Siêu Nhiên /Tình Trai/ Chờ Người Trở Về

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
345236720-256-k841931.jpg

/Tình Trai/ Chờ Người Trở Về
Tác giả: -khoai25
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

.

Tác giả: An Thư
.

Các nhân vật, bối cảnh trong truyện tất cả đều là hư cấu.
.

Tóm tắt: "Tao hy vọng tao có thể nói câu tỏ tình đàng hoàng với mày, chứ không phải là một hồn ma."
.

Cảnh báo: truyện có yếu tố tâm linh, tác giả dùng nhiều từ ngữ miền Tây Nam Bộ để hợp hoàn cảnh và ngữ cảnh.

Truyện không phải fanfic, không viết dành riêng cho fandom nào.
.

Nhân vật: Thành Nghị x Nhật Thắng
.

Note: Thiệt ra thì từ lâu tui đã ấp ủ một cái truyện thiên về tâm linh của miền Tây sông nước, nếu mọi người có hứng thú thì ghé qua đọc rồi cmt ủng hộ tui cái nghen ( ゚∀゚)人(゚∀゚ ) Cảm ơn mọi người rất nhiều.​
 
/Tình Trai/ Chờ Người Trở Về
Chương 1.


Thành Nghị hớn hở cầm trong tay cái giấy báo trúng tuyển đại học, vội vội vàng vàng chạy về xóm trên con đường đất nhỏ xíu quanh co.

Thành Nghị là niềm tự hào của xóm nghèo này nên ai ai cũng hy vọng anh đậu vào đại học, như thế thì mọi người sẽ được dịp mở tiệc linh đình để ăn mừng và có thể nở mày nở mặt đi khoe với xóm kế bên rằng chỗ họ vừa có một sinh viên đại học tài giỏi.Tới đầu xóm, Thành Nghị vừa giơ giấy báo trúng tuyển vừa hô vang: "Mọi người ơi, con đậu đại học rồi.

Là đại học Y trên thành phố đó."

Vừa nghe tiếng của anh, già trẻ bé lớn từ ngoài sân tới trong nhà liền lũ lượt kéo ra bu quanh Thành Nghị, người thì chuyền tay nhau cái tờ giấy trúng tuyển, người thì sờ soạng khắp người Thành Nghị xem anh lên thành phố ôn thi có ốm đi miếng nào không.

Ông cụ Tám với đôi mắt mờ đục rưng rưng vội vàng dạt đám đông ra, nhỏ giọng trách: "Bây né ra cho thằng Nghị nó thở với, mặt mày nó đỏ ké hết rồi kìa.

Nghị, mày về nhà tắm rửa thay đồ đi, từ thành phố về mệt rồi.

Để tao kêu con Hai Mơ với con Năm Thắm mần gà đãi mọi người, hen."

Thành Nghị nghe vậy thì cười toe, anh cúi đầu chào mọi người rồi nhanh chóng rời đi.

Anh không nghe lời cụ Tám về nhà mà chạy thẳng ra bờ sông, nơi có chiếc ghe nhỏ đang neo đậu.

Thành Nghị cởi giày, nhón chân rón rén đi lên tấm ván gỗ rồi chui vào trong ghe.

"Ai đó?"

Giọng thiếu niên đang vỡ giọng vang lên khi nghe tiếng cọt kẹt phát ra từ sàn ghe cũ kĩ."

Thắng, tao nè, tao về với mày rồi nè."

Thành Nghị bật cười to khi trông thấy gương mặt ngơ ngác và ngỡ ngàng của cậu bạn.

"Má thằng chó này, sao mày không gọi điện để tao ra đón?

Mày thi sao rồi?

Trên đó ăn uống có đầy đủ không?

Tao nhớ mày quá trời luôn."

Cậu thiếu niên quẳng cái cần câu trong tay rồi lao như bay tới ôm chầm lấy Thành Nghị.

Nhật Thắng - bạn chí cốt của Thành Nghị, cả hai đã chơi với nhau từ cái thời cởi truồng tắm mưa cho tới tận bây giờ, dính lấy nhau như hình với bóng.

Tiếc là Nhật Thắng thua Thành Nghị một tuổi nên năm sau khi anh lên thành phố học, cậu mới bắt đầu học 12.

"Tao đậu rồi, điểm cao thứ hai luôn mày ơi.

Một tháng nữa tao nhập học."

Nghe tới đây, nụ cười rạng rỡ trên môi Nhật Thắng vụt tắt, cậu lượm lại cái cần câu tiếp tục công cuộc câu cá: "Mày lên trên thành phố rồi, thế nào cũng quên tao cho coi."

"Ơ cái thằng dở hơi, tao với mày dính với nhau suốt mười mấy năm trời.

Nói quên là quên nhanh vậy hả?

Tao đã hứa với mày là hai tuần tao về thăm mày một lần rồi mà."

"Không nói chuyện đó nữa, mày kể chuyện của mày đi.

Trên thành phố thế nào, đẹp lắm phải hông?

Mà hình như mày ốm đi nhiều, học hành vất vả quá nhỉ?"

Thành Nghị ngồi xuống cạnh Nhật Thắng, anh từ từ thả hai chân xuống nước sông mát lạnh, chậm rãi kể hết những thứ mình đã nghe đã thấy đã trải qua ở thành phố hoa lệ cho Nhật Thắng nghe.

Cậu thiếu niên vốn tò mò với mọi thứ, chăm chú nghiêng đầu nghe từng câu từng chữ mà Thành Nghị nói, đôi mắt đẹp đẽ của cậu sáng lên lấp lánh vì hào hứng và thích thú, như thể cậu đang tưởng tượng chính mình trong lời kể của Thành Nghị vậy.

Cả hai chơi đùa cùng nhau cho tới khi hoàng hôn từ từ buông xuống, màu cam đỏ rực rỡ trải dài trên những cánh đồng lúa xanh mởn bát ngát, lượn lờ trên dòng sông một dải màu bắt mắt tráng lệ.

Thành Nghị ngắm nghía góc nghiêng sắc sảo của Nhật Thắng đang chìm trong ánh tà dương, không nhịn được mà xích đến gần, khẽ thủ thỉ: "Thắng à, tao-" "Nghị à Nghị ới, mày đâu rồi con?

Ba má chờ mày ở nhà mà mày lại trốn đi đâu vậy hả?"

Tiếng má gọi làm cả hai giật bắn mình, Thành Nghị kéo tay Nhật Thắng đi ra khỏi ghe rồi ù té chạy về nhà.

"Hai thằng bây cà nhông cà nhông suốt ngày chưa chịu lớn nữa hả?

Một thằng sắp vô đại học, một thằng sắp lên 12 rồi chứ còn nhỏ dại sao?

Đi tắm rửa thay đồ rồi sang nhà ông Tám ăn tiệc kìa."

Mẹ Thành Nghị nổi tiếng thương con nhưng hơi khó tính, cả hai cũng đã quen với việc bị bà la mắng nên chỉ cười hề hề rồi tách ra, đứa nào về nhà nấy.

Nhà hai người phải gọi là khá giả nhất trong xóm, lại san sát nhau chỉ cách có năm mười bước chân nên ba má hai bên coi hai đứa như con ruột trong nhà, có nhiều đêm ngủ lại nhà nhau mà chẳng cần phải xin phép.

Thấm thoát đã một tháng trôi qua, Nhật Thắng chở Thành Nghị trên chiếc Cub ra bến xe để lên thành phố học.

Trước khi anh đi, cậu dặn dò đủ điều, còn dúi ít tiền vào tay anh dù anh đã được ba má cho rồi.

"Nghị, nhớ về thăm tao đó.

Ráng một năm nữa, tao lên học với mày, nha Nghị."

Giọng Nhật Thắng run run, đôi mắt loang loáng nước.Thành Nghị nắm tay cậu, mân mê bàn tay hơi chai sạn ấy, khẽ cười: "Tao biết rồi, tao hứa là sẽ về thăm mày mà.

Ráng học đi để còn thi vô chung trường với tao nữa.

Rảnh thì qua chơi với ba má tao, hủ hỉ cho ba má tao bớt buồn."

Nhật Thắng mím môi rồi đưa mắt nhìn xung quanh, nhân lúc không ai để ý thì rướn người hôn chụt lên trán Thành Nghị một cái, sau đó toe toét cười hì hì.

Thành Nghị sững người, khi hoàn hồn lại thì đã tới lúc lên xe.

Anh thấy Nhật Thắng đã đứng dõi theo chiếc xe chở anh đi, tay vẫy vẫy mãi cho đến khi chiếc xe rẽ vào một con đường khác rồi mất hút.

Thành Nghị đưa tay sờ lên trán, hơi ấm từ nụ hôn thoáng qua vẫn quanh quẩn ở đó, trong lòng anh chợt râm ran rạo rực.

Thành Nghị tự nhủ, lần sau về quê, chắc chắn anh sẽ tỏ tình với Nhật Thắng.

Hai tuần rất nhanh đã trôi qua, Thành Nghị háo hức trèo lên chiếc xe khách, ôm một bụng những câu chuyện mới lạ về để kể cho Nhật Thắng nghe.

Chẳng hiểu sao Thành Nghị có cảm giác là không khí trong xóm nhỏ trầm lắng đi rất nhiều.

Anh chỉ chào qua loa rồi chạy vội về nhà mà không hề nhận ra những ánh mắt khác lạ người trong xóm dành cho mình.

"Thưa mẹ con mới về!"

Thành Nghị bỏ balo xuống, chạy tới ôm chầm lấy mẹ.

Mẹ Thành Nghị giật mình, giương đôi mắt đầy hốt hoảng nhìn cậu con trai.

"Mẹ, Thắng ở ngoài ghe hả mẹ?"

Bỗng nhiên bà đánh rơi rổ rau trong tay, run rẩy ôm lấy Thành Nghị khiến anh ngạc nhiên không thôi.

"Mẹ, mẹ sao vậy?

Thằng Thắng nó gây chuyện gì hả mẹ?"

Nghe tới đây bà liền nức nở không ngừng, bà khóc ướt cả một mảng áo sơ mi của đứa con trai, giọng bà run rẩy: "Mẹ... mẹ xin lỗi con Nghị ơi Nghị.

Thằng Thắng... thằng Thắng nó..."

"Mẹ...

