Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 20 - Đừng lạnh nhạt với tôi nữa


Tiếng mưa rơi rả rích vẫn còn văng vẳng bên ngoài khung cửa sổ.

Trong căn phòng nhạt màu ánh sáng, lúc này Richard đã mở mắt.

Nhiệt độ trong người đã bớt bỏng rát, nhưng cơ thể cậu lại nhức mỏi đến rã rời.

Cảm giác như tay mình đang nắm gì đó, cậu nhướng mắt nhìn thử thì nhận ra đó là tay của An, và lúc này anh đang ngủ bên cạnh giường cậu.Nhớ lại đêm qua bị sốt nên cậu đã mè nheo đòi An ngồi cạnh, sau đó bất tri bất giác mà nắm lấy tay anh rồi ngủ suốt cả đêm.

Nhìn người trước mặt đang nằm dựa vào mép giường thở đều, cảm giác vừa hạnh phúc, vừa xót xa, lại vừa thấy có lỗi ồ ạt dâng lên trong lòng.Qua một lát, An khẽ cựa mình, mí mắt nặng nề mở ra.

Ánh sáng chiếu vào khiến anh phải nheo mắt lại vài giây, rồi dần nhận ra bàn tay mình vẫn đang nắm lấy Richard.

Anh vội rút tay lại, xoa nhẹ hai mắt để che đi sự bối rối của mình."

Cậu thấy đỡ hơn chưa?"

Richard có chút sững sờ nhìn bàn tay vừa nãy còn nắm lấy anh, cảm giác tiếc nuối bao trùm khi hơi ấm nơi đầu ngón tay đang dần nhạt.

Trong lúc Richard vẫn còn đang ngơ ngẩn, An đã đứng dậy đi lấy nhiệt kế ở trong túi y tế của mình rồi đưa cho cậu: "Cậu kẹp thử xem còn bao nhiêu độ."

Richard định mở miệng nói "không sao" nhưng giọng cậu lúc này đã khàn đặc, cuối cùng chỉ bật ra một nụ cười gượng.

Nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt của An, cậu đành lấy nhiệt kế rồi kẹp vào nách theo hướng dẫn của anh."

Ba mươi tám độ rưỡi.

Cậu vẫn còn đang sốt."

Sau khi nhìn thấy kết quả, An đã đi lấy cho Richard một ly nước ấm, sau đó tự quyết định sẽ dời lịch bay về vào trưa ngày hôm sau, mặc kệ cậu phản đối thế nào.

Nhìn Richard bĩu môi, ỉu xìu như bánh mì gặp nước, An đành phải lên tiếng an ủi: "Sức khỏe quan trọng hơn.

Với lại nếu còn đang sốt thì không ngồi máy bay nổi đâu."

Richard có vẻ chưa phục lắm, nhưng cũng đã chịu nằm lại xuống giường.

Nhìn ánh mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ của An, cậu mím môi, lúng túng nói: "Xin lỗi vì đã... khiến anh ngủ không ngon giấc.

Anh cứ đi nghỉ đi, đừng lo gì cả."

An không trả lời ngay mà cúi xuống chỉnh lại chăn cho cậu, sau đó mới lên tiếng: "Giờ tôi không buồn ngủ lắm.

Cậu cứ nghỉ ngơi đi, khi nào có đồ ăn sáng thì tôi sẽ gọi cậu dậy."

Nói rồi, anh bước nhanh ra ngoài, chẳng để Richard kịp nhìn thấy gương mặt vừa thoáng đỏ lên của mình.

Cậu cứ vậy nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi khuất hẳn sau cánh cửa, rồi dần chìm vào trong giấc ngủ.Khoảng ba mươi phút sau, An trở lại phòng cùng với khay thức ăn sáng.

Hơi nóng bốc lên nghi ngút từ tô cháo mang theo mùi hương nồng đậm của tiêu và hành.

Anh đặt phần ăn của mình lên bàn, sau đó bưng khay cháo tiến lại giường của Richard.Nhìn chàng trai xinh đẹp đang ngủ chẳng biết trời trăng mây gió gì, tim An bỗng trở nên xao động.

Anh đặt tô cháo xuống tủ đầu giường rồi cứ đứng như vậy, ngắm nhìn cậu một hồi lâu.

Có lẽ vì cơn sốt vẫn chưa lui, nên thỉnh thoảng Richard lại nhíu mày.

Anh bất giác vươn tay ra, muốn gạt những sợi tóc vương trên chiếc trán lấm tấm mồ hôi của cậu, nhưng sau đó lại dừng giữa chừng.

Bàn tay lơ lửng trong không trung vài giây rồi bị thu lại.

Anh khẽ thở dài, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường.Ánh mắt An vẫn không rời Richard dù chỉ một giây, cho đến khi cậu trở mình rồi chậm rãi mở mắt, để lộ gương mặt vẫn còn hơi ngái ngủ."

Cậu dậy đúng lúc quá, ăn sáng thôi."

An cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thản như mọi khi, nhưng trái tim của anh lại đang đập liên hồi như thể vừa mới bị bắt quả tang vì nhìn trộm.

Anh rót cho Richard một ly nước ấm, rồi bưng khay đựng tô cháo đặt trên giường.Richard uể oải chống tay ngồi dậy.

Nhìn An cẩn thận khuấy cháo để cho bớt nóng, cậu khẽ mỉm cười, giọng khàn khàn nhưng mang theo sự dịu dàng khó che giấu: "Để tôi tự làm được rồi.

Anh mau ăn phần của mình đi kẻo thức ăn nguội bây giờ."

Ánh mắt An lướt nhanh qua khuôn mặt nhợt nhạt của Richard vài giây, rồi gật đầu: "Ừ, vậy cậu cố gắng ăn hết nhé."

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thìa khẽ chạm vào thành tô.

An vừa ăn vừa thỉnh thoảng lén đưa mắt nhìn về phía Richard.

Ánh đèn vàng dịu phủ xuống, soi rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt cậu.

Nhìn Richard ngoan ngoãn ăn hết tô cháo từng chút một, lòng anh cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.Đến khi Richard ăn xong, An đứng dậy lấy vỉ thuốc rồi bước tới dọn dẹp.

Anh xé ra một viên, đưa sang cho cậu cùng với ly nước ấm: "Cậu uống viên này đi, ngủ thêm một giấc nữa là sẽ đỡ mệt đó."

Thấy Richard chẳng buồn hỏi là thuốc gì mà cứ thế gật đầu rồi bỏ ngay vào miệng, An có hơi bất ngờ, nên tò mò hỏi: "Cậu không sợ tôi đưa thuốc bậy bạ cho cậu uống à?"

Richard đặt ly nước xuống, nghiêng đầu tựa vào gối mỉm cười: "Tôi tin tưởng anh mà."

Không nghĩ chàng trai trước mặt lại cả tin như vậy, An không nhịn được mà bật cười: "Cậu dễ tin người thế.

Coi chừng bị người ta lừa bán đó."

Richard vui vẻ ngắm nhìn nụ cười của anh, dịu dàng đáp: "Tôi chỉ tin tưởng mỗi anh thôi.

Nếu anh muốn lừa tôi thì tôi cũng rất sẵn lòng."

An hơi khựng lại, ánh mắt vẫn dõi theo gương mặt của Richard.

Cố giấu sự rung động đang dâng lên trong lòng, anh vội lên tiếng rồi nhanh chóng rời đi: "Cậu nghỉ ngơi tiếp đi, tôi làm việc đã."

An mở máy tính ra làm nốt mấy bản báo cáo còn dang dở, nhưng chẳng hiểu sao, tầm mắt anh lại luôn bị hút về phía bên kia.

Mái tóc nâu rối nhẹ xõa trên chiếc gối trắng tinh, đôi mắt đang nhắm nghiền với hàng mi vừa dài vừa dày, chiếc mũi cao nhưng lại rất thanh tú, cùng với đôi môi hơi nhợt nhạt ở đằng xa hệt như một bức tranh nghệ thuật đẹp đẽ khiến người ta chỉ muốn ngắm mãi.Không lâu sau, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

An khẽ giật mình, rồi nhanh chóng quay lại với công việc đang dang dở.

Richard cũng chậm rãi mở mắt, lò mò với tay tìm chiếc điện thoại đang nằm trên tủ đầu giường.

