Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi
Chương 70: Chương 70



"Mày dám!" Norn gào lên, con ngươi dán chặt vào bàn tay của Hazel đang đặt trên cổ giáo sư Kiều.

"Xem tao có dám không?" Hazel nhướng mày, giọng đầy khiêu khích.

Mặt giáo sư Kiều đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, nhưng liên tục chớp mắt ra hiệu cho Norn: Đừng lo cho ta......

"Được! Tao thả Riley, mày thả giáo sư Kiều, thế nào?" Norn hít sâu một hơi, nhẫn nhịn thỏa hiệp.

"Một mình Riley thì không đáng giá đến thế đâu." Sự tham lam và tàn nhẫn của Hazel lúc này lộ rõ không che giấu, "Tao muốn rời khỏi thủ đô an toàn, tốt nhất là cùng Riley."

Ánh mắt Norn trầm xuống, liếc nhìn giáo sư Kiều một lần nữa, "Được."

Mắt giáo sư Kiều đầy vẻ lo lắng, không ngừng ra hiệu: Không được!

Hazel li3m li3m chiếc răng nanh nhọn hoắt, liếc nhìn giáo sư Kiều hành động bất tiện, ánh mắt ánh lên vẻ khó lường

"Giáo sư?!"

Một tiếng gọi quen thuộc khiến Norn ngoảnh đầu, "Yến Yến?!"

Tô Yến bước nhanh lên trước, khuôn mặt còn nguyên vẻ kinh hoảng chưa kịp thu lại.

Sắc mặt Norn rất khó coi, cởi áo khoác ngoài choàng lên người Tô Yến, giọng nghiêm nghị, "Anh không phải đã bảo em phải ở lại hậu phương sao?!"

Nhưng lúc này Tô Yến không vội giải thích, hắn hít sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, "Hazel, anh muốn làm gì?"

Nếu nói trên đời này ai tham lam vô độ, thì Hazel chắc chắn đứng nhất, không ai dám nhận đứng nhì.

Anh ta dùng ánh mắt tr*n tr** quét tới quét lui trên người Tô Yến, trong đầu nảy ra một ý nghĩ táo bạo đến mức điên cuồng, "Tao không cần Riley nữa, tao lấy ông già này đổi lấy Tô Yến, thế nào?"

Nghe thấy câu này, sát khí trên người Norn bùng phát dữ dội, như sóng lớn nhấn chìm Hazel, từng chữ từng chữ như được ép ra từ kẽ răng, "Mày, thật, to, gan, lắm!"

Hazel đối mặt trực tiếp với áp lực như ngọn núi đè nát của Norn, mới biết được rốt cuộc trùng vương thật sự đáng sợ đến mức nào, thậm chí trong lòng còn thoáng hối hận về đề nghị vừa rồi.

Nhưng lời đã nói ra, nào dễ dàng thu lại.

Hazel chống tay lên xe lăn, miễn cưỡng giữ vững cơ thể.

Đúng lúc đó, Giáo sư Kiều, người đang bị siết chặt cổ, bất ngờ vùng vẫy điên cuồng, cố gắng hết sức lao người về phía tay cầm của xe lăn: bao năm qua ông đã sớm sống đủ rồi, đến thời khắc cuối cùng này, ông không muốn liên lụy đến đứa trẻ.

"Giáo sư!" Tô Yến sốt ruột kêu lên.

Hazel vội vàng dùng hai tay ngăn chặn hành động của Giáo sư Kiều, quát lên, "Đừng nhúc nhích!"

Không thể mang theo một ông già cứng đầu thế này — anh ta chẳng có khả năng vừa chạy trốn vừa phải canh chừng kẻ có thể tự sát bất cứ lúc nào.

"Thân thể của Tô Yến chắc cũng không chống đỡ được lâu nữa nhỉ?" Hazel như chợt nhớ ra điều gì, nở nụ cười xảo trá, "Bên chỗ Riley còn có chút đồ, biết đâu lại hữu ích đấy."

Sắc mặt Norn vẫn cực kỳ khó coi, "Vậy à?"

"Không phải là phần bị Kinh Trập lấy đi đâu." Hazel xua tay, "Riley vốn định giữ phần dữ liệu đó làm đường lui... Ai ngờ lại tiện cho tôi."

"Sao? Có muốn cân nhắc không?"

Tô Yến mím môi, khẽ kéo tay áo Norn hai cái, thành công ngăn cản lời từ chối sắp sửa bật ra của Norn.

"Norn......"

"Đừng hòng."

Norn hừ lạnh từ mũi, ánh mắt tràn đầy bực bội, "Chuyện em tự ý chạy đến hành tinh thủ đô, anh còn chưa tính sổ đâu."

Tô Yến khổ sở cười một tiếng, "Chắc anh cũng hiểu ý em mà."

Norn nghiêng đầu đi, không đáp.

"Norn......"

Tiêu Mịch Sơn nhìn Hazel bên cạnh Giáo sư Kiều, rồi lại nhìn sang Tô Yến, thở dài thật sâu, không nói gì.

Tô Yến nắm lấy bàn tay đang giấu trong tay áo của Norn, "Norn, em tin anh."

Norn mím chặt môi thành một đường thẳng, ánh mắt cố chấp không nhìn Tô Yến.

"Norn......"

Cuối cùng, Norn nhắm chặt mắt, rút tay mình về.

Đó là ý nghĩa đồng ý.

Tô Yến cắn môi, lại kéo tay áo Norn thêm lần nữa, quay sang gọi Hazel: "Tôi có thể đổi với Giáo sư Kiều, nhưng anh phải đảm bảo an toàn cho ông ấy."

"Đương nhiên rồi." Hazel nở một nụ cười đầy gian trá, cam kết: "Chỉ cần tôi an toàn rời khỏi hành tinh thủ đô, tôi sẽ thả cậu và mang theo phần dữ liệu đó quay về."

Tiêu Mịch Sơn nhíu mày thật sâu, trong lòng không thể tin nổi: Norn lại có thể nỡ để Tô Yến đi đổi lấy giáo sư Kiều sao?

"Anh đẩy giáo sư Kiều qua đây, tôi sẽ đi qua." Tô Yến giơ tay chỉ dẫn đường đi.

"Không được, tôi không dám lại gần trùng vương như vậy đâu." Hazel lắc đầu từ chối.

"Vậy anh đứng yên tại chỗ, đẩy xe lăn qua đây, tôi sẽ tự mình đi tới?"

"Tô Yến, cậu nghĩ tôi ngu à?" Hazel nắm chặt tay vịn xe lăn, "Nếu rời tay khỏi lão già này, tôi còn mạng à?"

Tô Yến nghẹn lời, "Vậy anh muốn thế nào?"

Hazel trầm ngâm một lúc, "Thế này đi, cậu tiến lại trước, cách tôi khoảng ba bước, tôi sẽ thả người."

Tô Yến làm bộ suy nghĩ, liếc nhanh về phía Norn, thấy anh khẽ gật đầu, liền quyết định: "Được!"

Hazel dõi theo từng bước tiến của Tô Yến, nhưng ánh mắt anh ta lại luôn dán chặt vào Norn.

"Được rồi, ba bước rồi." Tô Yến thúc giục, "Anh thả người đi."

Hazel thấy Norn quả nhiên không nhúc nhích, lại ước lượng khoảng cách, xác định Norn không thể ngay lập tức xông đến, mới quay lại nhìn Tô Yến.