Thắng có chuyện gì vậy mẹ?

Sao mẹ xin lỗi con?"

Trong lòng Thành Nghị bỗng có dự cảm bất an, anh sợ mẹ sẽ nói ra điều mà anh sợ nhất.

Quả nhiên..."

Ba ngày trước, mẹ... mẹ giặt đồ ở bờ sông... hức... vô tình bị hụt chân té ngã.

Nước lúc đó chảy xiết lắm.

Thằng Thắng nó đang câu cá gần đó thì nghe thấy tiếng mẹ la hét... nó... nó nhảy xuống, nó nhảy xuống đẩy mẹ lên bờ.

Nhưng nước chảy xiết quá con ơi... nước cuốn nó đi mất rồi."

Tai Thành Nghị chợt ù đi, anh thấy mẹ khóc dữ lắm nhưng chân anh không đứng nổi nữa, anh từ từ khụy xuống.

Nhật Thắng từng là giành được giải quán quân bơi lội cấp huyện, anh không tin những lời mẹ nói, anh không tin, anh không tin.

Thành Nghị chống hai tay hai chân loạng choạng đứng dậy, chỉ cần đi ra bờ sông, chỉ cần chui vào chiếc ghe nhỏ đó thì anh sẽ thấy Nhật Thắng chào đón anh bằng đôi mắt lấp lánh cùng nụ cười rạng rỡ thôi.

"Nghị ơi, thằng Thắng nó mất rồi.

Xác của nó người ta vẫn đang tìm, Nghị ơi, đừng ra sông con ơi, thằng Thắng nó không về nữa đâu."

Mặc cho mẹ gọi khản cả giọng, Thành Nghị vẫn nhất quyết chạy ra ngoài bờ sông.

Chiếc ghe nhỏ vẫn neo đậu ở đó, tròng trành chao nghiêng theo những gợn sóng.

Và người con trai tên Nhật Thắng theo lời mẹ anh kể đáng ra phải trôi dạt ở khúc sông nào đó lại đứng trên ghe, hớn hở vẫy tay chào anh.

"Nghị ơi, mày về khi nào thế?

Sao không gọi tao ra đón?"

Thành Nghị bước nhanh qua tấm ván gỗ rồi lao tới ôm chầm lấy Nhật Thắng.

Thân thể cậu mát lạnh, chiếc áo thun bạc màu thơm màu nắng quanh quẩn bên mũi anh khiến anh không nhịn được mà vùi mặt vào hõm vai cậu sâu hơn."

Thắng, đừng đi.

Hứa với tao, đừng đi nha Thắng.

Không được rời xa tao, hứa với tao đi Thắng."

Nhật Thắng đáp lại cái ôm ấy, phì cười: "Tao với mày ở bên nhau từ lâu rồi mà.

Tao không bao giờ bỏ mày một mình, mày đi đâu, tao theo đó."

Ánh mặt trời rọi xuống sàn ghe, in hằn bóng đen trải dài của một mình Thành Nghị.

Còn Nhật Thắng, hoàn toàn không có bóng.
 
/Tình Trai/ Chờ Người Trở Về
Chương 2.


Chiều hôm ấy, bầu trời vần vũ mây đen cùng gió lớn, mang theo một màu âm u buồn tênh không tả xiết.

Thành Nghị vẫn ngồi ở mé ghe, trong tay là cái cần câu quen thuộc của Nhật Thắng, ánh mắt đượm một nỗi u sầu dõi về hướng xa xăm.

Nhật Thắng ngồi thu lu bên cạnh, cằm gác trên đầu gối, cái đầu dừa của cậu rối tung nhưng có vẻ như anh không màng nhìn ngó tới cậu.

"Nghị à, mày giận tao hả?"

Nhật Thắng âu lo, dè dặt hỏi.

"Ừm, giận!

Giận mày thì ít mà-" Nói đến đây, giọng Thành Nghị bất chợt nghẹn lại, nước mắt lại chảy vòng quanh đôi gò má đỏ bửng vì khóc của anh.

"Đừng có khóc mà Nghị, tao... tao... tao không có dỗ mày được."

Nhật Thắng quýnh quáng cả lên, giơ tay ra muốn lau đi nước mắt cho Thành Nghị, nhưng cậu chỉ có thể chạm vào da thịt anh, còn nước mắt thì xuyên qua bàn tay cậu rơi xuống.

Thành Nghị mím chặt môi để không phải thốt ra những câu chữ chạy vòng vòng trong miệng anh từ nãy giờ.

Rằng vì sao cậu không hô hoán kêu cứu?

Rằng vì sao cậu lại ra đi ngay khi bản thân còn chưa tròn mười tám?

Rằng cậu còn cả tương lai xán lạn ở phía trước kia mà?

Và... vì sao cậu có thể bỏ anh lại trong khi anh còn chưa kịp tỏ tình với cậu?

Anh muốn nắm lấy cổ áo Nhật Thắng mà gào lên ngần ấy câu nhưng anh không nỡ... anh không nỡ làm Thắng của anh buồn.

Cậu ngoan ngoãn ngồi cạnh Thành Nghị, giương đôi mắt to tròn sáng trong nhìn anh đang đấu tranh với lòng mình.

Thành Nghị nghe bà nội nói, người đã mất có thể thấy và nghe được những thứ trong đầu người sống, bởi thế mỗi khi thắp nhang trên bàn thờ tổ tiên, Thành Nghị chưa bao giờ dám suy nghĩ tới Nhật Thắng, anh sợ ông bà biết anh thích Nhật Thắng thì sẽ nổi giận rồi báo mộng cho ba mẹ anh hay.

"Thắng, mày đọc được suy nghĩ của tao không?"

Thành Nghị bất chợt hỏi một câu bâng quơ làm Nhật Thắng nghệt mặt ra như ngỗng ị.

Thành Nghị thấy vậy liền bật cười to, đó là nụ cười thoải mái và vui vẻ đầu tiên kể từ khi nghe tin Nhật Thắng mất.

"Tao nói mày nghe nè, sao tao có cảm giác mày làm ma như làm người vậy nhỉ?

Bộ không có ai bắt nạt mày hả?"

Nhật Thắng nghe vậy thì gật gật cái đầu dừa, cười toe nói: "Đúng thiệt mày ơi.

Không ai làm gì tao luôn.

Bà cụ Bông còn nói tao tốt số, làm ma rồi mà vẫn có ông bà theo che chở.

Mấy hôm nay tao ở trên ghe chờ mày về, tối nào cũng có ma nước kéo tới gõ vào thành ghe binh binh bốp bốp, tao bực quá mới la lên 'Ghe có chủ rồi nghen bây', thế là tụi nó im re hết.

Mới hôm qua nè, tao chán quá nên đi ra đầu xóm chơi, thì mày biết cái gì không?

Có bà cô nào đó trên cây đa thả dây thòng lọng xuống rồi hỏi tao đu dây hông, bả chỉ cho tao cách đu.

Tao ngẩng lên nói tao thành ma nước rồi.

Bà cô đó nghe thế thì phóng xuống liền, bả xoay tao tám chục vòng một hồi xong nói nhìn tao lành như cục bột, bả muốn chọc tao lâu rồi mà tao hổng thấy bả, ai ngờ giờ thấy bả thì tao thành ma luôn."

"Bà cụ Bông?

À... bà cụ Bông ở cuối xóm đó hả?"

"Đúng đúng.

Bà cụ chưa chịu đi đầu thai, cụ nói cụ phải chờ anh Hùng với chị Chi về thắp cho cụ nén nhang."

"Mày còn gặp ai nữa không?

Kể tao nghe coi."

Thế là Nhật Thắng được đà, khoa tay múa chân kể đủ thứ trên trời dưới đất.

Thành Nghị ngồi kế bên, vừa câu cá vừa chăm chú lắng nghe, ánh mắt anh không rời khỏi cậu một chút nào.

Chỉ tiếc là... người ngoài đi ngang qua khúc sông chỉ thấy có mỗi Thành Nghị ngồi đơn độc trên ghe, tuy cầm cần câu trên tay nhưng đôi mắt lại nhìn đâu đâu vào khoảng không xa vợi, trông quạnh quẽ vô cùng.

Một cô trong hội phụ nữ khẽ chép miệng: "Tội thằng nhỏ, hai đứa dính nhau như keo dán sắt.

Vậy mà giờ còn mỗi một thằng, thằng kia thì chẳng biết trôi dạt đến phương nào rồi.

Cầu cho tía má thằng Thắng mời được thầy giỏi mà gọi hồn nó về, chứ tui thấy tội thằng nhỏ quá mấy bà.

Nó ngoan nó hiền, học giỏi có thua gì thằng Nghị đâu.

Mèn ơi, đúng là ông trời không có mắt thiệt."

Mẹ Thành Nghị trông ngóng ra hướng sông, đã sập tối rồi mà vẫn chưa thấy anh về thì thở dài thườn thượt.

Bà Quyên đi ra sau tủ thờ lấy mấy cây nhang, đưa chúng vào ngọn lửa leo lét của cây đèn dầu, đợi đầu nhang cháy đỏ rồi nhẹ nhàng phẩy phẩy dập lửa.

Bà bước ra trước bàn thờ gia tiên, lẩm nhẩm cầu khấn: "Con cầu xin ơn trên phù hộ độ trì cho người ta tìm thấy Quách Nhật Thắng, mười bảy tuổi, bị trôi ở khúc sông Ông Mãnh ngày 23 âm lịch.

Nếu tìm được thằng nhỏ, con nguyện ăn chay đến hết đời để trả lễ."

Khấn vái đâu vào đấy, bà Quyên mở đôi mắt loang loáng nước rồi cắm nhang vào lư hương.

Sau khi lạy xong thì bà cũng nghe thấy tiếng chân từ ngoài sân vọng vào.

"Mẹ, tối nay con qua nhà tía má thằng Thắng ngủ nha mẹ, cho tía má nó đỡ buồn."

"Ừ ừ, vậy bây ăn cơm tắm rửa đi rồi hẵng qua.

Tía má nó cũng trông bây về lắm đó."

Thành Nghị ra sau vườn, thả đôi cá bông lau mới câu được vào cái lu nước mưa rồi bước tới sàn nước rửa chân rửa mặt.