Khi nhìn thấy người gọi đến là Vy, cậu nhanh chóng ngồi dậy, tựa lưng vào gối rồi mới bấm nút nghe máy."

Alo?"

"Chưa đỡ hay sao mà giọng còn khàn dữ vậy?"

An đang gõ bàn phím thì đột nhiên khựng lại vài giây.

Richard khẽ liếc sang thì thấy anh vẫn đang cúi mặt vào màn hình chứ không hề nhìn mình.

Cậu nuốt nước bọt, cất giọng chậm rãi: "Sao biết hay thế?"

"Anh An nhắn Vy là Khanh bị ốm nên sẽ về muộn hơn một ngày, bảo Vy đừng lo."

Có lẽ vì sốt li bì từ tối qua đến giờ nên đầu óc có hơi mụ mị.

Lúc này Richard mới "À" lên một tiếng, sau đó nói tiếp: "Uống thuốc nên đỡ nhiều rồi, chắc mai là khỏe lại thôi."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Vy lại lên tiếng hỏi: "Thực sự không có vấn đề gì chứ?"

Richard nghiêng mặt nhìn về phía giường của An, giọng của cậu cũng nhỏ đi: "Hôm qua xong hết việc rồi nên cũng ổn.

Giờ có anh An chăm sóc nên sẽ nhanh khỏe lại thôi."

Nhận thấy đối phương không có gì đáng lo ngại, Vy nói thêm mấy câu rồi cúp máy.

Richard vươn tay đặt điện thoại về chỗ cũ, nhưng ánh mắt lại cứ hướng về phía cửa sổ chỗ An đang ngồi.Ánh sáng bên ngoài và ở trong phòng cùng hắt lên, làm nổi bật sống mũi thẳng tắp trên gương mặt vô cùng tập trung của An.

Nhìn anh chăm chú như vậy, nhưng Richard biết, anh đều nghe rõ từng lời vang lên lúc nãy."

Anh An."

Richard thử gọi.

An có hơi giật mình nhưng không nhìn về phía cậu mà tiếp tục làm việc: "Ừ, sao thế?"

Giọng anh bình thản, nhưng Richard có thể nghe ra sự gượng gạo ở trong đó.

Cậu mím môi, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: "Anh có thể qua đây một chút không?"

Lúc này An mới quay sang nhìn Richard.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.

Và rồi anh đứng dậy, bước tới chỗ cậu, nhưng sau đó lại chẳng hỏi gì.Richard nhìn An thật lâu.

Trong mắt cậu ánh lên chút bất an, nhưng cũng pha lẫn chút mong chờ: "Anh nhắn với Vy là tôi bị ốm à?"

"Từ lúc nào mà hai người bắt đầu nhắn tin riêng với nhau thế?"

"Hai người thân thiết đến vậy sao?"

Tim An chợt rung lên, nhưng anh cố kìm lại, gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Anh siết chặt bàn tay đang bám vào mép ghế, khẽ nói: "Vy nói nhắn tin mà không thấy cậu đọc, gọi điện thì bị thuê bao, sợ cậu gặp chuyện nên mới nhắn tin hỏi tôi.

Xin lỗi, tôi không biết là cậu muốn giấu Vy chuyện cậu bị ốm..."

Thấy An có vẻ đang hiểu lầm ý của mình, Richard cảm thấy đầu mình đột nhiên nóng lên và còn nhức hơn cả lúc nãy.

Cậu đưa tay lên ôm trán, vội vàng thanh minh: "Không phải!

Tôi và Vy không phải kiểu quan hệ như mọi người nghĩ.

Anh đừng hiểu lầm..."

An thoáng bối rối, cổ họng cũng nghẹn lại.

Trong thoáng chốc, anh không biết nên phản ứng thế nào mới phải.

Ngay lúc đó, Richard bỗng nhướng người tới ôm chặt lấy anh, giọng nói khàn khàn đầy tha thiết vang lên bên tai: "Cũng...

đừng lạnh nhạt với tôi nữa..."

Gió từ bên ngoài thổi vào khiến rèm cửa sổ khẽ lay động trong thoáng chốc.

Căn phòng giờ đây chỉ còn lại nhiệt độ nóng hổi và tiếng hít thở đầy mệt nhọc của Richard, cùng với nhịp tim đang đập gấp gáp của An.
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 21 - Sữa chua dầm hoa quả


An ngồi lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ hít một hơi để xua tan đi rối bời trong lòng.

Anh đẩy nhẹ Richard ra rồi ngước lên nhìn đối phương.

Khi đôi mắt anh chạm vào ánh nhìn tha thiết của Richard, dù chỉ vài giây thôi nhưng trái tim lại lần nữa đập loạn xạ.Không biết có phải vì khuôn mặt của Richard vẫn còn mang vài nét trẻ con hay do cậu đang sốt cao mà anh lại cảm thấy mình không thể nói lời trách móc với cậu dù đã bị ôm đột ngột như thế.

Đợi đến khi Richard và bản thân bình tĩnh hơn, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu còn mang theo chút cưng chiều: "Cái con người vô lương tâm này, nếu tôi lạnh nhạt với cậu thì ai canh cho cậu ngủ, ai nấu cháo cho cậu ăn vậy hả?"

Như thể không tin vào tai mình, Richard hấp tấp hỏi lại: "Cháo... cháo hồi sáng là anh nấu cho tôi sao?"

Cảm thấy người trước mặt đột nhiên ngốc nghếch đến đáng yêu như vậy, An bỗng bật cười, giả vờ hờn dỗi nói: "Thế cậu nghĩ cái khách sạn nhỏ xíu như này sẽ có dịch vụ nấu cháo cho khách lúc khách bị ốm à?"

Nhận ra câu hỏi của mình khá ngớ ngẩn, Richard gãi đầu, cười xuề xòa chữa ngượng: "Chắc do nóng đầu lâu quá nên bị ngốc mất rồi..."

Sau đó lại nhìn thẳng vào mắt anh mà nói tiếp: "Cảm ơn anh.

Tại tôi không nghĩ anh sẽ vì tôi mà làm nhiều như vậy..."

Nếu như là trước đây, có lẽ An sẽ cảm thấy ngại ngùng với những lời như vậy.

Nhưng lúc này, có lẽ nhờ chất giọng vừa khàn, vừa có phần run run như thể vì quá xúc động của Richard, mà anh lại cảm thấy chàng trai này đáng yêu vượt mức cho phép rồi.An mỉm cười, tỏ vẻ thản nhiên nói: "Dù sao thì cậu cũng là khách hàng lớn của công ty chúng tôi mà, sao tôi có thể bỏ mặc được?

Hơn nữa, tôi mượn đồ của khách sạn để nấu nên cũng chỉ coi như là góp chút công sức thôi.

Ngày mai thanh toán tiền phòng thì vẫn là cậu trả tiền cháo ấy."

Như thể bỏ hết ngoài tai những lời mà An vừa nói, Richard cứ nhìn anh với đôi mắt lấp lánh tràn đầy niềm vui.

Anh đành phải túm vai cậu rồi lắc nhẹ để nhắc nhở cậu nghỉ ngơi cho mau lại sức, sau đó rời phòng để chuẩn bị bữa trưa cho cả hai.****Ngày hôm sau, Richard và An vừa rời khỏi sân bay là bắt xe trở về căn hộ của mình ngay lập tức.

Vì là thứ bảy, lại đến lượt Đông đi làm nên An không cần phải đến công ty mà có thể yên tâm ở nhà nghỉ ngơi sau chuyến công tác mệt mỏi.

Richard lúc này dù không còn sốt nữa, nhưng cơ thể vẫn còn nhức mỏi, và sắc mặt vẫn chưa lấy lại vẻ hồng hào như mọi khi.Vừa mở cửa ra, An nhanh chóng đặt hết hành lý xuống nền nhà rồi bước tới phòng bếp.

Lúc Richard đang còn loay hoay gom đồ để xách vào trong thì anh đã bước tới lấy hết những thứ đang nằm trong tay cậu rồi đặt ly nước ấm vào.

Nhìn gương mặt ngơ ngác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh đã bật cười lên tiếng: "Cậu uống đi.

Nhịn khát mấy tiếng rồi.

Bị cảm thì phải uống nhiều nước ấm mới nhanh khỏi."

