle gọi điện.

Đồ đạc lúc đến thì không có nhiều mà First muốn mượn thêm vài quyển sách khiến cho cậu cũng chật vật mà ôm cả đống về nhà.

Đang quay đầu ra về từ bàn lễ tân thì cậu đâm sầm vào một người khác.

Sách trên tay cậu rơi đầu xuống sàn.

Cô thủ thư nhìn vậy chỉ chẹp miệng mà mắng cậu không biết giữ gìn sách.

"Ôi, mình xin lỗi, mình vô ý quá."

Bạn nam kia cuống quýt xin lỗi còn cúi xuống nhặt lại sách cho First.

"Không sao đâu, tớ cũng cũng không để ý trước mặt.

Cảm ơn cậu nha."

"Cậu định về hả?

Để tớ cầm giúp cho nha, trông cậu cầm có vẻ khó khăn."

"Tớ cảm ơn nha.

Cậu... là?"

First cũng không từ chối, cười hỏi.

"Tớ tên là Mark.

Sinh viên năm nhất ngành Truyền thông."

"Vậy là cùng khóa rồi, tớ là First khoa Kỹ thuật.

Hehe

tớ cũng có quen vài người khoa truyền thông á."

"First."

Đang mải tám chuyện với cậu bạn mới thì có tiếng gọi từ phía ngoài sân.

"P'Tle chờ em tí nha."

Cậu quay qua vẫy tay với anh rồi quay qua nói với Mark lời tạm biệt.

"Tớ phải đi rồi, tạm biệt nha Mark khi nào có dịp lại gặp nhau nha."

Cậu cười, xin lại chồng sách được Mark cầm hộ rồi lon ton chạy về phía chiếc ô tô đen cách đó không xa, không quên vừa cười vừa vẫy tay chào cậu.

Mark vẫn nhìn về phía đó.

Để ý đến chàng trai đang cười nói với First, anh Tle đàn anh năm ba cùng ngành với cậu.

Cả trường làm gì có ai không biết anh ta.

Như đã hẹn, Tle đưa First đi ăn tráng miệng.

First thích ăn đồ ngọt lắm, nếu như anh Tle không quán triệt cậu chỉ được uống 2 cốc trà sữa một tuần thôi thì với độ mê trà sữa của First thì ngày 1 cốc có khi là không đủ.

Nói là vậy nhưng anh Tle vẫn siêu chiều cậu, cứ khi nào anh rảnh là anh lại dẫn cậu đi chơi, đi ăn bánh ngọt.

Như hôm nay, gọi cho cậu cả một bàn đồ ăn, First kêu nhiều thì anh chỉ bảo là anh muốn thử hết, cậu biết thừa là anh không phải người hảo ngọt nhưng biết cậu muốn ăn nhiều món khác nhau nên anh mới chịu ăn cùng.

First vẫn đang thao thao bất tuyệt kể về mấy chuyện gần đây của mình bỗng Tle vươn tay ra tự nhiên mà quệt đi phần kem dính dưới cằm cậu không biết từ khi nào.

Không phải lần đầu mà anh Tle lau thức ăn dính lên người cậu và cũng không phải là cậu sẽ cảm thấy bình thường trước hành động này của anh.

Đầu ngón tay anh như có dòng điện khi khẽ chạm nhẹ vào nốt ruồi dưới cằm cậu cũng làm cậu có chút giật mình.

Quên mất cả câu chuyện đang kể dở, não cậu trống trải, cả cơ thể cũng không biết nên làm gì chỉ còn cảm nhận được một chút hơi ấm từ nơi anh vừa chạm vào.

"Rồi sao nữa vậy?"

Câu hỏi của anh đưa First quay trở lại.

"Hả?

Gì cơ?

Ơ... em quên mất rồi.

Hì."

First ngại ngùng mà cũng đúng thật cậu chẳng nhớ nổi mình vừa mới nói gì nữa.

"À cái ban nãy là ai vậy?

Bạn mới của First hả?

Nay không thấy Namping đi cùng em."

Tle đột nhiên nhớ đến cậu bạn lúc chiều chưa từng gặp nên hỏi.

"À đúng rồi, cậu Mark ấy cùng ngành với anh đó.

Nãy em vừa quen ở thư viện luôn.

Nay học một mình chán chết đi được, Namping bỏ rơi em đi chơi với bồ rồi."

Vừa khi lên đại học, Namping đã quen được anh Keng từ hôm chào tân, từ đó hai người ấy quấn quýt lắm, không vì Namping với First chung phòng ký túc xá thì giờ chắc khó mà gặp được người bạn này.

"First giỏi quá ha, đi đâu cũng quen được bạn hết."

Nói rồi anh cười xoa đầu cậu.

First ngơ luôn.

Tối về, cậu ngồi kể lại mấy hành động của anh Tle cho Namping nghe.

Namping cũng chỉ biết nghi ngờ hỏi.

"Mày có chắc từ trước đến giờ chỉ là anh em bình thường không?

Tao thấy anh em bình thường thì không có đến mức này đâu."

"Nếu có gì thì sao tao phải đau khổ thế này chứ.

Giờ tao tỏ tình với ảnh nhé Namping, huhu chết mất thôi."

"Làm được đi rồi hẵng nói."

"Thằng khốn có người yêu, mày chẳng giúp được gì cả."—-------------"Tao không muốn tham gia đâu First, mày thích thì tự đi một mình đi."

"Thôi nào không phải mày than thở rằng điểm rèn luyện của mày xuống đáy rồi sao.

Tao nghe bảo CLB Âm nhạc này không cần làm gì nhiều đâu.

Mà mày đi diễn còn được tiền nữa đấy.

Tin tao.

Nào."

Hai đứa đang lôi kéo nhau ở trước cửa phòng học thì bỗng có tiếng bạn nam gọi.

"Cậu First."

Mark mở cửa, vừa chào vừa cười với First.

"A, chào Mark, cậu cũng tham gia CLB này sao?

Duyên quá trời.

À đây là Namping bạn thân mình học khoa Mỹ thuật, Namping đây là Mark bằng tuổi mình khoa Truyền thông.

Có gì giúp đỡ bọn mình chút nha."

First nói không ngừng, hai người còn lại cùng chỉ chào hỏi nhau đơn giản, rồi Mark dẫn 2 cậu vào.

Đang đi Namping còn huých vai First một cái, nói nhỏ.

"Giỏi ha, ngày ngày thương nhớ nam thần mà cũng quen được cực phẩm như này.

Cái số mày."

"Nói linh tinh gì đấy, im đi coi."

First bị trêu thì nhéo nhẹ vào người Namping cho cậu ta im dùm cái đi.Mark là tay đánh bass chính trong ban nhạc của CLB, cậu ta kể đã quen các đàn anh từ hồi cấp 3 nên vừa vào đại học là tham gia vào CLB luôn, đã thế lại còn chơi rất hay, vừa vào đã trong danh sách chính thức của ban nhạc là đủ hiểu, lại còn là cây hút fan vì diện mạo quá là đẹp trai cao ráo đi.