Tiếng dép loạch xoạch vang lên ngay sau lưng anh, không cần phải quay đầu thì anh cũng đoán được là ai.

"Nghị à."

Thành Nghị đưa tay áo lau sơ qua gương mặt ướt đẫm nước rồi nhẹ nhàng cúi đầu chào, đáp: "Thưa ba con mới về."

"Ừa, tao nghe mẹ bây nói bây mới từ chỗ ghe thằng Thắng về."

Nói tới đây, ông Định không nén được tiếng thở dài, mấy lần ông định mở miệng nói gì đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi."

Ba, con có bắt hai con cá bông lau, ba có thèm cá kho quẹt thì ba kêu mẹ mần nha ba.

Còn nếu ba để nuôi thì ba thả vô ao, hình như con cái đang có chửa, cái bụng to lắm."

"Nghị, mày thương thằng Thắng phải hông?"

Thành Nghị thoáng sững sờ trước câu hỏi của ông Định, nếu là trước đây có thể anh sẽ trốn tránh nhưng giờ chẳng hiểu sao anh lại muốn cho tất cả mọi người trong cái xóm này biết rằng anh thương Nhật Thắng vô cùng.

Anh nở nụ cười chua chát, khẽ gật đầu: "Con thương thằng Thắng, nhưng thằng Thắng không về nữa rồi ba à."

Ông Định đưa tay vỗ vỗ vai anh như một lời an ủi rồi nói: "Tao không biết nói thế nào, chỉ mong người ta mau chóng tìm được nó, cho nó mồ yên mả đẹp, cho tía má nó yên lòng, cho mày bớt đi phiền muộn."

"Ba, nếu con ở giá suốt đời thì ba có đánh con què giò hông ba?"

Ông Định ngẩn người nhìn thằng con trai rồi phì cười: "Miễn mày không làm chuyện trái đạo đức trái luân thường đạo lý, miễn mày sống tốt với những gì mày chọn thì tao đánh mày làm gì?

Tao đánh mày để tao mang nghiệp à.

Với lại mày lo gì, tao còn thằng hai với nhỏ út mà, khỏi lo thiếu cháu ẵm."

Nói rồi, ông quay gót, lê dép loạch xoạch đi vào buồng trong.

Thành Nghị biết ba anh dễ tính từ xưa nên không muộn phiền gì, chỉ không ngờ rằng tình cảm thầm kín của anh dành cho Nhật Thắng lại bị ánh mắt tinh tường của ông Định bóc trần.

Thành Nghị sau khi tắm rửa thay đồ, lùa vội vài chén cơm nguội với nồi thịt heo kho quẹt của mẹ xong liền mang sách vở chạy lẹ qua nhà Nhật Thắng.

Bà Quyên dõi theo bóng lưng của cậu con trai rồi lại buông tiếng thở dài não nề.

"Nghị ơi Thắng ơi, là mẹ có lỗi với hai đứa."

Ông Định ngồi cạnh nghe vợ than thở cũng thở dài theo: "Mình nè, đừng có vậy nữa.

Thằng Nghị với thằng Thắng không có trách mình đâu mà.

Mai tui chở mình lên chùa cầu an cầu siêu cho thằng Thắng, sẵn ghé thăm con út luôn, nha mình."

Bà Quyên nghe chồng nói vậy thì ngậm ngùi gật đầu, bà phải quay mặt vào góc tường để giấu đi những giọt nước mắt đang rơi.

Bà tự nhủ, khi tìm được thằng Thắng rồi, bà với ông Định sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm xây mồ mả cho thằng Thắng, sẽ không để nó chịu thiệt thòi đâu.
 
/Tình Trai/ Chờ Người Trở Về
Chương 3.


Thành Nghị vừa men theo con đường đất ngoằn ngoèo vừa ngước lên ngắm nhìn bầu trời đêm.

Chỗ thành phố nơi anh đang học, ngẩng đầu chỉ toàn thấy những tòa nhà san sát nhau cao chót vót cùng dây điện chằng chịt như mạng nhện, chưa kể về đêm còn có vô số ánh đèn màu rực rỡ từ các biển hiện, quán xá được thắp sáng cả một vùng.

Còn ở cái xóm nhỏ này, trên bầu trời đêm đen tuyền cao vợi là mảnh trăng khuyết treo vắt vẻo tỏa ra ánh sáng bàng bạc dịu mắt, điểm xuyết thêm dải sao lấp lánh trông rất hài hòa và bình yên.

Trong tay Thành Nghị là chiếc đèn bão cổ lỗ sĩ từ thời ông cố ông sơ để lại, anh giơ cao ngọn đèn hướng về phía bên phải, soi rõ bóng hình hơi nhạt nhòa của cậu con trai đang thong thả bay bay bên cạnh.

Nhật Thắng nhìn cây đèn bão rồi mỉm cười, giở giọng trêu chọc: "Mày quen đường thuộc lối như thế mà cũng cần đến cái đèn cùi mía này nữa hả?

Nhớ hôm nào mày còn lén lén mò sang nhà tao ngay cái đêm ba mươi không trăng không sao, trời tối mù tối mịt tới nỗi tao giơ năm ngón tay ra trước mặt mà cũng chẳng thấy được tay tao luôn."

Thành Nghị ngắm nghía nụ cười sáng bừng của cậu, nhỏ nhẹ đáp: "Trước đây không cần đèn vì biết mày lúc nào cũng đi cạnh tao.

Bây giờ cần đèn vì sợ trong lúc sơ sẩy, tao lại lạc mất mày."

Hai hàng mi của Nhật Thắng thoáng run lên, mãi một lúc sau, cậu mới lầm bầm: "Tao lớn rồi, tao không có đi lạc."

Anh mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, môi mím lại thành đường thẳng, tầm mắt dời xuống hai cánh tay đang đung đưa theo từng nhịp bước của Nhật Thắng.

Bàn tay ấy không thon dài trắng trẻo như tay con gái, nó ngăm ngăm chai sạn nhưng lại rất ấm áp và thân thuộc vô cùng, bàn tay đó từng dắt tay anh đi qua cây cầu tre lắt lẻo, từng nắm chặt tay anh khi hai đứa lội sình lội bùn tới lớp trong mùa mưa bão, và... cũng chính đôi tay ấy đã nắm lấy bàn tay chơi vơi vô vọng của mẹ anh và đẩy bà lên bờ, cứu sống bà khỏi dòng nước xiết.

"Thắng, hay là tao chèo ghe đi tìm mày nha Thắng."

Cứ nghĩ đến chuyện thân xác của cậu đang nằm ở đâu đó trên con sông lạnh lẽo này là lòng anh chợt thắt lại, chua xót và đau đớn vô cùng.

Nhật Thắng im lặng, cậu không biết nên mở lời thế nào.

Ngay cả cậu cũng không chắc chắn được là mình đã chết hay chưa, cứ mơ mơ hồ hồ vất va vất vưởng.

Bởi cái ngày mà sư thầy đứng bên bờ sông đọc kinh gọi hồn ba lần bảy lượt mãi vẫn không thấy cậu, sư thầy nói rất có thể là cậu vẫn chưa chết hoặc hồn đã bị bắt đi mất rồi, thế nhưng khi đó cậu vẫn đứng cạnh tía má cậu, bất lực nhìn tía ôm má đang khóc nức nở, bà Quyên mẹ Thành Nghị cũng nấc lên từng hồi trong vòng tay ông Định.

Bước chân Thành Nghị chợt khựng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn căn nhà bằng gạch có ngói đóng rêu xanh trước mặt.

Anh luôn coi nơi này như ngôi nhà thứ hai của mình, nhưng nay, anh lại chần chừ, hai tay bấu chặt vào hàng rào gỗ một lúc thật lâu vẫn không đủ can đảm để bước vào.

Ánh đèn vàng vọt buồn bã trong nhà hắt ra hòa cùng với tiếng tụng kinh gõ mõ đều đều, trở thành khung cảnh não nề và u quạnh đến nhói lòng.

"Nghị, vào đi.

Tía má tao trông mày lắm đó."

Bà Lụa đang chú tâm tụng kinh thì nghe tiếng lạch cạch từ ngoài sân vọng vào, bà hốt hoảng quay phắt ra nhìn.

Trong một khoảnh khắc, Thành Nghị đã thấy tia thất vọng hiện rõ trong đôi mắt đỏ au của bà, có lẽ bà đang mong rằng đó là cậu con trai của mình trở về chứ không phải Thành Nghị.

"Thưa má Lụa con mới qua, giờ này má chưa ngủ nữa sao?"

Thành Nghị vừa thổi tắt cây đèn bão vừa để tập sách lên cái bàn học của Nhật Thắng, sau đó đến đỡ bà Lụa đứng lên.

Bà Lụa sờ sờ cánh tay rồi đến gương mặt của Thành Nghị, khẽ lẩm bẩm: "Bây lên đó ăn uống kham khổ lắm hay sao mà mặt mày hốc hác dữ vậy?

Hay đồ ăn trên đó không hợp khẩu vị với bây hả?"

Anh nghe vậy thì vội vã giải thích: "Dạ đâu có đâu má Lụa, chắc do lên đó con đi bộ nhiều nên giảm cân ấy mà.

Má chờ con qua hay sao mà giờ này chưa ngủ nữa?

Tía Hùng đi ngủ rồi hả má?"

"Ờ, má chờ bây qua, sẵn tụng mấy bài kinh luôn.

Tía Hùng của bây chưa về, ổng đang đi thăm vườn.

Thôi má đi vô ngủ, bây làm gì thì làm đi nghen, mà nhớ ngủ sớm đó."

Bà Lụa đã khá lớn tuổi nên lưng hơi còng, Thành Nghị lặng người dõi theo bóng lưng gầy gò khắc khổ ấy, ruột gan quặn thắt.

Vợ chồng ông Hùng bà Lụa bị hiếm muộn, hai vợ chồng đến gần bốn mươi mới có được hai mụn con, Nhật Thắng là con trai đầu, còn đứa con trai thứ hai đang ở trên thị trấn, học chung lớp với em gái Thành Nghị.

Mới cách đây không lâu, bà Lụa còn vui mừng chạy đi khoe với cả xóm rằng Nhật Thắng lại trở thành thủ khoa toàn trường và thầy hiệu trưởng đang định bồi dưỡng cậu để đi thi học sinh giỏi Hóa cấp tỉnh.