An xách hết đồ ở cửa vào và đặt ở khu vực sofa trong phòng khách chỉ trong hai lượt.

Sau khi uống nước xong, Richard lẽo đẽo bước theo anh vào trong rồi ngồi bệt xuống bên cạnh nhìn anh lựa quà để riêng ra cho mọi người.

Chỉ mới mấy phút trôi qua, cậu đã phải nhích lui sau một chút để tựa lưng vào ghế cho đỡ mỏi, sau đó nhắm mắt như thể lấy lại sức.

"Nếu cậu thấy mệt thì cứ leo lên sofa nằm đi, ngồi làm gì cho mệt thêm."

Richard khẽ mở mắt nhìn anh, đôi môi cũng theo đó cong lên: "Anh không đuổi tôi về phòng à?"

Hiểu được ý trong lời của Richard, An thoáng sững lại vài giây, ngại ngùng đáp: "Dù sao thì phòng khách cũng rộng rãi nên sẽ đỡ ngột ngạt hơn.

Nhưng nếu cậu thấy không thoải mái thì cứ về phòng của mình mà nghỉ..."

Richard nhìn anh cười khẽ.

Âm thanh vừa trầm thấp, vừa khàn khàn, lại mang ý trêu ghẹo ấy khiến tai của An bất giác nóng lên.

Anh vội với tay lấy gói kẹo ngậm ra rồi đưa sang cho Richard, sau đó đứng dậy xách vali của mình vào trong phòng."

Giọng cậu còn khàn lắm.

Đừng nói nữa mà mau ngậm cái này đi."

Nhìn thấy phản ứng vô cùng dễ thương của anh An nhà mình, Richard không nhịn được mà cười lớn hơn cả lúc nãy.

Cậu vui vẻ xé gói kẹo ra rồi cho vào miệng, nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng anh.Sau khi dọn hết đồ của mình và Richard vào trong phòng, An tiến lại ghế sofa lấy áo khoác mặc vào rồi nói với Richard đang nhìn mình chằm chằm: "Tôi đi mua ít đồ để làm cơm tối.

Cậu muốn mua gì không?"

"Tôi không đi cùng được sao?"

"Cậu cũng biết là không được mà."

Richard bĩu môi, nhìn sang chỗ khác để tỏ thái độ.

Qua ô cửa sổ, An có thể nhìn thấy trời sắp chuyển mưa nên cũng không muốn dùng dằng cùng Richard nữa mà lên tiếng: "Nếu cậu không cần mua gì thì tôi đi nhé?"

Ngay khi An chuẩn bị quay người rời khi thì Richard đã lên tiếng, giọng điệu mang theo chút tủi hờn: "Tôi muốn ăn pizza cơ, không muốn ăn cháo trắng nữa đâu."

"Có thể không ăn cháo nữa, nhưng không thể ăn pizza.

Cậu mới hết sốt, dạ dày chưa bình thường, chưa ăn được mấy loại thức ăn khó tiêu đó."

"Vậy cốt lết chiên?"

"Cũng không được.

Khi nào khỏi bệnh hẳn tôi sẽ làm cho cậu ăn."

Nghe vậy, Richard mới vui vẻ đôi chút.

Đang định mở miệng nói tiếp thì đã bị An cắt ngang: "Tối nay chúng ta ăn cá hồi áp chảo, salad ức gà và canh giá đỗ cà chua nhé?"

Có lẽ vì quá ngán cháo trắng nên vừa nghe thực đơn mà An đọc là Richard đã ứa nước bọt ngay lập tức.

Cậu gật đầu liên tục như bổ củi, rồi đòi An mua thêm ít hoa quả nữa.Vốn dĩ dự định cuối tuần này sẽ đi chơi đâu đó cùng nhau, thế nhưng vì Richard chưa khỏi bệnh hoàn toàn nên cả hai đành phải cắm cọc ở nhà.

Sau khi ăn tối xong, Richard và An lại tụ tập ở khu vực sofa trong phòng khách.

An đặt dao thớt cùng với rổ trái cây mới rửa lên bàn, rồi bảo Richard gọt vỏ hai quả táo.Richard hào hứng xắn tay áo lên, thế nhưng lúc cầm dao để gọt thì tay cậu có hơi run.

An thấy vậy thì vội ngăn lại, bảo cậu đi lấy cho anh một cái tô lớn với hai hũ sữa chua trong tủ lạnh ra."

Tôi gọt được mà..."

Richard phụng phịu, nhưng rồi cũng nghe lời mà làm theo những việc anh đã dặn.Dưới ánh đèn vàng dịu ấm áp của phòng khách, An thoăn thoắt cắt táo thành từng miếng vuông nhỏ vừa ăn, rồi tiếp tục chuyển sang quả kiwi ở trong rổ.

Trong khi đó, Richard đã thành công giành được việc cắt dâu tây thành miếng.

Vì còn mệt và tay vẫn đang run, nên dù chăm chú và cẩn thận cỡ nào thì mấy miếng dâu cậu cắt ra càng ngày càng bị xiên xẹo.

Richard lúng túng đặt dao xuống, ngại ngùng lên tiếng: "Mấy quả này bị xấu mất rồi..."

An ngẩng đầu lên, liếc nhìn những miếng dâu đỏ au trên đĩa, mỉm cười nói: "Không sao đâu.

Không nhỏ lắm nên vẫn sẽ ngon thôi."

Nói rồi, An với tay lấy một miếng dâu nhỏ mà Richard cắt hỏng rồi đưa lên miệng nếm thử.

Vị ngọt dịu xen lẫn chút chua lan trên đầu lưỡi.

Anh vừa gật gù, vừa với tay lấy thêm một miếng đưa sang cho Richard nếm thử: "Hôm nay may mắn mua trúng mớ dâu ngon rồi.

Món sữa chua dầm hoa quả tối nay của chúng ta sẽ ngon lắm đây."

Richard nghe vậy thì cười híp mắt, nhận lấy miếng dâu An đưa rồi cho vào miệng.

Đôi khi anh chỉ nói mấy câu rất đỗi bình thường, nhưng cách anh thể hiện lại khiến trái tim cậu cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 22 - Dương và Vy


Ánh sáng nhàn nhạt từ khe cửa hắt vào trong phòng, len lỏi qua lớp rèm cửa mới thay rồi dịu dàng phủ lên chiếc giường An đang nằm ngủ.

Theo tiếng chim hót bên ngoài khung cửa sổ, anh chầm chậm mở mắt, thoáng ngơ ngác vài giây.

Đến khi nhận ra mình đang ở nhà, và hôm nay đã là thứ hai thì anh đột nhiên bật dậy.

Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, máu chưa kịp lên não, nên đành phải ngồi trên giường thêm một lúc cho đỡ choáng váng rồi mới đứng dậy được.An chầm chậm rời phòng, bước thật khẽ để không làm Richard tỉnh giấc.

Vệ sinh cá nhân xong, anh rón rén đi tới phòng bếp để làm bữa sáng thì đột nhiên nghe thấy tiếng động từ bên đó phát ra.

Nhanh chân chạy tới xem chuyện gì xảy ra thì thấy Richard đang đứng ở tủ bếp.

Vừa nhặt đồ mới đánh rơi lên đã thấy An xuất hiện trước mặt, Richard có hơi giật mình, lúng túng cười nói: "Anh dậy rồi đó à?

Tôi đang định nấu đồ ăn sáng mà tìm mãi không thấy mấy gói mì đâu..."

Biết ngay cậu chàng này sẽ lại như vậy, An đứng dựa vào thành bếp, khoanh tay trước ngực rồi nhìn cậu với vẻ thích thú: "Cậu vẫn chưa ăn mì gói được đâu.

Sáng nay chúng ta sẽ ăn súp."

Nhận thấy kế hoạch ăn vụng của mình đã bị đổ vỡ, Richard ngay lập tức rút lui nhường chỗ cho An tiến vào.

Vì khả năng dùng dao và vị giác của cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nên hiện tại đành phải để anh đứng bếp.

An mở lửa rồi đặt nồi nước của Richard lên, sau đó lấy hết nguyên liệu cần thiết từ trong tủ lạnh ra để tiến hành sơ chế.