Mấy bạn nữ trong CLB lúc nào cũng xì xầm với nhau vì Mark quá đẹp trai, không biết cậu ta có độc thân không.

First và Namping thì tham gia vào ban hậu cần phụ trách các công việc sân khấu cho sự kiện, Namping kiên quyết giữ First vào cùng ban với mình với một lý do quá là chính đáng.

"Mày lôi tao đến đây thì mày không được bỏ rơi tao một mình dù chỉ 1 giây."

—meow—

hehe lại lên tiếp cho cả nhà mình chap 3 đây. mọi người biết sao không, còn chưa đến 2 tuần nữa tớ phải nộp bài mà mà mấy nay thức khuya dậy sớm chỉ để nghĩ xem nên viết như thế nào 🙂))) giờ trong đầu thì có TleFirst thôi mới chết chứ.

À mà Mark trong này chỉ là 1 nhân vật tớ nghĩ ra thui, không phải anh Mark nào trong vũ trụ bl thái tụi mình hết đâu nhaaa
 
[Tlefirstone] Nốt Ruồi Son
chap 4


"Thằng First mày lừa tao.

Sao mày bảo CLB này nhàn lắm, sao tao lại phải ở đâyyyy."

Namping oán trách, nay là chủ nhật hiếm hoi khi anh bồ của cậu được nghỉ, thay vì được đi chơi thì thì lại đang phải chuẩn bị đạo cụ cho lễ hội trường ngày mai.

"Đừng than thở nữa coi, làm xong đi rồi còn về, nói thật mấy ngày nay tao oải lắm rồi."

Treo xong dây cờ cuối cùng thì hai người cũng có thể thở phào.

"Đừng nhìn tao như thế nữa, ai mà ngờ được."

Hai người ngồi nghỉ mệt chút để chuẩn bị về, Namping vẫn phụng phịu làm First bực cả mình.

May sao nhìn thấy anh Keng và Anh Tle tiến đến từ xa, không khí cả hai mới dịu lại.

Namping chạy liền đến chỗ anh Keng mà làm nũng.

"P'Keng, Namping mệt quá à."

Anh Keng nhìn vậy chỉ biết cười cưng chiều mà bảo.

"Thương em yêu quá, em đói chưa anh đưa em đi ăn nhé?"

"Anh sao lại đi cùng anh Keng vậy?"

First quay qua hỏi Tle mặc kệ đôi tình nhân kia.

"À nãy anh gặp cậu ấy ở sảnh tòa nhà, nên đi chung luôn.

First xong hết việc chưa?

Mệt lắm nhỉ nhìn mồ hôi nè."

Nói rồi anh lấy từ trong túi áo chiếc khăn mùi xoa quen thuộc, chiếc mà cậu từ tặng sinh nhật anh hồi lớp 10, anh Tle giữ gìn nó rất cẩn thận, luôn mang bên người nhưng lại không hề để bị bẩn hay có vết rách nào.

Anh nhẹ đưa lên lay mồ hôi trên trán cậu, sau đấy xuống má rồi không ngần ngại mà lau xuống cổ cậu.

Hai má của First không biết vì trời nóng hay do anh mà đỏ ửng cả lên.

Anh Tle ơi làm vậy là có thể gây chết người đấy.

"È hèm, cặp đôi chúng tôi còn chưa ân ái đến vậy đâu đấy.

Hai người có gì à?"

Keng nhắc nhở.

"Gì chứ, First là em trai tôi mà."

Anh cười nhạt rồi phủ nhận một cách nhẹ nhàng.

First nghe vậy không cười nổi nữa, trong lòng cũng hụt hẫng nhiều phần.

Cậu có chút giận anh Tle.

Đang không biết kiếm cái cớ nào để tránh anh thì bỗng ở xa có tiếng người gọi cậu.

"Cậu First ơi, cậu rảnh không?

Tớ nhờ chút với."

Mark gọi lớn, vẫy tay với cậu.

"P'Tle, em có việc phải đi rồi, anh về trước nhé tí em sẽ tự về sau nha."

"Anh chờ được mà."

"Không cần đâu anh, em... em còn việc khác nữa.

Em đi đã nha."

Bỏ lại 3 con người bơ vơ ở sân xong, First đi theo Mark mà lòng cứ nghĩ ngợi.

Mark thấy cậu trông lạ lạ, nên bắt chuyện trước.

"Xin lỗi vì phiền cậu nha, tớ định nhờ cậu đi lấy trang phục cùng thôi, không mất nhiều thời gian đâu."

"À không sao, tớ rảnh mà."

"Cậu First có sao không?

Nay trông cậu lạ lạ."

"Há, sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Thì bình thường cậu sẽ chủ động hỏi trước là tớ sẽ nhờ việc gì.

Không thì cũng sẽ nói gì đó hoặc sẽ nhìn tớ."

"Bình thường tớ nói nhiều vậy hả?"

First nghe vậy thì buồn cười, cuối cùng đầu cậu cũng không nghĩ tới chuyện kia nữa.

"Tốt mà, đáng yêu nữa."

First nghe vậy cũng ngại ngùng mà chuyển chủ đề.

"À lấy trang phục xong cậu có còn rảnh không?"

Mark cẩn trọng hỏi thêm.

"Tớ cũng không có việc gì."

"Vậy muốn đi nghe tớ luyện tập không?

Tớ nghĩ cậu sẽ thích."

"Được hả?

Tất nhiên là tớ muốn nghe rồi.

Cảm ơn cậu."

First nghe vậy tâm trạng lại càng tốt lên, cậu quay về trạng thái như thường ngày, chân còn bất giác mà đi nhanh theo nhịp.

Xong việc hai người cùng nhau đi đến phòng nhạc cụ.

First nhanh chóng ngồi yên xuống ghế chờ Mark chuẩn bị đàn.

"A tớ biết bài này."

Mới nghe được vài nốt đầu tiên First đã nghe ra là "กลัว" /Klua/ của Tattoo colour.

"Ơ cậu không hát hả?"

"First biết bài này hả?

Hay tớ đánh cậu hát nhé, tớ muốn nghe First hát.

Đừng ngại tớ không cười đâu."

Nói rồi cậu đánh lại từ đầu, First ban đầu còn dè dặt xong vì đây là bài hát cậu thích nên cứ theo những nốt nhạc mà hát.

Giọng của First rất hay trầm bổng vừa đủ còn rất ấm, Mark cũng bất ngờ khi cậu cất giọng không biết tại sao cậu lại không tham gia thử giọng cho CLB.

Cứ vậy mà hai người 1 đàn, 1 hát không khí vui vẻ tràn ngập khắp căn phòng, chính First đang chìm đắm trong không khí ấy mà chẳng hề để ý cậu bạn đang đánh đàn kia chỉ chăm chú nhìn mình.

"Sao cậu lại chọn mấy bài này để diễn vậy?"

"Cậu có thấy thứ tự bài hát xuyên suốt với nhau không?

