Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Yêu Bỏ Lỡ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
408,375
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNs_6hVWuegFGAGesfQBU6lTXyNqP5_x0RH-t39I7XOLSmIwhh8CJKOlyFAMDwT6uYLSDiZ7XEPQEym2ZkQBWqt8j5Pp1iFBWRmOFhmKw3wcvzMEKkYo15PjZzv0nAWggyknWNtNY5oITzDyAPW1szy=w215-h322-s-no-gm

Tình Yêu Bỏ Lỡ
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, Đô Thị, Vả Mặt, SE, HE, Ngược, Ngược Nữ, Ngược Nam, Gia Đình, Truy Thê

Team dịch: Moon

Giới thiệu

Tháng 1 năm 1976, trước cổng trạm y tế Xuân Hoa.

Trước bức tường trắng với dòng khẩu hiệu đỏ rực "Tất cả vì sức khỏe nhân dân", Trì Miểu cúi đầu nhìn tờ giấy khám trong tay, thất thần hồi lâu.

Kết hôn sáu năm, cuối cùng cô cũng mang thai, hơn nữa đã được ba tháng.​
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 1



Tháng 1 năm 1976, trước cổng trạm y tế Xuân Hoa.

Trước bức tường trắng với dòng khẩu hiệu đỏ rực "Tất cả vì sức khỏe nhân dân", Trì Miểu cúi đầu nhìn tờ giấy khám trong tay, thất thần hồi lâu.

Kết hôn sáu năm, cuối cùng cô cũng mang thai, hơn nữa đã được ba tháng.

Lúc cô đi về khu nhà tập thể, một chiếc xe jeep màu xanh quân đội dừng ngay trước mặt. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông mặc quân phục xanh đậm — chính là chồng cô, đoàn trưởng của quân khu Hoài Hải, Hàn Viễn Châu.

Hàn Viễn Châu nhìn cô, nhíu mày khó hiểu: "Sao em lại đến trạm y tế nữa?"

Trì Miểu thản nhiên cất tờ giấy khám vào túi: "Em đi kiểm tra sức khỏe."

Giọng Hàn Viễn Châu trầm xuống: "Về sau đừng đến nữa. Lên xe, về nhà."

Nghe vậy, ánh mắt Trì Miểu tối sầm lại.

Cô và Hàn Viễn Châu kết hôn đã sáu năm nhưng chưa có một mụn con.

Mọi người đều nói cô là "gà mái không biết đẻ trứng", mẹ chồng bảo cô là tội nhân của nhà họ Hàn, cắt đứt hương hỏa của gia tộc.

Vì áy náy, suốt sáu năm qua, cô luôn nhẫn nhịn, không biết đã uống bao nhiêu chén thuốc đắng, kim châm đau đớn đến đâu cũng cố gắng chịu đựng.

Giờ đây, cô cuối cùng cũng mang thai, nhưng lời nói của Hàn Viễn Châu khiến hòn đá đè nặng trong lòng cô suốt sáu năm qua vẫn chưa thể buông xuống, cảm giác nghẹn ứ trong lồng ngực, không thể thở nổi.

Lúc mở cửa ghế phụ, Trì Miểu chợt thấy một chiếc túi xách màu đỏ đặt trên ghế, rõ ràng là của phụ nữ.

Hàn Viễn Châu cũng nhìn thấy, anh ta giải thích: "Gần đây anh có một học trò mới, anh tiện đường đưa cô ấy về, có lẽ cô ấy để quên."

Trì Miểu lúc này mới hiểu vì sao anh ta lại ghé qua trạm y tế.

Cô khẽ gật đầu, cầm chiếc túi xách đặt ra ghế sau.

"Vậy anh nhớ trả lại cho cô ấy."

Ánh mắt Hàn Viễn Châu lóe lên tia khác thường, anh ta tưởng cô sẽ tức giận, không ngờ cô lại bình thản như vậy.

Trên đường về, cả hai đều im lặng.

Chiếc xe jeep chạy vào hẻm Xuân Hoa, dừng trước cửa nhà họ Hàn.

Vừa bước vào sân, mẹ chồng cô, Tôn Phụng Cúc, đã gọi cô vào bếp.

Trong bếp, Tôn Phụng Cúc trừng mắt lườm cô, không ngừng đập chiếc chậu sắt trong tay, tức giận mắng: "Ngày nào cũng uống thuốc mà chẳng đẻ được cái trứng nào! Đồ đoản mệnh! Nhà họ Hàn cưới phải loại người như cô, đúng là xui xẻo tám kiếp!"

Nhìn mẹ chồng liên tục mắng mỏ, ngọn lửa giận trong lòng Trì Miểu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Cô tiện tay cầm chiếc đĩa bên cạnh, ném thẳng xuống đất.

"Choang!" Một tiếng vỡ giòn tan.

Trì Miểu không nhanh không chậm nói: "Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa được không? Ồn ào quá."

Tôn Phụng Cúc sững sờ, kinh ngạc nhìn cô, một lúc sau, bà ta đen mặt bỏ ra ngoài tìm Hàn Viễn Châu.

Trì Miểu đá những mảnh vỡ sang một bên, vừa nghe tiếng mẹ chồng khóc lóc kể lể với chồng mình, vừa ung dung nấu cơm.

Nấu xong, cô không gọi ai, tự mình ngồi xuống bàn ăn.

Vừa ăn được hai miếng, Hàn Viễn Châu bước vào.

Trong phòng chính sát vách, tiếng khóc lóc của Tôn Phụng Cúc vọng đến: "Nhà này thật bất hạnh, rước về con gà mái không biết đẻ trứng, giờ còn dám ra tay với tôi! Ông ơi, ông mau đón tôi đi, tôi không sống nổi nữa!"

Hàn Viễn Châu nghe mẹ khóc lóc, nhíu mày nhìn Trì Miểu: "Em đã nói gì với mẹ?"

Trì Miểu ngước lên, bình tĩnh đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của anh ta, chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy mẹ quá ồn ào, bảo mẹ im lặng một chút."

"Ồn ào?" Hàn Viễn Châu cau mày chặt hơn: "Trì Miểu, từ khi nào em trở nên như vậy?"

Lời vừa dứt, một người phụ nữ mặc chiếc váy dài từ khu nhà bên cạnh bưng đĩa thức ăn bước vào.

"Viễn Châu, anh chưa ăn cơm nhỉ? Đúng lúc em làm món cá, anh nếm thử đi."

Người này là La Hiểu Lan, mối tình đầu của Hàn Viễn Châu.

Hai người từng yêu nhau hai năm, nhưng cuối cùng cô ta lại lấy chiến hữu của Hàn Viễn Châu.

Sau này, khi phân chia khu nhà tập thể, hai gia đình lại trở thành hàng xóm.

Gần như ngày nào La Hiểu Lan cũng tìm cớ sang nhà họ Hàn, khi thì nhờ Hàn Viễn Châu sửa bàn, lúc thì bảo thay bóng đèn.

Cô ta còn tung tin bên ngoài rằng Trì Miểu có vấn đề về sức khỏe, nên mới không thể mang thai.

Nghe tiếng khóc lóc của Tôn Phụng Cúc, La Hiểu Lan lập tức quay sang Trì Miểu, ra vẻ đạo đức mà lên tiếng: "Trì Miểu, cô là con dâu, sao có thể cãi nhau với mẹ chồng? Cô phải coi mẹ chồng như mẹ ruột mà hiếu thảo, cô xem tôi và mẹ chồng tôi sống với nhau tốt biết bao, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau."

Nói xong, cô ta quay sang Hàn Viễn Châu, dịu dàng nói: "Viễn Châu, lát nữa anh nhớ khuyên nhủ thím, đừng để thím giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe."

Trì Miểu không buồn để ý, tiếp tục ăn cơm.

La Hiểu Lan lén lườm cô một cái, đổi giọng nói với Hàn Viễn Châu: "Viễn Châu, chồng em không có nhà, bóng đèn nhà em bị hỏng rồi, anh có thể giúp em sửa không?"