Cậu cứ đứng ở bên cạnh nhìn anh làm hết việc này tới việc nọ, muốn phụ một tay nhưng vì toàn mấy việc phải dùng đến dao nên không tranh được, thành ra cứ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, khiến An cứ phải nhịn cười.

Vậy nên, ngay khi ức gà vừa chín tới, anh đã giao cho cậu nhiệm vụ xé nhỏ thịt.

Richard hớn hở bưng đĩa ức gà nóng hổi ra bàn ăn để quạt thổi cho mau nguội, rồi ngồi đó vừa xé gà vừa trò chuyện với anh.Món súp sáng nay ngoài ức gà còn có bắp Mỹ thái mỏng, cà rốt thái hạt lựu và một ít nấm đông cô.

Lúc nãy An có luộc thêm vài quả trứng cút, nên giờ không còn phải lo ăn súp sẽ nhanh đói bụng nữa.

Ngay khi mọi thứ trong nồi đã chín mềm, anh mới từ từ cho trứng gà đã đánh mịn vào, rồi sau đó cho thêm ít bột bắp pha loãng để tạo độ sệt cho món súp."

Oa, thơm quá à!"

Ngửi được mùi hương tỏa ra trên tô súp nóng hổi, Richard hớn hở múc một muỗng lên ăn thử.

Nhìn Richard múc hết muỗng này đến muỗng khác, An cũng nhẹ nhõm hết cả người.

Trước đó anh còn lo món này nấu không chuẩn vị thì cậu sẽ ăn không được.

Nhớ lại lúc nãy cậu định ăn mì gói, anh bỗng muốn trêu một chút: "Ngon không?"

Richard vui vẻ ăn thêm một muỗng nữa rồi mới đáp: "Ngon ạ."

"Vậy so với mì gói thì cái nào ngon hơn?"

Vừa nghe anh hỏi xong thì Richard xém chút nữa bị sặc.

Cậu biết anh An đang muốn tính sổ với cậu chuyện lúc nãy, à không, phải nói là chuyện mấy hôm nay gộp lại, nên chỉ đành cười trừ: "Mì gói sao ngon bằng súp anh nấu được?

Mì gói chỉ được cái nấu nhanh, đỡ mất công hơn thôi chứ có bổ béo gì đâu..."

Richard vừa múc súp lên ăn vừa liếc nhìn xem phản ứng của An.

Cậu như vậy càng khiến anh cảm thấy muốn chọc ghẹo cậu nhiều hơn nữa.

An biết khi ốm xong ai cũng bị nhạt miệng, muốn ăn mấy món đậm vị một chút, nhưng những thứ đó lại không phù hợp cho việc hồi phục nên anh mới dặn đi dặn lại để Richard tránh, sợ lỡ cậu ăn nhiều quá lại thêm bệnh đau dạ dày như anh nữa thì khổ.

Cố nhịn để không cười thành tiếng, An gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi bảo Richard ăn nhiều vào cả chút nữa đói.****Kể từ sau chuyến công tác trở về, An bắt đầu để ý thấy không khí trong phòng có điều gì đó khác lạ.

Qua thêm vài hôm, anh mới nhận ra nguyên nhân là do chàng trai tỏa nắng của phòng mình đang vô cùng "rực rỡ".

Nhớ lại trước khi đi công tác, ngày nào cũng thấy Dương uể oải, thế mà đùng một cái, chỉ mới có mấy ngày mà cậu ta đã thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ.Sau khi họp PP đơn hàng mới xong thì cũng đã đến giờ ăn trưa.

Nhân cơ hội này, An mới túm Dương lại hỏi nhỏ: "Mấy hôm nay trông vui vẻ ghê nha.

Bộ chuyện kia giải quyết xong rồi à?"

Dương hơi giật mình, nhìn anh rồi chớp mắt liên tục như thể quên mất chuyện kia là chuyện gì.

Đến khi An hất đầu ra hiệu về phía Vy thì cậu ta cũng theo quán tính nhìn sang.

Thấy cô đang dọn tài liệu chuẩn bị rời đi thì mới khựng lại một chút, sau đó quay lại cười cười rồi khẽ gật đầu."

Oa..."

An mở to mắt đầy ngạc nhiên, chỉ kịp cảm thán một tiếng với tốc độ "xử lý công việc" của Dương.

Lúc này, ánh mắt của Dương lại quay sang nhìn theo bóng dáng Vy đang rời khỏi phòng rồi quay về lại phía An.

Bỗng cảm thấy mình như hóa thành kỳ đà đang cản mũi đôi tình nhân kia, anh nhích sang một bên cho Dương thoải mái nhìn người kia rồi mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Dương: "Hèn gì mấy hôm nay có sức sống hơn hẳn.

Chúc mừng em nha."

Vành tai Dương bỗng đỏ lên, cậu ngại ngùng gật đầu, nhưng rồi lại lúng túng lắc đầu: "Cảm ơn anh.

Nhưng mà Vy chỉ mới đồng ý tìm hiểu nhau thôi chứ bọn em chưa chính thức hẹn hò..."

An chớp mắt, có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Ừ, nhanh quá cũng chưa chắc đã tốt.

Dù sao tình cảm là phải được bồi dưỡng từ cả hai phía mà..."

Dương mỉm cười gật đầu.

Cậu cũng hiểu ý mà An muốn nói.

Mười mấy năm mới gặp lại nhau, chỉ sau mấy ngày mà đã được đối tượng thầm mến đồng ý tìm hiểu thì đã là một bước đi lớn rồi.Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Dương, trong lòng An lại bắt đầu gợn sóng.

Anh cảm thấy mừng cho Dương và Vy, nhưng đồng thời cũng nhận ra bản thân đang mắc kẹt trong mớ cảm xúc và suy nghĩ khó gọi thành tên.

Hình ảnh Richard cứ liên tục hiện lên trong đầu, nhưng anh thì lại cứ cố xua đi ý nghĩ ấy.

Vài tuần nữa Richard sẽ về nước, còn anh thì vẫn ở lại đây với guồng quay của công việc và cuộc sống hằng ngày.

Khoảng cách địa lý, thời gian, và cả sự khác biệt trong hoàn cảnh sống... tất cả đều khiến anh không dám bước thêm bước nào để vượt qua ranh giới hiện tại.Trong khoảnh khắc đó, An cảm thấy trái tim mình bỗng trở nên nặng nề.

Sự xung đột giữa lý trí và cảm xúc khiến anh cảm thấy mệt mỏi.

An với tay lấy chai nước ép táo mà Richard mua cho mình lúc trưa, ngắm nhìn một lúc rồi khẽ bật cười.[ Tối thứ sáu này cậu rảnh không?

Chúng ta ra ngoài ăn tối đi. ][ Có cả Dương và Vy nữa... ]Rất nhanh sau đó, tin nhắn mới từ Richard hiện lên.[ Sao không đi tối thứ bảy?

Tối thứ sáu vẫn còn nhiều việc lắm... ][ Đi tối thứ bảy thì sau khi ăn hai chúng ta đi xem phim luôn cũng tiện... ]Đang vừa định nhắn lại thì tin nhắn thứ hai của Richard bật lên.

Anh bỗng cảm thấy khá buồn cười.

Cậu còn chưa hỏi anh có muốn đi xem phim hay không mà lại nói cứ như thể hai đứa đã quyết định đi cùng nhau rồi vậy.

Mặc dù cũng muốn đi cùng Richard thật, thế nhưng, vì cuối tuần này bận nên An đành nói lời từ chối.[ Cuối tuần này nhà tôi có việc nên chiều thứ bảy phải về rồi... ]Không lâu sau đó, tin nhắn mới từ Richard được gửi đến.[ Vậy tối thứ sáu cũng được.

Tối thứ sáu ăn xong hai chúng ta đi xem phim luôn nhé? ]Nhận thấy người này có hơi cố chấp với việc đi xem phim, An đoán chừng chắc là đang trúng đợt phim yêu thích công chiếu nên mới như thế.

Anh khẽ mỉm cười, nhắn tin trả lời cậu.[ Được thôi.

Cậu chọn phim trước đi nhé. ]
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 23 - Cho anh nếm thử


Mặc dù đã nói chỉ mới đang tìm hiểu, nhưng qua bữa ăn tối nay, An có thể cảm nhận được Vy cũng có tình cảm với Dương, chỉ là vẻ dửng dưng mà cô thể hiện ra quá hoàn hảo để che đi tình cảm của mình, khiến người khác khó cảm nhận được.