"Đừng vội mà." Hazel không nhịn được chăm chú ngắm nhìn dung nhan Tô Yến.

Dù đã nằm liệt giường suốt bao lâu, dung mạo tinh tế diễm lệ của Tô Yến vẫn chẳng hề suy suyển, khí chất toàn thân vẫn lạnh lùng cô quạnh, chỉ thêm vào vài phần yếu ớt trắng bệch, càng khiến Hazel lòng ngứa ngáy, "Cậu lại gần thêm chút nữa."

Tô Yến lập tức nhíu mày, "Anh định nuốt lời sao?"

Hazel cười khẩy, "Xin lỗi, tôi quên mất."

Khi anh ta lại xác nhận lần nữa rằng Norn sẽ không ra tay, rồi từ từ buông tay khỏi xe lăn, "Lại gần chút nữa."

Tô Yến cau mày ghét bỏ, nhưng vẫn buộc phải tiến thêm.

Ngay khi bàn tay hoàn toàn rời khỏi sự khống chế của Hazel, Norn liền như tia chớp lao tới, trong chớp mắt đã áp sát trước mặt Hazel, tung một cước đá anh ta bay xa hàng chục mét, máu tươi phun ra thành vòi.

"Mày......"

Hazel chỉ cảm thấy ngực mình như bị ngàn khối đá đè lên, đau đớn đến mức thần trí cũng thoáng mơ hồ.

Anh ta tính toán trăm bề cũng không ngờ tới, Norn đã trải qua tiến hóa cấp S tại Tinh Vân Hồng Vụ, tốc độ lại tăng thêm mấy phần.

"Yến Yến!"

Norn không thèm để tâm đ ến Hazel đang nôn máu trên đất, lập tức ôm chặt eo Tô Yến, "Không sao chứ?"

Tô Yến gắng gượng chống đỡ suốt chặng đường, lúc này tinh thần vừa buông lỏng liền tối sầm mặt mũi, máu tanh từ cổ họng cuộn trào lên, "Khụ khụ khụ——"

Norn sắc mặt đại biến, lập tức bế bổng Tô Yến lên, để lại toàn bộ cục diện rối ren cho Tiêu Mịch Sơn.

Tiêu Mịch Sơn nhận lấy xe lăn của giáo sư Kiều, nhìn theo bóng lưng Norn khuất xa, thở dài một tiếng như đã thành thói quen, rồi quay sang quát lớn với đám thuộc hạ: "Còn ngẩn ra làm gì? Mau gọi nhân viên y tế đến!"

"Thêm vài người nữa, trói hai tên nôn máu dưới đất lại cho tôi!"

Đám lính còn chưa hoàn hồn từ cục diện hỗn loạn ban nãy, giật mình một cái, lập tức ào lên trói chặt Riley và Hazel.

Khi kẻ cầm đầu bị bắt, đám tàn dư chẳng khác gì hổ giấy, chạm nhẹ là tan.

Mấy tháng sau, Tiêu Mịch Sơn một lần nữa bước vào hội đồng chính trị, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn đổi khác.

"Nguyên soái, còn tên quý tộc này thì xử lý thế nào..."

"Nguyên soái, còn đãi ngộ tù binh thì..."

"Nguyên soái, còn công tác trấn an dân chúng thì..."

Hàng đống công việc như thủy triều ùn ùn kéo tới, khiến Tiêu Mịch Sơn giật giật khóe mắt, móc ra màn hình điện tử, "Chờ chút! Để tôi gọi về nhà trình diện trước đã!"

Một dãy số quen thuộc được bấm nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc đến đau lòng, nhưng âm điệu thì chẳng hề ngọt ngào như Tiêu Mịch Sơn tưởng tượng, "Tiêu Mịch Sơn? Giờ anh mới nhớ gọi cho tôi à? Hả? Có phải bên ngoài có người mới rồi không? Tôi biết ngay mà..."

"Không có! Anh thề! Vợ à nghe anh giải thích——"

Trên tinh hạm của văn minh cơ khí.

Tô Yến lại lần nữa được đưa vào khoang vô trùng.

Máu đỏ sẫm thấm ướt vạt áo của Norn, như những đóa bỉ ngạn rực rỡ nở rộ.

"Flay, Yến Yến thế nào rồi?"

Flay ngập ngừng thật lâu mới vang lên, "Tình hình... rất tệ, quá trình sụp đổ gen đã bước vào giai đoạn sau rồi. Một khi toàn bộ cơ quan nội tạng của điện hạ bắt đầu suy kiệt, quá trình này sẽ không thể đảo ngược được."

Norn nghiến chặt răng hàm dưới, "Lời Hazel Hazel nói ban nãy, là thật sao?"

"Xét theo phân tích dữ liệu từ phòng thí nghiệm của Riley, khả năng đó là có." Kinh Trập khẳng định.

"Vậy tôi đi lấy."

Norn thậm chí không muốn thay quần áo, lập tức gọi liên lạc cho Tiêu Mịch Sơn, "Hazel đang ở đâu? Tôi muốn gặp hắn."

Trước khi Norn đến, các chuyên gia thẩm vấn đã tiến hành vòng tra hỏi đầu tiên với Hazel, nhưng tên này cực kỳ cứng đầu, nửa lời cũng không khai.

"Trùng vương, tên này rất kín miệng..." Chuyên gia thẩm vấn còn định trao đổi thêm với Norn, nhưng bị một tay Norn đóng sầm cửa, nhốt bên ngoài phòng thẩm vấn.

Các chuyên gia đứng ngẩn người ngoài cửa, bởi Norn không bật camera ghi hình, bọn họ cũng không rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ biết rằng, khoảng nửa tiếng sau, Norn bước ra, ống tay áo bên trái của anh dính một ít máu tươi còn mới, tay phải thì cầm theo một tấm thẻ lưu trữ màu đen.

Không ai dám tiến lên hỏi han, vì lúc này trên người Norn toát ra một luồng khí áp trầm đục và đầy bạo ngược.

"Có thể dùng được! Có thể dùng được!" Giọng của Flay đầy kích động, "Thêm vài ngày nữa thôi, thuốc điều trị đặc hiệu sẽ bước vào giai đoạn thử nghiệm mô phỏng! Điện hạ có thể cứu được rồi!"

Nhưng hơi thở nhẹ nhõm ấy còn chưa kịp thả lỏng bao lâu.

Đêm hôm đó, bệnh tình của Tô Yến lại đột ngột chuyển biến xấu, phải tiêm hai liều adrenaline.

Norn bị cản lại ngoài phòng vô trùng bằng kính, không dám bước vào, sợ mình mang theo vi khuẩn nào đó khiến cơ thể yếu ớt của Tô Yến thêm nguy hiểm.

Vậy là, Norn lặng lẽ canh giữ ngoài phòng vô trùng suốt ba ngày.

Trong khoảng thời gian đó, Luka và Dora từng định đến báo cáo công việc còn lại, nhưng khi vừa đến gần liền bị khí thế áp bức quanh người Norn chặn lại, không thể nào tiến thêm nửa bước.

Tiêu Mịch Sơn cũng hai lần từ xa đến thăm, nhưng mỗi lần chỉ biết lắc đầu thở dài rồi rời đi.

Tối ngày thứ ba, cuối cùng Tô Yến cũng tỉnh lại, hắn nhìn về phía Norn qua lớp kính, mỉm cười nhẹ nhàng, rất nhẹ, rất mềm, tựa như một chiếc lông vũ rơi xuống lòng người.