Hàn Viễn Châu nhìn Trì Miểu vẫn đang điềm nhiên ăn cơm, không từ chối: "Được, anh qua ngay."
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 2



Hai người rời đi, Trì Miểu nhìn đĩa cá trên bàn, càng nhìn càng chán ghét.

Cô dứt khoát bưng đĩa cá ra ngoài, ném thẳng vào chuồng lợn.

Mặc kệ mẹ chồng vẫn đang khóc lóc om sòm trong phòng chính, cô thu dọn bát đũa rồi trở về phòng, bắt đầu chuẩn bị bảng nhập hàng cho ngày mai.

Năm 1966, kỳ thi đại học bị hủy bỏ, cô tốt nghiệp cấp ba rồi vào cửa hàng cung ứng xã làm nhân viên bán hàng, hiện tại đã là tổ trưởng bán hàng.

Cô và Hàn Viễn Châu quen nhau qua mai mối, tìm hiểu hai năm, thấy hợp liền kết hôn.

Lúc mới cưới, Tôn Phụng Cúc đã chê cô ít học, không xứng với con trai bà ta.

Sau này cô mãi không có con, bà ta càng thêm ghét bỏ, ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, thường xuyên đặt điều bôi nhọ.

Dù Trì Miểu đã gánh vác hết việc nhà, đưa toàn bộ tiền lương cho mẹ chồng, nhưng trong mắt bà ta, cô vẫn là kẻ vô dụng.

Tôn Phượng Cúc vẫn không hài lòng.

Một tháng trước, Tôn Phượng Cúc lại nói trước mặt hàng xóm rằng cô là con gà không đẻ được trứng.

Cô cảm thấy tủi thân, buổi tối liền kể chuyện này với Hàn Viễn Châu, hy vọng anh ta sẽ an ủi mình. Nhưng Hàn Viễn Châu chỉ nhìn cô, bình tĩnh đáp lại một câu: "Em đúng là chưa có thai, mẹ nói sự thật, em làm ầm cái gì?"

Câu nói này như một nhát d.a.o đ.â.m nát cô thành từng mảnh, đến bây giờ nghĩ lại, tim vẫn còn đau.

Đang suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Viễn Châu mang theo hơi lạnh bước vào.

"Cá mà La Hiểu Lan đưa đâu rồi?"

Ánh mắt Trì Miểu rời khỏi danh sách hàng hóa, nhìn anh ta: "Ngửi thấy buồn nôn nên em đổ rồi."

Hàn Viễn Châu sững lại.

Trước đây, Trì Miểu chưa từng nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu như vậy.

Anh ta nghĩ có lẽ cô đang buồn vì kết quả kiểm tra không tốt, suy nghĩ một lát, cuối cùng nuốt lại lời trách mắng.

"Dù gì cũng là lòng tốt của người ta, sau này đừng lãng phí lương thực."

Nói xong, Hàn Viễn Châu quay người rời đi.

Trì Miểu tiếp tục viết danh sách hàng hóa, có lẽ do mang thai nên cô dễ buồn ngủ hơn. Viết xong cũng không chờ Hàn Viễn Châu mà tự đi rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Trong cơn mơ màng, cô cảm giác bàn tay ấm áp của Hàn Viễn Châu đang v**t v* eo mình.

Cô lập tức tỉnh táo, kéo tay anh ta ra: "Em đến tháng rồi, không tiện."

Hàn Viễn Châu lúc này mới rút tay về, nằm xuống.

Trì Miểu không còn buồn ngủ nữa, bỗng nhiên không kìm được mà hỏi: "Em có thể chuyển ra ngoài sống không?"

Hàn Viễn Châu không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Mẹ đã lớn tuổi rồi, em chuyển đi, mẹ phải làm sao?"

Nghe vậy, lòng Trì Miểu trĩu nặng, không nói thêm gì nữa.

Hàn Viễn Châu quay đầu nhìn bóng lưng cô, cảm thấy hôm nay cô có chút khác thường.

"Sao vậy, sao tự dưng lại hỏi chuyện này?"

"Không có gì, chỉ hỏi vu vơ thôi, ngủ đi."

Hàn Viễn Châu không nghĩ nhiều, thu lại ánh mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi, không bao lâu đã ngủ say.

Trì Miểu nghe tiếng hô hấp đều đặn của anh ta, nhưng cô lại không thể chợp mắt, cứ thế nhìn ánh trăng bạc xuyên qua rèm cửa dần dần chuyển thành ánh sáng vàng cam của bình minh.

Trời vừa hửng sáng, Hàn Viễn Châu đã dậy đến đơn vị.

Trì Miểu nằm thêm một lúc rồi mới dậy, rửa mặt xong bước ra khỏi phòng, vừa hay chạm mặt mẹ chồng Tôn Phượng Cúc.

Bà ta trợn mắt nhìn cô: "Không biết dậy sớm làm đồ ăn sáng cho Viễn Châu sao? Nhà ai lại có con dâu như cô, để chồng mình nhịn đói đi làm?"

Trì Miểu cười nhạt: "Ai cũng phải đi làm, tại sao Hàn Viễn Châu không thể dậy sớm làm đồ ăn sáng cho con?"

Nói xong, cô không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Phượng Cúc, bước thẳng ra ngoài đi làm.

Trời tuyết đường trơn, ba tháng đầu thai chưa ổn định, cô không dám đi xe đạp, đành đi bộ đến cửa hàng cung ứng xã.

Vừa vào văn phòng, quản lý đã cầm một xấp tài liệu đến tìm cô.

"Trì Miểu, cửa hàng cung ứng xã hưởng ứng lời kêu gọi, định điều một số nhân viên có năng lực đến trung tâm thương mại mới mở ở Bắc Kinh để hỗ trợ quản lý một thời gian. Cô có muốn đi không?"

Nói là hỗ trợ quản lý, nhưng nếu biểu hiện tốt, có thể ở lại làm việc lâu dài. Đó là thủ đô Bắc Kinh đấy.

Trì Miểu nghĩ đến những gì Hàn Viễn Châu và mẹ chồng đã làm, không hề do dự.

"Quản lý, tôi đi được."

"Được, vậy tôi sẽ gửi tên cô lên danh sách, ngày 15 tháng 2 xuất phát."

Quản lý đi rồi, Trì Miểu tính toán thời gian, hôm nay là ngày 7 tháng 1, lúc đi Bắc Kinh cô đã mang thai bốn tháng, ổn định rồi, không ảnh hưởng gì cả.

Tan làm về nhà, vừa đến cửa cô đã nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa bên trong.

Mở cửa ra, quả nhiên là em chồng Hàn Tú lại dắt con đến.

Hàn Tú từng là giáo viên tiểu học, nửa năm trước chồng cô ta bị tai nạn xe qua đời, cô ta liền bỏ dạy.

Cô ta cầm một khoản tiền bồi thường lớn, ngày ngày ăn diện lộng lẫy, nhưng ba đứa con trai thì lôi thôi lếch thếch, ăn không đủ no.

Vì vậy, Hàn Tú thường xuyên đưa con về nhà mẹ đẻ ăn chực.
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 3



Mà con trai lớn ăn khỏe, đừng nói ba đứa, chỉ một đứa thôi cũng đủ làm khổ cha mẹ.

Mỗi lần họ đến, Trì Miểu đều không có cơm ăn, chỉ đành phải nhịn đói.

Quả nhiên, cô bước vào phòng khách, chỉ thấy trên bàn là một đống xương gà và một bát canh trong veo lềnh bềnh vài lá rau.

Hàn Tú thấy cô, cười đón chào: "Chị dâu về rồi à, mau ăn cơm đi, em cố ý chừa lại canh gà cho chị, bọn nhỏ muốn ăn em còn không cho đấy."

Trì Miểu rời mắt: "Tôi không đói, để bọn trẻ ăn đi."

Nói xong, cô quay người vào phòng.

Trước khi đóng cửa, cô nghe thấy tiếng thì thầm của Hàn Tú và Tôn Phượng Cúc.

"Lại giận dỗi rồi, đúng là ghét tụi con về nhà ăn cơm."