Từ khi thích một người mà không dám tỏ tình, sợ người ta sẽ thay đổi, sẽ từ chối mình đến khi lấy hết can đảm để nói ra rồi tới khi thành đôi và vui vẻ hạnh phúc với nhau vậy."

"Waoo, hay quá vậy.

Cậu có đề xuất bài nào trong set list này không?"

"Bài của Tattoo colour mà cậu thích ấy."

"Ầy cậu cũng có gu đấy, cũng đang thầm thích ai đấy hả?"

"Ừ có, nhưng tớ chưa kể cậu vội đâu "sợ" lắm." (Meow: tớ để từ "sợ" trong ngoặc kép vì bài hát "กลัว" /Klua/ nãy tớ có nhắc đến có nghĩa là "Sợ" nội dung là về việc thích nhưng không dám tỏ tình vì sợ người ra sẽ không thích mình.

Mọi người có thể tìm nghe thử vì đây cũng là 1 bài hát hay mà tớ khá thích, siêu recommend mọi người nên tìm bản orchestra để nghe thử nha)

"Gì chứ tớ không trêu Mark đâu.

Nhưng theo ý cậu tớ sẽ không bắt cậu nói đâu, hì.

Ôi đã muộn thế này sao?

Nay bố mẹ tớ tới thăm hẹn đi ăn tối mà tớ quên mất."

First chợt nhớ ra, thì ra đó là lý do lúc chiều anh Tle tới đón cậu.

"Để tớ đưa cậu đi nhé, vừa hay xe tớ đỗ gần đây."

Mark ngỏ ý giúp đỡ khi thấy cậu có vẻ luống cuống.

"Vậy có phiền Mark không?"

"Cậu First cũng vì giúp tớ nên mới bị trễ mà.

Không sao đâu tớ sẵn lòng."

Mark lái xe đưa First đến một tiệm đồ ăn Nhật cách đó hơn 20 phút lái xe.

Bỗng First có cuộc điện thoại.

"Alo anh Tle, em quên mất tối nay có hẹn.

Em sắp tới rồi, em đang ở...?"

"Còn rẽ vào một ngõ nữa thôi First."

Mark đột nhiên cất tiếng, Dĩ nhiên là đủ lớn để Tle có thể nghe thấy ở đầu dây bên kia.

"Còn rẽ vào ngõ là em tới rồi anh.

Em cúp máy đã nha."

Đến nơi đã thấy anh Tle đứng chờ sẵn ở ngoài cửa.

Thấy vậy First chỉ nhanh chóng cảm ơn và chào tạm biệt với Mark, không quên vừa cười vừa vẫy tay chào. —Meow—

haha viết chap này cũng thầy MarkFirst dịu dịu.

Ấy chết không được phản bội anh Tle, chap sau chưa biết nên viết gì tiếp đây.
 
[Tlefirstone] Nốt Ruồi Son
chap 5


"Mẹ định về luôn mà không ở chơi thêm với First hả?"

First nũng nịu ôm lấy mẹ không chịu buông trước khi bố mẹ ra xe đi về.

"Nào em First, giờ không đi là mai bố không kịp đi làm mất.

Ở đây ngoan phải nghe lời anh Tle nghe chưa."

Nhà chỉ có mỗi một mình First nên bố mẹ cưng chiều cậu lắm, hay gọi cậu là em, hay để cậu làm nũng chán thì thôi, lúc nào cũng chiều theo cậu.

"Bố mẹ đi nhé em."

Cậu vẫy tay chào bố mẹ, mắt cứ nhìn theo xe ô tô của hai người chạy thật xa.

"Nào First, đi về thôi."

Anh nói, cửa xe đã mở sẵn cho cậu.

"First có vẻ thân với cậu bạn mới kia nhỉ?"

Hai người không biết nói gì với nhau, nên anh chủ động bắt đầu câu chuyện trước.

"À anh nói cậu Mark hả?

Ừ cậu ấy chung CLB mà cũng tốt tính lắm.

À mai cậu ấy còn diễn ở lễ hội trường nữa đấy.

Anh Tle đi xem cùng em đi."

"Ừ được rồi, theo ý First."

Anh đồng ý không chần chừ chỉ đợi cậu tỏ vẻ vui mừng mà reo lên. —----------"P'Tle nhanh chút đi, ở đây có trà sữa nè, em muốn uống.

Ôi ở kia có cả bánh churros kìa, em cũng muốn anh.

P'Tle, bên này nè, P'Tleeee."

First tràn đầy năng lượng, chạy hết từ chỗ này đến chỗ khác.

Chiều mới là hội chính mà hai anh em đã xách nhau đi từ sáng, làm đủ trò ở đó.

First rủ anh qua gian hàng của khoa Namping để tham gia workshop vẽ tranh.

Cậu cứ cười con mèo méo mó anh Tle vẽ mà đến khi Namping ra chê con chó mà cậu vẽ không khác gì khi hai đứa nó lại chí chóe.

Đầu giờ chiều, khi cả 4 người Tle, First, Namping và Keng vừa đi ăn trưa xong, đang loanh quanh ở khu vực sân khẩu để chiều chuẩn bị tổ chức âm nhạc thì Mark chạy đến.

Thấy bạn hớt hài First với Namping liền hỏi han.

"Mark có việc gì mà hớt hải thế?"

"Ca sĩ chính của bọn mình bị ốm, nay mất giọng không hát được.

Cậu First làm hát chính cho ban nhạc được không?"

"Hả?

Mình sao?

Chắc mình không làm được đâu."

First có chút bối rối.

"Được mà, hôm qua tớ nghe First hát thấy rất hay.

Giờ cũng không biết tìm ai được nữa 3 tiếng nữa là đến giờ diễn rồi.

Đi mà First."

"Ờm tớ,... thôi được rồi.

Mình sẽ thử xem sao."

First ngại ngùng cũng đành đồng ý.

Namping nói nhỏ vào tai cậu "Ta sẽ nói về chuyện này sau đấy."

"Vậy tốt quá, cảm ơn cậu.

Giờ phải đi tổng duyệt lại một lần nữa rồi còn thử trang phục nữa.

Đi thôi First.

Xin phép mọi người nhé."

Mark như tự nhiên mà nằm lấy cổ tay cậu kéo đi, First không để ý mà mà cũng chỉ thuận theo không quên tạm biệt mọi người.

Anh Tle đứng ngớ người ở đấy một lúc.

Thằng Mark kia không ít lần kéo First đi ngay trước mặt anh.

Anh cảm thấy không vui khi First cứ thân thiết với một người như vậy.

Đúng 5 giờ chiều, sinh viên đã tập trung đông đủ để chờ xem biểu diễn ca nhạc.

Trên sân khấu mọi người tất bật kiểm tra loa mic.

Các thành viên trong ban nhạc cũng đã lên sân khấu, mọi người tất bật mỗi người vào vị trí kiểm tra nhạc cụ, First có hơi hồi hộp cậu không chắc mình có thể làm tốt được hay không, cho dù ban nãy khi tập duyệt mọi người đều có vẻ khá hài lòng.