Ý thức trôi dạt suốt ba ngày của Norn cuối cùng cũng ổn định lại, anh đưa tay áp lên mặt kính ngay vị trí tay của Tô Yến, đáp lại bằng một nụ cười chua xót, râu ria lởm chởm.

Tô Yến cau mày, nhìn mà không nhịn được trách, "Râu ria, xấu quá."

Norn lại như trút được gánh nặng mà lau mắt, "Nhịn đi!"
 
Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi
Chương 71: Chương 71



Tô Yến bĩu môi, lẩm bẩm, "Đồ keo kiệt,", nhưng Norn không nghe rõ, dồn hết tâm trí vào tình trạng cơ thể của Tô Yến.

"Em có biết em dọa chết anh rồi không?" Norn gõ mạnh hai cái vào mặt kính, như thể đang nhéo trán Tô Yến.

Nghe vậy, ánh mắt Tô Yến tối lại, rồi nhanh chóng nhìn thẳng vào Norn, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt tím của anh, như muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào tận đáy tim.

"Norn."

"Ừ?" Norn dịu dàng đáp, khóe miệng nở nụ cười quen thuộc mà Tô Yến luôn nhớ thương.

Trong khoảnh khắc ấy, vành mắt Tô Yến bỗng nóng lên, hắn vội quay đầu đi, dụi mặt vào gối lau đi khóe mắt đang ươn ướt, "Norn, nếu như... nếu một ngày nào đó em thật sự..."

"— Không có nếu như! Sẽ không có chuyện đó." Norn cắt ngang lời Tô Yến, giọng chắc nịch. Nhưng nếu nghe kỹ, vẫn có thể nhận ra sự run rẩy khe khẽ trong âm cuối, "Em phải dưỡng bệnh cho tốt, không được nghĩ bậy nghĩ bạ."

Tô Yến lại chỉ cười nhẹ, ánh mắt cong cong như trăng non, trong đó dập dềnh từng gợn sóng lấp lánh, khiến cả người hắn toát lên vẻ mong manh dễ vỡ.

"Norn, anh có biết về định lý Poincaré không?" (Còn gọi là Định lý hồi quy Poincaré.)

"Nghĩa đại khái là: Trong một hệ thống kín, bất kỳ hạt nào sau một khoảng thời gian đủ dài sẽ nhất định tiến gần về vị trí ban đầu."

Tô Yến ngẩng lên, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng duy nhất của Norn, "Cho nên anh đừng sợ, em chỉ là trở về điểm xuất phát của chúng ta mà thôi..."

Trong lòng Norn bỗng cảm thấy tim mình run lên dữ dội, như bị ngâm trong giấm chua — vừa đau đớn vừa cay xót, cổ họng nghẹn ứ, anh không thốt ra nổi một lời nào, chỉ có thể nhìn Tô Yến bằng ánh mắt đầy bi thương.

Nhưng Tô Yến vẫn kiên định mà dịu dàng đối diện anh, "— Tin em đi, chỉ cần thời gian vẫn còn trôi, tại một thời khắc nào đó của tương lai, chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

......

Lần tỉnh lại này của Tô Yến kéo dài không lâu, chỉ gắng gượng nói vài câu qua lớp kính với Norn, rồi lại kiệt sức thiếp đi.

Norn áp hai tay vào kính, nắm chặt thành nắm đấm, vẻ mặt không thể đoán được cảm xúc, "Flay, bắt đầu đi..."

"Anh chắc chắn chứ?" Giọng nói Flay mang theo chút do dự, "Điện hạ chắc chắn sẽ không đồng ý."

"Nhưng Yến Yến sắp không chống đỡ nổi rồi." Norn cụp mắt, trong đáy mắt là nỗi buồn sâu không thấy đáy, "Chỉ cần thuốc có thể chế tạo nhanh hơn một ngày, cơ hội sống sót của Yến Yến sẽ tăng thêm một phần."

Một lúc lâu sau, Flay mới khẽ thở dài, "Được, tôi đi chuẩn bị."

Norn lại đứng bất động bên cạnh khoang vô trùng thật lâu, rồi mới gọi trùng tộc truyền tin, triệu tập Luka và Dora tới.

"— Trước khi ta trở về, mọi việc của chủng tộc giao cho các ngươi và Feige cùng nhau xử lý. Nếu nửa năm sau, vẫn không có tin tức gì của ta... thì hãy bắt đầu quy trình chọn trùng vương mới."

Norn vừa dứt lời, Luka lập tức mềm nhũn cả đầu gối, suýt chút nữa quỳ sụp xuống trước mặt Norn, "Vương..."

Những lời này, chẳng khác nào đang trăn trối!

Norn phất tay, hiển nhiên không muốn nói thêm về chuyện này, "Xuống đi."

Luka và Dora liếc nhau, đành bất đắc dĩ lui ra.

Norn chậm rãi bước đến trước cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài: ánh nắng dịu dàng trải khắp nhân gian, cây cối tươi tốt, các tòa nhà nối tiếp nhau theo hình dáng đồi núi trải dài đến tận chân trời; trên đường phố, dòng xe cộ tấp nập, người qua lại vội vã với muôn vàn sắc thái khác nhau — một khung cảnh hồng trần đầy sức sống.

Thế nhưng...

Norn chớp đôi mắt cay xè, nhưng... nhân gian tươi đẹp như vậy, cũng không thể giữ lại Yến Yến của anh......

Thật ra, điều anh mong muốn chưa từng là "gặp lại", mà là "bên nhau mãi mãi, không rời không bỏ".

Người đầu tiên nhận ra Norn có điều bất ổn là Tiêu Mịch Sơn.

Tô Yến cứ mê man mãi, khiến anh ta bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để nhận ra Norn đang âm thầm làm gì đó.

"Rốt cuộc gần đây cậu có chuyện gì vậy?"

Dù mấy ngày qua Tiêu Mịch Sơn còn đang đắm chìm trong niềm vui cuối cùng cũng ôm được bà xã mình vào lòng, nhưng anh ta vẫn dành ra một phần tâm trí để chú ý tới Norn, sự khác thường ấy quá rõ ràng.

"Sao mặt lại trắng bệch thế? Tôi nhớ trùng tộc vốn không mắc bệnh mà?"

Tiêu Mịch Sơn đi vòng quanh Norn hai vòng, cuối cùng phức tạp vỗ vai anh, "Cậu cũng đừng lo lắng quá, lỡ Tô Yến còn chưa chữa khỏi mà cậu đã gục trước thì sao."

Norn nhếch mép cười, gương mặt trắng bệch càng tôn lên đôi mắt tím đậm thêm phần thăm thẳm, đẹp đến lạ kỳ.

Từng cơn đau âm ỉ từ tận trong xương tủy, không lúc nào không quấy nhiễu ý thức của Norn.

"Có chuyện gì?"

Tiêu Mịch Sơn thấy Norn không có ý muốn nói thêm, chỉ đành thở dài trong lòng, "Tình hình ở thủ đô bây giờ cơ bản đã ổn định rồi, Riley tiến hành thí nghiệm gien, dù thế nào cũng không thể để ông ta sống, bên trùng tộc......có muốn tự mình hành hình không?"

Norn trầm ngâm một lúc, lý do mà trùng tộc và đế quốc gây chiến cũng chính vì lý do thí nghiệm gen, theo lý mà nói thì đúng là trùng tộc nên đến hành quyết.

"Đương nhiên, để Luka làm đi."