Tôn Phượng Cúc lườm: "Kệ nó, đây là nhà họ Hàn, hơn nữa con có ăn của nó đâu."

Nghe vậy, tay Trì Miểu khựng lại, cô mở cửa bước ra.

"Mẹ, từ giờ lương của con không đưa mẹ nữa."

Tôn Phượng Cúc lập tức nổi đóa: "Ý cô là sao?"

Trì Miểu nhìn thẳng bà, bình tĩnh nói:

"Lương tháng của con là 58 đồng, Hàn Viễn Châu một tháng 100 đồng, cộng lại đủ nuôi cả nhà còn dư. Nhưng từ khi Hàn Tú đến, lần nào con về cũng không có cơm ăn."

"Chẳng lẽ con dâu nhà này, tự kiếm tiền, mà ngay cả tư cách được ăn no cũng không có sao?"

Tôn Phượng Cúc ấp úng không nói nên lời.

Hàn Tú bước lên, ánh mắt sắc bén: "Chị dâu, nếu chị không muốn em đưa con về ăn cơm, cứ nói thẳng, đừng trút giận lên mẹ."

Sau đó cô ta quay sang Tôn Phượng Cúc: "Mẹ, sau này con không về nữa, khỏi làm ảnh hưởng tình cảm mẹ chồng nàng dâu của mẹ."

Nói xong, Hàn Tú nắm tay ba đứa con làm bộ muốn rời đi.

Tôn Phượng Cúc đập bàn, ngăn Hàn Tú lại: "Không được đi! Cái nhà này còn chưa đến lượt nó làm chủ! Nhà này họ Hàn, ai mà không muốn cho con về, mẹ sẽ đuổi nó ra ngoài!"

Trước ánh mắt kiên định của Tôn Phượng Cúc, Trì Miểu cũng nhìn bà ta bằng ánh mắt không kém phần kiên quyết: "Mẹ nói đúng, nhà này họ Hàn, Hàn Tú muốn về thì cứ về, đây dù sao cũng là nhà em ấy. Con chỉ muốn lấy lại tiền của mình, hôm nay chỉ thông báo cho mẹ một tiếng."

Nói xong, Trì Miểu quay người vào phòng, không thèm bận tâm đến mẹ con họ nữa.

Tôn Phượng Cúc nhìn theo bóng lưng Trì Miểu, bĩu môi khinh miệt: "Ai thèm mấy đồng tiền hôi hám của nó chứ! Một tháng có năm mươi mấy đồng tiền lương mà tưởng là báu vật chắc?"

Hàn Tú nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ, dịu giọng an ủi: "Mẹ, đừng so đo với loại người không có văn hóa, không có tố chất như chị ta, cứ coi như chó sủa là được."

Tôn Phượng Cúc chua ngoa tiếp lời: "Không biết đẻ, không nộp lương, lại còn muốn ăn không ở nhà họ Hàn chúng ta, mơ đi!"

Trì Miểu trong phòng nghe thấy hai mẹ con họ nói xấu mình, cô đi vào bếp, xách một chậu nước bẩn rồi hắt thẳng vào họ.

Lập tức trong sân vang lên những tiếng la hét chói tai, cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút.

...

Tám giờ tối, đồng hồ treo tường hiệu Tam Ngũ đúng giờ vang lên, Hàn Viễn Châu theo tiếng chuông bước vào nhà.

Nhìn thấy anh trai về, Hàn Tú như tìm được chỗ dựa, kéo theo mấy đứa con, vừa lau nước mắt vừa làm bộ muốn rời đi: "Anh, sau này em sẽ không đến nhà anh nữa đâu, tránh để ai đó khó chịu. Anh không biết đâu, hôm nay em với mẹ bị hắt cả chậu nước bẩn lên người..."

Hàn Viễn Châu vừa cởi áo khoác dính đầy tuyết, nhíu mày nhìn Hàn Tú: "Đây cũng là nhà em, em muốn về thì cứ về. Trời tối rồi, dẫn bọn trẻ đi đâu? Nhà chẳng phải còn chỗ cho em sao?"

Sắp xếp cho Hàn Tú và bọn trẻ xong, Hàn Viễn Châu mới vào phòng ngủ.

Trì Miểu chưa ngủ, đang ghi chép sổ sách. Hàn Viễn Châu kéo ghế ngồi bên cạnh cô.

"Em đừng chấp nhặt với Hàn Tú, em ấy đã mất chồng lại còn phải nuôi ba đứa con, bên nhà chồng ở quê cũng chẳng giúp được gì, anh là anh trai em ấy, không thể bỏ mặc em ấy."

"Vừa nãy mẹ nói với anh rồi, nếu em không muốn đưa tiền lương thì thôi, tiền ăn ở nhà cứ để anh lo."

Trì Miểu đặt bút xuống, quay sang nhìn Hàn Viễn Châu.

"Ngoài chuyện lo tiền ăn, anh còn phải đưa em một nửa tiền lương của anh."

Hàn Viễn Châu khó hiểu: "Em lấy nửa số tiền lương của anh làm gì?"

Giọng điệu Trì Miểu bình thản nhưng nghiêm túc: "Gả cho anh thì phải được anh lo cơm áo, em là vợ anh, lấy một nửa tiền lương của anh, có vấn đề gì sao?"

Dù sao thì cô cũng sắp đi rồi, lấy một nửa tiền lương của Hàn Viễn Châu coi như bù đắp cho sáu năm đã qua vậy.

Hàn Viễn Châu nghe thế, nhíu mày sâu hơn.

"Anh có thể đưa em. Nhưng mà con của Hàn Tú cũng là cháu em, em đừng lúc nào cũng so đo với bọn trẻ, chúng có thể ăn được bao nhiêu đâu?"

Nói xong, Hàn Viễn Châu đứng dậy rời đi.

Nhìn theo bóng lưng anh ta, lòng Trì Miểu lại trùng xuống.

Đó là em gái anh, là cháu anh, không phải của tôi.

Hàn Tú thật ra không thiếu tiền, lúc chồng còn sống, cô ta cũng thường xuyên về nhà mẹ đẻ xin xỏ, mỗi lần đến là tay không, mà về thì đầy ắp.
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 4



Ban đầu là mỗi tháng một lần, sau đó là mỗi tuần một lần, bây giờ là một tuần đến mấy lần.

Mỗi lần Hàn Tú đến, Trì Miểu lại tất bật nấu ăn cho cả nhà, đợi đến khi cô lên bàn ăn thì chỉ còn lại rau cải với khoai tây, nhiều nhất là vài cọng hành lá.

Bây giờ cô đang mang thai, phải lo cho mình và đứa bé, không thể tiếp tục như vậy nữa.

Đêm khuya.

Trì Miểu tỉnh giấc giữa đêm, phát hiện Hàn Viễn Châu không ở bên cạnh.

Cô nghĩ anh ta đã đến đơn vị, cũng không để tâm, khoác áo ngoài đi ra ngoài vệ sinh.

Khi đi ngang qua cổng viện, cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên từ bên ngoài.

Là giọng của cô hàng xóm La Hiểu Lan: "Viễn Châu, em hối hận vì đã chia tay anh rồi. Anh lấy Trì Miểu là vì thích cô ta sao?"

Giọng nói trầm thấp của Hàn Viễn Châu vang lên: "Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa."

La Hiểu Lan tiếp tục truy hỏi: "Vậy anh có hối hận vì đã cưới cô ta không?"

Trì Miểu đứng sau cánh cửa, nín thở chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Một lúc sau, ngoài cổng vang lên hai chữ.

"Hối hận."

Hai chữ ấy, cùng với cơn gió lạnh lẽo, thổi tim Trì Miểu rơi thẳng xuống đáy vực.

Cô siết chặt áo khoác, quay người trở vào phòng.

Vừa nằm xuống giường, Hàn Viễn Châu cũng trở về.

Lên giường, anh ta ôm cô từ phía sau: "Sao người em lạnh thế này?"

Trì Miểu hất tay anh ta ra, quay người nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Hàn Viễn Châu, anh có hối hận khi cưới em không?"