Nhưng nhỡ đâu cậu quên lời giữa chừng, hay bị lạc giọng thì sao.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì Mark đưa tới cho cậu chai nước.

Cậu thuận tiện đón lấy uống một ngụm.

Mark thế mà đưa tay ra vuốt lưng cậu cho cậu, hết sức nhẹ nhàng mà động viên.

"Sẽ ổn thôi, cậu không cần lo lắng lắm đâu."

"Tớ cảm ơn, nhưng mà tớ vẫn run quá, nhìn này."

Cậu đưa hai tay đang hơi run run ra cho Mark xem.

"Cậu giỏi mà, tớ tin First làm được."

"Ừm cảm ơn Mark."

Cậu hơi ngại, quay đi chỗ khác, ngó xuống khán giả thì mọi người nhìn cậu rồi "Ồ" lên khiến cậu còn ngại hơn phải quay vào trong.

Nghĩ bụng trong lòng không biết anh Tle có thấy không.

"Xin chào mọi người, tớ là First, sinh viên năm nhất khoa Kỹ Thuật.

Tớ rất hân hạnh được biểu diễn ở lễ hội hôm nay.

Mong mọi người sẽ cổ vũ cho mình cũng như ban nhạc thật nồng nhiệt nhé ạ."

Âm nhạc bắt đầu vang lên, bài đầu tiên là "Klua", First hát cũng bắt đầu tìm kiếm anh, dưới sân khấu chật kín người nhưng cậu vẫn kiên trì nhìn qua từng người một.

Đến khi khuôn mặt quen thuộc ấy xuất hiện, anh nhìn cậu, chỉ nhìn một mình cậu, First cũng dừng tìm kiếm, hai người nhìn nhau, First hát mà như bày tỏ hết tấm lòng mình, cậu như chỉ cảm thấy nơi đây giờ chỉ còn anh, như cậu đang thổ lộ với anh vậy.

First nhập tâm đến mức cậu quá cảm xúc mà hai mắt đã đầy nước.

Hết 'Klua" Mark đưa giấy cho cậu, First lấy lại bình tĩnh, cậu không thể phá hỏng buổi biểu diễn.

Cứ thế âm nhạc lại tiếp tục, cậu hoàn thành buổi biểu diễn rất xuất sắc, khán giả bên dưới vô cùng thích thú còn muốn cậu biểu diễn thêm.

First nhận lấy hết tình yêu thương ấy, cậu tươi cười tạm biệt mọi người rồi rời khỏi sân khấu.

"A, N'First giỏi quá.

Chị thành fan của bé mất."

Chị Sam chủ tịch CLB nhảy cẫng lên ôm chặt lấy First khi cậu vừa vào trong cánh gà.

"Em bình thường thôi mà chị, các anh chị mới giỏi."

Cậu cảm ơn mọi người từ chị chủ tịch, tới anh Tong đánh trống, chị Donut đánh guitar, anh Gun chơi keyboard và đặc biệt nhất phải là Mark.

"Cảm ơn cậu, vì đã chọn tớ."

First nghe được từ mấy anh chị là chính Mark là người đề xuất cậu, cực kỳ cực kỳ kiên quyết.

"Nếu cậu muốn cậu có thể mời tớ đi ăn một bữa."

Mark cười

"Oke luôn, tớ sẽ hẹn cậu sau nhé."

Rồi Mark gật đầu đồng ý.Sau đấy cậu tạm biệt mọi người chạy đi cùng Namping.—------Tle's POV

First là đứa trẻ giỏi giang và hòa đồng, em ấy hát rất hay.

Hôm nay biểu diễn ở lễ hội First làm rất tốt.

Trông chả có chút lo lắng nào như khi em nhắn tin cho tôi.

Khi hát em ấy như làm chủ cả sân khấu vậy, như có hào quang tỏa ra xung quanh em, không thể nhìn thấy một ai khác ngoài em.

Tôi nhìn em lại nghĩ về những lần em biểu diễn văn nghệ khi còn nhỏ, hồi bé lần nào đi diễn văn nghệ mẹ của First cũng đánh cho em hai chiếc má hồng hồng, chắc còn hồng hơn của mấy bạn nữ đứng bên cạnh nữa.

Mỗi lần tôi nhìn rồi cười em đều phụng phịu và nói "P'Tle, không được trêu."

Hôm nay hình như má em cũng đỏ như vậy, cái vẻ đáng yêu ngại ngùng của em chả bao giờ đi đâu cả.

Em vẫn như đứa bé 6 tuổi đứng hát vô cùng tự tin trước mặt tôi.

First từ khi nào mà lớn vậy chứ, chẳng phải em luôn là em bé nhỏ của anh hả?—Meow—--

Hehe mọi người thấy chap này sao nhỉ?

Thuyền ma MarkFirst tớ viết mà còn cảm thấy thinh thích đây này.

Lễ hội vẫn chưa kết thúc đâu, mọi người chờ nhé.
 
[Tlefirstone] Nốt Ruồi Son
chap 6


Namping với First ngồi ở ghế đá, hai đứa đang nhâm nhi chỗ xiên nướng vừa mua vì First kêu đói.

"Ơ thế anh Keng đâu rồi mà mày lại ngồi đây với tao?"

"Anh bận đi dạy thêm tối nay rồi, không mày cũng không được ăn xiên nướng với tao bây giờ đâu."

Namping đang gặm dở cái xiên gà thản nhiên nói.

"Xí."

"À tao còn chưa hỏi tội mày.

Màyyyy thân thiết với Mark như vậy từ bao giờ vây?

Lại còn đi luyện tập chung, lại còn quan tâm chăm sóc mày.

Tao thấy nghi lắm, mày thay lòng đổi dạ rồiiii."

"Im coi, mày nói to như thế nhỡ người ta hiểu nhầm thì sao.

Nhỡ anh Tle mà nghe được.."

First nhanh chóng bịt mồm Namping lại không thể để lái loa phát thanh này cho cả trường biết được.

"Thế thì chắc chắn là cậu ta có ý với mày, chứ không ai bình thường mà làm vậy hết.

Tao thấy cũng được mà, cậu ta đẹp trai, giỏi lại còn thích mày ngại gì mà không thử."

Sau khi được thả mồm Namping lại nói tiếp.

"Không biết nữa, nhưng tao chỉ coi cậu ấy là bạn thôi.

Nay tao định tỏ tình với anh Tle đấy, mà không thấy anh ấy đâu.

Nhắn tin cũng không trả lời."

"Anh Tle á, mấy đứa con gái lớp tao bảo nãy có thằng nào năm nhất hẹn anh ấy ra sân tượng con voi bên khoa tao ý."

Namping vẫn đang gặm xiên gà.

"Thằng khỉ này, mày còn ngồi đây được à?

Sao không bảo với tao chứ.

Mẹ thằng khốn."

First nghe vậy bỏ cả xiên trên nay vội đứng dậy chạy đi.

"Ơ tại tao nghĩ mày có tình yêu mới rồi, Firsttt."