"Được thôi." Tiêu Mịch Sơn không chút do dự gật đầu.

"Những chuyện kiểu này, sau này tìm Luka là được rồi." Norn hơi bực mình vì Tiêu Mịch Sơn còn dùng mấy chuyện vụn vặt này để làm phiền anh.

"Chỉ tiện miệng hỏi thôi, tìm cậu là vì một chuyện khác." Tiêu Mịch Sơn lấy từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ màu xanh, "Nguyệt Kiến Lí, mất tích rồi."

Norn lúc này mới chợt phản ứng lại — hình như từ đầu đến giờ, Nguyệt Kiến Lý chưa từng xuất hiện trong cuộc chiến này.

"Hắn bỏ trốn?"

Tiêu Mịch Sơn lật đến một trang trong hồ sơ, đưa cho Norn, "Nếu chỉ đơn giản vậy, tôi đã không phải gọi cậu? Quan trọng là hắn mang theo toàn bộ dữ liệu thí nghiệm của Riley, cùng với Lê Minh."

Mà cả hai thứ này... đều là mạng sống mà Riley nắm giữ trong tay.

"Nguyệt Kiến Lí là kẻ trong lòng không hề có đạo đức của con người bình thường, cũng chẳng có chút đồng cảm nào. Nếu để hắn nắm được những công nghệ này, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."

Norn thở ra một hơi, "Phát lệnh truy nã toàn liên bang đi, tôi sẽ để Kin Trập hỗ trợ các cậu."

Tiêu Mịch Sơn vẫn nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy u sầu, "Nguyệt Kiến Lí có thể trong lúc hỗn loạn như vậy lặng lẽ mang theo Lê Minh rời đi, e rằng chúng ta chưa chắc đã bắt được hắn."

"Dù vậy vẫn phải thử."

Norn bất ngờ đứng bật dậy, lập tức cảm thấy một cơn choáng váng ập tới, anh nhanh chóng khống chế cơ thể đang hơi lảo đảo, vô thức chống tay lên bàn.

"Sao thế?" Tiêu Mịch Sơn mơ hồ cảm giác được điều gì đó khác thường, "Rốt cuộc cậu đã làm gì trong thời gian qua vậy?"

"Không có gì cả." Norn lập tức thu tay về, bộ dạng hoàn toàn che giấu sự yếu ớt vừa rồi.

Tiêu Mịch Sơn sắc mặt càng khó coi, nắm lấy áo khoác của Norn kéo lại, "Cậu đang giấu chuyện gì?"

"Tôi nói rồi, tôi không sao!"

"Thế này mà gọi là không sao à?" Tiêu Mịch Sơn chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận bùng lên, "Chẳng lẽ cậu muốn lẳng lặng chết trong xó xỉnh nào đó, để chúng tôi đến lúc ấy cũng chẳng kịp biết?!"

"Cậu rốt cuộc định làm gì? Không chịu nói thì tôi sẽ đi hỏi Tô Yến đấy!"

Norn lập tức dừng bước, quay đầu, đôi mắt tím sâu thẳm gắt gao nhìn Tiêu Mịch Sơn, "Cậu dám!"

"Vậy cậu nói đi, cậu đang làm gì?" Trong lòng Tiêu Mịch Sơn không khỏi cảm khái, đến lúc nguy cấp vẫn phải lấy Tô Yến ra mới ép được Norn chịu mở miệng.

Norn như thể cực kỳ phiền chán, hất mạnh tay Tiêu Mịch Sơn ra, "Tôi đang thử thuốc."

"Thử...... thuốc?" Tiêu Mịch Sơn máy móc lặp lại lời hắn, sau đó lập tức phản ứng kịp, "Đừng lừa tôi, thử thuốc gì? Bệnh sụp đổ gen? Nhưng cậu đâu có — đợi đã."

Tiêu Mịch Sơn chợt nghĩ ra một khả năng kinh khủng, "Không lẽ......cậu cố ý ——"

"Đủ rồi!"

Norn đột ngột cắt ngang lời hắn, giọng điệu nóng nảy bất thường, "Tôi có thể đi được chưa?"

"Không, này! Cậu chờ chút, ê! Norn—"

Norn lạnh lùng phớt lờ tiếng gọi phía sau, chỉ nhanh chóng mở kênh liên lạc, "Flay, dữ liệu thử nghiệm lâm sàng còn thiếu bao nhiêu?"

"Còn thiếu ba lần nữa." Flay đáp, giọng điệu trầm trọng.

Norn gật đầu, "Vậy làm tiếp đi, tranh thủ thời gian."

"Không được, hôm nay anh nhất định phải nghỉ ngơi." Flay kiên quyết phản đối, "Đã mấy ngày liên tục tiếp xúc ở cự ly gần với nguồn phóng xạ cao, cho dù anh là trùng vương,cũng không thể chịu nổi!"

"Flay......"

Thuốc nhắm mục tiêu thực ra đã được nghiên cứu ra rồi, chỉ còn thiếu một chút dữ liệu thử nghiệm lâm sàng, khiến Flay và những người khác chưa thể tinh chỉnh hoàn thiện.

"Anh đi ở bên điện hạ đi, hôm nay điện hạ chắc cũng tỉnh được một lúc rồi."

Norn mím môi, bước tới khoang vô trùng nơi Tô Yến nằm, dọc đường còn chỉnh sửa lại đôi chút ngoại hình có phần lôi thôi của mình.

Điều khiến người ta bất ngờ là, Tô Yến đã tỉnh lại.

"Anh sao vậy, trông có vẻ... hốc hác." Tô Yến cố gắng tìm một từ để hình dung về Norn.

Norn gõ gõ lên tấm kính trước mặt Tô Yến, nở nụ cười vẫn dịu dàng không chút sơ hở, "Đây là phong cách hậu hiện đại đấy."

Tô Yến không hề biết chuyện Norn đang tự thử thuốc, chỉ nghĩ rằng Norn vì canh giữ mình ở bên ngoài khoang vô trùng mấy ngày nên mới ra nông nỗi đó.

"Hừ." Tô Yến bật cười, nhưng không biết động tới vết thương nào, đau đến mức mồ hôi lăn dài trên trán.

Norn giờ đây có thể hoàn toàn cảm nhận được nỗi đau đớn trong cơ thể Tô Yến — một loại đau âm ỉ, dai dẳng như loài ký sinh ăn sâu vào xương tủy, đủ để hành hạ một người đến phát điên.

Đó cũng là lý do phần lớn thuốc mà Flay dùng cho Tô Yến đều có tác dụng an thần và gây ngủ.

Ngủ còn dễ chịu hơn là tỉnh táo.

Norn đau lòng nhìn Tô Yến, "Yến Yến, hít thở, hít thở nào!"

Tô Yến kiên nhẫn đợi cơn đau qua đi, rồi quay đầu cười với Norn, "Em đói rồi."

Norn khẽ cười khổ, "Đợi em khỏi, anh sẽ nấu cháo hải sản và bánh nhỏ cho em, được không?"

Đôi mắt Tô Yến ánh lên tia sáng, khẽ cười đáp, "Được mà."

Cả hai dường như đều chọn cách quên đi căn bệnh trước mắt, bắt đầu mơ về cuộc sống sau khi khỏi bệnh.

Nhưng tinh thần của Tô Yến không thể chống đỡ được lâu, chỉ một lát sau, mí mắt đã bắt đầu sụp xuống.

"Ngủ đi Yến Yến, anh sẽ ở đây với em."