Có lẽ trước đây hai người họ đã từng có khúc mắc nào đó nên mới đi đến kết cục mười năm mất liên lạc, nhưng cũng thật may mắn vì họ đã có thể gặp lại nhau lần nữa, và quyết định cho nhau cơ hội để bắt đầu.Trước đó, Richard đã nói rằng cậu và Vy không phải kiểu quan hệ như mọi người nghĩ, nhưng có đôi lúc An vẫn hoài nghi liệu có phải cậu đang thích thầm cô hay không.

Có lẽ ấn tượng ban đầu quá lớn, hoặc là vì những lời đồn thổi của mọi người quá chân thật, mà cũng có thể là vì mùi hương ngày hôm ấy khó phai đến mức khiến anh không thể không nghĩ như vậy.

Thế nhưng, nhớ lại ánh mắt và thái độ của cả hai người họ trong bữa ăn, An đã hiểu được phần nào lý do tại sao ngày hôm đó Richard lại phản ứng mạnh đến thế.Hai người đó quả thực cứ như chó với mèo vậy...Ăn tối xong, cả bốn người cùng rời khỏi nhà hàng.

Trời đêm dịu mát, thoang thoảng mùi hương thơm lừng của mấy món nướng nóng hổi ven đường.

Vì đã thống nhất từ trước sẽ tách nhau ra sau bữa ăn, nên Dương và Vy đã gọi xe để rời đi trước.

An giơ tay vẫy chào hai người họ, còn Richard chỉ đứng im, mỉm cười gật đầu."

Cậu có vẻ không ngạc nhiên mấy nhỉ?"

Richard mỉm cười, quay sang nhìn An rồi nói: "Thấy anh và anh Dương thân nhau như thế, nên lúc anh nói đi ăn mà có hai người họ nữa thì tôi cũng đoán được chút ít rồi.

Chỉ là..."

Richard đang nói thì bỗng nhiên ngừng lại, An vừa đi vừa tò mò quay sang nhìn cậu như thể đang đợi cậu nói tiếp.

Thế nhưng, Richard vẫn cứ tiếp tục nhìn anh mà chẳng nói gì, khiến anh vừa ngại lại vừa thấy hiếu kỳ."

Chỉ... chỉ là thế nào?"

Nhìn gương mặt rất muốn biết đáp án của người trước mặt, Richard bỗng nhiên cảm thấy tò mò, liệu anh có nghĩ tới chuyện vì sao hai người kia lại rủ cả cậu đi ăn cùng nữa hay không."

Chỉ là tôi hơi thắc mắc, sao mình cũng được mời đi ăn cùng ấy mà..."

Richard hỏi xong thì có hơi chột dạ.

Chỉ vì muốn thăm dò suy nghĩ và tình cảm của anh mà lại vội vã hỏi một câu ngớ ngẩn như thế.

Vừa mới định lên tiếng để chữa cháy cho câu hỏi ngốc nghếch kia thì An đã mỉm cười, nửa thật nửa đùa nói: "Tôi cũng không rõ lắm.

Chắc nhờ cậu mà hai người đó có cơ hội gặp lại nhau nên muốn mời cậu để cảm ơn.

Kiểu như cậu là thần Cupid của bọn họ ấy."

Richard bật cười.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy thật may mắn vì người Dương thích là Vy, nếu không, anh An đáng yêu nhà mình sẽ bị tên cáo già đáng ghét kia lừa đi trước mất thôi.****Trung tâm thương mại vẫn đông đúc như mọi khi.

Hai người tới quầy giữ đồ để cất balo vào trong tủ trước rồi mới ra khu vực thang máy đứng chờ.

Mặc dù không phải cuối tuần, nhưng đợi mấy lượt rồi vẫn không có chỗ để chen chân vào, nên cuối cùng cả hai đành chấp nhận đi thang cuốn.

Không lâu sau, Richard và An đã đến tầng cao nhất của trung tâm thương mại.

Rạp chiếu phim ở đây cũng đông đúc chẳng kém gì những khu vực vui chơi và ăn uống khác.

Vì Richard đã đặt vé online từ trước, nên giờ cả hai chỉ cần tới quầy để lấy vé là có thể đi thẳng vào trong rạp.

Nhưng vừa nhận vé xong, Richard lại kéo anh sang một bên rồi bảo anh đứng đợi, còn cậu thì lướt nhanh như gió tới quầy bán đồ ăn vặt ở gần đó.Có khá nhiều loại thức ăn được bày bán ở đây.

Ngoài mandu, tart trứng, hot dog, xúc xích, topokki, mực nướng... thì còn có cả bánh mì kẹp, bánh bao và cơm cháy nữa.

Richard đang nhìn chằm chằm vào thực đơn thì An đã bước tới đứng bên cạnh rồi lên tiếng hỏi nhỏ: "Cậu muốn ăn thêm nữa hả?"

Nghe thấy tiếng của An, Richard ngước sang thì bắt gặp ánh mắt đầy trêu chọc của anh.

Có lẽ vì mới khỏi bệnh nên giờ cứ trong trạng thái đói, nhìn món nào cậu cũng muốn ăn cả.

Có chút ngại ngùng, Richard hắng giọng một cái rồi mới lên tiếng: "Cũng chưa đói lắm, thôi để chút nữa xem xong rồi thử vậy.

Anh muốn uống gì?"

An cố gắng nhịn cười trước câu trả lời của Richard.

Cả hai vừa mới cùng ăn tối cách đây khoảng hai mươi phút thôi mà cậu lại nói cứ như thể để bụng rỗng mà đến xem phim vậy.

Anh nhanh chóng nhìn sang danh sách nước uống để chuyển sự chú ý của mình, một lúc sau mới lên tiếng: "Nước xoài đào đi."

Cả hai đợi thêm một lúc nữa thì cũng tới lượt.

Richard gọi một phần bắp lớn vị caramel, một ly xoài đào và một ly ổi hồng dâu tây, sau đó đưa thẻ ra để thanh toán.

Nhìn phần bắp rang to đùng mà nhân viên đưa, An cảm thấy có hơi lo ngại, không biết liệu hai người có thể ăn hết hộp bắp này hay không.Lối vào rạp sáng rực ánh đèn quảng cáo.

Tấm poster khổng lồ của bộ phim hoạt hình mà tối nay hai người sẽ xem được treo ngay phía ngoài.

Richard và An theo chân dòng người bước vào trong phòng chiếu rồi nhanh chóng tìm chỗ ngồi của mình.

Mặc dù là phim hoạt hình dành cho trẻ em, nhưng có lẽ nhờ cốt truyện hấp dẫn cũng như những kỹ xảo ấn tượng trong video quảng bá nên đã thu hút rất nhiều khán giả ở các độ tuổi khác nhau cùng đến xem.

Rất nhanh sau đó, phòng chiếu gần như chật kín.

Richard vừa đặt bắp rang vào khe giữa hai ghế thì đèn trong phòng cũng vừa tắt.

Lúc này, trong phòng chiếu chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ màn hình lớn.

An đang loay hoay chỉnh lại tư thế để ngồi cho thoải mái thì Richard đưa ly nước ổi hồng dâu tây qua rồi nói với anh: "Cho anh nếm thử vị mới này."

Theo phản xạ, An nhìn ly nước rồi lại nhìn Richard.

Những tia sáng đủ màu sắc theo tiếng nhạc phát ra từ đoạn video giới thiệu phim hắt xuống, khiến gương mặt của cậu lúc này càng thêm mờ ảo.

Thấy thái độ của Richard vô tư như vậy, An cảm thấy có hơi lúng túng, tự hỏi không biết có phải đầu óc của mình đen tối quá rồi không.Richard lại lắc ly nước trước mặt anh một lần nữa.

Tiếng đá vang lên lạo xạo như thể đang kêu gọi anh hãy mau chóng nếm thử.

Tim anh cứ đập thình thịch, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại nơi đầu ống hút.

Nhưng rồi ngay lập tức, anh nắm lấy ly nước của Richard rồi uống một ngụm nhỏ."

Cậu ấy không ngại thì sao mình phải ngại, đúng không?"

"Anh thấy ngon không?"