Namping gọi với lại nhưng First chạy mất hút rồi.

Nó không đuổi theo First vì nó biết chắc chắn nó châm ngòi như vậy First sẽ tỏ tình và nó không muốn ở đấy làm kỳ đà đâu.

First chạy không kịp thở đến chỗ mà Namping kể nhưng đến nơi lại chẳng thấy ai giống anh Tle cả.

Cậu đang không biết phải làm sao, vì là bên khoa Mỹ thuật nên nó cũng chẳng biết đường nào mà tìm.

Bỗng bên cạnh có hai bạn nữ đi ngang qua đang tám chuyện.

"Ê nãy mày thấy anh Tle khoa Truyền thông ở đây không, đẹp trai vãi."

"Mấy cậu ơi, cậu thấy anh Tle ở đâu vậy?

Mình có chuyện cần gặp ảnh."

First như bắt được vàng chạy lại hỏi.

"À cậu đi ra sau tòa nhà rẽ trái có cái chòi nhỏ ở giữa hồ, này tớ thấy anh ấy ở đấy."

First vội cảm ơn rồi chạy đi.

Đến nơi cậu thấy hai người đứng đối diện nhau ở giữa chòi, Chập tối không thấy rõ biểu cảm của cả hai, cậu không có thời gian để nghĩ chạy đến đó, chưa để hai người ấy hết ngỡ ngàng cậu đã thẳng thừng mà nói với cậu bạn lần đầu gặp mặt kia.

"Xin lỗi, nhưng mình có chuyện muốn nói với anh Tle, làm phiền chút."

Cứ thế nói xong mà nắm lấy tay anh mà dắt đi.

Để cậu bạn ấy cứ ngẩn ngơ chưa kịp nói gì mà bị bỏ lại một mình.Cậu dẫn anh Tle rời khỏi khu vực khoa Mỹ thuật, đến gần sân bóng, hôm nay không có nhiều người ở đấy.

Cậu đã bình tĩnh hơn một chút trong khi chờ anh Tle đi mua nước cho mình.

"First uống đi, chắc mệt lắm nhỉ?

Em đã ăn cơm chưa?"

"Nãy cậu kia nói gì với anh vậy?"

First đột ngột hỏi làm anh cũng hơi ngạc nhiên một chút.

"À em ấy nói thích anh.

Ngỏ lời muốn anh làm người yêu."

Anh ấy vẫn thản nhiên như những lần trước.

Tim First đập càng nhanh hơn, cậu lại hỏi.

"Vậy anh có đồng ý không?"

"Anh không.

Anh...."

"Anh đừng đồng ý.

Em thích anh."

Không để anh nói hết, cậu nói ba từ đã giữ trong lòng 18 năm giờ đây nói cho anh nghe chưa mất đến 1 giây, trong người First như nhẹ đi.

"Hả?"

Anh không nghe rõ hoặc đang ngờ vực mà hỏi lại.

"Em thích anh Tle, không phải thích kiểu anh em bạn bè mà là tình yêu thật sự ý."

Buồn cười thật, cậu từng nghĩ hàng nghìn lần về lời tỏ tình nên nói thế nào, cậu đã viết rất nhiều, đọc đi đọc lại đến khi thuộc những lời hoa mỹ ấy mà giờ đây đến việc nói thôi đã khó khăn.

Cậu dường như hối hận với tất cả những điều đã nói ra.

Cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ ngốc mới bắt đầu tập nói vậy.

"First, anh...."

Tle ngập ngừng không biết nên nói thế nào.

"P'Tle nghĩ thế nào về em?"

"Anh...

First à.

Anh chưa từng nghĩ về em theo cách ấy, em như là em trai của anh vậy.

Và, anh cũng có người mình thích rồi.

Xin lỗi em First à, mình vẫn như bình thường được không?"

Lần đầu First thấy anh Tle để lộ vẻ mặt bối rối đến mức này, pha thêm chút lo lắng có lẽ anh thật sự coi trọng cậu.

Nhưng đáng tiếc không phải là theo cách cậu nghĩ về anh.

"À thảo nào anh nỡ từ chối cậu ta.

Ai vậy là chị Lin của khoa anh hả hay ai khác?

Bực thật đấy, sao ai cũng có cơ hội mà không phải là em.

Không phải ai thích anh anh cũng sẽ đáp lại sao.

Em.. em đã chờ lâu như vậy."

Nói đến đây mắt First đã ngập đầy nước.

"First à, anh xin lỗi mà.

Anh..."

First không chịu được cảm giác này, vừa buồn vừa bực, lần đầu tiên cậu tỏ vẻ ra mặt rằng mình không muốn nói chuyện cùng anh nữa.

Cuối cùng sau từng ấy năm, cậu nói ra được lòng mình mà kết quả dù đã nghĩ đến nhưng không biết là đau lòng đến vậy.

"Em về trước đây.

Anh Tle đừng đi theo em."

Cậu cứ vậy mà quay đi, anh Tle không đuổi theo, càng đi xa bóng dáng anh vẫn ở nguyên vị trí ấy nhưng đã nhạt dần.

Điều đấy làm cậu biết những điều anh nói đều là sự thật.

Tối hôm ấy First mặc kệ mọi thứ, những lời mời rủ đi chơi của bạn cùng lớp, lời mời đi liên hoan của CLB, cuộc gọi của Namping, tất cả đều chỉ được đáp lại bằng sự yên lặng.

Cậu đi bộ về kỹ túc xá, cách đây không xa nhưng đi mãi chả thấy về.

Như lạc vào con đường vô hạn, hoặc do cậu chả còn nghĩ đến gì ngoài lời nói của anh Tle.

"Cậu chỉ là em trai của anh." vậy thì giờ đây cậu nên dùng thân phận gì để tiếp tục ở cạnh anh bây giờ. —Meow—

Thất tình chưa các mom hẹ hẹ.

Thêm nữa là có thể tuần này t sẽ biến mất hơi lâu đấy vì dl ngập qua mặt rồi nên phải bơi thôi, tớ cũng đang viết dở tập 7 nhưng thấy chưa ưng ý lắm mong mọi người sẽ đợi nhé.

À chúc mừng ngày quốc khánh 2/9 ạ
 
[Tlefirstone] Nốt Ruồi Son
Chap 7


Namping về đến phòng, đèn không mở, cả không gian tối đen nhưng lại có tiếng thút thít phát ra.

Vội mở đèn lên, First nằm cuộn tròn một góc trên giường quay lưng về phía cậu.

"First, sao vậy?

Mọi chuyện không ổn à?"

"Namping ơi huhu, anh Tle, anh ấy..."

First khóc nhiều quá mà giọng lạc cả đi, không nói được cả câu hoàn chỉnh.

"Nào bình tĩnh lại, nói tao nghe để tao xử anh ta cho mày."

"Huhu, anh ấy... anh thích người khác rồi.

Thế nên anh ấy mới từ chối cậu kia, thế nên anh ấy từ chối cả tao.

Tao biết phải làm sao bây giờ."