Norn dịu dàng dỗ dành, ngay cả qua lớp kính cũng cảm nhận được sự kiên nhẫn và tình yêu chan chứa của anh.

Tô Yến nhìn khuôn mặt Norn, dưới lời ru dịu dàng ấy, yên tâm khép lại đôi mi.

Norn thì không thể yên tâm, thấy mu bàn tay Tô Yến chi chít vết bầm tím vì kim tiêm, tim anh như bị ai đó nhào nát, ngay cả cơn đau đang gặm nhấm trong xương tủy cũng không đáng nhắc tới nữa.

"Flay, chúng ta tiếp tục đi."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả, cơ thể tôi thế nào tôi tự biết."

Thái độ của Norn rất kiên quyết, "Lần trước là Ir-192, lần này dùng Co-60 đi, thay đổi một chút."

Flay vẫn còn do dự, theo tính toán, cơ thể Norn đã sắp tới giới hạn......

"Flay?" Norn nhíu chặt mày, "Chúng ta càng tiết kiệm thời gian, hy vọng cứu được Yến Yến sẽ càng lớn, Flay!"

"Được." Cuối cùng Flay cắn răng đồng ý, "Vẫn chỗ cũ trên t** ch**n nhé."
 
Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi
Chương 72: Chương 72



Không ai ngờ bệnh tình của Tô Yến lại xấu đi nhanh như vậy.

Khi Norn vừa bước ra khỏi phòng cách ly, máy theo dõi nhịp tim của Tô Yến đã phát ra tiếng còi cảnh báo chói tai.

Lần này thực sự là cuộc đua với Tử Thần.

Norn không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng cấp cứu, thính giác cũng bị ảnh hưởng nặng nề do nhiễm xạ thời gian gần đây, chỉ có thể kéo lê cơ thể yếu ớt tựa vào tường ngoài phòng cấp cứu mà chờ đợi.

"Không thể chần chừ nữa, nếu còn không dùng thuốc, sẽ thực sự không kịp đâu."

"Nhưng thuốc vẫn chưa được tinh chỉnh lần cuối, tuy dữ liệu mấy lần thử nghiệm trước đều rất khả quan..."

Nghe cuộc tranh luận giữa Kinh Trập và Flay, Norn nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt kiên định, "Dùng thuốc đi."

"Cậu hải tin tưởng Yến Yến, trước đây có nhiều tình huống nguy hiểm như vậy em ấy đều vượt qua được, lần này còn có thuốc nhắm mục tiêu, không lý nào lại không qua được." Ánh mắt Norn lóe lên một tia kiên định.

Việc sử dụng loại thuốc mới này, vốn vẫn còn trong giai đoạn thực nghiệm, theo quy định cần phải có sự ký kết giấy cam kết đồng ý từ người nhà.

"Tôi có quyền thay Yến Yến quyết định, đúng không?" Norn ra hiệu hỏi Kinh Trập.

Hai trí tuệ nhân tạo cấp cao im lặng trong chốc lát, nghĩ đến mấy ngày qua vì thử thuốc, Norn với thân phận là trùng vương, đã nhiều lần làm cho gen của mình sụp đổ không chỉ một lần, ngay cả Kinh Trập cũng không thể thốt ra lời trách cứ nào.

"Được."

Cuối cùng Kinh Trập gật đầu, "Flay, tiến hành tiêm thuốc đi."

Khi ống thuốc trong suốt được tiêm vào cánh tay của Tô Yến, tất cả mọi thứ còn lại đều giao phó cho bản thân Tô Yến.

Cuộc chiến giữa tế bào tái sinh và tế bào sụp đổ, chỉ có thể dựa vào chính Tô Yến.

Giờ tiêm thuốc nhắm mục tiêu đầu tiên.

Tình trạng tim của Tô Yến dần ổn định, nhịp tim bắt đầu trở lại bình thường.

Giờ tiêm thuốc nhắm mục tiêu thứ ba.

Toàn thân Tô Yến bắt đầu co giật dữ dội, nôn mửa, sốt cao không hạ, các chỉ số sinh tồn tụt xuống mức cực thấp, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu suy hô hấp.

Cánh tay y tế của Flay không ngừng hoạt động, các biện pháp hỗ trợ y tế thay nhau triển khai.

Nhưng lúc này, Tô Yến đã không còn cảm giác gì nữa.

Cơ thể từng chịu đựng bệnh tật giày vò suốt bao ngày cuối cùng cũng được giải thoát, nhẹ bẫng chưa từng thấy, như cá trở về với nước, mặc cho những đợt sóng cuốn đi, bồng bềnh trôi dạt vào đại dương bao la vô tận.

......

"Yến Yến? Hôm nay lại không uống thuốc hả? Đã nói bao nhiêu lần rồi, chẳng chịu nhớ gì cả!" Tô Hi Nhĩ trông có vẻ thô lỗ nhưng thực ra rất dịu dàng, bẹo nhẹ má Tô Yến.

"Mẹ ơi?" Tô Yến ngơ ngác chớp mắt, theo bản năng nhào tới ôm lấy Tô Hi Nhĩ, "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm..."

Tô Hi Nhĩ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Tô Yến.

Đó là một cái ôm mà suốt bao nhiêu đêm khuya Tô Yến vẫn luôn khắc khoải nhớ nhung — nhẹ nhàng, trong trẻo, mang theo hương nắng ấm áp.

"Cuối cùng mẹ cũng tới đón con rồi sao?"

Tô Hi Nhĩ khẽ thở dài, đưa tay vuốt v e mái tóc mềm mại của Tô Yến, "Yến Yến quên rồi sao? Có một người vẫn luôn chờ con đấy."

Ai cơ?

Đôi mắt Tô Yến nhòa lệ, cổ họng như bị thứ chất lỏng nóng bỏng và chua xót chắn ngang, nghẹn ngào không thể thốt nên lời.

Đối diện với ánh mắt khẩn cầu thiết tha của Tô Yến, Tô Hi Nhĩ mỉm cười dịu dàng, nhưng động tác lại dứt khoát đẩy Tô Yến ra xa, "Mẹ yên tâm giao con lại cho người đó rồi..."

Cái gì? Mẹ? Mẹ!

Mẹ lại muốn bỏ lại con một mình sao?

Giống như một cơn gió nhẹ nhất trong buổi trưa mùa hạ, Tô Yến bị đẩy càng lúc càng xa, chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng dáng của mẹ mờ dần, biến mất trong vô vọng.

Không——

Tô Yến vùng vẫy, cố gắng muốn giữ lấy bóng hình đó, nhưng tất cả đều vô ích.

Đừng bỏ con lại mà......

Những giọt nước mắt nóng hổi và mặn chát tuôn rơi, làm nhòa đi mọi hình ảnh trước mắt.

"Yến Yến."

Ai... ai đang gọi mình? Tô Yến mơ màng nghĩ.

Âm thanh ấy như vọng về từ khắp bốn phương, quen thuộc lạ thường.

"Yến Yến."

Giọng nói trầm ổn và mạnh mẽ dần dần trở nên rõ ràng hơn. Một luồng nhiệt ấm áp nắm chặt lấy cổ tay lạnh ngắt của Tô Yến.

Tô Yến theo phản xạ quay đầu lại—

Đó là một đôi mắt tím thẫm tuyệt đẹp, rực rỡ như ánh chiều tà đầu tiên trên bầu trời.