Hàn Viễn Châu sững sờ: "Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Chúng ta đã kết hôn rồi, còn hối hận hay không có nghĩa lý gì?"

Trì Miểu nhìn anh ta thật sâu, rồi xoay người quay lưng về phía anh, lạnh nhạt nói một câu.

"Sau này anh đừng chạm vào tôi nữa."

Hàn Viễn Châu nghe vậy, lập tức thu tay lại, cũng quay lưng về phía cô.

Khoảng trống giữa hai người, đủ để thêm một người nằm nữa.

Sáng hôm sau.

Trì Miểu dậy sớm làm bữa sáng cho mình, ăn xong liền đến cửa hàng cung ứng xã làm việc.

Đến nơi cô thay một bộ đồng phục trắng, rồi vào kho để đối chiếu hàng hóa trên đơn nhập hàng.

Sau khi đối chiếu xong, cô quay lại quầy làm việc thay ca cho đồng nghiệp xin nghỉ.

Vừa sắp xếp xong hàng hóa thì có một người phụ nữ mặc áo khoác xanh quân đội, sở hữu gương mặt xinh đẹp đi tới.

Trên tay cô ta xách một chiếc túi xách màu đỏ, Trì Miểu cảm thấy chiếc túi ấy có phần quen mắt nhưng không để tâm.

"Đồng chí, chào chị. Chị muốn mua gì ạ?"

Người phụ nữ có mái tóc đen dài được tết thành bím, tùy ý vắt sang vai trái. Chiếc áo khoác đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn của cô ta.

Cô ta nhìn quanh quầy hàng một lượt, sau đó chỉ vào chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm treo sau lưng Trì Miểu mà nói: "Lấy giúp tôi chiếc khăn màu xanh kia, tôi muốn xem thử."

Trì Miểu lấy khăn đưa cho người phụ nữ: "Chiếc khăn này làm từ len lông cừu, đeo vào mùa đông ấm lắm, màu này chỉ còn một cái thôi."

Người phụ nữ v**t v* chiếc khăn, không ngừng gật đầu tán thưởng: "Quả thật rất đẹp. Tôi muốn mua để tặng người tôi thích, chỉ không biết anh ấy có thích không nữa."

Biểu cảm e thẹn của cô ta khiến Trì Miểu nhớ lại cảnh mình từng mua quà cho Hàn Viễn Châu.

Hôm đó là sinh nhật của Hàn Viễn Châu. Khi ấy, cô không có tiền, không mua nổi món quà đắt tiền nên quyết định tự đan khăn quàng cổ tặng cho anh ta.

Vào ngày sinh nhật của anh ta, cô hồi hộp đưa khăn cho anh ta.

"Cảm ơn em, anh rất thích."

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười của Hàn Viễn Châu, cảm giác lúc đó của cô chắc cũng giống như người phụ nữ trước mặt này.

Nghĩ vậy, Trì Miểu theo bản năng trả lời: "Chỉ cần là món quà được chọn bằng cả tấm lòng, đối phương nhất định sẽ thích."

Người phụ nữ nghe vậy, nở nụ cười rạng rỡ hơn: "Vậy tôi sẽ mua chiếc này. Thầy đẹp trai như vậy, đeo chiếc khăn này chắc chắn sẽ rất hợp."

Cô ta thanh toán tiền và phiếu vải rồi rời đi với vẻ mặt hài lòng.

Trì Miểu cất tiền và phiếu vải, tiếp tục bận rộn, chẳng mấy chốc đã đến giờ tan ca.

Cô tan làm về nhà, vừa bước vào phòng khách đã thấy mẹ chồng là Tôn Phượng Cúc, em chồng Hàn Tú và cô hàng xóm La Hiểu Lan đang ngồi ăn hạt dưa, trò chuyện rôm rả, vỏ hạt dưa vương vãi khắp sàn nhà.

Ba đứa con của Hàn Tú và con trai của La Hiểu Lan chạy nhảy khắp phòng, lục tung cả tủ, khiến căn phòng rối tung lên.

Tiếng ồn ào của lũ trẻ khiến thái dương của Trì Miểu giật giật lên từng cơn.

Mẹ chồng Tôn Phượng Cúc nhìn thấy cô, lập tức quát lên: "Sao giờ mới về? Bọn trẻ đói lâu rồi, mau vào bếp nấu cơm đi. Hôm nay là ngày Tết Lạp Bát, nhà Hiểu Lan không có ai, cô ấy sẽ ăn Tết với chúng ta, cô nhớ nấu nhiều một chút."

Trì Miểu thong thả cởi chiếc áo khoác đã nhuốm đầy hơi lạnh, treo lên tường rồi nhìn thẳng vào mẹ chồng: "Mẹ, chẳng lẽ lúc chưa cưới dâu về, mọi người trong nhà đều nhịn đói mà sống à? Sau này con không nấu cơm nữa, ai đói thì tự làm mà ăn."
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 5



Tôn Phượng Cúc trợn mắt, ném vỏ hạt dưa xuống đất, chỉ tay vào mặt Trì Miểu quát lớn:

"Trì Miểu, cô muốn tạo phản à? Không đưa tiền lương thì thôi, giờ còn không chịu nấu cơm, cô tưởng mình là ông trời chắc? Muốn ăn chực ở chùa nhà này hả?"

Lời vừa dứt, La Hiểu Lan liền bước tới, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thím ơi, đừng tức giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu Trì Miểu không muốn nấu thì để con làm, dù sao con cũng không thể ăn không của thím được."

Lúc này, Hàn Tú xách theo một con gà đi tới, cười nói: "Chị Hiểu Lan vẫn là người hiểu chuyện nhất, không giống ai đó, keo kiệt mà còn không có giáo dục. Lát nữa chúng ta hầm con gà này đi, em đặc biệt ra chợ mua đấy."

La Hiểu Lan hỏi: "Con gà này chắc không rẻ nhỉ?"

Hàn Tú đáp: "Con này rẻ lắm, người bán bảo đây là gà không đẻ được trứng, giữ lại cũng vô ích, g.i.ế.c sớm ăn thịt còn hơn."

Nói xong, cô ta quay sang nhìn Trì Miểu, cười đầy ẩn ý: "Chị thấy đúng không, chị dâu?"

Lúc này, con trai út của Hàn Tú chạy đến, nắm lấy tay mẹ hỏi: "Mẹ ơi, vậy mợ cũng là gà không đẻ trứng, mình g.i.ế.c luôn mợ rồi ăn thịt đi?"

Ba người phụ nữ nghe xong lập tức bật cười ha hả.

Hàn Tú cốc nhẹ lên đầu con trai, cười nói: "Thằng nhóc thối này, ăn thịt còn không bịt được mồm của con sao? Chị dâu à, đừng để bụng nhé, trẻ con vô tư mà. Con gà này có hơi già một chút, chắc anh trai em không thích ăn đâu. Lần sau em mua con non hơn cho anh ấy."

Nghe xong lời nói mỉa mai của Hàn Tú, Trì Miểu không còn nhịn nhục như trước nữa, cô điềm nhiên đáp lại: "Đúng là răng của anh em không nhai nổi đồ già, còn phải làm phiền cô em gái góa chồng như em rảnh rỗi đến nhà thu xếp, thật là vất vả cho em quá rồi."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị đẩy ra.

Hàn Viễn Châu bước vào với bộ quân phục thẳng thớm, trên cổ quàng một chiếc khăn len màu xanh đậm.

Trì Miểu nhìn chiếc khăn quàng cổ trên người anh ta, cả người sững lại.

Chiếc khăn này chính là cái mà cô vừa bán vào buổi chiều nay.

Đột nhiên, cô nhớ ra vì sao chiếc túi xách đỏ của người phụ nữ kia trông quen mắt, hôm cô phát hiện mình có thai, chiếc túi này từng xuất hiện trên ghế phụ lái trong xe của Hàn Viễn Châu.