"Nào bình tĩnh, mày phải bình tĩnh mới nghĩ được bước tiếp theo.

Thôi nghe tao ngủ trước đi, mai sẽ tốt hơn thôi.

Để tao lấy chút nước ấm cho mày, nhìn mày khóc ra nông nỗi này rồi."

Namping biết giờ đây First không cần là sự an ủi mà là cần trút bỏ hết những ấm ức chất chứa trong lòng.

"Mày cứ khóc đi, bao giờ thấy ổn thì nhắn cho tao.

Tao qua bên phòng thằng Joo ngủ nhé.

Đừng lo."

Hai hôm rồi First không đi học, đúng hơn là cậu còn không ra khỏi phòng ký túc.

Namping thấy sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, không thể đứng nhìn mà chiều theo cảm xúc của cậu được.

Cuối cùng vẫn là cố lôi thằng nhóc thất tình này ra ngoài.

"Gọi gì đi, thoải mái hôm nay tao bao."

"Ừm gì cũng được."

First dù ra ngoài nhưng cũng chẳng có tâm trạng gì.

"Thôi nào First đây là chuyện cuối cùng tao có thể làm cho mày rồi.

Hôm qua đi học tao cũng chửi cho anh ta một trận rồi.

Giờ mà buồn được thay mày chắc tao cũng làm."

"Thằng điên này, ai bảo mày đi chửi anh Tle."

"Thì sao, làm bạn tao buồn thì tao chửi hết."

"Nhưng anh ấy có làm gì sai đâu."

Khóc đủ rồi thì First cũng hiểu rằng cũng không khủng khiếp như cậu tưởng tượng, có buồn nhiều, cũng có bực bội nhưng điều làm cậu thấp thỏm là không biết nên cư xử thế nào với anh.

Cậu còn thích anh nhiều lắm, như kiểu nói ra rồi mà tình yêu chẳng vơi đi chút nào ý.

Có bị từ chối thì sao, cậu vẫn muốn được gặp anh Tle.

"Namping, làm thế nào để nói chuyện lại với anh Tle bây giờ?"

First chợt hỏi.

"Khóc có 2 ngày thôi mà mày bị ngốc rồi à?

Chẳng phải anh ta đòi nói chuyện với mày cháy máy mấy ngày nay mà mày không chịu nghe máy còn gì."

"Tại tao không biết nên bắt đầu thế nào cả.

Đâu thể giả vờ như chưa có gì."

"Tao nghĩ mày nên gặp anh ấy trực tiếp để nói chuyện, nói thật hết tất cả đi, không lòng vòng, anh Tle quen mày bao nhiêu năm không thể chỉ vì mày thích anh ấy mà quay ra ghét mày được."

"Mày nói phải."—----------Dù động viên bản thân thế nào thì mãi đến một tuần sau thì khuôn viên khoa Truyền thông mới thấy thấp thoáng chiếc áo đồng phục khoa Kỹ thuật cứ ngó nghiêng.

Đã nhiều hơn 10 lần First có ý định quay về nhưng đôi chân cứ cứng lại, có lẽ nó biết thật sự sâu bên trong mình đã quyết tâm cho vụ này.

"Cậu First."

Mark từ đầu đứng sau lưng cậu khiến cậu nhảy dựng lên như ăn trộm bị bắt quả tang khiến không ít người ở quanh đấy quay lại nhìn.

Mark nhìn vậy chỉ có thể lấy tay che đi nụ cười vì phản ứng của First quá là dễ thương.

"Cậu First làm gì ở đây vậy?"

"À tớ chờ người quen."

"Chắc không phải tớ rồi, anh Tle hả?"

"Ui, Mark nói bé chút đi tớ ngại."

Đang mải miết hỏi chuyện nhau thì First thấy bóng dáng anh từ thang máy tòa nhà chính đi ra, dù chuẩn bị tinh thần rồi nhưng nhìn thấy anh vẫn làm cậu cảm thấy run, bất giác cậu trốn đi lấy Mark làm bia chắn cho mình.

Mark thấy vậy hơi bất ngờ nhưng cũng không vội vạch trần cậu.

Chờ anh đi xa First mới từ từ buông tay ra khỏi lưng Mark, cậu mới hỏi.

"Sao cậu bảo đến tìm anh ấy mà lại trốn vậy?"

"Hì, tớ..."

First cũng nói thật hết mọi chuyện cho Mark nghe.

Mark đối với cậu là một người có thể tin tưởng được, cậu ấy là người điềm đạm nhưng cũng dễ gần vì vậy dù mới quen nhưng First cứ vậy mà giãi bày hết với bạn.

Mark nghe xong không có phản ứng gì đặc biệt, không phải vì cậu ta vô cảm, chỉ là cậu thật sự suy nghĩ về vấn đề của First một cách nghiêm túc không có một chút nào vẻ giễu cợt cậu.

"Mark nghĩ thế nào?

Cậu từng ở trong hoàn cảnh của tớ bao giờ chưa?"

First chờ đợi không nổi, thận trọng mà hỏi Mark.

"Tớ chưa, chưa bao giờ tỏ tình thất bại, chưa từng tỏ tình ai luôn."

"Đáng ghét thật, giống hệt anh ý."

Không nói mà ai cũng biết là ai.

"Nhưng tớ chắc chắn với cậu First rằng anh Tle không ghét cậu đâu.

Chắc giờ anh ấy muốn nói chuyện với cậu lắm đấy.

Không phải vì anh ấy thấy có lỗi khi từ chối cậu, mà là anh ấy thực sự lo cho cậu."——Meow——

hẹ hẹ quay lại rùi nè mấy bà 🙂)))
 
[Tlefirstone] Nốt Ruồi Son
Chap 8


"Anh Tle, anh có ở nhà không?"

Đứng trước sảnh tòa nhà nơi anh Tle ở.

Trước khi cuộc gọi được nhận trái tim First cứ đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài mỗi khi tiếng "tút" vang lên và rồi nó như muốn ngừng đập khi âm thanh bị thay thế bằng giọng nói của anh.

Anh mở cửa cho cậu vào nhà, anh vẫn nở nụ cười với cậu nhưng không tự nhiên như thường, có chút tội lỗi.

Cả hai cứ ngồi không trên sofa mà chẳng biết nói gì, First thật sự đã soạn ra cả một file word chỉ để viết ra các kịch bản có thể sẽ xảy ra lúc này nhưng cũng chẳng áp dụng được gì từ đó cả.

Anh Tle bỗng đứng lên phá tan bầu không khí.

"First muốn muốn ăn socola không?

Loại này First thích ăn anh mua nhiều để trong tủ lạnh lắm, à còn có cả bánh kem à còn có cả sữa nữa anh lấy cho em nhé."

Anh cứ luyên thuyên như định kể tên tất cả những món trong tủ lạnh ảnh ra vậy.

Anh còn chả nhận ra tất cả toàn là món mà cậu thích ăn, vì cậu hay sang nhà anh nên mới trữ sẵn nhiều như vậy.

Đồ ngốc, làm như thế này nên cậu mới thích anh đấy.