Nhưng trong đôi mắt ấy, lúc này chỉ có hình bóng duy nhất của Tô Yến.

"Yến Yến, chúng ta về nhà thôi."

Những ký ức từng bị lãng quên gào thét ùa về, Tô Yến mở to mắt, còn chưa kịp nói gì đã bị bóng tối vô tận nuốt trọn.

Những cơn đau đớn và nặng nề quen thuộc lại một lần nữa siết chặt lấy tứ chi và cơ thể hắn, nhưng lần này, Tô Yến không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Vẫn còn người......đang chờ hắn......

Mười hai giờ sau.

Tình trạng cuối cùng cũng chuyển biến trong chuỗi thời gian dài dằng dặc chìm trong nguy kịch: Tô Yến cuối cùng đã có phản ứng miễn dịch bình thường.

Điều đó có nghĩa là giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua, cơ thể Tô Yến đón nhận làn sóng hồi phục đầu tiên.

Flay và Kinh Trập đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, còn Luka và Dora — những người luôn canh giữ ngoài cửa — thì òa khóc vì mừng: Họ không còn phải lo rằng Vương của họ sẽ gục ngã nữa.

Chỉ có Norn, vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, ngồi bên giường bệnh của Tô Yến, ánh mắt không chớp lấy một lần, chăm chú dõi theo người nằm trên giường qua lớp kính của buồng vô trùng.

Ba mươi lăm giờ sau.

Flay tiêm thêm một liều thuốc nhắm đích, Tô Yến vẫn còn sốt âm ỉ, nhưng điều đáng mừng là: quá trình suy thoái nội tạng cuối cùng cũng bị ngăn lại.

Năm mươi sáu giờ sau.

Tô Yến, người nằm trên giường bệnh, cuối cùng cũng mở mắt.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên khi tiêu cự lấy lại, xuyên qua lớp kính buồng vô trùng, ánh mắt Tô Yến đã chuẩn xác bắt gặp ánh nhìn của Norn.

Cánh tay y tế của Flay bắt đầu kêu vo vo bận rộn, đèn báo hiệu của Kinh Trập cũng nhấp nháy điên cuồng.

Không xa nơi đó, tại Tòa nhà Chính phủ Thủ đô, Tiêu Mịch Sơn nhận được tin tức và mỉm cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Ở xa hơn, trên văn minh cơ khí, các loại robot lớn nhỏ như được hồi sinh, nhanh chóng dọn dẹp làm vệ sinh khắp tinh cầu, quét đi bầu không khí ảm đạm trước đó.

Trong phòng bệnh, Norn vừa mừng vừa xót xa, nhìn Tô Yến, ánh mắt ánh lên những tia sáng ấm áp, khàn khàn nói, "Đừng nói gì cả, anh biết, anh biết mà."

Đôi mắt đen láy của Tô Yến ánh lên niềm vui rạng rỡ như hồ sao dưới bầu trời đêm:

"Tôi từ chối biến thành tro bụi, vì vậy tôi đã ngược dòng, vượt qua dòng lũ của entropy, để tại cõi vĩnh hằng, gặp lại anh."

GIẢI THÍCH:

"Tôi từ chối biến thành tro bụi" tức là người nói không muốn cam chịu tiêu vong, không muốn bị số phận xóa nhòa.

"Vì vậy tôi đã ngược dòng, vượt qua dòng lũ của entropy": Ý ở đây là: mặc dù thế giới ngày càng hỗn loạn, suy tàn theo quy luật tự nhiên (entropy), người nói vẫn đi ngược lại dòng chảy ấy — chống lại sự suy tàn, không thuận theo sự mất trật tự đó.

"Để tại cõi vĩnh hằng, gặp lại anh": Người nói mong muốn, sau khi vượt qua mọi hỗn loạn và suy tàn, sẽ gặp người kia ở một nơi vượt thời gian, một nơi bất diệt.

Câu này mang tính lãng mạn + triết lý rất sâu sắc: Nó nói về sự kiên định, chống lại số phận, vượt qua sự hỗn loạn của thế giới chỉ để giữ lời hứa gặp lại người mình yêu thương ở nơi vĩnh cửu.

————

Sau đó, mọi việc dường như đều tiến triển thuận buồm xuôi gió.

Cơ thể của Tô Yến từng ngày một hồi phục, dưới sự chăm sóc chu đáo của Norn, mỗi ngày ba bữa chính, cộng thêm trà chiều và bữa khuya — sắc mặt Tô Yến càng lúc càng hồng hào.

Trong thời gian dưỡng bệnh, có vô số người lớn nhỏ thay nhau đến thăm hỏi.

Người đầu tiên chính là giáo sư Kiều. Thân thể của vị lão giáo sư vốn không khỏe, nên lần này chuyện Tô Yến suýt chết đã bị giấu kín với ông. Vì vậy, khi ông run rẩy bước vào phòng bệnh của Tô Yến, Giáo sư Kiều đã trở thành người duy nhất chỉ thẳng vào mặt Norn và Tô Yến mà mắng cho một trận.

Những người có mặt như Đường Ngưng đều vui mừng đứng xem, thậm chí còn âm thầm vỗ tay: Giáo sư Kiều mắng rất đúng, tiện thể mắng thay luôn cho bọn họ! Trời biết khi họ nghe tin thầy Tô nguy kịch, suýt nữa thì vội vàng bay thẳng lên trời vì lo lắng!

Sau đó, Luka và Dora đến thăm Tô Yến, không thể trực tiếp thúc giục Norn quay lại làm việc, chỉ có thể âm thầm nước mắt lưng tròng đi cầu xin Kinh Trập và Flay: Mau mau để điện hạ khỏe lại đi! Nếu không, mọi việc lớn nhỏ của toàn bộ trùng tộc đều phải qua tay bọn họ duyệt xét, mệt muốn chết rồi!

Tiếp đó là Tiêu Mịch Sơn dẫn theo phu nhân mình tới, nhân lúc Tô Yến còn chưa thể xuống giường, tranh thủ "vỗ béo" Norn bằng vô số khẩu lệnh tươi mới. Cuối cùng vẫn là phu nhân Tiêu không chịu nổi, đuổi thẳng Tiêu Mịch Sơn ra ngoài, mới chịu thôi.

"Quan hệ hai người thật tốt." Tô Yến mỉm cười nói, giờ sức khỏe hắn đã khá hơn nhiều, có thể ngồi dậy trò chuyện.

"Quá khen, quá khen, vẫn là tình cảm giữa ngài và trùng vương mới thực sự khiến người khác ngưỡng mộ. Vì ngài mà thí nghiệm thuốc, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ thấy trùng vương nặng tình biết nhường nào..."

Tô Yến nghe vậy, chân mày khẽ nhíu lại.

Cạnh đó, cả người Norn chấn động: Xong rồi, chuyện này anh còn chưa kịp nghĩ cách làm sao để nói với Yến Yến!

Hai người lại vui vẻ trò chuyện thêm một lúc lâu, mới lưu luyến chia tay.

Là công cụ đưa tiễn, Norn tiễn xong Tiêu Mịch Sơn và phu nhân, quay đầu lại đã thấy ánh mắt sắc bén của Tô Yến đang gắt gao dán chặt lấy mình.

"Nói đi, chuyện là thế nào."

Ánh mắt Tô Yến quét một vòng quanh phòng, "Còn ai đồng lõa thì cũng ra luôn đi."

Flay và Kinh Trập vốn định theo chủ nghĩa "chết bạn chứ không chết mình", đang định chuồn êm thì bị một câu của Tô Yến đóng đinh tại chỗ.