Vậy mà giờ đây, niềm vui và sự tự hào của bà Lụa đã nằm lại dưới lòng sông, không thể trở về được nữa.

Anh quay đầu ra cửa, thấy Nhật Thắng đang ngồi trên cái bộ ngựa cũ kĩ ngoài hiên nhà, hai chân đong đa đong đưa, cái đầu dừa lắc lắc trông dễ thương kinh khủng.

Cậu nói cậu không dám vào nhà tại sợ ông Địa ông Táo với ông bà tổ tiên đánh vì cái tội đã làm tía má buồn khổ.

"Má tao ngủ rồi hả?"

Nhật Thắng hỏi khi cảm nhận được hơi ấm của Thành Nghị đang quanh quẩn phía sau lưng mình.

Thành Nghị khẽ gật đầu rồi ngồi xuống cạnh Nhật Thắng, do dự giây lát rồi dè dặt ngả đầu lên vai cậu.

Cả người cậu mát lạnh, mùi nắng ấm hòa lẫn với hương nước xả vải thoang thoảng vấn vít quanh mũi Thành Nghị.

Anh không biết vì sao trên phim ảnh và người đời nói với nhau rằng linh hồn người chết và người sống không thể chạm vào nhau, ấy vậy mà, anh được ôm Nhật Thắng, được nắm tay cậu, được ngả đầu lên vai cậu như thế này nữa.

Nó có ý nghĩa gì nhỉ?

Anh thật sự không hiểu, bao nhiêu năm nay anh chưa từng tin vào mấy thứ ma quỷ tâm linh này bao giờ.

Hồi đó khi nghe mấy cô dì trong xóm đồn nhau việc thằng Tèo con cô Tư Mai bị ma giấu trong nghĩa địa thì Thành Nghị đã mạnh mồm nói, nếu gặp ma thì anh nhất định sẽ lấy muối ném vào nó hoặc niệm câu chú mạnh nhất mà bà nội đã dạy hồi bé.

Vậy mà mấy lời nó đó lại trở nên vô nghĩa ngay cái khoảnh khắc anh ôm ghì lấy linh hồn Nhật Thắng trong vòng tay, đã vậy anh còn chăm chú lắng nghe con ma đầu dừa này hào hứng kể chuyện về mấy con ma khác mà cậu quen được nữa.

"Nghị, ra ghe chơi hông?"

"Giờ này ra đó làm gì mậy?

Ớn thấy mồ."

Anh vừa nói vừa giả bộ chà xát cánh tay.

"Hoặc không thì ra cây đa đầu làng chơi, ra nghe bà cụ Tám kể chuyện."

Mới nãy Thành Nghị chỉ giả vờ nổi da gà da vịt thôi nhưng khi nghe Nhật Thắng nói câu vừa rồi thì anh sởn gai ốc thật.

Bộ hết chuyện chơi hay sao mà thằng đầu dừa này lại rủ anh đi giao lưu với ma thế?

"Thôi, ra ghe đi."

"Hử, ban nãy mày nói ớn mà?

Sao mày lật mặt nhanh dữ thế?"

Thành Nghị chỉ cười cười không nói, Nhật Thắng cũng chẳng thắc mắc nhiều, thế là hai đứa nắm tay nhau ù chạy ra chiếc ghe quen thuộc.

Chiếc ghe vốn đã cũ, dù có bước đi nhẹ nhàng tới đâu vẫn phát ra tiếng cọt kẹt, Thành Nghị nhíu mày khi nghe âm thanh đó vang vang trong đêm đen tĩnh mịch.

"Mẹ tao với mẹ mày mà biết giờ tao còn xuống ghe chơi chắc thi nhau cạo đầu tao quá."

Thành Nghị tặc lưỡi.

Nhật Thắng nghe vậy thì cười khúc khích, bảo: "Mày cạo đầu thì mày vẫn đẹp trai, lo gì."

Anh nghe vậy thì giơ tay dứ dứ vào cái đầu dừa của cậu, còn cậu thì giả vờ né tránh rồi la oai oái.

Thành Nghị phải kiềm lắm mới không bật ra tiếng cười giòn giã, nếu không khéo ngày mai cả xóm lại đồn ầm lên tối hôm qua nghe tiếng ma cười ở dưới sông thì khổ.

Thành Nghị lục lọi trong ghe được cái đèn dầu chưa cạn, cẩn thận thắp lên rồi đặt trên cái ghế đẩu nhỏ.

Anh bày mớ sách tập ra trước mặt, Nhật Thắng cũng tò mò ghé vào xem chung.

"Ơ...

đây là sách 12 mà, mày đem nhầm hả?"

"Hông, tao định dạy mày học đó."

Nhật Thắng gật gà gật gù tỏ vẻ hài lòng sau đó ngồi sát rạt vào Thành Nghị, chăm chú nghe anh giảng bài.

Trời càng lúc càng khuya, sương xuống phủ mờ cả một vùng khiến tầm nhìn bị hạn chế, vậy mà vẫn có vài người chèo xuồng đi câu đêm.

Thành Nghị đã ngủ gục trong ghe, chỉ còn Nhật Thắng khi thì bay vào trong ghe trông chừng anh, khi thì bay ra mạn ghe ngắm nhìn khung cảnh xóm làng thanh vắng.

Đột nhiên, có thứ gì đó đập liên hồi thành ghe bôm bốp, phút chốc phá tan bầu không khí tĩnh lặng của buổi khuya.

Nhật Thắng đang chăm chú ngắm nhìn Thành Nghị ngủ, nghe tiếng động đó thì lập tức nhíu mày, vọt thẳng ra mạn ghe.

"Ê, tao nói là ghe có chủ mà, sao nói hoài hông nghe vậy?

Tin tao lấy mái chèo đập đầu mày hông?"

Cái mớ bùi nhùi màu đen nhơn nhớt từ từ trồi lên khỏi mặt nước, nó giơ hai cái tay bé xíu xiu bầm tím tái xanh bám vào thành ghe, theo dòng nước trôi trôi lại gần chỗ Nhật Thắng.

"Ch... cho tui... xin chút đồ ăn... với.

T- tui đói..."

Tiếng trẻ con bập bẹ non nớt nhưng khàn khàn đục đục vang lên, dù Nhật Thắng đã thành ma thì cậu vẫn có chút sợ khi nghe thấy giọng nói đầy âm khí đáng sợ này.

"Mày là ma da hả?

Ma da thì ăn cái gì đây?"

Nhật Thắng cúi xuống, đưa ngón tay chọc chọc cái đống nhầy nhầy nhớt nhớt ấy.

"T... tui hông biết... nh...

ưng tui đói..."

"Mày chết lúc còn nhỏ phải không?

Nghe như con nít mới biết nói rành á.

Trời ơi, coi bộ tội dữ à nghen, vừa là ma da vừa là ma đói.

Nói tao nghe coi ba má mày là ai tên gì, để tao kêu ổng bả cúng bánh trái cho mày."

"Tui... tui đ...

âu có... nh... nhớ..."

"Chậc chậc, sao mà số khổ dữ vậy bây?

Hông ấy mai tao nhờ tía má tao cúng bánh trái cho tao, xong tao chia cho mày phân nửa ha."

Nó ngập ngừng giây lát, sau đó đánh bạo tiến sát lại gần Nhật Thắng: "A... anh hổng đuổi... tui nữa h... hả?"

"Thấy mày tội nên tao không đuổi nữa.

Mà nghe tao dặn, mai mốt có xin ăn thì gõ ba tiếng vô thành ghe cho tao hay, mày mà còn đập ầm ầm kiểu đó nữa là tao cho mày ăn mái chèo nghen mậy."

"Tui... tui biết ời..."

"Ai đó?

Ai mà ở trên ghe giờ này vậy?"

Người đàn ông trên chiếc xuồng đột ngột lên tiếng khiến cả Nhật Thắng lẫn thằng ma da con nít kia vội vàng chạy biến.

Một chiếc xuồng nhỏ khua nước từ từ tiến lại gần cái ghe của Nhật Thắng, người đàn ông cầm cái đèn pin rọi thẳng lên mạn ghe rồi rọi ra xung quanh.

Sau khi rà đi xét lại mấy lần mà chẳng phát hiện ra bóng dáng con người, người đàn ông liền rùng mình mấy cái rồi cầm mái chèo vội vàng chèo đi, vừa chèo vừa lẩm bẩm: "Rõ ràng mình nghe có tiếng nói chuyện, ban nãy từ xa còn thấy bóng người kia mà.

Cái ghe đó của thằng Thắng, bà cha nó... chẳng lẽ nó hiện hồn về?"
 
/Tình Trai/ Chờ Người Trở Về
Chương 4.


Bà Quyên quỳ trên bồ đoàn nép vào một góc ở chánh điện, ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn lên bức tượng Phật to lớn trang nghiêm, hai tay chắp lại và miệng không ngừng khấn vái cầu xin, bà đã quỳ rất lâu rất lâu ở đó tựa như một pho tượng thành tâm và khẩn thiết.

Ông Định nhìn bóng dáng nhỏ nhoi sầu khổ của vợ mà thở dài, ông nghĩ, nếu không tìm được xác thằng Thắng thì e rằng cảm giác tội lỗi và sự ân hận sẽ giày vò bà Quyên suốt cả quãng đời sau này.

"Nghị, mày vô trỏng mày kéo mẹ mày về đi, tao nhìn bả tao xót quá."

Thành Nghị không chú ý tới lời ông Định nói, anh vừa nhíu mày đầy lo lắng vừa nhìn quanh quất tìm kiếm thân ảnh của Nhật Thắng, mãi cho tới khi thấy cậu ôm cây bồ đề trượt xuống, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Ông Định theo hướng ánh mắt của thằng con trai trông về phía cây bồ đề to lớn trong sân chùa, khó hiểu vỗ vai Thành Nghị: "Nè... bây nhìn cái gì đó?

Tao nói gì bây nghe hông?"

"Dạ?

Ba nói chuyện với con hả ba?

Ba nói gì con hổng nghe."