Cô vẫn còn nhớ giọng nói của người phụ nữ ấy: "Tôi muốn mua để tặng người tôi thích…"

Hàn Viễn Châu cởi áo khoác và khăn quàng cổ, định treo lên, nhưng Trì Miểu bước nhanh tới, lấy khăn khỏi tay anh ta rồi hỏi: "Chiếc khăn này, là anh mua à?"

Ánh mắt Hàn Viễn Châu lóe lên một chút rồi gật đầu nhận: "Ừ, sao thế?"

Toàn bộ sức lực trong người Trì Miểu như bị rút cạn.

Chiếc khăn quàng cổ này cả cửa hàng cung ứng xã chỉ có một chiếc, buổi chiều cô vừa bán cho người phụ nữ kia, buổi tối lại thấy nó xuất hiện trên cổ chồng mình.

Cô không còn muốn hỏi gì thêm nữa, chỉ lạnh lùng ném chiếc khăn trả lại cho anh ta: "Vậy anh phải đeo thật cẩn thận đấy, cái này không rẻ đâu."

Nói xong, cô quay người vào phòng.

Hàn Tú bĩu môi nhìn theo bóng lưng cô, khinh miệt nói:

"Không có học thức, không có giáo dưỡng, đúng là điên rồi."

Nói xong, cô ta mang con gà vào bếp cùng mẹ và La Hiểu Lan.

Trong phòng, Trì Miểu ngồi dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới của cô và Hàn Viễn Châu đặt trên bàn, thất thần.

Đó là bức ảnh chụp ngày họ đăng ký kết hôn.

Cũng là bức ảnh đầu tiên và duy nhất của họ.

Viền bức ảnh đã phai màu, giống như cuộc hôn nhân của cô và Hàn Viễn Châu vậy.

Từ rực rỡ huy hoàng trở nên ảm đạm vô sắc.

Vì yêu Hàn Viễn Châu, cô cam tâm chịu đựng sự sỉ nhục của nhà chồng.

Nhưng tình yêu tha thiết ban đầu đã bị mài mòn từng ngày, giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi.

Cô ngước nhìn tờ lịch treo tường, ngày 8 tháng 1.

Còn 22 ngày nữa là Tết.

Còn 37 ngày nữa, cô sẽ lên Bắc Kinh.

Đến giờ ăn cơm, không có một ai gọi cô ăn cùng.

Từ trên giường, cô nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ ngoài phòng khách.

Trong lúc mơ màng, cô còn nghe thấy Hàn Tú nói với Hàn Viễn Châu:

"Anh, chiếc khăn quàng này đẹp thật, có phải Tưởng Văn Na tặng anh không?"

Cô không nghe thấy Hàn Viễn Châu trả lời rồi thiếp đi.

Lúc Hàn Viễn Châu vào phòng, chiếc chăn đôi trên giường đã bị thay thành hai chiếc chăn đơn.

Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ đi ngủ.

Sáng hôm sau, lúc năm giờ, Hàn Viễn Châu thức dậy, rửa mặt qua loa rồi lái xe ra ngoài.

Anh ta vừa đi, Trì Miểu lập tức mặc áo khoác, đón một chiếc xe ba bánh, lặng lẽ bám theo phía sau.

Cô muốn tận mắt chứng kiến xem mình có hiểu lầm anh ta hay không.

Cô theo anh ta đến khu tập thể của nhà máy dệt.

Hàn Viễn Châu dừng xe trước cửa đơn nguyên số ba.

Một người phụ nữ xách theo chiếc túi xách đỏ từ trên lầu đi xuống, mỉm cười tiến lại gần anh ta.

Trì Miểu đứng nép sau gốc cây, nghe thấy người phụ nữ nói với Hàn Viễn Châu: "Thầy, chiếc khăn quàng em tặng thầy đâu rồi, sao thầy không đeo vậy?"
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 6



Chưa đợi Hàn Viễn Châu trả lời, cô ta lại tiếp tục: "Chẳng lẽ là vì vợ thầy không cho thầy đeo sao? Chị ấy quản thầy chặt quá rồi đấy! Chính chị ấy không mua cho thầy, em tặng thì lại không cho thầy dùng."

Nghe đến đây, Trì Miểu cười lạnh.

Quả nhiên, cô không đoán sai, cả nhà họ Hàn đều đang giấu cô.

Bây giờ, cô không còn là kẻ dễ bắt nạt nữa.

Cô sải bước đi thẳng đến trước mặt họ.

"Hàn Viễn Châu, chiếc khăn quàng này là cô ta mua cho anh sao?"

Dứt lời, cô quay sang nhìn người phụ nữ kia.

"Đồng chí, tôi chưa từng thấy một học trò nào chu đáo như cô đấy. Không chỉ tặng thầy giáo khăn quàng cổ, còn quan tâm cả chuyện gia đình thầy, tiện thể bôi nhọ luôn cả vợ thầy."

"Nói mấy lời đó ra, cô không thấy xấu hổ à?"

Bây giờ vừa khéo là giờ đi làm, những lời của Trì Miểu lập tức thu hút sự chú ý của đông đảo người qua đường.

Mặt người phụ nữ đỏ bừng: "Chị... chị nói linh tinh gì vậy?"

Trì Miểu hờ hững nhìn cô ta: "Tôi nói linh tinh? Hôm qua cô bảo mua khăn quàng tặng cho người mình thích, bây giờ lại không dám thừa nhận?"

Hàn Viễn Châu bước lên một bước, nắm lấy cổ tay Trì Miểu.

"Em đừng hiểu lầm, Tưởng Văn Na chỉ là học trò của anh, tặng khăn quàng chỉ để bày tỏ lòng biết ơn. Hôm qua anh không nói với em vì sợ em nghĩ nhiều, giữa bọn anh không có gì cả."

Trì Miểu từ từ gỡ tay anh ta ra:

"Sợ tôi nghĩ nhiều? Nếu sợ tôi nghĩ nhiều thì ngay từ đầu anh không nên nhận chiếc khăn đó!"

"Tôi cũng không muốn hiểu lầm hai người, nhưng hôm qua anh vừa nhận quà của cô ta, hôm nay đã dậy sớm đến đây gặp mặt, bảo tôi không nghi ngờ sao được? Thà chúng ta nói rõ ràng ngay bây giờ, còn hơn cứ giấu trong lòng!"

Hàn Viễn Châu nhíu mày, giọng điệu bắt đầu pha chút tức giận: "Đã nói là tiện đường mà. Hơn nữa, bây giờ cô ấy là học trò của anh, anh phải có trách nhiệm với sự an toàn của cô ấy."

Trì Miểu tức đến bật cười:

"Nhà chúng ta ở phía đông thành phố, đây là phía tây, mà anh bảo là tiện đường?"

"Được lắm, Hàn Viễn Châu, anh có trách nhiệm, anh muốn lo cho cô ta, vậy thì lo cho trọn vẹn đi!"

Dứt lời, cô quay người bỏ đi không chút do dự.

Hàn Viễn Châu định đuổi theo, nhưng bị Tưởng Văn Na níu vạt áo lại, nức nở nói: "Thầy, em chỉ muốn cảm ơn thầy đã chăm sóc em thôi, không ngờ lại khiến vợ thầy hiểu lầm. Em sẽ xin đổi giảng viên hướng dẫn, sau này thầy cũng đừng đến đón em nữa."

Nói xong, cô ta khóc chạy đi.

Những người xung quanh bàn tán xôn xao, chỉ trỏ về phía Hàn Viễn Châu.

Sắc mặt anh ta sa sầm, lạnh lùng lên xe rời khỏi khu tập thể.

Trì Miểu đến cửa hàng cung ứng xã xin nghỉ một ngày, sau đó về nhà mẹ đẻ.

Thấy con gái trở về, mẹ cô liền hỏi: "Hôm nay không đi làm à?"

Nhìn mẹ, bao ấm ức trong lòng cô dâng trào.

Nhớ lại cảnh Hàn Viễn Châu và Tưởng Văn Na đứng cạnh nhau, cô không kìm được mà chạy vào góc tường nôn thốc nôn tháo.

Cha mẹ cô hoảng hốt.