Richard vui vẻ lên tiếng hỏi.Mùi vị chua ngọt vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi và trong khoang miệng, An thành thật đáp: "Cũng được.

Điểm cộng là mùi rất thơm."

"Vậy à."

Richard cười, ánh mắt cong cong nhìn An còn chói lóa hơn cả ánh sáng phát ra từ phía màn hình.

Cậu không hề do dự mà đưa ống hút lên môi mình rồi uống một ngụm nhỏ, ánh mắt chuyển sang màn hình như thể chuyện này chẳng có gì đặc biệt."

Hmm..

Ngon ghê.

Không ngờ lại ngọt như vậy."

Ngay khoảnh khắc đó, An cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Một người hảo ngọt như cậu mà lại có thể khen món nước này ngọt quá sao?

Anh ngồi cứng đờ, bàn tay anh vô thức siết chặt phần mép ghế, cố gắng để cho tim mình không đập loạn xạ.

Richard thì cứ vui vẻ lấy bắp ăn, lại còn đưa qua cho anh nếm thử mà chẳng hề hay biết anh An yêu quý vẫn đang thầm mắng mình.
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 24 - Chỉ cần con của mẹ hạnh phúc


Sau khi xử lý hết đống công việc phải làm trong ngày, An chạy vội ra bến để bắt chuyến xe cuối cùng trở về nhà.

Mấy hôm nay, bầu trời cứ luôn giữ một màu xám xịt, như thể đang cố nhuộm lấy u buồn cho cả vùng đất này.

Ngồi trên xe, An có thể nghe rõ tiếng mưa đan vào trong gió, thổi vù vù qua khe cửa sổ đang hé mở.

Hơi lạnh theo đó khẽ luồn vào, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đang đỏ bừng vì nóng của anh.

An kéo nhẹ khẩu trang xuống, hít thở chút không khí mát lạnh rồi lại đeo lên, tựa đầu lên ô cửa kính.Đã hơn một tháng kể từ lần cuối anh về thăm nhà.

Mặc dù quãng đường về quê chỉ mất vài tiếng đi xe, nhưng vì không sắp xếp được nên đến tận hôm nay anh mới trở lại.

Ôm chặt chiếc balo đang đặt trên đùi, nghĩ đến lần này về là ngày giỗ của mẹ ruột, trong lòng anh lại dấy lên một cảm giác rất khó tả.

An vô thức chạm vào chiếc vòng hạt trên cổ tay, rồi cứ thế vừa mê man vừa sờ lên từng hạt gỗ tròn trơn nhẵn như thể đang cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình.Vừa xuống xe thì trời đã tối hẳn.

An tiếp tục men theo con đường làng mờ ảo quen thuộc để trở về nhà.

Chẳng bao lâu sau, anh đã đứng trước cổng nhà mình.

Đèn trong nhà lúc này vẫn đang sáng.

Cánh cổng sắt chưa khóa như thể đang đợi An về.

Anh vừa mới đẩy cửa bước vào, chưa kịp lên tiếng thì một chú cún bất ngờ lao ra rồi vẫy đuôi mừng rỡ.

Nó vừa sủa vừa chạy vòng vòng quanh chân anh.

Dáng người nhỏ xíu nhưng lại vô cùng nhiệt tình khiến anh phải bật cười.Nghe thấy tiếng động ở ngoài cổng, trong nhà lập tức có tiếng dép lẹp xẹp vang lên.

Biết mẹ đang ra đón mình, An vội đóng cổng lại rồi rảo bước vào trong nhà.

Vừa nhìn thấy anh, ánh mắt bà sáng hẳn lên, giọng nói đầy xúc động xen lẫn vui mừng: "An về rồi đó hả con?"

Nhìn người phụ nữ trước mặt đang vội vàng bước tới chỗ mình, cảm xúc trong An bỗng dâng trào.

Anh nhanh chân tiến thêm mấy bước rồi ôm lấy bà, nghẹn ngào nói: "Dạ, con về rồi ạ."

Hai người cứ thế ôm nhau một lúc rồi mới vào trong nhà.

Anh vừa đặt ba lô xuống ghế thì mẹ cũng vừa đưa ly nước ấm sang: "Ngồi xuống uống miếng nước cho ấm người trước đã."

An ngồi xuống, hai tay ôm lấy ly nước mẹ vừa đưa.

Hơi ấm lan ra làm dịu đi cái lạnh lẽo còn bám trên da thịt sau quãng đường dài.

Lúc này, chú cún kia cũng lon ton chạy vào rồi nằm xuống bên cạnh, thi thoảng lại ngước mắt nhìn như sợ anh đi mất.

An mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu nó, cảm giác thân quen khiến lòng anh càng thêm dịu lại.****Sáng hôm sau, An thức dậy sớm để phụ mẹ nấu cơm cúng.

Đang gấp chăn trên giường thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, anh vội vàng dọn dẹp thật nhanh, rồi nhanh chân bước ra bếp."

Mẹ dậy sớm quá à..."

Giọng nói dịu dàng mang theo chút hờn dỗi.

An lại gần thì thấy bà đang vừa hầm xương, vừa tranh thủ nhặt rau.

Anh nhanh chóng xắn tay áo lên rồi giành lấy chiếc rổ từ tay bà: "Mấy việc này mẹ để con làm đi."

Mẹ An khẽ cười, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt.

Bà không ngăn cản mà vui vẻ để anh cùng làm.

Nồi nước trên bếp đã sôi sùng sục từ nãy đến giờ đang tỏa khói nghi ngút.

An ngồi xuống chiếc đòn nhựa, tay thoăn thoắt nhặt rau, tranh thủ hỏi han: "Dạo này mẹ có hay thấy mệt nữa không?"

Năm ngoái mẹ An được bác sĩ chẩn đoán là bị hở van tim, thành ra cứ vận động một chút là sẽ thấy mệt.

Nhiều lần anh muốn mẹ vào ở cùng để tiện bề chăm sóc, nhưng vì bà thích cuộc sống ở đây hơn nên cứ từ chối mãi.

Đoạn trước, anh thường sắp xếp công việc để có thể về thăm bà ít nhất hai tuần một lần, nhưng vì mới được lên chức không lâu, công việc cũng bắt đầu nhiều lên, nên thời gian về nhà cứ thế giãn dần.Mẹ anh đang chăm chú vớt bọt cho nồi nước hầm, nghe vậy thì cười nói: "Mẹ vẫn khỏe.

Nhưng con thì gầy đi rồi đấy.

Kiếm được nhiều tiền hơn thì cũng nên ăn uống cho tử tế vào chứ."

Nghe vậy, An khẽ cười, nhưng trong lòng lại dấy lên chút xót xa.

Anh quay sang nhìn dáng người gầy gò, mái tóc đã lốm đốm bạc của mẹ mà lòng chợt thấy ưu tư."

Con vẫn ăn uống điều độ mà.

Chỉ là do mẹ nuôi khéo quá thôi.

Vài ba năm nữa kiếm đủ tiền để nghỉ hưu thì con lại có thể thường xuyên ăn cơm mẹ nấu rồi."

An vừa dứt lời thì cũng đứng dậy bưng rổ rau vừa mới nhặt đi rửa.

Mẹ anh đứng bên cạnh vừa vò nếp nấu xôi vừa trêu: "Thường người ta nói ăn cơm vợ nấu mới mập, chứ có ai nói ăn cơm mẹ nấu mà mập đâu."

An trầm mặc trong thoáng chốc.

Tất nhiên anh hiểu ý của mẹ khi nói câu này.

Thế nhưng, vì đây cũng chẳng phải lần đầu nên anh cũng biết cách để tạm thời đối phó: "Vậy chắc cả đời này con không mập nổi mất."

Anh cười xuề xòa rồi bắt đầu chuyển sang chủ đề khác.

Mẹ An cũng biết anh không muốn nói tiếp chuyện này nên cũng đành thôi.

Bà đưa mắt nhìn đứa con trai yêu quý của mình, trong ánh mắt có chút mong mỏi xen lẫn lo lắng, nhưng rồi bà chỉ mỉm cười, dịu dàng nói: "Ừ, con của mẹ chỉ cần luôn vui vẻ và khỏe mạnh là được rồi."

Không khí trong bếp cũng theo đó lắng lại đôi chút, chỉ còn tiếng nước sôi ùng ục và mùi thịt chín thơm lừng.