Ông Định toan mắng thằng con mấy câu nhưng nhớ ra mình vẫn còn ở chùa, sợ mang khẩu nghiệp nên ráng kiềm chế lại, nghiến răng đáp: "Dạ thưa anh Trương Thành Nghị, mời anh vào chánh điện thỉnh bà Nguyễn Đan Quyên về giùm tui, tui đội ơn anh nhiều."

Thành Nghị nghệt mặt ra, tuy không hiểu đột nhiên ông Định lại dùng giọng điệu này với mình nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.

Anh thấy mẹ đang lạy Phật nên im lặng ngồi xuống bên cạnh, giương mắt nhìn bao kẻ qua người lại, hẳn là ai cũng mang trong lòng những nỗi khao khát của riêng mình, họ tìm đến đức tin vì hy vọng lời thỉnh cầu thành kính nhất sẽ trở thành hiện thực bởi một phép màu nào đó.

Anh theo chủ nghĩa vô thần, không tin thần phật cũng chẳng tin ma quỷ.

Nhưng Nhật Thắng đã phá tan cái chủ nghĩa đó trong anh, buộc anh phải tin rằng cậu là một linh hồn đang tồn tại và cũng có vô số cô hồn dã quỷ khác trên cõi đời này.

Bản thân không thấy không có nghĩa là chẳng có thật.

Vậy nên, Thành Nghị sẽ thử một lần.

Anh chắp tay rồi từ từ nhắm mắt, miệng khẽ thì thầm câu gì đó khiến bà Quyên bên cạnh giật bắn người, mở trừng mắt nhìn đứa con trai, bà nghĩ có lẽ do nãy giờ nghe tiếng tụng kinh gõ mõ nhiều đã làm tai bà bị ù mất rồi.

Suốt quãng đường Thành Nghị dìu bà từ chánh điện ra ngoài cổng chùa, bà vẫn chưa hết hoài nghi về những gì mình nghe được từ miệng Thành Nghị.

Sau khi nhận ra ánh mắt thất thần của mẹ đang dán chặt lên mình, Thành Nghị biết rằng lời cầu nguyện khi nãy đã bị bà Quyên nghe được, thế nhưng anh chẳng buồn để tâm hay giải thích gì cả, lời nói rành rành như vậy thì cần phải giải thích ư?

Ông Định chạy lại đỡ bà Quyên từ tay Thành Nghị, lo lắng hỏi: "Nhìn mình xanh xao quá, hay tui chở mình về nghỉ nha mình, hôm khác qua chơi với con Quân cũng được."

Bà Quyên mím môi, khẽ lắc đầu: "Thôi, qua thăm nó đi, tui nhớ nó."

Nói xong, bà Quyên lại đau đáu nhìn sang Thành Nghị đang loay hoay dắt xe, bỗng bà chợt nhớ tới... hình như từ nào giờ Thành Nghị chưa hề có bạn gái, trong khi thằng Lâm bằng tuổi nó người ta đã lấy vợ sắp đón đứa con đầu lòng luôn rồi.

Mà phải chi nó xấu sao?

Thằng Nghị nó đẹp trai, cả xóm ai cũng công nhận điều này, lúc nó đang trên Sài Gòn thi đại học thì đã có bà mối tới nhà giới thiệu một vài mối từ làng trên xóm dưới cho thằng Nghị.

Chỉ là bà Quyên chưa kịp từ chối đã bị ông Định nổi máu nóng cầm chổi đuổi về, vừa dứ dứ cây chổi chà trong tay ông vừa mạnh miệng nói: "Hạnh phúc của con tui thì để con tui tự quyết, không cần mấy người chõ mỏ vào."

Bà Quyên ngồi sau xe ông Định, thi thoảng lại liếc nhìn thằng con mình đang lẽo đẽo chạy xe theo sau qua kính chiếu hậu.

Bà thấy Thành Nghị nhe răng cười rất tươi, bà giật mình, đưa tay lên dụi dụi mắt rồi quay ngoắc ra sau để xác định điều mình nhìn thấy không phải là ảo giác.

Và đúng là thế thật.

Thành Nghị cười rõ vui vẻ, bà còn nghe thằng con mình hát nghêu ngao nữa.

Mới hồi nào nghe tin thằng Thắng mất, nó còn bàng hoàng không chấp nhận sự thật, vậy mà qua một đêm ngủ ở nhà thằng Thắng, nó lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bà Quyên hốt hoảng, vỗ lưng ông Định bôm bốp: "Mình ơi mình, mình coi coi thằng Nghị nó bị làm sao kìa?

Nó tự cười mình ên kìa mình.

Có khi nào nãy vô chùa xong có vong thấy hợp rồi đi theo nó hông mình?"

Ông Định vội vã trấn an: "Mình từ từ coi, tui thấy không cái vong nào ám nổi nó đâu, trừ phi là vong thằng Thắng thì được."

"Mèn đét ơi đâu có được.

Anh Hùng chị Lụa mời hết sư thầy rồi tới thầy pháp cao tay gọi hồn thằng nhỏ về mà nó có về đâu, làm gì có chuyện ám thằng Nghị.

Tui là tui thấy một là nó bị ám, hai là nó buồn quá nó khùng rồi đó."

Mà nhân vật chính trong câu chuyện của đôi vợ chồng già vẫn đang phơi phới hát ca, lâu lâu còn ngả người ra sau để nghe Nhật Thắng hát bè nữa.

Hát chán chê, Nhật Thắng hắng giọng rồi hỏi: "Nè, ban nãy mày khấn gì mà mẹ Quyên nhìn mày lom lom vậy?"

Thành Nghị trầm ngâm giây lát rồi hỏi: "Mày nghe xong rồi thì mày giúp tao được không?"

Nhật Thắng tròn mắt nhìn anh, háo hức gật gật cái đầu dừa: "Nói đi, giúp được tao chắc chắn sẽ giúp.

Có bao giờ tao từ chối mày điều gì đâu nè."

Thành Nghị lại im lặng, mãi một lúc sau, khi Nhật Thắng nghĩ rằng anh không muốn nói chuyện thì anh lại khẽ cất tiếng: "Ban nãy tao khấn 'Sống cũng được, chết cũng được, toàn thây cũng được, mục rữa trương sình cũng được, thậm chí chỉ cần một mẩu thân xác cũng được, miễn có thể tìm thấy cậu ấy', vậy đó."

Quách Nhật Thắng là tên người con trai đang thất lạc, cũng là người con thương.

Thành Nghị đã không nói cho Nhật Thắng nghe trọn vẹn câu khẩn xin đó, anh không muốn cậu nặng lòng, lỡ cậu không thể siêu thoát mà mãi vấn vương nơi nhân thế này thì anh sẽ cảm thấy tội lỗi nhiều hơn.

"Tao được nghỉ tới một tuần lận nên là ngày mai tao quyết định đi tìm mày."

Nhật Thắng dù không muốn nhưng chẳng thể cản được, bởi cậu biết rất rõ tính nết anh, một khi đã quyết chuyện gì rồi thì dẫu trời có sập cũng không lay chuyển được.

Cả hai ôm trong lòng những nỗi lòng riêng mà im lặng cho đến khi tới kí túc xá của Trúc Quân.

Trúc Quân - con gái út của ông Định bà Quyên, em gái Thành Nghị, hiện đang học lớp chín.

Con bé học giỏi, dễ thương nhưng khổ nỗi hơi trầm tính và ít nói.

Từ nhỏ tới lớn, nó luôn khắc khẩu với người trong nhà nhưng lại khá thân với hai anh em Nhật Thắng - Nhật Thành, Thành Nghị không biết bà Quyên và bà Lụa đã báo tin dữ cho hai đứa nhỏ biết chưa, và anh cũng không hi vọng hai đứa nhỏ biết được chuyện không hay này bởi tụi nhỏ sắp thi chuyển cấp rồi, anh chẳng muốn tụi nó phân tâm.

Kí túc xá của trường tuy đã khá cũ nhưng được cái thoáng mát và sạch sẽ, được xây theo hướng Nam nên sáng sủa, không bị âm u hay tù túng.

Thành Nghị khệ nệ xách đồ đi tụt lại phía sau, đưa mắt nhìn ngó khung cảnh xung quanh.

Nhật Thắng bay theo bên cạnh, vuốt cằm nhận xét: "Nơi này trong lành thiệt đó mày, có vong mà ít lắm, nằm rải ở một số phòng à."

"Mày nắm bắt thông tin nhanh thế?"

"Úi xời... dăm ba cái chuyện nhỏ như cái lỗ mũi này, Nhật Thắng tao xử cái một."

Anh bật cười hì hì, thích thú ngắm nghía cái đầu dừa lắc lư của cậu, hùa theo: "Giỏi quá ta ơi, Nhật Thắng nhà ai mà giỏi thế nhờ?

Quá trời quá đất giỏi rồi, cho tui xin chút vía tài giỏi được hông anh Thắng?"

Cậu bị trêu đến xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, nên theo thói quen vừa cười nghiêng ngả vừa đánh vào bắp tay Thành Nghị chan chát.

Hậu quả là chỗ mới bị đánh ngay lập tức đỏ ửng rồi chuyển sang tím bầm trông rất đáng sợ.

Cả hai liền há hốc mồm nhìn vết bầm hiện rõ mồn một trên làn da trắng bóc của Thành Nghị, một vài phút sau cậu mới nghe anh trầm trồ cảm thán: "Mày ơi, mày có nhớ thỉnh thoảng tụi mình bị bầm ở tay chân hay trên cơ thể mà không rõ nguyên nhân ấy, bà nội tao hay nói là do chó ma cắn.

Giờ tao mới biết là bị ma tác động vật lý lên người thì nó sẽ như thế này.

Uầy... kì diệu ghê mậy."

Nhật Thắng lo lắng cầm cánh tay anh xoay tới xoay lui, khẽ mắng: "Kì diệu cái đầu mày.

Có đau không?

Lát ba má mày hỏi rồi biết trả lời sao đây?"

"Nghị à, nhanh cái chân lên coi, làm cái gì lề mà lề mề như vịt thế?"

Ông Định nhìn thằng con mình cứ thơ thơ thẩn thẩn mà phát bực, nếu không phải vì thằng Thắng là ông đã đá vô mông thằng con mình vài phát cho nó tỉnh rồi.

Bà Quyên vừa giơ tay gõ cửa căn phòng kí túc xá số 405 vừa gọi: "Quân ơi, ba mẹ lên thăm con nè Quân."

