Tâm Linh tình người duyên ma | taekook

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
317345972-256-k808047.jpg

Tình Người Duyên Ma | Taekook
Tác giả: phv_thv
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

vạn kiếp luân hồi, có duyên ắt sẽ gặp lại.​
 
Tình Người Duyên Ma | Taekook
1


XXX/ ngày 24/9/2000Trên con đường vắng, xe cộ ít qua lại, chiếc xe cà tàng của cậu vẫn bon bon đi trên con đường quen thuộc.

Mọi thứ im ắng lạ thường, lâu lâu chỉ có vài ba chiếc xe tải vận chuyển đi qua lại.

Nơi đây từ lâu đã được người người gọi với cái tên "Con đường quỷ ám"

Vì sao lại có cái tên kì dị như vậy?

Vì khi xưa, nơi đây chiến tranh rất gay gắt, quân đội hi sinh rất nhiều, người chết nhiều vô kể.

Chỉ huy trưởng liều mình đỡ viên đạn cho một đứa bé mà hi sinh tại chỗ.

Còn có những người dân chết oan nghiệt, chết đói.

Xác nằm la liệt quanh khu đất, những vong hồn vì nỗi ai oán cho đến giờ vẫn không thể siêu thoát, có con biến thành quỷ vì quá căm phẫn mà lôi hết người này đến người khác theo cùng, nơi mà con đường hiện tại được gọi là " Con đường quỷ ám" Những con quỷ thường xuyên canh vào nửa đêm, ai hợp mệnh nó sẽ đi theo và kéo họ đi cùng.Cậu biết điều này chứ, nhưng vẫn phải đi, trớ trêu là vì nhà cậu phải băng qua con đường này mới đến, ngoài ra chẳng còn đường tắc hay lộ nào để đi nữa.

Lúc chuyển đến đây cậu chưa biết lịch sử con đường này nhưng khi ở được một thời gian thì dì hàng xóm có kể cho cậu biết.

Cậu sợ lắm chứ, nhưng vì là sinh viên năm nhất chỉ mới 19 tuổi, căn nhà này đã quá rẻ cho sinh viên và gần trường cậu nên cậu quyết định phải ở lại.Khi cậu đang đi gần qua được con đường tối tăm lạnh lẽo đó, thì lưng cậu bỗng chốc lạnh toát, rợn từ trên cổ xuống dưới, da gà cậu nổi dựng đứng lên hết, sự sợ hãi liền kéo đến ngay khoảng thời gian đó nhưng lí trí cậu đã trấn tĩnh mình lại và tiếp tục đi tiếp.

Sau đó cậu vẫn tỏ ra thản nhiên mà tiếp tục chạy.Sau khi về đến nhà, cậu mới đi lấy quần áo và tắm rửa sạch sẽ, do đi làm thêm để kiếm tiền xoay xở cuộc sống, nên giờ cũng đã gần nửa đêm, tranh thủ tắm nhanh rồi nghỉ ngơi, vả lại mai cũng là chủ nhật, nên cậu có nhiều thời gian hơn.

Đang tắm và ngân nga vài câu hát, lưng cậu lần nữa rợn gáy, cảm giác như ai đó lấy tay vuốt thẳng dọc sống lưng cậu, sau đó thì chạm vào vai cậu.

Đến đây cậu vẫn chưa nhận thức được bản thân đang bị ám khí vô hình bám theo.

Nhà cậu chật hẹp, cũ kĩ, chẳng có gì ngoài cái bếp trống với chiếc nệm cũ và cái nhà tắm chật chội.

Cuộc sống đầy áp lực khiến cậu mệt mõi mà chán nản thực tại.

Ba và mẹ cậu mất do tai nạn lớn, gia đình nội ngoại chẳng ai nhận nuôi cậu, cậu tự lập hồi cậu chỉ mới bước qua tuổi 17, từ một gia đình khá giả, hạnh phúc, giờ đây lại thiếu thốn, khổ cực.Mệt mỏi ngã lưng trên chiếc nệm thô cứng kia, cậu nhắm nghiền mắt thiếp đi.Trong cơn mơ, cậu thấy một bóng người cao ráo, khoẻ khoắn.

Cậu nhìn kĩ hơn nhưng thứ cậu thấy chỉ là một bộ đồ quân đội cũ kĩ và bị rách vài chỗ sau đó giật mình tỉnh dậy, người cậu mồ hôi nhễ nhãi, tim đập càng ngày càng nhanh.