Với uy thế tối cao trong gia đình, Tô Yến hừ lạnhg, "Sao? Không ai chịu mở miệng à?"

Norn, một đời tung hoành sa trường, chưa từng sợ bất kỳ ai, duy chỉ có Tô Yến là ngoại lệ — là bảo bối anh cam tâm tình nguyện đầu hàng, tự đưa cổ ra chịu phạt.

"Yến Yến......"

Norn thở dài, bất đắc dĩ nhìn Tô Yến, "Vào thời điểm đó, đó là điều duy nhất anh có thể làm để cứu em..."

Tô Yến mím chặt môi, lòng có chút chua xót, "Em biết, nhưng em giận không phải vì chuyện đó."

Norn lập tức mờ mịt: chỗ này đúng là phạm vi kiến thức mù tịt của anh.

"Em tức giận vì mọi người giấu em!"

Loại chuyện lớn thế này, mà người trong cuộc là hắn lại phải nghe từ miệng người ngoài.

Tô Yến có chút uất ức.

"Chuyện này là lỗi của anh hết, do anh không nghĩ ra cách nào để nói với Yến Yến, nên mới chậm trễ tới tận bây giờ." Norn chẳng thể chịu nổi khi thấy Tô Yến thế này, ôm chặt người trong lòng vừa dỗ vừa năn nỉ, "Đều là lỗi của anh, lỗi của anh, Yến Yến đừng giận nữa được không?"

Tô Yến được dỗ ngọt đến mềm lòng, lười biếng rúc trong lòng Norn, rầm rì cọ qua cọ lại.

"Sức khỏe anh ổn rồi chứ?"

Là một trong những chủng tộc có khả năng tự chữa lành "bi3n thái" nhất trong vũ trụ, cơ thể Norn hồi phục cực kỳ nhanh.

Ngay khi không còn tiếp xúc gần với nguồn bức xạ, tổn thương liên tục cũng chấm dứt, và cơ thể anh bắt đầu quá trình tự tái tạo.

Thế nên mới dễ dàng giấu được Tô Yến trong suốt thời gian mê man chưa tỉnh.

"Anh đã khỏe từ lâu rồi, anh là trùng vương mà!"

Tô Yến lại từ trong lòng Norn chui ra, ra lệnh cho Flay, "Flay, kiểm tra tổng quát lại cho Norn lần nữa đi."

"Anh thật sự ổn mà, Flay cũng đã kiểm tra cho anh rồi." Norn còn cố gắng giãy giụa, hiếm lắm mới có lúc không ai quấy rầy, có thể yên ổn hưởng thụ thế giới hai người, thế mà lại bị lôi đi kiểm tra?

Nhưng thái độ của Tô Yến cực kỳ cứng rắn, "Không được! Mau đi kiểm tra lại đi!"

Norn: ? Thôi được rồi.

Noren đành bước đi, mỗi bước đều quay đầu lại ba lần, lưu luyến không nỡ rời.

Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Tô Yến mới rụt rè hỏi Flay, "Nghe nói......tiếp xúc bức xạ sẽ......ừm......gây rối loạn chức năng?"

Flay: "......Đúng vậy."

"Vậy......kiểm tra kỹ cho Norn nhé?"

Flay lập tức bừng tỉnh đại ngộ — thì ra điện hạ yêu cầu kiểm tra lần hai là vì cuộc sống hạnh phúc sau này! =))))

Vậy nên Flay nghiêm túc gật đầu, "Điện hạ yên tâm, tôi nhất định kiểm tra thật kỹ!"

Bên kia trong phòng kiểm tra, Norn đột nhiên hắt xì: "Hắt xì ——"

Trong lòng còn ngọt ngào nghĩ: Hóa ra Yến Yến đã sớm nghĩ đến mình rồi~

— Kết thúc —
 
Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi
Chương 73: Chương 73: Ngoại truyện (Hoàn)



Lưu ý:

Cha: Tô Yến

Ba: Norn

1.

Người ta thường nói: "Đằng sau mỗi cặp cha mẹ yêu thương nhau, luôn có một đứa con được nhặt từ thùng rác về."

Mà tôi — chính là đứa trẻ bị nhặt về đó.

Trong quãng thời gian ý thức còn mơ hồ, tôi hoàn toàn tin vào câu nói này. Bởi vì người kể cho tôi nghe chính là chú Luka, người thường lén dẫn tôi đi chơi nghịch ngợm, mà hai người cha của tôi thì thực sự vô cùng yêu thương nhau.

Đến mức, mỗi lần đi ngang qua một cái thùng rác, tôi đều nghiêm túc quan sát, suy nghĩ: Không biết cái thùng này... có phải chính là "người mẹ" của tôi hay không.

Cuối cùng, sự chú ý bất thường của tôi đối với những chiếc thùng rác cũng khiến cha tôi chú ý, sau khi nghe tôi kể hết nguyên do, cha tôi không nói gì, chỉ bảo tôi đi gọi ba tôi về.

Sáng hôm sau, chú Luka đã bị ba tôi điều tới các tinh hệ biên giới để... đào khoáng.

Tôi rất không nỡ — đương nhiên, chủ yếu là vì chú ấy đi rồi sẽ không còn ai dẫn tôi đi chơi nữa.

Thế nên, tại cảng hàng không, tôi nắm chặt lấy tay chú Luka, bắt chú phải hứa: Chỉ cần đào xong mỏ, chú phải lập tức quay về ngay đấy!

Chú Feige và cô Dora cũng có mặt ở đó, ban đầu tôi cứ tưởng họ đến tiễn chú Luka, nhưng sau đó tôi phát hiện: Mục tiêu thực sự của họ là tôi.

"Tiểu điện hạ à, lần này nhất định phải làm nghiêm túc nhé!"

"Liên quan đến tương lai của toàn bộ trùng tộc đó, không thể viết bừa được đâu nha!"

Đối mặt với cây bút và tờ giấy mà hai người họ đưa tới, tôi ngơ ngác vô cùng: Cái gì đây trời?

Chú Luka bỗng nhiên nắm chặt lấy tay tôi, nghiêm túc nói, "Tiểu điện hạ, hãy để chú ra đi được yên lòng!"

Cái gì mà kỳ vậy?

Dù trong lòng đầy ắp thắc mắc, tôi vẫn nghiêm túc bỏ thời gian ra viết cho xong.

Nhưng tôi không ngờ, bọn họ lại ôm lấy tờ giấy tôi viết, vừa xem vừa òa khóc nức nở, "Trời ơi! Cho dù có dời cả dãy Himalaya đến cũng không cứu nổi cái 'chảo IQ' của trùng tộc chúng ta."

"Chúng ta đâu phải chảo nữa... Phải là vực sâu Mariana ấy, nhìn điểm số tiểu điện hạ mà xem, còn chưa bằng một nửa của điện hạ nữa, hu hu hu..."

"Ban đầu còn tưởng ít ra cũng được xem như đồi núi nhỏ, ai dè còn chưa vượt nổi đường chân trời..."

Mấy người có lịch sự không vậy?

......

Sau đó tôi kể chuyện này cho ba tôi nghe, không lâu sau, chú Feige và những người khác cũng bị ba tống theo chú Luka đi khai thác khoáng sản.

Quả nhiên, ba và cha tôi là yêu tôi nhất!

2.

Tôi tên là Tinh Dật, cái tên này là do cha tôi đặt.