"P'Tle, cho em nước lọc được rồi, anh nhanh ra đây đi."

Anh ngơ người tròn mắt cũng chỉ biết nhanh chóng tiến về chỗ cậu.

"First, anh.... xin lỗi em nhiề-"

"P'Tle, em xin lỗi anh."

Cả hai nói đè cả vào lời nhau, như hai đứa trẻ lo sợ khi mắc lỗi bị mẹ phạt.

Anh Tle ngơ ra một chút rồi phì cười mà xoa đầu cậu.

"First có lỗi gì đâu mà lại xin lỗi anh, anh mới là người làm sai với em mà, anh khiến em buồn, là anh không tốt.

Anh xin lỗi First."

Càng nghe càng khiến First rưng rưng hơn, nước mắt cứ rơi mà không kiềm lại được, cậu bối rối đến mức nằm gọn trong lòng anh Tle để anh an ủi.

Mãi đến khi bình tĩnh hơn, đến từ khi chập tối mà giờ đã gần nửa đêm sau khi ngừng khóc, anh cứ để cậu yên lặng như vậy, ngồi bên cạnh không làm gì cả, chỉ đơn giản là chờ cậu.

"Anh Tle... không ghét em khi em thích anh à?"

Hỏi câu hỏi cậu đã trằn trọc suốt bao nhiêu ngày qua.

"Anh không bao giờ ghét First cả, em thấy ai ghét mình mà ngày nào cũng gọi điện, cũng đến khoa tìm em chưa?

Anh... ban đầu anh hơi bị sốc khi nghe vậy nên hơi phản ứng thái quá, chắc em sợ lắm."

"Ừ em đã rất sợ, nên em mới trốn không gặp anh, em sợ anh ghét em và không muốn gặp em nữa.

Em vẫn muốn được anh Tle yêu quý, vẫn muốn được chơi cùng với anh...Anh không cần thấy áp lực đâu, em sẽ không làm phiền lòng anh vì tình cảm của em đâu."

"First không giận anh hả?"

"Giận thì có chứ, nhiều lắm.

Em thích anh lâu như vậy mà anh từ chối thẳng thừng, còn thích người khác nữa, ai mà nói không giận chắc chỉ có từ bi như bồ tát thôi.

Hừm" Chọc trúng tim đen của mình First về chế độ đanh đá nói một tràng lời trách móc dành cho anh nhưng không có tí lực sát thương nào.

"Anh xin lỗi mà, lúc ấy anh hoảng quá.

First cũng biết anh tệ mấy khoản tình yêu này lắm."

Anh cười trừ tiến lại gần nắm tay dỗ cậu.

"Đấy, lại nữa.

Anh cứ chiều em như thế này thì bảo sao người ta không có tình cảm, bảo sao chuyện tình cảm anh lận đận."

First nhắc nhở anh cũng như nhắc chính bản thân mình, nhẹ nhàng mà gỡ tay anh ra.

Trò chuyện một hồi cả hai đều cảm thấy tự nhiên trở lại, đặc biệt là với First cậu cảm thấy như trái tim mình đã được chữa lành phần nào.

First từ bé đã là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, cậu được đã luôn được bố mẹ và mọi người xung quanh yêu quý, hiện giờ anh Tle người tuy từ chối trở thành người yêu cậu nhưng vẫn đối xử tốt với cậu như từ trước đến giờ.

Nên có lẽ vì vậy First không còn cảm thấy quá đau khổ nữa, cậu nghĩ mình dần sẽ ổn hơn thôi.

Một ít ấm ức trong lòng khiến cậu còn có suy nghĩ rằng người yêu tới đây sẽ còn phải tốt hơn anh Tle vài phần.

Hừm. (Best lạc quan 🙂)))

Anh Tle thấy muộn muốn cậu ngủ lại đêm nay hoặc ít nhất để anh đưa về nhưng cậu từ chối, First bảo cậu lớn rồi phải học cách tự lập.

Anh tiễn cậu tới sảnh, chuẩn bị tạm biệt nhau ra về, thì First có nói với anh.

"Anh Tle đừng lo cho em nữa, em sẽ ổn thôi.

Còn về người anh thích, em sẽ không hỏi đâu nên anh cứ tiến tới đi em oke mà.

Em biết chắc đó là người rất đặc biệt."

Cậu cười với anh, nói bằng tất cả sự chân thành.

Anh không ghét bỏ gì cậu làm gì có cớ gì để cậu ghét ngược lại anh chứ.

"Em lớn như này từ bao giờ vậy First.

Cảm ơn em nhé, anh lớn gì mà lại để cho em phải an ủi thế này chứ."

Anh choàng tay ôm lấy cậu làm cậu thoáng ngại ngùng nhưng cũng không đẩy anh ra được.

Có lẽ hôm nay hai anh em đã hiểu nhau hơn, có lẽ hai người họ thật sự gắn kết mà không chỉ là tình bạn, cũng chả phải tình yêu một thứ tình cảm chưa thể nói rõ được. ———Meow———

ê Khemjira tập 7 quá chấn động nên tui phải thả thêm cho cả nhà con hàng cho xôm mới được, hệh. dù chưa viết xong chap 9
 
[Tlefirstone] Nốt Ruồi Son
Chap 9


Từ đó tới nay cũng gần nửa năm, học kỳ đầu tiên của các cậu sinh viên năm nhất đã qua đi.

First vui vẻ bước ra khỏi tòa nhà giảng đường lúc cuối chiều, tranh thủ đi mua một chiếc bánh nạp lại năng lượng sau đó chạy đi tìm Namping.

Hôm nay có lịch sinh hoạt câu lạc bộ, từ sau lễ hội trường First đã được đặc cách để lên vào đội dự bị cho vị trí hát chính của ban nhạc và cộng thêm sự bám dính kiên quyết của Namping thì cậu vẫn phải làm việc cả phần của ban hậu cần nữa.

Nhưng vẫn rất vui, hai người giờ đã quá quen thuộc với CLB chơi với hầu hết mọi người và ai cũng yêu quý họ, đã thế từ đấy bộ đôi còn kết nạp thêm một thành viên là Mark.

Từ đầu chỉ là thân thiết trong CLB sau đấy dần dần gặp nhau ở ngoài thường xuyên hơn tuy cả ba đứa khác khoa nhau nhưng giờ hễ có rảnh thì sẽ thấy bộ ba này loanh quanh sân trường.

First giờ trông đã ổn hơn nhiều hầu như cậu ít khi nhắc lại chuyện khi ấy nữa, tất nhiên First vẫn gặp anh Tle như thường.

Có một điều cậu vẫn luôn thắc mắc mà không dám hỏi, chuyện cũng đã xảy ra gần nửa năm rồi nhưng anh Tle hiện giờ vẫn độc thân.

Thật sự những lời First nói hôm ấy đều là thật lòng, thời gian thật sự sẽ làm cậu ổn hơn và cậu cũng mong anh Tle thật sự hạnh phúc.

Có lần cậu cũng thử hỏi anh.