Khi thức dậy thì đồng hồ chỉ đỉnh điểm đúng 3 giờ sáng.Cậu nằm xuống nệm lại lần nữa rồi đến tận 3 giờ rưỡi mới chợp mắt được.

Sau khi nhắm mắt khoảng 1 thời gian thì người cậu trở nên nặng trĩu, mũi không thể thở nổi.

Cậu chỉ biết cố gắng cầu nguyện rằng cơn khó chịu này qua đi, tầm 10 phút sau thì người cậu bỗng nhẹ tênh, cậu thở hắt ra, đêm nay quả thật kì lạ.Cậu chẳng còn dám ngủ, thức đến sáng rồi sinh hoạt thường ngày.

Ngày qua ngày cứ thế, sau đêm đó thì tần suất mơ thấy hắn càng nhiều, cậu ngày càng uể oải hơn, mặt mày xanh xao mất sức sống hơn hẳn.Vẫn như mọi ngày, cậu vẫn mơ thấy hắn, vẫn chiếc áo quân nhân cũ đó, vẫn hình dáng đó.

Hắn yêu chiều, ân cần, quan tâm cậu lắm, khiến cậu nảy sinh một tình cảm mà vốn chẳng biết người kia là ai.

Hôm nay hắn mặc một bộ đồ rất đơn giản, trông rất lịch lãm.

Hắn nắm tay cậu kéo đi, đi mãi mới đến nơi.

Là biển, đó là biển, nơi mà cậu ước muốn được đi cùng gia đình rất lâu.

Nhưng chưa kịp hoàn thành ước muốn đó thì ba mẹ cậu đã rời bỏ cậu nơi trần gian.

Cảm xúc như vỡ oà, biển thật đẹp, bên cạnh người mình thương càng hạnh phúc hơn.Sau đó, cậu lại giật mình bật dậy, trán cậu mồ hôi đầm đìa.

Đêm nào cũng vậy, cậu mất ngủ rất nhiều, trong gầy gò hơn so với trước.Dần dà, cậu đã quen với những giấc mơ xuất hiện hắn.

Hắn yêu cậu lắm, cậu cũng vậy, đem lòng thương người mà mình không biết là ai.

Trong mơ, hắn đưa cậu đến rất nhiều nơi.Vườn hoa cẩm tú cầu, hoa hướng dương, oải hương, hắn đưa cậu đến rất nhiều nơi lãng mạn và yên bình." nơi chỉ có hai ta "Thế nhưng đó vẫn chưa phải là hết, thứ cậu tò mò nhất chính là :" Tên và tuổi của hắn?

"

" Mặt hắn như thế nào?

"Những câu hỏi đó, hôm nay sẽ được sáng tỏ.Trong giấc mơ của ngày hôm nay, khuôn mặt của hắn được cậu nhìn thấy rõ, gương mặt điển trai nhưng có phần mờ ảo, đôi mắt hổ phách của hắn chính là bộ phận cậu để ý nhất.

Nhan sắc này không thể nào xem thường.

Tai cậu bỗng chốc nghe những tiếng như ù ù, không thể nghe kĩ được những lời hắn nói, nhưng có ba từ cậu nghe rất rõ.

- Kim_Tae_HyungSau đó cậu giật mình tỉnh giấc vì tiếng thủy tinh va đập với sàn nhà tạo nên âm thanh chói tai, nhìn qua thì thấy con mèo đen với ánh mắt màu vàng phát sáng giữa màn đêm tĩnh mịch, nhìn cậu chằm chằm sau đó quay đầu nhảy tọt ra cửa sổ mà biến mất.

Giấc mơ đều đặn diễn ra mỗi ngày.

Một giấc mơ là một quan cảnh khác, ngày thì đi ăn ngày thì ngắm cảnh ngày thì dạo phố.

Hắn dắt cậu đi rất nhiều nơi cậu muốn.

Dù cậu có nói muốn đến những nơi xa hơn như Nhật, Pháp, thì hắn cũng sẽ yêu chiều và đưa cậu đi đến.

Mọi thứ sẽ diễn ra thật tuyệt nếu không có giấc mơ định mệnh đó.Không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng hiện tại người nắm giữ trái tim cậu không ai khác chính là Kim Taehyung.

Một ngày trôi qua rất đỗi bình dị, cậu đi theo lối dành cho người đi bộ về nhà.

Nhưng hôm nay cậu lấy làm lạ, nếu như bình thường hắn sẽ trêu chọc hay thậm chí sẽ hù doạ cậu hoặc đơn giản nắm tay cậu đi về.