Nhật Thắng chợt khựng lại, gương mặt thoắt cái trở nên trầm trọng, Thành Nghị nhíu mày khó hiểu quan sát những thay đổi của Nhật Thắng, cậu bây giờ hệt như con mèo xù lông đầy hung hãn, nhe răng gầm gừ sẵn sàng bổ nhào vào xé xác mối nguy hiểm là căn phòng số 405 trước mắt.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng bật mở, một cô gái xinh xắn ló đầu ra nhìn ông Định bà Quyên rồi cười toe toét, vui mừng mở rộng cửa cho mọi người cùng vào: "Thưa ba thưa mẹ thưa anh ba mới lên, sao ba mẹ với anh ba đi mà hông cho con hay trước?"

Ông Định nối gót bà Quyên bước vào phòng, thế nhưng dù ngoài trời đang là buổi trưa nắng gắt hanh nóng mà không khí trong phòng lại lạnh lẽo bất thường, khiến hai vợ chồng già không hẹn mà cùng nhau rùng mình mấy cái, bà Quyên còn có cảm giác ai đó đang nhìn mình chòng chọc.

Thành Nghị thì không di chuyển được do Nhật Thắng đang ngồi vắt vẻo trên vai anh và dùng hai tay để ghì đầu anh lại, cậu trợn trắng mắt nhìn trừng trừng vào thứ gì đó mà Thành Nghị không thể thấy."

Con bé Quân... có vong nữ theo.

Cô ta, đang ngồi trên vai con bé... y như tao đang đè đầu cưỡi cổ mày như vậy nè."

Thành Nghị ngước lên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Nhật Thắng, lầm bầm: "Câu chuyện sẽ trở nên kinh dị hơn nếu mày không thở ra câu cuối đó."
 
/Tình Trai/ Chờ Người Trở Về
Chương 5.


"Mày là ai mà dám đeo bám trên người em gái tao?"

Nhật Thắng rít lên qua kẽ răng, tiếng rít cao vút khiến tai Thành Nghị vang lên ong ong."

Thế mày là ai mà lại dám ngồi vắt vẻo trên vai anh trai của cô ấy hả?"

Hồn ma người phụ nữ cũng gào lên, hàm răng sắc nhọn trắng ởn nhe ra đầy dữ tợn.

Nhật Thắng đang hùng hùng hổ hổ chuẩn bị phun ra mấy câu hăm dọa thì chợt khựng lại trước câu chất vấn của hồn ma người phụ nữ.

Cậu ngẩn người giây lát rồi giương cặp mắt tròn xoe nhìn Thành Nghị: "Ừ nhờ?

Sao mày lại cho tao ngồi trên vai mày thế, mày chẳng thấy nặng sao?

Mày không muốn đuổi tao xuống à?"

Thành Nghị đột nhiên bị hỏi một câu không đầu không đuôi liền đực mặt ra, ú a ú ớ một hồi mới đáp lại: "Mày vốn thích ngồi trên vai tao mà, người hay ma gì tao cũng cõng được hết, có nặng gì đâu mà tao phải đuổi mày xuống."

Cậu nghe xong câu trả lời thì hài lòng vô cùng, Nhật Thắng ngạo mạn hất mặt lên, lên giọng khoe khoang: "Đấy, là Thành Nghị cho phép tao đấy.

Thế giờ đến lượt mày trả lời rồi, mày là ai mà dám ám con bé?

Còn ngang nhiên đu vắt va vắt vẻo trên người nó nữa."

Hồn ma người phụ nữ định mở miệng đốp chát lại thì bà Quyên lên tiếng: "Nghị à, làm gì đứng đực ngoài đó thế?

Hôm nay mẹ thấy mày lạ lắm nha."

Thành Nghị vỗ vỗ vào đùi Nhật Thắng ra hiệu cho cậu đừng ghì anh lại nữa nhưng cậu có vẻ không để ý mà chỉ lo hít hít ngửi ngửi thứ gì đó trong không khí.

Mãi một lúc sau, hai tay ghì chặt đầu Thành Nghị từ từ buông lỏng, người anh cũng nhẹ bẫng đi, khi anh quay sang nhìn thì thấy cậu đã trôi được nửa người vào phòng, ánh mắt Nhật Thắng đã vơi đi phần nào sự cảnh giác, bởi cậu không đánh hơi được sự hận thù hay ác ý sâu sắc nào từ hồn ma người phụ nữ mặc dù nhìn vẻ ngoài cô ta thật sự rất đáng sợ.

Trúc Quân thấy Thành Nghị vẫn đứng ngập ngừng mãi ngoài cửa, em cứ nghĩ do anh ngại phòng ngủ con gái nên không dám vào, bèn lên tiếng: "Anh ba đi vô đây đi, không phải mắc cỡ đâu, em hổng có treo gì bậy bạ hết."

Thành Nghị hoàn hồn, lật đật bước vào phòng kí túc của Trúc Quân.

Không biết có phải do lâu nay ở gần Nhật Thắng hay không mà anh chẳng cảm nhận được cái lạnh lẽo chết chóc từ hồn ma kia mang tới, Trúc Quân đẩy một chiếc ghế nhựa nhỏ cho anh rồi bảo: "Anh ba ngồi đây đi, hôm anh ba thi đậu đại học, em không về ăn mừng được, anh ba đừng có buồn em nghen."

Anh vội vã xua tay: "Ơi trời đất ơi... bây trên này lo ăn lo học đàng hoàng là anh mừng rồi.

Năm nay mày định thi vô trường nào, mày với thằng Thành có định thi chung hông?"

"Em định thi vô trường chuyên chỗ anh Thắng đang học á.

Em muốn vô chuyên Văn, Nhật Thành chắc học chuyên Hóa như anh hai của nó.

Ờ mà nhắc mới nhớ, nay anh ba hổng đi chung với anh Thắng hả?

Hay là anh lại làm anh Thắng giận rồi?"

Cả ba người lớn không hẹn mà cùng giật mình thon thót trước câu hỏi của cô bé, họ đưa mắt nhìn nhau như ra tín hiệu.

Trước đôi mắt tròn xoe mang đầy vẻ tò mò lẫn khó hiểu ấy, Thành Nghị mím môi, quyết định nói dối không chớp mắt: "Thắng...

Thắng nay nó bị tào tháo rượt, ôm cầu cá từ sáng rồi.

Giận hờn gì đâu mày ơi, anh chiều nó còn hơn chiều vong, ai dám làm nó giận chớ."

Nhật Thắng đang bay vòng vòng thám thính xung quanh nghe vậy thì trợn mắt đầy phẫn nộ, bay thẳng về phía Thành Nghị mà thụi anh một phát vào bắp tay khiến anh đau điếng người suýt la oai oái.

"Nè, mày không giống như vong hồn, mày là gì vậy?"

Hồn ma người phụ nữ sáp lại gần Nhật Thắng, dò xét cậu từ trên xuống dưới một lượt rồi chép miệng hỏi.

"Tui cũng hông biết nữa.

Chị đây chắc chết lâu lắm rồi hén?

Nãy cho tui xin lỗi nghen, tui nói năng kì cục quá, tại tui coi nhỏ Trúc Quân như em gái vậy á, thấy nhỏ có vong bám theo nên tui hùng hổ thế thôi chứ tui chưa quánh lộn với ai bao giờ."

Hồn ma người phụ nữ bĩu môi, có lẽ khi nãy gặp phải Nhật Thắng nên cô mới bày ra bộ dạng đáng sợ, giờ đây nhìn kĩ trông cô cũng không tới nỗi nào.

Cô mặc bộ đồ nữ du kích ngày xưa, tóc thắt thành hai bím dài thả trước ngực, gương mặt tròn trịa dễ thương xinh xắn, cô ngồi ngay ngắn đoan trang cạnh Trúc Quân, nghiêng đầu nhìn Trúc Quân nói chuyện với ba mẹ và Thành Nghị.

"Chị, sao chị lại đi theo con nhỏ vậy?

Không giống như con nhỏ có thù oán với chị nhỉ?"

"Mày nhiều chuyện thế?

Còn mày, sao mày lại bám theo anh trai Trúc Quân?

Mà hình như nó thấy mày phải hông?"

"Em hông có bám theo Thành Nghị, là Thành Nghị dắt em theo á, nó hổng cho em đi đâu hết, bắt em phải luôn theo sát nó tới khi nào nó tìm được xác em thì thôi.

Mà chị tên gì đó?

Em tên Nhật Thắng."

Hồn ma người phụ nữ dùng ánh mắt có phần cảnh giác nhìn Nhật Thắng nhưng thấy gương mặt tươi tắn hớn hở của cậu, cô bèn nhíu mày giải thích: "Mày đừng có ngu dại mà rêu rao tên với người khác chứ.

Mấy thằng thầy pháp đi theo con đường tà đạo mà biết ngày sinh tháng đẻ với tên họ của mày, là tụi nó bắt mày làm âm binh theo hầu tụi nó đó, có biết chưa?"

Thấy mặt Nhật Thắng nghệt ra như ngỗng ị là cô biết thằng nhỏ này không hiểu ất giáp gì rồi, cô thở dài ngao ngán, trả lời câu hỏi của cậu: "Tao tên Hoài Thụy, chết từ hồi kháng chiến chống tụi Mỹ lận.

Hồi xưa chỗ này là mồ chôn tập thể đó nên chắc hồi nãy mày cũng thấy vài ba vong lảng vảng trong đây phải không?"

Nhật Thắng giật mình, vội vã quay sang méc với Thành Nghị: "Mày ơi, bà chị ma nói chỗ này hồi trước là hố chôn đó mày.

Trời ơi hèn gì hồi đó mấy đứa ngủ ở kí túc xá than bị bóng đè hoài mà tao đâu có tin."

Thành Nghị đang nói chuyện với Trúc Quân thì bị lời nói của Nhật Thắng làm cho phân tâm, anh theo thói quen đáp lại cậu: "Ừ đúng rồi, nhớ hồi đó thằng Đức Anh là đứa chuyên bị bóng đè."

Ông Định bà Quyên kinh ngạc tột cùng khi thấy Thành Nghị vừa nhìn vào khoảng hư không vừa thốt ra một câu không đầu không đuôi, Trúc Quân cũng sững sờ trước biểu hiện lạ lùng của anh trai.