Sau khi bình ổn lại, mẹ cô mang một bát nước đường đến, vẻ mặt đầy lo lắng: "Sao sắc mặt con nhợt nhạt thế? Có phải mẹ chồng lại kiếm chuyện không?"

Trì Miểu uống một ngụm nước đường, xua đi vị chua trong miệng, rồi nói thật: "Mẹ, con có thai rồi."

Mẹ cô nghe xong thì mừng rỡ: "Được mấy tháng rồi? Hàn Viễn Châu biết chưa?"

Trì Miểu lắc đầu: "Con không muốn nói cho anh ta biết, cha mẹ cũng đừng nói. Con đã quá thất vọng về anh ta rồi."

"Hai con làm sao, cãi nhau à?" Mẹ cô hỏi.

Trì Miểu kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Nghe xong, nét mặt cha mẹ cô tràn đầy lo lắng.

"Vậy còn đứa bé?"

Trì Miểu đặt tay lên bụng mình, lúc này vẫn chưa lộ rõ: "Đứa bé này, con sẽ tự mình nuôi. Bây giờ xã hội đang phát triển, con cũng có công việc, một mình chẳng lẽ lại không nuôi nổi một đứa bé sao?"

Mẹ cô thở dài.

Bà biết con gái mình ở nhà họ Hàn chịu khổ thế nào.

Dù Trì Miểu có giấu giếm, bà vẫn có thể nghe người ngoài kể lại.

"Con nói đúng, không thể vì một người đàn ông mà để bản thân chịu ấm ức. Bây giờ là xã hội mới, phụ nữ cũng có thể độc lập, không cần dựa dẫm vào ai. Mẹ biết con đã chịu nhiều uất ức. Dù sao nhà chúng ta cũng chỉ có mình con, ba người chúng ta nuôi thêm một đứa bé thì có gì mà khó? Từ nay, con cứ để đứa bé mang họ chúng ta!"

Nghe vậy, trái tim treo lơ lửng của Trì Miểu cuối cùng cũng hạ xuống. Ban đầu cô còn lo mẹ sẽ không đồng ý, không ngờ mẹ lại ủng hộ cô như vậy.

Điều này càng củng cố thêm quyết tâm của cô.

Dù sao thì cô cũng sắp đi Bắc Kinh, đến lúc đó, cô nhất định sẽ có một sự nghiệp lớn hơn.

"Mẹ, sau ngày 15 tháng hai, con sẽ điều chuyển công tác đến Bắc Kinh. Mẹ và cha có thể đi cùng con không?"

Mẹ cô lập tức đồng ý: "Tất nhiên là được! Con là mạng sống của cha mẹ, đứa bé trong bụng con cũng là cháu của chúng ta. Nếu con không muốn nhà họ Hàn biết, vậy thì cha mẹ sẽ không nói. Cha mẹ sẽ theo con đến Bắc Kinh, chúng ta chính là ông bà ngoại của đứa nhỏ này."
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 7



Cha cô từng là cục trưởng Cục Đường sắt, khi còn trẻ bận rộn với sự nghiệp, nên ông và mẹ chỉ sinh một mình cô.

Ban đầu, gia đình cô định tìm một chàng rể ở rể, nhưng vì cô yêu Hàn Viễn Châu, cha mẹ cô muốn cô hạnh phúc nên đã từ bỏ ý định đó.

Bây giờ thấy con gái không hạnh phúc, họ quyết định kịp thời dừng lại.

Dù sao gia đình họ cũng không thiếu tiền, giờ con gái đã có con, nửa đời sau của Trì Miểu cũng đã được đảm bảo.

"Cha mẹ sẽ thu dọn đồ đạc ngay bây giờ. Sau Tết, chúng ta sẽ cùng đi Bắc Kinh."

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm ở nhà mẹ đẻ xong, Trì Miểu mới trở về nhà họ Hàn.

Còn chưa đẩy cửa sân vào, cô đã nghe thấy em chồng Hàn Tú đang nói chuyện với Hàn Viễn Châu:

"Anh, bạn học Tưởng Văn Na của em tốt biết bao, vừa xinh đẹp lại trẻ trung, quan trọng nhất là có học thức, hiểu lễ nghĩa, lại còn là sinh viên đại học, hơn hẳn Trì Miểu gấp trăm lần."

"Anh và Trì Miểu kết hôn đã sáu năm mà chị ta không có chút động tĩnh gì, bây giờ tính khí ngày càng tệ hơn. Tưởng Văn Na tốt hơn chị ta nhiều lắm, sao anh không đồng ý chứ? Nếu anh ngại nói với Trì Miểu, vậy thì để em nói cho! Dù sao em cũng chịu đủ chị ta lâu lắm rồi."

Tim Trì Miểu thắt lại, cô lúc này mới hiểu ra, thì ra Hàn Tú chính là người mai mối cho anh trai mình.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa bước vào sân.

Vừa nhìn thấy cô, mặt Hàn Tú lập tức biến sắc.

Trì Miểu đứng ở cửa, lớn tiếng chất vấn: "Hàn Tú, em làm bà mai giới thiệu bồ nhí cho anh trai, anh ấy trả em bao nhiêu tiền?"

Giọng cô rất lớn, lập tức thu hút không ít hàng xóm vây xem.

"Hồ ngôn loạn ngữ! Chị đang nói bậy cái gì vậy?!" Hàn Tú trợn trừng mắt, vừa nói vừa muốn đóng cửa sân lại.

Trì Miểu mạnh mẽ đẩy cô ta ra, giọng càng to hơn: "Em gấp cái gì? Để mọi người cùng xem, em gái chồng của tôi "hiểu chuyện" đến mức nào! Anh trai còn chưa ly hôn mà em gái đã nóng lòng tìm đàn bà khác cho anh trai rồi."

Nghe vậy, hàng xóm bắt đầu xì xào bàn tán:

"Bình thường nhìn Hàn Tú ăn diện lòe loẹt, đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông, hóa ra bản thân làm bậy còn chưa đủ, còn về nhà nhúng tay vào chuyện nhà anh trai."

"Đúng vậy, thà phá mười ngôi miếu, chứ không phá một cuộc hôn nhân, nó không sợ báo ứng sao?"

"Con gái đã lấy chồng thì không nên quản chuyện nhà mẹ đẻ nữa. Cô ta thì hay rồi, suốt ngày can thiệp vào hôn nhân của anh trai, không biết xấu hổ."

Hàn Tú vừa tức vừa lo, vẻ kiêu ngạo hằng ngày hoàn toàn biến mất, lập tức xông lên muốn đánh Trì Miểu.

"Chị nói bậy! Tôi phải xé rách miệng chị!"

Hàn Viễn Châu, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng ra tay ngăn cản.

"Đủ rồi! Em còn chưa thấy đủ mất mặt sao? Vào nhà ngay!"

Nói xong, anh ta đóng cổng sân, nhốt Hàn Tú vào trong nhà chính rồi kéo Trì Miểu ra sân sau.

Lúc này, mẹ chồng Tôn Phượng Cúc đã dẫn ba đứa con của Hàn Tú sang hàng xóm chơi, trong sân chỉ còn lại hai vợ chồng họ.

Hàn Viễn Châu hít một hơi sâu, kìm nén cơn giận, giải thích:

"Hàn Tú còn nhỏ, không hiểu chuyện, em đừng nghe em ấy nói linh tinh. Anh và Tưởng Văn Na không có gì cả. Chiếc khăn quàng cổ anh đã trả lại rồi, em yên tâm, anh sẽ không ly hôn với em."

Trì Miểu cười lạnh: "Ba đứa con rồi mà vẫn không hiểu chuyện? Cô ta đang phá hoại hôn nhân của quân nhân, tôi hoàn toàn có thể tố cáo cô ta với đơn vị của anh!"

Hàn Viễn Châu cau mày, giọng cũng bắt đầu có chút tức giận: "Em ấy một mình nuôi ba đứa con rất khó khăn, em đừng làm khó em ấy nữa. Hơn nữa, giữa anh và Tưởng Văn Na thực sự không có gì, em có thể đừng gây chuyện nữa không?"