Cậu cảm giác đi thôi cũng khiến cậu mệt mỏi và nặng nề.

Vừa đến nhà là cậu ngã ngay trên chiếc nệm rồi đánh 1 giấc khi nào không hay, cậu thấy giấc mơ lần này khác biệt nhất những giấc mơ gần đây và nhìn mãi chẳng thấy hắn đâu.

Giữa không gian tĩnh mịch thì cậu nghe những tiếng xì xào, ban đầu mơ hồ cậu chẳng nghe thấy gì, nhưng càng về sau âm thanh càng rõ ràng hơn khiến cậu bất chấp sợ hãi đi lại nhìn xem như thế nào.

Thì cảnh tượng đó khiến cậu cảm giác như da gà da vịt đều nổi lên, thứ cậu nhìn thấy căn bản không phải là người.

Hai người đàn ông với vẻ ngoài rách rưới luộm thuộm không nhìn ra là đang mặc cái gì, đến khi chú ý đến những thứ sáng lấp lánh ở ngực áo hai người đàn ông thì cậu mới phát hiện ra, đó chính là huy hiệu quân đội!

Là thứ mà mỗi đêm cậu đều trông thấy, Taehyung cũng có những huy hiệu đó chỉ là nó nhiều hơn hai người đàn ông đó một tý thôi.

Thì ra hai người đàn ông đó là quân nhân, đầu của người đàn ông thứ nhất thì máu chảy lênh láng ướt một mảng vai của ông ta, một con mắt trái thì lồi cả con ngươi ra bên ngoài.

Miệng thì đầy những chiếc răng nanh trông đáng rất đáng sợ.

Người đàn ông thứ hai cũng không khá hơn là bao chỉ có điều là chân phải của ông ta không còn nữa.

- Thật tội nghiệp thiếu tướng Kim Taehyung, 1 tuần nữa thôi là anh ấy đã phải đi đầu thai rồi.

Kim Taehyung?

Là tên anh ấy k..không thể được.

Chuyện đó không thể xảy ra được.

Không thể!- Đúng vậy, anh ấy đã hy sinh rất nhiều , mà bây giờ ở bên người anh ấy yêu thôi cũng không thể.

Hai người đàn ông chậc lưỡi ngao ngán.

- Nghe bảo người anh ấy yêu không phải là " người " như chúng ta.

Người ấy hình như tên gì ấy nhỉ?

-Jung gì ấy? jung gì ấy nhỉ?-Jung..?- A!

Jungkook, là Jungkook.Nãy giờ đang đứng nghe lén vẫn đang bàng hoàng thì bỗng nghe người khác kêu tên mình thì giật bắn, xém tý là phát ra tiếng động.- Ngày nào ngài ấy cũng đi theo Jungkook hết, hận không thể đem con người ta theo thôi.- Thiếu tướng Kim quả thật si tình hết nói nổi.Nói xong hai người người khà khà trông rất vui vẻ.

" Không biết là cười cho một thiếu tướng quá si tình hay cho một thiếu niên quá ngây thơ đây ?

"Đến đây cậu lại bừng tỉnh, giấc mơ quái quỷ gì thế này?

Là điềm báo sao?

Linh cảm cậu mách bảo rằng là không nên xem nhẹ nó.Cậu xuống giường vệ sinh cá nhân xong ra khỏi nhà bắt đầu đi học.

Hôm nay tâm trạng cậu không tốt tý nào, nên học tập cũng không đạt hiệu suất cho lắm vì trong đầu cứ nghĩ mãi về giấc mơ thôi.

Trên đường không một bóng người, trời đã vào đầu đông nên thời tiết đã bắt đầu rơi tuyết lất phất rồi.

Tuyết đầu mùa thật sự rất lạnh nên mọi người không ra đường cũng phải thôi.

Lạnh thật đó, cậu lại quên mang áo ấm rồi, nếu có Taehyungie ở đây thì tốt rồi.

Ý nghĩ vừa dứt thì bỗng một làn hơi ấm tràn vào đỉnh đầu lan toả khắp toàn thân như bao bọc cả toàn thân cậu vậy.

Mùi hương quen thuộc cứ lờn vờn quanh chóp mũi khiến cậu cảm thấy thật thoải mái và an tâm.

Vừa xoay người lại thì bắt gặp đầu tiên chính là lòng ngực ấm áp và vững chãi của ai đó.