Thành Nghị nhanh chóng định thần lại, vội vội vàng vàng lên tiếng chữa cháy: "À à... tại tao nhớ tới chuyện hồi tụi tao ở cái kí túc xá này nè, vài đứa bạn chung phòng tao bị bóng đè suốt mà tao với thằng Thắng chưa bao giờ bị.

Giờ tự nhiên về thăm lại chốn xưa nên nhớ ra."

"Anh ba làm em hết hồn, mà anh ba nói vậy làm em sợ nha.

Nhật Thành cũng nói là lâu lâu nó thấy bóng người đứng dưới chân giường nhìn nó chằm chằm nguyên một đêm á, em nghe nó kể mà em nổi hết da gà da vịt.

Mà nó gan lắm anh ba, nó nhìn cái vong đó xong nó trùm mền nó ngủ tiếp, chả thèm để ý luôn."

Trúc Quân vừa xoa xoa cánh tay sởn đầy ốc vừa hào hứng kể.

Nhật Thắng nhíu mày, hùng hổ xắn tay áo, la lên: "Đứa nào?

Đứa nào dám nhát ma em tao?

Nghị, hôm nay tao phải ở đây bắt tận tay cái đứa dám ăn hiếp em tao, mày đừng có cản tao."

Hoài Thụy có biết qua Nhật Thành - em trai của Nhật Thắng, theo quan sát thì cô thấy Nhật Thành là đứa trẻ trầm tĩnh, học giỏi vô cùng, nói năng ngoan ngoãn lễ phép, hành xử như một ông cụ non, trái ngược hoàn toàn với tính cách của Nhật Thắng.

Thằng nhỏ thương anh hai nó dữ lắm, lúc nào cũng kể về Nhật Thắng với ánh mắt và giọng nói tràn đầy sự tự hào.

Hoài Thụy bỗng thấy xót xa, không biết lúc thằng nhỏ nghe tin anh trai nó mất, nó sẽ phản ứng ra sao nữa.

Nếu không có ba mẹ và em gái ngồi cạnh, Thành Nghị nhất định sẽ nói vài câu để trấn an Nhật Thắng như anh vẫn thường làm.

Bởi chưa bao giờ anh để cậu nói chuyện một mình, dù cậu huyên thuyên về một vấn đề mà anh chả hiểu khoai ngô gì, anh cũng đáp lại cậu mấy lời.

Hoài Thụy giơ tay đánh vào cái đầu dừa Nhật Thắng một cái, trừng mắt: "Mày tém tém cái nết lại chút coi, mấy người đó toàn lớn tuổi hơn mày đấy.

Người ta đánh mày một cái thôi là cũng đủ cho mày bay nửa cái hồn rồi, ở đó mà tía lia tía lia."

Nhật Thắng vừa ôm đầu vừa trốn sau lưng Thành Nghị la lên oai oái: "Ui da!

Sao chị đánh em?

Em nói chơi vậy thôi chứ em làm gì có gan đánh người ta đâu!"

Trong mắt Thành Nghị, cậu như đứa dở hơi tự biên tự diễn một mình, khiến lòng anh ngứa ngáy bứt rứt không thôi.

Anh đưa tay ra sau lưng, vờ như gãi ngứa nhưng thực ra là lén lén xoa xoa cái đầu dừa của cậu.

Hoài Thụy thấy sự thân mật này liền trợn trừng mắt, hết nhìn Thành Nghị rồi nhìn sang Nhật Thắng bởi vì được xoa đầu mà thích thú cười tít cả mắt.Hoài Thụy nhìn cậu với ánh mắt đầy dò xét, nghi ngờ hỏi: "Cái nết mày như vậy mà Thành Nghị chịu được hả?"

"Em cũng không biết nữa chị, nhiều khi em thấy em cũng kì lạ lắm, lúc thế này lúc thế kia nên bạn bè thân thiết không có nhiều.

Có mỗi Thành Nghị là chơi với em từ bé tới giờ, dù em có dở dở ương ương thế nào nó cũng không càm ràm phàn nàn nửa lời."

Thành Nghị nghe Nhật Thắng nói thế thì không nhịn được đưa mắt nhìn cậu, anh nghiêng đầu về một góc không ai thấy, miệng mấp máy nói: "Mày không có kì lạ chút nào hết, đừng nói bản thân mình kì lạ nữa, nha!"

Lần này thì Hoài Thụy dám khẳng định giữa Thành Nghị và Nhật Thắng có tồn tại mối quan hệ mờ ám nào đó, chứ không đơn thuần là tình anh em hay bạn bè chí cốt nữa.

Nhưng một thiếu nữ như cô, ra đi vào độ tuổi xuân thì, còn chưa từng trải qua chuyện tình yêu đôi lứa, vậy nên khái niệm tình cảm giữa hai người con trai đối với cô vẫn còn quá lạ lẫm và mơ hồ.

Bởi vậy dù rất thắc mắc nhưng cô vẫn không có can đảm hỏi ra những nghi hoặc trong đầu mình.

"Nghị, con nói gì vậy?"

Ông Định nhíu mày hỏi.

"Dạ?

À không, con có nói gì đâu.

Mà ba mẹ, con đói quá.

Cả nhà mình đi kiếm gì ăn đi nha."

Bà Quyên nghe vậy thì gật đầu, vội vã đứng lên rồi nói: "Ừ đi kiếm gì ăn trưa đi, mẹ cũng đói."

Bà Quyên dường như muốn đi khỏi căn phòng này từ lâu rồi, bởi nó mang lại cho bà cảm giác lạnh lẽo rợn người và không được thoải mái.

"Nè, chị ở gần Trúc Quân như vậy thì không ảnh hưởng dương khí của con bé hả?"

Nhật Thắng vừa bay theo Thành Nghị ra khỏi phòng, vừa tò mò hỏi.

Hoài Thụy cũng bay sau lưng Trúc Quân, thoáng nhíu mày: "Tao đi theo Trúc Quân để phù hộ cho cô bé mà.

Kiếp trước cô bé có duyên có nợ có ơn với tao nên kiếp này tao phải báo đáp, tao không hại cô bé nên tao nghĩ tao sẽ không làm hao tổn dương khí hay thọ mệnh gì của cô bé đâu."

Nhật Thắng theo thói quen nhảy lên vai Thành Nghị ngồi vắt vẻo, nghiêng nghiêng cái đầu dừa ngẫm nghĩ giây lát rồi cúi xuống hỏi anh: "Hay là mày khỏi cần tìm xác tao nữa, tao đi theo phù hộ mày tới suốt đời luôn hen?"
 
/Tình Trai/ Chờ Người Trở Về
Chương 6.


"Nghị ơi Nghị, dậy đi con, tìm được xác thằng Thắng rồi kìa.

Mau dậy đi con."

Thành Nghị lơ mơ mở mắt ngồi dậy theo tiếng gọi của bà Quyên, anh thoáng nhíu mày khi thấy mắt mũi trên gương mặt mẹ mình nhạt nhòa, chỉ riêng cái miệng đang cười là rõ ràng nhất.

Thế nhưng nụ cười ấy trông đáng sợ và kì quái vô cùng khiến Thành Nghị liên tục ớn lạnh, dẫu vậy, anh vẫn im lặng không nói không rằng để mặc bà Quyên nắm tay mình lôi đi.

Ngoài trời vẫn tối đen như mực, chỉ có vành trăng lưỡi liềm sáng rực treo lơ lửng giữa màn đêm mịt mù sương lạnh, Thành Nghị hoang mang nhìn dân làng xúm lại bên bờ sông, đèn dầu cùng bó đuốc lá dừa thắp sáng cả một vùng.

"Mọi người ơi, tui dắt thằng Nghị tới rồi đây."

Dân làng nghe tiếng bà Quyên thì đồng loạt quay đầu lại nhìn chằm chằm Thành Nghị, lần này, anh quả thật bị dọa sợ.

Mắt mũi trên mặt ai cũng lem luốc nhạt nhòa như vết mực đen bị nước thấm loang ra trên tờ giấy trắng, chỉ duy có nụ cười kéo dài tới mang tai là rõ ràng chân thật.

Thành Nghị nghe họ cười cười nói nói thứ tiếng gì đó anh không hiểu, đầu óc anh mách bảo rằng anh phải quay đầu bỏ chạy nhưng đôi chân lại nặng trịch như đeo chì, cứ thể anh bị hết người này đến người kia xô xô đẩy đẩy về phía chiếc ghe quen thuộc của Nhật Thắng.

"Tìm được thằng Thắng rồi, con vui không Nghị?

Thắng nó về với con rồi kìa, con nhìn đi Nghị, nhìn thằng Thắng đi con, nhìn nó đi con."

Cái miệng của bà Quyên bỗng ngoác ra tới mang tai đỏ lòm như chậu máu, giọng nói thì ồm ồm nặng nề khó nghe không khác gì ma âm vang lên từ cõi âm ti địa ngục.

Đứng trước tình cảnh này, đáng ra Thành Nghị phải cảm thấy run sợ hay bàng hoàng mới phải, vậy mà anh chợt nhận ra lòng mình bình tĩnh đến lạ, anh thản nhiên nhìn xuống thi thể mục rữa nằm bất động trên ghe, cái đầu phình to trương sình đã biến dạng, lớp da bong tróc rụng rơi từng mảng lớn, vì bị cá rỉa thịt mà có thể thấy rõ phần xương trắng ởn bên trong.

"Đã về rồi sao?

May quá, cuối cùng cũng tìm thấy mày, tao còn sợ cả đời này phải thờ mộ gió cơ đấy."

Thành Nghị đi đến rồi quỳ xuống bên cạnh cái thi thể hôi thối khủng khiếp ấy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhoe nhoét máu thịt bầy nhầy, nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Bà Quyên cùng đám dân làng sau khi thấy phản ứng quá đỗi khác lạ của Thành Nghị thì đương trường nổi giận.

"Tại sao mày không khóc?

Tại sao mày không đòi chết theo nó?

Không phải mày thương nó sao?"

Bà Quyên điên tiết hét lên.

"Đúng đó.

Mày thương nó lắm mà, mau đi theo nó đi."

Một dân làng nghe thế cũng hùa theo.