Trì Miểu nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy thất vọng.

"Gây chuyện? Sáu năm qua, tôi gả vào nhà anh, mẹ anh khinh thường tôi, em gái anh mang ba đứa con về ăn chực uống chực, không chỉ ăn mà còn lấy đồ về, những điều này tôi đều nhẫn nhịn hết, kết quả thì sao, đổi lại được gì? Em gái anh bây giờ lại đến giới thiệu đối tượng cho anh, coi tôi là người đã c.h.ế.t sao!"

"Người phụ nữ nào có thể chịu nổi cảnh chồng mình đeo khăn quàng cổ của người đàn bà khác? Mà người đàn bà đó còn do chính em gái anh giới thiệu? Các người hoàn toàn không coi tôi là người đúng không? Nếu anh có một chút quan tâm đến tôi thôi, thì gia đình anh cũng sẽ không đối xử với tôi như thế này!"

Càng nói, cô càng kích động, cuối cùng ôm bụng, vịn vào tường nôn khan.

Hàn Viễn Châu sững sờ, lập tức đỡ lấy cô.

"Chỉ là một chuyện nhỏ, có đáng để tức giận đến mức này không? Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa."

Chuyện nhỏ?

Thế nào mới gọi là chuyện lớn?

Trì Miểu hất tay anh ta ra, quay về phòng.

Tối hôm đó, khi Tôn Phượng Cúc về nhà, Hàn Tú lại thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra ban ngày.

Tôn Phượng Cúc lập tức muốn tìm Trì Miểu tính sổ, nhưng bị Hàn Viễn Châu chặn lại.
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 8



"Mẹ, chuyện này là do Hàn Tú sai! Phá hoại hôn nhân của quân nhân là phạm pháp!"

"Những năm qua Trì Miểu đã hy sinh rất nhiều. Cô ấy là vợ con, dù mẹ không thích cô ấy, cũng không cần phải sỉ nhục cô ấy như vậy!"

Trì Miểu nằm trên giường, mặt không cảm xúc nghe đoạn hội thoại bên ngoài.

Sáu năm kết hôn, đây là lần đầu tiên Hàn Viễn Châu đứng ra bảo vệ cô trước mặt mẹ anh ta.

Nhưng… còn có ý nghĩa gì nữa không?

Đêm khuya, Hàn Viễn Châu ôm chặt lấy cô, giọng trầm thấp:

"Xin lỗi, trước đây là anh sai. Anh đã không để ý đến cảm xúc của em. Sau này, sẽ không thế nữa."

Tối hôm đó, Trì Miểu không nói gì, chỉ quấn chăn chặt hơn.

Hôm sau, trước khi đi làm, Trì Miểu nhìn thấy Hàn Tú và Tôn Phượng Cúc dắt theo ba đứa trẻ, tay xách nách mang rời khỏi nhà. Trước khi đi, hai người họ còn lườm cô một cái.

Trì Miểu chẳng buồn quan tâm, cứ thế đi làm.

Mẹ chồng đã đi, trong nhà chỉ còn lại cô và Hàn Viễn Châu. Hàn Viễn Châu không còn lạnh nhạt như trước, bắt đầu học cách quan tâm cô.

Đến ngày Tiểu Niên (ngày 23, 24 tháng Chạp) ở miền Bắc, Trì Miểu tan làm sớm để về nhà chuẩn bị đón Tết.

Vừa bước vào sân, cô đã thấy một con ch.ó vàng đang gặm một con gà chui vào sân bên cạnh, để lại xác gà c.h.ế.t la liệt khắp sân.

Không biết từ bao giờ, bức tường viện đã bị đào thủng một lỗ lớn.

Trì Miểu sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, bụng cô hơi nhói đau. Lấy lại bình tĩnh, cô liền đi gõ cửa nhà bên cạnh.

Mở cửa là La Hiểu Lan.

"Cô gõ cái gì mà gõ, định đòi mạng tôi à!"

Trì Miểu kéo cô ta đến trước cổng nhà mình, chỉ vào đám gà c.h.ế.t la liệt: "Chó nhà cô đã cắn c.h.ế.t hết gà nhà tôi, còn đào thủng cả tường! Cô mau vá lại ngay!"

La Hiểu Lan hờ hững nói: "Liên quan gì đến tôi, đâu phải tôi cắn? Cô tìm con nào cắn thì đi mà nói chuyện với nó!"

Trì Miểu không đôi co, chỉ lạnh lùng chế giễu: "Chó giống chủ, câu này quả không sai. Chó nhà cô đào tường, cô phải nhanh chóng sửa lại!"

La Hiểu Lan nghe vậy, liền dắt con ch.ó ra trước mặt Trì Miểu: "Cô tự nói chuyện với nó đi, tôi không quản được."

Vừa dứt lời, sau lưng họ vang lên giọng nói của Hàn Viễn Châu.

"Chuyện gì vậy?"

Trì Miểu chỉ vào lỗ thủng trên tường: "Tường viện bị chó nhà La Hiểu Lan đào thủng, gà nhà tôi cũng bị cắn c.h.ế.t hết. Tôi bảo cô ta sửa lại, vậy mà cô ta bảo tôi đi nói chuyện với con chó. Anh nói xem, rốt cuộc là cô ta là chó hay chó là cô ta?"

Hàn Viễn Châu nhìn La Hiểu Lan một cái, không nói gì, kéo Trì Miểu vào nhà rồi mới bảo: "Chồng La Hiểu Lan đi công tác xa, mẹ góa con côi, chuyện nhỏ thế này em đừng tính toán, hàng xóm láng giềng, đừng lúc nào cũng đối đầu với cô ấy. Mai anh sẽ tìm người vá lại tường."

Trì Miểu sững sờ nhìn Hàn Viễn Châu.

Những ngày gần đây, cô đều thấy Hàn Viễn Châu đối xử tốt với mình, cô đã nghĩ anh ta cuối cùng cũng học được cách quan tâm cô.

Nhưng giờ đây, cô mới nhận ra, anh ta chẳng thay đổi gì cả.

Khoảnh khắc này, Trì Miểu hoàn toàn thất vọng. Cô ngước mắt nhìn Hàn Viễn Châu, ánh mắt kiên quyết: "Hàn Viễn Châu, chúng ta ly hôn đi."

Hàn Viễn Châu sững sờ nhìn cô: "Chỉ vì chuyện nhỏ này mà em muốn ly hôn?"

Trì Miểu kiên định gật đầu: "Đúng, chỉ vì chuyện nhỏ này."

"Đừng làm loạn nữa, anh không thể ly hôn với em."

Trì Miểu lạnh nhạt nhìn anh ta: "Ban đầu anh cũng hối hận vì cưới tôi, giờ ly hôn rồi, sau này anh muốn cưới ai thì cưới, muốn bảo vệ ai thì bảo vệ."

Vừa dứt lời, cửa viện bị đẩy ra, mẹ chồng Tôn Phượng Cúc, tức giận xông vào.

"Đã cưới sáu năm mà không đẻ được đứa con nào, sớm nên ly hôn rồi! Viễn Châu, ly hôn với nó ngay đi!"

Trì Miểu quay sang Hàn Viễn Châu: "Nghe rõ chưa? Mẹ anh cũng đồng ý rồi, mai chúng ta đi làm thủ tục."

Hàn Viễn Châu cau mày: "Em đang giận nên nói vậy thôi, anh không muốn tranh cãi với em. Anh cho em hai ngày suy nghĩ, nếu hai ngày sau em vẫn muốn ly hôn, anh sẽ đi làm thủ tục với em."

Ly hôn là chuyện chắc chắn, cô không vội trong hai ngày này.

Trì Miểu không nói gì, quay vào phòng thu dọn đồ đạc. Bên ngoài, Tôn Phượng Cúc vẫn lớn tiếng mắng nhiếc, nhưng cô không buồn bận tâm.

Hôm sau, Trì Miểu vẫn đi làm như bình thường.

Đến giờ nghỉ trưa, Tưởng Văn Na tìm đến cô.