An cắm cúi làm việc, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhoi nhói.

Anh biết trong khoảnh khắc đó mình đã nghĩ tới ai.

Thế nhưng, anh còn chẳng đủ can đảm để vượt qua ranh giới ấy, thì làm sao có đủ can đảm để nói với mẹ được.Đến khoảng chín giờ hơn, nhìn việc trong bếp cũng đã tạm ổn, An rửa tay rồi bưng rổ hoa quả lên nhà trên.

Nhìn bàn thờ đã được lau dọn cẩn thận đến từng ngóc ngách, An bỗng cảm thấy có chút áy náy vì bản thân ít khi về nhà.

Đơm hoa quả xong, An cẩn thận bưng từng thứ một lên bàn thờ rồi đặt bên cạnh lư hương.

Mấy nhành hoa cúc trắng đang nằm gọn trong bình sứ nhỏ khẽ rung rinh, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ.

Ngắm nhìn gương mặt dịu dàng của người mẹ đã sinh ra mình qua khung hình cũ kỹ trên bàn thờ mà lòng An bỗng lặng đi đôi chút.

Người phụ nữ ấy chẳng hề xuất hiện trong ký ức của anh, nhưng vẫn luôn tồn tại qua mấy tấm hình và những lời kể từ ngày xưa của người mẹ đã nuôi anh khôn lớn.Sau buổi giỗ, căn nhà lặng đi trong mùi khói hương còn vương vấn.

An cất chén đũa xong thì cùng mẹ ra hiên ngồi nghỉ.

Ngoài trời, mưa bụi lất phất bay, đọng thành từng giọt li ti trên giàn mướp đã úa lá.

Mẹ An cẩn thận rót trà vào hai chiếc ly được đặt sẵn trên khay.

Làn khói trắng nghi ngút bay lên không trung, làm ấm cả một góc hiên nhà.

Bà nhìn anh hồi lâu, rồi bất chợt lên tiếng hỏi: "An à, con đã thích ai chưa?"

An thoáng ngập ngừng, bàn tay vô thức xoay xoay chiếc vòng gỗ trên cổ tay.

Anh định né sang chuyện khác như mọi khi, nhưng ánh mắt mẹ lại quá kiên nhẫn, khiến anh khó lòng lảng tránh.Nhìn phản ứng của An như vậy, bà im lặng một lúc rồi nhìn ra màn mưa đã bắt đầu dày hơn ở ngoài sân, khẽ cười: "Như này thì chắc là đã có người trong lòng rồi nhỉ?"

Đã lâu rồi hai mẹ con không tâm sự.

Nếu mẹ đã muốn hỏi kỹ thì An cũng định nhân dịp này để nói rõ lòng mình.

Anh quay sang nhìn bà, đôi mắt mang theo chút bối rối vì không biết phải bắt đầu từ đâu.

Qua một hồi, anh cười nhạt, chậm rãi nói: "Dạ.

Nhưng mà... chắc không được đâu ạ."

Bà dịu dàng nhìn An, bàn tay già nua vỗ nhẹ lên bả vai anh mấy cái: "Mẹ không cần con phải kết hôn với ai đó cho bằng người này người kia.

Mẹ cũng biết con luôn có những suy nghĩ và tính toán của riêng mình.

Nhưng con à, trong mấy tỷ người, gặp được người có thể khiến con rung động và muốn ở bên thật không phải dễ.

Nếu đã thương ai đó rồi và cảm thấy người ta cũng mến mình thì cứ mạnh dạn thổ lộ.

Người thực sự thương con thì cũng sẽ thương cả những điều khiến con cảm thấy tự ti và mặc cảm.

Còn nếu người ta không chấp nhận được những điều ấy, vậy thì hãy coi như đó là một sự giải thoát, để đôi bên không còn mệt mỏi vì phải suy nghĩ quá nhiều.

Đừng vì lo lắng hay sợ hãi mà bỏ lỡ, rồi nhiều năm sau, đến khi nhớ lại, thì chỉ cảm thấy hối hận vì lúc đó đã không làm gì..."

"Giống như mẹ vậy..."

An ngước lên nhìn mẹ rồi lại vội cúi đầu vì sống mũi đã cay xè.

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của An, bà cũng đoán được đôi chút, nên chỉ khẽ thở dài: "Mẹ cũng không phải là người cổ hủ hay bảo thủ gì.

Chỉ cần người đó có thể khiến con trai của mẹ hạnh phúc, thì dù là ai, giới tính gì, mẹ cũng đều vui mừng và chúc phúc.

Mẹ đã không còn cơ hội nào để được ở bên cạnh người mình thương, thì sao có thể ngăn cản con trai yêu quý của mẹ hạnh phúc được?"

Ngoài sân, mưa bụi vẫn giăng, gió lạnh thổi qua vườn cây xào xạc.

An ôm ly trà đã nguội trong tay, lòng ngổn ngang cảm xúc.

Từ mái hiên nhà, những giọt nước tí tách rơi xuống nền gạch đỏ đã sẫm màu, loang loáng ánh sáng giữa u ám trời đông.
 
[Tình Trai, Công Sở] Tất Cả Đơn Hàng Đều Trao Anh
Chương 25 - Sẽ sớm quay lại


Đầu giờ làm việc, An nhận được tin nhắn báo rằng mẫu TOP và mẫu shipment [*] của đơn hàng First Love đã được chuẩn bị xong.

Anh vội chạy lại gọi Dương, rồi cả hai cùng nhanh chóng xuống phòng Quản lý chất lượng để kiểm tra thêm lần nữa trước khi đưa cho Richard xem.

Nhà xưởng hôm nay vẫn rộn ràng như mọi khi.

Âm thanh của máy may cùng với giọng nói của các anh chị công nhân hòa vào nhau, tạo nên nhịp điệu vô cùng quen thuộc đối với những người làm việc ở trong môi trường này.

An và Dương đi dọc theo các chuyền may, thỉnh thoảng đảo mắt qua từng dãy sản phẩm vừa mới hoàn thiện của những đơn hàng mình đang theo dõi.

Phòng Quản lý chất lượng không lớn lắm.

Dù có rất nhiều đồ đạc, nhưng vẫn giữ được sự sạch sẽ và ngăn nắp.

Những kệ hàng xếp thẳng, trên đó là các thùng sản phẩm đã được phân ra theo từng loại lỗi với các mức độ khác nhau.

Mỗi thùng đều được dán nhãn, ghi rõ các thông tin chi tiết để dễ thống kê và tìm kiếm.

Ở đây còn có khá nhiều giá treo áo quần, chủ yếu treo các sản phẩm đã được chọn lựa kỹ càng để gửi cho khách duyệt trước khi xuất hàng.

Chị nhân viên của bộ phận Quản lý chất lượng thấy An và Dương bước vào thì đi tới, cười chào."

Mẫu ở bên này, đủ mười cái mẫu TOP và mười lăm cái mẫu shipment.

Thông số cũng được gấp trong từng áo luôn rồi, An với Dương coi lại nhé."

An và Dương mỉm cười gật đầu.

Cả hai tiến lại gần chiếc bàn dài nơi mấy chiếc áo đã được trải sẵn.

Mỗi người chia nhau xem lại từng đường kim mũi chỉ, hình dáng phần cổ, vai và lai áo lúc trải tự do, cũng như chênh lệch giữa thông số thực tế và thông số tiêu chuẩn của từng mẫu.

Cả An và Dương đều đã quá quen với công việc này nên làm nhanh thoăn thoắt, thỉnh thoảng trao đổi với nhau vài ba câu với chị nhân viên.

Mất một lúc, hai người mới kiểm tra xong.

An cẩn thận đặt chiếc áo cuối cùng thật ngay ngắn trên chồng hàng mẫu, sau đó chia cho Dương một nửa để cùng bưng đi gắn thẻ và đóng gói.

Ngược lại với nhà xưởng, hành lang dọc bộ phận văn phòng vẫn luôn rất yên tĩnh, có thể nghe rõ cả tiếng bước chân của An và Dương đang vang lên đều đều.

Rất nhanh sau đó, hai người đã tới phòng làm việc của Richard.

Vì bận cả hai tay nên An dùng vai đẩy cửa bước vào, chờ Dương đi qua rồi mới dùng chân đóng cửa lại.