"P'Tle sao giờ vẫn chưa có tiến triển gì mới vậy?

Hay anh vẫn còn áy náy với em nên không chịu bước tiếp?"

"Không có đâu."

Anh cười nhẹ dừng lại một lúc rồi tiếp tục.

"Anh chỉ là... muốn chắc chắn hơn về tình cảm của mình lần này.

Anh không muốn người khác bị tổn thương vì sự bồng bột của mình nữa."

Lời anh nói làm First càng tò mò hơn về người anh thích, phải đặc biệt đến cỡ nào mới khiến anh ấy thận trọng đến vậy.

Dù vậy cậu không có ý định đi tìm hiểu đó là ai, cậu tôn trọng anh Tle, cậu thích con người anh, cậu tin chắc người anh thích cũng thật sự là một người tốt và xứng đáng với tình cảm của anh. —————-

"Lại mơ hồ gì nữa vậy?

Tao đang hỏi mày có dự định gì cho kỳ nghỉ chưa đó First."

Namping lay người bên cạnh khi chờ mãi mà không thấy hồi âm.

"À, chưa có kế hoạch gì cả.

Đợt này nghỉ dài nên chỉ định về nhà thôi."

"Chán chết, thế còn Mark thì sao?"

Namping bĩu môi rồi quay sang cậu bạn còn lại.

"Tớ cũng chưa biết.

Bố mẹ đang đi du lịch cùng nhau rồi, nên chắc ở lại loanh quanh thành phố thôi."

"Cả hai bọn mày đều chán chết, kể mà tao không đi du lịch cùng anh Keng thì đã rủ chúng mày rồi."

"Thằng có người yêu mày khỏi khoe đi."

First nhăn nhó nhìn thằng bạn.

"Rồi mày định đi gì về?"

Namping hỏi First.

"Tao đi cùng anh Tle."

Cậu thản nhiên đáp lại.

"Tao hỏi thật nè, mày thật sự ổn chưa vậy First, từ đó đến giờ mày với anh ta trông như chẳng có chuyện gì xảy ra ý.

Có diễn gì không vây?"

Namping hỏi, Mark cũng thể hiện rằng cậu có chút quan tâm đến vấn đề này.

Hai con người kia dồn hết sự chú ý vào cậu.

"Ờ tao bình thường.

Nhưng..."

Cậu ngập ngược nửa muốn nói lại thôi, cảm xúc cậu đã giấu trong nhiều tháng qua.

Namping mất kiên nhẫn chép miệng giục cậu mới nói.

"Thật ra thi thoảng trong tao vẫn cảm giác như tao còn có hy vọng.

Nhưng tao vẫn sợ, anh ấy bình thường quá lại càng khiến tao cảm thấy buồn hơn."

"Tao nói mà.

Tao không cản mày nổi nữa rồi nhưng tao có một cách.

Nhưng sợ 2 đứa mày chửi tao khùng."

Namping nói.

"Mày nói thử đi."

First mắt sáng lên, như thể người chết đuối vớ được cọc chưa cần nghe về kế hoạch của Namping cậu cũng đã cảm thấy bản thân có thêm một chút phần trăm hy vọng.

"Mày với thằng Mark giả vờ tán nhau đi."

Cả hai người còn lại nghe xong đều sốc, đều tròn mắt mà nhìn Namping, First phản ứng còn mạnh hơn đứng dậy hét vào mặt nó.

"Mày điên rồi hả?

Làm vậy thì được gì chứ, mà sao lại còn kéo cả Mark vào nữa."

"Ngồi xuống nghe tao nói.

Nghĩ đi nghĩ lại tao thề là chắc chắn anh Tle có gì đó với mày, nhưng cái ông này này khù khờ từ ngày xưa giờ rồi, có thể là chưa nhận ra thôi.

Giờ mày phải có tí chất xúc tác, anh ta mà có tình cảm là sẽ phản ứng ngay.

Còn sao lại là thằng Mark thì tao cứ thấy mỗi lần anh Tle gặp nó là chả có mấy thiện cảm gì, mày để ý cách ảnh tiếp xúc với tao hay mấy đứa bạn khác của mày lúc nào cũng vui vẻ hòa đồng, thậm chí ngày trước tao từng chửi ảnh một lần mà giờ vẫn bình thường với tao.

Có mỗi thằng Mark, thấy lúc nào ảnh cũng dừng ở mức xã giao thôi."

Namping ngồi phân tích một tràng, sau đấy còn vạch ra tiến trình kế hoạch cụ thể làm hai đứa bên cạnh ngơ ra.

Ngồi ngẫm nghĩ một lúc thì Mark lên tiếng.

"Tớ thấy ý kiến này cũng được đấy, nếu cậu First cần thì tớ sẽ giúp."

Thấy First vẫn có vẻ lưỡng lự Namping tiếp lời.

"Thôi được rồi bàn vậy đã, có 2 phiếu tán thành rồi.

Mày suy nghĩ đi, mày đồng ý thì mình triển.

Giờ giải tán, người yêu tao đến đón rồi."

Mark cũng First đi bộ về ký túc xá.

Cả hai vẫn nói chuyện nhưng trong First cũng còn lấn cấn về việc vừa nãy, chỉ đành hỏi thẳng Mark.

"Mark thật sự sẵn sàng giúp mình ư?"

"Ừ, cậu First lo lắng gì sao?"

"Tớ cứ cảm giác như mình đang lợi dụng Mark vậy.

Tớ thấy không nên lắm."

"Đợt trước First cũng biết tớ có cảm tình với cậu đúng không?"

Mark thấy First gật đầu xong cũng bật cười, như đang ngại ngùng trước điều ngớ ngẩn của mình.

"Xin lỗi cậu vì làm ngơ chuyện đó."

First thấy có lỗi cậu cảm thấy điều mình làm không khác gì như khi anh Tle từ chối cậu, Mark có cảm thấy như cậu không.

"Chuyện tình cảm như này thì đâu phải lỗi của ai đâu cậu First.

Giờ tớ đối với cậu chỉ là người bạn mà tớ yêu quý thôi.

Tớ không coi kế hoạch lần này là cơ hội của mình hay gì đâu.

Tớ thật sự mong cậu có được tình yêu như ý."

"Sao cậu tốt với mình vậy?"

"Vì cậu đáng yêu.

Sau vụ này mà cậu với anh Tle không thành thì tớ...Úi."

Cậu chưa kịp nói nói hết câu đùa thì đã bị First đánh nhẹ vào lưng.

"Nào cậu đùa vậy nữa là tớ khóc đấy.

Cảm ơn cậu nhiều lắm Mark."

Mắt cậu đã hơi long lanh rồi, Mark nghĩ nếu cậu còn bày tỏ tiếp chắc cậu bạn mình sẽ khóc ra đây mất.

—Meow—

Đây tôi nghĩ cách trả thù cho các bà đâyyyy.

Sắp tới tui lại dl dí nữa òi có gì đừng giận tôi nhé.

Tôi sẽ cố chăm chỉ mà
 
Back
Top Bottom