Tôi rất thích cái tên này, và rất may mắn vì người đặt tên cho tôi là cha.

Nếu để ba tôi đặt... cảm ơn, tôi không muốn tên là "Tiểu Hắc" đâu :)

Sự biết ơn này kéo dài mãi cho đến sinh nhật 10 tuổi của tôi.

Hôm đó, chú Kinh Kinh Trập và dì Flay đã đặc biệt tới chúc mừng sinh nhật tôi, đồng thời cũng đến tiếp nhận thành viên mới của nền văn minh cơ khí, đó là một AI ngoại giao mới do cha tôi viết cho nền văn minh cơ khí.

Đây là chuyện rất trọng đại, để đặt tên cho thành viên mới, dì Flay hí hửng mở ra một tập tài liệu chứa đầy những cái tên.

Sau đó, tôi đã thấy tên mình......nằm trong danh sách đó.

Vậy ra, tên của tôi là do dữ liệu lớn chọn ra à?

Tôi rất buồn.

Tôi gảy đàn Chopin giữa cơn mưa. (ẩn dụ cho tâm trạng đau khổ)

Sau đó cha tôi giải thích rằng, tôi và các AI đó đều là sinh mệnh do chính tay cha tạo ra, cho nên cần được đối xử bình đẳng như nhau.

Hứ, bình đẳng cái gì, nếu thực sự bình đẳng thì tại sao tôi phải gọi chú Kinh Trập và dì Flay là chú và dì chứ? Không phải nên gọi là anh và chị sao?

Tưởng tôi không biết tính bậc vai vế hả?

Chú Luka nói đúng, tôi chắc chắn là nhặt về mà.

3.

Trong mắt cha mẹ nhà người ta, con cái là kết tinh tình yêu.

Còn trong mắt ba tôi, tôi chắc là......kết giới tình yêu, chuyên dùng để ngăn cản họ thân mật với nhau.

Khi tôi còn rất nhỏ, có một lần, ba tôi làm một bàn đầy đồ ăn, đứng trong bếp hét toáng lên: "Cưng à, ra ăn cơm nè!"

Lúc đó, tôi còn mơ hồ về vị trí của mình trong gia đình, tưởng rằng ba cuối cùng cũng có lương tâm, nhớ tới việc cho con trai ăn cơm.

Thế là tôi xỏ dép lê, lon ton chạy tới, rồi phát hiện trên bàn toàn những món tôi không thích ăn.

Một đứa bé gan to như tôi lúc đó, dám công khai phản đối ba: "Con không thích mấy món này đâu~"

Nhưng ba tôi chỉ liếc xéo tôi một cái, rồi quay đầu lại gọi tiếp: "Cưng ơi, ra ăn đi, toàn là món em thích ăn nè!"

......Xin lỗi, làm phiền rồi.

4.

Ba tôi và cha tôi, trùng vương và điện hạ nền văn minh cơ khí, cặp đôi nổi tiếng khắp vũ trụ, biểu tượng tình yêu đẹp đẽ nhất, sở hữu vô số danh hiệu lấp lánh.

Còn tôi, là đứa con duy nhất của họ, dĩ nhiên cũng có một danh hiệu nổi bật — Nhân viên thử nghiệm "cẩu lương".

"Ngày xưa có nhân viên thử ngủ khách sạn, ngày nay có nhân viên thử ăn cẩu lương, Tiểu điện hạ à, nhiệm vụ của ngài nặng nề lắm đấy." Đó là lời của Dora.

Chỉ tiếc lúc đó tôi còn đánh không lại Dora, chỉ có thể ngậm ngùi nhìn cái biệt danh này lan truyền khắp trùng tộc.

Thật ra Dora cũng không nói sai, tôi thực sự liên tục "ăn" cẩu lương từ ba với cha, số lượng lớn, ăn đến no luôn, mà còn là bị ép ăn.

Lần trước, chú Tiêu Mịch Sơn từ Liên bang Nhân loại gửi cho nhà tôi hai giỏ quýt tươi mới, nghe nói là giống mới, ngọt lắm.

Tôi và cha nếm thử, quả nhiên rất ngon.

Nhưng rất nhanh sau đó nảy sinh một vấn đề, quýt cũng không nhiều, chỉ có hai giỏ. Tôi và cha ăn mấy ngày, một giỏ đã gần hết.

Ban đầu tôi cũng không định tranh giành với cha, nhưng quýt ngon quá, chịu không nổi!

Sau đó, chuyện này làm kinh động đến ba tôi.

Ba từ thư phòng bước ra, rất nghiêm túc khiển trách tôi và cha, "Cả nhà mình, tranh cái gì? Để ba chia đều cho! Mỗi người nửa giỏ, đừng tranh nữa."

Trời ạ! Đây có phải là ba tôi — người nổi tiếng vì sủng vợ không?

Tôi không nhịn được nhìn ra cửa sổ — mặt trời cũng đâu có mọc từ đằng tây đâu?

Cuối cùng ba cũng công bằng một lần, tôi rất vui, quyết định tranh thủ thời gian đi tắm, chuẩn bị đón nhận nửa giỏ quýt của mình.

Nhưng tôi không ngờ, một khi đã là "cuồng vợ", thì mãi mãi vẫn là "cuồng vợ", cũng giống như mặt trời mãi mãi mọc từ phương đông.

Khi tôi háo hức từ phòng tắm bước ra, quả nhiên thấy có nửa giỏ quýt.

Nhưng, nửa giỏ của tôi thì quýt vừa nhỏ vừa xanh, khó khăn lắm mới thấy được một quả to thì cũng bị dập.

Còn nửa giỏ của cha tôi, trái nào cũng vàng ươm mập mạp, hương thơm ngào ngạt.

Khái niệm mới về chia đều hả?

Ba à, con không phải người thật, nhưng ba thì đúng là "chó thật sự" (ý chỉ ba thiên vị cha, không công bằng).

Cảnh tượng đó đã để lại một vết thương tâm lý cực lớn trong lòng tôi khi còn nhỏ.

Vậy nên, mọi người ạ — không có "cẩu lương" thì sẽ không có tổn thương.

Tẩy chay cẩu lương, bắt đầu từ tôi!

5.

Sự kiện giỏ quýt chính là "giọt nước tràn ly" cuối cùng đối với tôi. Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm — bỏ nhà ra đi!

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, tôi cân nhắc kỹ càng và quyết định — sẽ đến nhà chú Tiêu!

Đợi tôi học được cách trồng quýt xong, tôi sẽ trồng một vườn quýt thật to ngay trước cửa nhà, không cho cha ăn một quả nào, hứ!

Nhưng lúc đó tôi còn chưa biết — chú Tiêu cũng là cùng một "chủng loại" với ba tôi — cùng là loại đàn ông siêu cấp sủng vợ.

Thế là, tại bàn ăn nhà chú Tiêu, tôi trơ mắt nhìn chú ấy và dì Đằng Linh ân ái trước mặt tôi, biểu cảm trên mặt tôi chỉ còn lại sự trống rỗng.

Cái cảm giác quen thuộc chết tiệt này......

Tôi quay đầu, vô thức nhìn sang con trai của chú Tiêu — và trong ánh mắt cậu ấy, tôi thấy được một sự tê liệt quen thuộc.

Anh em à, chẳng lẽ cậu cũng......

Chúng ta đúng là "bản sao khác của nhau"!

------------HẾT CHƯƠNG 73------------

HẾT
 
Back
Top Bottom