Căn phòng hiện tại chỉ có mỗi Richard đang ngồi làm việc.

Mặc dù đã nghe thấy tiếng động, nhưng bàn tay của cậu vẫn thoăn thoắt gõ trên bàn phím mà chẳng có dấu hiệu dừng.An và Dương đặt hai thùng áo mẫu lên bàn rồi nhìn sang.

Lúc này Richard đã đứng lên mỉm cười chào họ.

Thấy vậy, An mới bắt đầu lên tiếng: "Đây là mẫu TOP và mẫu shipment của First Love.

Cậu xem thử nhé."

Richard khẽ gật đầu, với tay lấy cuộn thước dây trong hộc tủ rồi tiến lại gần để kiểm tra.

Sau khi xem xét quy cách đóng gói của từng loại mẫu, cậu mới cẩn thận lấy từng chiếc áo trong từng bao hàng ra, đo lại một vài thông số quan trọng.

Lúc này, ánh sáng trắng từ chiếc bóng đèn huỳnh quang treo ở trên cao hắt xuống mặt bàn, làm lộ rõ đường nét trên khuôn mặt có phần nghiêm nghị của cậu.Không khí trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thước dây kéo ra kéo vào sột soạt.

An và Dương đứng đối diện, ánh mắt vô thức dõi theo từng động tác của Richard.

Những ngón tay của cậu nhẹ nhàng kéo mép áo lại cho thẳng, ánh mắt vô cùng tập trung, vừa đo vừa xem lại bảng thông số được đính kèm.

Thỉnh thoảng cậu lại hơi nhíu mày, đôi lúc lại mím môi khi có thông số không giống với số mà nhân viên Quản lý chất lượng đã viết trên đó.

Dáng vẻ lúc ấy rất khó gần, nhưng cũng rất thu hút.Richard trải từng chiếc áo đã kiểm tra xong lên trên bàn, rồi lần lượt xếp chồng lên nhau.

Đến khi kiểm tra xong, cậu mới bảo An và Dương phụ mình treo áo mẫu lên chiếc sào được để sẵn trong phòng.

Nhìn dãy áo mẫu TOP và dãy áo mẫu shipping đã được treo tách biệt ở hai bên, Richard đột nhiên nhíu mày lại."

Tất cả các mẫu đều có thông số thực tế chênh lệch nằm ở mức cho phép, nhưng mà khi treo lên cùng nhau như thế này thì lại lộ ra chiếc dài chiếc ngắn rất rõ rệt, thành ra không được đẹp cho lắm."

Giọng nói của Richard không hề mang vẻ khó chịu, nhưng lại đủ khiến An và Dương nhìn nhau.

Cả ba người tiếp tục trao đổi với nhau một lúc, sau đó An và Dương nhanh chóng mang thùng áo mẫu trở lại phòng Quản lý chất lượng.

Cả hai báo lại với Tổ trưởng và chị nhân viên cách Richard kiểm tra mẫu, rồi cùng nhau chọn lại áo cho từng nhóm mẫu theo góp ý của cậu.

Sau một hồi xem xét rồi lại sắp xếp, họ quyết định đổi vài chiếc áo được chọn cùng lúc trước đó để thay thế để đảm bảo độ dài cho từng nhóm mẫu.Khi hai người quay lại và đặt thùng áo mẫu lên bàn, Richard vẫn tiếp tục kiểm tra từ đầu tới cuối như lúc nãy.

Đến khi nhận được cái gật đầu từ Richard, cả hai mới nhìn nhau cười rồi khẽ thở ra một hơi.****Chiều muộn, văn phòng dần vơi bớt tiếng ồn.

Ánh đèn trên trần nhà hắt xuống bàn làm việc ngổn ngang đồ đạc.

An đang rà soát lại email rồi ghi chú vào trong sổ tay thì có tiếng kéo ghế khe khẽ vang lên.

Anh ngẩng đầu nhìn sang, bắt gặp gương mặt có phần mệt mỏi của Richard.

An đặt bút xuống, nhỏ giọng hỏi: "Cậu...

Có chuyện gì xảy ra à?"

Richard nhìn An, ngập ngừng vài giây rồi mới mở miệng: "Tôi vừa nhận được thông báo đơn hàng bên Mỹ có vấn đề.

Tôi... phải về gấp để xử lý.

Chút nữa phải đi rồi..."

Mặc dù biết Richard có thể trở về bất cứ lúc nào, nhưng An không ngờ lại đột ngột như vậy.

Anh cứ đinh ninh ít nhất cũng phải đợi tới lúc mẫu TOP và mẫu shipment của đơn hàng First Love được duyệt thì Richard mới rời đi.

Kế hoạch vi vu cuối tuần để tâm sự riêng với cậu giờ đã đổ bể, anh bỗng cảm thấy ngột ngạt, tâm trạng như sắp sụp đổ tới nơi vậy.

An im lặng một thoáng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào tập tài liệu trước mặt, như thể đang cố gắng bấu víu lấy một điểm tựa để giữ mình bình tĩnh hơn.Không gian xung quanh trở nên mờ ảo.

Trong đầu An vang lên rất nhiều lời nói, nhưng tất cả đều bị kẹt lại nơi cuống họng.

Anh không thốt ra được điều gì ngoài một nụ cười nhạt.

Cố làm giọng mình bình thản như mọi khi, anh khẽ lên tiếng: "Ừm, chúc cậu sớm giải quyết ổn thỏa.

Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

Richard thoáng khựng lại, hai mắt ngơ ngác nhìn An dọn dẹp đồ đạc trên bàn.

Cậu nhận ra những ngón tay của anh giờ đang run run mà chính anh cũng chẳng hề hay biết.

Cảm thấy anh đã hiểu lầm ý của mình, Richard vội vàng lên tiếng: "Xong việc bên đó là tôi sẽ quay lại ngay.

Tôi sẽ cố gắng trở lại trước khi lô hàng First Love được xuất đi."

Âm thanh ấy như xuyên qua lớp vỏ bình thản giả tạo mà An đang cố khoác lên mình.

Anh chậm rãi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của cậu.

Thoáng bối rối, chưa biết đáp lại thế nào thì Richard đã mở lời trước: "Giờ anh đi ăn tối với tôi nhé?

Rồi chút nữa tiễn tôi ra sân bay luôn được không?"

An bỗng bật cười, cảm thấy người trước mặt trước giờ vẫn hay tự ý quyết định như vậy.

Thế nhưng, không hiểu sao anh lại chưa từng thấy phản cảm chút nào, mà ngược lại, còn cảm thấy khá đáng yêu nữa.

Bên ngoài cửa kính, bầu trời đã xám xịt, cơn mưa bất ngờ tràn xuống.

Tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô cửa nghe như tiếng nhịp tim anh đang đập vọng lại trong lòng. *Chú thích:[*] Mẫu TOP: tiếng Anh là TOP sample, viết tắt của Top Of Production.

Đây là mẫu được lấy ngẫu nhiên trong lô sản phẩm đầu và giữa từ hàng sản xuất đại trà và đóng gói theo thông tin của đơn hàng.

Thường là mẫu đẹp nhất của lô hàng.Mẫu shipment: tiếng Anh là Shipment Sample, đôi khi người ta sẽ gọi là Shipping Sample.

Đây là mẫu được lấy ngẫu nhiên trong lô sản phẩm cuối cùng từ hàng sản xuất đại trà và đóng gói theo thông tin của đơn hàng.Những mẫu này có vai trò quan trọng trong việc kiểm tra chất lượng, đảm bảo hàng hóa thực tế khớp với mẫu PP mà khách hàng đã duyệt cũng như đóng hàng đúng các yêu cầu về đóng gói mà khách hàng đã đưa ra cho lô hàng, giúp khách hàng đánh giá sự đồng nhất của toàn bộ lô hàng trước khi vận chuyển.

Một số khách hàng sẽ yêu cầu gửi mẫu TOP để duyệt trước rồi mới tới mẫu Shipment, cũng có một số khách hàng dễ tính hơn sẽ duyệt cả hai cùng một lúc (một phần để tiết kiệm tiền vận chuyển khi gửi mẫu sang Mỹ).

Thế nên, những mẫu này đạt yêu cầu thì khách hàng mới cho xuất hàng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back