"Trì Miểu, chúng ta nói chuyện một chút."

Trì Miểu muốn xem Tưởng Văn Na định nói gì, liền theo cô ta ra công viên nhỏ bên cạnh cửa hàng.

Tưởng Văn Na đi thẳng vào vấn đề:

"Trì Miểu, thầy tôi xuất sắc như vậy, chị vốn không xứng với anh ấy. Giờ ai cũng biết chị đang làm ầm ĩ đòi ly hôn, chị có biết mình sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của thầy tôi không?"

Trì Miểu lạnh lùng nhìn cô ta: "Chuyện vợ chồng chúng tôi liên quan gì đến cô? Cô lấy tư cách gì mà nói những lời này với tôi?"

Tưởng Văn Na nghẹn lời: "Tôi chỉ thấy chị vừa không có văn hóa, vừa không có tố chất. Sáu năm trời mà không sinh được con, chị không phải một người vợ đủ tư cách, chị không xứng với Hàn Viễn Châu!"
 
Tình Yêu Bỏ Lỡ
Chương 9



Trì Miểu chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Cô có biết phá hoại hôn nhân quân nhân là phạm pháp không?"

Tưởng Văn Na thấy nét mặt bình thản của cô, ánh mắt chợt lóe lên một tia hoảng loạn: "Tôi chỉ nói sự thật!"

Nói xong, Tưởng Văn Na vội vã rời đi, bước chân có phần loạng choạng.

Chờ cô ta đi khuất, Trì Miểu lấy chiếc máy ghi âm trong túi ra, ấn dừng ghi âm.

Lúc năm giờ chiều, cô tan làm về nhà.

Vừa bước vào ngõ nhỏ, cô đã thấy La Hiểu Lan xách mấy cái lồng gà đứng trước cổng nhà họ Hàn.

"Gà nhà cô c.h.ế.t bao nhiêu, tôi đền hết đây. Đúng là đồ nhỏ nhen, vì mấy con gà mà làm ầm lên đòi ly hôn, chẳng có chút độ lượng nào!"

Nói xong, cô ta đạp mấy cái lồng gà đến trước chân Trì Miểu.

"Cô lấy được Viễn Châu là phúc ba đời rồi, năm đó nếu không phải tôi chia tay anh ấy, cô làm gì có cơ hội lấy anh ấy!"

"Vậy là bây giờ cô vẫn còn yêu Hàn Viễn Châu, hối hận vì đã chia tay anh ta?" Trì Miểu hỏi lại.

La Hiểu Lan đón ánh mắt của Trì Miểu, thuận thế đáp: "Đúng vậy, tôi hối hận rồi. Nếu biết Viễn Châu cưới cô, tôi đã không chia tay anh ấy."

Trì Miểu gật đầu, thản nhiên nói: "Thế thì hai người đúng là một đôi uyên ương bất hạnh."

Nói xong, cô chẳng thèm để ý sắc mặt khó coi của La Hiểu Lan, đẩy cổng bước vào viện.

Vào nhà, cô lại lấy máy ghi âm ra, ấn dừng ghi âm.

Tôn Phượng Cúc không có ở nhà, chắc lại sang nhà Hàn Tú rồi. Trì Miểu cũng không bận tâm, cô vào phòng lấy hành lý tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Thu dọn xong xuôi, cô ngồi trong phòng khách chờ Hàn Viễn Châu.

Mãi đến nửa đêm, Hàn Viễn Châu mới trở về.

Nhìn thấy vali bên cạnh Trì Miểu, lông mày anh ta khẽ nhíu lại.

"Trì Miểu, em suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn ly hôn?"

Trì Miểu nghiêm túc gật đầu: "Ừ, ly hôn."

Nghe vậy, ánh mắt Hàn Viễn Châu tối lại, lộ rõ vẻ bực bội: "Được, hy vọng em đừng hối hận."

Trì Miểu nhìn anh ta, nói từng câu từng chữ rõ ràng: "Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ hối hận."

Sáng hôm sau, Hàn Viễn Châu dẫn Trì Miểu đến đơn vị để nộp đơn xin ly hôn. Sau khi đơn được chấp thuận, cả hai lái xe đến cục dân chính để làm thủ tục ly hôn.

Trì Miểu vốn cho rằng việc ly hôn sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ chỉ mất nửa ngày là đã hoàn tất.

Trước đây, khi kết hôn, Hàn Viễn Châu mất cả tháng mới xin được giấy đăng ký kết hôn. Giờ đây, ly hôn lại nhanh gọn đến mức khiến cô cảm thấy nực cười.

Sáu năm hôn nhân khép lại, hơn hai nghìn ngày đêm bên nhau, cuối cùng chỉ đổi lấy một tờ giấy ly hôn mỏng manh.

Bước ra khỏi cục dân chính, bên ngoài tuyết rơi dày đặc.

Trì Miểu nhìn chằm chằm vào tờ giấy ly hôn trên tay, trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm.

Hàn Viễn Châu bước đến bên cô: "Bây giờ em hài lòng chưa?"

Hơi thở của anh ta hóa thành những giọt nước đọng trên hàng mi của Trì Miểu, làm mờ đi tầm nhìn. Cô giơ tay lau những giọt nước trên mi mắt, nhìn Hàn Viễn Châu, khóe mắt có phần đỏ hoe.

Cô không phải không nỡ rời xa anh ta, mà chỉ cảm thấy sáu năm tình cảm của mình đã uổng phí.

Trì Miểu nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng: "Anh nên tự hỏi chính mình, bây giờ anh đã quay lại trạng thái độc thân rồi, chắc anh vui lắm nhỉ."

Nghe vậy, lòng Hàn Viễn Châu bỗng thấy nặng trĩu. Anh ta lảng tránh chủ đề này, vươn tay định kéo Trì Miểu lại.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Trì Miểu né tránh bàn tay anh ta, lạnh nhạt nói: "Không cần đâu, tôi về nhà của tôi. Đã ly hôn rồi, sau này đường ai nấy đi."

Nói xong, cô bước qua lớp tuyết dày, đi đến chiếc taxi Jeep đỗ bên đường và rời khỏi cục dân chính.

Hàn Viễn Châu đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô rời đi, thất thần trong chốc lát.

Trì Miểu bắt taxi đến cửa hàng cung ứng xã để tìm quản lý, bày tỏ ý muốn đến Bắc Kinh sớm hơn dự định. Quản lý đồng ý, ngay lập tức làm thủ tục cho cô.

Cô cầm theo quyết định bổ nhiệm mới, lại bắt taxi về nhà cha mẹ.

Nửa ngày sau, Trì Miểu kéo theo vali gõ cửa nhà mình.

"Cha, mẹ, con về rồi."

Mẹ Trì mở cửa, nhìn thấy con gái xách hành lý trở về, còn gì mà không hiểu nữa chứ?

"Về là tốt rồi, sau này cả nhà mình sống vui vẻ bên nhau."

"Cha mẹ đã thu dọn đồ đạc xong cả rồi, khi nào chúng ta lên đường đi Bắc Kinh?"

Trì Miểu đặt vali xuống: "Bây giờ con đã giải quyết xong mọi chuyện, không chờ đến sau Tết nữa, ngày mai đi luôn."

Mẹ Trì gật đầu: "Được, vậy hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, mai chúng ta đi."

Sáng hôm sau lúc 7 giờ, Trì Miểu ra nhà ga mua vé tàu, mua được vé chuyến 9 giờ tối.

Mua vé xong, cô về nhà lúc 10 giờ sáng.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm cùng cha mẹ, cô tranh thủ chợp mắt một lúc.

Đến 4 giờ chiều, Trì Miểu ra bưu điện gần nhà, gửi hai cuộn băng ghi âm.

Một cuộn gửi cho chính ủy, một cuộn gửi cho chồng của La Hiểu Lan.

Cô không muốn nhẫn nhịn nữa, dù sao cô cũng rời đi rồi, chẳng có gì phải sợ khi làm lớn chuyện cả.
 
Back
Top Bottom