Thành Nghị bình tĩnh đáp lại: "Tại sao phải chết theo cậu ấy chứ?

Con phải sống, sống cho cuộc đời của con và sống thay phần đời của Nhật Thắng nữa."

Anh vừa dứt lời, bà Quyên cùng dân làng tức khắc trở về nguyên dạng những hồn ma mang đầy thương tích trên cơ thể, chúng điên cuồng gào rú từng tràng âm thanh thê lương man rợ rồi vặn vẹo chồng chéo vào nhau, sau đó nhanh chóng xông về phía Thành Nghị.Ngay khi anh nghĩ bản thân sẽ bị các linh hồn gớm ghiếc đó xâu xé thì một cái bạt tai như trời giáng giáng thẳng vào mặt anh, làm Thành Nghị chới với mở mắt, tiếp theo đó tiếng mắng chửi um trời: "Cái thằng khùng này, tao dặn đi dặn lại là khi không có tao ở trên ghe thì làm ơn làm phước đừng có ra đây ngủ.

Ông cố nội nhỏ của con ơi, tao mà về không kịp là ma da bắt hồn mày đi mất rồi đó thằng chó này."

Nghe tiếng nói cùng gương mặt thân thuộc, Thành Nghị lúc này mới cười hềnh hệch như một tên khờ vớ được nắm vàng thỏi, anh mặc kệ Nhật Thắng đang hăng say la rầy mà nhoài người tới ôm ghì lấy cậu."

Thật may quá, không có mùi tử thi bị ngâm nước lâu ngày, cũng không phải là mớ máu thịt bầy hầy bị cá rỉa tới xương, thật may, may quá."

Thành Nghị vừa xoa xoa lưng Nhật Thắng vừa thở phào cảm thán.

Nhật Thắng khẽ cau mày rồi lặng lẽ buông tiếng thở dài não nuột, ban nãy thấy Thành Nghị đã an phận ngủ yên trong nhà nên cậu mới tí ta tí tởn chạy ra đầu làng tám chuyện với chị gái thắt cổ, ai mà ngờ được, đang tám hăng say quên trời đất thì thằng nhỏ ma da từ đâu xuất hiện, vừa bò trườn trên đất vừa ú ớ bập bẹ báo tin cho Nhật Thắng rằng có bọn ma da đang leo lên ghe định kéo hồn kéo xác Thành Nghị xuống sông đặng thế chỗ, làm Nhật Thắng bay hết tốc lực về ghe.

Cũng may phước, không biết do vía Thành Nghị nặng quá hay do anh được ông bà tổ tiên trên cao che chở mà bọn ma da loay hoay mãi vẫn không kéo được hồn xác của Thành Nghị xuống sông, Nhật Thắng thấy vậy liền nổi cơn tam bành, cậu vớ lấy cái mái dầm mà đập đầu từng đứa, vừa đập vừa chửi um sùm trời đất chẳng khác gì hình ảnh chị Dậu vùng lên đánh nhau với tên cai lệ vì hắn dám ức hiếp chồng chị.

"Tự nhiên ngủ trong nhà đang yên đang lành mà tao đi mới có chút xíu lại lẻn lẻn chạy ra đây chi vậy?"

Nhật Thắng cau có hỏi.

Thành Nghị toét miệng cười hì hì rồi đáp: "Định ra đây ngủ sẵn sáng mai đi sớm luôn."

Cậu nghiêng nghiêng cái đầu dừa, khó hiểu hỏi lại: "Đi?

Đi đâu vậy?

Không phải mày bảo mày được nghỉ học sao?"

"Đi tìm mày.

Tìm tới khi nào có thì thôi."

Nhật Thắng ngơ ngác một hồi lâu, sau khi tiêu hóa được ý nghĩa trong lời nói của Thành Nghị thì cậu lại thở dài thườn thượt, bầu không khí não nề bao trùm lấy chiếc ghe chao nghiêng.

Ngay khi Thành Nghị nghĩ Nhật Thắng giữ im lặng vì hờn dỗi anh thì cậu lại khẽ khàng lên tiếng: "Một mình tao được rồi nha Nghị, đừng làm tía má mày buồn khổ thêm.

Tuy tao lúc nào cũng dính lấy mày không rời mày một phút một giây nào, nhưng có những chuyện tao chẳng thể can thiệp hay giúp đỡ mày được.

Như cái chuyện ban nãy, nếu không có thằng nhỏ ma da thì giờ tao không biết mày ra sao nữa.

Tao biết tao ngăn tao cản mày cũng hao tốn nước miếng của tao thôi."

"Điều kiện của mày là gì?"

Nhật Thắng khựng lại giây lát rồi bật cười nhẹ: "Mày hiểu tao đến mức đó rồi còn hỏi tao làm gì, mày dư sức biết cái điều kiện mà tao muốn nói mà."

"Nhưng mà...

đi đi về về như vậy mệt lắm!"

Thành Nghị nhăn nhó."

Vậy chẳng lẽ mày định neo đậu rồi ngủ ở những chỗ xa lạ ư?

Bệnh hoạn thì không nói, rủi như gặp trúng quân ăn cắp ăn trộm nửa đêm nửa hổm lẻn vô ghe đập đầu cắt cổ mày rồi sao?

Người lạ hoắc lạ huơ tới thì ai đâu biết đường báo cho tía má mày hay?

Với lại má Quyên đang buồn khổ chuyện của tao, má tao cũng cần mày qua lại, sáng mày đi tìm tao, chiều tối mày về để hủ hỉ với hai bà má cho hai bả đỡ buồn."

Thành Nghị mấy lần mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng đành chấp nhận điều kiện với vẻ mặt miễn cưỡng vô cùng.

Nhật Thắng đưa tay vén lại mái tóc hơi dài của Thành Nghị, chầm chậm nói: "Không phải tao khó tính hay gì đâu, chỉ là... một mình tao đủ rồi, tao sợ liên lụy tới mày.

Xác tao chưa tìm được mà mày lại gặp chuyện không may chắc má Quyên lên chùa tu thiệt đó.

Bởi vậy, nghe lời tao nghen."

"Tao biết rồi, biết rồi mà.

Có bao giờ tao thắng được mày đâu, sáng mai tao về nhà thắp nhang cho ông bà tổ tiên rồi báo ba mẹ tao một tiếng, xong tao mới đi.

Chịu chưa?"

Bấy giờ, Nhật Thắng mới nhoẻn miệng cười, cái đầu dừa gật lấy gật để trông thỏa mãn và thích chí lắm.

Thành Nghị rúc nửa mặt vào góc tối, lặng lẽ nhìn ngắm nụ cười sáng bừng của cậu, trái tim trong lồng ngực lại chộn rộn ngứa ngáy không yên, anh nhớ tới cái hôn má đầy ngại ngùng của cậu ở bến xe khi tiễn anh lên Sài Gòn, khi ấy anh rất muốn hỏi cậu ý nghĩa của nụ hôn ấy là gì nhưng rốt cuộc lại lỡ làng mất.

Nhìn Nhật Thắng loay hoay sắp xếp lại đồ đạc trong ghe, Thành Nghị buột miệng gọi: "Thắng này."

"Hửm, sao đó?

Đừng nói muốn đổi ý nghen."

"Hông phải cha nội ơi, sống phải cho nhau chút niềm tin chớ, tao nói thì tao làm, khi nào tao nói mà tao không làm thì tao cho phép mày vặn đầu tao luôn."

Cậu bật cười khanh khách, giả vờ làm vẻ mặt kiêu ngạo rồi hất hàm ra lệnh: "Trẫm cho phép ngươi nói."

"Trẫm mả cha mày, nghiêm túc xíu coi."

Thành Nghị vừa đánh nhẹ vào vai cậu vừa cười theo."

Rồi rồi, nghiêm túc nè, có chuyện gì?"

Anh bỗng ngồi thẳng lưng, hít một hơi thật sâu rồi thu hết can đảm, thận trọng hỏi: "Hôm ở bến xe, mày h-""Có ai ở trên ghe hông bây?"

Giọng đàn ông văng vẳng vọng vào trong ghe khiến cả hai giật bắn người.

Người đàn ông này đêm trước đã nghe được tiếng nói chuyện bất thường ở trong ghe, nhưng khi ông ta đến gần thì bốn bề lại im phăng phắc như thể âm thanh vang bên tai ông ta ban nãy là ảo giác.

Ông ta bơi xuồng lại sát mé ghe, tay giơ cao cái đèn soi ếch rồi đứng lên cố ngó nghiêng vào trong ghe của Nhật Thắng.

Thành Nghị định ló đầu ra xem ai nhưng lại bị cậu bịt miệng kéo ngược lại, khiến anh trợn mắt khó hiểu nhìn cậu.

"Mày muốn ngày mai cả cái xóm đồn mày nửa đêm nói chuyện mình ên trên ghe hả?"

Nhật Thắng trừng mắt, nghiến răng nhắc nhở anh.

Thành Nghị ra chiều ngạc nhiên lắm rồi nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy, bộ mày biết hả?"

"Thì ông Tư Thảo đầu xóm đó mậy, cha nội đó nổi tiếng nhiều chuyện, nhớ hồi chị Thi lên Sài Gòn đi làm kiếm tiền gửi về cho tía má chỉ, ổng đồn chỉ lên trển cặp kè đại gia mới có tiền gửi dìa quê hông?

Ai ngờ chỉ đi làm công nhân, ngày làm mười hai tiếng ròng.

Đó... mày coi cái miệng ổng dữ trời dữ đất hông?"

"Ờ ờ... tao có nghe vụ đó.

Mà lúc đó đang ôn thi nên hổng để ý lắm."

"Mấy nay ổng canh me cái ghe của tao, tại lần trước đi ngang nghe tiếng nói chuyện mà tìm hoài không ra nên ổng sinh nghi.

Lần này mày nói chuyện, ổng mà thấy mày là thể nào mai nguyên xóm cũng đồn rần rần mày vì cái chết của tao mà dở điên dở khùng, hoặc không đồn tao chết rồi thành ma da, quay lại kéo mày chết chung là toi cả lũ, hiểu hông?"

Anh gật gù rồi cười khì khì, đáp: "Nếu lỡ như tìm được xác mày thiệt, tao nghĩ tao sẽ điên ngay tại chỗ luôn đó Thắng à."
 
Back
Top Bottom