Vừa ngước mặt lên là thấy ngay gương mặt góc cạnh và ánh mắt đầy ôn nhu của Kim Taehyung.

Khuôn mặt khiến cậu nhớ nhung mấy ngày nay, có điều hình bóng đã nhạt hơn rất nhiều, có phải là vì hắn sắp phải đi rồi không?Cậu liền gọi một tiếng : - Taehyungiee - Anh đây, sao nào?

Bé nhớ anh lắm sao?

- Ừmmm, nhớ anh nhiều lắm.Tay anh càng siết chặt vòng eo cậu hơn, cậu cũng choàng tay lên cổ anh, như hành động đáp lại.- Chỉ nhớ anh thôi sao? không yêu anh à?

- Yêu chứ, yêu anh nhất luônnn.

Đáp lại cậu là tiếng cười trầm thấp của anh.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Cả hai cùng trầm luân vào nụ hôn sâu sau bao ngày nhớ nhung da diết.Kết thúc nụ hôn bằng điệu hờn dỗi của Jungkook.

Vừa về đến nhà, Taehyung liền nói :- Em bé, về nhà rồi thì phải làm gì nào?- Là thay đồ và vệ sinh cá nhân ạ - Vậy thì mau lên, hay muốn anh làm giúp nào?- Nè, anh toàn thả dê em.

Coi chừng tối nay em không cho anh ôm đâu.Bỏ lại anh là cái " Hứ " rõ to của em người yêu.

Taehyung chỉ cười bất lực vì độ đáng yêu của em nhỏ nhà mình.

Đến khi em tắm ra thì Taehyung đã từ khi nào thay đồ ngủ nằm ì trên giường nhắm mắt, Jungkook đã quá quen nên không thấy gì lạ lẫm vì đây không phải lầm đầu cậu thấy.

Vừa đặt lưng lên giường thì anh đã vòng tay ôm jungkookie lọt thỏm vào ngực rồi.

Đến khi cả hai đã yên vị trên giường thì jungkook bỗng nhớ đến giấc mơ kì lạ hôm qua.

Liền hướng anh người yêu nói: - Taehyungie - Anh nghe, em làm sao thế?- Em có chuyện muốn hỏi.- Em hỏi đi.Sau đó Jungkook thuật lại giấc mơ mà mình đã trải qua- Chuyện đó là thật không ạ?- Làm sao là thật được chứ.

Thôi nào, anh vỗ mông cho em dễ ngủ nhé?- Anh nói thật đi, đừng giấu em mà có được không?Vừa nói dứt em đã rút ra khỏi người Taehyung, sau đó là tiếng em nấc nghẹn cố gắng kiềm chế.Taehyung thấy em vậy cũng xót lắm chứ nhưng anh sợ em đau lòng.

Thứ anh không muốn nhìn nhất chính là nước mắt em rơi.

Vừa thấy em nhỏ như vậy Taehyung liền đem cả người em vào lòng vỗ về và nói : - Anh nói, anh nói mà.

Em đừng khóc nữa được không.

Nói thật là anh xót bé lắm, nhưng giờ không nói ra anh sợ anh chịu không nổi khi thấy em như vậy.

Giọng nói nghẹn ngào của em cất lên :- Vậy thì anh nói đi mà- Đúng vậy, chưa đến 1 tuần sau nữa anh phải đi đầu thai, anh không thể ở bên cạnh em được nữa.

Anh không muốn vì anh mà em phải khổ sở, càng không muốn vì anh mà em phải từ bỏ cuộc sống, nếu em không gặp anh, mà là gặp những vong khác thì có lẽ em đã bị kéo theo từ rất lâu rồi, anh thì không muốn như thế.

Cho nên là Jungkookie, em phải quên anh.

Em phải sống hạnh phúc, có biết chưa?

Càng nói em nhỏ trong lòng càng khóc nhiều hơn nhưng nén lại cố gắng không bật ra tiếng nức nở.- Em không thích!

Em không muốn xa anh, không muốn một chút nào.

Anh bảo em phải hạnh phúc? nhưng mà anh ơi, không có anh thì em sẽ hạnh phúc bằng cách nào đây?

Đời này, kiếp này em chỉ yêu mình anh thôi.

Bất kể ai cũng không thể thay thế.

Càng nói giọng em càng nhỏ đi .Hắn vội ôm chầm lấy em vỗ về, nhẹ nhàng và ôn nhu biết bao, hắn sắp phải xa em rồi, sẽ chẳng còn thấy được nụ cười và những cái ôm ấm áp đó nữa.

- Tae..Taehyungie- Sao nào, nói anh nghe, em khóc nhiều sẽ xấu xí lắm đó, ngoan hãy nín khóc nào- E..em..hức em muốn đi cùng anh- Em biết em đang nói gì không?

Anh thật sự không muốn kéo em đi, em còn nhỏ còn tương lai, anh chỉ là một vong hồn vất vưởng chốn nhân gian mà thôi.- Nhưng..hức em không muốn phải xa anh, em đã quen có anh bên cạnh, quen những cái quan tâm và cái hôn ngọt ngào anh dành cho em đã từ rất lâu chưa cảm nhận, giờ anh muốn em quên đi thì quên làm sao đây.- Thời hạn anh chỉ còn vỏn vẹn 2 ngày, nếu anh không đi theo hắc bạch vô thường thì anh suốt kiếp chẳng thể được đầu thai.

Sẽ sống với cái hồn lạnh lẽo suốt đời suốt kiếp.

Cũng sẽ chẳng được gặp em ở kiếp sau mà yêu em nhiều hơn kiếp này.

- Em theo anh, cùng anh đầu thai rồi chúng ta trả duyên kiếp này nợ nhau được không anh?

Và hôm nay, ngày mà hắn đến hạn phải đi đầu thai, hai hắc bạch vô thường đã đứng trước cửa nhà em.

Chỉ cần hắn bước qua cánh cửa đó thì em sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa, nghĩ đến mà lòng em đau như cắt.Chỉ ở bên nhau vài tháng ngắn ngủi, nhưng tình cảm đối phương trao nhau rất lớn lao, cứ như một cặp yêu nhau mấy năm vậy, chẳng thể tách rời.

Thế nhưng một người âm một người dương thì sao có một cái kết viên mãn?- Jungkookie, nhìn anh này- Hức..hức..a..anh đừng đi mà, nếu anh đi em sẽ đi cùng - Không em nghe anh này, em còn tương lai phía trước, kiếp này chúng ta gặp nhau là duyên nhưng anh không phải là người, anh không thể ở lại và gần gũi em được.

Nếu khoảng cách giữa anh và em ngày càng chặt, thì đôi mắt xinh đẹp này sẽ thấy những thứ không nên thấy.- E..em- Ngoan ở lại sống tốt em nhé!

Nếu có duyên anh sẽ gặp lại và yêu em trọn đời trọn kiếp Dứt lời hắn quay lưng đi đến phía cánh cửa, em đứng im như tượng.

Tưởng rằng em sẽ ngoan ngoãn ở lại sống tốt, nhưng hắn không ngờ đến ngay khi hắn bước qua cánh cửa quay đầu lại, hắn thấy cánh cửa sắp đóng chặt còn em thì đâm đầu chạy thẳng vào vòng tay hắn.

Hoảng hốt sợ em sẽ bị cánh cửa kẹp cho đến chết vì nó vốn là bằng sắt lại còn rất cao và nặng.- JEON JUNGKOOKKKKhi cánh cửa thật sự đóng chặt, thì em đã yên vị trong lòng hắn rồi.- Em không thể, em chỉ sống tốt khi có anh mà thôi, em yêu anh, thương Taehyungie nhiều lắm.Mũi Taehyung cay cay, gần như vỡ oà.

Nhưng hắn vẫn ôm chặt em, và nói :- Anh cũng yêu emTình người duyên ma là vậy, có duyên gặp, nhưng lại gặp nhau ở tình huống người sống người mất.

Đem lòng yêu nhau nhưng lại bị chia cắt, nỗi đau này đau lắm."

Kiếp sau em nguyện cùng anh đến hết cuộc đời, kể cả những kiếp còn lại.

"" Kiếp này tôi không trao cho em tình yêu trọn vẹn, nhưng tôi thề nếu có kiếp sau, người tôi chọn vẫn là em, người kiếp này tôi đem lòng sâu đậm.

"Vừa trút được gánh nặng, vừa cùng hắn bước đến cánh cổng có ánh sáng chói.

Thân thể Jungkook nằm cô độc nơi lạnh lẽo đó, nhưng cậu mỉm cười, cậu mãn nguyện, yên lòng vì cậu đã cùng bước đi với người cậu yêu.

Một cái chết thanh thản..

" Vạn kiếp luân hồi, có duyên ắt sẽ gặp lại."

END
 
Back
Top Bottom